“Mẹ từ quê lên thăm đ-ột xu-ất, bị bạn gái con trai nhầm là người giúp việc và bị đối xử t-ệ bạ-c: Minh đi công tác về nhà thì ch-ết lặ-ng khi chứng kiến cảnh tư-ợng đ-au thư-ơng và sự việc đ-au lò-ng xảy ra…
Minh là một chàng trai trẻ thành đạt, với nụ cười rạ-ng r-ỡ và ánh mắt đầy nh-iệt huy-ết. Anh sống trong một căn hộ sa-ng trọ-ng ở trung tâm thành phố Đà Nẵng, nơi những tòa nhà cao tầng vươn mình đón nắng và gió biển. Cuộc sống của anh dường như hoàn hảo, với một công việc ổn định, thu nhập cao, và một cô bạn gái xinh đẹp, tên Thảo. Thảo là người mẫu ảnh, với vẻ ngoài quyế-n r-ũ và gu thời trang sà-nh đi-ệu, luôn xuất hiện cùng Minh trong những sự kiện s-ang trọ-ng.
Minh là niềm tự hào của mẹ mình ở quê, một người phụ nữ chấ-t ph-ác, tả-o tầ-n, cả đời gắn bó với mảnh ruộng, luống rau. Bà Mười, tên mẹ Minh, đã tần tảo nuôi anh khôn lớn, dành dụm từng đồng bạc l-ẻ để anh có thể ăn học thành tài. Bà luôn tin tưởng và đặt trọn niềm h-y vọ-ng vào đứa con trai duy nhất của mình. Đối với bà, Minh là tất cả, là lẽ sống, là ánh sáng cuối con đường của bà.
Thời gian trôi đi, những cuộc gọi về thăm mẹ của Minh thưa dần. Cuộc sống bận rộn nơi thành thị, những áp lực công việc, và những mối qua-n h-ệ xã hội mới đã cuốn anh đi. Mẹ Minh ở quê, dù được con trai gửi tiền về chu cấp đầy đủ, nhưng lòng bà vẫn c-ồn c-ào n-ỗi n-hớ. Bà nhớ tiếng cười của con, nhớ dáng vẻ thư sinh ngày nào. Bà muốn được tự tay chăm sóc con, muốn được nhìn thấy con trai mình bằng xư-ơng bằng th-ịt, chứ không phải qua những cuộc gọi điện thoại ngắn ngủi.
Một ngày nọ, nỗi nhớ con c-ồn c-ào đã thôi thúc bà. Bà quyết định tạo một bất ngờ lớn cho Minh. Bà chuẩn bị hà-nh l-ý, chỉ vài bộ quần áo cũ kỹ, ít quà quê, rồi bắt xe lên Đà Nẵng mà không báo trước cho con trai. Bà muốn mang đến cho Minh một niềm vui bất ngờ, muốn được ôm con vào lòng sau bao ngày xa cách.
Sáng hôm sau, khi Minh đang say g-iấc n-ồng, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Anh mở cửa, và ch-ết lặ-ng. Đứng trước mặt anh là mẹ
anh, với nụ cười hiền hậu và ánh mắt tràn đầy yêu thương. Minh rất vui mừng khi thấy mẹ. Anh ô-m ch-ầm lấy bà, cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ vòng tay mẹ. N-ỗi n-hớ mẹ bấy lâu nay b-ỗng c-hốc v-ỡ ò-a.
Nhưng rồi, một tình huống tr-ớ trê-u đã xảy ra, một tình huống mà cả Minh và mẹ anh đều không ngờ tới. Thảo, bạn gái Minh, lại không hề biết về sự có mặt của bà. Cô đang ở trong phòng ngủ, và chỉ vừa bước ra khi nghe thấy tiếng động. Thấy một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc giản dị, k-hắc kh-ổ xuất hiện trong căn hộ sang trọng của Minh, Thảo lập tức nhầm tưởng bà là người giúp việc mới mà Minh đã thuê. Cô không hề có một chút ng-hi n-gờ nào, bởi trong đầu cô, những người làm nghề giúp việc thường có vẻ ngoài như vậy.
Với thái độ kê-nh ki-ệu, ánh mắt kh-inh thư-ờng và thiếu tô-n trọ-ng, Thảo bắt đầu buô-ng lời c-ay ng-hiệt: “”Bà làm gì mà đứng đấy? Dọn dẹp đi chứ! Sao cái nhà b-ẩn thế này?”” Giọng Thảo lạ-nh lù-ng, đầy vẻ r-a lệ-nh. Cô chỉ vào đống quần áo bẩn trên ghế sofa, rồi lại chỉ vào sàn nhà, buông những lời khó nghe. Bà Mười, dù bấ-t ng-ờ và đau lò-ng trước thái độ của Thảo, vẫn ca-m ch-ịu làm tất cả mọi việc. Bà không hề thanh minh một lời nào.
Bà không muốn con trai mình và người yêu c-ãi l-ộn hay xảy ra mâ-u thuẫ-n vì mình. Bà chỉ âm thầm làm việc, cố gắng giấu đi nỗi tủ-i th-ân, mong sao con trai mình được hạnh phúc. Bà nghĩ rằng, chỉ cần Minh được vui vẻ, được thành đạt, thì bà có chịu đựng một chút cũng không sao. Tấm lòng người mẹ ấy, dù bị tổn thương s-âu sắ-c, vẫn bao dung và h-y si-nh vô bờ bến. Minh đứng đó, chứng kiến tất cả, nhưng anh không nói một lời nào. Anh bàn-g hoà-ng trước thái độ của Thảo, nhưng rồi anh lại i-m lặ-ng. Anh không muốn làm mất lòng Thảo, không muốn gây ra một cuộc c-ãi v-ã không đáng có. Và chính sự i-m lặ-ng đó của Minh đã đẩy mọi chuyện đi xa hơn, tạo nên một v-ết th-ương l-òng khó lành cho mẹ anh.
Những ngày sau đó trôi đi trong sự ng-ột ngạ-t và că-ng th-ẳng. Minh, với công việc bận rộn và chuyến công tác độ-t xu-ất đã được lên kế hoạch từ trước, không thể ở nhà thường xuyên. Điều này khiến mẹ anh và Thảo càng có nhiều cơ hội “”tiếp xúc”” với nhau trong vai trò “”bà chủ”” và “”người giúp việc””.
Mỗi buổi sáng, Thảo lại chỉ đạo bà Mười làm việc này việc kia, từ việc dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, đến nấu ăn. Cô không hề n-ể na-ng, thậm chí còn bu-ông l-ời trá-ch m-óc khi bà làm không đúng ý. Bà Mười, với tấm lòng bao dung của một người mẹ, vẫn nh-ẫn n-hịn, gồng mình làm việc nhà. Bà cố gắng làm mọi thứ thật tốt, thật nhanh, chỉ mong Thảo hài lòng và không làm ảnh hưởng đến mối qua-n h-ệ của con trai mình.
Mỗi khi đêm xuống, khi Thảo đã ngủ say, bà Mười lại ngồi một mình trong góc bếp, nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố lung linh ánh đèn. Nỗi t-ủi thâ-n, nỗi đ-au đ-ớn cứ gặ-m nhấm tâ-m ca-n bà. Bà nhớ con, nhớ những ngày tháng bình yên ở quê. Bà tự hỏi, liệu mình có làm điều gì sai không? Liệu Minh có còn yêu thương bà như ngày xưa không? Nhưng rồi, bà lại tự an ủi mình, rằng tất cả những gì bà làm là vì con trai, vì hạnh phúc của con trai.
Minh, trong những chuyến công tác, luôn nghĩ về mẹ. Anh gọi điện về hỏi thăm, nhưng không dám nói nhiều về chuyện của Thảo. Anh biết rằng mình đã sai khi để mọi chuyện đi quá xa, khi không giải thích rõ ràng với Thảo ngay từ đầu. Anh tự trách mình vì sự hè-n nh-át, s-ự s-ĩ diệ-n hã-o huy-ền đã khiến mẹ mình phải ch-ịu đự-ng sự t-ủi nhụ-c không đáng có.
Đến ngày đị-nh m-ệnh, khi Minh đi công tác về, anh cảm thấy m-ệt m-ỏi rã rời sau chuyến bay dài. Nhưng anh cũng há-o h-ức được gặp mẹ, muốn ôm bà vào lòng và xi-n lỗi bà vì tất cả. Anh mở cửa căn hộ, bước vào nhà, và một cảnh tượng đa-u lò-ng đ-ập vào mắt anh.
Người mẹ già của anh, bà Mười, đang ngồi một mình, c-o r-o trên ghế sofa trong phòng khách. Bà gầ-y g-ò, nhỏ bé, mái tóc bạc ph-ơ rũ xuống. Trên tay bà là một bát cơm nguội, bà đang ăn vội vàng từng thìa một. Nước mắt bà lăn dài trên g-ò m-á khắc khổ, rơi lã chã xuống bát cơm. Minh chết lặng. Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp cất tiếng gọi mẹ, thì nghe thấy giọng Thảo vang lên từ trong bếp, đầy vẻ kh-ó ch-ịu và lạ-nh lùn-g:
“”B-à gi-à rồi…”” anh ch-ết lặ-ng khi nghe xong…👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!”
“Minh đứng ở cửa, thân thể như hóa đá. Chiếc vali trên tay tuột khỏi những ngón tay tê dại, rơi xuống sàn gỗ *ịch* một tiếng. Nhưng tiếng động ấy lạc lõng trong khoảng không đầy u uất. Đôi mắt anh chỉ còn nhìn thấy bóng lưng gầy gò, run rẩy của mẹ. Bà Mười ngồi co ro trên chiếc sofa, mái tóc bạc xõa xuống, che gần hết khuôn mặt hốc hác. Bát cơm nguội trên tay bà run run, từng thìa cơm khô khốc nuốt xuống cùng những giọt nước mắt mặn chát chảy dài trên gò má. Trái tim Minh như bị ai đó siết chặt lại, đau đớn đến tột cùng. Nỗi xót xa dâng lên, nghẹn ứ nơi cổ họng. Đúng lúc ấy, giọng Thảo lại văng vẳng từ trong bếp vọng ra, sắc như dao cắt.
“”Bà làm cái gì mà lâu thế? Nước rửa bát hết rồi à? Đứng đấy làm gì? Làm nhanh lên đi chứ!”” Giọng cô ta vẫn cái tông khinh khỉnh, đầy vẻ ra lệnh.
Lời nói ấy như nhát dao cứa sâu thêm vào vết thương lòng của Minh. Đau đớn vì cảnh mẹ mình chịu tủi nhục. Giận dữ vì sự tàn nhẫn của Thảo. Hối hận vì sự hèn nhát của chính mình. Cơn bão cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực anh. Anh siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên trán. Anh muốn lao vào bếp, muốn xé toạc cái màn kịch vô lý này, muốn kéo mẹ dậy và bảo vệ bà khỏi những lời nói độc địa ấy. Nhưng anh vẫn đứng đó, bất động. Đôi mắt anh nhìn mẹ, người phụ nữ đã hy sinh cả đời cho anh, đang lẳng lặng nuốt nước mắt cùng bát cơm nguội. Cảnh tượng ấy, giọng nói ấy, sự bất lực ấy, khắc sâu vào tâm trí anh, như một lời nhắc nhở tàn khốc về những gì anh đã đánh mất. Anh biết, từ khoảnh khắc này, sẽ không có gì còn như cũ nữa.”
Anh không thể đứng yên thêm một giây phút nào nữa. Cơn đau và sự giận dữ như một dòng điện chạy khắp cơ thể, đánh tan sự tê dại. Minh quay phắt người, những bước chân nặng nề, dồn dập lao thẳng tới phòng bếp. Gương mặt anh lúc này tối sầm lại, đôi mắt đỏ ngầu như ngọn lửa đang cháy âm ỉ. Thảo vẫn đang đứng trong bếp, hình như cô ta đang lấy đồ uống trong tủ lạnh ra. Cô ta xoay người lại, hơi ngạc nhiên khi thấy Minh xuất hiện đột ngột và trong bộ dạng đáng sợ như vậy. Minh dừng lại trước mặt Thảo, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, không chút né tránh. Giọng nói của anh khàn đặc, nén lại tất cả sự tức giận và chất vấn, bật ra từng chữ nặng trĩu: “Em vừa nói gì về Mẹ anh vậy?”
“Thảo hơi nhướn mày, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Cô ta nhìn Minh với ánh mắt như thể anh vừa nói điều gì đó ngớ ngẩn.
“”Gì cơ? Anh hỏi cái gì vậy?”” Giọng cô ta vẫn pha chút thách thức, như thể Minh đang làm quá mọi chuyện. Thảo quay lại mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước ép lạnh. “”Em nói chuyện với ‘bà ấy’ đấy thôi. Chuyện gì căng thẳng vậy?””
Minh siết chặt tay. Anh cảm thấy máu trong người như sôi lên. Vẻ mặt thờ ơ, thiếu tôn trọng của Thảo như ngọn lửa đổ thêm dầu vào cơn giận đang bùng cháy. Anh không còn muốn nghe bất kỳ lời quanh co hay bào chữa nào nữa. Anh phải làm rõ mọi chuyện, ngay lập tức. Anh cần cô ta nhận ra người mà cô ta đang khinh miệt là ai.
Minh không đáp lại lời Thảo ngay. Anh quay người, sải những bước chân nhanh và dứt khoát ra khỏi bếp, đi về phía phòng khách. Thảo ngạc nhiên nhìn theo, tay vẫn cầm chai nước ép.
Bà Mười vẫn ngồi đó, trên chiếc sofa sang trọng mà bà cảm thấy lạc lõng. Bà co ro lại, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, dường như muốn biến mất khỏi tầm mắt của cả hai người. Vẻ mặt bà đầy sự tủi thân và cam chịu.
Minh dừng lại cách chiếc sofa vài bước chân. Anh hít một hơi sâu, ánh mắt sắc lạnh như dao. Anh quay lại nhìn thẳng vào Thảo, người vẫn đang đứng sững sờ ở cửa bếp. Giọng anh vang vọng khắp căn hộ sang trọng, đầy uy lực và đau đớn, đủ để lọt vào tai từng người có mặt, dù Thảo đang ở đâu.
“”Người phụ nữ mà em vừa đối xử như người giúp việc…”” Minh nói từng chữ chậm rãi, nhấn mạnh, mắt không rời khỏi Thảo.
Thảo đứng như trời trồng, chai nước ép trên tay hơi trượt xuống. Linh tính mách bảo cô ta có điều gì đó cực kỳ tồi tệ sắp xảy ra.
Minh quay hẳn người lại, cánh tay vung ra, chỉ thẳng vào Bà Mười đang ngồi run rẩy trên sofa. Giọng anh đột nhiên tăng cao, vỡ òa sự uất nghẹn và giận dữ kìm nén bấy lâu.
“”…Chính là Mẹ ruột của anh!”””
“Thảo chết sững, chai nước ép trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan tành, thứ nước đỏ sánh văng tung tóe trên nền gạch bóng loáng. Nhưng cô ta không hay biết. Đôi mắt cô mở to hết cỡ, dán chặt vào Bà Mười đang ngồi co ro trên sofa. Khuôn mặt xinh đẹp vốn mang vẻ khó chịu ban nãy giờ hoàn toàn biến sắc, từ bàng hoàng chuyển sang tái nhợt, không còn một chút máu.
Cô ta lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa, như thể muốn chạy trốn khỏi sự thật vừa được phơi bày. Miệng cô mấp máy, những lời lắp bắp vô nghĩa thoát ra.
“”Không… không thể nào…”” Giọng Thảo run rẩy, nhỏ đến mức gần như thì thầm. “”Em… em tưởng…””
Cô ta cố gắng nuốt nước bọt, tìm lại giọng nói, tìm cách biện minh cho những lời lẽ và thái độ khinh miệt vừa rồi.
“”Em… em chỉ… chỉ là…”” Nhưng cổ họng cô nghẹn lại. Những từ ngữ quanh co thường ngày để bao biện cho sự kiêu ngạo giờ biến mất. Sự thật tàn khốc bóp nghẹt mọi lời nói dối. Cô ta nhìn Minh, rồi lại nhìn Bà Mười, khuôn mặt như người mất hồn. Sự kiêu căng, ngạo mạn ban nãy hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là nỗi sợ hãi và xấu hổ tột cùng.”
“Bà Mười từ từ, run rẩy chống tay vào đệm sofa đứng dậy. Đôi chân bà dường như không còn chút sức lực. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt đã hằn sâu những nếp nhăn của sự vất vả. Bà quay đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng Minh. Đó là ánh mắt phức tạp chất chứa tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, nỗi đau đớn xé lòng khi chứng kiến sự thật tàn khốc, và cả một chút gì đó trách móc, thất vọng trước sự im lặng, hèn nhát của con trai. Bà cố gắng mở miệng, giọng nói yếu ớt, run run vang lên trong căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
“”Thôi… các con đừng cãi nhau vì mẹ…””
Nhưng chỉ nói đến đó, giọng bà lạc đi, nghẹn lại trong cổ họng. Bà không thể nói tiếp, chỉ biết đưa bàn tay gầy guộc run rẩy lên che lấy miệng, cố gắng nén lại tiếng nấc đang chực trào ra. Nước mắt vẫn chảy dài, ướt đẫm vạt áo bạc màu. Minh đứng đó, nhìn mẹ, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.”
“Minh đứng đó, nhìn mẹ, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Anh không nghe thấy những lời nói yếu ớt của mẹ nữa. Trước mắt anh giờ đây chỉ còn hình ảnh mẹ gầy guộc, run rẩy, ăn cơm nguội một mình trong căn bếp lạnh lẽo. Hình ảnh ấy đâm thẳng vào tim anh, xé nát sự kìm nén bao lâu nay. Nỗi hổ thẹn, sự hèn nhát, sự tức giận với bản thân, và cả một cơn phẫn nộ cuồng nhiệt bỗng chốc bùng cháy dữ dội. Anh quay phắt sang Thảo, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Giọng anh khản đặc, chứa đầy sự căm giận, gầm lên.
“”Em đã làm gì?!”” Minh hét lên, chỉ thẳng vào mặt Thảo. “”Em nhìn xem! Em nhìn Mẹ anh đi! Em nhìn Mẹ anh vì ai mà phải chịu đựng thế này?!””
Thảo giật mình lùi lại. Cô ta chưa bao giờ thấy Minh như vậy. Sự tức giận và bạo liệt trong giọng nói anh khiến cô ta bỗng cảm thấy run sợ thật sự. Khuôn mặt cô ta tái mét, nhưng ngay lập tức, sự kiêu ngạo và tự ái trỗi dậy.
“”Anh… anh nói gì lạ vậy?”” Thảo lắp bắp biện minh, “”Em làm gì? Em chỉ… Em không biết…””
“”Không biết?”” Minh cười khẩy, nụ cười méo mó đầy cay đắng. “”Đúng vậy! Em đâu có biết! Em đâu có thèm biết! Em coi Mẹ anh là người giúp việc! Em đuổi Mẹ anh đi chỉ vì Mẹ làm đổ nước! Em để Mẹ anh ở đây một mình trong khi em và anh thoải mái đi ăn chơi! Em…””
“”Anh dừng lại đi!”” Thảo cắt lời, giọng bắt đầu cao hơn. “”Anh đang nói cái gì vậy? Sao anh lại đổ lỗi cho em? Anh cũng ở đây mà! Sao anh không nói gì?””
“”Đúng! Anh hèn nhát!”” Minh gào lên, nước mắt giàn giụa, “”Anh hèn nhát! Anh là thằng con bất hiếu! Anh thấy hết nhưng anh không dám làm gì! Còn em… em thì sao?! Em tàn nhẫn! Em độc ác! Em không có một chút tình người nào cả!””
“”Anh… anh dám nói em tàn nhẫn?”” Thảo bật cười, giọng đầy mỉa mai xen lẫn tức giận. “”Anh nghĩ lại xem! Từ khi nào anh lại có được những thứ này? Căn hộ này? Cuộc sống này? Là nhờ ai? Là nhờ em! Anh ở quê nghèo khó, nếu không có em, anh nghĩ anh có được như bây giờ sao?””
Những lời nói của Thảo như ngọn lửa đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ của Minh. Anh tiến lại gần Thảo, nắm chặt lấy vai cô ta, lực mạnh đến nỗi móng tay anh hằn sâu vào da thịt. Thảo đau điếng, kêu lên.
“”Em câm miệng! Đừng nhắc đến những thứ đó nữa!”” Minh gằn giọng, mắt vẫn đỏ ngầu. “”Tất cả những thứ đó không đáng một xu! Không đáng bằng một giọt nước mắt của Mẹ anh! Em nhìn xem! Nhìn Mẹ anh đi! Đây là người đã hy sinh cả đời vì anh! Đây là người đã làm lụng vất vả nuôi anh khôn lớn! Còn em… em đã đối xử với Mẹ anh như thế nào?!””
Bà Mười đứng đó, nhìn cảnh cãi vã kinh hoàng của hai đứa, trái tim như bị xé làm trăm mảnh. Bà không muốn con cái vì mình mà bất hòa. Nỗi đau đớn tột cùng khiến bà không thể đứng vững. Bà lảo đảo, suýt ngã về phía sau.”
“Minh buông mạnh vai Thảo ra. Cô ta loạng choạng lùi lại, nhìn anh vừa sợ hãi vừa căm phẫn. Anh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh cơn cuồng nộ đang sôi sục trong huyết quản, nhưng đôi mắt vẫn hằn tia máu. Anh quay sang phía Mẹ mình đang dựa vào tường, khuôn mặt Bà Mười trắng bệch, đau khổ nhìn hai đứa.
“”Mẹ…”” Minh thì thầm, giọng nghẹn lại.
Thảo lợi dụng khoảnh khắc Minh phân tâm, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hoặc ít nhất là vẻ ngoài kiêu ngạo. Cô ta hắng giọng.
“”Anh nói gì thì nói, nhưng anh không thể đổ hết lỗi cho em được!”” Thảo lớn tiếng biện minh. “”Anh ở đây! Anh thấy hết mà anh im lặng! Anh không giải thích gì cả! Nếu anh nói sớm, nếu anh…””
“”Im đi!”” Minh gằn giọng, ánh mắt lạnh băng chuyển từ Mẹ sang Thảo. “”Đừng ngụy biện nữa.””
Anh tiến lại gần Thảo, không còn vẻ tức giận điên cuồng như trước, mà là một sự lạnh lẽo đáng sợ.
“”Em có thể cố gắng đổ lỗi cho anh vì đã không nói gì sớm hơn,”” Minh nói, giọng đều đều nhưng đầy sức nặng. “”Hoặc em có thể tiếp tục giữ cái thái độ kiêu căng, tự cho mình là đúng như em vẫn luôn vậy.””
Thảo cau mày, định nói gì đó nhưng Minh không cho phép.
“”Nhưng anh không chấp nhận bất kỳ lời biện minh nào của em,”” anh tiếp tục, giọng càng lúc càng kiên quyết. “”Không một lời nào cả.””
Minh đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Thảo. Khoảnh khắc này, anh không còn là Minh của ngày xưa, yếu đuối và ngại đối đầu. Anh là một người đàn ông đang đối diện với sự thật cay đắng nhất.
“”Cái ranh giới cuối cùng,”” anh nói, từng chữ như đóng đinh vào không khí. “”Nó đã bị phá vỡ rồi.””
Thảo nhìn anh, không hiểu.
“”Cách em đối xử với Mẹ anh,”” Minh nói, giọng run run vì kìm nén cảm xúc. “”Nó cho anh thấy con người thật của em. Cái bản chất mà em luôn giấu kín sau vẻ ngoài hào nhoáng, sau những món quà đắt tiền, sau cái mác ‘người mang đến thành công’ cho anh.””
Anh lắc đầu, vẻ thất vọng và đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.
“”Và con người đó,”” Minh nói dứt khoát, “”Anh không thể chấp nhận được.””
Thảo sững sờ. Cô ta chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này. Cái nhìn của Minh không còn là giận dữ, mà là sự xa lạ, ghê tởm.
Bà Mười vẫn đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi, nhìn đứa con trai đang đứng thẳng lưng bảo vệ mình, bảo vệ cái gọi là “”ranh giới”” mà bà thậm chí còn không biết đến. Bà biết, từ giờ phút này, không gì có thể trở lại như trước được nữa.”
“Minh giữ nguyên ánh mắt lạnh băng nhìn Thảo, không còn chút hơi ấm hay tình cảm nào còn sót lại. Vẻ nhiệt huyết, cuồng si mà anh từng dành cho cô giờ đây đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự quyết tâm sắt đá và tàn nhẫn.
“”Giữa anh và em,”” Minh nói, giọng anh trầm và đều đều, không một chút run rẩy hay lưỡng lự. Từng chữ như được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi bật ra khỏi môi.
Thảo cảm thấy lạnh sống lưng trước sự thay đổi đột ngột này. Cô ta nuốt nước bọt, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng trong đôi mắt anh, nhưng chỉ thấy sự trống rỗng và xa lạ.
“”Mọi chuyện kết thúc ở đây,”” Minh nói, lời tuyên bố dứt khoát như một nhát dao cắt đứt mọi sợi dây liên kết giữa họ.
Anh dừng lại một nhịp, nhìn sâu vào mắt cô ta, như muốn chắc chắn rằng Thảo hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của lời nói này. Không có chỗ cho sự thương lượng, không có chỗ cho những lời xin lỗi hay giải thích.
“”Mời em,”” Minh nói tiếp, giọng anh chuyển sang một tông lạnh nhạt, đầy xa cách, như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ. “”Rời khỏi nhà tôi ngay lập tức.””
Anh đưa tay chỉ thẳng ra phía cửa chính, động tác đơn giản nhưng đầy sức mạnh, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
Thảo chết lặng. Cô ta không tin vào tai mình. Chia tay? Đuổi cô ra khỏi nhà? Anh nói “”nhà tôi””? Ngôi nhà mà cô ta đã đóng góp, đã trang trí, đã xem như của mình? Cô ta nhìn Minh, rồi nhìn sang Bà Mười vẫn đang đứng dựa tường, khuôn mặt hốc hác và đẫm nước mắt. Một cơn phẫn uất và tủi nhục trào lên trong lòng Thảo. Sao anh dám làm vậy? Vì người đàn bà quê mùa đó ư? Cô ta thầm nghiến răng, không thể chấp nhận được sự thật này.
Bà Mười vẫn lặng lẽ quan sát. Bà không nói một lời nào, chỉ đứng đó, như một bức tượng sống, nhưng trong đôi mắt bà, nỗi đau và sự nhẹ nhõm đan xen một cách kỳ lạ. Bà biết, đứa con trai bà đã chọn rồi. Dù sự lựa chọn này có đau đớn thế nào, ít nhất, bà cảm thấy mình đã được bảo vệ.”
“Thảo sững sờ nhìn Minh, rồi liếc sang Bà Mười. Cô ta không thể tin vào những gì vừa nghe. Chia tay? Đuổi cô ta ra khỏi nhà? Ngôi nhà mà cô ta đã dồn tâm sức vun đắp? Cô ta cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng bừng vì sự bẽ bàng và tức tối. Con mẹ quê mùa đó đã thắng? Một cơn điên dữ dội trào lên. Thảo quay phắt người, từng bước chân giận dữ tiến về phía phòng ngủ. Cô ta cần thu dọn đồ đạc. Nhanh lên! Ra khỏi cái nơi đáng khinh này trước khi cô ta nổ tung.
Thảo vồ lấy chiếc vali, kéo mạnh nó ra khỏi gầm giường. Móng tay cô ta cào lên lớp vải bọc khi cô ta mở khóa. Quần áo, giày dép, túi xách… Tất cả đều bị ném vào vali một cách thô bạo, không chút trân trọng. Mỗi món đồ được ném vào là một nhát dao đâm vào lòng kiêu hãnh của cô ta. Minh! Cái thằng hèn nhát! Sao anh ta dám làm vậy với cô ta? Vì người đàn bà đó? Khuôn mặt Thảo méo mó vì căm hận. Cô ta không khóc, chỉ cảm thấy toàn thân run lên vì tức. Cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Bà Mười vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng Thảo. Bà không xen vào, không nói một lời. Đôi mắt bà vẫn đẫm nước nhưng giờ đây không còn sự sợ hãi hay tủi nhục hoàn toàn, mà xen lẫn một chút nhẹ nhõm đau đớn. Bà biết, con trai bà đã phải trả giá cho quyết định này, nhưng ít nhất, sự thật đã được phơi bày, và bà đã không còn bị khinh rẻ trong chính ngôi nhà của con trai mình.
Minh đứng dựa vào khung cửa phòng khách, hai tay khoanh lại trước ngực. Ánh mắt anh dõi theo Thảo, lạnh lùng và vô cảm. Anh không vội vàng, không thúc giục. Anh chỉ đơn giản là chờ đợi. Chờ đợi cái kết cho tất cả sự giả dối và coi thường mà cô ta đã dành cho mẹ anh.
Sau vài phút ngắn ngủi nhưng căng thẳng như cả thế kỷ, Thảo kéo lê chiếc vali lặc lè ra khỏi phòng ngủ. Vẻ sang chảnh thường ngày giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn. Tóc cô ta rối bời, khuôn mặt đỏ gay. Cô ta dừng lại giữa phòng khách, nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt tóe lửa căm thù. Bà Mười vẫn đứng đó, nhỏ bé và im lặng.
“”Anh nghĩ anh là ai chứ, Minh?”” Giọng Thảo khản đặc, như tiếng kim loại cọ xát vào nhau. “”Vì con mẹ già quê mùa đó mà anh dám đối xử với em như vậy à?””
Minh không đáp, chỉ nhìn cô ta như nhìn một vật thể xa lạ.
Thảo cười khẩy, một nụ cười chua chát và đầy cay độc. “”Anh nghĩ anh làm vậy là đúng à? Anh chỉ là thằng hèn! Rồi anh sẽ hối hận! Anh sẽ không bao giờ tìm được ai như em đâu!”” Cô ta trừng mắt nhìn Bà Mười, phun ra lời cuối cùng như một mũi tên tẩm độc: “”Con mẹ già, mày đã phá nát tất cả! Tao sẽ không bao giờ quên chuyện này!””
Nói rồi, Thảo không đợi Minh hay Bà Mười phản ứng, cô ta quay người phắt lại, kéo mạnh chiếc vali nặng trịch về phía cửa chính. Tiếng bánh xe lạch cạch trên sàn gỗ vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Cô ta mở cửa, bước ra ngoài, rồi đóng sập cửa lại một cách tàn bạo. Tiếng động lớn vang vọng khắp căn hộ sang trọng ở Đà Nẵng, như một tiếng gầm cuối cùng của cơn thịnh nộ và tủi nhục.
Minh vẫn đứng đó, bất động. Bà Mười khẽ run lên sau tiếng động lớn. Hai mẹ con vẫn im lặng, giữa không gian đột nhiên trống trải đến đáng sợ.”
“Minh vẫn đứng đó, bất động. Tiếng sập cửa vẫn còn vang vọng trong không gian im ắng. Bà Mười khẽ run lên sau tiếng động lớn. Hai mẹ con vẫn im lặng, giữa không gian đột nhiên trống trải đến đáng sợ. Căn hộ sang trọng ở Đà Nẵng bỗng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Vài giây trôi qua. Minh từ từ quay người lại. Ánh mắt anh hướng về phía Bà Mười. Khuôn mặt anh, ban nãy còn lạnh lùng vô cảm khi đối diện với Thảo, giờ đây tràn ngập sự dày vò, ân hận. Anh thấy mẹ mình vẫn đứng đó, nhỏ bé, vai run run sau những lời cay độc cuối cùng của Thảo. Nước mắt vẫn đọng trên khóe mi bà. Cảnh tượng đó như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim anh. Anh đã làm gì thế này? Anh đã để mẹ mình phải chịu đựng những tủi nhục này trong chính ngôi nhà của anh?
Bước chân Minh nặng trĩu tiến về phía mẹ. Mỗi bước đi là một lời tự lên án bản thân. Anh đứng trước mặt Bà Mười, đôi mắt đỏ hoe. Bà Mười nhìn anh, trong ánh mắt vẫn còn sự bàng hoàng và cả một nỗi buồn thăm thẳm.
Không do dự thêm nữa, Minh khuỵu gối xuống sàn nhà lạnh lẽo. Anh dang tay, ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của mẹ. Anh vùi mặt vào lòng bà, nghẹn ngào.
“”Mẹ ơi… Con xin lỗi Mẹ…”” Giọng anh đứt quãng, run rẩy. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Anh ôm mẹ thật chặt, như thể sợ bà sẽ biến mất.
“”Con xin lỗi… tất cả là tại con… Tại con vô tâm, tại con hèn nhát, tại con sĩ diện hão huyền… mà để Mẹ phải chịu khổ…”” Anh nghẹn lời, không thể nói hết câu. Hình ảnh mẹ ngồi co ro, ăn cơm nguội trong góc bếp khi anh trở về từ chuyến công tác đột nhiên hiện rõ mồn một trong tâm trí. Cả những lần mẹ lén lau nước mắt, lén chịu đựng sự khinh thường của Thảo. Tất cả chỉ vì anh. Vì sự im lặng của anh.
“”Con là thằng con bất hiếu… Con xin lỗi Mẹ nhiều lắm…”” Anh siết chặt vòng tay, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ. Nỗi ân hận như một cơn sóng thần nhấn chìm lấy anh. Giờ đây, khi mọi thứ đã vỡ lở, khi Thảo đã rời đi, anh mới dám đối diện với sự thật phũ phàng về chính bản thân mình. Anh đã để đồng tiền, sĩ diện và tình yêu mù quáng che mắt, hành hạ người phụ nữ đã sinh ra và nuôi dưỡng anh. Lời xin lỗi muộn màng trào ra từ sâu thẳm trái tim anh.
Bà Mười vòng tay ôm lấy vai con trai. Bà không nói gì, chỉ khẽ vuốt mái tóc anh. Nước mắt bà cũng lặng lẽ rơi, nhưng không còn là nước mắt của tủi nhục hay sợ hãi, mà là nước mắt của sự xót xa và… có lẽ, một chút nhẹ nhõm khi con trai bà cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ.”
“Bà Mười khẽ ôm chặt lấy tấm lưng rộng của con trai. Minh vẫn run lên bần bật trong vòng tay bà, tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo. Nước mắt bà Mười vẫn rơi, thấm vào mái tóc mềm của anh, nhưng tay bà vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về. Bà không nói lời nào trách móc, dù trái tim bà vừa bị bóp nghẹt bởi những lời nói tàn nhẫn. Bà chỉ đơn giản là ở đó, ôm lấy đứa con lầm lạc của mình.
Minh cứ thế gục đầu vào lòng mẹ, khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu tủi hổ, hối hận, dằn vặt đều trào ra theo dòng nước mắt. Anh đã làm mẹ buồn, đã làm mẹ tổn thương, tất cả chỉ vì sự ích kỷ và ngu ngốc của bản thân.
Sau một lúc, tiếng khóc của Minh nhỏ dần. Anh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ siết chặt vòng tay. Bà Mười khẽ cúi xuống, áp má vào đỉnh đầu anh. Giọng bà run run nhưng đầy yêu thương, xen lẫn tiếng nấc nghẹn lại:
“”Thôi con… Nín đi con trai… Nín đi mà…””
Bà Mười khẽ lay nhẹ vai con. Minh khẽ cựa mình, nhưng vẫn úp mặt vào lòng bà.
“”Mẹ… Mẹ có giận con không…? Con thật sự xin lỗi Mẹ…”” Minh thều thào, giọng khàn đặc vì khóc.
Bà Mười hít một hơi thật sâu. Bà biết, lúc này, lời trách móc chỉ khiến vết thương sâu thêm. Điều quan trọng nhất là con trai bà đã nhận ra lỗi lầm.
“”Mẹ không sao đâu con à…”” Bà Mười khẽ nói, giọng bà giờ đã bình tĩnh hơn đôi chút, chỉ còn đọng lại sự dịu dàng và xót xa. “”Mẹ thật lòng không sao cả…””
Bà Mười nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Minh lên, để anh nhìn thẳng vào mắt bà. Đôi mắt bà sưng húp, khóe mi còn đọng nước, nhưng ánh nhìn thì tràn ngập tình yêu vô điều kiện.
“”Con biết không… Mẹ không trách con chuyện gì hết…”” Bà Mười khẽ vuốt má con trai. “”Không trách con làm mẹ buồn… không trách con để mẹ phải… phải thế này thế kia…””
Minh nhìn mẹ, lòng đau như cắt. Anh không thể tin nổi mẹ lại bao dung đến vậy sau những gì anh đã gây ra.
“”Điều duy nhất mẹ mong muốn…”” Giọng bà Mười nhỏ lại, đầy chân thành. “”Chỉ là con nhận ra được thôi… nhận ra điều gì là quan trọng… điều gì là đúng… điều gì là sai…””
Nước mắt bà Mười lại trào ra, nhưng lần này, nó không còn mang vị đắng của tủi nhục, mà là sự nhẹ nhõm và hy vọng.
“”Chỉ cần con hiểu… Chỉ cần con biết sửa sai… thế là đủ rồi con à…”” Bà Mười khẽ mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng ấm áp vô cùng. “”Mẹ không cần gì hết… chỉ cần con là chính con… một người con trai tốt…””
Bà Mười lại ôm lấy Minh. Lần này, bà ôm anh thật chặt, như thể muốn truyền hết sự bình yên và yêu thương của mình cho đứa con vừa trải qua bão tố. Bà khẽ vuốt tóc anh, lặp lại như lời ru:
“”Ừ… Chỉ cần con biết đúng sai… Chỉ cần con hiểu ra là được rồi…”””
“Minh và mẹ ngồi sát bên nhau trên chiếc sofa mềm mại. Bên ngoài khung cửa kính rộng, Đà Nẵng lung linh ánh đèn về đêm. Căn hộ sang trọng giờ phút này không còn vẻ lạnh lẽo, thay vào đó là sự ấm áp của tình mẫu tử, dù vẫn còn vương lại nỗi đau và sự hối hận. Bà Mười tựa đầu vào vai con trai, bàn tay gầy guộc khẽ nắm lấy tay anh.
“Ngày xưa… lúc bố con mất đi… mẹ một mình nuôi con…” Giọng bà Mười khẽ khàng, như lời thủ thỉ tâm tình. “Gian khổ lắm con à… Có những lúc tưởng chừng không chịu nổi…”
Minh siết chặt tay mẹ. Anh cảm nhận được sự chai sạn trên bàn tay ấy, biết bao năm tháng tần tảo, hy sinh vì anh.
“Mẹ nhớ… có lần con ốm nặng… cả đêm mẹ ngồi bên con, nước mắt cứ chảy… sợ con có chuyện gì…” Bà Mười ngừng lại, hít một hơi sâu. “Rồi những ngày mùa đông rét cắt da cắt thịt… mẹ đi bán hàng ngoài chợ… chỉ mong kiếm thêm được đồng tiền mua cho con manh áo mới…”
Minh cúi đầu, nước mắt lại rưng rưng. Anh chưa bao giờ thực sự hiểu hết những gì mẹ đã trải qua. Anh cứ nghĩ tiền bạc anh kiếm được đã đủ để báo hiếu, nhưng anh đã quên mất những giá trị vô hình, những hy sinh thầm lặng không thể đong đếm bằng tiền. Anh đã quá vô tâm, quá ích kỷ.
“Con biết không… cái ngày con nhận được giấy báo đỗ đại học ở Sài Gòn… mẹ mừng phát khóc…” Bà Mười mỉm cười yếu ớt. “Rồi ngày con đi làm, con nói con muốn vào Đà Nẵng lập nghiệp… mẹ lo lắm… nhưng vẫn ủng hộ con… chỉ mong con được thành công, được hạnh phúc…”
Nụ cười tắt dần trên môi bà Mười. Giọng bà trùng xuống, ẩn chứa nỗi buồn chất chứa.
“Nhưng mẹ cứ nghĩ… dù con có ở đâu, có thành công thế nào… thì lòng mẹ vẫn luôn hướng về con… Chỉ cần con bình an, con vui vẻ… mẹ không cần gì nữa…”
Minh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đã hằn sâu những nếp nhăn của mẹ. Anh thấy trong đó không chỉ có tình yêu thương vô bờ, mà còn có cả sự mỏi mệt, cả nỗi cô đơn mà bà đã giấu kín bấy lâu nay. Bà Mười đã chịu đựng tất cả một mình. Anh đã là lý do để bà cố gắng, nhưng đôi khi, anh lại là người khiến bà tổn thương nhất.
“Mẹ ơi…” Minh thều thào. “Con xin lỗi mẹ… Con thật sự xin lỗi mẹ vì tất cả…”
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã điểm bạc của mẹ. “Con đã quá vô tâm… Con đã khiến mẹ phải chịu đựng nhiều như vậy… Chỉ vì sự ngu ngốc, sĩ diện hão của con…”
Minh ghé sát vào mẹ, ôm lấy bà thật chặt. “Mẹ ơi… Con hứa với mẹ… Từ giờ phút này trở đi… Con sẽ không bao giờ để mẹ phải buồn nữa… Con sẽ dành tất cả những gì con có để bù đắp cho mẹ… Con sẽ không để mẹ phải cô đơn… Con sẽ luôn ở bên mẹ…”
Giọng anh nghẹn lại, nhưng lời nói thì kiên định, đầy chân thành. Anh đã nhận ra, điều quý giá nhất trên đời này không phải là tiền bạc, là danh vọng, hay là một mối quan hệ độc hại. Điều quý giá nhất chính là người phụ nữ đang ngồi trong vòng tay anh, người đã dành cả cuộc đời hy sinh vì anh.
Bà Mười vỗ nhẹ lưng con trai. Bà không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Nước mắt lại chảy dài trên má bà, nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt của sự giải tỏa, của niềm tin và hy vọng vào tương lai. Bà biết, con trai bà đã thực sự trưởng thành. Anh đã tìm thấy con đường đúng đắn của mình.
Đêm đó, hai mẹ con cứ thế ngồi bên nhau, không nói quá nhiều, nhưng tình cảm thì trào dâng mãnh liệt. Minh cảm nhận sâu sắc tình yêu và sự hy sinh vô bờ bến của mẹ. Anh thề với lòng mình, anh sẽ làm tất cả để mẹ được hạnh phúc, để những tháng ngày còn lại của bà chỉ còn là nụ cười và sự bình yên. Anh sẽ bắt đầu lại, bắt đầu bằng việc sửa chữa những sai lầm, bằng việc đặt mẹ lên trên hết thảy.”
“Anh thề với lòng mình, anh sẽ làm tất cả để mẹ được hạnh phúc, để những tháng ngày còn lại của bà chỉ còn là nụ cười và sự bình yên. Anh sẽ bắt đầu lại, bắt đầu bằng việc sửa chữa những sai lầm, bằng việc đặt mẹ lên trên hết thảy.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu vào căn hộ sang trọng. Minh thức dậy sớm hơn mọi ngày. Anh không vội vã kiểm tra email hay điện thoại. Thay vào đó, anh rón rén vào bếp. Anh tìm thấy những món đồ đơn giản nhất và bắt đầu lúi húi chuẩn bị bữa sáng.
Bà Mười tỉnh dậy, ngạc nhiên nhìn thấy Minh đang loay hoay bên bếp gas. Mùi thơm của món trứng chiên đơn giản lan tỏa.
“”Con làm gì đấy?”” Bà Mười hỏi khẽ.
Minh quay lại, nụ cười giản dị, không vướng bận thường ngày. “”Con làm bữa sáng cho mẹ. Mẹ ngồi xuống đi.””
Họ ngồi đối diện nhau bên bàn ăn. Không khí nhẹ nhàng, ấm áp. Minh gắp cho mẹ miếng trứng, rồi miếng rau. Anh không nói về công việc hay những dự án lớn lao. Anh chỉ hỏi mẹ về giấc ngủ, về những điều bà muốn làm trong ngày.
“”Mẹ có muốn đi dạo không? Hay con đưa mẹ đi thăm mấy chỗ ở đây?”” Minh đề nghị.
Bà Mười nhìn con trai, đôi mắt rạng rỡ. Bà chưa từng thấy Minh như thế này. Trước đây, bữa sáng của anh thường là vội vàng với điện thoại và laptop.
Điện thoại của Minh rung lên. Một tin nhắn từ số công việc. Trước kia, anh sẽ lập tức cầm lấy, gương mặt căng thẳng. Nhưng giờ, anh chỉ liếc nhìn, rồi úp điện thoại xuống bàn.
“”Có việc gì gấp không con?”” Bà Mười hỏi.
Minh lắc đầu. “”Không có gì quan trọng hết mẹ ạ. Mấy việc lặt vặt thôi. Giờ con chỉ muốn ở bên mẹ.””
Anh nhìn mẹ ân cần. Anh chợt nhận ra, bữa sáng đơn giản với mẹ quý giá hơn bất kỳ hợp đồng triệu đô nào. Tiếng cười của mẹ, ánh mắt hạnh phúc của mẹ chính là thành tựu lớn nhất anh từng có.
Buổi chiều, Minh đưa mẹ đi dạo dọc bờ biển. Họ đi bộ chậm rãi, không vội vàng. Minh kể cho mẹ nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, không phải về những buổi tiệc xa hoa hay mối quan hệ phức tạp, mà về những điều giản dị anh bắt đầu thấy ý nghĩa. Anh lắng nghe mẹ kể về quê, về hàng xóm, về những kỷ niệm cũ.
Anh nắm lấy tay mẹ, cảm nhận hơi ấm từ bà. Anh hiểu rằng, bao lâu nay, anh đã theo đuổi thứ hạnh phúc phù phiền, giả tạo, chỉ để rồi suýt đánh mất đi điều thật sự ý nghĩa. Hạnh phúc không phải là chiếc xe đắt tiền hay căn hộ sang trọng, mà là được ở bên cạnh người mình yêu thương, được thấy họ bình yên và mỉm cười.
Những ngày sau đó, Minh dành toàn bộ thời gian cho mẹ. Anh đưa mẹ đi chợ, tự tay chuẩn bị những bữa cơm nhà đơn giản mà ấm cúng. Anh cùng mẹ xem những bộ phim cũ, nghe những bài hát quê hương. Anh tắt hết thông báo công việc, chỉ tập trung vào mẹ.
Sự thay đổi trong Minh khiến Bà Mười vừa mừng vừa xót. Bà biết con trai đã thực sự nhận ra giá trị của tình thân.
Một tối nọ, khi hai mẹ con đang ngồi trò chuyện, Minh nhìn mẹ và nói:
“”Mẹ này… Con nghĩ mình sẽ về quê một thời gian. Mình về sống ở quê cùng mẹ nhé?””
Bà Mười sững sờ. Bà không ngờ con trai lại đưa ra quyết định này.
Minh mỉm cười, ánh mắt kiên định. “”Con thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Con muốn được ở gần mẹ, được chăm sóc mẹ. Công việc… nó không quan trọng bằng mẹ nữa.””
Anh đã thực sự thay đổi. Không còn là chàng trai trẻ kiêu ngạo, chỉ biết chạy theo vật chất và sĩ diện hão. Giờ đây, trước mặt bà là một người đàn ông trưởng thành, biết trân trọng tình cảm gia đình hơn bất cứ thứ gì. Anh hiểu rằng, quãng thời gian còn lại bên mẹ là vô giá.”
“””Về quê á?”” Bà Mười ngạc nhiên, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui nhưng xen lẫn chút băn khoăn. “”Thế công việc của con ở đây thì sao?””
Minh nắm lấy bàn tay mẹ, siết nhẹ. Anh nhìn sâu vào mắt bà. “”Công việc không quan trọng bằng mẹ nữa thật đấy. Con có thể sắp xếp lại. Có thể chuyển đổi cách làm việc. Quan trọng là con muốn ở gần mẹ, được chăm sóc mẹ.””
Anh dừng lại một chút, như đang suy nghĩ rất kỹ. “”Nhưng… con cũng nghĩ thế này. Ở quê yên tĩnh, bình yên, mẹ quen thuộc. Nhưng ở đây… Đà Nẵng cũng có nhiều tiện nghi hơn. Con có thể đưa mẹ đi khám sức khỏe định kỳ dễ dàng hơn. Con có thể đảm bảo mẹ có cuộc sống thoải mái nhất. Căn hộ này tuy… tuy từng có chuyện không vui,”” anh nói khẽ, tránh nhắc đến Thảo, “”nhưng con sẽ biến nó thành nơi mẹ thấy thật sự là nhà. Con sẽ thuê người giúp việc tin cậy để đỡ đần mẹ việc nhà, không để mẹ phải làm gì cả. Con sẽ dành nhiều thời gian cho mẹ hơn. Mẹ thấy sao? Mẹ muốn về quê an dưỡng, hay mẹ muốn ở lại đây với con? Mẹ cứ nói thật lòng mình nhé. Con sẽ làm mọi thứ để mẹ vui, để mẹ khỏe mạnh.””
Anh nhìn mẹ chờ đợi. Anh biết, quyết định này không phải của riêng anh, mà là của cả hai mẹ con. Anh muốn tôn trọng mong muốn của bà, muốn bà cảm thấy mình được lựa chọn, được quan tâm thực sự. Cái thời khắc anh chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác đã qua rồi. Giờ đây, anh chỉ còn muốn lắng nghe, muốn thấu hiểu.
Bà Mười nhìn con trai, đôi mắt già nua ngấn lệ. Bà chưa từng thấy Minh nghiêm túc và chân thành đến thế. Bà cảm nhận được tình yêu thương và sự hối lỗi thật lòng trong từng lời nói, từng ánh mắt của anh. Dù ở đâu, điều quan trọng nhất với bà vẫn là được ở gần con, được thấy con bình an và trưởng thành.
Bà Mười mỉm cười hiền hậu, đưa tay vuốt mái tóc của Minh. “”Con trai mẹ… Con đã lớn thật rồi.”” Bà dừng lại, suy nghĩ. Về quê thì bình yên, nhưng bà cũng lo Minh sẽ bỏ dở sự nghiệp. Ở lại đây thì bà có con bên cạnh, nhưng bà không muốn làm gánh nặng cho con. “”Mẹ… mẹ nghe con. Con thấy phương án nào tốt nhất cho cả hai mẹ con, thì mình làm theo.”” Bà đặt niềm tin trọn vẹn vào con trai.
Minh xúc động nắm chặt tay mẹ. Anh hiểu ý mẹ. Mẹ không muốn tự quyết định để anh không phải bận tâm. Nhưng anh muốn bà được hạnh phúc theo cách bà muốn.
“”Mẹ này, con sẽ suy nghĩ thật kỹ. Con sẽ xem xét cả công việc nữa. Nhưng dù là ở quê hay ở đây, con hứa với mẹ, mẹ sẽ sống những ngày tháng an yên, hạnh phúc nhất. Con sẽ bù đắp tất cả.”” Anh nhìn căn hộ sang trọng xung quanh. Nơi này từng là biểu tượng cho sự thành công phù phiếm của anh, và cũng là nơi chứng kiến nỗi tủi hờn của mẹ. Anh sẽ thay đổi tất cả. Nếu mẹ ở lại đây, anh sẽ biến nơi này thành một tổ ấm thật sự, nơi chỉ có tiếng cười và sự bình yên. Nếu mẹ về quê, anh sẽ sắp xếp để có thể về thường xuyên nhất, hoặc tìm cách chuyển công việc về gần mẹ.
Minh biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, đặc biệt là việc sắp xếp lại cuộc sống và công việc theo một trật tự ưu tiên mới: Gia đình là trên hết. Nhưng anh đã sẵn sàng. Anh sẽ không bao giờ để mẹ phải buồn lòng nữa. Anh sẽ làm tất cả để giữ lời hứa, để những tháng ngày còn lại của Bà Mười chỉ là nụ cười và sự bình yên. Quyết định cuối cùng sẽ được đưa ra sớm, và nó sẽ dựa trên sự cân nhắc thấu đáo, đặt lợi ích và hạnh phúc của mẹ lên hàng đầu.”
“Hóa ra, quyết định cuối cùng của Minh là đưa mẹ về quê. Anh đã sắp xếp lại công việc ở Đà Nẵng, ủy quyền một phần cho cấp dưới và chuẩn bị làm việc từ xa nhiều nhất có thể. Căn hộ sang trọng kia được cho thuê lại. Điều này không chỉ giải quyết vấn đề tài chính mà còn giúp anh thoát ly khỏi cái vỏ bọc phù phiếm, giả tạo mà anh đã từng xây dựng. Anh hiểu, hạnh phúc thật sự không nằm ở những vật chất xa hoa, mà ở những giá trị giản dị, chân thành.
Quê nhà đón hai mẹ con bằng một buổi chiều vàng ươm, gió nhẹ lay động hàng cây. Minh cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm chưa từng có. Còn Bà Mười, như cá gặp nước, bà hít hà mùi đất quen thuộc, đôi mắt rạng rỡ hơn hẳn.
Những ngày sau đó trôi đi thật bình yên. Minh dành trọn thời gian bên mẹ. Không còn những cuộc họp kéo dài, không còn những cuộc điện thoại đòi hỏi, không còn những buổi tiệc xã giao vô nghĩa. Chỉ có tiếng cười nói của hai mẹ con lảng vảng trong căn nhà nhỏ.
Một buổi sáng, trong bếp, Minh lóng ngóng nhóm lửa bếp củi. Khói cay làm anh ho sù sụ. Bà Mười đứng bên cạnh, chỉ dẫn anh cách xếp củi, cách điều chỉnh ngọn lửa. Bà cười hiền khi thấy con trai vụng về. Sau đó, hai mẹ con cùng nhau làm món cá kho tộ mà Minh thích ăn từ nhỏ. Bà Mười chọn cá, ướp gia vị. Minh phụ nhặt rau, giã tỏi ớt. Căn bếp nhỏ ngập tràn mùi thơm quen thuộc. Khi nồi cá sôi liu riu trên bếp, Bà Mười nhìn Minh, nụ cười mãn nguyện nở rộ trên gương mặt bà. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Một buổi chiều khác, hai mẹ con cùng nhau đi bộ dọc theo con đường làng. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả bầu trời. Minh vịn tay mẹ, bước chậm rãi theo nhịp chân bà. Họ nói chuyện về những chuyện cũ, về những kỷ niệm thời thơ ấu của Minh, về những ước mơ giản dị của Bà Mười. Không có gì to tát, chỉ là những câu chuyện nhỏ nhặt, nhưng tràn đầy tình yêu thương và sự kết nối. Bà Mười chỉ vào những cánh đồng lúa đã gặt xong, kể cho Minh nghe về những mùa màng bội thu hay mất mùa năm xưa. Bà cười khúc khích khi nhắc lại chuyện Minh hồi bé nghịch ngợm bắt trộm cá dưới ao. Minh cũng cười theo, cảm thấy như mình đang sống lại những ngày tháng vô lo.
Có những lúc, hai mẹ con chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài trước hiên nhà. Bà Mười đan áo, Minh đọc sách hoặc chỉ ngắm nhìn bà làm việc. Không cần lời nói, chỉ sự hiện diện của nhau cũng đủ làm trái tim cả hai thấy ấm áp. Minh nhìn thấy sự bình yên thực sự trên gương mặt mẹ – thứ bình yên đã vắng bóng quá lâu. Nụ cười của bà không còn gượng gạo hay ẩn chứa nỗi buồn. Đó là nụ cười rạng rỡ, chân thật, xuất phát từ trái tim đang được yêu thương và an ủi. Anh nhận ra, đây mới là cuộc sống mà anh hằng mong muốn cho mẹ, và cũng là cuộc sống mà bản thân anh đang cần. Sự hối hận vẫn còn đó, nhưng nó không còn là gánh nặng mà là động lực để anh trân trọng từng khoảnh khắc này.”
“Minh khẽ nắm lấy bàn tay mẹ đang đặt trên đùi. Bàn tay gầy gò, chai sần, nhưng ấm áp lạ thường. Anh đưa mắt nhìn Bà Mười. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ đan áo, ánh mắt hiền từ và tĩnh lặng. Chưa bao giờ anh thấy mẹ bình yên đến thế. Nụ cười thật lòng, không gượng gạo, không che giấu bất kỳ nỗi buồn nào. Anh bỗng thấy sống mũi cay cay.
“”Mẹ…”” Minh khẽ gọi.
Bà Mười ngước lên, đôi mắt bà ánh lên vẻ yêu thương vô bờ bến. “”Sao con?””
Minh siết nhẹ tay mẹ, nghẹn ngào. “”Con… con xin lỗi mẹ nhiều lắm.””
Bà Mười ngừng đan, tay kia đặt lên tay Minh. Bà cười nhẹ. “”Chuyện qua rồi con. Quan trọng là bây giờ con hiểu ra. Mẹ chỉ cần có thế.””
“”Nhưng con đã… con đã để mẹ chịu khổ quá nhiều,”” Minh nói, giọng run run. Anh nhớ lại cái đêm anh về, nhìn thấy mẹ co ro trong bếp, ăn cơm nguội, nước mắt lưng tròng. Nhớ lại thái độ của Thảo, sự hèn nhát của chính anh khi đó. Bài học này quá đắt giá, đánh đổi bằng chính sự tổn thương của người anh yêu thương nhất.
“”Không khổ đâu con,”” Bà Mười lắc đầu dịu dàng. “”Chỉ cần con sống tốt, con hạnh phúc, mẹ dù thế nào cũng không thấy khổ. Mà thấy vui.””
Minh nhìn sâu vào mắt mẹ. Anh hiểu. Bài học lớn nhất cuộc đời không nằm ở những giảng đường đại học hay những cuộc họp triệu đô. Nó nằm ở sự hy sinh thầm lặng của người phụ nữ cả đời tần tảo vì con, và nằm ở chính những sai lầm, những vấp ngã của bản thân anh. Sai lầm ấy đã dạy anh biết đâu là giá trị thực sự của cuộc sống. Không phải là danh vọng phù hoa, tiền bạc xa xỉ, mà là tình thân, là sự chân thành, là bình yên trong tâm hồn. Anh đã từng chạy theo ảo ảnh, đánh mất bản thân, suýt chút nữa đánh mất cả mẹ. Giờ đây, trở về với vòng tay mẹ, trở về với nơi chôn nhau cắt rốn, anh mới tìm thấy sự cân bằng. Anh đã làm tổn thương mẹ rất nhiều, bằng sự vô tâm, bằng sự hèn nhát, bằng việc để người khác khinh thường bà ngay trong nhà mình. Anh sẽ không bao giờ quên điều đó. Nó sẽ là vết sẹo nhắc nhở anh phải sống xứng đáng hơn, yêu thương nhiều hơn.
Hoàng hôn đã buông xuống, nhuộm tím cả bầu trời quê. Hai mẹ con ngồi cạnh nhau trên bậc thềm cũ, không cần nói thêm lời nào. Chỉ sự hiện diện của nhau cũng đủ làm lồng ngực ấm áp lạ thường. Gió đồng thổi nhè nhẹ, mang theo mùi lúa chín thoang thoảng. Phía xa, tiếng trẻ con nô đùa vọng lại. Khung cảnh bình dị đến nao lòng. Minh dựa vào vai mẹ, như thuở còn thơ. Anh hít hà mùi hương quen thuộc từ mái tóc mẹ, mùi của đất, của nắng, của bình yên. Bà Mười khẽ đưa tay, vuốt tóc con trai. Cả hai lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời lặn, trái tim hòa chung một nhịp đập, nhịp đập của tình mẫu tử vĩnh cửu, bền chặt hơn bất cứ thứ vật chất phù phiếm nào trên đời. Cuộc đời có thể lấy đi của anh nhiều thứ, nhưng sẽ không bao giờ lấy đi được người phụ nữ đang ngồi đây, cùng anh ngắm hoàng hôn trên chính mảnh đất quê hương này. Và thế là đủ. Họ ngồi đó, hai bóng hình nương tựa vào nhau, giữa buổi chiều quê yên ả, như đã tìm thấy bến đỗ bình yên sau bao sóng gió cuộc đời.”

