“Cậu B-é bỗng h-ét toáng lên rồi Chạy Theo Xe Đưa Dâu Khắp 3 Xã cho Đến Khi đến nhà trai, tài xế xuống mở cửa xe ra thì mới t-á hỏ-a cô dâu chú rể đã…
Sáng hôm ấy, trời hửng nắng, cả đoàn rước dâu gồm 5 chiếc ô tô sơn đỏ chạy xuyên qua 3 xã, nơi nhà trai đã chuẩn bị sân khấu, rạp cưới rực rỡ.
Trên đoạn đường vắng , một cậu bé chừng 7 tuổi – áo trắng, quần cộc, chân đất – bỗng từ đâu lao ra giữa đường. Mặt tái nhợt, mắt hoả-ng loạ-n, hét thất thanh:
“Dừng lại! Xe này… có chuyện! Dừng lại đi chú ơi!!!”
Tài xế đầu đoàn tưởng trẻ con nghịch, bóp còi đuổi.
Nhưng thằng bé cứ vừa gào vừa chạy theo xe, chân đất đạp lên sỏi đá, máu bắt đầu ứa ra mà vẫn không dừng lại.
Đoàn xe rước dâu càng chạy, nó càng đuổi, chạy xuyên qua tận 3 xã, khiến nhiều người dân bắt đầu quay clip, bàn tán:
“”Con ai lạc à?”” – “”Hay nó bị thầ-n ki-nh?””
Cho đến khi xe về tới cổng nhà trai.
Mọi người ùa ra chào đón, kèn trống vang rền.
Tài xế bước xuống, định mở cửa mời cô dâu chú rể bước ra.
Nhưng vừa kéo tay nắm, anh bỗng khựng lại.
Bên trong xe cô dâu và chú rể đã… 👇👇”
“Bên trong xe cô dâu và chú rể đã…
Đôi tay tài xế đang kéo cửa bỗng khựng lại giữa chừng, như bị điện giật. Khuôn mặt anh ta lập tức trắng bệch, máu như rút hết xuống chân. Đôi mắt mở to hết cỡ, trợn trừng nhìn vào bên trong chiếc xe rước dâu sơn đỏ. Đồng tử co rút lại vì kinh hãi tột độ.
Cả cơ thể tài xế cứng đờ, đứng yên bất động trước cửa xe. Âm nhạc, tiếng kèn trống inh ỏi từ rạp cưới như xa dần, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy khoảnh khắc này với riêng anh ta. Miệng anh ta hé mở, định nói điều gì đó, nhưng không một âm thanh nào bật ra được. Cổ họng nghẹn ứ lại.
Những người dân và họ hàng nhà trai đang ùa ra đón dâu, cười nói vui vẻ, bỗng thấy sự bất thường từ phía tài xế.
“”Ơ, sao chú tài xế đứng đực ra đấy thế?””
“”Xe làm sao à?””
Vài người bắt đầu xúm
lại gần, nhìn theo hướng mắt của tài xế, cố gắng nhìn vào bên trong chiếc xe rước dâu. Nhưng tấm kính xe chỉ cho thấy lờ mờ bóng dáng.
Tài xế vẫn không nhúc nhích. Anh ta không thể rời mắt khỏi cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt mình bên trong chiếc xe. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán, sống lưng lạnh toát. Toàn thân anh ta run rẩy. Cậu bé An vẫn đứng cách đó không xa, dõi theo với đôi mắt đầy lo lắng. Ai đó ở nhà trai chuẩn bị bước tới hỏi xem có chuyện gì.”
“””Có chuyện gì thế chú tài xế ơi? Sao không mở cửa?”” Tiếng hỏi han của người dân bắt đầu nhiều hơn. Vài người mạnh dạn hơn tiến sát lại gần chiếc xe rước dâu đầu tiên, cố gắng nhìn qua tấm kính nhưng vẫn chỉ thấy lờ mờ.
Tài xế vẫn như một pho tượng. Sự hốt hoảng tột cùng đóng băng anh ta tại chỗ. Anh ta không hề nghe thấy tiếng gọi của những người xung quanh. Toàn bộ giác quan của anh ta lúc này chỉ tập trung vào cảnh tượng quái dị bên trong chiếc xe sơn đỏ. Đôi chân run rẩy, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích dù chỉ một phân.
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. “”Kìa, có thấy gì đâu nhỉ?”” “”Hay là xe có vấn đề?””
Sự tò mò ban đầu nhanh chóng chuyển thành lo lắng. Không khí hân hoan đón dâu ban nãy dần tan biến, thay vào đó là một sự căng thẳng mơ hồ.
An vẫn đứng đó, cách chiếc xe không xa, ánh mắt bám riết vào bóng lưng cứng đờ của người tài xế và cánh cửa xe hé mở. Cậu bé cảm nhận được sự bất ổn đang lan tỏa. Đám đông nhà trai bắt đầu tụ lại đông hơn quanh chiếc xe, những nụ cười đã tắt hẳn trên môi. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là vai vế trong nhà trai, nhíu mày, bước nhanh tới chỗ tài xế.”
“Người đàn ông lớn tuổi nhíu mày, bước nhanh tới chỗ tài xế. “”Này cậu, có chuyện gì thế? Sao lại đứng ngây ra đây? Mau mở cửa xuống đi chứ!”” Ông lay mạnh vai Tài xế. Nhưng anh ta vẫn bất động, ánh mắt dán chặt vào bên trong xe như bị thôi miên.
Sự sốt ruột dâng cao. Vài thanh niên khỏe mạnh hơn từ đám đông nhà trai chen lên. Họ cố nhoài người qua đám đông, ép sát mặt vào ô cửa kính phía trước và hai bên hông xe. Kính xe hơi tối màu, ban đầu rất khó nhìn rõ. Tiếng lầm bầm “”Không thấy gì””, “”Tối quá”” vang lên.
Một người thanh niên, dáng người nhanh nhẹn, vội vã dùng tay lau mạnh một mảng bụi trên cửa kính. Ánh sáng từ ngoài rạp hắt vào kết hợp với góc nhìn mới, cảnh tượng bên trong bỗng hiện ra rõ hơn.
“”Á… Áááá!””
Một tiếng hét thất thanh, đầy kinh hoàng xé tan không khí. Người thanh niên lùi phắt lại, mặt cắt không còn giọt máu. Đôi mắt anh ta mở trừng trừng, run rẩy chỉ vào bên trong xe.
“”Cái… cái gì thế kia?”” Một người khác lắp bắp hỏi.
Những người xung quanh chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng thấy phản ứng của anh ta, linh tính mách bảo có điều chẳng lành. Vài người nữa cố gắng nhìn vào vị trí mà người thanh niên vừa chỉ.
Và rồi, những tiếng hét nối tiếp nhau vang lên. “”Ôi trời ơi!”” “”Không thể nào!””
Cảnh tượng bên trong chiếc Xe rước dâu hiện ra trước mắt họ khiến tất cả như bị đóng băng tại chỗ. Cô dâu và Chú rể không ngồi ngay ngắn như bình thường, mà nằm vật vã trên ghế. Họ bất động, không hề có dấu hiệu cử động.
Toàn bộ đám đông nhà trai đang hân hoan đón dâu bỗng im bặt. Tiếng kèn trống phía trong rạp vẫn còn vọng lại, tạo nên một sự tương phản rợn người với sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm quanh chiếc xe sơn đỏ. Ai nấy đều đứng hình, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng kinh hoàng qua ô cửa kính xe. An đứng từ xa, cậu bé 7 tuổi, cảm nhận rõ sự thay đổi đột ngột trong không khí. Ánh mắt bối rối xen lẫn sợ hãi của cậu nhìn về phía đám đông đang hóa đá.”
“Những tiếng hét tiếp tục vang lên, không còn là tiếng hét cá nhân mà là một chuỗi âm thanh kinh hoàng, lây lan nhanh như một ngọn lửa. Sự im lặng chết chóc bao trùm đám đông nhà trai bỗng chốc bị phá vỡ bởi một làn sóng hoảng loạn.
“”Cái gì? Có cái gì trong đó vậy?””
“”Trời ơi! Là gì thế?””
“”Ai đó mở cửa đi! Mở cửa ra mau!””
Đám đông bắt đầu xáo động dữ dội. Những người đứng sau chưa nhìn thấy, nhưng cảm nhận được sự sợ hãi tột độ từ những người phía trước. Họ tò mò, nhưng cũng sợ hãi. Sự tò mò và hoảng loạn trộn lẫn khiến mọi người mất hết bình tĩnh.
Tiếng kèn trống trong rạp bỗng nghe thật lạc lõng và rợn người giữa không khí căng thẳng này.
Mọi người bắt đầu chen lấn, xô đẩy lẫn nhau, cố gắng len lên phía trước chiếc xe rước dâu màu đỏ. Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa khiến những người đầu tiên nhìn thấy phải hét lên kinh hoàng.
“”Tránh ra coi!””
“”Đừng có chen lấn!””
“”Để tôi xem với!””
Hàng chục cánh tay vươn lên, cố gắng gạt bỏ người khác để nhìn vào bên trong chiếc xe qua lớp kính. Khuôn mặt ai nấy đều tái mét, đôi mắt mở to, xen lẫn giữa tò mò và sợ hãi tột độ. Họ lẩm bẩm, bàn tán, nhưng không ai hiểu rõ chuyện gì đang thực sự xảy ra.
“”Sao thế nhỉ? Cô dâu chú rể làm sao?””
“”Nhìn kìa, họ nằm đó…””
“”Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?””
Tài xế vẫn đứng dựa vào xe, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào hư không. Người đàn ông lớn tuổi lay vai anh ta nhưng vô ích. Anh ta dường như bị đóng băng trong cơn sốc.
Sự hỗn loạn càng lúc càng tăng. Một vài người vấp ngã, tạo ra những tiếng kêu la. Tiếng la hét vì sợ hãi, tiếng quát tháo vì bị chen lấn, tiếng bàn tán xôn xao tạo nên một bản giao hưởng hỗn độn, trái ngược hoàn toàn với không khí hân hoan đáng lẽ phải có ở một đám cưới.
An đứng xa hơn một chút, cậu bé 7 tuổi co người lại. Cậu không hiểu hết sự việc, nhưng cảm nhận rõ rệt năng lượng sợ hãi và hỗn loạn đang bùng phát từ đám đông. Đám đông đang hóa đá ở phần trước bỗng chốc biến thành một dòng chảy điên cuồng. Đôi mắt ngây thơ của cậu bé tràn ngập sự bối rối và sợ hãi khi nhìn cảnh tượng náo loạn trước mắt. Cậu lùi lại thêm một bước, xa khỏi trung tâm của cơn lốc hoảng loạn đang lan rộng.”
“An lùi lại thêm một bước, cố gắng giữ khoảng cách với đám đông điên loạn đang vây quanh chiếc xe rước dâu đỏ chót. Nhưng cơ thể 7 tuổi của cậu đã kiệt sức hoàn toàn sau quãng đường dài chạy bộ xuyên qua ba xã. Mỗi bước chân giờ đây như đeo chì. Cậu lảo đảo, đôi chân trần lấm lem bụi đất và những vệt máu khô bỗng khụy xuống. Cậu bé gục hẳn xuống nền đất ngay giữa khoảng trống ngắn ngủi phía sau đám đông đang chen lấn.
An nằm đó, thân hình nhỏ bé co quắp. Hơi thở hổn hển, dồn dập như muốn xé toang lồng ngực. Đầu óc cậu quay cuồng, nhưng đôi mắt nâu vẫn mở to, đầy vẻ cấp bách. Áo trắng của cậu lấm bẩn, quần cộc rách một chút ở ống, và hai bàn chân thì bầm tím, rớm máu. Cậu muốn gượng dậy, muốn tiếp tục hét lên, muốn nói cho họ biết điều gì đang xảy ra, nhưng cổ họng khô khốc và cơ thể không còn chút sức lực nào. Xung quanh, tiếng la hét, tiếng bàn tán, tiếng chen lấn vẫn ầm ĩ, như thể không ai nhìn thấy cậu bé nhỏ gục ngã ngay dưới chân mình. Sự hỗn loạn của đám đông nuốt chửng lấy khoảnh khắc tuyệt vọng của cậu. Cậu bé nằm đó, một chấm nhỏ yếu ớt giữa cơn bão kinh hoàng mà chính cậu đã cố gắng cảnh báo.”
“An nằm đó, thân hình nhỏ bé co quắp. Hơi thở hổn hển, dồn dập như muốn xé toang lồng ngực. Đầu óc cậu quay cuồng, nhưng đôi mắt nâu vẫn mở to, đầy vẻ cấp bách. Áo trắng của cậu lấm bẩn, quần cộc rách một chút ở ống, và hai bàn chân thì bầm tím, rớm máu. Cậu muốn gượng dậy, muốn tiếp tục hét lên, muốn nói cho họ biết điều gì đang xảy ra, nhưng cổ họng khô khốc và cơ thể không còn chút sức lực nào. Xung quanh, tiếng la hét, tiếng bàn tán, tiếng chen lấn vẫn ầm ĩ, như thể không ai nhìn thấy cậu bé nhỏ gục ngã ngay dưới chân mình. Sự hỗn loạn của đám đông nuốt chửng lấy khoảnh khắc tuyệt vọng của cậu. Cậu bé nằm đó, một chấm nhỏ yếu ớt giữa cơn bão kinh hoàng mà chính cậu đã cố gắng cảnh báo. Bỗng, một vài người đàn ông từ phía nhà trai, những người đang tiến lại gần chiếc Xe rước dâu để xem xét, tình cờ nhìn thấy An nằm dưới đất. Vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn thương hại, họ vội vã tách khỏi đám đông, chạy lại phía cậu bé.
“”Trời đất, thằng bé này!”” một người kêu lên.
Họ đỡ An ngồi dậy một cách nhẹ nhàng. Cậu bé run rẩy trong vòng tay họ, đôi mắt vẫn đầy vẻ hoảng loạn nhìn về phía chiếc Xe rước dâu.
“”Cháu… cháu không sao chứ?”” một người hỏi, giọng lo lắng.
An chỉ gật đầu yếu ớt. Cậu há miệng, cố gắng hít sâu, rồi thều thào, từng tiếng đứt quãng như nghẹn lại trong cổ họng.
“”Cháu… cháu bảo dừng lại mà…”” An nói, giọng lạc hẳn đi vì kiệt sức và sợ hãi.
Những người đàn ông cúi xuống, cố gắng lắng nghe.
“”Cháu thấy… thấy có người lạ… lên xe…”” An tiếp tục, đôi mắt mở to hơn, cố diễn tả điều mình đã chứng kiến. “”Lúc ở chỗ vắng… cô dâu sợ lắm…””
Lời nói của An như những mảnh vỡ rơi ra giữa sự ồn ào, nhưng đủ để những người đang lắng nghe cảm thấy rợn người. Người lạ? Lên xe? Cô dâu sợ? Sự tò mò và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Họ nhìn nhau, rồi nhìn về phía chiếc Xe rước dâu đang bị đám đông vây kín, sự hỗn loạn giờ đây mang một màu sắc khác, đáng sợ hơn.”
“Lời nói yếu ớt, đứt quãng của An như một tia sét đánh thẳng vào sự hỗn loạn, vô tâm đang bao trùm. Những người đàn ông đang đỡ An chợt khựng lại, khuôn mặt họ từ thương hại chuyển sang kinh hoàng. Họ lập tức hiểu ra điều gì đó khủng khiếp hơn chỉ là một cậu bé lạc mẹ. Cậu bé không lạc. Cậu bé đang cảnh báo.
“”Cái gì cơ? Người lạ? Cô dâu sợ?”” một người lẩm bẩm, ánh mắt lập tức quét về phía chiếc Xe rước dâu sơn đỏ.
Sự hoang mang nhanh chóng lan ra những người đứng gần đó. Vài người vừa nghe An nói, lập tức hét lớn hơn, lặp lại những mảnh thông tin chắp vá: “”Có người lạ trên xe!””, “”Cô dâu gặp nguy hiểm!””, “”Không phải tai nạn đâu!””
Lời nói lan đi nhanh như cháy rừng. Đám đông đang vây quanh chiếc xe bỗng chững lại. Tiếng kèn trống đón dâu im bặt. Khuôn mặt rạng rỡ của những người ở Nhà trai bỗng đờ ra. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào chiếc Xe rước dâu.
Không một chút chần chừ. Vài người đàn ông vạm vỡ, phản ứng nhanh nhẹn nhất trong đám đông, lập tức xông tới chiếc xe. Họ đẩy đám đông dạt ra, tiến sát cánh cửa sau.
“”Mở cửa!”” một người hét lớn.
Tài xế, người nãy giờ vẫn đang cố gắng giải thích trong sự hoang mang, đột nhiên sững sờ khi thấy sự thay đổi thái độ đột ngột và vẻ mặt căng thẳng của những người lao tới. Nhưng trước khi ông kịp phản ứng hay hỏi han, cánh cửa xe phía sau đã bị một người đàn ông cao to giật mạnh.
“”KÉT!””
Cánh cửa bật tung.
Và cảnh tượng bên trong hiện ra, rõ mồn một, khiến tất cả những ai chứng kiến đều đông cứng tại chỗ. Tiếng hét, tiếng bàn tán, tiếng ồn ào lập tức tắt ngúm, nhường chỗ cho một sự im lặng chết chóc.
Trên băng ghế phía sau, cô dâu và chú rể ngồi co ro vào góc xe. Miệng họ bị bịt lại bằng những mảnh vải trắng, tay và chân bị trói sơ sài bằng dây thừng. Đôi mắt họ mở to, đầy vẻ hoảng sợ tột cùng, long lanh những giọt nước mắt chưa kịp rơi. Khuôn mặt tái mét, mệt lả, trông họ không khác gì những con tin đang bị đe dọa. Chiếc váy cưới trắng tinh giờ đây trở nên thảm hại, và bộ vest chú rể trông thật lố bịch trong hoàn cảnh này.
Không khí như đông lại. Sự kinh hoàng lan nhanh hơn cả lời nói. Tất cả những gì An đã cố gắng gào thét suốt quãng đường dài, giờ đây hiện hữu trước mắt mọi người, lạnh lẽo và tàn nhẫn.”
“Cảnh tượng ấy khiến những người đàn ông đang giật cửa xe lùi lại theo bản năng, vẻ mặt đờ đẫn. Sự im lặng chỉ kéo dài vài giây trước khi một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ đám đông.
“”Trời ơi! Cô dâu chú rể!””
“”Thật! Thằng bé nói thật!””
“”Ai làm thế này?!””
Sự kinh ngạc và phẫn nộ bùng lên như sóng thần. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc Xe rước dâu sơn đỏ giờ đây không còn là biểu tượng của hạnh phúc mà là một hiện trường đáng sợ.
“”Tìm hắn! Thằng bé nói có người lạ trên xe!”” một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ hét lớn, giọng đầy căm phẫn.
Không cần ai ra lệnh. Vài người đàn ông khỏe mạnh lập tức cúi xuống, kiểm tra kỹ lưỡng bên trong xe. Một người ghé mắt nhìn dưới băng ghế phía trước, người khác luồn tay xuống gầm ghế phía sau. Ánh mắt họ đảo liên tục, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác thường.
Bàn tay của một người đàn ông trung niên, người đã xông tới mở cửa xe, luồn xuống gầm băng ghế phía sau, gần vị trí của cô dâu chú rể. Những ngón tay ông chạm phải một vật gì đó mềm và nóng, rồi cứng. Ông giật mạnh.
“”Đây rồi!”” ông hô lên, giọng đầy cảnh giác và giật mình.
Ông lôi ra một vật thể không rõ hình dạng, quấn trong một tấm vải đen. Khi tấm vải tuột xuống, tất cả những người chứng kiến đều nín thở. Đó là một người đàn ông. Hắn đang nằm co quắp, cố gắng ẩn mình dưới gầm ghế, thân người quấn chặt trong một chiếc áo khoác tối màu. Khuôn mặt hắn hốc hác, đôi mắt ti hí lộ rõ vẻ hoảng sợ khi bị lôi ra ánh sáng.
Trong tay hắn, siết chặt một con dao rọc giấy sắc nhọn, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh nắng mặt trời, thứ vũ khí nhỏ bé nhưng đủ sức đe dọa đến tính mạng.
Hắn chính là kẻ đã khống chế Cô dâu và Chú rể, biến ngày trọng đại của họ thành cơn ác mộng. Hắn là kẻ lạ mặt mà An, cậu bé 7 tuổi kiên cường, đã cố gắng cảnh báo mọi người bằng cả sinh mạng mình.”
“Hắn là kẻ đã khống chế Cô dâu và Chú rể, biến ngày trọng đại của họ thành cơn ác mộng. Hắn là kẻ lạ mặt mà An, cậu bé 7 tuổi kiên cường, đã cố gắng cảnh báo mọi người bằng cả sinh mạng mình.
Khi bị lôi ra, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Đôi mắt hắn trợn trừng, hơi thở hổn hển. Hắn lập tức co chân, đạp mạnh vào người đàn ông đang giữ mình, cố gắng lùi lại, chui trở lại vào gầm ghế hoặc thoát ra khỏi đám đông đang sững sờ. Con dao rọc giấy trong tay hắn khua khoắng loạn xạ, tạo thành vòng nguy hiểm khiến những người xung quanh phải lùi lại.
“”Giết hắn!”” một tiếng hét đầy căm phẫn vang lên từ phía sau.
“”Đừng để nó chạy thoát!””
“”Cẩn thận dao của nó!””
Sự sững sờ ban đầu tan biến, thay vào đó là cơn thịnh nộ dữ dội. Vài người đàn ông khỏe mạnh nhất, những người vừa nãy còn đang xôn xao bàn tán, giờ đây lao vào như những con hổ đói. Tiếng la hét, chửi bới vang vọng khắp khoảng sân Nhà trai.
“”Bắt lấy nó!””
“”Mày làm gì Cô dâu chú rể?!””
Người lạ mặt vùng vẫy điên cuồng. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng không gian chật hẹp bên trong Xe rước dâu và những bàn tay đang túm lấy chân, tay hắn khiến mọi nỗ lực đều vô ích. Hắn gồng mình, cắn chặt răng, con dao vẫn siết chặt.
Một người đàn ông liều lĩnh hơn, tay cầm khúc gỗ, xông vào định gạt con dao khỏi tay hắn. Người lạ mặt gào lên một tiếng ghê rợn và vung dao chém trả. May mắn thay, nhát chém chỉ sượt qua không khí.
Những người khác nhanh chóng áp sát hơn. Người thì túm áo, người ghì vai, người cố gắng tước vũ khí. Cuộc vật lộn diễn ra dữ dội ngay cạnh chiếc Xe rước dâu màu đỏ, tâm điểm của mọi sự chú ý. Bụi bay lên, tiếng va chạm, tiếng thở dốc và tiếng la hét tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy trong một đám cưới.
Hắn là kẻ cùng đường, chiến đấu với sự tuyệt vọng cuối cùng. Đám đông là những người phẫn nộ, quyết tâm bảo vệ sự bình yên và trừng trị kẻ đã phá hoại ngày vui.
Cuộc giằng co kịch liệt tiếp diễn.”
“Trong khi cuộc giằng co với kẻ lạ mặt diễn ra ác liệt bên ngoài Xe rước dâu, một vài Người dân khác, nhận ra sự cấp bách, đã nhanh chóng lao về phía cửa xe. Tài xế, vẫn còn run rẩy sau cú sốc, vội vã mở cửa. Cảnh tượng bên trong khiến họ chết lặng. Cô dâu và Chú rể ngồi bó gối, run lẩy bẩy như những tàu lá. Miệng họ bị băng dính bịt chặt, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn và sợ hãi. Mặt cả hai tái mét, không còn chút máu.
Không chần chừ, những người này lập tức xông vào. Một người phụ nữ nhanh nhẹn dùng móng tay cậy mép băng dính trên miệng Cô dâu, người đàn ông bên cạnh thì vội vàng tháo sợi dây trói tay Chú rể.
Tiếng “”xoạt”” khô khốc của băng dính khi bị giật ra khỏi da thịt nghe thật đau đớn. Cô dâu hít mạnh một hơi, ho sặc sụa. Chú rể cũng gỡ được sợi dây trói, đôi tay lập tức đưa lên xoa xoa cổ tay hằn đỏ.
Họ vẫn tiếp tục run rẩy không ngừng. Giọng nói yếu ớt, đứt quãng cố gắng thoát ra.
“”Hắn… hắn…”” Cô dâu thì thào, đôi mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài nơi tên lạ mặt đang bị khống chế.
“”Giúp… giúp An!”” Chú rể lắp bắp, cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn không còn sức. “”Nó… nó là An…””
Họ chỉ kịp thốt lên vài lời khó hiểu như vậy, quá sốc và sợ hãi để nói được điều gì trọn vẹn. Sự kinh hoàng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt và trong từng cử động run rẩy của cả hai người.”
“Người dân vây quanh chiếc Xe rước dâu sơn đỏ. Cô dâu và Chú rể, được đỡ ra khỏi xe, vẫn còn run rẩy, đôi chân như nhũn ra. Họ được dìu ngồi xuống một bậc thềm gần đó, giữa vòng vây lo lắng của Người dân. Nước mắt chảy dài trên gò má vẫn còn hằn vết băng dính.
“”Khóc đi, không sao rồi, không sao rồi…”” một người phụ nữ vừa vỗ vai Cô dâu vừa nói.
Chú rể ôm chặt lấy Cô dâu, cả hai vẫn nhìn chằm chằm ra chỗ tên lạ mặt đang bị khống chế. Sợ hãi và bàng hoàng vẫn chưa tan hết.
Cô dâu hít một hơi sâu, cố gắng kìm tiếng nấc. Giọng nói yếu ớt, đứt quãng như từ vực sâu vọng lên.
“”Hắn… hắn đột nhập vào xe… lúc đoàn xe dừng lại một chút ở Đoạn đường vắng…””
Chú rể tiếp lời, bàn tay nắm chặt tay Cô dâu. “”Đúng rồi… chỉ dừng có mấy giây thôi… để tránh cái gì đó… Hắn mở cửa sau…””
Người dân lắng nghe, nín thở. Tài xế đứng cạnh đó, mặt cắt không còn hạt máu, cả người vẫn run lẩy bẩy.
“”Hắn lao vào… nhanh lắm… Bịt miệng… trói tay… Hắn nói… nói là sẽ đưa chúng tôi đi đâu đó…”” Cô dâu kể lại, giọng run lên bần bật, nước mắt lại trào ra. “”Chúng tôi không làm gì được… Chỉ biết run sợ…””
Chú rể gật đầu lia lịa, đôi mắt vẫn mở to kinh hãi. “”Hắn… hắn tưởng không ai thấy… Định lái xe đi luôn…””
“”Nhưng… nhưng rồi…”” Cô dâu ngước nhìn ra phía sau, nơi mọi người đang vây quanh An. “”Hắn không ngờ… An… An lại xuất hiện… An thấy hắn… thằng bé… thằng bé đã hét lên…””
Chú rể thở dốc, tiếng nói khó nhọc hơn. “”Chính tiếng hét của An… làm hắn giật mình… làm mọi người chú ý… Nếu không có An… chắc chắn… chắc chắn hắn đã đưa chúng tôi đi mất rồi…””
Họ nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía An với ánh mắt đầy biết ơn và kinh hãi. Câu chuyện vừa được kể ra, dù còn vụn vặt, đã đủ để khiến Người dân xung quanh rùng mình. Kẻ lạ mặt không chỉ là một tên trộm hay kẻ gây rối, mà là một kẻ bắt cóc có âm mưu. Và chính cậu bé 7 tuổi, An, người chạy bộ xuyên qua 3 xã, đã là người duy nhất nhìn thấy và phá tan âm mưu khủng khiếp đó.”
“Họ nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía An với ánh mắt đầy biết ơn và kinh hãi. Câu chuyện vừa được kể ra, dù còn vụn vặt, đã đủ để khiến Người dân xung quanh rùng mình. Kẻ lạ mặt không chỉ là một tên trộm hay kẻ gây rối, mà là một kẻ bắt cóc có âm mưu. Và chính cậu bé 7 tuổi, An, người chạy bộ xuyên qua 3 xã, đã là người duy nhất nhìn thấy và phá tan âm mưu khủng khiếp đó.
An, vốn đã kiệt sức từ lâu, giờ đây không còn đứng vững nổi. Đôi chân nhỏ xíu, trần trụi, lem luốc bùn đất và máu, lảo đảo trước khi cậu bé gục xuống ngay tại chỗ. Tiếng kêu kinh ngạc và lo lắng vang lên từ đám đông Người dân.
Cô dâu và Chú rể, dù vẫn còn choáng váng, lập tức được dìu lại gần An. Ba mẹ của Chú rể và Cô dâu cũng chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng và xót xa tột độ khi nhìn thấy An nằm sõng soài, thở dốc, đôi chân rướm máu.
Mẹ chú rể, một người phụ nữ phúc hậu, không chần chừ lao tới. Bà quỳ sụp xuống bên cạnh An, nhẹ nhàng đỡ đầu cậu bé dậy, đặt lên đùi mình. Bà nhìn kỹ khuôn mặt lấm lem, nhợt nhạt và đôi mắt lim dim vì kiệt sức của An. Nước mắt bà lập tức trào ra.
“”Trời ơi… Con ơi là con…”” Bà nghẹn ngào, giọng run rẩy. Bà nhìn xuống đôi chân nhỏ bé đang chảy máu, không kìm được tiếng nấc. “”Sao con lại thành ra thế này…””
Mẹ chú rể ôm chặt lấy An, như thể ôm một báu vật vừa tìm thấy. Bà vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nước mắt giàn giụa ướt đẫm vai áo trắng của An. Chú rể và Cô dâu quỳ xuống bên cạnh, ánh mắt họ cũng đỏ hoe, tràn đầy sự biết ơn và hổ thẹn khi thấy An vì họ mà ra nông nỗi này.
“”Con trai! Con là ân nhân của gia đình ta!”” Mẹ chú rể vừa khóc vừa nói, giọng ngắt quãng vì xúc động. “”Nếu không có con… nếu không có con phát hiện ra kịp thời… thì không biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra với hai đứa nó rồi…””
Cha chú rể đứng bên cạnh, khuôn mặt khắc khổ cũng đầy xúc động. Ông cúi xuống, đặt tay lên vai An một cách nhẹ nhàng. “”Đúng vậy, con trai… Cháu đã cứu cả gia đình bác… Cháu đã làm một việc phi thường…””
Người dân xung quanh im lặng theo dõi cảnh tượng đầy xúc động. Họ thấy sự chân thành trong nước mắt và lời nói của gia đình chú rể. Tất cả đều hiểu rằng, nếu không có cậu bé chân đất, chạy bộ xuyên qua ba xã này, hậu quả có lẽ đã không thể tưởng tượng được. An không chỉ là một cậu bé bình thường, cậu là một anh hùng bất đắc dĩ.”
“An gục xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu bé anh hùng. Nhưng ngay lúc đó, sự chú ý của Người dân lại bị kéo về phía căn nhà. Từ bên trong, vài thanh niên lực lưỡng, những người lúc nãy đã lao vào hỗ trợ khống chế kẻ lạ mặt, đang lôi ra một gã đàn ông.
Đó chính là kẻ đã xông vào chiếc Xe rước dâu, kẻ mà An đã chỉ đích danh là đồng bọn của tên bắt cóc. Hắn giờ đây không còn vẻ hung hăng, liều lĩnh như lúc mới xuất hiện. Thay vào đó, khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi mắt đảo liên tục, lộ rõ sự hoảng sợ tột độ. Hai tay hắn bị trói chặt ra sau lưng, cơ thể run lên bần bật.
Người dân xung quanh lập tức bùng lên sự căm phẫn. Tiếng xì xào bàn tán biến thành những lời chửi rủa, những ánh mắt hình viên đạn ném về phía gã. Họ không chỉ tức giận vì âm mưu bắt cóc tàn độc, mà còn vì hành động của gã đã suýt phá hỏng ngày vui của Cô dâu và Chú rể, và quan trọng hơn, đã khiến một cậu bé 7 tuổi phải chịu đựng đau đớn đến mức kiệt sức như vậy.
“”Đồ khốn nạn!””
“”Sao mày dám làm thế chứ?””
“”Mày là ai? Thằng cầm đầu đâu rồi?””
Những câu hỏi phẫn nộ vang lên, nhưng gã đàn ông chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai. Hắn co rúm lại trước làn sóng giận dữ từ đám đông. Vẻ hung hăng ban đầu tan biến sạch, chỉ còn lại một kẻ hèn nhát đang cố gắng ẩn mình giữa vòng vây thù địch.
Những người áp giải gã phải khó khăn lắm mới chen qua được đám đông đang sôi sục. Họ cố gắng giữ khoảng cách để gã không bị đám đông tấn công, dẫn hắn về phía đầu làng, nơi chiếc xe công an đã được gọi tới.
Tiếng kèn trống đám cưới vẫn còn âm vang đâu đó trong không khí, nhưng không còn mang ý nghĩa vui tươi. Nó giống như một bản nhạc nền lạc lõng, tương phản gay gắt với cảnh tượng căng thẳng trước cổng Nhà trai.
Gã đàn ông loạng choạng bước đi, bị áp giải như một con vật bị dồn vào đường cùng. Hắn không còn sức chống cự hay ngụy biện. Lúc này, trong tâm trí gã, chỉ có sự sợ hãi và nỗi ân hận muộn màng. Kẻ thủ ác, sau cùng, chỉ là một hình hài thảm hại, gục ngã dưới ánh mắt khinh miệt và căm ghét của những người mà hắn định làm hại.”
“Trong lúc những người áp giải kẻ lạ mặt khó khăn lách qua đám đông Người dân đang hừng hực giận dữ, một âm thanh chói tai bỗng xé toang không khí căng thẳng: tiếng còi hú của xe cảnh sát, ban đầu còn vọng lại từ xa, nhưng nhanh chóng lớn dần, lớn dần, báo hiệu sự hiện diện của lực lượng chức năng.
Mọi ánh mắt đều quay về phía con đường. Hai chiếc xe công vụ màu trắng-xanh với đèn hiệu nhấp nháy đỏ-xanh lao tới, dừng lại gọn gàng trước cổng Nhà trai, nơi rạp cưới vẫn còn sừng sững nhưng không khí vui tươi đã bị thay thế hoàn toàn bằng sự lo lắng và hỗn loạn.
Cửa xe bật mở, một nhóm cảnh sát hình sự và cảnh phục nhanh chóng bước xuống. Họ mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lướt nhanh một vòng đánh giá tình hình. Tiếng còi xe vẫn hú vang cho đến khi một sĩ quan ra hiệu tắt đi, trả lại sự yên tĩnh tạm thời cho khu vực, chỉ còn lại tiếng xì xào bàn tán của Người dân và tiếng kèn trống xa xăm vô vọng từ trong nhà.
“”Phong tỏa hiện trường!”” một người chỉ huy lớn tiếng ra lệnh.
Lập tức, một số cảnh sát tỏa ra, căng dây phong tỏa xung quanh khu vực chiếc Xe rước dâu gặp sự cố và nơi An đang được chăm sóc. Người dân được yêu cầu lùi lại, giữ khoảng cách.
Một sĩ quan khác tiến lại gần Cô dâu và Chú rể, những người vẫn còn đứng đó, nét mặt tái mét và bàng hoàng sau những gì vừa xảy ra. Tài xế đứng ngay gần đó, vẻ mặt thất thần, đôi tay vẫn còn run run.
“”Chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi cần lấy lời khai ban đầu của các anh chị và tài xế,”” sĩ quan nói một cách rành mạch, giọng điệu pha lẫn sự thông cảm nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp.
Cô dâu và Chú rể chỉ khẽ gật đầu, không nói nên lời. Tài xế bước tới, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trong khi đó, một sĩ quan khác được chỉ định tiếp cận nhóm Người dân đang đứng thành vòng ngoài. Máy ghi âm được bật lên.
“”Ai là người đầu tiên chứng kiến sự việc? Ai đã quay clip? Vui lòng cho chúng tôi biết những gì các anh chị đã thấy và nghe được.””
Người dân bắt đầu nhao nhao lên tiếng, tranh nhau kể lại những gì họ đã chứng kiến: cậu bé An chạy bộ theo xe, tiếng hét của cậu, cảnh cậu lao vào kẻ lạ mặt, sự xuất hiện của tên thứ hai từ chiếc xe, và cả cảnh tượng An gục ngã.
Một sĩ quan khác tiến lại gần An, lúc này đang được mẹ hoặc người thân ôm chặt, vẫn còn thều thào. Họ nhẹ nhàng hỏi han về tình trạng của cậu bé và cố gắng hỏi cậu xem có nhớ được gì về những kẻ đó không. An chỉ mấp máy môi, đôi mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi và mệt mỏi cùng cực.
Hiện trường đám cưới vui vẻ phút chốc đã biến thành một khu vực điều tra nghiêm túc. Ánh nắng cuối chiều chiếu xuống, nhuộm một màu vàng ảm đạm lên đám đông đang tụ tập, lên chiếc Xe rước dâu sơn đỏ, và lên hình ảnh những người cảnh sát đang lặng lẽ làm nhiệm vụ của mình, cố gắng ghép nối lại những mảnh ghép rời rạc của vụ việc ly kỳ vừa xảy ra.”
“Sĩ quan cảnh sát kiên nhẫn nhìn Cô dâu và Chú rể, cố gắng tạo ra một không khí bớt căng thẳng. Tài xế, dù vẫn còn bàng hoàng, đã lấy lại được chút bình tĩnh, hít sâu một hơi.
“”Các anh chị bình tĩnh lại,”” sĩ quan nói, giọng trầm ấm nhưng vẫn dứt khoát. “”Hãy kể lại chi tiết nhất có thể về những gì đã xảy ra trong xe. Hắn ta đã nói gì? Hắn có vũ khí gì không? Hắn muốn gì?””
Cô dâu nắm chặt tay Chú rể, giọng còn run run: “”Hắn… hắn đột ngột xuất hiện từ đâu đó bên ghế phụ… tay cầm một vật gì đó màu đen, giống súng… Chú rể bị hắn khống chế ngay lập tức.””
Chú rể tiếp lời, giọng khàn đặc: “”Hắn dí cái vật đó vào đầu tôi… ra lệnh cho tài xế chạy thẳng, không được dừng lại hay báo động… Lúc đầu hắn không nói nhiều, chỉ ra lệnh bằng những từ ngữ cụt lủn, đe dọa… Hắn bắt chúng tôi im lặng tuyệt đối.””
Tài xế gật đầu lia lịa, mặt tái mét: “”Đúng vậy thưa sĩ quan… Hắn dọa nếu tôi dừng xe hay làm gì bất thường là hắn sẽ ‘xử lý’… Tôi sợ quá, chỉ biết làm theo lời hắn… Hắn bảo chạy thẳng, cứ chạy thẳng… Tôi không dám nhìn lại phía sau…””
“”Hắn có yêu cầu gì cụ thể không? Tiền bạc? Hay gì khác?”” sĩ quan hỏi tiếp, tay ghi chép nhanh.
“”Lúc đầu thì không,”” Cô dâu đáp. “”Nhưng khi chạy được một đoạn, hắn bắt đầu nói lầm bầm… hắn nói ‘các người sẽ phải trả giá’… ‘vì những gì gia đình các người đã làm’…””
“”Gia đình nào?”” sĩ quan nhíu mày. “”Gia đình nhà trai hay nhà gái?””
Cô dâu và Chú rể nhìn nhau bối rối. “”Chúng tôi… chúng tôi cũng không rõ. Hắn nói chung chung như vậy… Rồi hắn lại nói về ‘tiền’… hắn bảo sẽ liên lạc để đòi tiền chuộc nếu chúng tôi dám báo cảnh sát…””
“”Tiền chuộc?”” sĩ quan lặp lại, ánh mắt sắc lại.
“”Vâng… Hắn nói số tiền không nhỏ đâu… đủ để ‘dạy cho gia đình các người một bài học’…”” Chú rể kể lại, từng lời như vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Trong khi các sĩ quan khác đang lấy lời khai từ nạn nhân và nhân chứng tại hiện trường, ở một phòng tạm giam cách đó không xa, tên kẻ lạ mặt thứ nhất, kẻ đã bị bắt giữ, đang ngồi trên ghế, vẻ mặt cau có, đối diện với một điều tra viên dày dặn kinh nghiệm. Ban đầu, hắn im lặng, chỉ liếc nhìn quanh với ánh mắt thách thức pha lẫn lo lắng.
“”Nói đi,”” điều tra viên lạnh lùng. “”Mục đích của mày là gì? Tại sao lại chặn xe rước dâu?””
Kẻ lạ mặt nhếch mép, không trả lời.
“”Im lặng sẽ chỉ làm tội của mày nặng thêm thôi,”” điều tra viên tiếp tục. “”Mày tưởng làm vậy thì không ai biết mày là ai à? Cái vật mày dùng trong xe là gì? Súng thật hay súng giả?””
Im lặng kéo dài. Điều tra viên biết cách khai thác tâm lý.
“”Mày nghĩ chỉ một mình mày làm được việc này sao? Chắc chắn có đồng bọn,”” điều tra viên nói khẽ, như đang suy đoán. “”Hoặc là mày làm theo lệnh của ai đó. Kể ra đi, ai đứng sau chuyện này?””
Nghe đến từ “”đồng bọn”” và “”theo lệnh””, kẻ lạ mặt hơi giật mình, ánh mắt lóe lên sự tính toán. Hắn thở hắt ra một hơi, rồi đột ngột phá lên cười khô khốc.
“”Haha… Đồng bọn? Theo lệnh? Không… chỉ là tôi muốn dạy cho chúng một bài học thôi,”” hắn nói, giọng đầy căm hận.
“”Bài học gì? Chúng là ai?””
“”Cái gia đình giàu có đó!”” hắn gằn giọng. “”Cái gia đình đã chà đạp lên người khác để leo lên… Tôi muốn chúng biết cảm giác mất mát là như thế nào… Cái thứ mà chúng quý trọng nhất…””
Điều tra viên dựa người ra sau, ánh mắt tập trung cao độ. “”Gia đình nào? Họ nhà trai hay họ nhà gái?””
Kẻ lạ mặt nhìn thẳng vào điều tra viên, trong ánh mắt đầy vẻ thù hằn. “”Họ nhà trai… Cái lão già đó và thằng con trai ngạo mạn của hắn… Họ đã cướp đi tất cả của tôi… Bây giờ, tôi sẽ cướp đi hạnh phúc của chúng… Hoặc ít nhất… moi từ chúng ra một số tiền kha khá cho công sức bấy lâu nay của tôi!””
Ánh mắt điều tra viên sắc như dao cạo. Động cơ đã rõ ràng: vừa là thù oán cá nhân sâu sắc, vừa là ý đồ tống tiền gia đình nhà trai. Mảnh ghép quan trọng nhất của vụ án đã được hé lộ. Cuộc điều tra giờ đây sẽ tập trung vào việc xác định danh tính kẻ lạ mặt và mối thù giữa hắn với gia đình nhà trai là gì.”
“Cậu bé An đang được một nhân viên y tế sơ cứu. Vết thương ở chân em, do chạy chân đất trên đường nhựa nóng và sỏi đá, rướm máu và trông khá đau đớn. Em cắn chặt môi, cố gắng không khóc. Xung quanh em là vài người dân hiếu kỳ và một số sĩ quan cảnh sát vẫn đang làm nhiệm vụ.
“”Đau lắm không con?”” một chị nhân viên y tế dịu dàng hỏi, nhẹ nhàng lau rửa vết thương.
An lắc đầu, giọng vẫn còn hơi thều thào: “”Dạ… không sao ạ…””
Ánh mắt em vẫn còn phảng phất sự sợ hãi, nhưng pha lẫn vẻ nhẹ nhõm. Em đã làm được.
Câu chuyện về “”người hùng nhỏ”” 7 tuổi, chạy bộ xuyên qua 3 xã để cảnh báo đoàn xe rước dâu, lan truyền với tốc độ chóng mặt. Những đoạn clip người dân quay lại cảnh An chạy, cảnh em hoảng loạn chỉ tay về chiếc xe đầu tiên, cảnh tài xế xe sau mở cửa và nhìn theo hướng An chỉ, được chia sẻ trên mạng xã hội và các ứng dụng nhắn tin.
“”Trời ơi, thằng bé gan thật,”” một người dân xem clip bình luận.
“”Nhìn nó chạy kìa, chân đất, thương quá. Mà sao nó biết được nhỉ?”” một người khác thắc mắc.
“”Nghe nói nó thấy ai đó lạ mặt leo lên xe lúc xe dừng ở đoạn đường vắng kia kìa. Chắc nó thấy có gì bất thường nên mới làm vậy,”” người thứ ba góp lời.
Sự dũng cảm và nhạy bén của cậu bé 7 tuổi khiến ai nấy đều kinh ngạc và ngưỡng mộ. Giữa lúc người lớn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một đứa trẻ đã hành động quyết liệt để cảnh báo.
Tại nhà trai, không khí náo nhiệt, rộn ràng của rạp cưới chuẩn bị đón dâu bỗng chốc chùng xuống. Kèn trống im bặt. Dàn xe hoa sơn đỏ lùi vào sân. Cô dâu, chú rể và tài xế, sau khi làm việc với cảnh sát, trở về với khuôn mặt vẫn còn bàng hoàng. Họ biết mình vừa thoát khỏi một hiểm nguy tột cùng. Lễ cưới bị tạm hoãn. Thay vào đó là sự lo lắng, những cuộc điện thoại qua lại với công an và sự giải thích với họ hàng, làng xóm.
Nhưng giữa sự hỗn loạn và lo lắng ấy, câu chuyện về cậu bé An lại là điểm sáng. Mọi người xúm lại hỏi han, nhìn cậu bé với ánh mắt đầy kinh ngạc và biết ơn. Dù chỉ là một đứa trẻ, An đã cứu họ khỏi một thảm kịch không ai lường trước được.
Câu chuyện về An, cậu bé có đôi chân nhỏ bé nhưng lòng can đảm phi thường, không chỉ là một giai thoại về sự dũng cảm. Nó trở thành một bài học sâu sắc cho tất cả những người chứng kiến và nghe kể. Một bài học về sự cảnh giác, về việc đừng bao giờ xem thường những dấu hiệu bất thường, dù là nhỏ nhất. Và hơn hết, đó là bài học về lòng can đảm, về việc một hành động nhỏ bé, xuất phát từ trái tim chân thành, có thể tạo nên sự khác biệt to lớn, thậm chí cứu vãn cả một cuộc đời.
An được đưa đến bệnh viện để chăm sóc vết thương cẩn thận hơn. Em không đòi hỏi gì, chỉ lặng lẽ nhìn đôi chân băng bó. Em không hiểu hết sự nguy hiểm mà mình vừa đối mặt, hay tầm quan trọng của hành động mình vừa làm. Với em, đó chỉ là sự mách bảo từ trái tim non nớt, thôi thúc em phải hành động khi thấy điều gì đó không đúng.
Cuộc đời vẫn tiếp diễn. Vụ án vẫn đang được điều tra làm rõ động cơ sâu xa và những kẻ đồng lõa khác. Đám cưới sẽ được tổ chức lại vào một ngày khác. Nhưng câu chuyện về cậu bé An, “”người hùng nhỏ”” với đôi chân trần rướm máu trên đường nhựa nóng, sẽ còn được kể lại mãi, như một lời nhắc nhở về sự mong manh của cuộc sống, và về sức mạnh phi thường có thể bùng cháy ngay cả trong một trái tim bé bỏng nhất.”

