“Người cha l/ừ/a con gái vào quán cơm rồi bỏ đi, 20 năm sau đau đớn khi quay lại nhận con …Nguyễn Văn Tùng – một người đàn ông tầm 35 tuổi thời ấy – bước vào quán cơm bình dân cùng cô con gái nhỏ tên là Ngọc Mai. Ông chọn bàn góc khuất gần bức tường treo đầy lịch cũ và những tranh thờ đơn sơ. Cô bé vừa líu lo kể chuyện ở lớp mầm non, vừa hồn nhiên xé bánh đa bỏ vào canh như thể đó là trò chơi thú vị nhất trong ngày.
Tùng nhìn con, ánh mắt đầy suy tư. Tay ông cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, cứ nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn mới nhận:
“”Tôi không thể nuôi được nó. Nếu anh không đến ngay, tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi.””
Đó là tin nhắn từ người vợ cũ – người đã bỏ ông đi khi con gái mới chập chững biết đi. Tùng đã giành quyền nuôi con, nhưng những tháng ngày khốn khó, thất nghiệp, nợ nần và trốn chạy khiến ông rơi vào đường cùng. Không nơi nương tựa, ông đến Sài Gòn với hi vọng tìm được việc làm. Nhưng cuộc sống thành thị đâu dễ dàng với một người vừa thất học, vừa thiếu kỹ năng.
“Con ăn đi, ba ra ngoài gọi điện chút rồi vô liền nha.” – Tùng cúi xuống nói, tay vuốt nhẹ lên tóc Mai.
“Ba nhớ về liền đó nghen!” – Ngọc Mai cười hồn nhiên.
Tùng bước ra khỏi quán. Trên bàn, phần cơm thịt kho của ông vẫn còn nguyên. Chiếc ghế nhựa lung lay nhẹ trong làn gió cuối chiều. Và ông – đã không quay lại.
Cô chủ quán cơm – bà Năm – vốn là một phụ nữ trung niên hiền lành, đã sống gần hết đời ở khu chợ này. Khi thấy cô bé ngồi mãi không có người đón, bà lo lắng hỏi thăm, rồi báo công an phường. Sau vài tuần không ai đến nhận, Ngọc Mai được chuyển vào một trung tâm bảo trợ trẻ em ở quận Thủ Đức.
Nhưng bà Năm không thể quên được đôi mắt ngây thơ của Mai hôm ấy. Thế là sau nhiều thủ tục, bà xin nhận bé về nuôi. Bà không giàu, chỉ là chủ quán cơm bình dân sống tằn tiện, nhưng tình thương thì đủ đầy. Bà đặt lại tên cho bé là Trúc Mai, để bắt đầu một cuộc đời mới.
Năm tháng trôi qua, Trúc Mai lớn lên trong tình yêu thương
giản dị của bà Năm, học hành chăm chỉ và luôn phụ bà dọn hàng, nấu nướng. Cô bé có đôi mắt sáng, luôn buồn man mác mỗi lần thấy những người cha chở con gái đến quán ăn. Trong sâu thẳm, Mai vẫn nhớ về “”người ba”” năm nào – mảnh ký ức mờ nhạt nhưng không bao giờ quên.
20 NĂM SAU NGÀY ĐÓ
Năm ấy, Trúc Mai tròn 24 tuổi. Cô vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm, chuẩn bị về nhận công tác tại một trường tiểu học ở quận 9. Quán cơm của bà Năm giờ đã nổi tiếng trong vùng vì sự tử tế, món ăn vừa ngon vừa rẻ. Trúc Mai vẫn phụ bà mỗi buổi chiều.
Chiều nọ, một người đàn ông ăn mặc đơn giản bước vào quán. Ông có mái tóc điểm bạc, ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền hậu. Ông ngồi xuống chiếc ghế nơi góc quán, đúng vị trí cũ của 20 năm trước. Khi Trúc Mai mang nước ra, người đàn ông nhìn cô hồi lâu. Cô cũng thấy người này có gì đó quen thuộc kỳ lạ.
“Cháu tên gì?” – ông hỏi, giọng run run…. Xem thêm tại bình luận”
““Cháu tên gì?” – ông hỏi, giọng run run.
Trúc Mai nghe câu hỏi và cái giọng nói hơi run run của người đàn ông lạ mặt thì thấy ngạc nhiên. Cô bé đôi mắt sáng, buồn man mác lễ phép ngẩng lên nhìn ông.
“Dạ, cháu tên là Trúc Mai ạ.” – Cô trả lời nhẹ nhàng, nụ cười mỉm chi.
Nghe cái tên “Trúc Mai”, người đàn ông sững lại như bị điện giật. Nụ cười trên môi Trúc Mai tắt hẳn khi thấy phản ứng kỳ lạ của ông. Đôi mắt ông Nguyễn Văn Tùng, người đàn ông tiều tụy với mái tóc điểm bạc sau 20 năm, bỗng ngấn lệ. Cảm xúc đau đớn, bàng hoàng tột độ hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ của ông. Ông nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trước mặt, như thể đang nhìn thấy một bóng hình từ quá khứ xa xăm. Chiếc ghế nhựa dưới thân ông khẽ lung lay.”
“Ông Nguyễn Văn Tùng, người đàn ông tiều tụy với mái tóc điểm bạc, vẫn nhìn chằm chằm Trúc Mai, đôi mắt đỏ hoe. Giọng ông lạc đi, nghẹn ứ trong cổ họng, gần như không thốt nên lời.
“Trúc Mai… con gái… con là Mai sao?” – ông hỏi, câu chữ đứt quãng, run rẩy.
Trúc Mai nghe câu hỏi kỳ lạ từ người đàn ông hoàn toàn xa lạ thì càng thêm khó hiểu. Cảm giác quen thuộc thoáng qua lúc nãy giờ như bị dội một gáo nước lạnh, pha lẫn chút hoài nghi và cảnh giác. Cô nhìn ông với vẻ vừa tò mò vừa đề phòng, đôi mày khẽ nhíu lại.
“Dạ… chú nói gì ạ? Sao chú lại hỏi cháu như vậy?” – Trúc Mai nhẹ nhàng đáp, giữ khoảng cách vô hình. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại có phản ứng mạnh đến thế khi nghe tên cô, và câu hỏi “con là Mai sao?” càng khiến cô thấy khó hiểu tột độ. Ông ấy nhầm cô với ai chăng? Nhưng cái nhìn đó… nó đầy xót xa, đầy đau đớn… như thể ông đang tìm lại một điều gì đó đã mất rất lâu rồi. Sự bối rối và cảnh giác dâng lên trong lòng cô gái trẻ.”
““Dạ… chú nói gì ạ? Sao chú lại hỏi cháu như vậy?” – Trúc Mai nhẹ nhàng đáp, giữ khoảng cách vô hình. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại có phản ứng mạnh đến thế khi nghe tên cô, và câu hỏi “con là Mai sao?” càng khiến cô thấy khó hiểu tột độ. Ông ấy nhầm cô với ai chăng? Nhưng cái nhìn đó… nó đầy xót xa, đầy đau đớn… như thể ông đang tìm lại một điều gì đó đã mất rất lâu rồi. Sự bối rối và cảnh giác dâng lên trong lòng cô gái trẻ.
Đúng lúc này, Bà Năm từ trong bếp bước ra, tay còn lấm tấm bột mì. Bà định hỏi xem Trúc Mai có cần giúp gì không thì mắt chợt dừng lại ở góc quán. Cảnh tượng Trúc Mai đứng đối diện với người đàn ông tiều tụy ở chiếc bàn lung lay kia khiến bà thấy lạ. Bà Năm nheo mắt nhìn kỹ hơn. Dáng người ấy… khuôn mặt ấy… dù đã in hằn dấu vết thời gian và sự nhọc nhằn, nhưng vẫn có nét gì đó quen thuộc đến rợn người. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ thường ngày của bà đột nhiên biến sắc. Đôi mắt bà mở to, con ngươi run lên dữ dội. Một dòng cảm xúc mãnh liệt, pha trộn giữa sự tức giận, đau đớn và căm hờn, bỗng bùng lên trong ánh mắt người phụ nữ từng trải. Bà Năm nhận ra. Nhận ra cái kẻ đã bỏ lại đứa con gái bé bỏng cùng một dòng tin nhắn tàn nhẫn cách đây hai mươi năm. Đó chính là gã Nguyễn Văn Tùng.”
“Bà Năm lập tức bước nhanh về phía góc quán. Từng bước chân như giẫm mạnh xuống sàn, thể hiện sự tức giận đang sôi sục bên trong. Bà đi thẳng tới, đứng chắn ngang trước mặt Trúc Mai, dùng thân mình che chở cho cô gái trẻ. Đôi mắt bà trừng trừng nhìn thẳng vào người đàn ông tiều tụy đang ngồi trên chiếc ghế nhựa lung lay. Khuôn mặt Bà Năm lúc này không còn vẻ hiền từ thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lẽo, căm phẫn đến cực điểm.
“Ông… sao ông còn dám vác mặt đến đây?” Giọng Bà Năm khản đặc, run lên vì kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn đầy uy lực và sự coi thường. “Ông đến làm gì nữa?”
Nguyễn Văn Tùng như chết sững tại chỗ. Ánh mắt vừa rồi còn đầy vẻ xót xa, tìm kiếm trên khuôn mặt Trúc Mai giờ vụt tắt, thay vào đó là sự sợ hãi và hổ thẹn tột cùng. Ông ta cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của Bà Năm. Chiếc điện thoại cũ kỹ vẫn nằm im trên bàn bên cạnh phần cơm thịt kho còn nguyên, như một chứng nhân câm lặng cho quá khứ tàn nhẫn. Trúc Mai đứng phía sau Bà Năm, hoàn toàn bối rối và không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa người nuôi dưỡng mình và người đàn ông xa lạ này. Căng thẳng bao trùm lấy không gian nhỏ bé của quán cơm bình dân.”
“Ông Nguyễn Văn Tùng vẫn cúi gằm mặt, hai bàn tay siết chặt vào nhau đặt trên đùi. Giọng ông ta vang lên khẽ khàng, lạc đi vì sợ hãi và hổ thẹn, như đang lẩn tránh ánh mắt căm phẫn của Bà Năm. Từng chữ thốt ra khó nhọc, đứt quãng, chất chứa sự hối hận và khổ sở tột cùng.
“”Bà Năm… tôi… tôi đến tìm con gái tôi…”” Tùng ngừng lại, lấy hơi, giọng càng lí nhí hơn. “”Tôi đến tìm Mai…””
Nghe đến cái tên “”Mai””, Bà Năm như bị chạm vào điểm đau nhất. Cơn giận bùng lên dữ dội hơn. Bà Năm gắt lên, giọng đanh thép, vang vọng cả quán cơm nhỏ, như một lưỡi dao sắc lẹm cứa vào lương tâm Tùng.
“”Con gái nào của ông?”” Bà Năm trừng mắt, chỉ thẳng vào mặt Tùng. “”Ông còn dám nhắc đến con gái? Ông đã vứt bỏ nó 20 năm trước rồi còn gì!””
Giọng bà như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Tùng rùng mình khẽ. Ông ta không dám phản bác lấy nửa lời, chỉ biết cắn chặt môi, đầu cúi thấp hơn nữa, nhìn chằm chằm vào sàn nhà đầy vết bẩn.
Trúc Mai đứng nép sau lưng Bà Năm. Cô hoàn toàn sững sờ, đôi mắt mở to bàng hoàng. “”Con gái nào? Bỏ rơi 20 năm trước?”” Những câu nói của Bà Năm và người đàn ông xa lạ kia như những mảnh ghép rời rạc, khó hiểu, đâm thẳng vào tâm trí cô. Cô không tài nào ghép nối chúng lại để hiểu chuyện gì đang thực sự diễn ra trước mắt mình. Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy của người đàn ông cúi đầu, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng, vừa tò mò, vừa hơi sợ hãi. Không khí căng như dây đàn, giam hãm ba con người trong mớ cảm xúc hỗn độn của quá khứ và hiện tại.”
“Trúc Mai vẫn đứng đó, hoàn toàn bất động, như một pho tượng đá. Từng lời của Bà Năm và người đàn ông kia như những nhát dao sắc lẹm cứa sâu vào tâm trí cô, xé toạc mọi hiểu biết của cô về quá khứ. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến khó thở. Cô chậm rãi quay đầu, đôi mắt sáng, buồn man mác giờ đây ngập tràn sự bàng hoàng và hoang mang tột độ. Cô nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tiều tụy, mái tóc điểm bạc của người đàn ông vẫn đang cúi gằm mặt ở chiếc ghế nhựa lung lay quen thuộc ở góc quán. Một cảm giác vừa xa lạ, vừa mơ hồ quen thuộc len lỏi trong lòng. Rồi cô quay sang Bà Năm, người mà cô luôn tin tưởng tuyệt đối, người mẹ nuôi đã cho cô tất cả. Giọng Trúc Mai run run, khó nhọc thốt ra từng tiếng, chất chứa nỗi sợ hãi về một sự thật khủng khiếp sắp được phơi bày.
“”Bà Năm… bà nói gì vậy?”” Trúc Mai lắp bắp, đưa tay ôm ngực nơi trái tim đang đập điên cuồng. “”Ông ấy… ông ấy là ai ạ?””
Đôi mắt Bà Năm nhìn Trúc Mai, ánh lên sự xót xa xen lẫn giận dữ. Bà Năm biết giây phút này rồi sẽ đến, nhưng bà không ngờ nó lại đột ngột và đau đớn đến vậy. Bà Năm khẽ cắn môi, dường như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Không khí trong quán cơm bỗng đặc quánh lại, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe rõ tiếng Trúc Mai nấc nghẹn và nhịp thở dồn dập của cả ba người. Người đàn ông vẫn không ngẩng đầu, cơ thể khẽ run lên bần bật như một chiếc lá khô trước gió.”
“Bà Năm hít một hơi sâu, như lấy hết can đảm. Ánh mắt bà nhìn thẳng vào Trúc Mai, đầy yêu thương nhưng cũng chất chứa nỗi đau và sự phẫn uất kìm nén bấy lâu. Bà khẽ gật đầu, xác nhận điều Trúc Mai sợ hãi nhất.
“”Phải, con à,”” giọng Bà Năm trầm xuống, chứa đựng sự cay đắng. “”Ông ấy… chính là người đã đưa con đến đây hai mươi năm trước.””
Trúc Mai lùi lại một bước, tay vẫn ôm chặt ngực. Toàn thân cô run lên bần bật. Hai mươi năm? Người đã đưa cô đến? Vậy ông ấy… ông ấy là…? Câu hỏi nghẹn lại ở cổ họng, không thể thốt ra thành lời. Nước mắt lưng tròng, cô nhìn Bà Năm chờ đợi.
Bà Năm nhìn dáng vẻ khổ sở của Trúc Mai, lòng quặn thắt. Bà bắt đầu kể, giọng đều đều nhưng mỗi từ như chứa một sức nặng ngàn cân.
“”Ngày ấy… là một ngày mưa cuối mùa ở Sài Gòn. Trời nhá nhem tối. Một người đàn ông dáng vẻ khắc khổ lắm, bế một cô bé gầy gò, co ro đi vào quán của bà.””
Bà Năm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang co ro trên chiếc ghế nhựa lung lay. Ông ta vẫn cúi gằm mặt, hai vai rung lên bần bật, như thể mỗi lời bà Năm nói ra là một nhát roi quất vào lương tâm ông ta.
“”Cô bé ấy… chính là con, Ngọc Mai của bà ngày ấy,”” Bà Năm tiếp tục. “”Ông ta gọi phần cơm thịt kho, dặn bà cho cô bé ăn no. Nói là đi có chút việc rồi sẽ quay lại ngay.””
Bà Năm cười nhạt, nụ cười chứa đựng sự mỉa mai và đau khổ.
“”Bà tin. Cô bé ngồi ngoan lắm, đôi mắt to tròn nhìn bà, ngơ ngác. Phần cơm thịt kho còn nguyên trên bàn, ông ta vội vã bỏ đi, nói bà cứ trông chừng cô bé.””
“”Bà chờ… chờ mãi… qua bữa tối… qua đêm đó… rồi qua cả ngày hôm sau. Ông ta không quay lại.””
Giọng Bà Năm chợt nghẹn lại. Bà hít một hơi sâu, nén dòng cảm xúc.
“”Bà bế con, đi tìm khắp nơi. Ra chợ hỏi, hỏi cả những người xe ôm, người bán vé số quanh khu chợ này. Không ai biết ông ta. Bà đến công an phường trình báo, họ bảo chờ. Bà không thể chờ được nữa khi thấy con cứ khóc đòi cha mẹ.””
Bà Năm nhìn Trúc Mai, đôi mắt đỏ hoe.
“”Bà đưa con đến Trung tâm bảo trợ trẻ em ở quận Thủ Đức. Lòng bà đau như cắt. Bà không đành lòng bỏ con ở đó. Con bé cứ bám lấy bà, gọi ‘bà ơi, đừng đi’.””
“”Bà về, đêm nào cũng không ngủ được. Hình ảnh con bé gầy gò, bơ vơ cứ ám ảnh bà. Bà quyết định… bà phải đón con về.””
Bà Năm tạm dừng, nhìn lại chặng đường 20 năm đã qua.
“”Bà làm đơn xin nhận con về chăm sóc tạm thời. Rồi sau đó… sau một thời gian tìm kiếm người thân cho con không thành… và thấy tình cảm của bà với con ngày càng sâu nặng… bà quyết định làm thủ tục xin nhận nuôi con.””
Bà Năm bước lại gần Trúc Mai, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má cô.
“”Từ ngày ấy, Ngọc Mai thành Trúc Mai. Con là con gái của bà.””
Trúc Mai hoàn toàn sụp đổ. Cô lảo đảo lùi lại, nước mắt tuôn như mưa. Sự thật tàn khốc được phơi bày. Người đàn ông ngồi kia… người cha mà cô chưa bao giờ biết mặt… lại là người đã bỏ rơi cô ngay tại quán cơm này, 20 năm trước. Nỗi đau bị bỏ rơi, bị lãng quên, bấy lâu chỉ là một khoảng trống mơ hồ trong tâm trí, giờ đây hóa thành một vết thương sâu hoắm, nhức nhối. Cô nhìn người đàn ông, giờ đây khuôn mặt tiều tụy, tóc điểm bạc kia không còn xa lạ hay mơ hồ nữa, mà là hiện thân của ký ức đau đớn nhất.”
“Trúc Mai lảo đảo lùi lại, nước mắt tuôn như mưa. Sự thật tàn khốc được phơi bày. Người đàn ông ngồi kia… người cha mà cô chưa bao giờ biết mặt… lại là người đã bỏ rơi cô ngay tại quán cơm này, 20 năm trước. Nỗi đau bị bỏ rơi, bị lãng quên, bấy lâu chỉ là một khoảng trống mơ hồ trong tâm trí, giờ đây hóa thành một vết thương sâu hoắm, nhức nhối. Cô nhìn người đàn ông, giờ đây khuôn mặt tiều tụy, tóc điểm bạc kia không còn xa lạ hay mơ hồ nữa, mà là hiện thân của ký ức đau đớn nhất. Đôi chân cô khuỵu xuống, không giữ được thăng bằng. Ngay lúc đó, những mảnh ký ức vụn vặt, mờ nhạt từ rất lâu bỗng như những đợt sóng ập đến, rõ nét một cách lạ lùng.
Cô thấy một nụ cười hiền… là nụ cười của ai đó rất quen… rất ấm áp. Cô thấy một bàn tay to lớn, thô ráp nhưng đầy trìu mến, nhẹ nhàng vuốt tóc mình… trên chiếc đầu nhỏ bé của một cô bé con. Một giọng nói trầm ấm vỗ về… Những hình ảnh đó, dù chỉ thoáng qua, nhưng lại gắn chặt với cảm giác được yêu thương, được che chở.
Và rồi, tất cả vỡ tan tành, kết nối với hiện thực phũ phàng trước mắt: người đàn ông co ro, cúi gằm mặt, chính là chủ nhân của nụ cười và cái vuốt tóc ấy. Chính bàn tay từng yêu thương cô bé nhỏ lại là bàn tay đã bỏ rơi cô bơ vơ giữa dòng đời khắc nghiệt. Cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi bởi chính người thân ruột thịt tuôn trào không kiểm soát.
“”Ba…?”” Trúc Mai thốt lên khẽ khàng, giọng nghẹn lại vì nước mắt.
Cô không kìm được nữa. Cơn lũ cảm xúc bị nén chặt suốt hai mươi năm trời bỗng vỡ òa. Trúc Mai bật khóc nức nở, tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp gian quán nhỏ. Cô ôm chặt lấy ngực, co rúm lại trên nền nhà, nước mắt giàn giụa làm nhòe đi tất cả. Nỗi tủi thân vì không có cha mẹ, nỗi đau đớn vì bị bỏ lại, và cả sự tức giận bị lãng quên bấy lâu bỗng cuộn trào. Từng tiếng nấc của cô như những nhát dao cứa vào không khí, khiến Bà Năm đứng đó, không biết phải làm gì ngoài việc nhìn con gái nuôi gào khóc trong nỗi đau cùng cực. Người đàn ông vẫn ngồi im lìm, hai vai run lên bần bật, mỗi tiếng khóc của Trúc Mai như một lời buộc tội đanh thép nhất.”
“Nguyễn Văn Tùng ngồi co ro, cúi gằm mặt, hai vai run lên bần bật. Mỗi tiếng nấc xé lòng của Trúc Mai như một nhát dao cứa vào tim ông ta. Lòng ông đau như cắt khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng ngày nào, giờ đây đã lớn, đang gào khóc trong nỗi đau tận cùng, nỗi đau mà chính ông đã gây ra. Ông cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại, hơi thở trở nên khó khăn. Khuôn mặt tiều tụy, đầy nếp nhăn của ông ta nhăn nhó lại vì sự giày vò. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Tùng run rẩy chống tay xuống nền nhà, gắng gượng đứng dậy. Chiếc ghế nhựa lung lay rồi đổ rạp xuống, tạo ra một tiếng động khô khốc trong không gian đang chìm trong tiếng khóc. Ông ta bước từng bước nặng nhọc, run rẩy lại gần Trúc Mai, đôi mắt đẫm nước nhìn cô đầy ăn năn. Ông ta từ từ đưa bàn tay về phía Trúc Mai, bàn tay thô ráp, gân guốc, từng là bàn tay yêu thương vuốt tóc cô bé nhỏ.
“”Mai con… ba… ba xin lỗi con…”” Giọng ông ta nghẹn ứ lại, run rẩy, không thể thốt nên lời trọn vẹn. Những từ ngữ vụng về, muộn màng bật ra từ cổ họng như những viên đá tảng.
Trúc Mai đang ôm chặt lấy ngực, co rúm lại trên nền nhà, bỗng giật mình khi cảm nhận có người đến gần. Cô ngước đôi mắt sưng húp, đỏ hoe lên nhìn khuôn mặt tiều tụy, xa lạ mà lại quá đỗi quen thuộc ấy. Khoảnh khắc bàn tay của ông ta đưa đến, cô lập tức phản xạ, lùi lại thật nhanh, né tránh cái chạm tay của ông ta như né tránh một thứ gì đó ghê tởm. Nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, nhưng xen lẫn nỗi đau đớn tột cùng là cảm giác hỗn loạn, giận dữ, và cả sự thất vọng. Cô nhìn ông ta với ánh mắt vừa tủi hờn, vừa oán trách, không nói một lời, nhưng ánh mắt đó như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim ông ta. Bà Năm đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng đau lòng, bất lực.”
“Trúc Mai đang co rúm lại, né tránh bàn tay của Tùng, bất ngờ ngừng khóc. Cô dùng mu bàn tay quệt mạnh nước mắt, những giọt nước nóng hổi làm bỏng rát gò má. Cô từ từ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nếp nhăn, tiều tụy của người đàn ông trước mặt. Ánh mắt ấy không còn chỉ có nỗi đau, sự tủi hờn, mà còn xen lẫn một nỗi căm giận sâu sắc. Hơi thở của cô run run, đứt quãng.
“”Tại sao?”” Giọng cô bật ra, khô khốc, run rẩy.
Tùng khựng lại, bàn tay đang đưa ra giữa không trung cũng ngừng lại. Ông ta nhìn vào đôi mắt của con gái, đôi mắt mà ông ta từng thấy rạng rỡ niềm vui, giờ chỉ còn sự vỡ nát. Lòng ông ta thắt lại.
“”Tại… tại sao ngày xưa… ba lại bỏ con?”” Trúc Mai hỏi dồn dập, tiếng nói như xé toạc không gian tĩnh mịch của quán cơm. Mỗi từ như một viên đạn bắn thẳng vào ông ta. “”Ba nói ba đi Sài Gòn… kiếm tiền… ba hứa… sẽ về đón con…””
Nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự giận dữ, uất hận. “”Ba lừa con… rồi đi mất…””
Cô siết chặt vạt áo trước ngực, nghẹn ngào thốt lên câu hỏi cuối cùng, câu hỏi đã hành hạ cô suốt hai mươi năm trời.
“”Tại sao?””
Câu hỏi đó, giọng nói đó, ánh mắt đó, như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào lồng ngực Tùng. Ông ta cảm thấy toàn thân tê dại, đứng sững lại, không thể thốt nên lời nào. Trái tim ông ta như bị bóp nghẹt, đau đớn tột cùng.”
“Toàn thân ông ta tê dại, đứng sững lại. Trái tim ông ta như bị bóp nghẹt, đau đớn tột cùng dưới ánh mắt chất vấn, căm hận của con gái. Tùng cúi gằm mặt xuống, đôi vai gầy gò run lên bần bật. Nước mắt từ khóe mi nhăn nheo bắt đầu rơi xuống, từng giọt, từng giọt lăn dài trên gò má sạm nắng. Ông ta đưa tay lên che đi khuôn mặt đang vỡ òa.
“”Ba… ba xin lỗi…”” Giọng ông ta lí nhí, nghẹn lại.
Ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng tiếng nấc vẫn vọng ra. Ông ta bắt đầu kể, giọng đứt quãng, như đang bóc trần một vết thương cũ rỉ máu.
“”Hai mươi năm trước… ba… ba thật sự là một thằng khốn nạn…””
Ông ta dừng lại, lấy tay áo quệt nước mắt. “”Ba thất nghiệp… nợ nần chồng chất… Không có cách nào kiếm ra tiền nuôi con cả…””
Đôi mắt Trúc Mai vẫn dán chặt vào ông ta, chứa đầy sự giận dữ và hoài nghi. Cô không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
“”Mẹ con… bà ấy… bà ấy dọa… nếu ba không giao con cho bà ấy… bà ấy sẽ đưa con vào trại trẻ mồ côi…”” Tùng lắp bắp, những ký ức kinh hoàng ùa về. “”Ba… ba không còn gì cả… Ba nghĩ… nghĩ đưa con vào trung tâm bảo trợ trẻ em đó… sẽ tốt hơn là để con khổ cực theo ba…””
Ông ta ngước nhìn Trúc Mai, ánh mắt cầu xin sự thấu hiểu trong tuyệt vọng. “”Ba… ba nghĩ con ở đó… sẽ được ăn học đầy đủ… sẽ có tương lai tốt hơn… Ba… ba sai rồi…””
Từng lời nói như những nhát dao cứa vào chính tim Tùng. Ông ta cúi gập người, che mặt khóc nấc.
“”Ba sai rồi… sai quá rồi…”” Ông ta lặp đi lặp lại, giọng nói chìm dần trong tiếng nấc nghẹn, như một lời thú tội muộn màng và tuyệt vọng. “”Ba… ba xin lỗi… xin lỗi con…”””
“Tùng vẫn cúi gập người, che mặt khóc nấc. Tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng trong không gian quán cơm tĩnh lặng. Ông ta cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi như một kẻ phạm tội.
“”Ba sai rồi… sai quá rồi…””
Bà Năm đứng cạnh đó, chứng kiến tất cả, hai tay siết chặt. Ban đầu bà chỉ nén giận, nhưng khi nghe Tùng biện minh về hoàn cảnh, sự uất nghẹn trong lòng bà dâng trào không thể kìm nén được nữa. Bà tiến lên một bước, giọng nói run lên vì căm phẫn.
“”Ông nói hay nhỉ?”” Bà Năm thốt lên, từng lời như muốn xé tan bầu không khí. “”Ông nói ông khó khăn? Ông nói ông không có gì?””
Bà Năm quay sang Trúc Mai, ánh mắt nhìn con bé đầy yêu thương nhưng cũng chan chứa xót xa. Rồi bà lại nhìn thẳng vào Tùng, giọng đầy uất nghẹn, nước mắt cũng lưng tròng.
“”Ông có biết con bé đã mong ba nó đến mức nào không? Ngày nào nó cũng đứng ở cổng ngóng chờ… Nó chỉ cần một tiếng ‘ba’ thôi, ông có biết không?””
Bà Năm đưa tay chỉ vào mình, rồi lại nhìn quanh quán cơm đơn sơ.
“”Ông có biết tôi đã phải gom góp từng đồng, làm lụng vất vả thế nào để nuôi nó khôn lớn, cho nó đi học không? Từng bữa cơm, từng manh áo, từng quyển sách…””
Bà Năm dừng lại, hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nước mắt cứ lăn dài.
“”Ông bỏ đi dễ dàng vậy sao? Để lại gánh nặng, để lại cả tuổi thơ tổn thương của con bé cho người dưng này gánh vác?””
Bà Năm quay phắt người lại, không thèm nhìn Tùng nữa. Bà sải bước nhanh đến bên Trúc Mai, dang rộng vòng tay. Trúc Mai sà vào lòng bà, nép chặt lấy người mẹ nuôi đã vất vả nuôi mình khôn lớn. Bà Năm ôm chặt lấy Trúc Mai, như muốn bảo vệ con bé khỏi tất cả những đau đớn, tổn thương mà người đàn ông trước mặt đã gây ra. Hai mẹ con ôm nhau giữa quán cơm, một người khóc vì nỗi đau quá khứ, một người khóc vì tình thương và sự hi sinh thầm lặng.”
“Bà Năm và Trúc Mai vẫn ôm chặt nhau, tiếng nấc của cả hai hòa lẫn vào không gian trầm mặc của quán. Tùng, vẫn ngồi cúi gập người, khóc nấc. Một lúc sau, tiếng nấc dần nhỏ lại. Ông run rẩy ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tiều tụy, gầy gò, mái tóc điểm bạc của ông đẫm nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía hai người phụ nữ đang ôm nhau.
Ông hít một hơi sâu, giọng khàn đặc, nghẹn ngào đến tội nghiệp.
“”Bà Năm nói đúng… tôi sai rồi… sai thật rồi…”” Ông dừng lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “”Hai mươi năm qua… tôi sống không bằng chết.””
Ông bắt đầu kể, giọng đều đều nhưng chứa đựng nỗi dằn vặt khôn nguôi. “”Sau hôm đó… tôi đi lang thang khắp nơi… ai thuê gì làm nấy… bốc vác, phụ hồ, rửa chén thuê… nghề gì cực khổ nhất cũng làm qua hết.””
Ông đưa bàn tay gân guốc, chai sần ra nhìn, như thể nhìn thấy cả chặng đường dài đằng đẵng đầy mồ hôi và nước mắt. “”Tiền kiếm được không dám tiêu gì nhiều… ăn uống kham khổ… ngủ bờ ngủ bụi… Cứ nhắm mắt lại là thấy hình ảnh con bé… cái hôm tôi bỏ đi… nó khóc… nó gọi ‘Ba ơi! Ba ơi!'””
Ông lại nấc lên. Bà Năm và Trúc Mai vẫn đứng đó, nghe ông nói trong im lặng. Trúc Mai nép vào lòng bà Năm, đôi mắt sáng, buồn man mác nhìn người đàn ông được cho là cha mình.
“”Tôi cứ nghĩ… kiếm được ít tiền… cuộc sống ổn định hơn… rồi sẽ về tìm con…”” Tùng nuốt nghẹn. “”Nhưng không… cuộc đời không như mình nghĩ… càng làm càng khó khăn… bệnh tật đủ thứ…”” Ông ho khan một tiếng, run rẩy đưa tay ôm ngực. “”Giờ thì già rồi… sức khỏe không còn nữa…””
Ông nhìn Trúc Mai, ánh mắt đầy khao khát và tuyệt vọng. “”Lần này về Sài Gòn… là tôi chỉ có một mục đích duy nhất…”” Ông ngừng lại, lấy hết sức lực còn sót lại. “”Là tìm lại con… tìm lại Ngọc Mai của ba…””
Nước mắt lại trào ra trên khuôn mặt khắc khổ. Ông hướng về phía Trúc Mai, giọng van nài.
“”Ba chỉ muốn được gặp con… nói lời xin lỗi… Ba không mong gì hơn…”””
“Trúc Mai vẫn nép vào lòng bà Năm, đôi mắt sáng nhưng giờ đây đầy nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông đang khóc nấc. Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống gò má. Cô lắng nghe từng lời ông nói, từng câu chuyện về những năm tháng lang bạt, về nỗi dằn vặt, về mục đích duy nhất khi trở về. Nỗi đau của một đứa trẻ bị bỏ rơi vẫn còn đó, ăn sâu vào tim, nhói lên mỗi khi nghĩ về quá khứ. Nhưng nhìn người đàn ông già nua, tiều tụy trước mặt, nghe giọng nói khàn đặc đầy sự hối hận và khổ đau của ông, một cảm giác khác dâng lên trong lòng Trúc Mai. Đó là sự xót xa, một chút thương hại, và một sự giằng xé khủng khiếp.
Cô tự hỏi, liệu người đàn ông này có thật sự đã khổ sở như lời ông nói? Liệu nỗi đau của ông có sánh được với nỗi đau của một đứa trẻ 4 tuổi bị bỏ lại bơ vơ giữa dòng đời? Lý trí nhắc nhở cô về sự tàn nhẫn của hành động bỏ đi năm xưa, về những đêm cô khóc gọi ba trong vô vọng. Nhưng con tim lại rung lên một nhịp đập kỳ lạ khi nhìn thấy sự tiều tụy và nước mắt chân thành của người đang ngồi đó. Ông không còn là người cha mạnh mẽ trong ký ức mơ hồ của cô, mà là một ông lão bệnh tật, cô độc, mang trên vai gánh nặng của quá khứ.
Bà Năm vẫn ôm chặt lấy Trúc Mai, bà cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ cô. Bà nhìn Trúc Mai, rồi lại nhìn Tùng. Bà hiểu rằng đây không còn là câu chuyện của riêng bà và Tùng nữa, đây là lúc Trúc Mai phải đối diện với quá khứ, với người cha ruột thịt mà cô đã tưởng như không còn trên đời.
Tùng vẫn nhìn Trúc Mai, chờ đợi một phản ứng từ cô. Ánh mắt ông đầy van xin, đầy hy vọng mong manh. Ông không biết Trúc Mai đang nghĩ gì, không biết liệu 20 năm khổ sở có đủ để xóa đi vết thương lòng của đứa con gái bé bỏng. Không gian quán cơm trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Tùng và tiếng hít thở run rẩy của Trúc Mai.
Trúc Mai hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào trong lòng. Cô vẫn chưa thể nói thành lời. Quá khứ đau thương và hiện tại xót xa đang chiến đấu dữ dội trong trái tim cô gái trẻ.”
“Trúc Mai hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào trong lòng. Cô vẫn chưa thể nói thành lời. Quá khứ đau thương và hiện tại xót xa đang chiến đấu dữ dội trong trái tim cô gái trẻ. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Tùng, rồi quay đầu nép sâu hơn vào lòng Bà Năm. Bàn tay run rẩy của Trúc Mai tìm lấy bàn tay nhăn nheo, ấm áp của Bà Năm và nắm chặt lấy. Đó là một cái siết tay đầy ý nghĩa, như một lời khẳng định không cần lời nói rằng ai mới là người thân thực sự của cô lúc này, ai là bến đỗ cô tìm về.
Cô lấy lại bình tĩnh, giọng nói không còn sự run rẩy nghẹn ngào nữa, nhưng vẫn mang theo một nỗi đau âm ỉ. Ánh mắt cô nhìn Tùng đầy sự dằn vặt và quyết đoán.
“”Những gì đã xảy ra, con không thể quên.”” Trúc Mai nói rành mạch, từng chữ như khắc vào không khí. “”Và người đã nuôi dạy, yêu thương con… là Bà Năm.””
Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Tùng. Ông ta khựng lại, đôi mắt vẫn ngấn lệ nhìn Trúc Mai đầy tuyệt vọng. Ông hiểu, lời nói đó không chỉ là sự thừa nhận người nuôi dưỡng, mà còn là sự phủ nhận, một lời tuyên bố ranh giới lạnh lùng giữa ông và đứa con gái ruột thịt. Nước mắt lại trào ra trên khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông. Bà Năm ôm chặt Trúc Mai hơn, lặng lẽ nhìn hai người. Quán cơm vẫn yên tĩnh, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Tùng và tiếng thở đều đều của Bà Năm, Trúc Mai.
Trúc Mai không quay đi, cô vẫn nhìn Tùng, không phải với sự thù hận, mà là một nỗi buồn sâu sắc. Cô nhìn thấy sự cô độc, sự tiều tụy của ông ta, nhưng vết thương trong lòng cô quá lớn, không thể chỉ bằng vài lời sám hối mà xoa dịu được. Lời nói của cô không phải là lời buộc tội, mà là sự thật trần trụi của 20 năm qua.”
“Tùng nhìn Trúc Mai đang nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của Bà Năm. Khoảnh khắc ấy, một sự thật cay đắng ập đến, đâm sâu vào tâm can người đàn ông khắc khổ. Ông hiểu, không phải chỉ hôm nay, mà có lẽ từ rất lâu rồi, từ cái ngày ông quay lưng bước đi, ông đã vĩnh viễn đánh mất đi cái quyền được gọi là cha. Cái siết tay ấy không chỉ là sự kết nối giữa hai người phụ nữ, mà còn là sợi dây vô hình kéo giãn khoảng cách giữa ông và đứa con gái ruột thịt. Nó là lời tuyên bố không cần lời nói, rằng tình thân không chỉ được định nghĩa bởi máu mủ, mà bởi sự hiện diện, bởi tình yêu thương vô điều kiện trong suốt hai mươi năm qua.
Một cái gật đầu nặng trĩu, một sự chấp nhận đầy bất lực. Tùng không nói thêm bất kỳ lời nào. Mọi lời biện minh, mọi sự ăn năn lúc này đều trở nên vô nghĩa trước vực sâu đã được tạo ra bởi chính ông. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt gầy gò, khắc khổ, hòa lẫn với những giọt nước mắt đã trực trào từ trước. Chúng lặng lẽ rơi xuống, mang theo bao hối tiếc, bao nỗi đau của một người cha lầm lỡ.
Ông quay người. Đôi vai gầy run run. Mỗi bước chân rời đi đều nặng trĩu như đeo chì. Ông bước chậm rãi ra khỏi quán cơm, nơi chứng kiến cuộc gặp gỡ đầy nước mắt và sự thật tàn nhẫn. Dáng vẻ cô độc, tiều tụy của người đàn ông khuất dần sau cánh cửa, mang theo cái bóng của quá khứ và một tương lai không còn hình bóng con gái.
Trúc Mai đứng yên tại chỗ, nép mình trong vòng tay Bà Năm. Ánh mắt cô dõi theo bóng lưng cha mình cho đến khi khuất hẳn. Lòng cô nặng trĩu, đầy rẫy những cảm xúc phức tạp không thể gọi tên. Đó không phải là sự hả hê khi nhìn thấy sự suy sụp của ông, cũng không hoàn toàn là sự oán hận. Đó là sự pha trộn của nỗi buồn sâu sắc, sự xót xa cho một cuộc đời lầm lạc, và cả sự giải thoát khi đối diện trực tiếp với quá khứ đau thương. Vết thương cũ vẫn còn đó, nhức nhối, nhưng có lẽ, việc đối diện và chấp nhận sự thật này là bước đầu tiên để nó có thể dần lành lại.
Quán cơm lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, nhưng không khí dường như đặc quánh lại. Chỉ còn tiếng thở đều đều của Trúc Mai và Bà Năm. Trúc Mai hít sâu, tựa đầu vào vai Bà Năm, tìm thấy sự bình yên và vững chãi duy nhất trong cuộc đời mình. Bà Năm siết nhẹ vòng tay ôm lấy cô, như một lời an ủi thầm lặng, không cần nói thành lời.
Hai mươi năm. Một quãng thời gian đủ dài để một đứa trẻ lớn lên thành người, đủ dài để cuộc đời rẽ sang những hướng khác nhau, và đủ dài để những vết thương tưởng chừng đã ngủ yên lại bị khơi dậy. Nhưng cũng chính hai mươi năm ấy đã định hình nên Trúc Mai của ngày hôm nay – kiên cường, nhân hậu, và biết trân trọng những gì mình đang có. Cô biết, con đường phía trước không chỉ trải đầy hoa hồng. Quá khứ vẫn luôn là một phần của bản thân, nhắc nhở cô về những gì đã qua, để cô biết sống trọn vẹn hơn cho hiện tại và tương lai. Có những mối quan hệ, dù là máu mủ ruột thịt, nhưng vì thiếu đi sự vun đắp, sự quan tâm và trách nhiệm, cuối cùng cũng chỉ còn là những kỷ niệm buồn bã, là cái bóng cô độc khuất dần sau cánh cửa cuộc đời. Bà Năm khẽ vuốt mái tóc Trúc Mai, ánh mắt hiền từ nhìn đứa cháu gái không cùng máu mủ, nhưng yêu thương hơn bất cứ điều gì trên đời. Tình yêu ấy, sự hy sinh ấy, là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn Trúc Mai, là bến đỗ bình yên cô luôn tìm về. Dù cuộc đời có giông bão đến đâu, cô biết mình không bao giờ đơn độc.”

