“Trước ngày cưới, anh rể bất ngờ phát hiện bị u:ng th-ư giai đoạn cuối, cả nhà é;/p tôi lấy người b;/ệnh thay chị gái, tôi cắn răng đồng ý rồi cho nhà đẻ 1 vố vào đêm tân h/ôn, họ không thể ngờ…
Trước ngày cưới của chị gái, anh rể tương lai bỗng ngất xỉu ngay trong lúc đang thử vest cưới. Sau một loạt xét nghiệm cấp tốc, bệnh viện gọi riêng bố mẹ tôi lên:
Anh bị u;/ng th;/ư gan giai đoạn cuối.
Gia đình hai bên như sụp đổ. Chị gái tôi, người sắp mặc váy cô dâu, đã khóc đến gần phát đ-iên. Mẹ tôi thì khóc… nhưng nước mắt của bà chẳng dành cho chị, mà cho cái sính lễ khủng mà gia đình thông gia vừa trao hôm trước. Bố tôi thì chỉ lẩm bẩm:
“Cưới rồi mới biết thì không sao… chứ giờ bỏ cưới thì nhà mình mất mặt với cả họ làng!”
Và thế là… họ nhìn sang tôi.
“Mày còn trẻ, chưa có người yêu, h-y si;/nh cho chị đi… Cứ cưới rồi vài tháng sau người ta mất cũng xong.”
Từ mẹ đẻ quỳ xuống va-n x-in, từ ánh mắt sợ mất thể diện của cha, từ chị tôi đang co quắp trong phòng với đơn thuốc điều trị anh rể, tôi… cắ;/n ră;/ng gật đầu.
Tôi cưới anh rể thay chị.
Đêm t-ân hô-n. Anh biết mình sắp đi.
Và tôi đã chuẩn bị trước.
Đúng 11h đêm, khi cả nhà còn đang liên hoan dưới sân, tôi rút trong túi váy cưới một thứ và rồi..Xem thêm dưới bình luận”
“Thứ cô lôi ra từ chiếc túi bí mật may bên trong tà váy cưới là một chiếc điện thoại đời cũ và một cái loa bluetooth mini. Anh rể nằm trên giường, hơi thở mệt nhọc nhưng đôi mắt lại sáng lên một tia tò mò khó tả. Anh đã quá yếu để có thể ngồi dậy, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn theo từng cử động của cô vợ bất đắc dĩ.
Từ dưới nhà, tiếng nhạc xập xình, tiếng cụng ly và tiếng cười nói huyên náo của bố, của mẹ, của chị gái vẫn vọng lên, như một bản nhạc nền đầy mỉa mai cho khung cảnh trong phòng tân hôn. Họ đang ăn mừng cho một đám cưới thành công, ăn mừng vì đã giữ được thể diện và món sính lễ kếch xù.
Cô không nói một lời. Bàn tay thon thả, vẫn còn vương chút phấn trang điểm cô dâu,
bình thản bật chiếc loa. Một ánh đèn xanh nhỏ nhấp nháy. Sau vài thao tác nhanh gọn trên màn hình điện thoại, một tiếng “tít” nhẹ vang lên xác nhận kết nối thành công. Sự bình tĩnh đến lạ lùng của cô khiến không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt.
Anh rể khó nhọc cất giọng, tiếng anh khàn đặc:
“Em… định làm gì vậy?”
Cô quay lại nhìn anh, một nụ cười nhạt khẽ nở trên môi. Nụ cười ấy không có chút hơi ấm nào của một cô dâu mới, chỉ có sự lạnh lẽo và quyết đoán.
“Em tặng anh một món quà. Món quà cưới mà lẽ ra chị gái em phải là người tặng.”
Cô thầm nghĩ, món quà này không chỉ dành cho anh, mà còn cho cả gia đình đang vui vẻ ở dưới kia nữa.
Cô đặt chiếc loa lên chiếc bàn đầu giường, hướng thẳng về phía anh. Ngón tay trỏ của cô lướt trên màn hình điện thoại, dừng lại ở một tệp âm thanh không tên. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh rể, lạnh buốt.
“Anh sẵn sàng chưa?””
“Anh rể không trả lời, chỉ có thể yếu ớt gật đầu, sự tò mò pha lẫn dự cảm chẳng lành khiến cổ họng anh khô khốc.
Cô không chờ đợi thêm. Ngón tay trỏ lạnh lùng nhấn vào nút ‘Play’ trên màn hình.
Một tiếng ‘rè’ nhỏ, rồi không gian tĩnh lặng của phòng tân hôn bị xé toạc bởi một giọng nói quen thuộc đến cay đắng. Đó là giọng của mẹ cô.
“Mày còn trẻ, hy sinh cho chị đi con. Nó bị bệnh giai đoạn cuối rồi, đằng nào cũng không sống được bao lâu.”
Đôi mắt anh rể mở to, sự tò mò ban nãy đã biến thành kinh hoàng tột độ. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng yếu ớt dưới lớp chăn mỏng. Anh muốn nói gì đó, muốn gào lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh ú ớ vô nghĩa.
Giọng mẹ cô vẫn đều đều vang lên từ chiếc loa, tàn nhẫn và thực dụng đến đáng sợ.
“Cứ cưới rồi vài tháng sau người ta mất cũng xong. Nhà mình giữ được cả thể diện lẫn sính lễ. Mày thương bố mẹ, thương chị mày đi…”
Tiếp đó, bản ghi âm vang lên tiếng thở dài sườn sượt của bố cô. Một tiếng thở dài cam chịu, đồng thuận. Rồi đến tiếng khóc nức nở, nhưng nghe kỹ lại có phần giả tạo của chị gái.
“Em ơi… thương chị với… Chị biết làm sao bây giờ…”
Toàn bộ cuộc hội thoại trong buổi họp gia đình ngày hôm đó, cái ngày mà cô bị dồn vào chân tường, bị ép phải gật đầu cho cuộc hôn nhân phi lý này, đã được ghi lại không thiếu một từ.
Đoạn ghi âm kết thúc. Tiếng ‘tít’ một lần nữa vang lên, trả lại căn phòng cho sự im lặng đặc quánh, ngột ngạt. Tiếng nhạc huyên náo từ dưới nhà bỗng trở nên xa xăm, lạc lõng.
Cô bình thản tắt chiếc loa, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông đang chết điếng trên giường. Anh nhìn cô, trong ánh mắt không còn là sự tò mò, mà là một sự trống rỗng đến đáng sợ, một sự sụp đổ hoàn toàn từ bên trong. Sự thật như một nhát dao đâm thẳng vào niềm tin và tình yêu cuối cùng anh dành cho gia đình vợ.
Cô khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh như băng.
“Món quà cưới của em, anh thích chứ?””
“Câu hỏi của cô treo lơ lửng trong không khí, độc địa như chính nó. Nhưng anh rể không có cơ hội trả lời.
Bởi vì đúng lúc đó, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói rộn rã ở tầng dưới bỗng nhiên TẮT NGẤM.
Sự im lặng ập đến đột ngột, nặng nề như một tấm màn nhung phủ lên toàn bộ căn nhà. Rồi, xuyên qua sự im lặng đó, là một tiếng “CHOANG” lạnh gáy. Tiếng một chiếc ly bị đặt mạnh xuống bàn kính. Tiếp theo là tiếng ghế gỗ bị đẩy lùi trên nền gạch, một âm thanh ken két vội vã, hoảng hốt.
Dưới nhà, tất cả mọi người đều đã nghe thấy. Không, không chỉ nghe thấy. Họ đã sống cùng từng giây của đoạn ghi âm cay nghiệt đó, thứ âm thanh được cô khéo léo kết nối thẳng vào hệ thống loa của bữa tiệc.
Gương mặt Bố trắng bệch như tờ giấy, đôi môi mấp máy mà không thành lời. Cái thể diện mà ông ta coi trọng hơn mạng sống đang vỡ tan thành từng mảnh ngay trước mắt toàn thể họ hàng, thông gia. Ông ta có thể cảm nhận được hàng chục cặp mắt đang khoan vào lưng mình, vừa tò mò, vừa khinh bỉ.
Mẹ cô thì hai tay bấu chặt vào tà áo dài đắt tiền, đôi mắt long lên sòng sọc. Bà ta không nghĩ đến nỗi nhục, bà ta chỉ nghĩ đến số sính lễ khổng lồ sắp tuột khỏi tay. Toàn bộ kế hoạch, toàn bộ sự tính toán, tất cả sắp đổ sông đổ bể.
Chị gái ngồi chết trân, gương mặt xinh đẹp giờ đây méo mó vì sợ hãi. Giọt nước mắt lần này là thật, nhưng không phải vì thương em, mà vì thương cho chính bản thân mình. Cô ta biết, mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng đáng sợ nhất, chính là ánh mắt của gia đình nhà trai. Từ sự ngơ ngác ban đầu khi nghe thấy đoạn hội thoại, nó chuyển thành kinh ngạc, rồi đông cứng lại thành một sự khinh bỉ và căm phẫn tột độ. Mẹ của anh rể, người phụ nữ phúc hậu mới vài phút trước còn nắm tay mẹ cô cười nói, giờ đây nhìn bà như nhìn một con quái vật.
Bố của anh rể, một người đàn ông vốn trầm tính, từ từ đứng dậy. Cả người ông toát ra một sự uy nghiêm đáng sợ. Ông không nhìn ai cả, chỉ nhìn thẳng vào bố cô, giọng nói của ông không lớn, nhưng đủ để từng chữ một găm vào không khí đặc quánh.
“Ông bà… vừa nói con trai tôi… sắp chết sao?”
Trên phòng tân hôn, cô vẫn ngồi đó, lưng thẳng tắp. Cô nghe thấy tất cả. Một nụ cười mỏng, lạnh lẽo, lần đầu tiên hiện lên trên gương mặt cô kể từ khi bước chân vào căn nhà này. Màn kịch, bây giờ mới thực sự bắt đầu.”
“Câu hỏi của bố anh rể như một nhát búa cuối cùng giáng xuống, đập tan chút hy vọng le lói còn sót lại của bố tôi. Cổ họng ông khô khốc, đôi môi chỉ có thể lắp bắp những âm thanh vô nghĩa. Toàn bộ sức lực dường như bị rút cạn, ông ta lảo đảo, nếu không có cái ghế vịn vào, có lẽ đã ngã quỵ.
Đúng lúc ấy, ở đầu cầu thang, một tiếng “cạch” khẽ vang lên.
Cánh cửa phòng tân hôn bật mở.
Tất cả mọi ánh mắt, từ căm phẫn, kinh ngạc đến hả hê, đều đồng loạt đổ dồn về phía đó.
Tôi đứng đó, lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng muốt, nhưng gương mặt lại lạnh như băng tuyết. Một tay tôi vẫn cầm chiếc điện thoại, màn hình đã tắt nhưng nó vẫn là biểu tượng của quyền lực, của sự thật phũ phàng vừa được phơi bày. Tôi không nhìn ai cả, ánh mắt lướt qua đám đông quan khách đang sững sờ, rồi dừng lại trên ba gương mặt thân thuộc nhất đang đứng co cụm ở giữa phòng khách.
Tôi bắt đầu bước xuống, từng bước một, gót giày gõ lên bậc thang gỗ tạo thành những âm thanh đều đặn, nhẫn tâm, cắt nát sự im lặng nặng nề. Mỗi bước chân của tôi như giẫm lên dây thần kinh đang căng như dây đàn của bố, của mẹ, của chị gái.
Dừng lại ở khoảng giữa cầu thang, ở một vị trí cao hơn tất cả, tôi nhìn thẳng vào họ, ba con người đã đẩy tôi vào địa ngục. Tôi cất giọng, trong trẻo đến rợn người, vang vọng trong không gian đặc quánh.
“Bố, mẹ, chị. Món quà tân hôn này, gia đình mình có thích không?”
Câu hỏi không phải để tìm câu trả lời, mà là một lời tuyên án.
“Mày… Mày…” Bố tôi là người đầu tiên phản ứng. Gương mặt ông chuyển từ trắng bệch sang tím tái vì giận dữ và xấu hổ. Ông chỉ tay về phía tôi, ngón tay run lên bần bật. “Mày im ngay cho tao! Đồ con bất hiếu!”
Mẹ tôi thì cuống cuồng hơn. Bà ta không dám nhìn sang phía nhà thông gia, chỉ lao về phía chân cầu thang, ngước lên nhìn tôi, giọng van lơn xen lẫn trách móc. “Con ơi! Sao con dại dột vậy! Con làm thế này thì gia đình mình còn mặt mũi nào nữa? Còn số tiền sính lễ…”
Bà ta đột nhiên im bặt, nhận ra mình vừa lỡ lời nói ra điều mà bà ta quan tâm nhất.
Chị gái thì đã hoàn toàn sụp đổ. Cô ta khuỵu xuống sàn, hai tay ôm mặt nức nở không thành tiếng. Những tiếng khóc tủi hổ, sợ hãi của cô ta giờ đây chỉ khiến người ta thêm chán ghét.
Tôi nhếch môi cười, một nụ cười không hề có chút hơi ấm nào. “Mặt mũi? Sính lễ? Đó là những thứ mà bố mẹ quan tâm thôi sao? Còn hạnh phúc của con, mạng sống của con, nó không đáng một xu à?”
Tôi lại bước xuống thêm vài bậc, rút ngắn khoảng cách. Ánh mắt tôi sắc như dao, quét qua từng người một.
“Bố lo mất mặt với thiên hạ. Mẹ tiếc của. Chị sợ khổ. Nên cả ba người cùng nhau đẩy tôi vào chỗ chết. Đẩy tôi đi làm một góa phụ ngay trong đêm tân hôn. Các người có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”
“TAO BẢO MÀY CÂM MIỆNG!” Bố tôi gầm lên, cơn giận đã át đi mọi sự sợ hãi. Ông ta lao về phía cầu thang như một con thú bị thương, định xông lên để bịt miệng tôi lại. “Mày muốn phá nát cái nhà này phải không?”
Tôi đứng yên, không hề tỏ ra sợ hãi trước sự hung hãn của ông. Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi từ từ buông ra, cho nó vào một chiếc túi nhỏ giấu bên hông váy cưới.
Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào bố, lạnh lẽo và thách thức.
“Phá nát ư? Người phá nát nó đâu phải con.” Tôi bình thản đáp. “Vở kịch này là do mọi người dựng lên mà. Con chỉ giúp nó có một cái kết xứng đáng hơn thôi.””
“Lời nói của tôi như một mồi lửa, châm thẳng vào thùng thuốc súng là sự sĩ diện của bố. Cơn giận dữ điên cuồng bùng lên, ông ta gạt phắt mọi lý trí, lao thẳng về phía cầu thang như một con thú hoang.
Nhưng ông ta chưa kịp chạm vào bậc thang đầu tiên, một cánh tay rắn chắc đã chặn ngang người. Bố của anh rể. Gương mặt người đàn ông khắc khổ giờ đây lạnh như sắt, giọng nói trầm và đanh lại, không một chút cảm xúc.
“Ông định làm gì con bé?”
Hành động và câu hỏi của bố chồng tương lai như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt bố tôi, khiến ông ta sững lại, nhưng ngọn lửa giận dữ và xấu hổ bên trong lại càng bùng cháy dữ dội hơn. Không thể trút giận lên người đàn ông quyền lực trước mặt, ông ta trút tất cả lên tôi.
Mặt đỏ bừng, gân cổ nổi lên, bố tôi chỉ thẳng tay lên phía tôi đang đứng, gầm lên, nước bọt văng tung tóe: “Con mất dạy! Mày làm cái trò gì thế? Tắt ngay cái thứ đó đi cho tao!”
Ông ta gào lên “Tắt đi!” như thể chiếc điện thoại trong túi tôi vẫn đang phát ra âm thanh, như thể chỉ cần nó im lặng thì mọi sự thật sẽ biến mất, và sự xấu hổ của ông ta sẽ được che đậy.
Trong khi bố tôi đang phát điên, mẹ tôi lại hành động theo một cách khác. Bà ta lảo đảo chạy về phía mẹ chồng tương lai, gương mặt giàn giụa nước mắt, cố níu lấy cánh tay của bà thông gia. Giọng bà ta run rẩy, đầy van lơn: “Chị ơi… chị nghe em giải thích… tất cả chỉ là hiểu lầm thôi chị ạ… Con dại cái mang…”.
Mẹ chồng tương lai của tôi thậm chí không thèm nhìn bà. Bà gạt phắt cánh tay mẹ tôi ra một cách đầy ghê tởm, như phải một thứ gì bẩn thỉu. Cái gạt tay mạnh đến nỗi khiến mẹ tôi loạng choạng suýt ngã.
“Hiểu lầm?” Mẹ anh rể cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bà sắc như dao, chứa đầy sự khinh bỉ. “Cả gia đình nhà bà coi nhà tôi là một lũ ngu cả sao? Lừa dối đến tận phút chót thế này mà còn gọi là hiểu lầm à?”
Mẹ tôi chết sững, miệng há hốc nhưng không thể thốt ra thêm một lời nào. Bà ta chỉ biết khóc, những tiếng khóc lóc thảm thương, tủi hổ và tuyệt vọng khi nhìn thấy món sính lễ khổng lồ đang tan thành mây khói.
Tôi đứng trên cao, lặng lẽ chứng kiến màn kịch thảm hại do chính bố mẹ mình diễn. Nỗi đau trong tôi đã nguội lạnh, chỉ còn lại sự hả hê cay đắng. Đây chính là cái giá mà họ phải trả.
Bố của anh rể quay lại, ánh mắt không còn chút tình nghĩa thông gia nào, chỉ còn sự lạnh lẽo của một đối tác kinh doanh bị lừa gạt. Ông nhìn thẳng vào bố tôi, người đang đứng bất động vì nhục nhã.
“Ông định lừa chúng tôi đến bao giờ? Nếu hôm nay con bé không nói ra, có phải các người định để nó chôn vùi bí mật này cùng với con trai tôi không?””
“Câu hỏi của bố chồng tương lai như một nhát búa cuối cùng, đánh sập hoàn toàn chút sĩ diện còn sót lại của bố tôi. Ông ta đứng đó, người đàn ông luôn tự cho mình là cột trụ gia đình, giờ đây co rúm lại, không thốt nổi một lời. Mẹ tôi cũng đã nín bặt, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không vô định, nơi giấc mộng giàu sang của bà vừa tan vỡ.
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng ngột ngạt, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Nhưng sự im lặng đó không kéo dài được lâu.
Từ trên cầu thang, giọng nói của tôi lại vang lên, bình thản đến lạ lùng, như thể đang nói về một chuyện không hề liên quan.
“Vẫn chưa hết quà đâu ạ.”
Mọi ánh mắt, vốn đang dồn vào bố mẹ tôi, giờ đồng loạt chuyển hướng về phía tôi. Chị gái tôi, người nãy giờ vẫn đứng nép sau lưng mẹ, khẽ giật mình, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Tôi thong thả rút chiếc điện thoại từ trong túi váy cưới, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình. Một âm thanh “tách” khô khốc vang lên.
Rồi, một đoạn ghi âm khác được bật.
Giọng nói chua ngoa, quen thuộc của chị gái tôi vang lên, rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. Lần này, không phải là những lời khóc lóc giả tạo, mà là một cuộc trò chuyện điện thoại đầy hỉ hả với bạn thân.
“Cũng may có con em ngu ngốc của tao chịu thay thế. Chứ lấy một thằng sắp chết thì tao chôn vùi cả tuổi xuân à? Nhà nó giàu thì giàu thật, nhưng tiền bạc sao đọ được với cả cuộc đời. Cứ để con ngốc ấy hưởng chút ‘phúc’ cuối cùng hộ tao. Tao vẫn có tiền, lại được tự do.”
Từng câu từng chữ như những mũi dao vô hình, đâm thẳng vào tim của tất cả những người có mặt.
Đoạn ghi âm kết thúc.
Sự im lặng lần này còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Chị gái tôi đứng chết trân giữa phòng. Nụ cười gượng gạo, nét mặt lo lắng mà chị ta cố trưng ra từ đầu đến giờ đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn một giọt máu. Đôi mắt chị ta mở to, dại ra vì kinh hoàng và không thể tin nổi. Chị ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay tôi, rồi lại ngước lên nhìn tôi, đôi môi mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh.
Bố tôi, người vừa bị sỉ nhục đến tột cùng, giờ lại phải chịu thêm một cú sốc nữa. Ông quay phắt lại nhìn đứa con gái lớn mà ông luôn tự hào. Sự tức giận trong mắt ông dần được thay thế bằng một nỗi kinh hoàng và ghê tởm. Ông không thể tin được đây là những lời thốt ra từ miệng con gái mình.
Mẹ tôi thì lảo đảo, bà đưa tay lên ôm ngực, thở hổn hển như thể không thể hít thở nổi. Bà nhìn con gái lớn, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt đầy hoảng loạn. Món sính lễ đã xa vời, giờ đây, cả danh dự của gia đình cũng bị đứa con gái bà yêu thương nhất lột trần một cách tàn nhẫn.
Gia đình nhà trai không còn giữ một chút cảm xúc nào trên mặt nữa. Gương mặt họ lạnh như băng. Họ đã nghe đủ rồi. Tất cả không phải là hiểu lầm, cũng không phải là bị ép buộc. Đây là một âm mưu được tính toán cẩn thận, một sự lừa dối độc ác và vô nhân tính từ đầu đến cuối.”
“Giữa bầu không khí đặc quánh như sắp đóng băng ấy, một tiếng ho khan, yếu ớt đột ngột vang lên từ phía cửa phòng.
Tất cả mọi người đồng loạt quay lại.
Anh rể.
Anh vịn một tay vào thành cửa, người lảo đảo như sắp ngã. Anh đã cố gắng gượng dậy và đi theo tôi. Cơ thể vốn đã gầy rộc vì bệnh tật giờ trông càng thêm tiều tụy, bộ vest chú rể rộng thùng thình trên người anh. Khuôn mặt anh trắng bệch, đôi môi khô nứt, nhưng thứ khiến tất cả chết lặng là đôi mắt anh.
Đôi mắt ấy, vốn luôn dịu dàng và ấm áp mỗi khi nhìn chị tôi, giờ đây chỉ còn lại một màu xám tro của tuyệt vọng. Sự mệt mỏi của thể xác đã bị nỗi đau đớn tột cùng trong tâm hồn át đi. Anh đã nghe thấy. Anh đã nghe thấy trọn vẹn từng lời.
Ánh mắt anh không nhìn tôi, không nhìn bố mẹ tôi, cũng không nhìn gia đình mình. Nó xuyên qua cả căn phòng, găm thẳng vào chị gái tôi, người con gái anh đã từng yêu thương bằng cả sinh mệnh.
Chị ta sững sờ, toàn thân run lên bần bật như một chiếc lá trong gió bão. Nỗi kinh hoàng khi bị vạch trần giờ nhân lên gấp bội khi đối diện với chính nạn nhân của những lời cay độc đó. Chị ta lắp bắp, cố gắng giải thích điều gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn cứng.
Anh rể gắng gượng lê từng bước chân nặng trĩu tiến về phía chị. Mỗi bước đi của anh như một nhát búa nện vào lồng ngực của tất cả những người có mặt, nặng nề và đau đớn. Bố của anh định bước tới đỡ nhưng ông đã khựng lại, ông biết đây là khoảnh khắc của riêng con trai mình.
Anh dừng lại trước mặt chị, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Anh không gào thét, không chửi rủa. Anh chỉ nhìn chị, một cái nhìn xoáy sâu vào tận cùng tâm can, đầy vẻ khó tin và tổn thương. Như thể anh đang cố tìm kiếm trong con người trước mặt một chút gì đó của người con gái anh từng quen, từng yêu. Nhưng anh chẳng tìm thấy gì cả.
“Tại sao?”
Giọng anh khàn đặc, vỡ nát, chỉ đủ để hai người nghe thấy, nhưng lại như một tiếng sét đánh ngang tai tất cả.
Chỉ một từ đó thôi đã đủ để đánh sập hoàn toàn chút phòng bị cuối cùng của chị tôi. Chị ta khuỵu xuống, hai tay ôm mặt, bật khóc nức nở, những tiếng “em xin lỗi… em xin lỗi…” rời rạc, vô nghĩa vang lên giữa những tiếng nấc nghẹn.
Anh rể không nhìn chị ta nữa. Anh chỉ khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu chậm rãi, đầy mỏi mệt và buông xuôi. Nỗi thất vọng trong mắt anh còn lớn hơn cả sự đau đớn. Trái tim anh, vốn đã bị bệnh tật tàn phá, giờ đây đã hoàn toàn tan vỡ bởi chính người con gái anh yêu nhất.”
“Sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn lại tiếng khóc nấc tội nghiệp của chị tôi. Nhưng không ai còn đoái hoài đến chị ta nữa. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào bóng hình liêu xiêu, tan nát của anh rể.
Chính lúc này, sự im lặng bị xé toạc bởi một tiếng thét phẫn nộ.
Không phải từ bố tôi, người đang sững sờ vì mất mặt. Cũng không phải từ mẹ tôi, người đang tính toán thiệt hơn. Tiếng thét đó đến từ mẹ của anh rể.
Bà đã đứng đó, chứng kiến tất cả. Chứng kiến con trai mình, đứa con bà yêu thương hết mực, đang chết dần chết mòn vì bệnh tật, lại còn bị dày vò đến tan nát cõi lòng bởi sự lừa dối tàn nhẫn. Sự kiên nhẫn cuối cùng của người mẹ đã vỡ tan.
Bà bước tới, sải chân mạnh mẽ và dứt khoát, phớt lờ cả đứa con dâu hụt đang quỳ rạp dưới đất. Bà dừng lại, chỉ thẳng ngón tay run rẩy vì giận dữ vào mặt bố mẹ tôi.
“Trời ơi! Hóa ra đây là bộ mặt thật của các người!” Giọng bà đanh lại, xen lẫn sự ghê tởm và khinh bỉ. “Các người là một lũ lừa đảo!”
Bố tôi giật nảy mình, khuôn mặt gia trưởng vốn luôn vênh váo giờ đỏ bừng lên vì xấu hổ và tức giận. Ông ta định lên tiếng quát lại.
Nhưng mẹ anh rể không cho ông ta cơ hội. Bà gằn lên từng tiếng, mỗi từ như một nhát dao đâm thẳng vào sự tham lam của gia đình tôi.
“Các người coi con trai tôi là một món hàng để lợi dụng sao? Thấy nó sắp chết nên ép đứa con gái khác thế vào để giữ lại sính lễ, để giữ lại thể diện cho các người?” Bà cười một tiếng cay đắng, nước mắt trào ra. “Nhân tính của các người đâu rồi? Lòng dạ của các người làm bằng gì vậy?”
Mẹ tôi lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bước lên, cố gắng xoa dịu. “Bà thông gia, bà bình tĩnh… có chuyện gì từ từ nói. Chắc có hiểu lầm gì thôi…”
“Hiểu lầm?” Mẹ anh rể quay phắt sang, ánh mắt tóe lửa. “Tôi đã nghe tất cả! Con gái bà đã thú nhận tất cả! Các người còn muốn chối cãi gì nữa? Giờ thì tôi đã hiểu vì sao các người lại đòi một khoản sính lễ lớn đến như vậy! Vì các người biết con trai tôi không còn sống được bao lâu, các người muốn vơ vét cho bằng sạch!”
Câu nói đó như một cú tát trời giáng. Bố tôi cứng họng. Mẹ tôi tái mặt. Chị tôi run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Bố của anh rể, người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng, lúc này chậm rãi tiến lên đứng cạnh vợ mình. Gương mặt ông không còn vẻ hiền hậu thường ngày, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và quyết đoán.
Ông nhìn thẳng vào bố tôi, giọng trầm mà đầy uy lực. “Ông Tùng, tôi đã luôn tôn trọng ông. Nhưng hôm nay, tôi thật sự thấy ghê tởm. Các người không chỉ lừa dối gia đình chúng tôi, các người còn chà đạp lên tình yêu và sinh mạng của con trai tôi.”
Ông ngừng một lát, rồi dõng dạc tuyên bố, từng chữ vang lên như phán quyết cuối cùng.
“Đám cưới này, hủy bỏ! Từ giờ phút này, gia đình chúng ta không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa!””
“Nói rồi, ông không thèm nhìn thêm một lần nào nữa, quay người dìu người vợ đang nấc nghẹn và đứa con trai tiều tụy của mình rời đi. Cánh cửa phòng tân hôn đóng sập lại, như một nhát búa cuối cùng giáng xuống gia đình tôi.
Sự im lặng bao trùm, đặc quánh sự nhục nhã và tan vỡ.
Bố tôi, người đàn ông cả đời chỉ biết đến sĩ diện, lảo đảo như sắp ngã quỵ. Cơn giận dữ vì mất mặt bùng lên, che lấp mọi lý trí. Ông ta quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, chỉ thẳng vào mặt tôi.
“Đồ phá hoại! Mày thấy chưa? Mày đã phá nát tất cả rồi!” Ông ta gầm lên, nước bọt văng tung tóe. “Vì mày mà cả cái nhà này mất mặt! Vì mày mà tao không còn mặt mũi nào nhìn họ hàng làng xóm!”
Mẹ tôi cũng hùa theo, giọng chua chát đến cay nghiệt. “Ngu thì chết chứ bệnh tật gì! Giờ thì hay rồi, sính lễ mất trắng, lại còn mang tiếng lừa đảo! Tất cả là tại mày!”
Cả hai người họ, bố và mẹ tôi, người sinh ra tôi, lúc này trông không khác gì hai con thú dữ đang chực chờ xé xác con mồi.
Nhưng tôi không còn là con bé năm xưa chỉ biết run rẩy khóc lóc. Tôi bình thản đối diện với ánh mắt của họ, chậm rãi rút từ trong túi chiếc điện thoại.
Màn hình sáng lên, hiện rõ một bài đăng Facebook đã được soạn sẵn.
Dòng tiêu đề giật gân: “SỰ THẬT KINH HOÀNG ĐẰNG SAU ĐÁM CƯỚI BẠC TỶ: CON GÁI BỊ ÉP THẾ THÂN CHO CHỊ GÁI LẤY CHỒNG SẮP CHẾT ĐỂ GIỮ SÍNH LỄ”.
Bên dưới là toàn bộ câu chuyện được viết chi tiết, đính kèm mấy file ghi âm được tôi bí mật thu lại trong suốt những ngày qua. Những đoạn hội thoại ép uổng của bố, những lời tính toán thiệt hơn của mẹ, cả tiếng khóc lóc đồng thuận của chị gái. Tất cả đều ở đó.
Tôi giơ màn hình điện thoại lên, giọng lạnh như băng, từng chữ rõ mồn một.
“Chỉ cần con bấm nút ‘Đăng’, cả dòng họ nhà mình sẽ ‘nổi tiếng’ đúng như ý bố muốn. Bố có muốn thử không ạ?”
Cơn thịnh nộ trên mặt bố tôi tắt ngấm, thay vào đó là sự kinh hoàng tột độ. Đôi môi ông ta mấp máy nhưng không thể thốt ra thành lời. Cả người ông ta bắt đầu run lên bần bật, không phải vì giận, mà là vì sợ. Nỗi sợ bị bêu riếu trên mạng xã hội, nỗi sợ bị cả thế giới phán xét, còn kinh khủng hơn cả việc mất mặt trước vài người trong gia đình.
Mẹ tôi há hốc mồm, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, khuôn mặt tái mét còn hơn cả lúc bị nhà trai vạch mặt. Chị gái tôi cũng nín bặt, sự sững sờ hiện rõ trong đôi mắt đẫm lệ.
Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt thất thần của bố tôi, nơi quyền lực của người đàn ông gia trưởng vừa sụp đổ hoàn toàn dưới một nút bấm duy nhất.”
“Hai chân ông ta mềm nhũn, cả cơ thể đồ sộ đổ sập xuống chiếc ghế bành gần đó. Tiếng “”rầm”” nặng nề vang lên trong sự im lặng, như thể không chỉ một người đàn ông, mà cả một tượng đài về quyền lực gia trưởng vừa sụp đổ tan tành. Ông ta há miệng, cố gắng hớp lấy không khí, nhưng lồng ngực chỉ phập phồng yếu ớt. Sĩ diện cả đời ông ta vun đắp, giờ đây nằm gọn trong lòng bàn tay của đứa con gái mà ông ta khinh rẻ nhất, có thể bị nghiền nát chỉ bằng một cú chạm.
Mẹ tôi là người phản ứng đầu tiên. Nhưng không phải bằng sự giận dữ, mà bằng một sự hèn hạ đến tột cùng. Khuôn mặt bà trắng bệch, nỗi sợ bị bêu riếu trên mạng xã hội còn kinh khủng hơn cả việc mất trắng tiền bạc. Bà ta lảo đảo vài bước rồi bất thần khuỵu xuống, hai tay chới với ôm lấy chân tôi. Giọng nói chua ngoa cay nghiệt ban nãy giờ biến thành tiếng van lơn rên rỉ.
“”Con ơi, đừng… mẹ xin con! Mẹ lạy con! Đừng đăng… Đừng đăng lên mà con!”” Bà ta ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi lên, thảm hại chưa từng thấy. “”Mất sính lễ là nhà mình tan nát rồi, con đừng đẩy cả nhà vào chỗ chết! Con muốn gì mẹ cũng cho, muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần con xóa nó đi!””
Chị gái tôi, nãy giờ vẫn sững sờ như hóa đá, bỗng bật lên như một lò xo bị nén. Nước mắt lã chã, nhưng giọng chị ta lại đanh lại, đầy căm phẫn. Chị ta chỉ thẳng vào mặt tôi, cơ thể run lên vì tức giận.
“”Mày ác lắm! Mày thấy chưa? Mày vừa lòng chưa?”” Chị ta gào lên, tiếng khóc nấc nghẹn trong cổ họng. “”Chỉ vì mày ghen tị với tao mà mày phá nát tất cả! Mày không có được hạnh phúc thì mày cũng không muốn ai có được nó, phải không? Đồ ích kỷ!””
Khung cảnh thật hỗn loạn. Mẹ tôi thì quỳ dưới chân van xin thảm thiết, chị gái thì đứng khóc lóc chửi rủa, còn bố tôi thì ngồi đó như một cái xác không hồn, chỉ còn lại tiếng thở khò khè nặng nhọc.
Tôi lạnh lùng nhìn xuống người mẹ đang bám chặt lấy chân mình, rồi lại liếc nhìn người chị gái đang lên cơn cuồng nộ. Một nụ cười mỉa mai khẽ nhếch trên môi tôi.
“”Bây giờ mọi người mới biết sợ sao?”” Giọng tôi đều đều, không một chút cảm xúc. “”Sự nhục nhã này, so với những gì con đã phải chịu đựng, đã là gì đâu?””
Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, giọng sắc như dao. “”Mẹ không xin con. Mẹ đang xin lại số vàng và tiền mặt mà mẹ tiếc hùi hụi kia kìa.””
Sau đó, tôi quay sang chị gái. “”Còn chị, chị nói đúng rồi đấy. Chính vì em không có được hạnh phúc, nên hôm nay, tất cả mọi người ở đây đều phải nếm trải cái cảm giác đó.””
Cả mẹ và chị tôi đều sững người trước lời thừa nhận lạnh lùng của tôi. Cơn hỗn loạn tạm thời lắng xuống, thay bằng một sự kinh hãi trước con người hoàn toàn xa lạ đang đứng trước mặt họ.
Tôi hất nhẹ chân, khiến mẹ tôi mất đà ngã ngồi ra sàn. Tôi giơ chiếc điện thoại lên một lần nữa, ngón tay cái lướt nhẹ trên nút “”Đăng””.
“”Từ bây giờ,”” tôi nói, giọng vang vọng khắp căn phòng, át cả tiếng khóc và tiếng thở dốc. “”Trong căn nhà này, lời nói của tôi là luật. Hoặc không, cả thế giới sẽ là quan tòa của các người.”””
“Không gian đặc quánh lại. Lời tuyên bố đanh thép của cô gái vẫn còn treo lơ lửng trong không khí, như một bản án vừa được tuyên cho cả gia đình. Bà mẹ ngã ngồi bệt dưới sàn, sững sờ. Người chị gái thôi không còn gào thét, chỉ đứng đó run rẩy, nhìn em mình như nhìn một con quái vật. Ông bố vẫn bất động trên ghế, hơi thở nặng nề, đứt quãng.
Giữa mớ hỗn độn đó, cô lạnh lùng đảo mắt qua từng gương mặt thất thần của những người mà cô từng gọi là gia đình. Ánh mắt cô không một chút dao động, không một tia thương cảm. Cuối cùng, tầm nhìn của cô dừng lại ở góc phòng, nơi người đàn ông được gọi là “”chồng”” cô đang đứng.
Anh rể từ đầu đến cuối chỉ im lặng, tựa người vào bức tường lạnh lẽo. Khuôn mặt anh vốn đã xanh xao vì bệnh tật, giờ đây dưới ánh đèn vàng vọt của phòng tân hôn lại càng thêm tái nhợt. Anh chứng kiến toàn bộ màn kịch, từ lúc cô bị ép buộc cho đến khi cô lật ngược thế cờ. Anh không nói một lời, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát, ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu.
Cô gái từ từ bước về phía anh. Từng bước chân của cô trên sàn gỗ vang lên thật nhẹ, nhưng lại khiến cả căn phòng như nín thở. Bà mẹ trố mắt nhìn, dường như muốn gào lên ngăn cản nhưng cổ họng lại cứng đờ.
Đứng trước mặt anh rể, cô nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng đưa lên, không phải để vuốt ve hay trách móc, mà để từ từ xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Viên kim cương lấp lánh, một biểu tượng của sự giàu sang mà gia đình cô thèm khát, giờ đây trông như một chiếc còng mỉa mai.
“”Xoạch.”” Một tiếng rất khẽ khi chiếc nhẫn được tháo ra khỏi tay. Cô đặt nó vào lòng bàn tay của anh. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang làn da lạnh của anh một cách kỳ lạ.
Giọng cô vang lên, không còn sắc lạnh như khi đối diện với gia đình, mà trầm xuống, rõ ràng và có phần thanh thản.
“”Anh, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sự dối trá.”” Cô nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. “”Em xin lỗi vì đã lôi anh vào tấn bi kịch này của gia đình em. Từ giờ, anh được tự do.””
Anh rể sững người. Anh cúi xuống nhìn chiếc nhẫn đang nằm trong lòng bàn tay mình, rồi lại ngước lên nhìn cô. Đôi mắt anh, vốn luôn phảng phất nét u buồn của một người biết trước số phận, giờ đây dấy lên một tia kinh ngạc tột độ. Tia kinh ngạc đó nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm xúc vô cùng phức tạp. Trong đó có sự biết ơn, có sự bối rối, có cả sự thương cảm cho chính cô gái mạnh mẽ đến đáng sợ trước mặt. Anh đã chuẩn bị cho một cuộc chiến, một sự trả thù, nhưng anh chưa bao giờ chuẩn bị cho một lời giải thoát.”
“Không khí trong phòng tân hôn như đông cứng lại. Mọi ánh mắt, mọi sự chú ý, giờ đây đều đổ dồn vào hai nhân vật chính của tấn bi kịch: cô dâu vừa xé bỏ vai diễn và chú rể vừa được giải thoát.
Anh rể cúi nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình. Kim loại lạnh lẽo, nhưng dường như nó đang đốt cháy da thịt anh. Lồng ngực anh phập phồng khó nhọc, mỗi hơi thở là một sự gắng gượng. Anh đưa tay còn lại lên, che miệng ho một tràng dài, cơ thể gầy gò run lên bần bật. Cả gia đình cô nín thở, họ chờ đợi một cơn thịnh nộ, một lời kết tội từ anh để họ có cớ lao vào xâu xé cô con gái phản nghịch.
Nhưng cơn thịnh nộ đó đã không đến.
Sau cơn ho, anh ngước lên, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào cô. Một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm, anh dường như đang gom góp từng chút sinh khí cuối cùng để có thể cất thành lời. Ông bố nghiến răng, nắm đấm siết chặt lại. Bà mẹ há hốc miệng, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang hoang mang tột độ.
Cuối cùng, đôi môi khô khốc của anh cũng mấp máy. Anh rể gắng gượng nói, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng, từng chữ một vang lên xé tan sự im lặng ngột ngạt.
“”Là anh… phải cảm ơn em mới đúng…””
Câu nói như một nhát búa vô hình giáng thẳng vào cả gia đình cô. Họ đã lầm. Hoàn toàn lầm.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói có phần rành rọt hơn.
“”Cảm ơn em… đã cho anh biết sự thật… trước khi quá muộn.””
Nói xong câu đó, dường như mọi sức lực của anh đều cạn kiệt. Anh phải tựa hẳn người vào tường để không ngã quỵ. Nhưng đôi mắt anh, lần đầu tiên kể từ khi cô gặp, đã không còn là một hố sâu tuyệt vọng. Nơi đáy mắt đó, một tia sáng vừa le lói. Nó không rực rỡ, chỉ là một đốm lửa nhỏ nhoi, mong manh, nhưng đủ để thắp lên một chút nhân phẩm và sự sống cho một người đã cận kề cái chết. Đó là lần đầu tiên cô thấy một thứ gì đó khác ngoài sự cam chịu trong đôi mắt anh.
Và rồi, anh làm một điều không ai ngờ tới. Anh dồn chút sức lực cuối cùng, người lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng cúi người về phía cô. Không phải một cái cúi đầu xã giao, mà là một cái gập người thể hiện sự biết ơn chân thành, một sự thừa nhận rằng cô vừa trao cho anh món quà quý giá nhất trong những ngày cuối đời: sự tự do và lòng tự trọng. Cái cúi đầu đó, dù chậm chạp và khó nhọc, lại mang một sức nặng ngàn cân, đè bẹp hoàn toàn những âm mưu, những lời dối trá và sự tham lam của cả một gia đình đang đứng chết trân ở đó.”
“Cái cúi đầu đó như một bản án tử dành cho sự tham lam của gia đình cô, nhưng lại là một lời giải thoát cho chính anh rể và cô. Bố cô, người đàn ông luôn coi trọng thể diện hơn tất cả, lồng ngực phập phồng dữ dội. Sự sụp đổ này còn đau đớn hơn cả ngàn nhát dao đâm. Ông ta đã sai, và sự thừa nhận của chính con rể hụt đã vả vào mặt ông một cái đau điếng.
Cô không nói gì thêm. Mọi lời cần nói đã được nói, mọi việc cần làm đã được làm. Cô nhìn thẳng vào từng gương mặt đang biến sắc trước mắt mình. Vẻ kinh hoàng của mẹ, sự căm phẫn đến méo mó của chị, và sự sụp đổ im lặng của bố. Khóe môi cô chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt, một nụ cười không phải của sự chiến thắng, mà là của sự đoạn tuyệt.
Rồi, cô quay người.
Hành động dứt khoát đó như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa cô và cái địa ngục này.
“”Mày… mày đi đâu? Đứng lại!”” – Bố cô cuối cùng cũng phá vỡ được sự chết lặng, gầm lên một tiếng khản đặc.
Cô không đáp, bước chân vẫn đều đặn hướng về phía phòng ngủ của mình.
“”Con trời đánh! Mày quay lại đây! Mày phá nát cái nhà này rồi mày định đi đâu?”” – Tiếng mẹ cô la lên thất thanh, giọng đầy ai oán và tiếc nuối. Không phải tiếc con gái, mà là tiếc số sính lễ đã tan thành mây khói.
Cô vẫn im lặng. Cô mở cửa phòng, bình thản lấy chiếc balo đã được gói ghém cẩn thận từ trước. Mọi thứ cần thiết cho một cuộc đời mới đều đã nằm gọn trong đó.
Khi cô bước ra, chị gái đã chặn ở cửa, ánh mắt tóe lửa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“”Mày hài lòng chưa? Mày là đồ sao chổi! Chính mày đã phá hỏng hạnh phúc của tao, phá hỏng mọi thứ! Mày cút đi! Cút đi cho khuất mắt tao!””
Cô nhìn thẳng vào mắt chị mình, ánh mắt bình thản đến lạ. Cô không cãi lại, không giải thích. Cô chỉ lách người, đi lướt qua. Mỗi bước đi của cô như giẫm lên dây thần kinh đang căng như dây đàn của cả gia đình. Tiếng gào thét của mẹ, tiếng chửi rủa độc địa của chị gái, và tiếng gầm gừ bất lực của bố cô hòa thành một bản hợp xướng hỗn loạn phía sau lưng.
Nhưng khi cô đi ngang qua bố, tiếng gầm của ông ta bỗng tắt lịm. Thay vào đó là sự im lặng nặng nề, đáng sợ hơn vạn lần lời chửi rủa. Ánh mắt ông ta nhìn cô chằm chằm, một ánh mắt trống rỗng, thừa nhận sự thất bại toàn diện.
Cô không một lần ngoảnh lại. Bàn tay cô đặt lên nắm cửa chính, cánh cửa ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Một cái vặn tay dứt khoát.
*Cạch.*
Cánh cửa mở ra, luồng không khí mát lạnh của đêm ùa vào. Cô bước ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, nhốt lại tất cả tiếng gào thét, sự hỗn loạn và cả một quá khứ đầy tủi nhục.
Đứng dưới bầu trời đêm, cô ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực. Mùi của tự do, dù còn se lạnh và xa lạ, nhưng cuối cùng cũng thuộc về cô. Địa ngục đã ở lại sau lưng.”
“Vài tuần trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Cuộc sống ở thành phố mới ồn ào và xa lạ, nhưng đối với cô, đó là sự bình yên mà cô chưa từng có. Cô thuê một căn phòng nhỏ, đủ để đặt một chiếc giường và một cái bàn nhìn ra con hẻm luôn tấp nập. Cô tìm được một công việc bán thời gian ở một quán cà phê sách, nơi mùi giấy cũ và hương cà phê rang xay trở thành liều thuốc an thần cho tâm hồn đầy sẹo của cô. Lần đầu tiên, cô được hít thở bầu không khí của riêng mình, không còn những tiếng chì chiết, không còn những ánh mắt dò xét, không còn cảm giác mình là một món hàng bị đem ra mặc cả. Cô đã cắt đứt mọi liên lạc với gia đình, đổi số điện thoại và bắt đầu lại từ con số không.
Buổi tối hôm đó, sau khi tan làm, cô đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những vệt đèn xe hối hả bên dưới. Điện thoại trên bàn bỗng rung lên một hồi dài, phá tan sự tĩnh lặng. Một tin nhắn từ một số lạ.
Trái tim cô thót lại một nhịp. Một nỗi sợ hãi quen thuộc len lỏi trong tâm trí. Là họ sao? Họ đã tìm ra cô rồi sao? Ngón tay cô run rẩy khi chạm vào màn hình. Tin nhắn không dài, chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng từng chữ một như gõ thẳng vào tâm trí cô.
Người gửi là anh rể.
Cô nín thở, đọc từng chữ.
“”Chào em. Anh là chồng hụt của chị gái em đây. Anh biết có lẽ em không muốn nghe tin tức gì từ phía này nữa, nhưng anh vẫn muốn nhắn tin.””
Cô khẽ nhíu mày. Anh ta muốn gì? Chẳng lẽ gia đình anh ta vẫn chưa buông tha?
Cô đọc tiếp.
“”Mọi chuyện giữa hai gia đình đã được giải quyết xong rồi. Bố mẹ anh đã hiểu ra tất cả. Em không cần phải lo lắng gì nữa.””
Một tảng đá vô hình trong lòng cô như được gỡ xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cơn ác mộng đó đã thực sự chấm dứt.
Nhưng dòng tin nhắn cuối cùng mới là thứ khiến cô sững sờ.
“”Và quan trọng hơn, anh muốn báo cho em biết, anh đã quyết định sẽ không từ bỏ. Bác sĩ nói có một phác đồ điều trị mới, tuy hy vọng không nhiều nhưng anh sẽ thử. Cảm ơn em. Cảm ơn em đã cho anh dũng khí để làm một người đàn ông đúng nghĩa, dù chỉ là trong những ngày tháng cuối cùng.””
Màn hình điện thoại nhoè đi trước mắt cô. Cô không hề khóc vì buồn tủi hay đau đớn. Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má, nhưng khoé môi cô lại khẽ cong lên thành một nụ cười. Nụ cười không phải của kẻ chiến thắng, mà là của một người vừa tìm thấy một tia sáng le lói nơi cuối đường hầm tăm tối. Hành động của cô đêm đó không chỉ giải thoát cho chính mình, mà còn vô tình thắp lên một ngọn lửa sắp tàn.
Cô không trả lời tin nhắn. Sự im lặng chính là câu trả lời tốt nhất. Cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm của thành phố. Quá khứ đã thực sự ở lại sau lưng, và phía trước, lần đầu tiên trong đời, là một con đường do chính cô lựa chọn.”
“Sáu tháng trôi qua, dài như cả một thế kỷ và cũng nhanh như một giấc mơ. Cuộc sống của cô đã đi vào một quỹ đạo bình yên đến mức cô gần như quên mất quá khứ. Công việc ở quán cà phê sách không chỉ cho cô thu nhập ổn định mà còn cho cô những người bạn mới, những câu chuyện mới, không hề nhuốm màu toan tính.
Thế nhưng, quá khứ không dễ dàng buông tha người ta như vậy. Nó tìm đến cô vào một buổi chiều mưa, qua một cuộc điện thoại từ một người bạn cũ ở quê.
Cô bạn đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi mới vào chuyện, giọng đầy ái ngại nhưng không giấu được sự tò mò.
“”Mày… mày sống trên đó có tốt không? Ở quê dạo này… chuyện nhà mày um sùm cả lên.””
Trái tim cô chỉ khẽ nhói lên một cái rồi bình thản trở lại. Cô im lặng, để cho cô bạn kể.
“”Bố mày suy sụp hẳn. Từ ngày ấy đến giờ, ông chẳng dám đi đâu, không dám ra đình làng uống trà như trước. Ai hỏi đến là lảng đi, lầm lũi như cái bóng. Nghe nói sút cả chục cân, tóc bạc trắng đầu.””
Cô hình dung ra dáng vẻ gia trưởng, luôn ngẩng cao đầu của bố mình giờ đây co rúm lại. Một hình ảnh đáng thương, nhưng cô không thấy xót xa.
Giọng cô bạn tiếp tục rỉ rả qua điện thoại.
“”Khổ nhất là mẹ mày. Suốt ngày ngồi trước hiên nhà than khóc. Lúc thì than mất mặt với thiên hạ, lúc thì tiếc của, cứ lẩm bẩm ‘mất cả chì lẫn chài’. Hàng xóm láng giềng giờ đi qua nhà mày cứ chỉ trỏ, họ chẳng nói thẳng mặt nhưng sau lưng thì… mày biết đấy, miệng lưỡi người đời mà. Cả cái làng này có chuyện gì to hơn chuyện nhà mày nữa đâu.””
Những lời nói đó không còn sức sát thương với cô nữa. Cô chỉ nghe như đang nghe chuyện của một gia đình xa lạ nào đó.
“”Còn chị gái mày thì… tội lắm. Sau vụ đấy, tiếng dữ đồn xa, chẳng còn đám nào dám đến ngỏ lời nữa. Người ta bảo nhà mày lừa đảo, dám tráo cả con gái trong đám cưới. Chị ấy cứ ru rú trong phòng, chẳng dám ra ngoài. Nghe đâu cũng hóa trầm cảm rồi.””
Cuộc điện thoại kết thúc, cô đặt máy xuống, nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Quả báo. Hai từ đó hiện lên trong đầu cô một cách lạnh lẽo. Cô không vui mừng, không hả hê. Trong lòng chỉ là một khoảng trống mênh mông, tĩnh lặng. Cô không hối hận về quyết định của mình. Đó không phải là sự trả thù, đó là một sự giải thoát. Và bất cứ sự giải thoát nào cũng có cái giá của nó. Gia đình cô đang phải trả cái giá cho sự tham lam và ích kỷ của chính họ. Còn cô, cái giá của cô là sự cô độc, nhưng là một sự cô độc bình yên.”
“Một năm đã trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy, một năm kể từ cuộc điện thoại báo tin về sự sụp đổ của gia đình. Thời gian, giống như một dòng sông, đã cuốn trôi đi những mảnh vỡ sắc nhọn nhất của nỗi đau, chỉ để lại những viên sỏi ký ức tròn trịa, không còn đủ sức làm cô chảy máu. Quán cà phê sách vẫn là chốn đi về bình yên của cô. Mùi giấy cũ và hương cà phê rang mới mỗi ngày như một liệu pháp chữa lành, giúp cô xây lại thế giới của mình từ đống tro tàn.
Chiều cuối thu, nắng vàng như mật ong rót qua khung cửa kính, phủ lên những trang sách cô đang đọc dở một màu ấm áp. Cô đã học được cách tận hưởng những khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này. Tiếng chuông gió treo ở cửa khẽ leng keng, một vị khách mới bước vào. Cô không ngẩng lên, đã quá quen với âm thanh đó.
Nhưng rồi, một bóng người dừng lại ngay cạnh bàn cô, che khuất vệt nắng đang nhảy múa trên trang sách. Một cảm giác quen thuộc đến gai người chợt dâng lên. Cô từ từ ngẩng đầu.
Trái tim cô như ngừng đập trong một giây.
Là anh.
Người đàn ông đứng trước mặt cô gầy hơn so với hình ảnh trong trí nhớ, nhưng sự gầy gò ấy không mang vẻ tiều tụy của bệnh tật. Trái lại, nó khiến những đường nét trên gương mặt anh trở nên sắc sảo hơn. Đôi mắt anh trong và sáng, làn da có màu rám nắng khỏe mạnh. Không có bất cứ dấu hiệu nào của một người mang trong mình bản án tử hình.
Anh nhìn cô, một nụ cười hiền lành và có phần ngượng ngùng nở trên môi. Nụ cười ấy không giống với nụ cười cam chịu, mệt mỏi trong đêm tân hôn định mệnh. Đây là nụ cười của một người đã thực sự đi qua giông bão.
Anh cất giọng, âm thanh trầm và ấm, phá tan sự im lặng đang đặc quánh giữa hai người.
“Chào em.”
Cô chỉ có thể gật đầu một cách máy móc, cổ họng khô khốc không thể thốt ra lời. Hàng vạn câu hỏi xoáy lên trong đầu cô. Tại sao? Làm thế nào? Anh còn sống. Anh trông vô cùng khỏe mạnh.
Như đọc được sự hoang mang trong mắt cô, anh nói tiếp, giọng vẫn giữ nguyên sự dịu dàng.
“Liệu anh có thể mời em một ly cà phê, với tư cách là hai người bạn, bắt đầu lại từ đầu được không?”
Hai người bạn. Bắt đầu lại từ đầu. Những con chữ đơn giản ấy lại có sức nặng ngàn cân, đập tan bức tường băng giá mà cô đã dựng lên quanh mình suốt một năm qua. Anh không hỏi về quá khứ, không oán trách, không nhắc lại sự lừa dối kinh hoàng của gia đình cô. Anh chỉ đưa ra một lời đề nghị đơn giản, một nhành ô liu của sự hòa giải, không phải giữa cô dâu và chú rể hụt, mà giữa hai con người cùng bị số phận đẩy vào một bi kịch.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, nhìn thấy sự chân thành và cả một chút hy vọng mong manh. Cô nhận ra, sự sống sót của anh chính là sự giải thoát cuối cùng và trọn vẹn nhất cho cô. Cô không còn là người mang gánh nặng tội lỗi vì đã bỏ rơi một người sắp chết. Cô chỉ là một cô gái đã dũng cảm đấu tranh cho cuộc đời mình.
Và lần đầu tiên sau một năm dài đằng đẵng, một nụ cười thật sự, không chút gượng ép, không nhuốm màu cay đắng, nở trên môi cô. Nụ cười trong trẻo như vệt nắng ngoài kia. Cô khẽ gật đầu.
Tiếng nhạc du dương trong quán cà phê bỗng trở nên thật êm dịu. Mùi cà phê thơm nồng quyện với mùi sách cũ tạo nên một không gian bình yên đến lạ. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra vòng tròn oan nghiệt cuối cùng đã khép lại. Quả báo mà cô từng nghĩ đến không phải là sự hả hê khi thấy gia đình mình đau khổ. Sự trừng phạt lớn nhất dành cho họ chính là việc phải đối diện với sự trống rỗng do chính lòng tham và sự ích kỷ của mình tạo ra. Họ mất đi thể diện, mất đi tiền bạc, và quan trọng nhất, họ mất đi đứa con gái dám sống thật với chính mình. Còn cô, sau khi bước qua bùn lầy của sự phản bội và toan tính, đã tìm thấy một khoảng trời riêng. Cuộc gặp gỡ này không phải là sự nối lại một mối duyên dang dở, mà là sự xác tín cho một khởi đầu hoàn toàn mới. Người đàn ông ngồi đối diện cô không còn là “anh rể”, không phải là một phần của quá khứ bi thương. Anh là một minh chứng sống cho thấy phép màu vẫn tồn tại, và rằng sau cơn mưa trời lại sáng. Hạnh phúc, hóa ra, không nằm ở việc trả thù hay chứng tỏ mình đúng. Nó nằm ở sự can đảm buông bỏ quá khứ, tha thứ cho người khác và quan trọng hơn cả, là tha thứ cho chính bản thân mình, để có thể mỉm cười một nụ cười chân thật và đón nhận một ly cà phê của tình bạn, bắt đầu một chương mới tinh khôi cho cuộc đời.”

