“Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an đến thì phát hiện dưới gầm giường chính là…
Từ ngày vợ sinh con, Hưng – một ông bố trẻ sống tại quận ven thành phố – luôn cẩn thận trong việc chăm sóc con trai đầu lòng. Gia đình anh nuôi một con chó đen tên là Mực. Bình thường Mực rất hiền, thân thiện với người trong nhà, thậm chí còn thường nằm bên nôi canh giấc ngủ cho bé Bin.
Nhưng vài tuần trở lại đây, vào đúng nửa đêm, Mực bắt đầu có những hành vi k/ỳ l/ạ. Nó đứng ở cửa phòng em bé, gầm gừ, rít nhẹ, lông dựng đứng và không chịu rời đi. Ban đầu Hưng nghĩ nó bị kích động bởi âm thanh nào đó bên ngoài. Nhưng lạ thay, tiếng gầm chỉ xảy ra khi bé Bin đang ngủ — và chỉ vào khoảng 2 giờ sáng.
Đến đêm thứ ba liên tiếp, Mực còn sủ;/a lớn và lao thẳng vào phòng bé, chui đầu xuống gầm giường rồi rít lên d/ữ d/ội. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Hưng quyết định kiểm tra kỹ toàn bộ căn phòng.
Không dám chủ quan, Hưng lập tức gọi công an vì sợ có người đột nhập. Chưa đầy 15 phút sau, đội tuần tra có mặt tại hiện trường. Sau khi dọn dẹp đồ đạc và chiếu đèn pin kỹ lưỡng vào gầm giường, mọi người sững sờ nín thở, người bố không thể tin vào mắt mình.
khi thấy bên trong gầm giường toàn là… 👇👇”
“ánh đèn pin công suất cao từ tay viên công an chiếu thẳng vào khoảng không tối tăm dưới gầm giường của bé Bin. Hưng và những người khác căng thẳng nín thở, chờ đợi xem thứ gì đã khiến con chó Mực phản ứng dữ dội đến vậy. Mực vẫn đứng từ xa, lông dựng đứng, mũi khịt khịt đầy cảnh giác.
Trong ánh sáng trắng lạnh, một vật thể lờ mờ, phủ đầy bụi bẩn từ từ hiện ra. Không phải người, không phải động vật lớn. Viên công an thận trọng rọi đèn kỹ hơn, rồi anh ta thò tay mang vật đó ra ngoài.
Khi vật đó được kéo hẳn ra ngoài gầm giường, Hưng và vợ sững sờ. Đó là một con búp bê cũ kỹ, trông khá đáng sợ với đôi mắt lồi và mái tóc rối bù. Nhưng điều khiến họ lạnh sống lưng là con búp bê được quấn
chặt bằng một mảnh vải đen, có vẻ như đã ở đó rất lâu.
Viên công an cầm con búp bê lên, xem xét một lượt. Anh ta lật qua lật lại, nhìn kỹ từng chi tiết. “”Chỉ là một con búp bê cũ thôi,”” anh ta nói, giọng hơi ngạc nhiên. “”Nhưng sao con chó nhà anh lại phản ứng dữ dội vậy?””
Hưng vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào con búp bê đáng lẽ vô hại. Mực thấy vật đó, lại bắt đầu gầm gừ nhỏ trong cổ họng.
“”Không thể nào… Chỉ là con búp bê?”” Hưng lẩm bẩm. Anh không hiểu tại sao một con chó hiền lành như Mực lại có thể sủa, rít và lao vào gầm giường chỉ vì thứ này. Anh nhìn sang vợ, cô ấy cũng đang run rẩy. Bé Bin vẫn ngủ say trong nôi, hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra xung quanh.
Một viên công an khác bước tới, quan sát con búp bê. “”Trông nó hơi… ám ảnh thật. Giống mấy loại đồ chơi cũ bị bỏ đi.”” Anh ta suy đoán. “”Có lẽ con chó nó sợ?””
Nhưng Hưng biết Mực không phải loại chó nhát gan. Nó chưa từng sợ thứ gì trong nhà, ngay cả những tiếng động lớn. Phản ứng của nó đêm nay khác thường, đầy hung dữ và bảo vệ, như thể nó đang đối mặt với một mối đe dọa thật sự.
“”Không, không phải sợ,”” Hưng lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào con búp bê. “”Nó… nó như muốn tấn công thứ này vậy.””
Viên công an cầm con búp bê hơi nheo mắt. Anh ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về vật này, dù bề ngoài nó chỉ là một món đồ chơi cũ nát. Con chó vẫn tiếp tục sủa vọng từ cửa phòng, khiến không khí thêm căng thẳng.
“”Chúng tôi sẽ mang vật này về trụ sở để kiểm tra thêm,”” viên công an nói, cẩn thận đặt con búp bê vào một túi nylon chuyên dụng. “”Có thể nó dính hóa chất gì đó khiến con chó bị kích động, hoặc… ai biết được?””
Hưng gật đầu, lòng vẫn đầy nghi vấn. Nếu chỉ là một con búp bê cũ, tại sao nó lại nằm dưới gầm giường của bé Bin? Và tại sao Mực chỉ phản ứng vào ban đêm, khi bé Bin ngủ?
Khi đội tuần tra chuẩn bị rời đi, Hưng nhìn theo chiếc túi đựng con búp bê. Anh linh cảm rằng, câu chuyện về sự kỳ lạ của con chó Mực và cái bóng dưới gầm giường của con trai anh… chỉ mới bắt đầu.”
“Hưng nhìn theo hướng ánh đèn pin của viên công an chiếu xuống gầm giường lần nữa. Anh vẫn cảm giác có gì đó chưa đúng. Con búp bê cũ không đủ để giải thích hoàn toàn sự hung dữ của Mực. Viên công an, dường như cũng cảm thấy sự nghi hoặc trong mắt Hưng, hoặc chỉ đơn giản là muốn chắc chắn, quyết định rọi đèn kỹ hơn vào những góc khuất khác dưới gầm giường.
Anh di chuyển chiếc đèn pin, ánh sáng quét qua những đồ vật cũ kỹ, những món đồ chơi bị lãng quên nằm lăn lóc. Rồi, ở một góc sâu hơn, nơi ánh sáng trước đó chưa chạm tới rõ ràng, một hình dạng sẫm màu bắt đầu hiện ra. Khi viên công an điều chỉnh góc đèn chiếu thẳng vào vật đó, nó lộ diện hoàn toàn.
Hưng và vợ đứng chết lặng. Đó là một chiếc vali cũ kỹ, đã bạc màu theo thời gian, lớp da sẫm màu bong tróc ở vài chỗ. Bụi bẩn và mạng nhện bám dày đặc trên bề mặt, trông như thể nó đã nằm im lìm ở đó hàng thế kỷ. Nó hoàn toàn lạc lõng giữa phòng trẻ con đầy màu sắc và đồ chơi mới. Chiếc vali không đóng kín, phần khóa kéo cũ kỹ hơi hé mở một cách đầy ám ảnh.
Hưng sững sờ, toàn thân căng cứng. Anh lắp bắp, giọng nghẹn lại trong cổ họng, không tin vào mắt mình.
“”Cái vali này… ở đâu ra vậy?”””
“Viên công an nhìn chiếc vali, rồi nhìn Hưng với ánh mắt ra hiệu trấn tĩnh. Kinh nghiệm công tác nhiều năm trong nghề mách bảo anh rằng tình huống này không hề đơn giản như việc một con chó phản ứng với đồ vật cũ. Có điều gì đó khác, ám ảnh hơn, đang ẩn giấu ở đây. Anh khẽ lắc đầu, ra hiệu cho đồng đội còn lại đứng gần cửa phòng.
“”Anh Hưng, chị lùi lại một chút,”” viên công an nói, giọng trầm xuống, đầy vẻ cảnh giác. Anh ra hiệu cho Hưng và vợ cùng người đồng đội kia lùi ra xa, giữ khoảng cách với gầm giường và chiếc vali.
Hưng và vợ nghe theo, lòng đầy bất an. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sự thay đổi thái độ đột ngột của các viên công an khiến họ nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Con Mực vẫn đứng cạnh chân Hưng, nó khẽ gừ gừ nhưng tiếng gừ nhỏ hơn, ánh mắt dõi theo động tĩnh dưới gầm giường.
Viên công an nãy giờ vẫn cầm đèn pin chiếu vào vali, từ từ đứng thẳng dậy. Anh mở túi đeo hông, lấy ra một đôi găng tay cao su, cẩn thận xỏ vào tay. Từng cử động đều chậm rãi, chắc chắn, thể hiện sự chuyên nghiệp và đề phòng tuyệt đối.
Anh quay lại phía gầm giường của bé Bin, dáng vẻ thận trọng hơn lúc nãy rất nhiều. Quỳ một chân xuống sàn nhà, anh nghiêng người, từ từ đưa tay về phía chiếc vali cũ kỹ đang nằm im lìm trong góc tối, chuẩn bị tiếp cận vật thể khả nghi một cách hết sức cẩn trọng.”
“Viên công an quỳ một chân xuống sàn, ánh đèn pin từ tay anh rọi thẳng vào chiếc vali cũ kỹ. Anh không vội vàng chạm vào nó. Đầu đèn pin di chuyển chậm rãi, soi kỹ từng đường khóa kéo đã bạc màu, từng vết nứt trên bề mặt vali. Có vẻ ngoài không có gì bất thường, chỉ là một chiếc vali cũ bị bỏ quên dưới gầm giường.
Anh nheo mắt, đưa ánh đèn soi sâu vào một khe hở nhỏ gần khóa kéo. Một cảm giác lạnh lẽo bất chợt chạy dọc sống lưng. Viên công an hít một hơi thật sâu, mùi bụi và mùi gì đó lạ lùng thoảng qua.
Anh từ từ đưa ngón tay đeo găng cao su đến gần khóa kéo. Hưng, vợ Hưng và viên công an còn lại đứng xa, nín thở, mắt dán chặt vào từng động tác của anh. Con Mực khẽ gừ gừ, tiếng rất nhỏ, nhưng rõ ràng là sự căng thẳng của nó chưa hề giảm bớt.
Ngón tay viên công an từ từ kéo khóa kéo lên một chút. Kẽ hở nhỏ dần mở rộng. Bóng tối bên trong chiếc vali dường như đặc quánh lại, nuốt chửng ánh sáng từ đèn pin. Anh nghiêng đầu, cố gắng nhìn rõ hơn vào bên trong.
Rồi, với một động tác cực kỳ cẩn trọng, viên công an dùng các ngón tay đeo găng, nhẹ nhàng, từ từ nâng hẳn nắp chiếc vali lên. Một âm thanh ken két nhỏ vang lên khi bản lề cũ kỹ cử động.
Tất cả mọi người đều nín thở, lồng ngực căng chặt. Ánh đèn pin giờ đây chiếu thẳng vào bên trong.
Viên công an đột ngột khựng lại. Ánh mắt anh mở to.
Mọi người chờ đợi, hồi hộp đến nghẹt thở, chỉ nhìn vào chiếc vali, nơi bí mật mà con Mực đã gầm gừ suốt những đêm qua sắp được hé lộ.”
“Bên trong chiếc vali cũ kỹ, không phải là quần áo hay những món đồ lặt vặt như họ tưởng. Thay vào đó, dưới ánh đèn pin, hiện ra một bộ dụng cụ chuyên nghiệp được xếp ngay ngắn. Có những chiếc kìm với đủ loại đầu, những cây tuốc nơ vít dài ngắn khác nhau, và đáng chú ý nhất là một vài dụng cụ kim loại mỏng, cong queo, trông rất giống với đồ nghề dùng để phá khóa. Chúng sáng loáng một cách đáng sợ dưới ánh sáng.
Hưng, Vợ Hưng và cả viên công an còn lại đều cau mày. Một cảm giác ghê rợn dâng lên. Đây không phải là đồ của người sống trong nhà. Chúng lạnh lẽo, sắc bén và đầy ẩn ý.
Viên công an vừa mở vali đứng thẳng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“”Đây là đồ của kẻ đột nhập,”” anh nhận định, giọng nói dứt khoát, như xác nhận điều họ vừa sợ hãi. “”Không phải đồ của người bình thường.””
Hưng và vợ Hưng nhìn nhau, nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt. Con Mực vẫn khẽ gừ gừ, hướng ánh mắt về phía chiếc vali như nó đã làm suốt những đêm qua. Cả căn phòng bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực mỗi người và tiếng gừ gừ khẽ khàng đầy cảnh giác của con chó đen. Sự thật ẩn giấu dưới gầm giường của bé Bin giờ đây đã lộ diện, lạnh lẽo và đáng sợ hơn họ tưởng.”
“Hưng như chết lặng tại chỗ. Ánh mắt anh dán chặt vào đống dụng cụ lạnh lẽo trong chiếc vali, vào khuôn mặt nghiêm trọng của viên công an, rồi lia nhanh về phía cũi nơi bé Bin đang ngủ say. Toàn thân anh bắt đầu run rẩy, không kiểm soát được. Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt giờ đây tái mét như cắt không còn giọt máu. Một cảm giác kinh hoàng tột độ ập đến, xiết lấy lồng ngực anh.
“”Có… có kẻ đột nhập thật sao?”” Giọng Hưng lạc đi, run rẩy đến khó nghe. Anh lẩm bẩm như tự hỏi chính mình, như thể vẫn không thể tin vào sự thật tàn nhẫn này. “”Chúng… chúng định làm gì con tôi?””
Nỗi kinh hoàng khi nghĩ đến việc có một kẻ lạ mặt, một tên trộm hay thậm chí là tệ hơn thế, đã đột nhập vào ngôi nhà này, đã lẩn trốn đâu đó, ẩn mình gần con trai bé bỏng, đứa con đầu lòng mà anh yêu quý hơn cả mạng sống… ý nghĩ đó như một cú đấm giáng thẳng vào Hưng. Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân như nhũn ra. Anh vịn tay vào thành giường để không khuỵu xuống.
Vợ Hưng cũng tái mặt không kém. Cô siết chặt tay Hưng, nước mắt đã lưng tròng. Con Mực vẫn đứng đó, lông gáy dựng đứng, khẽ gừ gừ, đôi mắt sáng quắc dán chặt vào chiếc vali và hướng ra phía cửa phòng như thể vẫn còn nguy hiểm rình rập đâu đó. Không khí trong phòng bé Bin đặc quánh lại vì sợ hãi, khiến mỗi hơi thở đều trở nên nặng nhọc. Sự thật kinh hoàng đã lộ diện, giờ đây nó lớn hơn, đáng sợ hơn bất kỳ cơn ác mộng nào. Kẻ đó không chỉ đột nhập, mà còn ở rất gần, ẩn mình ngay dưới gầm giường của con trai họ.”
“Viên công an vừa phát hiện chiếc vali dưới gầm giường lập tức đứng thẳng dậy, gương mặt căng như dây đàn. Anh ta khẽ gật đầu ra hiệu cho đồng đội. Một viên khác tiến lại gần, ghé tai người chỉ huy đội tuần tra báo cáo nhanh về vật vừa tìm thấy. Người chỉ huy, một sĩ quan trung niên với vẻ ngoài điềm tĩnh, lắng nghe, rồi ánh mắt quét nhanh qua Hưng, Vợ Hưng, bé Bin đang ngủ say, và cuối cùng dừng lại ở Mực, con chó vẫn đang gầm gừ.
Nhận thấy tính chất nghiêm trọng vượt xa một vụ trộm thông thường, sĩ quan chỉ huy không chần chừ thêm. Ông ra lệnh dứt khoát cho đội: “”Kiểm tra toàn bộ căn phòng. Tìm bất kỳ dấu vết nào: cửa ra vào, cửa sổ, tủ quần áo, gầm giường ở các vị trí khác. Tìm kiếm lối vào hoặc bất kỳ thứ gì bất thường.””
Các chiến sĩ công an nhanh chóng triển khai. Một người kiểm tra kỹ lưỡng cánh cửa ra vào, sờ dọc theo khung cửa, kiểm tra ổ khóa, bản lề, tìm kiếm dấu hiệu cạy phá hoặc bất kỳ sự xáo trộn nào. Người khác di chuyển đến cửa sổ, kiểm tra chốt khóa, khung cửa, xem xét cả bên ngoài nếu có thể tiếp cận. Họ soi đèn pin vào từng khe hẹp, từng góc khuất.
Một tốp khác tập trung vào phần nội thất trong phòng. Họ mở tủ quần áo, cẩn thận gạt hết đồ sang một bên để kiểm tra bức tường phía sau, nóc tủ, và sàn tủ. Họ cúi xuống kiểm tra gầm của chiếc ghế bành trong phòng, gầm chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cũi bé Bin. Từng mét vuông sàn nhà, từng món đồ nội thất đều được rà soát một cách tỉ mỉ, chậm rãi.
Hưng và Vợ Hưng đứng nép sang một bên, dõi theo từng hành động của đội công an với nỗi sợ hãi và hy vọng lẫn lộn. Mỗi lần viên công an cúi xuống hay soi đèn pin vào một góc tối, tim họ lại đập thình thịch. Họ chỉ mong sao tìm thấy manh mối, hoặc hơn hết, phát hiện ra kẻ đột nhập vẫn còn lẩn khuất đâu đó, để mọi chuyện sớm kết thúc. Mực vẫn không rời mắt khỏi các chiến sĩ, nó đi đi lại lại quanh chân Hưng, tiếng gừ gừ trong cổ họng nhỏ dần nhưng sự cảnh giác thì vẫn nguyên vẹn. Không khí trong phòng căng như dây đàn, mỗi âm thanh nhỏ đều bị phóng đại. Cuộc truy lùng chính thức bắt đầu, không phải ở ngoài kia, mà ngay trong chính căn nhà của họ.”
“Các chiến sĩ công an tỏa ra, mỗi người nhận một khu vực. Một người cẩn thận kiểm tra tủ quần áo, dùng đèn pin rọi vào từng góc. Người khác bò xuống gầm chiếc bàn nhỏ, tay sờ soạng tìm kiếm. Căn phòng vốn ấm cúng bỗng trở thành hiện trường vụ án, dưới ánh sáng lạnh lẽo từ đèn pin.
Một viên cảnh sát trẻ, tay cầm đèn pin, di chuyển về phía cuối phòng. Anh nheo mắt nhìn quanh, rồi ánh đèn dừng lại ở khung cửa sổ phía sau. Đây là góc ít được chú ý nhất, khuất sau một chiếc rèm mỏng và khó tiếp cận vì vướng chiếc cũi nhỏ của bé Bin. Anh ta tiến lại gần hơn, cúi xuống, ánh đèn pin tập trung vào mép cửa sổ và chốt khóa.
Cẩn thận kéo nhẹ lớp rèm, viên cảnh sát dùng ngón tay sờ dọc theo mép cửa. Anh cảm thấy một sự lợn cợn nhẹ. Dưới ánh đèn, lớp sơn màu trắng ở mép cửa sổ hiện lên vài vết xước nhỏ, như thể bị một vật nhọn cạy vào. Anh ghé sát mắt hơn, kiểm tra chốt khóa kim loại. Đúng như dự đoán, trên bề mặt chốt khóa cũng xuất hiện vài vết xước li ti, rất mờ, chỉ có thể thấy nếu nhìn cực kỳ kỹ và ở đúng góc sáng.
Viên cảnh sát đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh. “”Tìm thấy rồi,”” anh báo cáo khẽ, giọng đủ lớn để người chỉ huy và các đồng đội nghe thấy giữa không khí tĩnh mịch. Anh quay sang phía người chỉ huy, ra hiệu về phía cửa sổ. “”Có vẻ chúng đã cố gắng đột nhập qua cửa sổ này.””
Sĩ quan chỉ huy và vài chiến sĩ khác lập tức di chuyển đến vị trí viên cảnh sát vừa báo cáo. Hưng và Vợ Hưng nghe thấy, tim họ như ngừng đập. Cửa sổ phía sau? Góc đó họ hầu như không bao giờ để ý. Mực vẫn đi đi lại lại dưới chân Hưng, tiếng gừ gừ trong cổ họng nó bỗng lớn hơn một chút khi thấy mọi người tập trung vào góc cửa sổ.
Người chỉ huy cúi xuống kiểm tra vết xước trên sơn và chốt khóa. Ông gật đầu xác nhận. “”Chính xác. Vết cạy còn rất mới.”” Ông ngẩng lên, ánh mắt quét một lượt quanh phòng, rồi dừng lại ở bé Bin vẫn đang ngủ say trong cũi, cách cửa sổ không xa. Vẻ mặt ông trầm hẳn xuống. Cuộc điều tra đã có manh mối đầu tiên, nhưng nó lại mở ra một viễn cảnh đáng sợ hơn rất nhiều so với một vụ trộm đơn thuần.”
“Viên chỉ huy đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại ở Mực đang điềm tĩnh hơn một chút nhưng vẫn ở gần đó. Ông quay sang Hưng, giọng nói dứt khoát.
“”Anh Hưng,”” ông nói, “”con chó của anh rất nhạy bén.”” Hưng nhìn ông, vẫn còn bàng hoàng vì phát hiện vết cạy cửa. “”Nó có lẽ đã phát hiện ra kẻ đột nhập ngay từ khi chúng bắt đầu cạy cửa sổ hoặc lúc chúng vừa vào được nhà.”” Ông chỉ tay về phía cửa sổ, rồi lại hướng mắt nhìn Mực. “”Nó đã cố gắng cảnh báo anh bằng cách gầm gừ, rít lên và hướng sự chú ý về phía mối nguy hiểm.”” Hưng và Vợ Hưng nhìn theo hướng tay ông. “”Ban đầu, mối nguy hiểm là ở chỗ chúng đột nhập vào. Nhưng sau đó, khi chúng di chuyển vật gì đó và giấu đi, Mực đã tập trung vào nơi chúng cất giấu.”” Viên chỉ huy bước về phía giữa phòng, nơi có chiếc giường của bé Bin. “”Đó chính là vị trí chiếc vali được giấu dưới gầm giường.”” Ông nhìn Hưng, vẻ mặt nghiêm trọng. Mực lúc này cũng quay đầu, nhìn về phía chiếc giường. Sự thật dần hé lộ, lạnh lẽo và kinh hoàng.”
“Hưng đứng sững sờ, ánh mắt vô hồn nhìn theo hướng tay viên chỉ huy. Mực vẫn ở đó, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào gầm giường. Những hình ảnh về Mực trong suốt mấy tuần qua vụt hiện trong đầu Hưng như một thước phim quay chậm – tiếng gầm gừ mỗi đêm, tiếng rít lên đầy cảnh giác, bộ lông dựng đứng, và sự quấn quýt một cách kỳ lạ quanh cũi bé Bin vào khoảng 2 giờ sáng, đúng lúc những kẻ đột nhập có thể đã ở đây. Anh nhớ lại những lần tức giận quát mắng Mực, những lần ném đồ đuổi nó ra khỏi phòng con trai, nghĩ rằng nó đang ghen tị hoặc làm hại Bin. Anh đã tin vào điều đó, đã hiểu lầm nó một cách tệ hại.
Viên chỉ huy nói đúng. Con chó không hề thù ghét con anh. Nó đang cố nói với anh, bằng ngôn ngữ bản năng của mình, về mối nguy hiểm đang rình rập, về thứ gì đó đáng sợ ẩn náu ngay dưới nơi con trai anh đang ngủ. Mỗi đêm, khi anh say giấc, khi vợ anh mệt mỏi sau sinh, chính con chó mà anh tưởng là phiền phức lại là người bảo vệ duy nhất canh gác cho bé Bin.
Một luồng cảm xúc mạnh mẽ cuộn trào trong lồng ngực Hưng. Hối hận. Sự hối hận xé lòng vì đã không tin tưởng Mực, vì đã đối xử tệ bạc với sinh linh bé nhỏ đã hết lòng vì gia đình mình. Và hơn cả hối hận là biết ơn. Biết ơn con chó trung thành đã không bỏ đi dù bị đối xử tàn tệ, biết ơn vì nó đã kiên cường đứng gác, thầm lặng che chở cho con trai anh suốt bao đêm. Nước mắt lưng tròng, Hưng nhìn Mực, ánh mắt tràn ngập sự chân thành. Con chó vẫn nhìn gầm giường, cảnh giác tột độ, nhưng khi Hưng gọi khẽ tên nó, “”Mực…””, nó quay đầu lại, đôi mắt vẫn đầy vẻ bảo vệ nhưng không còn vẻ hung dữ. Nó tiến lại gần Hưng, dụi đầu vào chân anh.
Hưng cúi xuống, bàn tay run rẩy vuốt ve bộ lông đen mượt. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu cảm ơn, bao nhiêu xin lỗi nghẹn lại nơi cổ họng. Anh chỉ có thể thì thầm, đủ nghe cho riêng mình và con chó: “”Tao xin lỗi, Mực… Cảm ơn mày… Mày đã bảo vệ Bin… Mày là anh hùng…””
Viên chỉ huy và các đồng chí công an im lặng quan sát cảnh tượng ấy. Họ hiểu, không cần lời nói nào thêm. Sự thật về hành vi của Mực đã được sáng tỏ. Giờ là lúc khám phá sự thật ẩn dưới gầm giường – thứ mà Mực đã ngày đêm canh giữ.”
Sau khoảnh khắc nghẹn ngào ấy, Hưng ngẩng lên. Con chó đen đã lùi lại vài bước, ngồi xuống cạnh khung cửa ra vào phòng ngủ của bé Bin. Sự căng thẳng trên nét mặt nó đã dịu bớt, nhưng đôi mắt vẫn không rời chiếc nôi và khu vực gầm giường. Hưng chậm rãi đứng dậy, rồi tiến đến bên Mực. Anh quỳ xuống, ngang tầm với con chó trung thành. Hưng ôm chầm lấy Mực, vùi mặt vào bộ lông đen mượt của nó, hít hà mùi quen thuộc. Bàn tay anh run run vuốt ve khắp người nó. Nước mắt trực trào nơi khóe mi. Giọng Hưng nghẹn lại, đứt quãng: “Tao xin lỗi, Mực… Tao đã hiểu lầm mày… Tao… tao tệ quá…” Anh siết chặt vòng tay hơn. “Mày là người hùng của cả nhà mình… Mày đã cứu con trai tao… Cảm ơn mày… Mực ơi…” Con chó im lặng để Hưng ôm, khẽ dụi đầu vào vai anh như an ủi. Viên chỉ huy và các đồng chí công an đứng cách đó vài bước, ánh mắt nhìn Hưng và Mực đầy thông cảm. Họ chờ đợi, biết rằng khoảnh khắc riêng tư này của người chủ và con vật trung thành sắp kết thúc, và sự thật kinh hoàng ẩn dưới gầm giường cần được đưa ra ánh sáng.
“Viên chỉ huy gật đầu khẽ với Hưng, ra hiệu cho đồng đội bắt đầu công việc. Không khí thông cảm thoáng qua nhanh chóng, thay vào đó là sự tập trung cao độ và chuyên nghiệp. Hai đồng chí công an lập tức tiến đến khu vực gầm giường. Một người cẩn thận đeo găng tay, bắt đầu dùng máy ảnh chụp lại toàn bộ hiện trường từ nhiều góc độ khác nhau: từ xa, cận cảnh chiếc vali, các dụng cụ bên trong, vị trí của chiếc vali so với chiếc nôi và gầm giường. Đèn flash liên tục lóe sáng trong căn phòng.
Đồng chí còn lại nhẹ nhàng di chuyển chiếc vali ra ngoài. Hưng lùi lại một chút, ánh mắt không rời vật thể kinh hoàng ấy. Nó trông vô hại khi nằm im, nhưng Hưng biết nó ẩn chứa sự độc ác tột cùng. Viên công an thứ hai cũng đeo găng tay, cẩn thận ghi chép lại các quan sát ban đầu về tình trạng chiếc vali và các vật dụng bên trong. Sau khi hoàn tất việc chụp ảnh, họ tiến hành niêm phong chiếc vali cùng tất cả các dụng cụ tìm thấy. Một lớp băng dính chuyên dụng được dán kín miệng vali và ghi rõ thông tin ban đầu cùng chữ ký xác nhận. Mọi thứ đều được thực hiện tỉ mỉ, theo đúng quy trình điều tra.
Trong lúc đó, một đồng chí khác ngồi lại với Hưng ở khu vực phòng khách. Anh ta mở sổ và bút, bắt đầu ghi chép lời khai chi tiết của Hưng. Hưng hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh và kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu: về sự ra đời của bé Bin, về việc Mực vốn rất hiền lành nhưng bỗng nhiên thay đổi thái độ vài tuần trở lại đây, về hành vi bất thường chỉ xảy ra vào ban đêm và khi bé Bin ngủ, về những đêm Hưng khó ngủ vì tiếng gầm gừ, rít lên của Mực, về quyết định gọi công an, và khoảnh khắc kinh hoàng khi nhìn thấy Mực kéo chiếc vali ra khỏi gầm giường. Hưng kể lại cảm giác sợ hãi, tức giận ban đầu hướng về Mực, và sự hối hận tột cùng khi nhận ra con chó của mình đang cố gắng cảnh báo anh. Anh kể về những gì anh nhìn thấy bên trong vali và cảm giác kinh hoàng ập đến. Viên công an chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ngắt lời hỏi thêm chi tiết về thời gian, tần suất và mức độ dữ dội của hành vi của Mực. Hưng cố gắng nhớ lại và mô tả chính xác nhất có thể, giọng vẫn còn run run. Mực vẫn ngồi cạnh khung cửa phòng bé Bin, đôi mắt tĩnh lặng theo dõi mọi hoạt động, như thể biết rằng công việc của mình đã hoàn thành và giờ là lúc con người tiếp quản.”
“Trong căn phòng bé Bin, công việc khám nghiệm hiện trường vẫn tiếp diễn. Chiếc vali đáng sợ đã được niêm phong cẩn thận và đặt gọn sang một bên. Một viên công an, đeo găng tay, cẩn thận dùng đèn pin soi khắp khu vực dưới gầm giường, thu dọn những mảnh vụn hoặc vật thể nhỏ còn sót lại để đảm bảo không bỏ sót bất cứ điều gì. Anh đưa đèn chiếu kỹ vào từng góc khuất, đặc biệt là khu vực gần sát tường nơi ánh sáng khó với tới.
Ánh đèn pin lướt qua, dừng lại ở một điểm nhỏ, sẫm màu nằm ép sát vào chân tường phía trong cùng. Nó lẫn vào màu tối của sàn gỗ và bóng đêm dưới gầm giường, gần như vô hình. Nếu không soi đèn thật cẩn thận và chậm rãi, rất có thể anh đã bỏ qua nó. Viên công an nhíu mày, đưa đèn lại gần hơn, nghiêng người xuống sàn để nhìn rõ hơn. Vật thể đó rất nhỏ, không rõ hình dạng ban đầu, nhưng chắc chắn không phải là rác hay bụi bẩn thông thường. Anh rướn tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay được bọc trong lớp găng cao su, cẩn thận gạt lớp bụi mỏng xung quanh.
Vật sẫm màu lộ ra rõ hơn. Nó có vẻ cứng cáp. Viên công an thận trọng dùng hai ngón tay nhặt vật đó lên. Anh đưa nó lại gần đèn pin để quan sát. Ánh sáng chiếu vào vật nhỏ bé ấy, tiết lộ một chi tiết bất ngờ. Nó không phải là một mảnh gỗ hay một viên sỏi. Đây là một thứ khác.”
“Ánh sáng đèn pin chiếu vào vật nhỏ bé, không phải mảnh gỗ hay sỏi. Nó là kim loại. Cảm giác cũ kỹ và sần sùi. Viên công an chớp mắt, lập tức nhận ra đây không phải là thứ thuộc về căn phòng này. Anh nhanh chóng đứng dậy, lấy một chiếc nhíp chuyên dụng từ túi dụng cụ. Đeo găng tay cẩn thận, anh đưa nhíp xuống gầm giường, kẹp nhẹ vào vật nhỏ bé đó, gắp nó lên.
Ánh đèn pin chiếu thẳng vào, giờ vật ấy nằm gọn giữa hai đầu nhíp, được nâng niu như một báu vật. Nó là một chiếc khuy áo, bằng kim loại sẫm màu, trông khá cũ kỹ, có lẽ đã trải qua nhiều năm tháng hoặc bị mài mòn bởi điều gì đó. Nhưng điều khiến viên công an chú ý nhất chính là một ký hiệu nhỏ được khắc chìm trên bề mặt của chiếc khuy. Ký hiệu đó rất lạ mắt, không phải chữ cái hay số thông thường, trông giống như một biểu tượng bí ẩn nào đó.
“Chỉ huy,” viên công an gọi, giọng hơi gấp gáp. Anh nâng cao chiếc nhíp, đưa vật nhỏ về phía vị chỉ huy đang giám sát. “Có thêm một vật này ạ.”
Vị chỉ huy lập tức tiến lại gần. Viên công an cẩn thận đưa chiếc khuy áo ra trước mắt ông. “Nó là một chiếc khuy áo kim loại cũ,” anh giải thích. “Và có khắc một ký hiệu lạ trên bề mặt. Em tìm thấy nó nằm lẫn dưới bụi sát chân tường phía trong cùng dưới gầm giường.”
Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt đầy suy đoán. “Có thể… có thể là của kẻ đột nhập đã làm rơi lại trong lúc ẩn nấp ở đây,” anh báo cáo, tay vẫn nâng niu chiếc khuy áo nhỏ bé, tiềm năng chứa đựng một manh mối quan trọng.”
“Vị chỉ huy cầm lấy chiếc khuy áo từ tay viên công an trẻ, đưa lại gần ánh đèn pin. Ông lật qua lật lại, ngón tay chai sạn lướt nhẹ trên bề mặt kim loại sờn cũ. Ký hiệu lạ mắt kia thu hút sự chú ý của ông. Ông nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào vật nhỏ bé đầy bí ẩn.
Ông quay sang Hưng, người vẫn còn đứng đó, nét mặt chưa hết bàng hoàng sau khi chứng kiến cảnh tìm kiếm và phát hiện dưới gầm giường con trai mình. Sự lo lắng vẫn hằn sâu trong đáy mắt anh.
“”Anh Hưng, anh yên tâm,”” vị chỉ huy nói, giọng trầm và chắc chắn, như muốn truyền thêm sức mạnh cho người bố trẻ. “”Chúng tôi sẽ mang tất cả bằng chứng này về cơ quan để tiến hành điều tra một cách kỹ lưỡng nhất. Chiếc khuy áo này, cùng với những chi tiết khác, có thể là manh mối rất quan trọng để truy tìm thủ phạm.””
Ông nhẹ nhàng đặt chiếc khuy vào một túi đựng bằng chứng nhỏ, niêm phong lại cẩn thận trước sự chứng kiến của Hưng và các chiến sĩ khác.
“”Tạm thời,”” ông tiếp tục, nhìn quanh căn phòng bé Bin một lượt, “”gia đình hãy cố gắng nâng cao cảnh giác trong những ngày tới. Đặc biệt là vào ban đêm.””
Ánh mắt ông dừng lại ở Hưng, rồi đảo qua phía cửa sổ. “”Chúng tôi sẽ tăng cường các lượt tuần tra trong khu vực này vào những đêm tới. Bất cứ khi nào có dấu hiệu bất thường, dù là nhỏ nhất, anh hãy lập tức gọi cho chúng tôi. Số điện thoại của tôi, anh cứ giữ lấy.”” Ông lấy điện thoại riêng, nhanh chóng đọc số cho Hưng ghi lại.
“”Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để tìm ra kẻ đã quấy rối cuộc sống gia đình anh và đảm bảo an toàn cho bé,”” vị chỉ huy khẳng định, nhìn thẳng vào mắt Hưng, như một lời cam kết vững chắc từ lực lượng chức năng. Hưng khẽ gật đầu, lòng dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa màn đêm căng thẳng.”
“Đội tuần tra công an lần lượt rời đi, tiếng bước chân và tiếng xe xa dần, trả lại sự yên tĩnh cho căn nhà của Hưng. Cánh cửa khép lại, Hưng vẫn đứng đó một lúc, nhìn theo bóng những người lính biến mất vào màn đêm. Lồng ngực anh vẫn còn đập thình thịch, cảm giác thót tim chưa hoàn toàn tan biến. Anh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại tâm trạng đang rối bời.
Anh quay người, bước chậm rãi về phía phòng của bé Bin. Ánh đèn ngủ mờ ảo từ hành lang hắt vào phòng, tạo nên không khí tĩnh mịch. Bé Bin vẫn đang ngủ ngon lành trong chiếc nôi, hoàn toàn không hay biết về sự nguy hiểm vừa rình rập ngay dưới chân giường mình. Hưng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nôi, ngắm nhìn khuôn mặt bụ bẫm, bình yên của con trai bé bỏng. Chỉ cách đây ít phút thôi, mọi thứ thật hỗn loạn, và sự an toàn của Bin suýt chút nữa đã bị đe dọa. Nghĩ đến đó, tim Hưng lại nhói lên.
Mực, chú chó đen trung thành, nằm dưới sàn nhà, đầu tựa vào chân Hưng. Bộ lông đen tuyền của Mực giờ đây không còn dựng ngược một cách hung dữ như khi phát hiện kẻ đột nhập, mà trở lại vẻ mềm mại, hiền lành thường ngày. Đôi mắt nâu to tròn của Mực đôi khi lại ngước lên nhìn chủ, rồi lại nhìn sang chiếc nôi nơi bé Bin đang say giấc. Có lẽ Mực cũng cảm nhận được sự căng thẳng vừa qua, và giờ đây, nó đang tận hưởng sự bình yên đã trở lại.
Hưng khẽ đưa tay xuống, vuốt nhẹ bộ lông ấm áp của Mực. Lòng anh dâng lên một cảm giác biết ơn sâu sắc. Chính Mực, con vật nuôi mà anh mang về, đã không ngừng cảnh báo, đã kiên trì bảo vệ gia đình anh trong những đêm qua, dù anh không hiểu và thậm chí còn mắng mỏ nó. Mực không nói được, nhưng hành động của nó đã nói lên tất cả. Nó là người đầu tiên nhận ra nguy hiểm, và nó đã làm mọi cách để báo động.
Hưng mỉm cười nhẹ, cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với Mực. Từ giờ trở đi, Mực không chỉ đơn thuần là một con vật nuôi trong nhà. Nó đã trở thành một thành viên không thể thiếu, một thiên thần hộ mệnh có thật, người bảo vệ thầm lặng và dũng cảm cho gia đình anh, đặc biệt là cho bé Bin. Đêm nay, nhờ có Mực, một thảm kịch đã được ngăn chặn.
Trong ánh sáng yếu ớt của đêm, Hưng ngồi đó, một tay nhẹ nhàng đặt lên thành nôi, một tay vuốt ve Mực. Bé Bin ngủ say, Mực nằm yên dưới chân, và Hưng cảm thấy bình yên bao trùm. Cơn bão đã tạm lắng, để lại phía sau là sự nhẹ nhõm và một bài học sâu sắc về lòng trung thành, sự cảnh giác và giá trị của mái ấm gia đình. Những lo lắng về kẻ đột nhập vẫn còn đó, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại tình yêu và sự bình yên. Hưng biết rằng chặng đường phía trước có thể vẫn còn những thử thách, nhưng giờ đây, anh không còn đơn độc. Anh có gia đình, và anh có Mực, người bạn bốn chân đã chứng minh lòng dũng cảm phi thường của mình. Đêm nay, giấc ngủ của bé Bin sẽ được canh giữ bởi tình yêu của người cha và sự bảo vệ của một người bạn đặc biệt.”

