“Có bầu trước, nhà trai bắt cô dâu phải trèo tường vào nhà, mẹ cô đồng ý nhưng khi đến rước dâu thì…
Thảo có bầu khi mới yêu Hiếu được ba tháng. Cô không dự tính. Anh cũng không. Nhưng hai bên gia đình biết chuyện thì rối tung.
Nhà Thảo ngh/èo. Ba cô m/ất sớm. Mẹ cô làm tạp vụ trong xưởng gỗ, nuôi hai chị em. Ngày Thảo báo có bầu, mẹ cô im lặng rất lâu rồi thở hắt:
– Con tính sao?
Thảo ngồi khóc. Hiếu hứa cưới. Nhưng khi hai nhà gặp nhau, mẹ Hiếu tuyên bố:
– Con dâu có bầu trước cưới, coi như làm x///ấu mặt nhà này. Ngày rước dâu, nó phải trèo tường vô. Không được đi cửa chính.
Mọi người sữ/ng s/ờ. Mẹ Thảo cúi đầu, bàn tay nắm chặt. Thảo nhìn mẹ, mắt nhoà lệ. Nhưng mẹ cô gật nhẹ:
– Ừ, miễn tụi nó cho cưới, trèo tường cũng được.
Đêm trước ngày rước dâu, Thảo không ngủ. Trong bụng, con cô đạp nhẹ, như hiểu mẹ đang buồn. Cô tự nhủ: “Chỉ cần mẹ không lo, con mạnh khỏe, còn nh///ục thế nào mẹ cũng chịu.”
Sáng hôm sau, đoàn rước dâu đến. Nhà trai bày mâm quả, mở nhạc tưng bừng. Người trong xóm kéo đến xem đông nghịt. Mấy bà mấy cô thì thầm:
– Nghe nói nhà trai bắt nó trèo tường vô đó.
– Trời đất, con bé có mang rồi mà á//c nh///ơn vậy sao.
Hiếu mặc vest đen, tóc vuốt keo bóng. Anh không nhìn Thảo. Cô ngồi trong phòng, mẹ cô vuốt tóc con:
– Cố lên. Qua đó rồi sống cho yên ổn.
Một lát sau, người nhà trai vào gọi. Thảo đứng dậy. Mẹ Hiếu chỉ tay ra sau cổng:
– Tường đây, trèo vô.
Cô nhìn bức tường gạch thô, cao hơn đầu. Lúc này, bụng cô đã nhô rõ. Cô bước tới, chân ru/n ru/n. Thảo vịn tường, cố trèo. Đám thanh niên nhà trai đứng cư/ời kh/ẩy. Mẹ cô đứng phía sau, nước mắt chảy ròng.
Thảo vừa đưa một chân lên, bỗng nghe tiếng qu///át:
– Đủ rồi!
Cả đám quay lại. Mẹ Thảo bước tới, gi/ật khăn voan trên đầu cô, quăng xuống đất rồi nói…”
“– Con gái tôi không cần trèo tường!
Mẹ Thảo gi/ật lấy chiếc khăn voan màu trắng trên đầu Thảo, ném mạnh xuống nền đất bụi bặm ngay
trước cổng. Chiếc khăn trắng muốt dính đầy đất. Mẹ Thảo đứng thẳng lưng, dù dáng người gầy gò nhưng ánh mắt lại kiên quyết lạ thường, nhìn thẳng vào Mẹ Hiếu và cả đoàn nhà trai đang sững sờ.
– Nó có bầu, đúng! Nó sai, đúng! Nhưng nó đi lấy chồng, không phải đi ăn xin! Nhà này tuy nghèo, nhưng còn có liêm sỉ! Con gái tôi mang họ Lê, từ xưa đến nay nhà này chưa từng có đứa nào phải trèo tường để vào nhà ai cả!
Giọng Mẹ Thảo vang lên, mỗi câu như một cái tát vào sự kiêu ngạo của nhà trai. Bà chỉ tay vào bức tường gạch thô, nơi mà chỉ vài giây trước Thảo đã cố gắng trèo lên.
– Cái tường này, để cho kẻ trộ/m. Con gái tôi là cô dâu!
Mẹ Hiếu, vốn quen thói hống hách, ban đầu chỉ nhíu mày tức giận. Nhưng nghe những lời lẽ đanh thép của Mẹ Thảo, bà ta cứng họng, mặt biến sắc. Đoàn nhà trai im thin thít, không ai dám hó hé nửa lời. Những người hàng xóm đứng xem thì xôn xao, bàn tán.
– Nếu mấy người đồng ý rước dâu đường hoàng, đi bằng cửa chính này! – Mẹ Thảo chỉ vào cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi nhà. – Thì tôi gả con. Còn không…
Bà nhìn thẳng vào Hiếu, người đang đứng chết trân, mặt tái mét. Rồi bà lại quay sang Mẹ Hiếu, giọng lạnh băng:
– …thì mời đoàn nhà trai về cho! Cái thai này, tôi nuôi! Con gái tôi, tôi giữ! Không cần gả cho nhà nào coi thường nó!
Cả đám đông như nín thở. Lời tuyên bố của Mẹ Thảo quá bất ngờ, quá “”chấn động””. Họ không thể tin vào tai mình. Người mẹ nghèo khó, tưởng chừng đã chấp nhận mọi sự tủi nhục để con được yên bề gia thất, giờ đây lại đứng lên với khí phách hiên ngang đến vậy. Thảo đứng phía sau mẹ, đôi mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng gầy gò nhưng mạnh mẽ của bà. Cô chưa bao giờ thấy mẹ mình dũng cảm đến thế. Mẹ Thảo không lùi bước, ánh mắt bà vẫn dán chặt vào nhà trai, chờ đợi câu trả lời.”
“Mẹ Hiếu đứng sững, bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Mặt bà ta từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng vì tức giận và cả xấu hổ trước đám đông đang đổ dồn ánh mắt vào mình. Bà ta vốn quen hống hách, giờ bị dồn vào thế bí bởi người mẹ nghèo khó trước mắt. Sự tức tối dâng lên tới tận cổ họng, bà ta hít một hơi sâu, nhìn Mẹ Thảo bằng ánh mắt đầy khinh miệt, giọng the thé lên:
“”Bà nói cái gì? Bà già này bị điên rồi à? Con gái bà làm xấu mặt nhà tôi, mang cái bụng to tướng đến đây còn đòi hỏi cái gì nữa? Tưởng con bà là vàng là ngọc chắc?””
Đám đông nhà trai đi cùng, từ nãy giờ im thin thít, giờ bắt đầu xì xào to nhỏ. Vài người nhìn Mẹ Hiếu với ánh mắt khó chịu, có lẽ họ cũng cảm thấy hành động trèo tường là quá đáng. Một vài bà cô tai quái thì liếc nhìn Thảo, cười khẩy đầy chế giễu. Hiếu vẫn đứng đó, như pho tượng, không biết nói gì, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình hay Thảo. Mẹ Hiếu thấy đoàn người xì xào, sự xấu hổ càng khiến bà ta điên tiết hơn, bà ta chỉ tay về phía Thảo.
“”Đấy! Nhìn nó đi! Đứa con gái không ra gì của bà! Vác cái bụng bầu đến đây mà còn đòi sĩ diện! Nhà tôi cho rước là phúc đức lắm rồi! Trèo cái tường kia thì đã sao hả? So với những gì nó đã làm thì cái đó nhằm nhò gì!”””
“Mẹ Thảo nhìn thẳng vào mắt Mẹ Hiếu, đôi vai gầy run lên bần bật vì uất nghẹn, nhưng giọng nói của bà lại vang lên dõng dạc, át cả tiếng xì xào của đám đông. Bà không còn là người mẹ nghèo hèn cam chịu nữa, giờ đây bà là một con hổ đang bảo vệ con. Bà bước thêm một bước về phía trước, che chắn cho Thảo đang cúi gằm mặt sau lưng.
“”Đúng! Con gái tôi có sai! Nó đã trót dại mang thai trước khi cưới là lỗi của nó! Nhà tôi nghèo, chúng tôi nhận sai! Nhưng bà nói vậy là quá đáng rồi!”” Mẹ Thảo nói, ánh mắt quắc lên. “”Con tôi sai, nhưng không đến mức bị sỉ nhục như thế này! Tưởng nhà giàu là có quyền chà đạp lên nhân phẩm người khác sao?””
Mẹ Hiếu há hốc mồm, không ngờ người đàn bà quê mùa này lại dám bật lại mình với giọng điệu đanh thép như vậy. Sự tức giận của bà ta đạt đến đỉnh điểm.
“”Bà… bà dám…””
Mẹ Thảo không cho Mẹ Hiếu nói hết câu, bà ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào đoàn người nhà trai đang đứng xem kịch hay. Giọng bà lớn hơn, rõ ràng hơn, như muốn xé tan không khí ngột ngạt.
“”Hỡi bà con lối xóm, anh em họ hàng nhà trai đây! Tôi biết con tôi có lỗi, nhưng tình nghĩa hai bên gia đình đâu? Chúng nó yêu nhau thật lòng, chúng tôi cũng đã đồng ý vun vén cho hai đứa. Giờ chỉ vì cái bụng bầu mà bắt con gái tôi phải trèo tường như một kẻ ăn trộm, như một thứ vứt đi sao?”” Bà chỉ vào cái tường rào thấp lè tè. “”Cái đám cưới này là để rước dâu về làm vợ, làm con dâu, hay là để đưa một tội nhân về nhà?””
Bà quay lại nhìn Mẹ Hiếu, ánh mắt bà đầy nước mắt nhưng kiên quyết. “”Nếu nhà bà không tôn trọng con gái tôi, không xem nó là con dâu tương lai, thì cái đám cưới này không cần nữa! Tôi thà giữ con gái lại nuôi, chứ không bao giờ để nó chịu cảnh sỉ nhục này!””
Bà dang hai tay, ôm chặt lấy Thảo đang nức nở. Thân hình Thảo run lên trong vòng tay mẹ. Mẹ Thảo ôm con vào lòng, đôi tay bà cũng run rẩy, nhưng bờ vai lại vững chãi đến lạ. Bà siết chặt con gái, như truyền hết sức mạnh và sự kiên cường của mình cho Thảo. Mẹ Hiếu chết sững, khuôn mặt trắng bệch. Đoàn người nhà trai xôn xao hẳn lên, không ai ngờ sự việc lại đi đến bước này. Hiếu lúc này mới giật mình, lắp bắp gọi tên mẹ.
“”Mẹ ơi…””
Mẹ Hiếu không trả lời Hiếu, mắt bà ta vẫn dán chặt vào Mẹ Thảo, ánh mắt đầy căm hận và không thể tin nổi.”
Hiếu vẫn đứng đó, ngay rìa đám đông nhà trai, bộ vest đen bóng phẳng phiu bỗng trở nên lạc lõng. Anh nhìn cảnh tượng mẹ mình đối đầu với mẹ Thảo, nhìn mẹ Thảo ôm chặt Thảo đang nức nở, nhìn sự xôn xao, bàn tán của những người xung quanh. Nhưng anh không nói một lời nào. Tay anh buông thõng bên người, khuôn mặt gần như không có biểu cảm, nhưng đôi mắt… Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Thảo, lộ rõ sự bối rối, một thoáng sợ hãi không che giấu được, pha lẫn cả sự bất lực đáng thương. Anh hoàn toàn bất động, như một bức tượng. Thảo trong vòng tay mẹ, nức nở nghe mẹ nói từng lời kiên quyết, lòng đau như cắt vì hoàn cảnh trớ trêu. Nhưng khi ngước nhìn về phía Hiếu, nhìn thấy cái khoảnh khắc ‘đóng băng’ của anh, cái vẻ mặt vừa bối rối vừa sợ hãi, lại không hề có động thái gì bảo vệ hay đứng về phía cô, Thảo cảm thấy một nhát dao lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim mình. Nước mắt cô càng tuôn rơi dữ dội hơn. Hóa ra, trong giây phút quyết định này, anh lại chọn cách im lặng đứng nhìn sao? Cô nhìn anh, chờ đợi một ánh mắt, một cử chỉ, một lời nói nào đó, dù chỉ là nhỏ nhất, nhưng không có gì cả. Hiếu vẫn đứng đó, bất động. Sự im lặng và bất lực của anh trong khoảnh khắc đó còn khiến Thảo đau lòng hơn cả lời lẽ cay nghiệt của mẹ anh.
“Trong vòng tay Mẹ Thảo, nước mắt Thảo vẫn tuôn rơi, nhưng tâm trí cô giờ đây không chỉ còn là nỗi đau vì yêu cầu trớ trêu hay sự bất động của Hiếu. Xung quanh, tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu lớn dần, lấn át cả không khí căng thẳng ban nãy. Từ những lời thì thầm ban đầu, giờ đây, những tiếng nói công khai bắt đầu vang lên từ đám đông hàng xóm.
Một bà cô đứng tuổi trong xóm, mái tóc đã bạc nhiều, khuôn mặt hiền hậu, bước lên vài bước, giọng đầy xót xa: “”Trời đất ơi, con bé Thảo. Mới hôm nào còn thấy nó chạy chơi quanh đây, giờ đã mang bụng bầu… mà nhà trai lại nỡ lòng nào…””.
Một bà hàng xóm khác tiếp lời, giọng chua chát hơn: “”Mang tiếng nhà giàu, sang trọng đấy à? Con nhà người ta có bầu rồi, sắp cưới đến nơi rồi mà còn bày cái trò độc ác thế? Bắt con bé bụng mang dạ chửa trèo tường? Ai đời lại thế!””.
Tiếng ồn ào đồng tình vang lên. “”Đúng rồi! Quá đáng thật!””, “”Tội nghiệp con bé Thảo quá!””, “”Bà Mẹ Thảo làm thế là đúng đấy!””, “”Cái nhà đấy thật là thất đức!””.
Những lời lẽ như mũi kim châm, hướng thẳng vào đoàn nhà trai đang đứng sững sờ. Mẹ Hiếu, nãy giờ vẫn giữ vẻ cao ngạo, sắc mặt bỗng chốc biến đổi. Bà nhìn quanh, thấy hàng chục ánh mắt của người dân trong xóm đang đổ dồn về phía mình, vừa giận dữ, vừa khinh miệt. Áp lực từ đám đông, thứ áp lực vô hình nhưng cực kỳ nặng nề của dư luận xóm làng, bắt đầu đè nén lên vai bà ta. Vẻ mặt bà ta lộ rõ sự khó chịu, xen lẫn một chút bối rối. Bà chưa từng nghĩ mọi chuyện lại có thể đi xa đến mức này, và bà chưa bao giờ quen với việc bị đám đông lên án như vậy.
Hiếu vẫn đứng đó, bất động. Anh nghe rõ từng lời xì xào, từng câu chỉ trích nhắm vào gia đình mình. Anh thấy ánh mắt phẫn nộ của hàng xóm, thấy khuôn mặt Mẹ Hiếu đang dần trở nên khó xử. Nỗi bối rối và sợ hãi trong mắt anh càng lúc càng lớn. Anh cảm thấy mình đang bị lôi vào một vòng xoáy mà anh hoàn toàn không kiểm soát được, và cái cảm giác bất lực ấy khiến anh muốn vỡ vụn. Nhưng anh vẫn không thể cất lời, như có thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng.
Mẹ Thảo siết chặt vòng tay ôm Thảo, đôi mắt kiên định nhìn về phía Mẹ Hiếu và đoàn nhà trai. Bà cảm nhận được sự đồng lòng, sự ủng hộ từ những người hàng xóm xung quanh. Sức mạnh từ đám đông ấy như tiếp thêm cho bà sự vững vàng để đối mặt với hoàn cảnh nghiệt ngã này. Bà biết, giờ đây, không chỉ còn là câu chuyện của hai gia đình, mà cả xóm làng này đang dõi theo, đang lên tiếng. Bà sẽ không lùi bước.”
“Mẹ Hiếu siết chặt tay, cố giữ vẻ bình tĩnh trước những lời xì xào, chỉ trích ngày càng lớn. Bà ta thấy rõ sự phẫn nộ trong mắt những người hàng xóm nghèo khó ấy, và cảm giác bị bủa vây bởi dư luận khiến bà ta khó chịu tột độ. Bà ta chưa bao giờ phải đối mặt với cảnh tượng này, với sự phản kháng công khai từ một đám đông mà bà ta luôn coi thường. Ánh mắt bà ta quét qua Thảo, qua Mẹ Thảo đang kiên định, rồi dừng lại ở Hiếu, đứa con trai đang đứng như trời trồng, mặt cắt không còn giọt máu. Cơn giận bỗng chốc chuyển hướng, dồn nén tất cả vào Hiếu.
Bà ta quay phắt sang Hiếu, giọng sắc lạnh, gằn từng chữ, như muốn ném hết sự bực tức, xấu hổ đang phải chịu đựng vào người con trai bất lực:
MẸ HIẾU
(Giọng cao, đầy uy quyền và giận dữ)
Hiếu! Con còn đứng đực ra đấy làm gì? Con có định rước dâu không hả?
Hiếu giật mình, ngước nhìn mẹ. Đôi mắt anh đầy hoang mang và sợ hãi, không biết phải phản ứng thế nào trước áp lực tứ phía.
MẸ HIẾU
(Nhìn thẳng vào mắt Hiếu, lời nói như nhát dao)
Bây giờ mẹ cho con chọn. Một là con dâu bà đây, dù bầu bí thế nào, cũng phải trèo qua cái tường nhà mình mà vào. Theo đúng ý mẹ! Hai là…
Bà ta dừng lại một nhịp, liếc nhìn Thảo và Mẹ Thảo với ánh mắt khinh miệt tột độ, rồi lại nhìn Hiếu, giọng nói đanh thép, không chút khoan nhượng.
MẸ HIẾU
Hai là hủy hôn! Ngay lập tức! Con chọn đi! Mẹ và cái nhà kia… không sống chung được!
Lời nói của Mẹ Hiếu vang lên, chát chúa giữa không khí căng thẳng, như một tiếng sét đánh ngang tai tất cả mọi người. Đám đông im bặt, nín thở dõi theo. Thảo trong vòng tay mẹ, cả người run lên. Mẹ Thảo siết chặt vòng tay hơn, nhìn Hiếu với ánh mắt vừa khẩn cầu, vừa chờ đợi. Hiếu đứng sững sờ, khuôn mặt trắng bệch. Anh bị dồn vào thế bí, buộc phải đưa ra lựa chọn giữa người mẹ đang thị uy và người vợ sắp cưới đang mang trong mình giọt máu của anh, đứng đó yếu ớt nhưng kiên cường. Nỗi sợ hãi trong anh dâng lên tột độ. Anh nhìn mẹ, nhìn Thảo, môi mấp máy nhưng không thể thốt nên lời nào. Toàn bộ áp lực giờ đổ dồn lên vai Hiếu, bắt anh phải quyết định số phận của tất cả.”
“Hiếu đứng sững sờ, khuôn mặt trắng bệch. Anh bị dồn vào thế bí, buộc phải đưa ra lựa chọn giữa người mẹ đang thị uy và người vợ sắp cưới đang mang trong mình giọt máu của anh, đứng đó yếu ớt nhưng kiên cường. Nỗi sợ hãi trong anh dâng lên tột độ. Anh nhìn mẹ, nhìn Thảo, môi mấp máy nhưng không thể thốt nên lời nào. Toàn bộ áp lực giờ đổ dồn lên vai Hiếu, bắt anh phải quyết định số phận của tất cả. Anh không nói. Không một lời. Cứ đứng chết trân như pho tượng giữa bao ánh mắt dõi theo.
Mẹ Thảo nhìn Hiếu, ánh mắt từ khẩn cầu dần chuyển sang thất vọng và cuối cùng là một sự lạnh lẽo quyết định. Bà hiểu. Hiếu đã chọn sự im lặng, hay đúng hơn, anh không đủ can đảm để đối đầu với mẹ anh, không đủ mạnh mẽ để bảo vệ Thảo. Lồng ngực bà nghẹn lại vì nỗi chua xót, nhưng rồi sự kiên định trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bà siết chặt lấy Thảo đang run rẩy trong vòng tay mình.
Họ lùi lại một bước, tách mình khỏi tâm điểm của sự chú ý đầy ác ý. Thảo nép sâu vào lòng mẹ, tiếng nức nở bật ra khỏi cuống họng bị nghẹn ứ. Nước mắt vẫn chảy không ngừng, làm ướt đẫm vai áo mẹ. Cô cố gắng thều thào, giọng đứt quãng vì tiếng khóc.
THẢO
(Giọng run rẩy, yếu ớt)
Mẹ ơi… đừng vì con mà… chịu đựng nữa… Con… con sợ…
Mẹ Thảo siết chặt vòng tay ôm lấy Thảo, như muốn truyền hết sức mạnh và sự bảo vệ cho con gái bé bỏng. Bà áp má vào tóc Thảo, cảm nhận sự run rẩy của con. Bà ngắt lời Thảo bằng một giọng dứt khoát, không còn chút do dự hay sợ hãi nào nữa.
MẸ THẢO
(Giọng trầm ấm, kiên định)
Không sao con. Mẹ không để con bị sỉ nhục nữa. Không bao giờ nữa.
Bà ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua Mẹ Hiếu vẫn đang đứng đó với vẻ mặt đắc thắng xen lẫn bực dọc, rồi quay lại nhìn Thảo. Trong ánh mắt ấy không chỉ có tình yêu thương bao la dành cho con gái, mà còn là sự kiên định sắt đá của một người mẹ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ con mình khỏi tổn thương. Bà đã chịu đựng đủ rồi. Đã đến lúc mọi chuyện phải kết thúc theo cách khác.”
“Không khí vẫn đặc quánh sự im lặng đến nghẹt thở sau lời tuyên bố dứt khoát của Mẹ Thảo. Mẹ Hiếu đứng đó, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa giận dữ, nhưng chưa kịp thốt ra lời nào. Đoàn rước dâu và những người xung quanh vẫn nín thở theo dõi. Hiếu vẫn đứng chết trân, ánh mắt không rời khỏi mẹ mình.
Nhưng rồi, một sự thay đổi nhỏ bắt đầu xuất hiện. Hiếu hít một hơi thật sâu, lồng ngực phồng lên rồi xẹp xuống. Đó là một hơi thở của sự giải thoát, hay có lẽ là của sự tập trung cuối cùng. Đôi mắt anh dần lấy lại tiêu cự, không còn vẻ hoảng loạn và sợ hãi như trước nữa. Khuôn mặt trắng bệch của anh nhuốm một chút màu sắc của sự sống và sự quyết định.
Anh bắt đầu cất bước. Từng bước chân chậm rãi, nhưng vô cùng kiên định, anh tiến về phía Thảo và Mẹ Thảo, những người đang nép vào nhau ở một bên. Mẹ Hiếu lập tức cau mày, ánh mắt sắc lẻm nhìn con trai, như muốn dùng ý chí áp chế bước chân anh. Nhưng Hiếu không dừng lại. Anh bước tới, khoảng cách giữa anh và Thảo chỉ còn vài bước chân.
Anh không nhìn Thảo ngay. Thay vào đó, anh ngước lên, nhìn thẳng vào Mẹ Hiếu đang đứng ở cổng. Ánh mắt anh lúc này hoàn toàn khác. Nó không còn chút sợ hãi nào còn sót lại. Thay vào đó là một ngọn lửa quyết tâm âm ỉ cháy, là sự cương nghị và một nỗi đau xót sâu sắc trộn lẫn. Anh đã nhìn thấy đủ. Đã chịu đựng đủ sự im lặng của chính mình. Đã đến lúc anh phải lên tiếng.”
“Hiếu bước đến, dừng lại ngay bên cạnh Thảo. Bàn tay anh run nhẹ, nhưng rồi anh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thảo. Bàn tay cô siết chặt lấy tay anh, như thể đó là sợi dây cứu sinh duy nhất. Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cổng, nơi Mẹ Hiếu đang đứng.
Anh xoay người lại một chút, kéo Thảo sát vào bên mình, như một lời khẳng định không lời. Mẹ Hiếu nhìn hành động đó, đôi mắt sắc bén càng nheo lại. Mẹ Thảo vẫn đứng đó, nước mắt lưng tròng, trái tim như bị bóp nghẹt.
Hiếu hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng phồng. Anh nhìn thẳng vào mắt Mẹ Hiếu, giọng nói vang lên không quá lớn, nhưng rõ ràng, dứt khoát, xé tan bầu không khí im lặng:
“”Con sẽ không để Thảo trèo tường.””
Lời nói như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những gợn sóng bàng hoàng. Mẹ Hiếu cứng người lại, vẻ mặt từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc.
“”Con sẽ đưa cô ấy đi đường chính.””
Hiếu tiếp tục, giọng anh không hề nao núng. Anh siết nhẹ tay Thảo, truyền cho cô sức mạnh. Thảo ngước nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ.
“”Nếu mẹ không đồng ý…””
Anh dừng lại một chút, ánh mắt đầy cương nghị đối diện với ánh mắt đang tóe lửa của Mẹ Hiếu.
“”…vậy con sẽ tự rước dâu theo cách của con!””
Câu nói cuối cùng rơi xuống như một tiếng sét. Đoàn rước dâu, những người hàng xóm hiếu kỳ, tất cả đều đứng chết lặng. Họ nhìn Hiếu, nhìn Mẹ Hiếu, nhìn Thảo và Mẹ Thảo, không ai dám thốt ra lời nào. Lời tuyên bố của Hiếu không chỉ là sự thách thức với mẹ anh, mà còn là sự lật ngược hoàn toàn mọi kỳ vọng và định kiến. Không khí căng thẳng đến cực điểm, chờ đợi phản ứng tiếp theo.”
“Mẹ Hiếu đứng chết trân, đồng tử giãn ra vì sốc. Vẻ mặt bà chuyển từ kinh ngạc sang bàng hoàng tột độ, rồi chỉ trong tích tắc, nó co rúm lại trong cơn thịnh nộ khủng khiếp. Môi bà run bần bật, tiếng thở dốc rít qua kẽ răng. Bà giơ tay lên, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Hiếu, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
“”Mày… mày vừa nói cái gì?”” Tiếng bà khản đặc, như bị xé toạc ra từ lồng ngực.
Hiếu vẫn nắm chặt tay Thảo, vai hơi nhô lên, tấm lưng thẳng tắp như bức tường chắn. Anh đối diện với cơn giận dữ sắp bùng phát của mẹ mà không lùi bước.
“”Con nói, con sẽ đưa Thảo đi đường chính. Nếu mẹ không đồng ý…”” Hiếu lặp lại, giọng anh vẫn kiên định, “”Con sẽ tự rước dâu theo cách của con.””
Câu trả lời dứt khoát của Hiếu như đổ thêm dầu vào lửa. Mẹ Hiếu không kìm được nữa. Bà hét lên một tiếng the thé, chói tai, xé tan bầu không khí.
“”Mày! Mày là đứa con bất hiếu! Mày dám… dám cãi lời mẹ vì cái con bé bụng mang dạ chửa kia à?”” Bà la hét, giọng lạc đi vì giận. Toàn thân bà run rẩy, bước chân lảo đảo như sắp ngã quỵ, nhưng cơn cuồng nộ lại tiếp thêm sức mạnh khiến bà đứng vững và lao về phía Hiếu, Mẹ Thảo sợ hãi lùi lại.
“”Tao không có đứa con như mày! Mày cút! Cút đi cùng với nó!”” Bà gào thét, tay chân múa loạn xạ, gần như bổ nhào vào Hiếu nếu anh không kịp giữ khoảng cách.
Đoàn rước dâu, những người hàng xóm hiếu kỳ, tất cả đều xôn xao, tiếng bàn tán nhỏ dần rồi lớn dần lên, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn. Có người sợ hãi lùi lại, có người lại tiến sát hơn để hóng chuyện. Cảnh tượng trước cổng Nhà Thảo hoàn toàn trở nên hỗn loạn. Mẹ Hiếu vẫn đang gào thét, chửi bới, còn Hiếu thì kiên quyết bảo vệ Thảo, tạo thành một trung tâm của cơn bão cảm xúc. Thảo nép chặt vào Hiếu, khuôn mặt tái mét nhưng trong đôi mắt ngấn lệ lại thấp thoáng một tia hy vọng mong manh. Mẹ Thảo nhìn cảnh tượng, nước mắt chảy dài, bà chỉ biết đứng đó, bất lực và đau đớn.”
Giữa mớ hỗn độn của tiếng la hét, chửi bới từ Mẹ Hiếu và những xì xào bàn tán từ đám đông, Mẹ Thảo vẫn đứng đó, nước mắt chảy dài. Ánh mắt bà không còn nhìn vào khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của Mẹ Hiếu, mà chuyển sang nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của Hiếu, người đang che chắn cho con gái bà. Bà thấy cách Hiếu siết chặt tay Thảo, thấy sự kiên định trong ánh mắt anh khi đối diện với chính mẹ ruột mình. Hiếu không màng đến sự giàu sang, không run sợ trước cơn thịnh nộ, chỉ một mực bảo vệ Thảo. Chính khoảnh khắc ấy, điều mà Mẹ Thảo luôn lo sợ – rằng con gái bà sẽ bị rẻ rúng – dường như tan biến. Bà nhận ra, người đàn ông này, bằng hành động của mình, đã chứng minh anh thực sự yêu thương và tôn trọng Thảo. Một nụ cười nhẹ, đầy nước mắt, nở trên môi bà. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng giờ đây không còn chỉ là sự bất lực và đau đớn, mà còn có cả một tia hy vọng và sự thấu hiểu. Bà quay sang nhìn Thảo, đứa con gái đang nép vào Hiếu, khuôn mặt tái mét nhưng ánh mắt lấp lánh. Mẹ Thảo hít một hơi thật sâu, sự do dự cuối cùng trong lòng bà tan biến. Bà gật đầu nhẹ với Thảo, một cái gật đầu chứa đựng bao sự gửi gắm và tin yêu. “Đi đi con,” bà nói, giọng bà run run nhưng chất chứa sự kiên quyết của một người mẹ đã đưa ra quyết định khó khăn nhất. “Đi với người đàn ông của con.” Bà tin vào sự lựa chọn của Hiếu, tin rằng anh sẽ mang lại hạnh phúc và sự tôn trọng mà Thảo xứng đáng nhận được, dù phải đánh đổi điều gì đi chăng nữa.
“Thảo nhìn mẹ, nước mắt lưng tròng nhưng ánh mắt chứa đựng sự biết ơn vô hạn. Mẹ Thảo gật đầu lần nữa, nụ cười vẫn còn đó, mặn chát nước mắt. Hiếu hiểu, anh quay sang nhìn Mẹ Thảo một thoáng, ánh mắt trầm tĩnh thay cho lời cảm ơn. Bàn tay anh siết chặt tay Thảo hơn nữa, như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Anh quay người lại, không do dự. Đoàn người nhà trai và bà con hàng xóm vẫn còn đứng chết lặng, những tiếng xì xào ban nãy đã tắt ngấm. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào họ. Mẹ Hiếu đứng đó, khuôn mặt biến dạng vì tức giận, đôi mắt trợn trừng nhìn con trai nắm tay người con gái bà khinh bỉ.
Hiếu không nói lời nào. Anh dìu Thảo, từng bước, bước qua đám đông đang sững sờ. Tiếng xột xoạt của váy cưới trên nền đất vang lên trong không gian im ắng đến đáng sợ. Mỗi bước chân của họ như dẫm lên sự kiêu ngạo của Mẹ Hiếu, dẫm lên những định kiến và sự toan tính. Mẹ Hiếu như bừng tỉnh, bà ta hét lên:
“”Thằng Hiếu! Mày điên rồi à? Mày đi đâu đấy? Quay lại ngay!””
Hiếu không quay đầu. Anh vẫn giữ chặt tay Thảo, bước đi kiên định. Anh không đi về phía chiếc cổng sắt nơi xe hoa đang đậu, không đi về phía con đường quen thuộc dẫn đến nhà mình. Anh rẽ thẳng, hướng ra con đường lớn phía trước, con đường ngược lại với lối vào nhà Thảo.
Mẹ Hiếu lao theo, giọng bà ta the thé: “”Mày dám bỏ đi? Bỏ cái đám cưới này? Bỏ hết tất cả vì con ranh đấy hả?””
Đám đông bắt đầu xôn xao trở lại, những lời bàn tán nhỏ dần biến thành tiếng rì rầm như ong vỡ tổ. Nhưng Hiếu không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì ngoài Thảo và con đường phía trước. Thảo nép vào anh, bàn tay cô run rẩy nhưng bước chân vững vàng theo từng bước chân anh.
Họ bước ra khỏi cổng, để lại phía sau ngôi nhà nhỏ, đám rước dâu hỗn loạn và khuôn mặt đầy căm giận của Mẹ Hiếu. Con đường lớn trải nhựa đón lấy họ, vắng vẻ và rộng mở. Họ đi, bỏ lại tất cả phía sau.”
“Thảo và Hiếu đã bước ra con đường lớn, hình bóng họ nhỏ dần lại. Phía sau, tại ngôi nhà nhỏ, khung cảnh vẫn như bị đóng băng. Đoàn người nhà trai đứng ngây ra, mắt tròn xoe nhìn theo hai người. Mẹ Hiếu vẫn đang hét lên những lời chói tai, nhưng giọng bà ta như bị nuốt chửng bởi sự ngỡ ngàng chung.
Mâm quả cưới được xếp ngay ngắn trước hiên nhà Thảo vẫn còn đó, tươi rói nhưng lạc lõng đến đau lòng. Dàn nhạc cưới, ban nãy còn tưng bừng náo nhiệt, giờ im bặt như tờ. Chỉ còn lại tiếng gió khẽ lùa qua những tấm bạt trang trí.
Sự im lặng kéo dài chỉ trong vài giây, trước khi vỡ òa thành những tiếng xì xào, bàn tán.
“”Trời ơi… Thế là thế nào?””
“”Bỏ đi thật rồi à? Bỏ cả đám cưới thế này ư?””
“”Đúng là không thể tin được! Bao nhiêu công chuẩn bị…””
“”Nhà bà Hiếu giàu có thế mà hành xử kỳ cục quá thể! Bắt con dâu trèo tường?””
“”Đúng rồi, tôi nghe loáng thoáng thế. Thương con bé Thảo quá, bụng to thế rồi còn…””
“”Ai ngờ được kết cục lại ra thế này! Cả cái xóm này chắc chưa từng có đám cưới nào như vậy!””
Những tiếng bàn tán ngày càng lớn, chen lẫn tiếng thở dài, tiếng lắc đầu và cả những ánh mắt tò mò, hiếu kỳ pha lẫn thương cảm. Mẹ Hiếu nghe những lời xì xào bàn tán về mình, khuôn mặt bà ta càng thêm tím tái vì tức giận và nhục nhã. Bà ta quay phắt lại nhìn đoàn người nhà trai và đám đông, ánh mắt như muốn thiêu cháy tất cả.
Thế nhưng, không ai quan tâm đến ánh mắt của bà ta nữa. Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào hai hình bóng nhỏ bé đang cùng nhau bước đi trên con đường phía trước. Một người mặc váy cô dâu, một người mặc vest chú rể, nhưng họ không đi về phía hạnh phúc đã định sẵn, mà đi về phía một tương lai hoàn toàn không ai biết trước.
Mẹ Thảo đứng đó, lặng lẽ nhìn theo con gái. Khóe mắt bà vẫn còn ướt, nhưng nụ cười lúc nãy giờ đã thay bằng ánh mắt kiên định và tràn đầy yêu thương. Bà biết, con gái bà đã chọn con đường riêng, và bà tin vào sự lựa chọn của con.
Cảnh tượng đoàn rước dâu ngổn ngang, mâm quả bị bỏ lại và tiếng bàn tán xôn xao của cả xóm trở thành cái kết không ai ngờ tới cho một đám cưới tưởng chừng đã định sẵn. Thảo và Hiếu cứ thế bước đi, bỏ lại sau lưng tất cả sự ngỡ ngàng, những lời đàm tiếu và một đám cưới dang dở.”
“Thảo và Hiếu bước đi trên con đường làng, xa dần khỏi ngôi nhà Thảo và đám cưới hỗn loạn. Nắng sớm chiếu xuống hai bóng người mặc lễ phục cưới, trông lạc lõng giữa cảnh vật quen thuộc. Tay họ siết chặt lấy nhau.
Sự nhẹ nhõm khi thoát khỏi cảnh tượng sỉ nhục vừa qua vẫn còn đọng lại đâu đó trong mắt họ, nhưng nhanh chóng bị lu mờ bởi nỗi lo lắng nặng trĩu về chặng đường sắp tới. Họ không có kế hoạch. Không tiền bạc. Chỉ có nhau và đứa bé đang lớn dần trong bụng Thảo.
Họ không nói nhiều. Mỗi bước chân đều chứa đựng sự quyết tâm trộn lẫn với sự bấp bênh. Con đường trải nhựa quen thuộc ngày thường bỗng trở nên xa lạ, như con đường đời phía trước họ chưa từng bước qua.
Thảo đưa mắt nhìn sang Hiếu. Gương mặt anh đẫm mồ hôi, ánh mắt kiên định nhưng ẩn chứa nỗi hoang mang. Cô biết, anh cũng đang sợ hãi, nhưng vì cô và con, anh đã chọn bước đi cùng cô.
Hiếu cảm nhận ánh mắt của Thảo. Anh siết chặt tay cô hơn. “”Em có hối hận không?”” anh khẽ hỏi, giọng khan đặc.
Thảo lắc đầu, tựa đầu vào vai anh. “”Không. Chỉ cần có anh… em không hối hận.”” Cô nói, giọng run run.
Họ tiếp tục bước đi, bỏ lại sau lưng những lời đàm tiếu sắp sửa bùng lên, bỏ lại những ràng buộc xã hội và sự kỳ vọng của hai bên gia đình. Phía trước họ là một tương lai hoàn toàn trắng, đầy thử thách, nhưng ít nhất, họ đang đối mặt nó cùng nhau. Dưới ánh nắng ban mai, hai con người vừa từ bỏ một đám cưới được định sẵn bước đi, hướng về phía không ai biết. Bụng Thảo nhô lên dưới lớp váy cưới trắng, như một lời nhắc nhở về sinh linh bé bỏng sắp chào đời, một trách nhiệm lớn lao đè nặng lên đôi vai non nớt của họ. Con đường làng cứ thế trải dài, dẫn họ tới một khởi đầu mới đầy bấp bênh.”
“Mẹ Thảo vẫn đứng đó, trước cánh cổng sắt đã han gỉ của ngôi nhà nghèo, nhìn theo hai bóng người mặc lễ phục cưới khuất dần nơi cuối con đường. Chiếc váy cưới trắng của con gái hòa lẫn vào màu áo vest đen của con rể, chỉ còn là hai chấm nhỏ li ti rồi tan biến hẳn vào cảnh vật. Nước mắt vẫn lã chã rơi trên gò má khắc khổ của bà, nhưng không còn là nước mắt của sự tủi nhục hay bất lực. Đó là nước mắt của một người mẹ yêu con vô điều kiện, nước mắt của sự tự hào khi thấy con đủ mạnh mẽ để đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, và nước mắt của niềm tin sắt đá vào tình yêu và sự lựa chọn của con gái và chàng rể.
Bà siết chặt bàn tay vào nhau, cảm nhận sự trống rỗng trong lòng. Đám cưới đã không diễn ra như cách người đời mong đợi, nhưng con gái bà đã không bị sỉ nhục. Con gái bà đã được người mình yêu nắm tay bước đi. Con đường phía trước của hai đứa sẽ gian nan lắm, bà biết chứ. Không tiền bạc, không sự giúp đỡ từ gia đình, lại còn đứa cháu sắp chào đời. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Hiếu khi nắm tay Thảo bước khỏi cổng, bà tin rằng chàng trai đó sẽ không buông tay con gái bà. Bà tin vào sự lựa chọn của Thảo.
Một làn gió sớm thổi qua, mang theo hơi lạnh se sắt của buổi ban mai. Mẹ Thảo vẫn đứng bất động, trái tim vừa nhẹ nhõm vì con được giải thoát khỏi sự sỉ nhục, lại vừa nặng trĩu nỗi lo cho tương lai đầy bấp bênh của hai đứa trẻ. Bà chỉ còn biết thầm cầu nguyện, mong cho hai con đủ sức mạnh để vượt qua tất cả. Bóng lưng gầy gò của bà cô độc trước hiên nhà, nhìn về phía con đường vắng nơi hai đứa con vừa đi qua, mang theo tất cả hy vọng và nỗi lo của bà.”
“Họ cứ thế đi, rời xa ngôi nhà nghèo nơi mà lẽ ra một đám rước dâu linh đình phải diễn ra. Áo vest đen và váy cưới trắng giờ không còn mang ý nghĩa của nghi lễ, mà là biểu tượng cho một quyết định liều lĩnh, một sự dứt bỏ khỏi những ràng buộc cay nghiệt. Hiếu nắm chặt tay Thảo, dẫn cô đi dọc con đường làng quen thuộc. Họ không biết sẽ đi đâu, chỉ biết cần tìm một nơi yên tĩnh, tách biệt khỏi những ánh mắt tò mò và những lời phán xét.
Cuối cùng, họ dừng lại bên bờ sông, dưới một gốc cây cổ thụ rủ bóng. Nơi đây thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy rì rầm và tiếng lá cây xào xạc trong gió. Thảo ngồi xuống thềm đá lạnh lẽo, cảm giác mệt mỏi và nhẹ nhõm đan xen. Cô tựa đầu vào vai Hiếu. Bờ vai anh thật vững chãi, mang lại cho cô một cảm giác an toàn chưa từng có. Hiếu đưa tay ôm nhẹ lấy Thảo, bàn tay kia khẽ đặt lên bụng cô, nơi sinh linh bé bỏng của họ đang lớn dần. Anh cảm nhận được sự tròn đầy dưới lớp vải váy cưới mỏng manh.
Không có lời nói nào, chỉ có sự im lặng. Sự im lặng của hai con người vừa trải qua một biến cố lớn, của hai trái tim đang tìm thấy nhau giữa bão táp. Họ không có đám cưới rình rang như mơ ước, không có sự chúc phúc trọn vẹn từ cả hai bên gia đình. Con đường phía trước mù mịt những khó khăn: gánh nặng cơm áo gạo tiền, sự phản đối từ mẹ Hiếu, những định kiến của xã hội. Nhưng trong khoảnh khắc này, tựa vào nhau, họ tìm thấy một thứ quý giá hơn tất cả sự hào nhoáng và chấp thuận giả tạo: sự bình yên và vững chãi nơi tâm hồn.
Thảo ngước nhìn Hiếu, ánh mắt cô đầy tin tưởng và biết ơn. Hiếu mỉm cười nhẹ, nụ cười xua tan đi vẻ mệt mỏi và lo lắng. Anh biết, họ vừa lựa chọn con đường khó khăn nhất, nhưng đó là con đường duy nhất mà họ có thể thật sự sống cho tình yêu của mình, cho đứa con của mình. Họ hiểu rằng, hành trình xây dựng một gia đình thật sự không bắt đầu bằng một đám cưới xa hoa, mà bằng sự đồng lòng, hy sinh và tình yêu thương chân thành. Cuộc chiến của họ không phải là chống lại những người khác, mà là cùng nhau vượt qua thử thách của cuộc đời. Họ còn trẻ, còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng nhìn vào mắt nhau, họ biết mình không đơn độc. Tình yêu và trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong bụng Thảo là động lực mạnh mẽ nhất để họ cùng nhau chiến đấu. Họ sẽ phải làm lại từ đầu, không có sự nâng đỡ, nhưng họ có nhau. Và đôi khi, chỉ cần có thế là đủ. Bình yên không phải là không có sóng gió, mà là tìm thấy bến đỗ vững chắc trong tim nhau, giữa muôn trùng giông bão. Họ ngồi đó, bên dòng sông tĩnh lặng, cảm nhận nhịp đập của hai trái tim cùng chung một nhịp đập, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì sẽ đến.”

