“5 năm nuôi b//ồ cứ tưởng vợ không biết, biệt thự 10 tỷ sang tên mới cho/áng v/áng – cô ấy quá cao tay…
Tôi quen Hương khi cô ấy chỉ là một nhân viên qu/èn trong công ty nhỏ, lương ba cọc ba đồng, đi làm trên chiếc xe tay ga cũ. Ngày đó, tôi đem lòng yêu vì sự dịu dàng, nhẫn nhịn của cô ấy. Sau này cưới nhau, tôi tự nhủ sẽ lo cho vợ một cuộc sống đủ đầy, không phải lo cơm áo như xưa.
Nhưng khi đàn ông đã có tiền, đã ngồi ở vị trí cao, họ dễ thay lòng. Tôi cũng vậy. Tôi gặp Linh – cô thư ký trẻ trung, xinh đẹp, ăn nói ngọt như mía lùi. Ban đầu chỉ là mối q//uan h//ệ công việc, dần dà thành những buổi cà phê riêng, rồi đi công tác cùng nhau, cuối cùng là thuê riêng cho cô ta một căn hộ cao cấp. Tôi bảo Linh:
– Em cứ yên tâm, anh sẽ lo cho em đủ đầy. Vợ anh không bao giờ biết đâu.
Quả thật, Hương vẫn thế, vẫn chu đáo cơm nước, vẫn ngọt ngào dịu dàng mỗi khi tôi về nhà. Chưa bao giờ cô ấy tr/a h/ỏi tôi đi đâu, làm gì, về muộn với ai. Tôi càng yên tâm nuôi bồ, tự tin rằng vợ hiền lành sẽ chẳng bao giờ dám r/ời b/ỏ tôi.
Cho đến ngày hôm ấy…”
“Ngày hôm ấy, anh ta về nhà muộn hơn thường lệ. Vẫn còn vương vấn mùi nước hoa của Linh, gã mỉm cười tự mãn, tin chắc rằng ở nhà, người vợ hiền vẫn đang đợi mình với mâm cơm nóng hổi.
Nhưng khi cánh cửa bật mở, thứ chào đón anh ta không phải ánh đèn vàng ấm áp hay mùi thức ăn quen thuộc. Căn nhà chìm trong bóng tối và sự im lặng đến rợn người. Một luồng khí lạnh lẽo, tĩnh mịch bao trùm lấy không gian. Anh ta cau mày, cảm giác khó chịu bắt đầu dấy lên.
Bước vào phòng ăn, tim anh ta hẫng một nhịp. Chiếc bàn gỗ vốn luôn được dọn sẵn những món anh ta thích, giờ đây trống trơn, lạnh ngắt. Ở chính giữa bàn, một tờ giấy A4 trắng muốt được gấp lại gọn gàng, nằm ngay ngắn một cách đầy chủ đích.
Một cảm giác bất an chưa từng có len lỏi trong lồng ngực. Hương không bao giờ như vậy. Dù anh có về lúc nửa đêm, cô vẫn sẽ đợi anh với mâm cơm được đậy lồng bàn cẩn thận. Sự tự tin tuyệt đối vào sự nhẫn nhịn của vợ bắt đầu
lung lay.
Anh ta cất giọng, cố tỏ ra bình thản nhưng sự lo lắng đã nhuốm vào từng con chữ:
– Hương ơi, em đâu rồi?
Đáp lại anh chỉ có tiếng vọng của chính mình, dội lại từ những bức tường câm lặng. Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống hoác, xa lạ. Anh ta nuốt khan, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy trên bàn, như thể nó là một con rắn độc đang chuẩn bị lao tới. Một nỗi sợ vô hình từ từ siết lấy trái tim gã đàn ông bội bạc.”
“Gã đàn ông bước từng bước nặng nề về phía bàn ăn, mỗi bước chân như giẫm lên mảnh vỡ của sự tự tin tuyệt đối mà gã vẫn luôn có. Lồng ngực gã thắt lại, cảm giác bất an giờ đây đã biến thành một nỗi sợ hãi hữu hình, cuộn trào trong dạ dày.
Ngón tay anh ta run rẩy, gần như không dám chạm vào tờ giấy. Trong một khoảnh khắc, gã tự trấn an mình. Có lẽ Hương chỉ giận dỗi chút thôi, cái kiểu hờn dỗi trẻ con của phụ nữ mà gã vẫn thường chế giễu. Nhưng cái lạnh lẽo, trống rỗng trong căn nhà này lại nói lên một điều hoàn toàn khác.
Cuối cùng, gã hít một hơi sâu, dứt khoát cầm lấy tờ giấy. Khi mở nó ra, hai chữ “”ĐƠN XIN LY HÔN”” được in đậm, rõ ràng, đập thẳng vào mắt gã như một cú đấm trời giáng. Bên dưới, ở mục người làm đơn, chữ ký của Hương, rành mạch và dứt khoát, không hề có một nét run rẩy nào. Sự tự tin cuối cùng của gã vỡ vụn thành tro. Vợ gã, người vợ hiền lành, nhẫn nhịn, người mà gã tin chắc sẽ không bao giờ dám rời bỏ mình, lại ký vào đơn ly hôn trước cả gã.
Đầu óc gã quay cuồng. Tay gã run đến mức tờ giấy gần như rơi xuống. Ánh mắt gã lướt xuống dòng chữ viết tay ngắn gọn được ghim ở góc trên. Nét chữ quen thuộc của Hương, nhưng những con chữ lại lạnh lùng, xa lạ đến đáng sợ:
“”5 năm qua em biết cả. Cảm ơn anh vì căn biệt thự. Đừng tìm em.””
Tờ giấy rơi khỏi tay gã, lả tả đáp xuống sàn nhà lạnh ngắt. Cả người gã lạnh toát. “”5 năm… biết cả?”” Mọi âm thanh như bị hút cạn khỏi căn phòng. Sự phản bội, sự dối trá… nhưng không phải của gã. Cảm giác bị lừa dối, bị chơi xỏ một vố đau điếng dâng lên. Nhưng câu cuối cùng mới là thứ khiến gã chết lặng.
“”Biệt thự? Biệt thự nào? Cô ta đang nói cái quái gì vậy?”” Gã lẩm bẩm trong vô thức, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại sự hoang mang tột độ.”
“Cơn hoảng loạn bùng lên như một ngọn lửa, thiêu rụi chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Gã đàn ông lảo đảo, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, màn hình sáng lên soi rõ khuôn mặt tái mét, biến dạng vì sợ hãi. Gã phải gọi cho Hương, phải nghe giọng nói của cô, phải bắt cô giải thích cái trò đùa quái ác này.
Ngón tay run rẩy của gã bấm loạn xạ vào danh bạ, tìm đến cái tên “”Vợ yêu”” mà gã đã không chủ động gọi từ bao giờ. Tiếng chuông chờ còn chưa vang lên, một giọng nữ tự động, lạnh lẽo đã vang lên từ loa ngoài, dội thẳng vào màng nhĩ gã: “”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.””
Gã điên cuồng nhấn gọi lại. Lần nữa. Và lần nữa.
“”Thuê bao quý khách…””
“”Thuê bao…””
Mỗi một lần âm thanh vô cảm đó lặp lại, một nhát dao vô hình lại đâm sâu hơn vào lồng ngực gã. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Hương đã chặn số gã. Cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc. Sự biến mất này không phải là một cơn giận dỗi, nó là một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng.
Trong cơn tuyệt vọng, hình ảnh của Linh chợt lóe lên trong đầu gã như một chiếc phao cứu sinh. Đúng rồi, Linh. Cô thư ký trẻ trung, ngọt ngào, người luôn dùng những lời lẽ dịu dàng để xoa dịu gã. Gã cần sự an ủi, cần một giọng nói mềm mỏng để trấn an mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Không chút do dự, gã tìm đến số của Linh.
Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy. Gã vội vàng nói, giọng lạc đi:
“”Linh à, anh đây… Cứu anh với! Hương… cô ấy bỏ đi rồi! Cô ấy để lại đơn ly hôn…””
Đáp lại sự hoảng loạn của gã không phải là lời an ủi gã mong chờ. Một giọng nói vang lên, nhưng không phải là sự nũng nịu, ngọt ngào thường ngày. Nó lạnh lùng và gắt gỏng, pha lẫn sự khó chịu không thèm che giấu.
“”Thì sao? Đó là chuyện gia đình của anh mà.””
Gã sững người, gần như không tin vào tai mình. “”Linh… em nói gì vậy?””
“”Tôi nói anh tự đi mà giải quyết mớ hỗn độn của anh đi, đừng có làm phiền tôi!”” Giọng Linh đanh lại. “”Bao giờ giải quyết xong xuôi, dứt điểm với vợ anh rồi thì hãy gọi lại cho tôi. Đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng đến tôi.””
*Tút… tút… tút…*
Cuộc gọi bị ngắt một cách phũ phàng. Gã đàn ông đứng chết trân giữa căn nhà trống rỗng, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống sàn đá hoa cương tạo thành một tiếng “”cạch”” khô khốc, vang vọng. Sự ấm áp, nũng nịu mà gã vẫn lầm tưởng là tình yêu nơi cô bồ trẻ giờ đây tan biến, chỉ còn lại sự trần trụi, thực dụng đến tàn nhẫn. Gã không chỉ bị vợ bỏ, mà còn bị cả người tình ruồng rẫy trong đúng lúc gã thảm hại nhất. Gã hoàn toàn đơn độc.”
“Sự tĩnh lặng đến rợn người của căn nhà như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy gã. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường trở thành âm thanh tra tấn, mỗi nhịp gõ như một lời chế nhạo cho sự thảm hại của gã lúc này. Vợ bỏ. Bồ ruồng rẫy. Gã đã mất tất cả chỉ trong một buổi tối.
Nhưng rồi, giữa cơn mê sảng của sự cô độc, một ý nghĩ lạnh buốt như tia sét đánh ngang qua tâm trí hỗn loạn của gã. Tiền. Tài sản. Căn biệt thự mười tỷ. Món quà mà gã định dùng để trói chân Linh, để chứng tỏ đẳng cấp của mình. Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy, cuộn xoáy trong lồng ngực. Không, không thể nào. Hương làm sao dám? Cô ta lấy đâu ra cái gan đó? Cô ta chỉ là một người đàn bà an phận, với chiếc xe tay ga cũ kỹ và mức lương ba cọc ba đồng.
Nỗi nghi ngờ còn đáng sợ hơn cả sự thật. Gã không thể ngồi yên thêm một giây nào nữa. Gã vơ vội chùm chìa khóa xe trên bàn, lao ra cửa như một kẻ mất trí, quên cả chiếc điện thoại vừa rơi vỡ màn hình dưới sàn.
Trên đường, gã nhấn ga điên cuồng, chiếc xe sang lạng lách qua dòng người đông đúc trong sự ngỡ ngàng của những người đi đường. Gã phải đến ngân hàng. Ngay lập tức. Gã phải tận mắt nhìn thấy con số trong tài khoản chung, phải xác nhận rằng nỗi sợ hãi của gã chỉ là hoang tưởng.
Gã tông cửa lao vào ngân hàng, bộ dạng xộc xệch, mồ hôi ướt đẫm trán khiến nhân viên an ninh phải liếc nhìn đầy cảnh giác. Gã không thèm lấy số thứ tự, đi thẳng đến quầy giao dịch gần nhất, đập mạnh tấm thẻ căn cước xuống mặt kính.
“”Kiểm tra cho tôi tài khoản này! Nhanh lên!”” Gã gằn giọng, khiến cô giao dịch viên trẻ giật mình.
Cô gái cố giữ vẻ chuyên nghiệp, cầm lấy tấm thẻ của gã. “”Anh vui lòng bình tĩnh và chờ…””
“”Tôi nói kiểm tra ngay!”” Gã gần như gầm lên, ánh mắt long sòng sọc.
Thấy tình hình căng thẳng, cô nhân viên vội vã gõ phím. Vài giây sau, nét mặt cô biến đổi, từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối. Cô ngước lên nhìn gã, giọng ngập ngừng.
“”Thưa anh… tài khoản của anh…””
“”Sao? Nói đi chứ! Nó còn bao nhiêu?”” Gã nghiến răng, hai tay chống lên quầy, cơ thể rướn về phía trước như thể muốn chui qua tấm kính.
Cô nhân viên nuốt khan, hạ giọng. “”Dạ… thưa anh, số dư trong tài khoản hiện tại… gần như không còn ạ.””
Câu nói đó như một gáo nước đá dội thẳng vào mặt gã. Tai gã ù đi. “”Cô nói cái gì? Vô lý! Sao kê giao dịch! In sao kê giao dịch cho tôi!””
Cô gái nhanh chóng thực hiện yêu cầu. Chiếc máy in kêu rè rè rồi nhả ra một tờ giấy. Gã giật lấy nó, đôi mắt dán vào những con số. Hàng chục giao dịch nhỏ không đáng kể, và rồi… một dòng chữ đậm đập vào mắt gã, khiến tim gã như ngừng đập.
“”Giao dịch rút tiền mặt… MƯỜI TỶ ĐỒNG.””
Hơi thở của gã tắc nghẹn. Gã ngẩng phắt lên, giọng run rẩy. “”Cái này… cái này là sao? Ngày… ngày giao dịch là tuần trước? Ai? Ai đã rút tiền?””
Cô nhân viên chỉ vào màn hình của mình, giọng nói rõ ràng nhưng lại như nhát búa tạ giáng xuống đầu gã.
“”Dạ thưa anh, giao dịch được thực hiện vào thứ Ba tuần trước. Người rút tiền là đồng chủ tài khoản, chị Nguyễn Thị Thu Hương.””
Gã sững sờ, lảo đảo. “”Hương? Không thể nào… Cô ấy lấy quyền gì…””
“”Dạ, chị Hương đã đến trực tiếp, mang theo đầy đủ giấy tờ tùy thân và một giấy ủy quyền rút tiền có chữ ký xác nhận của anh.”” Cô nhân viên nói thêm, như một nhát dao kết liễu. “”Chữ ký đã được đối chiếu và hoàn toàn trùng khớp với chữ ký mẫu của anh trong hệ thống, thưa anh.””
Chữ ký ủy quyền. Gã chết đứng. Ký ức mờ nhạt chợt ùa về. Đúng rồi. Khoảng hơn một tuần trước, khi gã đang mải mê gọi điện tình tứ với Linh, Hương đã rón rén bước vào phòng làm việc, trên tay là một xấp giấy tờ. Cô nói đó là hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mới, cần chữ ký của cả hai vợ chồng. Gã đã gắt lên vì bị làm phiền, vơ lấy cây bút ký vội mà không thèm đọc một chữ.
Gã nhìn chằm chằm vào khoảng không, tờ sao kê nhàu nát trong bàn tay run lẩy bẩy. Căn biệt thự mười tỷ… món quà cho cô bồ trẻ… đã không cánh mà bay. Người vợ hiền lành, nhẫn nhịn mà gã luôn coi thường đã giáng cho gã một đòn chí mạng. Gã không chỉ mất vợ, mất bồ, mà gã đã mất tất cả. Gã đã bị lừa, một cú lừa ngoạn mục và cay đắng đến tận xương tủy.”
“””Chữ ký ủy quyền…””
Hai từ đó như một luồng điện giật chạy dọc sống lưng gã, đánh thẳng vào đại não đang tê liệt. Ký ức rời rạc, mơ hồ từ vài phút trước bỗng chốc hiện về rõ mồn một, sắc nét đến tàn nhẫn.
Đó là một buổi chiều muộn, khoảng hơn một tuần trước. Gã đang ngồi trong phòng làm việc ở nhà riêng, chân vắt chéo, tay cầm điện thoại, giọng điệu ngọt ngào pha lẫn vẻ tự mãn tột độ.
“”Em yêu, đợi anh thêm chút nữa thôi. Thủ tục căn biệt thự sắp xong rồi. Mười tỷ, coi như là món quà nhỏ anh tặng em, để em không phải chịu thiệt thòi.””
Đầu dây bên kia, giọng Linh lanh lảnh, nũng nịu. Gã mỉm cười, tưởng tượng ra cảnh cô bồ trẻ sẽ vỡ òa trong hạnh phúc, sẽ càng quấn quýt và tôn sùng gã hơn nữa.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng hé mở. Hương rón rén bước vào, trên tay là một xấp giấy tờ mỏng. Cô mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, khuôn mặt vẫn hiền lành như thường lệ nhưng có nét gì đó hơi khẩn trương.
Gã cau mày, ra hiệu cho Linh im lặng rồi hạ giọng gắt gỏng với vợ:
“”Có chuyện gì? Không thấy tôi đang bận à?””
Hương giật mình, vội dúi xấp giấy tờ về phía gã.
“”Anh ơi, giấy tờ kinh doanh bên công ty em. Sếp yêu cầu phải có chữ ký của cả hai vợ chồng để làm thủ tục vay vốn gấp. Anh ký giúp em một chữ thôi.””
Gã liếc qua, chỉ thấy một xấp giấy lộn xộn, có vẻ là hợp đồng gì đó. Gã đang vội, chỉ muốn nhanh chóng quay lại cuộc điện thoại dở dang với Linh. Sự nghiệp ba cọc ba đồng của vợ trong mắt gã vốn chẳng đáng để bận tâm.
“”Đưa đây!”” Gã giật lấy xấp giấy, lật qua loa đến trang cuối cùng có đánh dấu sẵn vị trí cần ký. Cây bút lướt một đường dứt khoát, quen thuộc. Gã thậm chí còn không thèm nhìn xem mình đang ký vào cái gì.
“”Xong rồi đấy. Lần sau có việc gì thì lựa lúc mà vào.”” Gã ném lại xấp giấy cho vợ, thái độ khinh khỉnh rồi quay lại với chiếc điện thoại, giọng nói lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, ngọt ngào trở lại: “”Alo, em yêu, anh đây…””
Ký ức kinh hoàng đó kết thúc.
Trở lại với thực tại phũ phàng trong ngân hàng. Gã đứng không vững nữa. Hơi thở gã đứt quãng. Tờ giấy ủy quyền… Cái cớ “”giấy tờ kinh doanh””… Cú lừa được dàn dựng hoàn hảo. Người vợ mà gã luôn coi thường, người mà gã nghĩ sẽ không bao giờ dám rời bỏ mình, đã dùng chính sự kiêu ngạo và khinh suất của gã để giáng một đòn chí mạng.
Đôi chân gã mềm nhũn. Tấm thân to lớn, bệ vệ đổ sập xuống sàn đá hoa cương lạnh lẽo, tạo nên một tiếng “”uỵch”” khô khốc. Tờ sao kê nhàu nát văng ra khỏi bàn tay vô lực của gã.
Gã gục xuống, hai tay ôm lấy đầu, tâm trí trống rỗng. Mọi âm thanh xung quanh như tiếng xì xào của khách hàng, tiếng gọi lo lắng của cô giao dịch viên, tiếng bước chân vội vã của nhân viên an ninh… tất cả đều lùi vào một cõi xa xăm.
Trong đầu gã lúc này chỉ còn lặp đi lặp lại một sự thật duy nhất, cay đắng đến tận xương tủy: Chính tay gã. Chính tay gã đã ký vào bản án tử cho tài sản của mình. Chính tay gã đã dâng mười tỷ đồng cho người vợ mà gã đã phản bội suốt năm năm qua.”
“Không! Không thể nào! Một tia hy vọng le lói, yếu ớt đến tuyệt vọng, bùng lên trong tâm trí gã. Có lẽ… có lẽ có sự nhầm lẫn nào đó. Có lẽ Hương không dùng số tiền đó để mua căn biệt thự. Gã phải xác nhận lại. Phải xác nhận ngay lập tức.
Bất chấp những ánh mắt tò mò và lời xì xào xung quanh, gã loạng choạng đứng dậy. Gã không còn cảm nhận được sự đau đớn hay xấu hổ, chỉ có một sự thôi thúc điên cuồng đang gào thét trong lồng ngực. Gã rút vội chiếc điện thoại, bàn tay run rẩy đến mức suýt làm rơi. Màn hình sáng lên, danh bạ hiện ra. Gã bấm vào cái tên “”Tùng Môi Giới””.
Chuông reo một tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng một người đàn ông vang lên, hồ hởi và chuyên nghiệp.
“”Alo, tôi nghe đây. Ai vậy ạ?””
Giọng gã khản đặc, lạc đi.
“”Anh… anh Tùng phải không? Tôi… chồng của chị Hương đây.””
Tay môi giới nhận ra ngay. Giọng hắn ta càng thêm phần vui vẻ.
“”A, chào anh! Lâu quá mới nghe giọng anh. Anh gọi tôi có việc gì không ạ? Hay là mình lại tìm thêm căn nữa?””
Gã nghiến răng, cố nặn ra một câu hỏi hoàn chỉnh.
“”Cái căn biệt thự… hôm trước… giao dịch đã xong… xong hết chưa anh?””
“”Xong rồi anh ơi! Nhanh gọn luôn! Mọi thủ tục đã hoàn tất, sổ đỏ đã trao tận tay rồi. Chúc mừng gia đình anh chị nhé!””
Trái tim gã như bị ai đó bóp nghẹt. Gã níu vào tia hy vọng cuối cùng, giọng run lên bần bật.
“”Trên… trên sổ đỏ… là… là tên ai vậy anh?””
Đầu dây bên kia im lặng một giây, dường như ngạc nhiên trước câu hỏi của gã. Sau đó, tay môi giới trả lời rành rọt, từng chữ một như những nhát dao đâm thẳng vào tim gã.
“”Dạ, người đứng tên duy nhất là bà Vũ Thị Thanh Hương, vợ của anh đó ạ.””
Gã chết lặng. Hơi thở như đông cứng lại. Nhưng sự tra tấn vẫn chưa dừng lại ở đó. Tay môi giới, hoàn toàn không biết gì, còn bồi thêm một câu với giọng đầy ngưỡng mộ:
“”Mà phải công nhận, vợ anh quả là người phụ nữ tinh tế. Chị ấy kỹ tính lắm, tự tay chọn từng chi tiết cho tổ ấm mới. Anh thật có phúc.””
“”Tổ ấm mới””… “”Tinh tế””… “”Có phúc””…
Những từ ngữ đó xoáy sâu vào tâm trí gã, chế giễu sự ngu ngốc và tự mãn của gã. Chiếc điện thoại tuột khỏi bàn tay vô lực, rơi xuống sàn đá lạnh lẽo, vỡ tan thành nhiều mảnh như chính cuộc đời gã lúc này.
Gã không nghe thấy tiếng tay môi giới gọi “”Alo? Alo?”” ở đầu dây bên kia nữa. Gã quay người, bước đi như một kẻ mộng du, xiêu vẹo lao ra khỏi ngân hàng, bỏ lại sau lưng những ánh mắt kinh ngạc và tiếng vỡ nát của chiếc điện thoại đắt tiền. Gã chỉ biết rằng, mình đã mất tất cả.”
“Gã không biết mình đã về đến bãi đỗ xe bằng cách nào. Tâm trí gã trống rỗng, chỉ còn lại địa chỉ căn biệt thự 10 tỷ đang cháy rực như một vết sắt nung. Gã giật tung cửa xe, nổ máy, chiếc xe sang rú lên một tiếng rồi lao vút đi như một con thú bị thương.
Thành phố lướt qua ngoài cửa kính như những vệt màu nhòe nhoẹt. Gã không quan tâm đến đèn đỏ, không nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi của người khác. Bàn chân gã như dính chặt vào chân ga, đôi mắt long sòng sọc dán vào con đường phía trước. Trong đầu gã, hình ảnh Hương – người vợ hiền lành, cam chịu suốt 5 năm – cứ hiện về, nhưng giờ đây khuôn mặt ấy trở nên xa lạ và đáng sợ. Người phụ nữ với chiếc xe tay ga cũ, với mức lương ba cọc ba đồng, người mà gã đã tự tin rằng sẽ không bao giờ dám rời bỏ mình. Một sự lừa dối kinh hoàng.
Chiếc xe phanh két lại trước một khu biệt thự sang trọng, biệt lập. Gã run rẩy đọc lại địa chỉ trên một mẩu giấy nhàu nát. Đúng là nó. Cánh cổng sắt mỹ thuật khổng lồ, cao vút, không đóng. Nó hé mở, như một lời mời gọi đầy thách thức.
Gã đẩy cửa xe, bước chân loạng choạng đi vào bên trong. Một khu vườn được cắt tỉa công phu hiện ra trước mắt. Và ở đó, giữa những khóm hồng đang khoe sắc, gã nhìn thấy cô.
Hương.
Cô không còn mặc những bộ đồ giản dị, có phần cũ kỹ ở nhà. Thay vào đó là một chiếc váy lụa màu xanh ngọc bích của một thương hiệu đắt tiền, ôm trọn lấy thân hình mà gã chưa bao giờ thực sự để tâm ngắm nhìn. Mái tóc cô được búi lên gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh. Tay cô cầm một chiếc bình tưới cây bằng đồng, ung dung, thản nhiên tưới cho từng bông hoa. Dáng vẻ của một bà chủ thực sự. Sang trọng, quyền lực và hoàn toàn xa lạ.
Gã đứng sững lại, hơi thở tắc nghẹn trong lồng ngực. Cơn giận dữ điên cuồng bùng lên, thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại. Gã hét lên, giọng khản đặc, lạc đi vì uất hận.
“”Hương!””
Tiếng gọi xé toạc không gian yên tĩnh của khu vườn. Người phụ nữ đang tưới hoa khựng lại một giây. Cô không giật mình, không hoảng hốt. Cô từ từ, rất từ từ đặt bình tưới xuống, quay người lại đối diện với gã.
Trên môi cô nở một nụ cười nhạt, một nụ cười mà gã chưa từng thấy bao giờ. Nó không chứa sự ấm áp, chỉ có sự bình thản đến lạnh lùng.
“”Anh đến rồi à?””
Giọng nói của cô cũng khác. Không còn sự dịu dàng, nhẫn nhịn. Nó trong trẻo, rõ ràng và đầy tự chủ.
Gã nghiến chặt hai hàm răng, bước những bước nặng nề về phía cô, cảm giác như mỗi bước chân đang lún sâu xuống bùn lầy của sự ngu ngốc.
“”Tất cả… tất cả những chuyện này là sao? CĂN BIỆT THỰ NÀY! TIỀN! MÀY GIẢI THÍCH CHO TAO!””
Gã gầm lên, khuôn mặt đỏ bừng, những đường gân nổi lên trên trán.
Hương chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn gã không một chút nao núng. Cô nhìn gã như nhìn một kẻ xa lạ đang làm phiền sự yên tĩnh của mình.
“”Giải thích?”” Cô lặp lại, giọng điệu như đang hỏi một câu ngớ ngẩn. “”Giải thích chuyện gì cơ, chồng cũ của tôi?”””
“Hai chữ “”chồng cũ”” như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến gã khựng lại, toàn thân cứng đờ. Lý trí gã gào thét rằng điều đó không thể nào là sự thật. Gã đã nuôi cô ta, đã cho cô ta một cuộc sống mà gã cho là đủ đầy.
“”Mày nói cái gì?”” Gã rít lên qua kẽ răng, cơn điên cuồng lại bùng lên dữ dội hơn. “”Mày dám…””
Gã không nói hết câu. Như một con thú bị dồn vào đường cùng, gã lao về phía cô, hai tay giơ ra như muốn vồ lấy, muốn xé nát cái vẻ bình thản đến đáng ghét trên khuôn mặt ấy. Gã muốn cô ta phải khóc lóc, phải van xin như hình ảnh quen thuộc suốt 5 năm qua.
Nhưng gã chưa kịp chạm vào người Hương.
“”Dừng lại.””
Một giọng nói trầm ấm, đầy uy lực vang lên từ phía cửa chính của căn biệt thự. Gã sững lại, theo phản xạ quay đầu nhìn.
Một người đàn ông cao lớn, lịch lãm trong bộ vest đắt tiền đang khoan thai bước ra. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, toát lên vẻ tự tin và điềm tĩnh. Anh ta không thèm nhìn gã lấy một lần, đôi mắt chỉ dịu dàng hướng về phía Hương.
Người đàn ông bước đến bên cạnh Hương, nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest đang khoác hờ trên tay mình, khoác lên đôi vai gầy của cô. Một hành động che chở đầy dịu dàng.
Sau khi chắc chắn chiếc áo đã đủ ấm cho Hương, anh ta mới quay sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào gã. Ánh mắt đó không có sự tức giận, không có sự thách thức, chỉ có một sự dò xét lạnh lùng, quét một lượt từ đầu đến chân gã như thể đang đánh giá một kẻ phá đám không hơn không kém.
Trong khoảnh khắc đó, gã thấy mình trở nên thảm hại. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ. Hoàn toàn đối lập với người đàn ông kia.
Và rồi, điều khiến gã sụp đổ hoàn toàn đã xảy ra.
Hương ngước nhìn người đàn ông bên cạnh. Cái vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh trên mặt cô tan biến, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt cô lấp lánh, khóe môi cong lên ngọt ngào, một nụ cười của sự viên mãn, của hạnh phúc thực sự. Một nụ cười mà trong suốt 5 năm chung sống, gã chưa từng một lần được thấy. Nó giống như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim kiêu ngạo của gã.
Gã lùi lại một bước, cổ họng khô khốc.
“”Mày… Mày là ai?”” Gã lắp bắp, chỉ tay vào người đàn ông lạ mặt, giọng nói không còn sự hung hăng mà chỉ còn lại sự hoang mang tột độ.”
“Người đàn ông lịch lãm không thèm đáp lại câu hỏi của gã. Anh ta chỉ nhẹ nhàng siết lấy bàn tay Hương, một cử chỉ trấn an đầy tin tưởng, rồi lạnh lùng nói, giọng điệu chuyên nghiệp và không chút cảm xúc.
“”Chào anh. Tôi là luật sư riêng của cô Hương. Mọi giấy tờ liên quan đến việc phân chia tài sản và đơn ly hôn đã được gửi đến địa chỉ của anh sáng nay.””
Hai chữ “”luật sư”” như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt gã. Gã sững sờ, đầu óc quay cuồng. Luật sư? Hương? Con đàn bà quê mùa, quanh năm chỉ biết đi chiếc xe tay ga cũ kỹ, sao có thể quen biết một kẻ trông có vẻ quyền lực thế này? Kế hoạch này đã được sắp đặt từ bao giờ?
Gã quay phắt lại nhìn Hương, ánh mắt tóe lửa. Nhưng thứ gã nhận được không phải là sự sợ hãi hay bối rối, mà là một cái nhếch mép đầy kiêu ngạo. Gã đã bị lừa. Một cú lừa ngoạn mục.
Cơn điên giận vì bị phản bội, bị qua mặt bởi chính người vợ mà gã luôn coi thường bùng lên dữ dội. Gã không còn quan tâm đến gã luật sư kia nữa. Trong mắt gã lúc này, căn biệt thự 10 tỷ này chính là thành quả, là tiền mồ hôi nước mắt của gã. Là thứ gã dùng để chứng tỏ đẳng cấp, để ban phát cho cô bồ trẻ đẹp chứ không phải cho con đàn bà này.
Gã chỉ tay vào khắp căn nhà, vào bộ sofa da đắt tiền, vào chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, hơi thở hổn hển vì tức giận.
“”Hương, em làm cái quái gì thế này? Đây là tiền của tôi! Tiền của tôi!””
Tiếng gào của gã vang vọng khắp không gian sang trọng, trở nên lạc lõng và thảm hại.
Hương từ từ quay lại. Lần này, cô không cần người đàn ông kia che chở nữa. Cô đối mặt trực diện với gã, ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao. Nụ cười mỉa mai trên môi cô càng sâu hơn.
“”Anh nhầm rồi.”” Giọng cô vang lên, rành rọt và đanh thép, mỗi từ như một nhát búa đóng thẳng vào sự kiêu ngạo của gã. “”Đây là nhà của tôi, mua bằng tiền bồi thường thanh xuân 5 năm của tôi.””
Cô dừng lại một giây, để gã kịp thấm thía nỗi đau đớn và nhục nhã. Rồi cô hất cằm về phía cánh cửa đang mở toang, nơi ánh chiều tà hắt vào thê lương.
“”Mời anh về cho.”””
“””Bồi thường thanh xuân?”” Gã phá lên cười, một tràng cười khản đặc, méo mó vì tức giận. “”Hương, em tỉnh lại đi! Em nghĩ em là ai mà dám nói những lời đó trong căn nhà này? Nhà của tôi!””
Gã gần như gầm lên hai chữ “”của tôi””, sự tự tin cố hữu vẫn chưa bị dập tắt. Gã vẫn tin rằng đây chỉ là một màn kịch vụng về của người vợ quê mùa.
Nhưng vị luật sư không cho gã thêm thời gian để tự huyễn hoặc. Anh ta lẳng lặng tiến đến chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch, đặt lên đó một tập tài liệu dày cộp. Tiếng “”cộp”” khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng, nặng nề như một bản án tử hình.
Gã nheo mắt nhìn tập tài liệu, rồi lại nhìn gã luật sư với vẻ khinh miệt.
“”Cái quái gì đây? Đơn ly hôn tôi đã nhận được rồi. Còn định giở trò gì nữa?””
Vị luật sư không đáp, chỉ lạnh lùng lật trang đầu tiên của tập tài liệu, xoay nó về phía gã.
Đập vào mắt gã là tấm ảnh chụp rõ nét gã và Linh đang ôm hôn nhau say đắm ngay trước cửa căn hộ cao cấp mà gã thuê cho cô ta. Gã chết sững.
“”Cái… cái này…”” Gã lắp bắp, cổ họng khô khốc.
Nhưng địa ngục chỉ mới bắt đầu. Vị luật sư chậm rãi lật từng trang, như một đao phủ đang từ tốn mài lưỡi đao của mình. Mỗi trang giấy lật qua là một nhát dao cứa vào sự kiêu ngạo của gã.
Đây là toàn bộ tin nhắn Zalo, Viber của gã và Linh, từ những lời yêu đương mùi mẫn đến những lời hẹn hò vụng trộm. Kia là lịch sử chuyển khoản ngân hàng trong suốt 5 năm, từng tháng, từng khoản chu cấp cho Linh được in ra rõ ràng đến từng con số. Tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền mua túi hiệu, thậm chí cả những chuyến du lịch xa xỉ… không thiếu một thứ gì.
Hai tay gã run lên bần bật. Gã lật từng trang, rồi lật nhanh hơn, như một kẻ điên tìm kiếm một sự nhầm lẫn, một sự giả mạo nào đó. Nhưng không. Mọi thứ đều là thật. Ngày tháng, số tiền, nội dung chuyển khoản… rõ ràng đến tàn nhẫn.
Gã ngẩng phắt lên, nhìn Hương như nhìn một con quái vật đội lốt người. Người vợ mà gã luôn nghĩ là ngây thơ, hiền lành, chỉ biết đi chiếc xe tay ga cũ kỹ, quanh năm chỉ biết đến góc bếp. Người vợ mà gã tin rằng sẽ không bao giờ dám rời bỏ gã. Hóa ra, trong suốt 5 năm gã mải mê bên ngoài, cô đã âm thầm giăng một cái bẫy hoàn hảo, thu thập từng mảnh bằng chứng để dồn gã vào chân tường trong “”ngày hôm ấy””.
Gã chết đứng, toàn thân lạnh toát. Cơn giận dữ ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự hoang mang đến tột cùng khi nhận ra ván cờ này, gã đã thua từ khi nó còn chưa bắt đầu.”
“””Bằng chứng thì sao chứ?”” Gã gằn giọng, cố bấu víu vào chút tự tôn cuối cùng. “”Thì ra em đã tốn công thu thập mấy thứ này suốt 5 năm qua. Nhưng để làm gì? Để rồi nhận một khoản bồi thường nhỏ nhoi sao? Hương, em đừng quên, em đang sống trong nhà của tôi, đi xe của tôi, tiêu tiền của tôi! Không có tôi, em chẳng là gì cả!””
Gã gần như hét lên những lời đó, hi vọng nó có thể chọc thủng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ của Hương. Nhưng đáp lại gã không phải là Hương, mà là vị luật sư. Anh ta khẽ ho một tiếng, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“”Thưa anh, có lẽ anh đã có một sự nhầm lẫn nghiêm trọng.””
Vị luật sư lại lật một tập tài liệu khác, mỏng hơn, nhưng sức nặng của nó dường như còn khủng khiếp hơn. Anh ta đẩy nó về phía gã.
“”Đây là báo cáo tài chính và giấy đăng ký kinh doanh của công ty cổ phần thời trang H.F. Và chủ sở hữu, nhà sáng lập, kiêm giám đốc điều hành… là vợ của anh, cô Phạm Thu Hương.””
Từng chữ một ghim thẳng vào não gã. H.F? Cái tên này quen quá. Gã đã từng thấy Linh xuýt xoa về những mẫu thiết kế của thương hiệu này, một thương hiệu nội địa đang lên như diều gặp gió trong giới trẻ. Gã còn từng mỉa mai đó chỉ là mấy trò kinh doanh cỏn con.
“”Không… không thể nào…”” Gã lắp bắp, lật vội mấy trang giấy. Cổ phần, báo cáo lợi nhuận, những con số nhảy múa trước mắt gã. Chúng nhiều đến mức khiến gã hoa mắt.
Vị luật sư nói tiếp, giọng đều đều nhưng từng lời lại như một nhát búa nện vào đầu gã.
“”Cô Hương đã bắt đầu khởi nghiệp cách đây gần 4 năm, với số vốn ban đầu chính là khoản tiền mà anh đưa cho cô ấy hàng tháng ‘để tiêu vặt’. Cô ấy đã dùng chính sự coi thường của anh để xây dựng nên đế chế của riêng mình.””
Đầu óc gã quay cuồng. Một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Gã ngẩng lên nhìn Hương. Người vợ “”nhân viên quèn”” với mức lương ba cọc ba đồng, người vợ chỉ biết đi chiếc xe tay ga cũ, người vợ không bao giờ đòi hỏi một món đồ hiệu…
Tất cả chỉ là một màn kịch. Một màn kịch hoàn hảo đến từng chi tiết.
Sự nhẫn nhịn của cô không phải là cam chịu. Đó là sự che giấu. Việc cô không bao giờ tra hỏi gã đi đâu, làm gì không phải là tin tưởng. Đó là vì cô không quan tâm, vì cô bận rộn xây dựng một sự nghiệp mà gã không bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Gã cứ ngỡ mình là thợ săn, đang ban phát cho một con mồi tội nghiệp. Hóa ra, gã chỉ là một thằng hề trong vở kịch do chính cô ấy làm đạo diễn.
Gã choáng váng, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế sofa. Đế chế mà gã vẫn tự hào, căn biệt thự 10 tỷ, sự nghiệp thành đạt… tất cả bỗng trở nên nhỏ bé, thảm hại trước đế chế bí mật mà người vợ “”nhân viên quèn”” của gã đã dựng nên ngay dưới mí mắt mình. Gã đã thua, thua một cách nhục nhã và toàn diện.”
“Không khí trong căn phòng đặc quánh lại, ngột ngạt đến mức gã có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Từng lời của vị luật sư, từng con số trong báo cáo tài chính vẫn còn ong ong trong đầu gã. Gã đã thua, nhưng gã không thể hiểu nổi mình đã thua từ lúc nào.
Hương chậm rãi bước tới, gót giày của cô vang lên những tiếng “”cộc, cộc”” dứt khoát trên sàn gỗ, mỗi tiếng như một nhịp đếm ngược đến ngày tàn của gã. Cô dừng lại trước chiếc bàn cà phê, nhìn xuống gã đang co rúm trên ghế sofa. Ánh mắt cô không còn là sự dịu dàng của 5 năm qua, cũng không phải sự căm phẫn của một người bị phản bội. Đó là ánh mắt của một kẻ bề trên, đang ban phát sự lựa chọn cho một kẻ thất bại.
“”Tôi không có nhiều thời gian,”” Hương cất giọng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh buốt. “”Chúng ta vào thẳng vấn đề.””
Vị luật sư, như một cỗ máy được lập trình sẵn, lại đặt một tập giấy khác lên bàn, ngay trước mặt gã. Trên cùng là dòng chữ in đậm khiến gã hoa mắt: ĐƠN XIN LY HÔN.
Hương chỉ tay vào tờ đơn. “”Lựa chọn đầu tiên, rất đơn giản. Anh ký vào đây. Anh sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, căn biệt thự 10 tỷ này sẽ thuộc về tôi, coi như chút bồi thường cho 5 năm tuổi xuân tôi đã phí hoài vì anh. Đổi lại,”” cô nhếch mép, một nụ cười mỉa mai đến tột cùng, “”anh được tự do. Tự do đến với cô thư ký bé nhỏ của anh.””
Gã ngước lên, ánh mắt đầy tơ máu. Mất biệt thự? Đó là thành tựu, là biểu tượng cho sự thành công của gã. “”Em… em dám?””
Nụ cười trên môi Hương tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng sắc lẹm. “”So với lựa chọn thứ hai, đây còn là sự nhân từ của tôi đấy, chồng ạ.””
Cô hất cằm về phía xấp bằng chứng ngoại tình vẫn nằm chỏng chơ trên bàn. “”Lựa chọn thứ hai, anh không cần ký gì cả. Tôi sẽ gửi toàn bộ những tấm ảnh này, video này, cùng một bản tường trình chi tiết về mối quan hệ bất chính giữa anh và cô thư ký Linh, đến thẳng tay từng thành viên trong hội đồng quản trị công ty anh.””
Gã chết lặng. Lồng ngực gã thắt lại.
Hương nói tiếp, từng lời như một nhát dao đâm thẳng vào tử huyệt của gã. “”Sau đó, một buổi họp báo. Tôi sẽ công khai mọi chuyện. Để xem hình ảnh vị phó tổng giám đốc tài ba, người chồng mẫu mực mà anh dày công xây dựng sẽ ra sao. Để xem các đối tác sẽ nhìn anh bằng ánh mắt nào. Sự nghiệp của anh, danh dự của anh… sẽ tan thành mây khói.””
Đầu óc gã quay cuồng. Gã nhìn Hương, rồi lại nhìn tờ đơn ly hôn. Một bên là tài sản lớn nhất gã có. Một bên là tất cả sự nghiệp, danh vọng, là thứ mà gã tự hào hơn cả tiền bạc. Gã đã bị dồn vào chân tường, không một lối thoát. Người vợ mà gã từng coi thường, giờ đây đang nắm trong tay quyền sinh sát đối với cuộc đời gã.
Hương đặt một cây bút máy đắt tiền bên cạnh tờ đơn. Âm thanh va chạm của nó với mặt bàn gỗ vang lên khô khốc, như một tiếng súng lệnh.
“”Anh chọn đi. Biệt thự, hay sự nghiệp? Tôi đợi.”””
“Cây bút máy lạnh ngắt trong tay gã. Mồ hôi túa ra từ trán, chảy dọc xuống thái dương. Biệt thự hay sự nghiệp? Mất biệt thự, gã vẫn còn là Phó Tổng giám đốc, vẫn có thể kiếm lại gấp nhiều lần. Nhưng mất đi sự nghiệp, danh dự, gã chỉ là một thằng hề bị cả thiên hạ phỉ nhổ. Quyết định được đưa ra trong tích tắc, một quyết định cay đắng và nhục nhã nhất cuộc đời gã.
Bàn tay gã run rẩy, đặt cây bút lên tờ đơn ly hôn. Nét chữ vốn kiêu hãnh, bay bổng của gã giờ đây trở nên nguệch ngoạc, méo mó như chính tâm trạng gã lúc này. Gã ký, một nét ký kết liễu tất cả. Kết liễu 5 năm hôn nhân, kết liễu quyền sở hữu căn biệt thự 10 tỷ, và kết liễu luôn cả sự tự tôn của một người đàn ông.
Ngay khi nét mực cuối cùng khô lại, Hương bình thản cầm lấy tờ đơn, thổi nhẹ lên mặt giấy như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật vừa hoàn thành. Cô đưa nó cho vị luật sư mà không thèm nhìn gã thêm một lần nào nữa.
“Mọi thủ tục còn lại, luật sư của tôi sẽ làm việc với anh,” giọng cô đều đều, không một chút cảm xúc. “Giờ thì, mời anh ra khỏi nhà của tôi.”
Gã ngẩng phắt lên, uất nghẹn. “”Nhà của em?””
Hương nhếch môi. “”Theo giấy tờ anh vừa ký, chính xác là như vậy. Anh có 10 phút để thu dọn đồ dùng cá nhân. Sau 10 phút, tôi sẽ gọi bảo vệ.””
Gã lảo đảo đứng dậy, cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Gã bị đuổi ra khỏi chính căn nhà của mình, bởi chính người vợ mà gã từng khinh thường. Gã bước lên lầu như một kẻ mất hồn, vơ vội vài bộ quần áo, chiếc ví, và điện thoại. Mỗi một bước chân trong căn biệt thự này đều như giẫm lên mảnh vỡ của lòng kiêu hãnh.
Ra khỏi cổng, gã đứng bơ vơ trên vỉa hè, ánh nắng buổi chiều rọi vào mặt gã cay xè. Mất hết rồi. Nhưng không, gã vẫn còn một nơi để đến. Gã vẫn còn Linh. Gã còn căn hộ cao cấp đã mua cho cô ta. Đó là tia hy vọng cuối cùng, là nơi trú ẩn cuối cùng của gã.
Gã run rẩy rút điện thoại, bấm vào số của Linh được ghim trên cùng. Tim gã đập thình thịch trong lồng ngực. Tiếng chuông chờ vang lên từng hồi dài não nề.
“Alo, anh yêu,” giọng Linh ở đầu dây bên kia lả lơi, ngọt ngào như thường lệ.
Nghe thấy giọng cô, gã như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng tuôn ra một tràng trong tuyệt vọng. “Linh ơi, cứu anh! Anh mất hết rồi! Con mụ vợ anh, nó lừa anh rồi! Căn biệt thự, tiền bạc… anh mất hết rồi! Anh đang ở ngoài đường, em cho anh qua chỗ em nhé!”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát. Sự im lặng đáng sợ. Rồi, một tiếng cười khẩy lạnh lẽo vang lên, sắc như dao cứa vào tai gã.
“Thế à?” Giọng Linh không còn chút ngọt ngào nào, chỉ còn sự trơ trẽn và khinh bỉ. “Một kẻ trắng tay thì không xứng với tôi. Căn hộ này cũng sắp bị ngân hàng siết nợ rồi đấy, anh yêu ạ. Đừng gọi cho tôi nữa.”
“Linh… em…”
Gã chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút” dài lạnh lùng. Linh đã cúp máy. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay gã, rơi xuống vỉa hè vỡ tan màn hình, cũng như hy vọng cuối cùng của gã vừa tan thành trăm mảnh. Gã đứng chết lặng giữa dòng người qua lại, nhận ra một sự thật còn cay đắng hơn cả việc bị vợ lừa. Gã đã nuôi một con rắn độc khác ngay bên cạnh mình. Một con rắn còn tàn nhẫn và thực dụng hơn gã tưởng rất nhiều.”
“Gã khuỵu xuống, run rẩy nhặt lại chiếc điện thoại vỡ nát. Màn hình tối đen, lởm chởm những mảnh kính như chính trái tim gã lúc này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá tàn nhẫn. Vợ, bồ, nhà cửa, tiền bạc… tất cả đều quay lưng lại với gã chỉ trong một buổi chiều. Gã ngồi bệt xuống vỉa hè bụi bặm, mặc cho những ánh mắt tò mò của người qua đường. Gã đã là một gã hề, một thằng ăn mày đúng nghĩa.
Tiếng cười khinh bỉ của Linh vẫn còn văng vẳng bên tai, sắc lẹm và độc địa. Hóa ra kẻ thực dụng nhất không phải là gã, mà là những người đàn bà gã từng cho là ngu ngốc hoặc dễ dàng điều khiển.
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, gã sực nhớ ra điều gì đó. Gã vội vã lục lọi trong túi áo vest. Vẫn còn. Vẫn còn chiếc điện thoại thứ hai, chiếc điện thoại công ty cấp. Nó là sợi dây liên lạc cuối cùng của gã với cái thế giới mà gã vừa bị đá văng ra.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong tay gã bỗng rung lên bần bật. Màn hình sáng lên hai chữ “”Trợ lý Tuấn””. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng gã, nhưng gã vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng rồi bắt máy. Gã phải giữ lại cái vỏ bọc cuối cùng của một vị Phó Tổng giám đốc.
“”Alo, Tuấn à, có chuyện gì không?”” Gã cố làm cho giọng mình thật tự nhiên.
Nhưng đáp lại gã là một giọng nói hoảng hốt, gấp gáp ở đầu dây bên kia. “”Anh ơi! Chết rồi anh ơi! Có chuyện lớn rồi!””
Tim gã thót lại. “”Bình tĩnh nói anh nghe. Chuyện gì?””
“”Chủ tịch, có người… có người vừa gửi một email nặc danh đến toàn bộ ban lãnh đạo, cả chủ tịch tập đoàn cũng nhận được rồi!”” Giọng Tuấn run rẩy. “”Trong mail… họ tố cáo anh dùng quỹ đen của công ty để chu cấp cho nhân tình, mua nhà, mua xe cho cô ta!””
Đầu óc gã ong lên một tiếng. Tai gã như ù đi. “”Cái… cái gì? Cậu nói cái gì?””
“”Là thật đó anh! Mail còn đính kèm cả sao kê chuyển khoản từ một tài khoản lạ vào thẳng tài khoản cô Linh thư ký, kèm theo hình ảnh căn hộ cao cấp và địa chỉ cụ thể nữa! Giờ cả công ty đang xôn xao rồi anh ơi! Chủ tịch vừa gọi em hỏi anh đang ở đâu, yêu cầu anh giải trình ngay lập tức!””
Gã chết lặng. Cú sốc này nối tiếp cú sốc khác, như những ngọn sóng thần liên tiếp quật vào gã, không cho gã một giây phút nào để thở. Sao kê chuyển khoản? Hình ảnh căn hộ? Những thứ đó, ngoài gã và Linh ra, chỉ có một người biết. Một người luôn im lặng, luôn tỏ ra không quan tâm.
Gương mặt bình thản đến đáng sợ của Hương khi cầm lấy tờ đơn ly hôn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí gã. Nụ cười nửa miệng của cô. Cái thổi nhẹ lên nét mực. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh đến rợn người.
Gã bật ra một tiếng cười khô khốc, điên dại. Gã đã hiểu. Gã đã hiểu tất cả. Hương không chỉ muốn căn biệt thự. Cô ta muốn hủy diệt gã. Hoàn toàn. Cô đã không cho gã bất kỳ một cơ hội lựa chọn nào ngay từ đầu. Mất căn biệt thự chỉ là khởi đầu. Mất sự nghiệp, mất danh dự mới là đòn kết liễu mà cô dành cho gã.”
“Tiếng Tuấn hoảng hốt trong điện thoại nhỏ dần rồi tắt lịm khi gã buông thõng tay. Chiếc điện thoại công ty rơi xuống, va vào mặt đường một tiếng “”cạch”” khô khốc. Cơn điên loạn qua đi, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến rợn người. Gã đã mất tất cả. Không, gã đã bị tước đoạt tất cả.
Trong đầu gã chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Phải gặp Hương. Phải nhìn vào mắt cô ta để hỏi cho ra lẽ. Gã lảo đảo đứng dậy, mặc kệ bộ vest hàng hiệu giờ đã nhàu nát, bám đầy bụi đất. Gã vẫy một chiếc taxi, giọng khản đặc đọc địa chỉ căn biệt thự mà chỉ vài giờ trước còn là của gã. Bàn tay run rẩy chìa ra những đồng tiền cuối cùng nhàu nát trong túi.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt mỹ thuật quen thuộc. Nhưng hôm nay, nó trông thật xa lạ và uy nghiêm, như một bức tường thành ngăn cách gã với thế giới của mình. Và rồi gã nhìn thấy cô. Hương.
Cô đang đứng trong sân, tay cầm chiếc bình tưới, lặng lẽ chăm sóc mấy chậu hoa lan mà trước đây gã chưa bao giờ để mắt tới. Cô mặc một chiếc váy maxi màu trắng đơn giản, mái tóc dài buông xõa. Dưới ánh hoàng hôn, trông cô bình yên đến lạ. Một sự bình yên khiến gã căm phẫn.
“”Hương!”” Gã gào lên, hai tay bấu chặt vào song sắt lạnh lẽo. “”Hương! Ra đây nói chuyện với anh!””
Tiếng gọi thảm thiết của gã dường như không làm cô mảy may nao núng. Cô từ tốn đặt bình tưới xuống, rồi chậm rãi quay người lại. Ánh mắt cô nhìn gã, không phải căm ghét, không phải hả hê, mà là một sự bình thản đến tàn nhẫn. Như thể đang nhìn một kẻ xa lạ, một thứ phiền phức cần phải lờ đi.
“”Tại sao?”” Gã hét lên, tuyệt vọng. “”Tại sao em lại làm thế với anh? Anh đã làm gì sai đến mức em phải hủy hoại anh như vậy?””
Hương không đáp. Cô chỉ khẽ nhếch mép, một nụ cười gần như không thể nhận ra, một nụ cười chứa đựng sự khinh bỉ và chiến thắng tuyệt đối.
Rồi, cô dứt khoát quay lưng.
Hành động đó, còn đau đớn hơn ngàn vạn lời mắng chửi. Cô quay lưng lại với gã, với 5 năm từng đầu ấp tay gối. Cô bước vào trong căn biệt thự, đóng sập cánh cửa gỗ nặng nề lại, không một lần ngoảnh lại.
Một tiếng “”sầm”” vang lên, như nhát búa cuối cùng đóng nắp cỗ quan tài chôn sống cuộc đời gã. Gã khuỵu xuống, sức lực hoàn toàn biến mất. Hai tay vẫn bám vào những song sắt lạnh lẽo, gã thất thểu nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt. Mất rồi. Vợ, bồ, tài sản, và sắp tới là cả sự nghiệp. Tất cả đã tan thành tro bụi chỉ vì gã đã đánh giá quá thấp người đàn bà từng đi chiếc xe tay ga cũ kỹ bên cạnh mình.
Gã ngước nhìn lên căn biệt thự lộng lẫy, nơi đã từng là niềm tự hào của gã, giờ đây sừng sững như một nấm mồ chôn vùi tất cả. Gã đã trắng tay. Hoàn toàn trắng tay.”
“Sức lực cuối cùng cũng rời bỏ gã. Đôi tay buông thõng khỏi song sắt lạnh lẽo, rơi phịch xuống hai bên hông. Gã lảo đảo đứng dậy, không phải để gào thét nữa, mà chỉ như một cái xác không hồn bị điều khiển bởi quán tính. Gã lê bước qua đường, tìm đến vỉa hè đối diện.
Gã ngồi bệt xuống nền xi măng lạnh ngắt, lưng tựa vào một bức tường rêu mốc. Từ đây, gã có thể bao quát toàn bộ sự lộng lẫy của căn biệt thự. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên bộ vest đắt tiền giờ đã xộc xệch, bám đầy bụi đất, trông thảm hại như chính cuộc đời gã lúc này.
Gã đưa hai tay lên ôm lấy đầu, những ngón tay cào vào mái tóc rối. Một tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng. Vở kịch đã hạ màn. Và gã, kẻ tự cho mình là đạo diễn, là người nắm giữ kịch bản, cuối cùng mới nhận ra mình chỉ là một con rối bị giật dây.
Trong tâm trí hỗn loạn của gã, những mảnh ký ức vụn vỡ hiện về, sắc như dao cứa. Gã thấy hình ảnh Hương lúi húi dắt chiếc xe tay ga cũ kỹ, nụ cười hiền lành khi đón gã tan làm. Gã đã nhìn nụ cười đó với sự thương hại, một sự tự mãn của kẻ bề trên. Gã thấy mình quẹt thẻ không tiếc tay cho Linh, nhìn cô ta sung sướng nhận lấy chìa khóa căn hộ cao cấp và thầm nghĩ đó là minh chứng cho quyền lực của gã. Gã nhớ lại vô số lần về nhà muộn, trên người vương mùi nước hoa lạ, và Hương không một lời tra hỏi. Gã đã cho đó là sự ngây thơ, sự an phận. Gã đã tự tin rằng người đàn bà đó sẽ không bao giờ dám rời bỏ mình, không bao giờ có thể sống thiếu mình.
Ngu ngốc! Tất cả là một sự ngu ngốc đến tận cùng!
Sự im lặng của cô không phải là cam chịu, mà là đang tính toán. Sự hiền lành của cô không phải là ngây thơ, mà là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất cho một kế hoạch trả thù được vun trồng suốt 5 năm. Gã đã xây nên một đế chế bằng sự lừa dối, và cô đã dùng chính sự kiên nhẫn và nỗi đau của mình để lật đổ nó chỉ trong một ngày. Từng bước, từng bước một, cô đã biến sự tự mãn của gã thành vũ khí để chống lại chính gã.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, rồi giọt thứ hai, thứ ba. Chúng không còn là nước mắt của sự tức giận, mà là của nỗi hối hận muộn màng, của sự sụp đổ toàn diện. Gã đã tự tay trao cho cô mọi thứ: sự tin tưởng, tài sản, và cả cơ hội để hủy hoại gã. Gã khóc, không phải vì mất tiền, mà vì nhận ra mình đã thua thảm hại dưới tay người phụ nữ mà gã từng khinh thường nhất.
Bên trong căn biệt thự, ánh đèn phòng khách chợt bừng sáng, ấm áp và kiêu hãnh. Ánh sáng ấy như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt hoàn toàn gã khỏi thế giới mà gã từng thuộc về. Đêm buông xuống, nuốt chửng lấy bóng hình thảm hại của gã đàn ông ngồi co ro bên vệ đường, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào, lạc lõng giữa sự tĩnh lặng đến đáng sợ của màn đêm.
Và rồi, màn kịch hạ xuống. Không có tiếng vỗ tay, chỉ có sự im lặng của một bài học được trả bằng cả một gia tài và một cuộc đời. Căn biệt thự sừng sững kia, dưới ánh trăng, không còn là biểu tượng của sự thành công, mà đã trở thành một tượng đài vĩnh cửu cho sự sụp đổ của lòng kiêu ngạo và sự trỗi dậy của một người phụ nữ bị tổn thương. Có lẽ, trong cuộc đời này, ván cờ nguy hiểm nhất không phải là ván cờ với đối thủ, mà là với người bạn đời mà ta ngỡ đã hiểu thấu. Sự khinh thường chính là nước đi sai lầm đầu tiên và cũng là cuối cùng, dẫn đến một kết cục không thể nào cứu vãn. Gã đã nghĩ mình là vua, nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu, Nữ hoàng của gã đã lặng lẽ chiếu tướng mà gã không hề hay biết. Bình yên thật sự, có lẽ không đến từ quyền lực hay tiền bạc, mà đến từ sự tôn trọng và chân thành – những thứ mà gã đã phung phí để rồi giờ đây phải trả một cái giá quá đắt, một bài học muộn màng dưới bầu trời đêm lạnh lẽo.”

