“Lương hưu 13 triệu, tôi lên phố trông cháu, nhìn con dâu lưu tên danh bạ mà tôi b/ỏ về quê luôn…
Tôi tên Hạnh, năm nay 62 tuổi, về hưu được hơn 2 năm nay. Mỗi tháng tôi lĩnh lương hưu 13 triệu. Ở quê, số tiền đó đủ để tôi sống dư dả, thỉnh thoảng mua quà cho cháu, biếu anh em chút đỉnh, chẳng phải phụ thuộc ai. Nhưng từ ngày thằng Toàn – con trai tôi – gọi lên phố trông cháu, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Nó bảo:
– Mẹ lên trông giúp vợ chồng con với, thuê người thì t/ốn ké/m lắm, mà bọn con cũng không yên tâm. Với lại, mẹ ở nhà một mình bu/ồn.
Nghĩ cũng phải. Tôi sợ c/ô đơ/n, lại thương cháu, thương con, thế là gói ghém mấy bộ đồ, xếp rau dưa gà vịt đem lên biếu chúng nó. Từ ngày lên, sáng nào cũng 5 giờ tôi dậy, đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, rồi thay con dâu trông cháu, cho cháu ăn, dỗ cháu ngủ. Con dâu tôi làm kế toán, công việc áp lực, tối về đến nhà cũng m/ệt m/ỏi, tôi chẳng d/ám n/hờ v/ả gì, chỉ mong nó vui vẻ là được.
Thế nhưng, dạo gần đây tôi thấy nó hay c/au c/ó, k/hó c/hịu. Tôi nấu gì nó cũng ch/ê mặ/n, ch/ê nh/ạt, cháu ố/m cũng đổ tại tôi giữ không khéo. Tôi thư/ơng con dâu v/ất v/ả nên cố nhẫn nhịn.
Hôm đó, sau khi dỗ cháu ngủ, tôi dọn cơm xong thì thấy điện thoại nó rung trên bàn. Tôi định mang vào phòng cho nó thì màn hình hiện lên tin nhắn:
– Tối nay ăn gì chưa?
Người nhắn là một tên đàn ông l/ạ. Tôi giật mình. Nhưng thứ khiến tôi đa//u hơn cả, là khi tôi lỡ tay chạm vào danh bạ, nhìn thấy tên tôi được lưu là… Tôi ch//ết lặng…”
“Hai chữ “”Osin”” nhảy múa trước mắt bà Hạnh, theo sau là con số “”13 Củ”” như một nhát dao găm thẳng vào trái tim đang đập vội vã của bà. Tai bà ù đi. Cả thế giới xung quanh dường như chao đảo, mờ ảo. Không khí trong lồng ngực bị rút cạn, bà Hạnh thấy khó thở, lồng ngực đau nhói. Vậy ra tất cả những yêu thương, chăm sóc, những đêm mất ngủ trông cháu, những bữa cơm nóng hổi bà cặm cụi chuẩn bị, trong mắt
con dâu chỉ là công việc của một người giúp việc được trả lương bằng chính lương hưu của bà.
Đôi tay bà run lên bần bật, không còn chút sức lực. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bà, rơi xuống nền gạch hoa lạnh lẽo, phát ra một tiếng “”cạch”” khô khốc, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của căn nhà. Âm thanh đó như một tiếng búa cuối cùng, đập tan nốt những mảnh vỡ còn sót lại của trái tim người mẹ. Bà lảo đảo lùi lại một bước, tay ôm lấy ngực, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm úp trên sàn.
Mọi sự hy sinh bỗng chốc trở thành một trò cười cay đắng. Bà nhớ lại những lời từ chối bạn bè rủ đi du lịch, những buổi chiều lủi thủi ở nhà trông cháu thay vì đi tập dưỡng sinh, những đồng lương hưu chắt bóp gửi thêm cho con mua sữa cho cháu… Tất cả, tất cả đều bị nó định giá bằng hai chữ “”Osin””.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở. Con dâu bước ra, gương mặt nhăn nhó vì bị tiếng động làm phiền.
– Có chuyện gì thế mẹ? Nửa đêm rồi còn làm gì mà loảng xoảng vậy?
Ánh mắt nó ngay lập tức lia xuống sàn nhà và dừng lại ở chiếc điện thoại của mình. Vẻ khó chịu trên mặt nó lập tức biến thành sự tức giận. Nó lao tới, vội vã nhặt chiếc điện thoại lên, phủi phủi rồi lật qua lật lại kiểm tra một cách xót của. Nó không thèm nhìn mẹ chồng lấy một cái, không một lời hỏi han xem bà có sao không. Trong mắt nó lúc này, chiếc điện thoại rõ ràng quan trọng hơn người mẹ chồng đang đứng không vững trước mặt.
Sau khi chắc chắn dế yêu không một vết xước, nó mới ngẩng lên, nheo mắt nhìn bà Hạnh đầy dò xét.
– Sao mẹ lại cầm điện thoại của con? Mẹ lục lọi gì trong máy của con à?”
“Câu hỏi của con dâu như một gáo nước lạnh dội thẳng vào nỗi đau đớn đang âm ỉ trong lòng bà Hạnh. Bà ngước đôi mắt ngấn lệ, nhìn thẳng vào đứa con dâu mà bà từng coi như con gái. Cổ họng bà nghẹn lại, không thể thốt ra bất cứ lời nào để tự bào chữa. Bà bào chữa cái gì được chứ? Bà có lỗi thật sao?
Con dâu thấy mẹ chồng im lặng, vẻ mặt lại thất thần, càng thêm bực bội. Nó liếc xuống màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng trưng. Dòng chữ “”Osin 13 Củ”” đập thẳng vào mắt nó. Khuôn mặt nó biến sắc, từ tức giận chuyển sang hoảng hốt rồi lập tức đông cứng lại thành một vẻ trơ tráo, lạnh lùng. Trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ: “”Chết tiệt, bị phát hiện rồi.”” Nhưng thay vì xấu hổ, một sự thách thức bùng lên trong ánh mắt.
Nó ngẩng phắt đầu lên, giọng nói vốn đã khó nghe giờ đây càng thêm chói tai, đay nghiến. Nó không thèm hỏi lý do, không cần biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ nhằm thẳng vào mẹ chồng mà tấn công.
“”Ai cho mẹ tự tiện lục lọi đồ của con? Mẹ có biết đây là xâm phạm quyền riêng tư không? Mẹ già rồi mà không có chút ý thức nào à?””
Từng lời, từng chữ của con dâu như những mũi kim sắc nhọn đâm sâu thêm vào vết thương đang rỉ máu của bà Hạnh. Nỗi đau bị xúc phạm cuối cùng cũng biến thành sự phẫn nộ. Bà không còn run rẩy nữa. Bà đứng thẳng người, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào mặt nó, giọng bà run lên vì uất nghẹn nhưng rành rọt từng chữ.
“”Vậy ra… trong mắt con, mẹ chỉ là một con osin?”” Bà chỉ tay vào chiếc điện thoại, sức lực như bị rút cạn. “”Một ‘Osin 13 Củ’, đúng không? Lương hưu của mẹ, mồ hôi nước mắt của mẹ, con chỉ coi nó là tiền công để trả cho một người giúp việc thôi sao?””
Bị nói trúng tim đen, con dâu sững người một giây rồi lập tức xù lông nhím. Nó cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai.
“”Thế không phải à? Mẹ không trông cháu thì ai trông? Mẹ không lo cơm nước thì ai lo? Con đi làm đầu tắt mặt tối kiếm tiền về cái nhà này, mẹ ở nhà có mỗi việc trông cháu thì có gì là sai? Con lưu danh bạ thế nào là quyền của con! Vấn đề ở đây là mẹ đã lục lọi đồ của con!””
Nó cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “”lục lọi””, biến bà Hạnh từ một người mẹ bị tổn thương thành một kẻ tọc mạch đáng khinh.
Bà Hạnh bật ra một tiếng cười cay đắng, nước mắt cứ thế lã chã rơi. “”Quyền của con? Con có quyền chà đạp lên lòng tự trọng của mẹ chồng mình như thế sao? Mẹ lên đây không phải để làm osin cho nhà con. Mẹ lên đây vì thương thằng Toàn, vì thương cháu nội của mẹ!””
Con dâu bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét ra mặt. “”Thôi thôi, mẹ đừng có kể lể nữa. Mệt mỏi lắm. Chuyện chẳng có gì to tát mà mẹ cứ làm như trời sập.””
Nói rồi, nó quay ngoắt lưng, đi thẳng về phòng ngủ, tay vẫn ôm khư khư chiếc điện thoại như báu vật. Cánh cửa phòng đóng sập lại một cách lạnh lùng, bỏ lại bà Hạnh một mình chết lặng giữa phòng khách lạnh lẽo. Tiếng “”sập”” cửa như một nhát búa cuối cùng, chính thức đóng sập lại mọi tình nghĩa mẹ chồng nàng dâu mà bà đã cố công vun đắp.”
“Bà Hạnh đứng không vững, cả người lảo đảo như muốn ngã quỵ. Từng tế bào trong cơ thể bà gào thét trong câm lặng. Bà không khóc nổi nữa. Nỗi đau đã vượt ngưỡng của nước mắt, hóa thành một sự chết lặng tê dại. Bà cứ đứng như trời trồng giữa phòng khách, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đã đóng sập, nơi vừa nhốt vào trong đó tất cả tình nghĩa, công sức và cả sự hy sinh của bà.
Vài phút sau, khi sự im lặng đặc quánh đến ngột ngạt, cánh cửa phòng ngủ lại bật mở. Con dâu bước ra, khuôn mặt không còn vẻ hoảng hốt hay tức giận, thay vào đó là một sự lạnh lùng, trơ tráo đến đáng sợ. Nó đi thẳng đến tủ lạnh lấy một chai nước, uống một hơi dài như thể cuộc cãi vã vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng.
Nhìn thấy bộ dạng dửng dưng của nó, một chút sức lực cuối cùng trong người bà Hạnh được gom lại. Bà không thể cứ thế mà chấp nhận sự chà đạp này. Bà phải hỏi cho ra lẽ.
Bà Hạnh nước mắt lưng tròng, giọng run run hỏi: “”Tại sao… tại sao con lại lưu tên mẹ như vậy?””
Câu hỏi yếu ớt, tuyệt vọng của bà Hạnh dường như là điều mà con dâu đang chờ đợi. Nó đặt mạnh chai nước xuống bàn, quay người lại đối diện với bà. Một nụ cười khẩy đầy mỉa mai nở trên môi nó.
“”Không đúng sao? Mẹ nghĩ chúng con nhờ mẹ không công à? Tháng nào chẳng gửi thêm cho mẹ 5 triệu tiêu vặt, coi như trả lương còn gì?””
Từng lời, từng chữ thốt ra từ miệng con dâu như một nhát dao cuối cùng, đâm xuyên qua trái tim đã nát tan của bà Hạnh. “”Trả lương””? “”Tiêu vặt””? Sự thật phơi bày một cách trần trụi và tàn nhẫn đến không ngờ. Bà lùi lại một bước, tay ôm lấy ngực, hơi thở trở nên khó nhọc.
“”Năm triệu… đó là tiền công con trả cho mẹ?”” Bà Hạnh lắp bắp, không tin vào tai mình. “”Mẹ cứ ngỡ… đó là tấm lòng hiếu thảo của các con…””
Con dâu bật cười ha hả, một tiếng cười sắc lạnh, vô cảm. Nó khoanh tay trước ngực, dáng điệu của một kẻ bề trên đang ban phát sự thật cho kẻ ngu muội.
“”Lòng hiếu thảo? Thời buổi này ai sống bằng lòng hiếu thảo hả mẹ? Mẹ là kế toán về hưu, mẹ thử tính xem. Mẹ ở đây, chúng con nuôi ăn nuôi ở, điện nước không mất một đồng. Gửi thêm 5 triệu. Mẹ không trông cháu thì chúng con cũng phải thuê người giúp việc, ít nhất cũng 7-8 triệu, lại còn không yên tâm bằng người nhà. Chúng con tính toán như vậy là quá hời cho mẹ rồi. Mẹ vừa có cháu để bế bồng, vừa có thêm tiền.””
Nó nói một cách rành rọt, logic của một nhân viên kế toán đang cân đối sổ sách. Tình mẫu tử, sự hy sinh, nỗi niềm của người già… tất cả trong mắt nó chỉ là những con số cộng trừ vô cảm. Bà Hạnh cảm thấy trời đất quay cuồng. Hóa ra, trong mắt vợ chồng nó, bà là một món hời. Một người giúp việc cao cấp mang tên “”mẹ chồng””, vừa trông cháu, vừa lo việc nhà, lại còn “”góp”” thêm 13 triệu lương hưu vào cho chúng nó chi tiêu.
Bà Hạnh không còn sức để tranh cãi. Bà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Nỗi đau giờ đây đã biến thành sự khinh bỉ, không phải khinh bỉ con dâu, mà là khinh bỉ chính bản thân mình. Bà đã quá ngây thơ, quá tin tưởng vào cái gọi là tình thân.
Đúng lúc ấy, tiếng chìa khóa lách cách ngoài cửa. Toàn đã đi làm về. Con dâu liếc nhìn mẹ chồng với ánh mắt cảnh cáo, rồi nhanh như chớp, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói, dịu dàng.
“”Anh về rồi đấy à?””
Cánh cửa mở ra, Toàn bước vào, mệt mỏi sau một ngày làm việc. Anh nhìn thấy vợ đang tươi cười chào đón và mẹ mình đang đứng lặng ở góc phòng, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má nhăn nheo. Anh sững người, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Toàn sững người, cái cặp trên tay suýt rơi xuống đất. Khung cảnh trước mắt anh thật quá đỗi phi lý: vợ anh, người vừa tươi cười chào đón, giờ đây khuôn mặt đã đanh lại, ánh mắt tóe lửa. Còn mẹ anh, bà Hạnh, thì đứng nép vào một góc, toàn thân run rẩy, gương mặt già nua đẫm nước mắt.
Toàn vội đặt cặp xuống, giọng hoảng hốt.
“”Mẹ? Vợ? Có chuyện gì… chuyện gì xảy ra thế này?””
Chưa để bà Hạnh kịp lên tiếng, con dâu đã nhanh như cắt lao đến bên cạnh Toàn, bám lấy cánh tay anh như tìm một chỗ dựa. Vẻ mặt cô ta biến đổi trong chớp mắt, từ đằng đằng sát khí chuyển sang uất ức, tủi hờn.
“”Anh về đúng lúc lắm! Anh về mà xem, mẹ tự ý xem trộm điện thoại của em, còn làm như em là đứa bất hiếu lắm!”” Giọng cô ta nghẹn ngào giả tạo, cố nặn ra vài giọt nước mắt nhưng không thành.
Toàn chết sững. Anh quay sang nhìn mẹ, ánh mắt đầy hoang mang và khó tin. “”Mẹ? Có thật không mẹ? Mẹ… mẹ xem điện thoại của cô ấy à?””
Bà Hạnh nghe câu hỏi của con trai mà lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt. Bà run rẩy, muốn giải thích, muốn nói ra tất cả sự thật cay đắng mà bà vừa phải nếm trải.
“”Toàn à, không phải… Mẹ chỉ…””
“”Chỉ gì ạ?”” Con dâu lập tức cắt ngang, không cho bà Hạnh một cơ hội nào để giãi bày. “”Em bắt được tại trận mẹ đang cầm điện thoại của em đọc tin nhắn đấy! Anh xem, em đi làm cả ngày về mệt, chỉ muốn được yên thân, thế mà mẹ lại đối xử với em như vậy. Mẹ không tin tưởng em, mẹ theo dõi em!””
Cô ta nói một hơi, mỗi lời nói ra đều như một mũi dùi nhắm thẳng vào bà Hạnh, biến bà từ một người bị tổn thương thành kẻ gây rối, một bà mẹ chồng tọc mạch, soi mói.
Toàn bị dồn vào giữa, đầu óc quay cuồng. Anh nhìn vợ mình đang ấm ức, rồi lại nhìn mẹ mình đang khóc nấc. Anh mệt mỏi, chỉ muốn gia đình được yên ổn. Anh buông một câu thở dài.
“”Thôi thôi, hai mẹ con có gì từ từ nói. Mẹ, sao mẹ lại làm thế? Dù sao đó cũng là đồ riêng tư của vợ con.””
Câu nói của Toàn, dù chỉ là một lời khuyên can nhẹ nhàng, lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim đang rỉ máu của bà Hạnh. Con trai bà, nó không hỏi tại sao bà khóc, không hỏi bà đã chịu đựng những gì. Điều đầu tiên nó làm là chất vấn bà, đứng về phía vợ nó.
Bà Hạnh sững sờ nhìn Toàn, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt nên lời. Nỗi đau bị con dâu chà đạp không bằng một phần mười nỗi thất vọng khi thấy chính con trai ruột của mình cũng không tin tưởng mình.
Thấy chồng đã ngả về phía mình, con dâu được đà lấn tới, giọng điệu chuyển sang kể lể, ra vẻ người lớn hiểu chuyện.
“”Em biết là mẹ ở nhà buồn, nhưng không thể vì thế mà xâm phạm vào cuộc sống riêng của chúng con được anh ạ. Chúng con cũng cần có không gian riêng chứ.””
Bà Hạnh lùi lại một bước, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân. Trong căn nhà này, bà đã hoàn toàn trở thành người ngoài.”
“Nghe vợ nói vậy, Toàn lại càng thêm ái ngại. Anh nhìn mẹ, giọng có phần trách móc.
“”Mẹ à, vợ chồng con cũng cần không gian riêng. Mẹ ở nhà chăm cháu, con rất biết ơn. Nhưng mẹ đừng can thiệp sâu quá vào chuyện của tụi con được không?””
Bà Hạnh đau đến chết lặng. Bà lắp bắp, cố gắng giải thích cái lý do thực sự khiến bà không thể giữ nổi bình tĩnh.
“”Không phải… Không phải mẹ tọc mạch… Mà là cái tin nhắn… Mẹ thấy có người đàn ông lạ nhắn tin cho nó…””
Nghe đến đây, con dâu bỗng phá lên cười, một nụ cười đầy mỉa mai và khinh miệt. Cô ta giật phắt chiếc điện thoại từ tay bà Hạnh, điệu bộ như thể mình là người bị oan ức lớn nhất thế gian.
“”Trời ơi! Con tưởng chuyện gì to tát lắm! Tin nhắn lạ? Mẹ nói cái này phải không?””
Cô ta nhanh tay bấm vài cái trên màn hình rồi chìa ra trước mặt Toàn, cố tình để bà Hạnh cũng phải nhìn thấy.
“”Đây! Anh xem đi! Mẹ xem đi cho rõ!””
Trên màn hình là một đoạn hội thoại ngắn. Người gửi có tên là “”Sếp Hùng””.
“”Em về tới nhà chưa? Báo cáo ngày mai nhớ chuẩn bị kỹ nhé.””
Con dâu ngẩng cao đầu, giọng đầy thách thức, nhưng mắt lại hướng về Toàn ra vẻ tủi thân.
“”Đó! Anh thấy chưa? Đây là sếp em, người ta hỏi thăm công việc và dặn dò báo cáo ngày mai. Mẹ không hiểu chuyện lại làm ầm lên, nói như thể em đi ngoại tình không bằng! Em thật không ngờ mẹ lại có suy nghĩ như vậy về con dâu của mình.””
Mỗi lời cô ta nói ra đều sắc như dao, đâm thẳng vào tim bà Hạnh. Bà sững sờ. Rõ ràng không phải tin nhắn này. Con dâu bà đã nhanh tay xóa đi tin nhắn kia và mở ra một cuộc trò chuyện khác để diễn kịch. Nhưng bà lấy bằng chứng đâu ra bây giờ?
Toàn nhìn vào màn hình, rồi nhìn vợ mình đang ấm ức, anh thở phào một cái nhẹ nhõm. Hóa ra chỉ là hiểu lầm. Anh quay sang mẹ, giọng dịu đi nhưng vẫn không giấu được sự phiền lòng.
“”Mẹ à, chỉ có vậy thôi mà mẹ làm căng thẳng quá. Sếp của cô ấy thôi mà. Lần sau mẹ có gì thì phải hỏi rõ ràng, đừng tự suy diễn rồi làm ầm lên như vậy, cả nhà mệt mỏi.””
Câu nói của Toàn như một nhát búa cuối cùng, đánh sập mọi tia hy vọng của bà Hạnh. Bà đã hoàn toàn thua cuộc. Con dâu đã diễn một vở kịch quá hoàn hảo, biến bà thành một bà già nhà quê đa nghi, hồ đồ, soi mói con cái.
“”Không… không phải tin đó…”” – Bà Hạnh yếu ớt phản kháng, nhưng giọng bà lạc đi, không ai còn để tâm đến nữa.
Con dâu thấy thế, liền kéo tay Toàn, giọng nũng nịu.
“”Thôi anh, em mệt lắm rồi. Chắc mẹ ở nhà một mình buồn nên mới hay nghĩ linh tinh thôi. Mình vào phòng nghỉ đi anh.””
Nói rồi, cô ta liếc nhanh về phía bà Hạnh, một nụ cười đắc thắng, lạnh lẽo thoáng qua trên môi khi Toàn không để ý. Nụ cười của kẻ chiến thắng.
Toàn gật đầu, ôm vai vợ đi vào phòng ngủ, bỏ lại bà Hạnh đứng trơ trọi giữa phòng khách lạnh lẽo. Bà nhìn theo bóng lưng của con trai, nước mắt lã chã rơi. Trong căn nhà này, sự thật của bà chẳng có chút trọng lượng nào. Bà đã trở thành một kẻ phiền phức, một người thừa đúng như cách con dâu đã lưu tên bà trong danh bạ.”
“Cánh cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng hẳn. Nghe tiếng nức nở của mẹ, Toàn khựng lại ở cửa, lòng anh rối như tơ vò. Bà Hạnh như vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, bà cố gắng gượng dậy, giọng nói run rẩy, lạc đi vì uất nghẹn.
“”Toàn… còn chuyện nữa… Trong điện thoại… nó… nó lưu tên mẹ…””
Bà không thể nói hết câu. Cụm từ “”Bà già phiền phức”” như một cục than nóng kẹt trong cổ họng, bà không tài nào thốt ra được. Bà chỉ biết đưa ngón tay run rẩy chỉ về phía con dâu, người đang đứng khoanh tay, vẻ mặt tỏ rõ sự mất kiên nhẫn.
Toàn nhìn theo tay mẹ, rồi quay sang nhìn vợ, ánh mắt đầy dò xét. Con dâu đảo mắt một vòng, bĩu môi một cách đầy thách thức.
“”Trời ạ, con tưởng chuyện gì. Con lưu đùa cho vui thôi mà mẹ cũng chấp nhặt. Bạn bè con còn đặt cho nhau mấy cái tên ghê hơn ấy chứ. Mẹ nhạy cảm quá rồi đấy.””
Cô ta nói một cách thản nhiên, như thể việc làm đó là hết sức bình thường, như thể lỗi là do bà Hạnh đã quá soi mói.
Toàn nhìn mẹ, rồi nhìn vợ, anh tỏ ra khó xử. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi tột độ. Anh không muốn cãi vã, không muốn phải lựa chọn, anh chỉ muốn mọi thứ được yên ổn. Anh chỉ nói một câu yếu ớt, một câu nói không nghiêng về bên nào nhưng lại làm tổn thương người cần được bảo vệ nhất.
“”Thôi có gì từ từ nói chuyện, em cũng không nên lưu tên mẹ như vậy.””
Câu nói không bênh vực, không an ủi khiến bà Hạnh cảm thấy bị bỏ rơi. Nó là một lời thừa nhận nhẹ bẫng cho hành động hỗn láo của con dâu, và là một lời phán xét cho sự “”nhạy cảm”” của bà. Nghe chồng nói vậy, con dâu khẽ nhếch mép cười thầm. Toàn thở dài, rồi dứt khoát kéo cửa phòng ngủ lại.
Tiếng “”cạch”” của chốt cửa vang lên, khô khốc và tàn nhẫn. Nó đóng sập lại không chỉ một cánh cửa gỗ, mà là cả chút hy vọng cuối cùng trong lòng bà Hạnh. Bà im lặng, nỗi oan ức và tủi nhục dâng lên nghẹn đắng cổ họng. Bà đứng chết trân giữa phòng khách, cảm giác như mình là một người thừa thãi, một vật cản trong chính gia đình của con trai mình.
Đứa con trai mà bà dứt ruột đẻ ra, vì nó mà bà bỏ lại cuộc sống yên bình ở quê để lên thành phố làm một người giúp việc không công, giờ đây lại chọn cách quay lưng với nỗi đau của bà. Nó không hỏi vợ tại sao, nó chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng qua đi. Sự im lặng của nó còn đau hơn vạn lời trách móc. Bà Hạnh thấy lồng ngực mình đau nhói, hơi thở trở nên khó khăn. Trong căn nhà này, bà đã hoàn toàn mất đi tiếng nói.”
“Bóng tối nuốt chửng lấy dáng người còm cõi của bà Hạnh giữa phòng khách. Căn nhà chìm trong im lặng, chỉ có tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường như đang đếm từng giọt tủi hờn đang nhỏ xuống trong lòng bà. Bà không khóc nữa, nước mắt đã cạn khô sau cánh cửa đóng sập tàn nhẫn kia.
Bà Hạnh lảo đảo bước về phía chiếc ghế sofa, nơi bà vẫn thường ngủ mỗi đêm để nhường phòng cho cháu nội. Bà ngồi xuống, tấm lưng còng gập lại như không còn chút sức lực. Trong đầu bà, hai câu nói cứ thay nhau vang lên, xoáy sâu vào tâm can.
“”Osin 13 Củ.””
“”Thôi có gì từ từ nói chuyện.””
Cái tên danh bạ xúc phạm của con dâu. Lời nói thoái thác, yếu ớt của con trai. Chúng như hai lưỡi dao, một nóng, một lạnh, cùng lúc đâm vào trái tim người mẹ. Bà Hạnh bật cười, một tiếng cười khô khốc, chua chát đến xé lòng. Hóa ra, mười ba triệu tiền lương hưu của bà, số tiền mà ở quê bà có thể sống ung dung tự tại, lại trở thành một cái mác rẻ rúng để con dâu định giá bà. Hóa ra, sự hy sinh của bà, việc từ bỏ cuộc sống yên bình để lên đây đầu tắt mặt tối, lại chỉ đáng một câu nói vô trách nhiệm của con trai.
Bà nhìn quanh căn hộ sang trọng nhưng lạnh lẽo. Mọi đồ vật đều đắt tiền, bóng loáng, nhưng không có lấy một góc nào thuộc về bà, không có lấy một hơi ấm nào dành cho bà. Bà là người thừa. Bà đã tự lừa dối mình quá lâu rồi.
Một quyết định lóe lên trong đầu bà, rõ ràng và dứt khoát đến lạ thường. Bà không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Ở lại để làm gì? Để tiếp tục làm một người giúp việc không công, bị khinh rẻ, và bị chính con trai mình bỏ rơi?
Bà Hạnh đứng dậy. Lần này, bước chân bà không còn run rẩy mà trở nên vững vàng. Bà lặng lẽ đi về phía góc phòng, nơi có chiếc túi vải cũ sờn mà bà đã mang theo từ quê lên. Bà mở khóa kéo, âm thanh “”xẹt”” một tiếng nhỏ trong đêm tĩnh mịch.
Bà bắt đầu thu dọn. Vài bộ quần áo đã cũ, chiếc khăn mặt, hộp dầu gió. Bà làm mọi thứ trong im lặng tuyệt đối, mỗi động tác đều gọn gàng, dứt khoát. Bà không muốn đánh thức bất kỳ ai. Bà không muốn cho họ cơ hội để giữ bà lại bằng những lời lẽ giả tạo, để rồi mọi chuyện lại quay về như cũ.
Khi gấp chiếc áo cuối cùng, ánh mắt bà dừng lại ở chiếc tạp dề treo trên móc. Đó là chiếc tạp dề con dâu mua cho bà, một màu xám xịt, như chính vai trò của bà trong căn nhà này. Bà nhìn nó một giây, rồi quay đi, không chút do dự. Bà sẽ để lại nó. Bà không phải là osin.
Chiếc túi vải đã được kéo khóa. Bà đặt nó ngay ngắn bên cạnh chỗ ngủ của mình, sẵn sàng cho một cuộc ra đi. Bà ngồi xuống, lưng thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước. Bà sẽ không ngủ. Bà sẽ chờ. Chờ đến khi những tia sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khung cửa, đó là lúc bà sẽ tự giải thoát cho mình.”
“Trời chưa kịp sáng hẳn, chỉ là một vệt sáng xám xịt, lạnh lẽo hắt lên từ phía chân trời xa xôi. Bà Hạnh đứng dậy, cơ thể không còn mỏi mệt như đêm qua. Sự tủi hờn và đau đớn đã cô đặc lại thành một sự quyết tâm sắt đá.
Bà bước đến bàn ăn, nơi vẫn còn vương vãi vài mảnh vụn bánh mì từ bữa tối qua loa của hai vợ chồng con trai. Bà xé một mẩu giấy từ cuốn sổ ghi chép tiền đi chợ, cầm cây bút bi lên. Nét chữ của bà không hề run rẩy, mà rành rọt, dứt khoát, hệt như quyết định của bà lúc này.
“”Mẹ về quê. Các con tự lo cho nhau.””
Ngắn gọn, không một lời oán trách, không một câu giải thích. Bà đặt mẩu giấy ngay ngắn giữa bàn, nơi mà con dâu chắc chắn sẽ nhìn thấy đầu tiên khi thức dậy. Bà liếc nhìn về phía hai cánh cửa phòng ngủ đang đóng im ỉm. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, bà không còn cảm thấy cô độc, mà chỉ thấy một sự xa cách lạnh lùng.
Bà Hạnh nhẹ nhàng xách chiếc túi vải sờn cũ, đi chân trần ra phía cửa chính để không gây ra tiếng động. Bà mở khoá, tiếng “”cạch”” khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một nhát dao cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng của bà với nơi này. Bà lách người ra ngoài, rồi khép cánh cửa lại thật nhẹ.
Hành lang chung cư vắng lặng. Bà Hạnh hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm. Mùi của sự tự do.
Chuyến xe sớm nhất về quê vẫn còn vài ghế trống. Bà chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ôm khư khư chiếc túi vải vào lòng như thể đó là tất cả tài sản của mình. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi bến xe ồn ào, bắt đầu hành trình đưa bà thoát khỏi thành phố ngột ngạt.
Bà Hạnh tựa đầu vào tấm kính lạnh. Những tòa nhà cao tầng, những con đường lấp loáng ánh đèn xa xỉ lùi dần lại phía sau, mờ dần rồi biến mất như một giấc mơ tồi tệ vừa kết thúc. Bà đã đến đây với bao nhiêu hy vọng, để rồi ra đi với một trái tim tan nát.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má đã hằn sâu nếp nhăn. Nhưng đây không phải giọt nước mắt của sự bi lụy, mà là của sự giải thoát. Cơn đau vẫn còn đó, âm ỉ như một vết thương lòng khó lành khi nghĩ về đứa con trai nhu nhược, nhưng lồng ngực bà lại nhẹ bẫng một cách lạ thường. Bà không còn là “”Osin 13 Củ””. Bà là bà Hạnh, bà đang trên đường về nhà.”
“Ánh nắng ban mai gay gắt chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi vào phòng khách, khác hẳn với vẻ xám xịt, lạnh lẽo của buổi sớm lúc bà Hạnh rời đi. Con dâu là người thức dậy trước, không phải vì thói quen, mà vì tiếng khóc ngằn ngặt của đứa bé trong phòng. Cô ta bực bội ra khỏi giường, định bụng sẽ sang phòng mẹ chồng cằn nhằn như mọi khi.
Nhưng căn phòng trống trơn. Chiếc chăn được gấp gọn gàng, vuông vức một cách lạ lùng. Cô ta nhíu mày, bước ra phòng khách và ngay lập tức nhìn thấy mẩu giấy trên bàn. “”Mẹ về quê. Các con tự lo cho nhau.””
Một nụ cười khẩy nhếch lên trên môi cô ta. “”Tưởng dọa được ai,”” cô thầm nghĩ rồi tiện tay vứt mẩu giấy vào sọt rác.
Đúng lúc đó, Toàn lơ mơ bước ra, ngáp dài. Anh nhìn quanh, không thấy mẹ đâu thì ngạc nhiên.
“”Mẹ đâu rồi em?””
Con dâu hất mặt về phía sọt rác.
“”Về quê rồi. Có để lại thư tuyệt mệnh kia kìa.””
Toàn sững người. Anh vội vã bới sọt rác, lôi mẩu giấy nhàu nhĩ ra đọc. Gương mặt anh biến sắc, từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt tột độ. Anh chộp lấy điện thoại, bàn tay run run bấm số của mẹ. Chuông đổ dài, từng tiếng “”tút… tút…”” như búa gõ vào lồng ngực anh, nhưng đầu dây bên kia tuyệt nhiên không có người nhấc máy. Anh gọi lại lần nữa, rồi lần nữa. Vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ.
“”Chết rồi! Mẹ giận thật rồi!”” Toàn lẩm bẩm, mặt cắt không còn một giọt máu.
Trái ngược với vẻ hoảng loạn của chồng, cô vợ vẫn thản nhiên đứng khoanh tay, dựa vào tường.
“”Về thì về. Có gì mà anh phải cuống lên thế? Em đã bảo ngay từ đầu rồi, cứ thuê giúp việc cho xong. Giờ thì đỡ rắc rối.””
Toàn quay phắt lại, nhìn vợ như nhìn một người xa lạ. Anh không thể tin nổi vào tai mình.
“”Em nói thế mà nghe được à? Mẹ đi rồi ai trông con? Ai lo cơm nước?””
“”Thì thuê người!”” cô vợ gắt lên. “”Anh làm như không có tiền không bằng. Bà ở đây cũng có sung sướng gì đâu mà anh cứ níu kéo.””
Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng càng lúc càng to, như đổ thêm dầu vào lửa.
Những ngày sau đó thực sự là một cơn ác mộng. Lời của cô vợ nói thì dễ, nhưng thực tế lại phũ phàng. Họ phỏng vấn đến năm, bảy người giúp việc, nhưng không một ai khiến cô vợ kế toán kỹ tính hài lòng. Người thì cô chê bẩn, người thì chê chậm, người thì đòi lương cao ngất ngưởng.
Chi phí sinh hoạt đột ngột tăng vọt. Tiền thuê người trông trẻ theo giờ, tiền đồ ăn ngoài, tiền tã sữa… mỗi cuối ngày, cô vợ lại chìa ra một danh sách dài dằng dặc các khoản chi khiến Toàn xây xẩm mặt mày.
Căn nhà vốn đã không mấy ấm cúng nay trở thành một bãi chiến trường thực sự. Quần áo bẩn chất đống, bát đũa ngổn ngang. Toàn đi làm về mệt lử, chỉ muốn được nghỉ ngơi thì lại phải đối mặt với một mớ hỗn độn và tiếng cằn nhằn không dứt của vợ.
“”Anh xem đi! Cả ngày tôi vừa phải làm việc công ty, vừa phải trông con, nhà cửa thì như cái chuồng lợn! Anh có biết đỡ đần vợ một tay không?””
Toàn cũng không chịu nổi nữa, anh gầm lên:
“”Thế em nghĩ tôi đi chơi à? Tôi cũng phải đi làm kiếm tiền về để trả cho cái ‘dịch vụ’ mà em muốn đấy! Tất cả là tại em! Nếu em biết điều với mẹ một chút thì nhà cửa đã không ra nông nỗi này!””
Cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm. Cô vợ ném chiếc điều khiển ti vi xuống sàn, nó vỡ tan tành.
“”Là tại tôi hay tại người mẹ quý hóa của anh? Bà ta tự ái bỏ đi chứ ai đuổi! Anh đừng có đổ hết lên đầu tôi!””
Toàn chết lặng, nhìn người vợ đang thở hồng hộc và bãi chiến trường quanh mình. Lần đầu tiên, anh cảm thấy một sự hối hận và bất lực trào dâng. Anh đã đánh mất sự bình yên của gia đình, và anh biết, người gây ra chuyện này không chỉ có vợ anh, mà còn có cả sự nhu nhược của chính mình.”
“Trái ngược hoàn toàn với không khí ngột ngạt, căng như dây đàn nơi thành phố, cuộc sống ở quê nhà của bà Hạnh trôi đi trong sự yên bình đến lạ. Mấy ngày đầu, nỗi tủi thân và tức giận vẫn còn âm ỉ, nhưng khu vườn nhỏ trước nhà, tiếng chim lảnh lót mỗi sớm và những lời hỏi thăm chân chất của hàng xóm láng giềng đã dần xoa dịu vết thương trong lòng bà. Cơn giận ban đầu đã lắng xuống, chỉ còn lại nỗi buồn man mác mỗi khi bà nghĩ đến đứa cháu nội còn đỏ hỏn.
Hôm ấy, khi bà Hạnh đang lúi húi ngoài sân nhặt cỏ cho mấy luống rau, thì bà Loan hàng xóm, một người nói nhiều nhưng tính tình xởi lởi, bước sang.
“”Bà Hạnh ơi, dạo này về quê trông da dẻ hồng hào hẳn ra nhé. Đúng là không đâu bằng nhà mình.””
Bà Hạnh ngẩng lên, lau mồ hôi trên trán và mỉm cười hiền.
“”Vâng, ở đây không khí trong lành, cũng đỡ bí bách.””
Hai người phụ nữ ngồi trên chiếc chõng tre cũ, vừa nhặt rau vừa trò chuyện rôm rả. Sau dăm ba câu chuyện về thời tiết, mùa màng, bà Loan bỗng hạ giọng, ra vẻ bí mật.
“”À này, tôi kể bà nghe chuyện này. Con bé út nhà tôi, cái Lan, nó làm cùng công ty với con dâu nhà bà đấy.””
Tim bà Hạnh hơi thắt lại một nhịp, nhưng bà vẫn cố giữ vẻ bình thản.
“”Thế ạ? Cháu nó có hay kể chuyện công ty không?””
“”Có chứ, trẻ con mà,”” bà Loan tặc lưỡi. “”Nó bảo dạo này công ty đang có lời ra tiếng vào. Chuyện là cái cô kế toán trưởng ấy…””
Bà Loan ngập ngừng, nhìn trước ngó sau rồi mới ghé sát vào tai bà Hạnh, thì thầm như thể sợ ai nghe thấy.
“”Con bé nhà tôi bảo dạo này cái cô kế toán trưởng hay đi ăn riêng với sếp lớn lắm, trông thân mật trên mức bình thường. Người ta xì xào ghê lắm, bảo không khéo lại có chuyện mờ ám.””
Bàn tay đang nhặt rau của bà Hạnh khựng lại giữa không trung. Tai bà ù đi. Kế toán trưởng… Chẳng phải đó là chức vụ của con dâu bà sao?
Bà Loan không để ý đến sự biến sắc trên mặt bà Hạnh, vẫn tiếp tục bô bô:
“”Đấy, người ta cứ bảo làm sếp sướng, tôi thấy cũng lắm thị phi. Thôi, tôi về nấu cơm đây.””
Bà Loan đi rồi, bỏ lại bà Hạnh ngồi chết lặng trên chiếc chõng tre. Lời nói vô tình của người hàng xóm như một lưỡi dao sắc lẹm, rạch toạc bức màn che đậy mà bà đã cố không nghĩ tới.
Trong đầu bà Hạnh, mọi thứ bỗng nhiên sâu chuỗi lại một cách hoàn hảo đến đáng sợ. Tin nhắn lúc nửa đêm từ một người đàn ông lạ. Cái tên “”Bà Già Osin”” được lưu trong danh bạ. Và bây giờ, là “”đi ăn riêng với sếp””, “”thân mật trên mức bình thường””.
Nỗi nghi ngờ mơ hồ ngày trước giờ đã có lời giải đáp. Một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng bà. Thì ra, lý do con dâu ghét bỏ, coi thường bà không chỉ đơn giản là vì mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Có một bí mật kinh khủng hơn nhiều đang được che giấu. Nỗi buồn và sự tủi thân trong lòng bà Hạnh nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác vừa cay đắng, vừa phẫn nộ tột cùng.”
“Tại Thành phố, không khí trong căn hộ của Toàn cũng ngột ngạt không kém những gì bà Hạnh đã phải chịu đựng. Từ ngày mẹ về quê, căn nhà như mất đi linh hồn. Tiếng cháu nội khóc ngằn ngặt vì không quen hơi, còn vợ anh thì ngày càng tỏ ra khó chịu. Mọi gánh nặng dồn lên vai Toàn, từ công việc ở công ty đến việc phụ vợ chăm con lúc đêm hôm. Anh mệt mỏi, căng thẳng và trên hết là một cảm giác tội lỗi cồn cào.
Tối hôm đó, sau một ngày làm việc rã rời, Toàn về nhà thấy vợ đang bực bội dỗ con.
“”Em gọi điện hỏi thăm mẹ xem thế nào chưa?”” Toàn rụt rè hỏi.
Cô con dâu bĩu môi, mắt không rời màn hình điện thoại.
“”Hỏi gì mà hỏi. Bà đang sướng rơn ở quê ấy chứ. Không phải hầu hạ ai, không phải nghe tiếng trẻ con khóc. Chắc gì đã nhớ đến chúng ta.””
Câu nói lạnh lùng của vợ như một nhát dao đâm vào tim Toàn. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Nỗi lo lắng cho mẹ và sự ân hận dâng lên đến đỉnh điểm. Anh phải về quê, phải tận mắt thấy mẹ mới yên lòng.
Sáng hôm sau, Toàn thu dọn vài bộ quần áo vào một chiếc ba lô nhỏ.
“”Anh phải đi công tác gấp ở tỉnh vài ngày. Em ở nhà trông con cẩn thận.””
Vợ anh chỉ “”ừ”” một tiếng qua loa, chẳng buồn hỏi chồng đi đâu, làm gì. Với cô, việc Toàn vắng nhà vài ngày có khi lại khiến cô thấy thoải mái hơn.
Chiếc xe lao nhanh trên cao tốc, đưa Toàn rời xa thành phố ồn ào, bụi bặm. Càng gần về quê, lòng anh càng như lửa đốt. Anh sợ phải đối mặt với mẹ, sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt bà.
Cánh cổng quê nhà không khóa. Toàn rón rén bước vào khoảng sân quen thuộc, lòng nặng trĩu. Và rồi anh thấy mẹ. Bà đang ngồi lặng lẽ trên chiếc chõng tre cũ kỹ, đôi mắt nhìn xa xăm ra vườn rau trước nhà. Bà Hạnh đã gầy đi trông thấy, hai gò má nhô cao, và đôi mắt, đôi mắt từng long lanh niềm vui mỗi khi nhìn anh giờ đây trũng sâu, ẩn chứa một nỗi buồn đặc quánh, một sự mệt mỏi kiệt quệ.
Khoảnh khắc ấy, mọi sự kìm nén trong Toàn vỡ òa. Anh không phải là người đàn ông trụ cột của gia đình nữa, anh chỉ là một đứa con trai bé bỏng chạy về tìm mẹ. Anh bước nhanh tới, rồi đột ngột khuỵu xuống nền gạch sân, ngay dưới chân bà Hạnh.
Hai hàng nước mắt nóng hổi mà anh đã cố ghìm lại suốt những ngày qua cứ thế tuôn trào.
“”Mẹ ơi…”” Giọng anh lạc đi, nghẹn lại trong cổ họng. “”Con… con xin lỗi mẹ. Là con bất hiếu… Con đã không bảo vệ được mẹ… Con xin lỗi…””
Bà Hạnh giật mình, sững sờ nhìn đứa con trai cao lớn đang quỳ gối khóc nức nở như một đứa trẻ. Cơn phẫn nộ và nỗi cay đắng âm ỉ trong lòng mấy ngày qua bỗng chốc tan đi đâu mất, chỉ còn lại sự xót xa đến thắt lòng của một người mẹ. Bà vội vàng cúi xuống, đôi tay gầy guộc run run đỡ lấy vai con trai.
“”Toàn… con làm sao thế này? Có chuyện gì sao? Đứng dậy, đứng dậy nói mẹ nghe.”””
“Toàn không chịu đứng dậy, anh gục đầu trên đầu gối mẹ, đôi vai rộng rung lên bần bật. Bà Hạnh nhìn tấm lưng của đứa con trai mà bà đã dồn hết tình thương yêu nuôi nấng, lòng bà mềm lại. Bà không đẩy con ra nữa, chỉ khẽ khàng vuốt tóc anh.
“”Được rồi, nín đi. Đàn ông con trai ai lại khóc lóc thế này. Mẹ không trách con.””
Nghe thấy mẹ nói không trách mình, Toàn càng thấy tội lỗi dâng lên. Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng khản đặc.
“”Nhưng là lỗi của con, mẹ ạ. Con đã để mẹ phải chịu ấm ức, để vợ con đối xử với mẹ như vậy. Con… con không đáng làm con của mẹ.””
Bà Hạnh thở dài một tiếng, một cái thở dài chứa đựng bao dung và cả sự mệt mỏi. Bà dìu con trai ngồi xuống chiếc chõng tre bên cạnh mình. Không gian trong khoảnh sân nhỏ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. Bà Hạnh nhìn thẳng vào mắt con trai, sự phẫn uất trong bà đã nguôi ngoai, giờ chỉ còn lại một sự minh mẫn đến lạnh lùng. Bà biết, nếu cứ im lặng, bà không chỉ hại mình mà còn hại cả tương lai của con trai và cháu nội.
Thấy con trai thật lòng hối lỗi, bà Hạnh quyết định kể lại chuyện bà nghe được. Bà nói với giọng điềm tĩnh, khác hẳn với sự xúc động ban nãy.
“”Mấy hôm nay mẹ cũng suy nghĩ nhiều. Mẹ giận, nhưng rồi lại thương con. Con kẹt ở giữa, mẹ biết.””
Toàn cúi gằm mặt, không dám đáp lời.
“”Nhưng có một chuyện,”” bà Hạnh tiếp lời, giọng bà hạ xuống, mang một sức nặng vô hình. “”Trước hôm mẹ về, bác Hằng hàng xóm có sang nói với mẹ một chuyện.””
Toàn ngước lên, ngơ ngác. Bác Hằng là người hàng xóm thân thiết, ở sát vách căn hộ của anh.
Bà Hạnh nhìn vào khoảng không trước mặt, như đang nhớ lại từng lời. “”Bác ấy nói, dạo gần đây, có vài lần buổi trưa thấy vợ con không về nhà ăn cơm, cũng không đi với đồng nghiệp. Bác ấy thấy nó… lên xe của một người đàn ông lạ.””
Từng chữ một của bà Hạnh như những mũi kim châm thẳng vào màng nhĩ của Toàn. Anh sững người, cổ họng khô khốc. Anh muốn phản bác, muốn nói rằng đó chỉ là sự hiểu lầm, nhưng hình ảnh vợ mình cắm cúi vào điện thoại, những tin nhắn mờ ám mà mẹ từng kể lướt qua tâm trí anh.
Bà Hạnh quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt đang bắt đầu hoang mang của con trai. Bà nói rành rọt, như một nhát búa cuối cùng.
“”Mẹ không có ý phá hoại hạnh phúc gia đình con, nhưng con là đàn ông, là trụ cột, phải biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình.””
Toàn chết lặng. Toàn bộ cơ thể anh cứng đờ. Lời nói của mẹ, sự điềm tĩnh đến đáng sợ của bà, cùng với những mảnh ghép nghi ngờ bấy lâu nay đột ngột vỡ ra, ghép lại thành một sự thật khủng khiếp mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới. Bầu trời trước mắt anh như tối sầm lại.”
“Cơn choáng váng qua đi, thứ còn lại trong lồng ngực Toàn không phải là nỗi đau đớn tột cùng, mà là một sự trống rỗng lạnh lẽo. Anh không nói thêm lời nào với mẹ, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi bắt chuyến xe sớm nhất trở lại thành phố. Suốt chặng đường, anh không chợp mắt một giây, đầu óc quay cuồng với những lời mẹ nói và những mảnh ký ức về sự thay đổi của vợ. Nụ cười của anh đã tắt, thay vào đó là một vẻ mặt đanh lại, cương quyết.
Về đến căn hộ, Toàn thấy vợ đang ngồi xem tivi, chân vắt chéo, vẻ mặt dửng dưng. Thấy anh, cô ta chỉ liếc qua.
“”Anh về rồi à? Mẹ lại kể lể gì nữa chứ gì?””
Toàn không đáp, chỉ ném chiếc túi du lịch xuống ghế sofa. Anh nhìn vợ, người phụ nữ đầu gối tay ấp bao năm, giờ đây bỗng trở nên xa lạ đến đáng sợ. Anh chỉ lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Sự im lặng bất thường của anh khiến cô vợ có chút khó chịu nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ qua, tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Những ngày sau đó, Toàn biến thành một con người khác. Anh vẫn đi làm, vẫn đưa đón con, nhưng trở nên ít nói và quan sát nhiều hơn. Anh bắt đầu để ý đến lịch trình của vợ. Một buổi chiều, cô ta sửa soạn váy áo lộng lẫy, xịt nước hoa thơm phức.
“”Tối nay em đi ăn với mấy chị em phòng kế toán, kỷ niệm ngày thành lập công ty. Chắc về hơi muộn, anh ăn cơm trước đi nhé.””
Toàn gật đầu, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. “”Em đi vui vẻ.””
Nhưng ngay khi cánh cửa thang máy vừa khép lại sau lưng vợ, Toàn lập tức chộp lấy chìa khóa xe máy, lao xuống hầm gửi xe. Anh giữ một khoảng cách an toàn, bám theo chiếc taxi của vợ. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Chiếc xe không hề đi về phía nhà hàng mà phòng kế toán của cô vẫn hay tụ tập. Nó dừng lại trước một nhà hàng kiểu Âu sang trọng, nơi một bữa ăn có thể tốn cả nửa tháng lương của anh.
Và rồi, người đàn ông bước ra từ một chiếc xe hơi bóng loáng đang đỗ sẵn, tươi cười mở cửa cho vợ anh, không ai khác chính là gã sếp mà cô vẫn thường nhắc tới. Gã ta khoác tay lên eo vợ anh một cách đầy tự nhiên.
Ngồi trong góc khuất của một quán cà phê đối diện, Toàn siết chặt chiếc điện thoại trong tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Anh gọi một ly cà phê đen nhưng không hề động đến. Anh thấy họ cười nói, thấy gã sếp gắp thức ăn cho vợ mình, thấy cô ta ngượng ngùng e lệ như một thiếu nữ mới yêu.
Cơn thịnh nộ và nỗi đau đớn như một dòng dung nham cuộn chảy trong huyết quản của Toàn. Nhưng anh đã không còn là gã đàn ông khờ khạo của tuần trước. Anh kiên nhẫn đợi.
Bữa ăn kết thúc. Toàn nín thở khi thấy họ không ai về nhà nấy. Chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh, và điểm đến của nó khiến toàn bộ thế giới của Toàn sụp đổ hoàn toàn. Một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Khi hai người họ tay trong tay bước vào sảnh khách sạn, Toàn cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó đấm một cú trời giáng. Anh run rẩy, nhưng với một sự quyết tâm lạnh lùng đến đáng sợ, anh giơ điện thoại lên. Tách. Tách. Anh chụp lại khoảnh khắc họ đứng ở quầy lễ tân, khoảnh khắc họ bước vào thang máy, bóng lưng của họ khuất dần sau cánh cửa kim loại.
Đêm đó, Toàn không về nhà. Anh lái xe đi lang thang vô định, rồi tấp vào một góc đường vắng. Anh mở máy tính xách tay, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng chung. Hàng loạt giao dịch bằng thẻ tín dụng đập vào mắt anh: những bữa ăn đắt đỏ, những món quà xa xỉ, và rồi… một khoản thanh toán phòng tại đúng khách sạn mà anh vừa thấy họ bước vào. Bằng chứng đã quá đủ.
Toàn ngả người ra ghế, đôi mắt đỏ ngầu nhưng không còn một giọt nước mắt. Anh lướt qua những bức ảnh trong điện thoại, mỗi tấm là một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của anh. Nỗi đau đã biến thành căm hận, và sự căm hận đang nung nấu một kế hoạch trả thù tàn khốc. Anh biết mình phải làm gì. Màn kịch này phải được hạ màn, và người viết nên cái kết chính là anh.”
“Sáng hôm sau, Toàn trở về nhà. Vẻ mặt anh lạnh như băng, đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ nhưng ánh nhìn lại sắc lẹm một cách đáng sợ. Cả con người anh toát ra một thứ sát khí khiến không gian trong căn hộ trở nên ngột ngạt.
Cô vợ đang uể oải pha cà phê trong bếp, thấy anh về thì nhếch mép, giọng điệu vẫn đầy mỉa mai.
“”Về rồi đấy à? Đi đâu cả đêm mà giờ mới mò về? Lại đi đâu nghe mẹ già than vãn chứ gì?””
Toàn không đáp. Anh lẳng lặng đi tới bàn ăn, nơi cô ta vừa đặt ly cà phê xuống. Anh rút từ trong chiếc cặp tài liệu ra một xấp giấy tờ và những tấm ảnh, ném thẳng xuống bàn trước mặt vợ. Tiếng va chạm khô khốc vang lên trong sự tĩnh lặng đến rợn người.
Những tấm ảnh chụp rõ mồn một cảnh cô ta và gã sếp tay trong tay bước vào khách sạn. Tờ sao kê thẻ tín dụng với những khoản chi tiêu xa xỉ, những bữa ăn đắt đỏ, và cả hóa đơn thanh toán phòng khách sạn năm sao.
Cô ta chết sững, ly cà phê trên tay suýt rơi xuống sàn. Sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, đôi môi mấp máy không thành lời.
“”Cái… cái này…””
Toàn nhìn thẳng vào mắt vợ, giọng anh không gào thét, không tức giận, chỉ có một sự bình tĩnh lạnh lẽo đến cùng cực.
“”Em giải thích đi! Sếp quan tâm công việc trong khách sạn à?””
Từng lời của Toàn như một nhát búa tạ giáng thẳng vào tâm can người vợ. Cô ta biết, mọi sự chối cãi giờ đây đều là vô nghĩa. Bức tường dối trá mà cô ta vất vả dựng lên đã sụp đổ tan tành chỉ trong một khoảnh khắc. Cô ta lùi lại, run rẩy, rồi quỵ xuống sàn nhà.
Hai tay ôm mặt, những tiếng nức nở vỡ ra, tiếng khóc ngày một lớn, đầy thảm thiết và tuyệt vọng.
“”Anh ơi… em sai rồi… Em xin lỗi… Em thật sự sai rồi…””
Cô ta bò đến, níu lấy ống quần của Toàn, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên van lơn.
“”Là em hồ đồ… là em bị cám dỗ… Anh tha thứ cho em lần này đi anh! Em hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa! Xin anh đừng bỏ em… nghĩ đến con mình đi anh!””
Toàn nhìn người vợ đang quỳ dưới chân mình, nước mắt giàn giụa, bộ dạng thảm hại. Nhưng trong lòng anh không có lấy một tia thương cảm, chỉ có sự ghê tởm lạnh buốt. Tình yêu, sự tin tưởng, tất cả đã chết trong đêm qua. Nước mắt của cô ta bây giờ, rẻ mạt và giả dối.
Anh khẽ gạt chân ra, khiến cô ta ngã ngồi xuống sàn. Anh cất giọng, rành rọt từng chữ, như một lời phán quyết cuối cùng.
“”Mọi chuyện đã quá muộn rồi.”””
“Toàn rút một tờ đơn đã ký sẵn tên mình ra khỏi cặp, đặt nhẹ lên chồng bằng chứng. Đơn ly hôn. Hai chữ đó như một tia sét đánh ngang tai người vợ, dập tắt mọi tia hy vọng cuối cùng.
Cô ta gào lên, điên cuồng lắc đầu. “”Không! Em không đồng ý! Em không ly hôn! Toàn, anh không thể làm thế với em, với con được!””
Toàn không nhìn cô ta lấy một lần. Anh lạnh lùng quay lưng, bước về phía phòng ngủ của con trai. Từng bước chân của anh nặng trĩu, nhưng dứt khoát. Cánh cửa phòng con trai đóng lại, cũng là đóng sập cánh cửa vào cuộc hôn nhân của họ. Anh không muốn nghe thêm bất kỳ lời giả dối nào nữa.
Ngồi bên giường con, nhìn gương mặt non nớt của thằng bé đang say ngủ, lòng Toàn quặn thắt. Anh đã vì cái gì mà để mọi chuyện đến nước này? Vì sự nghiệp, vì sĩ diện, vì một người vợ không ra gì mà anh đã trở thành một đứa con bất hiếu, một người cha vô tâm. Anh chợt nhớ đến ánh mắt buồn bã của mẹ ngày bà xách vali rời khỏi căn nhà này. Bà đã cố cảnh báo anh, nhưng anh đã gạt đi. Anh đã tin người vợ đầu ấp tay gối của mình một cách mù quáng, để rồi chính anh là người đẩy mẹ mình vào tủi hờn, xót xa.
Nỗi ân hận và tự trách dâng lên cuồn cuộn, bóp nghẹt lấy trái tim anh. Không phải sự phản bội của vợ, mà chính sự vô tâm của bản thân mới là nhát dao chí mạng khiến anh đau đớn nhất. Anh đã sai, sai thật rồi.
Sáng hôm sau, Toàn gọi điện đến công ty xin nghỉ việc. Anh đặt một tấm biển “”BÁN NHÀ”” trước cửa căn hộ mà anh đã từng rất tự hào. Mọi thủ tục diễn ra nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên. Anh bán đi tất cả, không một chút luyến tiếc. Nơi này chỉ gợi lại cho anh những ký ức đau buồn và sai lầm.
Vài tuần sau, Toàn lái xe, chở con trai và những hành lý gói ghém vội vã, rời khỏi thành phố hoa lệ nhưng đầy giả dối. Anh chạy xe một mạch về quê.
Khi chiếc xe đỗ trước căn nhà cấp bốn quen thuộc, bà Hạnh đang tưới mấy luống rau trước sân vội vã chạy ra. Nhìn thấy Toàn và cháu nội với đống hành lý, bà sững người, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Toàn bế con trai xuống xe, bước đến trước mặt mẹ. Anh không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ quỳ sụp xuống. Nước mắt của một người đàn ông vốn mạnh mẽ giờ đây cứ thế tuôn rơi.
“”Mẹ… Con về rồi đây… Con sai rồi mẹ ơi… Con xin lỗi mẹ…””
Bà Hạnh vội vàng đỡ con trai dậy. Bà không hỏi một lời nào về cô con dâu, không tra vấn bất cứ điều gì. Bà chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe, mệt mỏi của con trai, rồi nhẹ nhàng ôm cả hai bố con vào lòng. Vòng tay của mẹ vẫn ấm áp và bao dung như ngày nào.
“”Về là tốt rồi. Về nhà với mẹ là tốt rồi con ạ.””
Toàn tìm được một công việc ở một nhà máy nhỏ gần nhà. Lương không cao, nhưng đủ để anh sống một cuộc đời bình dị. Mỗi sáng, anh đưa con đi học, rồi đi làm. Chiều về, anh lại thấy bóng dáng mẹ hiền đang nấu bữa cơm nóng hổi, tiếng cháu nội bi bô ngoài sân. Sự bình yên mà anh đã đánh mất từ lâu, giờ đây mới tìm lại được, ngay chính tại nơi anh đã từng vội vã rời đi.”
“Vài tháng thấm thoát trôi qua, những vết sẹo trong lòng người cũng dần được thời gian xoa dịu. Mảnh đất quê nhà như có một sức mạnh chữa lành kỳ diệu, gột rửa đi hết những bụi bặm, muộn phiền của chốn thị thành xa hoa mà giả dối.
Buổi chiều tà, nắng vàng như mật ong rót xuống khu vườn nhỏ xanh mướt sau nhà. Bà Hạnh thong dong bế cháu nội đi dạo. Thằng bé giờ đã cứng cáp hơn nhiều, đôi chân nhỏ đạp đạp đòi xuống đất, cái miệng bi bô những âm thanh vô nghĩa nhưng lại là bản nhạc diệu kỳ nhất trong tai người bà. Nó chỉ tay về phía con bướm vàng đang chập chờn trên mấy luống cải, cười khanh khách.
Xa xa, dưới giàn mướp lủng lẳng trái non, Toàn đang lúi húi sửa lại đoạn hàng rào tre bị nghiêng. Anh không còn mặc những bộ vest phẳng phiu, thay vào đó là chiếc áo phông đã sờn vai và chiếc quần cũ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi tay từng chỉ quen gõ bàn phím nay đã chai sần đi đôi chút, nhưng trên gương mặt anh lại ánh lên một vẻ thanh thản mà đã rất lâu rồi bà Hạnh không được nhìn thấy. Anh ngẩng lên, thấy mẹ và con trai đang nhìn mình, liền mỉm cười thật tươi, một nụ cười không chút gượng gạo, không chút toan tính.
Bà Hạnh cũng cười đáp lại, một nụ cười mãn nguyện. Bà siết nhẹ cháu nội trong vòng tay. Tiếng cuốc chim lảnh lót đâu đó, tiếng gió xào xạc qua tán lá, tiếng con trai gõ búa cộc cộc, và tiếng cháu bi bô… tất cả hòa quyện lại thành một bản giao hưởng của sự bình yên. Bà chợt nhận ra, sự bình yên mà bà hằng mong mỏi, hóa ra không phải là con số 13 triệu đều đặn trong tài khoản ngân hàng mỗi tháng. Sự giàu có thực sự không đo đếm được bằng tiền. Nó nằm ở đây, ngay trong khu vườn này, trong ngôi nhà cấp bốn đơn sơ nhưng ấm áp tình thương, và trong vòng tay của những người thân yêu. Tiền bạc có thể mua được một căn hộ sang trọng, nhưng không thể mua được một mái ấm. Lương hưu cao có thể đảm bảo một cuộc sống vật chất đủ đầy, nhưng không thể lấp đầy được khoảng trống trong tâm hồn.
Bóng chiều dần buông. Toàn đã sửa xong hàng rào, anh bước tới, đón lấy con trai từ tay mẹ. Ba bà cháu, cha con cùng nhau đi vào nhà, nơi mâm cơm chiều giản dị với cá kho tộ và canh rau đay mẹ nấu đã tỏa hương thơm phức. Ngọn khói lam chiều lững lờ bay lên từ mái bếp, quyện vào không gian tĩnh lặng. Cuộc đời có những cơn bão giông tưởng chừng như không thể vượt qua, có những sai lầm tưởng chừng không thể sửa chữa. Nhưng sau tất cả, khi người ta biết quay đầu, biết trân trọng những gì mình đang có, thì bến đỗ bình yên vẫn luôn ở đó, chờ đợi. Ngôi nhà này, mảnh đất này đã chứng kiến Toàn lớn lên, chứng kiến anh háo hức rời đi để chinh phục thế giới, và rồi lại dang rộng vòng tay đón anh trở về sau những vấp ngã. Hạnh phúc, đôi khi, không phải là đi thật xa để tìm kiếm những điều lớn lao, mà chỉ đơn giản là được trở về, được sống một cuộc đời bình dị bên cạnh những người thương yêu ta vô điều kiện. Với bà Hạnh, với Toàn, đó mới là gia tài quý giá nhất.”

