“Thu Hằng, người mẹ trẻ 28 tuổi với đôi mắt sưng húp vì khóc suốt ba ngày qua, ngồi bất động bên cạnh quan tài, tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con. Mới tuần trước, những ngón tay bé bỏng ấy còn nắm chặt ngón tay cô, đòi mẹ bế. Vậy mà giờ đây, chúng lạnh cóng và im lìm.
Bên cạnh cô, Minh Khang, người chồng 33 tuổi, đang cố kìm nén những giọt nước mắt, vai run lên từng hồi. Là một kỹ sư công nghệ thông tin với công việc ổn định tại một công ty phần mềm lớn, anh luôn tự hào là trụ cột vững chắc của gia đình. Nhưng giờ đây, trước nỗi đau mất con, anh chỉ còn là một cái bóng của chính mình.
“”Sao con lại bỏ ba mẹ mà đi sớm vậy, con?”” Hằng thì thầm, giọng khàn đặc vì khóc quá nhiều. “”Mới hôm qua con còn cười với mẹ, còn đòi ăn cháo… Sao hôm nay con lại nằm đây?””
Những người thân trong gia đình và hàng xóm xung quanh không ai cầm được nước mắt trước cảnh tượng đau lòng. Bà Tám ở căn nhà đối diện – người đã theo dõi từng bước lớn lên của Minh An từ ngày còn đỏ hỏn – lặng lẽ lấy khăn chấm những giọt nước mắt không ngừng rơi. Bà đã sống trong xóm này gần 40 năm, chứng kiến không biết bao nhiêu sinh ly từ biệt, nhưng chưa bao giờ bà thấy một cảnh tượng nào đau lòng như thế này.
“”Trời ơi, mới tuần trước con bé còn chạy qua nhà bà chơi…”” Bà Tám thổn thức. “”Nó cười dễ thương lắm, ai thấy cũng phải yêu. Vậy mà giờ…””
“”Anh Khang…”” Hằng thốt lên, giọng run rẩy. “”Em… em cảm thấy tay con động đậy!””
Khang vội vàng đến bên vợ, ánh mắt lo lắng. “”Em bình tĩnh, có thể em mệt quá rồi.”” Anh cố trấn an vợ, dù trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng mong manh. Nhưng rồi anh cũng cảm nhận được điều bất thường: da của Minh An không lạnh như những giờ trước, ngược lại, có một hơi ấm nhẹ tỏa ra từ thân thể bé nhỏ của con.
“”Chị Yến ơi!”” Hằng gọi chị gái, giọng gấp gáp.
“”Chị lại đây xem!””
Chị Yến vội vàng đến bên quan tài. Những năm kinh nghiệm làm điều dưỡng giúp chị nhanh chóng nhận ra điều bất thường khi chạm vào làn da của Minh An. Mắt chị mở to kinh ngạc và …………………….”
“……………………. khuôn mặt chị biến sắc, từ kinh ngạc chuyển sang hoài nghi, rồi căng thẳng tột độ. Chị không nói một lời, quỳ xuống bên cạnh quan tài, cẩn thận đặt bàn tay có phần chai sần vì nghề nghiệp lên lồng ngực nhỏ bé của Minh An. Chị nhắm mắt lại, nín thở, cố gắng cảm nhận từng nhịp đập dù là yếu ớt nhất.
Xung quanh, mọi tiếng khóc, tiếng xì xào đều im bặt. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Chị Yến, vừa lo lắng, vừa mang theo một tia hy vọng mong manh, lạ lùng. Hằng và Khang níu chặt lấy nhau, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Thời gian như ngừng lại. Chị Yến giữ nguyên tư thế, đầu hơi cúi xuống, tai áp sát vào ngực Minh An. Mấy giây trôi qua nặng nề như cả thế kỷ. Rồi, chị mở mắt ra. Đôi mắt chị long lanh, khóe môi khẽ mấp máy như không tin vào điều mình vừa cảm nhận. Chị vội vàng chuyển tay, tìm vị trí bắt mạch ở cổ tay bé bỏng. Ngón tay cái chị ấn nhẹ, giữ yên.
Một lần nữa, sự im lặng bao trùm. Chị Yến cau mày, dường như chưa chắc chắn. Chị lại dịch tay một chút, tập trung cao độ. Hàng xóm và người thân nín thở chờ đợi. Bà Tám che miệng, nước mắt vẫn chảy nhưng giờ là vì hồi hộp.
Đột ngột, Chị Yến ngẩng phắt đầu lên. Khuôn mặt chị tái nhợt vì xúc động, nhưng đôi mắt sáng rực lên vẻ không thể tin nổi. Chị quay sang nhìn Hằng và Khang, giọng nói run rẩy đến lạc đi.
“”Hằng… Khang…”” Chị Yến thều thào, như sợ làm vỡ tan khoảnh khắc mong manh này. “”Con… con bé…””
Chị ngưng bặt, lấy lại hơi thở, rồi như trút bỏ gánh nặng vô hình, chị bật ra một sự thật khiến cả căn nhà như muốn nổ tung.”
“””Con bé… con bé còn sống!”” Giọng Chị Yến vỡ òa, không phải vì khóc mà vì sự sốc và mừng rỡ tột cùng. Chị ngẩng phắt lên, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Hằng và Khang, lặp lại như một người điên loạn. “”Hằng ơi! Khang ơi! Con bé… con bé còn ấm! Hình như… hình như còn thở!””
Cả Hằng và Khang như chết lặng. Thế giới xung quanh bỗng chốc biến mất. Tiếng xì xào, tiếng khóc lóc ban nãy đã hoàn toàn bị câu nói đó nuốt chửng. Họ đứng đờ ra trong vài giây, bộ não cố gắng xử lý thông tin phi lý vừa được nghe. Chị Yến, người chị gái điều dưỡng dày dặn kinh nghiệm, vừa nói con gái họ… đứa con mà họ đã chuẩn bị chôn cất… còn sống?
Ánh mắt họ đầy điên loạn, giằng xé giữa hy vọng mong manh đến tột cùng và nỗi sợ hãi tột cùng rằng đây chỉ là một ảo giác, một sự nhầm lẫn tàn khốc. Bà Tám đứng bên cạnh, bà cũng tái mét mặt mày, không dám tin vào tai mình.
Rồi, như bừng tỉnh sau một giấc mơ kinh hoàng, Hằng và Khang lao đến bên Chị Yến đang quỳ bên quan tài. Khang nhanh hơn, anh quỳ sụp xuống, khuôn mặt thất thần cúi sát vào lồng ngực nhỏ bé của Minh An. Hằng khuỵu xuống bên cạnh, tay run rẩy chạm vào má con gái. Da thịt vẫn mềm mại, không lạnh ngắt như ba ngày qua.
“”Con ơi… con ơi…”” Hằng thều thào, nước mắt trào ra nhưng giờ là nước mắt của sự điên cuồng. Khang áp tai vào ngực con, nhắm chặt mắt, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất. Anh nín thở, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, hy vọng và sợ hãi hòa quyện đến nghẹt thở. Chị Yến vừa khóc vừa cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay vẫn đặt ở cổ tay Minh An.
Sự im lặng lại bao trùm căn nhà, lần này còn nghẹt thở hơn lần trước. Mọi người xung quanh đều nín thở, dõi theo ba người họ. Không ai dám nói lời nào, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Hằng và Khang. Giờ phút này, sinh mạng của Minh An dường như phụ thuộc vào từng hơi thở họ cảm nhận được, vào từng nhịp đập mà Khang đang cố gắng lắng nghe.”
“Khang áp tai vào ngực con, nhắm chặt mắt, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất. Anh nín thở, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, hy vọng và sợ hãi hòa quyện đến nghẹt thở. Chị Yến vừa khóc vừa cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay vẫn đặt ở cổ tay Minh An.
Sự im lặng lại bao trùm căn nhà, lần này còn nghẹt thở hơn lần trước. Mọi người xung quanh đều nín thở, dõi theo ba người họ. Không ai dám nói lời nào, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Hằng và Khang. Giờ phút này, sinh mạng của Minh An dường như phụ thuộc vào từng hơi thở họ cảm nhận được, vào từng nhịp đập mà Khang đang cố gắng lắng nghe.
Nhưng sự im lặng đó nhanh chóng bị phá vỡ. Những khuôn mặt đẫm lệ ban nãy giờ ngước lên, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên, như những đợt sóng nhỏ xô vào bờ.
“”Cái gì cơ?””
“”Còn sống sao? Không thể nào!””
“”Chắc là đau buồn quá nên chị ấy nhìn nhầm rồi.””
“”Tội nghiệp Hằng, con bé sốc đến mức sinh ra ảo giác.””
Bà Tám đứng gần nhất, khuôn mặt bà tái nhợt, lắp bắp: “”Trời ơi… hay là…?””
Một vài người thân, hàng xóm già dặn hơn, lắc đầu ái ngại. Họ nhìn Hằng và Chị Yến bằng ánh mắt thương hại, tin rằng nỗi đau đã khiến cả hai không còn tỉnh táo. Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn, lan nhanh khắp căn nhà. Không khí tang lễ u ám, trầm mặc ban đầu giờ bị xé toạc, nhường chỗ cho một sự hỗn loạn khó tin, đầy rẫy sự ngờ vực và kinh ngạc.
Hằng và Khang dường như không nghe thấy gì ngoài tiếng đập dồn dập trong lồng ngực mình và âm thanh đang cố gắng tìm kiếm từ thân thể bé bỏng của con. Nhưng Chị Yến thì có. Chị ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng ánh lên sự kiên định. Chị biết điều mình cảm nhận là thật, không phải ảo giác. Tiếng xì xào của đám đông càng khiến chị quyết tâm hơn. Chị cần họ tin mình. Chị cần họ giúp.”
“Chị Yến không còn bận tâm đến những tiếng xì xào xung quanh. Nỗi đau xé lòng vẫn còn đó, nhưng sự kiên định vì điều chị cảm nhận được đã lấn át tất cả. Chị cúi xuống, đôi tay hơi run rẩy nhưng động tác lại rất dứt khoát của người làm trong ngành y. Bỏ qua những ánh mắt ngờ vực và thương hại, chị nhanh chóng nới lỏng chiếc khăn liệm đang quấn quanh thân thể nhỏ bé của Minh An.
Hằng và Khang quỳ sụp xuống sàn gạch lạnh lẽo, hai bàn tay đan chặt vào nhau, đôi mắt không rời khỏi con. Hằng nấc nghẹn, tiếng khóc như bị bóp nghẹt trong cổ họng. Khang cắn chặt môi, cố gắng giữ cho bản thân không gục ngã. Họ thì thầm những lời cầu nguyện đứt quãng, van xin một phép màu nào đó có thể xảy ra. Hy vọng mong manh bỗng trỗi dậy, trộn lẫn với nỗi sợ hãi tột cùng.
Chị Yến dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nâng mí mắt của Minh An lên. Chị soi kỹ đồng tử, dù biết rằng trong điều kiện thiếu sáng và tâm lý căng thẳng, việc đánh giá có thể không chính xác hoàn toàn. Tiếp theo, chị cẩn thận đưa tai lại gần ngực bé, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào, dù là nhỏ nhất, báo hiệu sự sống. Tim chị đập thình thịch, mỗi giây trôi qua dài như cả thế kỷ. Hằng và Khang nín thở, nhìn chị Yến với ánh mắt đầy khẩn cầu, phó thác tất cả vào người chị. Họ không cần biết người xung quanh nói gì, họ chỉ cần một hy vọng, dù nhỏ bé đến đâu.
Không khí trong nhà vẫn chùng xuống vì những tiếng thì thầm, nhưng sự chú ý giờ đây tập trung hoàn toàn vào vòng tròn nhỏ nơi Chị Yến đang kiểm tra Minh An. Bà Tám run rẩy tiến lại gần hơn một bước, đôi mắt già nua dõi theo từng động tác của chị Yến, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng và hoang mang tột độ. Những người khác vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt hoặc ngờ vực, hoặc thương hại, hoặc xen lẫn một chút tò mò khó hiểu. Liệu điều phi lý này có thật sự xảy ra? Hay chỉ là ảo ảnh của nỗi đau?”
“Chị Yến nín thở, áp sát tai hơn vào lồng ngực bé nhỏ. Thời gian như ngừng lại. Những lời xì xào bên ngoài bỗng chìm vào hư vô. Chỉ còn tiếng tim chị đập thình thịch, lẫn trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Vài giây trôi qua, dài đằng đẵng. Rồi đột nhiên, một âm thanh cực nhỏ, một cảm giác ấm áp khó tin len lỏi qua đầu ngón tay chị.
Chị Yến bật ngẩng đầu lên, khuôn mặt chị tái nhợt đi trông thấy, nhưng đôi mắt lại rực sáng một niềm hy vọng điên rồ.
“”Gọi cấp cứu!”” Chị hét lên, giọng đầy khẩn trương, cắt ngang không khí chùng xuống. “”Gọi bác sĩ ngay đi!””
Mọi người sững sờ. Hằng và Khang nhìn chị Yến với ánh mắt khó hiểu, lẫn kinh hãi.
“”Chị Yến, chị nói gì vậy?”” Khang lắp bắp.
Chị Yến quay sang họ, tay vẫn run rẩy nhưng ánh mắt kiên định lạ thường. “”Con bé… con bé vẫn còn dấu hiệu sống!””
Câu nói như một tiếng sét đánh ngang tai. Cả căn phòng bỗng vỡ òa trong một thứ hỗn loạn mới. Tiếng khóc nức nở của Hằng bỗng chuyển thành tiếng kêu kinh ngạc. Khang như bừng tỉnh, lập tức rút điện thoại ra, ngón tay run rẩy bấm số. Bà Tám thốt lên một tiếng “”Trời ơi!”” rồi lao về phía họ, khuôn mặt nhăn nhó vì sốc. Những người hàng xóm khác bắt đầu xôn xao, tiến lại gần hơn, ánh mắt từ ngờ vực chuyển sang hoang mang tột độ.
“”Nhanh lên! Gọi đi!”” Chị Yến thúc giục Khang, bàn tay thoăn thoắt nới lỏng hoàn toàn chiếc khăn liệm, kiểm tra lại nhịp tim cực yếu và hơi thở gần như không thể cảm nhận được của Minh An. Sự bình tĩnh của người làm trong ngành y bỗng trở lại với chị trong khoảnh khắc sinh tử này. Cả ngôi nhà chìm trong sự hỗn loạn của hy vọng và nỗi sợ hãi tột cùng, tiếng điện thoại réo gọi, tiếng người hỏi han rối rít, và tiếng tim đập dồn dập của những người chứng kiến điều không tưởng đang xảy ra ngay trước mắt.”
“Thu Hằng sững sờ nhìn con gái bé bỏng, làn da vẫn nhợt nhạt nhưng dường như không còn lạnh lẽo như băng nữa. Nước mắt cô lại trào ra, không còn là nước mắt của đau thương tuyệt vọng, mà là của sự kinh hoàng trộn lẫn với một tia hy vọng mong manh đến nghẹt thở. Khang đặt điện thoại xuống, khuôn mặt anh căng thẳng tột độ, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào con. Bà Tám và những người xung quanh vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám tin vào những gì đang xảy ra.
Chị Yến không lãng phí một giây. Chị vội vàng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, phủ lên người Minh An. “”Lấy thêm chăn, lấy cái gì ấm đắp cho con đi!”” chị nói lớn, giọng vẫn run nhưng dứt khoát. “”Mau lên Hằng, Khang! Giữ ấm cho con!””
Hằng như bừng tỉnh, cô lao vội vào phòng ngủ, tay chân run rẩy lục lọi tìm chăn. Khang cũng nhanh chóng chạy theo. Cả hai trở lại với một chiếc chăn bông dày. Dưới sự hướng dẫn của chị Yến, họ nhẹ nhàng quấn chặt lấy thân hình bé nhỏ của Minh An, chỉ để lộ khuôn mặt.
“”Xoa nhẹ tay chân con đi,”” chị Yến nói tiếp, tay mình cũng đang xoa bóp nhẹ nhàng lòng bàn tay của Minh An. “”Cố gắng làm ấm cơ thể con lên.””
Hằng và Khang cúi xuống, cẩn thận xoa bóp chân tay con. Mỗi cái chạm đều run rẩy, sợ làm đau con, sợ hy vọng này chỉ là ảo ảnh. Hằng nức nở, nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt Minh An. “”An ơi… mẹ đây con… mẹ đây rồi…”” Cô thì thầm, giọng đứt quãng.
Khang siết chặt tay vợ, mắt anh không rời khỏi con gái. Anh cố kìm nén cảm xúc, tập trung vào việc làm ấm cho con theo lời chị Yến. Cái lạnh lẽo của tử khí đã biến mất, thay vào đó là một hơi ấm yếu ớt, mỏng manh, đủ để nhen nhóm lại ngọn lửa của sự sống trong cô bé.
Chị Yến liên tục kiểm tra hơi thở và mạch đập của Minh An, dù chỉ là những dấu hiệu gần như không thể nhận ra. Thời gian trôi qua chậm như tra tấn. Mỗi giây phút chờ đợi xe cấp cứu đều là một cuộc đấu tranh sinh tử. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ bám víu vào chút kỳ tích vừa xuất hiện. Hy vọng bùng cháy dữ dội, thiêu đốt trái tim họ, nhưng nỗi sợ hãi tột cùng về việc mất con lần nữa vẫn lơ lửng, ám ảnh từng hơi thở. Bà Tám đứng bên cạnh, lắp bắp cầu nguyện, những người hàng xóm xì xào bàn tán, ánh mắt kinh ngạc, thương cảm, lẫn khó hiểu. Cả căn phòng chìm trong một thứ không khí hỗn loạn của sự sống và cái chết, của tuyệt vọng và hy vọng, của điều không tưởng đang diễn ra ngay giữa một đám tang. Họ chỉ biết tiếp tục làm theo lời Yến, cố gắng giữ cho ngọn lửa yếu ớt trong Minh An không vụt tắt trước khi y tế đến nơi.”
“Rồi, từ đâu đó ngoài con hẻm nhỏ, một âm thanh đột ngột xé toang màn tĩnh lặng đầy tang tóc – tiếng còi xe cấp cứu hú vang, ngày càng lớn dần, rồi dừng lại ngay trước cửa ngôi nhà. Mọi ánh mắt đổ dồn ra phía cổng. Khang lập tức chạy ra mở cửa lớn hơn.
Hai nhân viên y tế, một nam một nữ, mặc đồng phục trắng nhanh chóng lao vào nhà. Họ mang theo túi đồ nghề và một chiếc cáng gấp. Bước chân vội vã của họ dừng lại đột ngột khi chứng kiến cảnh tượng bên trong: một đám tang đang diễn ra, nhưng trung tâm lại là một đứa bé đang nằm trên sàn nhà, quấn trong chăn, được ba mẹ và dì vây quanh, xoa bóp tay chân. Chiếc quan tài nhỏ đặt gần đó như một lời nhắc nhở tàn khốc về những gì vừa xảy ra.
Khuôn mặt hai nhân viên y tế thoáng nét kinh ngạc, khó hiểu. Nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp nhanh chóng thay thế sự bối rối. Nữ nhân viên y tế, trông trẻ tuổi hơn, nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Minh An.
“”Chuyện gì xảy ra vậy? Em bé thế nào?”” cô hỏi dồn dập, giọng chuyên nghiệp nhưng vẫn lộ sự ngạc nhiên.
Chị Yến, là người bình tĩnh nhất lúc này vì đã gọi điện trước, vội vàng giải thích: “”Cháu… cháu được cho là đã mất. Nhưng vừa nãy… cháu cử động. Cơ thể cháu ấm lên rồi! Chúng tôi đang cố giữ ấm cho cháu!””
Nhân viên y tế nam cũng đã tiến lại gần, ánh mắt sắc bén quét qua đứa bé. Anh thấy làn da vẫn nhợt nhạt nhưng quả thật không còn vẻ tím tái, lạnh lẽo của tử khí. Anh nhìn sang chiếc quan tài, rồi lại nhìn Minh An, cau mày. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài những gì họ được báo cáo qua điện thoại.
“”Để chúng tôi kiểm tra,”” nữ nhân viên y tế nói, tay nhanh nhẹn tháo chiếc chăn ra một chút để tiếp cận Minh An. Cô áp tai nhẹ vào ngực bé, rồi kiểm tra cổ tay. Động tác dứt khoát, chuyên nghiệp, khác hẳn với sự run rẩy của Hằng và Khang.
Hằng và Khang lùi lại một chút, nín thở theo dõi. Hy vọng và nỗi sợ hãi lại dâng trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bà Tám và những người hàng xóm vẫn đứng lặng lẽ, chứng kiến cảnh tượng chưa từng thấy này, không ai dám lên tiếng. Cả căn phòng giờ đây tràn ngập âm thanh của tiếng hít thở dồn dập, tiếng máy móc nhỏ gọn từ túi đồ nghề, và sự căng thẳng tột độ.”
“Cô nhanh nhẹn áp ống nghe lên ngực Minh An. Cả căn phòng nín thở. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng nhịp tim dồn dập của chính những người đang đứng xung quanh. Khuôn mặt nữ nhân viên y tế đanh lại, đôi mắt di chuyển giữa đứa bé và chiếc ống nghe, biểu cảm từ khó hiểu dần chuyển sang cực kỳ thận trọng và có chút kinh ngạc không thể che giấu. Cô giữ nguyên tư thế thêm vài giây, rồi lại kiểm tra cổ tay, áp nhẹ ngón tay vào cổ bé.
Nhân viên y tế nam đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng động tác của đồng nghiệp, căng thẳng không kém. Chị Yến siết chặt tay Hằng, Hằng thì nắm lấy tay Khang, tất cả đều đang chìm trong sự chờ đợi giày vò.
Cuối cùng, nữ nhân viên y tế rút ống nghe ra, đứng thẳng dậy. Cô nhìn Khang, nhìn Hằng, rồi nhìn Chị Yến, ánh mắt đầy phức tạp.
“”Thế nào hả bác sĩ?”” Khang vội vã hỏi, giọng run run.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn lại Minh An một lần nữa rồi quay sang gia đình.
“”Đúng là… có dấu hiệu sinh tồn rất yếu,”” cô nói, giọng nói giờ đây mang đầy vẻ chắc chắn của một người chuyên nghiệp vừa đưa ra kết luận. “”Nhịp tim rất mong manh, nhưng có. Phản xạ cũng còn một chút.””
Cả căn phòng như nổ tung trong một tiếng thốt đồng loạt đầy kinh ngạc và hy vọng vỡ òa. Hằng khuỵu hẳn xuống, nước mắt lại trào ra nhưng lần này không phải vì đau khổ mà vì một niềm vui không dám tin.
“”Cần phải đưa bé đến bệnh viện ngay lập tức!”” nữ nhân viên y tế nói dứt khoát, tay ra hiệu cho đồng nghiệp.
Nhân viên y tế nam lập tức mở chiếc cáng gấp.
“”Nhanh lên!”” cô thúc giục, “”Mỗi giây đều quan trọng!””
Minh Khang lập tức chạy đến, cẩn thận bế Minh An lên khỏi chiếc chăn, giao cho hai nhân viên y tế. Họ nhẹ nhàng đặt bé lên cáng. Thu Hằng, Minh Khang, Chị Yến và Bà Tám lao theo ngay sau, quên hết cả đám tang dở dang, quên hết những gì vừa xảy ra. Họ chỉ còn một mục tiêu duy nhất: đưa Minh An đến bệnh viện.”
“””Cần phải đưa bé đến bệnh viện ngay lập tức!”” nữ nhân viên y tế nói dứt khoát, tay ra hiệu cho đồng nghiệp.
Nhân viên y tế nam lập tức mở chiếc cáng gấp.
“”Nhanh lên!”” cô thúc giục, “”Mỗi giây đều quan trọng!””
Minh Khang lập tức chạy đến, cẩn thận bế Minh An lên khỏi chiếc chăn, giao cho hai nhân viên y tế. Họ nhẹ nhàng đặt bé lên cáng. Thu Hằng, Minh Khang, Chị Yến và Bà Tám lao theo ngay sau, quên hết cả đám tang dở dang, quên hết những gì vừa xảy ra. Họ chỉ còn một mục tiêu duy nhất: đưa Minh An đến bệnh viện.
Sự bàng hoàng, sững sờ lan ra khắp những người có mặt. Một lát trước, họ còn đang tiếc thương cho số phận đứa bé, nay lại chứng kiến cảnh tượng khó tin này. Tiếng xì xào, bàn tán nổi lên nhưng nhanh chóng bị át đi bởi sự khẩn trương của gia đình và nhân viên y tế.
Hai nhân viên y tế thoăn thoắt nâng cáng lên, bước nhanh về phía cửa. Khang và Hằng đi sát bên, mắt không rời con gái. Hằng vẫn khóc, nhưng giờ là những giọt nước mắt của hy vọng xen lẫn sợ hãi. Khang siết chặt tay vợ, cố gắng giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa.
“”Tôi đi cùng!”” Chị Yến nói dứt khoát, đẩy đám đông ra mở đường.
“”Cẩn thận nhé, hai đứa!”” Bà Tám vừa nói vừa lẩm bẩm cầu nguyện.
Đám đông giãn ra. Chiếc cáng với sinh linh nhỏ bé nằm trên đó được khiêng vội vã ra khỏi căn nhà, lao thẳng về phía xe cứu thương đang đỗ sẵn ngoài cổng. Cảnh tượng này mãi mãi khắc sâu trong tâm trí những người chứng kiến ngày hôm đó – ngày mà một đám tang hóa thành một cuộc chạy đua với tử thần.”
“Bà Tám đứng khựng lại ở cổng, nhìn theo chiếc cáng vội vã đang được đẩy ra xe cứu thương. Thu Hằng và Minh Khang lao lên xe cùng Chị Yến. Tiếng còi xe cứu thương bật lên, xé tan bầu không khí ảm đạm ban nãy. Chiếc xe lao đi, bỏ lại phía sau một đám đông vẫn còn sững sờ, và Bà Tám lặng lẽ.
Tay Bà Tám chắp lại trước ngực, run run. Ánh mắt bà vẫn dán chặt vào con đường nơi chiếc xe vừa khuất dạng. Môi bà lẩm bẩm không thành tiếng những lời cầu nguyện. “”Trời Phật phù hộ cho con bé tai qua nạn khỏi… Ông Địa, Thổ Công phù hộ cho nó bình an vô sự…””
Nước mắt chảy dài trên gò má nhăn nheo của bà. Lần này không phải nước mắt tiếc thương, mà là nước mắt của sự nhẹ nhõm, của một tia hy vọng le lói sau ba ngày tăm tối. Thế nhưng, trong ánh mắt ấy vẫn còn vương vấn sự khó tin đến tột cùng. Bao nhiêu năm sống trên đời, chứng kiến bao nhiêu chuyện sinh tử, đây là lần đầu tiên bà chứng kiến điều kỳ diệu đến vậy. Bà Tám không bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể thấy Minh An, đứa bé bà yêu thương như cháu mình, lại có thể được đưa đi cấp cứu thay vì làm lễ nhập liệm.
Bà vẫn đứng đó, tay vẫn chắp, tim đập nhanh vì vừa sốc vừa mừng. Những người hàng xóm khác bắt đầu xúm lại gần bà, xì xào bàn tán. Không ai nói rõ điều gì vừa xảy ra, chỉ có những ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau.
“”Thật không thể tin được… Đúng là… sống khôn thác thiêng…”” Một người hàng xóm thì thầm.
Bà Tám không nghe rõ họ nói gì. Tâm trí bà lúc này chỉ hướng về phía bệnh viện, cầu mong một phép màu thật sự sẽ xảy ra với Minh An. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng mỗi giọt nước mắt đều mang theo niềm hy vọng mỏng manh rằng con bé sẽ sống sót, sẽ lại chạy nhảy và cười đùa trong xóm này. Bà đứng đó cho đến khi tiếng còi xe cứu thương hoàn toàn tan biến vào không gian, lòng nặng trĩu nhưng cũng le lói một niềm tin.”
“Bên trong chiếc xe cấp cứu, không khí khác hẳn. Tiếng còi vẫn inh ỏi xé gió, nhưng trong khoang xe, một sự tĩnh lặng đầy hy vọng bao trùm. Thu Hằng ngồi sát bên cáng, bàn tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh An. Bàn tay ấy, giờ đây không còn lạnh ngắt như băng, mà mang theo hơi ấm yếu ớt, như ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm trong đêm.
Minh Khang ngồi phía đối diện, ánh mắt anh dán chặt vào con gái. Khuôn mặt vẫn còn hằn lên sự mệt mỏi và đau khổ suốt ba ngày qua, nhưng đôi mắt đã bừng sáng lên tia hy vọng mà anh tưởng chừng không bao giờ còn được thấy nữa. Anh vươn tay qua, siết nhẹ lấy tay Hằng, như một lời động viên im lặng, như cùng chia sẻ gánh nặng và cả niềm tin mong manh này.
Chị Yến đang kiểm tra qua loa cho Minh An, gương mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc pha lẫn lo lắng. Kinh nghiệm của một điều dưỡng mách bảo chị rằng điều này hoàn toàn phi thường, đi ngược lại mọi quy luật. Nhưng đôi mắt chị cũng ánh lên hy vọng, cùng chung nhịp đập với hai vợ chồng trẻ.
Thu Hằng không còn khóc nức nở như lúc ở nhà. Nước mắt vẫn chảy, nhưng đó là nước mắt của sự vỡ òa cảm xúc, của niềm tin được thắp lại. Cô cúi xuống, khẽ vuốt ve mái tóc con gái, môi mấp máy.
“”Minh An… con ơi… con nghe mẹ không con? Con cố gắng lên nhé… Con yêu của mẹ…””
Minh Khang cũng kìm nén tiếng nghẹn trong cổ. Anh nhắm mắt lại, siết chặt tay Hằng hơn nữa. Trong tâm trí anh là hình ảnh con gái đang cười đùa, đang chạy nhảy.
“”Con gái… bố ở đây… Con chiến đấu đi con… Bố mẹ tin con…””
Họ không nói nhiều, chỉ có những cái siết tay thật chặt, những ánh mắt không rời và những lời cầu nguyện thầm thì. Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trên đường, mang theo tia hy vọng nhỏ bé nhưng mãnh liệt, hướng thẳng về phía bệnh viện. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng giờ đây, hy vọng đã lớn hơn rất nhiều, sưởi ấm cả khoang xe lạnh lẽo.”
“Chiếc xe cấp cứu lao vút qua cánh cổng bệnh viện, đèn xanh đỏ nhấp nháy hối hả trên nền đêm. Tiếng phanh gấp rít lên khi xe dừng lại ở cửa khu cấp cứu. Cánh cửa xe bật mở, đội ngũ y bác sĩ đã chờ sẵn lao tới. Họ nhanh chóng chuyển Minh An sang cáng của bệnh viện.
“”Bệnh nhi… có dấu hiệu phản ứng… cần kiểm tra ngay!”” một y tá nói gấp gáp khi đẩy cáng vào trong.
Thu Hằng và Minh Khang bước vội theo sau, ánh mắt không rời khỏi con gái. Chị Yến đi cạnh, cố gắng nói vài lời với các đồng nghiệp nhưng họ quá tập trung vào công việc.
“”Chúng tôi cần đưa cháu vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Mời người nhà chờ bên ngoài,”” một bác sĩ dứt khoát nói khi họ đến cửa phòng cấp cứu.
Thu Hằng chựng lại. Cô chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh con gái mình đang được đẩy vào sâu bên trong, bao quanh bởi những chiếc áo blouse trắng. Cánh cửa màu trắng bật khép lại, tách biệt cô với Minh An.
Minh Khang nắm lấy tay vợ, kéo cô lùi lại hành lang. Họ đứng đó, trước cánh cửa đóng kín, nghe rõ mồn một tiếng lạch cạch của thiết bị y tế, tiếng chân người đi lại gấp gáp và những câu nói chuyên môn khó hiểu vang vọng từ phía bên kia.
Không khí bên ngoài hành lang cấp cứu tĩnh lặng đến đáng sợ, đối lập hoàn toàn với sự khẩn trương đang diễn ra bên trong. Hằng cảm thấy như cả thế giới của mình bị thu hẹp lại chỉ còn cánh cửa đó. Một bên là sự sống mong manh của con, một bên là sự chờ đợi đầy bất lực của cô và Khang.
Nước mắt lại lăn trên má Hằng, nhưng giờ đây là nước mắt của sợ hãi. Sợ hãi khoảnh khắc cánh cửa đó mở ra và mang theo một tin tức nào đó. Khang siết chặt tay Hằng, anh cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Trái tim anh đập thình thịch, mỗi âm thanh từ bên trong đều khiến anh giật mình. Khuôn mặt kỹ sư lạnh lùng thường ngày giờ nhợt nhạt và căng thẳng tột độ.
Chị Yến đứng cạnh, im lặng nhìn hai vợ chồng. Kinh nghiệm bao năm trong nghề cho chị biết sự chờ đợi này đau đớn đến nhường nào. Nhưng chị cũng hiểu, giờ đây, mọi hy vọng đều phụ thuộc vào những người bên trong cánh cửa kia.
Họ đứng đó, ba con người chìm trong sự lo lắng tột cùng, trước cánh cửa mà họ không biết sẽ dẫn đến “”địa ngục”” hay “”thiên đường””. Thời gian dường như ngừng trôi.”
“Thu Hằng và Minh Khang ngồi xuống hàng ghế nhựa lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, ngay đối diện với cánh cửa phòng cấp cứu vừa khép lại. Cánh cửa trắng ấy giờ đây như một rào cản vô hình nhưng kiên cố, ngăn cách họ với sự sống mong manh của con gái. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực át đi cả những âm thanh lờ mờ vọng ra từ bên trong.
Hằng tựa đầu vào vai Khang, nước mắt đã cạn sau ba ngày khóc tưởng chừng như tận thế. Nhưng giờ đây, một loại nước mắt khác lại chực trào ra – nước mắt của sự hồi hộp, của hy vọng xen lẫn nỗi sợ hãi tột cùng. Khang vòng tay ôm chặt lấy vai vợ, cố gắng truyền chút hơi ấm và sức mạnh vào người cô. Bản thân anh cũng đang gồng mình lên, che giấu nỗi đau đớn và lo lắng không kém. Khuôn mặt kỹ sư vốn điềm tĩnh giờ phút này chỉ còn sự căng thẳng.
Chị Yến ngồi ở ghế đối diện, lặng lẽ nhìn hai người. Chị không nói gì, chỉ đơn giản là ở đó, như một điểm tựa tinh thần trong lúc tuyệt vọng này.
Sự chờ đợi cứ thế kéo dài, từng phút trôi qua chậm như kim đồng hồ bị mắc kẹt. Hành lang vắng lặng, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của Hằng và Khang, và đôi khi là tiếng bước chân xa lạ của nhân viên bệnh viện lướt qua.
“”Anh… anh còn nhớ không?”” Hằng bất chợt lên tiếng, giọng khàn đặc. “”Lúc An mới chào đời… con bé bé tí xíu à… nằm gọn trong vòng tay em.””
Khang khẽ gật đầu. “”Nhớ chứ. Anh còn nhớ cái nắm tay đầu tiên của con. Nhỏ xíu mà chặt lắm.”” Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn bã. “”Cứ tưởng như con biết là bố mẹ đang ở cạnh.””
“”Rồi nụ cười đầu tiên của con… chỉ là một cái nhếch môi rất nhẹ lúc ngủ,”” Hằng tiếp lời, giọng nghẹn lại. “”Em cứ ngắm con mãi… không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.””
“”Cái lần con tập đi… ngã oạch xuống sàn mà vẫn cười toe toét,”” Khang kể tiếp, kí ức ùa về như một dòng suối ấm áp giữa cơn băng giá hiện tại. “”Anh sợ con đau, chạy lại đỡ… mà con đã lồm cồm bò dậy, cười như chẳng có gì xảy ra.””
Họ cứ thế ôn lại từng kỷ niệm nhỏ nhặt về Minh An, như sợ rằng nếu không nói ra lúc này, những ký ức đẹp đẽ ấy sẽ tan biến mất. Mỗi câu chuyện được kể ra, mỗi nụ cười khi nhớ lại, đều đi kèm với những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống. Đó không còn là nước mắt của nỗi đau mất mát như những ngày qua, mà là nước mắt của nỗi nhớ cồn cào và khát khao mãnh liệt được nhìn thấy con gái tỉnh lại, được nhìn thấy nụ cười và bước chân chập chững ấy thêm một lần nữa.
“”An thích con gấu bông màu hồng mẹ mua cho con bé,”” Hằng nói, bàn tay vuốt nhẹ vào khoảng không trước mặt, như đang vuốt ve mái tóc của con. “”Đi đâu cũng ôm khư khư.””
“”Còn thích anh cõng nữa,”” Khang thêm vào. “”Cứ đòi bố làm ngựa cho cỡi khắp nhà.””
Chị Yến nhìn họ, lòng quặn thắt. Những ký ức giản dị ấy giờ đây trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Chị thầm cầu nguyện cho phép màu sẽ xảy ra, cho những ký ức ấy không phải là những gì còn sót lại của một cuộc đời ngắn ngủi, mà là nền móng cho một tương lai tươi sáng hơn.
Thời gian vẫn khắc nghiệt trôi qua. Bên trong cánh cửa phòng cấp cứu, sự khẩn trương vẫn tiếp diễn. Bên ngoài hành lang, hai vợ chồng trẻ vẫn ngồi đó, bám víu vào những ký ức, vào chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, với trái tim nóng như lửa đốt và sự chờ đợi mòn mỏi đến kiệt sức. Cánh cửa vẫn đóng im lìm, như thách thức sự kiên nhẫn của họ.”
“Thời gian vẫn khắc nghiệt trôi qua. Bên trong cánh cửa phòng cấp cứu, sự khẩn trương vẫn tiếp diễn. Bên ngoài hành lang, hai vợ chồng trẻ vẫn ngồi đó, bám víu vào những ký ức, vào chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, với trái tim nóng như lửa đốt và sự chờ đợi mòn mỏi đến kiệt sức. Cánh cửa vẫn đóng im lìm, như thách thức sự kiên nhẫn của họ.
Sau nhiều giờ chờ đợi trong tĩnh lặng đến nghẹt thở, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng khẽ bật mở. Một bác sĩ trẻ bước ra, đeo khẩu trang y tế kéo xuống cằm, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau ca trực dài, nhưng ánh mắt anh ta mang theo một tin tức quan trọng, khiến Thu Hằng và Minh Khang bật dậy ngay lập tức. Chị Yến cũng đứng lên, căng thẳng nhìn về phía bác sĩ.
“”Tôi là bác sĩ khoa Cấp cứu,”” anh nói, giọng khàn đặc. “”Tình hình của bé Minh An…””
Hằng siết chặt tay Khang, tim đập thình thịch. Khang cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt dán chặt vào vị bác sĩ, sẵn sàng đón nhận điều tồi tệ nhất hoặc… một tia hy vọng.
“”Tình hình bé rất nguy kịch,”” bác sĩ tiếp tục, khiến Hằng như muốn ngã quỵ. Nhưng rồi, anh nói thêm, giọng trầm lại nhưng rõ ràng, “”… nhưng đã tạm thời qua cơn nguy kịch nhất.””
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn bàng hoàng thoát ra từ Hằng. Nguy kịch, nhưng… qua cơn nguy kịch nhất? Nghĩa là sao?
Bác sĩ nhìn vào đôi mắt đầy câu hỏi của họ. “”Chúng tôi đã ổn định được các dấu hiệu sinh tồn cơ bản nhất của bé. Tuy nhiên, tình trạng của Minh An rất phức tạp và hiếm gặp. Bé rơi vào một dạng hôn mê sâu… rất sâu. Các chỉ số sinh tồn, nhịp tim, huyết áp, hô hấp… đều cực kỳ yếu ớt. Chính vì thế mà ở ngoài, có thể rất khó nhận biết, thậm chí… giống như đã chết lâm sàng vậy.””
Minh Khang nhíu mày. “”Chết lâm sàng?”” Anh là kỹ sư công nghệ thông tin, đầu óc nhanh chóng kết nối các mảnh ghép. “”Ý bác sĩ là… cơ thể vẫn còn một chút hoạt động, nhưng gần như không đáng kể?””
“”Chính xác,”” bác sĩ gật đầu. “”Cơ thể bé vẫn đang chiến đấu, nhưng chỉ ở mức tối thiểu nhất để duy trì sự sống mong manh. Đây là một trường hợp mà chúng tôi phải rất cẩn trọng trong từng bước chẩn đoán và điều trị. Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể.””
Hằng vẫn đứng đó, nước mắt lưng tròng. Từ ‘nguy kịch’ đến ‘qua cơn nguy kịch nhất’ rồi lại ‘hôn mê sâu, giống như chết lâm sàng’. Tin tức này vừa gieo hy vọng, lại vừa phủ lên một màn sương mù khó hiểu và đáng sợ hơn. Con bé còn sống! Đó là điều quan trọng nhất. Nhưng nó sống… một cách mong manh đến vậy sao? Giống như đã chết?
Chị Yến, với kinh nghiệm điều dưỡng, dường như hiểu được phần nào sự phức tạp. Chị lặng lẽ bước lại gần Hằng, nắm lấy tay em gái.
“”Bé cần được theo dõi sát sao ở phòng chăm sóc đặc biệt,”” bác sĩ nói thêm. “”Chúng tôi sẽ chuyển bé ngay bây giờ. Mọi thông tin chi tiết hơn về nguyên nhân và hướng điều trị, chúng tôi sẽ hội chẩn và thông báo sau. Bây giờ, điều quan trọng nhất là bé đã ổn định bước đầu.””
Anh gật đầu chào tạm biệt, vẻ mặt vẫn đượm nét lo lắng nhưng pha lẫn sự chuyên nghiệp, rồi quay người bước nhanh trở lại cánh cửa. Cánh cửa khép lại một lần nữa, nhưng lần này, đằng sau nó không còn là sự tuyệt vọng hoàn toàn.
Thu Hằng và Minh Khang vẫn đứng chết lặng giữa hành lang. Tai họ vẫn văng vẳng những từ khóa: “”nguy kịch””, “”qua cơn nguy kịch nhất””, “”hôn mê sâu””, “”giống như đã chết lâm sàng””. Con gái họ… vẫn còn sống. Chỉ là, con đang ở đâu đó, rất xa, trong một trạng thái mà họ chưa từng nghe đến, giữa lằn ranh mỏng manh của sự sống và cái chết. Hy vọng đã trở lại, nhưng nó đi kèm với nỗi sợ hãi khôn nguôi về tương lai mờ mịt.”
“Hằng và Khang được y tá dẫn đi dọc hành lang bệnh viện. Bước chân họ nhẹ bẫng, đầu óc vẫn còn choáng váng với những gì vừa nghe được. Từ hành lang căng thẳng bên ngoài phòng cấp cứu, họ được đưa đến một khu vực khác yên tĩnh hơn, dẫn vào phòng chăm sóc đặc biệt. Đến trước một ô cửa kính lớn, người y tá dừng lại.
“”Bé An ở bên trong ạ,”” cô nói khẽ, chỉ tay vào căn phòng đầy thiết bị máy móc. “”Hiện tại người nhà chưa được vào trong vì bé cần được theo dõi sát sao và tránh nhiễm khuẩn. Các anh chị có thể nhìn bé qua đây.””
Hằng và Khang chầm chậm tiến lại gần ô cửa kính. Tim họ đập thình thịch trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy con kể từ khi mọi chuyện xảy ra, kể từ khi tin rằng con đã vĩnh viễn rời xa.
Ánh mắt họ dán chặt vào hình hài nhỏ bé nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt. Minh An. Đúng là Minh An. Con bé nằm đó, xung quanh là vô số sợi dây dẫn, ống thở, màn hình máy móc nhấp nháy liên tục. Tiếng “”bíp… bíp…”” đều đặn từ máy theo dõi nhịp tim vang lên trong không gian tĩnh lặng, giống như bản giao hưởng của sự sống.
Hằng đưa tay run rẩy chạm vào mặt kính lạnh lẽo, như muốn xuyên qua lớp ngăn cách để chạm vào con. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt con gái. Đôi má con không còn trắng bệch, lạnh toát và vô hồn như lúc cô ôm con ở nhà. Dù vẫn còn nhợt nhạt, nhưng làn da con đã hồng hào hơn một chút. Lồng ngực nhỏ bé của con khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở yếu ớt được hỗ trợ bởi máy móc.
Minh Khang đứng cạnh Hằng, hai tay đan chặt vào nhau, cố nén tiếng nấc đang nghẹn lại nơi cổ họng. Anh nhìn con, nhìn những chỉ số sinh tồn đang hiển thị trên màn hình. Mọi thứ đều rất yếu ớt, rất mong manh, nhưng chúng chứng tỏ một điều không tưởng: Con gái anh, Minh An, đang SỐNG.
Họ đã chuẩn bị làm đám tang cho con. Đã nhìn thấy con nằm yên bất động, lạnh như băng. Đã tin rằng con đã rời bỏ thế giới này mãi mãi. Vậy mà giờ đây… kỳ tích đã xảy ra. Con gái họ đã “”trở về””, dù chỉ là nằm đó, bất động trong giấc ngủ sâu, nhưng con đang chiến đấu.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Thu Hằng. Không còn là những tiếng gào khóc xé lòng như ba ngày qua. Giờ đây, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc tột cùng, của sự biết ơn vô hạn. Cô biết ơn cuộc đời, biết ơn những người đã phát hiện ra điều bất thường, biết ơn các y bác sĩ đã giành giật con cô từ tay tử thần.
Minh Khang cũng không kìm được. Vai anh run lên bần bật. Anh áp trán vào tấm kính, nhìn con gái qua một màn nước mắt nhòa đi. Anh thầm nói lời cảm ơn, hàng vạn lời cảm ơn cho phép màu này.
Họ cứ đứng đó thật lâu, chỉ nhìn con qua lớp kính. Bao nhiêu đau đớn, tuyệt vọng trong những ngày qua dường như được rửa trôi bởi khoảnh khắc này. Nhìn thấy con sống sót, đang được chăm sóc, đang có cơ hội chiến đấu… đó là tất cả những gì họ cần lúc này. Thế giới bên ngoài dường như dừng lại, chỉ còn lại hai người họ và hình ảnh đứa con bé bỏng, đang nằm giữa lằn ranh mỏng manh nhưng đầy hy vọng.”
“Họ đứng đó thêm một lúc lâu, cảm giác chân thật của sự sống đang chảy trong huyết quản con gái truyền qua tấm kính lạnh ngắt đến họ. Cuối cùng, một y tá nhẹ nhàng mời họ về, dặn dò họ giữ gìn sức khỏe và chờ đợi thông báo tiếp theo.
Ra khỏi khu vực chăm sóc đặc biệt, không khí dường như vẫn chưa tan hết sự căng thẳng. Trên đường về, Khang lái xe trong im lặng, còn Hằng ngồi bên cạnh, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nỗi đau cũ đã được thay thế bằng một thứ cảm xúc phức tạp hơn: sự nhẹ nhõm đến choáng váng, xen lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ. Phép màu đã xảy ra, nhưng câu hỏi “”Tại sao?”” vẫn lơ lửng, không lời đáp. Tại sao con bé đột ngột ngừng thở? Tại sao tim con ngừng đập? Và liệu điều khủng khiếp đó có thể lặp lại bất cứ lúc nào không?
Tin tức về “”đứa bé sống lại từ cõi chết”” lan đi nhanh hơn cả đám cháy rừng. Trong khu xóm, mọi người ban đầu không tin vào tai mình. Bà Tám, người đã khóc cạn nước mắt khi nghe tin Minh An mất, giờ đây vừa mừng vừa sửng sốt. “”Thật không thể tin nổi! Đúng là có phúc! Cháu nó được ông bà phù hộ rồi!”” bà lẩm bẩm với mấy người hàng xóm. Những câu chuyện được thêu dệt thêm, rằng đây là điềm lành, rằng cháu bé là người đặc biệt.
Quay lại bệnh viện, Minh An vẫn nằm đó, đấu tranh từng chút một. Các bác sĩ vẫn đang nỗ lực tìm hiểu nguyên nhân căn bệnh kỳ lạ khiến con bé rơi vào trạng thái gần như chết lâm sàng. Họ làm đủ mọi xét nghiệm, tham khảo ý kiến chuyên gia, nhưng kết quả vẫn mơ hồ. Tình trạng của Minh An ổn định hơn so với lúc mới nhập viện, nhưng vẫn rất yếu. Con bé cần thở máy, cần truyền dịch, và cần được theo dõi từng giây phút.
Thu Hằng và Minh Khang thay phiên nhau túc trực ở hành lang bệnh viện. Họ không còn khóc gào, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Nhìn con qua tấm kính, họ cảm nhận rõ ràng rằng hành trình phía trước còn rất dài và đầy thử thách. Phép màu đã mang con họ trở về, nhưng chưa xóa đi được mối đe dọa tiềm ẩn.
“”Anh Khang… liệu con có… có thể bị lại không?”” Hằng hỏi khẽ, giọng đầy bất an trong một đêm khuya ở hành lang vắng.
Khang siết chặt tay vợ, nhìn vào khuôn mặt gầy gò của cô. “”Anh không biết, Hằng ạ. Bác sĩ cũng chưa giải thích được gì cụ thể. Họ chỉ nói là tình trạng phức tạp.””
“”Vậy nguyên nhân là gì? Tại sao con lại bị như thế? Chẳng lẽ cả đời này chúng ta sẽ phải sống trong sợ hãi à?”” Nước mắt lại lưng tròng trong mắt Hằng.
Khang kéo vợ lại gần, ôm cô vào lòng. “”Không, Hằng. Chúng ta không sống trong sợ hãi. Chúng ta sẽ sống vì con. Dù có chuyện gì xảy ra, dù chặng đường này khó khăn đến đâu, chúng ta sẽ cùng con vượt qua.”” Anh biết lời nói của mình không xua tan được hết nỗi sợ hãi, nhưng ít nhất nó cũng cho vợ một chút điểm tựa.
Họ đã chuẩn bị cho sự mất mát tột cùng, đã chạm tới vực sâu của tuyệt vọng. Giờ đây, họ được ban tặng một cơ hội thứ hai, một cuộc sống thứ hai cho con gái. Nhưng cơ hội này không hề dễ dàng. Nó đi kèm với những câu hỏi chưa có lời đáp, những nguy cơ tiềm ẩn, và một tương lai bất định. Dù vậy, chỉ cần nhìn thấy hơi thở yếu ớt của con, nhìn thấy nhịp tim con vẫn đập trên màn hình, họ biết rằng mình sẽ làm tất cả, chiến đấu đến cùng để bảo vệ phép màu mong manh này.
Những ngày trôi đi tại bệnh viện thật chậm. Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng với Hằng và Khang, thế giới chỉ còn gói gọn trong căn phòng bệnh đặc biệt ấy, nơi con gái họ đang nằm. Họ dần làm quen với nhịp điệu của bệnh viện, với tiếng máy móc, với những lời động viên thận trọng của y bác sĩ. Nỗi sợ hãi không biến mất, nhưng nó được nén lại, nhường chỗ cho tình yêu vô bờ bến và quyết tâm kiên cường. Họ hiểu rằng, câu chuyện của Minh An không kết thúc bằng phép màu sống lại; nó chỉ mới bắt đầu một chương mới, một chương đầy khó khăn, nhưng cũng đầy hy vọng. Dù tương lai ra sao, họ sẽ đối mặt cùng nhau, cùng với con gái bé bỏng đã vượt qua lằn ranh sinh tử. Cuộc đời đã dạy họ một bài học nghiệt ngã về sự mong manh của sinh mệnh, nhưng cũng ban cho họ sức mạnh để trân trọng từng khoảnh khắc, từng hơi thở của con. Đó là bài học lớn nhất mà họ nhận được từ chuyến hành trình đầy nước mắt và kỳ tích này. Họ không còn bận tâm đến ánh nhìn của người đời hay những lời đồn đại. Điều duy nhất quan trọng là Minh An đang sống, và họ sẽ làm mọi thứ để con có được một cuộc sống trọn vẹn, bình yên nhất có thể.”

