“𝐍𝐠𝐚̀𝐲 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐞 𝐡𝐨𝐚 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝟐, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐚̂𝐦 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 đ𝐞̂́𝐧 𝐝𝐮̛̣, 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐥𝐞́𝐧 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐜 𝐭𝐡𝐞̉ 𝐜𝐡𝐮̛́𝐚 𝟑𝟎𝟎 𝐭𝐫𝐢𝐞̣̂𝐮, 𝟑 𝐡𝐨̂𝐦 𝐬𝐚𝐮 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐱𝐚̉𝐲 𝐫𝐚…
Chúng tôi l:y h:ôn trong hòa bình, không con cái, không tranh chấp tài sản. Cô ấy chỉ mang theo mấy món đồ cá nhân và rời khỏi cuộc đời tôi như cách người ta cởi chiếc áo cũ, nhẹ tênh, chẳng vấn vương gì.
3 năm sau, tôi biết chuyện cô ấy kết hôn qua một người bạn chung, họ gửi cho tôi xem thiệp cưới của cô ấy, hỏi tôi có cảm nghĩ thế nào? Tôi chỉ thấy lòng mình trống trải, không nói rõ là buồn hay mừng cho cô ấy. Tôi hỏi thăm thì biết chú rể là tài xế xe tải, gia cảnh bình thường, thu nhập không ổn định.
Tôi không hiểu nổi sự lựa chọn của vợ, tại sao tôi, một người đ: àn ông mang về cho cô ấy mỗi tháng cả trăm triệu tiêu vặt, để cô ấy sống trong căn biệt thự 3 tầng sang trọng, đi ô tô hạng sang, thế mà cô ấy dứt khoát từ bỏ để lấy một người chồng tài xế bình thường?
Tôi quyết định đến tham dự đám cưới, để xem chồng mới của cô ấy như thế nào. Người đ: àn ông đứng cạnh không bảnh bao nhưng có vẻ ôn hòa. Tôi không chắc họ yêu nhau đến mức nào, song ánh mắt cô ấy luôn ánh lên nét cười hạnh phúc.
Lúc ra về, tôi móc ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng trong đó có khoảng hơn 300 triệu, mặt sau tôi ghi mật khẩu. Tôi bỏ vào phong bì mừng cưới, không đề tên người gửi, chỉ âm thầm nhét vào hộp đựng phong bì cưới đặt ở góc s: ảnh cưới.
Tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi, thôi thì cứ cho rằng món quà này sẽ thay tôi bù đắp những tháng ngày cô ấy cô đơn trong cuộc hôn nhân với tôi, đằng nào thì thứ tôi không thiếu chính là t: iền.
Rồi tôi lặng lẽ rời khỏi đám cưới khi đôi bên còn đang rộn ràng trao nhẫn trên sân khấu. Tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, không ngờ 10 giờ sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn lạ….Xem thêm dưới bình luận”
“Tiếng rung bần bật của chiếc điện thoại trên mặt bàn kính phá vỡ sự tĩnh lặng đắt tiền trong căn biệt thự 3 tầng. Anh khẽ nhíu mày, với tay cầm
lấy. Một số lạ. Anh định lướt qua, nhưng dòng tin nhắn xem trước hiện lên khiến anh khựng lại.
Toàn bộ nội dung tin nhắn hiện ra: “”Anh có phải người bỏ phong bì không ghi tên không? Em là… Em có thể gặp anh một lát được không?””
Trái tim người đàn ông giàu có, người đã quen với việc điều khiển mọi thứ, bỗng đập thịch một tiếng. Vừa bất ngờ, vừa bối rối, lại có một chút gì đó khó tả len lỏi trong lòng. Anh nhìn chằm chằm vào dãy số. Quen thuộc đến đau lòng. Là số điện thoại cũ của cô, số mà anh tưởng cô đã vứt bỏ cùng với cuộc hôn nhân của họ ba năm trước.
Sao cô lại biết là anh? Anh đã cố tình không để lại dấu vết. Hay lòng tự trọng của cô bị tổn thương vì món quà 300 triệu? Anh cười khẩy một tiếng, một nụ cười không chạm đến đáy mắt. Hẳn là cô muốn gặp để trả lại tiền, để giữ thể diện cho người chồng tài xế xe tải của mình. Anh thầm nghĩ: “”Để xem cô hạnh phúc được bao lâu với cái tự trọng nghèo nàn đó.””
Ngón tay anh lướt trên màn hình, định gõ một câu gì đó mỉa mai, thể hiện sự cao ngạo của mình. Nhưng rồi anh dừng lại. Sự tò mò và một cảm giác tội lỗi mơ hồ đã chiến thắng. Anh muốn biết, sau ba năm, cô đã thay đổi thế nào. Anh muốn xem, liệu cô có thực sự thanh thản như vẻ bề ngoài trong đám cưới hay không.
Sau vài phút đắn đo cân não, anh xóa hết những dòng chữ kiêu ngạo vừa gõ. Bàn tay anh dứt khoát bấm một câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng nhưng cũng là một sự chấp thuận.
“”Được. Ở đâu?””
Tin nhắn được gửi đi. Anh đặt điện thoại xuống bàn, mắt dán chặt vào màn hình, chờ đợi một câu trả lời sẽ quyết định cuộc gặp gỡ định mệnh này.”
“Tiếng “ting” khô khốc vang lên gần như ngay lập tức.
Địa chỉ hiện ra trên màn hình: Một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm mà anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Anh nhếch mép. Một nơi chốn rẻ tiền, hoàn toàn phù hợp với cuộc sống mới của cô. Anh chắc mẩm rằng cô chọn nơi này để khiến anh cảm thấy không thoải mái, để thị uy rằng cô không còn thuộc về thế giới xa hoa của anh nữa.
Chiếc xe sang của anh lướt đi trên phố, tách biệt hoàn toàn với dòng người xe cộ bình dân. Anh đến sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút. Anh không xuống xe ngay. Anh đỗ xe ở phía đối diện, hạ cửa kính xuống một nửa, ngồi trong khoang lái bọc da, điều hòa mát lạnh, nhìn chằm chằm vào cái thế giới nhỏ bé, bình dị đến mức xa lạ kia.
Quán cà phê nhỏ, nép mình khiêm tốn sau một giàn hoa giấy. Vài bộ bàn ghế gỗ đơn sơ đặt bên ngoài. Không có vẻ hào nhoáng, không có sự xa xỉ mà anh đã quen thuộc. Ngày xưa, nơi cô muốn đến phải là những lounge sang trọng, những nhà hàng có sao Michelin. Cả trăm triệu tiêu vặt mỗi tháng còn không đủ cho những buổi mua sắm của cô. Vậy mà giờ đây, cô lại hẹn anh ở một nơi như thế này?
Một cảm giác lạc lõng chưa từng có xâm chiếm lấy anh. Anh, một doanh nhân thành đạt, đang ngồi trong chiếc xe bạc tỷ, lại cảm thấy mình như kẻ ngoại cuộc trước một quán cà phê vỉa hè. Cái cảm giác này còn khó chịu hơn cả sự tức giận hay khinh bỉ. Nó giống như một lời chế nhạo thầm lặng, rằng thế giới của anh, tiền bạc của anh, không có giá trị gì ở đây.
Anh hít một hơi thật sâu, cố nén lại mớ cảm xúc hỗn độn. Anh đến đây là để xem kịch, để chứng kiến sự hối hận của cô, chứ không phải để bản thân bị dao động. Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi hàng hiệu, khoác lên mình vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo vốn có.
Mở cửa xe, anh bước ra. Từng bước chân dứt khoát của anh vang lên trên con hẻm yên tĩnh, phá vỡ sự bình yên vốn có của nó. Anh bước vào quán.”
“Tiếng chuông gió treo trên cửa khẽ leng keng, một âm thanh trong trẻo, lạc lõng so với vẻ ngoài đắt tiền của anh. Và rồi anh thấy cô. Ngồi ở một chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng chiều xiên qua, phủ một lớp bụi vàng lên mái tóc.
Cô ấy đã ngồi ở đó, mặc một chiếc váy cotton màu be đơn giản, không trang sức cầu kỳ. Gương mặt không một lớp son phấn dày cộm như anh vẫn nhớ, nhưng lại toát lên một vẻ bình yên đến lạ. Vẻ bình yên đó như một cái gai đâm thẳng vào sự tự mãn của anh. Anh đã mường tượng ra một người phụ nữ tiều tụy, hối hận. Nhưng người trước mặt anh, lại giống như một bông hoa vừa được tưới đẫm nước sau cơn hạn.
Thấy anh, cô ấy chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhẹ bẫng, như thể anh chỉ là một người quen cũ vô tình gặp lại. Không khí ngượng ngùng lập tức bao trùm. Cái ngột ngạt này không đến từ sự thù ghét, mà đến từ sự xa lạ. Ba năm trước, họ còn là vợ chồng. Giờ đây, họ như hai người đến từ hai thế giới khác nhau, ngồi chung một bàn mà không có lấy một điểm chung để bấu víu.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện, tạo ra một tiếng động khô khốc, phá vỡ sự tĩnh lặng. Anh định mở lời bằng một câu mỉa mai nào đó, về cái gu chọn quán cà phê mới của cô chẳng hạn. Nhưng mọi từ ngữ đều tắc nghẹn lại trong cổ họng khi anh nhìn vào đôi mắt cô. Đôi mắt ấy không có sự khẩn cầu, không có sự nuối tiếc. Chỉ có sự tĩnh lặng.
Cô không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đẩy một chiếc phong bì màu trắng ngà về phía anh. Động tác của cô thật chậm rãi, dứt khoát. Chiếc phong bì trượt trên mặt bàn gỗ sờn, dừng lại ngay trước tay anh.
Tim anh khẽ giật một cái. Anh biết bên trong là gì. Là sự hào phóng của anh, là lòng thương hại của anh, là sợi dây cuối cùng anh nghĩ có thể trói buộc cô vào quá khứ. Anh đã chờ đợi cuộc gọi của cô, một lời cảm ơn, hoặc thậm chí là một sự mặc cả. Nhưng tuyệt nhiên không phải là hành động này.
Anh ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của cô.
“”Em không thể nhận cái này,”” cô nói, giọng quả quyết nhưng không hề có chút gay gắt. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, không né tránh, không oán hận, chỉ có sự thanh thản.”
“Sự tự mãn của anh như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt. Anh đã quen dùng tiền để giải quyết mọi thứ, để thể hiện sự hào phóng, để xoa dịu tội lỗi. Nhưng lần này, nó đã bị từ chối một cách phũ phàng.
Anh nhíu mày, có chút tự ái. Giọng anh trầm xuống, pha lẫn sự khó chịu và một chút trịch thượng cuối cùng anh còn sót lại.
“”Cứ coi như là anh bù đắp cho em. Những năm qua, em cũng đã chịu thiệt thòi.””
Cô ấy lắc đầu, một cái lắc đầu chậm rãi nhưng dứt khoát. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt không hề nao núng, không có một tia yếu đuối nào.
“”Thứ em thiếu khi ở bên anh không phải là tiền.””
Câu nói của cô nhẹ bẫng nhưng lại nặng tựa ngàn cân, giáng một đòn mạnh vào lồng ngực anh. Anh sững người. Không phải tiền? Chẳng phải cô đã từng hưởng thụ cuộc sống xa hoa với cả trăm triệu tiêu vặt mỗi tháng mà không cần suy nghĩ sao?
“”Anh cho em một căn nhà lớn,”” giọng cô đều đều, không một chút oán trách, chỉ đơn thuần là kể lại một sự thật, “”nhưng em luôn chỉ có một mình trong đó.””
Hình ảnh căn biệt thự 3 tầng lạnh lẽo đột ngột hiện về trong tâm trí anh. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ nhưng không thể sưởi ấm được sự cô quạnh. Anh bỗng thấy cổ họng mình khô khốc.
Cô khẽ nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống, âm thanh của sứ va vào đĩa vang lên thật khẽ trong không gian tĩnh lặng.
“”Anh biết sinh nhật năm cuối cùng của chúng ta,”” cô nói, và lần này, ánh mắt cô có một gợn sóng, một nỗi buồn xa xăm, “”em đã đợi anh về ăn tối đến mấy giờ không?””
Câu hỏi treo lơ lửng giữa hai người. Anh chết lặng. Ký ức về buổi tối hôm đó như một thước phim quay chậm ùa về. Anh đã có một cuộc họp khẩn, một hợp đồng quan trọng. Anh đã tắt máy, đã quên mất. Khi anh về đến nhà lúc nửa đêm, căn biệt thự tối om, chỉ còn lại bàn tiệc đã nguội lạnh và chiếc bánh kem còn nguyên vẹn trên bàn.”
“Câu hỏi của cô ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực anh. Anh sững người, cố gắng lục lọi trong từng ngóc ngách của trí nhớ nhưng hoàn toàn vô ích. Sinh nhật? Năm cuối cùng? Anh nhớ những hợp đồng bạc tỷ, những chuyến công tác châu Âu, những buổi tiệc xã giao quan trọng. Nhưng một bữa tối sinh nhật, nó lu mờ, chìm nghỉm giữa guồng quay của tiền bạc và tham vọng. Anh không thể nhớ nổi.
Thấy vẻ mặt trống rỗng của anh, cô ấy cười buồn. Nụ cười không phải chế giễu, mà là một sự chấp nhận cay đắng đã chai sạn theo thời gian.
“”Đến 12 giờ đêm,”” cô chậm rãi nói, từng chữ một găm vào không khí. “”Bữa tối em chuẩn bị đã nguội ngắt. Chiếc bánh kem vẫn còn nguyên trên bàn.””
Cô nhìn xuống tách trà đã cạn, giọng nói trở nên xa xăm hơn. “”Quà sinh nhật của anh, là một tin nhắn chuyển khoản báo có. Anh thậm chí không gọi một cuộc điện thoại.””
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang bắt đầu hoang mang của anh. “”Đó là lúc em biết, em phải đi.””
Câu nói ấy như một nhát búa cuối cùng, đập tan tành chút tự tôn còn sót lại của anh. Anh chết lặng. Cả thế giới của anh, thứ được xây dựng trên tiền tài và địa vị, bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Lần đầu tiên trong đời, cảm giác tội lỗi không phải là một ý nghĩ mơ hồ có thể dùng tiền để xoa dịu, mà là một tảng đá thực sự, đè nát lồng ngực anh, khiến anh không tài nào thở được. Anh đã có tất cả, nhưng lại đánh mất thứ duy nhất anh không thể mua lại.”
“Sự im lặng đặc quánh lại, nặng nề như tảng đá đè nén trong lồng ngực anh. Anh cố hít một hơi thật sâu, nhưng không khí dường như cũng từ chối đi vào buồng phổi. Anh muốn nói một lời xin lỗi, nhưng cổ họng khô khốc, mọi từ ngữ đều tan biến trước khi kịp thốt ra.
Vợ cũ của anh dường như không còn để tâm đến sự bối rối của anh nữa. Cô khẽ khuấy ly trà đã nguội, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ, xa xăm. Một nụ cười nhẹ, thanh thản bất chợt nở trên môi cô. Nụ cười ấy không còn chút dư vị cay đắng nào, nó trong trẻo và ấm áp một cách kỳ lạ.
“”Cuộc sống của em bây giờ khác lắm,”” cô bắt đầu, giọng nói mềm mại hơn hẳn, như đang kể một câu chuyện cổ tích dịu dàng. “”Anh ấy, chồng của em,”” cô nhấn mạnh hai chữ cuối, “”có thể không cho em được những chuyến du lịch châu Âu, nhưng mỗi tối anh ấy đều về ăn cơm.””
Mỗi một từ cô nói ra đều nhẹ bẫng, nhưng với anh, chúng lại nặng tựa ngàn cân. Anh bất giác siết chặt hai tay dưới gầm bàn.
Cô tiếp tục, đôi mắt lấp lánh một niềm hạnh phúc không thể che giấu. “”Anh ấy không tặng em kim cương, nhưng anh ấy nhớ em thích ăn loại quả gì nhất mùa này. Tuần trước, sau chuyến xe đường dài mệt mỏi, thứ đầu tiên anh ấy mang về không phải là quần áo cho mình, mà là một túi sầu riêng nhỏ, loại em thích.””
Câu chuyện bình dị ấy như một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt anh. Anh nhớ lại những món quà đắt đỏ, những chiếc túi hiệu phiên bản giới hạn anh ném cho cô mà chẳng cần biết cô có thích hay không. Anh nhớ lại khoản chu cấp cả trăm triệu mỗi tháng, một con số mà anh từng tự đắc, cho rằng nó có thể mua được mọi thứ. Nhưng anh chưa bao giờ, dù chỉ một lần, dừng lại để hỏi xem cô thật sự muốn gì.
“”Ngôi nhà của chúng em,”” cô nói tiếp, giọng đầy tự hào, “”không lớn bằng một góc trong căn biệt thự 3 tầng của anh, nhưng chưa bao giờ lạnh lẽo. Tối nào cũng có tiếng cười, dù chỉ là vì một câu chuyện vu vơ anh ấy kể trên đường đi.””
Anh cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào cô nữa. Sự hổ thẹn dâng lên cuồn cuộn, nhấn chìm chút tự tôn cuối cùng. Anh đã thua. Thua trước một người tài xế xe tải bình thường. Anh không thua về tiền bạc hay địa vị, anh thua về sự quan tâm, thua trong cuộc đua giành lấy trái tim của người phụ nữ mà anh đã từng gọi là vợ. Món quà 300 triệu trong tấm thẻ ngân hàng mà anh đã bí mật để lại ở tiệc cưới, giờ đây hiện lên trong tâm trí anh như một trò hề lố bịch. Nó cũng giống hệt tin nhắn chuyển khoản năm xưa, một nỗ lực dùng tiền để lấp liếm sự vô tâm của chính mình.”
“Anh đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn thì giọng nói của cô lại nhẹ nhàng vang lên, kéo anh ra khỏi vực sâu của sự hổ thẹn.
“”Nhưng có lẽ, anh vẫn chưa hiểu.””
Anh ngước lên, ánh mắt đầy ngơ ngác. Cô khẽ đẩy một vật nhỏ về phía anh trên mặt bàn. Là chiếc thẻ ngân hàng. Trái tim anh hẫng một nhịp.
“”Hôm qua, lúc dọn dẹp quà cưới và kiểm phong bì, chồng em đã thấy chiếc thẻ này,”” cô nói, giọng điềm nhiên đến lạ.
Trong đầu anh lập tức nổ ra hàng vạn suy đoán tồi tệ. Thôi rồi. Anh ta sẽ nghĩ mình dùng tiền để sỉ nhục anh ta. Hoặc tệ hơn, anh ta sẽ tham lam giữ lấy rồi cười vào mặt sự ngu ngốc của mình. Sự lo lắng khiến anh toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn thấu sự bối rối của anh, khẽ lắc đầu. “”Anh đừng lo. Anh ấy không nổi giận, cũng không tham lam.””
Rồi cô ấy tiết lộ một điều khiến anh choáng váng.
“”Anh ấy lật mặt sau tấm thẻ, nhìn dòng mật khẩu, rồi nhìn em. Anh ấy nhận ra anh. Anh ấy không hề tức giận, chỉ nói với em một câu…””
Cô dừng lại một nhịp, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, sâu thẳm.
Anh nín thở, lồng ngực thắt lại. Cả thế giới dường như ngưng đọng, chỉ chờ đợi câu nói định mệnh ấy.
Cô mỉm cười, một nụ cười vừa thương cảm, vừa tự hào. Cô thuật lại lời chồng mình, từng chữ một, rõ ràng và đanh thép:
“”Em à, người ta có thể đã không cho em được hạnh phúc, nhưng anh ta vẫn muốn em được sống đủ đầy. Đó không phải lòng thương hại. Đó là sự day dứt. Đừng làm anh ta phải day dứt thêm nữa. Ngày mai, hãy tìm gặp và trả lại nó cho anh ấy.””
Câu nói ấy giáng vào tâm trí anh như một tiếng sét. Không phải sự khinh bỉ, không phải sự tức giận, mà là một sự thấu hiểu và bao dung đến tột cùng. Người tài xế xe tải mà anh từng xem thường, không chỉ nhìn ra số tiền, mà còn nhìn thấu cả sự dằn vặt trong lòng anh. Anh ta không chỉ trả lại tiền, anh ta còn đang trả lại cho anh lòng tự trọng, và đồng thời, tước đi của anh chút kiêu ngạo cuối cùng. Anh hoàn toàn sụp đổ.”
“Anh sững sờ. Toàn bộ thế giới quan của anh, thứ được xây dựng trên tiền bạc và quyền lực, đã hoàn toàn sụp đổ chỉ bởi một câu nói của người đàn ông mà anh chưa từng gặp mặt. Anh đã nghĩ mình thua. Thua một cách nhục nhã.
Nhưng cô lắc đầu, ánh mắt ánh lên một tia phức tạp, vừa thương cảm cho anh, vừa tự hào về người chồng của mình.
“”Đó là những gì anh ấy nói lúc đầu,”” cô nhẹ nhàng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. “”Vì anh ấy nghĩ cho cảm xúc của anh. Nhưng sau đó, khi thấy em vẫn còn băn khoăn, anh ấy đã cầm lấy tay em và nói một điều khác.””
Lại một điều khác? Lồng ngực anh thắt lại. Anh cảm thấy mình như một tội nhân đang chờ nghe phán quyết cuối cùng, không thể đoán định được điều gì sắp xảy ra.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, giọng nói không còn sự đanh thép như trước, mà trở nên dịu dàng, ấm áp một cách kỳ lạ. Cô đang thuật lại lời của chồng mình, nhưng dường như, đó cũng chính là suy nghĩ của cô.
“”Anh ấy nói: ‘Có lẽ người ta thật lòng muốn bù đắp cho em. Tiền bạc không mua được hạnh phúc em đã mất, nhưng nó có thể giúp được những người khác kém may mắn hơn. Tùy em quyết định’.””
Tùy em quyết định.
Bốn chữ cuối cùng còn có sức công phá khủng khiếp hơn cả câu nói trước. Nó không phải sự bao dung, không phải sự thấu hiểu. Nó là một sự tin tưởng tuyệt đối. Anh ta không chỉ trả lại cho anh lòng tự trọng, anh ta còn trao cho vợ mình toàn quyền quyết định một số tiền khổng lồ, một số tiền có thể thay đổi cuộc đời họ. Anh ta không hề mảy may nghi ngờ, không hề lo sợ cô sẽ vì tiền mà dao động. Anh ta đặt hạnh phúc của người khác và sự thanh thản của vợ mình lên trên tất cả.
Anh hoàn toàn chết lặng. Đầu óc trống rỗng. Anh chợt nhận ra, sự khác biệt giữa anh và người tài xế đó không phải là chiếc biệt thự 3 tầng hay khoản tiền chu cấp cả trăm triệu mỗi tháng. Sự khác biệt nằm ở tầm vóc của một con người.
Anh sững sờ, không thể tin một người tài xế bình thường mà anh từng xem như hạt bụi, lại có một suy nghĩ cao thượng đến vậy. Anh đã dùng tiền để cố gắng mua lại chút thanh thản cho sự day dứt của mình. Còn anh ta, lại nghĩ đến việc dùng chính số tiền đó để mang lại hạnh phúc cho những người khác.”
“Anh cúi gằm mặt, ánh mắt dán chặt vào chiếc thẻ ngân hàng trên bàn. Ba trăm triệu. Con số từng là thước đo cho quyền lực và sự thành công của anh, giờ đây lại nặng trĩu như một lời phán xét cho sự nông cạn của chính mình. Anh đã thua, thua toàn diện trước tầm vóc của một người mà anh chưa từng coi trọng.
Sự im lặng bao trùm, ngột ngạt và căng thẳng. Bất ngờ, một bàn tay thanh mảnh, quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, nhẹ nhàng đẩy chiếc thẻ về phía anh.
Anh ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc. Vợ cũ nhìn anh, không phải với ánh mắt chiến thắng hay khinh miệt, mà là một sự bình thản đến lạ thường. Cô ấy đẩy chiếc thẻ lại phía anh một lần nữa, một động tác dứt khoát, không cho phép từ chối.
“”Em không nhận nó cho mình.”” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.
Anh định mở miệng, có lẽ là để nài nỉ, có lẽ là để biện minh cho hành động của mình, nhưng cô đã nói tiếp, chặn đứng mọi lời anh định thốt ra.
“”Nhưng em có một đề nghị.””
Anh nín thở. Một đề nghị? Từ cô ấy? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự cự tuyệt phũ phàng, chứ không phải một điều bất ngờ như thế này.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, sự chân thành trong đáy mắt khiến anh không thể né tránh. “”Gần quê chồng em có một mái ấm tình thương, bọn trẻ ở đó thiếu thốn đủ thứ. Từ quần áo, sách vở cho đến những bữa ăn no…””
Cô dừng lại một giây, như để anh có thời gian thẩm thấu thông tin. Rồi, cô đưa ra lời đề nghị cuối cùng, một lời đề nghị có sức nặng thay đổi tất cả.
“”Hay là… chúng ta cùng nhau dùng số tiền này giúp chúng?””
Tâm trí anh như có một tiếng nổ lớn. Cùng nhau? Khái niệm đó đã không tồn tại giữa họ từ ba năm nay. Anh đã nghĩ đến việc dùng tiền để cắt đứt, để kết thúc, để mua sự thanh thản cho riêng mình. Còn cô, lại muốn dùng nó để “”cùng nhau”” xây dựng một điều gì đó tốt đẹp. Một sự đối lập nghiệt ngã phơi bày toàn bộ sự ích kỷ của anh.
Giọng cô vang lên, như một dòng nước ấm gột rửa đi lớp bụi tự cao cuối cùng trong lòng anh.
“”Coi như là cách anh thực sự xin lỗi, và em thay mặt chúng nhận lời xin lỗi đó.””
Thay mặt chúng. Không phải cô.
Lời xin lỗi của anh, sự hối hận của anh, cuối cùng cũng đã có một nơi xứng đáng để gửi gắm. Không phải để mua lại quá khứ, mà là để kiến tạo một tương lai tốt đẹp hơn cho những đứa trẻ vô tội. Anh ngồi chết lặng, bàn tay đặt trên chiếc thẻ ngân hàng giờ đây không còn lạnh lẽo mà phảng phất một hơi ấm lạ kỳ. Anh nhìn cô, người phụ nữ anh từng nghĩ mình đã hiểu hết, và nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu cô cả.”
“Ngay lúc tâm trí anh còn đang quay cuồng với hai chữ “”cùng nhau””, một tiếng chuông gió lanh lảnh từ cửa quán cà phê vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man. Theo phản xạ, anh ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông với vóc dáng cao ráo, gương mặt bình thường nhưng toát lên vẻ hiền lành, vững chãi bước vào. Ánh mắt anh ta lướt một vòng rồi dừng lại ngay tại bàn của họ. Trái tim người chồng cũ bỗng thót lại. Đó chính là chú rể hôm qua, người đàn ông mà anh đã khinh thường chỉ là một gã tài xế xe tải.
Không khí lập tức đông cứng lại. Anh ta vô thức siết chặt tay, lồng ngực căng lên, chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Anh đã mường tượng ra đủ kịch bản: một ánh mắt khiêu khích, một nụ cười mỉa mai, hay tệ hơn là những lời sỉ nhục để khẳng định vị thế của kẻ chiến thắng.
Nhưng không. Người đàn ông đó tiến đến bàn, sự hiện diện của anh ta không hề mang theo chút áp lực thù địch nào. Anh ta chỉ khẽ liếc qua người chồng cũ, một cái nhìn thoáng qua, không có khinh miệt, không có hả hê, rồi gật đầu chào một cách lịch sự nhưng xa cách. Một cái gật đầu nhẹ bẫng, như thể anh chỉ là một người qua đường không hơn không kém.
Rồi, anh ta hoàn toàn quay sang vợ mình, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, ấm áp. Toàn bộ thế giới của anh ta dường như chỉ thu nhỏ lại trong hình bóng của cô.
Giọng anh ta trầm và ấm, vang lên giữa sự im lặng ngột ngạt:
“”Em nói chuyện xong chưa? Anh chờ ngoài xe nãy giờ.””
Câu nói không một chút trách móc, không một chút sốt ruột. Nó đơn giản là một lời thông báo, ẩn sau đó là sự kiên nhẫn và tin tưởng tuyệt đối. Người chồng cũ chết lặng. Cái cảm giác bị xem như không khí, bị gạt ra khỏi thế giới riêng của hai người họ còn đau đớn hơn vạn lần những lời lăng mạ. Anh ta không cần phải gầm gừ để khẳng định chủ quyền, bởi chính sự bình thản đó đã là lời tuyên bố đanh thép nhất. Anh, người chồng cũ giàu có, quyền lực, giờ đây chỉ là một bóng ma mờ nhạt đến từ quá khứ.”
“Cô vợ cũ khẽ gật đầu với chồng mới, một cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự ăn ý và tin tưởng. “”Em xong rồi đây,”” giọng cô thanh thoát, như thể cuộc đối thoại căng thẳng vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng qua. Cô bắt đầu thu dọn túi xách, chuẩn bị đứng dậy rời đi, hoàn toàn không để tâm đến người chồng cũ đang hóa đá đối diện.
Cảm giác bị xem như không khí, bị gạt ra lề câu chuyện của chính cuộc đời mình, bỗng chốc bóp nghẹt lấy lồng ngực anh. Sự kiêu hãnh của một doanh nhân thành đạt, người đã từng nắm trong tay cả trăm triệu tiền tiêu vặt của cô mỗi tháng, sụp đổ tan tành. Anh không thể chấp nhận việc bị loại bỏ một cách nhẹ bẫng như thế.
Trong một nỗ lực cuối cùng để vớt vát chút thể diện, hoặc có lẽ là để buộc đối phương phải công nhận sự tồn tại của mình, anh làm một việc chưa từng có trong đời. Anh đứng bật dậy, chiếc ghế ma sát với sàn nhà tạo ra một âm thanh khô khốc, khó chịu.
Cả cô vợ cũ và người chồng mới đều khựng lại, quay sang nhìn anh.
Lần đầu tiên, anh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà anh từng khinh miệt. Bỏ qua mọi tự tôn, anh chủ động đưa tay ra.
Giọng anh khàn đi, mất hết vẻ quyền lực thường thấy: “”Chào anh, tôi là…””
Anh còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông kia đã điềm tĩnh đưa tay ra nắm lấy. Một cái bắt tay chắc nịch, mạnh mẽ và ấm áp. Không có chút do dự. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào anh, không hề có sự mỉa mai, chỉ có sự bình thản đến đáng sợ của một người đàn ông hoàn toàn tự tin vào hạnh phúc mình đang có.
“”Tôi biết,”” giọng anh ta trầm ổn. “”Cảm ơn anh đã đến dự đám cưới.””
Một câu nói lịch sự, đơn giản, nhưng lại như một nhát búa giáng thẳng vào sự tự cao của người chồng cũ. Không có sự khiêu khích, không có sự hả hê của kẻ chiến thắng. Chỉ có sự chân thành và một chút xa cách của người chủ nhà đối với khách. Chính sự bình thản đó đã khẳng định một điều: anh ta không coi anh là đối thủ. Anh không đủ tư cách.
Người chồng cũ sững sờ, bàn tay vẫn lơ lửng giữa không trung sau khi cái bắt tay kết thúc. Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, thảm hại. Mọi quyền lực, tiền bạc, địa vị mà anh từng tự hào, trước cái bắt tay và sự bình thản này, bỗng trở nên vô nghĩa và lố bịch.”
“Sự im lặng đặc quánh lại, ngột ngạt hơn cả không khí trong căn phòng kín. Người chồng cũ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, từng lời nói ngạo mạn anh chuẩn bị trước đó đều tan thành tro bụi. Anh chỉ là một vị khách không hơn không kém trong hạnh phúc của họ.
Đúng lúc anh định quay người rời đi trong sự thảm hại, người chồng mới bỗng lên tiếng, giọng anh ta vẫn trầm ổn và bình thản đến lạ.
“”Chúng tôi đang trên đường đến một mái ấm. Nơi vợ tôi… nơi cô ấy dành phần lớn thời gian của mình.”” Anh ta dừng một nhịp, nhìn thẳng vào người chồng cũ. “”Nếu anh không bận, có muốn đi cùng cho biết không?””
Một lời mời. Không phải sự chế nhạo, không phải sự khoe khoang. Nó đơn thuần là một lời mời, nhưng lại mang một sức nặng vô hình. Người vợ cũ thoáng ngạc nhiên, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chồng mình rồi lại nhìn anh, ánh mắt chờ đợi.
Trong một khoảnh khắc, sự kiêu hãnh gào thét trong lòng người chồng cũ, giục anh từ chối, giục anh quay lưng bước về phía chiếc xe sang trọng đang đỗ ngoài kia. Nhưng một sự tò mò đến cồn cào, một nhu cầu cháy bỏng muốn hiểu được điều gì đã khiến người phụ nữ từng sống trong biệt thự 3 tầng, tiêu cả trăm triệu mỗi tháng, lại chọn cuộc sống này, đã chiến thắng tất cả.
Anh nuốt khan, khẽ gật đầu, một cái gật đầu cứng nhắc. “”Được.””
Họ rời khỏi quán cà phê. Không phải là chiếc xe sang êm ru của anh, mà là một chiếc xe tải cũ kỹ, thùng xe vẫn còn vương vài vết bùn đất. Người chồng cũ ngập ngừng một giây, cảm giác lúng túng xâm chiếm. Người chồng mới mỉm cười, mở cánh cửa bên ghế phụ cho vợ cũ, rồi vòng ra sau, kéo cánh cửa sắt của thùng xe lên, ra hiệu cho anh.
Thật kỳ lạ. Cả ba người cùng ngồi trên một chiếc xe. Anh, vợ cũ và chồng mới của cô. Chiếc xe nổ máy, rung lên bần bật. Tiếng động cơ gầm gừ khác hẳn sự tĩnh lặng bên trong những chiếc xe bạc tỷ của anh. Mỗi lần xe xóc nảy trên ổ gà, cả người anh lại bị nhấc lên, va nhẹ vào thành xe.
Nhưng trái ngược với sự khó chịu về thể xác, không khí bên trong lại ấm áp đến lạ thường. Người vợ cũ và chồng mới của cô bắt đầu nói chuyện. Họ không cố tình phớt lờ anh, họ chỉ đơn giản là đang chìm trong thế giới của riêng mình.
“”Anh này, con bé Bống dạo này đỡ ho chưa? Mấy hôm trước trời trở lạnh, em lo quá.”” Giọng vợ cũ trong veo, đầy vẻ lo lắng chân thật.
Người chồng mới vừa vững tay lái, vừa đáp lời, ánh mắt dịu dàng: “”Đỡ nhiều rồi em. Anh mang dầu tràm vào cho cô giáo, dặn bôi cho nó mỗi tối. Thằng Tí thì cứ đòi anh kể chuyện siêu nhân, nghịch không ai bằng.””
“”Thế ạ? Vậy lát mình ghé qua tiệm tạp hóa đầu ngõ mua cho chúng nó ít bánh kẹo nhé anh.””
Họ cứ thế kể cho nhau nghe về những đứa trẻ ở mái ấm. Thằng Tí, con Bống, cu Bin… những cái tên xa lạ nhưng qua lời kể của họ lại hiện lên sống động và đáng yêu. Người chồng cũ ngồi im lặng, lắng nghe. Từng câu từng chữ của họ như những giọt nước ấm, từ từ thấm vào trái tim vốn đã nguội lạnh và chai sạn của anh. Anh nhận ra, đã rất lâu rồi, anh và vợ cũ chưa từng có một cuộc nói chuyện bình dị và ấm áp như thế. Cuộc sống trong biệt thự 3 tầng của họ chỉ xoay quanh những bữa tiệc, những món đồ hiệu và những cuộc cãi vã vô tận.
Chiếc xe tải cứ xóc nảy, nhưng trong khoang lái chật chội, một thứ hơi ấm mà tiền bạc không bao giờ mua được đang từ từ lan tỏa, bóp nghẹt lấy trái tim kiêu hãnh của anh.”
“Chiếc xe tải cuối cùng cũng giảm tốc độ rồi dừng lại trước một ngôi nhà cấp bốn có khoảng sân nhỏ phủ đầy bụi. Phía sau cánh cổng sắt cũ kỹ là tiếng cười đùa trong trẻo của trẻ con vọng ra, xé tan không khí tĩnh lặng của con ngõ nhỏ. Người chồng mới tắt máy, quay sang mỉm cười với vợ.
“”Đến nơi rồi em.””
Họ xuống xe. Người chồng cũ bước theo sau, đôi giày da đắt tiền của anh trông lạc lõng đến kỳ lạ trên nền đất bụi bặm. Một người phụ nữ trạc ngũ tuần, tóc búi cao, gương mặt hiền hậu bước ra từ trong nhà. Bà nhìn thấy vợ cũ và chồng mới, nụ cười rạng rỡ hiện lên.
“”Hai con đến rồi à.”” Bà vui vẻ nói, rồi ánh mắt dừng lại ở người đàn ông lạ mặt đang đứng lúng túng phía sau.
Người chồng mới giới thiệu một cách tự nhiên: “”Dạ, đây là bạn của tụi con, cô ạ.””
Người phụ nữ gật đầu chào. Đúng lúc này, người chồng cũ hít một hơi thật sâu, dường như đã lấy hết can đảm. Anh biết đây chính là lúc. Anh bước lên trước, đối mặt với người phụ nữ phụ trách mái ấm, rút từ trong chiếc ví hàng hiệu ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“”Thưa cô,”” anh cất giọng, cố gắng để nó không run rẩy. “”Đây là một chút tấm lòng của tôi, muốn gửi đến các cháu.””
Cả người phụ trách, vợ cũ và chồng mới của cô đều sững sờ. Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn vào chiếc thẻ trên tay anh. Người chồng cũ cảm thấy mặt mình nóng bừng, anh vội nói thêm, giọng gấp gáp.
“”Mật khẩu tôi có ghi ở mặt sau. Trong này có hơn ba trăm triệu. Hy vọng… hy vọng có thể giúp được gì đó cho bọn trẻ.””
Sự im lặng bao trùm. Người phụ trách mái ấm run run đưa tay nhận lấy chiếc thẻ, đôi mắt bà đỏ hoe, ngấn lệ. Bà không nói nên lời, chỉ lắp bắp được hai từ: “”Cảm ơn… cảm ơn cậu…””
Rồi như sực tỉnh, bà quay vào trong nhà, giọng nghẹn ngào nhưng vang lớn: “”Các con ơi! Tất cả ra đây mau! Ra đây cảm ơn chú đi các con!””
Ngay lập tức, một đám trẻ con, đứa lớn đứa bé, từ trong nhà ùa ra như một đàn chim non. Chúng ríu rít, reo hò, vây quanh lấy cả ba người. Những đôi mắt trong veo, những nụ cười không chút toan tính. Chúng không hiểu giá trị của số tiền kia, chúng chỉ biết có người tốt đến thăm và mang quà cho chúng.
Người chồng cũ đứng bất động giữa vòng vây của lũ trẻ. Tiếng cười nói, tiếng reo hò của chúng dội thẳng vào lồng ngực anh, tạo ra một sự chấn động mà anh chưa từng biết tới. Anh nhìn những gương mặt ngây thơ, háo hức, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Nó không phải là sự tự mãn khi ký được một hợp đồng lớn. Nó không phải là cảm giác quyền lực khi sở hữu một thứ đắt tiền. Đây là một niềm vui thuần khiết, ấm áp, một thứ lan tỏa từ trong tim, khiến cổ họng anh nghẹn lại. Niềm vui của sự cho đi.
Giữa những âm thanh huyên náo đó, anh bất giác quay lại và bắt gặp ánh mắt của vợ cũ. Cô đang nhìn anh. Và rồi, lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu năm xa cách, cãi vã và lạnh lùng, cô mỉm cười với anh. Một nụ cười thật sự. Không có sự thương hại, không có sự mỉa mai, chỉ có sự dịu dàng và một chút gì đó như là… công nhận. Nụ cười ấy, trong khoảnh khắc đó, còn quý giá hơn cả cơ nghiệp bạc tỷ của anh.”
“Sự huyên náo của đám trẻ dần lắng xuống khi người phụ trách mái ấm khéo léo đưa chúng trở vào trong. Ba người lớn đứng lại trong khoảng sân, không khí không còn ngột ngạt như lúc đến. Sự im lặng bây giờ mang một ý vị khác, nhẹ nhõm và có phần ngượng ngùng.
Người chồng mới là người phá vỡ sự im lặng đó. Anh nhìn vợ mình, rồi quay sang người chồng cũ, giọng ôn tồn.
“”Cũng muộn rồi, để chúng tôi đưa anh về.””
Trên đường về, không ai nói với ai câu nào. Chiếc xe tải ì ạch lăn bánh qua những con phố đã lên đèn. Người chồng cũ không còn nhìn khung cảnh bên ngoài với con mắt phán xét. Anh chỉ lặng lẽ ngồi, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng cười của lũ trẻ và nụ cười thật hiếm hoi của vợ cũ. Lần đầu tiên, anh không cảm thấy cay cú khi ngồi trong chiếc xe cũ kỹ này, bên cạnh người đàn ông đã thay thế mình.
Chiếc xe giảm tốc rồi từ từ tấp vào lề, cách chiếc xe sang của anh đang đỗ chừng vài chục mét. Người chồng cũ hiểu ý, anh đưa tay lên nắm cửa.
“”Đến nơi rồi,”” người chồng mới nói khẽ.
Người chồng cũ định bước xuống xe thì giọng nói của vợ cũ vang lên, níu anh lại.
“”Cảm ơn anh.””
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt cô. Nó trong veo, không còn chút oán giận hay mỉa mai nào của quá khứ.
“”Hãy sống tốt nhé.””
Câu nói ấy như một dòng nước mát lành gột rửa đi những tảng đá đè nặng trong lòng anh suốt ba năm qua. Người chồng mới của cô cũng nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn và chân thành, không hề có sự đắc thắng của kẻ chiến thắng.
“”Nếu có dịp, mời anh về nhà tôi chơi.””
Lời mời không khách sáo, không giả tạo. Nó đơn thuần là một thiện ý. Người chồng cũ cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng lại. Anh muốn nói điều gì đó, một lời xin lỗi, một lời chúc phúc, nhưng mọi từ ngữ đều tắc nghẽn. Anh chỉ có thể gật đầu một cái thật chậm, thay cho tất cả những gì muốn nói.
Anh bước ra khỏi xe, đóng cánh cửa lại một cách nhẹ nhàng. Anh đứng bất động trên vỉa hè, nhìn chiếc xe tải hòa vào dòng xe cộ tấp nập rồi khuất dần sau một ngã rẽ. Khi hai đốm đèn đỏ cuối cùng của chiếc xe biến mất, anh mới thở ra một hơi thật dài. Một cảm giác thanh thản đến lạ kỳ, một sự bình yên mà cả gia tài bạc tỷ của anh cũng chưa bao giờ mua được, nhẹ nhàng lan tỏa khắp lồng ngực. Mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi.”
“Anh bước về phía chiếc xe sang của mình, cánh cửa tự động mở ra trong một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Anh ngồi vào ghế da đắt tiền, cái không gian tĩnh mịch và mùi hương sang trọng quen thuộc bỗng trở nên xa lạ đến khó tả. Anh khởi động xe, tiếng động cơ êm ru hoàn toàn tương phản với âm thanh ì ạch, thô ráp của chiếc xe tải vừa rồi.
Trên đường về, anh không còn nghĩ đến khối tài sản 300 triệu mình đã cho đi, cũng không còn dằn vặt về sự hả hê hay cay đắng. Trong đầu anh chỉ còn lại sự bình yên lạ lùng mà anh vừa nếm trải. Cánh cổng sắt của căn biệt thự 3 tầng tự động mở ra, chào đón chiếc xe. Ngôi nhà vẫn nguy nga, tráng lệ như mọi khi, nhưng trong mắt anh, nó bỗng trở nên trống rỗng và lạnh lẽo theo một cách hoàn toàn khác.
Anh bước vào trong, tiếng giày da cao cấp gõ xuống sàn đá cẩm thạch tạo ra những âm thanh vang vọng, cô độc. Trước đây, sự im lặng này sẽ khiến anh phát điên, nó là bằng chứng hữu hình cho sự cô đơn, cho thất bại trong cuộc hôn nhân của anh. Nhưng đêm nay, anh không còn thấy cô đơn nữa. Sự tĩnh lặng này bỗng trở nên dễ chịu.
Anh đi ngang qua những món đồ nội thất hàng hiệu, những bức tranh của các họa sĩ danh tiếng mà anh đã không tiếc tiền mua về. Tất cả đều vô hồn. Anh chợt nhớ đến nụ cười thật hiếm hoi nhưng rạng rỡ của vợ cũ giữa bầy trẻ ở mái ấm, nhớ đến ánh mắt thẳng thắn và chân thành của người chồng mới. Họ dường như không có gì trong tay, nhưng anh có cảm giác họ lại đang sở hữu tất cả.
Anh rút điện thoại. Ngón tay theo thói quen lướt qua một loạt thông báo về công việc, về các cuộc họp. Anh dừng lại, hít một hơi sâu rồi bấm gọi cho thư ký riêng.
Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức. Giọng người thư ký đầy chuyên nghiệp: “”Dạ thưa chủ tịch, em nghe.””
Giọng anh trầm và dứt khoát. “”Hùng à, cuộc họp với đối tác Singapore cuối tuần này, hủy đi cho tôi.””
Người thư ký ở đầu dây bên kia sững sờ trong giây lát, giọng nói trở nên bối rối. “”Dạ? Nhưng… thưa chủ tịch, đây là hợp đồng cực kỳ quan trọng. Chúng ta đã chuẩn bị cả tháng nay rồi ạ. Phía họ cũng đã bay sang đây rồi…””
“”Tôi biết,”” anh ngắt lời, giọng quả quyết không cho phép bất kỳ sự tranh cãi nào. “”Tôi nói hủy là hủy. Cứ báo với họ tôi có việc gia đình đột xuất, cực kỳ quan trọng. Mọi tổn thất tôi sẽ chịu trách nhiệm. Sắp xếp một buổi khác sau.””
Anh cúp máy, không để cho người thư ký kịp nói thêm lời nào. Anh đứng lặng trước ô cửa kính khổng lồ, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới. Anh đã chinh phục cả cái thành phố này, nhưng lại để thua trong chính ngôi nhà của mình, thua trong mối quan hệ với người vợ và cả với… bố mẹ mình. Anh chợt nhận ra mình đã mải mê kiếm tiền đến mức quên mất rằng những người thực sự cần sự quan tâm của anh không phải là những đối tác xa lạ, mà là hai người già đang ở quê ngóng trông từng cuộc điện thoại.
Khối tài sản bạc tỷ này có ý nghĩa gì khi tâm hồn anh trống rỗng? Anh đã giàu có về vật chất, nhưng hôm nay, anh mới bắt đầu học cách làm giàu cho tâm hồn.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh chủ động tìm trong danh bạ số điện thoại của mẹ. Một cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc ùa về khi anh nhấn nút gọi. Nghe tiếng “”a lô”” hiền từ quen thuộc vang lên, cổ họng anh nghẹn lại, giọng nói có chút run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.
“”Alo… Mẹ ơi? Cuối tuần này… con về thăm bố mẹ nhé.”””
“Cuộc điện thoại kết thúc, nhưng sự im lặng trong căn biệt thự không còn mang vẻ nặng nề, chết chóc như trước. Nó trở nên trong trẻo, như một khoảng lặng cần thiết trước khi một bản nhạc mới cất lên. Chuyến về quê cuối tuần đó không hề hào nhoáng. Anh không lái chiếc xe sang bóng loáng, mà chọn một chiếc xe phổ thông hơn, như một cách để rũ bỏ lớp vỏ bọc mà anh đã khoác lên mình quá lâu. Bữa cơm mẹ nấu, dù chỉ có vài món dân dã, lại ngon đến lạ thường. Anh ngồi nghe bố kể chuyện làng xóm, sửa lại cái bóng đèn bị hỏng, những việc mà cả chục năm nay anh chỉ quen giao cho người làm. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự bình yên không cần phải trả bằng tiền.
Vài tháng trôi qua.
Guồng quay công việc vẫn tiếp diễn, nhưng anh không còn là nô lệ của nó nữa. Anh học cách từ chối những cuộc họp vô bổ, dành thời gian cho những cuộc gọi về nhà. Bàn làm việc của anh, nơi trước đây chỉ có những chồng hồ sơ và biểu đồ tài chính, giờ có thêm một khung ảnh nhỏ. Trong ảnh, bố mẹ anh cười hiền hậu, nụ cười móm mém nhưng ấm áp hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật đắt giá nào.
Một buổi sáng, giữa những lá thư quảng cáo và hóa đơn, anh thấy một tấm bưu thiếp. Nó lạc lõng, khác biệt. Anh cầm lên, một cảm giác quen thuộc thoáng qua. Mặt trước là một bức ảnh chụp ở sân của một mái ấm tình thương. Dưới ánh nắng vàng rực, vợ cũ của anh đang cười rạng rỡ, tay trong tay với người chồng mới. Xung quanh họ là một bầy trẻ con đang vui đùa, ánh mắt trong veo. Nụ cười của cô không giống với bất kỳ nụ cười nào anh từng thấy khi họ còn ở bên nhau – nó không phải là sự hài lòng khi nhận một món quà đắt tiền, mà là sự thanh thản, viên mãn từ tận sâu trong tâm hồn. Người chồng mới, gã tài xế xe tải, nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng cả một thế giới.
Anh lật tấm bưu thiếp lại. Mặt sau chỉ có một dòng chữ viết tay, nét chữ mềm mại, quen thuộc.
“”Hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình chúng ta sẻ chia. Cảm ơn anh đã cùng đi một đoạn.””
Không có lời oán trách, không có sự hả hê, cũng không có lời xin lỗi. Chỉ có một sự thừa nhận bình thản và một lời cảm ơn chân thành. Anh đọc đi đọc lại dòng chữ, một nụ cười nhẹ nhàng bất giác nở trên môi. Anh không thấy cay đắng. Anh không thấy mất mát. Anh chỉ thấy một sự giải thoát nhẹ bẫng. Món quà 300 triệu ngày đó, anh đã nghĩ nó là một sự bố thí, một cách để khẳng định vị thế của mình. Nhưng giờ anh hiểu, đó là tấm vé anh tự mua cho chính mình, tấm vé để thoát khỏi nhà tù của sự kiêu ngạo và hối tiếc. Cô đã dùng nó để xây dựng hạnh phúc của mình, và bằng cách đó, cũng đã trả lại cho anh sự bình yên.
Anh cẩn thận đặt tấm bưu thiếp lên bàn làm việc, ngay cạnh khung ảnh của bố mẹ. Một chương cũ, đầy những xa hoa, dằn vặt và trống rỗng, cuối cùng đã khép lại. Một chương mới, ý nghĩa hơn, đang thực sự mở ra.
Anh đã từng đứng trên đỉnh cao của tiền tài, nhìn xuống thế giới và tin rằng mình có thể mua được tất cả, kể cả hạnh phúc. Anh đã xây một căn biệt thự 3 tầng, một cái lồng son lộng lẫy, để rồi nhận ra mình đã nhốt cả người phụ nữ mình yêu và chính tâm hồn mình trong đó. Anh đã dùng cả trăm triệu mỗi tháng để mua lấy những nụ cười công nghiệp, những cái gật đầu vô cảm, mà không biết rằng thứ cô cần chỉ là một bờ vai, một bữa cơm chung và một ánh mắt thấu hiểu. Cuộc đời đã dạy cho anh một bài học cay đắng nhưng cần thiết: sự giàu có thực sự không đo bằng số dư trong tài khoản, mà bằng sự đủ đầy trong tâm hồn. Anh đã thua trong cuộc hôn nhân của mình, nhưng chiến thắng đó của cô lại chính là sự cứu rỗi dành cho anh. Nhìn người khác hạnh phúc bằng một con đường mà mình từng xem thường, anh mới nhận ra con đường của mình đã sai lệch đến nhường nào. Tiền bạc không phải là tội lỗi, nhưng việc biến nó thành mục đích sống duy nhất chính là nguồn cơn của mọi sự trống rỗng. Giờ đây, căn biệt thự vẫn ở đó, nhưng nó không còn là một biểu tượng của sự thất bại. Nó chỉ đơn giản là một ngôi nhà, một nơi để trở về sau những chuyến đi thăm bố mẹ, một không gian tĩnh lặng để anh học lại cách sống, học lại cách yêu thương những điều bình dị nhất. Hành trình tìm kiếm hạnh phúc của anh, bây giờ mới thực sự bắt đầu.”

