“Vợ ma-ng b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình 10 ngày trước si-nh n-ở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta phải t-rả g-iá đ-ắt…
Trong nhịp sống hối hả của một bệnh viện lớn tại Sài Gòn, nơi sự sống và cái ch-ết đan xen mỗi ngày, An, 29 tuổi, và Lâm, là một cặp đôi được ngư-ỡng m-ộ. An là điều dư-ỡng trư-ởng khoa sản, với đôi mắt hiền từ và nụ cười luôn thường trực trên môi. Lâm, chồng cô, là một bác sĩ phẫ-u thu-ật tà-i n-ăng, được biết đến với đôi bàn tay vàng và sự tận tâm với bệnh nhân. Cuộc hôn nhân của họ ngập tràn yêu thương, mỗi khoảnh khắc đều là sự s-ẻ ch-ia và thấ-u hi-ểu.
Niềm hạnh phúc của họ càng được nhân đôi khi An ma-ng th-ai đứa con đầu lòng. Bụng cô ngày một lớn, và Lâm chăm sóc cô chu đáo đến từng ly từng tí. Anh tự tay nấu những món ăn bổ dưỡng, cẩn thận massage đôi chân sưng phù của vợ sau những ca trực dài. Mỗi đêm, anh lại thì thầm bên bụng An, giọng nói ấm áp, đầy tình yêu thương: “”Ba ở đây, không để ai làm mẹ con tổn thương.”” An tin tưởng anh tuy-ệt đ-ối, cô tin rằng Lâm là bến đỗ bình yên nhất của cuộc đời mình, là người đàn ông sẽ luôn nắm tay cô vượt qua mọi són-g g-ió.
Thời điểm An chuẩn bị lâ-m bồ-n, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, một ngày đầy đị-nh m-ệnh đã g-õ c-ửa cu-ộc đ-ời cô. An đang ngồi soạn lại danh sách đồ dùng cho em bé, lòng tràn đầy há-o h-ức và một chút l-o lắ-ng về ca sinh sắp tới. Chiếc điện thoại của Lâm đặt trên bàn rung lên liên hồi, hiện lên dòng chữ “”Ngân – điều trị A”” với một biểu tượng trái tim nhỏ. Lâm đang ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy r-óc rá-ch. An thoáng thấy một cuộc gọi nhỡ và một chuỗi tin nhắn m-ùi m-ẫn.
Một li-nh c-ảm x-ấu chợt dấy lên trong lòng An. Cô không thể cưỡng lại được sự t-ò m-ò. Tay cô run rẩy cầm lấy điện thoại của chồng. Khi Lâm đi tắm, những tin nhắn “”Anh có chắc cô ấy không ng-hi ng-ờ gì không?””, “”Em thấy có lỗi thật, nhưng em nhớ anh, chỉ muốn ở trong vòng tay anh thêm
chút nữa…””…👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN”
“An với đôi tay run rẩy tiếp tục lướt xem những dòng tin nhắn tiếp theo. Càng đọc, lồng ngực cô càng thắt lại. Từng đoạn hội thoại của Lâm và Ngân phơi bày một mối quan hệ vụng trộm đã kéo dài không phải ngày một ngày hai. Cô thấy những lời lẽ ngọt ngào, sến sẩm mà Lâm chưa bao giờ nói với cô kể từ khi cô mang thai, thậm chí cả những lời yêu đương nồng cháy, hẹn hò kín đáo ở những nhà hàng sang trọng mà Lâm nói dối cô là đi họp, đi gặp đối tác. Ngân nhắn “”Em nhớ anh lắm,”” và Lâm đáp lại “”Anh nhớ em phát điên. Chỉ muốn được ôm em thật chặt.”” Những lời dối trá Lâm nói với An được lặp lại một cách trơ trẽn trong tin nhắn của họ: “”Anh nói với cô ấy là anh có ca mổ đêm rồi, mai anh qua với em sớm nhé.”” An nhận ra, những đêm Lâm nói phải trực, phải ở lại bệnh viện, thực chất là những đêm anh ở bên người tình.
Nước mắt An lặng lẽ rơi xuống, làm nhòe đi những dòng chữ tàn nhẫn trên màn hình điện thoại của chồng. Chúng như những nhát dao sắc lẹm cứa vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô siết chặt điện thoại, cảm giác buồn nôn không phải do thai nghén mà do sự ghê tởm. Cả thế giới màu hồng mà cô dày công xây dựng bỗng chốc sụp đổ tan tành, chỉ còn lại màu xám tro của sự phản bội và dối trá. Nhìn xuống cái bụng bầu đang lớn dần, An thấy trái tim mình đau thắt lại. Con cô, sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, sẽ đối mặt với sự thật phũ phàng về người cha này như thế nào? Nỗi đau và sự tủi nhục dâng lên cùng lúc, nhấn chìm An trong tuyệt vọng.”
“Nước mắt An lặng lẽ rơi xuống, làm nhòe đi những dòng chữ tàn nhẫn trên màn hình điện thoại của chồng. Chúng như những nhát dao sắc lẹm cứa vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô siết chặt điện thoại, cảm giác buồn nôn không phải do thai nghén mà do sự ghê tởm. Cả thế giới màu hồng mà cô dày công xây dựng bỗng chốc sụp đổ tan tành, chỉ còn lại màu xám tro của sự phản bội và dối trá. Nhìn xuống cái bụng bầu đang lớn dần, An thấy trái tim mình đau thắt lại. Con cô, sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, sẽ đối mặt với sự thật phũ phàng về người cha này như thế nào? Nỗi đau và sự tủi nhục dâng lên cùng lúc, nhấn chìm An trong tuyệt vọng. Bỗng, tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Lâm bước ra, quấn khăn ngang hông, mái tóc còn ẩm ướt, khuôn mặt tỏ vẻ sảng khoái. Anh mỉm cười nhìn An, giọng nói đầy vẻ quan tâm: “Em yêu, em đang làm gì mà chăm chú vậy? Anh tắm xong rồi này.”
An giật mình, bàn tay run rẩy vội vàng đặt chiếc điện thoại của Lâm về lại vị trí cũ trên bàn. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, đau đớn tột cùng nhưng lý trí mách bảo cô phải che giấu. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, ánh mắt né tránh nhìn thẳng vào Lâm.
“À… anh tắm xong rồi à? Nhanh vậy,” Giọng An lạc đi, run run, cô ho nhẹ một tiếng để lấy lại bình tĩnh. “Em… em đang xem danh sách đồ dùng cần mua cho con thôi. Sắp đến ngày rồi, còn nhiều thứ quá.”
Cô nắm chặt vạt áo, sợ Lâm phát hiện ra điều bất thường trong giọng nói hay ánh mắt của mình. Mỗi từ cô nói ra đều là một nhát dao cứa vào chính mình, cô đang phải diễn một vở kịch hoàn hảo trước kẻ vừa đâm sau lưng cô. Nụ cười tươi tắn của Lâm lúc này trong mắt cô thật giả tạo, đáng ghê tởm. Cô nhìn anh, người chồng cô hết mực yêu thương, và giờ là kẻ phản bội không hơn không kém. An thề, anh sẽ phải trả giá. Cô sẽ không để yên cho anh và ả Ngân kia. Kế hoạch trả thù bắt đầu hình thành trong đầu An, lạnh lùng và tàn nhẫn.”
“An cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thường, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Vài phút sau, cô cùng Lâm ngồi vào bàn ăn tối. Lâm vẫn ân cần như thường lệ, gắp thức ăn cho cô, hỏi han:
“Hôm nay em có mệt không? Công việc ở Khoa sản chắc vất vả lắm?”
“Thai nhi có đạp nhiều không? Sắp đến ngày rồi đấy, anh hồi hộp quá.”
Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ quan tâm của anh giờ đây trong mắt An chỉ là sự giả tạo đến ghê tởm. Cô nuốt nghẹn miếng cơm, cảm giác buồn nôn lại dâng lên. An chỉ khẽ gật đầu, cố gắng không nhìn vào mắt anh. Cô sợ chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng sẽ để lộ tất cả sự căm ghét và tổn thương đang cuộn trào bên trong.
“Em ăn đi, đừng nghĩ nhiều quá. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” Lâm dịu dàng nói, nụ cười vẫn thường trực trên môi.
An cảm thấy lạnh lẽo. Nụ cười đó, giọng nói đó đã lừa dối cô bấy lâu nay. Kẻ phản bội ngồi ngay trước mặt, diễn vở kịch người chồng yêu vợ hoàn hảo. Trong đầu An, những dòng tin nhắn kia cứ nhảy múa, lặp đi lặp lại như một đoạn băng hỏng: “Nhớ em yêu”, “Tối nay gặp nhé, phòng ‘điều trị A’ của anh”, “Ngân ❤️”. Chúng như những nhát dao vô hình, bóp nghẹt từng hơi thở của cô. An chỉ muốn đập tung tất cả, gào thét vào mặt anh ta sự thật mà cô vừa khám phá. Nhưng lý trí kìm lại. Chưa phải lúc. Cô còn cái thai trong bụng, và cô còn một kế hoạch. Kế hoạch trả thù.
Cô im lặng ăn, chỉ trả lời anh bằng những tiếng “”dạ””, “”vâng”” rất khẽ. Không khí bữa ăn trở nên nặng nề, chỉ có Lâm cố gắng nói chuyện để lấp đầy khoảng trống, còn An thì chìm đắm trong nỗi đau câm lặng và sự quyết tâm lạnh lẽo. Ánh mắt cô vô hồn nhìn vào đĩa thức ăn, nhưng tâm trí thì đang chạy đua với hàng trăm suy nghĩ. Ai là Ngân? Phòng ‘điều trị A’ ở Bệnh viện lớn tại Sài Gòn là phòng nào? Anh ta đã ngoại tình bao lâu rồi? Và quan trọng nhất, làm sao để anh ta và ả Ngân kia phải trả giá đắt nhất cho sự phản bội này? An siết chặt đũa, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô sẽ không khóc nữa. Nước mắt là vô dụng. Chỉ có hành động mới mang lại sự hả hê.”
“Ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu xuống căn phòng quen thuộc. An nằm nghiêng, lưng quay về phía Lâm, người đang say ngủ bên cạnh. Tiếng thở đều đều của anh ta như một lưỡi dao cứa vào tai cô. Cố gắng nhắm mắt, nhưng vô ích. Hình ảnh những dòng tin nhắn kia, cái biểu tượng trái tim, và cái tên “”Ngân ❤️”” cứ lởn vởn trong đầu, không cho cô phút nào yên.
Nỗi đau ban đầu dữ dội và tê liệt, giờ đây dần chuyển hóa thành một ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực. Tức giận. Căm phẫn. Cô không thể tin được người đàn ông đầu gối tay ấp, người cha của đứa con trong bụng cô lại có thể đối xử với cô như thế. Lâm không chỉ phản bội tình yêu, mà còn giẫm đạp lên sự tin tưởng, lên mái ấm gia đình mà cô trân trọng. Anh ta không thể cứ thế nhởn nhơ, tiếp tục cuộc sống hoàn hảo của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
An trở mình khẽ khàng, ánh mắt nhìn trân trân vào trần nhà tối om. Cô bắt đầu suy nghĩ, vạch ra từng bước một. Phải làm gì? Làm thế nào để anh ta phải trả giá? Ban đầu, ý nghĩ đập phá, gào thét, làm ầm ĩ dâng lên. Nhưng rồi cô bác bỏ ngay lập tức. Điều đó chỉ khiến cô trông thảm hại, còn anh ta có lẽ sẽ chỉ tìm cách biện minh hoặc bỏ đi. Không, cô cần một thứ gì đó lớn hơn, một đòn chí mạng.
Đầu óc cô quay cuồng với hàng trăm phương án. Tiền bạc? Lâm kiếm được rất nhiều tiền, phá hoại tài chính có thể làm anh ta khó khăn, nhưng sẽ không khiến anh ta thực sự đau khổ. Anh ta có thể làm lại. Vật chất không phải là thứ anh ta sợ mất nhất.
Rồi một tia sáng lóe lên trong tâm trí An. Danh tiếng. Sự nghiệp. Lâm là một bác sĩ phẫu thuật giỏi, được kính trọng trong ngành. Anh ta luôn tự hào về vị trí, về tài năng của mình. Đó mới là thứ anh ta nâng niu hơn bất cứ điều gì khác, kể cả gia đình. Nếu danh tiếng bị hủy hoại, sự nghiệp tiêu tan, đó mới là đòn đánh trực diện vào cái tôi kiêu ngạo của Lâm.
An mím chặt môi. Một kế hoạch đen tối dần hình thành trong đầu cô. Nó không nhanh chóng, không dễ dàng, nhưng chắc chắn sẽ khiến Lâm phải lĩnh đủ. Cô sẽ không chỉ khiến anh ta mất tiền, mất sự nghiệp. Cô sẽ khiến anh ta mất tất cả. Cô sẽ làm cho anh ta phải quỳ xuống, phải hối hận vì đã dám chạm vào cô, dám phản bội người phụ nữ đang mang trong mình giọt máu của anh ta.
Nằm im trong bóng tối, An thầm nhủ. Trò chơi mới chỉ bắt đầu, Lâm à. Anh sẽ phải trả giá đắt hơn rất nhiều cho sự phản bội này. Rất đắt.”
“An tỉnh dậy khi chuông báo thức của Lâm vừa tắt. Anh khẽ cựa mình rồi ngồi dậy, chuẩn bị đi làm như mọi ngày. Căn phòng vẫn chìm trong im lặng căng thẳng của đêm qua. An nhắm nghiền mắt, giả vờ ngủ say. Cô cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua mình trong giây lát, nhưng anh không nói gì. Anh bước vào phòng tắm, rồi ra ngoài với bộ đồ công sở tươm tất. Tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng. Lâm đã đi làm.
An mở mắt. Bình minh đã lên, ánh sáng yếu ớt rọi qua khung cửa sổ. Cô chậm rãi ngồi dậy, xoa nhẹ bụng bầu. Nỗi đau đớn và sự bàng hoàng đêm qua đã được thay thế bằng một sự lạnh lùng quyết liệt. Bây giờ không phải lúc để yếu đuối.
Cô vệ sinh cá nhân, khoác lên mình chiếc áo blu quen thuộc. Đến bệnh viện, An đi thẳng đến khoa sản, bắt đầu ngày làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn là Điều dưỡng trưởng An tận tâm, chuyên nghiệp. Nhưng trong đầu cô, một mục tiêu duy nhất đang được kích hoạt.
Giữa giờ làm, An tìm lý do đi sang khối hành chính, khu vực lưu trữ hồ sơ bệnh án điện tử. Cô bước vào phòng quản lý hồ sơ, mỉm cười chào nhân viên trực. Với kinh nghiệm và vị trí của mình, An có những mối quan hệ và “”đặc quyền”” nhất định trong bệnh viện.
“”Chị Mai, em cần tra cứu gấp một thông tin về bệnh nhân cũ của bác sĩ Lâm,”” An nói, giọng điệu gấp gáp nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. “”Anh ấy dặn em tìm giúp để xem lại phác đồ điều trị ấy mà.””
Chị Mai, nhân viên phụ trách, không chút nghi ngờ. Bác sĩ Lâm là phẫu thuật viên giỏi, việc anh ta cần xem lại hồ sơ bệnh nhân cũ để nghiên cứu hay theo dõi là bình thường.
“”À, thế em cần thông tin bệnh nhân nào? Tên hay mã số?”” Chị Mai hỏi.
An hít một hơi sâu. “”Bệnh nhân tên Ngân ạ… hình như được ghi chú là ‘điều trị A’.”” Cô nhấn nhẹ vào cụm từ “”điều trị A””, thứ cô đã thấy trong điện thoại Lâm.
Chị Mai gõ gõ trên bàn phím. Khuôn mặt hơi đăm chiêu một lát rồi sáng bừng. “”À, bệnh nhân Nguyễn Thu Ngân đây rồi. Hồ sơ cũ phết đấy, hình như của đợt phẫu thuật cách đây cũng… phải gần hai năm rồi nhỉ? Bác sĩ Lâm mổ trực tiếp ca này mà.””
An gật đầu, vẻ mặt bình thản che giấu dòng cảm xúc cuộn trào bên trong. Gần hai năm. Cái biểu tượng trái tim không phải là nhất thời. “”Vâng, đúng rồi chị. Chị giúp em xuất file tóm tắt bệnh án nhé.””
Trong lúc chờ chị Mai thao tác, An lướt mắt qua màn hình hiển thị. Cô nhìn thấy ngày nhập viện, ngày phẫu thuật, và ngày xuất viện của Ngân. Khoảng thời gian đủ dài để một mối quan hệ nảy sinh, đặc biệt khi Lâm là bác sĩ trực tiếp điều trị.
Chị Mai đưa cho An một USB. “”Đây em. File đã được mã hóa, chỉ mở trên máy tính nội bộ thôi nhé.””
“”Vâng, em cảm ơn chị nhiều ạ,”” An nhận lấy USB, giữ vẻ mặt biết ơn.
An quay về khoa sản, vào phòng làm việc riêng của mình. Cô cắm USB vào máy tính. Bệnh án của Nguyễn Thu Ngân hiện ra. Cô đọc lướt qua các thông tin y tế, nhưng thứ cô thực sự tìm kiếm là những chi tiết liên quan đến quá trình điều trị dưới tay Lâm.
Đúng như chị Mai nói, Lâm là phẫu thuật viên chính. Ca mổ thành công. Thời gian bệnh nhân nằm viện sau mổ… An dừng lại ở đó. Thời gian hồi phục tại bệnh viện khá lâu. Cô nhìn ngày xuất viện, rồi so sánh với ký ức mơ hồ về thời điểm đó của gia đình cô. Không có gì bất thường lắm, nhưng đủ để có sự tiếp xúc.
An nhấp chuột kiểm tra các ghi chú của bác sĩ. Lâm đã trực tiếp theo dõi và thăm khám cho Ngân trong suốt quá trình điều trị. Cô cuộn xuống, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào. Không có gì. Hồ sơ y tế hoàn hảo, không có sai sót chuyên môn.
Nhưng An biết, cuộc sống thực không nằm hết trong những dòng chữ khô khan này. Cái tên Ngân, ‘điều trị A’, biểu tượng trái tim, và giờ là xác nhận cô ta từng là bệnh nhân của Lâm cách đây gần hai năm… Tất cả ráp nối lại một cách tàn nhẫn. Mối quan hệ này đã bắt đầu từ rất lâu, âm thầm và dai dẳng dưới vỏ bọc của mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân.
Khuôn mặt An trở nên lạnh băng. Cô nhếch mép cười một nụ cười tàn nhẫn. Thông tin đã có. Kẻ thứ ba không còn là cái tên xa lạ trong tin nhắn. Ngân chính là bệnh nhân cũ của Lâm. Và Lâm đã phản bội cô, phản bội gia đình này, với bệnh nhân của chính mình, trong một khoảng thời gian dài đến thế.
An cẩn thận rút USB ra, cất vào túi áo blu. Ngọn lửa căm hận trong lòng cô giờ đây đã có một hình hài rõ ràng hơn. Nguyễn Thu Ngân. Cô sẽ không quên cái tên này. Kế hoạch trả thù giờ đây càng thêm kiên cố.”
“An về nhà sau ca làm chiều muộn. Căn hộ vẫn yên tĩnh, Lâm chưa về. Cô đặt túi xách xuống, đi thẳng vào phòng ngủ. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc điện thoại của Lâm đặt trên đầu giường.
Cô biết mật khẩu của anh. Từng là sự sẻ chia thân mật, giờ đây là chìa khóa mở ra vực thẳm. An cầm lấy điện thoại, cảm giác nặng trịch trong tay. Cô mở khóa, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà vì sự quyết tâm lạnh lẽo.
Đầu tiên là sao kê ngân hàng. Cô truy cập vào ứng dụng ngân hàng của anh. Các khoản chi tiêu gần đây hiện ra. Cô lướt qua, tìm kiếm những giao dịch đáng ngờ. Các nhà hàng sang trọng không phải là điều lạ, nhưng những khoản chuyển khoản nhỏ, thường xuyên, đến một cái tên lạ thì có. An dừng lại ở các giao dịch đó. Tên người nhận: Nguyễn Thu Ngân. Các khoản chuyển khoản nhỏ, đều đặn hàng tháng, ghi chú đơn giản như “”vay””, “”mua hộ””, hoặc thậm chí không ghi chú gì. Ngày chuyển khoản… An so sánh với lịch làm việc của Lâm, với ký ức của cô về những ngày đó. Luôn là những lúc anh nói bận trực, bận hội thảo, hoặc về muộn.
Tiếp theo là lịch sử cuộc gọi. Cô kiểm tra danh bạ, lịch sử cuộc gọi đến và đi. Số điện thoại của Ngân hiện lên khá nhiều lần. Không chỉ tin nhắn, họ còn gọi cho nhau. Thời gian cuộc gọi, độ dài cuộc gọi… An chỉ cần nhìn qua là đủ hiểu. Họ không chỉ là người quen.
Cuối cùng là định vị GPS. An thử truy cập vào ứng dụng theo dõi vị trí (nếu có). May mắn, Lâm có cài đặt và chia sẻ vị trí với cô từ lâu, một sự tin tưởng mà giờ đây trở thành công cụ. Cô xem lại lịch sử di chuyển của anh trong vài tháng gần đây. Những địa điểm lạ xuất hiện: một căn hộ chung cư ở một khu vực không phải nhà họ, một vài quán cà phê khuất nẻo, những con đường vòng vèo không phải đường về nhà. Thời gian anh ở những nơi đó… trùng khớp với những lúc anh nói dối về việc bận rộn.
Mỗi bằng chứng tìm được, dù nhỏ đến đâu, đều như những nhát dao cứa vào tim An, nhưng đồng thời cũng tôi luyện sự cứng rắn trong cô. Sao kê, lịch sử cuộc gọi, định vị… tất cả đều vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh và tàn nhẫn về sự phản bội kéo dài. Ngân không chỉ là bệnh nhân cũ. Cô ta là người tình, được Lâm chu cấp, được Lâm dành thời gian, được Lâm giấu giếm một cách tinh vi.
An tắt màn hình điện thoại của Lâm, đặt nó lại vị trí cũ, như thể chưa từng chạm vào. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, bụng bầu nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập. Không còn nước mắt, không còn bàng hoàng. Chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến kinh người.
Anh đã tự tay đào mồ chôn sự nghiệp của mình, Lâm ạ. Và tôi, sẽ là người lấp đất lại. An tự nhủ với chính mình, giọng nói khẽ khàng nhưng ánh mắt sắc như dao găm. Kế hoạch đã được khởi động, và giờ đây, cô đã có những mảnh ghép quan trọng đầu tiên. Nguyễn Thu Ngân, tôi sẽ tìm cô.”
“An thở hổn hển, bàn tay run rẩy đặt lên bụng bầu căng tròn. Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh. Cơn đau lưng âm ỉ hành hạ, kết hợp với nỗi đau thấu tim từ những gì cô vừa khám phá, tạo thành một gánh nặng không thể tả. Cô gục xuống sofa, nước mắt không rơi nhưng cảm giác kiệt quệ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Mí mắt cô trĩu nặng, chỉ muốn buông xuôi tất cả, vùi mình vào bóng tối và không nghĩ đến điều gì nữa. Cú sốc quá lớn, kèm theo sự mệt mỏi của giai đoạn cuối thai kỳ, khiến cô gần như không thể thở nổi.
Đột nhiên, một cú đạp nhẹ từ bên trong bụng khiến An giật mình. Cô nhìn xuống, lòng bàn tay xoa dịu nơi con đang cựa quậy. Khuôn mặt An mềm lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm. Con cô. Tương lai của con cô. Cái bụng này không chỉ chứa một sinh linh bé bỏng, mà còn là lý do để cô phải tiếp tục. Cô không thể gục ngã lúc này. Không thể yếu đuối.
An siết chặt nắm tay, móng tay ghim vào da thịt. Nỗi đau thể xác tạm thời xua đi nỗi đau tinh thần. Cô hít một hơi thật sâu, gắng gượng đứng dậy. Bước chân loạng choạng nhưng kiên định. Cơn choáng váng thoáng qua, cô vịn vào thành ghế, chờ đợi nó tan đi.
Cô đi về phía phòng làm việc nhỏ của mình, nơi đặt chiếc laptop. Dù mệt mỏi đến rã rời, tâm trí An vẫn hoạt động. Cô biết mình cần phải làm gì tiếp theo. Những bằng chứng đã có, giờ là lúc thu thập thêm, củng cố kế hoạch. Mỗi giây phút chần chừ là thêm một giây con cô đối mặt với tương lai không chắc chắn, đối mặt với người cha phản bội.
Cô mở laptop, màn hình sáng lên trong căn phòng thiếu sáng. An ngồi xuống ghế, lưng dựa vào đệm, tay gõ những phím đầu tiên. Dù cơ thể rệu rã, ý chí trong An sắt đá hơn bao giờ hết. Đây là cuộc chiến cô không được phép thua. Vì con. Chỉ vì con.”
“An đặt bát phở xuống bàn, mỉm cười nhìn Lâm đang ngồi đối diện. Cô nhẹ nhàng xoa bụng bầu. “”Sáng nay con đạp dữ lắm anh ạ. Chắc là đòi ăn phở của ba nấu đây mà.””
Lâm dịu dàng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “”Vậy sao? Ngoan quá. Ăn đi em, còn nóng sốt này.”” Anh gắp một miếng thịt bò đầy đặn vào bát cô. “”Ráng ăn nhiều vào, sắp tới ngày rồi. Anh chỉ mong cho nhanh đến lúc được gặp con thôi.””
An nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi anh, lòng cô cuộn lên sự khinh bỉ. Anh mong gặp con? Cái thai này là minh chứng cho cuộc sống mà anh đã phản bội. Cô cúi xuống húp thìa nước dùng, che giấu ánh mắt sắc lạnh chỉ thoáng qua. *Đừng vội mừng, Lâm. Cái ngày anh được ‘gặp con’ cũng là ngày anh phải trả giá.*
Vài ngày sau, An đang sắp xếp lại tủ quần áo trẻ con trong phòng. Lâm bước vào, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô. “”Vợ anh khéo tay quá. Mọi thứ đều sẵn sàng rồi.””
An dựa vào người anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Cô hít một hơi thật sâu, mùi nước hoa trên áo anh vẫn phảng phất, thứ mùi khiến cô nhớ đến sự phản bội. “”Em chỉ mong cho con chào đời khỏe mạnh thôi anh ạ.”” Cô xoay người lại, ngẩng đầu nhìn anh, nở một nụ cười rạng rỡ. “”Em yêu anh nhiều lắm, Lâm.””
Cô nói, giọng ngọt ngào, chân thành đến mức ngay cả bản thân cô cũng thấy ghê tởm. Bàn tay cô vuốt ve gò má anh. Lâm nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc ấy, hoàn toàn không hay biết về dòng suy nghĩ băng giá đang chảy trong tâm trí người phụ nữ anh đang ôm. *Em yêu anh? Không, Lâm. Em chỉ yêu khoảnh khắc em nhìn thấy sự nghiệp và cuộc đời anh sụp đổ dưới chân em.*
Mỗi tối, An vẫn để Lâm xoa bóp chân cho mình, lắng nghe anh kể những câu chuyện phiếm ở Bệnh viện lớn tại Sài Gòn, hay những kế hoạch viển vông về tương lai của gia đình họ. Cô gật gù, thỉnh thoảng thêm vào vài câu nói thể hiện sự đồng tình và hạnh phúc.
“”Nghỉ ngơi sớm đi em,”” Lâm nói sau khi giúp cô lên giường. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. “”Anh yêu em. Yêu hai mẹ con nhiều lắm.””
An nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn giả tạo đó. Khi anh quay đi, bước ra khỏi phòng, An mở mắt. Bóng tối bao trùm căn phòng, và trên khuôn mặt An không còn chút ấm áp hay yêu thương nào. Chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, quyết đoán. Mười ngày trước ngày dự sinh. Đồng hồ đang đếm ngược. Kế hoạch của cô cũng vậy. Cô siết chặt ga trải giường, cắn răng. *Anh nghĩ anh có thể có tất cả sao? Một người vợ ngây thơ ở nhà, một người tình trẻ đẹp ngoài kia? Anh đã lầm rồi, Lâm. Rất lầm.* Cô nhắm mắt lại, nhưng không phải để ngủ. Cô đang mài giũa vũ khí cho cuộc chiến sắp tới.”
“An chờ cho tiếng ngáy đều đều của Lâm vọng lại từ phòng bên, rồi nhẹ nhàng trườn ra khỏi giường. Cái bụng bầu lớn khiến mỗi cử động của cô đều chậm chạp và nặng nề, nhưng sự quyết tâm trong lòng lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô rón rén bước ra phòng khách, bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, đủ sáng để cô làm việc mà không gây chú ý.
Trên bàn là một chiếc hộp cất giấu cẩn thận. An mở hộp, bên trong là những mảnh ghép của kế hoạch. Cô lấy ra chiếc điện thoại cũ của Lâm, lướt qua các tin nhắn. Dòng chữ “”Ngân – điều trị A ❤️”” và những lời lẽ ngọt ngào, hẹn hò lén lút hiện ra, vẫn khiến tim cô thắt lại dù đã đọc qua không biết bao nhiêu lần. Đây là bằng chứng sống động nhất cho sự phản bội.
Bên cạnh đó là ảnh chụp màn hình những lần Lâm vắng nhà “”trực đêm đột xuất”” trùng khớp với thời gian Ngân “”điều trị””. Có cả những biên lai mua sắm quần áo, quà cáp ở những nơi mà Lâm chưa từng mua cho cô kể từ khi cô mang bầu. An sắp xếp chúng lại theo trình tự thời gian, như đang chuẩn bị một hồ sơ buộc tội hoàn chỉnh.
Cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi chép cẩn thận những suy tính của mình. Thời điểm tốt nhất để tung đòn là khi Lâm đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, hoặc ít nhất là khi hắn cảm thấy an toàn và hạnh phúc nhất. Ngày dự sinh của cô, mười ngày nữa, dường như là thời điểm hoàn hảo. Một bên là sự ra đời của một sinh linh vô tội, một bên là sự sụp đổ của kẻ cha dượng dối trá.
Địa điểm cũng quan trọng không kém. Bệnh viện lớn tại Sài Gòn nơi cả hai làm việc là nơi tốt nhất để vạch trần. Tại đó, Lâm có danh tiếng, có sự nghiệp, có những đồng nghiệp ngưỡng mộ và cấp trên tin tưởng. Đánh vào đó sẽ gây ra chấn động lớn nhất. Khoa sản, nơi cô làm điều dưỡng trưởng, nơi cô chứng kiến bao nhiêu gia đình hạnh phúc chào đón con cái, sẽ là sân khấu cho màn kịch cuối cùng.
An nhìn đống bằng chứng trải trên bàn, ánh mắt lạnh lẽng pha lẫn chút mệt mỏi. Cô biết mình đang mạo hiểm mọi thứ: danh tiếng, tương lai, thậm chí là sự an toàn của bản thân và đứa con sắp chào đời. Nhưng An không lùi bước. Cái giá của sự phản bội phải được trả. Lâm đã đẩy cô đến bước đường này. Hắn đã cướp đi sự bình yên, sự tin tưởng và hạnh phúc mà cô xứng đáng được hưởng. Giờ là lúc cô lấy lại, theo cách của riêng mình.
Cô nhẹ nhàng cất mọi thứ vào lại trong hộp, đặt dưới đáy tủ quần áo. Bụng cô lại nhói lên một cơn gò nhẹ. An khẽ xoa bụng, thì thầm: “”Mẹ xin lỗi con, vì phải làm chuyện này. Nhưng mẹ không thể để kẻ đã làm tan nát gia đình mình được sống yên ổn.””
An quay trở lại giường, nằm xuống bên cạnh Lâm. Hắn vẫn ngủ say, không hề hay biết về cơn bão đang được âm thầm chuẩn bị ngay dưới mái nhà của hắn. Cô nhắm mắt lại, hình dung về ngày đó, cái ngày mà sự thật sẽ được phơi bày. Nụ cười nhạt nhẽo, đầy cay đắng nở trên môi An trong màn đêm tĩnh lặng.”
“Thời gian trôi nhanh đến mức An giật mình nhận ra chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày dự sinh. Cái bụng đã quá khổ, mỗi bước đi đều nặng nề, nhưng sự căng thẳng trong cô không chỉ đến từ cơn đau lưng hay những đêm mất ngủ. Nó đến từ sự chờ đợi. Kế hoạch của cô sắp được kích hoạt. An dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để kiểm tra lại mọi thứ. Cô kiểm tra điện thoại, xem lại ảnh chụp màn hình, sắp xếp lại các mẩu giấy ghi chú. Cô phải đảm bảo không có bất kỳ sơ hở nào, không một chi tiết nhỏ nào có thể làm đổ vỡ mọi thứ.
Trong khi An như ngồi trên đống lửa, Lâm vẫn vô tư đến lạ. Hắn đi làm, về nhà, thỉnh thoảng xoa bụng vợ, hỏi han vài câu chiếu lệ. Hắn nói về tương lai của đứa bé, về những dự định sau khi An sinh. Hắn dường như tin rằng cuộc sống của họ vẫn hoàn hảo như cái vỏ bọc hắn đang giữ. Một buổi tối, Lâm hào hứng đề nghị: “”Còn mấy ngày nữa là em lâm bồn rồi, anh thấy mình nên làm một bữa thật ngon để kỷ niệm những ngày cuối cùng của hai vợ chồng son chứ nhỉ?””
An nhìn Lâm, cố gắng nặn ra một nụ cười. “”Anh làm em thấy già đi ấy,”” cô nói, giọng hơi gượng gạo.
“”Không phải già đi, mà là chuẩn bị bước sang một chương mới của cuộc đời,”” Lâm nói, tay choàng qua vai vợ. “”Sắp có thêm một cục cưng quấy rầy giấc ngủ của bố mẹ rồi.””
An chỉ gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. “”Vâng, một chương mới.””
*Cũng là chương kết cho cuộc hôn nhân dối trá này,* cô thầm nghĩ.
Lâm đặt bữa tối tại một nhà hàng sang trọng mà An yêu thích trước đây, nhưng từ khi cô mang bầu, hắn ít đưa cô đi. Hắn diện bộ vest bảnh bao, còn An thì mặc chiếc váy rộng rãi, cố gắng che đi sự mệt mỏi và nỗi lo lắng. Trong bữa ăn, Lâm nói rất nhiều, về công việc ở bệnh viện, về những ca phẫu thuật thành công. Hắn không ngừng nói về việc thăng tiến sắp tới, về việc hắn sẽ trở thành phó khoa trong thời gian tới. An lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng tâm trí cô lại ở một nơi khác. Cô tính toán thời gian, dự đoán phản ứng, và hình dung ra khoảnh khắc mọi thứ vỡ lở.
“”Em sao vậy?”” Lâm hỏi khi thấy An trầm ngâm. “”Hồi hộp à?””
An giật mình, nhìn vào mắt Lâm. “”Ừm… cũng hơi hồi hộp. Sắp sinh rồi mà.””
“”Đừng lo, có anh ở đây mà,”” Lâm nắm lấy tay An, mỉm cười trấn an. “”Anh là bác sĩ phẫu thuật đấy nhé, ca nào khó cũng mổ được, huống chi là sinh thường.””
An cười nhạt, rút tay về. *Hắn tự tin đến mức nào nhỉ? Tự tin rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn sao?*
Đêm đó, nằm trên giường, An không ngủ được. Cô nghe tiếng Lâm thở đều bên cạnh. Ánh sáng nhạt từ đèn ngủ hắt lên khuôn mặt hắn, trông thật bình yên. Bình yên đến đáng sợ, khi mà chỉ vài ngày nữa thôi, sự bình yên ấy sẽ tan biến như bong bóng xà phòng. An đưa tay đặt lên bụng, cảm nhận những cú đạp nhẹ của con. Lòng cô kiên định hơn bao giờ hết. Vì con, và vì chính cô, màn kịch này phải kết thúc.”
“An nằm đó, lắng nghe tiếng thở đều của Lâm. Cô đưa tay lên bụng, cảm nhận con đang cựa quậy. Bỗng, một cơn đau thắt dữ dội ập đến, khiến cô khẽ rên lên. Cô cố gắng hít thở sâu như đã học, nhưng cơn đau không giảm bớt mà còn mạnh hơn. Nó như một dòng điện chạy khắp người. An biết, thời khắc đã đến.
Cô cắn chặt môi, chờ đợi cơn đau qua đi, nhưng chỉ vài phút sau, cơn khác lại ập tới, mạnh mẽ hơn. An không thể nằm yên được nữa. Cô trở mình, lay nhẹ Lâm.
“”Anh… anh Lâm ơi…”” Giọng cô yếu ớt, ngắt quãng vì đau.
Lâm tỉnh giấc, mơ màng nhìn vợ. “”Sao vậy em? Đau bụng hả?””
“”Đau… đau lắm anh ơi…”” An ôm bụng, mặt tái nhợt. “”Em… em chuyển dạ rồi.””
Lâm bật dậy ngay lập tức, vẻ mặt từ ngái ngủ chuyển sang căng thẳng. Hắn vội vã bật đèn, nhìn An. “”Em… thật sao? Đau lắm không?””
“”Đau… Cơn gò… tới rồi…”” An nghiến răng.
“”Được rồi, bình tĩnh nào. Anh đưa em đi viện ngay.”” Lâm cuống quýt chạy đi lấy đồ, lấy chìa khóa xe. “”Em cố gắng lên nhé.””
An gật đầu, cố gắng đứng dậy. Mỗi bước đi đều là sự vật lộn với những cơn co thắt ngày càng gần và mạnh hơn.
Trong xe, Lâm lái rất nhanh. Hắn nắm chặt một tay của An, tay kia giữ vô lăng.
“”Cố gắng lên em,”” Lâm siết chặt tay An. “”Hít sâu, thở đều nhé. Sắp tới bệnh viện rồi.””
An nhìn hắn, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Giọng Lâm vẫn dịu dàng, quan tâm, nhưng trong mắt An, những lời nói đó chỉ càng tô đậm thêm sự giả tạo của hắn. Hắn đang diễn vai người chồng tốt, người cha sắp có con, trong khi chỉ vài ngày trước, bàn tay này có lẽ vẫn đang vuốt ve người đàn bà khác.
“”Em đau quá…”” An rên lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“”Anh biết. Cố lên một chút thôi. Anh luôn ở đây mà,”” Lâm nói, giọng đầy động viên. “”Nghĩ về con của chúng ta này. Con sắp chào đời rồi.””
*Con của chúng ta sao?* An thầm nghĩ, *Hay là con của em và người đàn ông ấy?* Cay đắng dâng lên trong cổ họng, trộn lẫn với cơn đau thể xác.
An nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường lướt qua nhanh như cuộc hôn nhân của cô. Đau đớn này, cô sẽ chịu đựng. Những lời nói dối của hắn, cô sẽ bóc trần. Kế hoạch đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ chờ khoảnh khắc này.
*Sắp rồi,* An nghĩ, bàn tay siết chặt tay Lâm, không phải vì tìm kiếm sự an ủi, mà như đang nắm giữ sợi dây cuối cùng trước khi cô giật mạnh, để mọi thứ sụp đổ. *Sắp đến lúc kết thúc màn kịch này rồi.*
Chiếc xe lao nhanh qua cổng bệnh viện quen thuộc. Ánh sáng từ khu cấp cứu rọi thẳng vào mắt An, như báo hiệu một sự khởi đầu mới, và một sự kết thúc đau đớn.”
“An được đưa thẳng vào phòng sinh. Mọi thứ diễn ra thật nhanh. Cô nằm trên giường, ánh đèn phòng mổ chói chang trên trần nhà. Lâm mặc đồ phẫu thuật, đứng bên cạnh cô, nắm chặt tay.
“”An ơi, cố lên em,”” giọng Lâm vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng và đầy vẻ lo lắng. “”Nghe lời anh này, hít sâu, thở ra từ từ. Đúng rồi, rất tốt.””
An gật đầu, nghiến chặt răng. Cơn đau lại ập đến, xé nát từng thớ thịt. Cô nhắm mắt lại, dồn hết sức lực. Những lời nói của Lâm, khuôn mặt hắn cúi sát bên, những lời động viên giả tạo, tất cả đều cố gắng đẩy lùi ra khỏi tâm trí. Không, không phải lúc này. Bây giờ chỉ có cô và con. Chỉ có cô và sinh linh bé nhỏ đang vật lộn để chào đời.
“”Đẩy đi em, cố lên!”” Lâm nói, giọng gấp gáp hơn. “”Anh thấy đầu con rồi. Sắp ra rồi!””
An dồn nén tất cả sức lực còn lại, gồng mình lên. Mồ hôi ướt đẫm trán, lưng áo. Cô cảm thấy như cơ thể mình sắp vỡ tung ra. Đau đớn tột cùng. Nhưng ẩn sâu trong cơn đau đó, là một sự tập trung sắt đá. Cô phải làm được. Vì con.
“”Một chút nữa thôi em yêu,”” Lâm vẫn ở đó, động viên. “”Giỏi lắm, em làm rất tốt.””
Một cơn co thắt cuối cùng, mạnh mẽ hơn tất cả. An hét lên, một tiếng hét dài và kiệt sức.
Rồi, một khoảnh khắc tĩnh lặng kỳ lạ. Cơn đau đột ngột biến mất.
Thay vào đó, là một âm thanh tuyệt vời.
“”Oa… oa… oa…””
Tiếng khóc đầu tiên của em bé vang vọng trong phòng sinh, trong trẻo và đầy sức sống. An mở mắt ra, nước mắt dàn dụa. Cô thấy y tá đang bế một sinh linh nhỏ bé, đỏ hỏn, đang cựa quậy và khóc.
Một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc vô bờ tràn ngập tâm trí An, gạt bỏ đi tất cả những cay đắng và mệt mỏi trước đó. Con cô. Con đã chào đời rồi.
Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt hắn giãn ra, ánh mắt ngấn lệ. Hắn nhìn An, rồi nhìn em bé, một sự xúc động chân thành hiện rõ. Hắn cúi xuống, ôm lấy An vẫn còn yếu ớt, rồi siết nhẹ vòng tay.
“”Chúng ta làm được rồi em yêu,”” Lâm nói, giọng run run. Hắn nhìn vào mắt An, rồi nhìn sang em bé đang được y tá lau khô. “”Anh yêu mẹ con nhiều lắm.””
Hắn vẫn diễn. Nhưng lúc này, An không quan tâm. Cô chỉ nhìn con, trái tim tan chảy. Kế hoạch trả thù vẫn còn đó, nhưng khoảnh khắc này, chỉ có sự sống mới và tình yêu thương. Cô khẽ gật đầu, siết nhẹ tay Lâm. Màn kịch vẫn tiếp tục, nhưng đứa con chính là bằng chứng không thể chối cãi.”
“An nằm trên giường bệnh trong phòng hậu sản, tuy mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời khi nhìn về phía chiếc nôi nhỏ. Tiếng thở đều của con trai khiến trái tim cô mềm mại. Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc vẫn còn đọng lại sau cuộc vượt cạn.
Lâm đứng bên cửa sổ, điện thoại trên tay, khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh chuẩn bị gọi cho bố mẹ hai bên để báo tin vui. Hạnh phúc, tự hào ngập tràn trong ánh mắt anh khi thỉnh thoảng lại liếc nhìn vợ con.
Nhìn tấm lưng rộng của Lâm, nhìn khuôn mặt anh đang nở nụ cười chiến thắng (vì đã hoàn thành vai diễn người chồng, người cha hoàn hảo), ánh mắt An dần trở nên sắc lạnh. Khoảnh khắc thiêng liêng đã qua, bây giờ là lúc bắt đầu “”cuộc chơi””.
“”Lâm,”” An khẽ gọi, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng.
Lâm quay lại, nụ cười vẫn còn vương trên môi. “”Anh đây em yêu. Anh đang chuẩn bị gọi cho bố mẹ. Mọi người chắc sốt ruột lắm.””
An lắc đầu nhẹ. “”Khoan đã anh. Em có chuyện quan trọng muốn nói riêng với anh.””
Lâm hơi nhíu mày, bất ngờ. “”Chuyện gì vậy em? Lúc này sao?””
“”Đúng vậy,”” An đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, sâu hút và đầy ẩn ý. “”Chỉ hai chúng ta thôi. Em nghĩ đây là thời điểm… thích hợp nhất.””
Tim Lâm chợt đập nhanh hơn một chút. Anh cảm nhận được điều gì đó bất thường trong giọng nói của vợ, nhưng rồi lại tự trấn an. Chắc cô ấy chỉ xúc động sau khi sinh, muốn nói lời yêu thương hoặc tâm sự điều gì đó riêng tư. Anh nghĩ, cô ấy mệt mỏi thế này, sao có thể có chuyện gì quan trọng cơ chứ?
Anh cất điện thoại vào túi áo, bước đến bên giường An. “”Được rồi. Anh nghe đây. Em muốn nói gì?””
An nhìn thẳng vào mắt Lâm, một nụ cười nhẹ nhưng lạnh lẽo nở trên môi cô. Giờ phút này, kế hoạch đã được định hình trong đầu cô từ rất lâu, từ cái ngày cô đọc được dòng tin nhắn đó, đã chính thức bắt đầu.”
“Anh Lâm lại gần giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt mong chờ. Anh nghĩ An sẽ nói những lời ngọt ngào, cảm ơn anh đã ở bên cô trong giây phút quan trọng nhất cuộc đời. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tình yêu và sự biết ơn từ vợ.
Nhưng An không nói lời yêu thương nào. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt không còn nét hiền từ thường ngày. Thay vào đó là sự kiên quyết lạnh lùng, sắc như lưỡi dao. Lâm chợt rùng mình, nụ cười trên môi vụt tắt.
“”Anh nghĩ tôi không biết gì sao, Lâm?”” An khẽ nói, giọng trầm khàn nhưng rõ mồn một, như một lời tuyên án.
Lâm sững sờ. “”Em nói gì vậy, An? Anh không hiểu?””
An không trả lời trực tiếp. Cô đưa tay sang chiếc tủ đầu giường, lấy lên một chiếc điện thoại. Đó là điện thoại của Lâm. An đã giữ nó từ khi anh vào phòng chờ sinh cùng cô, lúc anh đang vội vàng thay đồ để chuẩn bị.
“”Anh nhận ra nó chứ?”” An hỏi, lướt nhẹ ngón tay trên màn hình khóa.
Mặt Lâm tái mét. Chiếc điện thoại của anh! Anh tưởng mình đã để quên ở phòng trực hoặc trong túi áo blu. Sao nó lại ở đây? Và quan trọng hơn, An đã làm gì với nó?
An mở khóa điện thoại một cách dễ dàng. Cô nhìn Lâm, một tia mỉa mai lướt qua đáy mắt. “”Mật khẩu của anh… vẫn luôn là ngày cưới của chúng ta. Anh thật sự nghĩ tôi sẽ không biết sao?””
Lâm nuốt khan, cổ họng khô khốc.
An lướt nhanh qua danh bạ, mở ứng dụng tin nhắn. Cô đưa màn hình điện thoại về phía Lâm.
“”Anh xem đi,”” An nói, giọng bình thản đến đáng sợ. Trên màn hình là đoạn hội thoại gần đây nhất giữa Lâm và một số điện thoại lưu tên ‘Ngân ❤️ Điều trị A’.
Tin nhắn hiện lên, rõ mồn một: những lời lẽ ngọt ngào, hẹn hò lén lút, những kế hoạch gặp gỡ sau giờ làm, và cả những lời hứa hẹn về một tương lai không có An. ‘Anh nóng lòng gặp em quá,’ ‘Anh nhớ em,’ ‘Em yêu à, chỉ còn chờ ngày cô ấy sinh xong thôi’…
Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể đó là một thứ gì đó từ thế giới khác. Anh không thể tin vào mắt mình. An… cô ấy đã đọc hết? Từ bao giờ?
An tiếp tục lướt điện thoại, mở album ảnh. Cô dừng lại ở một vài tấm ảnh chụp màn hình. Đó là những tin nhắn cũ hơn, những cuộc gọi nhỡ, và cả những hóa đơn mua quà. Tất cả đều chỉ về một người: Ngân.
“”Đây là những gì anh đã giấu giếm tôi,”” An nói, đưa điện thoại cho Lâm cầm. Tay anh run rẩy đón lấy. “”Anh lén lút qua lại với cô ta sau lưng tôi. Ngay cả khi tôi mang nặng đẻ đau con của anh, anh vẫn hẹn hò với cô ta.””
An nhìn anh, đôi mắt vẫn lạnh lùng không cảm xúc. “”Anh nghĩ tôi mù sao, Lâm? Anh nghĩ tôi không biết gì khi anh đột nhiên bận rộn hơn, khi anh về nhà muộn hơn, khi anh giấu điện thoại như vật báu?””
Lâm hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt anh tái mét, không còn một giọt máu. Anh nhìn An, đôi môi mấp máy không nói nên lời. Sự choáng váng, sợ hãi và sự thật phũ phàng ập đến cùng lúc, đè bẹp anh tại chỗ. Anh không còn là vị bác sĩ phẫu thuật thành công, không còn là người chồng, người cha mẫu mực anh vừa diễn xuất. Trước mặt An lúc này, anh chỉ là một kẻ ngoại tình bị vạch trần, nhơ nhuốc và hèn hạ.”
“An nhìn anh, đôi mắt vẫn lạnh lùng không cảm xúc. “”Anh nghĩ tôi mù sao, Lâm? Anh nghĩ tôi không biết gì khi anh đột nhiên bận rộn hơn, khi anh về nhà muộn hơn, khi anh giấu điện thoại như vật báu?””
Lâm hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt anh tái mét, không còn một giọt máu. Anh nhìn An, đôi môi mấp máy không nói nên lời. Sự choáng váng, sợ hãi và sự thật phũ phàng ập đến cùng lúc, đè bẹp anh tại chỗ. Anh không còn là vị bác sĩ phẫu thuật thành công, không còn là người chồng, người cha mẫu mực anh vừa diễn xuất. Trước mặt An lúc này, anh chỉ là một kẻ ngoại tình bị vạch trần, nhơ nhuốc và hèn hạ. An thu lại chiếc điện thoại. Cô không để Lâm có cơ hội bào chữa hay xin lỗi. Giọng cô vẫn đều đều, không một chút cảm xúc, như đang đọc một báo cáo.
“”Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm.””
Lâm ngước nhìn, bàng hoàng. Chuẩn bị gì?
“”Anh nghĩ tôi sẽ khóc lóc, van xin hay làm ầm ĩ lên trong phòng chờ sinh này sao?”” An khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo. “”Không. Tôi đã dành mười ngày qua để thu thập tất cả những thứ này. Không chỉ là tin nhắn hay hình ảnh trên điện thoại anh.””
Cô đưa tay chỉ vào chiếc túi nhỏ đặt trên tủ đầu giường. “”Trong đó là bản sao tất cả những gì tôi tìm được: các cuộc gọi, tin nhắn, hóa đơn, lịch trình làm việc của anh… và cả một số thứ liên quan đến cô Ngân của anh nữa.””
Tim Lâm đập thình thịch. Cái gì cơ? Tất cả?
“”Tôi đã gửi một bản đầy đủ đến Ban Giám đốc bệnh viện.”” An nói, mỗi từ như một nhát dao găm vào tim Lâm. “”Tôi đã trình bày rõ ràng về hành vi sai trái đạo đức của một bác sĩ, người lại là Trưởng khoa Phẫu thuật. Tôi đã cung cấp tất cả bằng chứng.””
Đầu óc Lâm quay cuồng. Ban Giám đốc? Bằng chứng?
“”Họ đã nhận được rồi,”” An tiếp tục, không chút do dự. “”Tôi cũng đã gửi thông tin này cho các đồng nghiệp thân thiết của tôi trong Khoa sản, cho một vài trưởng khoa khác, và cả những người mà tôi nghĩ cần phải biết về con người thật của anh.””
Lâm muốn hét lên, muốn vồ lấy An, muốn đập tan mọi thứ. Nhưng cơ thể anh đông cứng tại chỗ. Anh nhìn An, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. Cô không đùa. Cô đã làm thật.
Tiếng chuông điện thoại của Lâm trên tay An reo lên. An bình thản nhìn màn hình. Tên người gọi là “”Giám đốc Tùng””. An không nghe máy. Cô đặt chiếc điện thoại lên tủ, cách xa tầm tay Lâm.
“”Tôi đoán là cuộc gọi đầu tiên từ Ban Giám đốc,”” An nói. “”Họ sẽ yêu cầu anh giải trình. Với tất cả những gì tôi đã gửi, anh nghĩ mình còn gì để nói không, bác sĩ Lâm?””
Lâm cắn chặt môi. Anh biết. Anh biết mọi thứ đã sụp đổ.
Ngay lập tức, điện thoại bàn trong phòng reo lên. Đó là cuộc gọi từ phòng điều hành bệnh viện, yêu cầu bác sĩ Lâm có mặt ngay lập tức tại phòng họp Ban Giám đốc. Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm đứng dậy, chân tay run rẩy. Anh nhìn An lần cuối, ánh mắt cầu xin, van lơn. Nhưng An chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo, không chút dao động.
“”Mời anh đi,”” An nói, giọng như băng. “”Về giải quyết hậu quả của mình đi, thưa bác sĩ.””
Lâm lảo đảo bước ra khỏi phòng. Anh nghe tiếng cửa đóng lại phía sau. Anh biết, khoảnh khắc cánh cửa đó đóng lại, không chỉ là cánh cửa phòng chờ sinh, mà còn là cánh cửa sự nghiệp, danh tiếng, và cuộc đời mà anh đã dày công xây dựng bao năm qua. Tất cả đã tan thành mây khói chỉ trong vài phút, dưới bàn tay lạnh lùng và tính toán của người vợ mà anh đã phản bội. Anh bị đình chỉ công tác ngay lập tức để phục vụ công tác điều tra. Tin tức về vụ việc lan nhanh khắp bệnh viện, như một đám cháy dữ dội. Vị bác sĩ tài năng, mẫu mực bỗng chốc trở thành kẻ ngoại tình đáng khinh. Cái giá anh phải trả… quá đắt.”
“An nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Lâm khi anh bước ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng chờ sinh khép lại, âm thanh vang lên như tiếng chuông báo tử cho cuộc hôn nhân của họ. Bên ngoài, Lâm quỵ xuống hành lang lạnh lẽo, tay ôm lấy đầu, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng. Vị bác sĩ phẫu thuật tài năng, kiêu ngạo ngày nào giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Tin tức lan nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng trong bệnh viện, sự sụp đổ của Lâm trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi nhất.
An quay trở lại giường. Nhìn dáng vẻ tan nát của Lâm, cô không hề cảm thấy chút hả hê nào như đã từng tưởng tượng. Chỉ có sự trống rỗng mênh mông và nỗi mệt mỏi tột cùng bao trùm lấy cô. Cô đã trả thù. Đã khiến anh ta phải trả cái giá đắt nhất bằng chính thứ anh ta trân trọng hơn cả gia đình: danh tiếng và sự nghiệp. Cái giá đó là sự sụp đổ hoàn toàn. Nhưng đổi lại, cô mất gì? Cô mất đi người chồng, mất đi tổ ấm mà cô đã vun đắp. Cuộc hôn nhân đã chết, và giờ đây, cô đối diện với tương lai của một bà mẹ đơn thân đầy rẫy những thách thức phía trước.
An cúi xuống, nhẹ nhàng bế đứa con đang say ngủ trong nôi lên. Hơi ấm nhỏ bé lan tỏa trong vòng tay cô. Khuôn mặt non nớt, bình yên của con như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của An. Nước mắt khẽ lăn dài trên má cô, nhưng đó không phải là nước mắt hối tiếc cho Lâm, mà là nước mắt của sự giải thoát và cả những lo toan cho chặng đường sắp tới.
Ôm con vào lòng, hít hà mùi sữa thoang thoảng trên tóc con, An biết. Cô biết, dù phía trước có khó khăn đến mấy, dù cô có phải gồng mình lên để đối mặt với tất cả, thì điều cô vừa làm là đúng đắn. Cô đã làm điều đúng đắn để bảo vệ đứa con bé bỏng này khỏi một người cha dối trá, khỏi một cuộc sống giả tạo. Cô đã chọn sự thật và sự trong sạch cho con, dù cái giá phải trả cho bản thân cô là rất lớn.
An tựa đầu vào gối, siết chặt con vào lòng. Những lo toan vẫn còn đó, về công việc, về tài chính, về việc nuôi dạy con một mình. Nhưng nhìn con, An thấy được sức mạnh. Sức mạnh để đứng dậy, để chiến đấu, để xây dựng một tương lai mới cho cả hai mẹ con. Sóng gió đã qua, vết thương vẫn còn đó, nhưng bình minh đang hé rạng. Đây không phải là sự kết thúc bi thảm, đây là một sự bắt đầu mới. Một sự bắt đầu đầy thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng và tình yêu thương. An nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì sẽ đến. Cô và con, họ sẽ ổn thôi. Họ sẽ mạnh mẽ bước tiếp, cùng nhau.”

