“Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên b/àn th/ờ, tôi cho/áng vá/ng khi nghe vợ nói lý do…
Tôi tên Lâm, năm nay ngoài 35, từng là người chồng mà ai cũng ngỡ là mẫu mực. Vợ tôi – Thảo – làm kế toán cho một công ty thực phẩm, hiền lành, chịu thương chịu khó, lại rất tin chồng. Có lẽ chính sự tin tưởng ấy đã khiến tôi từng bước trượt dài mà không nhận ra mình đang đ/ánh m/ất tất cả.
Vợ chồng tôi chung sống đã gần mười năm. Thảo dành dụm từng đồng để tích vàng, bảo sau này có con thì dùng làm vốn. Còn tôi, dạo gần đây lại vướng vào một mối quanhe sa//i tr//ái với một cô gái trẻ hơn gần chục tuổi tên là My. Cô ấy s/ành đi/ệu, thích đi du lịch, sống theo kiểu tận hưởng. Ở cạnh My, tôi cảm thấy mình như trẻ lại, như được ngư//ỡng m//ộ và chi//ều chu//ộng.
Và rồi, trong một phút m//ù quá//ng, tôi làm điều không tưởng.
Thảo có một chiếc hộp gỗ nhỏ cất trong tủ, bên trong là hơn mười cây vàng cô ấy âm thầm dành dụm suốt nhiều năm. Tôi biết mã khóa. Hôm đó, chờ lúc cô ấy đi làm, tôi lé//n mở hộp, lấy sạch, rồi lập tức đặt vé máy bay cùng My đi nghỉ dưỡng ở Đà Nẵng.
Chuyến đi kéo dài 4 ngày 3 đêm, nào là resort 5 sao, nào là nhà hàng sang trọng, tôi ti/êu x/ài không tiế/c tay. My vui vẻ lắm, cứ ríu rít như chim sẻ, còn tôi thì lâng lâng trong cảm giác “một lần sống cho bản thân”.
Ngày trở về, tôi không báo trước với vợ. Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện “bịa” về việc đi công tác đột xuất. Thế nhưng… khi mở cửa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi như muốn khu/ỵu xuố/ng…”
“Giữa phòng khách, nơi vốn đặt chiếc tivi màn hình lớn, giờ đây là một chiếc bàn thờ nhỏ. Khói nhang nghi ngút, lượn lờ trong không khí đặc quánh mùi chết chóc. Và trên bàn thờ đó, chính giữa, là bức ảnh của Lâm. Bức ảnh cưới của hai vợ chồng được phóng to, nhưng chỉ có khuôn mặt anh, đóng trong một khung gỗ đen.
Đầu óc Lâm trống rỗng. Chuyện gì thế này? Một trò đùa? Hay anh đang gặp ác mộng? Đôi chân anh như bị đóng đinh xuống sàn
nhà, không thể nhúc nhích. Cái lạnh không phải đến từ máy điều hòa, mà dường như toát ra từ chính bức ảnh thờ kia, thấm vào từng thớ thịt.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ bật mở.
Thảo bước ra.
Cô không khóc lóc, không gào thét như Lâm đã mường tượng. Trên người cô là một bộ đồ đen tuyền, từ đầu đến chân. Khuôn mặt cô bình thản đến lạ, không một nét biểu cảm. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Lâm, không căm giận, không đau đớn, chỉ có một sự tĩnh lặng đáng sợ.
Giọng cô đều đều, không một chút gợn sóng, như thể đang nói chuyện thời tiết.
“Anh về rồi đấy à? Nhang trên bàn thờ sắp tàn rồi, vào thắp cho mình một nén đi.”
Lâm chết sững. Anh há hốc miệng, cố gắng nói gì đó nhưng chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ, vô nghĩa. Cổ họng anh khô khốc. Câu nói của Thảo, với sự bình tĩnh ma quái đó, còn đáng sợ hơn cả việc nhìn thấy bàn thờ của chính mình. Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến anh rùng mình.
“Thảo… em… em làm cái gì thế này?” – cuối cùng anh cũng lắp bắp được một câu hoàn chỉnh.
Thảo không nhìn anh nữa. Cô lẳng lặng đi vào bếp, tiếng bước chân nhẹ bẫng trên sàn gạch lạnh. Bỏ lại Lâm đứng trơ trọi giữa phòng khách, đối diện với di ảnh và bát hương của chính mình. Mùi nhang tàn càng lúc càng nồng, như đang muốn kéo anh chìm sâu vào cơn ác mộng không lối thoát này.”
“Cơn choáng váng qua đi, nhường chỗ cho một sự tức giận vô lý. Lâm lao theo Thảo vào bếp, giọng anh ta lạc đi vì phẫn nộ và cả nỗi sợ hãi đang len lỏi.
“Thảo! Cái trò quái quỷ gì đây? Em bị điên rồi à? Lập bàn thờ cho người sống, em muốn trù ẻo anh chết phải không?”
Thảo đang đứng quay lưng về phía anh, bình thản rót một cốc nước lọc. Cô không hề giật mình trước tiếng quát của Lâm. Sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn bất cứ lời đối đáp nào.
Lâm thấy máu dồn lên não. Anh ta bước tới, cố gắng tỏ ra cứng rắn để che giấu sự hoang mang đang dâng lên trong lòng.
“Anh đi công tác Đà Nẵng quần quật bốn ngày ba đêm về, mệt rã rời, chỉ mong được nghỉ ngơi. Mà em đối xử với anh như thế này sao? Em có còn là người vợ hiền lành anh từng biết không?”
Nghe đến hai chữ “công tác”, đôi vai Thảo khẽ run lên. Cô đặt ly nước xuống bàn mạnh đến nỗi nước sóng sánh ra ngoài. Cô chậm rãi quay người lại. Trên khuôn mặt vô cảm của cô, lần đầu tiên xuất hiện một nét cười, nhưng đó là một nụ cười mỉa mai đến tột cùng.
“Công tác? Anh vất vả quá nhỉ.”
Không đợi Lâm kịp phản ứng, Thảo lướt qua anh, quay trở lại phòng khách. Cô cầm lấy chiếc máy tính bảng đang đặt úp trên bàn trà. Lâm còn đang định nói thêm điều gì đó để biện minh, để lật ngược tình thế, thì Thảo đã đặt chiếc máy tính bảng xuống bàn, ngay trước mặt anh.
Cô vuốt nhẹ màn hình.
Một đoạn video hiện lên.
Đó là hình ảnh từ camera an ninh được giấu kín trong phòng ngủ của họ. Góc quay từ trên cao, ngay phía trên tủ quần áo, thu lại toàn bộ cảnh tượng.
Và trên màn hình, chính là Lâm.
Anh ta đang rón rén, cẩn trọng mở chiếc hộp gỗ nhỏ, cái hộp mà Thảo vẫn dùng để cất số vàng tích cóp của hai vợ chồng. Từng thỏi vàng lấp lánh được anh ta cẩn thận lấy ra, đặt vào một chiếc túi vải đen. Gương mặt anh ta lúc đó vừa tham lam, vừa lén lút, thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa như sợ bị phát hiện.
Mặt Lâm trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Anh ta há hốc miệng, nhưng không một âm thanh nào phát ra được. Mọi lời dối trá, mọi sự ngụy biện đều tan thành tro bụi trước hình ảnh sắc nét kia.
“Tôi đã biết hết,” giọng Thảo vang lên, không lớn nhưng sắc như dao, cắt vào không gian tĩnh lặng. “Từ chuyện anh ngoại tình với con bé My ở Đà Nẵng, đến chuyện anh lấy trộm hơn mười cây vàng tiết kiệm của tôi. Với tôi, người chồng tên Lâm đã chết từ lúc anh đóng nắp hộp gỗ lại rồi.”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh hoàng của Lâm, giọng nói đầy chua chát và cay đắng.
“Bàn thờ đó, là dành cho người đã chết. Anh về rồi thì tự mình nhang khói cho mình đi.””
“Câu nói của Thảo như một nhát búa cuối cùng giáng thẳng vào tâm trí đang hỗn loạn của Lâm. Anh ta lảo đảo lùi lại một bước, hai đầu gối như muốn khuỵu xuống. Tự nhang khói cho mình? Cái ý nghĩ ghê rợn đó khiến ruột gan anh ta cuộn lên. Toàn thân Lâm run rẩy, không phải vì tức giận, mà là vì một nỗi sợ hãi nguyên thủy đang bóp nghẹt lấy trái tim anh.
Anh ta không dám nhìn Thảo thêm một giây nào nữa. Ánh mắt vô cảm và giọng nói sắc lạnh của cô còn đáng sợ hơn cả hình ảnh trên bàn thờ kia. Lâm quay người, gần như là bỏ chạy ra khỏi phòng khách, lao ra khoảng sân nhỏ trước nhà. Anh ta cần không khí. Anh ta cần thoát khỏi cái không gian ngột ngạt đang tố cáo mọi tội lỗi của mình.
Đứng dưới bầu trời nhá nhem tối, Lâm vội vã rút điện thoại ra. Bàn tay anh ta run đến mức phải bấm gọi vài lần mới trúng số của My. Trong cơn hoảng loạn tột độ này, My là chiếc phao cứu sinh duy nhất mà anh ta có thể bám vào. Cô ấy là đồng minh, là người sẽ cùng anh xây dựng tương lai, là người đã nhận được sự hy sinh của anh. Cô ấy phải hiểu cho anh.
Chuông reo được hai tiếng thì đầu dây bên kia bắt máy. Giọng My lanh lảnh, có chút nũng nịu quen thuộc.
“Alo, em nghe. Sao giờ này mới gọi cho em, nhớ em hay sao?”
Nghe thấy giọng My, Lâm như người sắp chết đuối vớ được cọc, anh ta vội vàng nói, hơi thở hổn hển, đứt quãng.
“My… My à… Toang rồi em ơi! Bị phát hiện hết rồi!”
Giọng My ở đầu dây bên kia vẫn còn vẻ thờ ơ.
“Phát hiện? Phát hiện cái gì cơ? Anh nói từ từ thôi xem nào.”
“Thảo… Vợ anh… Cô ta biết hết rồi! Biết chuyện chúng mình ở Đà Nẵng, biết cả chuyện anh lấy vàng cho em. Mất hết rồi My ơi, cô ta lấy lại hết vàng rồi!” Lâm gần như gào lên trong điện thoại, giọng nói chứa đầy sự tuyệt vọng và hoảng sợ.
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt. Sự im lặng kéo dài khoảng ba, bốn giây, nhưng đối với Lâm, nó dài như cả một thế kỷ. Anh ta còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình khe khẽ từ phía My, có lẽ cô đang ở một quán bar nào đó.
Rồi, giọng My vang lên lần nữa, nhưng sự nũng nịu, ngọt ngào đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự lạnh lùng, xa cách đến phũ phàng.
“Thôi chết, thế thì rắc rối quá. Chuyện gia đình anh tự giải quyết nhé, đừng lôi em vào.”
Lâm sững người, không tin vào tai mình.
“My? Em… em nói gì thế? Chuyện này là vì chúng ta cơ mà…”
Anh ta chưa kịp nói hết câu, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, sau đó là những tiếng “tút… tút… tút…” đều đều, vô cảm.
My đã cúp máy.
Cơn choáng váng ập đến. Lâm run rẩy bấm gọi lại. Màn hình hiện lên dòng chữ “Cuộc gọi không thực hiện được”. Anh ta thử lại lần nữa, rồi lần nữa. Vẫn là kết quả đó. My đã chặn số của anh ta.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay Lâm, rơi xuống nền gạch vỡ tan. Anh ta đứng chết trân giữa khoảng sân, gương mặt biến đổi từ sững sờ, không tin nổi, rồi chuyển sang tuyệt vọng cùng cực. Anh ta đã mất tất cả. Vợ, tiền bạc, và cả người tình mà anh ta đã đánh đổi mọi thứ để có được.”
“Lâm lảo đảo bước trở vào phòng khách, gương mặt thất thần, vô hồn. Cú sốc từ My khiến anh ta mất hết sức lực, đôi chân nặng trịch như đeo đá. Thế giới của anh ta vừa sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Anh thấy Thảo vẫn đang ngồi ở bàn ăn. Không khóc lóc, không gào thét như anh ta tưởng tượng. Cô ngồi thẳng lưng, gương mặt bình thản đến đáng sợ. Sự tĩnh lặng của cô lúc này còn khiến Lâm rùng mình hơn cả một trận cuồng phong.
Thấy Lâm bước vào, Thảo không nói một lời. Ánh mắt cô lạnh lùng lướt qua bộ dạng thảm hại của anh ta, rồi cô từ tốn đẩy một tập hồ sơ đang đặt sẵn trên bàn về phía anh. Tiếng tập hồ sơ sượt trên mặt gỗ vang lên khô khốc, cắt ngang sự im lặng chết chóc trong căn phòng.
Lâm nuốt khan, run rẩy tiến lại gần. Bàn tay anh ta gần như không còn cảm giác khi lật trang bìa lên. Dòng chữ to đùng đập vào mắt anh ta: ĐƠN XIN LY HÔN. Bên dưới, ở mục người làm đơn, là chữ ký quen thuộc, sắc nét của Thảo. Vậy là hết. Hết thật rồi.
Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó. Một cảm giác bất an trỗi dậy khi anh ta thấy tập hồ sơ còn khá dày. Run rẩy lật qua tờ đơn ly hôn, trái tim Lâm như ngừng đập. Bên dưới là bản sao của một văn bản khác, với con dấu đỏ của cơ quan công an. ĐƠN TRÌNH BÁO. Nội dung: trình báo về việc mất trộm tài sản có giá trị lớn, cụ thể là hơn mười cây vàng.
Toàn thân Lâm run lên bần bật. Anh ta ngẩng phắt lên, nhìn Thảo với ánh mắt không thể tin nổi, giọng nói lạc đi vì hoảng loạn.
“Em… em định làm gì?”
Thảo cuối cùng cũng cất lời. Cô không nhìn anh, ánh mắt vẫn thờ ơ hướng về một khoảng không vô định. Giọng cô đều đều, không một chút cảm xúc, nhưng từng chữ một lại như những mũi dao găm thẳng vào tim Lâm.
“Tôi lấy lại những gì thuộc về mình và loại bỏ những gì không còn xứng đáng.”
Cô dừng lại một giây, rồi liếc nhìn Lâm, một cái nhìn sắc như dao, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Số vàng đó là tài sản trước hôn nhân của tôi, tôi có đủ giấy tờ chứng minh nguồn gốc và hóa đơn mua bán từ nhiều năm trước. Anh hiểu mà, tôi làm kế toán, giấy tờ sổ sách luôn là điểm mạnh của tôi. Hành vi của anh, pháp luật gọi là trộm cắp tài sản.”
Hai chữ “trộm cắp” giáng một đòn chí mạng vào tâm trí Lâm. Anh ta lảo đảo, hai chân mềm nhũn, phải vịn vào thành ghế mới không ngã quỵ. Giờ thì anh ta đã hiểu. Bàn thờ kia chỉ là đòn tâm lý. Tờ đơn ly hôn là dấu chấm hết cho tình nghĩa. Còn lá đơn trình báo này, đây mới chính là đòn trừng phạt thật sự mà Thảo dành cho anh. Cô không chỉ muốn kết thúc, cô muốn anh phải trả giá đắt cho sự phản bội của mình.”
“Lâm lắp bắp, cố gắng nặn ra một lời bào chữa, nhưng cổ họng anh ta nghẹn đắng, không một từ nào thoát ra được. Toàn bộ kế hoạch, sự tự tin, vẻ vênh váo của anh ta đã tan thành mây khói. Anh ta đã thua, thua một cách thảm hại trước người vợ mà anh ta luôn coi thường.
Ngay lúc đó, tiếng cửa chính bật mở một tiếng “”RẦM!”” vang dội, cắt ngang sự im lặng chết chóc.
Một người đàn ông trạc lục tuần, gương mặt vuông vức, ánh mắt sắc lẹm và dáng vẻ nghiêm nghị, bước vào. Đó là bố của Thảo. Ông không thèm liếc nhìn Lâm lấy một lần, đôi mắt chỉ dán chặt vào Thảo. Ánh mắt ông dịu lại một thoáng khi thấy con gái, một cái gật đầu khẽ như một lời khẳng định câm lặng. Ông biết tất cả mọi chuyện.
Ông bước tới bàn, đặt một túi giấy tờ khác xuống mặt gỗ, tạo ra một tiếng “cộp” khô khốc, còn đáng sợ hơn cả tiếng sập cửa.
Cuối cùng, ông mới quay người lại, đối diện với Lâm. Đôi mắt ông như hai mũi khoan xoáy thẳng vào tâm can kẻ đối diện, khiến Lâm bất giác run rẩy. Giọng ông trầm và đanh thép, không một chút cảm xúc, nhưng uy lực của nó khiến không khí trong phòng như đông đặc lại.
“”Tôi đã gọi luật sư.””
Từng chữ một vang lên rõ ràng, chắc nịch.
“”Cậu chuẩn bị đi. Không chỉ ra khỏi cái nhà này, mà còn phải đối mặt với pháp luật.””
Ông dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn của Lâm, rồi gằn từng chữ, như một lời phán quyết cuối cùng.
“”Tôi đã sai lầm khi gả con gái mình cho một kẻ như cậu.””
Câu nói cuối cùng như nhát búa tạ cuối cùng giáng xuống, đập tan nốt chút hy vọng mong manh còn sót lại trong tâm trí Lâm. Anh ta hoàn toàn sụp đổ. Anh ta không còn đứng vững nổi nữa, trượt dài xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn nhìn hai cha con Thảo. Trước mặt anh bây giờ không chỉ là một người vợ bị phản bội, mà là cả một bức tường thành kiên cố, sẵn sàng nghiền nát anh.”
“Không gian chìm vào một sự im lặng đặc quánh, nặng nề hơn cả lời mắng chửi. Thảo không hề lay động, ánh mắt cô lạnh như băng, nhìn xuyên qua Lâm như thể anh chỉ là một vệt bẩn trên sàn nhà.
Cơn sốc qua đi, bản năng sinh tồn trỗi dậy một cách hèn hạ. Lâm chợt nhận ra mình đang mất tất cả. Anh ta không thể mất cái nhà này, không thể mất đi vỏ bọc một người đàn ông thành đạt. Anh ta lồm cồm bò dậy, không, phải nói là lết trên sàn nhà, đến bên chân Thảo. Anh ta ngước khuôn mặt đẫm nước mắt và mồ hôi lên, giọng nói vỡ vụn, thảm hại.
“Thảo ơi, anh sai rồi… Anh biết anh sai rồi! Em tha cho anh lần này đi, làm ơn… Anh sẽ làm lại từ đầu, anh hứa!”
Anh ta quay sang người đàn ông đang đứng sừng sững như một vị phán quan, hai tay ôm lấy ống quần của ông.
“Bố! Bố ơi, con xin bố… Con biết con không phải thằng đàn ông tốt, nhưng xin bố cho con một cơ hội sửa sai. Con xin bố…”
Thảo lạnh lùng rút chân lại, một hành động dứt khoát không cho Lâm bất kỳ tia hy vọng nào. Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm thương của kẻ đã chà đạp lên tình yêu của mình.
Bố vợ nhìn cảnh tượng đó bằng ánh mắt khinh bỉ tột độ. Ông không phí thêm một lời nào với kẻ đang rên rỉ dưới sàn. Cánh tay rắn chắc của ông giơ lên, ngón trỏ chỉ thẳng ra phía cửa chính. Giọng ông vang lên, không một chút dao động.
“Cậu đi ngay cho khuất mắt tôi.”
Lâm sững người, van xin một cách tuyệt vọng: “Bố, đừng mà bố…”
“Đồ đạc của cậu,” ông nói tiếp, cắt ngang lời anh ta, “tôi sẽ cho người gói lại và vứt ra đường sau.”
Dứt lời, ông bước tới, túm lấy cổ áo Lâm. Sức mạnh của một người đàn ông cả đời lao động và nỗi tức giận dồn nén khiến ông lôi Lâm đứng dậy một cách dễ dàng như lôi một con rối. Lâm không kịp phản ứng, chỉ ú ớ trong cổ họng.
Một cú đẩy mạnh vào lưng. Lâm loạng choạng bước ra khỏi ngưỡng cửa, ngã sõng soài trên bậc thềm lạnh lẽo.
Cánh cửa gỗ sập lại ngay sau lưng anh, tiếng “RẦM” chát chúa như một dấu chấm hết cho cuộc đời vương giả của anh trong căn nhà này.
Lâm ngồi ngây dại bên ngoài, trên người chỉ có bộ quần áo hàng hiệu giờ đã nhăn nhúm, bẩn thỉu. Anh ta vẫn chưa thể tin được những gì vừa xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá tàn nhẫn. Trong cơn hoảng loạn tột độ, anh ta chợt nhớ đến một người. My. Đúng rồi, còn có My.
Bàn tay run rẩy, anh ta rút chiếc điện thoại ra. My. My là cứu cánh duy nhất của anh bây giờ. Cô ấy có tiền, cô ấy sẽ không bỏ rơi anh. Anh bấm gọi. Nhưng thay vì tiếng chuông chờ quen thuộc, thứ đáp lại anh chỉ là những tiếng “”tút… tút… tút…”” ngắn gọn, đều đặn và tuyệt vọng.
Anh đã bị chặn số.
Lâm sững người, chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống nền gạch. Mọi lối thoát đều đã bịt kín. Anh không còn gì cả.”
“Tiếng “tút… tút…” khô khốc, vô cảm từ chiếc điện thoại vẫn còn văng vẳng trong đầu Lâm. Anh ta ngồi chết lặng, không còn cảm nhận được cơn đau từ cú ngã, chỉ thấy một khoảng trống rỗng hoác trong lồng ngực. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống bộ quần áo hàng hiệu giờ đã xộc xệch, bám bụi.
Mới vài tiếng trước, anh ta còn là một kẻ chiến thắng trở về từ Đà Nẵng, tận hưởng cảm giác thượng đẳng khi lừa dối được người vợ quê mùa. Giờ đây, cảm giác lâng lâng đó đã tan biến, thay vào đó là sự ê chề, nhục nhã tột cùng. Anh ta là một thằng ăn mày đúng nghĩa, bị tống ra khỏi chính ngôi nhà mà anh ta từng vênh váo là của mình.
Lâm lồm cồm đứng dậy, đôi chân run rẩy. Anh ta phải đi, đi đâu cũng được, miễn là khuất khỏi con hẻm này, khuất khỏi những ánh mắt tò mò có thể xuất hiện bất cứ lúc nào sau những ô cửa sổ. Anh ta bắt đầu lê bước một cách vô định.
Những con phố về đêm lạ lẫm và đáng sợ. Tiếng gió rít qua tai như tiếng cười nhạo. Bụng Lâm bắt đầu sôi lên vì đói. Anh ta đưa tay vào túi quần theo thói quen, hy vọng tìm được chút tiền lẻ. Trống rỗng. Ví tiền, chìa khóa, tất cả đều nằm lại bên trong cánh cửa gỗ đã đóng sập. Thứ duy nhất anh có là chiếc điện thoại đã hết cả giá trị liên lạc.
Ký ức về chuyến đi 4 ngày 3 đêm xa hoa với My chợt ùa về, cay đắng như một trò đùa. Bữa tối sang trọng bên bờ biển, chai rượu vang đắt tiền, nụ cười rạng rỡ của My khi nhận quà… Tất cả giờ đây như những lưỡi dao cứa vào tâm can anh. Số vàng trộm của vợ đã tan thành mây khói, đổi lại chỉ là một cú chặn số phũ phàng và tình cảnh thê thảm này.
Điểm đến duy nhất hiện ra trong đầu anh là một cửa hàng tiện lợi sáng đèn ở góc phố. Ít nhất ở đó cũng có mái che và chút hơi ấm.
Lâm ngập ngừng đứng trước cửa kính tự động. Hình ảnh phản chiếu trong đó là một gã đàn ông thảm hại, tóc tai rối bời, áo quần nhàu nát. Anh ta hít một hơi sâu, cố gồng lên chút tự trọng cuối cùng rồi bước vào.
Tiếng chuông “ting-tong” vang lên như một sự chế giễu. Cậu nhân viên trẻ đang lau quầy hàng ngẩng lên, nhìn Lâm từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét.
Lâm lảng tránh ánh nhìn đó, vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó trên kệ hàng. Nhưng cái bụng rỗng và túi tiền trống rỗng khiến anh ta chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đi tới góc trong cùng, nơi có vài chiếc ghế nhựa cho khách ngồi lại. Anh ta kéo ghế, ngồi phịch xuống, giả vờ bấm điện thoại dù màn hình chẳng thể sáng lên.
Cậu nhân viên không rời mắt khỏi anh. Một lúc sau, cậu ta đi tới, giọng nói có phần khách sáo nhưng không giấu được vẻ khó chịu.
“Anh ơi, anh có mua gì không ạ?”
Lâm giật mình, ngẩng lên. Cổ họng anh ta khô khốc. “À… anh… anh ngồi chờ bạn một lát.”
Cậu nhân viên nhếch mép một cách kín đáo, một cái nhếch mép mà chỉ kẻ trong cuộc như Lâm mới cảm nhận được hết sự khinh bỉ. Cậu ta không nói gì thêm, quay trở lại quầy nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía Lâm.
Vài người khách khác bước vào. Một cặp đôi trẻ ríu rít chọn đồ ăn vặt, họ liếc qua Lâm rồi thì thầm với nhau điều gì đó và cười khúc khích. Một người đàn ông trung niên mặc đồ công sở mua vội một lon cà phê, ông ta nhìn Lâm với ánh mắt ái ngại xen lẫn coi thường.
Mỗi ánh mắt, mỗi tiếng thì thầm đều như một mũi kim châm vào lòng tự ái đã nát vụn của Lâm. Anh ta co người lại, gục đầu xuống bàn, hai tay ôm lấy đầu. Anh ta muốn biến mất. Đêm đầu tiên của một kẻ vô gia cư dài như cả thế kỷ, và sự trừng phạt chỉ mới bắt đầu. Dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo của cửa hàng, Lâm lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tận cùng của sự nhục nhã.”
“Ánh sáng ban mai gay gắt hắt qua ô cửa kính, chiếu thẳng vào mặt Lâm, khiến anh ta phải nheo mắt tỉnh dậy. Cả người ê ẩm, cái lạnh của đêm qua dường như đã ngấm sâu vào từng thớ thịt. Cậu nhân viên ca đêm đã về, thay vào đó là một cô gái trẻ đang bận rộn sắp xếp hàng hóa, liếc nhìn anh ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nhục nhã, nhưng cơn tuyệt vọng còn lớn hơn. Lâm sực nhớ ra chiếc điện thoại. Đó là hy vọng cuối cùng. Anh ta tìm một ổ cắm điện trống ở góc tường, cắm sạc vào, đôi mắt dán chặt vào màn hình tối đen. Phải mất vài phút dài như thế kỷ, logo quả táo mới hiện lên. Một tia hy vọng le lói. Anh ta vẫn còn công việc. Anh ta vẫn còn là trưởng phòng. Anh ta có thể vay tiền đồng nghiệp, có thể tìm một chỗ ở tạm.
Khi điện thoại khởi động xong, màn hình không hiện lên một tin nhắn mong chờ nào từ My. Chỉ có vài cuộc gọi nhỡ từ số lạ và một email. Lâm chưa kịp đọc thì điện thoại rung lên. Một số máy bàn. Anh ta ngập ngừng rồi bắt máy, cố hắng giọng cho tự nhiên nhất có thể.
“A lô, Lâm nghe.”
“Chào anh Lâm, tôi là Mai bên phòng nhân sự đây ạ,” giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia chuyên nghiệp nhưng lạnh lùng. “Phiền anh có mặt ở công ty ngay bây giờ để làm việc với ban giám đốc. Gấp ạ.”
Tim Lâm hẫng một nhịp. Gấp? Làm việc với ban giám đốc? Linh tính mách bảo anh ta một điều chẳng lành.
“À… vâng, tôi lên ngay,” anh ta đáp, cổ họng khô rát.
Lâm vội vã rút sạc, lao vào nhà vệ sinh của cửa hàng, tạt nước lạnh lên mặt hòng che đi vẻ bơ phờ, thảm hại. Anh ta vuốt lại mái tóc bết dính, chỉnh lại cổ áo sơ mi hàng hiệu đã nhàu nát. Nhìn mình trong gương, Lâm chỉ thấy hình ảnh của một kẻ thất bại thảm hại.
Vừa bước vào sảnh công ty, Lâm đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ. Vài đồng nghiệp bắt gặp anh ta, thay vì chào hỏi hồ hởi như mọi khi, họ lại lảng tránh ánh mắt, quay đi thì thầm với nhau. Mỗi tiếng xì xào như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng vốn đã rách nát của anh. Cô thư ký ở quầy lễ tân nhìn anh với ánh mắt vừa thương hại vừa tò mò, chỉ nói khẽ: “”Sếp đang đợi anh trong phòng họp.””
Lâm đẩy cửa bước vào. Bên trong, sếp của anh – một người đàn ông trung niên vốn luôn jovial – đang ngồi sau bàn, vẻ mặt căng thẳng. Bên cạnh là chị Mai phòng nhân sự, nét mặt nghiêm nghị. Không khí đặc quánh lại, ngột ngạt đến khó thở.
“Em ngồi đi, Lâm,” sếp anh lên tiếng, giọng nói không còn sự thân mật thường ngày.
Lâm kéo ghế ngồi xuống, hai bàn tay đan vào nhau, mồ hôi lạnh túa ra.
Vị sếp thở dài, đẩy gọng kính. “”Lâm này… Công ty mới nhận được một vài thông tin… phải nói là không hay lắm về chuyện cá nhân của cậu.””
Đầu óc Lâm ong lên. Anh ta biết ngay là chuyện gì. Thảo! Chắc chắn là con đàn bà đó đã làm. Cô ta không chỉ đuổi anh ra khỏi nhà mà còn muốn hủy hoại cả sự nghiệp của anh.
“Thông tin này… dù là chuyện riêng, nhưng đã bắt đầu có những lời ra tiếng vào, ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của công ty và cả vị trí của cậu,” sếp nói tiếp, ánh mắt lộ rõ vẻ khó xử. “Tôi không biết thực hư thế nào, và cũng không muốn xen vào…”
Ông ta ngừng lại, nhìn thẳng vào Lâm, ánh mắt giờ đã trở nên lạnh lùng và dứt khoát.
“Công ty quyết định tạm đình chỉ công tác của anh vô thời hạn để anh giải quyết việc riêng. Khi nào mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Từng lời, từng chữ như búa tạ nện vào đầu Lâm. Đình chỉ vô thời hạn. Cụm từ đó đồng nghĩa với việc anh đã bị sa thải một cách không chính thức. Tấm vé an toàn cuối cùng đã bị xé nát.
“Sếp… em… em…” Lâm lắp bắp, cố gắng tìm một lời biện minh nhưng cổ họng anh ta nghẹn đắng lại, không thể thốt ra thành lời.
Vị sếp xua tay, tỏ ý không muốn nghe thêm. “”Quyết định đã được đưa ra rồi. Cậu bàn giao công việc lại cho phòng ban đi. Mai, em hỗ trợ Lâm nhé.””
Nói rồi, ông ta đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng họp, bỏ lại Lâm ngồi chết trân trên ghế. Mất nhà, mất tiền, mất bồ, và giờ là mất cả việc. Trong một khoảnh khắc, Lâm không còn cảm thấy nhục nhã hay tức giận nữa. Chỉ có một sự trống rỗng kinh hoàng, như thể anh ta vừa bị cả thế giới này vứt bỏ.”
“Lâm lảo đảo bước ra khỏi phòng họp, cảm giác như một kẻ tội đồ bị dẫn ra pháp trường. Chị Mai phòng nhân sự đi bên cạnh, khuôn mặt không biểu cảm, chỉ lặp lại những thủ tục bàn giao một cách máy móc. Lâm không nghe được gì nữa. Tai anh ù đi. Mỗi bước chân qua dãy hành lang quen thuộc, nơi anh từng sải bước đầy quyền lực, giờ đây lại nặng trĩu như đeo chì. Anh không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai. Anh cảm nhận được những ánh nhìn tò mò, những tiếng xì xào phán xét đang chĩa vào lưng mình như hàng trăm mũi dao.
Anh ta hoàn thành việc bàn giao trong trạng thái vô hồn, ký vào những giấy tờ mà không cần đọc, như một cái máy. Khi cánh cửa thang máy đóng lại, tách anh ra khỏi thế giới công việc mà anh đã gầy dựng bấy lâu, Lâm mới thực sự cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Anh ta đi không mục đích trên đường phố Sài Gòn đông đúc, náo nhiệt. Tiếng còi xe, tiếng người nói cười, tất cả đều xa lạ, như thuộc về một thế giới khác. Cuối cùng, kiệt sức, Lâm ngồi sụp xuống một chiếc ghế nhựa ở một quán cà phê vỉa hè tồi tàn, gọi một ly cà phê đen đặc quánh và rẻ tiền. Vị đắng chát xộc lên cổ họng, nhưng anh chẳng còn tâm trí để cảm nhận.
Đầu óc anh quay cuồng. Mọi thứ sụp đổ quá nhanh. Thảo. Tất cả là tại con đàn bà đó! Không chỉ đuổi anh đi, không chỉ dựng bàn thờ cho anh, cô ta còn nhẫn tâm hủy hoại cả sự nghiệp của anh. Sự căm hận sôi lên trong lồng ngực, nhưng ngay lập tức bị con sóng tuyệt vọng lớn hơn nhấn chìm. Anh giờ là một kẻ trắng tay đúng nghĩa. Không nhà, không tiền, không tình, không việc.
Lâm gục đầu xuống bàn, hai tay vò lấy mái tóc rối bời. Anh ta phải làm gì bây giờ? Quay về cầu xin Thảo ư? Ý nghĩ đó vụt qua rồi bị dập tắt ngay lập tức. Lòng tự trọng của một thằng đàn ông không cho phép. Nhưng nếu không, anh sẽ đi đâu, về đâu?
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, một giọng nói trầm, dứt khoát vang lên bên tai.
“Chào anh. Anh có phải là Nguyễn Văn Lâm, sinh năm 1988 không?”
Lâm giật mình ngẩng đầu lên. Hai người đàn ông mặc sắc phục công an phường đang đứng sừng sững trước mặt anh. Tim Lâm đập thót một cái. Linh tính báo một điềm gở còn kinh khủng hơn cả việc bị đuổi việc.
“Vâng… là tôi. Có chuyện gì vậy các anh?” Lâm cố giữ giọng bình tĩnh nhưng hai bàn tay dưới gầm bàn đã nắm chặt lại, lạnh toát.
Một trong hai viên công an, người có vẻ lớn tuổi hơn, không nói gì thêm, chỉ đặt một tờ giấy được gấp tư lên mặt bàn, đẩy về phía Lâm.
“Chúng tôi gửi anh giấy triệu tập. Đúng 8 giờ sáng mai, anh có mặt tại trụ sở công an phường để làm việc.”
Giấy triệu tập? Cổ họng Lâm khô khốc. Anh run rẩy mở tờ giấy ra. Dòng chữ “CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM” và con dấu đỏ chói lọi đập vào mắt anh. Nhưng thứ khiến anh chết điếng là nội dung bên dưới: “Làm việc về đơn trình báo của công dân Phan Thị Thảo về hành vi trộm cắp tài sản.”
Phan Thị Thảo. Trộm cắp tài sản.
Từng chữ, từng chữ như những mũi khoan xoáy thẳng vào não Lâm. Hơn mười cây vàng. Anh đã nghĩ đó chỉ là chuyện vợ chồng, là mâu thuẫn gia đình. Anh chưa bao giờ nghĩ Thảo sẽ làm đến mức này. Cô ta đã thật sự muốn đẩy anh vào con đường tù tội.
Viên công an nói tiếp, giọng không chút cảm xúc: “Yêu cầu anh có mặt đúng giờ. Nếu không, chúng tôi sẽ có biện pháp áp giải.”
Lâm không nghe thấy gì nữa. Tờ giấy trên tay anh run lên bần bật. Khung cảnh xung quanh nhòe đi. Tiếng ồn ào của phố xá biến mất. Trước mắt anh chỉ còn lại hình ảnh song sắt lạnh lẽo của nhà tù. Cái lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Đây không còn là một cuộc cãi vã, một sự trả thù trẻ con nữa. Đây là pháp luật. Tờ giấy mỏng manh trên tay lúc này nặng tựa ngàn cân, là bản án tử cho tất cả những gì anh ta từng có và cả tương lai phía trước. Mọi đường lui đã bị bịt kín.”
“Cả đêm hôm đó Lâm không ngủ được. Từng lời nói của viên công an, từng chữ trong tờ giấy triệu tập cứ ám ảnh, quay cuồng trong đầu anh như một cuốn phim kinh dị. Sáng hôm sau, với bộ dạng phờ phạc, râu ria lởm chởm và đôi mắt thâm quầng, anh ta có mặt tại trụ sở công an phường đúng giờ.
Căn phòng làm việc nhỏ, ngột ngạt với ánh đèn huỳnh quang trắng ởn. Đối diện Lâm là một điều tra viên trạc ngoài bốn mươi, gương mặt nghiêm nghị nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.
“Mời anh ngồi. Anh Lâm, chúng tôi nhận được đơn trình báo của vợ anh, chị Phan Thị Thảo, về việc anh đã tự ý lấy đi hơn mười cây vàng tiết kiệm của gia đình để sử dụng vào mục đích cá nhân.”
Lâm nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Anh ta đã chuẩn bị sẵn một kịch bản trong đầu.
“Thưa cán bộ, đó… đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Vàng đó đúng là của chung hai vợ chồng, nhưng tôi chỉ tạm mượn để lo công việc chứ không có ý chiếm đoạt. Chuyện gia đình mà, đôi lúc không tránh khỏi mâu thuẫn. Tôi tin là chúng tôi có thể tự giải quyết được. Tôi chỉ cần gặp cô ấy…”
Viên điều tra viên khẽ nhếch mép, một nụ cười gần như không thể nhận ra nhưng lại đầy vẻ châm biếm. Ông ta đẩy một tập hồ sơ mỏng về phía Lâm.
“Tạm mượn để lo công việc? Anh Lâm, công việc của anh là đưa cô nhân tình tên My đi nghỉ dưỡng 4 ngày 3 đêm ở Đà Nẵng, ở trong resort năm sao và mua sắm hàng hiệu sao? Chúng tôi không nghĩ đây là cách người ta ‘lo công việc’.”
Lâm sững người. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau gáy. Sao họ biết cả tên My? Sao họ biết cả chuyến đi? Anh ta lắp bắp:
“Tôi… tôi… Tôi thừa nhận mình đã sai lầm. Tôi đã phản bội vợ tôi. Nhưng chuyện lấy vàng… thật sự chỉ là bộc phát. Tôi sẽ trả lại hết, tôi hứa! Xin cán bộ cho tôi một cơ hội, để tôi được gặp Thảo, tôi sẽ quỳ xuống xin cô ấy tha thứ…”
Viên điều tra viên lắc đầu, giọng nói vẫn đều đều nhưng từng chữ lại như một nhát dao đâm vào hy vọng cuối cùng của Lâm.
“Anh nghĩ chị Thảo sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh sao? Anh Lâm, có lẽ anh chưa thực sự hiểu người vợ đã chung sống với mình bấy lâu nay.”
Ông ta dừng lại một giây, nhìn thẳng vào mắt Lâm.
“Chị Thảo không phải mới phát hiện anh ngoại tình sau chuyến đi Đà Nẵng đâu. Chị ấy đã biết chuyện này được sáu tháng rồi.”
“Cái gì?” Lâm gần như hét lên. “Không… không thể nào! Cô ấy… cô ấy rất hiền lành, nếu biết chuyện cô ấy đã làm ầm lên từ lâu rồi! Sáu tháng qua cô ấy vẫn bình thường, vẫn nấu cơm, giặt đồ cho tôi…”
“Đó chính là điểm đáng sợ nhất, anh Lâm ạ.” Viên điều tra viên ngả người ra sau ghế. “Chính vì chị ấy không nói gì nên anh mới chủ quan đến thế. Sáu tháng qua, chị ấy đã âm thầm lắp camera giấu kín trong nhà. Chị ấy ghi âm lại tất cả những cuộc điện thoại mùi mẫn của anh và cô My. Chị ấy thu thập từng hóa đơn, từng bằng chứng anh lén lút dùng tiền chung cho nhân tình.”
Ông ta chỉ vào tập hồ sơ.
“Tất cả đều nằm trong này. Cả video quay lại cảnh anh mở hộp gỗ, lấy từng cây vàng một cách rành rọt trước khi đi ‘công tác đột xuất’. Vợ anh làm kế toán, anh biết mà. Cô ấy cẩn thận và tính toán đến từng chi tiết. Cô ấy biết, nếu chỉ làm ầm lên chuyện ngoại tình, anh sẽ chối cãi, sẽ xin lỗi rồi lại ngựa quen đường cũ. Cô ấy cần một cú đòn chí mạng. Một hành vi phạm pháp không thể chối cãi.”
Lâm chết lặng. Toàn thân anh ta run lên. Não bộ không thể tiếp nhận nổi sự thật kinh hoàng này. Sáu tháng. Suốt sáu tháng trời, anh ta sống trong một vở kịch mà chính mình là thằng hề duy nhất không biết kịch bản. Mỗi bữa cơm Thảo nấu, mỗi lời hỏi han quan tâm, mỗi cử chỉ dịu dàng… tất cả đều là một phần trong kế hoạch trả thù tàn khốc của cô.
Sự hiền lành, cam chịu mà anh vẫn luôn coi thường, thật ra chỉ là vỏ bọc cho một quyết tâm sắt đá, một sự kiên nhẫn lạnh lùng của kẻ đi săn đang chờ con mồi sập bẫy. Anh đã nghĩ mình là kẻ thống trị trong cuộc hôn nhân này, nhưng hóa ra, anh chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của Thảo. Anh gục mặt xuống bàn, tiếng nấc nghẹn uất không thành lời. Cái lạnh buốt không phải đến từ căn phòng điều tra, mà đến từ sự thật tàn khốc về người vợ mà anh đã khinh rẻ và phản bội. Mọi thứ đã được định đoạt từ rất lâu rồi.”
“Lâm bước ra khỏi trụ sở công an như một kẻ mất hồn. Ánh nắng ban trưa chói gắt tát vào mặt anh ta, khiến cơn choáng váng càng thêm dữ dội. Thế giới xung quanh vẫn vận hành, xe cộ vẫn qua lại, tiếng người vẫn ồn ào, nhưng tất cả đối với Lâm giờ đây chỉ là những âm thanh vọng lại từ một cõi xa xăm. Anh ta đã bị đánh bại. Bị đánh bại một cách thảm hại bởi chính người vợ mà anh ta từng nghĩ hiền như đất, muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được.
Anh ta run rẩy rút điện thoại, bấm số của My. Không một tín hiệu, chỉ có tiếng tút dài vô vọng. Anh ta gọi lại, lần nữa, rồi lần nữa. Vô ích. Có lẽ cô ta đã biết chuyện. Có lẽ cô ta đã cao chạy xa bay cùng với số quà hàng hiệu đắt tiền mà anh ta đã mua cho. Sự thật phũ phàng như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt. Anh ta đã đánh đổi tất cả để chạy theo một ảo ảnh, một bong bóng xà phòng đẹp đẽ nhưng chạm vào là vỡ tan.
Tuyệt vọng, Lâm bấm số của Thảo. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Giọng nói vô cảm của tổng đài như lời tuyên án cuối cùng. Anh ta đã bị loại bỏ khỏi cuộc đời cô.
Không nhà để về, không tiền trong túi, không một ai để bấu víu. Giữa thành phố rộng lớn, Lâm lần đầu tiên cảm thấy mình bơ vơ và nhỏ bé đến đáng thương. Trong cơn quẫn trí, hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu anh ta là ngôi nhà cũ ở quê. Nơi có bố, có mẹ. Nơi duy nhất trên đời này có thể còn dung chứa anh.
Chuyến xe khách ọp ẹp đưa Lâm về quê trong một buổi chiều nhá nhem. Anh ta bước xuống xe với bộ dạng thảm hại, quần áo xộc xệch từ hôm qua, gương mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu vì một đêm thức trắng và một ngày kinh hoàng.
Căn nhà cấp bốn quen thuộc hiện ra trước mắt. Mẹ anh, đang lúi húi cho đàn gà ăn ngoài sân, ngẩng lên khi nghe tiếng cổng kẽo kẹt. Bà sững người khi thấy bộ dạng của con trai.
“Lâm? Trời đất ơi, con làm sao thế này? Sao lại về mà không báo trước một tiếng?”
Bà vội vàng chạy lại, nắm lấy tay con trai. Nhưng Lâm chỉ im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Bố anh, một người đàn ông khắc khổ với nước da sạm nắng, từ trong nhà bước ra. Ông nheo mắt nhìn con trai, cảm nhận ngay có điều chẳng lành.
“Có chuyện gì?” Giọng ông trầm và cộc lốc.
Vào trong nhà, ngồi trên bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, Lâm không thể che giấu được nữa. Anh ta gục đầu, kể lại mọi chuyện trong tiếng nấc nghẹn. Từ chuyện ngoại tình với My, chuyến đi Đà Nẵng, việc trộm hơn mười cây vàng của vợ, cho đến việc Thảo đã giăng sẵn một cái bẫy hoàn hảo và tờ giấy triệu tập của công an.
Không khí trong nhà đặc quánh lại. Mẹ Lâm chết lặng, hai tay bà run rẩy bưng lấy miệng. Còn bố anh, gương mặt ông từ ngạc nhiên chuyển sang sững sờ, rồi tím lại vì giận dữ. Ông không nói một lời nào. Khi Lâm vừa dứt câu cuối cùng, một cái bóng vung lên.
CHÁT!
Một cái tát trời giáng in hằn năm ngón tay lên má Lâm, khiến anh ta ngã nhào khỏi ghế. Đầu óc Lâm ong ong, bên tai chỉ còn nghe tiếng rít của cha mình, giọng ông run lên vì tức giận và thất vọng tột cùng.
“Đồ bất nhân! Đồ mất dạy! Tao nuôi mày ăn học thành người để mày đi làm cái thứ trộm cắp, đốn mạt này à?”
Ngay lúc đó, mẹ anh mới oà lên khóc nức nở. Tiếng khóc của bà xé tan cả không gian tĩnh lặng của làng quê. Bà vừa đấm thùm thụp vào ngực mình vừa nấc lên từng tiếng.
“Trời ơi là trời! Sao mày lại làm ra cái chuyện thất đức thế hả con? Giờ thì nhà này biết giấu mặt vào đâu? Hàng xóm láng giềng người ta nhìn vào mặt bố mẹ mà sống thế nào đây hả con ơi!”
Lâm nằm sõng soài trên nền gạch hoa cũ lạnh ngắt, một bên má nóng rát, bên tai là tiếng gầm của cha và tiếng khóc ai oán của mẹ. Anh ta đã nghĩ đây là nơi trú ẩn cuối cùng, nhưng không, đây chính là nơi phán xét sau cùng. Nỗi nhục nhã ê chề bao trùm lấy anh. Anh ta không chỉ tự hủy hoại đời mình, mà còn bôi tro trát trấu lên cả danh dự của gia đình.”
“Cơn giận dữ của người cha già không kéo dài lâu. Nó nhanh chóng bị thay thế bởi một nỗi tuyệt vọng nặng trĩu, đặc quánh như không khí trong căn nhà cấp bốn. Tiếng khóc của người mẹ cũng ngớt dần, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn đứt quãng. Họ nhìn đứa con trai duy nhất đang nằm co quắp trên nền đất, và cái tương lai tù tội của nó hiện ra rõ mồn một.
Sau một đêm dài không ngủ, khi những vệt nắng yếu ớt đầu tiên len vào qua khe cửa, bố Lâm mới lên tiếng. Giọng ông khản đặc, không còn sự phẫn nộ, chỉ còn nỗi mệt mỏi rã rời.
“Chỉ còn một cách. Bán mảnh đất ở ngoài đê.”
Mẹ Lâm giật mình, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn chồng.
“Ông nói gì vậy? Đó là mảnh đất hương hỏa, là của hồi môn bố mẹ cho tôi…”
“Thế bà muốn nó đi tù à?” Bố Lâm gắt lên, nhưng rồi giọng lại chùng xuống. “Danh dự cả đời tôi, bây giờ cũng đã vứt đi rồi. Một mảnh đất thì có là gì. Phải có tiền, may ra con Thảo nó mới nguôi giận mà rút đơn.”
Quyết định được đưa ra trong sự đau đớn. Mảnh đất mà cả đời họ chắt bóp gìn giữ đã được bán đi một cách chóng vánh, với một cái giá bị ép đến tận cùng. Cầm cọc tiền dày cộm trên tay mà lòng người cha già nặng như đeo đá. Đó không phải là tiền, đó là danh dự, là mồ hôi, là cả phần đời còn lại của vợ chồng ông.
Chiều hôm đó, ông mặc chiếc áo sơ mi đã sờn vai nhưng được là phẳng phiu nhất, một mình đi xe máy đến nhà Thảo. Căn nhà của cô nằm trong một con ngõ nhỏ, yên tĩnh. Đứng trước cánh cổng sắt, người đàn ông cả đời ngẩng cao đầu ấy cảm thấy hai đầu gối mình run rẩy. Ông hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự tủi nhục đang dâng lên trong lồng ngực rồi mới dám đưa tay lên bấm chuông.
Thảo ra mở cửa. Cô sững người khi thấy bố chồng cũ. Gương mặt cô không còn vẻ hiền lành, cam chịu ngày xưa, thay vào đó là sự lạnh lùng, xa cách. Cô không mời ông vào nhà, chỉ đứng chặn ở cửa.
“Bác đến đây có việc gì ạ?”
Bố Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt con dâu. Ông lúng túng đưa chiếc túi vải đựng đầy tiền ra trước mặt cô.
“Bác… Bác đến thay mặt thằng Lâm… xin lỗi cháu.”
Ông đặt chiếc túi lên chiếc ghế đá ngoài sân. Âm thanh cọc tiền va vào mặt đá nghe khô khốc.
“Gia đình bác đã bán đất… có một chút tiền, mong đền bù cho những thiệt thòi của cháu. Cháu cầm lấy, rồi…”
Ông ngập ngừng, cổ họng khô khốc. Cuối cùng, không thể kìm nén được nữa, người đàn ông mạnh mẽ ấy bật ra một câu nói nghẹn ngào, giọng run lên vì bất lực và xấu hổ.
“Cháu Thảo, bác xin lỗi cháu. Mong cháu cho nó một con đường sống.”
Ông cúi gằm mặt xuống, đôi vai gầy guộc run lên bần bật. Thảo lặng yên nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn chiếc túi vải trên ghế đá. Ánh mắt cô vẫn lạnh như băng, không một gợn sóng cảm xúc. Sự đau khổ của ông dường như không thể chạm tới bức tường thành kiên cố mà cô đã dựng lên.”
“Sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt. Thảo không đỡ người đàn ông đang cúi rạp người trước mặt mình. Cô chỉ lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không đổi, giọng nói lạnh lùng và rành rọt, cắt đứt không khí đặc quánh.
“Bác về đi ạ. Chuyện tiền nong, bồi thường không thể nói suông thế này được.”
Bố Lâm ngẩng lên, đôi mắt già nua ngấn nước, đầy vẻ cầu khẩn.
“Thảo à, bác…”
Thảo cắt ngang, giọng kiên quyết không cho phép chen vào.
“Ngày mai, cháu sẽ hẹn luật sư của cháu. Hai bác hãy đến văn phòng luật sư. Chúng ta sẽ nói chuyện một lần cho dứt điểm, có giấy trắng mực đen.”
Nói rồi, cô quay người, đóng sập cánh cổng lại, để lại người đàn ông già nua chết lặng bên chiếc túi vải và nỗi tủi nhục ê chề.
Sáng hôm sau, tại một văn phòng luật sư nhỏ nằm trên con phố đông đúc, không khí lại càng thêm căng thẳng. Bố mẹ Lâm ngồi co rúm trên ghế, gương mặt phờ phạc, lo lắng. Đối diện họ là Thảo, lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình thản đến đáng sợ. Vị luật sư trẻ tuổi ngồi ở giữa, lật giở tập hồ sơ.
Sau khi xác nhận lại số tiền bồi thường mà gia đình Lâm mang đến – đúng bằng giá trị của hơn mười cây vàng đã mất – vị luật sư quay sang Thảo.
“Chị Thảo, phía gia đình anh Lâm đã có thiện chí bồi thường toàn bộ thiệt hại. Theo quy định, nếu chị đồng ý viết đơn bãi nại, đây sẽ là một tình tiết giảm nhẹ rất quan trọng cho anh Lâm khi tòa xét xử.”
Bố mẹ Lâm nín thở, hai đôi mắt dán chặt vào Thảo, chờ đợi một sự phán quyết.
Thảo hít một hơi thật sâu. Cô không nhìn vị luật sư, mà nhìn thẳng vào bố mẹ chồng cũ, giọng nói vang lên rõ ràng, đanh thép trong căn phòng im ắng.
“Thưa luật sư, thưa hai bác. Cháu sẽ nhận số tiền này.”
Mẹ Lâm khẽ thở phào, một tia hy vọng le lói.
Nhưng Thảo nói tiếp, từng lời như một nhát dao khắc sâu vào tâm can họ.
“Cháu nhận, không phải vì thương xót hay tha thứ cho anh Lâm. Cháu nhận vì đó là mồ hôi nước mắt của cháu, là tiền cháu làm kế toán vất vả bao năm mới dành dụm được. Nó thuộc về cháu.”
Cô dừng lại một nhịp, để cho những lời nói của mình ngấm vào không khí.
“Và cháu cũng sẽ viết đơn bãi nại để anh ta được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.”
Đến lúc này, bố mẹ Lâm mới thực sự tin rằng con trai mình đã được cứu. Mẹ Lâm chắp hai tay lại, định nói lời cảm ơn thì Thảo đã giáng đòn quyết định cuối cùng, lạnh lùng và dứt khoát.
“Nhưng, đơn ly hôn thì không bao giờ rút lại.”
Câu nói như một gáo nước đá dội thẳng vào niềm hy vọng vừa nhen nhóm. Thảo nhìn thẳng vào đôi mắt sững sờ của họ, ánh mắt cô lần đầu tiên trong suốt thời gian qua ánh lên một tia cảm xúc phức tạp. Đó không phải là tình yêu, cũng chẳng phải hận thù, mà là một sự thương cảm cuối cùng.
“Cháu làm vậy, không phải vì còn thương anh ta. Cháu chỉ không muốn hai bác, ở cái tuổi này rồi, lại phải khổ sở vì một đứa con bất hiếu. Anh ta phải trả giá cho hành động của mình, nhưng hai bác thì vô tội.”
Nói rồi, không một chút do dự, Thảo cầm lấy cây bút luật sư đưa. Nét mực đen rành rọt ký lên biên bản nhận tiền và tờ đơn bãi nại. Mỗi một nét chữ là một nhát cắt đoạn tuyệt với quá khứ đau khổ, đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân mà cô đã từng vun vén bằng cả thanh xuân.”
“Đúng như lời luật sư nói, lá đơn bãi nại của Thảo đã trở thành tình tiết giảm nhẹ quan trọng nhất. Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Lâm cúi gằm mặt nghe tòa tuyên án. Án tù treo. Kèm theo đó là một khoản tiền phạt hành chính không nhỏ. Thoát khỏi cảnh tù tội, nhưng một bản án vô hình còn nặng nề hơn đã đóng sầm lên cuộc đời anh ta.
Tin tức Lâm, một trưởng phòng kinh doanh, vướng vào vòng lao lý vì trộm vàng của vợ để bao bồ nhí lan đi nhanh hơn cả cháy rừng. Công ty lập tức ra quyết định sa thải anh với lý do “ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín và hình ảnh công ty”. Cánh cửa sự nghiệp mà Lâm đã mất cả chục năm gầy dựng bỗng chốc sụp đổ tan tành. Anh mất việc.
Cùng lúc đó, tờ giấy triệu tập của tòa án về việc ly hôn được gửi đến. Thảo không cho anh ta một cơ hội nào. Cô dứt khoát và lạnh lùng đến tàn nhẫn. Anh mất vợ.
Từ một người đàn ông bảnh bao, luôn là niềm tự hào của bố mẹ, Lâm trở thành nỗi ô nhục của cả dòng họ. Anh không dám về nhà, cũng chẳng dám gặp mặt bạn bè. Mỗi ánh mắt nhìn anh đều như một mũi dao xoáy sâu vào sự hèn hạ. Anh mất danh dự.
Cầm số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại để nộp phạt, Lâm trắng tay theo đúng nghĩa đen. Tấm bằng đại học danh giá giờ đây trở thành một tờ giấy lộn khi không một công ty nào dám nhận một kẻ có tiền án trộm cắp. Những bộ vest đắt tiền bị xếp xó, thay vào đó là những bộ quần áo rẻ tiền mua vội ở chợ.
Cuộc sống buộc Lâm phải lao vào những công việc mà trước đây có nằm mơ anh cũng không nghĩ mình sẽ phải làm. Anh xin vào làm phụ hồ cho một công trường xây dựng gần đó. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, tấm lưng quen ngồi ghế da trong phòng máy lạnh giờ phải oằn xuống vác từng bao xi măng nặng trĩu. Gương mặt bảnh bao ngày nào giờ hốc hác, đen sạm vì nắng gió. Đôi bàn tay quen cầm bút ký hợp đồng giờ chai sạn, thô ráp, hằn lên những vết sẹo mới.
Trưa, trong khi những người thợ khác túm tụm ăn cơm, nói cười rôm rả, Lâm lại lủi ra một góc khuất, một mình ăn hộp cơm bụi. Vị mặn của mồ hôi hòa cùng vị nhạt thếch của thức ăn trôi tuột xuống cổ họng đắng ngắt.
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi sáng bóng đỗ lại bên kia đường. Cửa xe mở ra, Thảo bước xuống. Cô không còn vẻ khắc khổ, u uất như trước. Trái lại, cô mặc một chiếc váy công sở thanh lịch, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ tự tin, bình thản. Cô bước vào một quán cà phê sang trọng đối diện công trường.
Lâm chết sững. Anh vội vàng quay mặt đi, giấu mình sau đống gạch vữa, chỉ sợ Thảo nhận ra gã đàn ông lem luốc, thảm hại này chính là người chồng từng đầu ấp tay gối với cô. Anh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cô, rồi lại cúi xuống nhìn hộp cơm trên tay mình, nhìn đôi bàn tay lấm lem bụi bẩn. Một cảm giác nhục nhã ê chề dâng lên, nhấn chìm anh ta. Đây chính là cái giá phải trả. Mọi thứ anh ta từng có, giờ đây ở ngay trước mắt, nhưng lại xa vời như ở một thế giới khác.”
“Sáu tháng đằng đẵng trôi qua, dài như cả thế kỷ đối với kẻ đang chìm dưới đáy xã hội như Lâm, nhưng lại thoáng như một giấc mơ đẹp với Thảo.
Trên một con phố nhỏ yên tĩnh, một tiệm bánh xinh xắn với tấm biển gỗ mộc mạc “”Tiệm bánh An”” đã trở thành địa chỉ quen thuộc của nhiều người. Không ai còn nhận ra cô chủ tiệm chính là người vợ khắc khổ, u uất ngày nào. Thảo của hiện tại đã lột xác hoàn toàn. Mái tóc dài thướt tha, nặng trĩu ưu phiền đã được cắt phăng, thay bằng kiểu tóc tém cá tính, tôn lên chiếc cổ cao và gương mặt thanh thoát. Cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ một lớp nền mỏng và chút son môi màu đỏ đất, đủ để làm gương mặt sáng bừng sức sống.
Cô mặc một chiếc tạp dề màu be sạch sẽ bên ngoài chiếc váy suông đơn giản nhưng tinh tế. Đôi tay từng chỉ quen gõ bàn phím và ký sổ sách kế toán, giờ đây thoăn thoắt trang trí những chiếc bánh kem tinh xảo. Cô di chuyển trong tiệm, lúc thì niềm nở chào khách, lúc lại nhẹ nhàng hướng dẫn cô nhân viên trẻ cách trưng bày bánh. Mọi cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin, chủ động.
Và quan trọng nhất, nụ cười đã thực sự trở lại trên môi cô. Đó không phải nụ cười gượng gạo để che giấu nỗi đau, mà là nụ cười lấp lánh trong ánh mắt, xuất phát từ sự bình yên trong tâm hồn. Nụ cười của một người đàn bà đã tìm thấy tự do và hạnh phúc từ chính đôi tay mình, từ số tiền mồ hôi nước mắt mà cô đã dũng cảm đòi lại. Công việc kinh doanh thuận lợi, mỗi chiếc bánh bán đi không chỉ mang về lợi nhuận, mà còn là một viên gạch xây nên cuộc đời mới của cô.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Lâm đang vật lộn với cuộc sống. Sau vài tháng làm phụ hồ, sức lực anh ta cạn kiệt. Lâm chuyển sang làm shipper, rong ruổi trên chiếc xe máy cũ mèm khắp các nẻo đường. Gương mặt từng là niềm tự hào giờ đen sạm, hốc hác, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ mệt mỏi và chán chường.
Tiếng chuông báo đơn hàng mới vang lên từ chiếc điện thoại kẹp ở đầu xe. Lâm liếc nhìn địa chỉ nhận hàng: “”Tiệm bánh An””. Một cái tên bình thường. Anh ta nổ máy, len lỏi qua dòng xe cộ đông đúc.
Khi dừng xe trước cửa tiệm, Lâm sững người. Một cảm giác quen thuộc mơ hồ ập đến. Qua lớp cửa kính trong veo, lấp lánh ánh đèn vàng ấm áp, anh ta thấy một bóng dáng đang xoay người lại, nở nụ cười rạng rỡ với khách hàng.
Là Thảo.
Lâm chết điếng. Toàn thân anh ta đông cứng lại. Mái tóc đó, nụ cười đó, thần thái đó… Đó là Thảo, nhưng cũng không phải là Thảo mà anh ta từng biết. Người phụ nữ trước mắt anh ta tràn đầy năng lượng, xinh đẹp và tự tin một cách xa lạ. Anh ta liếc nhìn tấm biển hiệu. “”An””. Là bình an. Cái tên như một mũi dao đâm thẳng vào lồng ngực đang trống rỗng của anh ta.
Đúng lúc đó, Thảo tình cờ liếc mắt ra ngoài. Ánh mắt hai người suýt chạm nhau. Lâm giật bắn mình, vội vàng cúi gằm mặt xuống, kéo sụp chiếc mũ bảo hiểm che đi gương mặt mình. Tim anh ta đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác nhục nhã, xấu hổ và tiếc nuối cuộn trào, còn dữ dội hơn cả lần anh ta thấy cô ở quán cà phê sáu tháng trước.
Anh ta run rẩy mở điện thoại, bấm nút “”Hủy đơn hàng”” với lý do “”xe hỏng””. Không dám nán lại một giây nào nữa, Lâm vặn ga, chiếc xe cũ gầm lên một tiếng thảm hại rồi lao đi như chạy trốn. Trong gương chiếu hậu, hình ảnh tiệm bánh và bóng dáng Thảo nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất, giống như cái thế giới hạnh phúc mà anh ta đã từng có và tự tay vứt bỏ.”
“Cuộc chạy trốn khỏi tiệm bánh An hôm đó đã trở thành một vết sẹo không bao giờ lành trong tâm trí Lâm. Vài tháng tiếp theo, cuộc đời anh ta tiếp tục tuột dốc không phanh. Công việc shipper bấp bênh không đủ sống, chiếc xe máy cũ hỏng hóc liên miên, cuối cùng anh ta phải bán nó đi để trả nợ. Giờ đây, Lâm làm phu vác ở một khu chợ đầu mối xập xệ, nơi mùi ẩm mốc, mùi cá tanh và mồ hôi người trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt.
Một buổi chiều cuối năm, trời đổ mưa như trút nước. Cơn mưa xối xả biến khu chợ vốn đã nhếch nhác thành một vũng bùn lầy lội. Lâm, mình trần mặc mỗi chiếc quần đùi cũ rách, đang gồng mình vác một bao tải gạo nặng trĩu từ trên xe tải xuống. Nước mưa lạnh buốt quất vào tấm lưng gầy trơ xương, đôi chân trần của anh ta lún sâu trong bùn đất. Gương mặt hốc hác, đen sạm vì sương gió, giờ đây ướt sũng, mệt mỏi đến cùng cực. Anh ta không còn là Lâm của ngày xưa nữa, chỉ là một cái bóng vật vờ, tồn tại qua ngày bằng sức lao động rẻ mạt.
Khi anh ta vừa đặt bao gạo xuống, thở hổn hển, một chiếc ô tô màu trắng sang trọng từ từ tiến vào con hẻm chợ. Chiếc xe sạch sẽ, bóng loáng tương phản một cách nghiệt ngã với khung cảnh bẩn thỉu xung quanh. Nó di chuyển chậm rãi, cẩn thận né những vũng nước đục ngầu. Theo phản xạ, Lâm ngước nhìn lên.
Và rồi, anh ta chết lặng.
Qua làn kính trong vắt không một gợn nước mưa, anh ta nhìn thấy Thảo. Cô đang ngồi ở ghế lái. Mái tóc tém cá tính, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà thanh thoát, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng khi đang nói chuyện điện thoại qua tai nghe bluetooth. Trông cô thật rạng rỡ, thật xinh đẹp, toát lên một khí chất tự tin và bình yên mà Lâm chưa bao giờ thấy trước đây. Cô hoàn toàn không nhận ra gã đàn ông rách rưới, thảm hại đang đứng cách đó vài mét chính là chồng cũ của mình. Thế giới của cô bây giờ là chiếc xe hơi ấm áp, là công việc kinh doanh thành công, là nụ cười hạnh phúc. Còn thế giới của anh là cơn mưa lạnh lẽo và những bao hàng nặng trĩu trên vai.
Khoảnh khắc đó, chiếc xe lướt qua. Lâm vội vàng cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn theo. Anh ta sợ, sợ cô vô tình quay lại và nhìn thấy bộ dạng của anh bây giờ. Một nỗi nhục nhã buốt tận xương tủy dâng lên, bóp nghẹt lấy cổ họng anh ta. Nước mắt bắt đầu trào ra, nóng hổi, rồi nhanh chóng hòa vào dòng nước mưa lạnh lẽo đang chảy ròng ròng trên mặt. Anh ta đứng bất động giữa trời mưa, mặc cho những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Hơn mười cây vàng. Chuyến đi Đà Nẵng xa hoa. Những lời đường mật của My. Tất cả lướt qua tâm trí Lâm như một cuốn phim câm vô nghĩa. Anh ta đã từng nghĩ rằng vàng là thứ quý giá nhất, là thứ có thể mua được tất cả. Nhưng bây giờ, nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất xa, anh ta mới đau đớn nhận ra. Thứ anh ta ném đi không chỉ là những thỏi vàng vô tri. Anh ta đã ném đi người phụ nữ sẵn sàng cùng mình đi qua giông bão, ném đi mái ấm, ném đi sự tử tế và lòng tin cuối cùng mà một người có thể dành cho mình. Anh đã đánh mất cả một gia tài, một gia tài mang tên Thảo.
—
Cơn mưa rồi cũng tạnh, trả lại cho thành phố vẻ trong trẻo vốn có, nhưng cơn bão trong lòng Lâm thì chẳng bao giờ nguôi. Anh ta chỉ là một trong vô vàn những câu chuyện về sự lựa chọn và trả giá. Cuộc đời vốn dĩ công bằng theo một cách rất riêng của nó. Thảo, sau khi bước ra từ đống tro tàn của sự phản bội, đã không chọn cách gục ngã hay thù hận. Cô chọn cách vun trồng lại khu vườn của chính mình, biến nỗi đau thành sức mạnh. Tiệm bánh An không chỉ là một cơ sở kinh doanh, nó là biểu tượng cho sự tái sinh, cho cái giá của sự nỗ lực và lòng tự trọng. Hạnh phúc của cô không đến từ việc trả thù Lâm, mà đến từ việc tìm thấy giá trị của bản thân và xây dựng một cuộc sống mà cô xứng đáng có được.
Còn Lâm, anh ta đã có được thứ mình muốn – vàng và sự hưởng thụ chớp nhoáng – nhưng lại phải trả một cái giá quá đắt. Cái giá đó không được đo bằng tiền, mà bằng những tháng ngày dằn vặt, bằng sự khinh bỉ của chính mình và bằng sự hối tiếc muộn màng khi nhận ra giá trị thực sự của những gì đã mất. Vàng có thể mua được một chuyến nghỉ dưỡng ở Đà Nẵng, nhưng không thể mua được một cái nắm tay ấm áp trong đêm mưa. Vàng có thể mua được sự ngưỡng mộ giả tạo, nhưng không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn. Bài học mà Lâm nhận được là bài học đắt giá nhất, được đánh đổi bằng cả tương lai và nhân phẩm. Và trong cái thành phố rộng lớn này, hai cuộc đời, từng là một, giờ đây rẽ về hai hướng ngược chiều, một hướng về phía bình minh rực rỡ, một hướng chìm sâu vào màn đêm của sự hối tiếc triền miên.”

