“Thấy vợ lương 200 triệu 1 tháng, còn Huy có 50 triệu 1 tháng, anh tìm cớ để đ-u-;:ổi vợ về nhà ngoại
Mùa thu năm đó, gió về sớm, và có thứ gì đó trong lòng Huy cũng đổi thay nhanh hơn cả tiết trời.
Từ khi quen Ngọc, cưới cô rồi sống chung, Huy chưa từng thấy bất ổn. Ngọc dịu dàng, chu đáo, chưa bao giờ làm cao với anh dù cô xinh đẹp, học rộng, và – như người ta đồn – có công việc “ngon lành” trong một công ty nước ngoài. Nhưng Ngọc ít nói về công việc. Rất ít. Mỗi sáng đi làm từ sớm, tối về là chăm nhà cửa, nấu ăn, hỏi han chồng. Không than mệt, không kể lể.
Có lẽ, nếu không phải cái đêm đó, Huy sẽ chẳng bao giờ biết mình đang sống cạnh một người vợ “đá:ng s;::ợ” đến vậy.
Hôm ấy là sinh nhật Huy. Anh mời vài người bạn cũ đến ăn tối. Ngọc cười tươi, tự tay làm bánh kem, bày biện bàn tiệc. Huy hơi ngại vì lũ bạn anh, phần lớn chỉ làm văn phòng lương tầm tầm, vài đứa vẫn độc thân, vài đứa mới cưới, vợ thì loay hoay bán hàng online hoặc đi làm công nhân. Vậy nên, anh dặn Ngọc đừng bày vẽ nhiều.
Ngọc chỉ mỉm cười:
“Sinh nhật chồng em mà, không thể qua loa được.”
Bữa tiệc ấm cúng cho đến khi một thằng bạn hỏi:
“Ngọc làm ở đâu thế? Mà hôm trước thấy vợ chồng mày lái con xe Audi, choáng vãi.”
Huy cười trừ, chưa kịp nói gì thì Ngọc nhẹ nhàng đáp:
“Em làm ở bộ phận chiến lược của tập đoàn tài chính quốc tế. Thu nhập cũng ổn ạ.”
“Ổn là sao? Bao nhiêu vậy?” – một người tò mò hỏi tiếp.
Ngọc quay sang nhìn Huy, như xin phép. Huy ậm ừ, khoát tay:
“Nói đại đi, bạn bè cả.”
Ngọc vẫn giữ giọng dịu dàng như mọi khi:
“Tầm khoảng 200 triệu mỗi tháng.”
Không khí trong phòng ngưng lại một nhịp.
Một đứa buột miệng:
“Thế thì… lương Huy bằng 1/4 vợ còn gì.”
Mọi người ph::á lên cười, dù là cười xã giao. Chỉ Huy là không cười nổi.
Từ giây phút đó, điều gì đó âm ỉ trong anh bắt đầu ch;;áy.
Đêm đó, Huy nằm quay lưng về phía Ngọc. Cô ôm anh như mọi khi, nói nhỏ:
“Bạn anh vui vẻ quá. Em vui lắm. Miễn anh thấy vui là được.”
Nhưng Huy chỉ gật đầu, lạnh tanh.
Trong lòng anh, niềm tự hào đàn ông đang rạn nứt.
Hôm sau, anh không đưa Ngọc đi làm như mọi khi. Lấy cớ bận, anh để cô tự bắt taxi, rồi đứng từ ban công nhìn cô rời đi trong chiếc áo sơ mi trắng, váy bút chì đen – thần thái chuyên nghiệp, chững chạc. Anh chợt thấy… mình nhỏ bé.
Từ ngày đó, mọi thứ bắt đ;ầu đổi khác. Huy d;;ằn v::ặ:t bản thân, rồi d;ằ;:n v;::ặt vợ. Ngọc vẫn chăm chút cho anh, vẫn hỏi han, vẫn kiên nhẫn ch;ịu đự:ng những cơn ca;u c:ó vô cớ. Nhưng một hôm, cô nói:
“Anh đang giận em vì em kiếm được nhiều tiền hơn anh à?”
Huy không trả lời. Nhưng ánh mắt anh là câu xác nhận.
Ngọc thở dài:
“Nếu cần, em có thể xin nghỉ. Em không muốn mất gia đình.”
Huy bật cười chua chát:
“Cô tưởng tôi muốn cô ;h:;y s:in:h để tôi bớt t:ự t-:ià? Tôi không cần thứ thư:ơn;g h:;ại đó.”
“Cô nên về nhà mẹ vài hôm. Tôi cần suy nghĩ lại về cuộc h:ôn nh:ân này.”
Ngọc lặng người một lúc. Rồi cô gật đầu. Không gào khóc, không níu kéo. Cô chỉ gói đồ, viết lại mậ;t k:;hẩu các tài khoản chung, để lại chìa khóa nhà trên bàn.
Năm ngày.
Căn nhà trở nên trống vắng lạ thường. Không còn tiếng nước chảy từ vòi khi cô rửa chén, không còn mùi nước hoa nhè nhẹ từ góc tủ quần áo, không còn bữa sáng với trứng lòng đào và bánh mì bơ nướng.
Huy cứ nghĩ mình sẽ thấy nhẹ nhõm. Nhưng không. Chỉ thấy lạnh và… trống rỗng.
Đến ngày thứ năm, có tiếng chuông cửa vang lên lúc chập tối….. Đó là….”
“Tim Huy đập thót một cái. Là Ngọc! Chắc chắn là cô ấy đã về! Năm ngày dằn vặt đã đủ rồi, cô ấy không thể giận anh lâu hơn được nữa. Anh lao ra cửa, tay run run nắm lấy chốt khóa, vội vã đến mức suýt vấp ngã.
Cánh cửa bật mở. Nhưng người đứng trước mặt anh không phải Ngọc.
Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt lạnh lùng, mặc bộ vest xám được cắt may hoàn hảo. Vẻ ngoài của ông ta toát lên sự chuyên nghiệp và xa cách.
Huy sững lại, nụ cười định nở trên môi vụt tắt. Anh lắp bắp:
“Xin lỗi, ông tìm ai?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Huy, giọng đều đều không cảm xúc:
“Chào anh Huy. Tôi là luật sư Vũ, đại diện pháp lý cho cô Nguyễn Thị Bích Ngọc.”
Hai từ “luật sư” như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Huy. Anh cảm thấy lồng ngực mình nhói lên một cái.
“Luật sư…? Ngọc… cô ấy đâu? Cô ấy có sao không?”
Người đàn ông không đáp ngay. Ông ta bình thản mở chiếc cặp da, lấy ra một tập hồ sơ màu xanh nhạt và đưa về phía Huy.
“Cô Ngọc nhờ tôi gửi anh đơn ly hôn.”
Huy chết lặng, tai ù đi. Anh nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Luật sư Vũ nói tiếp, giọng vẫn lạnh như băng.
“Cô ấy đã ký rồi.”
Từng chữ một găm vào tai Huy như những mũi dao. Cả thế giới của anh như vỡ vụn. “”Ly hôn?”” Anh lẩm bẩm, giọng lạc đi. Tập hồ sơ trên tay anh bỗng nặng trĩu, như thể chứa đựng tất cả những sai lầm và sự sĩ diện ngu ngốc của anh.
Luật sư Vũ gật đầu, ánh mắt không một chút cảm xúc.
“Mọi điều khoản về phân chia tài sản và các thủ tục liên quan đều có trong này. Cô Ngọc muốn giải quyết mọi việc nhanh chóng và trong im lặng. Anh có thể đưa cho luật sư của mình xem xét.”
Ông ta đưa cho Huy một danh thiếp rồi quay người bước đi, để lại Huy đứng chơ vơ giữa ngưỡng cửa.
Cánh cửa đóng lại, tiếng “”cạch”” khô khốc vang lên trong căn nhà tĩnh lặng. Huy đứng sững như trời trồng. Anh run rẩy mở tập hồ sơ. Trên trang đầu tiên, dưới những dòng chữ lạnh lẽo, là chữ ký của Ngọc. Nét chữ vẫn mềm mại, thanh thoát như chính con người cô, nhưng giờ đây nó như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt mọi hy vọng mong manh còn sót lại trong anh.”
“Bàn tay Huy run lẩy bẩy, suýt làm rơi cả tập hồ sơ. Anh lật qua trang đơn ly hôn, một cách máy móc, vô hồn, hy vọng tìm thấy một lá thư, một lời giải thích, bất cứ thứ gì khác ngoài sự thật phũ phàng này.
Nhưng thứ hiện ra sau đó còn khiến anh chết điếng hơn.
Đó là một bản sao công chứng của Giấy Chứng Nhận Quyền Sử Dụng Đất. Huy nheo mắt, địa chỉ ghi trên giấy chính là căn nhà này. Căn nhà mà anh vẫn tự hào khoe với bạn bè là thành quả sau bao năm hai vợ chồng cùng nhau cố gắng. Cổ họng anh khô khốc. Mắt anh dán vào mục “”Tên người sử dụng đất””.
Nguyễn Thị Bích Ngọc.
Chỉ một mình cô. Không có tên anh.
Huy vội vàng nhìn xuống ngày cấp giấy chứng nhận. Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt. Ngày cấp… trước cả ngày họ làm đám cưới gần một năm.
Một cơn choáng váng ập đến. Huy lật vội những trang tiếp theo, tay chân luống cuống. Lại một tờ giấy nữa. Giấy đăng ký xe. Chiếc Audi mà anh vẫn thường lái đi làm, chiếc xe mà anh coi là biểu tượng cho sự thành đạt của mình.
Chủ sở hữu: Nguyễn Thị Bích Ngọc.
Ngày đăng ký: Sáu tháng trước khi kết hôn.
Huy lảo đảo lùi lại, va vào chiếc ghế sofa rồi ngã ngồi xuống. Tập hồ sơ tuột khỏi tay anh, những tờ giấy lạnh lùng bay tứ tung trên sàn nhà như những cánh bướm chết. Đơn ly hôn. Sổ đỏ. Cà vẹt xe.
Một tiếng cười chua chát, méo mó bật ra từ cổ họng Huy. Hóa ra là vậy. Căn nhà anh từng tự hào là “”tổ ấm””, chiếc xe anh vẫn vênh váo với bạn bè… tất cả chưa bao giờ thuộc về anh. Anh không phải là trụ cột. Anh chỉ là một kẻ ở trọ trong chính cuộc hôn nhân của mình, một kẻ ăn bám được khoác lên mình tấm áo sĩ diện giả tạo.
Cảm giác bị lừa dối và sự nhỏ bé đến thảm hại xâm chiếm lấy từng tế bào trong cơ thể anh. Cơn giận dữ vì bị tổn thương lòng tự trọng năm ngày trước giờ đây trở nên thật lố bịch. Anh đã đuổi người chủ thực sự ra khỏi chính ngôi nhà của cô ấy.”
“Cơn choáng váng qua đi, nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi lạnh buốt, len lỏi từ sống lưng lên đến đỉnh đầu. Huy không còn nghĩ đến sĩ diện hay sự tự tôn nữa. Giờ đây, trong đầu anh chỉ còn hình ảnh dịu dàng của Ngọc và câu nói tàn nhẫn anh đã ném vào mặt cô: “”Cô cút đi cho khuất mắt tôi!””.
Bàn tay run rẩy của Huy vơ vội chiếc điện thoại trên bàn cà phê, suýt nữa làm rơi xuống đất. Anh bấm vào danh bạ, tìm đến cái tên “”Vợ yêu”” mà đã năm ngày nay anh không hề đoái hoài tới.
Tiếng chuông chờ vang lên, từng tiếng “”tút… tút…”” kéo dài não nề, xoáy sâu vào sự im lặng chết chóc của căn nhà. Huy nín thở, cầu nguyện. Nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ là những tiếng tút vô tình. Cuộc gọi tự động ngắt.
Huy gọi lại lần nữa. Vẫn không ai nghe.
Lần thứ ba, thứ tư… Anh gọi một cách điên cuồng, như một kẻ chết đuối vớ phải cọng rơm. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng tàn nhẫn. Hoảng loạn thực sự xâm chiếm lấy anh. Anh vội vã mở ứng dụng tin nhắn, những ngón tay lóng ngóng gõ chữ, sai chính tả rồi lại xóa đi, gõ lại.
“”Ngọc, nghe máy đi em!””
“”Anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi.””
Anh gửi đi, mắt dán chặt vào màn hình, chờ đợi một dấu hiệu “”đã xem””. Không có gì.
“”Về nhà đi em, chúng ta nói chuyện lại. Anh xin em.””
Vẫn là sự im lặng.
“”Ngọc, đừng im lặng như vậy, anh sợ lắm. Về đi, mọi thứ đều là của em, anh không cần gì hết, chỉ cần em thôi.””
Màn hình điện thoại lạnh lẽo, những dòng tin nhắn của anh nằm trơ trọi, không một lời hồi đáp. Mỗi giây trôi qua, nỗi sợ trong lòng Huy lại càng phình to, như một con quái vật nuốt chửng lấy lý trí của anh. Anh ngước nhìn xung quanh. Căn nhà rộng lớn, sang trọng giờ đây bỗng trở nên trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Mọi vật dụng đều mang hình bóng của Ngọc, của sự chăm chút từ cô, nhưng cô thì không ở đây.
Sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn vạn lời trách móc. Huy nhận ra, thứ anh sắp mất không chỉ là một căn nhà, một chiếc xe, mà là tất cả. Anh sắp mất đi Ngọc.”
“Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Nỗi sợ mất Ngọc còn lớn hơn bất kỳ sự sĩ diện hão huyền nào. Huy vớ vội chùm chìa khóa xe Audi trên bàn, lao ra khỏi căn nhà trống rỗng và phóng đi trong màn đêm.
Chiếc xe lao đi, đèn đường lướt qua như những vệt sáng nhòe nhoẹt. Trong đầu anh chỉ quay cuồng những lời xin lỗi, những câu cầu xin mà anh sẽ nói với Ngọc. Anh phải gặp cô, phải nhìn thấy cô. Anh không thể chịu đựng được sự im lặng đáng sợ này thêm nữa.
Chẳng mấy chốc, ngôi biệt thự quen thuộc của bố mẹ vợ hiện ra trước mắt. Mọi khi đến đây, Huy đều cảm thấy tự hào, nhưng đêm nay, nó hiện ra như một pháo đài im lìm, lạnh lẽo, ngăn cách anh với người vợ của mình. Anh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực rồi bước xuống xe, nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông vang lên khô khốc trong không gian tĩnh mịch. Mỗi giây chờ đợi dài như cả thế kỷ.
Cửa mở. Nhưng người đứng trước mặt anh không phải Ngọc, cũng không phải mẹ vợ hay người giúp việc. Đó là bố vợ anh.
Ông là một người đàn ông ngoài sáu mươi, luôn giữ vẻ điềm đạm, từ tốn. Nhưng đêm nay, vẻ điềm đạm ấy lại mang một sức nặng ghê gớm. Ánh mắt ông nhìn Huy không giận dữ, không trách móc, chỉ có một nỗi thất vọng sâu thẳm, nặng trĩu, xuyên thẳng vào tâm can anh, khiến Huy cảm thấy còn tồi tệ hơn cả ngàn lời mắng nhiếc.
“”Bố…”” Huy lắp bắp.
Bố vợ anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lách người sang một bên, giọng trầm và đều. “”Vào nhà đi, Huy.””
Huy bước vào, cảm giác như một tội đồ đang bị xét xử. Anh còn chưa kịp định thần, giọng anh đã vội vã cất lên, chứa đầy sự khẩn khoản.
“”Bố, Ngọc đâu ạ? Con muốn gặp cô ấy. Con cần nói chuyện với cô ấy.””
Bố vợ anh chậm rãi đi tới bộ sofa, ra hiệu cho anh ngồi xuống. Ông rót một ly nước lọc, đẩy về phía Huy, nhưng chính ông thì không ngồi. Ông đứng đó, khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào con rể.
“”Bố không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để hai đứa gặp nhau.””
“”Nhưng con…”” Huy bật dậy. “”Con biết con sai rồi! Con đã đối xử rất tệ với cô ấy. Con xin bố, cho con gặp Ngọc một lát thôi! Chỉ một lát thôi ạ!””
Ánh mắt người đàn ông lớn tuổi bỗng trở nên sắc lại, dù giọng nói vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh đến đáng sợ.
“”Cậu đã làm nó tổn thương quá nhiều rồi. Hãy để con bé yên.””
Câu nói của ông như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Huy. Ông tiếp tục, từng lời như một mũi dao cứa vào sự hối hận muộn màng của anh.
“”Năm ngày nay, nó không ăn không ngủ, mắt lúc nào cũng sưng húp. Bố mẹ hỏi, nó chỉ khóc mà không nói nó đã phải chịu đựng những gì từ cậu. Cậu có biết nhìn con gái mình như vậy, lòng người làm cha làm mẹ này đau đớn thế nào không?””
Huy chết lặng, cổ họng nghẹn đắng. Anh chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt bố vợ.
“”Về đi, Huy,”” bố vợ anh nói, giọng đã có phần mệt mỏi. “”Khi nào Ngọc muốn gặp, nó sẽ tự gọi cho cậu. Còn bây giờ, hãy để cho gia đình này và cho con bé được yên.””
Dứt lời, ông quay người bước về phía cửa, mở ra, một cử chỉ tiễn khách không thể rõ ràng hơn. Hy vọng cuối cùng của Huy đã bị dập tắt một cách phũ phàng. Anh lảo đảo bước ra ngoài, cảm thấy cánh cửa gỗ nặng nề đóng sập lại sau lưng mình như một bản án tử hình cho cuộc hôn nhân của anh.”
“Huy sững người, bàn chân như bị đóng đinh xuống nền gạch lạnh lẽo. Anh tưởng như mình đã mất tất cả. Anh quay người, lê những bước chân nặng nề vô định ra phía cổng thì cánh cửa phía sau lưng anh lại một lần nữa kẹt mở.
“”Khoan đã,”” giọng bố vợ anh vang lên, không còn sự gay gắt mà chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và cam chịu.
Huy quay lại, một tia hy vọng mong manh loé lên trong đôi mắt tuyệt vọng. Bố vợ anh không nhìn thẳng vào anh mà chỉ hất hàm về phía bộ sofa.
“”Vào đây. Bố nghĩ cậu nên biết vài chuyện.””
Huy lẳng lặng quay vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hai tay đan vào nhau, siết chặt. Anh cảm thấy mình nhỏ bé và tội lỗi hơn bao giờ hết. Bố vợ anh ngồi xuống, vẻ mặt đăm chiêu, nhìn vào một khoảng không vô định.
“”Cậu có bao giờ tự hỏi, tại sao một đứa thẳng thắn và tự tin như con Ngọc lại phải nói dối cậu về thu nhập của nó không?”” ông bắt đầu, giọng đều đều.
Huy chỉ biết im lặng, cúi gằm mặt. Anh không dám đối diện với câu hỏi đó.
“”Bởi vì đây không phải lần đầu tiên nó trải qua chuyện này,”” ông tiếp tục, và mỗi lời nói của ông như một nhát búa giáng xuống tâm trí Huy. “”Trước khi gặp cậu, nó từng có một mối tình đầu rất sâu đậm. Cậu trai đó cũng rất tốt, rất tài năng, nhưng lại không thể vượt qua được sự tự ti khi con Ngọc ngày một thành công hơn.””
Huy ngẩng phắt lên, trái tim thắt lại. Câu chuyện này sao mà quen thuộc đến đáng sợ.
Bố vợ anh thở dài, đôi mắt hằn lên nỗi đau khi nhớ lại chuyện cũ. “”Ban đầu là những lời nói bóng gió, rồi đến những cuộc cãi vã vô cớ. Cậu ta cho rằng con bé coi thường mình, rằng thành công của nó là sự sỉ nhục với cậu ta. Sự ghen tuông và mặc cảm đã giết chết tình yêu của chúng nó. Con Ngọc đã phải kết thúc mối tình đó trong đau đớn tột cùng, tự dằn vặt rằng có phải thành công của mình là một cái tội không.””
Không gian chìm vào im lặng. Huy có thể cảm nhận được nỗi đau của Ngọc năm xưa đang tái hiện lại trong chính ngôi nhà này, do chính anh gây ra.
“”Nó đã sợ hãi, Huy à,”” giọng ông nghẹn lại. “”Nó sợ đi vào vết xe đổ đó. Sau khi gặp cậu, nó đã cố giấu giếm mọi thứ. Nó không cần khoe khoang, không cần ai công nhận. Nó chỉ mong có một gia đình bình yên, một người chồng có thể cùng nó đi qua mọi thứ mà không bị những sĩ diện hão huyền làm cho mờ mắt. Nó đã tin cậu là người đó.””
Ông ngừng lại, nhìn thẳng vào Huy, ánh mắt xoáy sâu vào sự hối hận đang vỡ oà trong anh.
“”Nhưng đó chưa phải là tất cả. Có một chuyện mà nó giấu cả bố mẹ, gần đây chúng tôi mới biết.”” Ông hắng giọng, từng lời nói ra như một phán quyết cuối cùng. “”Ba tháng trước, tập đoàn của nó cử nó đi Singapore để nhận một vị trí cấp cao hơn, cơ hội mà cả đời người mới có được. Nhưng nó đã từ chối thẳng thừng.””
Bố vợ anh hơi rướn người về phía trước, giọng nói đanh lại, chất chứa nỗi thất vọng vô bờ.
“”Cậu có biết nó đã từ chối cơ hội thăng tiến ở nước ngoài vì cậu không?””
Câu hỏi cuối cùng giáng một đòn chí mạng vào Huy. Toàn thân anh đông cứng lại. Không khí như bị rút cạn khỏi lồng ngực. Anh không chỉ là một kẻ ích kỷ, ghen tuông, mà còn là vật cản trên con đường sự nghiệp của chính người vợ mà anh yêu thương. Sự hy sinh của Ngọc lớn lao đến mức nào, thì hành động của anh lại càng nhỏ nhen, tàn nhẫn đến mức ấy. Anh ngồi đó, chết lặng, hoàn toàn sụp đổ.”
“Huy không biết mình đã rời khỏi nhà bố vợ như thế nào. Anh chỉ nhớ mình đã lảo đảo ra khỏi cổng như một kẻ mất hồn, không một lời từ biệt, không dám ngoảnh lại. Anh lên chiếc xe Audi, thứ mà anh từng tự hào, nhưng giờ đây nó chỉ giống như một cái lồng giam di động, giam giữ anh cùng với sự hèn hạ của chính mình.
Suốt quãng đường về, tâm trí Huy trống rỗng. Những lời nói của bố vợ cứ vang vọng bên tai, xoáy sâu vào từng tế bào trong cơ thể anh. Cơ hội ở Singapore. Sự hy sinh của Ngọc. Sự ích kỷ của anh. Mỗi một ý nghĩ là một nhát dao đâm vào lồng ngực đang rỉ máu.
Cánh cửa căn hộ mở ra, đón anh bằng một luồng không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch đến đáng sợ. Mới năm ngày trước thôi, nơi đây còn là tổ ấm. Giờ đây, nó chỉ là một không gian vô hồn, thiếu vắng hơi thở của Ngọc. Đèn đóm tối om. Huy không buồn bật lên. Anh lê bước trong bóng tối, để cho sự cô đơn và nỗi ân hận gặm nhấm mình.
Ánh sáng yếu ớt từ ngoài đường hắt vào, rọi lên bộ bàn ăn. Huy khựng lại. Ký ức ùa về như một cơn lũ. Anh thấy Ngọc đang lúi húi trong bếp, tóc búi cao, vừa nấu ăn vừa ngân nga một điệu nhạc quen thuộc. Anh thấy cô mỉm cười dịu dàng đặt đĩa thức ăn xuống bàn, gắp cho anh miếng ngon nhất.
“”Anh ăn thử xem, em mới học được món này đó.””
“”Hôm nay đi làm có mệt không anh?””
Những lời hỏi han quan tâm giản dị ấy, sao lúc đó anh lại thấy phiền phức? Sao anh lại có thể đáp lại chúng bằng sự cáu kỉnh và im lặng? Huy đưa tay lên ôm lấy ngực, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.
Anh bước vào phòng ngủ. Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc Ngọc rời đi. Chiếc gối của cô vẫn còn vương lại một mùi hương dịu nhẹ quen thuộc. Huy cúi xuống, vùi mặt vào chiếc gối ấy, hít một hơi thật sâu như để níu kéo chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại. Anh đã đuổi cô đi khỏi chính nơi này. Anh đã dùng những lời lẽ cay độc nhất để xua đuổi người phụ nữ đã từ bỏ cả tương lai sự nghiệp vì mình.
Anh ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh cóng, lưng tựa vào thành giường. Ánh mắt anh vô tình lướt qua tờ giấy note màu vàng dán trên chiếc đèn ngủ. Là nét chữ của Ngọc. “”Cuối tuần mình về quê thăm bố mẹ nhé anh. Em nhớ bố.””
Tờ giấy được viết từ tuần trước, trước cả bữa tiệc sinh nhật định mệnh. Một kế hoạch nhỏ nhoi, một mong ước bình dị. Huy vươn tay run rẩy gỡ tờ giấy xuống. Nước mắt anh cuối cùng cũng không kìm được nữa, lã chã rơi xuống, làm nhoè đi nét chữ xinh xắn.
Anh đã phá hỏng tất cả. Sự tự ti và sĩ diện hão của một thằng đàn ông đã khiến anh trở thành một kẻ tồi tệ, một kẻ ngu ngốc không hơn không kém. Mức lương 50 triệu của anh có ý nghĩa gì khi anh đánh mất người vợ sẵn sàng vì anh mà có được mức lương 200 triệu, thậm chí là hơn thế nữa?
Trong bóng tối đặc quánh, Huy bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Tiếng khóc của sự ân hận muộn màng, của nỗi đau đớn tột cùng khi nhận ra mình vừa tự tay bóp nát hạnh phúc quý giá nhất đời mình. Anh đã sai, sai thật rồi.”
“Giữa không gian đặc quánh tiếng nấc nghẹn, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, xé toạc màn đêm và sự tĩnh lặng đến rợn người. Huy giật nảy mình, dứt ra khỏi cơn khóc. Anh mò mẫm trong bóng tối, bàn tay run rẩy cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại đang rung bần bật trên sàn. Màn hình sáng lên, hiện rõ cái tên của người bạn thân đã khơi mào cho tất cả.
Anh định mặc kệ, nhưng tiếng chuông cứ reo lên dai dẳng, như một lời buộc tội không hồi kết. Cuối cùng, Huy trượt tay nghe, giọng khàn đặc.
“”Alo…””
Đầu dây bên kia, giọng người bạn vang lên, đầy ngập ngừng và áy náy.
“”Huy à… Mày… mày đang rảnh chứ?””
“”Ừ.”” Huy đáp một tiếng cộc lốc, không cảm xúc.
Người bạn hít một hơi sâu, dường như lấy hết can đảm để nói tiếp.
“”Tao… tao gọi để xin lỗi mày, chuyện hôm sinh nhật. Tao vô duyên quá. Thật sự tao không có ý gì cả, chỉ là thấy vợ chồng mày sắm được xe sang, nhà cửa đàng hoàng nên tao ngưỡng mộ, lỡ lời hỏi vậy thôi… Mấy hôm nay tao áy náy không ngủ được.””
Những lời này, nếu là mấy ngày trước, có lẽ đã khiến Huy tức điên. Nhưng giờ đây, khi đã đối diện với sự thật phũ phàng từ bố vợ, khi đã ngồi đây một mình trong căn nhà lạnh lẽo, Huy chỉ thấy mệt mỏi và chán chường chính bản thân mình. Anh thở hắt ra một hơi dài, nặng trĩu.
“”Không phải lỗi của mày.”” Giọng Huy vang lên, rệu rã và cay đắng. “”Là do tao quá nhỏ nhen.””
Người bạn ở đầu dây bên kia sững sờ. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu một trận thịnh nộ, chứ không phải một lời tự thú đầy tuyệt vọng thế này. Anh ta vội vàng an ủi, nhưng lời lẽ lại vụng về.
“”Thôi mà, đàn ông ai mà chẳng có chút sĩ diện. Chuyện cũng qua rồi…””
“”Sĩ diện?”” Huy lẩm bẩm, nụ cười méo mó hiện ra trong bóng tối. Lời an ủi của bạn như một nhát dao xoáy sâu thêm vào nỗi đau. Sĩ diện của anh đã đổi lấy cái gì? Đổi lấy sự hy sinh của Ngọc, đổi lấy hạnh phúc gia đình tan vỡ. Thứ sĩ diện rẻ mạt đó có đáng không?
Cảm giác tồi tệ và ghê tởm bản thân dâng lên cuồn cuộn trong lồng ngực Huy, khiến anh không thể thở nổi. Anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
“”Thôi, tao cúp máy đây.””
“”Ơ này Huy…””
Huy dập máy, ném chiếc điện thoại sang một bên. Cuộc gọi không hề khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn. Ngược lại, nó như một tấm gương soi rõ bộ mặt hèn hạ, ích kỷ và nhỏ nhen của anh. Lời xin lỗi của người bạn càng khiến anh thấm thía sự tồi tệ của mình. Anh không chỉ là một kẻ sĩ diện hão, anh còn là một kẻ tệ bạc, đã nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu và sự hy sinh của người vợ hết mực vì mình. Anh ngồi bất động trong bóng tối, cảm giác tội lỗi nhấn chìm anh xuống đáy sâu của sự tuyệt vọng.”
“Bóng tối đặc quánh bao trùm lấy Huy, dường như muốn nuốt chửng anh vào trong sự im lặng chết chóc của căn nhà. Anh không thể ngồi yên được nữa. Một thôi thúc vô hình bắt anh phải đứng dậy, phải di chuyển, phải làm gì đó để thoát khỏi cái cảm giác dơ bẩn đang bám riết lấy tâm trí mình.
Huy đứng dậy, lảo đảo bước đi trong căn nhà từng là tổ ấm. Anh đi như một bóng ma, từ phòng khách đến nhà bếp, mọi vật dụng đều như đang gào lên sự vắng mặt của Ngọc. Mùi hương hoa ly cô thích vẫn còn thoang thoảng. Chiếc tạp dề cô hay mặc vẫn treo ngay ngắn trên móc. Mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có người là đã đi rồi.
Bước chân vô định đưa Huy vào phòng ngủ. Chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo. Anh đưa mắt nhìn sang bàn trang điểm của Ngọc, một góc nhỏ mà trước đây anh hiếm khi để ý. Vài món đồ mỹ phẩm nằm ngổn ngang, dấu hiệu của một cuộc ra đi vội vã. Một thỏi son lăn ra gần mép bàn. Huy vô thức bước tới, nhặt nó lên, định đặt lại vào ngăn kéo cho gọn.
Ngón tay anh vừa chạm vào tay nắm, một sự ngập ngừng thoáng qua. Đây là không gian riêng của cô. Nhưng rồi, anh vẫn kéo nó ra, không phải vì tò mò, mà chỉ đơn giản là một hành động dọn dẹp không chủ đích.
Và rồi, anh nhìn thấy nó. Nằm gọn gàng giữa những hộp phấn và những lọ nước hoa, là một cuốn sổ tay bìa da màu xanh ngọc, giản dị nhưng tinh tế, giống hệt như chủ nhân của nó. Trên bìa không có tiêu đề, nhưng có một tờ giấy nhớ nhỏ dán ở góc với dòng chữ: “Kế hoạch tương lai của tụi mình”.
Tim Huy thắt lại. Bàn tay anh run rẩy lật mở trang đầu tiên. Nét chữ mềm mại, nắn nót của Ngọc hiện ra, rõ ràng và đầy yêu thương.
Mục đầu tiên có tiêu đề: “Quỹ du học cho ‘Hạt Dẻ’ (tên ở nhà của con)”. Bên dưới là một bảng kế hoạch tài chính chi li, trích bao nhiêu phần trăm từ lương hàng tháng để gửi tiết kiệm, dự kiến đến năm con 18 tuổi sẽ có đủ một khoản tiền lớn để đi du học ở Anh. Huy sững người. Họ thậm chí còn chưa có con, nhưng cô đã nghĩ xa đến thế.
Anh lật sang trang tiếp theo, và đây là lúc thế giới dưới chân anh hoàn toàn sụp đổ.
Dòng tiêu đề thứ hai đập vào mắt anh: “Dự án ‘Góc Của Huy’ – Quán cà phê cho chồng”.
Bên dưới là một kế hoạch còn chi tiết hơn cả quỹ du học. Ngọc đã tìm hiểu về các mặt bằng tiềm năng, phân tích ưu nhược điểm của từng vị trí. Cô đã lên danh sách các nhà cung cấp hạt cà phê uy tín. Cô thậm chí còn phác thảo một bản vẽ tay về cách bài trí quán, với một góc sách nhỏ và những chiếc bàn gỗ mộc mạc. Và rồi, ở cuối trang, là một dòng ghi chú nhỏ được khoanh tròn cẩn thận:
“Dùng tiền thưởng cuối năm nay để bắt đầu. Phải giữ bí mật để tạo bất ngờ cho anh. Để anh có sự nghiệp của riêng mình, để anh không bao giờ phải cảm thấy áp lực.”
Từng chữ, từng chữ như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim Huy. Sự nghiệp riêng… Không phải cảm thấy áp lực… Thì ra đây là cách cô yêu anh. Không phải là sự ban phát, không phải là sự thương hại. Cô dùng chính năng lực của mình để âm thầm xây nên bệ phóng cho ước mơ của anh, cho cái “sĩ diện” của anh.
Cuốn sổ tuột khỏi tay Huy, rơi xuống sàn. Lồng ngực anh như có một bàn tay vô hình siết chặt lại, bóp nghẹt. Không khí trở nên đặc quánh, khiến anh không thể thở nổi. Anh khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu. Một tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng, khô khốc và đau đớn. Nước mắt lã chã rơi, thấm đẫm xuống trang giấy ghi lại tình yêu và sự hy sinh vô bờ bến của người vợ mà anh đã nhẫn tâm xua đuổi.”
“Một tuần trôi qua trong địa ngục trần gian. Căn nhà từng ngăn nắp, ấm cúng giờ đây bừa bộn và lạnh lẽo, chất chồng những vỏ lon bia rỗng và hộp thức ăn nguội lạnh. Huy ngồi co ro trên ghế sofa, râu ria lởm chởm, ánh mắt vô hồn dán vào cuốn sổ tay của Ngọc đang mở sẵn trên bàn. Những dòng chữ về “”Quán cà phê cho chồng”” như một bản cáo trạng thiêu đốt tâm can anh từng giây, từng phút.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, bất ngờ và gai góc, xé toạc sự im lặng chết chóc.
Huy giật mình, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu. Anh không muốn gặp ai. Anh mặc kệ. Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, dai dẳng và quyết liệt hơn. Bực bội, anh lảo đảo đứng dậy, đưa tay cào mái tóc rối bù rồi lê bước ra cửa.
Cánh cửa vừa hé mở, một người phụ nữ trẻ trung, ăn mặc thanh lịch và trang điểm nhẹ nhàng hiện ra. Vẻ ngoài chỉn chu, chuyên nghiệp của cô hoàn toàn đối lập với bộ dạng thảm hại của Huy và sự bừa bãi phía sau lưng anh.
Cô gái khẽ gật đầu, giọng nói bình tĩnh và lịch sự:
“”Chào anh. Anh là Huy, chồng của chị Ngọc đúng không ạ?””
Huy nuốt khan. Cái tên “”Ngọc”” phát ra từ miệng người lạ khiến tim anh nhói lên. Anh chỉ gật đầu một cách máy móc.
“”Em tên An, là đồng nghiệp cùng bộ phận với chị Ngọc,”” cô gái tự giới thiệu. “”Chị ấy có chút việc bận nên nhờ em qua lấy giúp một vài tài liệu cá nhân để trên bàn làm việc. Không biết có phiền anh không ạ?””
Đồng nghiệp của Ngọc. Từ bộ phận chiến lược. Huy cảm thấy lồng ngực mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Anh nép người sang một bên, miễn cưỡng ra hiệu cho cô vào, cố gắng che đi sự nhếch nhác của căn nhà nhưng vô ích. Ánh mắt An chỉ lướt qua khung cảnh bừa bộn trong một giây, nhưng Huy vẫn kịp bắt được cái nhìn thoáng qua đó – một sự pha trộn giữa thương cảm và đánh giá. Cảm giác xấu hổ và nhục nhã dâng lên cuồn cuộn.
An bước vào, mùi nước hoa dịu nhẹ của cô như một sự xâm phạm vào không khí tù túng, hôi hám của căn nhà. Cô nhanh chóng đi đến góc làm việc của Ngọc, thuần thục mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ màu xanh rồi quay người lại ngay.
“”Em lấy được rồi. Cảm ơn anh. Em xin phép về,”” An nói, giọng vẫn giữ vẻ khách sáo.
Cô đi về phía cửa, nhưng khi đi ngang qua Huy, cô đột ngột dừng lại. An nhìn thẳng vào mắt anh, lớp mặt nạ lịch sự dường như rạn nứt. Ánh mắt cô giờ đây không còn trung tính nữa, mà chất chứa một sự thương hại rõ rệt và một lời trách móc không cần che giấu. Giọng cô hạ xuống, khẽ khàng nhưng sắc như dao:
“”Chị Ngọc đã hy sinh cho anh rất nhiều.””
Dứt lời, An không đợi Huy phản ứng. Cô chỉ khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ rời đi, khép cánh cửa lại sau lưng. Huy đứng chết trân tại chỗ. Lời nói của An như một nhát búa cuối cùng, đập tan tành chút tự tôn còn sót lại của anh. Sự hy sinh của Ngọc, giờ đây không còn là bí mật giữa hai người nữa. Nó đã trở thành một sự thật được cả thế giới của cô biết đến, và trong thế giới đó, anh chính là một gã chồng tồi tệ, bất tài và vô ơn.”
“Cánh cửa vừa đóng lại, âm thanh khô khốc của chốt cửa vang lên như một tiếng búa gõ thẳng vào lồng ngực Huy. Anh đứng bất động, chết trân tại chỗ. Lời nói của An, “”Chị Ngọc đã hy sinh cho anh rất nhiều,”” cứa vào tai anh, rồi xoáy sâu vào tâm can, xé toạc mọi mảnh tự tôn cuối cùng. Hy sinh… Hoá ra không chỉ mình anh biết. Cả thế giới của cô ấy đều biết. Cả thế giới của cô ấy đều đang thương hại cô ấy và khinh bỉ anh.
Huy loạng choạng lùi lại, va vào chiếc bàn cà phê, làm mấy vỏ lon bia lăn lóc xuống sàn nhà kêu loảng xoảng. Âm thanh chói tai kéo anh về thực tại, một thực tại bừa bộn, hôi hám và không thể chịu đựng nổi. Anh nhìn quanh. Mọi thứ trong căn nhà này đều từng mang dấu ấn của Ngọc, của sự chăm sóc và vun vén. Giờ đây, chúng bị bao phủ bởi sự bê tha của anh, như một lời tố cáo đanh thép.
Ánh mắt anh dừng lại trên bức ảnh cưới treo ở bức tường đối diện. Nụ cười của Ngọc trong ảnh rạng rỡ, trong veo, đầy tin tưởng và hy vọng. Nụ cười ấy từng là động lực của anh, giờ đây lại như một lưỡi dao sắc lẹm, cứa sâu vào nỗi nhục nhã. Anh đã làm gì thế này? Anh đã biến người phụ nữ rạng ngời ấy thành một người phải chịu đựng sự hy sinh, phải để đồng nghiệp đến tận nhà để chứng kiến sự thảm hại của chồng mình.
Sự đối lập nghiệt ngã ấy như một nhát dao cuối cùng đâm thẳng vào trái tim đã rỉ máu của Huy. Anh không thở nổi. Một cơn co thắt dữ dội dâng lên từ lồng ngực, khiến anh phải gập người xuống. Đủ rồi. Phải kết thúc thôi.
Anh đứng thẳng dậy, bước đi không còn loạng choạng mà trở nên quyết liệt, nặng nề. Anh lao đến tủ đựng hồ sơ ở góc phòng, nơi cất giữ những giấy tờ quan trọng của hai vợ chồng. Tay anh run rẩy lục tung các ngăn kéo, vứt giấy tờ ra sàn nhà một cách thô bạo. Cuối cùng, tay anh chạm vào một tập giấy A4 mỏng, kẹp trong một bìa sơ mi trong suốt. Đơn ly hôn. Ngọc đã chuẩn bị sẵn từ khi nào, anh không biết. Có lẽ cô đã đoán trước được ngày này.
Huy kéo lê tập đơn ra bàn ăn, gạt những hộp thức ăn nguội sang một bên. Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ lạnh lùng, vô cảm. Anh rút cây bút máy, một món quà Ngọc tặng anh nhân kỷ niệm ngày cưới, chiếc bút anh luôn trân trọng. Bàn tay anh run đến mức gần như không cầm nổi bút. Anh hít một hơi sâu, rồi dứt khoát ký tên mình vào dòng “”Bên A””. Nét mực đen, rõ ràng, như một dấu chấm hết cho tất cả.
Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở mục “”Thoả thuận phân chia tài sản””, anh khựng lại. Căn nhà này, chiếc xe Audi, tiền tiết kiệm… Tất cả đều có phần lớn công sức của Ngọc. Sĩ diện của một thằng đàn ông, thứ đã đẩy anh vào địa ngục này, đột nhiên trở nên vô nghĩa. Anh không còn gì cả. Anh không xứng đáng với bất cứ thứ gì.
Sau một khoảng lặng kéo dài, anh cầm bút lên lần nữa. Mực đen bắt đầu chảy ra, nắn nót thành một dòng chữ duy nhất, một lời khẩn cầu cuối cùng:
“”Tôi tự nguyện không nhận bất cứ tài sản nào, chỉ xin được gặp cô ấy lần cuối để nói một lời xin lỗi.””
Cây bút rơi xuống mặt bàn. Huy gục đầu xuống, hai vai rung lên bần bật. Nước mắt của sự hối hận muộn màng, của sự bất lực và đớn đau, cuối cùng cũng đã vỡ oà.”
“Những giọt nước mắt cuối cùng cũng đã khô lại trên khuôn mặt hốc hác của Huy, chỉ để lại những vệt mặn chát và một cảm giác trống rỗng đến tê dại. Anh không ngủ. Cả đêm, anh ngồi bất động trong căn phòng tối om, nhìn chằm chằm vào tập đơn ly hôn trên bàn, lạnh lẽo như một bản án tử. Lời khẩn cầu anh viết thêm vào đó là tia hy vọng duy nhất, mỏng manh như sợi chỉ.
Sáng hôm sau, anh tắm rửa qua loa, khoác lên người bộ quần áo đã cũ nhàu. Anh nhìn mình trong gương, một gã đàn ông thất bại với đôi mắt trũng sâu và gương mặt bơ phờ. Anh cầm lấy tập hồ sơ, cảm nhận từng tờ giấy như nặng tựa ngàn cân.
Anh ngồi sau vô lăng chiếc Audi, chiếc xe mà anh từng rất tự hào, giờ đây lại cảm thấy như đang lái một vật chứng cho sự thảm hại của chính mình. Anh lái xe đến tòa tháp tài chính sừng sững giữa trung tâm thành phố, nơi Ngọc làm việc. Nơi đó như một thế giới khác, hào nhoáng, sang trọng và hoàn toàn xa lạ với anh lúc này.
Bước vào sảnh chính của toà nhà, Huy lập tức bị choáng ngợp. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng có thể soi gương, những chùm đèn pha lê rủ xuống từ trần nhà cao vút, không khí thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền và mùi của sự thành công. Mọi người lướt qua anh, ai cũng trong những bộ trang phục công sở đắt tiền, bước đi vội vã, tự tin. Huy nhìn lại bộ quần áo xộc xệch của mình, bàn tay ôm khư khư tập hồ sơ. Anh cảm thấy mình lạc lõng, nhỏ bé và không thuộc về nơi này.
Anh không dám đến quầy lễ tân. Anh không dám nhấn nút thang máy để đi lên cái thế giới trên cao đó của Ngọc. Sĩ diện cuối cùng còn sót lại ngăn anh phơi bày sự thảm hại của mình trước mặt đồng nghiệp của cô. Anh tìm một góc khuất gần hàng ghế chờ, đứng nép vào đó, đôi mắt dán chặt vào dãy thang máy bằng kính trong suốt, chờ đợi.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Mỗi tiếng “ting” của thang máy đều khiến tim anh thắt lại. Người ra người vào tấp nập, nhưng không có bóng dáng anh tìm kiếm. Lòng anh vừa thấp thỏm hy vọng, vừa run rẩy sợ hãi.
Rồi, một tiếng “ting” trong trẻo quen thuộc vang lên từ thang máy trung tâm. Cánh cửa thép không gỉ từ từ mở ra.
Ngọc bước ra. Cô mặc một bộ vest công sở màu kem thanh lịch, ôm sát vóc dáng hoàn hảo. Mái tóc được búi gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh. Gương mặt cô trang điểm nhẹ nhàng mà sắc sảo, toát lên vẻ tự tin và quyền lực. Cô không còn là người vợ dịu dàng ở nhà, mà là một nữ quản lý đầy khí chất.
Nhưng điều khiến Huy chết điếng không phải là vẻ ngoài của cô.
Đi ngay bên cạnh Ngọc, vai kề vai, là một người đàn ông ngoại quốc. Ông ta cao hơn cô cả một cái đầu, vóc dáng vạm vỡ trong bộ vest màu xanh navy được cắt may hoàn hảo. Mái tóc vàng được chải chuốt cẩn thận, nụ cười lịch lãm và ánh mắt xanh biếc đầy vẻ cuốn hút. Họ vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Người đàn ông nghiêng đầu về phía Ngọc, và cô ngẩng lên, bật cười. Nụ cười của cô rạng rỡ, trong trẻo, một nụ cười mà đã rất lâu rồi Huy không còn được thấy.
Huy chết lặng. Toàn thân anh đông cứng lại. Hơi thở như bị ai đó bóp nghẹt trong lồng ngực. Tập hồ sơ trên tay anh run lên, suýt nữa thì rơi xuống sàn. Cái thế giới ồn ào, náo nhiệt xung quanh anh đột nhiên im bặt. Trong mắt anh, trong tai anh, chỉ còn lại hình ảnh Ngọc và người đàn ông kia, tiếng cười của cô vang lên như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh.
Họ lướt qua chỗ anh đứng, chỉ cách vài mét, nhưng dường như thuộc về một vũ trụ khác, một vũ trụ mà anh không bao giờ có thể chạm tới.
Ngọc không hề nhìn thấy anh. Trong thế giới của cô lúc này, anh đã hoàn toàn vô hình.”
“Hơi thở của Huy dường như ngừng lại. Anh chỉ biết đứng đó, một pho tượng của sự thất bại, nhìn theo bóng lưng thanh lịch của Ngọc và người đàn ông kia đang tiến về phía cửa ra vào. Anh đã thua. Thua một cách toàn diện và nhục nhã.
Đúng lúc họ sắp lướt qua cánh cửa xoay bằng kính, một điều bất ngờ đã xảy ra. Có lẽ do một linh cảm vô thức, hoặc chỉ đơn giản là một cái liếc mắt ngẫu nhiên, ánh nhìn của Ngọc quét ngang qua sảnh. Và rồi, nó dừng lại. Khựng lại ngay tại góc khuất nơi Huy đang co rúm người.
Nụ cười trên môi cô vụt tắt. Đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại trong một thoáng ngạc nhiên, gần như không thể nhận ra. Nhưng chỉ một giây sau, mọi cảm xúc biến mất, trả lại cho khuôn mặt cô một vẻ bình tĩnh, lạnh lùng đến đáng sợ. Cô đã nhìn thấy anh.
Người đàn ông ngoại quốc đi bên cạnh dường như cũng nhận ra sự thay đổi của cô. Ông ta nhìn theo ánh mắt Ngọc, rồi nhìn lại Huy. Bằng một sự tinh tế đáng kinh ngạc, ông ta khẽ gật đầu, nói nhỏ một câu gì đó với Ngọc rồi lịch sự lùi lại vài bước, đứng chờ ở một khoảng cách tôn trọng. Hành động đó, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ, lại giống như một cái tát vô hình giáng thẳng vào sự tự tôn vốn đã nát vụn của Huy.
Ngọc hít một hơi thật sâu. Cô quay người, bước về phía Huy. Từng bước, từng bước một. Tiếng gót giày cao gót của cô nện xuống sàn đá cẩm thạch nghe đều đặn, sắc lạnh. Mỗi tiếng “”cộc, cộc”” như một nhát búa gõ thẳng vào trái tim đang đập loạn xạ của anh.
Anh không dám ngẩng đầu lên. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài đang tiến lại gần, rồi dừng lại ngay trước mặt. Mùi nước hoa sang trọng của cô bao trùm lấy anh, một mùi hương quen thuộc nhưng giờ đây lại tạo ra một khoảng cách vô hình, đẩy anh ra xa.
Bàn tay ôm tập hồ sơ của Huy run lên bần bật. Anh thấy cổ họng mình khô khốc, toàn bộ lòng can đảm gom góp từ sáng đến giờ đều tan biến thành tro bụi. Anh đưa tập hồ sơ ra trước, hai cánh tay nặng trĩu.
“Anh… anh ký rồi.” Giọng Huy vỡ ra, yếu ớt và lạc lõng giữa không gian rộng lớn, sang trọng. Anh vẫn không dám nhìn cô, đôi mắt dán chặt xuống sàn nhà bóng loáng. “Anh… xin lỗi em về mọi chuyện.”
Ngọc im lặng. Cô không trả lời ngay. Ánh mắt cô lướt qua bộ quần áo nhàu nát, gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của Huy, không một chút biểu cảm. Rồi, cô từ từ đưa tay ra. Những ngón tay thon dài, được cắt tỉa cẩn thận, kẹp lấy tập hồ sơ từ tay anh.
Cô lật nhẹ trang đầu tiên, nhìn vào chữ ký run rẩy của anh ở cuối đơn. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cả hai. Huy cảm thấy như mình đang bị xét xử, chờ đợi một lời phán quyết cuối cùng.
Cuối cùng, Ngọc cũng lên tiếng, giọng cô đều đều, không một chút gợn sóng cảm xúc. “”Được rồi.””
Chỉ hai từ. Ngắn gọn, dứt khoát và lạnh như băng.
Cô gấp tập hồ sơ lại, cầm nó trên tay một cách gọn gàng. Không một lời oán trách, không một câu hỏi han, không một cái nhìn níu kéo. Cô xoay người, dứt khoát như cách cô đã bước đến, rồi đi thẳng về phía người đàn ông kia đang chờ.
Họ cùng nhau bước ra khỏi toà nhà, biến mất sau cánh cửa kính.
Huy đứng chết trân tại chỗ, nhìn theo cho đến khi bóng dáng họ khuất hẳn. Tập hồ sơ đã được trao đi. Bản án đã được thi hành. Anh đứng một mình giữa sảnh đường hoa lệ, hoàn toàn sụp đổ.”
“Huy không biết mình đã đứng như một kẻ mất hồn ở đó bao lâu. Mọi âm thanh trong sảnh lớn dường như đã lùi vào một cõi xa xăm. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ phía trên cũng trở nên nhạt nhoà, vô nghĩa. Trong mắt anh, chỉ còn lại hình ảnh cánh cửa kính xoay chầm chậm, nuốt chửng lấy người con gái anh yêu và chôn vùi tất cả. Kết thúc rồi. Mọi thứ đã thực sự kết thúc.
Anh định quay người rời đi, trở về với cái thực tại tăm tối của mình thì một hình bóng quen thuộc bất ngờ xuất hiện trở lại phía sau cánh cửa.
Là Ngọc.
Cô không đi cùng người đàn ông kia nữa. Cô đứng một mình ngay bên ngoài, lưng quay về phía toà nhà. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đã níu chân cô lại. Huy nín thở quan sát.
Ngọc cúi đầu, nhìn vào tập hồ sơ trên tay. Cô lật nó ra, đôi mắt lướt nhanh trên những con chữ. Huy đoán cô chỉ đang kiểm tra lại lần cuối trước khi cất nó đi vĩnh viễn. Anh nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến thêm nữa.
Nhưng rồi, anh nghe thấy một tiếng nấc nghẹn ngào, rất khẽ, gần như bị át đi bởi tiếng ồn của thành phố nhưng lại đủ sắc để xuyên thủng màng nhĩ của anh.
Anh mở bừng mắt.
Bờ vai của Ngọc đang run lên. Cô đưa một tay lên che miệng, cố gắng kìm nén cảm xúc đang chực trào ra. Cô đã nhìn thấy nó. Dòng chữ nhỏ anh đã dùng hết tàn lực cuối cùng để viết thêm bên dưới chữ ký của mình, một dòng chữ mà anh nghĩ cô sẽ chẳng bao giờ để tâm: “”Anh xin lỗi vì đã quên mất lời hứa xây nhà cho chúng ta.””
Cô đã đọc được nó.
Một thoáng sững sờ, Huy thấy Ngọc quay người lại. Cô đẩy cánh cửa kính bước vào, nhưng lần này, tiếng gót giày của cô không còn lạnh lùng, dứt khoát nữa. Nó nặng nề, ngập ngừng, như thể mỗi bước đi là một sự đấu tranh dữ dội.
Cô tiến thẳng về phía anh, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đã ướt đẫm nước mắt. Lớp trang điểm hoàn hảo bị nhoè đi, để lộ ra một vẻ yếu đuối mà đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy. Cô dừng lại trước mặt Huy, người vẫn đang chết sững vì kinh ngạc.
Ngọc im lặng rất lâu, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, chất chứa đầy sự đau đớn, thất vọng và cả một chút gì đó không đành lòng. Huy đã nghĩ cô sẽ lạnh lùng quay đi, hoặc ném thẳng tập hồ sơ vào mặt anh. Nhưng không.
Cô ngẩng lên, giọng nói vỡ oà trong nước mắt.
“Anh nghĩ tờ giấy này có thể giải quyết được mọi chuyện sao Huy?””
“Câu hỏi của Ngọc như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực Huy, vừa đau đớn lại vừa khiến anh bừng tỉnh. Anh lắp bắp, cổ họng khô khốc, không thể thốt ra một lời giải thích trọn vẹn. Anh muốn nói rằng anh đã sai, rằng anh nhớ cô đến phát điên, rằng tờ giấy đó là nỗ lực cuối cùng của một kẻ hèn nhát. Nhưng mọi từ ngữ đều tắc nghẹn lại.
Trong cơn bối rối, ánh mắt anh vô thức lướt qua vai cô, hướng ra cánh cửa kính xoay vẫn còn đang chuyển động chậm rãi. Và rồi anh nhìn thấy. Bóng dáng người đàn ông ngoại quốc lúc nãy đang đứng bên cạnh một chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn, người tài xế cúi đầu mở cửa cho ông ta. Khoảnh khắc đó, một ngọn lửa ghen tuông độc hại, thứ cảm xúc đã gặm nhấm anh suốt năm ngày qua, lại bùng lên dữ dội. Anh đã cố dằn nó xuống, nhưng hình ảnh đó như một liều thuốc độc, khiến mọi nghi kỵ trong anh sống lại. Anh cho rằng việc Ngọc quay lại chỉ là một màn kịch, một sự thương hại sau khi đã dứt khoát ra đi với người khác.
Vẻ mặt Huy cứng lại. Đôi mắt anh nheo lại đầy dò xét.
Ngọc, người quá hiểu chồng mình, không bỏ sót khoảnh khắc nào. Cái nhíu mày, cái bặm môi đầy nghi kỵ của Huy khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô khẽ quay đầu, nhìn theo hướng mắt anh. Rồi cô hiểu.
Một tiếng thở dài não nề, mang theo tất cả sự mệt mỏi và thất vọng của những ngày qua, thoát ra khỏi lồng ngực cô. Ngọc quay lại nhìn thẳng vào Huy, đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhưng giờ đây ánh lên một vẻ chán chường vô tận.
“Đó là sếp của em, ông ấy sắp chuyển công tác nên chỉ đi chào tạm biệt.”
Giọng Ngọc đều đều, không một chút cảm xúc, nhưng mỗi từ lại như một nhát búa giáng mạnh vào sự tự tôn của Huy.
Cô nhếch nhẹ mép, một nụ cười còn buồn hơn cả khóc.
“Anh lại nghĩ linh tinh nữa phải không?”
Câu nói đó, không phải một lời buộc tội gay gắt, mà là một sự khẳng định đầy mệt mỏi, đã đánh sập hoàn toàn bức tường phòng ngự cuối cùng của Huy. Từng từ của Ngọc như từng gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt anh, khiến anh tỉnh táo đến tàn nhẫn. Sự thật đơn giản đến phũ phàng. Cái sĩ diện đàn ông, cái tự ti về đồng lương, cái ghen tuông vô cớ mà anh đã dùng để dày vò cả cô và chính mình… tất cả giờ đây hiện lên trần trụi và nực cười.
Mặt anh nóng bừng, rồi nhanh chóng tái đi. Anh cảm thấy máu trong người như rút cạn, để lại một cảm giác trống rỗng và nhục nhã ê chề. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Ngọc nữa. Anh cúi gằm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống, để trốn khỏi ánh mắt đầy thương hại và thất vọng của cô. Xấu hổ. Chưa bao giờ trong đời, Huy lại cảm thấy xấu hổ tột cùng đến như vậy.”
“Sự im lặng trong sảnh chờ của tòa nhà trở nên đặc quánh, nặng nề đến mức có thể cắt ra được. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ tra tấn đối với Huy. Sự xấu hổ giống như một lớp axit, từ từ ăn mòn lòng tự trọng cuối cùng của anh. Anh không dám ngẩng đầu lên, không dám đối diện với ánh mắt của Ngọc, ánh mắt mà anh biết chắc chắn đang chứa đầy sự thất vọng và cả thương hại.
Đôi vai Huy sụp xuống, toàn bộ sức lực như bị rút cạn. Bàn tay run rẩy của anh mò mẫm trong chiếc cặp da đặt bên cạnh ghế, rút ra một tệp giấy trắng đã được gấp gọn gàng. Đó là tờ đơn ly hôn mà anh đã chuẩn bị trong một đêm mất ngủ, một sản phẩm của sự tự ti và ghen tuông mù quáng.
Anh không nói một lời, chỉ từ từ đẩy tờ giấy qua mặt bàn kính, về phía Ngọc. Hành động đó không còn sự ngạo mạn hay thách thức, mà chỉ có sự đầu hàng và cam chịu. Đó là lời thú nhận thảm hại nhất cho sự thất bại của chính anh.
Ngọc không nhìn vào tờ giấy. Cô nhìn vào người đàn ông trước mặt mình. Người chồng mà cô từng yêu thương say đắm, giờ đây trông thật thảm hại, gục ngã dưới sức nặng của cái tôi bị tổn thương. Một nỗi đau xót xa dâng lên trong lòng cô, lấn át cả sự tức giận và mệt mỏi.
XOẸT!
Một tiếng động khô khốc, dứt khoát vang lên, xé tan sự im lặng ngột ngạt.
Huy giật mình, ngẩng phắt đầu lên. Anh sững sờ. Tờ đơn ly hôn, thứ mà anh nghĩ là sự giải thoát cho cô và là dấu chấm hết cho anh, đã bị Ngọc xé làm đôi, rồi làm tư, ngay trước mắt anh. Những mảnh giấy trắng rơi lả tả xuống mặt bàn như những cánh hoa tàn.
Cùng lúc đó, những giọt nước mắt mà cô đã cố kìm nén suốt những ngày qua cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nữa. Chúng bắt đầu rơi, lăn dài trên gò má thanh tú. Nước mắt của sự mệt mỏi, của sự tổn thương, và của cả một chút hy vọng le lói cuối cùng.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc của anh, giọng nghẹn ngào, từng chữ như cứa vào tâm can.
“”Em mệt mỏi lắm. Nhưng vứt bỏ thì dễ, xây lại mới khó.””
Cô hít một hơi thật sâu, cố lấy lại sự bình tĩnh. Ánh mắt cô xoáy sâu vào anh, tìm kiếm một câu trả lời, một sự chân thành mà cô đã không còn thấy từ lâu.
“”Anh có thật sự muốn xây lại từ đầu với em không?”””
“Câu hỏi của Ngọc như một luồng điện giật thẳng vào tâm trí đang tê liệt của Huy. Sững sờ. Đó là từ duy nhất có thể diễn tả trạng thái của anh lúc này. Anh đã chuẩn bị cho mọi kịch bản: sự khinh bỉ, lời mắng nhiếc, thậm chí là một cái tát. Nhưng anh chưa bao giờ chuẩn bị cho sự tha thứ, cho một cơ hội.
Cổ họng anh nghẹn cứng, không thể thốt ra một lời nào. Thay cho câu trả lời, Huy vội vàng gật đầu, gật lia lịa như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, một hành động bản năng và thành thật nhất của anh trong suốt những ngày qua. Cùng lúc đó, bức tường kiên cố mà anh cố dựng lên trong lòng sụp đổ tan tành. Nước mắt, thứ mà anh tưởng đã cạn khô sau những đêm dài dằn vặt, bỗng nhiên trào ra, nóng hổi và không thể kiểm soát, lăn dài trên gương mặt hốc hác.
Một thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy, anh muốn lao tới, muốn ôm chặt lấy cô, muốn cảm nhận hơi ấm quen thuộc để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ. Nhưng đôi chân anh như bị chôn chặt xuống sàn gạch lạnh lẽo. Bàn tay anh giơ lên giữa không trung rồi lại bất lực buông thõng. Anh không dám. Anh không có tư cách. Sự tội lỗi là một vực sâu vô hình đang ngăn cách giữa hai người.
Ngọc nhìn thấy tất cả. Cô nhìn thấy sự hối hận tột cùng trong đôi mắt ngấn lệ của anh. Cô khẽ đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt của chính mình. Sự cứng rắn trong ánh mắt cô dịu lại, thay bằng một sự mệt mỏi nhưng thanh thản. Giọng cô nhỏ, nhưng đủ để Huy nghe rõ từng chữ trong không gian tĩnh lặng:
“”Em cần thời gian. Anh cũng vậy. Hãy cho nhau một khoảng lặng thực sự.””
Dứt lời, Ngọc không nhìn anh thêm nữa. Cô quay người, bước đi dứt khoát về phía cửa ra vào. Bóng lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp của cô xa dần, rồi biến mất sau cánh cửa kính. Mỗi bước chân của cô như một nhát búa gõ vào lồng ngực Huy, đau đớn nhưng cũng là một sự giải thoát.
Sảnh chờ rộng lớn giờ đây chỉ còn lại một mình Huy. Anh đứng bất động giữa những mảnh giấy ly hôn bị xé nát, giữa dư âm câu nói của Ngọc. Trong lòng anh là một mớ cảm xúc hỗn độn, cuộn xoắn vào nhau. Có hy vọng le lói về một tương lai được làm lại, nhưng cũng có nỗi sợ hãi tột cùng rằng khoảng lặng này sẽ trở thành sự chia ly vĩnh viễn. Anh đã được trao một cơ hội, nhưng con đường phía trước vẫn còn mịt mờ trong sương mù.
Màn đêm bên ngoài đã buông xuống từ lúc nào. Qua tấm kính lớn của tòa nhà, ánh đèn thành phố lấp lánh như những vì sao xa xôi, vô cảm trước tấn bi kịch nhỏ bé của một con người. Huy vẫn đứng đó, không còn là người đàn ông sĩ diện với mức lương 50 triệu, cũng không phải là kẻ ghen tuông mù quáng. Anh chỉ là Huy, một người chồng vừa đánh mất tất cả và đang có cơ hội mong manh để tìm lại. Tiếng xé giấy của Ngọc vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh, không phải là âm thanh của sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của một bài học đắt giá. Bài học về giá trị thực sự của một mối quan hệ, thứ không thể đong đếm bằng những con số trên bảng lương hay giá trị của một chiếc xe Audi. Sĩ diện hão, sự tự ti độc hại đã gần như thiêu rụi cuộc hôn nhân của họ. Anh đã chạy theo những thước đo của xã hội mà quên mất rằng, thước đo quan trọng nhất chính là sự bình yên khi ở bên cạnh người mình yêu thương. “”Khoảng lặng”” – hai từ Ngọc nói ra thật nhẹ, nhưng sức nặng của nó thì vô cùng. Đó không phải là sự trừng phạt, mà là một ân huệ. Một khoảng không gian và thời gian để cả hai tự nhìn lại chính mình, để chữa lành những vết sẹo do chính họ gây ra. Con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Xây lại một ngôi nhà từ đống đổ nát luôn khó hơn vạn lần việc đập bỏ nó. Nhưng đêm nay, giữa sảnh chờ lạnh lẽo, lần đầu tiên sau chuỗi ngày tăm tối, Huy nhìn thấy một tia sáng. Một tia sáng không rực rỡ, chỉ le lói, yếu ớt, nhưng đủ để sưởi ấm niềm hy vọng rằng, sau cơn bão, trời sẽ lại trong, và tình yêu, nếu đủ chân thành, sẽ tìm được lối về.”

