“Cả nhà đi ăn nhưng chỉ bỏ phong bì đúng 500k, riêng bàn đó tôi lỗ gần 2 triệu sau bạn mời cưới tôi cũng dẫn cả nhà đi nhưng số tiền mừng lại khiến bạn tái mặt trước quan khách…
Ngày tôi lấy chồng, dù tổ chức đơn giản ở quê nhưng cũng làm hơn 20 mâm, mời toàn những người thân quen.
Bạn thân cấp 3, sau này đi làm ăn xa, nghe tin cũng gọi điện:
– “Tao đưa cả nhà về mừng, đỡ bù chi phí nhé!”
Tôi mừng. Bàn của bạn ngồi hết 6 người, toàn người lớn.
Ăn uống cực xôm, còn gói bánh, lấy thêm đồ ăn mang về.
Đến khi đếm phong bì — đúng 500k!
Tôi đứng hình.
Một mâm hơn 2 triệu. Bàn đó tôi lỗ trắng gần 2 triệu.
Mà đấy là chưa kể bạn từng khóc lóc vay tiền tôi hồi kẹt vốn làm ăn.
Tôi không nói gì, nhưng từ hôm đó… tôi biết mình không còn “thân” như từng nghĩ.
Rồi tới lúc bạn lấy chồng, làm đám cưới rình rang ở khách sạn 4 sao.
Gửi thiệp, bạn nhắn riêng:
– “Đi mừng thì mừng giúp tao, chứ tao tổ chức hết gần 300 triệu rồi, vỡ mặt quá!”
Tôi gật đầu, cười nhẹ.
Tới hôm cưới bạn, tôi dắt cả nhà đi.
Tôi, chồng, con trai và bố mẹ chồng và em trai chồng.
Ngồi đúng bàn gần sân khấu.
Bữa ăn sang, phục vụ chỉnh chu, tôi cười nói như không có gì.
Đến đoạn MC thông báo mừng cưới, đọc tên từng người lên sân khấu để chụp ảnh cảm ơn, tôi chủ động đưa phong bì cho người dẫn chương trình.
Và rồi…
Bạn tôi mặt biến sắc, tối đó về nhà bạn nhắn cho tôi 1 tin đ-iếng người… 👇👇”
“Trên sân khấu lộng lẫy của khách sạn 4 sao, tiếng nhạc du dương bỗng nhỏ dần, tập trung mọi ánh nhìn vào người MC. Anh cầm chiếc phong bì trên tay, nụ cười chuyên nghiệp vẫn nở trên môi, giọng nói vang vọng.
MC: (Hồ hởi)
Và bây giờ, chúng tôi xin được trân trọng công bố món quà mừng hạnh phúc từ gia đình chị ‘Tôi’, người bạn thân thiết của cô dâu!
Dưới ánh đèn, người bạn thân cố nặn ra một nụ cười xã giao, nhưng trong lòng cô ta, một cơn bão đang nổi lên. Linh cảm chẳng lành khiến bàn tay cô ta siết chặt lấy vạt váy cưới đắt
tiền.
MC khéo léo xé mép phong bì. Nhưng khi những ngón tay anh lướt vào bên trong, nụ cười đó thoáng cứng lại. Không phải cảm giác sột soạt quen thuộc của những tờ polyme. Thay vào đó, là một vật gì đó cộm, phẳng và cứng hơn.
Cả khán phòng im phăng phắc, chờ đợi.
Chậm rãi, anh rút ra một tờ giấy A4 trắng tinh, được gấp tư vô cùng cẩn thận, ngay ngắn.
Sự ngỡ ngàng hiện rõ trong đáy mắt người dẫn chương trình dày dạn kinh nghiệm. Anh ta khựng lại vài giây, một khoảng lặng bất thường bao trùm không gian sang trọng. Hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía anh, tò mò.
Ở bàn tiệc gần đó, ‘Tôi’ chỉ điềm tĩnh nhấp một ngụm trà, khoé môi cong lên một nụ cười kín đáo, đầy ẩn ý. Chồng cô khẽ huých tay, ánh mắt tò mò, nhưng cô chỉ lắc đầu nhẹ, ra hiệu anh cứ xem tiếp. Bố mẹ chồng và cậu em trai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào MC, khiến vẻ bối rối của anh càng thêm rõ. Anh ta không nhìn vào tờ giấy nữa, mà ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập ngừng tìm kiếm cô dâu. Ánh nhìn của anh đầy vẻ khó xử, hoang mang, như một câu hỏi không lời: “”Chuyện này… là sao đây?””
Gương mặt trang điểm lộng lẫy của người bạn thân giờ đã tái đi, nụ cười méo xệch. Cô ta cảm nhận được những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên từ các bàn tiệc xung quanh. Nỗi xấu hổ và tức giận bắt đầu nhen nhóm.”
“Áp lực từ hàng trăm cặp mắt và những tiếng xì xào mỗi lúc một lớn khiến người MC toát mồ hôi lạnh. Anh ta không thể đứng chôn chân trên sân khấu mãi được. Trong một khoảnh khắc quyết định, anh ta liều mình, tự trấn an rằng có lẽ đây chỉ là một lời chúc phúc được viết theo phong cách độc đáo nào đó.
Cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp, người MC hắng giọng vào micro.
MC: (Giọng có chút gượng gạo)
Và đây… có lẽ là một món quà tinh thần vô cùng đặc biệt! Chúng ta hãy cùng xem người bạn thân muốn nhắn gửi điều gì đến cô dâu nhé!
Nói rồi, anh ta dứt khoát mở tờ giấy A4 được gấp tư ra. Cả một trang giấy trắng hiện ra, chi chít những dòng chữ in nhỏ li ti, trông như một văn bản hợp đồng. Và nổi bật ở cuối trang, đập thẳng vào mắt anh, là một dòng chữ viết tay nắn nót, mạnh mẽ.
MC khựng lại lần nữa. Anh ta không đọc những dòng chữ nhỏ, mà chỉ tập trung vào dòng viết tay kia, cố gắng giải mã nó trong tích tắc. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Dưới kia, cô bạn thân đã đứng bật dậy, gương mặt căng thẳng tột độ, như thể muốn hét lên “”Dừng lại!””.
Nhưng đã quá muộn. Dưới sức ép của cả hội trường, MC hít một hơi thật sâu, đưa tờ giấy lên gần micro hơn.
Giọng anh ta, vốn vang và ấm, bỗng lạc đi đôi chút khi đọc to dòng chữ viết tay ấy, vang vọng khắp khán phòng.
MC: (Đọc một cách máy móc, gần như vô hồn)
“”Mừng cưới bạn bằng số tiền bạn còn nợ mình. Chúc trăm năm hạnh phúc!””
Câu nói vừa dứt, cả hội trường sang trọng vốn đang ồn ào bỗng chìm vào một sự im lặng chết chóc. Tiếng nhạc du dương tắt hẳn. Tiếng ly chén va vào nhau không còn. Ngay cả tiếng điều hòa cũng như ngừng chạy. Tất cả mọi âm thanh đều bị nuốt chửng bởi sự choáng váng tuyệt đối.
Nụ cười trên mặt cô bạn thân đông cứng lại, rồi vỡ vụn. Đôi mắt cô ta mở to, trân trối nhìn lên sân khấu, không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Toàn bộ lớp trang điểm đắt tiền cũng không thể che đi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô ta.
Tôi bình thản đặt ly trà xuống bàn, âm thanh nhỏ xíu của nó trong không gian tĩnh lặng bỗng trở nên sắc lẻm. Một nụ cười hài lòng, lạnh lẽo thoáng qua trên môi tôi. Chồng tôi quay sang nhìn tôi, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang sững sờ rồi thấu hiểu. Bố mẹ chồng và cậu em trai thì há hốc mồm, hết nhìn tôi lại nhìn lên sân khấu, không thể lắp ghép nổi chuyện gì đang diễn ra.
Chính người MC cũng đứng sững như trời trồng. Anh ta hoảng hốt nhìn xuống tờ giấy một lần nữa, lúc này mới đọc kỹ những dòng chữ in li ti bên trên: hàng loạt ảnh chụp màn hình tin nhắn vay tiền, với những lời hứa hẹn trả nợ đã cũ mèm. Gương mặt anh ta trắng bệch, nhận ra mình vừa trở thành công cụ cho một màn trả đũa cay đắng và công khai nhất.”
“Sự im lặng đặc quánh bị xé toạc không phải bởi một tiếng nổ, mà bởi một tiếng xì xào khe khẽ. Nó bắt đầu từ một bàn tiệc ở góc xa, nơi có mấy người bạn đồng nghiệp của cô dâu đang túm tụm, che miệng bàn tán. Rồi như một ngọn lửa lan trên cỏ khô, những tiếng thì thầm lan ra khắp khán phòng.
“”Nợ nần gì ở đây thế?””
“”Trời ơi, bóc phốt ngay trong đám cưới luôn à?””
“”Con bé cô dâu kia làm gì mà để bạn nó làm thế này?””
“”Sang trọng thế này mà lại có màn kịch hay để xem…””
Tất cả những lời bàn tán, dù cố gắng hạ giọng, vẫn găm vào không khí như hàng ngàn mũi kim, phá tan sự long trọng, đắt tiền của buổi tiệc. Nụ cười chúc tụng trên mặt các vị khách mời tắt ngấm, thay vào đó là những ánh mắt tò mò, soi mói và hả hê.
Nhưng không có ánh mắt nào đáng sợ bằng ánh mắt của gia đình nhà trai.
Bố chú rể, người đàn ông trạc ngũ tuần vẫn luôn giữ vẻ mặt tự hào từ đầu buổi tiệc, giờ mặt đỏ bừng rồi tái đi. Ông ta siết chặt hai bàn tay trên đùi, những khớp ngón tay trắng bệch. Ông ta không nhìn cô dâu, cũng không nhìn sân khấu. Ánh mắt ông ta cắm thẳng vào bàn thông gia, nơi bố mẹ cô bạn thân đang chết sững, gương mặt họ xám ngoét vì nhục nhã.
Mẹ chú rể thì phản ứng dữ dội hơn. Vốn là một người phụ nữ coi trọng thể diện, bà ta cảm thấy như vừa bị một cái tát trời giáng trước mặt toàn bộ khách khứa, họ hàng. Bà ta siết chặt chiếc ví cầm tay đắt tiền đến mức nó biến dạng. Đôi mắt sắc như dao găm của bà ta lia một vòng, từ cô con dâu đang thất thần, đến người MC đang run rẩy, và rồi dừng lại, ghim chặt vào bàn tiệc của chúng tôi.
Ánh mắt đó không còn là dò xét nữa. Nó là sự tức giận thuần túy, sự buộc tội không cần lời nói. Bà ta nhìn thẳng vào tôi, rồi nhìn sang bố mẹ chồng tôi, như thể chính chúng tôi là những kẻ chủ mưu phá hoại ngày vui của gia đình bà.
Bố mẹ chồng tôi, vốn đang sững sờ, lập tức cảm nhận được luồng sát khí ấy. Mẹ chồng tôi khẽ huých tay bố chồng, giọng bà thì thầm đầy lo lắng.
MẸ CHỒNG TÔI:
(Thì thầm)
Ông ơi… hình như họ đang nhìn mình. Chuyện này… có phải do cái Nhân vật chính nhà mình không?
Bố chồng tôi không đáp, nhưng gương mặt ông đanh lại. Ông liếc nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, vừa có chút không tin, vừa có chút trách móc. Cậu em trai chồng thì hết nhìn tôi lại nhìn gia đình nhà trai, vẻ mặt hoang mang tột độ. Không khí quanh bàn chúng tôi bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt.
Sự vui vẻ của một gia đình đi ăn cưới đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là cảm giác đang ngồi trên đống lửa.
Đột nhiên, mẹ chú rể đứng phắt dậy. Hành động của bà ta khiến mọi tiếng xì xào im bặt. Cả hội trường nín thở dõi theo. Bà ta không đi về phía con dâu mình, mà chỉ tay thẳng về phía bàn chúng tôi, giọng a a sắc lẹm, chói tai, vang lên phá tan bầu không khí giả tạo.
MẸ CHÚ RỂ:
(Hét lên)
Gia đình nhà gái các người làm cái trò gì vậy? Đến đây để phá đám cưới của con trai tôi đấy à?”
“Tiếng hét của mẹ chú rể như một quả lựu đạn ném vào giữa sự im lặng căng như dây đàn. Mọi ánh mắt, vốn đang dồn về phía sân khấu, giờ đồng loạt quay lại, găm chặt vào bàn tiệc của gia đình tôi.
Bố mẹ chồng tôi giật bắn mình. Mẹ chồng tôi lắp bắp, mặt tái đi, bà quay sang nhìn tôi, ánh mắt không còn là trách móc mà đã chuyển thành hoảng sợ.
MẸ CHỒNG TÔI:
(Thì thầm, giọng run rẩy)
Nhân vật chính… con… chuyện này là sao?
Tôi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn bình thản một cách lạ lùng. Sự điềm tĩnh của tôi trong khung cảnh hỗn loạn này dường như càng khiến gia đình chồng thêm bối rối và khiến cho lời buộc tội của bà mẹ chồng kia thêm phần trọng lượng.
Nhưng hiệu ứng lớn nhất của tiếng hét đó lại không dội vào bàn chúng tôi, mà dội ngược lại sân khấu.
Chú rể, người từ đầu đến giờ vẫn đứng im như một pho tượng, cuối cùng cũng có phản ứng. Anh ta từ từ quay đầu lại, không phải để nhìn mẹ mình, mà để nhìn thẳng vào cô dâu – người bạn thân của tôi. Ánh mắt anh ta không còn sự bối rối hay ngỡ ngàng nữa. Nó trống rỗng, lạnh lẽo, và mang theo một sự phán xét tàn nhẫn.
Chính cái nhìn đó đã đánh sập hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của cô bạn tôi.
Cô ta đứng chết trân. Lớp trang điểm dày không che nổi làn da đang chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng vì xấu hổ và phẫn uất tột độ. Chiếc váy cưới lộng lẫy bỗng trở nên lạc lõng, kệch cỡm trên thân hình đang run lên bần bật. Cô ta buông rơi bó hoa cưới, hai tay vươn ra, cố níu lấy cánh tay chú rể như níu lấy cọng rơm cứu mạng.
BẠN THÂN:
(Giọng lạc đi, lắp bắp)
Anh… anh ơi… đừng tin… đó không phải sự thật! Nó… nó ghen tị nên vu khống em! Anh phải tin em!
Những lời thanh minh yếu ớt, đứt quãng của cô ta chìm nghỉm trong không gian. Nó không thể lay chuyển được người đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ xa lạ.
Chú rể giật mạnh tay.
Một cái gạt tay dứt khoát, phũ phàng.
Cử chỉ đó còn đau hơn một cái tát. Nó là sự phủ nhận, sự khinh bỉ và là dấu chấm hết được tuyên bố trước hàng trăm con người.
Cô bạn tôi lảo đảo, hai tay buông thõng vô lực. Cô ta nhìn trân trối vào bàn tay vừa bị hất ra của mình, rồi ngước lên nhìn gương mặt lạnh như băng của chú rể. Hy vọng trong mắt cô ta vụt tắt, thay vào đó là sự tuyệt vọng và sụp đổ hoàn toàn. Cả thế giới của cô ta, cả đám cưới trong mơ trị giá ba trăm triệu, vừa tan thành tro bụi chỉ bằng một cái gạt tay.”
“Sự sụp đổ của cô bạn thân trên sân khấu là một cảnh tượng bi thảm nhưng cũng thật tráng lệ. Cả hội trường như nín thở, rồi vỡ oà trong hàng trăm tiếng xì xào, bàn tán. Những ánh mắt tò mò, thương hại, và cả hả hê đều dồn về phía cô dâu chú rể.
Nhưng giữa tâm bão, bàn tiệc của chúng tôi lại là một ốc đảo bình yên đến rợn người.
Tiếng lách cách của dao dĩa, tiếng đũa va vào thành bát vang lên rõ mồn một, thách thức sự hỗn loạn xung quanh. Bố chồng tôi, một người đàn ông cả đời điềm đạm, vẫn giữ nguyên phong thái. Ông gắp một miếng cá hấp xì dầu, từ tốn đặt vào bát của mẹ chồng.
CHỒNG TÔI:
(Quay sang tôi, giọng trầm và chắc)
Em ăn thêm tôm đi. Tôm ở đây tươi lắm.
Anh gắp cho tôi một con tôm to, đặt ngay ngắn vào bát như thể chúng tôi đang ở trong một bữa ăn gia đình bình thường. Hành động của anh là một sự khẳng định ngầm, một lá chắn vô hình bảo vệ tôi khỏi những ánh mắt soi mói.
Chỉ có mẹ chồng tôi là không thể giữ được bình tĩnh. Bà nhìn miếng cá trong bát, tay cầm đũa run lên bần bật, không tài nào gắp nổi. Bà lại nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự cầu xin, mong một lời giải thích.
Nhưng tôi phớt lờ.
Tôi chậm rãi đặt đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau nhẹ khoé miệng. Mọi hành động đều thanh thoát, ung dung, không một chút vội vã. Tôi biết, lúc này, sự bình thản của tôi chính là nhát dao chí mạng nhất.
Tôi với tay lấy ly rượu vang đỏ. Chất lỏng màu ruby sóng sánh trong ly, phản chiếu ánh đèn chùm lộng lẫy và cả khung cảnh tan hoang trên sân khấu. Cảm giác hả hê ngọt ngào lan toả trong lồng ngực. Màn kịch do chính tay tôi đạo diễn đã đến hồi cao trào. Nhưng len lỏi trong đó là một vị chua xót mơ hồ. Tôi đã từng coi cô ta là bạn.
Ánh mắt tôi vượt qua biển người, không một chút trắc trở, găm thẳng vào đôi mắt đang mở to vì kinh hoàng của cô bạn thân. Cô ta cũng đang nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, cả hội trường ồn ào dường như biến mất. Chỉ còn lại hai chúng tôi.
Cô ta thấy tôi. Thấy sự bình thản của tôi. Thấy sự thản nhiên của cả gia đình tôi. Ánh mắt tuyệt vọng của cô ta chuyển dần sang hoảng loạn, rồi đến tột cùng của sự căm hận. Cô ta đã hiểu. Tất cả là do tôi.
Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ, rồi từ từ nâng ly rượu lên.
Một hành động không lời, một lời chúc mừng tàn nhẫn nhất, một màn đáp lễ hoàn hảo cho món nợ năm xưa.
Khoảnh khắc ly rượu của tôi được nâng lên, một tiếng nấc nghẹn ngào, đau đớn bật ra từ lồng ngực cô bạn thân. Cô ta lảo đảo lùi lại, đôi mắt nhìn tôi như nhìn một con quỷ. Sự sụp đổ không còn là nội tâm nữa, nó hiện rõ trên từng thớ thịt, từng đường nét trên gương mặt đã nhoà đi vì nước mắt và nỗi kinh hoàng.”
“Tôi hạ ly rượu xuống bàn, tiếng thuỷ tinh va chạm mặt kính vang lên một tiếng “cạch” khô khốc, sắc lạnh, như một nhát dao cuối cùng cắt đứt tất cả. Màn kịch đã đến lúc hạ màn.
Bố chồng tôi là người đầu tiên lên tiếng, giọng ông vẫn điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi chữ đều mang một sức nặng vô hình.
BỐ CHỒNG:
(Nói với cả nhà, nhưng ánh mắt nhìn tôi)
Ăn cũng no rồi, kịch hay cũng xem xong rồi. Chúng ta về thôi.
Ông nói xong, ung dung đứng dậy, chỉnh lại vạt áo vest. Không một lời phán xét, không một câu hỏi. Chỉ có sự chấp thuận tuyệt đối. Chồng tôi lập tức đứng dậy, kéo ghế cho tôi một cách galant. Mẹ chồng, sau một hồi thất thần, cũng run rẩy đứng lên, ánh mắt bà nhìn tôi giờ đây không còn là sự van nài nữa, mà là một sự phức tạp khó tả, có cả sợ hãi và một chút… thấu hiểu.
Cả gia đình tôi, sáu con người, như một khối vững chãi, lặng lẽ và đầy quyền lực, bắt đầu rảo bước ra về. Chúng tôi không đi vội, cũng chẳng đi chậm, mỗi bước chân đều nhịp nhàng, thản nhiên, như đang dạo bước trong chính ngôi nhà của mình.
Cả khán phòng đám cưới như một cái chợ vỡ. Tiếng xì xào bàn tán giờ đã to hơn, không còn kiêng dè. Những ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi, kẻ tò mò, người ái ngại, kẻ chỉ trỏ. Họ dạt cả ra hai bên, nhường một lối đi cho gia đình tôi, như thể chúng tôi là những nhân vật quyền lực vừa định đoạt số phận của cả bữa tiệc này.
Tôi ngẩng cao đầu, bước đi trong sự im lặng của riêng mình, lướt qua những khuôn mặt xa lạ và cả những ánh mắt quen thuộc. Tôi không nhìn họ. Tầm mắt của tôi chỉ hướng thẳng về phía cửa ra.
Khi đi ngang qua bàn của bố mẹ cô dâu, nơi đáng lẽ phải rộn rã tiếng cười và những lời chúc tụng, giờ chỉ còn là một khoảng không ảm đạm. Và rồi, một âm thanh xé lòng lọt vào tai tôi.
Đó là tiếng khóc nấc nghẹn, cố kìm nén nhưng bất thành, của một người phụ nữ đã ở tuổi làm mẹ, làm bà. Là tiếng của mẹ cô ta. Bà đang gục mặt vào hai lòng bàn tay, bờ vai gầy guộc run lên từng đợt. Bố cô dâu ngồi bên cạnh, chết lặng, gương mặt già nua khắc khổ như già thêm cả chục tuổi chỉ trong một buổi tối.
Một thoáng chần chừ lướt qua tâm trí, nhưng đôi chân tôi không hề chậm lại một nhịp. Tôi đã trả lại tất cả. Nỗi đau này, sự tủi hổ này, là cái giá mà con gái bà phải trả cho sự khinh miệt và tính toán của cô ta năm xưa.
Tôi lẳng lặng cùng gia đình bước ra khỏi cánh cửa lớn của khách sạn. Không khí lạnh về đêm ùa vào, làm tôi tỉnh táo lạ thường. Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại, ngăn cách chúng tôi với thế giới hỗn loạn bên trong. Tiếng nhạc xập xình, tiếng người la ó, tiếng khóc than… tất cả bị bỏ lại sau lưng.
Chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch và một gia đình đang trên đường trở về, bỏ lại sau lưng một đám cưới đang trên bờ vực đổ vỡ.”
“Chiếc xe 7 chỗ sang trọng lướt đi trong màn đêm, tách biệt hoàn toàn với sự hỗn loạn mà gia đình cô vừa bỏ lại phía sau. Không ai nói với ai câu nào. Không gian bên trong xe tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng động cơ êm ru và nhịp thở của mỗi người. Bố chồng cô cầm lái, điềm tĩnh như một vị tướng vừa thắng trận trở về. Ánh đèn đường loang loáng lướt qua gương mặt góc cạnh của ông, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chồng cô ngồi bên cạnh, một tay vẫn nắm chặt tay cô, truyền cho cô một hơi ấm vững chãi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn nhưng trong mắt cô lại chỉ là những vệt màu nhoè nhoẹt, vô hồn. Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng tiếng khóc nấc nghẹn của mẹ cô bạn thân. Một thoáng day dứt len lỏi, nhưng rồi nhanh chóng bị cảm giác hả hê và sự kiên định lấn át. Cô không làm gì sai cả.
Bất chợt, một bàn tay ấm áp, hơi chai sần vì năm tháng đặt lên mu bàn tay còn lại của cô. Cô giật mình quay sang. Là mẹ chồng.
Bà nhìn cô, ánh mắt không còn sự phức tạp hay sợ hãi như ở trong bữa tiệc. Giờ đây, trong đôi mắt ấy chỉ còn sự thấu hiểu, xót xa và một niềm tự hào không che giấu. Bà siết nhẹ tay cô.
MẸ CHỒNG:
(Giọng nói rành rọt, đanh thép khác hẳn vẻ cam chịu thường ngày)
Mẹ ủng hộ con. Sống ở đời phải biết trước biết sau, không thể để người ta cưỡi đầu cưỡi cổ, coi thường mình mãi được. Mình nhịn không phải vì mình ngu, mà vì mình còn trân trọng tình nghĩa. Nhưng khi người ta đã không coi mình ra gì, mình cũng phải cho họ biết mình không phải là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp.
Từng lời của bà như dòng nước ấm xoa dịu tâm hồn đang căng như dây đàn của cô. Cô không ngờ, người đầu tiên lên tiếng lại là mẹ chồng. Nước mắt cô chực trào ra, nhưng không phải vì tủi thân, mà vì cảm động.
Chồng cô quay sang, gật đầu một cách chắc nịch, ánh mắt anh ánh lên sự tán thành tuyệt đối.
CHỒNG:
(Giọng trầm ấm)
Mẹ nói đúng đấy. Em đã làm đúng. Gia đình mình không phải nơi để ai muốn bắt nạt là bắt nạt.
Đến cả cậu em trai chồng nãy giờ im lặng ngồi ghế sau cũng nhoài người lên, vỗ nhẹ vào vai cô.
EM TRAI CHỒNG:
(Cười khì, giọng đầy ngưỡng mộ)
Chị dâu hôm nay ngầu thật sự! Em phải quay lại toàn bộ cảnh đó mới được.
Tiếng cười khẽ của cậu em trai phá tan bầu không khí nặng nề còn sót lại. Bố chồng đang lái xe, liếc nhìn cả nhà qua gương chiếu hậu, khoé miệng ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười hài lòng.
BỐ CHỒNG:
(Giọng trầm, đầy uy lực)
Nó phải thế. Người nhà của tôi, không ai được phép ức hiếp.
Cô tựa đầu vào vai chồng, cảm giác an toàn tuyệt đối bao bọc lấy mình. Gánh nặng và sự cô độc mà cô mang trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc tan biến. Cô không còn một mình. Phía sau cô, không chỉ có chồng, mà là cả một gia đình, một pháo đài vững chãi sẵn sàng bảo vệ cô trước mọi sóng gió.”
“Chiếc xe lăn bánh vào gara, động cơ tắt lịm, trả lại không gian cho sự tĩnh mịch của đêm khuya. Cả gia đình lần lượt bước xuống xe. Không khí hả hê, đồng lòng vẫn còn bao trùm. Bố chồng vỗ nhẹ vào vai con trai, một cái vỗ đầy tin tưởng và tự hào. Mẹ chồng nắm lấy tay cô, siết nhẹ một lần nữa trước khi cả nhà bước vào trong.
Căn nhà sáng đèn ấm cúng. Sau khi chào hỏi bố mẹ, cô và chồng trở về phòng riêng. Cánh cửa phòng ngủ khép lại, dường như cũng là lúc mọi gánh nặng được trút bỏ. Chồng cô vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa nhẹ lên vai cô.
CHỒNG:
(Giọng thì thầm)
Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện hôm nay, em đã làm rất tốt.
Cô gật đầu, cảm nhận được sự mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần sau một ngày dài căng thẳng. Cô tháo chiếc ví cầm tay, đặt lên bàn trang điểm. Đúng lúc này, màn hình chiếc điện thoại nằm im trong ví bỗng sáng lên, rung bần bật một hồi dài.
Cô thoáng giật mình. Trong lòng cô đã có một dự cảm. Chậm rãi, cô cầm điện thoại lên. Trên màn hình khoá, một dòng thông báo tin nhắn hiện lên, cái tên người gửi quen thuộc đến cay đắng. Cô hít một hơi thật sâu, ngón tay lướt mở khoá.
Toàn bộ nội dung tin nhắn hiện ra, từng con chữ như những mũi dao sắc lẹm, độc địa, không một lời lẽ nào có thể tục tĩu và cay nghiệt hơn.
TIN NHẮN TỪ “”BẠN THÂN””:
“”Mày là đồ khốn nạn! Mày đã phá nát cuộc đời tao! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!””
Gương mặt cô lạnh đi. Không có sự hoảng sợ hay hối hận. Chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ, theo sau là một cơn giận dữ lạnh lẽo đang cuộn lên từ sâu trong lồng ngực. Cô đã lường trước điều này, nhưng đọc được những dòng chữ ấy vẫn khiến cô điếng người.
Chồng cô nhận ra sự thay đổi trên gương mặt vợ. Anh cau mày lo lắng.
CHỒNG:
Có chuyện gì vậy em?
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa chiếc điện thoại cho anh. Anh đón lấy, đôi mắt lướt nhanh trên màn hình. Chỉ trong vài giây, gương mặt anh tối sầm lại, quai hàm bạnh ra vì giận dữ. Anh ngẩng lên nhìn cô, trong mắt ngập tràn sự phẫn nộ thay cho vợ mình.
CHỒNG:
(Giọng gằn lại)
Cô ta còn mặt mũi để nhắn những lời này sao? Ai mới là người phá nát tình bạn này? Ai mới là kẻ khốn nạn?
Cô khẽ nhếch môi, một nụ cười không có chút hơi ấm nào. Cô lấy lại chiếc điện thoại từ tay chồng.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng bình thản đến lạ)
Em biết cô ta sẽ nói vậy mà. Người như cô ta sẽ không bao giờ nhận ra mình sai ở đâu. Trong mắt họ, chỉ có họ là nạn nhân.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn chửi rủa, những ký ức về món nợ chưa trả, về mâm cỗ 6 người chỉ có 500 ngàn, về sự coi thường mà cô phải nhận lại ùa về. Sự day dứt cuối cùng còn sót lại trong cô hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại một sự quyết tâm sắt đá.
Cô không trả lời tin nhắn. Cô chỉ bình tĩnh tắt màn hình điện thoại, đặt nó úp xuống mặt bàn như thể đặt dấu chấm hết cho một thứ gì đó. Cô quay sang nhìn chồng, ánh mắt cô giờ đây sắc lạnh và kiên định hơn bao giờ hết.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Màn kịch vẫn chưa kết thúc đâu anh. Mọi thứ… chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Chồng cô nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Anh chưa bao giờ thấy vợ mình có một biểu cảm quyết liệt đến thế. Anh không hỏi thêm cô định làm gì, chỉ im lặng lùi lại một bước, trao cho cô toàn bộ không gian và sự tin tưởng.
Không giải thích thêm, cô cầm lại chiếc điện thoại. Bàn tay không hề run rẩy. Gương mặt không một gợn cảm xúc. Cô mở lại cuộc trò chuyện với người “”bạn thân””, nhìn chằm chằm vào những câu chữ tục tĩu, cay nghiệt đang chói lòa trên màn hình.
Ngón tay thon dài của cô bình tĩnh lướt trên màn hình, thực hiện một thao tác đơn giản nhưng đầy sức nặng: chụp lại toàn bộ đoạn tin nhắn chửi bới đó. Âm thanh “”tách”” khô khốc của việc chụp màn hình vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, nghe như tiếng búa của quan tòa gõ xuống, định đoạt một bản án.
Sau đó, cô thoát ra khỏi cuộc trò chuyện. Ngón tay cô lướt trên danh bạ, tìm đến một cái tên đã lâu không liên lạc, một cái tên mà giờ đây cô chỉ thấy mỉa mai: Chú rể.
Cô mở một cuộc trò chuyện mới. Đính kèm bức ảnh chụp màn hình. Bức ảnh hiện lên rõ mồn một, phơi bày tất cả sự thù hằn, độc địa của cô dâu mới.
Dưới bức ảnh, cô chậm rãi gõ từng chữ. Không phải một lời giải thích dài dòng. Không phải một câu đôi co mệt mỏi. Chỉ một dòng duy nhất, lạnh lùng và sắc như dao.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Nội dung tin nhắn gửi đi)
Đây là con người thật của người vợ anh vừa cưới. Chúc anh may mắn.
Không một chút do dự, cô nhấn nút gửi. Dấu tích “”Đã gửi”” hiện lên gần như ngay lập tức.
Xong xuôi, cô đặt chiếc điện thoại úp mặt xuống bàn, một lần nữa. Cô thở ra một hơi dài, lồng ngực như trút đi được tảng đá đè nặng bấy lâu nay. Mọi uất ức, mọi coi thường, mọi sự lợi dụng giờ đây đã có lời đáp trả cuối cùng.
Chồng cô lúc này mới bước tới, vòng tay ôm lấy bờ vai đang khẽ run của cô. Anh không nói gì, chỉ siết nhẹ vòng tay, truyền cho cô hơi ấm và sự ủng hộ tuyệt đối.
CHỒNG:
(Giọng trầm ấm)
Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh luôn ở đây với em.
Cô tựa đầu vào vai chồng, ánh mắt nhìn xa xăm ra khung cửa sổ đêm. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, như báo hiệu một cơn bão sắp ập đến đâu đó. Nhưng trong lòng cô, trời đã quang, mây đã tạnh. Đòn đáp trả cuối cùng đã được tung ra. Trò chơi kết thúc rồi. Ít nhất là phần của cô.”
“Đêm đó, cô ngủ một giấc thật sâu, giấc ngủ đầu tiên không còn nặng trĩu những ấm ức và toan tính. Sáng hôm sau, như một thói quen, cô với tay lấy chiếc điện thoại.
Trong mục tin nhắn gửi đi, cô thấy dòng chữ lạnh lùng mình đã gửi cho chú rể tối qua. Dấu tích “”Đã gửi”” đã chuyển thành “”Đã xem””. Anh ta đã đọc nó. Có lẽ là đọc ngay trong đêm tân hôn. Nhưng tuyệt nhiên không có một lời hồi âm.
Cô chuyển sang khung chat với người “”bạn thân””. Vẫn là những dòng chửi bới của cô ta từ hôm trước. Không có thêm một tin nhắn nào. Không một cuộc gọi nhỡ. Hoàn toàn im bặt.
Chồng cô mang vào một ly cà phê nóng, đặt lên bàn.
CHỒNG:
(Giọng lo lắng)
Không có động tĩnh gì từ cô ta sao em?
Nhân vật ‘Tôi’ lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại trống không.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng bình thản đến lạ)
Không. Hoàn toàn không.
Một ngày trôi qua.
Rồi hai ngày.
Sự im lặng kéo dài đến mức bất thường. Cô vẫn đi làm, vẫn nấu cơm, vẫn nói cười cùng chồng, nhưng tâm trí cô luôn dành một góc để chờ đợi. Không phải chờ đợi một lời xin lỗi, mà là chờ đợi một sự bùng nổ. Theo như tính cách của người bạn kia, sau khi bị chồng phát hiện bộ mặt thật, cô ta sẽ điên cuồng gọi điện chửi rủa, đổ lỗi cho cô, chứ không thể nào im lặng như thế này.
Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả một trận chửi rủa. Nó không phải là sự bỏ qua. Nó là dấu hiệu của một cơn bão khác, một cơn bão mà cô không phải là tâm điểm, nhưng chính cô là người đã tạo ra nó.
Cô biết rõ tính bạn mình. Im lặng không phải là cách cô ta phản ứng khi bị tấn công. Im lặng chỉ có nghĩa là cô ta không còn quyền lên tiếng nữa.
Cô có thể hình dung ra cảnh tượng đó: người chồng mới cưới, sau khi đọc được tin nhắn của cô, đã chất vấn vợ mình. Và gia đình anh ta, những người đã bỏ ra 300 triệu để tổ chức một đám cưới bề thế, sẽ không đời nào để yên cho một cô con dâu có thể hủy hoại danh tiếng của họ bằng những lời lẽ chợ búa và một quá khứ không mấy tốt đẹp như vậy.
Cuộc chiến của cô đã kết thúc, nhưng cuộc chiến của người “”bạn thân”” với gia đình chồng mới, giờ mới thực sự bắt đầu. Cô ta có lẽ đang bị quản thúc, bị tịch thu điện thoại, bị cả một gia tộc gây áp lực. Cơn bão mà cô ta phải đối mặt lớn hơn rất nhiều so với những gì cô ta đã gây ra cho cô.
Tối ngày thứ ba, cô ngồi trên sofa, lướt mạng xã hội. Không một bài đăng mới nào từ người bạn. Trang cá nhân của cô ta như đóng băng vào đúng ngày cưới.
Nhân vật ‘Tôi’ khẽ mỉm cười, một nụ cười không hẳn là hả hê, mà là của một người biết chắc mình đã đặt quân cờ đúng chỗ. Cô đã ném một hòn đá nhỏ, nhưng lại khuấy động cả một hồ nước tù. Giờ thì, cô chỉ cần ngồi yên và xem những con sóng do chính mình tạo ra sẽ xô đổ những gì. Sự im lặng kia, chính là âm thanh lớn nhất của sự sụp đổ.”
“Đúng vào lúc đó, màn hình điện thoại chợt sáng lên, rung bần bật trên mặt bàn kính. Một cái tên quen thuộc nhưng đã lâu không liên lạc hiện ra. Là một người bạn chung của cả cô và người “”bạn thân””.
Cô liếc nhìn chồng, anh cũng nhìn cô, cả hai đều hiểu rằng sự im lặng đã chính thức kết thúc. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng nói bình thản nhất có thể, rồi trượt tay nghe máy.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng đều đều)
Alo, tớ nghe.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ lanh lảnh, pha chút tò mò và phấn khích của người có chuyện hay để kể.
BẠN CHUNG:
(Giọng thì thầm, gấp gáp)
Alo, bà à? Đang làm gì đấy? Có tiện nói chuyện không? Chuyện động trời, động trời!
Nhân vật ‘Tôi’ đưa mắt nhìn chồng, khẽ nhún vai, tỏ vẻ không biết gì.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Tớ đang ở nhà thôi. Có chuyện gì mà bà làm như cháy nhà thế?
BẠN CHUNG:
(Hạ giọng thấp hơn nữa, như sợ người khác nghe thấy)
Cháy thật chứ còn gì nữa! Chuyện con bạn thân của bà đấy! Toang rồi! Toang thật rồi!
Trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Đây rồi, tin tức cô mong chờ cuối cùng cũng đến, không phải từ nhân vật chính, mà từ một khán giả bên lề.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Sao? Nó làm sao?
BẠN CHUNG:
Ôi dào, tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi. Nhưng mà tin chuẩn lắm nhé! Nghe đâu gia đình nhà chồng nó gọi điện thẳng cho ông bà bô bên nhà nó rồi.
Chồng cô ngồi thẳng dậy, không rời mắt khỏi vợ mình. Anh nghe được từng lời qua loa ngoài của chiếc điện thoại.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Gọi điện làm gì?
BẠN CHUNG:
Thì thế mới là chuyện động trời! Họ yêu cầu một cuộc gặp mặt chính thức giữa hai bên gia đình. Nói chuyện thẳng thắn! Bà hiểu cái cụm từ “”nói chuyện thẳng thắn”” sau đám cưới ba ngày nó nặng đô thế nào rồi đấy!
Cô im lặng, để cho người bạn kia tự tuôn ra hết những gì mình biết. Sự im lặng của cô như một lời khuyến khích.
BẠN CHUNG:
(Giọng đầy hả hê)
Họ nói thẳng luôn, là họ cảm thấy bị lừa dối! Lừa dối trắng trợn! Nghe đâu là lừa dối về cả nhân cách lẫn… tài chính của cô dâu! Kinh không? Người ta bỏ ra cả đống tiền tổ chức đám cưới ở khách sạn 4 sao chứ có phải đùa đâu. Giờ thì hay rồi, cả họ nhà trai đang sục sôi lên kia kìa.
Nhân vật ‘Tôi’ khẽ nhếch môi. Lừa dối nhân cách. Lừa dối tài chính. Hai mũi dao cô đâm vào đêm tân hôn của người bạn, giờ đã có người khác mài sắc và cầm lấy giúp cô.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng vẫn bình thản)
Thế à… Cảm ơn bà đã báo tin nhé.
BẠN CHUNG:
Ấy, có gì mới tôi lại alo cho bà ngay. Thôi nhé, chồng tôi gọi rồi.
Cuộc gọi kết thúc. Căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng, nhưng giờ đây nó không còn nặng nề nữa, mà tràn ngập một sự căng thẳng chờ đợi.
Chồng cô nhìn cô, ánh mắt vừa lo lắng vừa có chút thán phục.
CHỒNG:
Em tính cả đến bước này sao?
Nhân vật ‘Tôi’ lắc đầu, đặt điện thoại xuống bàn. Nụ cười của cô bây giờ mới thực sự nở rộ, một nụ cười lạnh lẽo và mãn nguyện.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng nói chậm rãi, rành rọt)
Không. Em chỉ muốn cô ta phải trả giá cho những gì đã làm với em. Nhưng em không ngờ, gia đình chồng cô ta lại là những người đòi nợ quyết liệt hơn cả.
Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ra màn đêm bên ngoài.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Nói với chính mình)
Một cuộc gặp mặt giữa hai gia đình. Màn kịch giờ mới thực sự bắt đầu. Và lần này, khán giả không chỉ có mình em.”
“Không khí trong phòng đặc quánh lại. Chồng cô bước đến, đặt tay lên vai vợ, một cái siết nhẹ đầy cảm thông nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.
CHỒNG:
Em chắc chứ? Mọi chuyện đi đến mức này… dường như không còn đường lui nữa rồi.
Nhân vật ‘Tôi’ không quay lại, ánh mắt vẫn dán vào màn đêm vô định ngoài kia. Giọng cô lạnh như sương.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Từ lúc cô ta đi 6 người mừng 500 nghìn, từ lúc cô ta vay tiền em không trả để rồi vung tiền làm đám cưới 300 triệu, thì đã không còn đường lui nào cho cô ta rồi. Em chỉ là người chỉ cho mọi người thấy con đường đó mà thôi.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn lại một lần nữa réo lên inh ỏi. Lần này không phải là một cái tên trong danh bạ, mà là một dãy số lạ. Nhưng cô biết, cô biết chính xác là ai đang gọi. Trực giác của một người đã tính toán mọi đường đi nước bước mách bảo cô điều đó.
Cô chậm rãi quay lại, nhấc điện thoại lên. Chồng cô nhìn cô, không nói một lời, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả: “”Hãy cẩn thận””.
Cô nghe máy, vẫn bật loa ngoài.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng bình thản)
Alo, tôi nghe.
Một sự im lặng ngắn ngủi ở đầu dây bên kia, chỉ có tiếng sụt sịt, nức nở cố kìm nén. Rồi một giọng nói đàn bà quen thuộc, nhưng giờ đây đã vỡ nát, run rẩy cất lên. Đó là mẹ của người bạn thân.
MẸ BẠN THÂN:
(Giọng khóc lóc, van lơn)
… à… Bác đây… Bác là mẹ của cái…
Bà nghẹn lại, không nói được hết câu. Tiếng khóc lúc này đã vỡ oà thành tiếng. Nhân vật ‘Tôi’ im lặng, để cho tiếng khóc ấy xoáy sâu vào không gian tĩnh mịch. Cô muốn bà phải tự nói ra cái tên đó.
MẸ BẠN THÂN:
(Nói trong tiếng nấc)
Bác xin con… Con ơi… con nói giúp cho nó một lời với nhà người ta được không? Chỉ là hiểu lầm thôi mà con. Đám cưới quê mình nó thế, chỉ là con bé nó không biết ý tứ…
Nhân vật ‘Tôi’ khẽ nhếch môi, một nụ cười vô hình. Không biết ý tứ? Một lời nói dối vụng về đến đáng thương.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng đều đều, không cảm xúc)
Cháu không nghĩ mình có thể nói giúp được gì, bác ạ. Cháu chỉ đi mừng cưới đúng như cách bạn ấy đã mừng cưới cháu thôi.
MẸ BẠN THÂN:
(Gào lên trong điện thoại, sự van xin đã chuyển thành tuyệt vọng)
Nhưng bây giờ nhà trai họ làm căng lắm con ơi! Họ đòi gặp gia đình bác để nói chuyện phải trái. Họ nói con gái bác lừa dối, không có tư cách. Con ơi là con ơi! Bác xin con, hãy cứu lấy hạnh phúc của nó. Coi như bác van con! Con nói với họ là con chỉ đùa thôi, được không? Rằng hai đứa thân nhau nên trêu nhau vậy thôi!
“”Cứu lấy hạnh phúc của nó””. Câu nói đó như một lưỡi dao xoáy vào vết sẹo cũ trong lòng cô. Hạnh phúc của nó được xây trên sự coi thường và tổn thương của cô ư?
Trong một khoảnh khắc, cô nhớ lại khuôn mặt người bạn thân khi chìa cái phong bì 500 nghìn ra trước mặt bao nhiêu người. Nhớ lại thái độ dửng dưng khi cô hỏi đến món nợ cũ. Cơn giận nguội lạnh bấy lâu nay lại âm ỉ cháy.
NHân vật ‘Tôi’ hít một hơi thật sâu. Giọng nói của cô cất lên, rành rọt và đanh thép, không còn chút do dự.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Thưa bác, cháu không đùa. Và cháu nghĩ, người cần cứu lấy hạnh phúc của bạn ấy, chính là bạn ấy chứ không phải cháu. Chào bác.
Cô cúp máy ngang, không cho người phụ nữ kia cơ hội nói thêm một lời nào. Tiếng “”tút tút tút”” vang lên khô khốc, cắt đứt mọi lời cầu xin, mọi sự níu kéo. Căn phòng lại chìm vào im lặng, nhưng lần này, nó mang theo sự tàn nhẫn của một quyết định cuối cùng.”
“Chồng cô nuốt khan. Anh chưa bao giờ thấy vợ mình như thế này. Lạnh lùng, quyết đoán và có phần… tàn nhẫn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết cô có lý do của riêng mình.
CHỒNG:
Em… Em vừa cúp máy với bác gái à?
Nhân vật ‘Tôi’ gật đầu, đặt điện thoại xuống bàn. Vẻ mặt cô không chút dao động.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng bình thản)
Cô ta không gọi được thì sẽ nhờ mẹ thôi. Bài cũ rồi.
Cô vừa dứt lời, chiếc điện thoại vừa đặt xuống lại sáng lên. Lần này không phải cuộc gọi, mà là một tin nhắn từ Zalo. Cái tên “Bạn thân” mà cô chưa kịp đổi, giờ hiện lên như một sự mỉa mai cay đắng.
[Bạn thân]:
Mày đang làm cái gì vậy? Sao mày lại đối xử với tao như thế? Nhà chồng tao đang làm loạn lên đây này! Mày muốn hủy hoại cuộc đời tao đúng không? Gặp nhau nói chuyện đi!
Nhân vật ‘Tôi’ đọc dòng tin nhắn, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên môi. Hủy hoại? Cô ta còn dám nói từ đó sao?
“Gặp nhau nói chuyện? Được thôi. Nhưng phải nói theo cách của mình.” – cô thầm nghĩ.
Cô không vội trả lời. Cô để cho đầu dây bên kia phải sốt ruột, phải chờ đợi trong hoảng loạn. Vài phút sau, khi chồng cô còn đang đi đi lại lại, cô mới chậm rãi gõ từng chữ.
[Nhân vật ‘Tôi’]:
Được. Gặp thì gặp. Nhưng tôi có điều kiện.
Tin nhắn vừa gửi đi, gần như ngay lập tức, dấu “”đã xem”” hiện lên, theo sau là ba dấu chấm nhảy múa liên tục, thể hiện sự nôn nóng của người bên kia.
[Bạn thân]:
Điều kiện gì? Mày muốn bao nhiêu tiền? Tao sẽ trả! Cả tiền nợ cũ nữa! Tao trả hết!
Tiền? Cô cười khẩy. Đến giờ phút này mà cô ta vẫn nghĩ mọi thứ có thể giải quyết bằng tiền. Cô ta đã đánh giá quá thấp sự tổn thương mà mình đã gây ra, và đánh giá quá cao giá trị của đồng tiền trong mối quan hệ này.
Cô gõ câu trả lời cuối cùng, rành rọt, đanh thép, không cho đối phương bất kỳ kẽ hở nào để lách luật.
[Nhân vật ‘Tôi’]:
Tôi không cần tiền. Tôi muốn gặp mặt ba bên. Có tôi, có cô, có chú rể mới của cô, và quan trọng nhất, phải có cả bố mẹ chồng cô nữa. Tôi muốn mọi chuyện được làm rõ một lần cho tất cả, trước mặt tất cả những người cần nghe. Địa điểm, thời gian, cứ để nhà trai các người quyết. Tôi đợi.
Gửi đi. Cô ném điện thoại lên giường, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Bên kia, ba dấu chấm hiện lên rồi lại tắt ngấm. Im bặt. Cô biết, yêu cầu của mình chẳng khác nào một quả bom nổ chậm vừa được đặt vào trung tâm của mớ hỗn loạn kia. Đây là cách duy nhất để mọi lời dối trá, mọi sự bao biện phải phơi bày dưới ánh sáng.
Chồng cô bước tới, nhìn vào gương mặt bình thản đến đáng sợ của vợ.
CHỒNG:
Em… thực sự đã tính hết mọi thứ rồi sao?
Nhân vật ‘Tôi’ quay sang nhìn chồng, ánh mắt cô lần đầu tiên trong đêm ánh lên một tia sáng kỳ lạ, vừa hả hê, vừa bi thương.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Màn kịch hay, phải có đủ khán giả chứ anh.”
“Hai ngày sau, cuộc gặp diễn ra trong một phòng riêng của một quán cà phê sang trọng do nhà trai lựa chọn. Không khí đặc quánh lại, nặng nề như chì.
Bên này, có tôi và chồng. Chồng tôi nắm chặt tay tôi dưới gầm bàn, lòng bàn tay anh rịn mồ hôi. Còn tôi, ngược lại, hoàn toàn bình thản, lưng thẳng, ánh mắt không một gợn sóng.
Bên kia, một dàn bốn người. Bạn thân của tôi ngồi co rúm cạnh người chồng mới cưới. Khuôn mặt anh ta đanh lại, sự khó chịu và hoài nghi hiện rõ. Ngồi ở vị trí trung tâm là bố mẹ chồng cô ta, vẻ mặt trịch thượng, nhìn tôi như thể tôi là một thứ rác rưởi vừa làm bẩn thảm nhà họ.
Mẹ chồng của bạn tôi lên tiếng trước, giọng điệu sắc lẻm, đầy vẻ kẻ cả.
MẸ CHỒNG BẠN THÂN:
Cô chính là người đã gửi cái phong bì đó trong đám cưới của con trai tôi phải không? Cô có biết hành động đó vô văn hóa và hạ đẳng đến mức nào không? Cô muốn phá hoại hạnh phúc của gia đình chúng tôi à?
Bà ta tuôn một tràng, không cho ai kịp chen vào. Tôi chỉ im lặng lắng nghe, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười gần như vô hình. Tôi đợi bà ta nói hết, lấy lại hơi, rồi mới chậm rãi cất lời, nhưng ánh mắt tôi không nhìn bà ta, mà găm thẳng vào người “”bạn thân”” đang né tránh mình.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng đều đều, rõ ràng)
Thưa bác, trước khi trả lời câu hỏi của bác, cháu xin phép được hỏi bạn cháu vài điều. Những chuyện này, cháu nghĩ các bác cũng nên được biết.
Tôi quay sang cô ta, người đang cố gắng biến mình thành vô hình.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Mình là bạn thân bao nhiêu năm rồi nhỉ? Tao không nhớ rõ nữa. Nhưng tao vẫn nhớ, hai năm trước mày kẹt tiền mua điện thoại, đã vay tao 5 triệu. Mày nói một tháng sẽ trả. Tới giờ vẫn chưa thấy đâu.
Bạn thân giật nảy mình. Người chồng mới cưới của cô ta quay phắt sang, ánh mắt sững sờ. Mẹ chồng cô ta nhíu mày, định nói gì đó nhưng tôi đã nói tiếp, không cho bà ta cơ hội.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Nhưng thôi, chuyện tiền bạc bạn bè giúp nhau không tính toán. Tao chỉ nhắc lại cho mày nhớ thôi. Cái tao muốn nói, là chuyện đám cưới của tao.
Tôi dừng lại một nhịp, nhìn thẳng vào mắt từng người trong gia đình họ.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
Đám cưới của tôi làm ở quê, cỗ bàn đơn giản, nhưng một mâm cũng hơn hai triệu. Hôm đó, mày đi cùng ai nhỉ? À, mày đi cùng bố mẹ, em trai, chị gái và anh rể. Tổng cộng sáu người. Mọi người ăn uống vui vẻ lắm. Và rồi, mày mừng cưới tao một chiếc phong bì…
Tôi lại dừng lại, để sự im lặng căng ra như một sợi dây đàn.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng lạnh như băng)
…năm trăm nghìn đồng.
Cả căn phòng chết lặng. Bố mẹ chồng của bạn tôi sững người, mắt mở to nhìn con dâu. Chú rể mới cứng hàm, quay sang vợ mình, giọng nói gần như gầm gừ.
CHỒNG CỦA BẠN THÂN:
Những gì cô ấy nói… có phải là sự thật không?
Bạn thân không trả lời. Cả người cô ta run lên bần bật. Đầu cô ta cúi gằm xuống mặt bàn, hai bàn tay bấu chặt vào nhau đến trắng bệch. Sự im lặng của cô ta chính là lời thú tội đanh thép nhất.
Mẹ chồng cô ta, từ vẻ trịch thượng ban đầu, giờ mặt đã tái đi vì xấu hổ và tức giận. Bà ta đập nhẹ xuống bàn, giọng run run.
MẸ CHỒNG BẠN THÂN:
Con nói đi chứ! Nói là nó đang vu khống con đi!
Nhưng cô ta không thể. Gánh nặng của sự dối trá, của lòng tham và sự ích kỷ đã đè sập cô ta hoàn toàn.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay. Rồi hai giọt. Bờ vai cô ta bắt đầu rung lên dữ dội. Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, vỡ tan trong không gian im phăng phắc.
BẠN THÂN:
(Nức nở)
…Em… em xin lỗi… Tất cả… tất cả những gì cô ấy nói… đều là sự thật.”
“Lời thú tội đẫm nước mắt của bạn thân treo lơ lửng trong không khí, đặc quánh và nặng nề. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào, tuyệt vọng của cô ta.
Khuôn mặt người mẹ chồng, từ vẻ trịch thượng ban đầu, giờ đã biến sắc. Nó co rúm lại vì xấu hổ, rồi đỏ bừng lên vì tức giận. Bà ta quay phắt sang nhìn đứa con dâu vừa mới cưới, ánh mắt như muốn tóe lửa, như thể đang nhìn một kẻ lừa đảo vừa làm ô uế danh tiếng gia đình mình.
Nhưng người hành động trước lại là bố chồng cô ta. Ông ta, người từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng với vẻ mặt thâm trầm, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi. Âm thanh đó, dù rất khẽ, lại như một tiếng sét cắt ngang sự hỗn loạn.
BỐ CHỒNG BẠN THÂN:
(Giọng trầm, lạnh lẽo)
Đủ rồi.
Tiếng khóc của bạn thân lập tức tắt ngấm, chỉ còn lại những cơn run rẩy không kiểm soát. Ông ta không thèm nhìn con dâu một lần nào nữa. Ánh mắt sắc lạnh của ông quét thẳng về phía tôi, một cái nhìn mang tính phán xét và giải quyết vấn đề, không hơn không kém.
BỐ CHỒNG BẠN THÂN:
Năm triệu, vay hai năm. Tôi sẽ tính cả gốc lẫn lãi theo lãi suất cao nhất cho cháu. Đưa tôi số tài khoản.
Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một mệnh lệnh. Tôi bình thản lấy điện thoại ra, mở sẵn thông tin tài khoản rồi xoay màn hình về phía ông ta. Chồng tôi ở bên cạnh siết nhẹ tay tôi, một cử chỉ trấn an.
Ngay khi chồng bà ta hành động, người mẹ chồng cũng vội vàng “”sửa sai””. Bà ta quay sang phía vợ chồng tôi, cúi đầu, giọng nói đầy sự hối lỗi gượng gạo.
MẸ CHỒNG BẠN THÂN:
Bác… bác thật sự xin lỗi hai cháu. Chuyện này gia đình bác hoàn toàn không biết. Là do chúng tôi không biết dạy con, để nó làm ra cái chuyện xấu hổ, mất mặt như thế này. Mong hai cháu và gia đình bỏ qua cho sự dại dột của nó.
Bà ta liên tục nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc về phía con trai mình, người vẫn đang ngồi bất động.
Trong lúc đó, bố chồng bạn thân đã hoàn tất giao dịch. Một tiếng “”ting”” sắc gọn vang lên từ điện thoại của tôi. Thông báo chuyển khoản hiện lên rõ ràng: một con số còn lớn hơn cả số tiền tôi mong đợi. Món nợ năm xưa, cả gốc lẫn lãi, đã được thanh toán sòng phẳng chỉ trong vài giây.
Ông ta cất điện thoại đi, hắng giọng một cách dứt khoát.
BỐ CHỒNG BẠN THÂN:
Mọi chuyện đã được giải quyết. Coi như món nợ này, gia đình chúng tôi đã thay mặt nó trả cho cháu.
Nói xong, tất cả ánh mắt trong phòng, kể cả của tôi, đều vô thức đổ dồn về phía chú rể. Anh ta vẫn ngồi đó, lưng thẳng, hai tay đặt trên đùi. Từ đầu đến cuối, anh ta không nói một lời, không có một biểu cảm nào lướt qua gương mặt. Đôi mắt anh ta nhìn vào một khoảng không vô định, sâu thẳm và trống rỗng. Sự im lặng của anh ta còn đáng sợ hơn cả một cơn thịnh nộ. Nó là sự thất vọng tuyệt đối, là bức tường băng giá vừa được dựng lên giữa anh ta và người vợ mới cưới. Một cuộc hôn nhân còn chưa kịp bắt đầu đã phủ đầy bóng ma của sự dối trá và toan tính.”
“Không khí trong căn phòng đặc quánh lại, sự im lặng còn nặng nề hơn cả ngàn lời buộc tội. Bố chồng của bạn thân đã giải quyết xong phần “”nợ””, nhưng món nợ tình cảm và danh dự thì vừa mới bắt đầu.
Nhân vật ‘Tôi’ hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực mình nhẹ bẫng một cách kỳ lạ. Cô không còn cảm thấy tức giận, không còn uất nghẹn. Chỉ có một sự trống rỗng và quyết đoán lạnh lùng. Cô đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra sau tạo nên một âm thanh khô khốc, cắt ngang sự im lặng chết chóc.
Chồng cô và cả gia đình chồng cũng đồng loạt đứng lên, vây quanh cô như một bức tường thành vững chãi. Hành động không lời đó là một sự tuyên bố rõ ràng: họ ở đây, cùng cô, cho đến phút cuối cùng.
Cô không nhìn bố mẹ chồng của bạn thân nữa. Ánh mắt cô đi một vòng, lướt qua gương mặt thất thần của chú rể, người mà có lẽ giờ đây đang hối hận vì đã không tìm hiểu kỹ người mình lấy làm vợ. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người con gái đang ngồi co rúm trên ghế, người từng là bạn thân nhất của mình.
Gương mặt cô ta lem luốc nước mắt, đôi vai vẫn run lên bần bật. Cô ta ngước lên nhìn tôi, trong đôi mắt đó không còn sự khôn lỏi, toan tính, chỉ còn lại sự van xin và tuyệt vọng trần trụi. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Nhân vật ‘Tôi’ cất giọng, âm thanh vang lên rõ ràng, từng chữ một như được khắc vào không khí.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Giọng bình thản, không một gợn cảm xúc)
Tiền đã trả, nợ đã hết.
Một khoảng lặng ngắn. Cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, để cô ta hiểu rằng đây không phải là một cuộc đàm phán. Đây là một lời phán quyết.
NHÂN VẬT ‘TÔI’:
(Nhấn mạnh từng chữ)
…nhưng tình bạn của chúng ta cũng chấm dứt từ đây. Tạm biệt.
Nói xong, cô không cho ai có cơ hội đáp lời. Cô quay người, dứt khoát. Chồng cô lập tức vòng tay qua eo, dìu cô bước đi. Bố mẹ chồng, con trai và em trai chồng cũng lặng lẽ theo sau, tạo thành một đoàn người rời đi trong im lặng nhưng đầy uy thế.
Họ bước qua cánh cửa, bỏ lại sau lưng một đám cưới đã vỡ nát, một cuộc hôn nhân vừa bắt đầu đã rạn nứt, và một gia đình đang phải đối mặt với mớ hỗn độn của sự dối trá và xấu hổ.
Cánh cửa phòng VIP khép lại. Tiếng khóc nức nở của cô dâu mới lúc này mới vỡ òa ra, điên dại và vô vọng.
***
Vài tuần sau, trên ban công lộng gió, tôi ngồi tựa vào vai chồng, ngắm nhìn thành phố lên đèn. Chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung lên, một tin nhắn từ số lạ. Là ảnh chụp màn hình một bài đăng trên mạng xã hội. Bạn thân của tôi, à không, người bạn cũ, đã công khai xin lỗi, thừa nhận mọi chuyện và cầu xin sự tha thứ. Bên dưới là hàng ngàn bình luận, kẻ chê người trách, một cơn bão mà cô ta phải tự mình gánh chịu. Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng xóa tin nhắn đi. Mọi chuyện thực sự đã kết thúc rồi.
Hành trình đòi lại công bằng ngày hôm đó, không phải là một màn trả thù hả hê. Nó giống như một cuộc phẫu thuật đau đớn để cắt bỏ một khối u độc hại đã ăn sâu vào cuộc sống của tôi suốt nhiều năm. Sự nhẹ nhõm tôi cảm nhận được khi bước đi không phải là niềm vui của kẻ chiến thắng, mà là sự thanh thản của một người cuối cùng đã dám đặt ra ranh giới, dám bảo vệ giá trị và lòng tự trọng của chính mình. Tôi đã học được rằng, trong đời, có những mối quan hệ không thể cứu vãn, và sự im lặng từ bỏ đôi khi lại là hành động tử tế nhất dành cho cả hai. Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại, nhưng niềm tin và sự tôn trọng một khi đã vỡ, thì không gì hàn gắn nổi. Nhìn người chồng bên cạnh, nhìn gia đình ấm áp mà tôi đang có, tôi hiểu rằng tài sản lớn nhất của mình không nằm ở những con số trong tài khoản, mà ở những người sẵn sàng đứng bên cạnh mình, không phải vì mình đúng hay sai, mà đơn giản vì mình là gia đình của họ. Cuộc sống của tôi, từ bây giờ, sẽ chỉ có chỗ cho những điều xứng đáng như thế.”

