“Chiếc xe bỏ lại bãi biển và hai bạn không bao giờ trở về….
Trên bãi biển Cửa Lò, nơi nắng cuối hè vẫn còn gay gắt, những cơn gió mát lành thổi qua, hòa cùng hơi thở dịu dàng như tiếng thở dài của đại dương. Chiều hôm nay, một chiếc ô tô màu bạc lặng lẽ dừng lại bên bờ bờ bãi biển vắng người. Trên kính sau xe, dòng chữ viết tay bằng bút lông đỏ nổi bật: “Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay.” Từ xe bước xuống là Cường, một chàng trai 27 tuổi,phong cách cao gầy, đôi mắt sâu kín như giấu một câu chuyện chưa kể hết, và Trang, cô gái 24 tuổi, nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt trong veo tựa mặt biển ẩn. Họ là một cặp đôi đã yêu nhau gần bốn năm, một tình yêu yên bình nhưng sâu sắc, gắn bó bởi những ước mơ giản dị về một tương lai chung.
Cường là kỹ sư xây dựng, Trang là lập thành viên sân bóng. Cả hai đều sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Nghệ An, nơi những con sóng Cửa Lò đã chứng kiến tuổi thơ và tình yêu của họ. Họ đã lên kế hoạch kết thúc sau Tết, khi mùa thu dịu mát sẽ là thời điểm hoàn hảo để trang trải chiếc Váy cưới của mình. Chiều hôm nay, sau khi tan lớp, Trang nhắn tin: “Anh có rảnh không?” Cường trả lời ngay: “Có, anh sẽ đón em đi biển nhé.” Không nhỏ do dự, họ lái xe đến bãi biển, mang theo một tấm tham chiếu nhỏ, ít trái cây và một chiếc loa Bluetooth phát những bản nhạc yêu thích. Tiếng cười nhẹ nhàng của họ hòa vào không khí, ánh mắt trao nhau đầy hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Ngồi trên tấm tham, Trang bất ngờ hỏi: “Anh có nghĩ nếu mình chết đi bây giờ thì cũng không tiếc tiếc không?” Cường lại, rồi cười cười: “Chỉ khi được chết cùng em thì mới không tiếc.” Họ ngồi bên nhau, ngắm mặt trời chìm dần xuống biển, mùi muối mặn mò lấy họ, sóng gió nhẹ nhàng như muốn ôm khoảnh khắc ấy.
Khi ánh hoàng hôn rực rỡ đỏ mặt biển, Cường và Trang nắm tay nhau bước xuống nước. Họ đi xa dần bờ biển, nước ngập đến đầu gối, rồi đến eo. Trang hơi thở rè, giọng lo lắng: “Anh đừng đi xa quá.” Cường Thử thách an: “Không sao đâu, anh nắm tay em
rồi mà.” Nhưng biển hôm nay có điều gì bất ngờ. Dưới làn sóng dịu dàng là những đoạn đáy cát trũng sâu bất ngờ. Mấy ngày trước đã có cảnh báo về đường bờ biển chạy xa, nhưng cả hai không hề biết. Gió bất ngờ mạnh lên, sóng đập vào lưng họ. Chỉ trong một khoảnh khắc khắc, cát dưới chân xuống xuống. Trang hét lên:…
– Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇 👇”
“…Trang hét lên.
Tiếng thét chói tai của Trang vừa dứt, Cường và Trang cùng cảm nhận một cách rõ rệt sự kinh hoàng đang xảy ra: cát dưới chân họ không còn là nền tảng vững chắc nữa, mà đột ngột và nhanh chóng lún xuống, như thể mặt đất vừa bị kéo sập bởi một bàn tay vô hình khổng lồ dưới lòng biển.
Nước biển, chỉ vài giây trước còn ngập đến eo, giờ đây dâng lên một cách điên cuồng, vượt qua ngực, rồi nuốt chửng lấy đầu họ trong tích tắc. Dòng chảy siết mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, kéo riết chân họ xuống sâu hơn.
Cường, bằng bản năng sinh tồn cuối cùng, cố gắng siết chặt lấy bàn tay Trang đang nắm, móng tay bấu vào da thịt. Anh cố gắng đạp chân tìm kiếm điểm tựa dưới đáy, nhưng chỉ thấy khoảng không vô tận của cát lún. Sự hoảng loạn tột cùng bóp nghẹt hơi thở cả hai. Dòng nước lạnh buốt như ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt, kéo họ đi xa hơn, sâu hơn vào cái hố cát tử thần. Lực siết của dòng chảy quá mạnh, nỗi sợ hãi khiến cơ thể cứng đờ, mọi nỗ lực bấu víu vào nhau của họ trở nên vô vọng. Bàn tay Cường dần trượt khỏi tay Trang. Khoảnh khắc cuối cùng họ cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay đối phương rời đi, và sự cô lập đáng sợ bao trùm. Sự sợ hãi tột cùng nuốt chửng lấy cả hai. Họ chỉ còn là hai vật thể nhỏ bé, bị cuốn vào cơn thịnh nộ bất ngờ của biển cả.”
“Dòng chảy siết mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, kéo riết chân họ xuống sâu hơn. Cường, bằng bản năng sinh tồn cuối cùng, cố gắng siết chặt lấy bàn tay Trang đang nắm, móng tay bấu vào da thịt. Anh cố gắng đạp chân tìm kiếm điểm tựa dưới đáy, nhưng chỉ thấy khoảng không vô tận của cát lún. Sự hoảng loạn tột cùng bóp nghẹt hơi thở cả hai. Dòng nước lạnh buốt như ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt, kéo họ đi xa hơn, sâu hơn vào cái hố cát tử thần. Lực siết của dòng chảy quá mạnh, nỗi sợ hãi khiến cơ thể cứng đờ, mọi nỗ lực bấu víu vào nhau của họ trở nên vô vọng. Bàn tay Cường dần trượt khỏi tay Trang. Khoảnh khắc cuối cùng họ cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay đối phương rời đi, và sự cô lập đáng sợ bao trùm. Sự sợ hãi tột cùng nuốt chửng lấy cả hai. Họ chỉ còn là hai vật thể nhỏ bé, bị cuốn vào cơn thịnh nộ bất ngờ của biển cả.
Giờ đây, mỗi người là một chấm nhỏ cô độc trong khối nước khổng lồ. Cường và Trang vùng vẫy trong tuyệt vọng, tứ chi đạp loạn xạ, cố gắng đẩy cơ thể nhẹ hơn khối nước để ngoi lên. Nhưng dòng xoáy từ đáy biển, mạnh mẽ và lạnh lẽo, chỉ kéo họ đi xa hơn, xa hơn khỏi nơi ánh sáng mặt trời yếu ớt còn le lói. Mắt họ cay xè vì nước mặn, đau rát như có kim châm. Lồng ngực căng tức, nóng rát vì thiếu khí, mỗi tế bào trong cơ thể như đang gào thét đòi hít thở. Họ nuốt phải nước biển mặn chát, cảm giác như đang bị nhấn chìm trong thứ độc dược kinh hoàng.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn và tối tăm ấy, khi ý thức dần tan biến, khi sự sống chỉ còn là một ngọn nến leo lét trước cơn bão, một bàn tay lạnh ngắt tình cờ va phải một bàn tay khác. Cả Cường và Trang, bằng bản năng cuối cùng, lập tức nắm chặt lấy nhau. Đó không phải là một cái nắm mạnh mẽ, đầy hy vọng để kéo nhau lên, mà là một cái siết yếu ớt, run rẩy, một điểm tựa mong manh trong vực sâu tuyệt vọng. Bàn tay họ, dính đầy cát và lạnh cóng, bấu víu vào nhau như lời từ biệt cuối cùng gửi đến thế giới và gửi cho nhau. Họ cảm nhận được hơi ấm tàn cuối cùng từ người thương, ngay cả khi dòng nước xiết không ngừng kéo họ đi, đe dọa xé toạc cái nắm tay yếu ớt ấy bất cứ lúc nào.”
Cường và Trang vẫn siết lấy tay nhau, nhưng lực siết yếu dần theo từng khắc trôi qua. Dòng chảy xiết vẫn không ngừng kéo họ xuống, như một con quái vật khổng lồ đang đói khát. Phổi họ như muốn nổ tung, lồng ngực nóng rát. Cơ thể đau rát, kiệt quệ, mọi nỗ lực vùng vẫy giờ đây chỉ còn là những cử động vô hồn. Mỗi giây trôi qua là một cuộc chiến vô vọng với định mệnh. Ý thức của họ bắt đầu lịm dần, những hình ảnh về bãi biển nắng vàng, về chiếc xe bạc với lời hứa hẹn trên kính sau, về mùa thu sắp tới vụt qua như những thước phim rời rạc trước mắt. Cái nắm tay là sợi dây liên kết mong manh cuối cùng giữa họ và sự sống, giữa họ và nhau. Nhưng sợi dây ấy cũng đang run rẩy, chực đứt lìa bất cứ lúc nào. Ánh sáng từ mặt nước giờ chỉ còn là một đốm mờ nhạt phía trên, ngày càng xa, ngày càng tối. Tiếng sóng dữ dội trên mặt biển đã tắt lịm, thay vào đó là sự tĩnh lặng lạnh lẽo, đáng sợ của lòng đại dương. Họ chìm dần, chìm dần, vào bóng tối thăm thẳm không đáy. Cái lạnh buốt ngấm sâu vào xương tủy. Áp lực nước đè nặng lên lồng ngực, nghiến chặt như gọng kìm. Hơi ấm tàn cuối cùng từ bàn tay đối phương cũng dần tan biến, chỉ còn lại sự lạnh giá của cái chết đang đến gần. Cái nắm tay vẫn còn đó, nhưng chỉ còn là hai bàn tay lạnh cóng chạm vào nhau trong bóng đêm, như hai linh hồn lạc lõng bị nuốt chửng bởi vực sâu. Mọi nỗ lực chấm dứt. Cuộc chiến kết thúc. Họ buông xuôi, phó mặc cho số phận, để bóng tối và sự tĩnh lặng của biển cả nuốt chửng hoàn toàn.
“Mặt trời lặn dần sau rặng cây phía Tây, nhuộm tím cả nền trời. Ánh sáng cuối cùng yếu ớt len lỏi xuống bãi biển Cửa Lò, nơi giờ đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến rợn người. Chiếc ô tô màu bạc vẫn đứng đó, đơn độc trên nền cát mịn đã ướt sũng bởi thủy triều rút. Nó như một chứng nhân câm lặng của một buổi chiều định mệnh. Phía sau kính xe, dòng chữ “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay”” vẫn in rõ, giờ đây chỉ còn là một lời hứa chơi vơi, vô nghĩa.
Trên bãi cát gần đó, tấm thảm trải nhỏ nhắn đã xộc xệch. Giỏ trái cây nằm nghiêng, vài quả táo lăn lóc. Chiếc loa Bluetooth im lìm, không còn phát ra tiếng nhạc vui tươi nào. Tất cả đều nằm đó, như vừa bị bỏ lại vội vã, như thể chủ nhân của chúng chỉ vừa mới rời đi… nhưng lại không bao giờ trở lại.
Màn đêm buông xuống nhanh chóng. Tiếng sóng biển vẫn rì rào, nhưng không còn là âm thanh của sự vui tươi, mà là tiếng thì thầm của một nỗi buồn mênh mang, lạnh lẽo. Không một bóng người qua lại. Bãi biển Cửa Lò hoang vắng hơn bao giờ hết, nuốt chửng sự hiện diện của chiếc xe bạc và những vật dụng vô tri. Cái cảm giác trống trải, cô đơn bao trùm lấy khung cảnh, gợi lên một sự mất mát không thể bù đắp. Dòng nước biển đen ngòm ngoài xa vẫn miên man vỗ vào bờ, như thể đang che giấu một bí mật kinh hoàng dưới đáy sâu. Cảnh báo về đoạn bờ biển trũng sâu bất ngờ dường như chỉ là một lời tiên tri đã ứng nghiệm một cách tàn nhẫn. Đêm xuống sâu hơn, chỉ còn lại chiếc xe cô độc, những vật dụng bị bỏ quên, và tiếng sóng biển rì rào không ngớt.”
“Màn đêm đã đặc quánh, nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ để lại tiếng sóng biển thì thầm. Từ phía chân trời, ánh trăng mờ ảo chậm rãi xuất hiện, yếu ớt len qua tầng mây mỏng và rọi xuống bãi cát. Ánh sáng bạc lạnh lẽo ấy chiếu lên chiếc ô tô màu bạc đang đứng trơ trọi, khiến thân xe ánh lên một màu sắc kỳ quái trên nền cát đã khô lại chút ít.
Rồi, vầng trăng non ấy tập trung ánh sáng vào tấm kính chắn gió phía sau. Ở đó, nổi bật lên một cách dữ dội và lạc lõng dưới ánh sáng yếu ớt, là dòng chữ màu đỏ chót, như một vết thương chưa lành trên nền kính: “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay””.
Dòng chữ ấy, từng là biểu tượng của hy vọng và một tương lai tươi sáng, giờ đây chỉ là một nét vẽ vô hồn, một minh chứng bi thảm cho một lời hẹn ước đã mãi mãi không thể thực hiện. Nó in hằn trên tấm kính như một lời buộc tội câm lặng, ám ảnh trong không gian tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng sóng và bóng đêm.
Xung quanh chiếc xe, những vật dụng còn sót lại – tấm thảm nhàu nhĩ, vài trái cây lăn lóc trên cát, chiếc loa Bluetooth im lìm – đều được ánh trăng chiếu sáng, càng làm tăng thêm vẻ hoang tàn và bị bỏ quên. Cảnh tượng ấy, dưới ánh trăng vắng, trở nên rợn người một cách kỳ lạ, như thể toàn bộ bãi biển đang giữ một hơi thở lạnh lẽo, chờ đợi điều gì đó… hoặc đã chứng kiến tất cả. Dòng chữ đỏ dưới trăng, một lời hẹn ước dở dang, là điểm nhấn bi kịch cuối cùng trong bức tranh u ám ấy.”
“Bình minh chậm rãi xé toang màn đêm trên Bãi biển Cửa Lò. Từng tia nắng đầu tiên le lói, yếu ớt chiếu xuống mặt cát. Chiếc ô tô màu bạc vẫn đứng trơ trọi ở đó, ánh lên màu xám xịt trong buổi sớm mai. Dòng chữ đỏ “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay”” trên kính sau giờ đây hiện lên rõ mồn một dưới ánh sáng ban ngày, như một vết sẹo lớn trên tấm thân xe vô tri.
Những vật dụng vương vãi xung quanh – tấm thảm nhỏ, mấy trái táo, quả quýt lăn lóc, chiếc loa Bluetooth nằm im lìm – càng tô đậm thêm vẻ lạc lõng, bị bỏ rơi.
Tiếng sóng vỗ vẫn đều đặn, nhưng giờ đây có thêm những âm thanh khác bắt đầu xuất hiện. Tiếng động cơ nhỏ của một chiếc thuyền thúng từ xa vọng lại, tiếng bước chân lẹt quẹt trên cát. Một vài người dân chài bắt đầu ra biển chuẩn bị cho ngày mới. Một vài người đi dạo buổi sớm cũng bước ra bờ cát hít thở không khí trong lành.
Một người dân chài lớn tuổi, da sạm nắng, dừng bước. Ông nheo mắt nhìn về phía chiếc xe lạ. Xe này đậu từ khi nào nhỉ? Đêm qua ông về muộn vẫn chưa thấy. Sự tò mò thoáng qua trong mắt ông. Rồi một người đi dạo trẻ tuổi hơn, mặc đồ thể thao, cũng đi tới gần đó. Anh ta cũng chú ý đến chiếc xe.
“”Xe ai mà đỗ đây từ đêm thế bác Ba?”” người đi dạo lên tiếng hỏi.
Ông Ba nhún vai. “”Tôi cũng vừa thấy. Lạ thật đấy. Đêm qua không có chiếc nào ở đây cả.””
Hai người cùng hướng mắt về phía chiếc xe. Họ đi chậm rãi lại gần hơn. Không thấy bóng người nào quanh đó. Cửa xe vẫn đóng kín. Không có dấu hiệu sự sống.
Người đi dạo đi vòng quanh chiếc xe, ánh mắt dò xét. Anh ta nhìn vào cửa kính, chỉ thấy lờ mờ bên trong tối om. Chiếc thảm, trái cây vương vãi thu hút sự chú ý của anh. “”Sao đồ đạc vứt lung tung thế này?””
Ông Ba tiến lại gần hơn, nhìn thấy dòng chữ đỏ trên kính sau. “”Ôi… cái gì thế kia?”” Ông đọc khẽ dòng chữ, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.
Nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành lo lắng. Chiếc xe vẫn ở đây. Người thì không thấy đâu cả. Bãi biển vẫn vắng vẻ ngoài mấy người họ. Ông Ba chợt nhớ lại lời cảnh báo về đáy cát trũng và dòng chảy xa bờ mấy ngày trước. Một cảm giác bất an trườn lên trong lòng ông.
“”Không thấy ai cả. Đồ đạc vứt hết ra ngoài…”” Người đi dạo thì thầm, giọng bắt đầu có chút run rẩy. “”Có chuyện gì rồi…””
Ông Ba gật đầu nặng nề. Vẻ mặt ông nghiêm trọng hẳn. “”Bãi này… nguy hiểm lắm đấy. Mấy ngày trước có cảnh báo rồi…”” Ông nhìn ra mặt biển mênh mông, nơi bình minh đang dần lên, nhưng trong mắt ông chỉ thấy một màu xám đục đầy điềm gở. Sự tò mò ban đầu đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là nỗi sợ hãi đang dần lớn lên trong lồng ngực.”
“Người đi dạo trẻ tuổi tên Anh Hùng hít một hơi sâu. Nỗi sợ hãi trong lòng thúc đẩy anh ta làm một việc gì đó, thay vì chỉ đứng nhìn. Anh Hùng quyết định tiến lại gần chiếc xe màu bạc hơn nữa, mặc dù ông Ba vẫn đứng cách đó vài mét, vẻ mặt lo lắng tột độ.
Anh Hùng ghé sát mặt vào cửa kính phía trước. Ánh sáng bình minh yếu ớt giờ đã đủ để anh nhìn rõ hơn vào bên trong. Ghế lái trống trơn. Ghế phụ cũng trống trơn. Anh lia mắt khắp cabin. Đúng như anh thấy lờ mờ ban đầu, đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn bên trong: một chiếc khăn tắm gấp gọn trên ghế sau, một chai nước suối còn nguyên, vài vỏ gói bim bim vương vãi. Không có dấu hiệu xáo trộn hay cạy phá.
Anh Hùng lùi lại, đi ra phía sau xe, nơi dòng chữ đỏ nổi bật trên kính. Lần này, anh không chỉ đọc qua loa, mà dừng lại, nhìn kỹ từng nét chữ. “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay.”” Anh thì thầm đọc lại. Một lời hẹn ước. Một kế hoạch cho tương lai. Sao lại bỏ lại tất cả như thế này?
Cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao. Chiếc xe ở đây, đồ đạc còn đó, lời hẹn ước còn ghi, nhưng người thì biến mất. Bãi biển trống trải, chỉ có tiếng sóng và vài người dân chài lác đác từ xa. Anh Hùng nhớ lại lời cảnh báo của ông Ba, nhớ lại những câu chuyện tai nạn trên biển. Một suy nghĩ rợn người vụt qua đầu anh.
“”Bác Ba ơi!”” Anh Hùng quay lại gọi, giọng khẩn trương. “”Không có ai trong xe cả! Đồ đạc vẫn nguyên xi. Chắc chắn là có chuyện rồi!””
Ông Ba bước vội lại. Ông cũng nhìn vào trong xe, rồi nhìn dòng chữ, rồi lại nhìn ra biển. Nỗi sợ hãi đã chiếm trọn lấy ông. “”Gọi cho công an xã đi cháu! Gọi ngay!”” Ông Ba gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhăn lại vì lo lắng. “”Không thể thế này được!””
Anh Hùng lập tức rút điện thoại ra. Tay anh hơi run run khi mở danh bạ, tìm số của công an xã. Anh biết mình vừa tình cờ bước vào một chuyện không hề đơn giản. Giọng anh căng thẳng khi bấm số và chờ máy. “”Alo? Công an xã ạ? Cháu muốn báo cáo một vụ việc rất lạ ở Bãi biển Cửa Lò…”””
“Tay Anh Hùng hơi run run khi anh kết thúc cuộc gọi. Ông Ba đứng cạnh, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự hoảng hốt. Hai người im lặng nhìn ra biển, nhìn về phía chiếc xe bạc cô đơn nằm đó, chờ đợi.
Không lâu sau, từ phía xa, còi xe cảnh sát vọng lại, cắt ngang sự tĩnh lặng của buổi sáng. Một chiếc xe công vụ tiến nhanh về phía bãi biển. Vài phút sau, thêm một chiếc nữa. Công an viên nhanh chóng xuống xe, vẻ mặt nghiêm trọng.
“”Ai là người báo tin?”” Một đồng chí công an tiến lại hỏi.
Anh Hùng và ông Ba bước lên. Anh Hùng trình bày lại sự việc, giọng vẫn chưa hết căng thẳng. “”Cháu là người gọi báo ạ. Cháu đi dạo sớm, thấy chiếc xe bỏ không ở đây từ lúc nào không rõ. Không có ai trong xe, đồ đạc vẫn nguyên vẹn ạ.””
“”Đồng chí, phong tỏa hiện trường,”” một cán bộ cấp cao hơn chỉ đạo. Lập tức, vài công an viên căng dây phong tỏa quanh chiếc xe và một khu vực rộng trên bãi cát. Những người dân chài tò mò bắt đầu tập trung từ xa bị yêu cầu giữ khoảng cách.
Đội điều tra bắt đầu làm việc. Một nhóm tập trung kiểm tra chiếc ô tô màu bạc. Họ đi vòng quanh xe, ghi chép tỉ mỉ. Một đồng chí dùng máy ảnh chụp lại hiện trạng từ nhiều góc độ.
“”Cán bộ, nhìn dòng chữ này,”” một công an viên trẻ chỉ vào kính sau xe.
Người cán bộ cấp cao lại gần. Ông nhìn dòng chữ đỏ nổi bật: “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay.””
“”Chụp ảnh lại kỹ vào,”” ông nói, giọng trầm lại. “”Đây có thể là một chi tiết quan trọng.””
Họ tiếp tục kiểm tra bên ngoài xe, cẩn thận nhìn vào bên trong qua cửa kính. Không có dấu hiệu cạy phá. Một nhóm khác được phân công rà soát khu vực bãi biển xung quanh chiếc xe. Họ tìm thấy tấm thảm nhỏ trải trên cát gần đó, vài vỏ gói đồ ăn nhẹ, ít trái cây còn sót lại trong túi nilon, và một chiếc loa Bluetooth nhỏ. Tất cả đều được đánh dấu, chụp ảnh và thu thập cẩn thận vào các túi đựng bằng chứng.
“”Biển số xe là gì?”” người cán bộ cấp cao hỏi.
Một đồng chí đọc lớn biển số ghi trên xe. Ông cán bộ gật đầu. “”Tra cứu ngay thông tin chủ xe qua biển số này. Xác định danh tính ban đầu càng sớm càng tốt.””
Anh Hùng và ông Ba đứng cách đó một đoạn, lặng lẽ quan sát lực lượng chức năng làm việc. Không khí trên bãi biển Cửa Lò lúc này không còn là sự yên bình vốn có. Nó căng thẳng, bí ẩn và nặng trĩu sự bất an. Chiếc xe bạc, dòng chữ hẹn ước, và sự biến mất bí ẩn của chủ nhân đang kéo theo những câu hỏi lớn, và lực lượng công an vừa chính thức bước vào cuộc tìm lời giải đáp.”
“Dựa trên biển số xe mà công an cung cấp, hệ thống dữ liệu nhanh chóng trả về thông tin chủ sở hữu. Đó là tên ông Nguyễn Văn A, địa chỉ ở một huyện thuộc tỉnh Nghệ An. Lực lượng chức năng lập tức liên lạc với gia đình này.
Tiếng chuông điện thoại reo lên đột ngột trong căn nhà nhỏ, cắt ngang bữa cơm trưa còn đang dang dở. Mẹ Cường, bà Lan, cầm máy, giọng còn ngái ngủ.
“”Alo… ai đấy ạ?””
Đầu dây bên kia là một giọng nam nghiêm nghị. “”Chào bà, chúng tôi là Công an tỉnh Nghệ An. Xin hỏi bà có phải là mẹ của anh Nguyễn Văn Cường không ạ?””
Bà Lan sững lại. Công an? Cường? Tim bà đập thình thịch. “”Vâng… đúng rồi. Có chuyện gì vậy cán bộ?””
Viên công an giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự nặng nề. “”Chúng tôi tìm thấy chiếc xe ô tô màu bạc mang biển số… [đọc biển số] ở bãi biển Cửa Lò sáng nay. Chiếc xe đứng tên ông Nguyễn Văn A… và chúng tôi xác nhận anh Cường thường xuyên sử dụng chiếc xe này.””
Bà Lan như không tin vào tai mình. Cửa Lò? Xe của Cường? “”Cán bộ nói sao? Cường nó đang làm ở công trình ngoài thành phố mà? Sao xe nó lại ở Cửa Lò được?”” Giọng bà bắt đầu run rẩy.
“”Hiện tại chúng tôi chưa tìm thấy anh Cường và một người bạn đi cùng, có thể là bạn gái của anh ấy. Chiếc xe bị bỏ lại trên bãi biển từ đêm qua hoặc sáng sớm nay. Chúng tôi cần gia đình xác nhận thông tin và có thể đến hiện trường phối hợp.”” Viên công an nói rõ ràng từng chữ.
Ông A, bố Cường, nghe cuộc nói chuyện, khuôn mặt tái mét. Ông giật lấy điện thoại từ tay vợ. “”Cán bộ nói gì thế? Có nhầm lẫn gì không? Con tôi và cháu Trang chỉ xuống Cửa Lò chơi một ngày rồi về chứ? Chúng nó báo về từ hôm qua rồi mà?””
“”Chúng tôi hiểu sự bàng hoàng của gia đình. Nhưng hiện tại là sự thật. Chiếc xe ở đó, và không có ai ở đó cả. Chúng tôi đang tiến hành tìm kiếm. Gia đình có thể kiểm tra lại thông tin với anh Cường không?””
Ông A cúp máy, tay run bắn. Cửa Lò? Chiếc xe? Mất tích? Ông nhìn sang vợ, bà Lan đã ngồi sụp xuống ghế, nước mắt giàn giụa.
“”Ông ơi… thằng Cường… con Trang…”” Bà nức nở.
Ông A vội vàng lấy điện thoại của mình, gọi vào số Cường. Không có ai bắt máy. Ông gọi lại. Vẫn không có ai nhấc máy. Ông chuyển sang gọi số Trang. “”Thuê bao quý khách vừa gọi…””
Cả hai ông bà điên cuồng gọi đi gọi lại số của Cường và Trang. Mỗi hồi chuông dài vô vọng, mỗi câu trả lời tự động từ tổng đài đều như những nhát dao đâm vào tim họ. Sự bàng hoàng ban đầu nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi tột độ, một thứ cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng.
Họ nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và tuyệt vọng.
“”Phải đi thôi… phải đến Cửa Lò ngay thôi!”” Ông A nói, giọng gấp gáp, cắt ngang sự im lặng đầy sợ hãi.
Bà Lan lật đật đứng dậy, gạt nước mắt. “”Vâng… đi ngay…””
Không cần nói thêm lời nào, hai ông bà vội vã thu xếp vài bộ quần áo đơn giản, nắm chặt ví tiền và điện thoại, chạy ra sân, tìm cách nhanh nhất để đến được bãi biển Cửa Lò, nơi chiếc xe bạc cô đơn của con trai đang nằm đó, và nơi những câu hỏi đáng sợ nhất về số phận của hai đứa trẻ đang treo lơ lửng giữa không trung. Con đường đến đó bỗng trở nên xa xôi và đầy bất an.”
“Ánh nắng ban mai rải nhẹ trên bãi cát vẫn còn ẩm ướt hơi sương. Một khu vực trên Bãi biển Cửa Lò đã được căng dây phong tỏa. Các sĩ quan công an mặc đồng phục bảo vệ hiện trường, trong khi đội khám nghiệm tỉ mỉ làm việc xung quanh chiếc ô tô màu bạc nằm cô đơn trên nền cát. Chiếc xe vẫn nguyên đó, cửa đóng kín, dòng chữ “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay”” nổi bật trên lớp bụi mờ ở kính sau, như một lời hứa lơ lửng trong không khí nặng nề.
Trên bãi cát cách xe không xa là tấm thảm nhỏ đã bị dẫm bẩn, vài vỏ trái cây và một chiếc loa Bluetooth vẫn còn nguyên vẹn. Các cán bộ kỹ thuật hình sự chụp ảnh, thu thập dấu vết, ghi chép cẩn thận.
Một nhóm sĩ quan khác tỏa ra, gõ cửa các nhà dân sống gần đó, hỏi thăm về đêm qua và sáng sớm nay. Họ gặp gỡ vài ngư dân đang sửa lưới, vài bà bán hàng rong mới dọn đồ, và một cặp vợ chồng già sống trong căn nhà nhỏ hướng ra biển.
Viên trung tá công an, gương mặt khắc khổ, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: “”Thưa cụ, cụ có thấy chiếc xe này hay cặp đôi trẻ nào quanh đây vào chiều hoặc tối qua không ạ? Khoảng thời gian từ 3 giờ chiều trở đi ấy ạ?””
Ông lão mái bạc, nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “”Có… có chứ cán bộ. Chiều qua, trời vẫn còn nắng đấy. Tôi ngồi đây vá lưới, thấy cái xe bạc này chạy đến, đậu mãi dưới kia. Hai đứa trẻ xuống xe… một thằng bé cao gầy, một con bé nhỏ nhắn, tóc dài.””
Bà lão ngồi bên cạnh tiếp lời, giọng hiền từ: “”Trông chúng nó tình cảm lắm. Ngồi trên cái thảm đấy, nghe nhạc. Cười đùa vui vẻ… Tuổi trẻ mà…””
Viên sĩ quan ghi chép. “”Cụ có thấy họ đi đâu sau đó không ạ? Hay có ai khác đến gần không?””
Ông lão nhíu mày nhớ lại. “”Để xem nào… Chúng nó ngồi đấy cũng lâu. Rồi… rồi khoảng lúc mặt trời sắp lặn ấy, hai đứa nó đứng dậy.””
Bà lão lại chen vào, ánh mắt thoáng chút bâng khuâng. “”Họ nắm tay nhau, đi dọc bãi biển một lát… Rồi cứ thế đi thẳng xuống nước, chỗ cái vũng xoáy đấy.””
Viên sĩ quan giật mình. “”Xuống nước ạ? Cả hai cùng xuống sao ạ?””
“”Vâng, cùng xuống,”” ông lão xác nhận. “”Cứ đi… đi mãi… Lúc đấy trời nhá nhem rồi, tôi cũng không nhìn rõ lắm. Cứ nghĩ chúng nó tắm biển thôi. Nhưng lạ cái là… sao xuống nước rồi mà không thấy lên nữa nhỉ?””
Bà lão khẽ rùng mình. “”Đoạn đấy nước sâu lắm cán bộ ơi. Bãi này lạ lắm, nông nông vậy mà có đoạn trũng sâu bất ngờ. Mấy hôm trước đài có cảnh báo đường bờ biển chảy xa đấy… Giờ nghĩ lại thấy lạ thật…””
Viên sĩ quan nhìn ra phía biển, nơi những con sóng nhỏ lăn tăn vỗ bờ, dưới ánh nắng sớm mai. Lời kể của hai ông bà già, kết hợp với hiện trường chiếc xe bỏ lại và những món đồ trên cát, vẽ nên một bức tranh đáng sợ. Anh cẩn thận ghi lại lời khai, cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng. Cặp đôi… nắm tay nhau… đi xuống nước… và không thấy lên nữa?”
“Viên sĩ quan quay về phía Trung tá, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Anh trình bày lại lời khai của hai ông bà cụ, nhấn mạnh chi tiết cặp đôi đã đi thẳng xuống nước, tại đúng khu vực mà bà cụ gọi là “”vũng xoáy””.
Trung tá lắng nghe, gật đầu, gương mặt khắc khổ càng thêm nặng trĩu. Ông quay sang một sĩ quan khác, người có vẻ là chuyên gia về địa phương hoặc phụ trách công tác cảnh báo.
“”Đồng chí cho biết về khu vực biển này,”” Trung tá ra lệnh, giọng trầm khàn. “”Có phải nó đặc biệt nguy hiểm như lời người dân nói không?””
Sĩ quan chuyên gia gật đầu xác nhận, ánh mắt đầy lo ngại. “”Báo cáo Trung tá, chính xác là như vậy ạ. Khu vực này, đặc biệt là đoạn đó, nổi tiếng là có dòng chảy ngầm rất mạnh. Cộng thêm đặc điểm địa hình đáy biển cát ở đây rất không ổn định.””
Ông giải thích thêm, giọng rành mạch nhưng chứa đựng sự ám ảnh: “”Thủy triều và dòng chảy liên tục tạo ra những ‘hố tử thần’, tức là các vùng cát bị khoét sâu đột ngột dưới đáy. Bề mặt nhìn có vẻ nông nhưng chỉ cần bước lệch một chút là có thể sụt xuống độ sâu vài mét ngay lập tức. Rất nguy hiểm, nhất là với những người không quen thuộc địa hình và không biết bơi giỏi.””
Trung tá nhíu mày. “”Thế đã có cảnh báo nào về vấn đề này chưa?””
“”Dạ, chúng tôi đã phát đi cảnh báo trên các phương tiện thông tin địa phương và dựng biển báo cách đây mấy ngày rồi ạ,”” viên sĩ quan chuyên gia đáp. “”Đó là một phần của đợt cảnh báo chung về tình hình thủy triều bất thường và dòng chảy xa bờ mùa này. Tuy nhiên…””
Anh ngừng lại, thở dài nặng nề. “”Có thể cặp đôi này từ nơi khác đến, hoặc họ không theo dõi thông tin cảnh báo thường xuyên… nên đã không nắm được mức độ nguy hiểm thực sự của khu vực này vào thời điểm đó.””
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Hình ảnh Cường và Trang, nắm tay nhau, bước đi dưới ánh chiều tà, đi mãi xuống vùng nước nguy hiểm, lơ lửng trong tâm trí mọi người. Chiếc xe bạc vô hồn trên cát, dòng chữ hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc bỗng trở nên bi thảm đến nao lòng. Sự thật trần trụi về vùng biển tử thần giải thích tại sao cặp đôi đã không bao giờ quay lại bờ. Giờ đây, tất cả chỉ còn là một cuộc chạy đua với thời gian trong vô vọng.”
“Không chút chậm trễ, mệnh lệnh tìm kiếm được phát đi. Hàng loạt xuồng cao tốc của Cảnh sát biển và Bộ đội Biên phòng lập tức rời bến, rẽ sóng lao ra biển lớn. Những chiếc tàu cá của ngư dân địa phương, với kinh nghiệm quen thuộc từng con nước, cũng nhanh chóng tham gia vào đội hình tìm kiếm.
Vùng biển Cửa Lò, nơi chỉ vài giờ trước còn yên bình dưới ánh hoàng hôn, giờ đây sôi động bởi tiếng động cơ, tiếng bộ đàm liên lạc gấp gáp. Các tàu thuyền chia thành nhiều mũi, quần thảo trên một diện tích rộng lớn, từ gần bờ ra xa khơi. Trên boong tàu, những người lính và ngư dân căng mắt quan sát mặt nước, hy vọng phát hiện bất cứ thứ gì: một chiếc phao, một mảnh vải, hay dù chỉ là một dấu vết nhỏ nhoi nhất.
Viên Trung tá đứng trên đài chỉ huy của một tàu lớn, ống nhòm không ngừng lia khắp mặt biển mênh mông. Khuôn mặt ông vẫn khắc khổ, nhưng giờ đây còn thêm nét căng thẳng tột độ. Ông biết, với đặc điểm dòng chảy và địa hình đáy biển chết người của khu vực này, mỗi phút trôi qua đều làm hy vọng càng thêm mong manh. Nhưng họ không thể bỏ cuộc. Phía sau lớp sóng bạc đầu là hai sinh mạng trẻ tuổi, một câu chuyện tình yêu đầy hứa hẹn, giờ đang vật lộn với số phận nơi biển cả lạnh lẽo.
Dưới mặt nước, dòng chảy ngầm vẫn cuộn xiết một cách tàn nhẫn, không để lại bất cứ dấu vết nào trên bề mặt yên ả. Biển vẫn bao la, vô tận, giữ kín bí mật về số phận của Cường và Trang, trong khi cuộc tìm kiếm đầy tuyệt vọng vẫn tiếp diễn dưới màn đêm dần buông xuống.”
“Biển Cửa Lò vẫn giữ vẻ bí ẩn của nó, chỉ còn lại chiếc ô tô màu bạc trơ trọi trên triền cát gần bờ. Trên tấm kính sau xe, dòng chữ viết vội vàng bằng bút xóa trắng như vết cứa vào không gian tĩnh lặng: “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay””. Bên cạnh xe là tấm thảm nhỏ trải dở, vài trái cây chưa kịp ăn, chiếc loa Bluetooth im lìm. Tất cả là dấu vết còn sót lại của một buổi chiều ngập tràn hạnh phúc.
Giờ đây, nơi đó không còn tiếng cười nói. Thay vào đó là tiếng gào khóc xé lòng. Gia đình Cường và Trang đã có mặt. Mẹ Cường, một người phụ nữ dáng gầy gò, quỵ hẳn xuống cát, tay bới tung từng nắm cát ẩm ướt như muốn tìm kiếm điều gì đó. Bà liên tục gọi tên con trai trong tiếng nấc nghẹn: “”Cường ơi… con ơi…””. Bố Cường đứng sững, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm ra phía biển khơi, nơi những con sóng vẫn vô tình vỗ vào bờ. Ông siết chặt nắm tay, cố kìm nén tiếng khóc nhưng bờ vai vẫn rung lên bần bật.
Phía đối diện, bố mẹ Trang cũng không khá hơn. Mẹ Trang ngất lịm đi trong vòng tay chồng, khuôn mặt tái nhợt vì sốc và đau đớn. Bố Trang, người đàn ông khắc khổ, nước mắt chảy thành dòng. Ông ôm lấy người vợ đang bất tỉnh, miệng lẩm bẩm những lời đứt quãng: “”Trang ơi… con bé của bố…””.
Vài người lính biên phòng, cảnh sát và ngư dân đứng gần đó, chứng kiến cảnh tượng thương tâm. Khuôn mặt họ đanh lại vì xót xa. Một người lính trẻ khẽ quay mặt đi, lau vội dòng nước mắt.
Mẹ Cường gượng dậy, lảo đảo bước về phía chiếc xe. Bà vuốt ve dòng chữ trên kính, giọng lạc đi: “”Mùa thu này… thằng bé nó đã chuẩn bị hết rồi… Nó bảo sẽ đưa Trang về ra mắt họ hàng… Hai đứa nó yêu nhau lắm cơ…””. Bà quay lại nhìn về phía gia đình Trang, rồi lại hướng mắt ra biển, tuyệt vọng: “”Tại sao lại thế này… Tại sao…””.
Bố Trang gạt nước mắt, giọng khản đặc: “”Con bé nó thích biển lắm… Ai ngờ… ai ngờ lại ra nông nỗi này… Mấy ngày trước có báo đài cảnh báo nguy hiểm, đường bờ biển chảy xa… Sao các con không nghe lời…””. Ông quỵ xuống bên cạnh vợ, tiếng nức nở trào ra không thể ngăn lại.
Nỗi đau tột cùng bao trùm lấy bãi biển vắng người. Biển cả vẫn mênh mông, lạnh lẽo, như đang chế giễu sự bất lực của con người trước sức mạnh tàn khốc của tự nhiên. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả một góc trời, càng làm tăng thêm sự bi thương của cảnh tượng chia ly. Hy vọng mỏng manh giờ đây chỉ còn là những lời cầu nguyện yếu ớt tan vào trong tiếng gió biển.”
“Những ngày sau đó, bãi biển Cửa Lò không ngớt tiếng động cơ xuồng máy và tiếng còi hú của lực lượng cứu hộ. Hàng trăm người, từ bộ đội biên phòng, cảnh sát, đến ngư dân địa phương và tình nguyện viên, quần quật tìm kiếm. Họ lùng sục từng ghềnh đá, rà soát từng mét bờ biển, lặn xuống vùng nước được xác định là nguy hiểm nhất. Drone bay trên không, máy quét dưới nước được huy động tối đa.
Nhưng tất cả đều vô vọng. Biển cả như nuốt chửng mọi dấu vết. Những con sóng vẫn vỗ vào bờ, mang theo chỉ là cát và rác, không phải hình bóng mà những người cha, người mẹ đau khổ chờ mong. Mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều trôi qua, hy vọng lại hao mòn thêm một chút. Gương mặt những người lính cứu hộ dần lộ vẻ mệt mỏi và bất lực.
Sau hơn một tuần tìm kiếm ráo riết không kết quả, một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức ngay tại trạm biên phòng gần đó. Thiếu tá chỉ huy đội cứu hộ, với giọng nói nặng trịch, thông báo quyết định khó khăn nhất. “”Chúng tôi đã làm hết sức. Điều kiện thời tiết, dòng chảy… quá phức tạp. Dựa trên các phân tích, khả năng tìm thấy Cường và Trang còn sống gần như không còn.””
Một tiếng nấc nghẹn vang lên từ góc phòng, nơi bố mẹ Cường và Trang ngồi thất thần. Thiếu tá cúi đầu. “”Chúng tôi sẽ chuyển hướng tìm kiếm sang trục vớt. Các đội lặn sẽ tiếp tục rà soát các khu vực đáy biển sâu hơn. Còn lại… chúng ta chỉ có thể chờ đợi.””
“”Chờ đợi gì? Chờ đợi xác con tôi sao?”” Mẹ Cường lao tới, túm lấy cánh tay Thiếu tá, nước mắt giàn giụa. “”Không… không thể nào… Con tôi vẫn còn sống… Nó bơi giỏi lắm… Thằng bé nó hứa mùa thu này sẽ cưới vợ mà…””
Bố Trang dìu vợ đang run rẩy. Ông nhìn ra biển, nơi những con sóng vẫn vô tình vỗ bờ. “”Con ơi… sao lại bỏ bố mẹ mà đi…””.
Bãi biển Cửa Lò ngày càng vắng dần bóng người cứu hộ. Chỉ còn lại những người thân khắc khoải bám trụ. Họ dựng tạm những chiếc lều nhỏ, ngày đêm chĩa ánh mắt ra biển khơi, nơi hy vọng mong manh giờ đây đã lụi tàn. Tiếng sóng vỗ như lời ai điếu cho một tương lai đã không bao giờ đến. Bãi biển xinh đẹp ngày nào giờ đây trở thành chứng nhân lạnh lẽo cho nỗi đau và sự chờ đợi vô vọng.”
“Vài ngày sau cuộc họp đẫm nước mắt tại trạm biên phòng, một thông báo chính thức được đưa ra. Không có một buổi họp báo rình rang, chỉ là một vài phóng viên địa phương được mời đến, cùng với những người thân còn bám trụ lại Bãi biển Cửa Lò. Không khí nặng trịch, ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Thiếu tá chỉ huy đội cứu hộ, gương mặt hốc hác sau những đêm không ngủ, đứng trước đám đông nhỏ. Bên cạnh ông là đại diện Viện kiểm sát và một cán bộ từ Sở Cảnh sát. Giọng ông trầm buồn, từng câu từng chữ như cứa vào lòng người nghe.
“”Thưa các vị, sau hơn mười ngày nỗ lực tìm kiếm trên diện rộng cả trên biển, trên bờ và dưới đáy biển, cùng với việc thu thập và phân tích kỹ lưỡng tất cả các bằng chứng tại hiện trường và các yếu tố liên quan…”” Thiếu tá dừng lại, liếc nhìn về phía bố mẹ Cường và Trang đang ngồi ở hàng ghế đầu, hai bàn tay run rẩy siết chặt vào nhau. Ông nuốt khan. “”… Chúng tôi buộc phải đi đến một kết luận vô cùng đau lòng.””
“”Dựa vào việc chiếc ô tô màu bạc của Cường và Trang vẫn còn nguyên vẹn tại bãi đậu, với dòng chữ ‘Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay’ trên kính sau như một lời hẹn ước dở dang. Dựa vào tấm thảm nhỏ, ít trái cây và loa Bluetooth được tìm thấy gọn gàng trên bờ, cho thấy đây là một buổi đi dạo, đi chơi bình thường. Đặc biệt, dựa vào điều kiện biển cực kỳ nguy hiểm vào chiều hôm đó, với sóng lớn và dòng chảy ngầm mạnh được cảnh báo từ mấy ngày trước, cùng với việc không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cặp đôi đã trở lại bờ hoặc được ai đó nhìn thấy lên bờ sau khi xuống nước…””
Một tiếng thút thít yếu ớt vang lên. Mẹ Trang gục đầu vào vai chồng, nước mắt đã cạn khô.
“”Mặc dù chúng tôi chưa tìm thấy thi thể của Cường và Trang,”” Thiếu tá nói tiếp, giọng càng lúc càng khó khăn, “”nhưng với tất cả các bằng chứng và phân tích khoa học, cơ quan chức năng chính thức xác nhận: Anh Cường và chị Trang đã tử nạn do đuối nước một cách bi thảm tại Bãi biển Cửa Lò vào chiều hôm đó.””
Giây phút im lặng chết chóc bao trùm. Chỉ còn nghe tiếng sóng biển vỗ đều đều ngoài xa, như một lời xác nhận lạnh lùng của tạo hóa.
Bố Cường ngửa mặt lên trời, đôi mắt đỏ hoe. Ông không khóc thành tiếng, chỉ có những tiếng thở dài đứt quãng. “”Con ơi…””
Thiếu tá cúi đầu. “”Chúng tôi thành thật chia buồn cùng gia đình. Hoạt động tìm kiếm trục vớt sẽ vẫn tiếp tục trong khả năng cho phép, với hy vọng có thể tìm thấy thi thể của các cháu để gia đình có thể làm lễ an táng…””
Nhưng lời nói của ông dường như lạc đi trong không gian. Nỗi đau đã vượt quá mọi giới hạn của ngôn từ. Bãi biển Cửa Lò, nơi lẽ ra là chứng nhân cho tình yêu đẹp đẽ và lời hẹn ước mùa thu, giờ đây đã trở thành nấm mồ lạnh lẽo chôn vùi hai số phận, để lại phía sau chỉ còn là nỗi xót xa và sự thật trần trụi về một kết thúc đau lòng được xác nhận.”
“Vài tuần sau, Bãi biển Cửa Lò lại đón những đợt khách mới. Tiếng cười nói, tiếng loa thùng từ xa vọng lại, cuộc sống vẫn tiếp diễn trên nền cát vàng. Nhưng đối với những người dân địa phương, đặc biệt là những người đã chứng kiến những ngày tìm kiếm đằng đẵng, không khí vẫn còn vương vấn nỗi u buồn. Câu chuyện về cặp đôi Cường và Trang, về buổi chiều định mệnh ấy, đã trở thành một lời nhắc nhở khắc nghiệt về sự bất ngờ và nguy hiểm tiềm ẩn của biển cả.
Thi thoảng, du khách hiếu kỳ sẽ chỉ trỏ về phía bãi đậu xe xa xa, nơi chiếc ô tô màu bạc vẫn nằm đó, lặng lẽ như một đài tưởng niệm. Dòng chữ “”Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay”” có thể đã được lau sạch, hoặc chỉ còn mờ nhạt như một vết sẹo trên kính, nhưng hình ảnh đó, câu chuyện đó, vẫn ám ảnh tâm trí nhiều người. Đó là biểu tượng của một tình yêu đẹp đẽ, đầy hứa hẹn, đã bị sóng dữ nuốt chửng ngay trước ngưỡng cửa hạnh phúc, để lại phía sau chỉ là nỗi xót xa và bài học thấm thía. Người ta nhìn biển với ánh mắt khác, kính trọng hơn, dè chừng hơn. Lời cảnh báo về dòng chảy ngầm, về những hố cát bất ngờ không còn là những thông tin vô vị trên loa đài, mà đã hóa thành một thực tế đau lòng khắc sâu trong tâm khảm. Bãi biển vẫn đẹp, vẫn rộng lớn, nhưng nó đã mang một vết thương lòng không thể xóa nhòa, một câu chuyện buồn mãi mãi thuộc về Cửa Lò, về Cường, và về Trang.
Cuộc đời là vậy, đôi khi những khoảnh khắc đẹp nhất lại mong manh như bọt biển. Tình yêu của Cường và Trang nở rộ giữa sự giản dị và những ước mơ chân thành, để rồi kết thúc đột ngột trong vòng xoáy nghiệt ngã của tự nhiên. Họ không biết rằng, chỉ một buổi chiều lơ đễnh, một khoảnh khắc chủ quan trước vẻ đẹp dữ dội của biển cả, lại có thể cướp đi tất cả. Biển Cửa Lò, chứng nhân bất đắc dĩ, vẫn rì rào sóng vỗ, như kể lại câu chuyện cũ, như thì thầm lời cảnh tỉnh. Những con sóng bạc đầu xô vào bờ, rồi lại rút đi, cuốn theo cát bụi và cả những vết tích của ký ức. Chúng ta học được rằng, dù cuộc sống có hiện đại đến đâu, dù con người có chinh phục được nhiều thứ đến đâu, thì vẫn luôn có những sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát, những quy luật tự nhiên mà ta phải luôn tôn trọng. Câu chuyện của Cường và Trang không chỉ là một bi kịch cá nhân, mà còn là lời nhắc nhở chung cho tất cả chúng ta về sự quý giá của mỗi khoảnh khắc, về tầm quan trọng của việc lắng nghe và cẩn trọng trước những nguy hiểm tiềm ẩn, và về nỗi đau khôn nguôi khi những dự định tương lai bị vĩnh viễn dập tắt. Mùa thu lại đến, nhưng lời hẹn ước trên kính xe sẽ mãi mãi chỉ còn là hồi ức. Và Bãi biển Cửa Lò, dù đẹp đến đâu, cũng sẽ luôn mang trong mình ký ức buồn về một tình yêu đã mãi mãi nằm lại nơi đáy sâu.”

