“Khi Mai tới gần và lật chiếc thẻ lên, cô nhận ra sự thật đầy bất ngờ: kẻ trùm băng nhóm này chính là…
Giữa cơn bão lớn ở vùng núi phía Bắc, chiến sĩ công an Mai đang cùng chú chó nghiệp vụ Max tiến sâu vào khu rừng hoang vu, truy đuổi băng nhóm tội phạm buôn bán ma túy xuyên biên giới.
Mai nắm chặt kh:ẩu s:úng trong tay, đi sát theo Max, con chó vừa theo dõi mùi hương của những kẻ tội phạm, vừa cẩn thận dò tìm các dấu vết trên mặt đất.
Đột nhiên, Max dừng lại, đôi tai vểnh lên, mắt sáng qu:ắc nhìn về phía trước. Mai giơ tay ra hiệu cho Max, bảo nó im lặng. Họ đang chỉ cách nhóm tội phạm vài trăm mét. Một tiếng động bất ngờ từ phía sau khiến Mai quay lại. Đúng lúc đó, một tên trong băng nhóm xuất hiện từ bóng tối, lao đến với cây d:a:o s:ắ:c nh:ọ:n.
Mai chưa kịp phản ứng, Max đã phóng lên, nhảy vào đối thủ như một cơn lốc. Nó c:ắ:n ch:ặ:t vào tay k:ẻ t:ấ:n c:ô:ng, làm hắn lảo đảo, nhưng tên này liền rút sú:ng từ bên hông và b:ắ:n một phát, trúng vào vai của Max.
Cô vội vàng lao đến, b:ắ:n trúng tên tội phạm, hạ g:ụ:c hắn ngay lập tức. Max ngã xuống, hơi thở khó khăn, bộ lông nâu xám ướt đẫm máu. Mai vội vã chạy đến, ôm Max vào lòng. “”Mày đã làm tốt lắm, bạn của tao,”” cô nghẹn ngào nói.
Nhưng điều không ngờ đã xảy ra. Max khẽ rên lên, đôi mắt sáng vẫn mở ra, nhưng nó không phải đang nhìn cô. Đôi mắt đó… nhìn về phía bóng tối, nơi một nhóm tội phạm khác đang tiến lại gần, với v:ũ kh:í trong tay”” “”Định bỏ trốn à?””. Cô nhìn thấy tên trùm băng nhóm, người mà họ đã theo dõi suốt mấy tuần qua, đang đứng cách đó không xa.
Max bật dậy một cách khó khăn, nhưng không phải là vì bản năng chiến đấu. Nó mở miệng, khẽ rít lên như một lời ra lệnh. Và ngay lập tức, một vụ n:ổ lớn từ phía sau vang lên, làm rung chuyển cả khu rừng. Cả bọn tội phạm vội vã quay lại, nhưng quá muộn. Một quả b:om tự chế đã được gà:i trong ba lô của Max – một quả bom mà Mai không hề biết.
Cả nhóm tội phạm không kịp phản ứng
trước vụ n:ổ dữ dội. Mai bị hất văng, ngã xuống đất, nhưng vẫn giữ vững kh:ẩ:u s:ú:ng trên tay. Cô nhìn thấy Max, giờ đây không còn là chú chó bình thường, mà là một người bạn, người đồng đội cuối cùng đã làm tròn nhiệm vụ……………………..”
“đất ẩm lạnh lẽo áp vào má, Mai cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cú hất văng từ vụ nổ khiến toàn thân cô đau ê ẩm, nhưng điều đau đớn hơn cả là cảm giác trống rỗng trong lòng. Cô lồm cồm chống tay, từ từ bò dậy giữa khung cảnh đổ nát. Khói bụi mù mịt vẫn còn vương trong không khí, trộn lẫn mùi thuốc nổ khét lẹt. Cây cối xung quanh bị bật gốc, cành lá gãy nát ngổn ngang.
Mai ho khan vài tiếng, mắt cố gắng định thần nhìn quanh. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua tán lá bị phá hủy cho thấy sự tàn khốc của vụ nổ. Vài thân cây lớn gãy ngang, để lại những mảng rừng trống hoác. Rồi cô nhìn thấy chúng – xác của vài tên tội phạm nằm la liệt trên nền đất, quần áo rách bươm, dính đầy bùn đất và máu. Vụ nổ từ chiếc ba lô của Max đã gây ra thiệt hại kinh hoàng cho kẻ địch.
Trái tim Mai thắt lại khi nghĩ đến Max. Người bạn đồng hành trung thành, dũng cảm, đã hy sinh để bảo vệ cô, để hoàn thành nhiệm vụ. Nước mắt trực trào dâng lên, nghẹn ứ trong cổ họng. Cô muốn gào thét, muốn khóc cho Max, nhưng bản năng sinh tồn và nhiều năm rèn luyện trong ngành công an đã tôi luyện cô. “”Không phải lúc này,”” một giọng nói thầm thì vang vọng trong đầu. Nỗi đau về Max phải tạm gác lại. Cô buộc mình nuốt ngược nước mắt vào trong.
Cảm giác lạnh sống lưng đột ngột ập đến. Mặc dù vụ nổ đã gây ra sự hỗn loạn và hạ gục vài tên, Mai biết chắc chắn kẻ trùm và những tên còn lại vẫn đang lẩn khuất đâu đó trong khu rừng này. Chúng nguy hiểm hơn bao giờ hết, có thể đang bị thương, đang tức giận và sẽ tìm cách trả thù. Cô cảm thấy ánh mắt vô hình nào đó đang dõi theo mình. Sự im lặng bất thường sau tiếng nổ lớn càng khiến không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Nỗi sợ hãi thoáng qua nhanh chóng bị thay thế bằng một ngọn lửa giận dữ và quyết tâm. Max đã hy sinh không phải để cô bỏ cuộc. Nhiệm vụ chưa hoàn thành. Băng nhóm buôn ma túy xuyên biên giới vẫn còn tên trùm và đồng bọn. Chúng phải bị bắt giữ. Mai siết chặt khẩu súng trong tay, cảm nhận sức nặng quen thuộc, và từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua khu rừng tan hoang, tìm kiếm dấu vết kẻ thù còn sót lại. Cô đã mất Max, mất đi một phần linh hồn, nhưng ngọn lửa báo thù và ý chí thép của người chiến sĩ công an giờ đây đang bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Cô sẽ không gục ngã.”
“Mai siết chặt khẩu súng trong tay, cảm nhận sức nặng quen thuộc, và từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua khu rừng tan hoang, tìm kiếm dấu vết kẻ thù còn sót lại. Cô đã mất Max, mất đi một phần linh hồn, nhưng ngọn lửa báo thù và ý chí thép của người chiến sĩ công an giờ đây đang bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Cô sẽ không gục ngã.
Giữa lớp khói bụi vẫn còn bảng lảng sau vụ nổ, hình ảnh trước mắt Mai dần trở nên rõ nét hơn. Rải rác trên nền đất ẩm lạnh, vài tên thành viên băng nhóm đang loạng choạng bò dậy, hoặc cố gắng đỡ lấy những kẻ bị thương nặng hơn. Sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt chúng, vừa kinh hoàng vì vụ nổ, vừa bàng hoàng trước tổn thất. Chúng là những tàn dư còn sót lại sau cú đánh chí mạng của Max.
Và rồi, cách đó không xa, một hình bóng sừng sững hiện ra. Hắn vẫn đứng đó – Kẻ trùm băng nhóm. Hắn không hề hấn gì sau vụ nổ. Ánh mắt hắn quét qua cảnh tượng tan hoang xung quanh, dừng lại trên xác những tên thuộc hạ, rồi khắc sâu vào Mai. Trong ánh mắt đó là sự căm phẫn tột cùng, sự phẫn nộ cuồng điên và cả sự không thể tin được vào những gì vừa xảy ra. Kế hoạch hoàn hảo của hắn đã bị phá tan bởi một sĩ quan công an và một con chó.
Kẻ trùm há miệng, một tiếng gầm giận dữ xé tan sự im lặng. Hắn chỉ thẳng về phía Mai, giọng khàn đặc và đầy sát khí, gào lên những lời cuối cùng cho đám thuộc hạ còn sống sót đang run rẩy. “”Bắt… bắt sống nó! Giết chết con chó kia… và đem nó về cho tao! Tao không cần biết… BẮT SỐNG! Ai bắt được nó… sẽ có thưởng lớn! KHÔNG AI ĐƯỢC PHÉP ĐỂ NÓ THOÁT!”” Hắn thét lên, cơn điên hiện rõ trong đáy mắt. Những tên còn lại, dù sợ hãi, cũng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ hoảng loạn sang hung ác, nhìn chằm chằm về phía Mai. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.”
“Vài tên thành viên băng nhóm còn loạng choạng trên nền đất ẩm lạnh, nhìn chằm chằm vào Mai, ánh mắt chuyển từ sợ hãi sang hung ác theo lệnh của Kẻ trùm băng nhóm. Chúng cố gắng đứng thẳng dậy, một vài tên còn trụ vững nhất vội vàng rút súng ngắn hoặc khẩu AK báng gập còn sót lại sau vụ nổ, chĩa về phía Mai. Chúng, dù bị thương và hoảng loạn, vẫn là những con thú cùng đường, chỉ biết tuân lệnh kẻ mà chúng vừa kính sợ vừa căm ghét. Chúng rống lên vài tiếng cục cằn, rồi tập tễnh, hoặc lao như bay về phía Mai, những họng súng đen ngòm hướng thẳng vào cô.
Mai đứng đó, đối mặt với làn sóng kẻ thù nhỏ bé nhưng đầy hiểm nguy này. Cô biết, đây là bức tường thịt cuối cùng mà Kẻ trùm băng nhóm dựng lên để bảo vệ hắn. Cô không thể tiếp cận hắn chừng nào chưa hạ gục được bọn chúng. Cái chết của Max, sự tàn bạo của kẻ thù, tất cả dồn nén lại, biến nỗi đau thành sức mạnh. Một dòng adrenaline cuộn trào khắp cơ thể. Cô siết chặt khẩu súng trong tay, cảm nhận độ lạnh của kim loại quen thuộc. Ánh mắt cô sắc như dao cạo, khóa chặt mục tiêu vào từng tên đang xông tới. Không còn đường lùi. Cuộc tàn sát cuối cùng của khu rừng hoang vu này sắp bắt đầu.”
“Những họng súng đen ngòm lóe lên lửa đạn. Tiếng súng AK và súng ngắn rền vang xé toang sự tĩnh lặng ban chiều của khu rừng hoang vu. Nhưng Mai không còn đứng yên. Cô đã lao mình về phía bìa rừng ngay khi chúng nổ súng. Cô nép vào sau một gốc cây cổ thụ sần sùi, cảm nhận những viên đạn găm vào thân cây gần đó. Adrenaline vẫn cuộn trào, nhưng lý trí chiến đấu của một chiến sĩ công an dày dạn kinh nghiệm đã nắm quyền kiểm soát. Cô không xông lên liều lĩnh. Cô lợi dụng địa hình.
Khu rừng hiểm trở, với những lùm cây rậm rạp, những tảng đá lởm chởm và nền đất không bằng phẳng, trở thành đồng minh của cô. Cô di chuyển, luồn lách giữa các gốc cây, ẩn mình sau những bụi rậm. Cô biết rõ tầm bắn và độ chính xác của khẩu súng trong tay. Mỗi bước chân đều có tính toán, mỗi lần ẩn nấp đều chọn vị trí hiểm yếu.
Một tên tội phạm lảo đảo, cố gắng tìm kiếm cô trong màn khói thuốc súng. Hắn nã đạn vu vơ về phía mà hắn nghĩ cô đang ẩn náu. Mai nheo mắt. Khoảng cách vừa đủ. Cô ngắm bắn. Một phát súng vang lên, khô khốc và dứt khoát. Tên tội phạm đổ gục, khẩu súng trên tay rơi xuống nền đất ẩm ướt.
Tiếng súng của Mai như tín hiệu, khiến những tên còn lại càng thêm điên cuồng. Chúng gào thét, xả đạn loạn xạ, mong trúng đích. Nhưng Mai đã di chuyển. Cô bò thấp người qua một đám dương xỉ khổng lồ, men theo triền dốc nhỏ. Lợi dụng khoảnh khắc một tên đang thay băng đạn, cô bật dậy, nhắm thẳng.
“”Đoàng!”” Lại một tiếng súng chát chúa. Tên thứ hai ngã vật ra.
Mỗi phát súng của Mai đều chính xác, không thừa thãi. Cô bắn để hạ gục, không để đe dọa. Cô di chuyển liên tục, không bao giờ ở yên một chỗ quá lâu. Địa hình rừng núi Vùng núi phía Bắc hiểm trở, vốn là lợi thế của bọn tội phạm quen thuộc, giờ lại trở thành cái bẫy cho chính chúng. Chúng bị hạn chế tầm nhìn, khó di chuyển nhanh chóng khi bị thương, và dễ dàng trở thành mục tiêu cố định.
Một tên khác, dường như là kẻ hung hăng nhất trong số còn lại, cố gắng áp sát Mai bằng con dao sắc nhọn. Hắn lao tới, ánh mắt đầy thù hằn. Mai bình tĩnh lùi lại, nạp thêm đạn. Khi hắn chỉ còn cách vài mét, cô dừng lại đột ngột. Hắn không ngờ cô lại chủ động đối mặt ở cự ly này.
“”Đoàng!”” Phát súng thứ ba. Hắn khựng lại, con dao rơi khỏi tay, cơ thể đổ xuống, bất động.
Tiếng súng tiếp tục vang vọng trong khu rừng, xen lẫn với tiếng gào thét của bọn tội phạm và tiếng rên xiết khi chúng ngã xuống. Mai, một mình giữa vòng vây tử địa, đang từng bước đẩy lùi lưỡi hái tử thần, bằng chính sự điềm tĩnh, kinh nghiệm và lòng căm thù sôi sục sau sự ra đi của Max. Chỉ còn lại hai tên cuối cùng, chúng bắt đầu hoảng sợ, nhìn quanh quất tìm đường thoát thân thay vì tấn công. Nhưng Mai không cho chúng cơ hội.”
“Mai vừa bắn hạ tên thứ ba. Hai tên còn lại thoáng vẻ hoảng loạn, nhìn quanh quất tìm đường thoát thân. Nhưng cô không cho chúng cơ hội. Cô lập tức lăn mình, nép chặt vào phía sau một tảng đá lớn, sần sùi. Tiếng đạn từ súng của chúng xé gió vụt qua, găm vào vách đá tạo nên những tiếng “”chát chúa””. Mùi thuốc súng khét lẹt quẩn quanh. Khuỷu tay cô va đập vào đá, đau điếng, nhưng cô gần như không cảm nhận thấy. Cô siết chặt khẩu súng trong tay, hơi thở dồn dập.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ẩn mình ấy, hình ảnh Max, người bạn đồng hành bốn chân trung thành, đột ngột vụt qua tâm trí Mai, sống động như vừa xảy ra hôm qua. Cô nhớ như in những buổi huấn luyện khắc nghiệt dưới cái nắng chói chang hay trong đêm tối mịt mùng. Nhớ cách Max luôn ở bên cô, lắng nghe từng mệnh lệnh, ánh mắt rực rỡ đầy tin cậy và tình yêu vô điều kiện. Nhớ cái ôm vội vã trước khi lên đường, lời hứa sẽ trở về an toàn. Cảnh tượng Max lao về phía kẻ thù, không chút do dự, rồi… hình ảnh vụ nổ kinh hoàng khiến tim cô thắt lại.
Rồi một câu nói bâng quơ của một cấp trên trong buổi họp giao ban trước chuyên án bỗng lóe lên trong đầu cô như một tia chớp: “”Đây là chuyên án đặc biệt quan trọng. Chúng ta cần mọi phương án dự phòng. Kể cả phương án dự phòng đặc biệt nhất cho ‘đội hình’ của đồng chí Mai…””. Lúc đó, cô không hiểu hết “”phương án dự phòng đặc biệt”” là gì, chỉ thấy ông ấy nhìn sang Max với ánh mắt phức tạp. Bây giờ, giữa rừng sâu, khi Max đã không còn, câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào vết thương lòng. Phải chăng, Max không chỉ là một chú chó nghiệp vụ? Phải chăng, sự hy sinh của Max nằm trong cái gọi là “”phương án dự phòng đặc biệt”” đó?
Nước mắt trực trào nơi khóe mắt, mặn chát. Cuống họng nghẹn lại. Toàn thân run rẩy. Nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Không được phép khóc. Không phải lúc này. Nhiệm vụ chưa hoàn thành. Kẻ thù vẫn còn đó. Nỗi đau và sự căm hận biến thành sức mạnh cuộn trào. Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt tay, nhắm mắt lại trong giây lát, rồi mở ra. Ánh mắt sắc lạnh, kiên quyết. Max đã hy sinh vì nhiệm vụ này. Cô phải hoàn thành nó. Bằng mọi giá.”
“Cô bật ra khỏi tảng đá, động tác nhanh như cắt. Tiếng súng của hai tên tội phạm lúc nãy đã im bặt. Trước mắt cô là cảnh tượng hỗn loạn: hai tên nằm gục trên mặt đất, một tên co giật nhẹ rồi lịm đi. Mùi máu tanh quyện với mùi đất ẩm và thuốc súng. Cô không chần chừ dù chỉ một giây. Mai bước nhanh, dứt khoát, gần như dẫm lên xác những tên tội phạm vừa bị cô bắn hạ. Khẩu súng vẫn chắc trong tay, hướng thẳng về phía trước, xuyên qua những tán lá cây rậm rạp.
Tên trùm băng nhóm, thoáng thấy đám thuộc hạ ngã xuống, biết tình hình đã xoay chuyển đột ngột. Hắn không còn nghĩ đến việc chống trả trực diện nữa. Sinh tồn là ưu tiên hàng đầu. Hắn quay phắt người, lao sâu hơn vào khu rừng hoang vu, hy vọng tán lá và địa hình hiểm trở sẽ giúp hắn cắt đuôi nữ cảnh sát.
Nhưng Mai không cho phép điều đó xảy ra. Hình ảnh Max, chú chó nghiệp vụ trung thành, vụt qua tâm trí cô một lần nữa. Nụ cười của Max khi hoàn thành nhiệm vụ, cái nhìn tin cậy, và rồi… cảnh tượng vụ nổ kinh hoàng, tất cả bỗng trở nên sống động, như một ngọn lửa đốt cháy lòng căm hận. Cô thầm nghĩ: “”Mày sẽ không thoát được đâu! Không sau tất cả những gì mày đã gây ra!””.
Sự giận dữ và quyết tâm báo thù cho Max biến thành sức mạnh phi thường. Cô lao theo tên trùm với tốc độ đáng kinh ngạc, né tránh những cành cây, gai nhọn, và hố đất. Tiếng thở dốc của chính cô, tiếng lá cây xào xạc dưới chân, và tiếng động mờ nhạt từ phía tên trùm phía trước, tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng truy đuổi căng thẳng trong khu rừng núi phía Bắc heo hút. Cô phải nhanh, phải thật nhanh, trước khi hắn biến mất hoàn toàn vào mênh mông cây cối. Vòng vây tạm thời đã được phá bỏ, nhưng cuộc săn lùng thực sự giờ mới bắt đầu.”
“Mai lao đi như một mũi tên, tiếng lá cây xào xạc mỗi bước chân. Tên trùm chỉ còn là một bóng mờ phía trước, lẫn vào màn đêm đang buông xuống và tán lá rậm rạp. Cô siết chặt khẩu súng, hơi thở gấp gáp. Bỗng, một bóng người to lớn từ đâu đó bật ra, đứng chắn ngang lối đi, hoàn toàn chặn đứng Mai. Hắn là một tên vệ sĩ to con, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt dữ tợn, nhìn Mai bằng ánh mắt khinh khỉnh. Hắn chắc chắn là chướng ngại vật cuối cùng.
“”Đừng hòng qua mặt ông mày, con ranh!”” giọng hắn ồm ồm, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Mai không nói lời nào. Khẩu súng trong tay cô lập tức khai hỏa. Tiếng súng chát chúa xé tan sự im lặng. Tên to con nhanh như cắt lùi lại, ẩn mình sau một thân cây cổ thụ lớn. Đạn găm vào thân cây, bật ra những mảnh vỏ. Hắn cũng rút súng, bắn trả. Cuộc đấu súng diễn ra trong khoảng khắc ngắn ngủi, căng thẳng tột độ. Cả hai liên tục di chuyển, tìm chỗ ẩn nấp, nã đạn về phía đối phương. Nhưng địa hình rừng núi hiểm trở, cây cối dày đặc khiến việc bắn trúng trở nên khó khăn.
“”Hết đạn rồi à, nhãi nhép?”” Tên to con chế giễu khi tiếng súng từ phía Mai im bặt. Hắn ném khẩu súng đã hết đạn sang một bên, từ thắt lưng rút ra một con dao sắc nhọn, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh sáng lờ mờ. “”Giờ thì chơi tay đôi nào!””
Mai biết súng đã vô dụng. Cô cũng dứt khoát ném khẩu súng xuống đất. Cận chiến là sở trường thứ hai của cô. Dù đối thủ to lớn hơn nhiều, cô không hề nao núng. Cô lao về phía hắn, né tránh những nhát dao sắc lẹm. Tên to con vung dao liên tiếp, mỗi nhát đều hiểm độc, nhằm vào những chỗ chí mạng. Mai linh hoạt né tránh, tìm sơ hở để phản công. Cô tung những đòn đánh nhanh, mạnh vào các điểm huyệt, các khớp xương của hắn.
“”Á!”” Tên to con khẽ kêu lên khi Mai đá trúng đầu gối hắn. Hắn loạng choạng nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng, con dao trong tay chuyển hướng sang tấn công mạnh mẽ hơn, hung tợn hơn. Hắn dùng sức mạnh áp đảo, cố gắng vật ngã Mai. Cả hai vật lộn, lăn xả trên mặt đất. Tiếng thở dốc, tiếng va chạm của cơ thể, tiếng dao quẹt vào đá vang lên. Mai cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của tên to con, mỗi đòn đánh đều như trời giáng. Cô phải dồn hết sức để chống đỡ và phản công.
Cuộc giằng co kéo dài. Cả hai đều thấm mệt. Mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hổn hển. Quần áo rách bươm, trên người có những vết thương do va chạm hoặc sượt qua lưỡi dao. Tên to con cố gắng kẹp chặt Mai, còn Mai dùng hết sức lực cuối cùng để thoát ra, tìm cách kết thúc cuộc chiến. Họ vẫn vật lộn, kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm không bỏ cuộc. Tên trùm phía trước có lẽ đã đi xa hơn, nhưng chướng ngại vật cuối cùng này vẫn chưa gục ngã. Cả hai nằm bệt xuống đất, thở hổn hển, chỉ cách nhau vài bước chân, quá mệt để tiếp tục ngay lập tức, nhưng cũng quá quyết tâm để dừng lại hoàn toàn. Trận chiến dường như tạm dừng bởi sự kiệt quệ của thể xác.”
“Mai nằm vật xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cả cơ thể rã rời, mỗi thớ thịt đều như đang gào thét. Tên vệ sĩ to lớn cũng không khá hơn, hắn ta nằm nghiêng, một tay ôm lấy chân bị thương, thở hổn hển. Ánh mắt hắn vẫn đầy thù hằn nhìn cô, nhưng sự kiệt quệ đã làm lu mờ phần nào vẻ hung tợn.
Mai biết đây là cơ hội cuối cùng. Tên trùm đang tẩu thoát, mỗi giây trôi qua đều là vàng. Cô không thể để chướng ngại vật này cầm chân thêm nữa. Dồn hết tàn lực, cô từ từ chống tay xuống đất, nén đau đứng dậy. Cơ thể run rẩy phản đối, nhưng ý chí thép trong cô không cho phép gục ngã. Tên vệ sĩ thấy Mai cựa quậy, hắn nghiến răng, cố gắng gượng dậy theo, con dao vẫn nắm chặt trong tay.
“”Mày… không xong với tao đâu…”” hắn rặn từng tiếng qua kẽ răng.
Mai không đáp lời. Ánh mắt cô tập trung cao độ. Cô lao nhanh về phía tên vệ sĩ đang loạng choạng. Hắn vung dao chém tới một cách yếu ớt. Mai nghiêng người né tránh, dùng lực chân cuối cùng đá mạnh vào cổ tay cầm dao của hắn. “”Keng!”” Con dao văng đi. Ngay lập tức, cô xoay người, dùng khuỷu tay tung một đòn chí mạng vào thái dương hắn. Một tiếng “”Uỵch!”” vang lên, tên vệ sĩ to lớn đổ sụp xuống đất như cây chuối bị đốn hạ, bất động.
Mai đứng đó, hai tay chống đầu gối, cúi gập người, thở hổn hển như sắp đứt hơi. Tóc bết vào trán, khuôn mặt lấm lem bùn đất và mồ hôi, quần áo rách nát, trên cánh tay và chân lộ ra những vết trầy xước rớm máu do va chạm và vật lộn. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía trước, xuyên qua những tán cây rậm rạp. Ở đó, chỉ còn con đường mòn hun hút dẫn sâu vào rừng. Tên trùm đã đi xa, nhưng hắn là mục tiêu cuối cùng. Cô còn phải đuổi theo hắn. Dù kiệt sức, Mai biết mình không thể dừng lại. Cuộc truy đuổi chưa kết thúc.”
“Dù kiệt sức, Mai biết mình không thể dừng lại. Cuộc truy đuổi chưa kết thúc. Cô hít sâu, lấy lại chút hơi tàn, rồi bắt đầu bước đi. Mỗi bước chân như nhát dao đâm vào bắp chân mỏi nhừ, nhưng cô ép bản thân phải tiến lên. Con đường mòn hun hút dẫn cô sâu hơn vào lòng khu rừng hoang vu, nơi những tán cây cổ thụ vươn mình che khuất ánh mặt trời, tạo nên một không gian u tối, rợn người.
Tiếng gió rít qua kẽ lá nghe như lời thì thầm của khu rừng. Mai nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, tiếng hơi thở gấp gáp của chính mình và… một tiếng động khác. Tiếng bước chân nặng nề, gấp gáp phía trước. Hắn ở gần rồi.
Cô siết chặt khẩu súng trong tay, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn, ẩn mình sau những gốc cây và bụi rậm. Rồi cô thấy hắn. Kẻ trùm băng nhóm, mục tiêu cuối cùng của cuộc đời cô, đang lảo đảo chạy. Hắn quay lại nhìn, ánh mắt quét ngang qua những lùm cây. Khuôn mặt hắn lấm lem, bộ đồ đắt tiền xộc xệch, không còn chút vẻ ngạo mạn hay điềm tĩnh thường thấy. Chỉ còn sự sợ hãi, xen lẫn điên loạn. Hắn biết cô đang đuổi theo, hắn biết đây là đường cùng.
Mai từ từ bước ra từ sau một gốc cây cổ thụ. Cô không nói gì, chỉ từ từ tiến lại gần. Khu rừng giờ đây im phắc, chỉ còn tiếng gió rít trên cao và hơi thở nặng nhọc của hai kẻ đối đầu. Tên trùm thấy Mai, đôi mắt hắn trợn trừng. Sự sợ hãi dâng lên tột độ, nhưng lại biến thành sự điên cuồng của kẻ cùng đường. Hắn lập tức dừng lại, run rẩy rút ra một khẩu súng khác từ trong áo, khẩu súng lớn hơn khẩu hắn dùng ban nãy. Nòng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía Mai. Vẻ mặt hắn giờ đây pha trộn giữa sợ hãi tột cùng và sự quyết tâm liều lĩnh.
Rồi hắn cười. Một nụ cười khô khốc, đầy cay độc và điên loạn. “”Tao sẽ không bị bắt dễ dàng đâu, con ranh!”” Hắn gằn giọng, tiếng nói lạc đi vì căng thẳng. Hắn bóp chặt cò súng, sẵn sàng chống trả đến cùng. Mai đứng đó, súng vẫn chĩa thẳng, không lùi bước. Cuộc đối đầu định mệnh đã bắt đầu.”
“Rồi hắn bóp cò. Tiếng súng nổ vang xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng, viên đạn găm vào thân cây ngay sau lưng Mai. Cô phản xạ cực nhanh, lập tức nhảy vụt sang một bên, lăn mình ra sau một tảng đá lớn gần đó.
“”Mày nghĩ mày nhanh lắm sao!”” Tiếng gằn của Kẻ trùm vọng lại, kèm theo một tràng súng nữa bắn xối xả về phía tảng đá.
Mai nấp sau đá, cảm nhận những viên đạn va đập vào khối đá rắn chắc, tạo ra tia lửa và những tiếng “”chát chát”” khô khốc. Cô siết chặt khẩu súng, nhìn lướt qua khe đá. Hắn vẫn đang đứng đó, nòng súng hơi chĩa xuống, ánh mắt quét tìm cô trong bụi rậm. Gương mặt hắn giờ đây hoàn toàn biến dạng bởi sự căm phẫn và điên loạn.
Đây là cơ hội! Mai thầm nghĩ. Cô không thể nằm yên một chỗ. Với kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, cô biết sự di chuyển liên tục là chìa khóa để sống sót trong cuộc đấu súng tay đôi. Cô chờ một khoảnh khắc hắn ngừng bắn để thay đạn hoặc điều chỉnh tư thế, rồi bật dậy chạy zig-zag sang một gốc cây khác cách đó vài mét.
Lại tiếng súng nổ. Lần này là tiếng súng của Mai. Cô bắn hai phát liên tiếp về phía hắn trong lúc chạy, dù biết khó có thể trúng mục tiêu đang di chuyển và nấp. Đó là đòn cảnh cáo, buộc hắn phải lo né tránh mà quên đi việc săn lùng cô.
Kẻ trùm chửi thề, buộc phải cúi thấp người né tránh rồi ẩn mình sau một gốc cây lớn hơn. “”Con khốn!”” Hắn gầm lên.
Cuộc đấu súng bắt đầu trở nên quyết liệt. Khu rừng hoang vu giờ đây biến thành chiến trường. Tiếng súng nổ liên hồi, những viên đạn bay vèo vèo, xé toạc không khí tĩnh mịch, làm rụng lá cây, găm sâu vào thân gỗ. Mai di chuyển không ngừng, lợi dụng địa hình rừng núi hiểm trở để làm vỏ bọc. Cô nép sau gốc cây này, rồi lại nhanh chóng luồn lách sang tảng đá khác, chỉ lộ diện trong tích tắc để bắn trả. Cô không bắn bừa bãi mà chờ đợi thời cơ, mỗi viên đạn đều được tính toán.
Cô quan sát tên trùm. Hắn tuy điên loạn nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo của kẻ dày dạn kinh nghiệm tội phạm. Hắn cũng di chuyển, nhưng chậm hơn Mai nhiều vì đã thấm mệt và vết thương cũ có vẻ tái phát. Hắn thường nấp khá lâu sau mỗi lần bắn, như thể đang cố gắng lấy lại hơi hoặc tìm một vị trí lợi hại hơn.
Mai lợi dụng điều đó. Cô liên tục thay đổi vị trí, cố gắng tạo ra góc bắn bất ngờ, đồng thời tìm kiếm sơ hở trong phòng ngự của hắn. Mỗi bước chân, mỗi lần di chuyển đều đầy căng thẳng, bởi cô biết chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ phải trả giá bằng mạng sống. Cô phải kết thúc chuyện này, ngay tại đây, ngay lúc này.”
“Mai quan sát Kẻ trùm. Hắn di chuyển chậm chạp, đôi vai nặng trĩu. Có lẽ hắn đang hết đạn, hoặc vết thương cũ hành hạ dữ dội. Từng cử động của hắn đều toát lên vẻ mệt mỏi pha lẫn tuyệt vọng. Đây rồi! Hắn đưa súng lên lần nữa, dường như là phát bắn cuối cùng của băng đạn. Đây là cơ hội duy nhất! Mai thầm nghĩ.
Cô không chần chừ một giây. Bằng tất cả sức lực còn lại, Mai phóng vụt ra khỏi chỗ nấp, chạy thẳng về phía hắn theo đường zic-zac khó đoán. Tiếng súng cuối cùng của Kẻ trùm nổ vang xé gió. Viên đạn sượt qua vai Mai, găm vào thân cây phía sau cô. Hắn đã bắn trượt! Cô đã né được!
Chỉ còn vài mét! Mai lao đến như một mũi tên, tay nắm chặt khẩu súng lục của mình. Kẻ trùm choáng váng trước sự liều lĩnh và tốc độ của cô. Hắn định bỏ súng trường xuống để rút con dao sắc nhọn giấu trong người, nhưng đã quá muộn.
Mai vung khẩu súng lên, dùng báng súng bằng kim loại đập một cú cực mạnh, gọn gàng vào cổ tay phải đang nắm chặt súng trường của Kẻ trùm.
“”A!”” Kẻ trùm hét lên một tiếng đau đớn tột cùng. Khẩu súng trường rơi khỏi tay hắn, văng ra xa, lăn lốc trên nền đất rừng phủ đầy lá khô.
Hắn lập tức vung tay trái đấm thẳng về phía Mai. Cô phản xạ cực nhanh, né người sang một bên, tránh được cú đấm chí mạng. Không để hắn có thời gian phản ứng, Mai lập tức lao vào, siết chặt lấy cánh tay hắn. Hai người vật lộn dữ dội. Hắn cố gắng dùng sức lực của gã đàn ông để túm lấy cổ cô, còn Mai thì tìm mọi cách để khóa tay hắn, ngăn hắn rút vũ khí khác hoặc tấn công cô bằng đòn hiểm. Cuộc chiến sống còn giờ đây chuyển sang đấu sức và kỹ năng tay đôi giữa lòng khu rừng hoang vu.”
“Cuộc vật lộn giữa Mai và Kẻ trùm băng nhóm càng lúc càng quyết liệt giữa khu rừng hoang vu. Hắn ra sức đẩy Mai ra, cánh tay trái gồng lên cố túm lấy cổ cô. Mai siết chặt lấy cổ tay hắn, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể và sức lực để đè ép. Cô nghiêng người, ghì mạnh khuỷu tay xuống, nhằm vào cánh tay hắn, tìm cách bẻ khóa khớp. Kẻ trùm gầm gừ trong cổ họng, mặt đỏ gay vì tức giận và đau đớn.
Bằng một cú lật người nhanh gọn và dứt khoát, Mai bẻ được cánh tay trái của hắn sang một bên. Cùng lúc đó, cô dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn. Hắn đau điếng, mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống. Mai không cho hắn cơ hội phục hồi, lập tức đè sụp hắn xuống nền đất rừng ẩm ướt, ghì chặt hai vai hắn. Hai tay cô khóa chặt lấy cánh tay Kẻ trùm, ấn mạnh xuống đất. Hắn vùng vẫy dữ dội, đạp chân lung tung, cố gắng thoát ra nhưng không thành. Mai đã dốc hết sức lực còn lại, quyết không để hắn chạy thoát thêm lần nữa.
“”Mày hết đường chạy rồi, tên khốn!”” Mai gằn giọng, hơi thở hổn hển. Ánh mắt cô rực cháy sự căm hận dành cho kẻ đã gây ra bao tội ác. Cô nghiến răng, cảm nhận sức lực vẫn đang cuồn cuộn từ cơ thể hắn. Hắn chưa chịu khuất phục.
Kẻ trùm ngước nhìn Mai bằng ánh mắt hằn học. Máu từ vết thương trên vai và cánh tay thấm đỏ cả một mảng áo. Hắn nghiến răng ken két, khuôn mặt vặn vẹo. “”Mày… mày nghĩ thế là xong à? Tao sẽ không bao giờ thua một con đàn bà!”” Hắn gầm lên, lại vùng vẫy mạnh hơn. “”Tao thề… tao thề sẽ trả thù! Tất cả những kẻ phản bội, những kẻ cản đường tao… đều sẽ phải trả giá!”” Dù đang bị áp đảo hoàn toàn, hắn vẫn không hề tỏ ra run sợ hay hối hận. Ngược lại, sự giận dữ và lời thề trả thù càng khiến không khí thêm căng thẳng.”
“Mai ghì chặt hắn xuống, hơi thở hổn hển hòa cùng tiếng gầm gừ giận dữ của Kẻ trùm băng nhóm. Ánh mắt cô vẫn khóa chặt lấy khuôn mặt vặn vẹo của hắn, sẵn sàng phản ứng nếu hắn còn chút sức lực nào để chống cự. Hắn vẫn đang vùng vẫy dưới tay cô, tuy yếu ớt hơn nhưng vẫn không ngừng buông lời hăm dọa, khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi và máu.
Đột nhiên, từ xa vọng lại một âm thanh lạ. Thoạt đầu chỉ là tiếng động nhỏ, lẫn vào tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc. Nhưng rồi, nó lớn dần, rõ ràng hơn, mang theo một sự quen thuộc đầy hy vọng. Đó là tiếng còi hú dồn dập, không thể nhầm lẫn của xe cảnh sát. Cùng lúc đó, tiếng bước chân người dồn dập cũng vang lên, ngày càng gần hơn, rẽ rừng mà tiến tới.
Kẻ trùm giật mình. Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ bàng hoàng, xen lẫn tức giận tột độ. Hắn nghiến chặt răng, dốc hết sức lực cuối cùng cố gắng đẩy Mai ra, nhưng không thành. “”Không… không thể nào!”” Hắn gầm lên trong vô vọng. Hắn biết, âm thanh đó mang ý nghĩa gì. Kế hoạch của hắn đã thất bại hoàn toàn.
Mai cảm nhận rõ sự thay đổi trong sức vùng vẫy của hắn. Hắn không còn sự hung hãn của kẻ liều chết, mà là sự tuyệt vọng của con thú bị dồn vào chân tường. Cô ngước nhìn về hướng có tiếng động. Tiếng còi hú và tiếng bước chân đã rất gần, chỉ còn cách một quãng rừng ngắn ngủi. Một cảm giác nhẹ nhõm, như dòng nước mát lành, từ từ lan tỏa trong lồng ngực Mai. Nhiệm vụ… nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô đã bắt được hắn.
Ánh mắt Mai nhìn Kẻ trùm giờ đây không còn là sự căm hận tột cùng như lúc đầu, mà thay vào đó là sự kiên quyết và một chút mệt mỏi. Cô giữ nguyên tư thế khống chế, chờ đợi. Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của nhiều người đã rất gần, chỉ còn vài chục mét. Lực lượng chi viện đã đến. Cô biết, mọi thứ đã kết thúc.”
“Tiếng bước chân rầm rập như vũ bão xé toang sự yên tĩnh của khu rừng. Hàng chục chiến sĩ công an, súng lăm lăm trên tay, nhanh chóng ập tới. Ánh mắt họ quét nhanh khắp hiện trường. Họ thấy Mai đang kiệt sức nhưng vẫn ghì chặt lấy Kẻ trùm băng nhóm.
“”Mai! Đồng chí không sao chứ?”” Một cán bộ chỉ huy lên tiếng, giọng đầy lo lắng.
Mai gật đầu yếu ớt, không rời mắt khỏi tên tội phạm. Kẻ trùm, giờ đây chỉ còn là một đống bùi nhùi nhơ nhuốc, hoàn toàn bất lực trước vòng vây.
Lực lượng công an nhanh chóng khống chế hoàn toàn Kẻ trùm, còng tay hắn một cách dứt khoát. Đồng thời, các tổ trinh sát khác cũng tỏa ra, truy quét số ít tàn quân còn lại của băng nhóm đang lẩn trốn gần đó. Tiếng hô hoán, tiếng giằng co vang lên ngắn ngủi rồi im bặt. Tất cả những kẻ chống cự đều nhanh chóng bị bắt giữ.
Đội pháp y và kỹ thuật hình sự cũng có mặt. Họ bắt đầu công việc của mình một cách chuyên nghiệp. Một nhóm kiểm tra khu vực vừa xảy ra vụ nổ, cẩn thận đánh dấu và chụp ảnh hiện trường. Nhóm khác thu giữ các tang vật còn sót lại: những gói ma túy được cất giấu kỹ lưỡng, khẩu súng của Kẻ trùm rơi gần đó, con dao sắc nhọn vẫn dính máu, và cả chiếc ba lô của Max – thứ đã chứa quả bom tự chế nhưng may mắn không phát nổ.
Mai đứng cách đó vài mét, tựa lưng vào một thân cây. Cả cơ thể cô rã rời, không còn chút sức lực. Mồ hôi vẫn túa ra trên trán, hòa cùng những vết bẩn và bùn đất. Cô nhìn dòng người làm việc, nhìn Kẻ trùm bị dẫn đi, nhìn Max đang được một chiến sĩ khác chăm sóc. Chú chó nghiệp vụ vẫn còn run rẩy sau trải nghiệm cận kề cái chết.
Tâm trí Mai trống rỗng. Cảm giác nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ xen lẫn với sự mệt mỏi tột độ sau cuộc truy đuổi và đối đầu căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu bầu không khí ẩm ướt của khu rừng hoang vu. Mọi thứ đã kết thúc. Vụ án lớn đã được phá.
“”Đồng chí Mai, đi thôi. Về nghỉ ngơi.”” Cán bộ chỉ huy lại gần, vỗ nhẹ vai cô.
Mai gật đầu. Bước chân nặng trĩu, cô đi theo mọi người ra khỏi khu rừng, bỏ lại phía sau hiện trường đầy những câu chuyện thót tim vừa xảy ra.”
“Mai bước chân nặng nề, lặng lẽ quay trở lại khu rừng hoang vu. Đám đông công an đã vãn bớt, chỉ còn lại một vài người đang hoàn tất công việc cuối cùng. Cô lách qua những gốc cây, ánh mắt tìm kiếm. Tim cô thắt lại khi nhìn thấy một vệt đỏ sẫm trên nền đất ẩm ướt, lẫn với lá khô và bùn.
Đó là vị trí. Vị trí nơi Max đã ngã xuống.
Cô run rẩy bước tới, quỳ thụp xuống bên vệt máu còn vương lại. Đất dưới tay lạnh ngắt. Mùi tanh nồng của máu thoang thoảng trong không khí ẩm lạnh của rừng già. Mai cúi đầu, vai khẽ run lên.
Cô ngước mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi cô hình dung ra hình ảnh thân quen của chú chó nghiệp vụ, dũng cảm lao lên phía trước, bất chấp hiểm nguy, vì nhiệm vụ, vì cô. Giờ đây, khoảng không đó chỉ còn là sự trống rỗng.
Một tiếng nức nở bật ra khỏi lồng ngực Mai. Rồi tiếng khác, rồi tiếng khác nữa. Nỗi đau và sự mất mát như một cơn lũ dữ dội ập đến, cuốn phăng đi lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà cô đã cố gắng gồng giữ suốt cuộc truy đuổi. Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt tuôn rơi lã chã, hòa lẫn với bùn đất và mồ hôi. Cô khóc cho người đồng đội trung thành, người bạn đã hy sinh thân mình để bảo vệ cô, bảo vệ nhiệm vụ. Tiếng khóc của Mai xé lòng, vang vọng trong sự tĩnh mịch của khu rừng, nơi vừa chứng kiến sự khốc liệt và cả một mất mát không thể bù đắp.”
“Mai chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống nền đất lạnh. Cô khẽ đưa bàn tay run rẩy đặt xuống vệt máu sẫm màu, nơi cơ thể ấm áp của người bạn thân thiết từng nằm. Lòng bàn tay cô cảm nhận được sự lạnh lẽo và ẩm ướt của đất rừng, nhưng sâu thẳm hơn là nỗi đau đớn quặn thắt.
“”Max…”” Mai khẽ thì thầm, giọng khản đặc vì tiếng khóc. “”Mày… mày đã làm tốt lắm.””
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm xúc đang chực trào dâng trở lại. Hình ảnh chú chó nghiệp vụ dũng cảm, trung thành hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Max đã không một chút do dự, lao thẳng vào nguy hiểm, ôm theo quả bom tự chế được gài trong ba lô, bảo vệ cô khỏi cái chết cận kề. Sự hy sinh ấy, Mai biết, cô sẽ không bao giờ có thể quên.
“”Cảm ơn mày, Max,”” cô lại thì thầm, lần này giọng nghẹn lại. “”Cảm ơn vì tất cả. Cảm ơn vì đã luôn ở bên tao, bảo vệ tao. Mày là người bạn, người đồng đội tuyệt vời nhất.””
Nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má Mai, thấm đẫm vào lớp bùn đất trên tay cô. Cô không còn khóc thành tiếng nữa, nhưng nỗi đau vẫn cuộn trào trong lồng ngực.
“”Tao hứa,”” Mai nói chắc chắn, mặc dù chỉ là lời nói với khoảng không vô hình. “”Tao hứa sẽ sống thật xứng đáng với sự hy sinh của mày. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Kẻ trùm và băng nhóm đã bị bắt giữ. Mày đã góp phần quan trọng vào chiến thắng này, Max ạ.””
Cô ngồi đó một lúc lâu, đầu cúi thấp, bàn tay vẫn đặt trên nền đất lạnh lẽo. Không gian tĩnh mịch của khu rừng dần bao trùm lấy cô, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua kẽ lá và tiếng lòng thổn thức. Mai biết, cuộc chiến đã kết thúc, kẻ ác đã phải trả giá, và cô đã sống sót trở về. Nhưng cái giá phải trả cho sự bình yên này quá đắt, là mạng sống của một người bạn, một người đồng đội tận tụy.
Sự hy sinh của Max không chỉ là một mất mát cá nhân với Mai, mà còn là lời nhắc nhở đắt giá về sự khốc liệt của cuộc chiến chống tội phạm, nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết thật mong manh, và mỗi chiến công đều có thể được đánh đổi bằng máu và nước mắt. Rời khỏi vệt máu lạnh, Mai đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía trước. Cô biết, con đường phía trước còn dài, còn nhiều thử thách, nhưng bài học về lòng trung thành, sự dũng cảm và tinh thần đồng đội mà Max đã để lại sẽ mãi là ngọn lửa soi sáng bước chân cô trên hành trình bảo vệ công lý và bình yên cho xã hội. Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, vẽ nên những vệt sáng hiu hắt trên nền đất rừng, nơi một người hùng thầm lặng đã ngã xuống.”

