“Tưởng được tâ-n h-ôn với chồng, ai ngờ đêm đầu tiên tôi phải nhường giường cho mẹ chồng vì bà “say rượu” — đến sáng dậy, thấy ga trải giường dính 1 thứ khiến tôi cứng đ-ờ người…
Đêm t-ân hô;/n, tôi mệt rã rời sau một ngày dài tiếp khách, rút lui lên phòng chỉ mong được ô-m chồng ngủ một giấc thật sâu. Nhưng khi vừa tẩy trang xong thì cánh cửa phòng bật mở:
“Mẹ say quá, cho mẹ nằm chút nhé, dưới nhà ồn lắm.”
Mẹ chồng tôi – người đàn bà ưa kiểm soát, khét tiếng khắt khe – lảo đảo ôm gối bước vào, miệng nồng nặc mùi rượu, áo trễ cổ, mặt đỏ ga;/y.
Tôi định dìu bà ra phòng khách, nhưng chồng tôi ngăn lại:
“Thôi, để mẹ nằm đây đi, có một đêm thôi mà em.”
Một đêm. Đúng đêm tân hô;/n. Tôi cay đắng xách gối xuống sofa, không dám phản ứng vì sợ mang tiếng “vợ mới vô đã hỗn”.
Lúc tôi tỉnh dậy, đồng hồ đã gần 6h. Tôi lên phòng, định gọi chồng dậy cùng xuống chào họ hàng bên ngoại. Cửa phòng khép hờ.
Tôi nhẹ tay đẩy ra… và đứng ch-ết trân”
“Cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ. Chiếc giường tân hôn, vốn được trang trí cầu kỳ, giờ đây xộc xệch đến mức khó tin. Chăn gối bị vò nát, một chiếc gối thậm chí còn rơi dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Nhưng điều khiến cô chết lặng không phải sự bừa bộn đó. Ánh mắt cô dán chặt vào một điểm trên tấm ga giường trắng tinh. Một vệt đỏ nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay, nhưng sắc nét đến ghê người giữa nền trắng. Giống hệt như… một giọt máu đã khô.
Cổ họng cô khô khốc. Cả căn phòng tân hôn rộng lớn bỗng trở nên ngột ngạt, không một tiếng động. Mẹ chồng đâu? Chồng cô đâu?
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, rồi một ý nghĩ kinh hoàng, méo mó bắt đầu nhen nhóm. Cảnh mẹ chồng lảo đảo bước vào đêm qua, bộ dạng áo trễ cổ, má đỏ hây hây, và lời nói của chồng: “Để mẹ nằm đây đi”… tất cả tua lại trong đầu cô như một cuốn phim bệnh hoạn.
Sự bừa bộn bất thường. Vết tích đáng ngờ. Và sự biến mất của cả hai người. Tất cả xâu chuỗi lại thành một kịch bản mà cô không bao giờ dám tưởng
tượng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô lảo đảo lùi lại, tay ôm lấy ngực. Cơn nghi ngờ khủng khiếp siết chặt lấy tim cô, khiến cô không thể thở nổi.”
“Ngay lúc đó, cánh cửa phòng tắm bật mở. Chồng tôi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tóc tai còn ướt sũng, bước ra. Anh ta giật nảy mình khi thấy tôi đứng sững giữa phòng, ánh mắt hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang.
Ánh mắt anh ta lướt vội qua tôi rồi ngay lập tức dán vào chiếc giường tân hôn xộc xệch. Một thoáng bối rối lướt qua mặt anh ta trước khi anh ta vội vã che đậy nó bằng một vẻ mặt gượng gạo.
**CHỒNG (GIỌNG OANG OANG, CỐ TỎ RA THẢN NHIÊN):**
À, em dậy rồi đấy à? Mẹ… mẹ đêm qua bị chảy máu cam thôi em, chắc say nên nóng trong người.
Anh ta nói một lèo, âm lượng lớn đến mức phi lý, nhưng đôi mắt lại đảo liên tục, không dám nhìn thẳng vào tôi một giây. Luồng khí lạnh mà tôi cảm nhận được lúc nãy giờ đã biến thành một tảng băng đông cứng trong lồng ngực. Lời giải thích quá vội vã, quá giả tạo.
**TÔI (GIỌNG RUN RẨY NHƯNG LẠNH BUỐT):**
Chảy máu cam?
Câu hỏi của tôi ngắn gọn, sắc như dao, khiến nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại. Chảy máu cam mà phải vò nát cả ga giường, vứt gối xuống đất ư? Lời nói dối vụng về đến nực cười.
Anh ta lúng túng gãi đầu, tránh ánh mắt tôi.
**CHỒNG:**
Ừ, mẹ say mà. Em biết rồi đấy, người già say thì hay thế. Thôi, để anh dọn. Em ra ngoài ăn sáng đi, chắc mẹ chuẩn bị đồ ăn rồi đó.
Anh ta vừa nói vừa tiến tới, định kéo tôi ra khỏi phòng, như thể muốn che giấu hiện trường một cách nhanh nhất. Nhưng tôi không nhúc nhích. Tôi chỉ đứng đó, nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt xuyên thấu qua lớp vỏ bọc giả tạo. Lời giải thích của anh ta không chỉ gượng gạo, nó là một sự sỉ nhục trắng trợn đối với trí thông minh của tôi. Nỗi nghi ngờ kinh hoàng giờ đã được thay thế bằng một sự thật còn khủng khiếp hơn. Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết, cuộc hôn nhân của mình đã chết ngay trong đêm tân hôn.”
“Bàn tay của Chồng vừa chạm vào vai Tôi, định đẩy nhẹ, thì một giọng nói lạnh lùng, pha chút mỉa mai vang lên từ cửa.
Mẹ chồng đứng đó, khoan thai khoanh tay trước ngực. Bộ đồ ngủ bằng lụa phẳng phiu, gương mặt trang điểm nhẹ, tỉnh táo đến đáng sợ. Không một dấu vết nào của người say rượu vật vã đêm qua. Bà ta không thèm nhìn con trai mình, ánh mắt sắc lẹm lướt thẳng qua Tôi, ghim chặt vào khuôn mặt tái nhợt, chết sững của Tôi. Rồi, bà chậm rãi di chuyển tầm mắt, nhìn xuống chiếc giường tân hôn nhàu nát.
Một nụ cười nửa miệng, đầy đắc thắng và khinh bỉ, từ từ nở ra trên môi bà.
**MẸ CHỒNG (GIỌNG ĐẦY ẨN Ý):**
Dậy sớm thế con dâu? Ngủ sofa chắc không quen nhỉ?
Từng chữ bà ta thốt ra như những mũi kim độc châm thẳng vào lòng tự trọng của Tôi. Cơn nóng ran của sự nhục nhã bốc lên tới tận đỉnh đầu, khiến hai tai Tôi ù đi. Hóa ra, không có cơn say nào cả. Tất cả chỉ là một màn kịch. Một màn kịch hoàn hảo để chiếm lấy phòng tân hôn, để đẩy tôi ra ngoài và công khai sỉ nhục tôi vào sáng hôm sau.
Chồng Tôi đứng cạnh, mặt hết xanh lại trắng, lắp bắp không thành lời.
**CHỒNG:**
Mẹ… mẹ… sao mẹ dậy sớm thế…
Nhưng Mẹ chồng đã chẳng còn hứng thú. Bà ta nhún vai một cách hờ hững, quay người, dáng đi thong dong như một vị tướng vừa thắng trận trở về, để lại sau lưng một bãi chiến trường tan hoang và lòng tự tôn vỡ nát của đứa con dâu mới.
Tôi đứng trơ ra đó, giữa căn phòng từng là niềm hạnh phúc và hy vọng của mình. Giờ đây, nó chỉ còn lại mùi của sự lừa dối và cảm giác ê chề đến tận xương tủy. Tôi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, người mà tôi gọi là chồng. Anh ta cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi, lúng túng như một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang. Sự im lặng của anh ta chính là lời thú tội đanh thép nhất.”
“Sự im lặng bao trùm lấy không gian, đặc quánh và nặng nề hơn cả màn đêm vừa qua. Từng lời mỉa mai của Mẹ chồng vẫn còn văng vẳng bên tai, như một bản án đóng đinh vào sự ngây thơ của Tôi. Chồng Tôi vẫn đứng đó, hai vai so lại, đầu cúi gằm, không dám đối diện với ánh mắt của vợ mình.
Sự im lặng của anh ta còn đáng sợ hơn vạn lời chửi rủa. Nó là sự đồng lõa, là sự chấp nhận, là một cú tát vô hình giáng thẳng vào mặt Tôi.
Cơn uất nghẹn dâng lên cổ họng, Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén lại tiếng nấc đang chực trào ra. Không. Bây giờ không phải là lúc để yếu đuối. Cô lướt qua người Chồng, không thèm liếc nhìn anh ta một cái, tiến thẳng vào căn phòng tân hôn vốn thuộc về mình. Mùi nước hoa rẻ tiền của Mẹ chồng vẫn còn phảng phất trong không khí, hòa cùng mùi lừa dối nồng nặc.
Chồng giật mình, vội vàng đi theo, giọng lí nhí, cố gắng bào chữa.
**CHỒNG:**
Em… anh xin lỗi… Anh không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mẹ anh… bà chỉ…
Tôi đột ngột dừng lại trước chiếc giường. Tấm ga trắng tinh khôi đêm qua giờ nhàu nát, xộc xệch. Và ở ngay giữa, một vết đỏ thẫm đã khô lại, tuy không lớn nhưng đủ để cứa nát cõi lòng cô.
**TÔI (GIỌNG LẠNH NHƯ BĂNG):**
Chảy máu cam?
Câu hỏi nhẹ bẫng nhưng lại sắc như dao, cắt đứt lời bao biện yếu ớt của Chồng. Anh ta sững người, chết trân tại chỗ.
Tôi từ từ quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông mình đã chọn làm chồng, một sự thất vọng vô biên dâng lên trong đáy mắt.
**TÔI (NHẤN MẠNH TỪNG CHỮ):**
Anh nghĩ em là con nít à?
Bàn tay cô run rẩy chỉ vào chiếc giường. Cơn giận dữ bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.
**TÔI (GẦN NHƯ HÉT LÊN):**
Vậy tại sao ga giường lại nhăn nhúm như thế? Tại sao lại có cái vết này? Trả lời em đi! Mẹ anh chảy máu cam mà cần phải lăn lộn vật vã trên giường tân hôn của con trai mình cả đêm sao?
Bị dồn vào chân tường, gương mặt Chồng từ tái mét chuyển sang đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Bản năng nhu nhược của một kẻ không dám đối mặt với sự thật đã biến thành sự hung hăng để tự vệ. Anh ta lập tức xù lông, gắt lên, giọng còn to hơn cả Tôi.
**CHỒNG:**
Em điên à? Đó là mẹ anh! Em dám nghi ngờ cả mẹ chồng mình sao?”
“Tiếng gầm gừ của Chồng dội vào bốn bức tường, nhưng lại không thể làm Tôi run sợ. Sự thất vọng đã biến thành một lớp băng giá, bao bọc lấy trái tim cô. Cô nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo và mỉa mai hiện ra.
**TÔI (GIỌNG BÌNH THẢN ĐẾN LẠ):**
Nghi ngờ? Không. Em đang khẳng định.
Sự bình tĩnh của cô khiến Chồng sững sờ. Anh ta há hốc miệng, không biết phải đáp trả thế nào trước một người vợ hoàn toàn khác với cô gái dịu dàng anh ta đã cưới.
Đúng lúc đó, từ dưới nhà vọng lên tiếng nói lanh lảnh của một người cô họ.
**CÔ HỌ (NÓI VỌNG LÊN):**
Hai đứa ơi, xuống ăn sáng nào! Cả nhà đang chờ đấy!
Tiếng gọi như một chiếc phao cứu sinh ném cho Chồng. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay đi như chạy trốn.
**CHỒNG (LẨM BẨM):**
Xuống nhà đi. Đừng làm mọi chuyện ầm ĩ lên.
Anh ta bước ra khỏi phòng, bỏ lại Tôi một mình với căn phòng tân hôn tan nát và trái tim rỉ máu. Tôi hít một hơi thật sâu, gạt đi giọt nước mắt chực trào. Cô sẽ không để họ thấy mình gục ngã. Chỉnh lại quần áo, cô bước xuống cầu thang, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Bàn ăn đã đông đủ họ hàng, tiếng nói cười rôm rả lập tức im bặt khi thấy vợ chồng cô. Không khí trở nên ngượng ngùng. Mẹ chồng ngồi ở vị trí trang trọng nhất, gương mặt bơ phờ, tỏ vẻ yếu ớt, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một tia đắc thắng khi thấy con dâu.
Tôi im lặng ngồi vào ghế, đối diện với những ánh mắt tò mò, phán xét. Chồng ngồi xuống cạnh mẹ, vội vàng gắp thức ăn cho bà, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của vợ mình.
Mẹ chồng ho khan một tiếng, bắt đầu màn kịch của mình. Giọng bà ta rền rĩ, đủ để cả bàn ăn nghe thấy.
**MẸ CHỒNG:**
Ôi giời, cái thân già này… Đêm qua tự dưng huyết áp nó lên, người cứ bủn rủn, mệt lả đi. Tưởng chết đến nơi rồi cơ.
Bà ta đưa tay lên trán, nhăn nhó. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bà ta.
**MẸ CHỒNG (LIẾC NHÌN TÔI):**
May mà phúc đức có thằng con trai hiếu thảo. Nó thấy mẹ mệt là chạy sang ngay. Cả đêm nó thức trắng chăm mẹ, xoa dầu, đấm bóp. Chứ không thì… Haizzz, chắc bà già này đi gặp ông bà ông vải rồi.
Một bà cô lên tiếng an ủi.
**CÔ HỌ:**
Ôi chị vất vả quá. Thằng nhà mình nó hiếu thảo thế là phúc của chị rồi.
Mẹ chồng được đà, giọng càng thêm ai oán, nhưng mỗi chữ thốt ra đều như một mũi dao nhắm thẳng vào Tôi.
**MẸ CHỒNG:**
Đấy, chỉ có con mình đẻ ra mới xót mình thôi. Chứ dâu con bây giờ… Thời nay nó khác rồi. Đêm tân hôn của chúng nó, mình làm phiền lại mang tội. Nhưng biết làm sao được, bệnh tật có chờ ai bao giờ. Chắc con dâu nó cũng người hiểu chuyện, không trách mẹ đâu nhỉ?
Câu hỏi cuối cùng được ném thẳng về phía Tôi, đầy thách thức. Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt. Cơn giận và sự tủi nhục dâng lên tận cổ.
Bàn tay cầm đũa của cô run lên. Cô đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, tạo ra một tiếng “cạch” khô khốc, cắt đứt màn kịch bi ai của mẹ chồng.
Mọi người giật mình. Mẹ chồng trừng mắt nhìn cô. Chồng vội vàng kéo tay cô, giọng ra hiệu.
**CHỒNG (THÌ THẦM):**
Em làm gì thế?
Tôi hất tay anh ta ra. Cô từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng qua tất cả những gương mặt đang sững sờ ở bàn ăn, và cuối cùng dừng lại ở Mẹ chồng.”
“Một nụ cười lạnh như băng khẽ nhếch trên môi Tôi. Cô không hề cao giọng, nhưng từng chữ thốt ra lại sắc như dao, găm thẳng vào sự im lặng ngột ngạt.
**TÔI (GIỌNG RÕ RÀNG, ĐANH THÉP):**
Mẹ nói phải. Bệnh tật không chừa một ai. Chỉ là… có thứ bệnh ở trong thân, nhưng cũng có thứ bệnh lại nằm ở trong tâm. Con dâu không dám trách mẹ, chỉ mong mẹ giữ gìn sức khỏe.
Câu nói đầy ẩn ý khiến không khí đông cứng lại. Gương mặt Mẹ chồng từ trắng bệch chuyển sang tím tái vì tức giận. Chồng há hốc miệng, trân trối nhìn vợ như nhìn một sinh vật lạ.
Nói rồi, Tôi xoay người, sải bước ra khỏi phòng ăn một cách dứt khoát, lưng thẳng tắp, không một lần ngoảnh lại. Bỏ lại sau lưng một bàn ăn chết lặng, những lời xì xào bắt đầu nổi lên như ong vỡ tổ và ánh mắt sững sờ của cả gia đình chồng.
Cô đi thẳng ra khoảng sân nhỏ phía sau nhà, nơi có giàn thiên lý đang leo. Cô cần không khí, cần thoát khỏi sự giả tạo đến buồn nôn kia. Trái tim cô vẫn đập thình thịch vì tức giận, nhưng lý trí đã lạnh trở lại. Cô biết mình vừa tuyên chiến.
Đang lúc hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, một tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau. Tôi cảnh giác quay lại. Đó là một người chị họ bên chồng, tên Lan, người duy nhất trong bữa ăn không nhìn cô bằng ánh mắt phán xét mà có chút ái ngại. Chị Lan lớn hơn cô vài tuổi, vẻ mặt hiền lành.
**CHỊ HỌ LAN (NHÌN QUANH, GIỌNG LO LẮNG):**
Em…
Thấy Tôi vẫn im lặng đề phòng, chị vội kéo tay cô vào một góc khuất hơn sau mấy chậu cây cảnh. Hành động của chị rất khẩn trương, như thể sợ bị ai đó bắt gặp.
**CHỊ HỌ LAN (THÌ THẦM, GIỌNG GẤP GÁP):**
Nghe chị nói này. Chị biết em ấm ức, nhưng đừng đối đầu trực tiếp với dì như thế. Em không lại được đâu.
Tôi nhíu mày, vẫn chưa hiểu ý của chị.
Thấy vẻ mặt của cô, chị Lan siết nhẹ tay cô hơn, ánh mắt lộ rõ sự nghiêm trọng.
**CHỊ HỌ LAN (NHẤN MẠNH TỪNG TIẾNG):**
Em phải cẩn thận với dì đấy. Dì không đơn giản đâu. Chuyện của anh trai cả ngày xưa cũng vì một tay dì mà tan nát đấy.
Từng lời của người chị họ như những mũi kim băng đâm thẳng vào tim Tôi. Cơn giận ban nãy tan biến, chỉ còn lại một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Anh trai cả? Cô chưa bao giờ nghe Chồng nhắc đến người anh nào. Trong tất cả các câu chuyện, anh luôn là con một.
**TÔI (GIỌNG RUN RUN):**
Anh trai cả? Chồng em… không phải là con một sao?
Chị Lan lắc đầu, vẻ mặt đầy thương cảm và sợ hãi.
**CHỊ HỌ LAN:**
Đã từng có một người anh cả… Thôi, chị không nói nhiều được. Dì mà thấy chị nói chuyện với em là phiền to đấy. Em chỉ cần nhớ lời chị, phải thật cẩn thận.
Nói rồi, chị vội vã buông tay cô ra, liếc nhìn về phía cửa nhà bếp một cách lo sợ rồi nhanh chóng bước đi, hòa vào không khí ồn ào bên trong.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Lời cảnh báo thầm của người chị họ gieo vào lòng cô một nỗi sợ hãi hoàn toàn mới, mơ hồ nhưng còn đáng sợ hơn cả sự ghẻ lạnh. Một người anh cả đã biến mất. Một người mẹ chồng có thể hủy hoại cả cuộc đời con ruột mình. Rốt cuộc, cô đã bước chân vào một gia đình như thế nào?”
“Những lời của chị họ Lan như một luồng điện giật chạy dọc sống lưng Tôi, khiến cô chết sững. Anh trai cả? Một bí mật khủng khiếp mà cô chưa từng được biết. Nỗi sợ hãi mơ hồ ban nãy giờ đây đã hóa thành một tảng băng lạnh lẽo, đè nặng lên lồng ngực. Nhưng giữa cơn hoảng loạn, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Sự độc ác, sự tính toán… nó khớp với những gì đã xảy ra.
Lý trí lạnh lùng trỗi dậy, át đi nỗi sợ. Cô không thể ngồi đây run rẩy. Cô phải tìm ra sự thật. Câu chuyện của người anh cả đã biến mất kia là một lời cảnh báo, nhưng cũng là một chìa khóa. Nó chứng tỏ Mẹ chồng không phải là một người thẳng tính ghê gớm, mà là một kẻ có tâm cơ thâm độc, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Và thủ đoạn gần nhất… chính là đêm tân hôn.
Tôi hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh. Cô quay người, bước vào nhà với vẻ mặt thản nhiên nhất có thể. Mọi người vẫn đang xì xào trong phòng khách, thi thoảng lại liếc nhìn cô đầy soi mói. Cô mặc kệ. Ánh mắt cô quét một vòng, tìm kiếm Chồng, nhưng không thấy anh đâu. Tốt.
Cô đi thẳng vào bếp, lấy một chiếc giẻ lau và một cái xô nhỏ.
**TÔI (NÓI VỚI NGƯỜI GIÚP VIỆC ĐANG LÚI HÚI):**
Chị ơi, để em dọn dẹp phòng trên lầu cho ạ. Dù gì cũng là phòng của vợ chồng em, để bừa bộn không hay.
Người giúp việc ngẩng lên, có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu. Tôi cố tình nói đủ lớn để vài người họ hàng gần đó nghe thấy. Cô cần một cái cớ hoàn hảo, một vỏ bọc “con dâu hiểu chuyện” để không ai nghi ngờ.
Bước chân lên cầu thang, tim Tôi đập như trống trận. Mỗi bước đi đều nặng trĩu. Cánh cửa phòng tân hôn đang khép hờ. Mẹ chồng không có ở trong. Có lẽ bà ta đang ở phòng khách, hả hê với “chiến thắng” của mình.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng vẫn còn phảng phất mùi rượu và mùi nước hoa nồng gắt của mẹ chồng. Ga trải giường đã được thay mới, trắng toát một cách trơ trẽn. Ánh mắt Tôi lập tức dán vào chiếc thùng rác nhỏ đặt ở góc phòng, cạnh bàn trang điểm.
Cô khóa trái cửa lại. Một hành động dứt khoát.
Không một giây do dự, cô lật tung chiếc thùng rác ra sàn. Vài mẩu giấy ăn, vỏ kẹo… không có gì đặc biệt. Cô kiên nhẫn bới tìm sâu hơn, bàn tay khẽ run lên. Và rồi, ngón tay cô chạm vào một vật cứng, nhỏ.
Là một vỉ thuốc.
Cô lôi nó ra. Vỏ hộp thuốc ngủ Seduxen, loại liều nhẹ. Vỉ thuốc đã bị bóc mất vài viên. Tôi sững người. Màn kịch say rượu. Nó đây. Bà ta không hề say. Bà ta đã uống thuốc ngủ để giả vờ ngủ say, để chiếm lấy căn phòng này.
Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Dưới đáy thùng rác, lẫn trong đám giấy vụn, là một thứ còn kinh khủng hơn. Một lọ thủy tinh nhỏ xíu, không nhãn mác, bên trong vẫn còn dính lại vài vệt dung dịch màu đỏ sẫm đã khô lại. Cô cầm nó lên, đưa ra ánh sáng.
Phẩm màu. Loại phẩm màu đỏ chuyên dùng trong làm bánh.
Tim Tôi như ngừng đập. Toàn thân cô lạnh toát. Vỏ hộp thuốc ngủ. Lọ phẩm màu đỏ. Hai vật chứng tưởng chừng không liên quan nhưng khi đặt cạnh nhau, chúng đã dựng lại toàn bộ màn kịch ghê tởm của đêm tân hôn.
Vết máu lạ trên ga giường. Cơn say rượu bất thường.
Tất cả là một vở kịch. Một màn kịch được sắp đặt công phu và tàn nhẫn đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ để hạ nhục cô, để chia rẽ vợ chồng cô ngay từ đêm đầu tiên.
Cơn phẫn nộ dâng lên cuồn cuộn, nhưng Tôi không gào thét. Cô chỉ đứng đó, siết chặt hai vật chứng trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Nụ cười mỉa mai, lạnh lẽo đến đáng sợ lại hiện trên môi cô. Hoá ra, cuộc chiến này còn bẩn thỉu hơn cô tưởng rất nhiều.”
“Cẩn thận cất vỉ thuốc và lọ phẩm màu vào sâu trong túi áo, Tôi hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn thịnh nộ. Nụ cười lạnh lẽo đã tắt, thay vào đó là một vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Bằng chứng này rất đanh thép, nhưng vẫn chưa đủ. Nó chỉ vạch trần được Mẹ chồng. Cô cần một thứ gì đó có thể lột cả mặt nạ của người đàn ông nhu nhược đang đóng vai chồng mình.
Đúng lúc này, tiếng nước xối xả từ phòng tắm ở cuối hành lang vọng đến. Là Chồng. Anh ta đang đi tắm.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Tôi. Đây rồi, cơ hội của cô.
Cô rón rén mở khóa, hé cửa nhìn ra ngoài. Hành lang vắng ngắt. Cô nhẹ nhàng lách người ra, bước chân không một tiếng động như một con mèo đang rình mồi. Chiếc áo khoác của Chồng vắt trên thành ghế đặt ở hành lang, và trong túi áo, một góc chiếc điện thoại lộ ra.
Tim cô đập dồn dập trong lồng ngực. Cô liếc nhanh về phía phòng tắm, tiếng nước vẫn đều đặn chảy. Chỉ có vài giây thôi. Bàn tay cô run rẩy đưa về phía chiếc điện thoại. Nhanh như cắt, cô rút nó ra, giấu ngay vào trong áo mình rồi quay trở lại phòng tân hôn, khóa chặt cửa lại.
Dựa lưng vào cánh cửa, Tôi cố gắng điều hòa nhịp thở. Cô mở màn hình điện thoại. Thật may mắn, không có mật khẩu. Một sự hớ hênh chết người. Ngón tay cô lướt nhanh, bỏ qua tất cả, đi thẳng vào mục tin nhắn. Hộp thư đến, hộp thư đi đều trống trơn, như thể đã được dọn dẹp cẩn thận. Nhưng linh tính mách bảo cô phải kiểm tra kỹ hơn.
Cô bấm vào mục tin nhắn nháp.
Và rồi, cả thế giới của Tôi như sụp đổ. Màn hình hiện lên một dòng tin nhắn duy nhất, đang chờ được gửi đi cho một số máy được lưu với cái tên “Em”.
“Anh xin lỗi. Mẹ anh ép anh làm việc này để chia rẽ chúng ta. Anh phải làm theo lời mẹ.”
Từng con chữ như những mũi kim độc tẩm đâm thẳng vào tim Tôi. “Việc này”. “Chia rẽ chúng ta”. “Làm theo lời mẹ”. Thì ra, cuộc hôn nhân này, đám cưới này, bản thân cô… tất cả chỉ là “việc này”. Một vở kịch được dựng lên để chia rẽ Chồng và người yêu cũ của anh ta. Cô không phải cô dâu, cô chỉ là một con tốt thí, một công cụ trong ván cờ của Mẹ chồng.
Sự nhu nhược của Chồng không phải vì anh ta sợ mẹ. Đó là sự đồng lõa. Anh ta chấp nhận hy sinh cô để làm vừa lòng mẹ, để chứng minh cho người cũ thấy anh ta “bị ép buộc”.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, nhưng nó không chứa đựng sự đau khổ. Nó chứa đầy sự uất hận và khinh bỉ. Cô đã quá ngây thơ khi tin vào tình yêu, tin vào người đàn ông này. Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khớp ngón tay trắng bệch. Ván cờ này chưa kết thúc đâu. Bà ta muốn dùng cô làm tốt thí, cô sẽ trở thành kẻ lật đổ cả bàn cờ.”
“Đôi mắt Tôi dán chặt vào dòng chữ “Em” trên màn hình. Mọi mảnh ghép rời rạc giờ đã khớp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh và tàn nhẫn. Cô không do dự nữa. Ngón tay lạnh như băng của cô lướt trên màn hình, lưu lại số điện thoại ấy vào máy của mình, rồi dứt khoát xóa đi dòng tin nhắn nháp. Cô phải xóa đi dấu vết, không thể để Chồng và Mẹ chồng biết cô đã phát hiện ra.
Sau khi đặt điện thoại của Chồng trở lại chiếc áo khoác ngoài hành lang một cách an toàn, cô quay về phòng, khóa trái cửa và dùng chính điện thoại của mình để thực hiện cuộc gọi định mệnh.
Tiếng chuông chờ vang lên từng hồi, gặm nhấm sự im lặng trong căn phòng. Mỗi một tiếng “tút” lại như một nhát búa gõ vào lồng ngực cô.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy. Một giọng nữ trong trẻo nhưng đầy vẻ ngập ngừng vang lên.
“Alo?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, thậm chí có phần yếu đuối.
“Chào bạn. Tôi… tôi là vợ của anh ấy.”
Đầu dây bên kia im bặt. Sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt, chỉ có tiếng thở dồn dập của cô gái kia vọng lại. Cô ta biết. Chắc chắn cô ta biết.
Tôi nói tiếp, giọng khẽ run, như thể đang cố kìm nén nước mắt.
“Tôi không gọi để đánh ghen. Tôi chỉ muốn biết sự thật. Có phải… có phải cuộc hôn nhân này là do mẹ anh ấy sắp đặt để chia rẽ hai người không?”
Một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên từ đầu dây bên kia. Và rồi, như một con đê bị vỡ, cô gái bắt đầu khóc. Tiếng khóc của cô ta không phải là sự tức giận hay ghen tuông, mà là sự uất nghẹn, đau đớn của một người đã phải chịu đựng quá nhiều.
“Chị… chị biết rồi sao?” – cô gái thút thít.
“Tôi biết một phần. Tôi muốn biết tất cả.” – Tôi đáp, giọng điệu kiên định hơn.
Sau một hồi ngập ngừng, cô gái kia bật khóc nức nở và kể lại tất cả trong tiếng được tiếng mất. Giọng cô ta run rẩy vì sợ hãi và uất hận.
“Bà ấy… Mẹ anh ấy đã tìm ra một bí mật của gia đình tôi. Một bí mật mà nếu bị phanh phui, cả nhà tôi sẽ không thể ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa. Bà ấy dùng nó để uy hiếp tôi, bắt tôi phải nói lời chia tay với anh ấy.”
Tôi siết chặt điện thoại, từng lời của cô gái như những mũi dao xoáy sâu vào vết thương của cô.
“Bà ấy hẹn gặp tôi,” – giọng cô gái kia lạc đi – “Bà ấy nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh mắt khinh miệt và nói rằng tôi không bao giờ có cửa bước vào nhà bà. Bà ấy nói: ‘Cháu không xứng. Bác đã chọn cho nó một đứa vợ khác rồi.’”
Câu nói cuối cùng như một tiếng sét đánh ngang tai. “Một đứa vợ khác”. Thì ra, thân phận của Tôi chỉ có vậy. Một con người được “chọn” về làm công cụ, một vật thay thế được dựng lên để hoàn thành vở kịch độc ác của Mẹ chồng. Cơn giận dữ trong lòng Tôi không còn âm ỉ nữa, nó bùng lên thành một ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả. Cuộc gọi này không chỉ cho cô sự thật, nó còn cho cô một đồng minh, một nạn nhân khác của cùng một kẻ thù.”
“Điện thoại rơi xuống tấm nệm mềm, nhưng cô không cảm nhận được gì. Tâm trí cô giờ đây là một cơn bão. Cơn giận không còn âm ỉ, nó bùng lên như một ngọn đuốc, soi rọi vào những góc khuất tăm tối nhất của đêm tân hôn mà cô đã cố gắng quên đi.
Mọi mảnh ghép đã khớp một cách tàn nhẫn.
Mẹ chồng. Chính là Mẹ chồng.
Cái dáng đi loạng choạng, giọng nói lè nhè, cái cớ “say quá không về được” của bà ta trong đêm tân hôn giờ đây hiện lên rõ mồn một như một trò hề lố bịch. Bà ta không say. Bà ta tỉnh táo hơn bất cứ ai. Đó là một màn kịch được tính toán đến từng chi tiết. Một màn kịch để chiếm lấy phòng tân hôn, để đẩy cô ra khỏi không gian riêng tư duy nhất của mình ngay trong đêm đầu tiên.
Và Chồng cô, người đàn ông nhu nhược ấy, chỉ biết cúi đầu tuân lệnh, đẩy vợ mình ra phòng khách ngủ trên sofa lạnh lẽo với một câu nói vô hồn: “Em nhường mẹ đi.”
Rồi đến vết bẩn kỳ lạ trên ga giường. Vết bẩn mà bà ta đã cố tình cho cô thấy vào sáng hôm sau, với một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Vết bẩn đó không phải của Chồng cô. Nó là một đạo cụ. Một đạo cụ kinh tởm được bà ta dàn dựng để gieo vào lòng cô sự ghê tởm, sự khinh bỉ đối với chính người đàn ông cô vừa cưới.
Âm mưu này thật sự quá tàn độc. Nó không phải là một cái tát, một lời chửi rủa. Nó là một liều thuốc độc ngấm từ từ. Bà ta muốn cô ghê tởm chính người chồng của mình. Muốn cô nghi ngờ nhân cách của anh. Muốn cô cảm thấy cuộc hôn nhân này là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng nổi.
Để rồi cuối cùng, chính cô sẽ là người không thể chịu đựng được nữa, sẽ phải tự mình xách vali rời khỏi căn nhà này, trả lại “cục vàng” của bà ta một cách “trong sạch”, không tì vết. Bà ta sẽ đường hoàng nói với mọi người rằng do cô không biết điều, không biết cách làm dâu, chứ con trai bà ta thì chẳng có lỗi lầm gì.
Một tiếng cười khô khốc, cay đắng bật ra từ cổ họng cô. Nước mắt đã khô cạn, nhường chỗ cho một sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Cô đã từng nghĩ mình là nạn nhân của một cuộc hôn nhân không tình yêu, của một người chồng yếu đuối. Nhưng không, cô là nạn nhân của một âm mưu được sắp đặt kỹ lưỡng.
Cô nhặt chiếc điện thoại lên. Bàn tay không còn run rẩy. Ánh mắt cô nhìn vào khoảng không vô định, sắc như dao.
Trò chơi này, bà đã bắt đầu. Nhưng người kết thúc, phải là cô.”
“Ngón tay cô lướt nhanh trên danh bạ, dừng lại ở một cái tên đã lâu không liên lạc. Không một giây do dự, cô nhấn nút gọi. Giọng nói bên kia đầu dây vang lên, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn thân tình.
“”Chị Linh,”” giọng cô bình tĩnh đến lạ thường, không một chút run rẩy, “”em cần gặp chị. Gấp lắm.””
Một giờ sau, tại một góc khuất trong quán cà phê nhỏ, cô ngồi đối diện với người chị họ. Linh, chị họ của cô, con của em gái mẹ cô, là người duy nhất trong họ hàng không sợ hãi và luôn coi thường sự độc đoán của người dì, tức mẹ chồng cô. Linh có ánh mắt sắc sảo, nhìn thẳng vào cô, chờ đợi.
Không nói một lời, cô đẩy chiếc điện thoại qua bàn. Trên màn hình, đoạn video từ camera an ninh nhà người bạn đang chạy. Mẹ chồng cô, trong video, không hề có dáng vẻ say xỉn. Bà ta đang đi lại thoăn thoắt, giọng nói rành rọt, thậm chí còn có phần tự đắc khi kể lể về kế hoạch của mình cho người bạn đi cùng nghe.
Linh xem xong, không khí quanh chị như đông đặc lại. Chị không tỏ ra sốc, chỉ có một sự căm ghét đã âm ỉ từ lâu giờ đây được đổ thêm dầu vào lửa.
“”Giỏi thật,”” Linh buông một câu cộc lốc, giọng mỉa mai. “”Diễn xuất còn hơn cả diễn viên chuyên nghiệp.””
Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện bằng một giọng đều đều, lạnh lẽo. Về màn kịch say rượu trong đêm tân hôn. Về việc cô bị đẩy ra phòng khách ngủ trên sofa. Về sự nhu nhược của chồng. Và cuối cùng, về vết bẩn kinh tởm trên ga giường, một đạo cụ được sắp đặt hoàn hảo để sỉ nhục cô, để gieo rắc sự ghê tởm vào chính cuộc hôn nhân của cô.
Cô kể hết, không một giọt nước mắt, chỉ có sự phẫn nộ đã được nén chặt lại thành băng giá.
“”Mục đích của bà ta là muốn em tự mình rời đi,”” cô kết luận. “”Để bà ta có thể nói với cả thế giới rằng em là một đứa con dâu không ra gì, trong khi con trai vàng ngọc của bà ta thì vẫn trong sạch, vô tội.””
Linh siết chặt bàn tay thành nắm đấm, những khớp ngón tay trắng bệch. Chị nhìn cô, ánh mắt vừa giận dữ vừa thương cảm.
“”Con trai bà ta cũng chẳng vô tội đâu. Một thằng đàn ông để mẹ mình chà đạp lên vợ mình ngay trong đêm tân hôn thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.””
Sự im lặng bao trùm. Cô nhìn chị họ, lần đầu tiên cảm thấy mình không còn đơn độc trong cuộc chiến này.
Bất chợt, Linh nhoẻn miệng cười, một nụ cười lạnh lẽo và đầy tính toán. Chị vươn người tới, giọng nói hạ xuống thành một lời thì thầm đầy hứa hẹn.
“”Em đã làm rất tốt khi tìm đến chị. Em đã có bằng chứng trong tay, em đã dám phản kháng. Em không phải là nạn nhân, em là người châm ngòi cho cuộc chiến này kết thúc.””
Linh vỗ nhẹ lên tay cô, ánh mắt lóe lên một tia nhìn tinh quái.
“”Cứ để đấy cho chị. Tối nay, trong bữa cơm gia đình, sẽ có một vở kịch hay để xem.””
“Bước chân cô về nhà chồng bỗng trở nên nhẹ bẫng, khác hẳn với sự nặng nề, u uất chỉ vài giờ trước. Lời nói của chị Linh như một liều thuốc kích thích, biến sự phẫn nộ trong cô thành một ngọn lửa được kiểm soát, âm ỉ cháy, chờ đợi thời cơ để bùng lên thiêu rụi tất cả. Vở kịch phải được bắt đầu, và cô chính là nữ diễn viên chính.
Cánh cửa mở ra, không khí trong phòng khách ngột ngạt như đông cứng lại. Mẹ chồng đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, vẻ mặt hằn học. Chồng cô ngồi bên cạnh, mặt mày ủ rũ, thấy cô về liền đứng bật dậy, vẻ mặt vừa lo lắng vừa có chút trách móc.
“”Em đi đâu cả buổi sáng thế?””
Cô không đáp lời anh ta, ánh mắt chỉ hướng thẳng về phía người phụ nữ quyền lực đang ngồi kia. Cô hít một hơi thật sâu, nén chặt sự ghê tởm xuống đáy lòng. Cô từ từ bước tới, và rồi, trong sự ngỡ ngàng của cả chồng và mẹ chồng, cô cúi đầu xuống, một góc chín mươi độ hoàn hảo.
Giọng cô cất lên, có chút run rẩy được tính toán kỹ lưỡng, nghe vừa đáng thương vừa hối lỗi.
“”Mẹ… con xin lỗi.””
Sự im lặng bao trùm. Chồng cô sững sờ. Mẹ chồng nhướng một bên mày, tỏ vẻ nghi hoặc nhưng không giấu được sự tò mò.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hơi hoe đỏ, nhưng không có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Đó là sự kiềm chế của một người biết mình đã sai.
“”Con xin lỗi vì đã nghi ngờ mẹ và anh. Đêm qua… chắc tại con mệt quá, lại lạ nhà, nên mới suy nghĩ linh tinh, hồ đồ. Con sai rồi ạ.””
Từng lời, từng chữ được thốt ra một cách chân thành đến giả tạo. Chồng cô thở phào nhẹ nhõm, bước tới nắm lấy tay cô. “”Em hiểu ra là tốt rồi. Mẹ chỉ lo cho chúng mình thôi.””
Nhưng cô không quan tâm đến anh ta. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào mẹ chồng, chờ đợi phản ứng của bà. Sự nghi ngờ trên gương mặt bà ta từ từ tan biến, thay vào đó là một nụ cười nửa miệng đầy tự mãn. Bà ta ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng đang chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của mình.
“”Biết điều là được,”” giọng bà ta đầy vẻ ban ơn. “”Cũng chỉ vì lo cho con trai tao thôi. Thôi, liệu mà cư xử cho phải phép, đừng để tao phải thất vọng.””
Bà ta đã hoàn toàn cắn câu. Sự đắc thắng đã làm mờ đi mọi giác quan phòng bị. Trong mắt bà ta lúc này, cô chỉ là một con nhãi ranh non nớt, đã bị dọa cho một phen khiếp vía và giờ đây phải ngoan ngoãn cúi đầu quy phục. Bà ta không hề biết rằng, con mồi mà bà ta tưởng đã sập bẫy, thực chất lại chính là người thợ săn. Màn kịch chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Sự ngoan ngoãn giả tạo của cô con dâu mới dường như là liều thuốc an thần tốt nhất cho người mẹ chồng. Bà ta vui ra mặt, lập tức ra lệnh cho cô vào bếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để “”ăn mừng gia đình sum họp””, cũng là để củng cố lại quyền lực tuyệt đối của mình. Cô vui vẻ nhận lời, lúi hú húi trong bếp, thái độ còn cung kính hơn cả một người giúp việc. Người chồng thấy vợ mình thay đổi thì mừng rỡ, thỉnh thoảng lại vào bếp ôm eo cô, thì thầm những lời ngọt ngào. Anh ta đâu biết rằng, nụ cười trên môi cô lúc này lạnh lẽo hơn cả lưỡi dao.
Bữa cơm được dọn ra. Món ăn thịnh soạn, bày biện đẹp mắt. Bà mẹ chồng ngồi ở ghế chủ tọa, hắng giọng, ban phát từng lời khen ngợi giả lả cho cô.
“”Đấy, cứ biết điều thế này có phải gia đình êm ấm không. Phụ nữ cốt ở cái nết, biết trên biết dưới, chồng con mới được nhờ.””
Cô chỉ cúi đầu, mỉm cười hiền thục: “”Vâng, là con dại dột, mong mẹ bỏ qua.””
Không khí đang “”hòa thuận”” thì chuông cửa vang lên. Chồng cô ra mở cửa, và chị họ Linh bước vào với một giỏ hoa quả trên tay.
“”Con chào bác! Em chào hai vợ chồng. Nghe nói hôm nay nhà mình ăn mừng, con qua chung vui.””
Bà mẹ chồng tỏ ra niềm nở, vì Linh vốn là đứa cháu họ bà ta khá quý. Bữa ăn trở nên rôm rả hơn. Sau vài câu chuyện phiếm, Linh rút điện thoại ra.
“”Không khí vui thế này phải có tí nhạc bác ạ. Nhà mình có loa bluetooth không ạ, cháu kết nối cho rộn ràng.””
“”Có chứ, cái loa to ở trên kệ tivi kia kìa,”” bà mẹ chồng vui vẻ chỉ.
Chồng cô nhanh nhẩu bật chiếc loa lên. Một tiếng bíp báo hiệu đã sẵn sàng kết nối.
Linh lúi húi bấm điện thoại, vẻ mặt ra chiều tập trung. “”Chết thật, dạo này điện thoại con nó cứ loạn cả lên. Để con tìm bài nhạc hay hay…””
Cô ta quẹt quẹt mấy cái trên màn hình. Mọi người đều đang chờ đợi một giai điệu vui tươi vang lên. Nhưng thay vào đó, một sự im lặng kỳ lạ kéo dài khoảng hai giây, rồi một giọng nói quen thuộc, lanh lảnh và đầy tự mãn bỗng chốc chiếm trọn không gian phòng ăn.
Âm thanh phát ra từ chiếc loa bluetooth trong vắt, rõ ràng đến từng chữ.
“”Con bé đấy ngu lắm. Tao chỉ cần vẩy tí phẩm màu lên ga giường là nó tin sái cổ con trai tao ngủ với mẹ nó. Rồi nó sẽ tự động cút thôi!””
Tiếng nói the thé của chính bà mẹ chồng vang vọng khắp căn phòng. Đoạn ghi âm chỉ kéo dài vài giây nhưng đủ để thời gian như ngưng đọng. Chiếc đũa trên tay chồng cô rơi xuống sàn nhà, tạo ra một tiếng “”loảng xoảng”” chói tai. Anh ta sững sờ, mặt hết trắng lại xanh, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào chiếc loa rồi lại quay sang người mẹ đang hóa đá của mình.
Linh vội vàng, cuống quýt: “”Ôi ôi cháu xin lỗi! Cháu bấm nhầm, bấm nhầm file ghi âm nào ấy ạ! Cháu xin lỗi bác, cháu xin lỗi mọi người!””
Cô ta vội tắt phụt đoạn ghi âm đi, nhưng đã quá muộn. Màn kịch đã hạ màn.
Sắc mặt của bà mẹ chồng chuyển từ ngạc nhiên, sang sốc tột độ, rồi tái mét như không còn một giọt máu. Đôi môi bà ta mấp máy nhưng không thể thốt ra thành lời. Sự đắc thắng, vẻ ban ơn ban nãy đã tan biến như bọt xà phòng, chỉ còn lại sự bẽ bàng và hoảng loạn tột cùng.
Giữa sự im lặng chết chóc đó, cô từ từ đặt đôi đũa xuống bàn, ngẩng đầu lên. Lớp mặt nạ hiền thục, nhẫn nhịn đã được gỡ bỏ. Ánh mắt cô giờ đây sắc như dao, lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn bà đối diện. Một nụ cười khẩy, đầy mỉa mai, từ từ nở trên môi cô.”
“Nụ cười ấy như một nhát dao, rạch toang bầu không khí giả tạo đang bao trùm bàn ăn. Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc, chỉ còn tiếng vo vo của chiếc loa bluetooth vừa bị chị họ Linh tắt ngấm.
Sắc mặt mẹ chồng tôi chuyển từ tái mét sang trắng bệch như một tờ giấy nến. Bà ta há hốc miệng, đôi mắt trợn trừng nhìn vào chiếc loa, rồi lại điên cuồng liếc sang tôi, rồi sang Linh, như thể không tin vào những gì vừa xảy ra. Sự ngạo mạn, quyền uy ban nãy đã vỡ tan tành, chỉ còn lại sự hoảng loạn và bẽ bàng tột độ.
“”Mẹ…”” Tôi cất giọng, âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng lại sắc lẹm giữa không gian đặc quánh. “”Mẹ không định giải thích gì sao ạ? Vết phẩm màu trên ga giường ấy… mẹ mua ở đâu mà giống thật thế?””
Từng lời tôi nói ra như từng mũi kim châm thẳng vào quả bóng kiêu hãnh của bà ta. Bà ta run lên bần bật, đôi môi mấp máy nhưng không thể phát ra một âm thanh nào có nghĩa.
Bất thình lình, một tiếng “”RẦM!”” vang lên. Bố chồng tôi, người đàn ông từ đầu bữa đến giờ chỉ im lặng ăn và nghe, đã đập mạnh tay xuống bàn. Ông đứng phắt dậy, chiếc ghế bị đẩy ra sau kêu một tiếng ken két chói tai. Cả đời làm dâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông thể hiện cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Ông không nhìn tôi, cũng không nhìn con trai mình. Ánh mắt ông, đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét tột độ, găm chặt vào người vợ đang hóa đá của mình.
“”Bà… bà thật làm tôi mất mặt!”” Giọng ông khàn đặc, gằn lên từng chữ. “”Loại chuyện đê tiện này mà bà cũng nghĩ ra được!””
Câu nói của bố chồng như một nhát búa cuối cùng, đánh sập hoàn toàn tinh thần của mẹ chồng. Bà ta lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế, cả người mềm oặt như không còn xương sống.
Chồng tôi lúc này mới hoàn hồn sau cú sốc. Anh ta nhìn người mẹ đang sụp đổ, rồi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt anh ta chứa đầy sự phức tạp: có kinh ngạc, có xấu hổ, có một chút van nài. Nhưng đối diện với ánh nhìn lạnh lẽo, không một tia cảm xúc của tôi, anh ta không chịu nổi. Anh ta cúi gằm mặt xuống đất, hai vai run lên vì xấu hổ và bất lực. Anh ta biết, anh ta đã thua, và đã mất tôi mãi mãi.
Chị họ Linh thấy kịch hay đã hạ màn, khẽ khàng đứng dậy. “”Thôi chết, con có việc phải đi ngay. Cháu xin phép hai bác, chào hai em nhé.”” Cô nói rồi lẳng lặng rời đi, để lại một bãi chiến trường tan hoang phía sau.
Tôi cũng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lại vạt áo. Tôi nhìn người đàn bà đang thất thần trên ghế, nhìn người đàn ông đang cúi đầu hổ thẹn, rồi bình thản nói, giọng không một chút gợn sóng.
“”Căn phòng tân hôn đó, tôi trả lại cho mẹ. Chiếc giường đó, tôi cũng nhường lại cho anh. Cái gia đình này… tôi không cần nữa.”””
“Nói xong, cô không hề liếc nhìn ai thêm một lần nào nữa. Cô xoay người, sải những bước chân dứt khoát về phía cửa, như thể muốn rũ bỏ lại toàn bộ tấn bi kịch ghê tởm này sau lưng. Mỗi bước chân của cô như một nhát búa nện vào lồng ngực người chồng đang chết lặng.
“Khoan đã!”
Tiếng chồng cô vang lên, hoảng hốt và tuyệt vọng. Anh ta lao tới, trong một phản xạ vô thức, muốn níu giữ thứ quý giá nhất sắp tuột khỏi tay mình. Anh ta chặn trước mặt cô, hai tay giơ ra như muốn ôm lấy nhưng lại không dám.
“Em… em đừng đi… anh xin em…” Giọng anh ta run rẩy, lạc đi.
Cô dừng bước, nhưng ánh mắt không hề thay đổi. Vẫn là sự lạnh lẽo, xa cách đến tàn nhẫn. Cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, người đã từng thề non hẹn biển, người đã để mặc cô chịu đựng sự sỉ nhục trong chính đêm tân hôn của mình.
Cô bình thản nhìn chồng, giọng nói kiên quyết và rành rọt từng chữ, không cho phép bất cứ sự van nài nào chen vào.
“Anh chọn đi.”
Cả căn phòng như ngưng đọng lại vì câu nói của cô. Bố chồng đang tức giận cũng phải nín thở. Mẹ chồng đang sụp đổ cũng ngước đôi mắt đẫm lệ lên.
“Hoặc là mẹ anh, hoặc là cuộc hôn nhân này.” Cô nói tiếp, giọng điệu không một chút cảm xúc, như đang đọc một bản tuyên án đã được định sẵn. “Nhưng em sẽ không bao giờ sống trong một gia đình thế này.”
Người chồng sững người. Câu nói của cô như một gáo nước đá dội thẳng vào tâm trí hỗn loạn của anh ta. Anh ta nhìn cô, rồi theo bản năng quay lại nhìn người mẹ đang khóc lóc thảm thương, ánh mắt đầy van lơn quen thuộc mà cả đời anh ta không bao giờ từ chối được. Nhưng rồi anh ta lại nhìn vợ mình, nhìn vào đôi mắt không một gợn sóng, không một chút hy vọng nào dành cho anh ta. Anh ta đột nhiên hiểu ra, nếu hôm nay anh ta không lựa chọn, anh ta sẽ mất tất cả. Sự nhu nhược của anh đã đẩy người phụ nữ anh yêu đến bờ vực của sự tuyệt vọng.
Một cuộc giằng xé dữ dội diễn ra trong đôi mắt anh ta.
Và rồi, điều không ai ngờ tới đã xảy ra.
Lần đầu tiên trong đời, chồng cô quay người lại. Lần đầu tiên, anh ta nhìn thẳng vào mẹ mình không phải bằng ánh mắt của một đứa con trai ngoan ngoãn, mà bằng ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành. Giọng anh ta trầm xuống, vững vàng và đanh thép một cách kỳ lạ.
“Mẹ.”
Bà mẹ chồng giật mình, nín bặt tiếng khóc.
“Mẹ đã đi quá xa rồi.” Anh ta nói, từng chữ một rõ ràng, gằn xuống không khí. “Con chọn vợ con.”
Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai tất cả mọi người. Mẹ chồng cô trợn tròn mắt, há hốc miệng, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Đứa con trai mà bà ta luôn nắm trong lòng bàn tay, đứa con trai chưa bao giờ dám cãi lại bà ta một lời, hôm nay lại vì một đứa con gái mà chống lại bà ta.
Bà ta lảo đảo, chỉ tay vào mặt con trai, rồi lại chỉ vào cô, môi mấp máy. “”Mày… mày vì nó… mày…””
Nhưng anh ta không còn nhìn mẹ mình nữa. Anh ta quay lại đối diện với cô, ánh mắt chứa đầy sự hối hận và một tia hy vọng mong manh. Cả thế giới của anh ta lúc này dường như chỉ thu nhỏ lại trong hình bóng của cô.”
“Anh ta không do dự một giây nào. Anh ta nắm chặt lấy tay cô, cái nắm tay không còn run rẩy mà chứa đầy sự chắc chắn, như thể sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ tan biến vào không khí. Anh kéo cô về phía sau lưng mình, một hành động che chở bản năng mà lẽ ra anh phải làm từ rất lâu rồi.
“Chúng ta đi.” Anh nói, không phải với cô, mà như một lời tuyên bố với cả căn phòng.
Tiếng nói của anh như ngòi nổ cho cơn thịnh nộ của người mẹ. Bà ta gào lên, âm thanh sắc lẹm và chói tai. “Mày đi đâu? Mày định bỏ mẹ mày để theo con đàn bà này sao? Tao nuôi mày khôn lớn để mày báo hiếu tao như thế này à?”
Bà ta lao tới, định giật cô ra khỏi con trai mình, nhưng anh ta đã nhanh hơn một bước. Anh ta xoay người, dùng chính thân mình làm lá chắn, che cho cô hoàn toàn khỏi tầm với của mẹ.
“Đủ rồi, mẹ!” Anh gằn giọng, sự kiên nhẫn cuối cùng đã cạn kiệt. “Tất cả những chuyện này là do mẹ. Con sẽ không để vợ con phải chịu đựng thêm một giây nào nữa.”
Anh không nói thêm lời nào, nắm tay cô kéo thẳng về phía phòng tân hôn, mặc kệ tiếng gào thét chửi rủa và tiếng khóc lóc vật vã của mẹ mình phía sau. Bố chồng anh chỉ biết đứng lặng, khuôn mặt già nua hiện rõ vẻ bất lực và mệt mỏi. Ông nhìn theo bóng lưng của hai đứa con, rồi lại nhìn người vợ đang sụp đổ trên sàn nhà, và chỉ biết thở dài một tiếng não nề.
Cánh cửa phòng tân hôn đóng sầm lại, cắt đứt mọi âm thanh hỗn loạn bên ngoài. Chồng cô không lãng phí thời gian. Anh mở tủ quần áo, lấy ra chiếc vali lớn.
“Chúng ta sẽ dọn ra ngoài. Ngay bây giờ.” Anh nói, giọng quả quyết.
Cô vẫn im lặng, đứng yên quan sát từng hành động của anh. Anh ta mở tủ của cô, cẩn thận xếp từng bộ váy, từng món đồ của cô vào vali. Anh làm việc nhanh chóng, dứt khoát, như thể muốn chạy đua với thời gian, sợ rằng nếu chậm lại, sự can đảm vừa trỗi dậy sẽ lại bị sự nhu nhược bấy lâu nay nuốt chửng.
Khi hai chiếc vali đã được đóng lại, anh kéo chúng ra cửa. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn còn vương nỗi sợ hãi và sự hối hận tột cùng.
“Anh biết… anh biết bây giờ nói gì cũng đã muộn. Nhưng hãy cho anh một cơ hội, để chứng minh rằng em đã không chọn sai người.”
Cô nhìn sâu vào mắt anh. Vẫn chưa có sự tha thứ, nhưng tảng băng lạnh giá trong ánh mắt cô dường như đã có một vết nứt nhỏ. Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng bước theo anh ra khỏi căn phòng, ra khỏi ngôi nhà đã mang lại cho cô cơn ác mộng kinh hoàng nhất.
Họ rời đi ngay trong đêm đó, bỏ lại sau lưng một gia đình đang trên đà tan vỡ bởi sự độc đoán và ích kỷ.
Những tháng ngày sau đó là một phép thử thật sự. Cuộc hôn nhân của chúng tôi tuy rạn nứt nhưng vẫn còn le lói một tia hy vọng, bởi anh đã dám một lần đứng về phía tôi. Anh không dùng lời nói suông. Anh thuê một căn hộ nhỏ, tự tay dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ. Anh học nấu những món tôi thích, dù ban đầu chúng thường quá mặn hoặc cháy khét. Anh học cách lắng nghe, học cách nhận ra sự im lặng của tôi không có nghĩa là đồng ý, mà là một bức tường phòng thủ tôi đã phải dựng lên. Anh dành từng ngày, từng giờ để dùng hành động chứng minh sự hối cải của mình, kiên nhẫn gỡ xuống từng viên gạch trong bức tường đó, cố gắng giành lại niềm tin nơi tôi.
Cuộc chiến này, cuối cùng tôi đã thắng. Nhưng chiến thắng của tôi không đến từ những giọt nước mắt hay những lời oán thán, chì chiết. Nó đến từ sự im lặng đanh thép vào giây phút quyết định, đến từ việc giữ cho mình một cái đầu lạnh để lật ngược tình thế. Tôi đã không chọn cách gào khóc ăn vạ như mẹ chồng, cũng không chọn cách nhẫn nhục cam chịu. Tôi đã chọn dùng trí tuệ và sự kiên định để buộc người đàn ông của mình phải trưởng thành, buộc anh ta phải đối mặt và đưa ra lựa chọn của một người chồng, chứ không phải của một đứa con trai mãi không lớn. Tôi đã không phá hủy một gia đình, mà là đang xây dựng một gia đình thực sự của riêng mình. Một gia đình nơi có sự tôn trọng, có sự lắng nghe, và có một người đàn ông dám đứng ra bảo vệ người phụ nữ của anh ấy. Một khởi đầu mới, thực sự của riêng chúng tôi, được xây dựng từ tro tàn của một cuộc hôn nhân suýt đổ vỡ, và nó hứa hẹn sẽ vững chãi hơn bất cứ thứ gì.”

