“Không khí lạnh l;ẽ;o, nặng nề, chỉ có tiếng gió rít qua những hàng bia đá cũ kỹ.
Cô con dâu, Minh Thư, đứng nép bên chồng, tay ôm chặt b/ó h;;ươ/ng, mắt không rời chiếc q;u;an tài vừa được mở. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một nghi lễ như vậy, lòng đầy b;ấ;t an.
Từ sáng, tiếng gà trống gáy vang vọng khắp nghĩa trang, dù xung quanh chẳng ai nuôi gà. Tiếng gáy s;;ắ;c lạnh, kéo dài, như thể vọng từ xa mà lại gần, khiến ai nấy đều rợn người.
Khi mọi người bắt đầu sắp xếp xương cốt vào tiểu sành, Thư chợt để ý đến ngôi mộ tổ tiên bên cạnh. Một làn khói xanh mỏng manh, không rõ từ đâu, bốc lên từ mặt đất, lượn lờ quanh bia đá. Cô rùng mình, cố gắng trấn tĩnh, nghĩ rằng đó chỉ là sương mù hay hơi nước….”
“…Cô rùng mình, cố gắng trấn tĩnh, nghĩ rằng đó chỉ là sương mù hay hơi nước. Minh Thư ép mình quay lại nhìn vào hố sâu nơi chiếc quan tài vừa được nhấc lên, nơi những người khác đang cặm cụi với công việc. Cô siết chặt bó hương trong tay, khói hương mờ ảo bay lên hòa vào không khí lạnh lẽo của Nghĩa trang.
Thư nhìn bóng lưng Chồng Minh Thư đang cúi xuống, tay thoăn thoắt giúp Ông Tám và Những người khác xếp lại xương cốt. Anh dường như không để ý đến bất cứ điều gì khác ngoài nghi lễ này. Cô muốn gọi anh, muốn hỏi anh có thấy gì lạ không, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Mặc dù cố gắng tập trung và tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, cảm giác rợn người và bất an từ làn khói xanh mỏng manh kia vẫn không hề giảm bớt. Nó như một sợi tơ vô hình, bám víu lấy tâm trí cô, kéo sự chú ý của cô về phía Ngôi mộ tổ tiên, nơi làn khói vẫn lượn lờ, như thể đang gọi mời. Tiếng gió rít qua kẽ răng bia đá như lời thì thầm của ai đó, hòa cùng tiếng gà trống thỉnh thoảng lại vang lên sắc lạnh từ một nơi không xác định, khiến sống lưng cô lạnh toát. Đây không chỉ là lạnh của thời tiết, đây là một sự lạnh lẽo khác, một sự lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tủy, báo hiệu điềm chẳng lành.”
“Minh Thư nuốt khan, ánh mắt không kiềm chế được lại trượt về
 phía Ngôi mộ tổ tiên nằm ngay cạnh đó. Lần này, màn sương lạnh ban nãy dường như đã cô đặc lại. Nó không còn là làn khói mỏng manh tan vào không khí, mà là một dòng chảy màu xanh lục nhạt, cuộn xoáy một cách bất thường. Cô nhìn chằm chằm, trái tim đập nhanh hơn, nhận ra làn khói ấy đang lượn lờ một cách có chủ đích, như thể đang ôm lấy tấm bia đá khắc tên trên mộ. Hình thù của nó lúc ẩn lúc hiện, nhưng có gì đó… giống một bàn tay? Hay một bóng người nhỏ bé?
Ngay khoảnh khắc suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Minh Thư, một luồng khí lạnh lẽo đến ghê người đột ngột ập đến. Nó không phải cái lạnh cắt da cắt thịt của gió Nghĩa trang hay hơi sương ẩm ướt, mà là một cái lạnh thấu xương, như xuyên thẳng qua lớp quần áo dày cộm, qua da thịt, lạnh buốt vào tận xương tủy. Cô rùng mình dữ dội, cả người run lên bần bật, không kiểm soát được. Bó hương trong tay siết chặt đến mức cây hương như muốn gãy.
“”Lạnh quá…”” Cô lẩm bẩm, giọng run rẩy, hơi thở hóa thành làn khói trắng mỏng trong không khí giá buốt. Cái lạnh này không bình thường. Nó mang theo một cảm giác u ám, nặng nề, như có gì đó đang vây lấy cô, thì thầm những điều đáng sợ mà cô không nghe rõ. Minh Thư muốn quay đi, muốn chạy thật xa khỏi nơi này, khỏi làn khói xanh quỷ dị kia, nhưng đôi chân như đóng băng tại chỗ. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Ngôi mộ tổ tiên, nơi làn khói xanh ngày càng cuộn mạnh hơn, càng thêm rõ hình thù…”
“Minh Thư vẫn đứng đó, đôi chân như đóng băng trên nền đất lạnh lẽo của Nghĩa trang. Cái lạnh thấu xương vẫn bủa vây lấy cô, không phải cái lạnh tự nhiên, mà là thứ gì đó u ám, nặng nề. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Ngôi mộ tổ tiên cách đó không xa, nơi làn khói xanh lục nhạt vẫn đang cuộn xoáy một cách quỷ dị, ngày càng rõ hình thù. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp đập đều dồn dập như tiếng trống trận. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cảm giác bất lực và sợ hãi tột cùng khiến cô muốn hét lên, muốn chạy trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
Cô nhẹ nhàng dịch người, dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Chồng Minh Thư đang đứng cạnh. Anh vẫn đang chăm chú theo dõi những người khác chuẩn bị cho nghi lễ bốc mộ, hoàn toàn không nhận ra nỗi sợ hãi đang chiếm lấy vợ mình.
“”Anh… nhìn kìa?”” Minh Thư thì thầm, giọng run run, khó khăn lắm mới bật ra thành tiếng. Cô vừa nói, vừa dùng ánh mắt đầy ám ảnh ra hiệu về phía Ngôi mộ tổ tiên. Toàn bộ tâm trí, toàn bộ sự chú ý của cô, đều tập trung vào làn khói xanh kỳ lạ đang xoáy quanh tấm bia đá lạnh lẽo đó. Cái gì đó không đúng ở đây, và cô linh cảm rằng nó liên quan đến bí mật nào đó đang bị che giấu.”
“Chồng Minh Thư hơi giật mình, quay sang nhìn Minh Thư. Ánh đèn pin leo lét từ những người xung quanh rọi lên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn của cô. Anh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay cô run rẩy vừa chỉ, về phía Ngôi mộ tổ tiên.
Quả thật, anh thoáng thấy một làn khói mờ nhạt, màu xanh lục lờn vờn trên mặt đất lạnh lẽo, bốc lên từ đâu đó quanh tấm bia đá cũ kỹ. Nhưng chỉ là thoáng qua, trong gió đêm Nghĩa trang lạnh lẽo.
“”Sương mù thôi em,”” Chồng Minh Thư nói khẽ, giọng pha chút sốt ruột. Anh không để tâm lâu. “”Tập trung vào đây đã, xong việc rồi tính.””
Anh lập tức quay lại với công việc đang dang dở cùng Những người khác, để lại Minh Thư vẫn đứng sững sờ một mình giữa cái lạnh căm và làn khói xanh quỷ dị. Tim cô thắt lại. Anh không tin cô. Anh gạt bỏ lời cảnh báo của cô dễ dàng như vậy. Nỗi sợ hãi bị bỏ lại một mình đối mặt với điều kỳ lạ, điều đáng sợ mà chỉ cô nhìn thấy, nuốt chửng lấy Minh Thư. Cô cảm thấy cô đơn và bất lực tột cùng.”
“Minh Thư vẫn đứng sững sờ, cảm giác cô độc và sợ hãi dâng lên như thủy triều. Giữa cái lạnh căm của Nghĩa trang và làn khói xanh quỷ dị chỉ mình cô nhìn thấy, việc Chồng Minh Thư gạt bỏ lời cô nói như không khí khiến cô thấy mình thật nhỏ bé và bất lực. Cô siết chặt tay, đôi mắt vẫn dán chặt vào Ngôi mộ tổ tiên mờ ảo trong đêm.
Đúng lúc nỗi cô đơn và sợ hãi chạm đến đỉnh điểm, một âm thanh quen thuộc, nhưng lần này lạnh lẽo và sắc bén đến rợn người, đột ngột xé tan màn đêm yên tĩnh. TIẾNG GÀ TRỐNG GÁY!
Không phải tiếng gà gáy từ xa vọng lại như những lần trước. Lần này, âm thanh đó rõ ràng, chói gắt và gần gũi đến kinh hoàng, như thể con vật phát ra nó đang đứng ngay trong khuôn viên Nghĩa trang, thậm chí là quanh khu vực bốc mộ.
Những người khác đang cặm cụi bên hố, cố gắng sắp xếp những bộ xương cốt vào tiểu sành, đồng loạt khựng lại. Gió đêm rít lên từng cơn, cuốn theo hơi lạnh buốt xương.
Ông Tám, người lớn tuổi nhất trong nhóm, vốn đang lúi húi với công việc, giật nảy mình. Khuôn mặt nhăn nheo của ông trắng bệch dưới ánh đèn pin. Ông vội vàng buông tay, run rẩy chắp lại lẩm bẩm khấn vái. “”Ôi lạy trời lạy Phật… lạy các cụ… xin tha tội…””
Một vài người lớn tuổi khác cũng có phản ứng tương tự, miệng không ngừng cầu khấn, tay chân luống cuống. Chồng Minh Thư đang bê một phần tiểu sành cũng phải dừng lại, ngước nhìn quanh với vẻ hoang mang.
Không khí đột ngột chùng xuống, căng thẳng tột độ. Tiếng gió, tiếng côn trùng đêm dường như im bặt, chỉ còn âm thanh khấn vái lầm bầm và hơi thở nặng nhọc của những người đang đứng đó.
Minh Thư cảm giác như có luồng khí lạnh buốt xương chạy dọc sống lưng. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn khuôn mặt sợ hãi của những người xung quanh, cảm thấy nỗi sợ hãi của mình được xác nhận, nhưng điều đó không làm nó vơi bớt mà còn nhân lên gấp bội.
Tất cả mọi người bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng, nghi ngại, và một nỗi sợ hãi vô hình đang len lỏi trong tâm trí mỗi người. Tiếng gà gáy quỷ dị đã biến một nghi lễ trang nghiêm thành một màn đêm rùng rợn, đầy điềm gở.”
“Cái lạnh buốt xương của Nghĩa trang và tiếng gió rít dường như càng căm nghiệt hơn sau tiếng gà gáy quỷ dị. Mọi âm thanh khác đều như bị nuốt chửng, chỉ còn lại hơi thở nặng nhọc và những lời khấn vái lầm bầm đứt quãng. Ánh mắt sợ hãi vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt mỗi người sau cú giật mình vừa rồi.
Ông Tám, người vừa buông tay, vẫn đang giữ nguyên tư thế run rẩy. Nhưng rồi, điều gì đó trong ông thay đổi. Nét sợ hãi dần lui xuống, nhường chỗ cho một vẻ suy tư sâu sắc, pha lẫn sự nghi ngại cực độ. Đôi mắt đục ngầu của ông nheo lại.
Ông Tám không còn khấn vái nữa. Ông chậm rãi, gần như cứng đờ, xoay hẳn người lại, hướng ánh mắt về phía mà tiếng gà gáy vừa vang lên chói gắt. Chẳng có gì ở đó ngoài những hàng bia mộ im lìm dưới ánh đèn pin tù mù.
Nhưng ánh mắt ông không dừng lại ở đó. Nó từ từ dịch chuyển, rồi như bị hút chặt vào một điểm khác – Ngôi mộ tổ tiên nằm ngay cạnh khu vực bốc mộ chính. Nơi đó, với Minh Thư, vẫn còn lẩn khuất làn khói xanh kỳ lạ mà chỉ mình cô nhìn thấy.
Khuôn mặt nhăn nheo của Ông Tám, vốn đã trắng bệch vì sợ hãi, giờ đây từ từ đanh lại. Từng nếp nhăn như hằn sâu thêm, khóe miệng trĩu xuống, toát lên vẻ lo lắng không che giấu và suy tư nặng trĩu. Ông nhìn chằm chằm vào Ngôi mộ tổ tiên, như đang cố gắng đọc một điềm báo kinh hoàng nào đó từ sự kết hợp giữa tiếng gà gáy bất thường và ngôi mộ ấy.
Một luồng khí lạnh khác dường như tỏa ra từ chính cơ thể ông, khiến những người xung quanh cũng cảm thấy rờn rợn. Chồng Minh Thư và Những người khác nín thở nhìn Ông Tám, chờ đợi một lời giải thích, một lời khẳng định cho nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt họ.
Minh Thư đứng đó, nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt Ông Tám, cảm giác ớn lạnh lại dâng lên. Vẻ mặt ấy, quen thuộc với những nghi lễ và chuyện tâm linh, giờ đây lại tỏ ra nghiêm trọng và bất an đến thế, còn đáng sợ hơn cả tiếng gà gáy vừa rồi.
Giữa sự im lặng căng như dây đàn, Ông Tám khẽ cử động môi. Ông không nói lớn, chỉ lẩm bẩm đủ để những người đứng gần có thể nghe thấy, giọng nói lạc đi vì lo sợ:
“”Tiếng gà ma quái… điềm chẳng lành thật rồi…””
Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào không khí, xác nhận tất cả những lo sợ vô hình đang len lỏi trong tâm trí mỗi người. Nỗi bất an bỗng chốc hóa thành một sự thật tàn khốc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngôi mộ tổ tiên, nơi Ông Tám đang nhìn chằm chằm với vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi và suy tư. Nghi lễ bốc mộ, chỉ mới bắt đầu, đã bị phủ bóng đen của một điềm gở khủng khiếp.”
“Giữa không gian tĩnh mịch đến rợn người, ánh mắt ông Tám vẫn găm chặt vào Ngôi mộ tổ tiên. Cái nhìn ấy mang nặng vẻ suy tư và bất an, như thể ông vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp ẩn mình trong bóng tối. Những người khác vẫn nín thở, không dám cử động, chỉ biết dõi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt khắc khổ của ông. Minh Thư cảm thấy sống lưng lạnh toát, nỗi sợ hãi vô hình từ tiếng gà gáy quỷ dị và làn khói xanh kỳ lạ lại dâng lên mạnh mẽ.
Rồi, một sự thay đổi nhỏ nhưng đầy quyết đoán diễn ra trên khuôn mặt ông Tám. Nét sợ hãi vẫn còn đó, nhưng giờ đây trộn lẫn với một sự kiên định kỳ lạ. Dường như ông đã đưa ra một quyết định khó khăn.
Ông Tám hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng dưới lớp áo lạnh. Ông chậm rãi, gần như cứng đờ, xoay người hẳn lại, không còn nhìn về phía tiếng gà gáy hay khu vực bốc mộ chính nữa. Toàn bộ sự chú ý của ông giờ đây tập trung vào Ngôi mộ tổ tiên.
Ông Tám bắt đầu bước đi.
Từng bước chân của ông rất chậm, nặng nề, như thể mang theo cả sức nặng của bầu không khí căng thẳng này. Ông bước ra khỏi đám đông đang đứng chết lặng, tiến thẳng về phía ngôi mộ cổ kính nằm ngay cạnh nơi quan tài vừa được mở.
Mọi ánh mắt, từ Chồng Minh Thư đến Những người khác, đều đổ dồn theo bước chân ông. Không ai dám nói lời nào, chỉ có tiếng gió lạnh rít qua kẽ răng và tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Sự im lặng càng khiến bước đi của ông Tám trở nên cô độc và đầy điềm báo.
Minh Thư đứng đó, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nhìn dáng vẻ gầy guộc của ông Tám đang tiến về phía ngôi mộ nơi cô đã nhìn thấy làn khói xanh, cảm giác bất an cuộn trào. Có điều gì đó ở ngôi mộ tổ ấy, điều mà chỉ người am hiểu như ông Tám mới có thể nhận ra?
Ông Tám dừng lại ngay trước tấm bia đá cũ kỹ của Ngôi mộ tổ tiên. Ông không quỳ lạy hay khấn vái như thường lệ. Thay vào đó, với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ông cúi xuống.
Đôi bàn tay chai sạn của ông Tám từ từ đưa ra, chạm nhẹ vào lớp đất quanh chân mộ. Lớp đất ẩm lạnh lẽo dưới đầu ngón tay khiến ông khẽ rùng mình, nhưng ông vẫn giữ nguyên tư thế. Ông sờ nắn, cảm nhận từng thớ đất như đang tìm kiếm điều gì đó.
Ánh mắt ông Tám vẫn sắc bén, dò xét. Ông ngước lên, cẩn thận xem xét tấm bia đá bạc màu. Những dòng chữ khắc trên bia đã mòn vẹt theo thời gian, nhưng ông Tám vẫn dán chặt mắt vào đó, như thể đang đọc một mật mã cổ xưa.
Và rồi, Minh Thư nhìn thấy điều quen thuộc đến rợn người: Một làn khói mờ ảo, mang sắc xanh nhạt, vẫn đang lượn lờ quanh tấm bia đá cũ kỹ và trên mặt đất nơi ông Tám đang đứng. Làn khói ấy dường như chỉ xuất hiện ở Ngôi mộ tổ tiên này, và lần này, ông Tám cũng đang trực tiếp đối mặt với nó.
Ông Tám hít hà một hơi thật sâu, cố gắng nhận biết mùi hương trong làn khói. Khuôn mặt ông càng lúc càng đanh lại, biểu cảm từ lo lắng chuyển sang cực kỳ nghi ngại và bất an. Điều gì đó ở Ngôi mộ tổ tiên này, sự kết hợp của tiếng gà gáy bất thường và làn khói kỳ lạ (mà giờ đây ông Tám dường như cũng cảm nhận được), đã khơi dậy trong ông một nỗi sợ hãi sâu sắc hơn cả. Ông Tám biết, đây không chỉ là một điềm gở thông thường. Ông đang tìm kiếm một bí mật khác.”
“Ông Tám vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống, đôi tay chai sạn lướt trên mặt đất quanh chân bia đá Ngôi mộ tổ tiên. Ánh mắt ông sắc như dao, dò xét từng viên sỏi, từng mảng rêu phong. Làn khói xanh nhạt vẫn quẩn quanh, mang theo một mùi hương kỳ lạ mà chỉ có ông Tám mới nhận biết được. Ông khẽ hít hà, vẻ mặt càng lúc càng đanh lại, sự nghi ngại trong mắt chuyển dần thành nỗi sợ hãi sâu sắc. Ông Tám đang tìm kiếm một bí mật, và dường như ông sắp tìm thấy nó.
Sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, ông Tám từ từ, gần như nặng nhọc, đứng thẳng dậy. Dáng người gầy gò của ông in bóng trên nền trời mờ ảo. Tất cả mọi ánh mắt đều dán chặt vào ông, nín thở chờ đợi. Gương mặt ông Tám giờ đây không còn vẻ suy tư hay nghi ngại nữa, thay vào đó lộ rõ vẻ trầm trọng và lo ngại tột cùng. Nét mặt ấy khiến Chồng Minh Thư và Những người khác cảm thấy lạnh xương sống.
Ông Tám nhìn thẳng vào đám đông, giọng nói khàn đặc vang lên giữa không gian lạnh lẽo của Nghĩa trang, mang theo một sức nặng ghê gớm.
“”Mộ động rồi.”” Ông Tám nói, mỗi lời như một nhát búa đóng vào sự im lặng. “”Linh hồn cụ tổ không yên…””
Những người xung quanh khẽ rùng mình.
“”Có chuyện chẳng lành đang ám.”” Lời nói cuối cùng của ông Tám như một tiếng sét đánh ngang tai, xé tan màn sương sợ hãi đang bao trùm.
Sự sợ hãi bùng lên trong mắt Những người khác. Họ nhìn nhau, nét mặt tái mét. Ai cũng hiểu lời ông Tám có ý nghĩa gì.
Minh Thư đứng đó, cảm thấy chân mình run lên bần bật. Cô chưa bao giờ trải qua một nghi lễ nào đáng sợ đến vậy. Tiếng gà gáy quỷ dị, làn khói xanh kỳ lạ, và giờ là lời phán đáng sợ của ông Tám… Tất cả như đang báo hiệu một điềm cực kỳ gở, một tai họa sắp ập đến. Linh hồn cụ tổ không yên? Chuyện chẳng lành ám ảnh? Điều gì đang thực sự xảy ra tại Ngôi mộ tổ tiên này?”
“Nỗi sợ hãi từ lời phán của Ông Tám vẫn còn treo lơ lửng trong không khí lạnh lẽo của Nghĩa trang. Minh Thư cảm thấy tim mình đập dồn dập, chân vẫn chưa hết run. Mọi ánh mắt vẫn còn dán chặt vào Ngôi mộ tổ tiên, nơi làn khói xanh đã dần tan, để lại một cảm giác bất an khó tả. Chồng Minh Thư đứng cạnh cô, nét mặt cũng căng thẳng tột độ. Những người khác xôn xao khẽ, những tiếng thì thầm lo lắng lan nhanh như dịch bệnh.
Đột nhiên! Một tiếng kêu thất thanh, sắc lẹm xé tan màn im lặng đáng sợ.
Tất cả mọi ánh mắt lập tức quay phắt về phía chiếc Quan tài vừa được mở ra. Nơi đó, nhóm người đang cẩn thận làm công việc bốc mộ đều dừng phắt lại. Một trong số họ, người đang dùng chiếc xẻng nhỏ để sàng lọc đất trong lòng quan tài, đã buông rơi dụng cụ xuống đất. Tay anh ta run rẩy giữ chặt một vật gì đó.
Vật thể đó không giống bất kỳ hài cốt hay đồ tùy táng nào mà Minh Thư từng mường tượng. Nó cũ kỹ, mục nát, phủ đầy đất và có một hình thù kỳ dị khó gọi tên, trông gớm ghiếc và không tự nhiên.
“”Cái gì đây… kinh quá!”” người đàn ông đó hoảng hốt kêu lên, giọng run lẩy bẩy, khuôn mặt tái mét.
Một luồng khí lạnh buốt hơn cả gió rít của Nghĩa trang chạy dọc sống lưng Minh Thư. Cô trừng mắt nhìn vật lạ trong tay người đàn ông, cảm giác kinh tởm và sợ hãi dâng trào. Chồng Minh Thư siết chặt lấy tay cô. Ông Tám, vừa rời mắt khỏi Ngôi mộ tổ tiên, nhìn chằm chằm vào vật đó, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc, rồi chuyển sang kinh hoàng. Những người khác ồ lên, vây lại gần hơn nhưng vẫn giữ một khoảng cách dè dặt, những tiếng xì xào sợ sệt bắt đầu nổi lên. Điều “”chẳng lành”” mà Ông Tám nói dường như không chỉ ám ảnh Ngôi mộ tổ tiên, mà còn đang nằm ngay bên trong chiếc Quan tài.”
“Tiếng kêu thất thanh từ người đàn ông vang lên, thu hút tất cả sự chú ý về phía chiếc quan tài vừa mở. Anh ta vẫn đang run rẩy giữ chặt vật lạ trong tay. Minh Thư nhìn chằm chằm, cảm giác ghê rợn vẫn còn nguyên. Chồng Minh Thư siết chặt tay cô, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh. Những người khác tụ lại, xì xào bàn tán, ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi dán vào thứ kỳ dị.
Ông Tám, với vẻ mặt đầy suy tư và có chút kinh hãi từ vụ khói xanh, bước lại gần hơn. Ông nheo mắt nhìn vật thể phủ đầy đất.
“”Đưa đây ta xem nào,”” giọng ông trầm đục, pha lẫn sự căng thẳng.
Người đàn ông hơi do dự, rồi run rẩy đưa vật đó về phía Ông Tám. Ông Tám cẩn thận đón lấy. Tay ông già nua nhưng vẫn giữ chắc vật thể nhỏ, kỳ dị đó. Ông dùng ngón cái gạt nhẹ lớp đất bám trên bề mặt. Vật đó lộ ra một phần hình thù rõ ràng hơn, trông càng lúc càng không tự nhiên, như được làm từ chất liệu xương hoặc gỗ đã hóa thạch theo một cách nào đó, cong queo, sắc nhọn và… đáng sợ.
Vẻ mặt Ông Tám càng lúc càng sa sầm. Đôi mắt ông nheo lại, dò xét từng chi tiết nhỏ nhất của vật thể. Ban đầu là sự tò mò, sau đó chuyển sang nhận ra, rồi đột ngột là sự kinh hoàng tột độ. Bàn tay cầm vật lạ của ông khẽ run lên. Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể xuyên qua màn đêm nghĩa trang lạnh lẽo, nhìn về một quá khứ rất xa.
“”Đây… đây không phải vật chôn theo…”” Ông Tám thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy vẻ nặng trĩu. Ông nhìn vật trong tay, rồi lại nhìn mộ, “”nó là dấu hiệu… một điều gì đó đã bị che giấu từ rất lâu.””
Lời nói của Ông Tám như nhát dao cứa vào không khí vốn đã căng như dây đàn. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tất cả những người có mặt. Minh Thư cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chồng Minh Thư ôm chặt lấy cô hơn. Những người khác đứng bất động, vẻ mặt tái mét, nuốt nước bọt cái ực.
Không khí nặng nề đến ngạt thở. Sự sợ hãi tột độ bao trùm lấy tất cả. Cái vật lạ trong tay Ông Tám giờ đây không còn chỉ là thứ kỳ dị, ghê tởm, mà là hiện thân của một bí mật khủng khiếp, một điềm báo chẳng lành đang treo lơ lửng trên đầu dòng tộc này.”
“Không khí nặng nề đến ngạt thở vẫn bao trùm lấy tất cả. Sự sợ hãi tột độ vẫn đang treo lơ lửng trên đầu dòng tộc này, hiện thân trong cái vật lạ đáng sợ trên tay Ông Tám. Ông Tám vẫn đứng đó, đôi mắt già nua nheo lại, nhìn vật trong tay, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt ông quét qua ngôi mộ tổ tiên đang bốc khói xanh kỳ lạ cách đó không xa, rồi lại nhìn về phía chiếc quan tài vừa mở nơi những người khác đang đứng chết lặng.
Ông Tám hít một hơi thật sâu, giọng nói ông trầm đục và trang nghiêm vang lên, xé tan màn im lặng đáng sợ của nghĩa trang: “”Tiếng gà trống gáy bất thường… khói xanh bốc lên từ ngôi mộ tổ…””
Ông đưa bàn tay run rẩy giữ chặt vật lạ, nhìn thẳng vào nó, rồi lại nhìn về phía chiếc quan tài trống rỗng: “”…và cả cái vật này được tìm thấy trong mộ người…””
Minh Thư và Chồng Minh Thư siết chặt tay nhau hơn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những người khác vẫn đứng bất động, dán mắt vào Ông Tám, chờ đợi từng lời ông nói.
Ông Tám nuốt nước bọt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “”Tất cả… tất cả đều là điềm báo!””
Một tiếng xì xào sợ hãi vang lên khe khẽ giữa đám đông.
“”Linh hồn cụ tổ… ngài ấy đang muốn nhắc nhở!”” Ông Tám nói tiếp, giọng ông chứa đầy sự kính sợ và lo lắng. “”Ngài ấy đang muốn hé lộ… một bí mật!””
Ông dừng lại một chút, để câu nói thấm vào tâm trí mỗi người. Gió lạnh từ nghĩa trang rít lên từng cơn, càng làm tăng thêm sự rợn người.
“”Một bí mật…”” Ông Tám lặp lại, ánh mắt đầy suy tư và nặng trĩu hướng về phía chiếc quan tài và ngôi mộ tổ. “”…Một bí mật liên quan đến… cái chết… hoặc có thể là cả cuộc đời của người đang được bốc mộ đây!””
Lời nói của Ông Tám như một tia sét đánh xuống, khiến tất cả mọi người sững sờ. Bí mật? Liên quan đến người chết? Điều gì kinh khủng đến mức linh hồn cụ tổ phải dùng đến những điềm báo kỳ lạ như vậy để cảnh tỉnh con cháu? Sự sợ hãi ban đầu giờ đây nhường chỗ cho sự hoang mang tột độ và khao khát muốn biết sự thật bị che giấu đó là gì.”
“Không khí sững sờ bao trùm cả nghĩa trang sau lời nói của Ông Tám. Những người khác nhìn nhau, ánh mắt đầy sợ hãi và hoang mang. Chồng Minh Thư nuốt khan, bàn tay siết chặt tay vợ run rẩy. Minh Thư cảm nhận rõ sự sợ hãi của chồng mình, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt cô là sự tò mò đến nghẹt thở. Một bí mật? Liên quan đến cái chết? Cô chưa từng trải qua điều gì như thế này.
Ông Tám nhìn quanh một lượt, thấy rõ sự bối rối và sợ hãi trên gương mặt từng người. Ông biết, không thể tiếp tục việc bốc mộ chính ngay lúc này. Những điềm báo quá rõ ràng, và vật lạ tìm thấy trong mộ càng khẳng định điều ông linh cảm.
“”Nghe lời tôi!”” Ông Tám lên tiếng, giọng nói tuy không còn vang như lúc trước nhưng vẫn đầy trọng lượng. “”Việc bốc mộ này… tạm gác lại đã.””
Một vài người xì xào phản đối khe khẽ, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Ông Tám và những điềm báo vừa xảy ra, họ nhanh chóng im lặng.
“”Linh hồn cụ tổ… đang muốn nói điều gì đó ở mộ ngài ấy.”” Ông Tám quay đầu, ánh mắt hướng về ngôi mộ tổ tiên đang nằm im lìm, chỉ còn thoảng chút khói xanh nhạt nhòa trong không khí lạnh lẽo. “”Chúng ta phải làm rõ điều này trước. Nếu không… mọi việc về sau sẽ không yên!””
Ông Tám chỉ tay về phía vài người đàn ông trẻ tuổi và khỏe mạnh trong đám đông. “”Các cháu… lại đây.””
Ba bốn người thanh niên lập tức bước tới, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sẵn sàng làm theo lời Ông Tám.
“”Chúng ta sẽ không động vào mộ cụ tổ vội,”” Ông Tám dặn dò, giọng nói cẩn trọng. “”Chỉ cẩn thận… đào bới quanh khu vực bia đá. Xem có gì bất thường… hay có dấu hiệu gì không. Cẩn thận từng li từng tí một.””
Ông Tám cúi xuống, nhặt một chiếc xẻng nhỏ được mang theo, đưa cho một người thanh niên. “”Làm nhẹ nhàng thôi. Đây là mộ tổ. Tuyệt đối không được xao nhãng hay thiếu kính cẩn.””
Những người thanh niên gật đầu nghiêm túc. Ông Tám đi trước, chậm rãi bước về phía ngôi mộ tổ tiên. Những người được chỉ định cầm dụng cụ theo sau.
Minh Thư đứng cạnh Chồng Minh Thư, ánh mắt cô không rời khỏi chồng. Cô thấy anh siết chặt tay cô thêm lần nữa trước khi buông ra và bước chân theo nhóm người được Ông Tám dẫn đi. Anh là một trong những người được chọn.
Dưới ánh đèn pin leo lét và ánh trăng mờ ảo, nhóm thanh niên bắt đầu cẩn thận dùng xẻng nhỏ và tay không đào bới lớp đất quanh nền bia đá của ngôi mộ tổ. Từng chút đất được bới lên, không khí càng thêm căng thẳng. Tất cả mọi người còn lại đều nín thở dõi theo, không ai nói một lời. Chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây khô và tiếng đất đá va chạm khe khẽ.
Minh Thư đứng lùi lại một chút cùng những người phụ nữ và người già khác. Cô dõi theo bóng dáng chồng mình trong nhóm người đang làm việc, lòng cô ngập tràn một cảm giác phức tạp. Nỗi sợ hãi về những điềm báo, về bí mật sắp được hé lộ, quyện lẫn với sự tò mò mãnh liệt. Cô muốn biết, cái bí mật mà linh hồn cụ tổ phải dùng đến những cách thức kinh dị như vậy để cảnh báo là gì. Liệu nó có thực sự liên quan đến người đang nằm trong chiếc quan tài kia? Hay là điều gì đó kinh khủng hơn rất nhiều, ẩn giấu dưới lòng đất lạnh lẽo của ngôi mộ tổ này?”
“Dưới ánh đèn pin leo lét và ánh trăng mờ ảo, nhóm thanh niên bắt đầu cẩn thận dùng xẻng nhỏ và tay không đào bới lớp đất quanh nền bia đá của ngôi mộ tổ. Từng chút đất được bới lên, không khí càng thêm căng thẳng. Tất cả mọi người còn lại đều nín thở dõi theo, không ai nói một lời. Chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây khô và tiếng đất đá va chạm khe khẽ.
Minh Thư đứng lùi lại một chút cùng những người phụ nữ và người già khác. Cô dõi theo bóng dáng chồng mình trong nhóm người đang làm việc, lòng cô ngập tràn một cảm giác phức tạp. Nỗi sợ hãi về những điềm báo, về bí mật sắp được hé lộ, quyện lẫn với sự tò mò mãnh liệt. Cô muốn biết, cái bí mật mà linh hồn cụ tổ phải dùng đến những cách thức kinh dị như vậy để cảnh báo là gì. Liệu nó có thực sự liên quan đến người đang nằm trong chiếc quan tài kia? Hay là điều gì đó kinh khủng hơn rất nhiều, ẩn giấu dưới lòng đất lạnh lẽo của ngôi mộ tổ này?
Thời gian trôi qua thật chậm. Tiếng cào xẻng xuống đất vẫn đều đều. Bỗng, một người thanh niên thốt lên khe khẽ, giọng đầy ngạc nhiên. “”Ơ… hình như chạm vào cái gì rồi…””
Chồng Minh Thư đang cúi xuống đào cạnh bên lập tức ngừng tay. Ông Tám cũng bước đến sát hơn, ánh mắt chăm chú dõi theo.
Người thanh niên cẩn thận dùng xẻng nhỏ gạt bớt lớp đất bên trên. Tiếng “”cạch”” nhẹ vang lên khi mũi xẻng chạm lại vào vật thể rắn đó. Không phải là đá ngầm thông thường, âm thanh nghe rất khác. Mọi người xung quanh lập tức xúm lại gần hơn, cố gắng nhìn rõ trong ánh sáng yếu ớt.
“”Cẩn thận! Nhẹ tay thôi!”” Ông Tám nhắc nhở, giọng nói trở nên khẩn trương.
Những người thanh niên khác cũng bỏ xẻng xuống, dùng tay không để cẩn thận bới đi lớp đất còn lại xung quanh vật thể. Từng nắm đất được hất sang một bên. Vật thể dần hiện ra rõ hơn.
Đó không phải là xương cốt, cũng không phải là tiểu sành dùng để đựng di cốt. Khi toàn bộ lớp đất dày được dọn sạch, thứ nằm lộ thiên dưới lòng đất, rất gần sát bia mộ tổ, là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, hoặc một phiến đá vuông vắn, phẳng lì, được làm nhẵn một cách cố ý chứ không phải tự nhiên. Nó nằm im lìm, phủ đầy bụi đất của thời gian.
“”Tìm thấy gì rồi!”” Một tiếng reo vang lên, giọng nói vừa kinh ngạc vừa phấn khích, phá tan sự tĩnh mịch đang bao trùm cả nghĩa trang lạnh lẽo.”
“Dưới ánh đèn pin, chiếc hộp gỗ cũ kỹ, hoặc phiến đá vuông vắn, nằm im lìm dưới lòng đất, phủ đầy bụi đất của thời gian. Mọi người sững lại, nhìn chằm chằm vào vật thể lạ vừa được phát hiện.
“”Là cái gì đây?”” Giọng một người thanh niên đầy tò mò.
Ông Tám nhíu mày, gương mặt hiện rõ sự căng thẳng. “”Cẩn thận! Đừng động vào vội!””
Mấy người thanh niên gật đầu, cẩn thận hơn. Họ dùng tay gạt hết lớp đất còn sót lại xung quanh, để lộ hoàn toàn vật thể. Nó đúng là một chiếc hộp gỗ nhỏ, dài chừng gang tay, rộng khoảng nửa gang, được làm khá tinh xảo nhưng đã cũ nát, ngấm đầy hơi đất lạnh lẽo.
“”Đúng là một chiếc hộp gỗ,”” Chồng Minh Thư lên tiếng, giọng trầm đục. Anh nhìn sang Ông Tám chờ đợi chỉ dẫn.
Minh Thư đứng từ xa, lòng như có lửa đốt. Chiếc hộp này… nó liên quan gì đến ngôi mộ tổ? Liên quan gì đến cụ tổ? Phải chăng đây chính là “”bí mật”” mà điềm báo muốn chỉ ra?
Ông Tám bước lại gần hơn, cúi người quan sát chiếc hộp. Gió vẫn rít lên từng hồi, mang theo hơi lạnh cắt da thịt. Tiếng gà trống thi thoảng lại gáy lên quái dị từ đâu đó trong đêm.
“”Từ từ đưa nó lên,”” Ông Tám ra lệnh.
Hai người thanh niên cẩn thận luồn tay xuống dưới, từ từ nhấc chiếc hộp lên khỏi hố đất. Chiếc hộp nặng trịch, dính đầy đất bùn. Họ mang nó đến gần chỗ bia mộ, đặt xuống tấm vải bạt đã trải sẵn.
Tất cả mọi người, kể cả những người phụ nữ và người già đứng phía sau, đều tiến lại gần hơn. Họ nín thở nhìn chiếc hộp. Minh Thư cũng bước lại, đứng cạnh chồng mình.
“”Phủi bớt đất đi,”” Ông Tám nói, tay đưa ra hiệu.
Mấy người thanh niên dùng tay không cẩn thận gạt bỏ lớp đất bám trên mặt hộp. Chiếc hộp dần hiện rõ hình dáng, màu gỗ sẫm đã ngả màu theo thời gian, có vẻ như được khóa lại bằng một loại chốt kim loại đã hoen gỉ.
Ông Tám cẩn thận kiểm tra chiếc chốt. Nó đã quá mục nát, không cần dùng chìa khóa. Ông chỉ cần dùng đầu ngón tay ấn nhẹ. Tiếng kim loại cọt kẹt vang lên trong tĩnh mịch. Chiếc chốt bật ra.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào bàn tay run run của Ông Tám. Ông từ từ, rất từ từ, nâng nắp chiếc hộp lên.
Khi nắp hộp được mở ra, một mùi hương ẩm mốc, cũ kỹ xộc lên. Mọi người đồng loạt rướn người về phía trước.
Bên trong chiếc hộp, không phải là vàng bạc hay châu báu. Thứ nằm gọn ghẽ bên trong, dù đã ngả màu trầm mặc của thời gian, vẫn khiến tất cả những người nhìn thấy nó phải biến sắc.
Đó là một cuốn sổ nhỏ, bìa da cũ nát, và kẹp bên trong là một vài tờ giấy ố vàng.
Ông Tám cẩn thận đưa tay ra nhấc cuốn sổ lên. Bụi thời gian rơi lả tả. Ông mở vội trang đầu tiên.
Ánh đèn pin chiếu thẳng vào những dòng chữ viết tay đã phai mờ. Ông Tám nheo mắt nhìn, rồi gương mặt ông đột ngột tái mét. Đôi tay ông run lên bần bật.
Những người đứng cạnh, cố gắng nhìn vào cuốn sổ, cũng lập tức rùng mình. Gương mặt họ cũng biến sắc nhanh chóng, từ tò mò sang kinh hoàng, rồi bàng hoàng tột độ.
Minh Thư và chồng cô cũng nhìn vào, dù không thấy rõ chữ, nhưng chỉ nhìn phản ứng của những người xung quanh cũng đủ hiểu mức độ nghiêm trọng của thứ vừa được phát hiện.
“”Trời ơi… bí mật này…!”” Một người đàn ông trung niên thốt lên, giọng run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi vào điều mình vừa nhìn thấy. Cả nghĩa trang như nín bặt, chỉ còn tiếng gió rít và sự bàng hoàng tột độ đang bao trùm lấy tất cả.”
“Ông Tám hít sâu một hơi lạnh buốt, đôi tay run run giữ chặt cuốn sổ mục nát. Ông nheo mắt dưới ánh đèn pin leo lét, giọng nói khô khốc, khó nhọc bắt đầu đọc lên từng dòng chữ đã phai màu của thời gian.
“…Ta viết những dòng này trong nỗi kinh hoàng và tội lỗi tột cùng… Năm đó… năm đó loạn lạc… cha ta… cụ tổ nhà này… di chúc để lại đất đai cho cả hai anh em… nhưng kẻ lòng tham không đáy… là huynh trưởng… đã dùng mưu hèn kế bẩn… hãm hại đệ đệ ruột thịt của mình… cướp đoạt toàn bộ gia sản…”
Giọng Ông Tám ngưng bặt một nhịp, ông thở dốc, khuôn mặt ông và những người xung quanh đã trắng bệch dưới ánh đèn.
“…Hắn không chỉ cướp đoạt… mà còn… còn… chôn sống đệ đệ cùng với những bằng chứng… những giấy tờ di chúc thật… ngay tại mảnh đất ấy… rồi dựng chuyện người đệ đệ bỏ trốn… hay chết trận đâu đó không ai rõ…”
Đến đây, một tiếng nấc nghẹn vang lên từ phía sau. Một người phụ nữ lớn tuổi che miệng khóc không thành tiếng. Những người đàn ông khác thì nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán.
Ông Tám tiếp tục đọc, giọng ngày càng run rẩy: “…Ta… là con trai của huynh trưởng… biết rõ sự thật kinh tởm này… nhưng không dám hé răng… Sợ hãi… nhu nhược… Ta đã sống trong dằn vặt… và quyết định… chôn giấu những bằng chứng cuối cùng này… trong mộ của cha ta… hy vọng một ngày nào đó… tội lỗi sẽ được phơi bày… và linh hồn người chú oan khuất được giải thoát… Nếu không… lời nguyền sẽ đeo bám… con cháu đời đời không yên… Đó là lý do ta chôn chiếc hộp này… trong mộ cha ta… nơi… nơi đệ đệ ta… chú của ta… bị chôn sống cùng với sự thật…”
Ông Tám gập cuốn sổ lại, đôi tay ông không còn chỉ run run nữa, mà là run bần bật. Mọi âm thanh trong nghĩa trang như ngừng lại, chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ răng và nhịp thở gấp gáp, nặng nề của những người đứng đó.
Minh Thư đứng cạnh chồng, cả người cô lạnh toát. Không phải vì gió, mà vì nỗi kinh hoàng đang bao trùm. Cái bí mật này… quá tàn khốc. Chồng cô siết chặt tay Thư, anh cũng sững sờ, gương mặt đờ đẫn không tin vào tai mình.
“Không thể nào… Sao lại có chuyện như vậy chứ?” Một người đàn ông trung niên lẩm bẩm, giọng khô khốc.
Một người khác gằn giọng đầy phẫn nộ: “Chôn sống cả người em ruột chỉ vì đất đai! Đây… đây là tội ác tày trời!”
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhiều người. Họ nhìn chằm chằm vào ngôi mộ tổ tiên nằm cạnh đó – ngôi mộ của kẻ đã chôn sống em trai mình, kẻ mà bấy lâu nay họ vẫn thờ phụng như cụ tổ đức độ. Và rồi họ nhìn sang ngôi mộ đang bốc dở – nơi chứa đựng chiếc hộp chứa lời thú tội kinh hoàng, nơi có lẽ… có lẽ là nơi người chú oan khuất đã bị chôn sống.
Sự thật này không chỉ là một bí mật đen tối, nó là một vết nhơ khủng khiếp, một lời nguyền đeo đẳng, giải thích cho biết bao biến cố bất thường, những điềm báo đáng sợ bấy lâu nay. Gia tộc này… được xây dựng trên một tội ác ghê tởm đã bị che đậy gần trăm năm.
Không ai nói nên lời. Chỉ có tiếng khóc nấc, tiếng thở dài nặng trĩu và ánh mắt nhìn nhau đầy bàng hoàng, phẫn nộ, và cả sự sợ hãi tột độ. Minh Thư cảm thấy như đất trời đang sụp đổ dưới chân mình. Cô đến đây làm dâu… và giờ cô là một phần của cái bí mật kinh hoàng này.”
“Đêm đen và lạnh buốt vẫn bao trùm nghĩa trang, nhưng giờ đây sự tĩnh lặng không còn mang theo nỗi sợ hãi tột cùng của những điều chưa biết, mà là sự nặng nề, choáng váng trước sự thật tàn khốc vừa phơi bày. Những khuôn mặt trắng bệch nhìn nhau, nhìn về hai ngôi mộ – một nơi chứa đựng hài cốt người chú oan khuất, một nơi là mộ của cụ tổ, kẻ thủ ác. Tiếng khóc nấc vẫn còn đó, nhưng giờ đây xen lẫn cả tiếng thở dài bất lực.
Ông Tám hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Sự thật đã được phơi bày,” giọng ông khàn đục vang lên. “Linh hồn người chú đã phải chịu oan khuất quá lâu… và linh hồn cụ tổ… cũng không thể yên nghỉ khi tội lỗi vẫn bị che giấu.”
Ông nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở những khuôn mặt thất thần. “Bây giờ… chúng ta cần phải làm lễ sám hối… và an ủi linh hồn người chú. Nghi lễ bốc mộ này… không chỉ là sang cát, mà còn là sự giải thoát cho người đã khuất và cho chính chúng ta.”
Ông bắt đầu hướng dẫn. Dưới ánh đèn pin, không khí trở nên trang nghiêm một cách u ám. Ông Tám yêu cầu mọi người cúi đầu, thắp thêm hương. Ông lẩm nhẩm những lời khấn nguyện, không chỉ là những bài khấn thông thường mà còn có những lời sám hối, những lời thừa nhận tội lỗi của tổ tiên.
Minh Thư đứng cạnh chồng, cảm thấy cả người run lên không kiểm soát. Cô chưa từng chứng kiến điều gì như thế này. Đây không chỉ là nghi lễ bốc mộ, đây là cuộc đối diện trực diện với bi kịch và tội ác. Chồng cô siết chặt tay Thư, ánh mắt anh đầy đau đớn và quyết tâm. Họ cùng những người khác làm theo sự hướng dẫn của Ông Tám, cúi lạy trước ngôi mộ đang mở và hướng về ngôi mộ tổ tiên.
Khi những lời khấn nguyện trầm mặc vang lên, một luồng gió lạnh buốt hơn rít qua. Mọi người rùng mình, nhưng không còn tiếng gà trống gáy ma quái nữa. Họ nhìn về phía ngôi mộ tổ tiên. Luồng khói xanh mờ ảo, mang theo hình dạng kỳ lạ như một bàn tay vặn vẹo, đang từ từ nhạt dần, hòa vào không khí lạnh lẽo của đêm.
Ông Tám khẽ gật đầu. “Linh hồn… đã được an ủi phần nào.”
Việc bốc mộ tiếp tục diễn ra trong sự im lặng đầy tôn kính và đau xót. Những bộ hài cốt được cẩn thận sắp xếp vào tiểu sành. Từng hành động đều như sự chuộc lỗi, như sự an ủi muộn màng dành cho người đã khuất. Nỗi sợ hãi siêu nhiên, sự ám ảnh từ những điềm báo kinh hoàng, dường như đã tan biến cùng làn khói xanh. Cái ác đã được gọi tên, sự thật đã được phơi bày, và nghi lễ này như một cây cầu nối quá khứ và hiện tại, mang lại sự bình yên tạm thời.
Nhưng khi công việc kết thúc, khi chiếc tiểu sành đã được đậy kín, sự im lặng vẫn còn đó. Nỗi sợ hãi trực diện đã qua đi, nhưng sự thật về quá khứ vẫn ám ảnh tâm trí mọi người, nặng trĩu trong không khí. Gia đình này đã vĩnh viễn thay đổi. Tổ tiên mà họ tôn thờ lại là một kẻ giết người, và người họ vô tình thờ phụng lại là nạn nhân. Làm sao để đối diện với điều này? Làm sao để sống tiếp?
Minh Thư nhìn quanh. Cô thấy những khuôn mặt mệt mỏi, hằn sâu những nếp nhăn của nỗi buồn và sự suy tư. Cô là người ngoài cuộc, nhưng giờ đây, cô hiểu rằng cô đã chính thức bước vào sâu thẳm lịch sử phức tạp của gia đình chồng. Cô đã chứng kiến bi kịch này, đã là một phần của đêm định mệnh này. Không thể rút lui nữa. Cô đã chấp nhận cả những bí ẩn và bi kịch đi kèm với tình yêu và cuộc hôn nhân của mình.
Ánh bình minh bắt đầu le lói nơi chân trời, xua đi màn đêm tăm tối nơi nghĩa trang. Mọi người thu dọn đồ đạc trong im lặng, bước đi chậm rãi, như đang mang theo một gánh nặng vô hình. Chồng Minh Thư nắm tay cô thật chặt, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang, giúp cô cảm thấy vững tâm hơn giữa cơn bão lòng. Họ không nói gì trên đường về, chỉ có tiếng gió khẽ thì thầm như đang kể lại câu chuyện cũ.
Trở về nhà, ngôi nhà vẫn đứng đó, nhưng cảm giác về nó đã mãi mãi thay đổi. Nó không còn chỉ là nơi che mưa che nắng, mà là nơi trú ngụ của một lịch sử đầy rẫy bi kịch và tội lỗi. Minh Thư ngồi lặng lẽ bên chồng, nhìn ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa. Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng như cô từng nghĩ. Đôi khi, tình yêu đưa ta đến những nơi tối tăm nhất của tâm hồn con người và lịch sử gia tộc. Nhưng chính tại nơi đó, ta học được cách chấp nhận, học được cách đối diện, và học được cách yêu thương cả những phần không hoàn hảo, những bí mật đau lòng nhất. Gánh nặng của quá khứ có thể không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng hy vọng vào tương lai, vào sự hàn gắn và bình yên, vẫn luôn hiện hữu, như ánh ban mai dịu dàng đang xua tan bóng đêm cuối cùng.”


