“Thấy l/ạ vì con trăn bỏ bữa, co mình mỗi đêm ngủ chung, cô gái đưa đi khám thú y mới gi/ật m/ình biết nguyên do…
Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận 👇”
“Cô gái nhìn con trăn đang cuộn mình trong chiếc chuồng kính, nỗi bất an dâng lên trong lòng. Đã nhiều đêm rồi, nó không còn rướn dài thân mình ôm lấy cô khi ngủ, mà chỉ co ro lại một cách lạ thường. Cô nhẹ nhàng mở cửa chuồng, cẩn thận ôm lấy thân hình vạm vỡ nhưng đang có vẻ mệt mỏi của con trăn. Lòng cô quặn lại. Đứa con tinh thần này, người bạn ngủ cùng giường bấy lâu, sao lại đột nhiên thay đổi?
Cô đặt nó vào chiếc lồng vận chuyển đã chuẩn bị sẵn, kiểm tra kỹ chốt cài rồi thở hắt ra. Chiếc lồng nặng trịch nhưng cảm giác lo lắng trong lòng còn nặng hơn. Cô nhanh chóng bế lồng ra xe. Mở cửa sau, cô đặt lồng trăn cẩn thận vào ghế, như đặt một đứa trẻ dễ vỡ. Chiếc xe lao đi, thẳng tiến đến Phòng khám thú y quen thuộc. Mỗi giây trôi qua, sự bất an lại càng gặm nhấm cô gái. Cô chỉ mong đến nơi thật nhanh, mong vị bác sĩ thú y tài giỏi sẽ tìm ra nguyên nhân khiến con trăn của cô trở nên kỳ lạ. Trên gương mặt cô gái, chỉ còn lại sự căng thẳng tột độ và một niềm hy vọng mong manh.”
“Chiếc xe vừa dừng lại trước cửa Phòng khám thú y, cô gái đã vội vã bế chiếc lồng nặng trịch lao xuống. Không đợi lâu, cô nhanh chóng bước vào phòng khám, nơi mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Vị bác sĩ thú y, một người đàn ông trung niên với ánh mắt hiền từ, đã chờ sẵn. Ông nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô và con trăn đang nằm im lìm trong lồng.
“”Chào cháu, mang ’em nó’ đến rồi à?”” bác sĩ hỏi nhẹ nhàng, vừa lấy chiếc lồng từ tay cô.
Cô gái gật đầu lia lịa, giọng nói pha lẫn lo lắng: “”Vâng ạ, cháu lo quá bác sĩ ơi. Mấy hôm nay nó lạ lắm.””
Bác sĩ cẩn thận đặt lồng lên bàn khám, quan sát con trăn qua lớp kính. “”Lạ thế nào cháu nói bác nghe xem?””
“”Dạ, nó bỏ ăn
mấy ngày nay rồi ạ. Cháu cho ăn gì cũng không động đến,”” cô gái bắt đầu kể, ánh mắt dán chặt vào con vật cưng. “”Rồi… rồi ban đêm khi ngủ cùng cháu ấy ạ, nó không còn quấn nhẹ nhàng như mọi khi nữa. Cứ co mình lại rất chặt, chặt lắm ạ.”” Cô gái siết nhẹ bàn tay như tái hiện lại cảm giác đó. “”Cháu thấy lạ lắm bác sĩ ạ, bình thường nó quấn cháu nhẹ nhàng hơn.””
Bác sĩ thú y chăm chú lắng nghe, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn. Ông nhìn sâu vào mắt cô gái, rồi lại quay sang nhìn con trăn đang nằm im, vẻ ngoài có chút mệt mỏi. Ông biết rằng, đằng sau những biểu hiện “”lạ”” này thường ẩn chứa một lý do sâu sắc, và với một loài vật như trăn, lý do đó có thể rất… đặc biệt. Sự băn khoăn trong ánh mắt cô gái không làm ông ngạc nhiên, nhưng những gì ông đang nghĩ đến lại khiến ông phải giữ im lặng một lát. Ông nhẹ nhàng mở chốt lồng, chuẩn bị đưa con trăn ra ngoài để kiểm tra kỹ hơn.”
“Bác sĩ thú y nhẹ nhàng mở chốt lồng, cẩn thận luồn tay vào bên trong. Con trăn dường như hơi rụt lại một chút khi bàn tay ông chạm vào, nhưng vẫn nằm yên. Ông khéo léo nâng niu nó ra khỏi lồng, đặt lên mặt bàn kim loại đã được lót khăn sạch. Thân hình đồ sộ của con trăn chiếm gần hết diện tích bàn khám. Cô gái đứng nép một bên, hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt không rời con vật.
Bác sĩ bắt đầu kiểm tra tổng quát. Đôi bàn tay chai sạn của ông lướt dọc theo cơ thể trăn, sờ nắn từng đốt xương, từng thớ cơ. Ông ấn nhẹ vào bụng, vào hai bên sườn. Con trăn vẫn giữ nguyên vẻ mệt mỏi, chỉ khẽ nhúc nhích đầu. Khuôn mặt bác sĩ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt ông lại ánh lên sự tập trung cao độ.
Sau khi sờ nắn toàn thân, ông chuyển sang kiểm tra các bộ phận khác. Ông nhẹ nhàng mở khóe miệng con trăn ra, dùng đèn soi vào bên trong. Ông kiểm tra lưỡi, nướu, và cả khu vực cổ họng. Tiếp theo, ông nhìn kỹ vào đôi mắt vô cảm của nó. Cô gái nín thở theo dõi từng động tác của ông.
Bác sĩ cầm một chiếc thước dây chuyên dụng, bắt đầu đo đạc sơ bộ chiều dài và chu vi ở vài điểm trên cơ thể trăn. Ông lẩm nhẩm gì đó, rồi lắc đầu nhẹ. Khi ông đo đến phần giữa thân, tay ông dừng lại lâu hơn một chút. Ông sờ đi sờ lại một vị trí, lông mày khẽ nhíu lại.
Khuôn mặt vị bác sĩ già bỗng chốc không còn vẻ điềm tĩnh ban đầu nữa. Thay vào đó, sự trầm tư, pha lẫn một chút ngạc nhiên và lo ngại, dần hiện rõ. Ông nhìn con trăn với ánh mắt khác lạ, rồi lại nhìn sang cô gái đang đứng đầy hy vọng. Một suy nghĩ nặng trĩu hiện lên trong đầu ông, một suy nghĩ mà ông chưa dám nói ra ngay lúc này. Cô gái thấy sự thay đổi trên nét mặt ông, trái tim cô đập nhanh hơn. “”Sao rồi bác sĩ?”” cô khẽ hỏi, giọng run run. Bác sĩ không trả lời ngay. Ông vẫn cúi xuống nhìn con trăn, vẻ mặt ngày càng đăm chiêu. Ông biết mình vừa tìm ra một điều gì đó rất bất thường, và lý do đằng sau những biểu hiện lạ của con trăn có lẽ còn khủng khiếp hơn cô gái tưởng rất nhiều.”
“Bác sĩ thú y ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô gái. Vẻ đăm chiêu ban nãy vẫn còn đọng lại. Ông đặt nhẹ nhàng chiếc thước dây xuống bàn, cất tiếng hỏi, giọng điềm đạm nhưng mang theo một sự nghiêm túc khác lạ.
“”Cháu và con trăn sống chung được bao lâu rồi?””
Cô gái giật mình khỏi dòng suy nghĩ lo lắng, vội đáp. “”Dạ, cũng gần hai năm rồi bác sĩ.””
“”Trong khoảng thời gian đó, thói quen sinh hoạt của nó có gì thay đổi không? Đặc biệt là chuyện ăn uống và ngủ nghỉ?””
“”Dạ có ạ,”” cô gái trả lời, giọng hơi run. “”Gần đây nó bỏ bữa ạ. Trước đây thì ăn rất khoẻ, nhưng khoảng một tuần nay thì không chịu ăn gì cả. Rồi cả lúc ngủ nữa…””
“”Lúc ngủ thế nào?”” bác sĩ thú y cắt lời, ánh mắt sắc lại.
Cô gái hơi ngập ngừng. “”Dạ… nó hay ngủ cùng cháu trên giường ạ. Ban đêm nó thường co mình lại và quấn quanh người cháu.””
Vẻ mặt bác sĩ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ông nhìn thẳng vào mắt cô gái. “”Co mình và quấn quanh người cháu?””
“”Dạ vâng.””
“”Cháu có thấy nó ngày càng quấn chặt hơn không?”” ông hỏi, từng chữ như nhấn mạnh, vẻ mặt không còn vẻ điềm tĩnh ban đầu nữa mà thay vào đó là sự lo ngại rõ rệt. Ông biết những hành vi này nghe có vẻ đáng yêu với cô gái, nhưng với một con trăn trưởng thành, chúng lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, một ý nghĩa chết chóc. Cô gái chưa kịp trả lời, trái tim đã thắt lại khi thấy biểu cảm đó của ông. Cô cảm thấy có điều gì đó rất kinh khủng sắp được nói ra.”
“Cô gái nuốt khan, cái cảm giác bất an đã bóp nghẹt lấy cô từ lúc nào. Cô lắc đầu, giọng thì thầm. “”Dạ… cháu không để ý ạ. Cháu chỉ nghĩ là… nó thích ngủ gần cháu thôi.””
Bác sĩ thú y thở dài khẽ, vẻ lo ngại trên mặt càng sâu thêm. Ông đưa tay xoa cằm, nhìn `con trăn` đang nằm yên trong lồng kính. “”Nghe này cháu,”” ông nói, giọng trầm hơn. “”Hành vi này của `con trăn` không đơn thuần là biểu hiện của một con vật cưng bình thường hay chỉ là bị bệnh. Việc nó bỏ ăn và ban đêm lại có xu hướng co mình, quấn chặt lấy cháu… đó là một bản năng.””
Cô gái nhìn ông chằm chằm, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bản năng gì cơ?
“”Nó đang… chuẩn bị,”” bác sĩ nói, dừng lại một chút như cân nhắc từ ngữ, nhưng ánh mắt thì rất thẳng thắn. “”Chuẩn bị cho một bữa ăn lớn. Nó ngừng ăn là để làm sạch đường tiêu hóa, và việc nó quấn quanh người cháu là để… đo kích thước.””
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng `cô gái`. Đo kích thước? Để làm gì? Cô không dám nghĩ tiếp.
“”Tôi cần cháu cho làm thêm một vài xét nghiệm nữa,”” bác sĩ tiếp tục, giọng dứt khoát. “”Xét nghiệm máu chuyên sâu, có thể cả siêu âm hoặc chụp X-quang để kiểm tra toàn diện cơ thể nó. Tôi muốn chắc chắn không có nguyên nhân y tế bất thường nào khác, nhưng thành thật mà nói, hành vi này… rất đáng lo ngại.””
Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì kinh hãi của `cô gái`. “”Và có thể cháu sẽ cần tạm thời không cho nó ngủ chung nữa, thậm chí là cần theo dõi nó chặt chẽ hơn nhiều sau này.””
Cô gái cảm thấy như có tảng đá đè nặng lên ngực. Cái sinh vật mà cô yêu quý, coi như gia đình, lại có thể…? Cô không thể tin nổi. Nhưng nhìn thái độ nghiêm trọng của bác sĩ, cô biết ông không đùa. Nỗi lo lắng ban nãy giờ biến thành sự sợ hãi thực sự.
“”Dạ… dạ vâng,”” cô lắp bắp đồng ý, giọng run rẩy. “”Bác sĩ cứ làm ạ. Làm hết những gì cần thiết…””
Cô ngồi đó, nhìn `con trăn` trong lồng kính, cảm giác bất an chưa bao giờ lớn đến thế. Con vật hiền lành, ấm áp mỗi đêm ngủ chung… lại có thể tiềm ẩn một bản năng chết chóc đến vậy sao? Hình ảnh `con trăn` co mình quấn lấy cô mỗi đêm bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết trong tâm trí cô.”
“Cô gái ngồi ở hàng ghế phòng chờ, hai tay siết chặt chiếc túi xách trên đùi. Tiếng kim đồng hồ trên tường `phòng khám thú y` dường như kêu to hơn bình thường, mỗi tích tắc đều là một nhát cứa vào sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt của cô. Thời gian trôi đi chậm chạp như thể bị kéo giãn ra vô tận.
Trong đầu cô, một thước phim hỗn loạn cứ tua đi tua lại. Hình ảnh `con trăn` bé bỏng ngày nào nằm gọn trong lòng bàn tay cô, đôi mắt đen láy tò mò nhìn ngắm thế giới. Cô nhớ cái cảm giác mát lạnh, mềm mại khi lần đầu chạm vào da nó. Cô đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu vô điều kiện dành cho sinh vật khác biệt này. Nó lớn lên từng ngày, trở thành người bạn đồng hành thầm lặng, quấn quýt bên cô mỗi đêm.
Nhưng rồi, thước phim chuyển cảnh. Là hình ảnh `con trăn` cuộn tròn, im lìm trong góc chuồng, bỏ mặc bát thức ăn đặt gần đó. Là cái cách nó bất ngờ siết chặt hơn khi cô ôm nó vào lòng mỗi tối trước khi đi ngủ, không còn là cái siết nhẹ nhàng, ấm áp như mọi khi, mà là một lực ghì mạnh đến khó chịu.
Cô rùng mình. Lời của `bác sĩ thú y` vang vọng trong tai, lạnh lẽo như nhát dao cứa vào tim. “”Nó ngừng ăn là để làm sạch đường tiêu hóa… nó quấn quanh người cháu là để đo kích thước… chuẩn bị cho một bữa ăn lớn.””
Không thể nào. Không thể tin được. Con vật mà cô đã chăm bẵm, yêu thương, chia sẻ không gian sống, lại có thể có ý định đó? Nó có thể thực sự xem cô là…? Cô gạt phắt suy nghĩ đó đi, cố gắng bám víu vào những kỷ niệm đẹp. Những lúc nó dụi đầu vào tay cô đòi vuốt ve, những lúc nó nằm yên trên giường nhìn cô làm việc, hay chỉ đơn giản là sự hiện diện tĩnh lặng của nó mang lại cảm giác bình yên.
Tại sao nó lại thay đổi? Có phải vì cô đã làm gì sai? Hay là… bản năng đáng sợ đó luôn ẩn giấu bên trong nó, chỉ chờ cơ hội bộc phát? Cảm giác tội lỗi và sợ hãi quẩn quanh, bóp nghẹt lấy lồng ngực cô gái.
Cô nhìn về phía cánh cửa phòng khám đóng kín, nơi `con trăn` của cô đang ở bên trong. Nó là thú cưng, là bạn, là một phần gia đình. Nhưng sau lời nói của bác sĩ, hình ảnh thân thuộc ấy bỗng trở nên xa lạ và đáng sợ. Cô ngồi đó, chờ đợi, mỗi giây trôi qua đều là sự giày vò của nỗi sợ hãi tột cùng. Liệu kết quả xét nghiệm sẽ nói lên điều gì? Liệu sự thật có còn kinh hoàng hơn những gì cô vừa được nghe?”
“Một lúc sau, cánh cửa phòng khám bật mở. `Bác sĩ thú y` đứng ở cửa, nhìn `cô gái` và khẽ gật đầu ra hiệu.
“”Mời cháu vào `phòng tư vấn` riêng,”” ông nói, giọng trầm hơn lúc nãy.
`Cô gái` lập tức đứng dậy, chân hơi run. Cô bước qua ngưỡng cửa, cảm giác như đang bước vào một không gian khác, căng thẳng và ngột nghẹt hơn hẳn phòng chờ. Căn phòng nhỏ, chỉ kê một chiếc bàn làm việc và hai chiếc ghế đối diện nhau. Trên bàn có vài tập tài liệu và một chiếc máy tính xách tay.
`Bác sĩ thú y` đi vòng qua bàn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Ông không nói gì ngay, chỉ nhìn `cô gái` với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đằng sau cặp kính hiện rõ sự lo ngại.
`Cô gái` ngồi xuống chiếc ghế còn lại. Lưng cô thẳng đờ, hai tay nắm chặt vào nhau đặt trên đùi. Cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp đều như gõ vào màng nhĩ. Một linh tính lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, mách bảo cô rằng điều `bác sĩ thú y` sắp nói ra sẽ không hề tốt lành gì. Sự sợ hãi mà cô đã cố gắng kìm nén ở phòng chờ giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ, bóp nghẹt lấy hơi thở của cô. Cô nhìn thẳng vào mắt `bác sĩ thú y`, chờ đợi, cảm giác thời gian như ngừng trôi.”
“`Bác sĩ thú y` hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra. Ánh mắt ông vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đầy lo âu của `cô gái`.
“”Cháu biết đấy,”” `bác sĩ thú y` bắt đầu bằng một giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn chứa đầy sự thận trọng. “”Loài `trăn` là loài vật bản năng. Bản năng sinh tồn của chúng rất mạnh mẽ, chi phối gần như mọi hành động.””
Ông hơi dừng lại, như để `cô gái` kịp tiếp thu. `Cô gái` chỉ khẽ gật đầu, cổ họng khô khốc không thể thốt nên lời.
“”Có rất nhiều lầm tưởng phổ biến khi con người nuôi `trăn` làm cảnh,”” `bác sĩ thú y` nói tiếp. “”Nhất là về ‘tình cảm’ giữa `trăn` và chủ.””
Ông dựa người ra sau ghế một chút, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. “”Nhiều người nghĩ `trăn` quấn quanh người chủ là biểu hiện của sự yêu quý, sự gắn bó…””
Đúng lúc đó, `bác sĩ thú y` nâng mắt lên, nhìn thẳng vào `cô gái`, đôi mắt ông lóe lên một tia gì đó rất khó diễn tả – vừa là sự cảm thông, vừa là một lời cảnh báo thầm lặng. Chính cái nhìn đó, kết hợp với những lời ông vừa nói về lầm tưởng “”yêu quý””, khiến `cô gái` cảm thấy một cơn bối rối mãnh liệt ập đến. Cô cảm thấy một sự mâu thuẫn kinh khủng trong suy nghĩ, nhưng vẫn chưa thể gọi tên nó ra. Cô chỉ biết tim mình đập nhanh hơn nữa, và cảm giác sợ hãi càng lúc càng rõ rệt.”
“`Bác sĩ thú y` nhìn sự bối rối tột độ trong mắt `cô gái`. Ông biết đã đến lúc phải nói ra sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến mức nào. Ông hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào `cô gái`, và giọng nói trở nên trầm hẳn, không còn sự nhẹ nhàng ban đầu nữa.
“”Cháu đưa `con trăn` đến đây vì nó có những biểu hiện lạ, đúng không? Nó `bỏ ăn`, và `co mình mỗi đêm ngủ chung` với cháu?””
`Cô gái` khẽ gật đầu, sợ hãi đến nỗi không thể nói thành lời.
“”Những hành động đó,”” `bác sĩ thú y` tiếp tục, giọng đều đều nhưng từng chữ như đóng đinh vào tâm trí `cô gái`. “”Nhiều người lầm tưởng đó là bệnh tật, hoặc thậm chí là biểu hiện của sự ‘buồn bã’, sự ‘nhớ nhung’ khi không được cho ăn những thứ nó thích.””
Ông dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết. “”Nhưng sự thật… nó hoàn toàn ngược lại.””
`Cô gái` cảm thấy toàn thân lạnh toát. Cô linh cảm có điều gì đó kinh khủng sắp được nói ra.
“”Đó không phải là dấu hiệu của bệnh tật, càng không phải là biểu hiện của bất kỳ loại ‘tình cảm’ nào mà con người gán cho nó,”” `bác sĩ thú y` nói rõ ràng, dứt khoát. “”Những hành động đó… là bản năng.””
Bản năng gì? `Cô gái` muốn hỏi, nhưng cổ họng cô như bị bóp nghẹt.
“”Đó là bản năng săn mồi,”” `bác sĩ thú y` nói, giọng trầm hẳn xuống, lạnh lùng đến đáng sợ. “”Nó `bỏ bữa` không phải vì chán ăn. Nó `bỏ bữa` là vì nó đang chuẩn bị.””
Chuẩn bị? Chuẩn bị cho cái gì?
“”Nó đang chuẩn bị cho một bữa ăn lớn,”” `bác sĩ thú y` chầm chậm nói từng chữ. “”Và ‘bữa ăn lớn’ mà nó nhắm tới… chính là cháu.””
Mắt `cô gái` mở to hết cỡ, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.
“”Còn hành động `co mình của nó mỗi đêm` khi ngủ chung với cháu…”” `bác sĩ thú y` nói tiếp, giọng mang theo chút nặng nề. “”… là để đo kích thước cơ thể cháu đấy.””
Ông nhìn `cô gái` đang tái nhợt đi trông thấy. “”Nó đang kiểm tra xem cháu đã đủ lớn, đủ ‘vừa miệng’ để nó có thể nuốt chửng hay chưa.””
Sự thật tàn khốc này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt `cô gái`, khiến cô `giật mình biết nguyên do` của những hành động lạ thường kia, một sự thật rùng rợn hơn bất cứ bệnh tật nào cô từng nghĩ đến.”
“`Cô gái` nuốt khan. Toàn thân cô run rẩy. Cô nhìn `bác sĩ thú y`, ánh mắt cầu xin một sự phủ nhận, một lời giải thích khác. Nhưng ông chỉ nhìn lại cô bằng ánh mắt đầy thương hại.
“”Cháu nghĩ nó chỉ đơn giản là bỏ ăn, đúng không?”” `bác sĩ thú y` hỏi, giọng chậm rãi. “”Một con vật cảnh bị bệnh, hay hờn dỗi chủ?””
`Cô gái` không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu. Những hình ảnh `con trăn` cuộn tròn bên cô mỗi đêm, cái siết nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, giờ đây hiện lên trong tâm trí cô với một ý nghĩa hoàn toàn mới, méo mó và kinh hoàng.
“”Một con trăn bỏ ăn, cháu ạ,”” `bác sĩ thú y` tiếp tục giải thích, “”không phải vì nó không đói. Ngược lại. Nó làm rỗng ruột, làm sạch hệ tiêu hóa của mình. Đó là sự chuẩn bị.””
Ông dừng lại, để những lời đó thấm vào tâm trí đang hỗn loạn của `cô gái`.
“”Nó chuẩn bị cho một bữa ăn rất lớn,”” ông nói, nhấn mạnh từng chữ. “”Một bữa ăn mà nó biết sẽ mất rất lâu để tiêu hóa, có thể kéo dài hàng tuần, thậm chí hàng tháng.””
Và hành động `co mình`, hành động mà `cô gái` từng nghĩ là biểu hiện của sự gắn bó, sự yêu thương?
“”Còn hành động nó quấn quanh người cháu mỗi đêm, cái mà cháu gọi là ‘ngủ chung’, là ‘quấn lấy chủ’?”” `bác sĩ thú y` giọng trầm hẳn. “”Đó là nó đang ‘đo’ kích thước của cháu đấy.””
Ông nhìn `cô gái` một lần nữa, ánh mắt xuyên thấu nỗi sợ hãi của cô. “”Nó cần chắc chắn. Chắc chắn rằng ‘con mồi’ này, tức là cháu, đủ lớn để nó có một bữa ăn thịnh soạn, đủ năng lượng cho một thời gian dài. Nhưng đồng thời,”” ông nhấn mạnh, “”nó cũng cần chắc chắn rằng cháu không quá lớn, để nó vẫn có thể nuốt trọn và tiêu hóa được.””
Một nụ cười nhạt, đau xót thoáng qua trên môi `bác sĩ thú y`. Ông nhìn xuống sàn nhà như không muốn nhìn thẳng vào sự hoảng loạn trên khuôn mặt `cô gái`.
“”Nó không bệnh,”” ông nói, giọng đều đều, “”nó không buồn bã. Nó đang làm theo bản năng nguyên thủy nhất của nó.””
Ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt `cô gái`, và nói câu kết, câu nói như đóng băng máu trong huyết quản cô.
“”Nó đang xem cháu có vừa miệng nó không.”””
“`Cô gái` lùi lại một bước, va phải chiếc ghế phía sau. Khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng nhìn `bác sĩ thú y`. Cô không thể thốt nên lời, chỉ có tiếng thở hổn hển, dồn dập thoát ra từ lồng ngực. Toàn thân cô run lên bần bật, như có một luồng điện lạnh chạy qua.
“”Không… không thể nào…”” Cuối cùng, tiếng nói cũng bật ra khỏi cổ họng cô, đứt quãng và nghẹn ngào. “”Nó không phải như vậy… Bác sĩ nói dối! Con… con trăn của cháu… nó không bao giờ…””
Cô lắc đầu quầy quậy, cố gắng xua đi những lời nói kinh khủng vừa nghe thấy. Hình ảnh `con trăn` yêu quý, quấn quýt bên cô, ngủ ngoan ngoãn trên giường, giờ đây biến thành một thứ quái vật máu lạnh đang rình rập. Cái ôm ấm áp bỗng hóa thành cái siết chết chóc. Cái dụi đầu thân mật bỗng hóa thành hành động “”đo đạc”” tàn nhẫn.
“”Cháu nhầm rồi!”” `Cô gái` gào lên, giọng lạc đi vì sợ hãi và bàng hoàng. “”Nó yêu cháu! Nó là thú cưng của cháu! Chúng cháu ngủ cùng nhau mỗi đêm! Nó… nó không thể muốn ăn thịt cháu được!””
Nước mắt bắt đầu trào ra, làm nhòe đi khung cảnh trước mắt. Cô không muốn tin. Cô không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. Con vật mà cô dành hết tình yêu thương, sự chăm sóc, con vật mà cô coi như một thành viên trong gia đình, lại đang âm thầm lên kế hoạch biến cô thành bữa ăn tiếp theo của nó?
`Bác sĩ thú y` nhìn cô với ánh mắt xót xa. Ông hiểu cú sốc này lớn đến mức nào. Ông đã thấy phản ứng tương tự ở nhiều người chủ thú cưng khác khi đối diện với bản năng nguyên thủy đáng sợ của loài vật.
“”Cô gái,”” ông nói nhẹ nhàng, giọng trầm buồn. “”Bản năng là thứ khó thay đổi nhất. Với loài trăn, cháu không phải là ‘chủ’, không phải là ‘bạn’. Cháu… chỉ là một nguồn năng lượng tiềm năng.””
Ông dừng lại, cho `cô gái` chút thời gian để cố gắng tiếp nhận sự thật phũ phàng.
“”Những dấu hiệu đều chỉ ra điều đó,”” ông tiếp tục. “”Hành vi bỏ bữa để làm sạch đường ruột. Hành vi quấn quanh người để ‘đo’ kích thước con mồi. Tất cả đều là sự chuẩn bị của một kẻ săn mồi cho một bữa ăn lớn.””
`Cô gái` gục xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu. Cả thế giới của cô như sụp đổ. Niềm tin, tình yêu thương cô dành cho `con trăn` giờ đây biến thành nỗi sợ hãi tột cùng và cảm giác bị phản bội khủng khiếp. Cô đã sống chung, ngủ chung với một kẻ săn mồi khổng lồ, mà không hề hay biết. Hơn thế nữa, kẻ săn mồi đó đang chờ đợi thời cơ thích hợp để biến cô thành nạn nhân.”
“`Bác sĩ thú y` nhìn `cô gái` đang run rẩy, gục đầu xuống. Ông bước tới gần hơn, giọng nói vẫn trầm và dứt khoát, nhưng pha lẫn sự thông cảm.
“”Cô gái, tôi biết điều này thật kinh khủng,”” ông nói. “”Nhưng cháu phải đối mặt với nó. Những hành vi cháu thấy không phải là ngẫu nhiên. Việc nó bỏ bữa, việc nó quấn quanh cháu mỗi đêm… đó là những dấu hiệu không thể nhầm lẫn.””
Ông dừng lại, hít một hơi sâu rồi tiếp tục, lời nói nặng trịch như đeo chì.
“”Bản năng săn mồi của nó đã hoàn toàn trỗi dậy rồi. Trong mắt nó lúc này, cháu không còn là người chủ yêu thương nữa, mà là một con mồi tiềm năng, một nguồn năng lượng khổng lồ đủ để nó tồn tại thêm một thời gian dài.””
`Cô gái` khẽ run lên bần bật, vẫn úp mặt vào lòng bàn tay, như thể muốn chặn đứng những lời nói tàn nhẫn đang đập vào tai.
“”Nếu cháu cứ tiếp tục ngủ chung với nó, không có gì đảm bảo an toàn cả,”” `bác sĩ thú y` nhấn mạnh, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng. “”Bản năng đã lên tiếng rồi. Nó đã chuẩn bị cho ‘bữa ăn’ đó. Cháu đã quá may mắn… hoặc có thể là nó vẫn đang chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.””
Ông tiến lại phía chiếc lồng kính nơi `con trăn` đang cuộn mình im lìm, nhìn nó với ánh mắt của một chuyên gia dày dặn kinh nghiệm.
“”Đây là một trường hợp cực kỳ nguy hiểm,”” ông quay sang `cô gái`, ánh mắt kiên quyết. “”Chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng của cháu được. Con trăn này… cháu không thể giữ nó ở nhà được nữa.””
Lời nói của `bác sĩ thú y` như một đòn đánh cuối cùng, dập tắt tia hy vọng mong manh còn sót lại trong `cô gái`. Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng và sự tuyệt vọng. Cô đã hiểu. Con vật yêu quý bấy lâu nay đã trở thành hiểm họa chết người.”
“`Cô gái` gục xuống chiếc ghế bên cạnh, tiếng nấc nghẹn ngào bật ra. Nước mắt tuôn như suối, thấm đẫm khuôn mặt tái nhợt. Cảm giác như có hàng ngàn mảnh kính vỡ tan trong lồng ngực. Bị phản bội… bởi `con trăn` mà cô đã yêu thương, chăm sóc hơn cả bản thân mình. Nỗi sợ hãi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mỗi khi nghĩ đến những đêm nó quấn quanh cô, thân nhiệt lạnh lẽo áp vào da thịt. Suýt chút nữa… chỉ một chút nữa thôi… Và cả sự tiếc nuối tột cùng. Tiếc nuối cho tình yêu, cho niềm tin đã đặt sai chỗ. Tất cả hòa quyện thành một cơn bão cảm xúc nhấn chìm cô.
`Bác sĩ thú y` im lặng nhìn cô, hiểu rằng cô cần thời gian để xử lý cú sốc này. Ông đã chứng kiến quá nhiều trường hợp tương tự. Tình yêu với động vật đôi khi có thể mù quáng đến mức nguy hiểm.
“”Cháu biết không,”” ông lên tiếng nhẹ nhàng, giọng bớt đi vẻ dứt khoát ban nãy, “”đây là bản năng của nó. Cháu không có lỗi. Nhưng cháu phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết.””
`Cô gái` ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp nhìn ông van lơn.
“”Không… không thể nào,”” cô thều thào, giọng đứt quãng vì tiếng nấc. “”Nó yêu cháu mà… Nó chỉ là… bị bệnh thôi, đúng không bác sĩ? Có cách nào chữa trị không?””
Ông lắc đầu chậm rãi, ánh mắt đầy sự thương cảm.
“”Không phải bệnh, cháu ạ. Đó là bản năng nguyên thủy. Cháu không thể thương lượng với bản năng được. Nó là kẻ săn mồi, cháu là con mồi. Đơn giản là như vậy.””
Ông chỉ vào chiếc lồng kính, nơi `con trăn` vẫn cuộn mình im lìm, như không hề liên quan đến cuộc nói chuyện đầy nước mắt này.
“”Nó đang phát triển. Nhu cầu năng lượng của nó ngày càng lớn. Cháu… không thể tiếp tục liều mạng được.””
Lời nói của `bác sĩ thú y` như đóng sập cánh cửa hy vọng cuối cùng. `Cô gái` lại gục xuống, lần này là sự tuyệt vọng. Quyết định quá rõ ràng, quá tàn nhẫn. Buông bỏ… con vật mà cô yêu hơn bất cứ điều gì. Giao nộp nó cho một nơi nào đó an toàn hơn, cho cả cô và nó, dù điều đó có nghĩa là sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Trái tim cô thắt lại đau đớn. Làm sao cô có thể… làm điều đó?”
“`Bác sĩ thú y` thở dài nhẹ nhõm, thấy `cô gái` đã bình tâm lại đôi chút. Dù vẫn còn sụt sịt, ít ra cô đã không còn gục hẳn xuống như lúc nãy.
“”Nghe này, cháu,”” ông nói, giọng điềm đạm hơn, “”chúng ta cần phải thực tế. Tình huống này rất nguy hiểm, như bác đã nói. Cháu không thể giữ nó lại. Chắc chắn là không thể.””
`Cô gái` nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén những tiếng nấc.
“”Vậy… vậy giờ cháu phải làm sao ạ?”” cô hỏi, giọng run rẩy.
`Bác sĩ thú y` bước lại gần bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ mỏng.
“”Có vài lựa chọn,”” ông bắt đầu, “”nhưng không có lựa chọn nào dễ dàng cả.””
Ông mở tập hồ sơ, lướt qua vài trang.
“”Lựa chọn tốt nhất, và an toàn nhất cho cả cháu và nó, là chuyển giao `con trăn` cho một trung tâm cứu hộ động vật hoang dã chuyên nghiệp. Họ có kinh nghiệm xử lý những loài như thế này, có cơ sở vật chất phù hợp và có thể chăm sóc nó đúng cách theo bản năng của nó.””
Ông nhìn thẳng vào mắt `cô gái`.
“”Bác có danh sách một vài trung tâm đáng tin cậy ở tỉnh lân cận. Họ có thể đến nhận hoặc cháu có thể tự chuyển giao.””
`Cô gái` lặng người. Chuyển giao… có nghĩa là từ bỏ hoàn toàn. Không bao giờ còn được nhìn thấy nó nữa. Trái tim cô nhói lên.
“”Còn… còn lựa chọn nào khác không ạ?”” cô thì thầm, như đang cầu xin một phép màu.
`Bác sĩ thú y` khẽ nhíu mày, nét mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
“”Đó là lựa chọn duy nhất mà bác khuyến khích, cháu ạ. Chúng ta phải ưu tiên sự an toàn của cháu. Nếu vì lý do nào đó, chúng ta không tìm được nơi tiếp nhận phù hợp, hoặc tình hình trở nên quá cấp bách, thì…”” Ông dừng lại, hít một hơi sâu. “”…thì chúng ta sẽ phải xem xét các biện pháp nhân đạo khác.””
Ông không nói thẳng ra, nhưng ánh mắt và giọng điệu của ông đã nói lên tất cả. ‘Biện pháp nhân đạo khác’ là cách nói nhẹ nhàng cho việc chấm dứt sự sống của `con trăn`.
`Cô gái` tái mét. Cái chết… Cái chết cho con vật mà cô đã từng yêu thương đến thế. Điều đó còn đau đớn hơn cả sự phản bội.
“”Không… không thể nào,”” cô lắp bắp. “”Không thể giết nó được…””
`Bác sĩ thú y` đặt tay lên vai `cô gái`.
“”Bác biết là rất khó khăn,”” ông nói, giọng đầy sự cảm thông nhưng vẫn kiên quyết. “”Nhưng cháu phải hiểu, `con trăn` này đang lớn lên và hành vi bản năng của nó không thể kiểm soát được. Nó là một mối đe dọa thực sự. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta, của cả bác và cháu lúc này, là đảm bảo cháu được an toàn.””
Ông chỉ vào tập hồ sơ trên bàn. “”Bác sẽ giúp cháu liên hệ với các trung tâm. Hãy cùng hy vọng chúng ta sẽ tìm được nơi tốt nhất cho nó.””
`Cô gái` nhìn tập hồ sơ mờ nhạt trước mắt, đầu óc trống rỗng. Chuyển giao hay… cái chết. Hai lựa chọn, lựa chọn nào cũng như xé nát trái tim cô ra làm đôi. Cô không biết mình có thể chịu đựng được cú sốc này không.”
“`Cô gái` vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không, hai lựa chọn tàn nhẫn giằng xé tâm can. Hình ảnh `con trăn` cuộn mình bên cô mỗi đêm, sự ấm áp quen thuộc bỗng trở thành nỗi ám ảnh về mối hiểm họa rình rập. Nước mắt cô lại trào ra, nóng hổi chảy dài trên má. Cô siết chặt bàn tay, móng tay ghim vào da thịt. Đau đớn thể xác lúc này chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong lồng ngực.
Cô yêu nó, yêu `con trăn` này bằng cả tấm lòng. Nó không phải là một con vật nuôi thông thường, nó là một phần cuộc sống của cô, là người bạn thầm lặng trong những đêm cô đơn ở `nhà riêng`. Nhưng lời nói của `bác sĩ thú y` như một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Bản năng, sự nguy hiểm, nguy cơ mất mạng… Những từ đó cứ xoáy vào đầu cô.
Cô run rẩy hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh mong manh. Dù yêu thương đến mấy, cô không thể chối bỏ sự thật. Cô không thể sống trong sợ hãi, không thể mỗi đêm nhắm mắt lại và tự hỏi liệu sáng mai mình còn tỉnh dậy được không. Tình yêu không thể chiến thắng bản năng sinh tồn.
`Cô gái` ngước mắt nhìn `bác sĩ thú y`, đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Giọng cô lạc đi, yếu ớt nhưng đầy sự dứt khoát của một quyết định đẫm máu.
“”Cháu… cháu hiểu rồi ạ,”” cô thì thầm, từng chữ như xé nát cuống họng. “”Cháu… cháu đồng ý.””
`Bác sĩ thú y` nhìn cô với vẻ mặt vừa cảm thông vừa nhẹ nhõm. Ông biết quyết định này khó khăn đến mức nào.
“”Cháu đồng ý…”” ông khẽ lặp lại, như muốn xác nhận.
“”Vâng,”” `cô gái` gật đầu, nước mắt lại tuôn rơi. “”Cháu đồng ý… đồng ý để bác liên hệ với trung tâm cứu hộ. Cháu… cháu chấp nhận… chấp nhận phải xa nó.””
Cô không thể nói thêm được gì nữa. Lời chia ly đẫm lệ đã được thốt ra. Trái tim cô đau thắt lại, như có hàng ngàn mảnh vỡ đang cứa vào da thịt. Sự lựa chọn giữa tình yêu và sự sống cuối cùng đã có lời giải, một lời giải tàn nhẫn và đầy nước mắt.
`Bác sĩ thú y` gật đầu. “”Được rồi cháu. Bác hiểu. Quyết định này rất khó khăn. Bác sẽ bắt tay vào việc ngay. Bác sẽ xem xét danh sách các trung tâm, tìm nơi phù hợp nhất cho nó. Bác sẽ thông báo cho cháu ngay khi có thông tin.””
Ông đặt tay nhẹ lên vai `cô gái` một lần nữa, một cử chỉ chia sẻ. `Cô gái` chỉ biết gục đầu xuống, những tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa trong `phòng khám thú y` yên tĩnh. Cô vừa ký vào bản án chia ly, bản án cho con vật mà cô đã từng coi là gia đình.”
“Cô gái nấc nghẹn, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bác sĩ thú y khẽ gật đầu, hiểu rằng không có lời nào lúc này có thể xoa dịu nỗi đau của cô. Ông bắt tay vào gọi điện thoại ngay sau đó, sắp xếp mọi thứ nhanh chóng.
Không lâu sau, một đội từ trung tâm cứu hộ động vật hoang dã đã đến. Họ chuyên nghiệp xử lý `con trăn`, đặt nó vào một chiếc lồng vận chuyển được thiết kế riêng. `Cô gái` đứng từ xa nhìn, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô không dám lại gần, sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc và khiến mọi chuyện thêm khó khăn. Cô nhìn lần cuối vào đôi mắt vô cảm của nó, cố gắng tìm một chút dấu vết của tình cảm đã từng có, nhưng chỉ thấy sự xa lạ và bản năng hoang dã đã được `bác sĩ thú y` cảnh báo.
Chiếc xe của trung tâm cứu hộ rời đi, mang theo một phần cuộc đời của `cô gái`. `Phòng khám thú y` trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. `Cô gái` đứng đó một lúc lâu, cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lồng ngực.
Cô gái lái xe về `nhà riêng`. Căn nhà quen thuộc giờ đây trở nên lạnh lẽo và rộng lớn hơn bao giờ hết. Chiếc chuồng trong góc phòng trống không. Cái thảm nơi `con trăn` thường cuộn mình nằm đó, chỉ còn lại những sợi lông cũ. Cô gái đi lại trong nhà, chạm vào những đồ vật gợi nhớ đến nó. Cảm giác cô đơn và mất mát bao trùm lấy cô.
Nỗi đau xé lòng, nhưng đi kèm với nó là một sự giải thoát kỳ lạ. Cô không còn phải sống trong nỗi sợ hãi thường trực, không còn ám ảnh bởi ý nghĩ về một cuộc tấn công bất ngờ. Quyết định chia ly là tàn nhẫn, nhưng nó đã trả lại cho cô sự an toàn, sự bình yên mà cô đã đánh mất từ khi bản năng của `con trăn` trỗi dậy.
Cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra khoảng không vô định. Bài học từ `con trăn` khắc sâu vào tâm trí cô gái. Tình yêu giữa con người và động vật có thể rất sâu sắc, nhưng khi đối diện với bản năng nguyên thủy, giới hạn mong manh ấy lập tức hiện rõ. `Con trăn` không có lỗi, nó chỉ đang là chính mình. Lỗi là do cô đã ảo tưởng về một mối quan hệ có thể vượt qua quy luật tự nhiên.
Cơn bỏ bữa của nó không phải là bệnh, mà là sự chuẩn bị cho bữa ăn lớn. Hành vi co mình mỗi đêm ngủ chung không phải là âu yếm, mà là đo đạc con mồi. Sự thật phũ phàng ấy đã dạy cô một bài học đau đớn nhưng cần thiết. Bản năng sinh tồn là thứ không thể bị cảm hóa hay xóa bỏ hoàn toàn. Tình yêu của con người, dù lớn đến mấy, cũng có ranh giới của nó khi đứng trước sự hoang dã không kiểm soát.
Dù lòng nặng trĩu nỗi buồn và sự hụt hẫng, cô biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Không chỉ cho bản thân, mà còn cho cả `con trăn`. Nó thuộc về tự nhiên, thuộc về môi trường hoang dã, không phải là một vật nuôi bị nhốt trong lồng kính. Hy vọng rằng, ở nơi ở mới, nó sẽ được sống đúng với bản năng của mình, an toàn và tự do.
Những ngày tiếp theo trôi qua thật chậm. Căn nhà vẫn vắng lặng, nhưng không khí nặng nề dần tan đi, thay vào đó là sự tĩnh mịch của một cuộc sống bình thường. Cô gái bắt đầu quen với sự cô đơn, nhưng sự cô đơn không còn đi kèm với nỗi sợ hãi. Nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ như vết thương cũ, nhưng nó không còn đủ sức khiến cô gục ngã. Thay vào đó, nó trở thành lời nhắc nhở về một bài học đắt giá. Cô đã mất đi một người bạn đặc biệt, một phần cuộc sống, nhưng cô đã tìm lại được sự bình yên cho chính mình, và quan trọng hơn, đã chấp nhận một sự thật khắc nghiệt về ranh giới giữa tình yêu và bản năng. Cuộc sống tiếp diễn, mang theo nỗi đau, nhưng cũng mang theo sự trưởng thành và một cái nhìn sâu sắc hơn về thế giới xung quanh.”

