“Tưởng vợ hiếu thảo chăm cha gi-à, nào ngờ tôi sụ-p đ-ổ hoàn toàn khi một chiều về nhà sớm và phát hiện ra sự thật ki-nh ho-àng…
Cuộc sống của tôi, những tưởng sẽ trôi qua êm đềm trong vòng tay của gia đình nhỏ. Tôi là một người đàn ông thành đạt, có một công việc ổn định, một người vợ hiền thục và một căn nhà khang trang ở thành phố. Cha tôi, một người đàn ông cả đời la-m l-ũ vì con cái, nay đã già y-ếu, sống cùng vợ chồng tôi. Tôi tin tưởng vợ mình tuyệt đối, tin rằng cô ấy sẽ chăm sóc cha tôi chu đáo, sẽ yêu thương cha tôi như cha đ-ẻ của mình. Tôi mải mê với công việc, với những mối q-uan h-ệ xã giao, mà không hề để ý đến những gì đang diễn ra trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi tin rằng mình đã sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo. Tôi đi làm từ sáng sớm đến tối muộ-n, mang về cho gia đình một cuộc sống su-ng tú-c. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần có tiền bạc, thì mọi thứ khác sẽ t-ự kh-ắc ổn thỏa. Tôi đã quá vô tâm, quá chủ quan, và tôi đã phải tr-ả gi-á đ-ắt cho sự vô tâm ấy.
Vợ tôi, Hoa, là một người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo trong giao tiếp. Cô ấy luôn tỏ ra là một người con dâu hiếu thảo, một người vợ đảm đang trước mặt tôi và mọi người. Cô ấy thường xuyên nấu những món ăn ngon, chăm sóc nhà cửa tươm tất. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu và sự tận tâm của cô ấy dành cho gia đình.
Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một sự thật ph-ũ ph-àng, một b-í m-ật mà tôi không bao giờ ngờ tới. Trong mắt vợ tôi, cha tôi không phải là một người thân, mà là một gá-nh n-ặng. Một gá-nh n-ặng mà cô ấy phải gá-nh v-ác, một gá-nh n-ặng mà cô ấy muốn vứ-t b-ỏ.
Cha tôi là một người hiền lành, chất phác. Ông cả đời gắn bó với mảnh đất quê hương, với ruộng đồng. Khi mẹ tôi m-ất, tôi đã đón ông lên thành phố sống cùng để tiện bề chăm sóc. Tôi muốn ông được an hưởng tuổi già, được sống những ngày tháng cuối đời trong sự bình yên và hạnh phúc.
Thế nhưng, ông không hề được sống trong sự bình yên đó. Ngược lại, cuộc sống của ông ở thành phố lại là chuỗi ngày đầy tủ-i nh-ục
và đ-au kh-ổ. Vợ tôi coi cha tôi như một người giúp việc không công. Cô ấy bắt ông làm mọi việc nhà, từ qu-ét d-ọn, l-au ch-ùi đến rử-a b-át, n-ấu cơ-m. Dù cha tôi đã già y-ếu, sức khỏe không còn như trước, cô ấy vẫn không hề thư-ơng xó-t.
Tôi nhớ có lần, cha tôi gọi điện thoại cho tôi, giọng ông yếu ớ-t: “”Con ơi, bố m-ệt quá.”” Tôi hỏi ông có sao không, ông chỉ nói không sao, chỉ là hơ-i y-ếu một chút. Tôi đã không để ý đến những lời nói đó của ông. Tôi nghĩ rằng, đó chỉ là những lời t-han vã-n thông thường của người già.
Những bữa cơm, tôi không hề biết rằng, cha tôi chỉ được ăn cơm thừ-a, canh c-ặn. Vợ tôi sẽ dọn những món ăn ngon ra cho tôi và cô ấy, còn cha tôi thì bị bỏ mặc, phải tự mình l-o liệ-u. Ông ăn những gì còn lại, những gì mà chúng tôi đã bỏ đi. Một người cha cả đời h-y si-nh vì con cái, giờ đây lại phải sống trong cảnh t-ủi nh-ục như vậy.
Tôi vẫn tiếp tục đi làm, vẫn tiếp tục tin tưởng vợ mình. Tôi không hề biết rằng, cha tôi đang phải chịu đựng những gì. Tôi không hề biết rằng, cuộc sống của ông ở thành phố lại là một đị-a n-gục. Tôi đã quá bận rộn với công việc, quá tin tưởng vào lời nói d-ối của vợ, để rồi bỏ mặc người cha già y-ếu của mình.
Một buổi chiều, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Khi tôi mở cửa, một cảnh tượng đập vào mắt tôi khiến tôi ch-ết lặ-ng..”
“Cánh cửa vừa hé mở, âm thanh chói tai của tiếng quát tháo đã dội thẳng vào tai anh. Trước mắt anh là một cảnh tượng không thể tin nổi. Cha anh, người cha già cả đời tần tảo, đang ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, run rẩy như một chiếc lá trong gió. Xung quanh ông là những mảnh sứ trắng vỡ vụn, văng tung tóe.
Và đứng sừng sững trên cao nhìn xuống là Hoa, vợ anh. Hai tay cô chống nạnh, gương mặt xinh đẹp thường ngày giờ đây méo mó vì giận dữ, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt cha chồng.
Giọng Hoa đay nghiến, sắc lẹm: “”Có mỗi cái bát cũng không cầm nổi! Ông có muốn ăn nữa không?””
Cha anh co rúm người lại, đôi vai gầy guộc run lên bần bật. Ông không dám ngẩng đầu lên, chỉ lí nhí trong cổ họng, giọng nói đứt quãng, xen lẫn sự sợ hãi.
“”Bố… bố xin lỗi, Hoa… Bố không cố ý…””
Một cơn đau buốt lạnh lẽo như một mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Lồng ngực anh thắt lại, nghẹt thở. Người vợ hiền thảo, người con dâu hiếu thảo mà anh vẫn hằng tự hào đây sao? Thế giới của anh, niềm tin của anh, tất cả sụp đổ tan tành trong khoảnh khắc đó.
Tiếng chiếc cặp da trên tay anh rơi xuống sàn nhà tạo nên một âm thanh khô khốc, cắt đứt màn kịch độc ác.
Hoa giật bắn mình quay lại. Gương mặt thị biến sắc trong chớp mắt, từ hung tợn chuyển sang hoảng hốt, rồi lập tức nặn ra một vẻ lo lắng giả tạo.
“”Anh… sao anh về sớm thế? Bố… bố không cẩn thận làm vỡ bát thôi mà, để em dọn.””
Nhưng anh không nghe. Ánh mắt anh không còn sự ấm áp thường ngày, giờ đây nó lạnh như băng, sắc như dao. Anh lướt qua vẻ mặt bối rối của Hoa, nhìn thẳng vào người cha đang co rúm dưới sàn, rồi lại ghim chặt ánh mắt vào vợ mình. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn ngàn lời quát mắng.”
“Sự im lặng đáng sợ kéo dài, đặc quánh lại như không khí trước cơn bão. Nụ cười giả tạo của Hoa đông cứng lại trên môi. Cô ta cảm nhận được ánh mắt của chồng như hai mũi khoan xoáy sâu vào tâm can, lột trần mọi lớp mặt nạ hiền thảo mà cô ta đã dày công xây dựng.
Một tia tức giận ngoan cố, một sự thách thức điên cuồng trỗi dậy trong Hoa khi bị bắt quả tang. Thay vì lao đến giải thích, thay vì tỏ ra hối lỗi, cô ta lại làm một việc không thể tưởng tượng nổi. Ánh mắt độc địa của Hoa rời khỏi chồng, quay lại găm thẳng vào người cha già đang run rẩy dưới sàn.
Chưa dừng lại, Hoa gằn giọng, cái giọng the thé đầy hằn học mà anh chưa từng nghe thấy. Cô ta nhấc chân, dùng mũi chiếc dép lê xinh xắn của mình khều một miếng thức ăn vương vãi trên sàn, đẩy nó về phía cha chồng.
“”Ông không ăn được bằng bát thì bốc mà ăn! Ăn đi!””
Từng lời nói như những nhát dao tẩm độc, đâm thẳng vào lồng ngực anh. Cảnh tượng đó khiến anh không thể tin vào mắt mình. Người vợ hiền thảo của tôi đây sao? Người phụ nữ dịu dàng mà anh yêu thương và tin tưởng tuyệt đối đây sao?
Cha anh giật nảy người như bị điện giật. Sự sỉ nhục tột cùng khiến khuôn mặt già nua, khắc khổ của ông tái đi. Ông không nói được lời nào, chỉ cúi gằm mặt xuống, đôi vai gầy guộc rung lên. Và rồi, hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa tủi nhục và đau đớn, cứ thế lã chã tuôn rơi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cảnh tượng ấy đã bóp nát trái tim anh. Ngọn lửa giận dữ mà anh kìm nén bấy lâu nay bùng lên dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Anh bước tới, giọng nói trầm và lạnh đến đáng sợ, mỗi chữ thốt ra như một lưỡi dao.
“”Hoa… em vừa nói cái gì?”””
“Bị chất vấn bất ngờ, Hoa giật mình quay phắt lại. Sự thách thức ngoan cố trên gương mặt cô ta ngay lập tức vỡ vụn khi nhìn thấy chồng mình đang đứng sừng sững ở cửa, ánh mắt anh như hai hòn than cháy rực ném thẳng vào cô ta. Gương mặt xinh đẹp của Hoa méo mó, cô ta lắp bắp, cố gắng nặn ra một lời giải thích.
“”Anh… anh về… về lúc nào vậy? Em…””
Nhưng anh không cho cô ta cơ hội. Anh không muốn nghe thêm bất kỳ lời dối trá nào nữa. Hình ảnh người cha già nua, khốn khổ đang co rúm trên sàn nhà, hai hàng nước mắt tủi nhục vẫn còn lăn dài trên gò má nhăn nheo đã thiêu đốt mọi sự kiềm chế cuối cùng trong anh. Tĩnh mạch trên trán anh giật lên từng hồi, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch.
Sự im lặng đáng sợ bị xé toạc bởi một tiếng gầm phẫn nộ, một tiếng hét không giống của con người mà như của một con thú hoang bị dồn đến đường cùng.
“”HOA! CÔ ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?””
Tiếng hét của anh vang dội khắp căn nhà, khiến mọi thứ như rung chuyển. Hoa giật nảy mình, lùi lại một bước, mặt cắt không còn một giọt máu. Lớp mặt nạ hiền thục, đảm đang mà cô ta dày công xây dựng bấy lâu nay đã hoàn toàn vỡ nát, để lộ ra bộ mặt thật độc ác và tàn nhẫn.
Người cha cũng giật mình kinh hãi. Nhưng sau cơn hoảng hốt ban đầu, ông từ từ ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn con trai. Giữa sự sợ hãi tột cùng, một tia hy vọng yếu ớt nhưng mãnh liệt bỗng loé lên. Con trai ông đã về. Nó đã thấy tất cả.
Anh bước tới, mỗi bước chân nặng trĩu như nện thẳng vào lồng ngực Hoa. Anh không nhìn cô ta nữa, ánh mắt anh dán chặt vào bát cơm bị hất đổ, vào những vết thức ăn vương vãi trên sàn nhà lạnh lẽo. Anh cúi xuống, giọng nói khàn đặc đi vì giận dữ.
“”Đây… là bữa tối của cha tôi sao?”””
“Câu hỏi của anh như một nhát dao găm thẳng vào tim đen của Hoa. Cô ta sững người, đôi mắt đảo liên hồi từ gương mặt phẫn nộ của chồng đến mớ hỗn độn trên sàn nhà, rồi lại nhìn đến người cha chồng đang run rẩy trong góc. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, não cô ta quay cuồng tìm kiếm một lối thoát. Bằng một nỗ lực cuối cùng để cứu vãn tình thế, Hoa lắp bắp, giọng nói run rẩy đến thảm hại.
“”Anh… sao anh về giờ này? Em… em không biết… Bố… bố lóng ngóng làm vỡ bát nên em… em chỉ đang dạy lại bố thôi mà.””
Cô ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, một vẻ mặt oan ức, hy vọng lòng thương hại của anh sẽ trỗi dậy.
Nhưng đáp lại cô ta không phải là sự cảm thông, mà là một tiếng cười khẩy lạnh lẽo, chua chát. Tiếng cười bật ra từ lồng ngực anh, sắc như dao cạo, chứa đựng sự ghê tởm tột độ. Vẻ mặt anh lạnh băng, ánh mắt không còn ngọn lửa giận dữ mà chỉ còn lại sự khinh bỉ sâu sắc.
“”Dạy?”” Anh lặp lại từ đó, giọng điệu mỉa mai đến cùng cực. “”Cô gọi cái hành động mất hết nhân tính này là dạy dỗ một người đáng tuổi cha mình à?””
Anh không cho cô ta thêm một giây nào để bao biện. Anh bước tới, sải chân dứt khoát nhưng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần. Trong mắt anh lúc này, Hoa còn không bằng một hạt bụi. Toàn bộ sự chú ý của anh đổ dồn vào bóng hình gầy gò, co rúm của người cha. Anh đi lướt qua Hoa, như thể cô ta là không khí, để lại cô ta chết trân tại chỗ với lời nói dối trơ trẽn còn lơ lửng trong không gian.”
“Từng bước chân của anh nặng trĩu, ghim thẳng xuống sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo, bỏ lại Hoa chết sững với sự bẽ bàng và nỗi sợ hãi đang dâng lên. Anh không còn quan tâm đến người vợ dối trá, trong mắt anh giờ đây chỉ còn hình ảnh người cha co rúm, đáng thương trong góc phòng.
Anh dừng lại trước mặt cha. Bất ngờ, đôi chân vững chãi của người đàn ông thành đạt ấy khuỵu xuống. Anh quỳ gối trước người cha già nua, khốn khổ của mình, hành động khiến cả người cha lẫn Hoa đang đứng phía sau đều kinh ngạc. Anh nhẹ nhàng gạt những mảnh vỡ sứ sắc lẹm ra xa, rồi đưa tay đỡ lấy đôi vai gầy guộc của ông.
“”Bố, không sao đâu. Có con ở đây rồi.””
Lúc này, anh mới thực sự nhìn thẳng vào cha. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu hoắm vì thiếu ngủ và lo sợ, làn da sạm đi và chi chít những nếp nhăn của sự khắc khổ. Đây đâu còn là người cha khỏe mạnh, vui vẻ ở quê nhà ngày nào? Một cơn đau nhói đâm thẳng vào tim anh. Tội lỗi và hối hận cuộn lên thành một cơn sóng dữ, nhấn chìm anh trong sự dằn vặt.
Giọng anh vỡ ra, lạc đi trong tiếng nấc nghẹn ngào. “”Bố, con xin lỗi… Tất cả là lỗi của con. Là do con vô tâm, do con không tốt…””
Anh không nói được nữa, chỉ có thể ôm chầm lấy thân hình mỏng manh của cha, vùi mặt vào vai áo sờn cũ của ông mà khóc như một đứa trẻ. Cái ôm siết chặt như muốn bù đắp lại tất cả những tháng ngày thờ ơ, vô tâm. Người cha già sững sờ trong giây lát, rồi bàn tay run rẩy của ông từ từ giơ lên, vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng lớn của con trai. Cái vỗ về đầy bao dung, tha thứ. Và rồi, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay của ông cũng vỡ òa. Ông khóc nấc lên, những tiếng khóc tủi hờn, đau đớn cho chính mình và xót xa cho cả đứa con trai tội nghiệp. Hai cha con cứ thế ôm nhau khóc giữa đống hỗn độn, mặc cho không gian xung quanh chìm trong im lặng đến đáng sợ.”
“Sau những tiếng nấc dài nén chặt, anh từ từ buông cha ra. Anh cẩn thận dìu ông đứng dậy, tránh xa những mảnh sứ vỡ tan trên sàn nhà. Mỗi cử động của anh đều vô cùng nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu một báu vật vừa tìm lại được sau bao năm thất lạc. Anh dìu cha đến chiếc ghế sofa êm ái, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Hoa đang đứng chết trân ở góc phòng.
Anh quỳ một chân xuống sàn, ngước nhìn cha, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Giọng anh khàn đi vì xúc động: “”Bố, nói cho con biết. Đã có chuyện gì xảy ra? Con xin bố, hãy nói hết cho con.””
Người cha già run rẩy, đôi mắt ông liếc nhìn về phía Hoa đầy sợ hãi. Cái nhìn đó như một phản xạ có điều kiện, một nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức. Nhận thấy điều đó, anh khẽ dịch người, tấm lưng rộng lớn của anh che chắn hoàn toàn cho cha, tạo ra một không gian an toàn tuyệt đối. Anh đặt tay lên đôi bàn tay gầy guộc, chai sần của cha.
“”Không sao đâu bố. Có con ở đây rồi. Không một ai dám làm gì bố nữa cả.””
Sự che chở vững chãi của con trai như một liều thuốc an thần, từ từ phá vỡ lớp vỏ bọc sợ hãi mà người cha đã phải mang bấy lâu nay. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má nhăn nheo của ông. Giọng ông lí nhí, đứt quãng, xen lẫn tiếng thút thít.
“”Nó… nó không cho cha ăn cơm cùng… Mỗi bữa, cha đều phải đợi mọi người ăn xong…””
Lồng ngực anh thắt lại. Anh nhớ lại những lần gọi điện về, Hoa luôn khoe hôm nay nấu món này món kia tẩm bổ cho bố. Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch lừa dối.
“”Nó… nó bắt cha làm hết việc nhà,”” người cha kể tiếp, giọng đã rõ hơn một chút, như thể một khi con đê đã vỡ thì không gì cản được dòng lũ uất nghẹn. “”Lau nhà, giặt quần áo bằng tay, tưới cả vườn cây ngoài ban công… Lưng cha đau lắm, nhưng không dám nói…””
Anh siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay găm sâu vào da thịt mà không hề hay biết. Anh nhớ lại những lời khen ngợi ngu ngốc mình đã dành cho Hoa, rằng cô thật đảm đang, đã vất vả lo toan cho cả gia đình. Nỗi căm hận chính bản thân mình dâng lên cuồn cuộn.
“”Nó còn chửi mắng cha suốt ngày,”” người cha bật khóc thành tiếng. “”Nó bảo cha già rồi lẩm cẩm, ăn hại, là gánh nặng cho vợ chồng mày. Chỉ cần làm rơi một cái gì, hay đi lại hơi mạnh chân… là nó lại chì chiết, đay nghiến…””
Từng lời, từng chữ của cha không còn là nhát dao, mà là những mũi khoan xoáy thẳng vào tim anh, nghiền nát tâm can anh ra thành từng mảnh. Anh đã tự hào về sự nghiệp thành đạt của mình, về việc có thể cho cha một cuộc sống sung túc, an nhàn ở thành phố. Nhưng thực tế, chính anh đã đẩy cha mình vào một địa ngục trần gian ngay trong căn nhà của mình. Sự vô tâm của anh, sự tin tưởng mù quáng của anh đã tiếp tay cho cái ác. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tóe lửa nhìn về phía Hoa. Sự sụp đổ và đau khổ trong mắt anh giờ đây đã nhường chỗ cho một sự căm phẫn và lạnh lẽo đến đáng sợ.”
“Ánh mắt tóe lửa của người chồng như hai mũi dao băng giá găm thẳng vào Hoa, khiến sống lưng cô ta lạnh toát. Mọi lời chối cãi, mọi sự ngụy biện vừa manh nha trong đầu cô ta bỗng chốc tan biến. Cô ta biết, khi người cha đã lên tiếng, mọi thứ đã chấm dứt. Hết rồi. Hết thật rồi.
Trong khoảnh khắc, gương mặt xinh đẹp của Hoa biến đổi một cách kỳ diệu. Sự sững sờ và hoảng hốt ban nãy được thay thế bằng một vẻ đau đớn, hối hận tột cùng. Cô ta bỗng mềm nhũn ra, hai chân khuỵu xuống sàn đá lạnh lẽo một cách đột ngột, tạo nên một tiếng “”cộp”” khô khốc. Nước mắt tuôn ra như suối, cô ta lết người trên sàn, cố gắng bò về phía chân chồng.
“”Anh ơi… em sai rồi anh ơi!”” Giọng Hoa méo mó, nức nở, hai tay chới với níu lấy ống quần của chồng. “”Em biết em sai rồi! Do… do em áp lực quá… Công việc nhà, mọi thứ đổ dồn lên đầu em… nên em mới hồ đồ… mới đối xử không phải với bố…””
Cô ta ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, một vẻ van lơn thảm thiết đến mức có thể làm mềm lòng bất cứ ai. Cô ta quay sang người cha đang ngồi trên ghế, giọng càng thêm ai oán.
“”Bố ơi… Con xin bố… Con biết lỗi rồi! Xin anh và bố tha thứ cho em… cho con lần này thôi! Em hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa! Em hứa mà!””
Nhưng đáp lại màn kịch xuất sắc đó chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Người chồng đứng bất động, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người vợ đang quỳ dưới chân mình không một chút dao động. Một nụ cười nhếch mép đầy cay đắng và miệt thị từ từ hiện ra trên môi anh.
Áp lực việc nhà ư? Anh thầm nghĩ, lồng ngực lại nhói lên một cơn đau đớn. Những công việc mà cô ta kêu ca áp lực, chính là những việc mà người cha già yếu của anh đã phải còng lưng ra làm mỗi ngày. Cơn khinh bỉ trong anh dâng lên tột độ, còn hơn cả sự căm phẫn ban đầu. Sự giả tạo của cô ta khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Anh lạnh lùng gạt tay cô ta ra, như gạt đi một thứ gì đó bẩn thỉu đang bám vào người mình. Giọng anh vang lên, không lớn, nhưng lạnh lẽo và sắc như dao.
“”Cô diễn hay lắm, Hoa ạ. Nhưng vở kịch kết thúc rồi.”””
“Lời nói của anh như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt sợi dây hy vọng mỏng manh mà Hoa đang cố níu kéo. Gương mặt cô ta cứng đờ. Sự van xin, hối hận biến mất, chỉ còn lại sự sững sờ và hoảng loạn đến tột độ. Cô ta lắp bắp, không thể tin vào tai mình.
“”Anh… anh nói gì cơ? Kết thúc? Không… không thể nào…””
Nhưng người chồng không cho cô ta thêm bất cứ cơ hội nào để diễn kịch. Anh nhìn Hoa bằng một ánh mắt lạnh như băng, một sự xa lạ đến đáng sợ, như thể đang nhìn một kẻ qua đường chứ không phải người vợ đã đầu ấp tay gối. Sự khinh bỉ trong anh đã nguội đi, chỉ còn lại sự trống rỗng và quyết tâm sắt đá.
Giọng anh vang lên, từng chữ một, đanh gọn và tàn nhẫn. “”Cô cút khỏi nhà tôi ngay lập tức.””
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Hoa trợn tròn mắt, hơi thở như nghẹn lại. Cút khỏi nhà? Ngay lập tức?
Người chồng nói tiếp, không một chút dao động. “”Đơn ly hôn tôi sẽ gửi cho cô sau.””
Hai chữ “”ly hôn”” như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến Hoa hoàn toàn sụp đổ. Sự giả tạo tan vỡ, để lộ ra bản chất thật sự của cô ta. Cô ta không còn khóc lóc van xin nữa, mà gào lên, một tiếng gào đầy tức tối và phẫn uất.
“”Anh không thể đối xử với em như thế! Tôi không đi đâu hết! Đây cũng là nhà của tôi!””
Cô ta cố đứng dậy, nhưng đôi chân mềm nhũn không còn sức lực. Sự phẫn nộ khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó, xấu xí. “”Anh không thể vì một ông già mà đuổi tôi đi! Anh nghĩ anh là ai chứ?””
Người chồng chỉ nhếch mép cười khẩy, một nụ cười còn lạnh hơn cả mùa đông. Anh cúi người xuống một chút, ghé sát vào tai Hoa, giọng thì thầm nhưng đủ để cô ta nghe rõ từng lời, từng chữ cay đắng.
“”Tôi có thể.””
Câu trả lời rành rọt, dứt khoát như một bản án tử hình, đóng sập lại mọi hy vọng của Hoa. Anh đứng thẳng người dậy, quay lưng lại với người đàn bà đang sững sờ trên sàn nhà, và bước về phía cha mình, không một lần ngoảnh lại.”
“Bóng lưng của anh lạnh lùng và kiên định, mỗi bước chân như một nhát búa đóng sập cánh cửa cuối cùng trước mặt Hoa. Cô ta ngã ngồi trên sàn nhà, đôi mắt dại đi, nhìn theo bóng anh đang tiến về phía cha mình. Sự sụp đổ ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một cơn thịnh nộ câm lặng. Nước mắt vẫn còn chảy, nhưng không còn là nước mắt của sự hối hận hay đau khổ, mà là của sự uất nghẹn và cay cú.
Thấy anh không thèm ngoái đầu lại dù chỉ một lần, thấy anh dịu dàng đỡ lấy người cha già yếu, sự giả tạo cuối cùng trong cô ta cũng vỡ tan thành tro bụi. Một sức mạnh đáng sợ nào đó trỗi dậy từ đáy lòng. Hoa chống tay đứng phắt dậy. Cô ta đưa tay lên, quệt ngang dòng nước mắt một cách thô bạo. Cái vuốt tay ấy như gạt đi toàn bộ vỏ bọc yếu đuối, hiền thục mà cô ta đã cố công xây dựng.
Giọng cô ta không còn nức nở, mà trở nên đanh lại, sắc lẻm như một lưỡi dao.
“”Đuổi tôi à?””
Cô ta nhếch mép cười, một nụ cười khinh bỉ và trơ tráo. “”Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao?””
Người chồng dừng lại, nhưng không quay đầu. Anh chỉ đứng đó, lưng vẫn đối diện với cô ta, tạo thành một bức tường băng giá.
Hoa cười gằn lên. “”Đừng quên, căn nhà này đứng tên cả hai chúng ta. Muốn tôi đi cũng được thôi, chia đôi tài sản ra đây! Anh tưởng tôi ngu chắc?””
Bộ mặt tham lam và tính toán của cô ta cuối cùng cũng lộ rõ. Không còn một chút nào dáng vẻ của người vợ hiền thảo, chỉ còn lại một kẻ đào mỏ trơ trẽn đang đòi hỏi quyền lợi của mình.
Lúc này, người chồng mới từ từ quay lại. Nhưng trên gương mặt anh không có lấy một tia ngạc nhiên. Thay vào đó, là một sự ghê tởm sâu sắc, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Anh nhìn cô ta, người đàn bà với bộ mặt thật đã hoàn toàn bị lột trần, tham lam và tính toán đến tàn nhẫn. Bộ mặt thật của cô ta cuối cùng cũng lộ ra, xấu xí và trần trụi. Anh khẽ gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi, đầy ẩn ý.”
“Cái gật đầu của anh như một bản án tử hình giáng xuống cuộc hôn nhân của họ. Anh không thèm nói thêm một lời nào. Đối với anh, người đàn bà đang đứng trước mặt đây đã hoàn toàn xa lạ. Anh quay người, không một chút do dự, nhẹ nhàng dìu cha mình. “”Cha, mình vào phòng nghỉ ngơi.””
Giọng anh dịu dàng với cha, hoàn toàn tương phản với sự lạnh giá anh dành cho Hoa. Chính sự phớt lờ đó mới là đòn tra tấn tàn nhẫn nhất. Hoa sững sờ. Cô ta gào lên, giọng a cay nghiệt: “”Anh định cứ thế mà đi à? Tôi nói cho anh biết, không có sự đồng ý của tôi, cha con anh đừng hòng yên ổn trong căn nhà này!””
Anh vẫn không quay lại, chỉ dìu cha đi từng bước chậm rãi về phía phòng ngủ. Cánh cửa phòng khách từ từ khép lại, nhốt tiếng gào thét của Hoa ở bên ngoài, giống như nhốt lại một quá khứ dơ bẩn.
Trong phòng, anh cẩn thận để cha ngồi xuống giường, rót cho ông một ly nước ấm. Bàn tay già nua, gân guốc của người cha run rẩy đón lấy. Ông ngước nhìn con trai, ánh mắt đầy lo lắng và tự trách. “”Là tại cha… làm khổ con rồi.””
Anh lắc đầu, nắm lấy bàn tay cha, giọng nói kiên định lạ thường. “”Không phải lỗi của cha. Cha nghỉ ngơi đi, mọi chuyện cứ để con lo. Từ giờ sẽ không ai được bắt nạt cha nữa.””
Sau khi đắp chăn cho cha cẩn thận, anh khẽ khàng bước ra ngoài, đóng cửa lại. Anh tựa lưng vào cánh cửa, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong lồng ngực. Anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số đã thuộc lòng.
Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức. “”Alo, luật sư Hùng à? Là tôi đây.””
Giọng anh lạnh như băng, không còn chút cảm xúc nào. “”Tôi muốn tiến hành thủ tục ly hôn. Ngay lập tức.””
Anh dừng lại một giây, nghe tiếng đổ vỡ loảng xoảng từ phòng khách. Hoa đang bắt đầu cơn điên của mình. Anh nhắm mắt lại, rồi nói tiếp, từng chữ rõ ràng, đanh thép. “”Và chuẩn bị thu thập tất cả bằng chứng về việc bạo hành người lớn tuổi. Tôi muốn cô ta không nhận được bất cứ thứ gì.””
Cuộc chiến đã chính thức bắt đầu. Không còn tình yêu, chỉ còn luật pháp. Không còn níu kéo, chỉ còn tranh đoạt. Từ phòng khách, tiếng Hoa la lối, chửi rủa ngày một lớn, kèm theo tiếng đồ đạc bị đập phá. Cô ta quyết tâm biến ngôi nhà này thành địa ngục, để vơ vét từng đồng bạc cuối cùng trước khi bị đuổi đi. Nhưng cô ta không biết, người chồng mà cô ta từng xem thường giờ đây đã biến thành một đối thủ đáng sợ nhất.”
“Cúp máy, anh đút điện thoại vào túi quần. Tiếng thủy tinh vỡ tan tành trong phòng khách vang lên chói tai, xen lẫn tiếng gào thét điên loạn của Hoa. Anh hít một hơi thật sâu, sự căm phẫn giờ đây đã đông cứng lại thành một quyết tâm sắt đá.
Anh bước ra, đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn loạn. Mảnh vỡ của chiếc bình hoa quý giá vương vãi trên sàn gạch bóng loáng. Gối sofa bị ném tứ tung. Hoa, với mái tóc rối bù và đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, trông như một con thú bị dồn vào chân tường. Thấy anh, cô ta gằn giọng, giọng khản đặc: “”Sao? Gọi luật sư rồi à? Anh nghĩ anh dọa được tôi sao? Tôi nói cho anh biết, cái nhà này có một nửa của tôi! Tiền của anh cũng là của tôi!””
Anh không đáp lại lời khiêu khích, ánh mắt lạnh lùng quét qua đống đổ nát. “”Cô cứ việc đập. Tất cả đều sẽ được ghi lại trong biên bản kiểm kê tài sản khi ly hôn. Càng đập nhiều, phần của cô càng ít đi.””
Câu nói bình thản nhưng đầy tính toán của anh như một gáo nước lạnh dội vào cơn điên của Hoa. Cô ta sững người. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, cắt ngang bầu không khí căng như dây đàn.
Cả hai đều giật mình. Anh cảnh giác nhìn ra cửa. Hoa cũng sững lại, vẻ điên cuồng trên mặt thay bằng sự ngạc nhiên và lo lắng. Cô ta không muốn ai thấy bộ dạng của mình lúc này. Anh bước tới, dứt khoát mở cửa.
Bên ngoài là bác Lan nhà bên cạnh và chú Minh ở đầu dãy, cả hai đều mặc đồ ngủ, vẻ mặt đầy lo âu. Bác Lan ái ngại nhìn vào trong, thấy cảnh tượng tan hoang thì không khỏi hít vào một hơi. “”Cậu… nhà cậu có chuyện gì thế? Bác nghe tiếng la hét rồi tiếng đồ đạc vỡ to quá, lo có chuyện chẳng lành.””
Hoa vội vã chen lên, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. “”Dạ không có gì đâu hai bác, vợ chồng cháu có chút chuyện nhỏ ấy mà. Đêm hôm làm phiền hai bác quá.””
Nhưng chú Minh không nhìn cô ta. Chú nhìn thẳng vào anh, giọng nói trầm và cương quyết. “”Cậu ạ, chúng tôi đến không phải chỉ vì tiếng động hôm nay. Thực ra… đã nhiều lần chúng tôi nghe thấy tiếng cô nhà la mắng, chì chiết ông cụ.””
Bác Lan gật đầu lia lịa, giọng đầy thương cảm. “”Đúng thế đấy cậu. Có lần tôi còn thấy ông cụ lủi thủi mang bát cơm thừa ra góc sân ngồi ăn, vừa ăn vừa lau nước mắt. Chúng tôi là hàng xóm, không muốn xen vào chuyện riêng tư, nhưng nhìn cảnh này thật không đành lòng.””
Mặt Hoa biến sắc, từ trắng bệch chuyển sang đỏ gay. Cô ta chỉ tay vào họ, giọng the thé như sắp vỡ ra. “”Hai người nói linh tinh gì thế? Vợ chồng tôi chăm sóc cha rất tốt! Mấy người là cái thá gì mà xía vào chuyện nhà người khác? Đi về đi!””
Chú Minh không hề nao núng trước sự hung hãn của Hoa. Chú dõng dạc nói, từng lời như búa tạ giáng xuống, không chỉ cho Hoa mà còn cho cả anh nghe. “”Chúng tôi không thể để ông cụ chịu oan ức được. Cậu à, nếu cần ra tòa, chúng tôi sẵn sàng làm chứng cho việc cô ta đã đối xử tệ bạc với cha cậu.””
Lời đề nghị bất ngờ này như một luồng sinh khí mới thổi vào tâm trí đang rối bời của anh. Bằng chứng! Đây chính là bằng chứng sống mà luật sư Hùng nói anh cần phải có. Anh nhìn hai người hàng xóm tốt bụng, lòng dâng lên một sự biết ơn vô hạn. Rồi anh quay lại, nhìn thẳng vào Hoa, người đang chết sững vì kinh hoàng. Lần này, trong mắt anh không chỉ có sự lạnh giá, mà còn có cả sự chắc thắng. Trò chơi đã hoàn toàn lật ngược.”
“Anh cúi đầu, giọng chân thành và khàn đi vì xúc động. “”Cháu cảm ơn hai bác. Cảm ơn hai bác rất nhiều.””
Hoa như không tin vào tai mình. Cô ta lảo đảo lùi lại, chỉ tay vào mặt anh, rồi lại chỉ vào hai người hàng xóm. “”Anh… anh tin họ hơn tin tôi? Họ là người ngoài! Tôi là vợ anh!””
Anh không thèm nhìn cô ta, chỉ nói với bác Lan và chú Minh. “”Đêm đã khuya, hai bác về nghỉ đi ạ. Chuyện còn lại, cháu sẽ tự giải quyết. Khi nào cần, cháu sẽ tìm đến hai bác.””
Chú Minh gật đầu, vỗ vai anh một cái đầy cảm thông. “”Cậu cứ cứng rắn lên. Phải trái rõ ràng, không thể để người tốt chịu thiệt thòi được.””
Sau khi hai người hàng xóm rời đi, cánh cửa đóng sầm lại. Căn phòng khách vốn đã tan hoang nay lại chìm trong một sự im lặng chết chóc. Hoa đứng sững giữa nhà, hơi thở hổn hển, ánh mắt nhìn anh không còn là sự điên cuồng mà là nỗi sợ hãi thực sự.
Anh điềm tĩnh rút điện thoại, bấm một dãy số rồi đưa lên tai, ánh mắt vẫn dán chặt vào Hoa. “”Alo, luật sư Hùng à? Tôi có thêm nhân chứng rồi. Hai người hàng xóm sẵn sàng ra tòa làm chứng việc cô ta ngược đãi cha tôi.””
Hoa run lên bần bật. Cô ta lắp bắp. “”Anh… anh định làm gì?””
“”Ly hôn,”” anh đáp, giọng lạnh như đá. “”Và cô sẽ ra đi với hai bàn tay trắng. Tôi sẽ đảm bảo điều đó.”” Anh ngắt máy, ném điện thoại lên sofa. “”Cô có một đêm để thu dọn những thứ thuộc về mình. Sáng mai, tôi không muốn nhìn thấy cô trong căn nhà này nữa.””
Nói rồi, anh quay người bước thẳng về phía phòng ngủ, bỏ lại Hoa chết trân giữa đống đổ nát do chính cô ta gây ra. Anh cần phải sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị cho việc phân chia tài sản, và anh muốn bắt đầu ngay lập tức, muốn xóa sổ mọi dấu vết của người đàn bà ghê tởm này khỏi cuộc đời mình càng nhanh càng tốt.
Anh mở tung cánh cửa tủ quần áo của Hoa. Mùi nước hoa đắt tiền sộc vào mũi, cái mùi hương giả tạo mà anh từng mê đắm, giờ đây khiến anh buồn nôn. Anh thô bạo lôi từng chiếc váy, từng cái áo hàng hiệu vứt xuống sàn nhà. Anh không cần phải giữ lại gì cho cô ta cả.
Trong lúc kéo một chồng quần áo cũ ra, bàn tay anh khựng lại khi chạm phải một vật cộm, cứng, giấu kỹ dưới lớp áo len ở góc trong cùng của tủ. Tò mò, anh lôi nó ra. Một chiếc điện thoại cũ, kiểu dáng đã lỗi thời, màn hình bám một lớp bụi mỏng. Tim anh đập thịch một tiếng. Một cảm giác bất an nhưng cũng đầy thôi thúc dâng lên. Tại sao Hoa lại phải giấu một chiếc điện thoại cũ kỹ đến thế này?
Anh nhấn nút nguồn. Thật may, chiếc điện thoại vẫn còn pin. Màn hình sáng lên, không hề có mật khẩu. Sự ngạo mạn của Hoa đã một lần nữa giúp anh. Anh lập tức mở mục tin nhắn. Hàng trăm, hàng nghìn tin nhắn chưa đọc hiện ra, kéo dài từ nhiều năm trước.
Anh lướt vội, và rồi, cả người anh đông cứng lại. Những dòng tin nhắn qua lại với một số máy được lưu tên “”Anh Yêu””. Những lời lẽ mùi mẫn, những kế hoạch hẹn hò, những lời hứa hẹn về một tương lai không có anh.
Nhưng điều khiến máu trong người anh sôi lên lại nằm ở những dòng tin nhắn khác. Hoa than thở với người tình của mình.
“”Anh yêu, em nhớ anh quá. Phải ở nhà với ‘ông già’ đó phát điên mất.””
“”Bao giờ mới xong chuyện để em thoát khỏi cảnh phải hầu hạ ông già nhà quê này đây? Vừa bẩn vừa lẩm cẩm, chán không chịu được.””
“”Hôm nay em chỉ cho ông ta ăn cơm nguội với ít rau luộc thôi. Nhìn mặt ông ta là em đã thấy không nuốt nổi cơm rồi.””
“”Giá như ông ta biến mất sớm đi cho em đỡ khổ.””
Cơn giận dữ trong anh đã nguội lạnh, chỉ còn lại một sự khinh bỉ tột cùng và một quyết tâm lạnh như băng. Anh cầm chắc chiếc điện thoại trong tay. Lời khai của hàng xóm là bằng chứng sống. Còn đây, chính là bằng chứng không thể chối cãi, là nhát dao cuối cùng kết liễu mọi sự dối trá của Hoa.
Anh bình tĩnh dùng điện thoại của mình, chụp lại từng màn hình tin nhắn một. Từng tấm ảnh, từng dòng chữ độc địa, được lưu lại cẩn thận. Đây không chỉ là bằng chứng. Đây là bản án tử dành cho Hoa.”
“Không khí trong phòng xử án đặc quánh lại, ngột ngạt đến khó thở. Hoa, trong bộ váy kín đáo, cố gắng diễn vai một người vợ đáng thương bị chồng phụ bạc, đôi mắt chốc chốc lại rơm rớm, nhìn về phía hội đồng xét xử với vẻ cầu khẩn. Luật sư của cô ta đang thao thao bất tuyệt về những đóng góp của cô ta cho gia đình, về việc cô ta đã phải hy sinh tuổi xuân để chăm sóc cha chồng.
Anh ngồi thẳng lưng, gương mặt không một chút biểu cảm, bên cạnh là cha anh, gầy gò và im lặng. Ánh mắt ông vẫn còn nét sợ sệt khi nhìn vào người con dâu cũ.
Luật sư Hùng, người đại diện cho anh, điềm tĩnh đứng dậy. “”Thưa quý tòa, những lời của phía bị đơn nghe thật cảm động. Nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược.””
Giọng ông Hùng đanh lại. “”Trước hết, tôi xin mời hai nhân chứng là ông Minh và bà Lan, hàng xóm của thân chủ tôi.””
Bác Lan và chú Minh lần lượt bước lên, giọng họ run run nhưng kiên định, kể lại toàn bộ những gì họ đã chứng kiến. Tiếng la hét của Hoa, tiếng đồ đạc vỡ, hình ảnh người cha già lụi cụi dọn dẹp lúc nửa đêm. Luật sư của Hoa cố gắng ngắt lời, cho rằng đây là lời khai một phía, không có căn cứ. Hoa cũng gào lên: “”Họ nói dối! Họ thông đồng với anh ta để hại tôi!””
Luật sư Hùng mỉm cười nhẹ. “”Không có căn cứ? Vậy xin tòa xem xét những hình ảnh này.””
Trên màn hình lớn giữa phòng xử án, những tấm ảnh bắt đầu hiện lên. Căn nhà ngập trong rác, bồn rửa bát chất đầy chén đĩa mốc meo, và đỉnh điểm là bức ảnh chụp mâm cơm của người cha: một bát cơm nguội khô khốc và vài cọng rau luộc thâm sì. Cả phòng xử án xôn xao. Gương mặt Hoa bắt đầu biến sắc, từ đỏ bừng vì giận dữ chuyển sang tái nhợt.
“”Đây… đây là anh ta dàn dựng! Anh ta cố tình làm vậy để bôi nhọ tôi!”” Hoa lắp bắp, nhưng giọng cô ta đã yếu đi thấy rõ.
“”Dàn dựng sao?”” Luật sư Hùng nâng giọng, cầm lên một chiếc túi niêm phong chứa chiếc điện thoại cũ. “”Vậy thưa cô, những tin nhắn này có phải là dàn dựng không?””
Ông Hùng bắt đầu đọc to, rõ ràng từng tin nhắn một, giọng ông như từng nhát búa nện thẳng vào tâm can Hoa. Đầu tiên là những đoạn chat mùi mẫn với gã nhân tình.
“”Anh yêu, em nhớ anh quá. Phải ở nhà với ‘ông già’ đó phát điên mất.””
Cả phòng xử án lặng đi. Vị thẩm phán nhíu mày, nhìn Hoa với ánh mắt nghiêm khắc. Nhưng luật sư Hùng chưa dừng lại. Ông đọc tiếp những dòng tin nhắn khủng khiếp nhất.
“”Bao giờ mới xong chuyện để em thoát khỏi cảnh phải hầu hạ ông già nhà quê này đây? Vừa bẩn vừa lẩm cẩm, chán không chịu được.””
“”Hôm nay em chỉ cho ông ta ăn cơm nguội với ít rau luộc thôi. Nhìn mặt ông ta là em đã thấy không nuốt nổi cơm rồi.””
“”Giá như ông ta biến mất sớm đi cho em đỡ khổ.””
Từng chữ, từng lời như những nhát dao vô hình đâm xuyên qua lớp mặt nạ giả tạo của Hoa. Gương mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, không còn một giọt máu. Đôi môi cô ta mấp máy nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có những tiếng “”ư… a…”” vô nghĩa.
Luật sư của Hoa chết lặng, cúi gằm mặt xuống bàn, biết rằng mọi nỗ lực bào chữa giờ đây đều là vô ích.
Hoa nhìn trân trối vào màn hình, nơi những dòng chữ do chính tay mình viết ra đang tố cáo tội ác của mình. Cô ta nhìn sang anh, ánh mắt không còn là sự căm ghét mà là nỗi kinh hoàng tột độ. Rồi cô ta nhìn về phía cha chồng, người đàn ông già nua đang khẽ run lên vì xúc động và đau đớn.
Thế giới của Hoa sụp đổ hoàn toàn. Cô ta sụp xuống chiếc ghế, toàn thân run rẩy không kiểm soát. Hai tay ôm lấy đầu, mái tóc rối bù, cô ta không thể khóc, cũng không thể nói. Mọi sự dối trá, tàn nhẫn và độc địa giờ đây đã bị phơi bày trước ánh sáng công lý, để lại một Hoa trần trụi, thảm hại và câm lặng giữa phiên tòa.”
“Tiếng gõ búa của vị chủ tọa vang lên, khô khốc và quyền lực, cắt đứt không gian im lặng đến nghẹt thở. Cả phòng xử án nín lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía vị thẩm phán, người đang nhìn thẳng vào Hoa với ánh mắt nghiêm nghị, không một chút cảm xúc.
Giọng ông vang lên, rành rọt, từng chữ như một nhát búa đóng thẳng vào số phận của Hoa.
“”Sau khi xem xét toàn bộ hồ sơ vụ án, các bằng chứng và lời khai của nhân chứng, Hội đồng xét xử đã có đủ cơ sở để kết luận.””
Ông dừng lại một nhịp, ánh mắt sắc lẹm lướt qua gương mặt trắng bệch của Hoa.
“”Hội đồng xét xử nhận thấy, lỗi trong việc dẫn đến ly hôn hoàn toàn thuộc về cô Hoa. Các hành vi bao gồm không chung thủy trong hôn nhân và đặc biệt nghiêm trọng là hành vi bạo hành, ngược đãi, bỏ mặc người lớn tuổi, cụ thể là cha chồng, gây tổn thương nặng nề về cả thể chất lẫn tinh thần cho nạn nhân.””
Anh siết chặt bàn tay cha mình. Ông lão khẽ run lên, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má nhăn nheo, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự giải thoát.
Vị thẩm phán tiếp tục. “”Do đó, Tòa án phán quyết, quyền nuôi dưỡng và chăm sóc người cha sẽ hoàn toàn thuộc về anh, người con trai duy nhất. Cô Hoa không có quyền và nghĩa vụ liên quan.””
Lời tuyên án như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Hoa. Nhưng điều kinh hoàng nhất vẫn còn ở phía sau.
“”Về vấn đề tài sản,”” vị thẩm phán nói tiếp, giọng không hề thay đổi, “”căn nhà đang tranh chấp được xác định là tài sản anh có được trước hôn nhân. Trong quá trình chung sống, xét thấy lỗi hoàn toàn thuộc về cô Hoa, những đóng góp của cô cho gia đình, nếu có, cũng không thể bù đắp cho những tổn thương và sự bội bạc mà cô đã gây ra. Vì vậy, Hội đồng xét xử quyết định, cô Hoa sẽ không được chia bất cứ phần tài sản nào đáng kể từ căn nhà này.””
“”KHÔNG!””
Tiếng hét chói tai của Hoa xé toang sự im lặng. Cô ta bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu, điên dại. “”Không thể nào! Đó là nhà của tôi! Công sức của tôi! Các người không thể làm thế với tôi!””
Nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh lùng của vị thẩm phán và tiếng gõ búa dứt khoát. “”Trật tự! Phán quyết đã được đưa ra.””
Phiên tòa kết thúc. Mọi người bắt đầu lục tục rời đi. Anh dìu cha mình đứng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ông. Anh không nhìn Hoa lấy một lần, đối với anh, cô ta giờ đã không còn tồn tại.
Hoa đứng sững giữa phòng xử án trống vắng, hai vai rũ rượi, như một con búp bê vải bị rút hết bông. Hy vọng cuối cùng, cái phao cứu sinh cuối cùng của cô ta – tiền bạc và tài sản – đã tan thành mây khói. Cô ta đã mất tất cả.
Lảo đảo bước ra khỏi cửa tòa án, Hoa cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Những tiếng xì xào, những cái chỉ trỏ, những ánh nhìn vừa thương hại vừa khinh bỉ như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt cô. Cô ta cúi gằm mặt, cố gắng bước đi thật nhanh nhưng đôi chân cứ như đeo chì.
Nắng chiều gay gắt chiếu vào gương mặt thất thần, tái nhợt. Hoa rời khỏi tòa án với hai bàn tay trắng, lòng tự trọng bị nghiền nát, tương lai mờ mịt. Tất cả những gì cô ta nhận được chỉ là sự ê chề, nhục nhã và một bài học cay đắng về cái giá của sự bội bạc.”
“Bóng dáng anh cô độc giữa căn phòng khách trống trải, tiếng bước chân vang vọng vào sự im lặng đến rợn người. Căn nhà từng là tổ ấm, giờ chỉ còn lại những bức tường lạnh lẽo và ký ức vỡ nát. Anh đã dọn đi hết đồ đạc, chỉ chừa lại nỗi đau. Người môi giới bất động sản vừa rời đi, trên tay anh là bản hợp đồng đã ký. Mọi thứ đã chấm dứt.
Anh đưa mắt nhìn lần cuối góc bếp, nơi cha anh từng lụi cụi rửa bát với đôi tay run rẩy, nơi Hoa từng ném cho ông những bát cơm thừa nguội ngắt. Một cơn đau nhói lên trong lồng ngực. Anh quay người, bước ra khỏi cửa, khóa lại. Tiếng lách cách của ổ khóa vang lên như một lời từ biệt dứt khoát với quá khứ. Anh sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Vài tuần sau, cuộc sống của anh bước sang một trang hoàn toàn khác. Anh nghỉ việc ở công ty cũ, nơi đã lấy đi của anh quá nhiều thời gian và khiến anh mù quáng. Anh tìm một công việc văn phòng nhẹ nhàng hơn, lương không cao bằng nhưng anh có thể về nhà mỗi khi chiều xuống.
Anh và cha chuyển đến một căn hộ chung cư nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ nhưng lúc nào cũng ngập tràn ánh nắng. Không còn sự xa hoa, lạnh lẽo, chỉ có sự ấm cúng, gần gũi.
Chiều nay, như mọi ngày, anh cởi bỏ chiếc áo công sở, xắn tay áo vào bếp. Mùi cá kho tộ và canh chua thơm nức lan tỏa khắp căn nhà nhỏ. Cha anh ngồi ở chiếc ghế mây ngoài ban công, lặng lẽ ngắm nhìn con trai. Dáng vẻ lóng ngóng của anh khi nấu ăn khác hẳn với hình ảnh một giám đốc thành đạt ngày nào, nhưng trong mắt ông lão, đây mới là hình ảnh quý giá nhất.
“”Để đó cha phụ cho,”” ông lên tiếng, giọng vẫn còn chút rụt rè của thói quen cũ.
Anh mỉm cười quay lại, lắc đầu. “”Cha cứ ngồi nghỉ đi ạ. Mấy chục năm cha vất vả vì con rồi. Bây giờ đến lượt con chăm sóc cha.””
Anh bưng mâm cơm nóng hổi ra, tự tay gắp một miếng cá lớn vào bát của cha. “”Cha ăn thử xem tay nghề của con trai cha thế nào.””
Ông lão rưng rưng nước mắt, vành mắt đỏ hoe. Ông gắp miếng cá, chậm rãi đưa vào miệng. Đó không phải là miếng ngon nhất ông từng ăn, nhưng chắc chắn là bữa cơm hạnh phúc nhất cuộc đời ông.
Ăn cơm xong, hai cha con lại cùng nhau đi dạo dưới sân chung cư. Ánh hoàng hôn vàng óng phủ lên hai bóng người, một cao một thấp, chậm rãi bước bên nhau. Anh kể cho cha nghe những câu chuyện vui ở công ty, còn ông chỉ im lặng lắng nghe, trên môi luôn nở một nụ cười hiền hậu. Những vết hằn đau khổ trên gương mặt ông dường như đã mờ đi rất nhiều.
Anh vòng tay qua vai cha, một cái ôm nhẹ nhàng nhưng đầy vững chãi. Gió chiều hiu hiu thổi, mang đi những muộn phiền. Từ đống tro tàn của sự đổ vỡ, anh đang cùng cha mình, từng chút một, xây dựng lại một cuộc đời mới, một hạnh phúc giản dị và chân thành.”
“Tháng ngày cứ thế bình yên trôi qua. Sức khỏe của cha anh hồi phục một cách kỳ diệu. Ông tăng cân, da dẻ hồng hào trở lại, và những vết bầm tím trong tâm hồn dường như cũng đã tan biến theo thời gian. Ông không còn giật mình thon thót mỗi khi có tiếng động mạnh, cũng không còn lầm lũi trong góc phòng. Ông bắt đầu quan tâm đến những thứ xung quanh, đọc báo, xem tivi, và thậm chí còn tự mình pha một ấm trà sen thơm ngát mỗi buổi sáng.
Một buổi chiều, anh đi làm về sớm. Anh khẽ khàng mở cửa, không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng trong nhà. Ánh nắng vàng óng của hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên một bóng người quen thuộc. Cha anh đang ngồi trên chiếc ghế mây, lưng thẳng, tay cầm tờ báo. Khóe miệng ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện khi đọc được một mẩu tin thú vị nào đó.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Anh đứng sững ở cửa, lồng ngực chợt nhói lên một cảm giác vừa xót xa vừa biết ơn đến tột cùng. Nụ cười ấy, nụ cười hiền hậu và bình yên mà anh đã không thấy trong suốt bao năm qua, giờ đây giống như một tia nắng ấm áp nhất sưởi ấm tâm hồn nguội lạnh của anh.
Anh chợt nhận ra mình đã suýt đánh mất điều gì. Không phải căn biệt thự sang trọng, không phải vị trí giám đốc mà bao người mơ ước, cũng không phải những khoản tiền khổng lồ trong ngân hàng. Anh đã suýt đánh mất chính người cha này, đánh mất nụ cười này. Anh đã mải mê đuổi theo những thứ phù phiếm bên ngoài mà quên mất rằng, kho báu lớn nhất đời mình vẫn luôn âm thầm ở phía sau, chờ đợi một ánh nhìn quan tâm của anh.
Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại được, thậm chí còn nhiều hơn. Sự nghiệp sụp đổ có thể xây dựng lại từ đầu. Nhưng tình thân một khi đã rạn nứt, một khi đã để người thân yêu của mình phải chịu tổn thương, thì vết sẹo đó sẽ mãi mãi không thể xóa nhòa. Anh cúi đầu, nước mắt khẽ lăn dài trên má. Đó là bài học đắt giá nhất cuộc đời anh, một bài học thấm đẫm nước mắt và sự ân hận về sự vô tâm và chữ hiếu chưa tròn.
Anh không bước vào ngay, chỉ lặng lẽ đứng đó, để hình ảnh bình yên của cha khắc sâu vào tâm trí. Căn hộ nhỏ không có sự xa hoa, nhưng lại thừa đầy sự ấm áp. Những bức tường màu kem nhạt dường như đang ôm ấp lấy hai cha con, che chở họ khỏi những bão giông ngoài kia. Cuộc sống giờ đây chậm lại. Anh không còn những cuộc họp triền miên hay những chuyến công tác vội vã. Thay vào đó là những bữa cơm nhà nóng hổi, những buổi chiều cùng cha đi dạo, hay đơn giản chỉ là ngồi im lặng bên nhau, cùng đọc một tờ báo, cùng nghe một bản nhạc xưa. Anh hiểu ra rằng hạnh phúc không phải là đích đến, mà là một hành trình. Hành trình đó không đo bằng tiền tài hay địa vị, mà bằng những khoảnh khắc giản dị được ở bên cạnh người mình thương yêu. Quá khứ với Hoa, với căn nhà lạnh lẽo kia, giờ chỉ còn là một vết sẹo mờ, một lời nhắc nhở cay đắng nhưng cần thiết để anh biết trân trọng hiện tại. Anh đã học được cách lắng nghe, không chỉ bằng tai mà bằng cả trái tim. Anh nghe được niềm vui trong tiếng cười của cha, nghe được sự bình yên trong từng hơi thở của ông. Chữ hiếu không phải là điều gì lớn lao, không phải là cung phụng vật chất đủ đầy, mà đôi khi chỉ đơn giản là một sự quan tâm đúng lúc, một bữa cơm tự tay nấu, một cái ôm thật chặt. Gió từ ban công thổi vào, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự thanh thản lan tỏa khắp cơ thể. Anh đã tìm lại được cha mình, và quan trọng hơn cả, anh đã tìm lại được chính mình từ đống tro tàn của sự đổ vỡ.”

