“Bạn thân đến nhà ăn tối, tôi rơi đũa cúi xuống nhặt thì nhìn thấy cảnh không thể tin nổi, lập tức tôi hất đổ bàn ăn…
Tôi và Hương là bạn thân từ hồi đại học. Ra trường, tôi lấy chồng trước, Hương vẫn độ/c thâ/n, thỉnh thoảng ghé nhà tôi ăn tối. Chồng tôi – anh Hoàng – làm kỹ sư xây dựng, ít nói nhưng chu đáo. Hương thường khen tôi tốt số vì lấy được người chồng như anh.
Hôm đó là thứ sáu, Hương gọi điện rủ tôi đi ăn lẩu nhưng tôi t/ừ ch/ối vì đã chuẩn bị cơm tối. Không ngờ cô ấy bảo sẽ ghé nhà tôi ăn cùng cho vui. Tôi cũng vui vẻ đồng ý.
Khoảng 6 giờ, Hương tới. Tôi dọn ra mâm cơm gồm canh chua cá, thịt rang cháy cạnh, đĩa rau muống luộc và bát nước mắm tỏi ớt. Chồng tôi từ phòng ngủ bước ra, thấy Hương thì khẽ gật đầu chào, rồi ngồi xuống bàn.
Trong bữa ăn, Hương liên tục gắp đồ ăn cho chồng tôi. Tôi thấy hơi kh/ó c/hịu nhưng nghĩ chắc cô ấy chỉ vô tư như mọi khi. Tôi gắp miếng thịt, chẳng may đá/nh rơi đũa xuống sàn. Tôi cúi xuống nhặt, định đứng dậy đi rửa thì bất chợt, tôi sữ/ng ngư/ời.
Dưới gầm bàn, tôi thấy bàn tay Hương đang…”
“…đang đặt trên đùi của Hoàng. Không, không chỉ đặt trên đùi. Bàn tay thon dài với bộ móng được sơn đỏ cẩn thận của Hương đang từ từ, trơ trẽn vuốt ve dọc theo bắp đùi của chồng cô, mỗi lúc một tiến lên cao hơn.
Không khí trong lồng ngực cô như bị rút cạn. Cô ngẩng phắt lên, ánh mắt kinh hoàng nhìn thẳng vào Hoàng. Anh ta vẫn đang gắp một miếng thịt rang cháy cạnh, gương mặt lạnh tanh không một gợn cảm xúc, như thể bàn tay đang mơn trớn trên người mình chỉ là không khí. Anh ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Phía đối diện, Hương vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, cất giọng trong trẻo.
“”Mày sao thế? Tìm thấy đũa chưa mà ngồi dưới đó lâu vậy?””
Giọng nói ấy, từng là thân thương, giờ đây nghe như hàng ngàn mũi kim châm vào tai cô. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tất cả là giả dối! Tình bạn thân thiết, sự ngưỡng mộ của Hương dành cho chồng cô, cả vẻ ngoài ít nói,
chu đáo của Hoàng… tất cả chỉ là một màn kịch hoàn hảo.
Trái tim cô như ngừng đập, rồi lại quặn thắt một cách đau đớn. Hơi thở trở nên gấp gáp. Cơn sốc ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một ngọn lửa giận dữ bùng lên thiêu đốt tâm trí. Cô không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.
Cô chống tay xuống sàn, dùng hết sức bình sinh bật mạnh dậy. Cả cơ thể cô va vào cạnh bàn.
RẦM!
Mâm cơm bị hất tung lên không trung. Bát canh chua cá vỡ tan tành, nước canh nóng bắn tung tóe. Đĩa thịt rang, đĩa rau muống, bát nước mắm… tất cả đổ nhào xuống sàn nhà, tạo ra một mớ hỗn độn kinh hoàng.
Hoàng và Hương giật nảy mình, mặt tái đi vì kinh ngạc. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
Giữa đống đổ nát, cô đứng đó, mái tóc rối bời, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Ánh mắt cô rực lửa, nhìn chằm chằm vào hai kẻ phản bội trước mặt, hai con người mà cô từng yêu thương và tin tưởng nhất.”
“Tiếng loảng xoảng chói tai tan vào không khí đặc quánh. Sự im lặng đột ngột sau đó còn đáng sợ hơn. Giữa sàn nhà gạch men trắng, một bãi chiến trường kinh hoàng hiện ra. Nước canh chua đỏ au loang lổ, những miếng cá vỡ nát, thịt rang cháy cạnh văng tung tóe lẫn với mảnh bát đĩa vỡ sắc lẹm. Mùi thức ăn, mùi nước mắm, mùi của sự đổ vỡ sộc thẳng vào mũi, gây ra một cảm giác buồn nôn.
Hương là người hoàn hồn đầu tiên. Gương mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, đôi môi mọng đỏ hé mở vì kinh ngạc. Vài giọt canh nóng bắn lên mu bàn tay khiến cô ta khẽ rụt lại, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt nhanh chóng được thay thế bằng một sự khó chịu và khinh miệt.
“Mày… mày bị điên rồi à?” Hương thốt lên, giọng nói không còn ngọt ngào mà trở nên ái oái, chói tai.
Hoàng cũng đã đứng bật dậy. Chiếc quần tây đắt tiền của anh ta dính một mảng canh chua. Gương mặt vốn lạnh lùng, điềm tĩnh của một kỹ sư bây giờ co rúm lại vì giận dữ. Anh ta không nhìn vào mớ hỗn độn trên sàn, mà găm thẳng ánh mắt như dao vào vợ mình.
“Cô làm cái trò gì thế?!” Anh ta gầm lên, tiếng quát vang dội khắp căn phòng nhỏ. Lần đầu tiên, anh ta gọi cô bằng “”cô”” một cách xa lạ và tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Cơn đau đã hóa thành sức mạnh. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hoàng, rồi chậm rãi di chuyển ánh mắt sang Hương, người bạn thân mà tôi từng tin tưởng vô điều kiện. Một nụ cười méo mó, đầy cay đắng nở trên môi tôi.
“Trò gì ư?” Giọng tôi khàn đặc, run rẩy nhưng từng chữ một đều rõ ràng. “Các người nên tự hỏi mình câu đó thì hơn. Vở kịch của các người diễn hay lắm.”
Hương chột dạ, vội vàng xua tay, cố diễn vai người bị hại. “Mày nói cái gì vậy? Tao không hiểu… Tự dưng mày lại nổi điên như thế…”
“Không hiểu à?” Tôi cười gằn lên, tiếng cười nghe như tiếng kính vỡ. Tôi chỉ thẳng ngón tay vào Hương, đầu ngón tay run lên bần bật. “Vậy để tao nói cho mày hiểu. Bàn tay của mày! Bàn tay vừa mới sơn bộ móng đỏ chói lọi của mày! Vừa nãy nó đang đặt ở đâu?”
Câu hỏi như một nhát búa giáng xuống, không khí lại một lần nữa đông cứng. Sắc mặt Hương biến đổi liên tục, từ trắng bệch chuyển sang đỏ lựng. Cô ta lắp bắp, không nói được một câu hoàn chỉnh. “Tao… tay tao…”
Hoàng thấy tình thế bất lợi liền bước lên một bước, chắn trước mặt Hương, giọng đầy đe dọa. “Cô ăn nói cho cẩn thận! Đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Phun người?” Tôi ngước nhìn người đàn ông tôi gọi là chồng, cảm thấy nực cười đến tột độ. “Chính mắt tôi nhìn thấy! Dưới gầm bàn! Bàn tay đó đang mơn trớn trên đùi anh! Ngay trước mặt tôi! Các người coi tôi là kẻ mù hay một con ngốc?!”
Lời nói cuối cùng được tôi hét lên, mang theo tất cả sự uất nghẹn, tủi hờn và phẫn nộ dồn nén.
Sự chối cãi của Hoàng và Hương tắc nghẹn trong cổ họng. Màn kịch đã bị hạ xuống một cách đột ngột và trần trụi.
Khuôn mặt lạnh như tiền của Hoàng cuối cùng cũng vỡ vụn. Sự điềm tĩnh giả tạo biến mất, thay vào đó là một vẻ tức giận độc địa và tàn nhẫn. Anh ta không còn cố gắng che giấu nữa. Ánh mắt anh ta tối sầm lại, nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.”
“””Phải. Thì sao?””
Câu trả lời của Hoàng, lạnh lùng và thách thức, như một nhát dao thứ hai đâm thẳng vào tim tôi. Không một lời giải thích. Không một chút hối lỗi. Chỉ có sự thừa nhận trơ tráo và một ánh mắt xem thường, như thể lỗi lầm thuộc về tôi vì đã phát hiện ra nó.
Cú sốc khiến nước mắt tôi nghẹn lại. Cơn phẫn nộ trong lồng ngực bỗng chốc nguội đi, nhường chỗ cho một nỗi đau buốt giá lan ra toàn thân.
Hương, thấy Hoàng đã ngả bài, cũng không còn diễn vai ngơ ngác nữa. Cô ta sụt sùi, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe. Nước mắt lã chã rơi trên gò má được trang điểm kỹ càng. Một vẻ đáng thương đến giả tạo.
“”Mày ơi…”” Hương bước tới, định đưa tay ra nắm lấy tôi. “”Bọn tao… bọn tao không cố ý… Chỉ là anh Hoàng dạo này áp lực quá, công việc ở công trường căng thẳng… Tao chỉ muốn an ủi anh ấy thôi…””
Tôi giật lùi lại, tránh cái chạm tay của cô ta như tránh một thứ gì đó bẩn thỉu.
“”An ủi?”” Tôi lặp lại, giọng nói vỡ ra, đầy mỉa mai. “”An ủi bằng cách đó sao? Bằng cách đặt tay lên đùi chồng của bạn thân mình, ngay trong bữa cơm mà nó đã cất công chuẩn bị à?””
Mỗi một từ tôi nói ra, nước mắt lại tuôn rơi. Không phải là những giọt nước mắt của sự yếu đuối, mà là của sự tan vỡ. Hình ảnh bao nhiêu năm tình bạn thân thiết, những lần tâm sự thâu đêm, những lời hứa sẽ mãi ở bên nhau… tất cả vỡ vụn như đống bát đĩa dưới chân.
Hoàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt càng thêm tàn nhẫn. “”Cô thôi cái giọng điệu đó đi. Cô nhìn lại mình xem. Cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, có biết tôi ở ngoài kia vất vả thế nào không? Về nhà còn phải nhìn cái mặt khó đăm đăm của cô. Tôi mệt mỏi lắm rồi!””
“”Mệt mỏi?”” Tôi quay sang nhìn anh ta, người đàn ông tôi đã từng nguyện trao cả cuộc đời. “”Anh mệt mỏi nên anh tìm đến sự an ủi của bạn thân tôi? Anh có biết không? Món canh chua cá này, là cô ấy nói anh thích ăn. Miếng thịt rang cháy cạnh này, cũng là cô ấy bảo đó là món tủ của anh. Tôi đã đi khắp cái chợ chỉ để mua được con cá tươi nhất, đã đứng bếp cả buổi chiều chỉ để anh có một bữa cơm ngon. Tôi làm tất cả những điều đó, trong khi hai người… sau lưng tôi…””
Tôi không thể nói tiếp. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của Hương, rồi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng. Bữa tối thứ sáu. Canh chua cá. Thịt rang cháy cạnh. Tất cả những chi tiết từng là biểu tượng của hạnh phúc, giờ đây trở thành bằng chứng cho sự dối trá kinh tởm nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại chút sức lực cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt Hương. Giọng tôi run rẩy nhưng rõ ràng.
“”Hương à, tao chỉ hỏi mày một câu thôi. Lúc mày làm chuyện đó, mày có một giây nào… nhớ rằng tao là bạn thân của mày không?”””
“Câu hỏi của Tôi treo lơ lửng giữa không gian đặc quánh mùi phản bội. Đôi mắt đẫm lệ của Hương, vốn đang mang vẻ hối lỗi, bỗng lóe lên một tia hoảng loạn, rồi nhanh chóng được che đậy bằng một sự biến đổi đáng kinh ngạc. Cô ta chớp mắt, và khi mở ra, tất cả sự yếu đuối đã biến mất, nhường chỗ cho một vẻ oan ức đến tột cùng.
Nước mắt cô ta lại trào ra, nhưng lần này không phải là những giọt lệ của sự thừa nhận, mà là vũ khí của một kẻ diễn viên bậc thầy.
“”Mày nói gì vậy?”” Hương nấc lên, giọng điệu chuyển từ thì thầm sang một tiếng thét uất nghẹn. “”Mày hiểu lầm rồi! Tao… tao chỉ lỡ chân vấp vào anh Hoàng thôi mà!””
Cô ta diễn một cách hoàn hảo. Vẻ mặt ngỡ ngàng, đôi vai run rẩy, ánh mắt nhìn tôi như thể tôi vừa buông lời vu khống độc địa nhất.
Hoàng, thấy đồng minh của mình đã tìm ra kịch bản mới, liền lập tức hùa theo. Anh ta bước tới, đặt một tay lên vai Hương vẻ che chở.
“”Em thấy chưa? Anh đã nói rồi, không có chuyện gì cả!”” Anh ta quay sang quát tôi. “”Chỉ là một tai nạn thôi mà cô cũng làm quá lên. Cô ghen tuông đến mụ mị rồi à?””
“”Tai nạn?”” Tôi bật ra một tiếng cười lạnh lẽo, một tiếng cười còn chua chát hơn cả món canh trên bàn. “”Vấp ngã mà tay lại đặt ngay ngắn trên đùi anh sao? Vấp ngã mà hai người nhìn nhau đắm đuối như vậy à? Anh nghĩ tôi mù hay là ngu?””
Tôi bước tới, chỉ tay vào mâm cơm đã nguội lạnh. “”Món canh này, miếng thịt này, tất cả là vì lời của cô ta mà tôi làm. Cô ta nói anh thích, cô ta nói đó là món tủ của anh. Cô ta tỉ mỉ đến thế, tính toán đến thế, vậy mà giờ lại nói là ‘lỡ chân’?””
Hương co rúm người lại sau lưng Hoàng, khóc lóc thảm thiết hơn. “”Tao không biết… Tao chỉ muốn mày và anh Hoàng vui vẻ thôi… Tao có ý tốt mà… Tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta, mày không tin tao sao? Mày lại đi tin vào một khoảnh khắc hiểu lầm để phá nát tất cả à?””
Cô ta nhấn mạnh vào hai chữ “”tình bạn””, như một con dao xoáy sâu vào vết thương của tôi. Đó từng là thứ tôi trân quý nhất, và giờ đây, nó đang được chính kẻ phản bội dùng để tấn công tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn kịch vụng về nhưng lại được phối hợp ăn ý của hai con người trước mặt. Một người chồng tàn nhẫn và một người bạn thân giả tạo. Họ không chỉ lừa dối tôi, họ còn đang cùng nhau sỉ nhục trí thông minh của tôi. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nước mắt tôi ngừng rơi. Sự đau đớn nhường chỗ cho một sự tỉnh táo đến đáng sợ.
Tôi không nói thêm một lời nào. Lặng lẽ, tôi quay người, đi về phía phòng ngủ, mặc kệ tiếng khóc lóc ai oán của Hương và những lời chì chiết của Hoàng vẫn văng vẳng sau lưng. Màn kịch này, tôi không muốn xem nữa. Đã đến lúc, tôi phải tự mình viết một kịch bản khác.”
“Sự tĩnh lặng đột ngột của cô khiến cả Hoàng và Hương bất giác im bặt. Màn kịch khóc lóc của Hương trở nên lố bịch, còn những lời quát tháo của Hoàng thì nghẹn lại trong cổ họng. Không còn nước mắt, không còn nức nở, gương mặt người vợ chỉ còn lại sự trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ánh mắt cô, sắc như dao cạo, từ từ rời khỏi gương mặt đang sụt sùi giả tạo của Hương, rồi chậm rãi chuyển sang Hoàng. Trong một tích tắc cuối cùng, một tia hy vọng mong manh đến vô vọng lóe lên rồi vụt tắt trong đáy lòng cô. Cô không tìm kiếm một lời xin lỗi, mà là một chút tình nghĩa vợ chồng còn sót lại, một sự bảo vệ dù chỉ là giả dối. Cô muốn xem, người đàn ông đầu gối tay ấp với mình sẽ chọn đứng về phía nào.
Hoàng cảm thấy gai người trước cái nhìn đó. Sự im lặng của vợ khiến anh ta bối rối và tức giận hơn cả những lời chì chiết. Nó như một sự phán xét không lời, vạch trần sự hèn nhát của anh ta. Để che giấu sự bối rối, anh ta chọn cách tấn công.
Anh ta cau mày, giọng nói tuôn ra, lạnh lùng và tàn nhẫn, không một chút do dự.
“”Em làm cái gì vậy? Làm quá lên rồi đấy, chỉ là hiểu lầm thôi. Dọn dẹp cái đống này đi!””
Câu nói ấy vang lên, sắc lẹm và rõ ràng trong không gian đặc quánh. Nếu những gì diễn ra trước đó là sự phản bội lén lút, thì câu nói này chính là nhát dao kết liễu được đâm một cách công khai. Nó không chỉ đâm vào tim cô, mà còn xoáy sâu, nghiền nát mọi ảo tưởng cuối cùng về người đàn ông cô từng yêu thương. “Dọn dẹp cái đống này đi” – anh ta không chỉ nói về mâm cơm nguội lạnh trên bàn, anh ta đang nói về cảm xúc của cô, về nỗi đau của cô, về chính giá trị của cô trong mắt anh ta. Tất cả chỉ là một mớ hỗn độn cần được dọn sạch.
Một nụ cười nhạt, gần như không thể nhận ra, thoáng qua trên môi cô. Nụ cười của sự giác ngộ cay đắng. Hóa ra, sự tàn nhẫn mới chính là bản chất thật của anh ta.
Cô không nói gì thêm. Mọi lời nói giờ đã là vô nghĩa. Lặng lẽ, cô quay lưng lại với hai kẻ đó, với màn kịch rẻ tiền và cả mâm cơm từng chứa đầy tâm huyết của mình. Tiếng bước chân cô đều đặn vang lên trên sàn nhà, xa dần rồi im bặt sau tiếng cửa phòng ngủ đóng lại một cách dứt khoát.
Ngoài phòng khách, chỉ còn lại Hoàng và Hương đứng trơ trọi giữa đống lộn xộn do chính họ tạo ra, ngỡ ngàng trước sự im lặng cuối cùng còn đáng sợ hơn cả một cơn bão.”
“Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại chưa được bao lâu thì lại đột ngột bật mở. Hoàng và Hương giật nảy mình, theo phản xạ quay lại nhìn. Sự im lặng đáng sợ vừa rồi đã bị phá vỡ, nhưng thứ thay thế nó còn khiến họ lạnh gáy hơn.
Cô bước ra, nhưng không phải với dáng vẻ suy sụp hay đẫm nước mắt. Gương mặt cô bình thản đến lạ, đôi mắt từng long lanh ngấn lệ giờ đây trong veo và sắc lạnh, không còn một gợn cảm xúc nào ngoài sự khinh bỉ tuyệt đối.
Hương, bậc thầy diễn xuất, lập tức tái khởi động màn kịch của mình. Cô ta vội vã chạy tới, định nắm lấy tay cô, gương mặt lại mếu máo.
“Chị ơi, em xin lỗi… Em và anh Hoàng thật sự không có gì cả. Chỉ là em buồn chuyện gia đình nên mới nhờ anh ấy an ủi thôi. Chị đừng giận…”
Thế nhưng, Hoàng còn nhanh hơn. Anh ta giang tay, kéo Hương lại phía sau mình như một con gà trống đang xù lông bảo vệ gà mái, mặt hằm hằm nhìn vợ.
“Em thôi cái trò quá đáng đi! Hương nó đã giải thích rồi, em còn muốn thế nào nữa? Em ích kỷ vừa thôi!”
Sự bênh vực trắng trợn đó, câu nói vô tình đó chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Nó là bằng chứng không thể chối cãi, là lời thú tội công khai cho tất cả. Một nụ cười nhạt thếch, méo mó vì cay đắng đến tột cùng, nở trên môi cô. Tiếng cười khẽ nhưng lại sắc như dao, khiến cả Hoàng và Hương sững người.
Cô không nhìn Hoàng nữa. Ánh mắt cô xuyên thẳng qua vai anh ta, ghim chặt vào gương mặt đang cố tỏ ra sợ sệt của Hương.
“Cô im đi!”
Giọng cô không lớn, nhưng đầy uy lực, cắt đứt lời bao biện của Hương. Cô đưa ngón tay trỏ, chỉ thẳng vào mặt kẻ mà cô từng gọi là bạn thân.
“Cái trò mèo khóc chuột của cô chỉ lừa được con ngốc thôi. Mà con ngốc đó chết rồi.”
Dứt lời, cô quay phắt sang Hoàng, ánh mắt rực lên ngọn lửa của sự căm phẫn và đoạn tuyệt. Từng chữ một được gằn ra khỏi kẽ răng, lạnh buốt và dứt khoát.
“Còn anh, anh cũng cút đi theo cô ta!”
Cô không cho họ thêm một giây nào để phản ứng. Cô lướt qua hai kẻ chết trân, tay vơ vội chiếc túi xách của Hương trên ghế sofa và chiếc áo khoác của Hoàng vắt trên thành ghế. Cô bước thẳng ra cửa chính, mở toang cánh cửa rồi không một chút do dự, ném thẳng hai thứ đó ra ngoài sân. Gió đêm lạnh lẽo lập tức ùa vào nhà, như muốn cuốn đi tất cả sự ô uế.
Cô đứng đó, ngay ngưỡng cửa, bóng lưng thẳng tắp, quay lại nhìn họ lần cuối.
“Cút.””
“Sự im lặng đặc quánh lại, chỉ có tiếng gió đêm rít qua khe cửa như tiếng thở dài não nề của căn nhà. Hoàng sững sờ, không tin nổi vào những gì vừa xảy ra. Anh ta nhìn cánh tay trần của mình, rồi nhìn ra khoảng sân tối, nơi chiếc áo khoác của anh đang nằm chỏng chơ.
Nhưng Hương thì khác.
Sự bàng hoàng trên gương mặt cô ta chỉ kéo dài trong vài giây. Những giọt nước mắt trên má khô đi một cách đáng kinh ngạc. Đôi vai đang run rẩy vì “”sợ hãi”” bỗng dưng đứng thẳng. Cái vẻ đáng thương, yếu đuối biến mất không một dấu vết, thay vào đó là một sự trơ trẽn đến lạnh người.
Một nụ cười nhếch mép, lạnh lẽo và đầy khinh bỉ, từ từ hiện ra trên đôi môi mà chỉ vài phút trước còn đang mếu máo. Hương đưa tay lên, thong thả gạt đi một giọt nước mắt giả tạo còn sót lại, giọng nói cũng thay đổi hoàn toàn, trở nên sắc lẹm và chua chát.
“”Được thôi.””
Cô ta bước một bước về phía trước, ánh mắt không còn sợ sệt mà long lên sự thách thức.
“”Diễn kịch với loại đàn bà như mày đúng là mệt thật. Mày nghĩ mày là ai mà dám đuổi tao?””
Hương phá lên cười, một tiếng cười khô khốc, ghê rợn. Cô ta chỉ tay vào gian bếp, nơi vẫn còn thoang thoảng mùi thức ăn của bữa tối dang dở.
“”Loại đàn bà chỉ biết ru rú xó bếp như mày, không giữ được chồng là phải. Mày nghĩ mấy món canh chua cá, thịt rang cháy cạnh của mày giữ chân được anh ấy mãi à? Ngu ngốc!””
Từng lời, từng chữ như những mũi dao găm thẳng vào tim người đối diện. Hoàng giật mình quay sang nhìn Hương, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và xa lạ, như thể lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của cô ta.
Hương không thèm để ý đến Hoàng. Ánh mắt cô ta dán chặt vào tôi, tiếp tục tuôn ra những lời độc địa.
“”Hoàng chán mày lâu rồi, mày không biết à? Anh ấy ở bên tao mới thấy mình được sống, được là một người đàn ông thực thụ! Còn ở với mày, anh ấy chỉ là một cái máy kiếm tiền, về nhà lại phải ngửi mùi dầu mỡ và nghe mày cằn nhằn. Thật tẻ nhạt!””
Những lời lẽ độc địa đó, thay vì khiến tôi gục ngã, lại như một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Mọi thứ đã quá rõ ràng. Tôi nhìn Hương, rồi lại nhìn sang Hoàng đang đứng chết trân bên cạnh, một nụ cười lạnh buốt nhưng đầy tự tại nở trên môi.”
“Nụ cười của tôi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự trơ trẽn của Hương. Cô ta sững lại, nụ cười khinh bỉ trên môi cứng đờ. Cả Hoàng cũng vậy, anh ta nhìn tôi, ánh mắt không còn là sự kinh ngạc mà là một sự hoang mang tột độ. Anh ta không hiểu nổi người vợ luôn nhẫn nhịn của mình bỗng dưng lại có thể bình thản đến đáng sợ như vậy.
Không gian lại chìm vào im lặng. Nhưng lần này, sự im lặng không còn đặc quánh mà như một lưỡi dao sắc lẹm, treo lơ lửng trên đầu cả ba người, sẵn sàng chém xuống.
Tôi từ từ thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh như băng chuyển từ gương mặt méo mó của Hương sang người đàn ông tôi gọi là chồng. Giọng tôi vang lên, rõ ràng, rành rọt, không một chút run rẩy.
“”Anh chọn đi.””
Chỉ ba từ, nhưng sức nặng của nó khiến Hoàng phải lùi lại một bước. Anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Hương. Hương, sau giây phút sững sờ, vội vã nắm lấy cánh tay Hoàng, giọng điệu chuyển sang nũng nịu, đáng thương.
“”Anh Hoàng… anh thấy chưa? Cô ta đuổi em… Anh, chúng mình đi thôi. Ở đây ngột ngạt quá.””
Hương kéo tay Hoàng, nhưng anh ta vẫn đứng im như tượng. Đôi mắt anh ta dán chặt vào tôi, một cuộc giằng co dữ dội đang diễn ra bên trong. Anh ta thấy sự độc địa của Hương, nhưng cũng thấy sự xa lạ nơi tôi. Có lẽ, sự quen thuộc của tội lỗi vẫn dễ chịu hơn là đối mặt với một sự thật phũ phàng.
Một phút. Hai phút trôi qua.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở đó, Hoàng cuối cùng cũng cử động. Anh ta không nói một lời nào. Không một lời giải thích. Không một lời xin lỗi. Không một cái nhìn hối lỗi.
Anh ta gỡ nhẹ tay Hương ra khỏi cánh tay mình, rồi lẳng lặng quay người, bước về phía phòng ngủ.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi biết anh ta định làm gì. Từng bước chân của anh ta trên sàn gỗ sao mà nặng nề đến thế. Tiếng lạch cạch của tủ quần áo được mở ra. Tiếng sột soạt của chiếc áo khoác da. Tiếng chìa khóa và ví tiền được vơ vội trên bàn.
Mỗi một âm thanh là một nhát dao đâm sâu vào lồng ngực.
Hành động đó còn tàn nhẫn hơn vạn lời chửi bới, hơn ngàn cái tát. Sự im lặng của anh ta chính là câu trả lời đanh thép nhất. Anh ta đã chọn cô ta.
Hương nhìn theo bóng lưng Hoàng, và rồi một nụ cười đắc thắng, không hề che giấu, nở rộ trên gương mặt cô ta. Cô ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích và hả hê.
Hoàng bước ra khỏi phòng ngủ, trên người đã khoác chiếc áo da quen thuộc, tay cầm ví và chìa khóa xe. Anh ta bước ngang qua tôi, ánh mắt vẫn cố tình lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào người vợ đã cùng mình đi qua bao năm tháng. Anh ta đi thẳng về phía cửa chính.
Hương ưỡn ngực, kiêu hãnh bước theo sau, như một bà hoàng vừa chiến thắng trong một cuộc chiến.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, không thể cử động, cũng không thể thốt nên lời. Cả cơ thể đông cứng lại, chỉ có đôi mắt dõi theo bóng lưng của người đàn ông tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Anh ta đang chuẩn bị rời bỏ tôi, rời bỏ ngôi nhà này, để đi theo người bạn thân đã phản bội tôi.
Cánh cửa mở ra, rồi đóng sầm lại. Tiếng “”cạch”” khô khốc của ổ khóa vang lên, chấm dứt tất cả.”
“Ngay khoảnh khắc tay Hoàng sắp chạm vào nắm đấm cửa, anh ta đột ngột khựng lại. Tấm lưng rộng lớn, quen thuộc ấy giờ đây sao mà xa lạ và tàn nhẫn đến thế. Hương đứng nép sau lưng anh ta, nụ cười đắc thắng không thể che giấu, chờ đợi giây phút được đường hoàng bước ra khỏi đây cùng người đàn ông của tôi.
Nhưng Hoàng không mở cửa ngay. Anh ta dừng lại một giây, một giây dài như cả thế kỷ. Anh ta không quay đầu lại, không nhìn tôi, chỉ nghiêng nhẹ đầu, để lại một góc mặt lạnh như băng. Rồi giọng nói trầm khàn của anh ta vang lên, không một chút cảm xúc, không một tia lưu luyến, như một nhát búa tạ giáng thẳng vào đầu tôi.
“”Anh mệt mỏi rồi. Chúng ta ly hôn đi.””
Từng chữ một, như những mũi kim độc tẩm, găm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Không phải một câu hỏi. Không phải một lời đề nghị. Đó là một phán quyết. Một bản án tử hình cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Anh ta không đợi tôi trả lời. Anh ta không cần tôi trả lời. Dứt lời, Hoàng dứt khoát vặn nắm đấm cửa. Hương liếc nhìn tôi một cái cuối cùng, ánh mắt chứa đầy sự hả hê của kẻ chiến thắng, rồi khoác tay Hoàng, kiêu hãnh bước ra khỏi căn nhà đã từng không thuộc về cô ta.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Tiếng sập cửa vang vọng khắp căn nhà trống rỗng, như một tiếng sét đánh ngang tai, xé tan chút hy vọng mỏng manh cuối cùng còn sót lại trong tôi. Sức lực của tôi như bị rút cạn. Đôi chân không còn đứng vững, tôi từ từ khuỵu xuống, trượt dài theo bức tường lạnh lẽo rồi ngồi bệt xuống sàn nhà.
Căn nhà vẫn còn đó, nhưng đã tan nát. Mâm cơm tối tôi cất công chuẩn bị vẫn còn trên bàn, bát canh chua cá đã nguội ngắt, đĩa thịt rang cháy cạnh cô độc, tất cả như đang cười nhạo vào sự ngu ngốc của tôi. Hai từ “”ly hôn”” cứ vang vọng trong đầu, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Tôi ngồi đó, một mình, trong đống đổ nát của chính cuộc hôn nhân mà tôi đã từng dốc lòng vun vén.”
“Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai cô sau tiếng sập cửa tàn nhẫn. Cô ngồi bất động, ánh mắt vô hồn dán vào một điểm nào đó trên sàn nhà. Thời gian như ngưng lại.
Rồi, như một con rô-bốt hết pin, cô từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô chạm phải mâm cơm trên bàn. Bữa tối của sự phản bội. Bát canh chua cá Hoàng thích nhất, giờ đây nguội ngắt. Đĩa thịt rang cháy cạnh mà cô đã cẩn thận canh lửa, giờ nằm đó cô độc. Tất cả chúng như đang đồng thanh cười nhạo vào nỗ lực vun vén hạnh phúc của một kẻ ngu ngốc.
Một cơn thịnh nộ câm lặng, một nỗi tuyệt vọng đến cùng cực bỗng dâng lên từ sâu thẳm. Đó không phải là sự tức giận gào thét, mà là một sự thôi thúc muốn phá hủy, muốn xóa sổ tất cả những gì đang gợi nhắc đến sự giả dối kinh tởm kia.
Cô lảo đảo đứng dậy, đôi chân trần bước đi vô định trên nền gạch lạnh buốt. Cô tiến đến bàn ăn, nơi từng là biểu tượng của sự ấm áp. Bàn tay cô run rẩy vươn ra, rồi trong một khoảnh khắc điên cuồng, cô dùng hết sức lực còn lại quét ngang mặt bàn.
XOẢNG! LOẢNG XOẢNG! KENG!
Tiếng bát đĩa vỡ tan tành vang lên khô khốc, xé nát sự tĩnh lặng. Bát canh chua cá văng xuống sàn, đổ lênh láng. Đĩa thịt rang, đĩa rau muống, bát cơm trắng… tất cả trộn lẫn vào nhau, văng tung tóe trên sàn nhà, tạo thành một bãi chiến trường hỗn độn, bẩn thỉu và thảm hại.
Và rồi, như thể hành động đó đã rút cạn giọt sức lực cuối cùng, cơ thể cô mềm nhũn. Cô ngã quỵ xuống, ngay giữa đống đổ vỡ do chính tay mình tạo ra. Lưng cô va vào cạnh bàn đau điếng nhưng cô không cảm thấy gì. Mùi canh chua cá quen thuộc xộc vào mũi, cay nồng và chua chát như chính cuộc đời cô lúc này.
Cô không gào khóc, không rên rỉ. Nước mắt đã cạn khô từ lúc nào không hay. Cô chỉ nằm đó, bất động giữa sàn nhà lạnh lẽo, để cho mùi thức ăn, sự nhầy nhụa và những mảnh sành sắc nhọn bao bọc lấy mình. Tâm hồn cô giờ đây là một khoảng không rỗng tuếch, nơi nỗi đau đã trở nên quá lớn, đến mức cô không còn cảm nhận được gì nữa ngoài sự tê dại.”
“Không biết đã bao lâu trôi qua. Có lẽ là một giờ, hay hai giờ. Cô không còn cảm nhận được thời gian, chỉ thấy cái lạnh buốt của sàn gạch đang từ từ ngấm vào từng thớ thịt, len lỏi vào tận xương tủy. Cơn tê dại ban đầu đã qua đi, nhường chỗ cho một nỗi đau âm ỉ, nhức nhối.
Rồi, bằng một ý chí sắt đá vừa được tôi luyện trong tuyệt vọng, cô cử động. Từng ngón tay co lại, bấu chặt xuống sàn nhà nhớp nháp. Cô từ từ ngồi dậy, cơ thể rã rời như vừa trải qua một trận đòn. Ánh mắt cô quét một lượt khắp “”bãi chiến trường””. Không còn thịnh nộ. Không còn điên cuồng. Chỉ có một sự trống rỗng lạnh lẽo.
Cô lẳng lặng đứng lên, bước chân trần qua những vũng canh chua lênh láng, qua những miếng thịt rang vương vãi, cẩn thận tránh những mảnh sành sắc như dao. Cô vào nhà kho, lấy ra một chiếc chổi, một cái hót rác và một chiếc túi nilon đen.
Cô bắt đầu dọn dẹp.
Mỗi một động tác của cô đều chậm rãi, máy móc và cẩn trọng đến lạ lùng. Cô không muốn gây ra thêm bất kỳ tiếng động nào trong căn nhà đã quá tĩnh lặng này.
Tiếng những mảnh vỡ của chiếc bát đựng canh chua cá va vào nhau lách cách trong chiếc hót rác. Một ký ức chợt lóe lên trong đầu cô. Đó là buổi tối tuần trước, Hương đến ăn cơm.
“”Canh chua cá của mày đúng là số một,”” Hương vừa húp một thìa canh vừa tấm tắc khen. “”Hoàng sướng thật đấy, đi làm về mệt mà có người vợ đảm đang thế này còn gì bằng.””
Lúc đó, cô đã mỉm cười hạnh phúc. Nhưng bây giờ, cô mới nhớ lại. Khi Hương nói câu đó, ánh mắt con bé không nhìn cô, mà liếc nhanh về phía Hoàng. Một cái liếc mắt chứa đầy sự ẩn ý và tự mãn, một cái liếc mắt mà Hoàng đã đáp lại bằng một nụ cười gần như không thể nhận ra. Trước đây cô đã nghĩ đó là sự đồng tình, giờ cô mới biết đó là sự thông đồng.
Cô cầm giẻ lau, thấm đi vũng canh chua loang lổ. Mùi cá tanh nồng, mùi dứa chua gắt, mùi rau thơm quen thuộc xộc lên, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến dạ dày cô cuộn lên từng cơn buồn nôn. Bàn tay cô miết xuống sàn, chà mạnh lên vết bẩn từ đĩa thịt rang cháy cạnh. Lại một ký ức khác ập về.
Đó là hôm Hoàng nhận thưởng dự án. Anh nói sẽ đưa cô đi ăn nhà hàng sang trọng, nhưng cô từ chối. Cô nói muốn tự tay nấu những món anh thích nhất. Khi cô đang loay hoay trong bếp, Hoàng bước vào từ phía sau, ôm chầm lấy cô.
“”Vợ anh vất vả quá,”” anh thì thầm, hơi thở phả vào tai cô.
Nhưng cô nhớ rõ, lúc đó, cô đã thoáng ngửi thấy một mùi nước hoa lạ, ngọt gắt, không phải mùi của cô, cũng chẳng phải mùi nước hoa thanh mát mà Hương vẫn thường dùng. Khi cô hỏi, anh chỉ cười trừ, nói chắc là mùi của đồng nghiệp nữ nào đó trong bữa tiệc liên hoan chớp nhoáng ở công ty. Cô đã tin. Một kẻ ngốc mới tin vào lời nói dối vụng về đến thế.
Cô vắt khô chiếc giẻ, nước bẩn chảy xuống xô thành một dòng đen kịt, như chính cuộc hôn nhân của cô vậy. Càng dọn dẹp, tâm trí cô càng trở nên sáng rõ một cách tàn nhẫn. Từng lời khen giả lả của Hương. Từng cái cớ đi làm về muộn của Hoàng. Từng ánh mắt họ trao nhau khi nghĩ cô không để ý. Tất cả những mảnh ghép rời rạc mà cô từng vô tình bỏ qua, giờ đây tự động ráp lại thành một bức tranh phản bội hoàn hảo và ghê tởm.
Cuối cùng, sàn nhà cũng sạch bong. Không còn một mảnh vỡ, không còn một vết bẩn. Căn bếp trở lại vẻ ngăn nắp thường ngày, nhưng lạnh lẽo và xa lạ như một phòng phẫu thuật. Mùi thuốc tẩy lau sàn hăng hắc đã át đi mùi thức ăn quen thuộc.
Cô đứng giữa căn bếp, nhìn bóng mình phản chiếu mờ mờ trên nền gạch bóng loáng. Đôi mắt trong gương sâu hoắm, vô hồn, nhưng ẩn sâu bên trong, một ngọn lửa lạnh lẽo vừa được nhen lên. Đêm nay vẫn còn dài, nhưng nó không còn là đêm của sự sụp đổ. Nó là đêm dài nhất trong cuộc đời cô, đêm mà một người vợ đã chết, để một người đàn bà khác được tái sinh từ đống tro tàn của niềm tin.”
“Cô không ngủ. Cả đêm dài, cô chỉ ngồi bất động trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, mắt dán vào khoảng không vô định. Căn nhà sạch sẽ đến lạnh lẽo, mùi thuốc tẩy hăng hắc vẫn còn lẩn khuất trong không khí, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về cuộc thanh trừng mà cô vừa thực hiện. Cơn thịnh nộ đã qua, sự trống rỗng cũng qua, chỉ còn lại một nỗi đau âm ỉ, dai dẳng như một vết thương hở bị xát muối.
Ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sưng húp của cô. Căn nhà im phăng phắc. Hoàng đã không về. Sự thật đó không khiến cô ngạc nhiên, chỉ làm nỗi cô độc thêm trĩu nặng. Cô cần một điểm tựa, một nơi để bấu víu trước khi hoàn toàn chìm nghỉm.
Bàn tay run rẩy, cô với lấy chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, cô lướt qua danh bạ, dừng lại ở một cái tên duy nhất có thể cứu rỗi cô lúc này: “”Mẹ””. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nhịp thở đang rối loạn của mình, rồi bấm nút gọi.
Tiếng chuông chờ vang lên từng hồi, dài như cả thế kỷ.
“”Alo, con gái à? Sao gọi mẹ sớm thế?””
Giọng nói ấm áp, quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia. Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, bức tường thành lạnh lẽo mà cô cố gắng dựng lên suốt đêm qua đã sụp đổ tan tành. Cô oà khóc. Những tiếng nấc nghẹn uất ức, tủi hờn mà cô đã kìm nén bấy lâu nay vỡ tung ra, không thể kiểm soát.
“”Mẹ ơi… Mẹ ơi…”” Cô chỉ có thể gọi hai tiếng ấy lặp đi lặp lại.
Đầu dây bên kia, mẹ cô hoảng hốt. “”Con ơi, có chuyện gì? Bình tĩnh nói mẹ nghe… Thằng Hoàng nó làm gì con phải không?””
Giọng mẹ như một liều thuốc an thần, nhưng cũng là thứ làm vỡ đê. Giữa những tiếng nấc, cô kể lại tất cả. Bữa cơm tối. Những lời dối trá. Cái liếc mắt thông đồng. Mùi nước hoa lạ. Và cuối cùng, là sự thật trần trụi, đau đớn về Hoàng và Hương – người chồng cô yêu thương và đứa bạn thân cô tin tưởng.
Sự im lặng ở đầu dây bên kia đặc quánh lại, rồi vỡ ra bằng một giọng nói đã mất hết sự dịu dàng, chỉ còn lại lửa giận. Mẹ cô gằn lên, từng chữ một như dao chém vào không khí.
“”CON VỀ NHÀ NGAY VỚI MẸ! Đừng có ở lại cái nơi đó thêm một giây phút nào nữa! Nghe rõ chưa?””
Cuộc gọi kết thúc, nhưng những lời nói đanh thép của mẹ vẫn còn vang vọng trong đầu cô. Nước mắt đã ngừng rơi. Đôi mắt sưng húp giờ đây không còn vô hồn, mà ánh lên một sự quyết đoán. Cô phải rời đi. Ngay lập tức.”
“Lệnh của mẹ như một luồng điện giật thẳng vào tâm trí đang tê liệt của cô. Cô đứng bật dậy, đôi chân không còn run rẩy. Gương mặt hốc hác, sưng húp giờ đây lạnh băng, không một giọt nước mắt nào còn có thể rơi. Sự yếu đuối đã bị cơn thịnh nộ và nỗi nhục nhã thiêu rụi.
Cô bước vào phòng ngủ, căn phòng từng là tổ ấm, giờ đây nồng nặc mùi phản bội. Cô mở tủ quần áo. Mùi nước hoa của Hương vẫn còn thoang thoảng trên những chiếc áo sơ mi của Hoàng. Cô nhếch mép cười khẩy, một nụ cười còn đắng hơn cả nước mắt. Cô không vơ vét một cách hoảng loạn. Từng món đồ được chọn lựa một cách có chủ đích: quần áo, giấy tờ tùy thân, chiếc máy tính xách tay và vài kỷ vật của riêng cô. Cô lạnh lùng bỏ qua chiếc váy cưới treo trang trọng trong góc, giờ trông nó như một lời chế giễu.
Khi đang lướt qua bàn làm việc của Hoàng, ánh mắt cô chợt dừng lại ở chiếc máy tính của anh ta. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Rời đi ư? Quá dễ dàng cho bọn họ. Cô không thể ra đi tay trắng, như một kẻ thua cuộc bị ruồng bỏ. Cô đã dành cả thanh xuân để vun đắp cho cái gia đình này, để tin tưởng một kỹ sư xây dựng chăm chỉ, để yêu thương một đứa bạn thân. Giờ đây, cô phải lấy lại những gì thuộc về mình, ít nhất là danh dự.
Cô mở máy tính của Hoàng. Mật khẩu, trớ trêu thay, vẫn là ngày kỷ niệm ngày cưới của họ. Bàn tay cô lướt trên bàn phím, nhanh và dứt khoát. Cô không tìm kiếm những tin nhắn mùi mẫn. Cô biết sự thật đã quá rõ ràng. Cô tìm thứ khác. Thứ thực tế hơn.
Một thư mục được đặt tên “”Dự án tương lai”” đập vào mắt cô. Cô rùng mình khi mở nó ra. Bên trong không phải là bản vẽ công trình hay kế hoạch xây dựng. Đó là một kế hoạch chi tiết cho một cuộc sống mới. Cuộc sống của Hoàng và Hương. Có bảng sao kê ngân hàng với một tài khoản riêng mà cô chưa từng biết đến, những khoản tiền lớn được chuyển đi với nội dung “”Mua quà cho em””. Có cả email trao đổi với một công ty bất động sản về việc mua một căn hộ đứng tên cả hai người họ.
Cơn đau thể xác ập đến, nhói lên trong lồng ngực. Nhưng nó không còn khiến cô gục ngã. Nó biến thành một ngọn lửa căm phẫn, một sức mạnh lạnh lẽo và tàn nhẫn. Cô biết mình phải làm gì. Chụp lại màn hình. Gửi tất cả vào một địa chỉ email dự phòng mà cô vừa tạo. Xóa sạch lịch sử duyệt web và các tệp tin vừa mở. Hoàng sẽ không bao giờ biết cô đã thấy những gì.
Xong việc, cô đóng máy tính lại, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô kéo vali ra cửa, không một lần ngoảnh lại nhìn căn nhà đã từng là tất cả của mình. Tiếng bánh xe vali lạo xạo trên sàn nhà là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng chết chóc.
Cô đóng sập cánh cửa lại. Tiếng ổ khóa vang lên một tiếng “”cạch”” khô khốc, dứt khoát. Giống như đặt một dấu chấm hết cho một chương truyện lỗi. Cuộc chiến của cô, bây giờ mới thực sự bắt đầu.”
“Căn nhà của bố mẹ đẻ chào đón cô bằng ánh đèn vàng ấm áp và vòng tay im lặng nhưng siết chặt của mẹ. Không một lời tra hỏi, không một câu phán xét. Mẹ chỉ lẳng lặng dọn cho cô căn phòng cũ, nơi lưu giữ toàn bộ thời con gái trong trẻo của cô, trước khi cô trao nhầm trái tim và niềm tin cho Hoàng.
Sau khi tắm gội qua loa, cô không thể nào chợp mắt. Nỗi đau và sự căm phẫn vẫn còn sôi sục, biến thành một thứ năng lượng kỳ lạ, thôi thúc cô phải hành động. Ngồi bệt xuống sàn, cô mở chiếc máy tính xách tay. Những bằng chứng cô lấy được từ máy của Hoàng rất đanh thép, nhưng đó là bằng chứng về tài sản, về kế hoạch tương lai của chúng. Cô cần một thứ khác. Một thứ có thể lột trần bộ mặt giả tạo của Hương, khiến con bạn thân không còn đường chối cãi trước mặt tất cả mọi người.
Cô bắt đầu một cuộc lội ngược dòng ký ức đầy đau đớn. Những tin nhắn cũ với Hương trên Zalo, Facebook. Từng dòng từng chữ “mày tao” thân thương ngày nào giờ đây như những mũi dao cứa vào da thịt. Cô đọc lại chúng dưới một lăng kính hoàn toàn khác. À, thì ra cái icon mặt cười của Hương khi hỏi “Chồng mày dạo này có hay đi công tác không?” là một sự thăm dò. Thì ra lời phàn nàn “Chồng mày khô khan thế, phải tao thì tao chăm cho khéo” lại là một lời mồi chài đầy ẩn ý.
Cô mở kho ảnh. Hàng trăm, hàng nghìn bức ảnh chụp chung ba người. Cô, Hoàng, và Hương. Nụ cười của cô trong những bức ảnh ấy giờ trông thật ngu ngốc. Cô zoom vào từng chi tiết. Cái cách tay Hoàng vô tình đặt lên eo Hương khi chụp ảnh nhóm. Ánh mắt Hương nhìn Hoàng khi cô không để ý. Tất cả, tất cả đều ở đó, rành rành trước mắt cô nhưng cô đã quá mù quáng để nhận ra. Nhưng chúng vẫn chỉ là những suy diễn. Cô cần một đòn chí mạng.
Tuyệt vọng, cô lướt qua những album ảnh cũ hơn, những bức ảnh chụp căn nhà của hai vợ chồng khi mới dọn về. Và rồi, ánh mắt cô khựng lại trên một bức ảnh cũ chụp phòng khách. Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn. Một chấm đen nhỏ xíu, gần như vô hình, nằm khuất sau chậu cây cảnh trên kệ sách.
Trí nhớ cô như bị một luồng điện giật mạnh. Đúng rồi. Chiếc camera an ninh. Chiếc camera nhỏ xíu cô đã tự mình mua và lắp đặt hơn một năm trước, sau lần nhà hàng xóm bị trộm. Cô nói với Hoàng là để trông nhà khi cả hai đi vắng, nhưng thực chất, cô chỉ muốn có cảm giác an tâm. Cô còn chẳng mấy khi mở nó ra xem.
Một tia hy vọng lạnh lẽo nhưng mãnh liệt lóe lên trong đôi mắt đỏ hoe. Hoàng không biết mật khẩu truy cập vào dữ liệu đám mây của chiếc camera này. Chỉ mình cô biết.
Bàn tay cô run run mở một trình duyệt mới. Cô gõ vào địa chỉ của dịch vụ lưu trữ. Tên đăng nhập. Mật khẩu. Màn hình bắt đầu tải một danh sách dài những đoạn video được ghi lại theo ngày, sắp xếp gọn gàng. Trái tim cô như ngừng đập, nín thở chờ đợi lá bài cuối cùng được lật ngửa.”
“Đầu ngón tay cô lạnh toát, lướt trên màn hình cảm ứng của chiếc máy tính xách tay. Danh sách các tệp video đã hiện ra đầy đủ, được đặt tên gọn gàng theo ngày và giờ. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp như một tiếng búa gõ vào sự im lặng chết chóc của căn phòng. Cô tìm đến thư mục của ngày thứ Sáu định mệnh. Hàng loạt tệp video kéo dài từ sáng đến tối hiện ra. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bàn tay không run nữa, rồi nhấn vào tệp video được ghi vào khoảng bảy giờ tối.
Màn hình đen kịt trong giây lát rồi sáng lên. Một góc quay quen thuộc đến đau lòng hiện ra – phòng khách nhà cô, nhìn từ trên kệ sách, khuất sau chậu cây cảnh. Hình ảnh rõ nét đến không ngờ. Cô thấy bóng lưng của chính mình, đang lúi húi trong bếp, tiếng xèo xèo của món thịt rang cháy cạnh vang lên khe khẽ. Rồi tiếng chuông cửa vang lên. Hoàng ra mở.
Và Hương bước vào, nụ cười rạng rỡ như thường lệ.
Từng chi tiết mà cô đã bỏ lỡ giờ đây hiện lên rõ mồn một qua ống kính vô tri. Cái cách Hoàng đóng cửa lại, bàn tay hắn không rời khỏi lưng Hương ngay lập tức mà trượt xuống eo cô ta một cách đầy ẩn ý. Ánh mắt liếc nhanh của Hương về phía nhà bếp để chắc chắn rằng cô không nhìn thấy, trước khi mỉm cười đầy tình tứ với Hoàng. Chúng ngồi xuống ghế sofa, chỉ cách cô vài mét. Khi cô cất tiếng vọng ra từ bếp, “”Mày ngồi chơi đợi tao một lát, xong ngay đây!””, cô thấy rõ trên màn hình, bàn tay của Hoàng đã khẽ siết lấy tay Hương. Con bạn thân của cô không những không rụt lại mà còn khẽ ngả đầu vào vai Hoàng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một khoảnh khắc mà nếu nhìn bằng mắt thường, người ta sẽ chỉ nghĩ đó là một cử chỉ bông đùa thân thiết.
Nhưng qua lăng kính của sự phản bội, nó là một nhát dao.
Cô tua nhanh đoạn video đến bữa ăn. Ba người ngồi quây quần bên mâm cơm với canh chua cá, thịt rang và rau muống luộc. Tiếng cười nói vẫn rộn rã. Nhìn nụ cười của chính mình trên màn hình, cô thấy mình thật ngu xuẩn. Và rồi, khoảnh khắc quyết định đã tới. Cô đứng dậy, đi vào bếp lấy thêm bát nước mắm.
Ngay khi lưng cô vừa quay đi, cảnh tượng kinh hoàng nhất đã diễn ra ngay dưới gầm bàn. Máy quay, với góc đặt hoàn hảo, đã ghi lại tất cả. Bàn chân của Hoàng từ từ trượt khỏi dép, tìm đến bàn chân của Hương. Thay vì rụt lại trong kinh hãi, Hương khẽ nhích ghế, để bàn chân của mình quấn lấy chân của Hoàng một cách đầy mời gọi. Họ lén lút làm chuyện đồi bại đó ngay dưới gầm bàn, trong khi trên mặt bàn, họ vẫn thản nhiên gắp thức ăn, nói cười với cô như không có chuyện gì xảy ra.
Một cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng cô. Cô bấm dừng video, hình ảnh đôi chân trần đang quấn quýt vào nhau của chồng cô và bạn thân cô bị đóng băng trên màn hình. Đó là bằng chứng không thể chối cãi. Là nhát búa cuối cùng đóng nắp cỗ quan tài cho cuộc hôn nhân và tình bạn giả dối này.
Cơn run rẩy trong cô đột ngột biến mất, thay vào đó là một sự bình tĩnh lạnh đến đáng sợ. Cô nhấn nút tải đoạn video về máy. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đỏ ngầu. “”Trời giúp mình rồi!”” – suy nghĩ ấy chạy dọc sống lưng cô, mang theo một sự hả hê tàn nhẫn. Lần này, cô sẽ lột trần bộ mặt của cả hai trước ánh sáng.”
“Thanh tiến trình tải về hoàn tất, nhấp một tiếng gọn lỏn trong không gian tĩnh lặng. Cô đóng nắp máy tính lại. Cơn run rẩy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo trong lồng ngực và một quyết tâm sắt đá trong ánh mắt. Đêm đó, cô không ngủ. Cô ngồi trên sofa, trong chính cái phòng khách nơi sự phản bội đã diễn ra, nhìn bóng đêm đặc quánh ngoài cửa sổ cho đến khi những vệt sáng đầu tiên của bình minh ửng lên.
Bình minh không mang lại hơi ấm, nhưng nó mang lại sự rõ ràng. Cô không còn là người vợ khóc lóc trong đêm qua nữa. Cô là một chiến binh chuẩn bị ra trận.
Cô cầm điện thoại, lướt danh bạ và dừng lại ở một số điện thoại đã lưu từ lâu cho những trường hợp khẩn cấp mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng tới. Một văn phòng luật sư danh tiếng. Cuộc gọi được kết nối.
“”Văn phòng luật sư Hưng Thịnh xin nghe.””
Giọng cô vang lên, không một chút run rẩy, lạnh và rõ như tiếng thép va vào nhau. “”Tôi muốn đặt một cuộc hẹn với luật sư giỏi nhất của các vị về luật hôn nhân gia đình. Càng sớm càng tốt.””
Vài giờ sau, cô ngồi trong một văn phòng sang trọng, đối diện là một người đàn ông trung niên với cặp kính gọng vàng và ánh mắt sắc sảo. Mùi gỗ gụ và giấy tờ thoang thoảng trong không khí. Vị luật sư nhìn cô với vẻ chuyên nghiệp, chờ đợi.
Cô không vòng vo. Cô đặt chiếc máy tính xách tay lên bàn. “”Chồng tôi, Hoàng, một kỹ sư xây dựng, và bạn thân của tôi, Hương. Họ đã lén lút qua lại với nhau.””
Cô kể lại câu chuyện một cách bình tĩnh, rành mạch, không một giọt nước mắt, không một lời than vãn. Giọng cô đều đều như một người đang đọc báo cáo, kể lại sự việc của một người khác chứ không phải bi kịch của chính mình. Vị luật sư lắng nghe, gật gù một cách thông cảm nhưng vẫn giữ vẻ trung lập. Ông đã nghe quá nhiều câu chuyện như thế này.
Khi cô kể xong, ông đẩy gọng kính. “”Thưa cô, tôi hiểu sự bức xúc của cô. Nhưng trong những vụ việc thế này, bằng chứng là thứ quyết định tất cả. Những lời kể, những nghi ngờ rất khó để đứng vững trước tòa.””
Cô không nói gì thêm. Cô chỉ lẳng lặng mở máy tính, xoay màn hình về phía ông và nhấn nút play.
Đoạn video bắt đầu chạy. Không có tiếng. Chỉ có hình ảnh. Vị luật sư ban đầu chỉ liếc nhìn một cách chuyên nghiệp. Nhưng rồi, lông mày ông nhíu lại. Ông ngả người về phía trước, mắt dán chặt vào màn hình. Ông thấy rõ cảnh tượng dưới gầm bàn ăn. Đôi chân quấn quýt. Sự lén lút bệnh hoạn trong khi khuôn mặt họ ở phía trên vẫn đang cười nói với người vợ không chút nghi ngờ. Sự im lặng trong căn phòng trở nên nặng nề.
Khi đoạn video kết thúc, màn hình đóng băng ở hình ảnh hai đôi chân trần đang xoắn xuýt lấy nhau, vị luật sư ngả người ra sau ghế, thở ra một hơi dài. Ông nhìn cô, ánh mắt giờ đây không chỉ có sự chuyên nghiệp mà còn có cả sự nể phục lẫn thương cảm.
Cô nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói đanh lại, từng chữ một như được khắc vào không khí. “”Tôi không chỉ muốn ly hôn. Tôi muốn họ phải trả giá cho những gì đã làm.”””

