“Bố m/ất 200 triệu, tôi tứ/c t/ối đu//ổi ngay vợ đi, để rồi phải g/ục xuống c/ay đ/ắng khi xem camera…
Khi tôi vừa về đến nhà, đã thấy bố ngồi th/ẫn th/ờ bên bàn. Khuôn mặt ông xá/m lại, đôi bàn tay r/un ru/n, giọng khàn đặc:
– M//ất rồi… m//ất hết rồi con ơi…
Tôi sữ//ng người. M//ất gì cơ chứ?
Bố lấy hết can đảm để thốt lên:
– 200 triệu… tiền chuẩn bị tr/ả n//ợ ngân hàng cuối tuần này… tao để trong tủ, bây giờ không thấy đâu nữa…
Tôi như ph//át đi//ên. Đó là toàn bộ tiền công trình vừa mới thanh toán, bố giữ để chuẩn bị tr//ả n//ợ vay vốn xây nhà. Tôi lật tung căn nhà lên, tìm khắp các ngăn tủ, hộc bàn, gầm giường. Nhưng vô ích. Số tiền ấy biế/n m/ất không d/ấu vế/t.
Tôi g//ào lên:
– Nhà chỉ có 3 người. Con trai 3 tuổi thì không thể. Con không lấy. Vậy chỉ còn… vợ con thôi!
Vợ tôi lúc đó đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng qu//át liền chạy lên. Thấy tôi đỏ g//ay m//ặt, cô ấy vội hỏi:
– Có chuyện gì thế anh?
– Em còn gi/ả v//ờ à? Tiền của bố đâu? Em lấy đúng không? – tôi chỉ tay vào mặt vợ, giọng đầy ph//ẫn n//ộ.
Cô ấy trợn tròn mắt, nước mắt trào ra:
– Anh nói gì thế? Em lấy tiền làm gì? Em không hề đụng vào tủ của bố.
– Không em thì ai? Tiền để nguyên trong tủ mà m//ất. Em là người dọn phòng sáng nay, còn ai nữa? – tôi qu//át lớ//n, gi//ận d//ữ.
Bố tôi ngồi bên, im lặng không nói. Ông vốn thươ//ng con dâu, nhưng tiền mấ/t khiến ông s//ốc đến mức không thốt nên lời.
Vợ tôi qu//ỳ xuống, hai tay nắm lấy chân tôi, giọng ru//n ru//n:
– Em th//ề, em không lấy. Anh đừng ngh//i o//an cho em, đừng nói những lời này trước mặt bố…
Nhưng tôi g//ạt ph//ắt tay vợ ra:
– Th/ề th/ốt gì. Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô c///út khỏi nhà tôi ngay!
Nói rồi, tôi đi thẳng vào phòng, kéo vali, nhét vội quần áo của cô ấy vào. Vợ tôi kh/óc ng/ất, nhìn con trai đang ho//ảng s//ợ đứng ở góc nhà mà lòng ta//n n//át. Cô ấy cúi xuống h/ôn lên trán con rồi bước ra cửa, không một lời biện minh nữa.
Hôm ấy, bữa cơm tối lạ/nh ta/nh. Bố tôi không ăn được
miếng nào, cứ ngồi nhìn vào khoảng không vô định. Còn tôi, gi/ận d/ữ đến mức không thèm gọi điện cho vợ. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng ý nghĩ: “Cô ta ăn trộ//m tiề/n xong chắc chắn đã gi//ấu ở đâu, hoặc mang cho nhà ngoại rồi.”
Ba ngày trôi qua. Bố tôi không ngủ được vì l/o lắ/ng khoản n//ợ. Tôi cũng gần như ph//át điê//n. Trong lúc tuy/ệt vọ/ng, tôi chợt nhớ ra – nhà có camera an ninh. Tôi vội vàng mở điện thoại lên xem lại đoạn ghi hình ngày hôm đó.
Và rồi khoảnh khắc đị/nh mệ/nh ấy khiến tôi chế/t lặ/ng…”
“Màn hình điện thoại vẫn sáng, phát đi đoạn phim câm lặng nhưng lại gào thét một sự thật khủng khiếp. Trên đó, Người Bố, với ánh mắt đờ đẫn và vô hồn, đang chậm rãi mở cánh tủ. Bàn tay run run của ông lấy ra cọc tiền dày cộp. Nhưng ông không tỏ ra vui mừng hay lén lút, khuôn mặt ông ngơ ngác như một đứa trẻ lạc đường. Ông cầm cọc tiền đi loanh quanh trong phòng khách, bước chân vô định, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn vào một góc tường trống rỗng.
Rồi ông lững thững đi về phía nhà kho cũ kỹ cuối nhà, nơi chứa đầy những món đồ cũ đã phủ một lớp bụi thời gian. Máy quay an ninh góc đó hơi mờ, nhưng vẫn đủ để Người Chồng nhìn thấy bố mình, bằng một hành động gần như vô thức, đã nhét toàn bộ cọc tiền vào bên trong một chiếc bình gốm cũ kỹ, nứt nẻ đặt ở góc phòng.
“”Cạch.””
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay Người Chồng, rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Anh chết sững, toàn thân lạnh toát như vừa bị dội một gáo nước đá. Hơi thở anh nghẹn lại trong lồng ngực. Không phải là một vụ trộm. Không có kẻ gian nào cả. Sự thật, nó còn tàn nhẫn hơn cả một vụ trộm. Nó là một bi kịch.
Lý trí của Người Chồng vỡ vụn. Hình ảnh Người Vợ quỳ dưới chân anh, nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy thề thốt bỗng ùa về, sắc lẹm như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Câu nói “”Em thề, em không lấy”” vang vọng bên tai, mỗi một từ là một nhát búa giáng xuống sự hối hận đang trào lên cuồn cuộn. Anh đã làm gì thế này? Anh đã dùng những lời lẽ cay độc nhất, đã dùng sự vũ phu để xua đuổi người vợ tào khang của mình ra khỏi nhà, ngay trước mặt đứa con trai ba tuổi còn ngơ ngác.
Người Chồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Người Bố đang ngồi thẫn thờ ở bàn ăn. Bây giờ, anh mới thực sự nhìn thấy sự suy sụp trong đôi mắt ông, sự trống rỗng của một người đang dần đánh mất chính mình. Cơn sốc vì mất tiền chỉ là giọt nước làm tràn ly, căn bệnh tuổi già đã âm thầm gặm nhấm tâm trí ông từ lúc nào mà anh, một người con, lại không hề hay biết.
Một nỗi sợ hãi và ân hận tột cùng bóp nghẹt lấy anh. Anh lao như điên về phía nhà kho, cánh cửa gỗ cũ kêu lên một tiếng kẽo kẹt ai oán. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Trong góc tối, chiếc bình gốm nằm im lìm. Người Chồng run rẩy quỳ xuống, bàn tay luồn vào bên trong. Những ngón tay anh chạm vào một cọc giấy dày và cứng.
Anh rút nó ra. Hai trăm triệu, vẫn còn nguyên vẹn, lạnh lẽo trong tay anh. Nhưng danh dự của vợ anh, niềm tin của cô ấy, và cả gia đình nhỏ mà anh vừa tự tay phá nát… thì đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Người Chồng gục xuống, hai tay ôm lấy cọc tiền oan nghiệt, nước mắt của một kẻ tội đồ bắt đầu tuôn rơi.”
“Tiếng khóc nức nở, tức tưởi của một người đàn ông vang lên trong không gian ẩm mốc của nhà kho. Người Chồng gục đầu trên nền đất lạnh lẽo, hai vai rung lên bần bật. Cọc tiền 200 triệu trong tay anh lúc này nặng tựa ngàn cân, mỗi một tờ giấy bạc là một bằng chứng tố cáo tội lỗi không thể chối cãi của anh. Nó không còn là hy vọng trả nợ, mà là vật chứng của một phiên tòa lương tâm mà anh là kẻ bị kết án.
Nước mắt anh lã chã rơi, hòa cùng bụi bẩn trên sàn, nhòe đi tất cả. Từng hình ảnh sắc như dao cứa vào tâm trí anh.
Anh thấy khuôn mặt giận dữ của chính mình ba ngày trước, méo mó vì cơn thịnh nộ vô lý. Anh nghe lại từng lời miệt thị, từng câu buộc tội cay độc mà anh đã ném vào mặt Người Vợ. “”Cô là đồ ăn cắp! Đồ đàn bà trắc nết!””.
Rồi hình ảnh Người Vợ hiện ra, quỳ sụp dưới chân anh, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây ngập trong nước mắt và nỗi tủi nhục. Giọng cô run rẩy, van xin. “”Em không lấy mà anh… Em thề có trời đất… Anh phải tin em…””. Nhưng anh đã không tin. Anh đã hất tay cô ra một cách phũ phàng.
Cái tát nảy lửa anh giáng xuống má cô vang lên chát chúa trong đầu anh. Một cái tát chôn vùi tám năm tình nghĩa vợ chồng.
Hình ảnh đau đớn nhất ùa về: Con Trai ba tuổi, thấy mẹ bị đánh, bị đuổi, đã khóc ré lên, hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy chân mẹ như níu kéo chút hơi ấm cuối cùng. Còn anh, người cha, lại tàn nhẫn gỡ tay con ra, đẩy vợ mình cùng chiếc vali nhỏ ra khỏi cửa, đóng sầm lại trước ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi của đứa trẻ.
Người Chồng gào lên một tiếng tuyệt vọng, tiếng gào nghẹn lại trong cổ họng. Anh dùng tay đấm thùm thụp xuống sàn đất cứng, cảm giác đau đớn thể xác chẳng thể nào so được với nỗi đau đang xé nát tâm can.
“”Anh sai rồi… Vợ ơi, anh sai thật rồi… Anh là một thằng khốn nạn!””
Anh lẩm bẩm trong tiếng nấc, những lời thú tội muộn màng chỉ có bốn bức tường cũ kỹ và đám mạng nhện chứng giám. Anh đã nghi oan cho người vợ hiền thảo, đã sỉ nhục cô, đã đẩy cô vào đường cùng chỉ vì sự hồ đồ, nóng nảy và ngu xuẩn của mình. Anh đã phá nát tất cả.
Cơn hối hận tột cùng biến thành một sự thôi thúc điên cuồng. Anh phải tìm cô. Anh phải quỳ xuống xin cô tha thứ. Anh phải mang cô và con về nhà.
Người Chồng loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi đất. Anh siết chặt cọc tiền oan nghiệt trong tay, vơ vội chiếc điện thoại trên sàn rồi lao ra khỏi nhà kho. Anh không dám nhìn vào phòng khách, nơi Người Bố vẫn đang ngồi đó như một cái bóng vô hồn. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Nhà ngoại. Anh phải đến nhà ngoại ngay lập tức.”
“Cánh cửa chính chỉ còn cách Người Chồng vài bước chân, nhưng một tiếng động khẽ, một tiếng thở dài não nề từ phòng của Người Bố khiến anh khựng lại. Sự thôi thúc phải đi tìm vợ ngay lập tức bỗng va phải một bức tường lo lắng vô hình. Anh đã không dám nhìn mặt bố từ lúc tìm thấy tiền, chỉ thấy ông ngồi như một cái bóng trong phòng khách. Giờ ông đã về phòng.
Anh do dự một giây, rồi bàn tay đang siết chặt cọc tiền và điện thoại buông lỏng ra. Anh rón rén bước tới, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bố đang khép hờ.
Trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, một cảnh tượng khiến tim anh thắt lại. Trên giường, Người Bố đang ngủ, nhưng không hề bình yên. Vầng trán ông nhăn lại, đôi môi mấp máy như đang tranh cãi với một ai đó trong cơn ác mộng. Nét mặt ông khắc khổ, hằn sâu những dấu vết của sự sụp đổ tinh thần trong mấy ngày qua.
Lúc này, Người Chồng mới thực sự nhìn kỹ bố mình. Anh bàng hoàng nhận ra những dấu hiệu mà trước đây anh đã coi là lẩm cẩm thông thường của tuổi già. Chợt, những mảnh ký ức rời rạc mà anh đã vô tâm gạt đi bỗng nhiên hiện về, sắc lẹm như những nhát dao.
Là lần bố tìm mắt kính khắp nhà trong khi nó đang ở ngay trên trán. Là những câu hỏi lặp đi lặp lại chỉ trong một bữa ăn về một chuyện anh vừa trả lời xong. Là vẻ mặt ngơ ngác, trống rỗng của ông khi anh nhờ cất cọc tiền vào kho, ông đã phải hỏi lại đến ba lần mới nhớ ra vị trí cái hòm.
Lồng ngực Người Chồng như bị một tảng đá đè nặng. Anh thở không ra hơi. Hóa ra, tất cả đã có dấu hiệu từ trước. Hóa ra, người gây ra mọi chuyện lại chính là người cha mà anh yêu thương nhất, trong một phút đãng trí của tuổi già. Và anh, đứa con trai, đã quá mải mê với những lo toan của mình mà không hề nhận ra. Tệ hơn, anh đã trút toàn bộ tội lỗi lên đầu người vợ vô tội.
Nỗi ân hận dâng lên nghẹn đắng nơi cổ họng. Nó không còn là sự hối lỗi điên cuồng muốn sửa sai nữa, mà là một nỗi đau sâu sắc, tê dại. Anh đã sai với vợ. Anh cũng đã sai với bố.
Nước mắt lại ứa ra, nóng hổi. Anh quỳ sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo bên giường, giọng thì thào vỡ nát trong bóng tối.
“”Bố ơi, con sai rồi…””
Anh nấc lên, cố gắng nuốt xuống tiếng khóc.
“”Con là một thằng tồi… Con đã hại vợ con rồi… Con đã hại cả gia đình này rồi…””
Cọc tiền 200 triệu vẫn nằm trong tay anh, nhưng giờ đây nó không chỉ là bằng chứng tố cáo sự hồ đồ của anh với vợ, mà còn là minh chứng cho sự vô tâm của anh với chính người cha già yếu của mình. Anh gục đầu xuống, hoàn toàn sụp đổ trước sai lầm kép mà mình đã gây ra.”
“Cơn sụp đổ chỉ kéo dài vài phút, rồi lập tức bị thay thế bởi một nỗi hoảng loạn tột độ. Vợ anh! Anh phải tìm vợ anh ngay lập tức!
Người Chồng lồm cồm bò dậy, đôi chân run rẩy suýt khiến anh ngã quỵ. Anh không dám nhìn lại Người Bố đang ngủ trên giường nữa. Mỗi giây phút chần chừ giờ đây là một nhát dao đâm vào lương tâm anh. Anh lao ra khỏi phòng, cọc tiền và chiếc điện thoại siết chặt trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng khách tối om, anh bật màn hình điện thoại lên. Ánh sáng xanh lạnh lẽo chiếu rọi khuôn mặt hốc hác, tuyệt vọng. Ngón tay run rẩy của anh lướt tìm danh bạ, dừng lại ở cái tên “”Vợ Yêu”” mà giờ đây trông như một sự mỉa mai cay đắng. Anh nhấn nút gọi, áp điện thoại vào tai, nín thở lắng nghe.
Tút… tút… tút…
Tiếng chuông chờ kéo dài, đều đặn, vô cảm, vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn nhà. Mỗi tiếng tút như một cái búa gõ vào lồng ngực đang thắt lại của anh. Anh đi đi lại lại như một con thú bị nhốt trong lồng, ánh mắt dán chặt vào hư không.
“”Nghe máy đi… làm ơn nghe máy đi mà em…”” anh lẩm bẩm, như đang cầu nguyện.
Cuộc gọi tự động ngắt. Anh không một giây do dự, lập tức nhấn gọi lại. Lần thứ hai. Lần thứ ba. Lần thứ mười. Vẫn chỉ là những tiếng chuông vô vọng rồi im bặt. Cảm giác bất lực bắt đầu gặm nhấm anh, biến thành một nỗi sợ hãi hữu hình.
Anh chuyển sang nhắn tin, các ngón tay gõ loạn xạ trên bàn phím, con chữ như muốn nhảy ra khỏi màn hình.
“”Em ơi, nghe máy đi, anh xin em!””
“”Anh sai rồi! Anh tìm thấy tiền rồi! Bố… là bố đã cất nhầm chỗ!””
“”Anh là một thằng khốn nạn! Anh xin lỗi! Em đang ở đâu? Về với anh đi!””
“”Tất cả là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh! Em về đi, làm ơn…””
Hàng chục tin nhắn được gửi đi. Bên dưới mỗi dòng van xin thống thiết của anh, chỉ có một dòng chữ lạnh lùng hiện lên: “”Đã gửi””. Không có dấu hiệu “”Đã xem””. Không có một dòng hồi âm nào. Đáp lại anh chỉ có sự im lặng tàn nhẫn từ đầu dây bên kia.
Người Chồng nhìn chằm chằm vào màn hình, vào những bong bóng chat màu xanh chứa đầy sự hối hận của mình, cô độc và tuyệt vọng. Cảm giác như anh đang gào thét vào một vực thẳm không đáy. Sự im lặng của Người Vợ lúc này còn đáng sợ hơn vạn lời chửi rủa, mắng nhiếc. Nó là một bức tường thành kiên cố, một sự trừng phạt ghê gớm nhất, cho thấy vết thương anh gây ra cho cô đã sâu đến nhường nào.
Cọc tiền 200 triệu nằm trên bàn như một vật chứng câm lặng cho tội lỗi của anh. Ba ngày. Anh đã để cô chịu đựng nỗi oan ức này suốt ba ngày. Anh ngồi sụp xuống ghế, chiếc điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống sàn. Anh đã mất cô thật rồi sao? Nỗi sợ hãi ấy bóp nghẹt lấy trái tim anh, khiến anh không tài nào thở nổi.”
“Sự im lặng trong căn nhà trở nên đặc quánh, bóp nghẹt lấy Người Chồng. Không, anh không thể ngồi đây chờ chết. Anh không thể để sự hối hận gặm nhấm mình đến mục rữa. Nhà ngoại! Đúng rồi, chắc chắn cô đã về nhà ngoại! Đó là nơi duy nhất cô có thể đến.
Một tia hy vọng le lói, dù mong manh, cũng đủ để kéo Người Chồng đứng bật dậy. Anh vớ vội chùm chìa khóa xe trên bàn, không thèm liếc nhìn cọc tiền tội lỗi một lần nào nữa, rồi lao ra khỏi cửa như một kẻ điên.
Chiếc xe gầm lên trong đêm vắng, xé toạc sự tĩnh mịch của khu phố. Người Chồng đạp lút chân ga, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào con đường phía trước. Hình ảnh vợ anh co ro trong mưa, ánh mắt thất thần tuyệt vọng ám ảnh tâm trí anh. Mỗi mét đường trôi qua, lòng anh lại quặn thắt. Anh lẩm bẩm trong vô thức, những lời xin lỗi không ai nghe thấy, những lời cầu nguyện cho một cơ hội sửa sai.
Cuối cùng, cánh cổng quen thuộc của Nhà ngoại cũng hiện ra. Anh phanh gấp, chiếc xe kêu lên một tiếng ken két chói tai. Anh thậm chí không buồn tắt máy, vội vã nhảy ra khỏi xe, lao đến trước cửa và đập mạnh.
“”Mẹ ơi! Mẹ ơi mở cửa! Vợ con… Vợ con có ở đây không ạ?””
Anh gào lên, tiếng nói lạc đi vì hoảng loạn. Bên trong không có tiếng trả lời. Anh càng đập cửa mạnh hơn, như thể chỉ có hành động đó mới xua đi được nỗi sợ đang bủa vây.
Một lúc sau, đèn hiên bật sáng. Cánh cửa hé mở, và mẹ vợ anh xuất hiện. Bà không còn vẻ hiền từ, phúc hậu như mọi khi. Trước mặt anh là một người phụ nữ xa lạ, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn mệt mỏi, đôi mắt sưng húp nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo, sắc như dao.
Người Chồng chực trào nước mắt, lắp bắp:
“”Mẹ… Vợ con… Em ấy…””
Bà nhìn thẳng vào anh, giọng nói đều đều không một chút cảm xúc.
“”Nó không có ở đây.””
Trái tim Người Chồng hẫng một nhịp. Không ở đây? Vậy cô ấy ở đâu?
“”Mẹ… Mẹ nói dối con đúng không ạ? Con xin mẹ… cho con gặp cô ấy một lát thôi…””
Ánh mắt mẹ vợ tóe lên một ngọn lửa căm phẫn. Bà đẩy cửa ra rộng hơn, đối diện với anh, giọng nói bất ngờ đanh lại, từng chữ như từng nhát dao đâm thẳng vào tim anh.
“”Cậu còn mặt mũi đến đây làm gì?””
Bà gằn giọng, sự khinh bỉ không hề che giấu.
“”Cậu đã vu cho nó là ăn cắp, đuổi nó đi như một con vật, giờ cậu muốn gì nữa? Cậu muốn đến đây để sỉ nhục nó thêm một lần nữa à?””
“”Không… không phải đâu mẹ…”” Người Chồng hoảng hốt xua tay. “”Con sai rồi! Con tìm thấy tiền rồi! Là do bố… Con sai thật rồi! Con xin mẹ…””
“”Câm miệng!”” Mẹ vợ anh hét lên, ngắt lời anh. Nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên gò má khắc khổ của bà. “”Lời xin lỗi của cậu bây giờ có ích gì? Ba ngày qua nó ở đâu, sống chết ra sao, cậu có biết không? Cậu có gọi cho nó một cuộc điện thoại nào không? Hay cậu chỉ mải mê ngồi trên đống tiền của cậu và hả hê vì đã đuổi được một đứa ăn cắp ra khỏi nhà?””
Từng lời của bà như một bản án, phơi bày tất cả sự tàn nhẫn, ích kỷ của anh. Anh đứng chết trân, không thể thốt ra thêm một lời nào để bào chữa.
Mẹ vợ nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét tột cùng, rồi bà lùi lại một bước.
“”Đi đi. Nhà này không chào đón cậu.””
Và rồi, trước khi anh kịp phản ứng, cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt. Một tiếng “”RẦM”” khô khốc, tàn nhẫn, dập tắt mọi hy vọng cuối cùng của anh. Người Chồng đứng bất động trong màn đêm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ vô tri. Anh đã bị xua đuổi, giống hệt như cách anh đã xua đuổi vợ mình ba ngày trước.”
“Cú sốc vì bị cánh cửa đóng sầm vào mặt còn chưa qua đi, Người Chồng còn đang đứng chết lặng thì cánh cửa lại đột ngột bị giật mạnh mở ra một lần nữa. Mẹ vợ anh không vào trong. Bà đứng ngay ở ngưỡng cửa, thân hình gầy guộc run lên bần bật, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì một cơn giận dữ đã được kìm nén quá lâu nay mới có dịp bùng nổ.
Bà không cho anh cơ hội để nói một lời nào. Bàn tay khẳng khiu, đầy gân guốc của bà chỉ thẳng vào mặt anh, giọng nói khản đặc vì uất nghẹn.
“”Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền chà đạp lên con gái tôi như thế? Cậu nói nó là đồ ăn cắp? Vậy tôi hỏi cậu, ai là người đã thức trắng đêm chăm bố cậu mỗi khi ông trái gió trở trời? Ai là người bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm thêm đủ việc để có tiền cho Con Trai cậu uống sữa, cho cái nhà này không phải đi vay mượn từng đồng?””
Từng lời nói của bà như những mũi kim đâm sâu vào lồng ngực Người Chồng. Anh há miệng, cố gắng tìm một lời giải thích, một câu xin lỗi, nhưng cổ họng anh khô khốc, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thấy anh im lặng, mẹ vợ càng thêm căm phẫn. Nước mắt bà lã chã rơi, nhưng ánh nhìn thì vẫn sắc lẹm, đầy oán hận.
“”Nó đã hy sinh cho bố con cậu thế nào cậu không biết sao? Nó nhịn ăn nhịn mặc để lo cho cái nhà này, để rồi nhận lại sự sỉ nhục này à? Cái áo nó mặc trên người đã sờn vai, bữa cơm nó ăn chỉ có rau với nước tương, tất cả để dành dụm cho cái gia đình mà nó coi là tất cả! Còn cậu? Cậu đã làm gì ngoài việc ngồi đó, nghi ngờ, chì chiết và cuối cùng là đuổi nó đi trong đêm mưa gió chỉ vì một số tiền mà chính bố cậu làm mất?””
Bà tuôn ra một tràng dài nỗi uất hận dồn nén. Mỗi một câu, một chữ đều là sự thật trần trụi mà anh đã cố tình phớt lờ bấy lâu nay. Anh đứng như trời trồng, không thể nói được lời nào, chỉ biết cúi đầu chịu trận. Gương mặt anh nóng bừng vì xấu hổ, đôi tai ù đi trước những lời buộc tội đanh thép. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ vợ, bởi anh biết, trong đôi mắt ấy chứa đựng sự thất vọng và khinh bỉ tột cùng. Anh đã biến người phụ nữ hiền từ, phúc hậu ấy trở thành một người mẹ đang xù lông để bảo vệ đứa con bị tổn thương của mình. Và kẻ gây ra vết thương đó, không ai khác, chính là anh.”
“Cuối cùng, cánh cửa cũng đóng sập lại một lần nữa, dứt khoát và tàn nhẫn. Tiếng sập cửa như một nhát búa cuối cùng giáng xuống sự tự tôn vốn đã vỡ nát của Người Chồng. Anh đứng chôn chân tại chỗ thêm vài giây, cảm giác ê chề và nhục nhã thấm đẫm từng thớ thịt. Anh không còn là người chồng đi đòi lại công bằng, anh là một kẻ tội đồ bị kết án.
Người Chồng lảo đảo quay đi, mỗi bước chân nặng như đeo chì. Những lời của mẹ vợ vẫn còn văng vẳng bên tai, sắc như dao, khoét sâu vào tâm can anh. “”Cái áo nó mặc trên người đã sờn vai…””, “”Bữa cơm nó ăn chỉ có rau với nước tương…””. Những hình ảnh mà anh đã vô tâm bỏ qua bỗng hiện lên rõ mồn một, tra tấn tâm trí anh.
Anh lao vào xe, tay run rẩy cắm chìa khóa vào ổ. Chiếc xe nổ máy, nhưng anh vẫn ngồi bất động, hai tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch. Nỗi sợ hãi, một nỗi sợ mà anh chưa bao giờ thừa nhận, giờ đây bóp nghẹt lấy lồng ngực anh. Sợ mất cô ấy. Vĩnh viễn.
Sự hối hận cuộn lên thành một cơn sóng thần, nhấn chìm lý trí anh. Anh phải tìm cô ấy! Ngay lập tức! Anh vớ lấy điện thoại, danh bạ hiện lên nhưng đầu óc anh trống rỗng. Bạn bè chung. Đúng rồi, bạn bè chung!
Ngón tay run rẩy của anh bấm số đầu tiên, một người bạn thân của cả hai.
“”Alo, Tuấn à? Vợ tao… vợ tao có liên lạc với mày không?”” Giọng anh khản đặc, gấp gáp.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp: “”…Không, không hề. Có chuyện gì à? Mày với nó lại cãi nhau à?””
“”Không có gì!”” Người Chồng cúp máy ngang, không cho bạn có cơ hội hỏi thêm. Anh không thể thừa nhận sự thật nhục nhã rằng anh đã đuổi vợ mình đi.
Anh gọi cuộc thứ hai, thứ ba, thứ tư. Câu trả lời vẫn chỉ là những cái lắc đầu qua điện thoại, những lời hỏi han quan tâm mà anh không tài nào đáp lại. Sự tuyệt vọng bắt đầu gặm nhấm anh. Cô ấy không liên lạc với ai cả. Cô ấy đã đi đâu giữa đêm hôm như thế này?
Người Chồng ném chiếc điện thoại xuống ghế phụ, gầm lên một tiếng tức tưởi rồi đạp ga lao đi trong màn đêm. Anh lái xe như một kẻ điên, ánh mắt điên cuồng quét qua từng góc phố, từng con hẻm. Thành phố về đêm vốn quen thuộc bỗng trở nên xa lạ và đầy đe dọa. Anh đến quán cà phê cũ nơi họ thường ngồi, công viên nơi họ hẹn hò lần đầu, con đường ven hồ lộng gió mà cô ấy rất thích đi dạo.
Mỗi nơi đều trống rỗng. Không một bóng người quen thuộc. Chỉ có những cặp tình nhân khác đang hạnh phúc bên nhau, hình ảnh của họ như những nhát dao cứa vào tim anh.
Trời càng về khuya, sương xuống lạnh buốt. Anh dừng xe ở một góc phố vắng, lao ra ngoài, ngửa mặt lên trời. Sự bất lực và nỗi sợ hãi cuối cùng cũng phá vỡ lớp vỏ bọc cuối cùng của anh.
“”Em ở đâu? Về với anh đi! Anh sai rồi!””
Anh gào lên, gọi tên cô trong màn đêm đặc quánh. Tiếng gọi của anh lạc lõng, bị nuốt chửng bởi sự im lặng của thành phố đang say ngủ. Không một lời đáp lại. Chỉ có tiếng gió rít qua tai như đang chế nhạo sự ngu ngốc của anh.
Kiệt sức, anh gục xuống, tựa người vào thành xe lạnh lẽo. Cả thế giới sụp đổ. Anh đã đuổi đi người phụ nữ duy nhất yêu thương anh vô điều kiện, chỉ vì sự ngu ngốc và nóng giận của chính mình. Đêm đó, Người Chồng không chỉ đi tìm vợ. Anh đang đi tìm lại chính linh hồn đã mất của mình trong sự hối hận muộn màng.”
“Bình minh rách toạc màn đêm bằng những vệt sáng yếu ớt, nhuốm màu xám xịt của tro tàn. Người Chồng lái xe về trong vô thức, chiếc xe lăn bánh chậm chạp như một cỗ xe tang. Anh không còn gào thét, không còn điên cuồng nữa. Tất cả những gì còn lại là một sự trống rỗng, kiệt quệ đến tận cùng.
Anh mở cửa, bước vào nhà. Căn nhà lạnh lẽo, vắng lặng đến đáng sợ. Mọi vật dụng vẫn ở nguyên vị trí của nó, nhưng linh hồn của tổ ấm đã bị chính tay anh bóp chết. Con Trai vẫn đang say ngủ trong phòng, có lẽ thằng bé đã mệt lả sau một đêm sợ hãi.
Trong phòng khách, Người Bố đã dậy. Ông ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành cũ, ánh mắt già nua, có chút mờ đục, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Thấy con trai trở về trong bộ dạng thảm hại, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác, quần áo xộc xệch, ông không hỏi một lời nào. Sự im lặng của ông còn nặng nề hơn cả ngàn lời trách móc.
Người Chồng lết thân mình tới ghế sô pha, đổ sụp xuống. Anh gục mặt vào hai lòng bàn tay, cảm giác thất bại và bất lực vò nát ruột gan. Anh đã tìm cả đêm. Vô vọng.
Bất chợt, giọng nói chậm rãi, ngắt quãng của Người Bố vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.
“”Hôm qua…””
Người Chồng không ngẩng đầu lên, nhưng toàn thân cứng lại, lắng nghe.
Người Bố khẽ ho một tiếng, dường như đang cố gắng sắp xếp một ký ức rời rạc. “”…bố nghe nó có nhắc đến căn nhà cũ của mẹ con ở ven sông.””
Cả người Người Chồng giật nảy. Anh ngẩng phắt dậy, đôi mắt vô hồn bỗng lóe lên một tia sáng. Anh nhìn cha mình, không dám bỏ sót một từ.
Người Bố tiếp tục, giọng vẫn đều đều, xa xăm. “”Nó nói muốn ra đó… tìm chút bình yên.””
Một tia sáng! Một tia hy vọng! Câu nói của người cha già lẫn cẫn như một chiếc phao cứu sinh được ném xuống đúng lúc anh sắp chìm nghỉm. Căn nhà ven sông! Căn nhà gỗ nhỏ của mẹ vợ để lại, nơi cô từng nói là chốn bình yên nhất trong ký ức tuổi thơ. Tại sao anh lại có thể quên được một nơi quan trọng như thế?
Sự mệt mỏi biến mất. Nỗi tuyệt vọng được thay thế bằng một luồng adrenaline mạnh mẽ.
“”Bố! Bố chắc chứ?”” Anh lao đến bên cạnh cha mình, hai tay bám chặt vào thành ghế, giọng run lên vì xúc động.
Người Bố chỉ gật đầu một cách chậm rãi, ánh mắt vẫn mông lung. Ông không hiểu được sự kích động đột ngột của con trai, nhưng mảnh ký ức đó là có thật.
Người Chồng không nói thêm lời nào. Anh nhìn cha mình bằng ánh mắt hàm chứa sự biết ơn sâu sắc mà anh chưa bao giờ thể hiện. Anh vớ lấy chùm chìa khóa xe trên bàn, thứ mà chỉ vài phút trước còn là vật chứng cho sự thất bại của anh, giờ đây lại là công cụ của hy vọng. Anh lao ra cửa, nhanh như một cơn gió. Lần này không phải là sự điên cuồng mù quáng, mà là một cuộc tìm kiếm có mục đích, có đích đến. Anh phải tìm được cô. Anh phải đưa cô về.”
“Chiếc xe gầm lên một tiếng giận dữ rồi lao vút đi, bỏ lại sau lưng căn nhà lạnh lẽo và người cha già đang chìm trong cõi mông lung. Người Chồng siết chặt vô lăng, khớp ngón tay trắng bệch. Anh đạp ga, chiếc xe như một mũi tên xé toạc không khí tĩnh lặng của buổi sớm, lao đi trên con đường duy nhất dẫn đến hy vọng của anh.
Trong đầu anh lúc này là một cuốn phim quay chậm, hỗn loạn. Hình ảnh Người Vợ bất ngờ hiện về, không phải là gương mặt đẫm nước mắt của ba ngày trước, mà là nụ cười rạng rỡ của cô trong một chiều hè năm nào, ngay tại căn nhà ven sông này.
*“Ở đây yên bình thật anh nhỉ,”* giọng cô trong trẻo như tiếng chuông gió. *“Mỗi lần mệt mỏi, em chỉ muốn về đây, tựa đầu vào vai anh và không nghĩ ngợi gì cả.”*
Ký ức ngọt ngào như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Anh đã từng là bờ vai, là chốn bình yên của cô. Vậy mà chính anh, bằng sự độc đoán và tàn nhẫn của mình, đã đẩy cô ra khỏi chốn bình yên duy nhất, đuổi cô đi trong đêm tối. Một tiếng còi xe inh ỏi vang lên, kéo Người Chồng về thực tại. Anh giật mình đánh lái, chiếc xe suýt nữa đã đâm vào dải phân cách. Hơi thở anh dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Sự dằn vặt lập tức được thay thế bằng một đoạn hồi ức khác, một đoạn hồi ức anh chỉ muốn xóa đi vĩnh viễn. Giọng nói của chính anh, gằn lên đầy ghê tởm: *“Cô cầm số tiền đó đi đâu rồi? Về nhà ngoại để trả nợ cho cái gia đình tham lam của cô chứ gì?”*
Và rồi là ánh mắt của cô. Không phải van xin, không phải giải thích. Đó là một ánh mắt vỡ vụn, thất vọng đến tột cùng, như thể cả thế giới của cô vừa sụp đổ ngay trước mặt. Ánh mắt đó giờ đây như hai mũi khoan xoáy sâu vào tâm can anh, dày vò anh từng giây, từng phút trên suốt quãng đường.
“Anh sai rồi… Anh sai rồi, em ơi… Làm ơn…” Anh lẩm bẩm một mình, những lời hối hận muộn màng hòa vào tiếng động cơ.
Cuối cùng, qua màn kính chắn gió nhòe đi vì sương sớm, căn nhà gỗ cũ kỹ của mẹ vợ đã hiện ra. Nó nằm lặng lẽ bên bờ sông, ẩn mình dưới những tán cây già cỗi, trông vừa bình yên lại vừa cô độc. Một làn khói mỏng manh, trắng đục bay lên từ ống khói.
Có người ở trong!
Trái tim Người Chồng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh phanh gấp, tiếng lốp xe rít lên một vệt dài trên con đường đất. Không một giây chần chừ, anh lao ra khỏi xe, đôi chân run rẩy suýt khuỵu ngã. Anh đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đã sờn màu. Đằng sau cánh cửa đó là sự phán xét, là sự cứu rỗi, hoặc cũng có thể là sự trống rỗng đến tuyệt vọng. Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, bước những bước chân nặng nề nhất cuộc đời mình về phía trước.”
“Bàn tay Người Chồng run rẩy, đưa lên rồi lại hạ xuống, không dám chạm vào cánh cửa. Cuối cùng, như lấy hết tàn lực cuối cùng, anh đẩy nhẹ. Cánh cửa gỗ cũ kỹ cất lên một tiếng kẽo kẹt não nề, ai oán, xé toạc không gian tĩnh mịch đến ngạt thở bên trong.
Anh sững người ngay ngưỡng cửa.
Qua khe cửa hé mở, anh nhìn thấy cô. Người Vợ đang ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ lớn, hướng ánh nhìn vô định ra dòng sông lững lờ trôi ngoài kia. Gió từ sông thổi vào làm vài lọn tóc mai của cô bay bay, càng tô đậm thêm dáng vẻ cô độc. Tấm lưng gầy gò, mỏng manh của cô khẽ run lên, không rõ vì lạnh hay vì một nỗi đau nào đó đang gặm nhấm từ bên trong.
Chỉ mới ba ngày không gặp, người vợ luôn rạng rỡ, tràn đầy sức sống của anh giờ đây lại tiều tụy, héo hon như một đóa hoa bị vùi dập sau cơn bão. Hình ảnh đó như một nhát búa tạ giáng thẳng vào lồng ngực Người Chồng, khiến anh đau đến không thở nổi. Anh đã làm gì thế này? Chính bàn tay anh đã đẩy cô đến bước đường cùng này.
Anh từ từ bước vào, tiếng giày trên sàn gỗ vang lên khô khốc.
Nghe tiếng động, Người Vợ chậm rãi, rất chậm rãi quay đầu lại.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, toàn bộ thế giới của Người Chồng như sụp đổ. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự giận dữ, với những lời chì chiết, thậm chí là một cái tát nảy lửa. Nhưng không. Không có gì cả.
Trong đôi mắt cô không có lửa giận, không có sự oán hận, cũng chẳng còn nước mắt. Nó chỉ là một khoảng không trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Một sự trống rỗng sâu thẳm như thể mọi cảm xúc, mọi hy vọng, mọi tình yêu dành cho anh đã bị rút cạn, không còn sót lại một giọt nào. Ánh mắt ấy nhìn anh như nhìn một người xa lạ, một vật thể vô tri không hề liên quan đến cuộc đời cô.
Sự dửng dưng đến tàn nhẫn ấy còn khiến anh đau đớn gấp vạn lần bất cứ sự trừng phạt nào. Anh nhận ra, anh không chỉ làm cô tổn thương, mà anh đã giết chết tâm hồn cô.
Người Chồng run rẩy bước tới, quỳ sụp xuống trước mặt cô, hai hàng nước mắt hối hận muộn màng lã chã rơi. Anh cố gắng cất tiếng, nhưng cổ họng nghẹn đắng, chỉ có thể phát ra những âm thanh vỡ vụn.
“Anh… anh sai rồi… Em ơi…””
“Nhưng đáp lại lời thú tội vỡ vụn của anh chỉ là sự im lặng chết chóc. Người Vợ vẫn ngồi đó, bất động như một bức tượng tạc từ băng giá. Ánh mắt cô lướt qua anh, không một gợn sóng, rồi lại hướng ra khung cửa sổ, như thể sự tồn tại của anh, những giọt nước mắt của anh, lời xin lỗi của anh chỉ là không khí.
Sự dửng dưng đó khiến Người Chồng hoảng loạn. Anh lết bằng đầu gối trên sàn gỗ lạnh lẽo, cố gắng tiến lại gần hơn, nhưng cô bất giác nhích người ra xa, một cử động nhỏ nhưng giống như một bức tường vô hình được dựng lên, đẩy anh ra khỏi thế giới của cô.
“Em… em đừng như vậy…” Giọng anh lạc đi, đầy tuyệt vọng. “Anh biết rồi… anh biết tất cả rồi. Là anh sai… là anh hồ đồ, là anh ngu ngốc!”
Anh không dám lại gần hơn nữa, chỉ quỳ sụp ở đó, cách cô một khoảng xa, bắt đầu trút ra hết nỗi lòng dồn nén.
“Anh đã xem lại camera… là bố… là bố đã cất tiền đi trong lúc không tỉnh táo. Bố bị sốc, bác sĩ nói bố có dấu hiệu của bệnh tuổi già. Hai trăm triệu vẫn còn nguyên, chưa mất một đồng nào. Là anh… chính anh đã không tìm hiểu, đã đổ hết tội lỗi lên đầu em.”
Mỗi một từ anh thốt ra như một lưỡi dao cứa vào chính tim gan mình. Anh không bào chữa, chỉ nhận hết tội lỗi.
“Anh là một thằng khốn nạn. Anh là một kẻ vũ phu, một người chồng tồi tệ. Anh đã không tin em, đã sỉ nhục em, đã đuổi em đi trong đêm hôm đó… ngay trước mặt con. Anh đã làm tổn thương em, làm tan nát trái tim em.”
Anh cúi đầu, trán gần như chạm xuống sàn nhà, hai vai run lên bần bật. Nước mắt anh thấm đẫm sàn gỗ.
“Anh xin em… làm ơn… hãy đánh anh, mắng anh đi. Chửi rủa anh là một thằng tồi cũng được! Nhưng đừng im lặng với anh như thế. Sự im lặng của em… nó còn đáng sợ hơn cả ngàn nhát dao đâm. Anh xin lỗi em, ngàn lần vạn lần xin lỗi em…”
Người Chồng gục mặt xuống sàn, tiếng khóc của anh vỡ òa, nức nở như một đứa trẻ lạc lối. Nhưng trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng khóc ai oán của anh vang vọng. Người Vợ vẫn không quay đầu lại, tấm lưng gầy guộc của cô vẫn hướng về phía dòng sông, lạnh lùng và xa cách.”
“Không gian dường như đặc quánh lại, nuốt chửng cả tiếng khóc nức nở của Người Chồng. Anh ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, tuyệt vọng nhìn vào tấm lưng gầy guộc của vợ. Mỗi giây trôi qua trong im lặng là một cực hình, bào mòn chút hy vọng cuối cùng trong anh.
Rồi, như một chuyển động quay chậm đến đau lòng, Người Vợ từ từ quay đầu lại. Không phải một cái quay người dứt khoát, mà chỉ là cái nghiêng đầu chậm rãi, đủ để ánh mắt cô đối diện với anh. Đôi mắt ấy không còn trong veo như trước, cũng không ngấn lệ. Chúng khô khốc, trống rỗng, sâu thẳm như một mặt hồ mùa đông đã đóng băng, không một gợn sóng, phản chiếu hình ảnh thảm hại của anh một cách lạnh lùng.
Cổ họng Người Vợ khẽ động. Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng. Giọng cô không còn trong trẻo mà khàn đặc, vỡ vụn như thể đã không được sử dụng trong nhiều ngày, mỗi từ thốt ra đều mang theo sự mệt mỏi và tổn thương tột cùng.
“Tiền bạc…”
Cô dừng lại một nhịp, để từ đó lơ lửng giữa hai người. Anh nín thở, chờ đợi.
“Tiền bạc mất đi, có thể tìm lại.”
Một tia hy vọng le lói trong đôi mắt Người Chồng. Có phải cô đang muốn nói rằng mọi chuyện có thể làm lại? Nhưng tia hy vọng đó vụt tắt ngay khi cô nói câu tiếp theo, giọng cô vẫn đều đều, không một chút cảm xúc.
“Nhưng lòng tin anh dành cho em, nó đã vỡ rồi.”
Từng chữ một ghim thẳng vào tim anh, lạnh buốt. Anh sững người, miệng hé ra nhưng không thể thốt nổi một lời.
Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không hề nao núng. “Lời buộc tội của anh ngày hôm đó, nó còn đau hơn ngàn nhát dao đâm vào người em.”
Giọng cô bắt đầu có một chút run rẩy, không phải vì yếu đuối, mà vì cơn đau đang trỗi dậy từ ký ức. “Anh có biết không? Điều em đau nhất không phải là bị vu oan, không phải là bị đuổi ra khỏi nhà trong đêm. Điều em đau nhất,” cô nhấn mạnh từng chữ, “chính là sự phũ phàng và thiếu tin tưởng của người chồng mà em đã từng yêu thương, tin tưởng hết mực.”
Nói xong câu cuối cùng, cô không nhìn anh nữa. Cô lại chậm rãi quay đầu, hướng ánh mắt về phía khung cửa sổ xa xăm. Sự kết nối mong manh vừa được tạo ra đã bị cắt đứt. Cô đã nói hết những gì cần nói. Căn phòng một lần nữa chìm vào im lặng, nhưng sự im lặng lần này còn nặng nề hơn gấp vạn lần. Nó không còn là sự im lặng của giận dỗi, mà là sự im lặng của một trái tim đã chết.”
“Sự im lặng đặc quánh như có thể cầm nắm được. Người Chồng cảm nhận rõ rệt khoảng cách giữa anh và cô, một vực thẳm không thể san lấp được tạo ra chỉ trong ba ngày. Những lời nói của cô như những mảnh băng sắc lạnh, vẫn còn găm sâu trong lồng ngực anh, khiến anh không thở nổi. Anh muốn nói lời xin lỗi thêm một lần nữa, hàng vạn lần nữa, nhưng anh biết, mọi lời nói bây giờ đều vô nghĩa. Trái tim cô đã đóng băng rồi.
Một lúc lâu sau, chính Người Vợ lại là người phá vỡ không gian ngột ngạt. Cô hít vào một hơi thật sâu, như thể cố gắng đẩy đi gánh nặng vô hình đang đè lên vai mình.
“Anh ngồi xuống đi.”
Giọng cô không còn cảm xúc, chỉ là một mệnh lệnh đơn thuần. Người Chồng giật mình, rồi như một cái máy, lảo đảo lùi lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay đang vò vào nhau của mình.
Người Vợ cũng ngồi xuống. Cô không nhìn anh, ánh mắt hướng về phía bàn thờ của gia đình, nơi có di ảnh của mẹ anh.
“Chuyện của chúng ta, tạm thời gác lại.” Cô nói, giọng đều đều. “Em nói chuyện với anh hôm nay, không phải để nghe lời xin lỗi, cũng không phải để trách móc.”
Cô dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt cô giờ đây không còn sự trống rỗng, mà chất chứa một nỗi lo toan thực tế, một sự mệt mỏi trưởng thành.
“Em đã nói chuyện với bác sĩ. Tình hình của bố không tốt. Cú sốc vừa rồi đã khiến bệnh tình của ông trở nặng. Bác sĩ nói… ông có thể sẽ không còn nhận ra chúng ta nữa.”
Người Chồng ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ hoe mở to kinh ngạc. Anh đã chìm trong tội lỗi của mình mà quên mất đi người bố đang lâm bệnh. Trong khi anh dằn vặt, đau khổ, thì cô, người bị anh tổn thương nhiều nhất, lại là người lo lắng cho bố anh. Sự xấu hổ dâng lên cuộn trào trong cổ họng anh.
Thấy vẻ mặt của anh, Người Vợ nói tiếp, giọng cô có một chút gì đó như sự kiên định lạnh lùng.
“Bây giờ, bố mới là người cần chúng ta nhất.”
Từng chữ, từng chữ một, không phải là sự tha thứ, mà là một sự thật không thể chối cãi. Nó kéo anh ra khỏi vũng lầy của sự hối hận cá nhân và đặt trước mặt anh một vấn đề cấp bách hơn.
“Giận hờn, oán trách, tổn thương…” cô liệt kê, “tất cả những thứ đó không giúp bố khỏe lại. Khoản nợ ngân hàng vẫn còn đó. Sức khỏe của bố ngày một yếu đi. Đó mới là thực tế.”
Cô nhìn anh, một cái nhìn thẳng thắn, không khoan nhượng. “Anh và em, bây giờ không phải là vợ chồng đang giận nhau. Chúng ta là hai người con, có trách nhiệm với người đã sinh thành ra mình.”
Cuộc khủng hoảng của riêng họ, với những lời buộc tội và nước mắt, đã đột ngột phải nhường chỗ cho một trách nhiệm lớn hơn, nặng nề hơn. Ngọn lửa giận hờn chưa tắt, nhưng nó đã bị che lấp bởi bóng tối của một mối lo chung. Căn phòng vẫn im lặng, nhưng sự im lặng bây giờ không còn là của sự xa cách, mà là của hai con người đang cùng nhìn về một gánh nặng.”
“Những lời của Người Vợ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Người Chồng, kéo anh ra khỏi cơn mê muội của tội lỗi cá nhân. Anh ngước nhìn cô, lần đầu tiên sau ba ngày, anh không chỉ thấy một người vợ bị tổn thương, mà còn thấy một người đồng đội đang đứng trước một trận chiến mà anh là người gây ra. Trách nhiệm. Hai từ đó nặng trĩu, đè sập sự tự kiêu cuối cùng còn sót lại trong anh.
Anh đứng dậy, bước chầm chậm về phía cô. Khoảng cách vài bước chân mà ngỡ như xa vạn dặm. Anh không dám lại gần, chỉ đứng đó, cúi đầu, giọng nói khản đặc, vỡ vụn.
“Về nhà đi em.”
Người Vợ không phản ứng, ánh mắt vẫn vô hồn. Người Chồng vội vàng nói tiếp, giọng anh run rẩy, đầy sự cầu khẩn.
“Anh biết… anh không có tư cách để nói điều này. Không phải về vì anh. Anh không xứng đáng.” Anh hít một hơi thật sâu, cố ngăn cho giọng mình không lạc đi. “Về vì bố, em à. Bố cần em. Chỉ có em mới chăm sóc ông được. Và con… thằng bé cần mẹ.”
Nhắc đến Con Trai, lồng ngực Người Chồng như bị ai đó bóp nghẹt. “Ba ngày nay nó không chịu ăn uống gì cả. Đêm nào nó cũng khóc gọi mẹ. Nó sợ… nó sợ hãi lắm khi thấy anh đuổi em đi.”
Từng lời nói của anh như từng mũi kim châm vào trái tim đã chai sạn của Người Vợ. Cô có thể gạt bỏ anh, có thể căm hận anh, nhưng hình ảnh đứa con trai ba tuổi sợ hãi khóc gọi mẹ, và người bố già đang dần mất đi trí nhớ, là hai gánh nặng mà cô không thể vứt bỏ. Cô im lặng. Một sự im lặng kéo dài đến ngạt thở. Trong đầu cô là một cuộc giằng xé dữ dội. Quay về căn nhà đó, nơi chứa đầy nỗi tủi nhục của cô? Hàng ngày đối mặt với người đàn ông đã chà đạp lên danh dự của mình?
Nhưng rồi hình ảnh bố chồng hiền hậu và tiếng khóc của con trai lại hiện về, rõ mồn một. Cô biết, lựa chọn của cô lúc này không phải cho riêng cô nữa.
Sau một hồi lâu, cô khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như không thể nhận ra, nặng nề và mệt mỏi.
Người Chồng như trút được một gánh nặng ngàn cân. Anh muốn nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng nghẹn đắng, không thốt ra được từ nào.
Chuyến xe trở về nhà chìm trong im lặng. Nhưng nó không phải sự im lặng căng thẳng của cuộc cãi vã, cũng không phải sự im lặng xa cách của sự oán hờn. Đó là sự im lặng của hai con người cùng chung một gánh nặng, cùng nhìn về một tương lai mờ mịt. Ngồi bên cạnh cô, Người Chồng không dám nhìn thẳng, chỉ thỉnh thoảng liếc qua. Anh không còn thấy sự tức giận trong mắt cô nữa, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm, một sự mệt mỏi bao trùm. Nỗi buồn ấy, lạ thay, cũng chính là nỗi buồn đang gặm nhấm tâm can anh. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình và cô đang cùng chung một cảm xúc, dù nó là nỗi đau.
Chiếc xe dừng lại trước cổng ngôi nhà quen thuộc. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng trong mắt cả hai, nó đã trở thành một nơi hoàn toàn khác. Người Chồng nhìn cô, thấy cô siết chặt hai bàn tay lại. Anh biết, đây không phải là sự tha thứ. Đây là một ân huệ. Anh biết, mình đã được cho một cơ hội thứ hai.”
“Người Chồng hít một hơi, lấy hết can đảm mở cửa xe. Anh bước ra, rồi vòng qua, mở cửa cho Người Vợ. Một cử chỉ nhỏ bé, ngượng nghịu, nhưng là điều duy nhất anh có thể làm lúc này. Người Vợ không nhìn anh, lặng lẽ bước ra. Cánh cổng sắt ken két mở ra một lối đi quen thuộc mà giờ đây lại xa lạ đến đáng sợ. Không khí trong nhà tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Cánh cửa chính vừa hé mở, một bóng dáng nhỏ bé đã lao vụt ra từ phòng khách.
“”Mẹ ơi!””
Tiếng gọi xé tan sự im lặng, non nớt nhưng chứa đầy nỗi khắc khoải của ba ngày dài đằng đẵng. Con Trai lao vào lòng Người Vợ, hai tay bé xíu ôm siết lấy cổ mẹ như sợ chỉ buông ra một giây là mẹ sẽ lại biến mất. Cậu bé không khóc to, chỉ vùi mặt vào vai mẹ, toàn thân run lên từng đợt, những tiếng nấc nghẹn ngào vỡ ra không thành tiếng.
Người Vợ khuỵu xuống, ôm chặt lấy con. Bức tường băng giá mà cô cố dựng lên quanh mình vỡ tan trong khoảnh khắc. Nước mắt lã chã rơi, thấm ướt mái tóc con trai. Cô không nói gì, chỉ ôm con, hít hà mùi hương quen thuộc, cảm nhận sự tồn tại của sinh linh bé bỏng đang run rẩy trong tay mình.
Từ trong phòng khách, Người Chồng thấy Người Bố đang ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc. Ông không đứng dậy, chỉ ngồi đó, lưng còng xuống, cả người như thu nhỏ lại. Khi Người Vợ bế con bước vào, ánh mắt ông chạm phải ánh mắt cô. Một cái nhìn đầy phức tạp, có sự day dứt, hổ thẹn, và cả sự bất lực của tuổi già. Khuôn mặt ông nhăn lại, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể thành lời.
Người Vợ nhẹ nhàng đặt con trai xuống. Cậu bé vẫn bám chặt lấy chân mẹ không rời. Cô bước đến bên Người Bố, chậm rãi và từ tốn. Cô nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của ông, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, cầm lấy bàn tay gầy guộc, run rẩy của ông đang đặt trên thành ghế. Bàn tay ấy lạnh ngắt. Cô siết nhẹ.
“”Bố, con về rồi.””
Giọng cô khàn đi vì xúc động nhưng lại vô cùng dịu dàng.
“”Mọi chuyện ổn cả rồi. Bố đừng lo nghĩ gì nữa nhé.””
Lời nói của cô như một dòng nước ấm xoa dịu tâm hồn đang giày vò của Người Bố. Ông không kìm được nữa, những giọt nước mắt già nua lăn dài trên gò má đầy nếp nhăn. Ông gật đầu lia lịa, nhưng tiếng khóc nấc đã chặn lại mọi lời nói.
Đứng chết trân ở cửa, Người Chồng chứng kiến tất cả. Anh thấy vợ mình, người phụ nữ anh đã sỉ nhục và đuổi đi, giờ đây lại là người duy nhất có thể vỗ về, an ủi cha anh. Một cảm giác tội lỗi còn lớn hơn cả sự hối hận nhấn chìm anh. Cô ấy không chỉ trở về, cô ấy đang hàn gắn lại những mảnh vỡ mà chính anh đã gây ra. Căn nhà này, dù có đủ mặt mọi người, nhưng cơn bão giông trong lòng mỗi người chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Vài tháng sau, không gian trong căn nhà đã không còn sự ngột ngạt, tang thương của ngày cũ. Thay vào đó là một sự tĩnh lặng có phần đượm buồn, nhưng bình yên.
Trong phòng khách, nắng chiều dịu nhẹ len qua khung cửa sổ, chiếu lên mái tóc đã bạc đi nhiều của Người Bố. Ông đang ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khoảng sân vắng. Con Trai đang ngồi dưới sàn, cặm cụi xếp những khối gỗ thành một toà tháp xiêu vẹo.
Người Chồng từ trong bếp đi ra, trên tay là một đĩa gọt sẵn. Anh nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế của Người Bố.
“”Bố ơi, bố ăn chút táo cho mát ạ.””
Người Bố quay lại nhìn anh, một cái nhìn xa lạ, có chút hoang mang. Đôi mắt ông chớp chớp, như đang cố gắng nhận diện người trước mặt.
“”Cậu… cậu là ai thế? Sao lại ở trong nhà của tôi?””
Một thoáng đau lòng lướt qua ánh mắt Người Chồng, nhưng anh nhanh chóng nén nó lại. Anh không còn nổi nóng, không còn cáu kỉnh như xưa. Anh hít một hơi thật sâu, mỉm cười thật hiền.
“”Con đây mà bố. Con là chồng của…”” Anh ngập ngừng một giây, rồi nói tiếp. “”Con là người nhà của bố đây.””
Đúng lúc đó, Người Vợ từ trên lầu đi xuống. Cô nghe thấy cuộc đối thoại, nhưng không hề hoảng hốt. Đó đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của họ. Cô lặng lẽ đi tới, đặt tay lên vai chồng mình, một cái chạm nhẹ đầy an ủi và thấu hiểu.
Người Chồng ngước lên nhìn vợ, trong ánh mắt anh là sự biết ơn. Anh nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên vai mình, siết nhẹ. Cái nắm tay không còn ngượng nghịu, mà chan chứa sự tin tưởng và nương tựa.
Người Vợ mỉm cười với Người Bố.
“”Bố ơi, mình ăn táo nhé. Táo ngọt lắm, con mới mua sáng nay.””
Giọng nói dịu dàng của cô dường như có tác dụng. Người Bố nhìn cô, rồi nhìn đứa cháu nội đang ngẩng lên nhìn ông. Một tia sáng le lói trong đôi mắt mờ đục của ông.
“”À… con về rồi đấy à? Thằng cu đâu, cho ta bế nào.””
Người Chồng và Người Vợ nhìn nhau, trong ánh mắt họ là nỗi xót xa cho bệnh tình của ông, nhưng cũng là sự vững chãi khi biết rằng họ có nhau để cùng gánh vác. Anh cẩn thận xiên một miếng táo, đưa lên miệng cho Người Bố. Ông ngoan ngoãn ăn như một đứa trẻ. Khoảnh khắc ấy, không ai nói thêm lời nào. Sự im lặng không còn là bức tường ngăn cách, mà là sợi dây vô hình kết nối ba thế hệ, ba con người đang cùng nhau học cách yêu thương lại từ đầu, trên những đổ nát của ngày hôm qua.
Căn nhà giờ đây đã khác. Cơn bão giông khủng khiếp quét qua đã để lại những đổ nát, nhưng cũng chính từ đống tro tàn ấy, một sự sống mới, một thứ tình cảm mới đang âm thầm nảy mầm. Lòng tin, giống như một chiếc bình gốm quý giá đã vỡ tan, giờ đây đang được họ tỉ mỉ, kiên nhẫn gắn lại từng mảnh. Những vết nứt vẫn còn đó, chẳng thể nào xóa hết, nhưng chúng lại trở thành minh chứng cho một sự thật rằng, thứ gì có thể hàn gắn lại được sau khi vỡ tan sẽ còn trở nên mạnh mẽ hơn. Người Chồng đã học được rằng sự nóng giận chỉ mang đến hủy diệt, còn sự kiên nhẫn và thấu hiểu mới là thứ vữa xây nên hạnh phúc. Người Vợ, qua nỗi đau và tủi nhục, lại tìm thấy một sự bao dung lớn lao hơn, một sức mạnh nội tại mà chính cô cũng không ngờ tới. Biến cố của Người Bố, dù là một bi kịch, lại vô tình trở thành chất xúc tác buộc cả gia đình phải chậm lại, phải nhìn vào nhau, phải học cách chăm sóc và trân trọng từng khoảnh khắc. Ngôi nhà không còn những tiếng cười lớn, nhưng thay vào đó là những nụ cười nhẹ, những cái nắm tay thật chặt, những ánh mắt thay cho ngàn lời muốn nói. Họ đang cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc, không phải bằng gạch đá hay tiền bạc, mà bằng sự tha thứ, bằng tình yêu thương được tôi luyện qua giông bão. Và đó là thứ hạnh phúc vững bền nhất.”

