“Chị chồng mặc váy 2 dây rồi ôm gối sang đòi ngủ cùng vợ chồng tôi đêm tân hôn, lại còn đòi nằm giữa, nửa đêm đang mơ màng thì tôi nghe thấy r-ì rầ-m sau lưng, quay ra nhìn thì ch;/ết lặng…
Tối t-ân hô;/n, tôi vừa c-;ởi vá-y cưới, rửa mặt xong, chưa kịp ngồi xuống giường thì cửa phòng cộc cộc.
Chị chồng – 30 tu-ổi, chưa chồng, tính tình qu-ái đả-n – tay ôm gối, mặc nguyên váy hai dây sát người, cười như không có gì:
“Tối nay chị ngủ cùng hai đứa nha! Từ nhỏ chị với em trai chưa từng ngủ riêng đêm nào, hôm nay nó cưới vợ nên chị… hụt hẫng.”
Tôi giật mình quay sang chồng. Anh ấp úng:
“Chị chỉ nói đùa thôi mà… phải không chị?”
Chị ấy liế-c anh một cái rồi nhìn tôi, cười nửa miệng:
“Chị không đùa. Chị nằm giữa. Vừa là để giữ ‘sạch sẽ’ cho đêm đầu, vừa… đỡ nhớ thằng út.”
Tôi đông cứng. Người mới vào nhà chồng chưa đầy 24h, giờ mà cãi thì chẳng khác nào “hỗn”. Mẹ chồng thì đứng ngoài cửa nói vọng vào:
“Cho chị nó nằm đi, chuyện nhỏ xíu mà!”
Thế là… tôi nằm ngoài, chồng nằm sát tường, giữa là chị chồng.
Tôi cố nhắm mắt, nuốt cục nghẹn. Nhưng đến khoảng 2h đêm, đang mơ màng thì tôi nghe tiếng thì thầm khe khẽ phía sau lưng mình. Một âm thanh rất gần, rít rít từng chữ một…
Tim tôi đập thình thịch. Tôi từ từ quay lại — và chế;/t lặng …Xem thêm dưới bình luận bình luận”
“Trong ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến người vợ trẻ như bị ai dội một gáo nước đá vào giữa đêm đông. Máu trong người cô như đông lại.
Chị chồng cô, Lan, không chỉ đang thì thầm. Bàn tay chị ta siết chặt lấy tay Nam, những ngón tay gầy guộc bấu vào đến trắng bệch. Nước mắt lăn dài trên gò má người phụ nữ ba mươi tuổi, miệng vẫn không ngừng mấp máy những lời van lơn, nỉ non bệnh hoạn: “Nam… em chỉ có mình chị thôi… đừng bỏ chị… em trai của chị…”
Nhưng điều khiến cô chết đứng không phải là hành động của Lan, mà là phản ứng của chính chồng mình.
Nam, người chồng vừa thề non hẹn biển với
cô vài tiếng trước, không hề đẩy ra. Anh cũng không tỏ ra khó chịu. Ngược lại, ngón tay cái của anh đang chậm rãi, vỗ về trên mu bàn tay của chị gái mình, một cử chỉ an ủi đầy dịu dàng mà đáng lẽ chỉ nên dành cho vợ. Gương mặt anh ta trong bóng tối trông thật bình thản, thậm chí còn có nét cam chịu.
Cơn buồn ngủ tan biến, chỉ còn lại sự ghê tởm và nỗi kinh hoàng lạnh buốt. Cảnh tượng này không thể gọi là tình cảm chị em. Đây là sự chiếm hữu độc đoán, là một mối quan hệ sai trái, bệnh hoạn đang diễn ra ngay trên chiếc giường tân hôn của cô, ngay bên cạnh cô.
Cô nín thở, lồng ngực đau nhói. Một câu hỏi sắc như dao xoáy vào tâm trí: Cô đã cưới một người chồng, hay đã bước vào một gia đình loạn trí? Bàn tay đặt bên hông của cô từ từ siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt.”
“Cơn giận dữ và cảm giác bị sỉ nhục khiến cô muốn bật dậy, hét vào mặt cả hai con người bệnh hoạn kia. Nhưng một chút lý trí cuối cùng đã níu cô lại. Cô không thể làm bung bét mọi chuyện ngay bây giờ, khi cô chỉ có một mình, yếu thế trong chính căn nhà này.
Đột nhiên, Nam khẽ cựa mình. Cử động nhỏ đó như một tiếng sét đánh ngang tai cô. Theo bản năng, cô vội nhắm nghiền mắt lại, toàn thân buông lỏng, hơi thở đều đặn một cách giả tạo. Cô phải giả vờ ngủ say. Phải nghe. Phải biết.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, dội vào tai những âm thanh hoảng loạn. Não cô quay cuồng với hàng vạn câu hỏi không lời đáp. Tại sao? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Cô nín thở, dồn toàn bộ sự tập trung vào đôi tai. Và rồi, cô nghe thấy. Tiếng chị chồng rít lên khe khẽ, một lời thì thầm ma mị, dai dẳng như một lời nguyền, đủ để cô nghe rõ từng chữ:
LAN
(Thì thầm, giọng nũng nịu xen lẫn trách móc)
Nam, em hứa với chị sẽ không bao giờ bỏ chị một mình cơ mà… Em quên rồi sao?
Một khoảng lặng chết người bao trùm. Cô chờ đợi một lời phản kháng, một câu gắt gỏng, hay ít nhất là một sự khó chịu từ Nam. Nhưng không. Chỉ có sự im lặng đồng lõa.
Rồi một tiếng “”Ừm”” trầm thấp vang lên từ cổ họng chồng cô. Một tiếng “”ừm”” cam chịu, mệt mỏi, nhưng tuyệt nhiên không có sự chối từ.
Cảm giác ghê tởm và bị phản bội trào ngược lên cuống họng, khiến cô suýt nữa nôn khan. Toàn bộ câu chuyện cổ tích về tình yêu, về người chồng hoàn hảo, về gia đình hạnh phúc vỡ tan tành trong khoảnh khắc. Hóa ra, cô chỉ là kẻ thứ ba, một vật trang trí được đưa về cho đủ lệ bộ, để che đậy cho mối quan hệ loạn伦 ghê tởm này.
Bàn tay đang siết chặt của cô từ từ buông ra, rồi lại nắm vào. Sự phẫn nộ ban đầu dần được thay thế bằng một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Cô không còn sợ hãi nữa. Thay vào đó, một sự quyết tâm sắt đá bắt đầu hình thành trong tâm trí cô. Cô sẽ không bỏ đi. Cô phải ở lại. Cô phải lật cho bằng được bộ mặt giả tạo của gia đình này ra ánh sáng.”
“Ngọn lửa phẫn nộ trong cô được dập tắt bằng một sự lạnh giá đến tột cùng. Cô không còn cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ nữa, thay vào đó là một sự trống rỗng, chết lặng. Cô nghe thấy tiếng sột soạt của chăn đệm khi Lan khẽ dịch người, lấn thêm một chút về phía Nam, như một con thú cưng đang tìm kiếm hơi ấm của chủ.
Nam vẫn im lặng một lúc lâu, một khoảng lặng dài đến mức cô tưởng như anh đã ngủ thiếp đi. Nhưng không. Cô cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng, rồi một hơi thở dài, mệt mỏi thoát ra. Hơi thở đó không chứa đựng sự bực bội, mà là một sự cam chịu đã thành thói quen. Giọng anh vang lên, cũng thì thầm, nhưng không phải để mắng mỏ, mà là để dỗ dành.
NAM
(Thì thầm, mệt mỏi)
Em biết rồi, chị ngủ đi. Có em ở đây rồi.
Câu nói đó, dù nhẹ như gió thoảng, lại giống như một nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào tim cô, xoáy sâu vào đó và nghiền nát mọi hy vọng cuối cùng. Anh biết. Anh biết tất cả. Anh không hề khó chịu, không hề thấy hành động của chị gái mình là sai trái, quái đản. Anh còn đang an ủi, đang vỗ về cho sự bệnh hoạn đó.
Nước mắt cô chực trào ra, nhưng cô đã nuốt ngược vào trong. Khóc lúc này thì được gì? Chỉ chứng tỏ mình yếu đuối mà thôi. Cảm giác bị phản bội giờ đây còn đau đớn hơn cả sự ghê tởm ban đầu. Cô cứ ngỡ mình là nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu của đời mình, nhưng hóa ra, cô chỉ là một diễn viên phụ, một tấm bình phong được dựng lên để che đậy cho mối quan hệ loạn伦 kinh tởm giữa hai chị em họ.
Toàn bộ tình yêu, sự ngưỡng mộ cô dành cho Nam bỗng chốc hóa thành tro bụi. Người đàn ông dịu dàng, tâm lý mà cô hết lòng yêu thương chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Bên trong, anh ta là một kẻ đồng lõa nhu nhược, một kẻ đã bán đứng cuộc hôn nhân của chính mình ngay trong đêm tân hôn.
Cô nhận ra một sự thật cay đắng: mình đã cưới nhầm người. Nhưng giờ đây, cô không còn là cô gái ngây thơ mơ mộng về một mái ấm hạnh phúc nữa. Nằm im lìm giữa hai con người bệnh hoạn, trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo, một quyết định sắt đá đã được định hình. Cô sẽ không đi đâu cả. Trò chơi này, cô sẽ chơi với họ đến cùng.”
“Quyết định sắt đá đã được định hình, và hành động diễn ra ngay sau đó. Không một giây chần chừ. Sự im lặng kéo dài thêm đúng ba nhịp thở, đủ để cô gom góp tất cả sự khinh bỉ vào một màn kịch hoàn hảo.
Cô đột ngột bật người dậy, một hành động dứt khoát và mạnh mẽ. Đồng thời, một tràng ho sặc sụa, dữ dội xé toạc không gian tĩnh mịch của căn phòng. Cơn ho nghe thật đến mức chính cô cũng gần như tin vào nó, nó kéo theo cả lồng ngực rung lên bần bật.
Trong lúc cả Nam và Lan còn chưa kịp định thần, cánh tay cô đã vươn ra, dứt khoát và lạnh lùng, tìm đến công tắc đèn ngủ trên chiếc tủ đầu giường.
*Tách.*
Ánh sáng trắng xóa, tàn nhẫn đột ngột tràn ngập căn phòng, xua tan bóng tối và phơi bày tất cả.
Lan giật bắn mình như bị điện giật. Bàn tay đang đặt trên ngực Nam của chị ta vội rụt lại như phải bỏng. Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, chị ta vội vàng đưa tay lên quệt ngang mắt, như thể muốn che giấu một giọt nước mắt tội lỗi vừa rơi.
Nam sững sờ, đôi mắt mở to nhìn vợ, sự bối rối và một thoáng tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt. Anh ta lắp bắp, không biết phải phản ứng ra sao trước sự thay đổi 180 độ của người vợ mới cưới.
NAM
(Hoảng hốt)
Em… em sao thế? Khó chịu ở đâu à?
Anh ta định đưa tay ra đỡ lấy cô, nhưng cô đã nhẹ nhàng gạt đi. Cô nhìn thẳng vào mắt chồng, rồi liếc sang chị chồng đang co rúm người lại. Một nụ cười nhẹ, đầy mỉa mai nở trên môi cô.
VỢ
(Giọng trong veo, bình thản đến lạ)
Ôi, em xin lỗi. Em ho mạnh quá, làm hai người thức giấc ạ?
Câu hỏi của cô như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cả hai. Lan cúi gằm mặt, lí nhí trong miệng.
LAN
(Lúng túng)
Không… không có gì. Chị… chị chỉ là khó ngủ, nói chuyện với Nam một chút thôi.
Cô nhìn Lan, nụ cười càng thêm sâu. “”Nói chuyện ư?”” Cô thầm nghĩ, “”Cái cách nói chuyện thân mật đến mức phải khóc lóc và nắm tay nhau giữa đêm tân hôn của em trai mình sao?””.
VỢ
(Vẫn giữ nụ cười)
À, ra là vậy. Em cứ tưởng có chuyện gì. Đêm tân hôn mà để chị chồng phải mất ngủ tâm sự thế này, là em trai và em dâu chưa chu đáo rồi. Anh Nam nhỉ?
Cô quay sang Nam, nhấn mạnh hai chữ “”anh nhỉ”” một cách đầy ẩn ý. Nam cứng họng, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán. Anh ta nhìn vợ, nhìn chị gái, hoàn toàn bị dồn vào thế bí. Màn kịch yên bình giả tạo đã bị xé toạc không thương tiếc, và người đạo diễn cho vở kịch tiếp theo, chính là cô.”
“Không khí trong phòng tân hôn đặc quánh lại, có thể dùng dao cắt ra được. Nam nuốt khan, cổ họng khô khốc. Câu hỏi đầy mỉa mai của vợ như một cái tát trời giáng, khiến anh ta không thể nào tìm được lối thoát. Anh ta lắp bắp, hết nhìn chị gái lại nhìn vợ, mồ hôi trên trán càng lúc càng rịn ra nhiều hơn.
NAM
(Lúng túng)
Anh… anh chỉ là…
Nam còn chưa kịp bịa ra một lý do nào đó, thì Lan đã không thể kiên nhẫn được nữa. Sự bối rối trên gương mặt chị ta nhanh chóng được thay thế bằng vẻ hằn học, trịch thượng. Chị ta không còn co rúm nữa mà ngồi thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, ánh mắt như dao găm phóng thẳng về phía cô.
LAN
(Giọng đanh đá, đầy khiêu khích)
Làm gì mà cô giật mình như ma đuổi thế? Chỉ là chị em nói chuyện với nhau một chút thôi, có cần phải làm quá lên như vậy không?
Một sự im lặng bao trùm căn phòng. Lời lẽ của Lan như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cô không nổi giận. Cô phớt lờ chị ta. Sự tồn tại của Lan trong khoảnh khắc này hoàn toàn vô hình trong mắt cô. Cô không thèm liếc nhìn, không thèm đáp lại một lời. Đối tượng của cô là Nam.
Cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt chồng. Ánh đèn ngủ tàn nhẫn chiếu rõ từng tia máu vằn lên trong đôi mắt cô, một sự pha trộn giữa nỗi đau, sự thất vọng và một chút lửa giận đang nhen nhóm. Giọng cô run run nhưng từng chữ lại vô cùng quyết liệt, ghim thẳng vào tâm trí Nam.
VỢ
(Giọng run rẩy nhưng rành rọt)
Hai người đang làm gì vậy?
Nam sững người. Anh ta quen với một người vợ hiền lành, dễ bảo, chứ không phải người phụ nữ có ánh mắt sắc lẹm và giọng nói đanh lại vì tổn thương này. Anh ta tránh ánh mắt của cô, quay đi.
VỢ
(Cất cao giọng hơn, sự kiên nhẫn đã cạn)
Nhìn em này, Nam! Trả lời em đi. Em cần một lời giải thích. Từ chính người đàn ông em vừa cưới.
Câu nói cuối cùng như một nhát dao, đâm thẳng vào sự im lặng hèn nhát của anh ta. Lan định lên tiếng bênh vực em trai, nhưng cái liếc mắt lạnh như băng của cô đã khiến chị ta phải nuốt ngược lời định nói vào trong. Tất cả áp lực, mọi tội lỗi giờ đây chỉ đổ dồn lên một mình Nam.”
“Bị dồn vào chân tường, áp lực từ ánh mắt của vợ khiến Nam không thở nổi. Anh ta nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, ánh mắt đảo liên tục như một tên trộm bị bắt quả tang, tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào cô. Cuối cùng, một lời giải thích được nặn ra, yếu ớt và thảm hại.
NAM
(Giọng lắp bắp, lí nhí)
Không… không có gì đâu em. Chị Lan khó ngủ, nhớ nhà nên anh… an ủi chút thôi.
Lời bao biện của Nam như một chiếc phao cứu sinh ném cho Lan. Chị ta ngay lập tức chớp lấy cơ hội, giọng nói vốn đã bị dập tắt bởi cái liếc mắt của cô bỗng chốc vang lên, lanh lảnh và đầy thách thức. Chị ta không còn co rúm nữa mà ưỡn ngực, hất cằm về phía cô.
LAN
(Giọng chanh chua, trịch thượng)
Đúng đấy! Chị em tôi tình cảm thân thiết từ nhỏ, tâm sự một chút thì đã làm sao? Hay cô nghĩ chúng tôi làm gì mờ ám? Cô đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Màn tung hứng vụng về nhưng đầy ác ý của hai chị em họ khiến cô chỉ muốn nôn ọe ngay tại chỗ. Một cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng cô, không phải vì mệt, mà vì ghê tởm. Sự bao biện của Nam đã là một sự sỉ nhục, nhưng màn phụ họa của Lan còn là một sự xúc phạm không thể dung thứ. Cô nhìn hai kẻ trước mặt, một người là chồng, một người là chị chồng, mà cảm thấy họ thật xa lạ.
Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn họ. Ánh mắt cô không còn run rẩy vì tổn thương nữa, mà lạnh đi, sâu thẳm và trống rỗng. Nụ cười nhạt chợt nở trên môi cô, một nụ cười không có chút hơi ấm nào, chỉ có sự mỉa mai đến cùng cực. Nụ cười đó khiến cả Nam và Lan bất giác rùng mình.”
“Nụ cười ấy, lạnh lẽo và sắc như dao, cắm thẳng vào sự hèn nhát của Nam và vẻ trơ tráo của Lan, khiến cả hai đông cứng tại chỗ. Họ chưa bao giờ thấy cô như vậy. Người con gái họ nghĩ là hiền lành, dễ bắt nạt, giờ đây lại mang một ánh nhìn khiến kẻ khác phải run sợ.
Không khí trong phòng đặc quánh lại, tưởng như có thể cắt ra được. Đúng lúc này, tiếng kẹt cửa khô khốc vang lên, phá tan sự im lặng ngột ngạt. Mẹ chồng.
Bà ta không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước thẳng vào, gương mặt cau có đầy vẻ phán xét. Ánh mắt bà lướt qua cô con dâu mới với sự khó chịu ra mặt, rồi dừng lại trên người Lan, lập tức chuyển thành xót xa, bao bọc.
MẸ CHỒNG
(Giọng gay gắt, chĩa thẳng về phía cô)
Nửa đêm nửa hôm làm gì mà quát tháo lên thế hả? Con Lan nó yếu bóng vía, nó cần thằng Nam ở bên thì có gì sai? Con làm dâu mới có một ngày mà đã muốn chia rẽ tình cảm chị em nó à?
Câu nói của mẹ như một liều thuốc trợ lực. Lan, kẻ vừa rồi còn đang chột dạ trước ánh mắt của cô, lập tức xịu mặt xuống, mếu máo chạy đến níu tay mẹ, diễn tròn vai một đứa con gái bị ức hiếp.
LAN
(Giọng nức nở, đầy tủi thân)
Mẹ ơi… Con chỉ muốn tâm sự với em Nam một chút thôi mà em ấy… em ấy làm như con là người ngoài vậy đó mẹ.
Nam như kẻ chết đuối vớ được cọc, vội vã lùi về phía sau mẹ, né tránh ánh mắt của vợ. Anh ta thở phào một cách kín đáo, gánh nặng trách nhiệm đã được mẹ gánh giúp.
Cô đứng đó, một mình một chiến tuyến, nhìn ba con người trước mặt đang diễn một vở kịch gia đình hoàn hảo. Cơn ghê tởm đã qua, thay vào đó là một sự trống rỗng lạnh buốt. Cô hiểu rồi. Đây không phải là một sự cố. Đây là thông lệ. Nụ cười mỉa mai trên môi cô tắt hẳn. Thay vào đó là một vẻ mặt bình thản đến đáng sợ. Cô không phải là con dâu của họ. Cô là một kẻ xâm lược.”
“Cảm giác cô độc và bất lực bao trùm lấy cô. Cô nhìn người đàn ông mình vừa gọi là chồng, Nam, chỉ biết cúi gằm mặt xuống sàn, vai so lại như một đứa trẻ mắc lỗi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình. Cô nhìn sang Lan, nụ cười đắc thắng không hề che giấu trên môi, ánh mắt như đang tận hưởng chiến thắng ngọt ngào. Và cuối cùng là mẹ chồng, bà vẫn đang thao thao bất tuyệt, mỗi lời nói như một mũi kim châm vào sự im lặng của cô.
MẸ CHỒNG
(Vẫn giọng điệu gay gắt)
Mày nhìn cái gì? Tao nói không đúng à? Mới về nhà này có một ngày mà đã định chia rẽ tình cảm chị em nó, lật nóc nhà này lên rồi phải không? Đúng là đồ không được dạy dỗ!
Lan vội phụ họa, kéo tay mẹ, giọng điệu càng thêm ủy khuất.
LAN
Mẹ, thôi mẹ đừng mắng em ấy nữa, tội nghiệp. Chắc em ấy chưa quen thôi. Con lên ngủ với mẹ vậy, để không gian riêng cho vợ chồng em ấy.
Câu nói nghe có vẻ cao thượng nhưng thực chất lại là một nhát dao cuối cùng, đẩy cô vào thế của một kẻ ích kỷ, không biết điều. Nó cũng đồng thời tước đi của Nam cơ hội cuối cùng để lên tiếng.
Nhưng lạ thay, cô không còn cảm thấy đau nữa. Cơn giận cũng đã nguội đi. Tất cả những lời chì chiết, những ánh nhìn độc địa, sự hèn nhát của người chồng… tất cả bỗng trở nên thật xa xôi. Trong đầu cô lúc này chỉ có một sự tĩnh lặng đáng sợ. Cô đã hiểu ra rồi. Mình không phải là một phần của gia đình này. Mình chỉ là một người ngoài.
Một sự bình tĩnh đến lạnh người xâm chiếm cô. Cô không nói một lời nào nữa. Ánh mắt không còn căm phẫn, chỉ còn lại sự trống rỗng. Cô nhẹ nhàng quay người, không thèm nhìn ba con người đang diễn vở tuồng trước mặt mình.
Từng bước chân của cô trên sàn gỗ không gây ra một tiếng động. Cô im lặng bước qua Nam, người vẫn đang cúi gằm mặt. Cô lướt qua mẹ chồng và Lan, những người đang sững lại vì hành động kỳ lạ của cô.
Cô tiến thẳng về phía chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi lớn, nơi chứa những bộ váy áo lộng lẫy cô mang từ nhà mình đến. Bàn tay cô đặt lên nắm cửa tủ lạnh lẽo. Một quyết định lạnh như băng vừa được định hình.”
“Một tiếng “”cạch”” khô khốc vang lên khi cô mở cánh tủ. Âm thanh nhỏ nhoi nhưng sắc lẹm, cắt đứt bầu không khí đặc quánh trong phòng tân hôn.
Lan và mẹ chồng giật mình, vẻ đắc thắng trên mặt đông cứng lại. Mẹ chồng là người phản ứng đầu tiên, bà ta cau mày, giọng điệu đanh đá vốn có lại trỗi lên.
MẸ CHỒNG
Mày định làm cái trò gì đấy? Giữa đêm hôm không ngủ lại đi lục tủ à?
Cô hoàn toàn phớt lờ. Ánh mắt cô lướt qua những bộ váy áo đắt tiền, rồi dừng lại ở chiếc vali du lịch cỡ nhỏ nằm gọn trên nóc tủ. Cô kiễng chân, bình thản kéo nó xuống.
Chiếc vali được đặt lên giường. Lại một tiếng “”cạch”” nữa khi khóa vali được bật mở. Ba người kia, như những khán giả bất đắc dĩ, chỉ biết đứng sững nhìn theo từng hành động của cô. Sự im lặng và thái độ bình thản đến lạ của cô còn đáng sợ hơn cả một trận cãi vã nảy lửa.
Nam lắp bắp, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, dù nó yếu ớt và run rẩy.
NAM
Em… em làm gì vậy?
Cô vẫn không trả lời. Bàn tay cô bắt đầu di chuyển. Cô vơ lấy vài bộ quần áo mặc ở nhà, vài chiếc váy, ném thẳng vào vali một cách dứt khoát nhưng không hề có vẻ tức giận. Mọi thứ diễn ra trong một sự im lặng đến rợn người, chỉ có tiếng sột soạt của vải vóc.
Lan bắt đầu cảm thấy bất an. Nụ cười mỉa mai trên môi đã tắt ngấm, thay vào đó là sự ngơ ngác. Cô ta liếc nhìn mẹ mình, tìm kiếm sự đồng minh, nhưng bà mẹ chồng cũng chỉ biết trố mắt nhìn con dâu. Kịch bản này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.
Khi chiếc vali đã hòm hòm, cô đóng sập nắp lại. Tiếng khóa kéo “”roẹt”” một đường dài dứt khoát như một nhát cắt. Cô dựng vali lên, kéo tay cầm và bước thẳng ra phía cửa, tiếng bánh xe lạo xạo trên sàn gỗ nghe rõ mồn một.
Cả căn phòng như nín thở.
Đến cửa, cô dừng lại. Cô không mở cửa ngay mà từ từ quay người lại. Lần này, ánh mắt cô không còn trống rỗng nữa. Nó sắc như dao, nhìn thẳng vào Nam, xuyên qua sự hèn nhát của anh ta. Cô hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của mẹ chồng và Lan.
Giọng cô vang lên, rành rọt, lạnh lẽo và không có lấy một chút run rẩy.
NHÂN VẬT ‘TÔI’
Anh chọn đi. Một là cuộc hôn nhân chỉ có em và anh.
Cô dừng một nhịp, liếc nhìn Lan đang đứng chết trân cạnh giường.
NHÂN VẬT ‘TÔI’
(Tiếp tục, giọng nhấn mạnh hơn)
Hai là cuộc sống có cả chị gái anh trên giường. Em cho anh một đêm để suy nghĩ. Bây giờ, em đi.
Nói xong, cô không đợi một lời hồi đáp. Cô xoay người, vặn nắm đấm cửa và bước ra ngoài. Cánh cửa phòng tân hôn đóng sập lại, để lại sau lưng ba con người với ba biểu cảm sững sờ, hoảng hốt và không thể tin nổi.”
“Tiếng “”cạch”” của chốt cửa vang lên, nhỏ nhưng đủ để xé toạc sự im lặng chết chóc và đánh thức con thú đang ngủ say trong người đàn ông nhu nhược. Ngay khi cánh cửa vừa hé mở, một bóng người đã lao tới.
Nam, với khuôn mặt tái mét vì hoảng loạn, đã chộp lấy cổ tay tôi, siết chặt như sợ chỉ cần buông ra là sẽ mất tôi mãi mãi.
NAM
(Giọng khẩn khoản, run rẩy)
Đừng đi… Anh xin em…
Tôi khựng lại, không giằng co, chỉ từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng dò xét. Sự hèn nhát bao năm dường như đang giằng xé với nỗi sợ hãi mất vợ ngay trước mắt. Anh thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Thấy con trai níu kéo tôi, mẹ chồng và Lan như được tiếp thêm sức mạnh.
LAN
(Giọng mỉa mai)
Thấy chưa? Nó vẫn cần chị và mẹ thôi. Loại đàn bà như cô mà cũng đòi…
MẸ CHỒNG
(Tiếp lời, đanh đá)
Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi con trai tao! Mày định bỏ đi thì cút cho nhanh!
Chính những lời nói độc địa đó đã trở thành giọt nước làm tràn ly.
Nam quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào người mẹ và chị gái đang sững sờ. Lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời, một cơn thịnh nộ thực sự bùng lên từ sâu trong lồng ngực anh.
NAM
(Gầm lên, giọng khản đặc)
ĐỦ RỒI!
Mẹ chồng và Lan giật bắn người. Nụ cười khinh khỉnh của Lan đông cứng lại, còn mẹ chồng thì há hốc miệng, không tin vào tai mình. Đứa con trai luôn ngoan ngoãn vâng lời của bà ta chưa bao giờ dám lên giọng như thế.
NAM
(Tiếp tục hét, tay vẫn không buông vợ)
Mẹ và chị có để cho con sống không? Đây là vợ con! Là gia đình của con!
Anh siết chặt tay tôi hơn, như để khẳng định, như để tìm kiếm chút sức mạnh cuối cùng.
NAM
Hai người quá đáng lắm rồi!
Bầu không khí trong phòng đặc quánh lại. Sự sững sờ đã nhường chỗ cho cơn giận dữ của bà mẹ. Gương mặt bà ta tím lại, đôi môi mỏng mím chặt, chỉ tay thẳng vào mặt Nam.
MẸ CHỒNG
(Giọng rít lên, ánh mắt tóe lửa)
Mày… Mày dám la lối với mẹ mày vì con đàn bà này sao, Nam? Mày có còn là con tao không?
Lời buộc tội sắc như dao găm thẳng vào Nam, người vừa mới gom đủ dũng khí. Anh đứng chết trân, một tay giữ vợ, một bên là người mẹ đang đằng đằng sát khí. Cuộc chiến thực sự, giờ mới bắt đầu.”
“Câu nói của mẹ chồng như một nhát dao cuối cùng, không giết chết Nam mà lại cắt đứt sợi dây nhẫn nhục cuối cùng đã trói buộc anh suốt ba mươi năm. Gương mặt anh, từ đỏ ngầu vì giận dữ, bỗng trở nên trắng bệch một cách đáng sợ. Sự tuyệt vọng trong đôi mắt anh sâu đến mức khiến tôi, người đang định buông tay, cũng phải sững lại.
Anh không nhìn mẹ nữa. Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, vào bàn tay đang bị anh siết đến hằn đỏ.
NAM
(Giọng khàn đặc, gần như van lơn)
Đừng bỏ anh…
Rồi, như thể đã hạ một quyết tâm kinh thiên động địa, anh quay người. Anh không gào thét nữa. Giọng anh lạnh băng.
NAM
Mẹ. Chị. Ra ngoài.
Lan bật cười ha hả, một tiếng cười chói tai, đầy vẻ khinh bỉ.
LAN
Mày nói gì? Mày đuổi ai? Đuổi người đã nuôi mày khôn lớn, và người chị đã hy sinh cả tuổi xuân cho mày à?
Nhưng Nam không dao động. Anh dùng tay còn lại, gỡ từng ngón tay của Lan đang bấu chặt vào cánh cửa, rồi đẩy mạnh. Cả Lan và mẹ chồng đều không ngờ tới hành động quyết liệt này, lảo đảo lùi lại.
MẸ CHỒNG
(Lắp bắp, uất nghẹn)
Nam! Mày… mày dám…
Không để họ kịp nói thêm lời nào, Nam sập mạnh cánh cửa lại. Tiếng “”RẦM”” vang lên chấn động. Anh run rẩy xoay chốt khóa, âm thanh “”cạch”” một lần nữa vang lên, nhưng lần này, nó mang ý nghĩa của sự đoạn tuyệt.
Bên ngoài, tiếng mẹ chồng gào thét, chửi rủa và tiếng Lan đập cửa điên cuồng vang lên. Nhưng bên trong phòng tân hôn, tất cả đã chìm vào im lặng.
Sức lực của Nam dường như bị rút cạn sạch. Anh buông tay tôi ra, cả người trượt dần xuống, lưng tựa vào cánh cửa như một con rối đứt dây. Anh gục đầu vào giữa hai đầu gối, bờ vai rộng bắt đầu rung lên bần bật.
Tôi đứng yên, nhìn người đàn ông đang sụp đổ trước mặt mình. Tiếng khóc của anh lúc đầu chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó vỡ òa thành những tiếng thổn thức không thể kìm nén, đầy đau đớn và tủi nhục.
Một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt đẫm nước mắt. Anh lồm cồm bò tới, quỳ xuống bên chân tôi, rồi nhẹ nhàng kéo tôi ngồi xuống mép giường.
NAM
(Giọng vỡ vụn)
Đừng đi… làm ơn…
Anh không dám nhìn thẳng vào tôi, chỉ cúi đầu, để những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi.
NAM
Anh… anh sẽ kể em nghe…
Rồi anh bắt đầu kể. Giọng anh đứt quãng giữa những tiếng nấc. Anh kể về cái ngày bố anh mất trong một tai nạn, khi anh mới mười lăm tuổi. Mẹ anh, từ một người phụ nữ hiền dịu, đã trở nên cực đoan. Bà dồn hết tình thương, sự kỳ vọng và cả nỗi sợ hãi mất mát lên đứa con trai duy nhất. Còn chị Lan, người hơn anh năm tuổi, cũng coi anh như vật sở hữu quý giá nhất còn lại sau khi bố mất.
NAM
(Nghẹn ngào)
Chị ấy… phá hỏng mọi thứ. Bất kỳ cô bạn nào anh quen, chị đều tìm cách xen vào, nói xấu, thậm chí là đe dọa họ. Chị nói rằng… họ không xứng với anh, rằng chỉ có chị và mẹ mới là người yêu thương anh thật lòng.
Anh siết chặt tay tôi hơn, như sợ tôi sẽ tan biến mất.
NAM
Anh đã quá quen với việc phục tùng… quen với việc để mẹ và chị sắp đặt mọi thứ. Anh không biết phải làm sao để thoát ra. Anh hèn nhát… Anh đã nghĩ rằng chỉ cần cưới em, có một gia đình riêng, mọi chuyện sẽ khác. Nhưng anh đã sai…
Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, sự thống khổ và hổ thẹn tràn ngập trong ánh nhìn.
NAM
Anh xin lỗi… Anh đã quá hèn nhát khi để em phải chịu đựng những chuyện này. Anh… anh chỉ là… quá sợ mất em.”
“Những lời của Nam vẫn còn lơ lửng trong không khí đặc quánh, trộn lẫn với mùi nước mắt và sự tuyệt vọng. Nhưng tôi vẫn im lặng. Tôi không rút tay lại, cũng không đáp lại cái siết tay của anh. Sự im lặng của tôi, trong khoảnh khắc này, chính là câu trả lời tàn nhẫn và cũng là phép thử cuối cùng.
Nam hiểu điều đó. Anh nhìn vào đôi mắt trống rỗng của tôi, và sự thống khổ trong anh dường như đã chạm tới đáy. Anh biết rằng lời xin lỗi, những giọt nước mắt, hay câu chuyện về quá khứ bi thảm đều đã trở nên vô nghĩa. Hành động, chỉ có hành động mới có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân còn chưa kịp bắt đầu này.
Một sự quyết tâm sắt đá hiện lên trong đôi mắt đỏ hoe của anh. Anh từ từ buông tay tôi ra. Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng như cố nén một cơn bão tố. Không còn vẻ sụp đổ, thay vào đó là một sự quả quyết lạnh người. Anh đứng thẳng dậy, mỗi cử động đều chậm rãi nhưng dứt khoát.
Anh bước về phía cánh cửa, nơi đã ngăn cách anh với quá khứ của mình chỉ vài phút trước. Tiếng lạch cạch của chốt khóa được mở ra vang lên khô khốc, sắc lạnh.
Anh giật mạnh cánh cửa.
Bên ngoài, mẹ chồng và Lan đang đứng sát đó, mặt vẫn còn hằn lên vẻ tức giận và ngơ ngác. Rõ ràng họ đang áp tai vào cửa để nghe ngóng, không ngờ cánh cửa lại đột ngột mở ra khiến cả hai suýt ngã dúi dụi. Vẻ mặt họ chuyển từ hóng chuyện sang sững sờ tột độ khi thấy Nam đứng đó, cao lớn và im lìm như một bức tượng băng.
Ánh mắt Nam không còn chút do dự hay đau khổ nào. Nó lạnh lẽo và xa lạ, quét qua gương mặt mẹ và chị gái mình.
NAM
(Giọng trầm, dứt khoát)
Mẹ, chị về phòng đi. Từ giờ trở đi, xin hãy tôn trọng không gian riêng của vợ chồng con.
Anh ngừng một giây, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, nhấn mạnh từng chữ.
NAM
Nếu không, con sẽ dọn ra ngoài ở.
Mẹ chồng há hốc miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt anh, định gào lên điều gì đó. Lan cũng sấn tới, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhưng Nam không cho họ cơ hội. Anh không chờ đợi một câu trả lời hay một lời chửi rủa nào nữa.
RẦM!
Cánh cửa phòng tân hôn một lần nữa đóng sập lại, dội một tiếng vang chấn động khắp hành lang. Lần này, nó không phải là tiếng đóng cửa trong cơn giận dữ, mà là tiếng của một sự đoạn tuyệt, một lời khẳng định không thể lay chuyển.
Bên ngoài, mọi âm thanh đều im bặt. Sự ngỡ ngàng của mẹ chồng và Lan lớn đến mức họ thậm chí không thể thốt ra một lời nào, chỉ đứng chết trân trước cánh cửa đã đóng chặt.
Bên trong, Nam vẫn đứng tựa lưng vào cửa, hai tay buông thõng. Anh thở ra một hơi dài, như trút đi gánh nặng của ba mươi năm. Rồi anh quay lại, nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau giữa căn phòng im ắng.”
“Không gian trong phòng tân hôn đặc quánh lại sau tiếng sập cửa. Sự im lặng lần này còn đáng sợ hơn cả những tiếng gào thét trước đó. Nó dày đặc, chứa đầy những mảnh vỡ của một niềm tin vừa bị đập nát.
Nam vẫn đứng tựa lưng vào cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội. Sức mạnh anh vừa dùng để đối đầu với mẹ và chị gái dường như đã rút cạn toàn bộ sinh lực. Đôi vai anh sụp xuống. Anh từ từ quay lại, đối diện với tôi. Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, tôi nhìn thấy sự kiệt quệ và nỗi thống khổ không che giấu trong đôi mắt anh.
Anh bước những bước chân nặng nề về phía chiếc giường, về phía tôi. Mỗi bước đi như kéo theo gánh nặng của cả một quá khứ. Rồi, một hành động không ai ngờ tới, anh không ngồi lên giường, cũng không cố gắng ôm lấy tôi.
Anh quỳ sụp xuống sàn, ngay bên cạnh chân tôi.
Cú va chạm của đầu gối anh xuống nền gạch hoa lạnh lẽo tạo ra một tiếng “bịch” khô khốc. Anh ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào tôi. Anh đưa hai tay run rẩy, nắm lấy bàn tay tôi đang đặt hờ hững trên đùi.
Và rồi, anh gục đầu vào lòng tôi.
Cả thân hình to lớn của anh run lên bần bật. Tiếng khóc của một người đàn ông trưởng thành, tiếng khóc bị kìm nén suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng vỡ òa. Nó không gào thét, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào, đau đớn đến xé lòng.
Tôi đã không đẩy anh ra. Tôi cũng không đáp lại. Tôi chỉ ngồi im như một bức tượng, để mặc cho nước mắt của anh thấm ướt vạt váy cưới.
Đêm đó, chúng tôi đã không ngủ.
Căn phòng tân hôn trở thành một phòng xưng tội. Khi những tiếng nấc đã vơi đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi rã rời, Nam bắt đầu kể. Giọng anh khản đặc, đứt quãng.
Anh kể về tuổi thơ không có cha, về sự tần tảo và hy sinh đến mức cực đoan của mẹ. Anh kể về chị Lan, người đã phải từ bỏ ước mơ, từ bỏ cả tuổi xuân của mình để phụ mẹ gồng gánh gia đình. Anh kể về sự mặc cảm tội lỗi đã ăn sâu vào tâm trí anh từ khi còn là một đứa trẻ, rằng anh nợ mẹ, nợ chị cả cuộc đời này.
NAM
(Giọng thì thào, lạc đi)
Anh biết… anh biết là sai. Nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ và chị, anh không thể nào nói không được. Ánh mắt của họ… nó như một sợi dây vô hình, siết chặt lấy anh… Ba mươi năm rồi…
Tôi vẫn im lặng lắng nghe. Lần đầu tiên, tôi không thấy anh là một người chồng nhu nhược, mà là một tù nhân bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình bởi những sợi xích của tình thương và lòng hiếu thảo méo mó.
Anh kể về những lần chị Lan can thiệp vào các mối quan hệ trước đây của anh, về cách mẹ anh luôn coi mọi cô gái anh yêu là kẻ thù, là người sẽ đến cướp mất đứa con trai duy nhất của bà. Anh thừa nhận sự hèn nhát của mình, thừa nhận anh đã hy vọng cuộc hôn nhân với tôi sẽ là một lối thoát, nhưng cuối cùng anh vẫn không đủ dũng khí để tự mình chặt đứt những sợi dây ràng buộc đó.
Không có một cái ôm, không một nụ hôn. Chỉ có những lời thú tội muộn màng và những giọt nước mắt chảy không ngừng. Màn đêm bên ngoài dần tan, nhường chỗ cho những vệt sáng đầu tiên của bình minh.
Khi câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Nam đã thiếp đi vì kiệt sức, đầu vẫn gục trên đùi tôi. Căn phòng yên tĩnh trở lại, nhưng không khí nặng nề đã được thay thế bằng một sự thấu hiểu xót xa. Một sự thấu hiểu muộn màng, nhưng có lẽ là cần thiết, để bắt đầu lại một cuộc hôn nhân đã chết ngay từ khi chưa bắt đầu.”
“Ánh sáng ban mai yếu ớt len qua khe cửa, chiếu những vệt dài lên sàn nhà lạnh lẽo. Tôi không biết mình đã ngồi bất động như vậy bao lâu. Cả cơ thể tê dại, nhưng tôi không dám cử động, sợ rằng sẽ đánh thức người đàn ông đang gục đầu trên chân mình.
Nam khẽ cựa mình. Anh từ từ ngẩng đầu dậy, khuôn mặt hằn sâu vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt đã không còn sự hoang mang, tuyệt vọng của đêm qua. Thay vào đó là một sự tĩnh lặng đáng sợ, một sự kiên định được tôi luyện từ đống tro tàn của nỗi đau. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Không một lời nói nào được thốt ra, nhưng dường như cả hai đều hiểu, sau đêm nay, không có gì có thể như cũ được nữa.
Anh đứng dậy, cơ thể cao lớn loạng choạng một chút vì kiệt sức. Anh không nhìn tôi nữa mà quay người, bước thẳng ra khỏi phòng tân hôn. Tiếng bước chân của anh trên hành lang dứt khoát và mạnh mẽ, không còn vẻ do dự thường ngày. Tôi vội vã đứng dậy, trái tim đập thình thịch, một cảm giác dự báo chẳng lành nhưng cũng le lói một tia hy vọng len lỏi trong lòng. Tôi bước theo sau anh, giữ một khoảng cách.
Phòng khách, nơi đáng lẽ phải tràn ngập không khí vui vẻ của một gia đình vừa có hỷ sự, giờ đây u ám như có đám tang. Mẹ chồng và chị Lan đã ngồi sẵn ở đó. Cả hai đều mặc đồ ngủ, tóc tai rối bời, đôi mắt sưng húp vì khóc và tức giận. Thấy Nam bước ra, theo sau là tôi, ánh mắt của họ lập tức biến thành hai mũi dao găm thẳng vào người tôi.
Mẹ chồng chưa kịp cất lời chì chiết, Nam đã lên tiếng trước. Giọng anh trầm và vang, không lớn nhưng đủ để át đi mọi âm thanh khác trong căn nhà.
NAM
(Nhìn thẳng vào mẹ và chị)
Tất cả ngồi xuống đi. Con có chuyện muốn nói.
Mẹ chồng sững người trước thái độ chưa từng có của con trai. Bà ta định gào lên nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Nam chặn lại. Lan nín khóc, ngơ ngác nhìn em trai. Cả hai người họ miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa, còn Nam vẫn đứng sừng sững giữa phòng khách, như một vị thẩm phán.
NAM
Con quyết định rồi. Sáng nay con và vợ sẽ dọn ra ngoài ở riêng. Con sẽ đi tìm nhà thuê ngay lập tức.
Không gian như đông cứng lại trong một giây.
Và rồi, nó nổ tung.
MẸ CHỒNG
(Gào lên, giọng aich oán)
Mày nói cái gì? Mày nói lại tao nghe xem! Mày định nghe lời con vợ mới cưới một ngày của mày để bỏ mẹ, bỏ chị mày phải không Nam? Mẹ nuôi mày ăn học thành người, chị mày hy sinh cả tuổi xuân cho mày, bây giờ mày thành tài rồi, mày rước vợ về rồi mày định rũ bỏ hết trách nhiệm à?
Bà ta vừa nói vừa đấm thùm thụp vào ngực mình, một màn kịch quen thuộc mà Nam đã chứng kiến cả cuộc đời. Nhưng lần này, anh không hề nao núng.
Lan cũng bắt đầu nức nở, tiếng khóc ai oán, thê lương.
LAN
Nam… Sao em lại đối xử với chị như vậy? Chị có làm gì sai đâu? Chị chỉ muốn quan tâm, chăm sóc cho em thôi mà. Em có vợ rồi không cần chị nữa phải không? Em định vứt bỏ người chị này đi phải không?
Nước mắt của Lan lã chã rơi, một vũ khí cô đã dùng để kiểm soát em trai mình suốt ba mươi năm qua.
Nhưng Nam chỉ im lặng, để cho họ trút hết cơn cuồng nộ và những lời kể lể. Anh đợi cho đến khi tiếng gào của mẹ anh nhỏ dần và tiếng khóc của chị anh chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn.
NAM
(Giọng vẫn bình tĩnh nhưng đanh thép)
Con không rũ bỏ ai cả. Nhưng con đã có vợ. Con là một người chồng.
Anh quay sang nhìn tôi, một ánh nhìn chứa đựng sự hối lỗi và quyết tâm.
NAM
(Tiếp tục, giọng chắc nịch)
Và con nhận ra rằng, suốt ba mươi năm qua, con vẫn chưa thực sự học được cách làm một người đàn ông. Con cần phải học cách tự chịu trách nhiệm cho gia đình nhỏ của mình. Con cần học cách làm một người chồng. Và điều đó…
Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt quét qua khuôn mặt sững sờ của mẹ và chị.
NAM
…điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu con vẫn tiếp tục sống trong ngôi nhà này.
Sự kiên quyết trong từng lời nói của Nam như một nhát búa tạ giáng xuống, đập tan mọi sự chống cự. Mẹ chồng há hốc mồm, không thốt nên lời. Lan ngừng khóc, chết lặng.
Lần đầu tiên, họ nhìn thấy một Nam hoàn toàn khác. Không phải đứa con trai ngoan ngoãn, không phải người em trai nhu nhược. Mà là một người đàn ông trưởng thành, đang tuyên bố quyền tự quyết cuộc đời mình. Anh quay sang tôi, ánh mắt đã dịu dàng hơn.
NAM
Em, mình đi thu dọn đồ đạc.”
“Một tuần trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Ngôi nhà của mẹ chồng giờ chỉ còn là một ký ức xa xôi, ngột ngạt. Thay vào đó là một căn hộ chung cư nhỏ, tường vẫn còn thoang thoảng mùi sơn mới. Đồ đạc không có nhiều, chỉ là những thứ thật sự cần thiết mà chúng tôi vội vã sắm sửa, nhưng không gian lại thoáng đãng và ấm áp một cách lạ thường. Ánh nắng chiều len qua khung cửa sổ, rải những vệt vàng óng lên sàn nhà, không còn cái cảm giác lạnh lẽo, u ám như ở căn phòng tân hôn ngày trước.
Tôi đang loay hoay sắp xếp mấy cuốn sách lên chiếc kệ nhỏ thì Nam bước đến từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Anh tựa cằm lên vai tôi, im lặng nhìn những cuốn sách. Sự im lặng này không còn nặng nề, mà chứa đầy sự bình yên.
NAM
(Giọng trầm ấm)
Em này.
Tôi quay lại, nhìn sâu vào mắt anh. Đôi mắt ấy không còn vẻ hoang mang hay trống rỗng, mà đã có lại ánh sáng, dù vẫn còn phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm.
NAM
(Hít một hơi sâu, như lấy hết can đảm)
Anh… anh muốn chúng ta cùng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi sững người một giây. Trái tim cô thắt lại, không phải vì lo sợ, mà vì một sự xúc động không nói nên lời. Cô thấy được sự chân thành và nỗ lực của anh.
NAM
(Nói nhanh hơn, như sợ tôi từ chối)
Không phải cho em, mà là cho anh. Những vấn đề của anh… chúng đã ăn sâu quá rồi. Anh cần người giúp đỡ để gỡ bỏ nó. Anh muốn xây dựng lại tất cả từ đầu, xây dựng lại niềm tin nơi em. Anh muốn cho em một gia đình thực sự.
Anh nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm và chắc chắn. Tôi nhìn anh, nước mắt bất giác trào ra, nhưng đây là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và hy vọng.
TÔI (nhân vật ‘tôi’)
(Gật đầu, giọng nghẹn ngào)
Em sẽ đi cùng anh.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Nam réo lên. Anh rút điện thoại ra, màn hình sáng lên hai chữ “”Chị Lan””. Gương mặt anh thoáng một nét mệt mỏi nhưng rồi nhanh chóng trở nên kiên định. Anh bắt máy.
Đầu dây bên kia, tiếng khóc nức nở của Lan ngay lập tức vang lên, ai oán và thê lương, một chiêu bài quen thuộc. Nam không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chị ta đang kể lể, trách móc, van xin.
NAM
(Giọng đều đều, không cảm xúc)
Em đang bận.
Một khoảng lặng. Chắc hẳn Lan đã sững sờ trước sự lạnh lùng của anh. Tiếng khóc của chị ta càng lúc càng to hơn, xen lẫn những lời trách móc rằng anh là đứa em vô tình, bạc nghĩa.
NAM
(Cắt ngang, giọng dứt khoát)
Chị đừng gọi nữa. Từ giờ có việc gì cứ nhắn tin. Khi nào cần, em sẽ tự liên lạc.
Nói rồi, anh cúp máy ngang, không cho Lan cơ hội nói thêm một lời nào. Anh ném chiếc điện thoại lên sofa, quay lại nhìn tôi, trong mắt là một sự áy náy.
NAM
Anh xin lỗi vì đã để em phải chứng kiến những chuyện này.
Tôi lắc đầu, bước tới ôm lấy anh thật chặt.
TÔI (nhân vật ‘tôi’)
Không sao đâu anh. Chúng ta đang ở nhà của chúng ta mà.
Nam siết chặt vòng tay. Ngoài kia, màn đêm dần buông xuống thành phố. Những cuộc gọi khóc lóc của chị chồng có thể sẽ còn tiếp diễn, mối quan hệ với gia đình anh có lẽ sẽ không bao giờ có thể hàn gắn. Nhưng trong căn hộ nhỏ này, dưới ánh đèn vàng ấm áp, lần đầu tiên sau bao sóng gió, chúng tôi cảm nhận được không khí của một gia đình thực sự đang bắt đầu nảy mầm.”
“Một tháng trôi qua trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Những buổi trị liệu tâm lý của Nam đều đặn diễn ra. Anh không kể nhiều, nhưng cô có thể thấy sự thay đổi trong anh mỗi ngày. Vách ngăn vô hình giữa họ đã tan biến, thay vào đó là sự thấu hiểu và sẻ chia mà trước đây cô chưa từng dám mơ tới. Những cuộc gọi từ Lan và mẹ chồng đã thưa dần rồi tắt hẳn, như thể họ đã kiệt sức trong trò chơi độc thoại của chính mình.
Sáng hôm đó, khi đang tưới nước cho chậu cây nhỏ ngoài ban công, cô thấy người đưa thư dừng xe dưới sảnh. Một lúc sau, có tiếng chuông cửa. Cô ra mở và nhận được một phong bì thư màu be, không đề tên người gửi, chỉ có địa chỉ nhà cô được viết nắn nót. Nhưng nét chữ này, cô không thể nào quên được. Nó thuộc về Lan.
Trái tim cô thoáng một nhịp thắt lại, một phản xạ có điều kiện của nỗi sợ hãi cũ. Cô mang lá thư vào nhà, đặt lên bàn, nhìn nó như một quả bom hẹn giờ. Nam vừa bước ra từ phòng tắm, thấy vẻ mặt căng thẳng của vợ, anh liền bước tới.
NAM
(Nhẹ nhàng)
Có chuyện gì vậy em?
Cô không nói, chỉ hất cằm về phía lá thư. Nam cầm nó lên, nhìn nét chữ rồi khẽ nhíu mày. Anh đưa mắt nhìn cô, một cái nhìn trấn an, rồi cẩn thận xé mép phong bì.
Anh đọc trước. Gương mặt anh không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ có đôi vai là hơi chùng xuống một chút. Đọc xong, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa lá thư cho cô.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đọc. Từng dòng chữ của Lan hiện ra, không một lời xin lỗi, không một câu hối hận vì những gì đã gây ra cho cô. Thay vào đó là những lời tự thương hại, một bản tự thú méo mó. Chị ta kể lể về sự cô đơn cùng cực đã bóp méo tâm hồn mình ra sao, về nỗi sợ hãi bị bỏ rơi khi em trai lấy vợ đã biến chị thành một con quái vật ích kỷ như thế nào. Chị ta viết rằng mình đã bán đi một vài món đồ trang sức giá trị, gom góp một số tiền và sẽ rời khỏi thành phố này để bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi không ai biết mình là ai. Chị ta không cầu xin sự tha thứ, cũng không chúc phúc cho họ. Lá thư kết thúc một cách lửng lơ, trống rỗng.
Cô đặt lá thư xuống bàn. Một sự nhẹ nhõm đến kỳ lạ bao trùm lấy cô. Không phải vì cô tha thứ, mà vì cô biết, bóng ma này cuối cùng cũng đã tự tìm đường siêu thoát.
Cô ngước lên nhìn Nam. Anh cũng đang nhìn cô. Trong khoảnh khắc ấy, không một lời nào được thốt ra, nhưng cả hai đều đọc được trong mắt nhau một sự thật hiển nhiên. Cơn bão tồi tệ nhất, cơn bão đã suýt nhấn chìm tất cả, cuối cùng cũng đã qua. Họ đã đứng vững sau tất cả.
Nam bước tới, kéo cô vào lòng, một cái ôm thật chặt, thật bình yên. Anh khẽ hôn lên tóc cô. Đêm tân hôn kinh hoàng với hình ảnh chị chồng nằm giữa hai người, cái đêm mà cô từng nghĩ là dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân và cuộc đời mình, trớ trêu thay, lại chính là thứ đã cứu vãn tất cả. Nó là liều thuốc sốc cực mạnh, đánh sập toàn bộ lâu đài mục ruỗng của một gia đình độc hại, buộc Nam phải tỉnh ngộ và cho cả hai cơ hội để xây dựng lại từ đầu trên một nền móng hoàn toàn mới.
***
Cuộc sống này đôi khi thật nghiệt ngã, nó dùng chính những nỗi đau tột cùng để dạy cho chúng ta những bài học sâu sắc nhất. Hôn nhân của chúng tôi không bắt đầu bằng hoa hồng và nến thơm, mà bắt đầu từ tro tàn của một đêm ác mộng. Nhưng có lẽ, chính vì được xây dựng trên sự đổ nát, chúng tôi mới học được cách trân quý từng viên gạch nhỏ mà mình cùng nhau vun đắp mỗi ngày. Những vết sẹo trong lòng có lẽ sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn. Chúng sẽ ở đó, như một lời nhắc nhở về quá khứ, về cái giá của sự im lặng và sức chịu đựng mù quáng. Nhưng chúng tôi không còn nhìn vào chúng với sự sợ hãi nữa. Chúng tôi nhìn vào chúng như những chiến tích, bằng chứng cho thấy chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu và sống sót.
Nam đã thay đổi. Anh không còn là người đàn ông nhu nhược bị giằng xé giữa vợ và gia đình. Anh đã học được cách tạo ra ranh giới, học được rằng yêu thương gia đình không có nghĩa là phải hy sinh hạnh phúc của chính mình. Và tôi, tôi cũng đã thay đổi. Tôi không còn là cô gái ngây thơ, tin rằng chỉ cần tình yêu là đủ. Tôi đã học được cách chiến đấu cho bản thân, cho gia đình nhỏ của mình, và nhận ra rằng sự bình yên là thứ phải dùng bản lĩnh để giành lấy, chứ không phải để chờ đợi ai đó ban cho. Ngôi nhà của chúng tôi có thể nhỏ, nhưng nó chứa đựng cả một thế giới. Đó là nơi không có sự phán xét, không có những đòi hỏi vô lý, chỉ có sự tôn trọng, thấu hiểu và vòng tay luôn rộng mở sau một ngày dài mệt mỏi. Lá thư của Lan không phải là một sự kết thúc có hậu, mà là một sự kết thúc cần thiết. Nó đóng lại một chương cũ đầy tăm tối, để chúng tôi có thể toàn tâm toàn ý viết nên câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện có thể không hoàn hảo, nhưng đó là câu chuyện của chúng tôi.”

