“Chấp nhận làm người tìn:;h của bà sếp đã 60 tu;;ổi với gi;á gần 70 triệu 1 tháng, đêm nào xong việc với vợ tôi cũng lé-n ra ngoài kiếm chác thêm nhưng nào ngờ…
Tôi lấy vợ khi vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng. Vợ tôi hiền lành, làm giáo viên mầm non, tiền lương chỉ đủ chi tiêu trong tháng. Cưới nhau hơn 2 năm mà chưa mua nổi chiếc tủ lạnh mới, chứ đừng mơ đến chuyện mua nhà.
Rồi một ngày, bà sếp của tôi – người phụ nữ đã 60 t-uổi, quyền lực, giàu có – bất ngờ đề nghị:
“Cháu làm tôi vui, tôi sẽ làm cháu su;/ng s;/ướng.”
Bà ấy không cần tôi phải yêu. Chỉ cần tôi đi ăn, đi du lịch, rồi… qua đêm vài hôm một tuần. Đổi lại, bà trả tôi 70 triệu mỗi tháng, chuyển khoản đúng ngày, không nửa lời than phiền.
Ban đầu tôi thấy tởm, nhưng rồi những chiếc áo hiệu, điện thoại mới, và tài khoản ngân hàng ngày càng đầy khiến tôi tự hợp lý hóa mọi chuyện:
“Tôi không cướp của ai. Tôi chỉ đang đổi thời gian lấy tiền thôi.”
Đêm nào “xong việc” với vợ, tôi cũng giả vờ đau bụng hay “đi làm thêm ca đêm”, l-én đến khách sạn với bà sếp.
Lâu dần, tôi còn tranh thủ làm thêm vài “mối quen” là mấy cô trung niên đơn độc khác, coi như “mỗi đêm – một lương tháng”.
Tưởng đâu mình đã thành thạo trò chơi của quỷ.
Một đêm cuối tuần, tôi vừa rời khỏi khách sạn sau khi “phục vụ” một bà khách mới — là bạn của sếp — thì bất ngờ mọi chuyện ập tới… 👇👇”
“Anh ta vừa đẩy cánh cửa kính nặng trịch của khách sạn, hít một hơi dài không khí đêm lạnh. Cảm giác mệt mỏi và ghê tởm sau khi “”phục vụ”” bà khách mới – bạn của sếp – vẫn còn lẩn khuất, nhưng ý nghĩ về khoản tiền sắp nhận được đã nhanh chóng xoa dịu tất cả. Anh ta tự nhủ, chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, cuộc sống sẽ dễ thở hơn.
Kítttt…!
Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Một chiếc taxi đỗ xịch ngay trước mặt, chỉ cách mũi giày anh vài centimet. Cánh cửa sau bật mở.
Và rồi, thời gian như
ngưng đọng.
Người bước xuống xe là vợ anh.
Vẫn là bộ quần áo giản dị cô hay mặc đi làm, vẫn là mái tóc buộc gọn gàng sau gáy. Nhưng gương mặt cô thì khác hẳn. Nó hốc hác, xanh xao, đôi mắt thâm quầng hằn rõ sự mệt mỏi và lo lắng.
Toàn thân anh đông cứng lại. Hơi thở tắc nghẹn nơi cổ họng. Tim anh, vốn đang đập những nhịp bình thản của sự thỏa mãn sau một “”phi vụ”” thành công, giờ đây như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, ngừng hẳn lại. Cảm giác tội lỗi, thứ mà anh đã cố chôn vùi dưới những tờ tiền mệnh giá lớn, giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ, cào xé tâm can.
Vợ anh không hề liếc ngang liếc dọc. Ánh mắt cô dán chặt vào cửa chính khách sạn như có một mục tiêu xác định. Cô vội vã trả tiền cho tài xế rồi gần như chạy thẳng vào sảnh, lướt qua chồng mình chỉ cách vài bước chân mà không hề hay biết.
Giật mình, anh vội lùi lại, ép sát thân mình vào sau một cây cột đá cẩm thạch lớn ở lối vào, nín thở. *“Tại sao… Tại sao em lại ở đây?”* – câu hỏi gào thét trong đầu anh. Đây là địa bàn của anh, là thế giới dơ bẩn mà anh không bao giờ muốn cô biết đến.
Anh nhìn trân trối theo bóng lưng nhỏ bé của vợ đang vội vã tiến về phía quầy lễ tân. Cô không đến đây để tìm anh, nếu không cô đã gọi điện. Vậy cô đến đây vì điều gì? Tìm ai? Sự hoang mang tột độ dâng lên, biến thành một nỗi sợ hãi hữu hình. Lẽ nào… Lẽ nào cô đã biết tất cả?”
“Anh nín thở, hai mắt dán chặt vào bóng lưng vợ. Trái tim anh như một quả lắc điên cuồng, đập thình thịch vào lồng ngực, âm thanh của nó còn lớn hơn cả tiếng nhạc du dương trong sảnh khách sạn.
Người vợ cất giọng, giọng cô run run nhưng rành rọt: “”Chào cô, cho tôi hỏi… khu văn phòng cho thuê ở tầng nào ạ?””
Câu hỏi của cô như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt anh. Văn phòng cho thuê? Không phải phòng nghỉ? Toàn bộ những kịch bản tồi tệ nhất anh vừa vẽ ra trong đầu bỗng chốc sụp đổ, thay vào đó là một sự hoang mang còn khủng khiếp hơn.
Cô lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp, chỉ tay về phía chiếc thang cuốn bằng kính lấp lánh ở cuối sảnh: “”Dạ ở tầng lửng ạ. Chị đi thang cuốn kia lên là tới ngay.””
Vợ anh lí nhí cảm ơn, không một giây chần chừ, cô rảo bước về phía thang cuốn. Mỗi bước chân của cô dường như giẫm nát tâm can anh.
Cơn choáng váng qua đi, nhường chỗ cho một sự tò mò bệnh hoạn. Quên cả việc mình vừa làm, quên cả bà khách mới có lẽ vẫn đang chờ trên giường, quên cả cảm giác ghê tởm với chính bản thân, anh lén lút bám theo. Anh di chuyển như một bóng ma, nấp từ cột này sau chậu cây cảnh khác, giữ một khoảng cách an toàn, đôi mắt không rời khỏi bóng lưng nhỏ bé của vợ.
Tầng lửng khác hẳn sự xa hoa ở sảnh chính. Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo hắt xuống hành lang dài hun hút, hai bên là những cánh cửa văn phòng bằng kính mờ giống hệt nhau, im lìm trong đêm. Không khí ở đây im lặng đến rợn người, chỉ có tiếng bước chân của vợ anh vang lên đơn độc.
Bóng cô đi chậm lại, bước chân ngập ngừng như thể đang đấu tranh với chính mình. Rồi cô dừng lại trước một văn phòng không đề tên, chỉ có con số 304 khắc trên tấm biển đồng nhỏ xíu. Cô đứng đó, bất động, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, dường như đang lấy hết can đảm để làm một việc gì đó.
Nấp sau một cột đá hoa cương ở đầu hành lang, anh nhìn trân trối. Mọi thứ trong đầu anh rối như tơ vò. Vợ anh, một giáo viên mầm non hiền lành, người mà anh luôn tin rằng chỉ biết đến trường học và căn nhà nhỏ của họ, làm gì ở khu văn phòng cho thuê của một khách sạn hạng sang vào giữa đêm? Lòng anh thắt lại với một câu hỏi duy nhất, một câu hỏi găm sâu vào tâm trí, lạnh buốt: “”Cô ấy làm gì ở đây vào giờ này?”””
“Và rồi, sau một khoảnh khắc dài như vô tận, bàn tay run rẩy của cô cuối cùng cũng chạm vào nắm đấm cửa bằng đồng lạnh lẽo. Cô hít một hơi thật sâu, một hơi hít vào mang theo tất cả sự mệt mỏi và tuyệt vọng, rồi đẩy nhẹ.
Cánh cửa phòng 304 không khóa. Nó từ từ mở ra, không một tiếng động.
Lòng tò mò độc địa đã chiến thắng mọi sự sợ hãi. Ngay khi bóng lưng vợ khuất sau cánh cửa, anh rón rén di chuyển, áp sát người vào bức tường lạnh lẽo, ghé mắt vào khe cửa vừa khép lại nhưng không đóng hẳn.
Thứ anh nhìn thấy khiến mọi giả thuyết ghê tởm trong đầu anh tan biến, thay vào đó là một sự hoang mang tột độ. Đây không phải là một văn phòng làm ăn mờ ám, càng không phải là nơi hẹn hò bí mật. Căn phòng nhỏ đến đáng thương, chỉ vừa đủ kê một chiếc bàn làm việc đơn sơ và hai chiếc ghế bành đối diện nhau. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ một chiếc đèn bàn, khác hẳn với sự lạnh lẽo của hành lang bên ngoài. Trên bàn, một tấm biển mica nhỏ khắc dòng chữ rõ ràng: “”Phòng tư vấn tâm lý – Bác sĩ Hằng””.
Anh sững người. Tư vấn tâm lý?
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc ngẩng lên. Bà khoảng ngoài năm mươi, khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt hiền từ và thấu hiểu. Bà chính là Bác sĩ Hằng.
Bà Hằng mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy vợ anh bước vào. “”Em đến rồi à? Ngồi đi.””
Vợ anh gật đầu, lảo đảo bước tới chiếc ghế. Dường như chút sức lực cuối cùng của cô đã dùng hết để mở cánh cửa kia. Ngay khi vừa ngồi xuống, bờ vai cô bắt đầu run lên bần bật. Cô cúi gằm mặt, hai tay bấu chặt vào túi xách, cố gắng kìm nén, nhưng thất bại.
Tiếng khóc vỡ vụn, nức nở bật ra từ lồng ngực cô, một thứ âm thanh của nỗi đau đè nén đến cùng cực. Cô ngồi sụp xuống ghế, cả người co lại, tiếng khóc ngày một lớn hơn, xé nát không gian tĩnh lặng của căn phòng và xé nát cả cõi lòng người chồng đang chết lặng bên ngoài.
Bác sĩ Hằng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Bà lặng lẽ đứng dậy, rót một ly nước ấm từ bình thủy, rồi đặt nhẹ lên bàn trước mặt vợ anh. Bà đặt một tay lên vai cô, vỗ về an ủi.
“”Không sao đâu em, cứ khóc đi. Khóc được là tốt rồi,”” giọng bà Hằng trầm ấm, đầy cảm thông.
Vợ anh lắc đầu nguầy nguậy giữa những tiếng nấc, không thể nói thành lời.
Bác sĩ Hằng thở dài, ánh mắt bà trĩu xuống một nỗi buồn sâu sắc. Bà ngồi xuống đối diện, giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh chuyên nghiệp nhưng không giấu nổi niềm thương cảm.
“”Chị hiểu, trầm cảm sau khi mất đi đứa con đầu lòng là một cú sốc quá lớn.””
Câu nói ấy, nhẹ nhàng và thấu cảm trong căn phòng, lại như một nhát búa tạ giáng thẳng vào lồng ngực anh. Tai anh ù đi. Mất con? Đứa con đầu lòng? Cú sốc? Mọi thứ xung quanh anh chao đảo. Anh loạng choạng lùi lại, lưng đập vào bức tường đối diện. Toàn bộ thế giới quan, toàn bộ những lời nói dối, những đồng tiền dơ bẩn anh kiếm được nhân danh “”vì tương lai của hai vợ chồng”” bỗng chốc hiện lên, chế nhạo anh một cách tàn nhẫn.
Anh đã làm gì thế này? Trong khi anh mải mê bán rẻ nhân phẩm của mình, thì người vợ hiền lành của anh, người mà anh ngỡ là đang sống trong sự bình yên giả tạo do anh tạo ra, lại đang một mình gặm nhấm nỗi đau khủng khiếp đến vậy. Cổ họng anh nghẹn đắng, không phải vì ghê tởm bản thân, mà vì một sự thật vừa được phơi bày còn đau đớn hơn cả sự phản bội.”
“””Mất con?””
Từ ngữ ấy như một thực thể sống, chui vào tai anh, cắm rễ vào não và xé toạc mọi thứ. Anh trượt người xuống bức tường lạnh lẽo, sức lực hoàn toàn bị rút cạn. Hơi thở anh trở nên nặng nhọc, gấp gáp. Không. Không thể nào.
Một ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi bởi những cuộc hẹn hò vụng trộm và những đồng tiền dơ bẩn bỗng nhiên trồi lên, rõ mồn một như mới hôm qua.
Đó là một buổi tối muộn khoảng sáu tháng trước. Anh vừa trở về nhà sau một “”ca đêm”” với bà khách mới, người bạn của bà sếp. Người anh nồng nặc mùi nước hoa lạ và sự mệt mỏi giả tạo. Vợ anh ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ sờn, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Cô nói, giọng yếu ớt, rằng mẹ ở quê ốm nặng, cô phải về chăm một tháng.
Lúc đó, anh đã đóng kịch hoàn hảo. Anh chạy đến ôm cô, giọng đầy lo lắng: “”Em về cẩn thận nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe. Tiền nong có cần anh gửi thêm không?””.
Nhưng sâu thẳm trong đầu óc mục rỗng của anh, một niềm vui ích kỷ, độc địa đang reo hò. Một tháng! Một tháng tự do hoàn toàn! Không cần phải nói dối, không cần phải lén lút. Anh sẽ có ba mươi ngày toàn tâm toàn ý “”phục vụ”” bà sếp và các mối quen khác để kiếm thêm. Anh thậm chí còn nghĩ rằng, với một tháng “”làm việc”” hết công suất, anh sẽ sớm đủ tiền mua tặng cô chiếc tủ lạnh mới mà cô ao ước bấy lâu.
Anh đã vui mừng trên sự vắng mặt của cô. Anh đã hả hê trong không gian riêng tư mà không hề biết rằng, sự “”tự do”” của anh được xây nên từ những ngày tháng đau đớn và cô độc nhất trong cuộc đời người vợ. Cái cớ “”mẹ ốm”” chỉ là một lời nói dối vụng về để che đậy một bi kịch mà cô không đủ sức nói ra. Cô đã không về quê. Cô đã ở một nơi nào đó, một mình đối mặt với sự mất mát khủng khiếp, một mình chịu đựng cơn đau thể xác và sự tra tấn của tinh thần.
Ký ức tàn nhẫn kết thúc. Anh ngẩng đầu lên, mắt dán chặt vào khe cửa. Bên trong, tiếng khóc của vợ anh đã nhỏ lại, chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng.
Và rồi, một sự thật kinh hoàng khác như một cú sét đánh thẳng vào tâm trí anh.
Số tiền. Số tiền cô cẩn thận cất trong chiếc hộp thiếc dưới gầm giường. Cô nói đó là tiền cô dạy thêm, dành dụm để mua sắm cho gia đình, để đổi chiếc tủ lạnh. Anh đã từng khinh rẻ số tiền ít ỏi đó, so với con số 70 triệu một tháng anh nhận được.
Nhưng giờ anh đã hiểu. Toàn bộ số tiền đó. Toàn bộ sự chắt bóp, dành dụm của cô không phải để mua tủ lạnh. Mà là để trả cho những buổi trị liệu như thế này. Để cố gắng vá víu lại tâm hồn đã tan vỡ, trong khi gã chồng của cô đang mải mê bán rẻ thân xác mình vì những thứ vật chất tầm thường.
Cổ họng anh khô cháy. Một cảm giác tội lỗi còn kinh khủng hơn cả sự ghê tởm bản thân đang bóp nghẹt lấy trái tim anh. Anh không chỉ là một kẻ phản bội. Anh là một kẻ vô tâm, một kẻ tàn nhẫn đến không thể dung thứ.”
“Anh ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào bức tường lạnh buốt, đầu óc trống rỗng. Cảm giác tội lỗi đã biến thành một thứ axit đậm đặc, ăn mòn từng thớ thịt, từng tế bào thần kinh. Anh không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ một hơi thở của mình cũng sẽ làm vấy bẩn không khí thiêng liêng bên ngoài phòng trị liệu của vợ.
Chính lúc này, trong cái im lặng đến rợn người chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nấc nghẹn của vợ từ sau cánh cửa, chiếc điện thoại trong túi anh rung lên. Từng hồi rung như một con rắn độc đang cựa mình, đòi chui ra khỏi bóng tối.
Anh rút điện thoại ra. Màn hình sáng lên, hai chữ “Bà Sếp” hiện ra như một lời nguyền rủa. Đôi mắt anh dại đi. Bàn tay cầm điện thoại run lên, suýt nữa làm rơi. Anh muốn ném nó đi, muốn đập nát cái vật thể đã chứng kiến và tiếp tay cho toàn bộ sự mục rỗng của mình. Nhưng một phản xạ vô hồn, một thói quen hèn hạ đã ăn sâu vào máu khiến ngón tay anh trượt lên nút nghe.
“”A lô…”” Giọng anh khàn đặc, lạc đi.
Đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh, õng ẹo của người đàn bà sáu mươi tuổi vang lên, kéo anh về với cái thực tại mà anh đang kinh tởm hơn cả cái chết.
“”Em yêu, chị vừa nghe bạn chị khen em lắm. Con bé cứ tấm tắc mãi thôi. Đúng là không làm chị thất vọng mà.””
Từng lời, từng chữ như những mũi kim tẩm độc đâm vào màng nhĩ anh. “”Khen””. Bà ta đang khen anh vì đã làm tốt cái công việc dơ bẩn của mình, trong khi vợ anh, người phụ nữ của anh, đang phải trả tiền để người khác vá víu lại tâm hồn tan nát mà anh gây ra.
Bà sếp vẫn tiếp tục, giọng đầy phấn khích: “”Thưởng cho em nhé. Tối mai mình đi du thuyền, chỉ có hai chúng ta thôi. Chị mới thuê một chiếc, ngắm hoàng hôn trên sông thì tuyệt vời.””
Du thuyền. Hoàng hôn. Những thứ xa xỉ được mua bằng nỗi đau của vợ anh. Giọng nói từng khiến anh rạo rực vì quyền lực và tiền bạc giờ đây nghe ghê tởm lạ thường. Nó trần trụi, sáo rỗng và vô nhân tính. Nó là tiếng gọi từ địa ngục, nơi anh đã tự nguyện bán linh hồn mình.
Một cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày. Anh không thể nghe thêm một giây nào nữa.
“”Tút… tút… tút…””
Anh cúp máy ngang. Không một lời giải thích. Không một câu từ chối. Chỉ có sự im lặng đột ngột. Bàn tay anh run bần bật. Cả cơ thể anh run lên vì một cảm giác duy nhất: tự khinh bỉ chính mình. Nó dâng lên đến cổ họng, đặc quánh và đắng ngắt. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, vật chứng của tội ác, và rồi lại ngước nhìn về phía cánh cửa đóng im lìm. Phía sau cánh cửa ấy là cả thế giới của anh, một thế giới mà anh đã dùng chân đạp đổ.”
“Anh lái xe đưa vợ về trong một sự im lặng đặc quánh, nặng nề hơn cả ngàn lời chì chiết. Chiếc xe cũ kỹ lăn bánh trên đường, còn anh cảm giác mình đang lái nó thẳng xuống vực thẳm. Vợ anh ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, không một lời trách móc, không một cái liếc nhìn. Chính sự im lặng của cô mới là hình phạt khủng khiếp nhất.
Về đến căn nhà thuê chật hẹp, không khí càng thêm ngột ngạt. Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc họ rời đi, nhưng trong mắt anh, tất cả đã nhuốm một màu tang tóc. Vợ anh lẳng lặng đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, tấm lưng nhỏ bé run rẩy. Cô không khóc thành tiếng, chỉ có đôi vai thỉnh thoảng lại rung lên bần bật.
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào, trái tim như bị ai đó bóp nát. Anh biết, không thể trì hoãn thêm được nữa. Mỗi giây im lặng lúc này là một nhát dao nữa cứa vào cuộc hôn nhân của họ. Anh hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực, rồi chậm rãi bước vào phòng.
Anh không nói một lời, chỉ tiến đến trước mặt vợ, rồi đột ngột quỳ sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Vợ anh giật mình, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đầy ngỡ ngàng và đau đớn.
“Anh… anh xin lỗi…” Giọng anh lạc đi, khàn đặc như không phải của mình.
Và rồi, như một con đê bị vỡ, tất cả sự thật bẩn thỉu mà anh đã chôn giấu bấy lâu nay tuôn ra không thể kiểm soát. Anh kể hết. Anh kể về bà sếp 60 tuổi và cái giá 70 triệu một tháng. Anh kể về những buổi hẹn hò ở khách sạn, về những lời tán tỉnh giả tạo, về những cái đụng chạm mà anh phải nuốt xuống cùng với sự ghê tởm. Anh kể về bà khách mới, về những “mối quen” khác mà anh tranh thủ để kiếm thêm chút tiền dơ bẩn.
Anh cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt vợ, nước mắt của sự hối hận và nhục nhã cứ thế trào ra. “Anh đã nghĩ rằng tiền có thể khiến em vui… có thể mua cho em cái tủ lạnh mới, có thể cho em một cuộc sống tốt hơn… Anh đã ích kỷ… Anh đã kinh tởm chính bản thân mình…”
Anh nấc lên, cả cơ thể run lên vì xấu hổ. Anh chờ đợi một cái tát, một trận cuồng phong thịnh nộ, một lời nguyền rủa. Nhưng không. Vợ anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ khóc. Những giọt nước mắt của cô không còn nóng hổi vì tức giận, mà lạnh buốt như băng, từng giọt, từng giọt thấm vào tim anh, khiến nó đông cứng lại rồi vỡ tan thành hàng ngàn mảnh.
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói vỡ tan trong tiếng nấc.
“Em… em chỉ cần anh ở bên…”
Cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt sưng húp nhưng chứa đựng một nỗi đau sâu thẳm hơn cả đại dương.
“Chứ không cần những đồng tiền đó.””
“Câu nói của vợ như một nhát búa cuối cùng, đập tan tành chút ảo tưởng còn sót lại trong anh. Suốt đêm đó, anh không ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường, nhìn tấm lưng vợ run lên trong giấc ngủ chập chờn, nghe tiếng thút thít vỡ vụn của cô trong đêm. Từng lời thú tội của anh như những con quỷ lượn lờ trong căn phòng chật hẹp, ám ảnh tâm trí anh. Tiền. Anh đã nghĩ tất cả là vì tiền. Nhưng khi nhìn người phụ nữ mình yêu thương tan nát thế này, anh mới nhận ra mình đã đánh đổi thứ quý giá nhất để lấy về một mớ giấy lộn vô nghĩa.
Một quyết định sắt đá hình thành trong anh. Phải kết thúc. Phải đoạn tuyệt.
Sáng hôm sau, anh thức dậy trước cả tiếng chuông báo thức. Không khí trong nhà vẫn nặng như chì. Vợ anh đã tỉnh, đôi mắt sưng húp nhìn anh không chớp. Không có lời nào được nói ra. Anh lẳng lặng đi tới góc tủ, lôi ra toàn bộ số tiền mặt còn lại, những cọc tiền dơ bẩn mà anh đã cất giấu. Anh đặt chúng vào một chiếc túi giấy cùng với chiếc thẻ ngân hàng mà bà sếp đã đưa.
Anh mặc chiếc áo sơ mi đã cũ, không phải bộ đồ bảnh bao thường ngày anh vẫn mặc đến công ty. Trước khi ra cửa, anh quay lại nhìn vợ. Cô chỉ gật đầu nhẹ, một cái gật đầu chứa đựng cả sự đau đớn và một tia hy vọng mong manh.
Văn phòng công ty sáng nay có vẻ xa lạ. Anh bước qua những đồng nghiệp đang chào hỏi, ánh mắt không dao động, tiến thẳng đến căn phòng sang trọng cuối hành lang. Cánh cửa phòng sếp hé mở. Anh không gõ cửa, cứ thế đẩy vào.
Bà sếp đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm ly trà nóng. Thấy anh, bà ta không ngạc nhiên, chỉ nhướn mày.
Anh không nói một lời, bước tới bàn, dốc ngược chiếc túi giấy. Những cọc tiền và chiếc thẻ nhựa rơi xuống mặt bàn gỗ bóng loáng, tạo ra một âm thanh khô khốc, trần trụi.
“Cháu xin lỗi, thưa sếp. Cháu không thể tiếp tục.” Giọng anh chắc nịch, không có chút do dự nào.
Bà sếp đặt ly trà xuống, một nụ cười khẩy từ từ nở trên đôi môi đã được tô son kỹ lưỡng. Bà ta nhìn đống tiền, rồi lại nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ kẻ cả và khinh miệt, như thể đang xem một vở kịch trẻ con.
“Cậu làm loạn đủ chưa?” Bà ta chậm rãi nói. “Giở trò tự trọng rẻ tiền này để đòi tăng giá à?”
“Cháu không đòi gì cả,” anh đáp, giọng rành rọt. “Cháu muốn chấm dứt.”
Nụ cười trên môi bà ta tắt ngấm, thay vào đó là một cái nhếch mép lạnh lẽo. Bà ta ngả người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc như dao găm thẳng vào anh.
“Cậu nghĩ cậu có quyền lựa chọn sao?””
“Ánh mắt bà ta không còn vẻ giận dữ, chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến rợn người của một kẻ bề trên đang nhìn một con kiến dám cả gan cựa quậy. Bà ta không thèm liếc tới đống tiền trên bàn, chỉ gõ nhẹ ngón tay thon dài, móng tay được sơn đỏ chói, xuống mặt bàn.
“Quyền lựa chọn,” bà ta lặp lại, giọng nói đều đều nhưng chứa đầy sự đe dọa. “Cậu sẽ sớm biết thôi. Bây giờ thì cút ra ngoài cho khuất mắt tôi.”
Anh không nói thêm lời nào, chỉ xoay người bước đi. Tấm lưng anh thẳng tắp, nhưng mỗi bước chân rời khỏi căn phòng đó lại nặng trĩu như đeo chì. Anh đã thắng trong cuộc đối đầu trực diện, nhưng anh biết, cuộc chiến thực sự còn chưa bắt đầu.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy cuộc sống của anh trong hai ngày tiếp theo. Ở công ty, bà sếp lướt qua anh như một bóng ma, không một ánh nhìn, không một lời nói. Bà ta đối xử với anh như thể anh không tồn tại. Chính sự bình thản giả tạo đó mới khiến anh đứng ngồi không yên. Các đồng nghiệp khác dường như cũng đánh hơi được điều gì đó bất thường. Họ nhìn anh với ánh mắt vừa tò mò vừa thương hại, những lời xì xào bàn tán luôn im bặt mỗi khi anh đến gần.
Buổi tối, không khí trong căn nhà nhỏ cũng không khá hơn. Vợ anh vẫn nấu cơm, vẫn giặt giũ, nhưng giữa hai người là một khoảng không vô hình không thể lấp đầy. Nỗi đau và sự thất vọng vẫn còn đó, chỉ được nén lại dưới vẻ ngoài bình lặng. Anh muốn nói điều gì đó, muốn giải thích rằng anh đang cố gắng sửa sai, nhưng cổ họng lại đắng ngắt.
Sáng ngày thứ ba, khi anh vừa bước chân vào sảnh công ty, trưởng phòng nhân sự đã đợi sẵn. Gương mặt ông ta cứng nhắc, đầy vẻ khó xử.
“Giám đốc muốn cậu lên gặp tôi một chút,” ông ta nói, tránh ánh mắt của anh.
Tim anh thót lại. Linh tính mách bảo anh điều tồi tệ nhất đã đến. Trong phòng nhân sự, một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên bàn. Quyết định sa thải. Anh cầm nó lên, bàn tay hơi run rẩy. Dòng chữ “vi phạm nghiêm trọng quy định công ty, gây ảnh hưởng đến hình ảnh và lợi ích chung” đập vào mắt anh như một cái tát trời giáng. Không một lời giải thích cụ thể, không một bằng chứng. Chỉ là một phán quyết từ trên trời rơi xuống.
Anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn làm việc, dưới hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về phía mình. Cảm giác nhục nhã và bất lực xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Anh như một con tốt thí bị hất văng khỏi bàn cờ mà không có quyền phản kháng.
Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, ánh nắng chói chang khiến anh nheo mắt. Thế giới ngoài kia vẫn vận hành bình thường, chỉ có thế giới của anh vừa sụp đổ. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh rung lên. Một tin nhắn mới. Là một số máy lạ, nhưng anh biết ngay là của ai.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cậu bé ạ.”
Từng con chữ như những mũi kim độc châm thẳng vào da thịt anh. Anh ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ phòng làm việc của bà sếp trên tầng cao nhất, cảm giác như có một đôi mắt quỷ quyệt đang nhìn xuống anh từ trên đó. Anh đã sai. Anh đã không chỉ từ chối một hợp đồng dơ bẩn. Anh đã đánh vào lòng kiêu hãnh của một con quỷ thật sự, và giờ đây, nó sẽ không bao giờ buông tha cho anh.”
“Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khớp ngón tay trắng bệch. Sự kiêu ngạo ít ỏi còn sót lại sau khi bị sa thải đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi trần trụi. Anh không chỉ chọc giận một người đàn bà giàu có, anh đã thách thức một thế lực có thể nghiền nát anh bất cứ lúc nào.
Những ngày tiếp theo là địa ngục trần gian. Anh lao vào tìm việc như một con thiêu thân, rải hồ sơ khắp nơi, từ những công ty lớn ngang tầm đến những doanh nghiệp nhỏ hơn. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đáng sợ. Vài công ty gọi anh phỏng vấn, nhưng rồi tất cả đều kết thúc bằng một kịch bản giống hệt nhau. Họ tỏ ra rất ấn tượng với kinh nghiệm của anh, nhưng rồi sau một cuộc điện thoại “”xác minh thông tin”” nào đó, thái độ của họ lập tức thay đổi. Ánh mắt họ nhìn anh trở nên dò xét, lạnh nhạt, và cuối cùng là một cái lắc đầu từ chối với lý do “”không phù hợp văn hóa công ty””.
Anh biết chắc chắn đó là bàn tay của bà sếp. Quyền lực của bà ta như một tấm lưới vô hình, bao trùm cả cái ngành này. Bà ta không cần phải ra mặt, chỉ một cú điện thoại, một lời nhắn từ trợ lý, là đủ để đóng sập mọi cánh cửa trước mặt anh. Cảm giác bị cả thế giới quay lưng khiến anh nghẹt thở.
Về nhà, anh phải đối mặt với một áp lực khác. Anh không dám nói với vợ chuyện mình bị đuổi việc. Anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề mỗi sáng, giả vờ đi làm rồi lại lang thang khắp các quán cà phê rẻ tiền, cắm mặt vào laptop để tìm kiếm một cơ hội vô vọng. Tiền tiết kiệm cạn dần, nhưng gánh nặng lớn nhất là lời nói dối đang ngày một lớn lên, đè nặng lên tâm trí anh.
Nhưng bà ta không chỉ muốn dừng lại ở đó. Bà ta muốn phá hủy tất cả mọi thứ của anh.
Cơn bão thực sự ập đến vào một buổi chiều thứ năm, tại chính ngôi trường mầm non nơi vợ anh đang làm việc. Đó vốn là thế giới bình yên của cô, tràn ngập tiếng cười trẻ thơ và những bài hát ngộ nghĩnh. Nhưng hôm đó, sự bình yên đã bị xé toạc.
Hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm đậm, bước vào sân trường vào giờ tan học, khi các phụ huynh đang đến đón con. Họ không giống những người mẹ bình thường. Họ đi thẳng đến chỗ vợ anh đang dắt tay một đứa trẻ ra cổng, rồi một người cất giọng a dua, đủ lớn để tất cả những người xung quanh đều nghe thấy.
“Ô, tìm mãi mới ra trường này. Nghe nói ở đây có cô giáo mà chồng làm ‘trai bao’ cho các quý bà phải không nhỉ? Chắc là cô này rồi, trông xinh xắn thế cơ mà.”
Câu nói như một quả bom nổ tung giữa sân trường. Mọi âm thanh đều im bặt. Hàng chục cặp mắt, từ đồng nghiệp đến các vị phụ huynh, đều đổ dồn về phía vợ anh. Khuôn mặt cô tái đi, trắng bệch như tờ giấy. Cô sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Người phụ nữ kia nhếch mép cười khẩy, tiếp tục bồi thêm: “Chồng cô giỏi thật đấy. Chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ? Chị em chúng tôi cũng muốn ‘trải nghiệm’ thử xem sao. Cô cho xin số liên lạc được không?”
Nước mắt bắt đầu lưng tròng trong mắt vợ anh. Cô lắp bắp, cố gắng phản bác: “Các… các chị nói gì vậy? Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây…”
“Nhầm lẫn à?” Người còn lại cười ré lên. “Cả cái giới này ai mà chẳng biết. Đừng giả vờ ngây thơ nữa cô giáo ạ. Loại chồng như thế thì vợ cũng chẳng ra gì đâu.”
Nói rồi, hai người phụ nữ quay lưng bỏ đi, để lại một mớ hỗn độn phía sau. Vợ anh đứng như trời trồng, hai tai ù đi, cảm nhận rõ từng ánh mắt đang xuyên qua người mình. Có sự tò mò, có sự khinh bỉ, có cả sự thương hại. Thế giới trong sáng của cô đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong vài phút. Cô vội vã giao nốt đứa trẻ cho phụ huynh rồi chạy vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa và bật khóc nức nở. Sự nhục nhã và hoang mang tột độ bóp nghẹt lấy trái tim cô. Chồng cô, người đàn ông cô luôn tin tưởng, tại sao lại có những lời đồn khủng khiếp như vậy?”
“Tiếng cửa lách cách mở khiến anh giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Vợ anh bước vào, nhưng đó không phải là người vợ rạng rỡ anh vẫn thấy mỗi chiều. Cô như một cái bóng, lờ đờ, vô hồn. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Cô không nhìn anh, lẳng lặng đi về phía phòng ngủ, bước chân nặng như chì.
Anh vội chạy theo, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nỗi sợ hãi mà anh đã cố đè nén bấy lâu nay bùng lên dữ dội. “Em… em sao vậy? Có chuyện gì ở trường à?”
Vợ anh dừng lại, lưng vẫn quay về phía anh. Bờ vai cô run lên bần bật. Cô không trả lời ngay, sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn cả ngàn lời trách móc. Một lúc lâu sau, cô mới cất giọng, khàn đặc và lạc đi. “Hôm nay… có người đến trường.”
“Ai? Họ làm gì em?” Anh hỏi dồn, dù trong thâm tâm đã biết câu trả lời.
Cô quay phắt lại, đôi mắt ngập tràn nước mắt nhưng ánh nhìn thì sắc như dao, đầy phẫn uất và đau đớn. “Họ nói… họ nói chồng tôi là trai bao! Họ hỏi xin số điện thoại của anh ngay trước mặt tất cả phụ huynh và đồng nghiệp của tôi! Anh nói đi! Anh giải thích đi!”
Từng lời của cô như những nhát búa giáng thẳng vào đầu anh. Anh chết lặng, toàn thân đông cứng. Mọi lời nói dối, mọi sự che đậy bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Anh lắp bắp: “Em à, đó… đó là hiểu lầm thôi. Họ…”
“Hiểu lầm?” Vợ anh cười gằn, một nụ cười méo mó đến thảm hại. “Hiệu trưởng vừa gọi cho tôi. Bà ấy nói tôi tạm thời không cần đến trường nữa, để ‘chờ sự việc được làm rõ’. Anh có hiểu không? Tôi mất việc rồi! Tôi bị đuổi việc vì sự nhục nhã mà anh mang lại!”
Cô gào lên, trút ra tất cả nỗi tủi hổ và hoang mang đã dồn nén. Anh chỉ biết đứng im chịu trận. Hết rồi. Bà sếp đã ra đòn cuối cùng, một đòn chí mạng không chỉ nhắm vào anh mà còn hủy hoại cả người phụ nữ vô tội bên cạnh anh.
Những ngày sau đó là một chuỗi im lặng đến nghẹt thở. Căn nhà nhỏ trở thành một hầm băng. Vợ anh không nói với anh một lời, chỉ thỉnh thoảng lại bật khóc một mình. Anh cũng không còn mặt mũi nào để giả vờ đi làm nữa. Cả hai cùng bị nhốt trong bốn bức tường của sự thất nghiệp và tuyệt vọng.
Tiền tiết kiệm đã cạn kiệt từ những ngày anh lang thang tìm việc trong vô vọng. Giờ đây, đến cả tiền ăn hàng ngày cũng trở thành một vấn đề. Cơn đói và sự túng quẫn là một thực tế trần trụi, không thể né tránh.
Trong một buổi chiều ảm đạm, khi trong nhà không còn gì để nấu, anh ngồi bần thần trên ghế, nhìn vào đôi tay trắng. Và rồi, anh nhìn thấy nó. Chiếc đồng hồ hiệu sáng bóng trên cổ tay. Vật mà bà sếp đã tặng anh, thứ mà anh đã từng vênh váo xem như một biểu tượng của sự “thành công” trá hình. Bên cạnh là chiếc điện thoại đời mới nhất, cũng là một món quà từ một “mối quen” khác.
Chúng đã từng là niềm tự hào phù phiếm của anh. Giờ đây, chúng là hy vọng sống sót duy nhất.
Anh lặng lẽ tháo chiếc đồng hồ, cẩn thận lau sạch rồi cất vào hộp. Anh cầm chiếc điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình lần cuối rồi khôi phục cài đặt gốc, xóa sạch mọi dấu vết của quá khứ nhơ nhuốc. Anh không nói với vợ một lời, cầm hai món đồ và bước ra khỏi nhà.
Điểm đến của anh là một tiệm cầm đồ cũ kỹ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Mùi ẩm mốc và không khí đặc quánh của sự túng thiếu bao trùm lấy anh. Gã chủ tiệm với ánh mắt soi mói, lật qua lật lại chiếc đồng hồ, gõ gõ vào mặt kính rồi đưa ra một cái giá rẻ mạt. Anh không mặc cả, gật đầu chấp nhận.
Cầm những đồng tiền nhàu nát, phần lớn là tiền lẻ trên tay, anh cảm thấy một sự chua chát dâng lên tận cổ họng. Anh đã bán đi nhân phẩm để có được những món đồ xa xỉ. Giờ đây, anh lại phải bán đi những món đồ xa xỉ đó chỉ để đổi lấy vài bữa ăn qua ngày. Vòng luẩn quẩn của sự nhục nhã dường như không bao giờ kết thúc.”
“Anh bước về nhà, những bước chân nặng trĩu như đeo chì. Số tiền nhàu nát trong túi quần không mang lại cảm giác an tâm, mà chỉ như một vật chứng cho sự thất bại và nhục nhã của anh. Anh đẩy cửa, chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự im lặng băng giá, với những giọt nước mắt câm lặng của vợ.
Nhưng căn nhà không lạnh lẽo như anh tưởng. Một mùi thơm nhẹ của cơm và thức ăn nóng thoang thoảng trong không khí. Vợ anh không ngồi trong bóng tối. Cô đang ở trong bếp, bóng lưng gầy guộc nhưng thẳng thớm, đang múc canh ra tô.
Nghe tiếng cửa, cô quay lại. Đôi mắt vẫn còn sưng, nhưng không còn vẻ hoang dại, tuyệt vọng của mấy ngày trước. Thay vào đó là một sự bình tĩnh đến lạ lùng. Cô nhìn anh, rồi nhìn xuống bàn ăn đã dọn sẵn hai chén cơm trắng và một đĩa rau luộc đơn sơ.
Anh sững người. Cổ họng nghẹn lại. Anh bước tới bàn, run rẩy rút xấp tiền trong túi ra, đặt lên mặt bàn gỗ cũ kỹ. “Anh… anh bán cái đồng hồ với điện thoại rồi. Chỉ được… chừng này thôi.”
Anh cúi gằm mặt, không dám nhìn cô, chờ đợi một lời trách mắng, một cái tát hay đơn giản là sự khinh bỉ. Nhưng không có gì cả. Chỉ có tiếng ghế gỗ được kéo ra nhẹ nhàng. Vợ anh ngồi xuống, ánh mắt không nhìn vào xấp tiền bẩn thỉu, mà nhìn thẳng vào anh.
“Anh ngồi xuống ăn cơm đi. Em vay tạm của chị đồng nghiệp một ít mua gạo rồi.” Giọng cô đều đều, không một chút gợn sóng.
Sự bình tĩnh của cô khiến anh càng thêm hoảng loạn. Anh ngước lên, lắp bắp: “Em… Anh xin lỗi… Tất cả là lỗi của anh. Anh đã hủy hoại mọi thứ…”
Lời thú tội của anh bị cắt ngang bởi một bàn tay ấm áp. Vợ anh đã rời ghế, bước đến bên cạnh và đặt tay lên vai anh. Cô không nói gì, chỉ siết nhẹ. Cái siết tay ấy không phải là sự tha thứ dễ dàng, mà là một sự thấu hiểu sâu sắc. Khi anh dám ngẩng đầu lên nhìn cô, anh thấy nước mắt lại đang lăn dài trên má cô, nhưng lần này, nó không chứa đựng sự phẫn uất.
Cô ngồi xuống đối diện anh, nắm lấy bàn tay chai sần của anh đang run rẩy trên bàn. Bàn tay cô nhỏ bé, mềm mại nhưng lại truyền cho anh một luồng sức mạnh lạ thường.
“Những ngày qua, em đã nghĩ rất nhiều,” cô bắt đầu, giọng khàn đi. “Em giận anh. Em hận anh. Em cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Nhưng rồi em nhận ra, nếu em cũng gục ngã, thì ai sẽ ở bên cạnh anh đây?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt trong veo và kiên định. “Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại, danh dự bị bôi nhọ có thể làm sạch. Em tin anh không phải người như vậy, chỉ là anh đã chọn sai con đường. Nhưng không sao cả, sai thì mình làm lại.”
Cô siết chặt tay anh hơn, từng lời nói như một dòng nước mát lành tưới vào tâm hồn khô cằn, mục ruỗng của anh.
“Chỉ cần vợ chồng mình còn tin nhau, chỉ cần anh vẫn còn muốn làm lại từ đầu, chúng ta sẽ vượt qua. Em sẽ ở đây. Cùng anh.”
Từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt của người đàn ông tưởng chừng đã chai sạn. Anh không khóc vì nhục nhã hay thất bại nữa. Anh khóc vì được thấu hiểu, vì được yêu thương ngay cả khi anh là một kẻ tồi tệ nhất. Lời nói của cô, sự bao dung của cô, chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng kéo anh lên từ vực thẳm tuyệt vọng. Anh biết, từ giây phút này, anh không còn chiến đấu một mình nữa.”
“Bữa cơm nguội ngắt nhưng lòng người lại ấm đến lạ. Cái nắm tay của vợ như một lời cam kết thầm lặng, một lời thề son sắt rằng anh không còn đơn độc trên con đường chông gai này nữa. Anh gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng, trong ánh mắt ánh lên một sự quyết tâm sắt đá chưa từng có. Anh không thể gục ngã, không chỉ vì bản thân, mà còn vì người phụ nữ đang đặt trọn niềm tin vào anh.
“Mụ ta nghĩ có tiền là có tất cả,” anh nghiến răng, giọng nói thoát ra đầy căm phẫn. “Mụ ta sẽ phải trả giá.”
Vợ anh không nói gì, chỉ gật đầu. Cô đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa, mỗi hành động đều toát lên sự bình thản nhưng kiên định. Sự im lặng của cô còn có sức mạnh hơn vạn lời cổ vũ.
Đêm đó, anh không ngủ. Anh ngồi trong góc phòng khách tối om, lục lại danh bạ trong chiếc điện thoại cũ kỹ. Những cái tên anh từng muốn xóa đi vĩnh viễn, giờ lại là tia hy vọng duy nhất. Đó là những “”mối quen”” cũ, những người phụ nữ mà anh từng phục vụ qua sự giới thiệu của bà sếp, và cả những người anh nghe nói cũng từng là nạn nhân của bà ta theo những cách khác nhau.
Cuộc gọi đầu tiên, đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng anh đã cúp máy thẳng thừng.
Cuộc gọi thứ hai, một giọng phụ nữ run rẩy vang lên: “Cậu tha cho tôi đi. Tôi không muốn dính dáng gì đến bà ấy nữa. Quyền lực của bà ấy lớn lắm, chúng ta không đấu lại đâu.”
Cuộc gọi thứ ba, thứ tư… tất cả đều là những lời từ chối phũ phàng, những nỗi sợ hãi hữu hình qua điện thoại. Hy vọng trong anh vơi dần, thay vào đó là cảm giác bất lực quen thuộc. Quyền lực và tiền bạc của bà sếp đã tạo ra một tấm lưới vô hình, bịt miệng tất cả những ai dám chống đối. Anh gần như buông xuôi, ném chiếc điện thoại xuống ghế.
Đúng lúc đó, vợ anh mang ra một ly nước ấm, đặt nhẹ vào tay anh. “Còn một người nữa, phải không anh?”
Anh nhìn vào số điện thoại cuối cùng trong danh sách. Đây là một nữ doanh nhân, người mà anh chỉ gặp vài lần. Anh nghe đồn bà này từng có thời gian hợp tác làm ăn với bà sếp nhưng sau đó bị chính bà sếp chơi xấu, điêu đứng một thời gian.
Anh hít một hơi thật sâu, bấm nút gọi.
“Alo?” Giọng một người phụ nữ lạnh lùng, dứt khoát vang lên.
“Dạ, chào chị. Tôi… tôi là người từng… được bà sếp giới thiệu đến cho chị…” Anh ngập ngừng, cảm thấy xấu hổ khi phải gợi lại quá khứ nhơ nhuốc.
“Tôi không nhớ,” người phụ nữ đáp gọn lỏn, chuẩn bị cúp máy.
“Khoan đã!” Anh vội vàng nói, giọng gần như van nài. “Làm ơn đừng cúp máy! Tôi không gọi để làm phiền chị. Tôi gọi vì chính bà sếp. Mụ ta đã lừa tôi, đẩy tôi vào đường cùng. Tôi muốn lật đổ mụ ta!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Sự im lặng nặng nề đến mức anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Anh đã nghĩ bà cũng sẽ từ chối như những người khác. Nhưng rồi, giọng nói lạnh lùng kia lại cất lên, có chút gì đó khác lạ.
“Bà ta đã làm gì cậu?”
Anh kể lại mọi chuyện, từ bản hợp đồng 70 triệu một tháng, đến những yêu cầu quái đản, và cuối cùng là cú lật mặt tàn nhẫn khiến anh mất trắng. Anh không giấu giếm sự nhục nhã của mình.
Nghe xong, người phụ nữ bỗng bật cười, một tiếng cười khẩy đầy chua chát và căm hận.
“Con rắn độc đó vẫn không thay đổi chút nào. Luôn dùng tiền và thủ đoạn để thao túng, chà đạp người khác. Ngày xưa, tôi cũng vì tin tưởng mà bị nó đâm cho một nhát sau lưng, suýt nữa thì phá sản.”
Sự thù hận trong giọng nói của bà khiến anh nhận ra mình đã tìm đúng người.
“Vậy… vậy chị có thể giúp tôi không?” anh hỏi, giọng đầy hy vọng.
“Giúp cậu?” Bà ngừng lại một giây, giọng nói trở nên sắc bén như dao. “Tôi không giúp cậu. Tôi giúp chính tôi. Đã đến lúc con mụ đó phải trả lại món nợ năm xưa. Cậu có bằng chứng gì trong tay?””
“Anh siết chặt chiếc điện thoại, giọng nói run lên vì căm hận và hy vọng. “”Tôi có một đoạn ghi âm. Ghi lại toàn bộ những lời mụ ta đe dọa, ép buộc tôi. Giọng của chính mụ ta.””
Người phụ nữ kia ở đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi một tiếng cười lạnh lẽo vang lên. “”Tuyệt vời. Bằng chứng trực tiếp luôn là thứ vũ khí sắc bén nhất. Được rồi, cậu nghe cho kỹ đây. Cuối tuần này, bà ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tri ân đối tác lớn tại khách sạn Grand Plaza. Đó là nơi bà ta khoe khoang quyền lực và thanh thế của mình. Tôi có thiệp mời. Cậu đi cùng tôi.””
“”Nhưng… làm sao tôi vào được?”” Anh lo lắng.
“”Cậu sẽ là ‘trợ lý’ của tôi. Cứ ngẩng cao đầu mà đi. Đã đến lúc đòi lại những gì thuộc về mình, cậu không thể tỏ ra sợ hãi được nữa.”” Giọng bà ta đanh lại, chứa đựng một thứ quyền lực không thể xem thường.
—
Đêm tiệc, khách sạn Grand Plaza sáng rực như một cung điện. Ánh đèn pha lê lộng lẫy, tiếng nhạc du dương, những con người trong trang phục sang trọng, tay nâng ly rượu vang đắt tiền, nói cười giả lả. Giữa không gian xa hoa đó, bà sếp, trong một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu, trông như một bà hoàng. Bà ta đi lại giữa các đối tác, nụ cười tự mãn không lúc nào tắt trên môi, nhận lấy những lời tung hô và nịnh bợ. Bà ta không hề hay biết, hai bóng người quen thuộc đã lặng lẽ hòa vào đám đông.
Anh, trong bộ vest mượn vừa vặn, cảm thấy lạc lõng và tim đập liên hồi. Nhưng khi nhìn sang người phụ nữ đi bên cạnh, anh thấy bà hoàn toàn bình thản. Vẻ tự tin, khí chất của một doanh nhân thực thụ toát ra từ bà khiến không ai dám nhìn họ bằng ánh mắt dò xét.
“”Bình tĩnh,”” bà ta thì thầm, “”chờ đúng thời điểm.””
Và thời điểm đó đã đến. Sau màn phát biểu của vài vị khách quý, bà sếp trịnh trọng bước lên sân khấu chính, cầm lấy micro. Cả khán phòng im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bà.
“”Kính thưa quý vị, các đối tác thân thiết,”” bà ta bắt đầu, giọng nói vang vọng, đầy tự hào. “”Để có được thành công như ngày hôm nay, công ty chúng tôi luôn đặt chữ ‘tín’ và sự ‘trong sạch’ lên hàng đầu. Chúng tôi tin rằng, quyền lực và tiền bạc chỉ bền vững khi được xây dựng từ nền tảng đạo đức…””
Anh nhìn người phụ nữ kia, bà khẽ gật đầu. Đó là tín hiệu.
Trong lúc bà sếp đang say sưa với những lời lẽ đạo đức giả dối, anh tách khỏi đám đông, bước thẳng về phía sân khấu. Vài nhân viên an ninh định chặn anh lại, nhưng anh lách qua họ một cách quyết liệt. Mọi người bắt đầu xì xào, ngơ ngác nhìn kẻ phá bĩnh không mời.
Bà sếp khựng lại, nụ cười trên môi đông cứng khi nhận ra anh. Ánh mắt bà ta từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ tột độ. “”Mày… mày làm cái gì ở đây? Cút xuống ngay!”” Bà ta rít lên qua kẽ răng, cố giữ âm lượng nhỏ nhất có thể.
Anh không nói gì. Anh chỉ lẳng lặng bước tới gần bục phát biểu, nơi có chiếc micro đang bật. Anh rút điện thoại ra, bàn tay hơi run nhưng ánh mắt thì kiên định lạ thường. Anh nhấn nút play.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả khán phòng. Và rồi, từ hệ thống loa cao cấp, một giọng nói chói tai, quen thuộc đến ghê rợn vang lên, hoàn toàn trái ngược với giọng điệu sang trọng vài giây trước.
“”Mày nghĩ mày thoát được tao à? Cái hợp đồng đó là mạng sống của mày! Mỗi tháng 70 triệu không phải để mày ngồi chơi! Mày phải phục vụ tao, phục vụ những người tao muốn! Nếu không, không chỉ mày, mà cả con vợ giáo viên quèn của mày cũng đừng hòng sống yên!””
Những lời đe dọa, ép buộc trần trụi, ghê tởm vang vọng khắp khán phòng. Bà sếp đứng chết trân trên sân khấu, khuôn mặt từ đỏ bừng vì giận dữ chuyển sang trắng bệch vì kinh hoàng và nhục nhã. Bữa tiệc của quyền lực và danh vọng, trong phút chốc, đã biến thành phiên tòa công khai luận tội chính bà ta.”
“Đoạn ghi âm kết thúc, nhưng những lời lẽ ghê tởm của bà sếp vẫn còn vang vọng trong sự im lặng chết chóc của khán phòng. Không một tiếng động, không một hơi thở. Hàng trăm cặp mắt, từ sững sờ, kinh ngạc chuyển dần sang khinh bỉ, tất cả đều đổ dồn về phía người phụ nữ đang hóa đá trên sân khấu. Bà ta run rẩy, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt ra một lời nào. Bữa tiệc của danh vọng đã biến thành đài hành hình của chính bà ta.
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên như một đàn ong vỡ tổ, ngày một lớn hơn.
“”Trời đất ơi… Thật không thể tin nổi…””
“”Đó… đó đúng là giọng của bà chủ tịch mà!””
“”Thật ghê tởm! Bên ngoài thì nói đạo lý, bên trong thì ép buộc nhân viên làm những chuyện đồi bại thế này!””
Các đối tác lớn, những người vừa nâng ly chúc tụng bà ta, giờ đây nhìn nhau với ánh mắt kinh hãi và ghê tởm. Một vài người bắt đầu lắc đầu, lặng lẽ đặt ly rượu xuống bàn. Niềm tin và sự tôn trọng họ dành cho bà ta đã vỡ tan thành trăm mảnh.
Đúng lúc này, người phụ nữ đã giúp anh – bà khách mới – bình thản đứng dậy từ hàng ghế VIP. Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía bà. Với phong thái đĩnh đạc, bà cất giọng, đủ lớn để cả khán phòng nghe rõ.
“”Những gì quý vị vừa nghe, thật đáng buồn, vẫn chưa phải là tất cả sự thật về người phụ nữ này.””
Bà sếp giật mình, quay phắt lại nhìn bà ta, ánh mắt long lên sòng sọc như một con thú bị dồn vào chân tường. “”Bà… bà im đi! Đừng có đặt điều!””
Người phụ nữ kia chỉ nhếch mép cười khẩy. “”Im? Tại sao tôi phải im lặng khi chính bà đã dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để chiếm đoạt dự án của công ty tôi, dùng những hợp đồng ma để rửa tiền, đẩy bao nhiêu đối tác nhỏ lẻ đến bờ vực phá sản? Quý vị ở đây, có ai dám chắc những con số đẹp đẽ trong báo cáo bà ta trình ra là thật không?””
Một cú đòn chí mạng thứ hai. Nếu đoạn ghi âm kia là tội lỗi về đạo đức cá nhân, thì lời tố cáo này đánh thẳng vào nền tảng kinh doanh của bà ta. Cả khán phòng thực sự chấn động. Các đối tác lớn bắt đầu đứng dậy, không nói một lời, vẻ mặt lạnh như băng. Họ không cần thêm bằng chứng nào nữa. Ánh mắt họ nhìn bà sếp chứa đầy sự khinh bỉ và phán xét. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là một cổ đông quan trọng, ném thẳng tấm thiệp mời lên bàn rồi quay lưng bước đi. Hành động đó như một hiệu lệnh, hàng loạt người khác cũng lần lượt rời đi, bỏ lại một không gian sang trọng giờ đây trống rỗng và nhục nhã.
“”KHÔNG! ĐỨNG LẠI! TẤT CẢ LÀ VU KHỐNG!”” Bà sếp gào lên trong tuyệt vọng, nhưng tiếng hét của bà ta chỉ chìm nghỉm trong sự im lặng đáng sợ của những người ở lại và tiếng bước chân dứt khoát của những người rời đi.
Anh nhìn cảnh tượng đó, một cảm giác hả hê chưa từng có dâng lên trong lòng. Anh và người phụ nữ kia nhìn nhau, không cần nói thêm một lời, rồi lặng lẽ quay gót, bước ra khỏi sảnh tiệc tan hoang.
Ngay sáng hôm sau, tin tức bùng nổ trên mọi mặt báo và mạng xã hội. Đoạn ghi âm và lời tố cáo tại bữa tiệc lan truyền với tốc độ chóng mặt. Bảng điện tử chứng khoán sáng lên một màu đỏ rực duy nhất bên cạnh mã cổ phiếu của công ty. Nó lao dốc không phanh, mất hơn nửa giá trị chỉ trong một phiên giao dịch buổi sáng. Các cuộc điện thoại từ cổ đông, đối tác, ngân hàng réo liên tục trong văn phòng chủ tịch, nhưng không ai có thể liên lạc được với bà ta. Đế chế mà bà ta đã dùng cả đời để xây dựng bằng quyền lực và thủ đoạn, chỉ sau một đêm, đã bắt đầu lung lay tận gốc rễ. Sự sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“Vài ngày sau cơn địa chấn, khi mọi thứ dường như đã tạm lắng xuống trong sự hỗn loạn, điện thoại của anh bất ngờ rung lên. Một số máy lạ. Anh lưỡng lự một giây rồi cũng bắt máy. Giọng nói khàn đặc, mệt mỏi ở đầu dây bên kia khiến anh khựng lại. Là bà sếp.
“”Gặp tôi một lần cuối. Quán cà phê cũ, ngay bây giờ.””
Giọng bà ta không còn chút quyền lực nào, chỉ có sự trống rỗng và một mệnh lệnh yếu ớt theo thói quen. Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng cúp máy, thay đồ rồi đi. Anh biết, đây là việc cần phải kết thúc.
Quán cà phê sang trọng ngày nào giờ vắng tanh. Anh thấy bà ta ngồi co rúm ở một góc khuất. Không còn bộ trang phục hàng hiệu, không trang sức lấp lánh, không thần thái cao ngạo. Trước mặt anh chỉ là một người đàn bà 60 tuổi tiều tụy, mái tóc bạc đi trông thấy chỉ sau vài ngày, đôi mắt trũng sâu nhìn vô định ra ngoài cửa sổ. Sự sụp đổ đã lấy đi của bà ta tất cả, kể cả lớp vỏ bọc kiêu hãnh cuối cùng.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện, không gọi đồ uống. Sự im lặng bao trùm, nặng nề như một tảng đá. Mãi một lúc lâu, bà ta mới chậm rãi quay sang, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào anh.
“”Cậu đã thắng,”” bà ta thì thào, giọng nói chứa đầy sự căm hận và cay đắng. “”Cậu đã hủy hoại mọi thứ của tôi. Công ty, danh dự, tất cả… tất cả!””
Bà ta nghiến răng, bàn tay gầy guộc nắm chặt lại trên mặt bàn, những đường gân xanh nổi lên một cách yếu ớt. Nhưng anh không còn thấy sợ hãi hay nao núng. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang rực lửa hận thù đó, ánh mắt anh bình thản đến lạ.
“”Không,”” anh đáp, giọng đều đều và rõ ràng. “”Chính bà đã tự hủy hoại mình. Tôi chỉ đang cố cứu lấy những gì còn lại của tôi thôi.””
Câu nói của anh như một nhát dao cuối cùng, không sắc lẹm nhưng đâm sâu vào sự thật mà bà ta cố gắng chối bỏ. Gương mặt bà ta co giật. Sự căm hận trong mắt bà ta vụt tắt, thay vào đó là một sự trống rỗng đến đáng sợ. Bà ta đã không còn gì để cãi lại. Anh đã nói đúng. Chính bà ta, bằng lòng tham và sự tàn nhẫn của mình, đã tự tay đốt trụi đế chế của mình.
Anh không nói thêm gì nữa. Mọi thứ cần nói đã nói hết. Anh đứng dậy, chỉnh lại vạt áo một cách ngay ngắn. Anh nhìn người đàn bà từng thao túng cuộc đời mình một lần cuối, không phải bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng, mà là của một người đã hoàn toàn bước qua một chương cũ.
Anh quay lưng bước đi. Tiếng giày của anh gõ nhịp đều đặn trên sàn đá hoa cương, xa dần. Anh không ngoảnh đầu lại, để lại sau lưng một người phụ nữ quyền lực ngày nào giờ chỉ còn lại một mình, chìm nghỉm trong sự cô độc và tàn tro của chính cuộc đời mình.”
“Bốn tháng trôi qua như một cái chớp mắt, nhưng đủ dài để gột rửa những vết nhơ cũ và phủ lên mọi thứ một lớp bụi bình yên. Cuộc sống của anh đã sang một trang hoàn toàn khác. Anh tìm được một công việc văn phòng trong một công ty nhỏ, lương ba cọc ba đồng, ngày ngày đối mặt với những chồng tài liệu vô tri và những lời phàn nàn vặt vãnh của đồng nghiệp. Nhưng lạ lùng thay, anh lại thấy lòng mình nhẹ bẫng. Không còn những cuộc gọi lúc nửa đêm, không còn những tin nhắn ám muội, không còn phải bịa ra những lý do dối trá để rời khỏi nhà. Mỗi tối, anh được trở về nhà đúng nghĩa, ăn bữa cơm nóng hổi cùng vợ, và ngủ một giấc trọn vẹn không mộng mị.
Vợ anh, sau những ngày tháng đầu tiên đối mặt với búa rìu dư luận, cũng đã dần tìm lại được sự cân bằng. Những lời xì xào sau lưng ở trường mầm non vẫn còn, nhưng chúng không còn đủ sức nặng để làm cô gục ngã. Tình yêu và sự chân thành của anh đã trở thành một tấm khiên vững chãi, che chở cho cô trước mọi giông bão. Cô đã chọn tin anh, tin vào sự hối cải và nỗ lực của anh.
Ngày nhận tháng lương đầu tiên, anh không cầm một phong bì dày cộp chứa đầy tội lỗi, mà chỉ là một tin nhắn báo lương “ting” lên trong điện thoại. Con số khiêm tốn hiện lên trên màn hình, không bằng một phần nhỏ những gì anh từng kiếm được, nhưng anh lại mỉm cười. Một nụ cười thật sự, không gượng gạo, không toan tính.
Tối hôm đó, anh về nhà sớm hơn thường lệ, trong tay không có gì ngoài sự háo hức. Thấy vợ đang loay hoay trong bếp, anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
Vợ anh giật mình rồi mỉm cười. “Anh về rồi à? Hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Anh dụi đầu vào vai cô, hít hà mùi thức ăn quen thuộc. “Em ơi, mình đi mua sắm nhé.”
Cô quay lại, ngạc nhiên. “Mua sắm? Mua gì thế anh? Mình đâu có dư dả.”
Anh nhìn thẳng vào mắt vợ, ánh mắt lấp lánh một niềm vui trong trẻo. “Mua một sự khởi đầu.”
Họ cùng nhau đến một siêu thị điện máy bình dân. Anh không nhìn những chiếc tủ lạnh side-by-side to lớn, bóng loáng như trong căn bếp của bà sếp. Anh và vợ dừng lại trước một chiếc tủ lạnh màu trắng, nhỏ nhắn, giản dị. Họ cùng nhau xem xét các ngăn, bàn luận về khả năng tiết kiệm điện, về không gian vừa đủ cho gia đình hai người. Cuộc trò chuyện của họ bình thường như bao cặp vợ chồng khác, và chính sự bình thường đó lại là điều phi thường nhất đối với anh lúc này.
Anh rút chiếc thẻ ngân hàng, tự tay quẹt thẻ trả tiền. Tiếng “tít” của máy POS vang lên, dứt khoát và trong trẻo. Đó là đồng tiền sạch sẽ đầu tiên anh dùng để xây dựng lại tổ ấm của mình.
Chiếc tủ lạnh được giao đến ngay buổi tối. Hai vợ chồng hì hục mở thùng, bóc lớp nilon bảo vệ. Anh cắm phích điện. Một tiếng “ro ro” nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự im lặng. Ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong tủ lạnh hắt ra, chiếu sáng gương mặt rạng rỡ của vợ anh. Cô cười, nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy.
“Từ mai, em có thể đi chợ một lần cho cả tuần rồi,” cô nói, giọng đầy phấn khởi.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Cái nắm tay thật chặt.
Tối hôm đó, căn nhà nhỏ dường như ấm cúng hơn. Tiếng động cơ của chiếc tủ lạnh mới chạy êm ru, một giai điệu đều đặn của sự sống, của sự ổn định. Nó không phải là âm thanh của sự giàu sang, mà là âm thanh của một tương lai đang được bắt đầu lại từ đầu. Ngồi bên mâm cơm, anh nhìn vợ đang vui vẻ sắp xếp những hộp thức ăn nhỏ vào trong chiếc tủ. Anh bất giác nhận ra, hạnh phúc chưa bao giờ là những con số 70 triệu trong tài khoản, cũng không phải là cảm giác thỏa mãn khi chinh phục được những người đàn bà giàu có. Hạnh phúc đơn giản là đây, là được nhìn thấy nụ cười của người mình yêu thương, là được cùng nhau vun đắp cho một tổ ấm từ những điều nhỏ bé và chân thật nhất. Tiền bạc có thể mua được những căn biệt thự xa hoa, những chiếc xe bóng loáng, nhưng không bao giờ mua được cái nắm tay siết chặt của vợ anh lúc này, không mua được sự bình yên trong tâm hồn khi đêm về. Quá khứ là một cơn ác mộng đắt giá, và anh đã phải trả một cái giá quá lớn để tỉnh dậy. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào ánh đèn ấm áp phát ra từ chiếc tủ lạnh, anh biết mình đã lựa chọn đúng. Anh đã chọn sự thanh thản, chọn tình yêu, chọn một cuộc đời mà ở đó, anh có thể ngẩng cao đầu. Anh biết, cơn bão đã thực sự qua.”

