“Bố và chồng tôi sáng nào cũng dậy sớm ra ngoài 30 phút, tôi lé:n đi theo thì thấy cả 2 đến kh;/ách s-ạn, vội bám theo lên nhìn qua khe cửa thì nhìn ngỡ ngàng…
Suốt 2 tháng nay, tôi nhận ra một điều kỳ l-ạ: sáng nào bố ruột tôi và chồng tôi cũng dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề rồi ra ngoài đúng 30 phút rồi mới trở về, như chưa từng rời khỏi nhà. Tôi từng hỏi, cả hai đều chỉ cười, nói đi thể dục. Nhưng tôi biết rõ, họ chẳng bao giờ thích vận động. Thứ làm tôi càng nghi hơn: có hôm tôi thấy cổ áo bố lấm lem bụi trắng như phấn, còn có mùi nước hoa đàn bà rất nhạt trên áo chồng…
Sáng nay, tôi quyết định lén lút đi theo. Trái tim tôi đập thình thịch. Tôi sợ… nhưng tôi cần biết.
Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ phía sau khu nhà tôi chưa từng đặt chân tới, rồi cùng nhau bước vào một khách sạn mini tồi tàn. Tôi không tin vào mắt mình. Bố và chồng tôi… cùng vào khách sạn?
Tôi không chần chừ, lẻn lên tầng theo dấu chân họ, đến trước một căn phòng khép hờ. Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa, bàn tay run rẩy đến mức suýt đánh rơi điện thoại…
Tôi nhìn thấy bố tôi đang quỳ xuống và rồi… 👇👇”
“Nhưng trái với tưởng tượng kinh hoàng của Người Vợ, ông không quỳ trước một nhân tình trẻ trung nào cả. Trước mặt ông là một chiếc giường cũ kỹ, và trên đó là một bà cụ già yếu, mái tóc bạc trắng, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của bệnh tật.
Bố cô, người đàn ông luôn nghiêm nghị, đang cẩn thận đến từng li, kéo lại chiếc chăn mỏng đắp lên ngực bà. Động tác của ông chậm rãi, dịu dàng một cách lạ thường. Và Người Chồng, anh đứng ngay bên cạnh, một tay cầm chậu nước ấm nhỏ, tay kia nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông lau đi những giọt mồ hôi trên vầng trán gầy guộc của bà cụ.
Trái tim Người Vợ hẫng một nhịp, rồi như ngừng đập. Toàn bộ những suy diễn đen tối, những hình ảnh phản bội mà cô dựng lên trong đầu suốt hai tháng qua bỗng chốc vỡ tan như bong bóng xà phòng. Cô nhìn kỹ hơn. Căn phòng khách sạn nhỏ bé và tồi tàn, những mảng vôi vữa trên tường bong
tróc, rơi xuống vai áo Bố ruột của Người Vợ những hạt bụi trắng li ti mà cô từng lầm tưởng. Một mùi hương thoang thoảng, không phải nước hoa đắt tiền mà là mùi dầu gió và phấn thơm rẻ tiền của người già, phảng phất trong không khí.
“”Mẹ ơi, con lau mặt cho mẹ một chút cho dễ chịu nhé.”” – Giọng Người Chồng trầm ấm, đầy yêu thương, khác hẳn vẻ lảng tránh thường ngày.
Người Vợ chết lặng. Mẹ?
Bố cô cũng lên tiếng, giọng khàn đi: “”Bà cứ yên tâm nghỉ ngơi, có bố con tôi ở đây rồi. Sáng nào cũng qua một chút cho bà đỡ buồn.””
Mẹ? Người phụ nữ này… là Người Mẹ chồng của cô? Người mẹ mà chồng cô luôn nói rằng đã qua đời từ nhiều năm trước trong một tai nạn? Sự ngỡ ngàng tột độ khiến Người Vợ choáng váng, lồng ngực cô như bị một tảng đá đè nặng. Mọi thứ đảo lộn. Bí mật này còn khủng khiếp hơn cả sự phản bội mà cô từng tưởng tượng.
Một tiếng nấc nghẹn ngào vô thức bật ra từ cổ họng Người Vợ. Cô vội đưa tay lên bịt miệng, nhưng đã quá muộn. Hai người đàn ông trong phòng giật mình, đồng loạt quay đầu về phía cánh cửa.”
“Ánh mắt của Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ sững sờ, dán chặt vào bóng dáng Người Vợ đang đứng chết trân nơi ngưỡng cửa, bàn tay vẫn còn bịt chặt miệng. Không khí trong căn phòng nhỏ đột nhiên đặc quánh lại, căng như dây đàn sắp đứt. Người Chồng là người hoàn hồn đầu tiên. Anh vội đặt chậu nước xuống chiếc bàn ọp ẹp, gương mặt bối rối xen lẫn hoảng loạn.
“”Em… Sao em lại ở đây?””
Người Vợ không trả lời. Tai cô ù đi, mọi âm thanh như lùi lại phía sau. Cô chỉ dán chặt mắt vào người phụ nữ gầy gò trên giường, rồi lại nhìn sang bố mình, sang chồng mình. Bố ruột của Người Vợ lúng túng buông tấm chăn ra, khuôn mặt vốn nghiêm nghị giờ đây đầy vẻ khó xử và đau đớn. Ông định cất lời nhưng rồi lại thôi, chỉ biết nhìn con gái với ánh mắt ngập tràn áy náy.
Giữa sự im lặng ngột ngạt, Người Chồng bước vội về phía Bố ruột của Người Vợ, giọng anh hạ xuống thành tiếng thì thầm khẩn khoản, như thể cố ngăn bí mật kinh hoàng này lan ra thêm nữa.
“”Bố để con làm, bố nghỉ đi ạ. Chuyện này… để con giải thích với cô ấy.””
Nhưng Bố ruột của Người Vợ lắc đầu quầy quậy, cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ oà. Giọng ông nghẹn lại, không còn là lời thì thầm nữa mà là một tiếng thổn thức đầy xót xa, bật ra cho cả căn phòng nghe thấy.
“”Mẹ con cả đời vất vả rồi, để bố chăm cho mẹ.””
Câu nói ấy như một nhát búa vô hình giáng thẳng vào lồng ngực Người Vợ. Cô chết lặng. Toàn bộ cơ thể như bị rút cạn sức lực. Bà cụ đó chính là Người Mẹ chồng, người mà chồng cô vẫn nói đang sống khỏe mạnh, vui vầy ở quê. Người mẹ mà cô vẫn đều đặn gửi tiền về biếu mỗi tháng. Những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc ăn khớp một cách tàn nhẫn. Cái mùi “”nước hoa đàn bà”” trên áo chồng cô chính là mùi dầu gió và phấn thơm rẻ tiền này. Những hạt bụi trắng trên vai áo bố cô chính là vôi vữa từ bức tường mục nát này rơi xuống. Tất cả không phải là dấu hiệu của một cuộc tình vụng trộm, mà là minh chứng cho một bí mật đau thương họ đã cùng nhau che giấu.
Người Vợ bước qua ngưỡng cửa, đôi chân cô như đeo chì. Cô không khóc, cũng không gào thét. Ánh mắt cô trống rỗng, nhìn thẳng vào hai người đàn ông mà cô yêu thương và tin tưởng nhất. Một câu hỏi lạnh ngắt, xuyên thấu sự im lặng.
“”Tại sao?”””
“Câu hỏi của Người Vợ như một lưỡi dao sắc lẹm, cắt đứt sợi dây căng thẳng cuối cùng trong căn phòng. Nó không phải là một tiếng gào thét, mà là một sự tĩnh lặng chết người, đòi hỏi một câu trả lời không thể chối cãi.
Người Chồng sụp đổ. Anh quỳ sụp xuống sàn gạch lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu, giọng nói vỡ vụn trong tiếng nức nở.
“”Anh… anh xin lỗi. Anh không muốn em phải lo lắng. Mẹ bệnh nặng, tiền bạc lại không có… Anh không muốn gánh nặng này đè lên vai em.””
Nghe đến hai từ “”gánh nặng””, một nụ cười chua chát đến tàn nhẫn nở trên môi Người Vợ. Cô chậm rãi lắc đầu, ánh mắt đã cạn khô nước mắt giờ chỉ còn lại sự thất vọng lạnh lẽo.
“”Gánh nặng? Trong mắt anh, em chỉ là người tạo ra gánh nặng thôi sao? Em là vợ anh cơ mà! Hay từ trước đến nay, anh và bố chưa bao giờ coi em là người một nhà?””
Câu nói đánh thẳng vào tim đen của cả hai người đàn ông. Bố ruột của Người Vợ bước lên một bước, khuôn mặt già nua hằn sâu vẻ đau đớn. Ông lắp bắp, giọng khàn đặc.
“”Con à, đừng trách nó. Là lỗi của bố… Bố đã khuyên nó nên giấu. Bố nghĩ… chuyện này đàn ông chúng ta tự giải quyết được. Mẹ con bà ấy… thông gia của bố cả đời đã vất vả rồi. Bố không muốn con phải bận tâm, rồi lại khổ sở theo.””
Lý lẽ của họ, dù xuất phát từ tình thương, giờ đây lại giống như những nhát dao cứa sâu hơn vào vết thương của Người Vợ. Cô không cần sự bao bọc giả tạo này. Cô cần sự tin tưởng. Cô nhìn thẳng vào chồng mình, giọng lạnh như băng.
“”Vậy số tiền em gửi về quê hàng tháng thì sao? Anh nói dối em là gửi cho mẹ để mẹ vui. Anh cầm số tiền đó để làm gì? Để trả cho cái phòng trọ tồi tàn này, trong khi lừa dối chính vợ mình?””
Người Chồng không ngẩng đầu lên nổi, đôi vai anh run lên bần bật. Sự thật phơi bày một cách trần trụi và bẽ bàng. Họ muốn gánh vác, nhưng lại gánh vác bằng một lời nói dối, biến sự quan tâm của cô thành một trò hề.
Người Vợ không nói thêm một lời nào nữa. Cô không nhìn hai người đàn ông đang chết lặng trong sự hổ thẹn nữa. Cô dứt khoát bước qua họ, tiến thẳng về phía chiếc giường cũ kỹ, nơi người phụ nữ gầy gò đang nằm thiêm thiếp, không hề hay biết cơn bão vừa nổ ra bên cạnh mình.”
“Người Vợ nhẹ nhàng bước đến bên mép giường, gạt đi mọi âm thanh hỗn loạn phía sau. Cô không nỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt Người Mẹ chồng, người phụ nữ cả đời tần tảo mà cô luôn kính trọng. Nhưng hình ảnh gầy gò, hốc hác, với hơi thở yếu ớt phập phồng dưới lớp chăn mỏng đã nói lên tất cả. Một nỗi xót xa vô hình bóp nghẹt trái tim cô.
Thấy vợ định đưa tay chạm vào mẹ, Người Chồng như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội tội lỗi. Anh hoảng hốt lao tới, nắm chặt lấy cổ tay cô.
“”Đừng! Để… để mẹ ngủ.””
Cái nắm tay của anh như một mồi lửa, một lần nữa đốt lên sự uất nghẹn trong lòng Người Vợ. Cô giật mạnh tay ra, không thèm nói một lời. Cô chỉ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh. Ánh mắt cô không còn lạnh lẽo như băng giá, mà là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, một vực sâu của thất vọng và chất vấn, đòi hỏi một sự thật còn khủng khiếp hơn cả lời nói dối.
Trước ánh mắt ấy, mọi rào cản, mọi sự che đậy trong lòng Người Chồng sụp đổ hoàn toàn. Anh không quỳ nữa mà đứng thẳng dậy, đối diện với vợ mình, nhưng cả người như mất hết sức lực. Nước mắt anh lã chã rơi trên khuôn mặt hốc hác vì mệt mỏi.
“”Mẹ…”” – Giọng anh vỡ tan, nghẹn lại trong cổ họng – “”Mẹ bị ung thư giai đoạn cuối.””
Hai từ “”ung thư”” như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến trời đất quanh Người Vợ chao đảo. Mọi giận hờn, mọi nghi kỵ, mọi nỗi đau bị lừa dối bỗng chốc trở nên nhỏ bé, vô nghĩa trước sự thật nghiệt ngã này.
Người Chồng tiếp tục, giọng đứt quãng trong tiếng nấc. “”Bác sĩ nói… chỉ còn sống được vài tháng. Anh và bố không muốn em lo lắng, không muốn em phải thấy mẹ trong bộ dạng này… nên đã giấu em. Thuê cái phòng tồi tàn này… là để tiện đưa mẹ đi xạ trị mỗi ngày ở bệnh viện gần đây.””
Anh cúi gằm mặt, giọng nói giờ chỉ còn là tiếng thì thào đầy tội lỗi. “”Anh xin lỗi… Anh đã sai rồi.””
Lời giải thích cuối cùng cũng được thốt ra. Nó không phải là lời bào chữa cho sự lừa dối, mà là một lời thú tội đau đớn trong tận cùng của sự bất lực. Người Vợ đứng chết lặng, nước mắt bắt đầu tuôn rơi không phải vì giận, mà vì thương. Cô nhìn người chồng đang sụp đổ trước mặt, rồi lại nhìn về phía người mẹ chồng đang thiêm thiếp trên giường, không biết rằng cơn bão vừa giật nát cõi lòng của những người thương yêu bà nhất.”
“Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào của Người Chồng và hơi thở mong manh của Người Mẹ chồng trên giường. Người Vợ cảm thấy chân mình như chôn xuống sàn, không thể nhúc nhích. Mọi thứ trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn lại hai từ “”ung thư”” vang vọng như một bản án tử.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng hé mở một cách lặng lẽ. Bố ruột của Người Vợ bước vào, khuôn mặt ông hằn sâu những nếp nhăn mệt mỏi mà cô chưa từng thấy. Ông không nhìn con rể, cũng không nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Ánh mắt ông chỉ dồn cả vào đứa con gái duy nhất của mình, một ánh nhìn đầy xót xa và áy náy.
Ông chậm rãi tiến lại, vượt qua Người Chồng đang đứng như trời trồng. Bàn tay chai sần, thô ráp của ông nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Một cái chạm đủ để kéo cô ra khỏi vực sâu của sự bàng hoàng.
Người Vợ ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn bố. Cô thấy rõ vệt bột trắng mờ còn vương trên cổ áo sơ mi sờn cũ của ông. Vệt bột mà cô đã từng dùng để kết tội ông trong suy nghĩ của mình.
Giọng Bố ruột của Người Vợ trầm khàn, mang theo nỗi đau kìm nén suốt hai tháng trời.
“”Bụi phấn trên áo bố… là bột thuốc rắc lên vết loét cho bà thông gia đỡ đau.””
Từng chữ một thoát ra, không hề có ý trách móc, nhưng lại sắc như dao, cứa thẳng vào tâm can Người Vợ. Cô sững người, hơi thở như nghẹn lại.
Ông nhìn sang Người Chồng, người vẫn đang cúi gằm mặt không dám đối diện với ai, rồi lại quay về phía con gái.
“”Còn mùi nước hoa trên áo chồng con…”” – Ông dừng lại một nhịp, như để cho cô thời gian thẩm thấu sự thật phũ phàng – “”…là mùi dầu xoa bóp bà hay dùng để giảm cơn đau mỗi đêm.””
Lời giải thích cuối cùng giống như nhát búa cuối cùng, đập tan tành chút tự tôn còn sót lại trong lòng Người Vợ. Hóa ra, những “”bằng chứng”” ngoại tình mà cô dày công thu thập, những chi tiết mà cô cho là không thể chối cãi, lại chính là minh chứng cho tình yêu thương, sự hy sinh và lòng hiếu thảo tột cùng của chồng và bố mình.
Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ. Từng lời nghi ngờ, từng hành động theo dõi, từng suy diễn cay độc của cô trong suốt hai tháng qua bỗng hiện về, cuồn cuộn như một cơn sóng dữ, nhấn chìm cô trong cảm giác tội lỗi. Cô thật nhỏ nhen. Thật ích kỷ. Trái tim cô như bị ai đó bóp nát, đau đớn đến không thể thở nổi.”
“Đầu gối Người Vợ mềm nhũn, cô khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Hai hàng nước mắt nóng hổi mà cô cố kìm nén bấy lâu nay bỗng vỡ òa, không phải vì nỗi đau bị phản bội, mà vì sự ân hận tột cùng đang cào xé ruột gan. Tiếng khóc của cô nức nở, đầy đau đớn và xấu hổ, phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.
Cô không dám nhìn ai. Cô chỉ thấy mình thật tồi tệ, thật nhỏ nhen và độc ác. Trong khi những người cô yêu thương nhất đang phải gánh chịu nỗi đau khủng khiếp, cô lại bận rộn với những suy diễn ích kỷ của riêng mình.
Một thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy, xé toạc sự tê liệt. Người Vợ chống tay đứng dậy, lảo đảo lao về phía chiếc giường nơi Người Mẹ chồng đang nằm. Cô không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Cô quỳ sụp xuống bên giường, run rẩy đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc, xanh xao của bà. Cái chạm nhẹ vào làn da mỏng manh, lạnh lẽo khiến trái tim cô thắt lại.
“”Mẹ…”” – Giọng cô vỡ ra, nghẹn lại giữa những tiếng nấc – “”Con xin lỗi… Con xin lỗi mẹ… Con không biết… Con thật sự không biết gì cả…””
Cô gục đầu lên thành giường, nước mắt thấm ướt cả tấm ga trải. Cô quay sang Người Chồng, người vẫn đang đứng chết lặng, khuôn mặt đẫm nước mắt của anh hiện lên sự mệt mỏi và đau đớn tột cùng.
“”Em xin lỗi anh… Em đã nghi ngờ anh… Em…”” – Cô không thể nói hết câu, chỉ lắc đầu nguầy nguậy trong sự tuyệt vọng.
Rồi cô ngước lên nhìn Bố ruột của Người Vợ, người đàn ông đã cả đời vì cô mà chưa một lần than vãn. “”Bố… Con sai rồi… Con xin lỗi bố…””
Đúng lúc đó, một vòng tay ấm áp và vững chãi nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau. Người Chồng đã bước đến, quỳ xuống cùng cô. Anh không nói một lời nào, chỉ siết chặt lấy bờ vai đang run lên bần bật của vợ mình. Cái ôm không một lời trách móc, chỉ có sự sẻ chia và tha thứ. Bố ruột của Người Vợ cũng tiến lại, bàn tay thô ráp của ông đặt lên vai cả hai đứa con, một sự an ủi thầm lặng.
Căn phòng khách sạn tồi tàn giờ đây không còn sự nghi kỵ hay dối trá, chỉ còn lại ba con người đang cùng nhau gục ngã, cùng nhau khóc cho một nỗi đau chung. Những giọt nước mắt của sự hối hận, của tình thương, của nỗi mất mát và của sự thấu hiểu hòa vào nhau, gột rửa đi tất cả những hiểu lầm cay đắng trong suốt hai tháng qua.”
“Những tiếng nấc dần thưa thớt, chỉ còn lại sự nặng nề của nỗi đau và không khí ẩm ướt trong căn phòng khách sạn tồi tàn. Người Vợ khẽ đẩy mình ra khỏi vòng tay của chồng. Cô không còn khóc nữa. Sự hối hận tột cùng đã được thay thế bằng một quyết tâm sắt đá vừa được tôi luyện qua nước mắt.
Cô dùng mu bàn tay quệt ngang vệt lệ còn đọng trên má, một hành động dứt khoát, không chút yếu đuối. Ánh mắt cô, không còn là sự hoang mang hay tội lỗi, mà giờ đây sáng lên một cách lạ thường. Cô nhìn thẳng vào Người Chồng, rồi nhìn sang Bố ruột của Người Vợ. Một sức mạnh vô hình trỗi dậy từ sâu thẳm trong cô, sức mạnh của một người phụ nữ quyết tâm bảo vệ những gì còn lại của gia đình mình.
Giọng cô vẫn còn khàn đi vì khóc, nhưng từng chữ thốt ra lại đanh thép và rõ ràng, vang vọng giữa sự tĩnh lặng.
“”Không ở đây nữa.””
Hai người đàn ông ngẩng lên, ngỡ ngàng trước sự thay đổi đột ngột của cô.
Người Vợ nhìn vào gương mặt gầy gò, xanh xao của Người Mẹ chồng đang nằm im lìm trên giường. Ánh mắt cô ánh lên sự kiên định không thể lay chuyển.
“”Chúng ta sẽ đưa mẹ về nhà.”” Cô quả quyết, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt chồng và bố, như một lời tuyên thệ. “”Con sẽ chăm sóc mẹ. Gia đình mình phải ở cùng nhau.””
Lời nói của cô như một luồng điện chạy dọc sống lưng Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ. Họ sững sờ. Bao nhiêu ngày qua, họ đã oằn mình trong tuyệt vọng, chỉ biết cố gắng níu kéo sự sống cho bà trong bí mật. Họ chưa bao giờ nghĩ đến một lối thoát, một con đường nào khác. Giờ đây, chính người phụ nữ mà họ cố gắng che giấu lại đang vạch ra con đường đó cho họ.
Sự sững sờ nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho một cơn xúc động dâng trào. Người Chồng nhìn vợ, ánh mắt anh chứa đầy sự kinh ngạc, biết ơn và một tình yêu thương sâu sắc hơn bao giờ hết. Bố ruột của Người Vợ cũng nhìn con gái mình, lòng trào dâng một niềm tự hào thầm lặng. Trong khoảnh khắc tăm tối nhất, chính đứa con gái bé bỏng của ông lại trở thành người mạnh mẽ nhất.
Không cần thêm một lời nào nữa, hai người đàn ông cùng lúc gật đầu. Một cái gật đầu chậm rãi, chắc chắn, và đẫm nước mắt của sự giải thoát. Họ đã có một mục tiêu chung, một hy vọng mới. Họ sẽ cùng nhau đưa người mẹ, người vợ của mình trở về nhà.”
“Không còn chần chừ. Người Vợ là người hành động đầu tiên. Cô lướt mắt một vòng quanh căn phòng, nơi đã giam giữ bí mật đau đớn suốt hai tháng, rồi bắt đầu thu dọn những vật dụng ít ỏi của mẹ chồng. Một chiếc lược, vài bộ quần áo cũ, một vỉ thuốc uống dở. Từng thứ một, cô xếp chúng vào chiếc túi vải một cách cẩn thận và ngăn nắp.
Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ nhìn theo hành động của cô, như được tiếp thêm sức mạnh. Họ cũng bắt đầu dọn dẹp, không ai bảo ai, một sự phối hợp ăn ý đến lạ lùng. Người Bố gom lại những chai lọ, dụng cụ y tế, còn Người Chồng nhẹ nhàng gấp lại tấm chăn mỏng. Không gian không còn đặc quánh mùi tuyệt vọng, mà là sự khẩn trương của một cuộc hành trình mới, một sự khởi đầu.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Người Chồng tiến đến bên giường, quỳ một chân xuống. Anh nhìn mẹ, gương mặt gầy rộc, đôi mắt nhắm nghiền, rồi thì thầm, giọng nghẹn lại:
“”Mẹ, mình về nhà thôi.””
Anh cẩn thận luồn tay dưới lưng và chân bà, từ từ nhấc bổng cơ thể gầy guộc ấy lên. Người Mẹ chồng khẽ cựa mình trong vô thức, tựa đầu vào bờ vai vững chãi của con trai. Bờ vai ấy, hai tháng qua đã oằn xuống vì gánh nặng bí mật, giờ đây lại gồng lên để gánh vác trách nhiệm một cách công khai.
Người Chồng cõng mẹ trên lưng, từng bước chân vững chãi tiến ra cửa. Người Vợ và Bố ruột của Người Vợ đi ngay sau, người xách túi đồ, người cầm túi thuốc, như hai người lính hộ vệ. Họ bước qua hành lang tối tăm, ẩm mốc của cái Khách sạn mini tồi tàn, mỗi bước chân đều dứt khoát, bỏ lại phía sau bóng tối của sự lừa dối và nỗi đau.
Khoảnh khắc cánh cửa sắt của khách sạn được đẩy ra, một luồng ánh sáng ban mai rực rỡ ùa vào, chói lòa. Ánh nắng ấm áp bao trùm lấy cả ba người. Người Vợ khẽ nheo mắt, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm. Cái gánh nặng vô hình đè nén trái tim cô suốt hai tháng qua, gánh nặng của sự nghi kỵ, giận hờn và tội lỗi, bỗng chốc tan biến như sương khói trong nắng. Nó không hoàn toàn biến mất, mà được thay thế. Thay vào đó là một sức nặng khác, sức nặng của trách nhiệm, của tình yêu thương gia đình. Một sức nặng ngọt ngào và đáng để gánh vác. Cô nhìn bóng lưng chồng đang cõng mẹ, nhìn người bố đang lặng lẽ đi bên cạnh, và một cảm giác bình yên lạ thường lan tỏa trong lồng ngực. Gia đình cô, dù đã đi qua giông bão, cuối cùng cũng đang trở về nhà.”
“Chiếc xe lăn bánh về nhà trong một sự im lặng khác thường. Không còn những cái liếc mắt dò xét, không còn bầu không khí đặc quánh như sắp nổ tung. Sự im lặng bây giờ là của một nỗi niềm chung, một gánh nặng được san sẻ.
Vừa bước qua ngưỡng cửa Nhà của gia đình, không gian quen thuộc từng khiến Người Vợ ngột ngạt bỗng trở nên rộng lớn lạ thường. Người Bố là người lên tiếng đầu tiên, giọng ông dứt khoát và rành rọt, như một vị chỉ huy đang sắp xếp lại đội hình sau cơn bão.
“”Phòng cho khách ở tầng một. Cần mở hết cửa sổ ra cho thoáng khí. Thay toàn bộ ga giường, dọn dẹp sạch sẽ. Người bệnh cần nhất là sự trong lành.””
Như một mệnh lệnh được ban ra, cả Người Vợ và Người Chồng lập tức hành động. Căn phòng cho khách, từ lâu chỉ dùng để chứa đồ đạc linh tinh, lần đầu tiên sau nhiều năm được đón nhận sự chăm chút. Người Chồng nhanh nhẹn tháo bộ ga giường cũ, bụi bay lên trong vạt nắng xiên qua cửa sổ. Người Vợ lấy khăn ẩm, cẩn thận lau từng góc bàn, mặt tủ. Căn nhà không còn chìm trong sự im lặng chết chóc của nghi kỵ, mà thay vào đó là tiếng lạch cạch dọn dẹp, tiếng kéo rèm cửa, tiếng bước chân vội vã nhưng đầy mục đích.
Sau khi Người Chồng đã nhẹ nhàng đặt mẹ lên chiếc giường thơm tho mùi nắng mới, một guồng quay mới thực sự bắt đầu. Người Vợ lóng ngóng trong bếp, tay cầm điện thoại tìm kiếm cách nấu những món cháo loãng, dễ tiêu. Hình ảnh của cô bây giờ khác hẳn với người phụ nữ mắt dán vào màn hình camera an ninh hai tháng trước.
Bố cô bước vào, nhìn nồi cháo đang sôi lục bục, ông ôn tồn chỉ dẫn:
“”Cháo phải ninh thật nhừ, lọc qua rây chỉ lấy nước thôi con. Lúc đầu chỉ nên cho bà ăn từng thìa nhỏ.””
Tối đến, dưới ánh đèn vàng ấm áp, ông lại chỉ cho con gái cách xoa bóp cho mẹ chồng.
“”Day nhẹ nhàng từ lòng bàn chân lên. Cứ từ từ, để máu huyết lưu thông.””
Bàn tay Người Vợ, bàn tay đã từng run rẩy khi lén lút ngửi mùi nước hoa lạ trên áo chồng, giờ đây đang vụng về nhưng cẩn trọng day nhẹ lên đôi chân gầy guộc của mẹ. Cái mùi nước hoa đàn bà ám ảnh cô suốt hai tháng qua dường như đã được thay thế bằng mùi cháo hành và dầu xoa bóp thoang thoảng. Đó là mùi của sự chăm sóc. Mùi của sự hàn gắn. Cô nhìn gương mặt ngủ yên của mẹ chồng, một cảm giác bình yên, dù còn mong manh, đang dần len lỏi, lấp đầy những khoảng trống hoang hoải trong tim mình.”
“Những ngày tiếp theo biến ngôi nhà thành một nơi mà Người Vợ chưa từng biết đến. Guồng quay chăm sóc Người Mẹ chồng đã đi vào nề nếp, nhưng điều khiến cô sững sờ nhất lại đến từ Bố ruột của Người Vợ.
Buổi sáng nọ, khi cô vừa bưng bát cháo loãng từ bếp ra, tiếng chuông cửa vang lên. Người Chồng ra mở cửa, và Bố cô bước vào. Trên tay ông không phải cặp tài liệu hay vẻ mặt nghiêm nghị thường thấy, mà là một chai dầu gió nhỏ, loại chuyên dùng để xoa bóp cho người lớn tuổi. Ông không nói nhiều, chỉ gật đầu với con rể rồi đi thẳng vào phòng Người Mẹ chồng.
Người Vợ nấp sau cánh cửa, tò mò quan sát. Cô thấy bố mình, người đàn ông cả đời chỉ biết đến công việc và những lời dạy dỗ cứng rắn, đang ngồi bên giường bệnh. Ông mở nắp chai dầu, đổ một ít ra lòng bàn tay, cẩn thận xoa cho ấm lên rồi mới nhẹ nhàng đặt lên thái dương của bà thông gia.
Giọng ông trầm ấm, khác hẳn mọi khi.
“”Tôi nghe thằng rể nói bà thích nghe chuyện ngày xưa. Hồi tôi còn đi bộ đội, có lần đơn vị hành quân qua một cánh rừng toàn hoa mua, tím ngắt cả một triền đồi…””
Người Vợ chết lặng. Người Chồng đứng bên cạnh cô từ lúc nào, lặng lẽ đặt tay lên vai vợ. Giọng anh khẽ khàng.
“”Ngày nào bố cũng qua. Ông bảo nói chuyện cho mẹ nghe, để bà không cảm thấy cô đơn.””
Và đó không phải là một lần duy nhất. Hôm sau, Bố cô lại đến, mang theo một hộp sữa dinh dưỡng. Hôm sau nữa, là một cuốn sách cũ ông đọc cho bà nghe. Không gian từng lạnh lẽo vì nghi kỵ giờ đây lúc nào cũng văng vẳng giọng kể chuyện đều đều của ông. Tiếng nói ấy như một dòng nước ấm, từ từ len lỏi, gột rửa đi những bẩn đục, hoài nghi trong tâm trí Người Vợ.
Cái mùi nước hoa đàn bà từng khiến cô điên cuồng. Vệt bụi trắng như phấn trên cổ áo bố từng làm cô suy sụp. Tất cả những bằng chứng ngoại tình, những âm mưu kinh khủng mà cô dựng nên trong đầu suốt hai tháng qua, giờ đây hiện ra thật lố bịch và tàn nhẫn.
Cô nhìn bố mình, người đàn ông với tấm lưng đã hơi còng xuống, đang kiên nhẫn kể cho một người bệnh nghe về những mùa lúa ở quê. Cô nhìn chồng mình, người đã âm thầm chịu đựng sự nghi ngờ của cô để cùng bố vợ chăm lo cho mẹ. Hai người đàn ông, một người là bố đẻ, một người gánh vác trách nhiệm của người cha trong gia đình chồng, họ đã tạo ra một sự gắn kết thầm lặng nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Một buổi chiều, khi Bố cô ra về, ông vỗ nhẹ lên vai Người Chồng.
“”Cố gắng lên con. Còn có bố ở đây.””
Cái vỗ vai ấy đã đánh sập hoàn toàn bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng Người Vợ. Cô bật khóc, không phải vì đau khổ hay tức giận, mà vì một sự hối hận và bình yên đến cùng lúc. Cái bí mật khủng khiếp mà cô theo đuổi, hóa ra lại là một câu chuyện về tình người ấm áp đến thế.”
“Người Chồng không nói một lời, chỉ lặng lẽ ôm lấy bờ vai đang run lên của Người Vợ. Cái ôm không phải là sự trách móc, mà là một sự vỗ về thầm lặng, một sự sẻ chia không cần lời nói. Cô vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của anh, tiếng khóc nấc nghẹn vỡ òa thành tiếng, cuốn trôi đi tất cả những dằn vặt, hồ nghi và cả sự xấu hổ tột cùng đã đè nặng lên cô suốt hai tháng qua.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường. Không còn những cái liếc mắt dò xét, không còn những câu hỏi đầy ẩn ý. Chỉ còn lại tiếng bước chân đi lại nhẹ nhàng, tiếng ho khan của Người Mẹ chồng và tiếng thì thầm trò chuyện của Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ mỗi khi ông ghé qua. Sự thật, dù được phơi bày một cách bất ngờ, lại giống như một liều thuốc chữa lành. Nó hàn gắn lại những rạn nứt mà sự nghi kỵ đã gây ra.
Vào một buổi chiều cuối tuần, nắng vàng ươm như mật ong chảy tràn qua khung cửa sổ, rọi lên khuôn mặt gầy gò, xanh xao của Người Mẹ chồng. Người Vợ đang ngồi bên giường, dùng khăn ấm cẩn thận lau mặt cho bà. Bỗng nhiên, bàn tay khô gầy của mẹ chồng khẽ cử động, rồi nắm chặt lấy tay cô.
Người Vợ giật mình, cúi xuống nhìn. Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Đôi mắt vốn luôn nhắm nghiền hoặc nhìn vô định của Người Mẹ chồng giờ đây đang mở ra. Ánh mắt bà trong veo, tỉnh táo một cách lạ lùng, nhìn thẳng vào cô.
Một giọng nói yếu ớt, thều thào nhưng rõ ràng từng chữ một vang lên, khiến Người Vợ chết lặng.
“”Mẹ… xin lỗi…””
Trái tim Người Vợ thắt lại. Cô vội lắc đầu, nước mắt bắt đầu chực chờ nơi khóe mi.
“”Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ? Mẹ không có lỗi gì cả.””
Nhưng Người Mẹ chồng dường như không nghe thấy, bà vẫn nhìn cô, ánh mắt chứa đựng một sự hối tiếc sâu xa.
“”…Mẹ xin lỗi… vì đã làm gánh nặng cho các con.””
Bà ho một tiếng khẽ, hơi thở trở nên khó nhọc hơn.
“”Có con dâu như con… mẹ mãn nguyện rồi. Hãy… hãy hứa với mẹ…””
Bà dùng chút sức lực cuối cùng, siết nhẹ tay cô. Ánh mắt bà trở nên khẩn khoản, như một lời trăn trối.
“”Hãy hứa với mẹ, phải sống… thật hạnh phúc nhé.””
Những giọt nước mắt mà Người Vợ cố kìm nén cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nữa. Chúng lã chã rơi xuống mu bàn tay đang nắm chặt tay bà. Cô gật đầu lia lịa, giọng nói vỡ ra trong tiếng nấc.
“”Con hứa… Con hứa với mẹ. Chúng con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc. Mẹ yên tâm nhé…””
Ánh mắt Người Mẹ chồng ánh lên một tia thanh thản cuối cùng. Bà khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng như không. Rồi mi mắt bà từ từ khép lại, bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng dần buông lỏng. Hơi thở của bà trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu. Người Vợ vẫn ngồi đó, nức nở trong im lặng, lời hứa thiêng liêng ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí cô.”
“Đêm đó, sau khi mọi việc trong nhà đã tạm ổn, Người Vợ lặng lẽ bước ra ban công. Cơn gió khuya se lạnh lùa vào mái tóc, mang theo hơi sương đêm nhưng không thể làm dịu đi những cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên trong lòng cô sau cuộc nói chuyện với Người Mẹ chồng. Lời hứa ấy, lời trăn trối ấy, vừa là một sự an ủi, vừa là một gánh nặng ngọt ngào cô sẽ mang theo suốt cuộc đời.
Cánh cửa ban công khẽ mở. Người Chồng bước ra, trên tay anh là một chiếc khăn choàng mỏng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ choàng chiếc khăn lên đôi vai gầy của vợ, rồi vòng tay ôm cô từ phía sau. Cái ôm thật chặt, vững chãi, như muốn truyền cho cô tất cả hơi ấm và sức mạnh của mình.
Anh tựa cằm lên vai cô, giọng nói khàn đi vì xúc động, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
“”Cảm ơn em.””
Người Vợ im lặng, cảm nhận lồng ngực anh phập phồng sau lưng mình.
Người Chồng nói tiếp, giọng anh như một lời thì thầm sám hối. “”Nếu không có em, anh và bố thật sự không biết phải làm sao nữa. Suốt hai tháng qua, nhìn em dằn vặt, nghi ngờ… mà anh không thể nói ra sự thật. Anh thực sự là một người chồng tồi tệ.””
Những lời nói chân thành của anh như một dòng nước ấm xoa dịu trái tim cô. Người Vợ khẽ xoay người lại trong vòng tay anh, đối diện với chồng. Dưới ánh đèn vàng vọt hắt ra từ phòng khách, cô thấy đôi mắt anh đỏ hoe, chứa đầy sự hối lỗi và biết ơn.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chực lăn trên má anh. Cô tựa đầu vào vai chồng, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc không còn lẫn với bất kỳ mùi nước hoa xa lạ nào nữa.
“”Chúng ta là một gia đình mà,”” giọng cô trong trẻo và kiên định. “”Chỉ cần sau này… đừng bao giờ giấu em bất cứ điều gì nữa. Dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, em đều muốn là người cùng anh gánh vác.””
Người Chồng siết chặt cô hơn, như thể sợ cô sẽ tan biến mất. Anh gật đầu, vùi mặt vào mái tóc cô.
“”Anh hứa. Anh hứa với em.””
Họ đứng như vậy rất lâu, giữa không gian tĩnh mịch của đêm khuya. Phía dưới, thành phố đã lên đèn, lấp lánh như một dải ngân hà. Mọi bão giông dường như đã lùi lại phía sau, nhường chỗ cho sự bình yên và một khởi đầu mới, được xây dựng lại từ sự thật và tình yêu thương.”
“Sự bình yên sau cơn bão giông không kéo dài trong những lời hứa hẹn, mà lặng lẽ len lỏi vào từng hành động nhỏ bé của ngày hôm sau. Khi ánh bình minh đầu tiên vừa rạng, Người Vợ đã khẽ khàng thức giấc. Cô không còn cảm giác nặng trĩu của sự nghi kỵ, thay vào đó là một mục tiêu rõ ràng và dịu dàng.
Cô bước ra ban công, nơi màn đêm tĩnh mịch hôm qua giờ đã được thay thế bằng không khí trong lành của buổi sớm. Ở một góc nhỏ, chậu cúc trắng mà cô đã tự tay trồng vài tuần trước đang vươn mình đón nắng. Biết mẹ thích loài hoa thanh khiết này, cô đã dành chút thời gian chăm bón nó, coi đó như một niềm an ủi thầm lặng. Những lo toan, dằn vặt suốt hai tháng qua đã khiến cô suýt quên đi sự tồn tại của nó, nhưng giờ đây, nó lại trở thành nguồn động viên lớn lao.
Người Vợ dịu dàng lướt tay trên những chiếc lá xanh mướt, cẩn thận ngắt lấy một bông hoa vừa hé nở, còn đọng vài giọt sương đêm long lanh. Cô nâng niu bông hoa trên tay, bước vào căn phòng nơi Người Mẹ chồng đang nằm.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy thở đều đều. Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ đã ở đó từ sớm, một người ngồi bên giường, người kia đứng lặng lẽ ở góc phòng, cả hai đều mang vẻ mặt mệt mỏi nhưng chan chứa yêu thương. Thấy cô vào, cả hai cùng nhìn cô với ánh mắt biết ơn.
Người Vợ mỉm cười nhẹ, thay cho lời chào buổi sáng. Cô tiến đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường, đổ nước cũ đi và thay bằng nước mới, rồi cẩn thận cắm bông cúc trắng vào chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ. Cô đặt chiếc lọ ngay ngắn vào tầm mắt của mẹ.
“”Mẹ ơi,”” cô thì thầm, giọng nói mềm mại. “”Hoa cúc hôm nay đẹp lắm. Con mang vào cho mẹ đây.””
Như có một phép màu, đôi mắt nhắm nghiền của Người Mẹ chồng khẽ động đậy. Bà từ từ mở mắt, ánh nhìn có chút mơ hồ nhưng rồi cũng dừng lại trên bông hoa trắng tinh khôi. Một nỗ lực phi thường hiện rõ trên gương mặt gầy guộc của bà. Đôi môi khô khốc khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười mờ nhạt, yếu ớt nhưng ấm áp vô ngần.
Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như ngưng lại. Người Bố ruột của Người Vợ vội quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt. Người Chồng bước đến, vòng tay qua vai vợ, siết nhẹ. Anh không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự xúc động và lòng biết ơn sâu sắc của anh.
Đối với Người Vợ, nụ cười mong manh ấy còn quý giá hơn vạn lời nói. Nó là sự công nhận, là lời cảm ơn, là động lực lớn nhất để cô tiếp tục vững bước mỗi ngày, gánh vác trách nhiệm mà mẹ đã tin tưởng giao phó. Cô khẽ nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ, cảm nhận hơi ấm yếu ớt. Bình yên thật sự, là đây.”
“Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên lạ kỳ. Sự căng thẳng của những lời nói dối và bí mật dường như đã tan biến, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng, đoàn kết đầy yêu thương. Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ không còn lén lút ra ngoài vào buổi sáng. Họ dành trọn thời gian ở bên Người Mẹ chồng, thay phiên nhau chăm sóc, kể cho bà nghe những câu chuyện vụn vặt thường ngày. Người Vợ cũng gác lại mọi nghi ngờ, toàn tâm toàn ý lo cho mẹ, nấu những món cháo loãng, lau người và xoa bóp cho bà.
Căn phòng của Người Mẹ chồng trở thành trung tâm của gia đình, nơi nỗi đau sắp đến không làm người ta xa cách mà lại kéo họ lại gần nhau hơn.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến, không một lời báo trước, nhẹ nhàng như một chiếc lá lìa cành trong đêm.
Đó là một buổi tối tĩnh mịch. Cả ba người họ, Người Vợ, Người Chồng và Bố ruột của Người Vợ, đều có mặt trong phòng. Không ai nói với ai câu nào, nhưng tất cả đều cảm nhận được sự đặc biệt của đêm nay. Người Chồng ngồi trên chiếc ghế sát giường, nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ mình, bàn tay đã không còn chút hơi ấm.
Anh cứ ngồi như vậy hàng giờ liền, gục đầu lên thành giường, thiếp đi lúc nào không biết. Người Vợ đắp cho anh một chiếc chăn mỏng, rồi ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai chồng. Bố ruột của Người Vợ đứng lặng lẽ bên cửa sổ, bóng lưng ông đổ dài trên sàn, cô độc và nặng trĩu.
Khi những tia nắng bình minh đầu tiên yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ, Người Chồng khẽ cựa mình tỉnh giấc. Một cảm giác khác lạ chạy dọc sống lưng. Anh ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt mẹ. Bà vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng nét mặt lại thanh thản và bình yên đến lạ. Nụ cười mờ nhạt hôm trước dường như vẫn còn vương trên khoé môi.
Anh siết nhẹ bàn tay mẹ. Lạnh ngắt. Anh hoảng hốt đưa mắt nhìn sang màn hình theo dõi bên cạnh. Đường tín hiệu nhịp tim đã trở thành một đường thẳng tắp, vô hồn. Tiếng bíp đều đặn quen thuộc đã biến mất, để lại một sự im lặng tuyệt đối, nặng nề đến đáng sợ.
“”Mẹ…”” Giọng Người Chồng khàn đặc, vỡ ra thành một tiếng nấc nghẹn.
Người Vợ giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn chồng, rồi nhìn mẹ, và cô hiểu. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không một tiếng động. Cô vòng tay ôm lấy tấm lưng đang run lên của chồng, một sự an ủi không lời.
Bố ruột của Người Vợ quay lại. Đôi mắt ông đỏ hoe, hằn sâu nỗi đau mất mát tột cùng mà ông đã phải kìm nén suốt thời gian qua. Ông chậm rãi bước đến bên giường.
“”Bà ấy đi rồi,”” ông nói, giọng trầm và kiên định một cách lạ thường. “”Bà đi thanh thản rồi.””
Người Chồng gật đầu trong im lặng, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán mẹ mình.
Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng chìm trong nỗi đau thương. Nhưng đó là một nỗi đau không có sự dằn vặt. Không có sự hối tiếc. Họ đã ở bên bà, đã dành cho bà những ngày cuối đời trọn vẹn nhất có thể. Họ đã làm tất cả những gì có thể, bằng tất cả tình yêu thương của mình. Và giờ đây, bà đã ra đi, bình yên trong vòng tay của những người thân yêu.”
“Tang lễ diễn ra lặng lẽ, trang trọng, đúng như mong muốn cuối đời của Người Mẹ chồng. Không kèn trống ồn ào, chỉ có những người thân yêu nhất ở bên cạnh tiễn đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Những ngày sau đó, ngôi nhà chìm trong một sự tĩnh mịch nặng nề, nhưng không còn cảm giác ngột ngạt của sự nghi kỵ. Nỗi đau mất mát bao trùm, nhưng len lỏi trong đó là một sự thanh thản kỳ lạ.
Một buổi chiều, khi Người Vợ đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, mân mê tấm ảnh cưới của bố mẹ chồng, Bố ruột của Người Vợ chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô. Ông trông già đi nhiều, nhưng ánh mắt lại ánh lên một sự ấm áp, dịu dàng.
Người Chồng cũng ở đó, anh đang dọn dẹp lại những vật dụng y tế trong góc phòng, bóng lưng anh vững chãi, mang một nỗi buồn câm lặng nhưng cũng đầy kiên định.
“”Con à,”” Bố ruột của Người Vợ cất giọng trầm khàn. Ông chìa ra trước mặt cô một cuốn sổ tiết kiệm đã hơi cũ.
Người Vợ ngước lên, ánh mắt ngơ ngác. Cô không hiểu.
Ông nhẹ nhàng đặt cuốn sổ vào lòng bàn tay cô. “”Đây là tiền bố và chồng con dành dụm để lo cho mẹ nó,”” ông nói, giọng đều đều. “”Bà ấy không muốn làm gánh nặng cho các con, không muốn con phải vất vả khi đang mang thai, nên mới giấu bệnh. Hai bố con ta đã thuê một căn phòng nhỏ ở cái khách sạn mini cuối phố để tiện chăm sóc, mua thuốc men cho bà ấy mà không làm con lo lắng.””
Từng lời của bố như từng nhát búa gõ vào tâm trí Người Vợ. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc vỡ oà, ráp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh đến đau lòng.
“”Cái mùi nước hoa đàn bà trên áo chồng con,”” bố cô nói tiếp, ánh mắt nhìn xa xăm, “”là mùi dầu xoa bóp và thuốc thang rẻ tiền trộn lẫn với nước xịt phòng ẩm mốc của căn phòng đó. Còn vệt bụi trắng trên áo bố, là do bố hay mệt quá mà tựa vào bức tường vôi vữa bong tróc ở đó thôi con ạ.””
Người Vợ sững sờ. Toàn thân cô run lên. Cô nhìn sang chồng mình. Người Chồng đã dừng tay, anh quay lại nhìn cô, đôi mắt anh đỏ hoe, chứa đựng cả một trời yêu thương và nhẫn nại. Anh khẽ gật đầu, như một lời xác nhận cho tất cả.
“”Mọi chuyện qua rồi,”” Bố ruột của Người Vợ vỗ nhẹ lên vai cô. “”Số tiền này giờ còn dư một ít. Con giữ lấy mà lo cho cháu của bố. Bà ấy ở trên trời, thấy mẹ con con được chăm sóc đầy đủ, chắc chắn sẽ mỉm cười.””
Người Vợ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tiết kiệm. Nước mắt cô lại trào ra, nóng hổi, nhưng lần này không phải vì đau thương hay tủi hờn. Đó là những giọt nước mắt của sự hối hận, của sự biết ơn và của một tình yêu thương quá đỗi lớn lao mà cô suýt nữa đã hiểu lầm. Cô đã từng nghi ngờ chính những người yêu thương cô nhất, những người đã âm thầm gánh vác mọi chuyện chỉ để che chở cho cô.
Cô siết chặt cuốn sổ trong tay, thứ không chỉ chứa đựng tiền bạc, mà còn chứa đựng cả một bí mật vĩ đại về sự hy sinh và tình yêu thương vô bờ bến của người chồng, người cha, những người đàn ông trụ cột trong gia đình mình.”
“[BẮT ĐẦU KỊCH BẢN]
Người Vợ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhòe lệ nhìn thẳng vào Người Chồng. Anh không nói gì, chỉ chậm rãi bước tới, quỳ một chân xuống bên cạnh ghế sofa, ánh mắt anh vừa đau đáu, vừa dịu dàng, như một lời an ủi không thành tiếng. Anh khẽ đưa tay, lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má cô. Cái chạm nhẹ nhàng ấy khiến trái tim cô thắt lại vì hối hận. Cô quay sang nhìn Bố ruột của Người Vợ, bóng lưng ông còng xuống vì mệt mỏi, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của sự lo toan.
Sự im lặng bao trùm không gian, nhưng không còn là sự im lặng của nghi kỵ, mà là sự im lặng của thấu hiểu và xót xa. Từng chi tiết nhỏ nhặt mà cô đã dùng để dệt nên câu chuyện ngoại tình trong đầu mình giờ đây hiện ra rõ mồn một, nhưng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, một ý nghĩa xé lòng. Thói quen ra ngoài 30 phút mỗi sáng của chồng không phải là một cuộc hẹn hò bí mật, mà là khoảng thời gian ngắn ngủi anh tranh thủ đến thay ca cho bố, chăm sóc mẹ trước khi đi làm. Cổ áo bố dính bụi trắng như phấn không phải là dấu vết của sự bê tha, mà là bằng chứng của những lần ông mệt mỏi tựa đầu vào bức tường vôi vữa bong tróc của căn phòng khách sạn tồi tàn. Và cái mùi nước hoa đàn bà ám ảnh cô suốt hai tháng, giờ đây cô mới nhận ra, đó là mùi của tình yêu thương, của sự hy sinh, mùi của dầu xoa bóp, thuốc thang và nước xịt phòng rẻ tiền hòa quyện vào nhau, mùi của một bí mật được che đậy chỉ để bảo vệ cô.
Cô đặt một tay lên bụng mình, nơi một sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày, hoàn toàn không biết rằng để có được sự bình yên cho mình, những người thân yêu nhất đã phải gồng gánh một cơn bão lớn đến nhường nào. Cô đã gần như phá hủy tất cả chỉ vì những suy diễn nông cạn của bản thân.
Câu chuyện đã qua đi, nhưng nó dạy cho cô một bài học sâu sắc sẽ theo cô đến hết cuộc đời. Sóng gió rồi cũng tan, nỗi đau rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nhưng sự thật đằng sau nó mới là thứ khiến người ta trưởng thành. Đôi khi, những gì mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật. Con người ta quá dễ dàng tin vào những gì mình muốn tin, quá vội vàng kết tội người khác dựa trên những mảnh ghép rời rạc, phiến diện. Chúng ta tự xây nên những bức tường thành của sự nghi ngờ, để rồi tự giam cầm chính mình trong đó, đẩy những người yêu thương ta ra xa. Cô đã hiểu rằng, lòng tin và sự thấu hiểu mới là nền tảng vững chắc nhất của một gia đình. Nó không được xây bằng gạch đá hay vật chất, mà được vun đắp bằng sự kiên nhẫn, bằng sự sẻ chia, và quan trọng nhất, bằng việc sẵn sàng đặt mình vào vị trí của người khác để cảm nhận và yêu thương. Cô nhìn chồng, nhìn bố, lòng ngập tràn một sự biết ơn và trân trọng vô hạn. Họ không chỉ là những người đàn ông trụ cột, mà còn là những người hùng thầm lặng, đã dùng chính đôi vai của mình để che chắn giông bão cho cô. Ngôi nhà này, từ hôm nay, sẽ không chỉ là một nơi để ở, mà sẽ là một tổ ấm thực sự, một nơi được xây lại từ sự thật và được sưởi ấm bằng tình yêu thương vô bờ bến.”

