“Cô gái trẻ sống đơn thân nuôi con nhỏ suốt 10 năm, ngày nào hàng xóm x-ì xà-o đứa trẻ không cha — cho đến ngày có một đoàn xe sang dừng trước cửa, bước xuống xe là người khiến cả khu phố phải quỳ rạp…
10 năm trước, Loan – cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học – bất ngờ mang t-hai, nhưng chưa từng công khai danh tính cha đứa b-é. Chỉ một đêm, cô từ bỏ cơ hội làm việc ở thành phố, lặng lẽ quay về khu phố nhỏ nơi ngoại cô sinh sống.
Suốt 10 năm, cô đơn thân nuôi con. Không đám cưới. Không chồng. Không một lời giải thích.
Cả xóm xì xào:
“Gái chưa chồng mà c;h/ửa.”
“Chắc bị lừ-a tình.”
“Làm gì có cha, con h-oang thôi.”
Loan nghe hết. Nhưng cô không phản ứng, chỉ lặng lẽ chăm con. Cậu bé – tên Gấu – ngoan ngoãn, lễ phép, học rất giỏi. Mỗi lần có ai chê bai mẹ, cậu chỉ nắm tay mẹ thật chặt và nói:
“Con có mẹ là đủ.”
Loan sống khép kín, chưa từng đi bước nữa. Cô từ chối tất cả lời hỏi han. Cả khu phố tin chắc: cha đứa bé đã bỏ rơi mẹ con cô từ ngày đầu tiên.
Cho đến một buổi sáng thứ Hai.
Cả khu phố nháo nhác khi một đoàn xe sang nối đuôi nhau dừng lại trước cửa nhà Loan. Mercedes, Rolls-Royce, Cadillac… dàn hàng thẳng tắp khiến người dân tưởng quay phim.
Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe chính giữa. Anh ta mặc quần áo cấp cao, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị. Những người đàn ông trong khu phố – cả già lẫn trẻ – đồng loạt quỳ gối khi nhìn thấy huy hiệu gắn trên ngực trái của ông…
Ông tiến thẳng về phía Gấu đang đứng sững bên bậc thềm, rồi lạnh lùng tuyên bố với cả làng… 👇👇”
“Người đàn ông, dáng người cao lớn trong bộ quần áo cấp cao, bước từng bước dứt khoát qua đám đông đang đồng loạt quỳ rạp. Ông ta đi thẳng về phía Gấu, ánh mắt sắc lạnh quét qua khuôn mặt sợ sệt của cậu bé rồi dừng lại trên khuôn mặt Loan đang tái nhợt đứng sau lưng con. Cả khu phố nín thở, không ai dám cựa quậy, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán cây.
Người đàn ông dừng lại cách Gấu chỉ vài bước chân. Ông ta nhìn thẳng vào
đôi mắt to tròn, ngơ ngác của đứa trẻ. Rồi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền vang lên, xé tan bầu không khí im lặng đáng sợ:
“Thằng bé này… là con trai ta.”
Lời nói như một tiếng sét đánh ngang tai. Cả đám đông chết lặng. Những khuôn mặt đang ngước lên nhìn vì sợ hãi bỗng đông cứng lại trong sự sững sờ tột độ. Tiếng xì xào bàn tán về “”đứa trẻ không cha”” suốt mười năm qua bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột cùng.
Gấu ngước nhìn người đàn ông lạ mặt, đôi mắt mở to hơn. Cậu không hiểu. Đây là ai? Cha ư? Cậu chỉ biết mẹ và ngoại.
Loan đứng phía sau, chân như muốn khuỵu xuống. Mười năm che giấu, mười năm chịu đựng lời cay nghiệt, giờ đây sự thật được phơi bày một cách đột ngột, trần trụi đến mức khiến cô không thể tin vào tai mình. Khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, đôi môi mấp máy không thành tiếng.
Người đàn ông không bận tâm đến phản ứng của ai. Ông ta chỉ nhìn Gấu một lần nữa, ánh mắt không biểu lộ nhiều cảm xúc. Rồi ông ta quay lại, nhìn bao quát đám đông hàng xóm vẫn đang quỳ dưới đất, ánh mắt quét qua từng người một, như muốn khắc ghi sự ngạc nhiên và sợ hãi trên khuôn mặt họ.
Cả khu phố vẫn chìm trong im lặng. Lời tuyên bố ấy không chỉ tiết lộ thân phận của Gấu, mà còn lật ngược hoàn toàn mọi định kiến, mọi lời xì xào mà họ đã dành cho Loan và con trai cô suốt một thập kỷ qua. Họ không dám tin vào điều mình vừa nghe, nhưng đoàn xe sang, bộ quần áo cấp cao và huy hiệu trên ngực người đàn ông là thật. Và sự thật đó, khiến tất cả họ, những người hàng xóm từng buông lời cay nghiệt nhất, đều phải chết lặng.”
“Ánh mắt đó dừng lại trên đám đông đang quỳ rạp. Người đàn ông khẽ đưa tay lên, như vô tình chỉnh lại vạt áo nơi ngực trái. Dưới ánh nắng chói chang của buổi sáng thứ Hai, chiếc huy hiệu trên bộ quần áo cấp cao bỗng lấp lánh một cách đầy quyền uy.
Cả khu phố nín thở. Không cần một lời giới thiệu nào, chỉ cần nhìn thấy biểu tượng đó, nhìn thấy dáng vẻ điềm nhiên nhưng đầy khí chất áp đảo của người đàn ông, tất cả họ đều hiểu. Họ nhận ra ông là ai. Không phải ai xa lạ, mà là nhân vật mà họ chỉ dám nghe tin tức trên thời sự, những người đứng ở đỉnh cao của quyền lực và sự giàu có.
Những người hàng xóm đang quỳ rạp bỗng run rẩy dữ dội hơn. Đầu họ cúi thấp hơn nữa, gần như chạm đất. Vài người lúc nãy còn đứng nép mình ở xa, chưa kịp quỳ, giờ đây tái mặt, vội vàng khuỵu gối xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếng xì xào lúc này không còn là ngạc nhiên, mà là những tiếng lẩm bẩm đầy kinh hoàng và hối hận. “Ông ấy… là thật sao?”, “Trời ơi… thảo nào đoàn xe kia…”, “Chức vụ đó… ông ấy chính là…”, “Chúng ta đã nói gì vậy chứ… mười năm qua…”. Khuôn mặt họ biến sắc, từ tò mò, dị nghị chuyển sang sợ hãi và hối hận tột cùng. Họ đã từng cười nhạo, buông lời cay nghiệt về “”đứa trẻ không cha””, về người mẹ đơn thân sống khép kín. Giờ đây, cha của đứa trẻ ấy lại là một người có quyền lực kinh khủng đến mức cả khu phố phải phủ phục dưới chân ông ta.
Loan đứng phía sau Gấu, cảm giác như mình đang lạc vào một cơn ác mộng. Cô không chỉ đối mặt với cha của con mình sau 10 năm, mà còn là một người đàn ông nắm giữ quyền lực và địa vị mà cô đã cố gắng quên đi. Nỗi sợ hãi trào dâng, không chỉ vì bản thân, mà còn vì tương lai của Gấu. Đứa con trai mà cô đã cố gắng bảo vệ khỏi thế giới khắc nghiệt này, giờ đây lại đứng trước một hiện thực còn kinh khủng hơn những lời dị nghị của hàng xóm cộng lại.
Gấu vẫn đứng đó, nhỏ bé và ngơ ngác giữa khung cảnh kỳ lạ. Cậu bé không hiểu sự run rẩy của người lớn, không hiểu chiếc huy hiệu kia có ý nghĩa gì. Cậu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người đàn ông lạ mặt, và sự sợ hãi lan tỏa từ mẹ và những người xung quanh. Cậu bé chỉ muốn trốn chạy, về nhà với mẹ và ngoại.
Người đàn ông nhìn lướt qua phản ứng của đám đông lần cuối. Ánh mắt sắc lạnh của ông ta dường như thấu hiểu tất cả sự sợ hãi và hối hận của họ. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi, không phải cười vui, mà là một nụ cười đầy mỉa mai, chiến thắng. Ông ta đã đạt được mục đích của mình, ít nhất là với những người hàng xóm này. Họ sẽ không bao giờ dám mở miệng nói một lời cay nghiệt nào về Loan và Gấu nữa.
Rồi, ông ta quay lại, ánh mắt dừng lại trên Loan, người mẹ đơn thân đã cố gắng che giấu sự thật về ông suốt mười năm qua. Ánh mắt ông ta mang theo điều gì đó khó hiểu, vừa là sự đánh giá, vừa là điều gì đó khác…”
“Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt Loan. Ánh nhìn đó sâu thẳm, không đọc được, khiến Loan rùng mình. Mười năm. Mười năm cô đã sống trong tủi nhục, trong sự dè bỉu của thiên hạ, chỉ vì sự biến mất bí ẩn của ông ta. Giờ đây, ông ta đứng trước mặt cô, uy nghi và quyền lực, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gấu vẫn đứng đó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông lạ mặt. Cậu bé cảm nhận được sự căng thẳng tột độ, nhưng không thể gọi tên cảm giác đó.
Người đàn ông khẽ hắng giọng. Giọng nói trầm ấm, đầy nội lực, vang vọng trong không khí tĩnh lặng đến đáng sợ của khu phố. Đám đông đang quỳ dưới đất càng cúi thấp đầu hơn, sợ hãi tột cùng.
“Loan,” ông ta gọi tên cô. Chỉ một tiếng gọi, nhưng mang theo bao nhiêu năm tháng. Loan cảm thấy trái tim mình thắt lại.
Ông ta nhìn Gấu một lát, rồi quay sang Loan, ánh mắt không rời. “Mười năm qua… không một ngày nào tôi được sống cho bản thân mình.”
Ông ta bắt đầu kể, giọng đều đều nhưng mỗi lời nói ra đều như những nhát dao khoét sâu vào không khí. Ông kể về một nhiệm vụ. Một nhiệm vụ tuyệt mật mà ngay cả những người thân yêu nhất cũng không thể biết. Một nhiệm vụ đòi hỏi sự cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
“Anh nghĩ tôi muốn sao?” ông ta hỏi, nhưng không chờ câu trả lời. “Anh nghĩ tôi không nhớ đến em, đến đứa con trai của mình sao? Mười năm đó, là mười năm sống trong địa ngục.”
Ông ta kể về những hiểm nguy rình rập, những lằn ranh sinh tử mong manh. Về những nơi tăm tối, những con người nguy hiểm. Về sự cô độc đến tột cùng, không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Ông ta đã phải giả chết không chỉ một lần. Đã phải lẩn trốn, thay đổi thân phận, sống như một bóng ma.
“Mỗi giây phút trôi qua đều là sự giằng co,” ông nói, giọng hơi khàn lại. “Giữa nhiệm vụ được giao và khát khao được trở về. Khát khao được nhìn thấy con lớn lên, được ở bên cạnh em.”
Loan nghe những lời đó, nước mắt lưng tròng. Cô không biết có nên tin hay không. Mười năm. Mười năm cô đã một mình gồng gánh, đối mặt với những lời dị nghị cay độc. Cô đã phải làm tất cả để Gấu có một cuộc sống bình thường nhất có thể, trong khi cha nó lại đang “sống trong địa ngục” ở nơi nào đó.
“Anh biết không?” Loan cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. “Mười năm của em cũng là địa ngục. Địa ngục của sự cô đơn, của những lời phán xét, của nỗi lo sợ hãi về tương lai của con mình.”
Người đàn ông im lặng. Ánh mắt ông nhìn cô đầy phức tạp. Ông hiểu. Ông đã thấy sự khắc nghiệt in hằn trên đôi vai gầy guộc của cô. Ông thấy sự bất lực, sự tổn thương mà cô đã phải chịu đựng.
Ông ta quay lại nhìn đám đông đang quỳ. Khuôn mặt của họ tái nhợt, run rẩy. Lời giải thích của ông ta, dù không nói thẳng ra, nhưng ngầm khẳng định lý do tại sao ông ta lại có được quyền lực kinh khủng như vậy. Nó không đến từ trên trời rơi xuống, mà từ những đánh đổi, những hy sinh mà người thường không thể nào tưởng tượng được.
“Những gì tôi làm,” ông ta nói, không phải với Loan, mà như nói với chính mình, hoặc với cả khu phố đang nghe lén. “Là để bảo vệ. Bảo vệ những điều quan trọng nhất. Và giờ, tôi đã trở về.”
Câu nói đó như một lời tuyên bố. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ. Ông đã trở lại. Và ông đã sẵn sàng để đối mặt với hậu quả của sự biến mất mười năm đó. Đặc biệt là với người phụ nữ và đứa con trai mà ông đã buộc phải rời xa.
Không khí càng lúc càng căng như dây đàn. Loan đứng đó, giằng xé giữa sự tức giận, đau khổ và một chút hy vọng mong manh. Hy vọng rằng sau mười năm địa ngục, cuối cùng cô và Gấu cũng có thể tìm thấy sự bình yên. Nhưng liệu sự bình yên đó có đến từ người đàn ông đầy quyền lực và bí ẩn này không? Cô không chắc nữa.”
“Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Loan. Ánh mắt ông chứa đựng một nỗi đau âm ỉ, khác hẳn vẻ ngoài quyền lực. Ông không nói thêm về nhiệm vụ, thay vào đó, giọng ông trở nên trầm hơn, như kể một câu chuyện khác, một cuộc chiến khác không kém phần gian nan.
“Ngay khi nhiệm vụ cuối cùng kết thúc,” ông nói, hướng mắt nhìn về phía xa xăm, nơi có vẻ như là lối ra vào khu phố. “Khi tôi cuối cùng cũng được phép trở lại là chính mình… điều đầu tiên tôi làm là tìm em. Tìm hai mẹ con em.”
Loan nín thở lắng nghe. Cô không biết mình đang mong chờ điều gì. Một lời xin lỗi? Một lời giải thích đủ sức nặng cho mười năm bỏ rơi?
“Nhưng mọi thứ không dễ dàng,” ông tiếp tục. “Thông tin của tôi bị xóa sạch. Thế giới nghĩ tôi đã chết. Tôi phải bắt đầu lại từ con số không. Chỉ có một mục tiêu duy nhất… tìm ra em và con.”
Ông kể về những tháng ngày lang bạt. Không còn là người được che chở, được hậu thuẫn bởi tổ chức bí mật, ông trở thành một người bình thường, thậm chí còn tệ hơn, một người phải lẩn trốn khỏi quá khứ của chính mình. Ông đã tìm đến những nơi cũ, những người có thể biết tin tức về cô. Nhưng mười năm là quá đủ để mọi thứ thay đổi. Loan đã rời bỏ thành phố, biến mất không dấu vết.
“Tôi tìm khắp nơi,” ông nói, giọng lộ rõ sự mệt mỏi. “Hỏi thăm, dò la, dùng mọi mối quan hệ còn sót lại mà không làm lộ thân phận. Cứ nghĩ đến cảnh em và con… đang ở đâu đó, một mình… mà lòng tôi như lửa đốt.”
Ông đã đi qua bao nhiêu tỉnh thành. Đã thất vọng bao nhiêu lần khi những manh mối dẫn vào ngõ cụt. Đã có lúc tưởng chừng như phải bỏ cuộc, rằng có lẽ số phận đã an bài cho họ không bao giờ gặp lại.
“Tôi đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất,” ông thừa nhận, một thoáng yếu đuối lướt qua khuôn mặt cương nghị. “Sợ rằng em đã… đã tìm thấy một cuộc sống khác, bên một người khác. Sợ rằng con… sẽ không bao giờ biết đến tôi.”
Nhưng rồi, nhờ một sự tình cờ, một chút may mắn, hay có lẽ là định mệnh, ông đã tìm được một manh mối nhỏ bé, chỉ là một cái tên, một địa chỉ mơ hồ từ một người quen cũ.
“Phải mất rất nhiều thời gian và công sức để xác minh,” ông nói, ánh mắt dừng lại trên Loan. “Và cuối cùng… cuối cùng tôi đã tìm thấy.”
Giọng ông khẽ rung lên khi nói đến hai chữ “tìm thấy”. Nó không chỉ đơn thuần là tìm ra một địa chỉ, mà là tìm thấy hy vọng, tìm thấy gia đình mà ông đã mất đi mười năm.
Loan đứng lặng, nước mắt vẫn chảy dài trên má. Cô nghe ông kể, một phần nào đó trong cô tin những lời ông nói. Nhưng mười năm cô đơn, mười năm chịu đựng đã tạo nên một bức tường quá lớn trong lòng. Lời kể của ông, dù chân thật đến đâu, cũng không thể xóa nhòa sự thật rằng cô đã một mình.
Ông quay sang nhìn Gấu, rồi lại nhìn Loan. “Giờ tôi đã trở về. Tôi sẽ không đi đâu nữa. Sẽ không bao giờ để em và con phải một mình thêm nữa.”
Câu nói đó vang vọng trong không khí, xóa tan đi sự tĩnh lặng ban nãy. Đám đông đang quỳ dưới đất nhìn lên, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và tò mò. Người đàn ông quyền lực này, người mà họ vừa sợ hãi đến mức phải quỳ lạy, lại đang đứng đây, nói về việc tìm lại vợ con.
Tuy nhiên, với Loan, lời tuyên bố đó lại mang theo quá nhiều câu hỏi chưa lời đáp. Trở về? Ông trở về để làm gì? Để mang theo quyền lực và sự bí ẩn đó vào cuộc sống bình yên, dù khắc nghiệt của cô sao? Cô không biết. Cô chỉ biết rằng, cuộc gặp gỡ đột ngột này sẽ thay đổi mọi thứ.”
“Nói xong, Người đàn ông từ từ quay hẳn người lại, đối diện trực tiếp với Loan.
Loan vẫn đứng sững sờ như pho tượng giữa quang cảnh hỗn loạn. Khuôn mặt cô đẫm nước mắt, pha trộn giữa vẻ bàng hoàng khôn xiết, nỗi đau mười năm bị bỏ rơi, một chút giận dữ không thể kìm nén, và kỳ lạ thay, cả một cảm giác nhẹ nhõm khó gọi tên khi người đàn ông trong ký ức nay đã hiện diện trước mắt.
Ông nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm đó giờ đây không còn vẻ lạnh lùng, quyền lực của người đứng đầu đoàn xe sang, mà đầy rẫy sự phức tạp: thoáng hối hận về những gì đã qua, chút yêu thương chôn chặt bấy lâu, và có lẽ là cả sự trân trọng đối với người phụ nữ đã một mình nuôi con mười năm trời. Bàn tay ông khẽ cử động, như muốn đưa ra chạm vào cô, nhưng rồi lại nắm chặt lại bên hông.
Xung quanh, những người hàng xóm vẫn còn quỳ gối trên mặt đất, ngước nhìn hai người với đủ loại biểu cảm – sợ hãi, hiếu kỳ, và không thể tin vào mắt mình. Khoảnh khắc riêng tư của cuộc hội ngộ này diễn ra ngay giữa tâm điểm của sự chú ý.
Thời gian dường như ngừng lại. Chỉ còn lại hai ánh mắt nhìn nhau, chất chứa mười năm xa cách, mười năm chịu đựng, và một tương lai không chắc chắn đang mở ra. Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân, nhưng là cả một vực thẳm của quá khứ.”
“Cảnh: Khu phố nhỏ – Buổi sáng thứ Hai
Người đàn ông vẫn đứng đó, đối diện với Loan. Ánh mắt ông dán chặt vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Những người hàng xóm vẫn quỳ, không dám nhúc nhích, tai dỏng lên nghe ngóng. Không khí căng như dây đàn.
Cuối cùng, sự im lặng bị phá vỡ bởi giọng nói trầm ấm nhưng chất chứa sự nặng nề của Người đàn ông.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
(Giọng khẽ, đầy hối hận)
Loan… Anh… anh xin lỗi.
Ông dừng lại một chút, như thể nghẹn lại.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Xin lỗi em… vì tất cả những gì em đã phải chịu đựng suốt mười năm qua. Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em… và con.
Ánh mắt ông lướt qua Gấu đang đứng nép sau lưng Loan, vẫn còn vẻ sợ sệt nhưng đầy tò mò nhìn ông. Gấu là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi – tất cả là nhờ sự hy sinh của mẹ. Người đàn ông thầm nghĩ, mười năm đó, ông đã bỏ lỡ quá nhiều.
Ông quay lại nhìn Loan, ánh mắt đầy sự trân trọng.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Anh biết… mười năm qua với một người mẹ đơn thân… một mình nuôi con giữa những dị nghị… là khó khăn đến nhường nào. Em đã rất kiên cường, rất nghị lực. Anh… anh ngưỡng mộ em.
Ông tiến thêm một bước nhỏ về phía cô, nhưng vẫn giữ một khoảng cách tôn trọng.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Giờ đây… anh muốn bù đắp. Anh muốn được chăm sóc cho em… và con. Từ nay về sau… anh sẽ không để hai mẹ con phải chịu khổ nữa.
Lời nói của Người đàn ông vang lên rõ mồn một giữa sự tĩnh lặng đến đáng sợ của khu phố nhỏ. Những lời xin lỗi, sự ngưỡng mộ, và lời đề nghị bù đắp – tất cả đổ ập vào Loan, người đã sống khép kín, từ chối mọi mối quan hệ mới suốt mười năm qua, chỉ vì cái mác “”đứa trẻ không cha”” mà con cô phải chịu đựng.
Loan vẫn đứng đó, nước mắt vẫn chảy dài. Nỗi đau mười năm, sự tủi hờn, nay được gọi tên, được thừa nhận, nhưng lại đến từ chính người đã gây ra nó, vào đúng cái khoảnh khắc mà những người hàng xóm luôn buông lời cay nghiệt đang quỳ dưới chân ông ta. Cảm xúc trong cô cuộn trào, phức tạp đến mức không thể diễn tả. Bàn tay cô vô thức siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Gấu.
Những người hàng xóm dưới đất nhìn lên, ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang sửng sốt tột độ. Mười năm trời họ xì xào, bàn tán, thương hại, khinh miệt cô Loan góa bụa, giờ đây mới vỡ lẽ. Cái gọi là “”đứa trẻ không cha”” lại có cha là người đàn ông quyền lực đến mức cả khu phố phải quỳ gối. Sự hả hê trước đây của họ biến thành sự ngỡ ngàng, thậm chí là sợ hãi tột độ.
Loan chỉ nhìn vào Người đàn ông, không nói gì. Có quá nhiều thứ để nói, để hỏi, để trách móc… nhưng vào khoảnh khắc này, tất cả chỉ đọng lại thành sự im lặng nặng trĩu.”
“Bàn tay nhỏ bé của Gấu bị Loan siết chặt hơn nữa, cảm giác hơi đau nhưng lại khiến cậu an tâm lạ thường. Cậu bé ngước đôi mắt thông minh của mình lên nhìn người đàn ông đang đứng đó. Không còn vẻ sợ sệt ban đầu, thay vào đó là ánh nhìn thăm dò đầy thận trọng.
Trong tâm trí non nớt, Gấu cảm nhận được một điều gì đó rất khác biệt từ người này. Không giống những người đàn ông cậu từng thấy trong khu phố. Ông ta toát ra một thứ quyền lực vô hình, khiến những người lớn xung quanh – những người mà bình thường hay trêu chọc cậu, hay xì xào về mẹ cậu – giờ lại quỳ rạp dưới đất, im bặt. Cậu bé có thể cảm nhận được sự giàu có, sự mạnh mẽ, và một thứ uy nghiêm mà cậu chưa từng biết tới.
Nhưng dù cảm nhận được sự khác biệt và sức mạnh đó, Gấu vẫn không hề tiến lại gần hay biểu lộ sự ngưỡng mộ. Bản năng mách bảo cậu rằng người đàn ông này, dù có vẻ ngoài đáng kính và những lời nói dịu dàng hướng về mẹ, vẫn là một người lạ. Mười năm qua, chỉ có mẹ và ngoại là thế giới của cậu. Chỉ có mẹ là người duy nhất cậu tin tưởng tuyệt đối.
Đôi mắt Gấu vẫn dán chặt vào khuôn mặt của Người đàn ông một vài giây, ghi nhận từng đường nét, từng biểu cảm hối lỗi trên khuôn mặt đó. Rồi, như thể đã đủ, ánh mắt cậu bé lại quay về phía mẹ mình. Gấu nép sát hơn vào chân Loan, bàn tay nhỏ bé vẫn siết chặt lấy bàn tay cô, tìm kiếm sự an toàn và quen thuộc từ người phụ nữ đã hy sinh tất cả vì cậu.
Loan vẫn đứng đó, im lặng. Nỗi đau và sự ngỡ ngàng khiến cô chưa thể cất lời. Gấu cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ bàn tay mẹ. Cậu bé thầm nghĩ, mẹ đang không ổn. Và bất kể người đàn ông này là ai, mang theo quyền lực hay sự giàu sang đến đâu, điều quan trọng nhất lúc này vẫn là mẹ. Cậu bé chỉ muốn bảo vệ mẹ, muốn kéo mẹ ra khỏi tình huống căng thẳng này. Dù sao đi nữa, người đàn ông lạ mặt này vẫn là người ngoài.”
“Người đàn ông tiến thêm một bước, từ từ hạ thấp người xuống, ngồi xổm trên nền đất lát gạch của con hẻm, ngang tầm mắt với Gấu. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời, thăm dò của cậu bé, cố gắng mỉm cười một cách chân thành nhất có thể. Khuôn mặt ông, vốn ẩn chứa nhiều uy quyền, giờ đây mềm mại hơn hẳn.
“”Chào con, Gấu,”” ông nhẹ nhàng nói, giọng trầm ấm khác hẳn với lúc ông nói chuyện với Loan. “”Bác… bác là bạn của mẹ con.””
Gấu không đáp lời ngay lập tức. Cậu bé nép sát hơn vào chân Loan, siết chặt lấy bàn tay mẹ đang run run. Đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào người đàn ông, ánh nhìn vừa rụt rè vừa có gì đó cảnh giác. Trong đầu cậu bé, hình ảnh người đàn ông quyền lực, khiến cả khu phố phải quỳ rạp vẫn chưa phai mờ. Điều đó mâu thuẫn gay gắt với vẻ ngoài dịu dàng ông đang thể hiện trước mặt cậu.
“”Mẹ con… Loan,”” người đàn ông tiếp tục, có chút ngập ngừng. “”Mẹ con đã kể cho bác nghe về con. Mẹ rất tự hào về con.”” Ông dừng lại một chút, tìm cách tiếp cận dễ hơn. “”Bác nghe nói… con rất ngoan, lại còn học rất giỏi nữa phải không?””
Gấu khẽ gật đầu, cằm vẫn hơi chúi xuống. Cậu bé cảm nhận được hơi ấm và sự quen thuộc từ bàn tay mẹ, đó là tất cả những gì cậu cần lúc này. Người đàn ông này, dù khen cậu, dù nói là bạn của mẹ, vẫn mang đến một cảm giác xa lạ. Mười năm qua, chỉ có mẹ là người kể cho cậu nghe cậu ngoan thế nào, học giỏi ra sao. Lời khen từ người này khiến cậu bối rối.
Thấy Gấu chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì, người đàn ông không nản lòng. Ông giữ nguyên nụ cười, giọng nói càng thêm dịu dàng. “”Con ngại à? Không sao đâu. Bác hiểu mà.”” Ông nhìn Gấu với ánh mắt đầy mong mỏi, như thể đang cố gắng tìm kiếm một điểm chung nào đó. “”Bác chỉ muốn… muốn được làm quen với con thôi. Bác… bác rất vui khi được gặp con, Gấu ạ.””
Gấu ngước mắt lên nhìn người đàn ông lần nữa. Ánh mắt ông không hề giả tạo, nó chứa đựng một nỗi buồn và một sự mong muốn thực sự. Cậu bé phân vân một lát. Mẹ đã dạy cậu phải luôn lễ phép. Hơn nữa, người này rõ ràng không có ý xấu với cậu. Cậu bé bèn khẽ mở môi, giọng nói còn hơi run run.
“”Cháu… chào bác ạ,”” Gấu nói nhỏ, rồi lại vội vàng nép sát vào mẹ hơn, như thể đã nói đủ rồi.
Loan vẫn đứng đó, im lặng. Trái tim cô thắt lại khi nghe người đàn ông nói chuyện với con trai mình bằng một giọng điệu mà cô chưa từng được nghe từ ông trước đây. Cô cảm nhận được sự bối rối và rụt rè của Gấu qua cái siết tay mạnh hơn. Cô muốn lên tiếng, muốn kéo con ra khỏi đây, nhưng cổ họng cô nghẹn ứ, không thể thốt nên lời nào. Cô chỉ có thể đứng đó, làm điểm tựa cho con trai mình trong giây phút đối mặt đầy căng thẳng này.”
“Gấu khẽ nói lời chào rồi vội vàng nép sát vào mẹ hơn. Loan vẫn đứng đó, tim đập thình thịch. Người đàn ông nghe thấy lời chào nhỏ bé của Gấu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, một nụ cười chứa đựng sự ấm áp hiếm hoi. Ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, ánh mắt dịu dàng vẫn nhìn Gấu thêm vài giây, như muốn ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt cậu bé.
Rồi, như một công tắc vừa bật, ánh mắt ông đột ngột thay đổi. Sự dịu dàng biến mất, thay vào đó là một luồng khí lạnh lẽo, sắc như dao. Ông từ từ đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn sừng sững, che khuất cả ánh nắng buổi sáng. Ông không nhìn Loan, không nhìn Gấu nữa. Toàn bộ sự chú ý của ông chuyển dịch.
Người đàn ông quay người lại, chậm rãi, hướng ánh nhìn thẳng về phía đám đông đang đứng chen chúc ở đầu hẻm. Những người hàng xóm, lúc nãy còn xì xào bàn tán, còn dõi theo với ánh mắt tò mò và đầy phán xét, giờ đây bỗng chốc im bặt. Nụ cười trên môi họ tắt ngúm. Khuôn mặt họ trắng bệch như tờ giấy. Họ chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ hãi khi phải quỳ rạp lúc nãy, giờ lại đối diện trực tiếp với ánh mắt của người đàn ông ấy.
Ánh mắt ông quét qua từng khuôn mặt trong đám đông. Không cần lời nói. Chỉ riêng ánh nhìn đó đã đủ khiến họ rùng mình. Đó là ánh nhìn của một người đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống những sinh vật nhỏ bé. Nó chứa đựng sự lạnh lùng, thấu suốt và một quyền lực không thể chối cãi. Những người từng buông lời cay nghiệt, từng chế giễu Loan về “”đứa trẻ không cha”” suốt mười năm qua, cảm thấy như bị lột trần dưới ánh mắt ấy. Họ chợt nhận ra, sự “”tầm thường”” của họ, sự “”nghèo hèn”” của Loan mà họ vẫn thường khinh miệt, giờ đây hoàn toàn không tồn tại trước thế lực này.
Một vài người lắp bắp định nói gì đó, nhưng âm thanh chỉ nghẹn lại trong cổ họng. Họ cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với ánh mắt ông. Cả đám đông lùi lại một bước nhỏ, như phản xạ tự nhiên của những kẻ yếu thế trước kẻ mạnh hơn. Không khí nãy giờ ồn ào, xôn xao bỗng chốc chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Người đàn ông cuối cùng cũng mở lời, giọng nói trầm thấp, nhưng vang vọng như sấm giữa sự tĩnh lặng của buổi sáng. Từng chữ thoát ra đều mang theo sức nặng ngàn cân.
“”Các người,”” ông nói, chỉ duy nhất một từ. Giọng điệu bình thản đến đáng sợ. “”Nhớ lấy hôm nay.””
Chỉ vậy. Không cần giải thích. Không cần đe dọa trực tiếp. Chỉ một câu nói đó, kèm theo ánh mắt như muốn xuyên thủng tâm can, đủ để đóng băng mọi sự phản kháng. Những người hàng xóm cảm thấy như có ai đó vừa bóp nghẹt trái tim họ. “”Nhớ lấy hôm nay.”” Họ hiểu. Họ hiểu cái giá phải trả nếu còn dám động đến người phụ nữ và đứa trẻ đứng sau lưng người đàn ông này.
Họ vẫn cúi đầu, không ai dám ngẩng lên nhìn. Sự xấu hổ và sợ hãi trộn lẫn vào nhau, tạo nên một cảm giác tủi nhục tột cùng. Những lời xì xào, những ánh mắt soi mói của mười năm qua bỗng chốc quay ngược lại, đập vào mặt họ như những cái tát. Họ nhận ra mình vừa chọc giận ai. Họ nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm tày trời.
Người đàn ông im lặng nhìn đám đông đang cúi rạp đó thêm vài giây, như thể đang thưởng thức sự im lặng và sợ hãi mà ông tạo ra. Rồi, ông xoay người lại. Ông không nói thêm lời nào với họ. Mọi sự chú ý của ông lại hướng về Loan và Gấu. Nhưng lần này, ánh mắt ấy đã trở lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Loan vẫn đứng đó, nhìn cảnh tượng vừa diễn ra. Cô không tin vào mắt mình. Những người hàng xóm cay nghiệt nhất, những người từng khiến cuộc sống của cô và Gấu trở nên khó khăn, giờ đây lại cúi đầu trước một câu nói của người đàn ông này. Cảm giác bàng hoàng, phức tạp dâng lên trong lòng cô. Cô không biết đó là sự hả hê, là sợ hãi, hay là một nỗi buồn sâu sắc. Cô chỉ biết, cuộc đời của cô, và của Gấu, vừa bước sang một trang hoàn toàn mới.”
“Người đàn ông xoay người lại. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám đông ban nãy đã tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh và một chút gì đó dịu dàng khi nhìn về phía Loan và Gấu. Ông bước lại gần hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách tôn trọng. Gấu vẫn nép chặt vào chân Loan, đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông với sự tò mò xen lẫn sợ hãi.
Loan vẫn chưa hết bàng hoàng sau cảnh tượng vừa rồi. Cô nhìn người đàn ông, người đã dùng chỉ một câu nói để khuất phục cả khu phố từng dẫm đạp lên cô. Quyền lực của ông quá lớn, quá xa vời so với cuộc sống lam lũ mười năm qua của cô. Lời đề nghị của ông lại hiện về trong đầu: một cuộc sống tốt hơn cho Gấu, một tương lai mà cô không cách nào tự cho con được. Trái tim cô giằng xé. Một bên là mười năm tổn thương, mười năm đấu tranh một mình, nỗi uất hận về sự bỏ rơi; một bên là tương lai tươi sáng, không còn những lời cay nghiệt, không còn thiếu thốn cho đứa con trai bé bỏng.
Ông im lặng chờ đợi. Ánh mắt ông không thúc giục, nhưng sự chờ đợi đó cũng đủ tạo áp lực. Loan nhìn Gấu. Thằng bé vô tư, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận được sự căng thẳng từ mẹ. Mái tóc mềm mại, khuôn mặt giống ông ấy đến kinh ngạc… Vì con, cô có thể làm được gì?
Loan hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Mười năm tủi nhục, mười năm nước mắt, tất cả dồn lại trong cái nhìn đó.
“”Ông muốn gì?”” Giọng Loan khàn đặc, nhưng kiên quyết.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, có lẽ hơi bất ngờ với thái độ của cô. “”Tôi đã nói rồi. Tôi muốn chịu trách nhiệm. Cho Gấu một cuộc sống tốt nhất.””
“”Trách nhiệm? Ông gọi đây là trách nhiệm sao?”” Loan cười nhạt, nụ cười đầy cay đắng. “”Mười năm trước ông ở đâu? Lúc tôi vật lộn với cái thai, lúc bị đuổi việc, lúc trở về đây chịu đựng những lời xì xào, lúc Gấu ốm sốt không có tiền mua thuốc… lúc đó ông ở đâu?””
Người đàn ông im lặng. Vẻ mặt ông không biểu lộ cảm xúc rõ rệt, nhưng Loan cảm nhận được sự dao động rất khẽ.
“”Quá khứ không thể thay đổi,”” ông trầm giọng nói. “”Nhưng tương lai thì có thể. Gấu cần một người cha. Thằng bé xứng đáng có tất cả.””
“”Và tôi thì sao?”” Loan hỏi thẳng, lòng đầy tổn thương. “”Tôi hy sinh tuổi trẻ, sự nghiệp, danh dự vì thằng bé. Tôi sống khổ sở mười năm nay. Giờ ông đến, đưa ra một xấp tiền, một lời hứa hẹn, rồi đòi mang con tôi đi? Ông nghĩ tôi là ai?””
“”Tôi không nghĩ cô là ai,”” ông nói, ánh mắt nhìn Loan sâu hơn. “”Tôi biết cô đã phải chịu đựng những gì. Và tôi sẵn sàng bù đắp.””
“”Bù đắp?”” Loan nhắm mắt lại, nỗi đau như xé lòng. “”Ông lấy gì để bù đắp mười năm tuổi xuân của tôi? Lấy gì để bù đắp những đêm tôi ôm con khóc một mình? Lấy gì để bù đắp những lời sỉ nhục mà mẹ con tôi phải nghe?””
Sự im lặng lại bao trùm. Gấu khẽ kéo áo mẹ, như muốn hỏi mẹ đang buồn gì. Loan đặt tay lên tay con, như tìm kiếm sức mạnh.
Người đàn ông nhìn mẹ con Loan, rồi chậm rãi mở lời. Giọng ông mềm hơn một chút, không còn chỉ là lời đề nghị lạnh lùng. “”Tôi biết điều đó là không thể. Tôi không thể quay ngược thời gian. Nhưng tôi có thể đảm bảo Gấu sẽ không bao giờ phải chịu khổ nữa. Không bao giờ phải nghe những lời nói đó nữa.”” Ông dừng lại một chút. “”Và cô… tôi cũng sẽ lo cho cô.””
Loan không nói gì. Cô nhìn đứa con, rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt. Lời đề nghị quá hấp dẫn, quá khó để từ chối, nhất là khi nó liên quan đến tương lai của Gấu. Nhưng lòng tự trọng, nỗi đau và sự kiêu hãnh không cho phép cô dễ dàng chấp nhận.
Sau một hồi im lặng tưởng chừng như vô tận, Loan từ từ mở miệng. Từng lời cô nói ra đều mang sức nặng của mười năm cay đắng, nhưng cũng chứa đựng sự tính toán cho tương lai. Ánh mắt cô kiên định, không còn chút yếu đuối nào.
“”Tôi… “” Loan bắt đầu, giọng cô vẫn còn rung động, nhưng đã có phần chắc chắn hơn. “”Tôi không cần tiền của ông.”””
“””Tôi không cần tiền của ông.”” Loan nói, từng lời như ghim vào không khí căng thẳng.
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt hơi thay đổi. Sự ngạc nhiên lướt qua rất nhanh, thay bằng vẻ khó đoán. Ông không nói gì, chỉ im lặng quan sát Loan thêm vài giây, như đang đánh giá lại người phụ nữ mà mười năm trước ông đã bỏ lại.
Rồi, ánh mắt ông chuyển sang Gấu. Thằng bé vẫn nép sát vào chân mẹ, đôi mắt mở to nhìn ông với sự tò mò. Ông chậm rãi hạ thấp người xuống, khuỵu gối để ngang tầm mắt Gấu. Động tác này khiến cả Loan và Gấu đều hơi giật mình. Lần đầu tiên, Loan thấy ông thể hiện một tư thế không phải của một người quyền lực đứng nhìn xuống.
“”Chào Gấu,”” giọng ông trầm ấm hơn, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. “”Chú…”” Ông dừng lại, dường như đang lựa chọn từ ngữ. Ông nhìn Gấu, nhìn lại Loan, rồi lại nhìn Gấu. “”Chú là… là ba của con.””
Gấu chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ không hiểu hết ý nghĩa của lời nói đó. Thằng bé chỉ cảm nhận được một sự khác biệt trong giọng nói của người đàn ông này so với những lần bị hàng xóm la mắng. Loan nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt. Trái tim cô thắt lại.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ, nụ cười rất khẽ nhưng chân thành. “”Con tên là Gấu, đúng không?””
Gấu khẽ gật đầu, vẫn nép vào mẹ nhưng ánh mắt đã bớt sợ hãi hơn.
“”Tên đẹp lắm,”” ông nói, giọng càng lúc càng dịu dàng. Ông đưa tay ra, một cách rất chậm rãi, về phía Gấu. Không phải để chạm vào, chỉ đơn giản là đưa ra. Bàn tay to lớn, quen với việc ra lệnh và ký giấy tờ, giờ đây lại ngập ngừng trước bàn tay bé nhỏ của đứa con trai mình.
“”Ba… ba đã về rồi,”” ông nói, giọng hơi run run. Lời nói đó không chỉ là một lời giới thiệu, mà còn là một lời hứa, một sự thừa nhận. “”Ba hứa… từ giờ trở đi, con sẽ không bao giờ phải chịu khổ nữa. Không bao giờ phải buồn nữa.””
Gấu nhìn bàn tay ông, rồi nhìn khuôn mặt ông. Có lẽ cảm nhận được sự chân thành trong lời nói, hoặc đơn giản là sự tò mò lấn át nỗi sợ, thằng bé khẽ nhúc nhích. Bàn tay bé nhỏ của Gấu từ từ vươn ra, chạm nhẹ vào đầu ngón tay của người đàn ông.
Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau rất ngắn ngủi, nhưng đủ để cả ba người cảm nhận được một điều gì đó đang thay đổi. Một sợi dây vô hình, đứt gãy suốt mười năm, đang bắt đầu được nối lại. Gấu không rụt tay lại ngay lập tức. Thằng bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt to tròn giống hệt ông.
Người đàn ông cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay con trai. Khuôn mặt ông giãn ra, vẻ căng thẳng tan biến. Ông khẽ mỉm cười lần nữa, nụ cười dành riêng cho Gấu. “”Rồi con sẽ quen thôi,”” ông nói nhẹ nhàng, như đang trấn an không chỉ Gấu mà còn cả Loan. “”Chúng ta sẽ có nhiều thời gian.””
Loan đứng đó, nhìn con trai lần đầu tiên chủ động tương tác với người cha xa lạ. Nỗi giận dữ, cay đắng trong cô vẫn còn đó, nhưng khoảnh khắc dịu dàng trước mắt khiến lòng cô mềm đi một chút. Gấu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, nhưng sự tò mò, sự chạm nhẹ đó là bước đầu tiên. Người đàn ông đã không dùng quyền lực hay tiền bạc để tiếp cận con, mà bằng chính lời nói và một cử chỉ khiêm nhường.
Ông từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn lưu lại trên khuôn mặt Gấu. “”Tôi biết cô cần thời gian để suy nghĩ,”” ông nói với Loan, giọng trở lại vẻ bình tĩnh nhưng không còn lạnh lẽo như trước. “”Nhưng tôi sẽ chờ. Và tôi sẽ làm mọi thứ để thằng bé có cuộc sống tốt nhất.””
Gấu vẫn nhìn theo bóng ông khi ông quay người lại. Sự sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là một chút băn khoăn, một chút tò mò non nớt. Mầm mống của sự chấp nhận đã nảy nở trong lòng đứa trẻ.”
“Đoàn xe sang đã rời đi, để lại sau lưng con ngõ nhỏ một khoảng lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng xì xào bàn tán của những người hàng xóm chưa hết bàng hoàng. Loan vẫn đứng đó, nhìn theo chiếc xe cuối cùng khuất dạng, cả người run lên nhè nhẹ. Nỗi sợ hãi, sự uất hận, và cả một chút bàng hoàng khó gọi tên cuộn trào trong lòng cô.
Gấu vẫn nép sau lưng mẹ, ánh mắt to tròn ngơ ngác nhìn con đường. Thằng bé không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm nhận được sự căng thẳng và bất an từ mẹ.
Từ trong nhà, Ngoại bước ra. Bà đã đứng lặng ở ngưỡng cửa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Đôi mắt Ngoại hằn lên những nếp nhăn của thời gian và sự vất vả, nhưng ánh nhìn thì sắc sảo và đầy bao dung. Bà tiến đến bên Loan, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“”Con đưa Gấu vào nhà đi,”” Ngoại nói, giọng trầm ấm nhưng kiên định. “”Bà cháu mình nói chuyện.””
Loan khẽ gật đầu, cúi xuống ôm lấy Gấu, dẫn thằng bé vào nhà. Ngoại đóng cửa lại, như để ngăn cách họ với thế giới ồn ào, tò mò bên ngoài. Gấu được đưa vào phòng chơi, còn Loan ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, đối diện với Ngoại. Căn nhà nhỏ bỗng chìm trong sự tĩnh lặng nặng trĩu.
Ngoại nhìn Loan thật lâu. Mười năm. Mười năm trời chứng kiến đứa cháu gái gồng mình nuôi con, chịu đựng sự khinh miệt, sống khép kín như một con ốc. Bà biết Loan mạnh mẽ, nhưng cũng biết cô đã tổn thương đến nhường nào.
“”Ông ta… đúng là ba của Gấu phải không?”” Ngoại hỏi, dù bà đã đoán được từ lâu.
Loan gật đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “”Vâng, là ông ta… Mười năm rồi, cuối cùng ông ta cũng xuất hiện.””
Ngoại thở dài, tiến lại gần hơn, nắm lấy tay Loan. Bàn tay già nua nhưng rắn rỏi truyền cho Loan một hơi ấm và sức mạnh vô hình. “”Mười năm qua, hai bà cháu mình đã sống được. Dù khó khăn, dù bị người ta dòm ngó, dị nghị, nhưng chúng ta chưa bao giờ gục ngã.””
“”Nếu không có Ngoại…”” Loan nghẹn lời, cảm ơn bà cho tất cả sự hy sinh thầm lặng ấy. Mười năm qua, Ngoại không chỉ là người thân duy nhất bên cạnh, mà còn là bờ vai để Loan dựa vào, là người cùng Loan gánh vác mọi tủi hờn. Họ đã cùng nhau trải qua những ngày thiếu thốn, cùng nhau nghe những lời cay nghiệt của hàng xóm, cùng nhau nhìn Gấu lớn lên từng ngày.
“”Không có ‘nếu’,”” Ngoại ngắt lời, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Loan. “”Chúng ta là gia đình. Bà làm mọi thứ vì con, vì Gấu. Thằng bé là ánh sáng của cả hai bà cháu mình.””
Loan nhìn xuống bàn tay Ngoại, cảm nhận từng đường gân nổi lên dưới lớp da nhăn nheo. Đó là bàn tay đã nâng đỡ cô suốt một thập kỷ khó khăn nhất cuộc đời.
“”Giờ thì sao, Loan?”” Ngoại hỏi tiếp, đưa câu chuyện trở lại thực tại nghiệt ngã. “”Ông ta muốn gì?””
Loan kể lại lời đề nghị của Người đàn ông, về việc muốn bù đắp, muốn đưa Gấu đi. Giọng cô vẫn còn run rẩy. “”Ông ta nói… ông ta sẽ chờ con quyết định. Ông ta hứa sẽ cho Gấu một cuộc sống tốt nhất.””
Sự im lặng bao trùm căn phòng một lần nữa. Quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến Loan, đến Gấu, mà còn đến cả cuộc sống yên bình (dù nhiều sóng gió) của Ngoại. Rời đi hay ở lại? Chấp nhận hay từ chối?
Ngoại nhìn Loan, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng Gấu. Bà biết cháu gái mình đã chịu đựng quá nhiều. Bà cũng biết, cuộc sống này quá khắc nghiệt với một đứa trẻ không cha và người mẹ đơn thân nơi khu phố nhỏ đầy dị nghị.
“”Loan này,”” Ngoại nói khẽ, giọng mang theo sự chiêm nghiệm của người đi trước. “”Mười năm qua, con đã sống cho bà, sống cho Gấu. Con đã vì sĩ diện, vì nỗi đau mà từ chối rất nhiều thứ. Bà không trách con. Nhưng bây giờ… con hãy nghĩ cho Gấu.””
Loan ngước nhìn Ngoại, trái tim đau thắt. Cô luôn nghĩ cho Gấu. Mọi sự chịu đựng của cô đều là vì con. Nhưng chấp nhận sự giúp đỡ (hay sự chuộc lỗi) từ người đàn ông đó… điều đó vượt quá sự tưởng tượng của cô.
“”Cơ hội này… có thể là cánh cửa khác cho thằng bé,”” Ngoại nói tiếp, giọng đều đều. “”Bà không ép con. Quyết định là ở con. Nhưng dù con chọn thế nào, bà vẫn luôn ở đây, luôn bên cạnh con và Gấu.””
Loan nhìn Ngoại, nhìn thấy tình yêu và sự ủng hộ vô điều kiện trong mắt bà. Nước mắt cô lại trào ra, nhưng lần này không phải vì uất hận hay sợ hãi, mà vì sự biết ơn và xúc động. Mười năm qua, họ đã cùng nhau chiến đấu. Giờ đây, trước ngưỡng cửa của một sự thay đổi lớn lao, họ vẫn ở đây, đối diện với tương lai cùng nhau.
Loan siết chặt tay Ngoại. “”Con biết rồi, Ngoại. Con sẽ suy nghĩ kỹ.””
Ngoại khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng chan chứa tình thương. Bà biết, dù Loan quyết định thế nào, con đường phía trước cũng sẽ không dễ dàng. Nhưng bà tin, với sự kiên cường của Loan và tình yêu dành cho Gấu, họ sẽ vượt qua. Khoảnh khắc riêng tư giữa hai bà cháu, sau cơn bão vừa đi qua, là lúc họ nương tựa vào nhau, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp đến, cho một tương lai hoàn toàn khác biệt mà họ chưa từng dám nghĩ tới.”
“INT. NHÀ LOAN – NGÀY (TIẾP NỐI)
Không khí trong căn nhà nhỏ vẫn đặc quánh. Loan và Ngoại ngồi đối diện nhau, sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng Gấu đang chơi trong phòng bên. Quyết định treo lơ lửng trong không trung, nặng trĩu.
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng động cơ quen thuộc, lớn dần rồi nhỏ dần. Loan và Ngoại đồng loạt ngước nhìn.
NGOẠI
(Khẽ)
Lại đến…
Loan nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch. Cô đứng dậy, bước đến cửa sổ. Qua khung kính, cô thấy một chiếc xe đen bóng, sang trọng dừng lại trước nhà. Không phải cả đoàn xe đồ sộ như sáng nay, nhưng vẫn đủ để khiến cả khu phố nhỏ xôn xao.
Ngoài ngõ, những người HÀNG XÓM lập tức ngưng mọi việc, ánh mắt đổ dồn về phía nhà Loan. Họ đứng nép mình sau cánh cổng, dưới mái hiên, vẻ mặt vừa tò mò, vừa sợ hãi, vừa… ghen tị? Sau màn “”quỳ gối”” đầy ám ảnh sáng nay, không ai còn dám buông lời cay nghiệt hay thách thức trực diện, nhưng ánh nhìn dò xét và những tiếng xì xào vẫn vang lên khe khẽ.
Hai người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng, bước ra từ chiếc xe. Một người trông giống như thư ký hoặc trợ lý, tay cầm một tập tài liệu. Người còn lại có dáng vẻ vệ sĩ. Họ tiến thẳng đến cửa nhà Loan.
Loan lùi lại một bước, siết chặt tay. Ngoại đứng dậy, điềm tĩnh hơn, bà bước đến bên cạnh cháu gái.
Cánh cửa khẽ mở. Người đàn ông cầm tập tài liệu mỉm cười lịch sự, nhưng ánh mắt không hề ấm áp.
NGƯỜI ĐẠI DIỆN (NGOÀI KHUNG HÌNH)
Chào cô Loan. Chúng tôi đến theo chỉ đạo của ông chủ. Cô đã có quyết định chưa?
Loan nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Khuôn mặt người đàn ông này chuyên nghiệp, không để lộ cảm xúc. Loan biết, đây không phải lúc do dự. Cô đã suy nghĩ rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua. Nghĩ về mười năm tủi hờn, nghĩ về Gấu, nghĩ về Ngoại.
LOAN
(Giọng hơi run nhưng dứt khoát)
Tôi… tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
NGƯỜI ĐẠI DIỆN (NGOÀI KHUNG HÌNH)
(Gật đầu)
Vậy, chúng ta bắt đầu sắp xếp. Cô muốn chuẩn bị cho việc rời đi, hay bắt đầu cuộc sống mới ngay tại đây?
Câu hỏi trực diện khiến Loan hơi chững lại. Ngoại khẽ đặt tay lên lưng Loan, như tiếp thêm sức mạnh. Loan hít một hơi thật sâu.
LOAN
(Nhìn về phía phòng Gấu, rồi quay lại nhìn người đại diện)
Chúng tôi sẽ…
Bên ngoài, tiếng xì xào của hàng xóm như lớn hơn. Họ đang cố gắng nghe trộm từng lời. Ai cũng đoán được, cuộc đời của mẹ con Loan sắp bước sang một trang hoàn toàn khác. Có người bĩu môi khinh khỉnh, vẫn không tin Loan có thể “”đổi đời”” dễ dàng vậy. Có người lại ước ao, thèm khát cái vận may từ trên trời rơi xuống kia.
Loan không quan tâm đến những ánh mắt và lời bàn tán ấy nữa. Mười năm qua, cô đã chịu đựng quá đủ. Giờ là lúc cô phải tự quyết định số phận của mình và con trai.
Cô quay người lại, ánh mắt dừng lại ở chiếc vali cũ đặt trong góc nhà – chiếc vali Loan đã từng chuẩn bị để đến thành phố mười năm trước, nhưng chưa bao giờ dùng đến.
LOAN
(Quay sang người đại diện, giọng kiên định)
Chúng tôi… sẽ chuẩn bị.
Người đại diện gật đầu, không hỏi thêm. Ông ta giơ tay ra phía sau, ra hiệu cho người vệ sĩ.
NGƯỜI ĐẠI DIỆN (NGOÀI KHUNG HÌNH)
Chúng tôi hiểu. Vậy chúng ta bắt đầu sắp xếp hành lý và các giấy tờ cần thiết. Ông chủ muốn mọi thứ phải hoàn tất nhanh chóng.
Loan mở rộng cửa. Hai người đàn ông lạ mặt bước vào nhà. Căn nhà nhỏ bé, tồi tàn bỗng trở nên đối lập hoàn toàn với sự sang trọng, quyền lực mà họ mang theo. Ngoại bước vào phòng Gấu, khẽ nói gì đó với thằng bé. Gấu nhìn ra ngoài, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhưng pha chút tò mò khi thấy những người lạ trong nhà.
Người đại diện mở tập tài liệu. Vệ sĩ bắt đầu quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén dừng lại ở những khung cửa sổ, như để đảm bảo không ai dòm ngó quá mức.
Loan nhìn quanh căn nhà đã gắn bó với cô mười năm qua. Nơi chứa đựng cả nước mắt và nụ cười của mẹ con cô. Nơi cô đã cố gắng sống sót qua từng ngày. Giờ đây, cánh cửa mới đã thực sự mở ra.
Ở bên ngoài, HÀNG XÓM vẫn đứng đó, chết lặng nhìn cảnh tượng chưa từng có. Một người phụ nữ trung tuổi buột miệng.
MỘT NGƯỜI HÀNG XÓM
(Thì thầm, ánh mắt ghen tị)
Thật ư…? Nó… nó đi thật ư?
Một trang mới của câu chuyện đang lật mở, không chỉ cho Loan và Gấu, mà còn cho cả khu phố nhỏ đầy rẫy thị phi này.”
“INT. NHÀ LOAN – NGÀY (TIẾP NỐI)
Trong căn nhà nhỏ, công việc chuẩn bị diễn ra nhanh chóng. Người đại diện ngồi ở bàn, sắp xếp giấy tờ, vẻ mặt chuyên nghiệp không chút xao động. Người vệ sĩ đứng gần cửa, ánh mắt sắc bén lướt qua khung cửa sổ và cửa ra vào, đảm bảo sự riêng tư tối đa.
Loan và Ngoại cùng nhau thu dọn những món đồ cần thiết. Họ gói ghém ít quần áo và vài vật dụng cá nhân. Không có gì quý giá ngoài những kỷ vật cũ kỹ và tình thương. Ngoại nhìn quanh căn nhà quen thuộc, ánh mắt pha lẫn lưu luyến và mừng rỡ. Bà biết, rời đi là điều tốt nhất cho Gấu.
Gấu đứng bên cạnh Loan, ôm chặt con gấu bông cũ. Thằng bé nhìn những người lạ và chiếc vali đang được đóng lại, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Loan dịu dàng vuốt tóc con, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn – nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi nơi này, nhưng cũng hồi hộp trước cuộc sống hoàn toàn mới.
Bên ngoài, tại KHU PHỐ NHỎ, đám đông HÀNG XÓM vẫn chưa tan. Họ đứng tụm năm tụm ba ở các góc đường, cổng nhà, DÁN MẮT vào căn nhà của Loan. Tiếng xì xào giờ đây không còn là những lời cay nghiệt mà là những câu hỏi dồn dập, pha chút kinh ngạc và thèm khát.
MỘT NGƯỜI HÀNG XÓM A
(Thì thầm)
Đúng là nó đi thật… Nhìn kìa, họ đang mang đồ ra rồi!
MỘT NGƯỜI HÀNG XÓM B
Trời ơi, đi thật à? Nó… nó đổi đời thật rồi…
Ánh mắt của họ dõi theo từng cử động nhỏ bên trong căn nhà qua ô cửa sổ, qua khe cửa. Có người nuốt nước bọt, tiếc nuối. Có người cau có, vẻ mặt đố kỵ hiện rõ. Có người lại nhìn nhau, ánh mắt lẩn tránh sự thật phũ phàng: họ đã đánh mất điều gì đó rất lớn.
Người vệ sĩ bước ra trước, mở cửa xe. Chiếc xe đen bóng đậu uy nghi trước lối vào tồi tàn của khu phố, như một lời thách thức im lặng trước sự nghèo khó và định kiến.
Rồi, Loan bước ra khỏi nhà. Cô nắm chặt tay Gấu. Ngoại đứng ở bậc cửa, nhìn theo. Loan không còn dáng vẻ khép kín, sợ sệt của ngày xưa. Bước chân cô vững vàng hơn, bờ vai thẳng hơn. Khuôn mặt cô, dù chưa hẳn là vui tươi, nhưng toát lên vẻ kiên định và hướng về phía trước.
HÀNG XÓM chết lặng. Họ nhìn Loan và Gấu bước đi, không dám cất lời. Ánh mắt của họ, giờ đây, đã nói lên tất cả: sự ngưỡng mộ bất đắc dĩ trước số phận đổi thay của mẹ con Loan, sự hối hận muộn màng vì những lời cay nghiệt, những hành động xa lánh suốt mười năm qua. Họ nhận ra, trong sự ích kỷ và định kiến của mình, họ đã khinh thường và đẩy ra xa một người phụ nữ kiên cường và một đứa trẻ ngoan ngoãn. Họ đã mất đi cơ hội để làm điều tử tế, để có được sự biết ơn, hoặc ít nhất là một mối quan hệ bình thường với người mà giờ đây đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Gấu quay lại, vẫy tay chào Ngoại. Rồi thằng bé ngước nhìn mẹ, mỉm cười ngây thơ. Loan mỉm cười với con, siết chặt tay Gấu, dẫn con bước về phía chiếc xe.
Họ bước qua đám đông HÀNG XÓM. Không một lời chào, không một ánh nhìn trực diện. Loan chỉ nhìn thẳng về phía trước, về tương lai.
Tiếng động cơ khẽ rù lên. Chiếc xe mở cửa sau. Loan và Gấu bước vào.
Cánh cửa xe đóng lại. Chỉ còn lại chiếc xe đen bóng, cửa kính tối màu, cách biệt hoàn toàn họ với khu phố nhỏ cũ kỹ, đầy rẫy thị phi và những ánh mắt đang dán chặt vào.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời đi. Nó lướt qua đám đông HÀNG XÓM đang đứng như trời trồng. Ánh mắt họ dõi theo chiếc xe khuất dần ở cuối con đường.
Sự im lặng bao trùm lấy KHU PHỐ NHỎ. Chỉ còn lại những gương mặt thất thần, ánh mắt lấp lánh sự ghen tị, hối hận và nuối tiếc. Họ đã bỏ lỡ chuyến tàu, và giờ đây, họ chỉ còn là những khán giả bất đắc dĩ, nhìn cuộc đời của mẹ con Loan bước sang một trang hoàn toàn khác, rực rỡ và xa vời.
INT. NGOÀI ĐƯỜNG KHU PHỐ NHỎ – NGÀY (TIẾP NỐI)
Chiếc xe sang chở Loan và Gấu khuất bóng. Đám đông HÀNG XÓM vẫn đứng đó, như những bức tượng giữa trưa nắng. Sự xôn xao ban nãy đã lặn xuống, thay vào đó là bầu không khí nặng nề của sự tiếc nuối và những suy tính muộn màng.
Họ nhìn nhau, ánh mắt không nói nên lời, nhưng ai cũng hiểu điều người kia đang nghĩ. Bao nhiêu năm họ đã xì xào, bao nhiêu năm họ đã buông lời cay nghiệt, bao nhiêu năm họ đã xa lánh mẹ con Loan chỉ vì định kiến về “”đứa trẻ không cha”” và người mẹ “”không chồng mà chửa””. Giờ đây, người phụ nữ mà họ khinh rẻ lại đang bước lên một đỉnh cao mà họ cả đời không thể chạm tới.
MỘT NGƯỜI HÀNG XÓM C
(Thì thầm, như nói với chính mình)
Biết thế… biết thế ngày xưa…
Không ai trả lời. Bởi vì “”biết thế”” thì đã quá muộn. Sự ích kỷ và sự phán xét đã cướp đi của họ cơ hội được chia sẻ một phần nào đó trong cái vận may từ trên trời rơi xuống này. Hoặc ít nhất, họ đã bỏ lỡ cơ hội để không phải đứng đây lúc này, với tư cách là những kẻ ngoài cuộc đầy tủi hổ.
Ngoại vẫn đứng ở bậc cửa nhà Loan, nhìn theo hướng chiếc xe vừa đi. Khuôn mặt bà bình thản hơn. Bà đã sống đủ lâu để hiểu rằng cuộc đời luôn có những ngã rẽ bất ngờ. Bà mỉm cười nhẹ, một nụ cười vừa mãn nguyện vừa có chút xót xa. Con gái và cháu trai của bà cuối cùng đã có một con đường mới.
Đám đông HÀNG XÓM bắt đầu giải tán, từng người một. Họ đi về nhà mình, mang theo những ánh mắt còn vương vấn sự ghen tị và nỗi hối hận âm ỉ. KHU PHỐ NHỎ trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, nhưng giờ đây, sự tĩnh lặng ấy mang theo một dư âm khác – dư âm của một cuộc đổi đời ngoạn mục và bài học đắt giá về lòng người.”
“INT. XE SANG – NGÀY
Bên trong chiếc xe đen bóng, không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Loan và Gấu ngồi ở hàng ghế sau. Gấu vẫn còn hơi ngơ ngác, đôi mắt to tròn nhìn quanh nội thất sang trọng khác hẳn căn nhà cũ. Thằng bé ôm chặt con gấu bông, khẽ cựa quậy.
Loan nắm chặt tay Gấu, ngón tay khẽ miết lên mu bàn tay non nớt của con. Cô không nói gì. Người vệ sĩ ngồi ghế trước cùng người đại diện. Cả hai đều giữ im lặng, chuyên nghiệp.
Chiếc xe lướt đi êm ru. Khu phố nhỏ cũ kỹ, những con đường lầy lội, những ngôi nhà lụp xụp đang lùi dần phía sau. Rồi nó mờ đi, bị che khuất bởi những rặng cây, những tòa nhà cao tầng bắt đầu xuất hiện ở xa.
Loan quay đầu lại. Ánh mắt cô dõi theo hình ảnh đang khuất dần của KHU PHỐ NHỎ.
Trong khoảnh khắc ấy, mười năm như một thước phim quay chậm lướt qua tâm trí cô. Cô thấy lại hình ảnh mình, cách đây mười năm, bụng mang dạ chửa, thất thểu trở về từ THÀNH PHỐ, đối mặt với những ánh mắt soi mói, những lời thì thầm ác ý của HÀNG XÓM. Cô thấy lại những đêm dài cô đơn, tiếng khóc của Gấu khi còn đỏ hỏn, những bữa cơm đạm bạc chỉ có hai mẹ con và Ngoại. Cô thấy lại những lần bước ra đường, cố tình lảng tránh ánh mắt kỳ thị, những lần nghe lỏm được lời dị nghị về “”đứa trẻ không cha””, về người mẹ “”không chồng mà chửa””.
Những tủi nhục, những vất vả, sự cô lập… tất cả dồn nén lại trong một cái nhìn duy nhất.
Loan siết chặt tay Gấu hơn.
Khó khăn lắm cô mới tồn tại được suốt mười năm qua. Giờ đây, cái quá khứ ấy, cái nơi chôn giấu tuổi thanh xuân và nước mắt ấy, cuối cùng cũng ở lại phía sau.
Ánh mắt Loan hơi chùng xuống, nhưng không phải vì nuối tiếc. Đó là sự phức tạp của cảm xúc: nhẹ nhõm, giải thoát, nhưng cũng có chút xót xa cho chính mình của mười năm về trước.
Rồi Loan quay mặt về phía trước. Phía trước là con đường nhựa rộng thênh thang, là những tòa nhà cao tầng hiện đại, là cuộc sống mới hoàn toàn khác biệt.
Cô hít sâu một hơi. Không còn những lời xì xào, không còn những ánh mắt phán xét, không còn sự khinh miệt. Chỉ còn tương lai.
Loan nhìn xuống Gấu. Con trai cô đang nhìn ra cửa sổ, vẻ tò mò pha lẫn thích thú trước cảnh vật xa lạ. Nụ cười ngây thơ trên môi con là động lực lớn nhất của cô.
Loan khẽ mỉm cười. Nụ cười này không phải là sự hả hê chiến thắng, mà là nụ cười của sự kiên cường, của người mẹ đã vượt qua bão giông để giành lấy bình yên cho con.
Chiếc xe tăng tốc, lao vun vút về phía trước. KHU PHỐ NHỎ đã hoàn toàn khuất dạng sau lưng, chỉ còn là một ký ức xa xăm. Cuộc đời của mẹ con Loan đã chính thức bước sang một chương mới.”
“INT. MỘT NGÔI NHÀ SANG TRỌNG – NGÀY
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước một căn biệt thự hoặc khu căn hộ cao cấp yên tĩnh, bao quanh bởi cây xanh và không khí trong lành. Cánh cổng tự động mở ra. Người vệ sĩ và người đại diện bước xuống trước, mở cửa xe.
Loan và Gấu bước ra. Gấu tròn mắt nhìn quanh, khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Không còn những con hẻm nhỏ, không còn tiếng rao hàng ồn ào, chỉ có sự tĩnh lặng và tráng lệ.
Loan nắm chặt tay Gấu, bước lên thềm nhà. Nội thất bên trong rộng rãi, sáng sủa và được bài trí tinh tế. Mọi thứ đều mới mẻ, sạch sẽ. Gấu reo lên thích thú, buông tay mẹ chạy lon ton khám phá căn phòng khách rộng lớn.
LOAN
(Nhìn quanh)
Đây là…
NGƯỜI ĐẠI DIỆN
(Cúi đầu)
Dạ, đây là nơi ở mới của phu nhân và cậu chủ. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cậu chủ sẽ nhập học tại Trường Quốc tế Thiên An bắt đầu từ tuần sau. Giáo trình, đồng phục đã có người chuẩn bị.
Loan cảm thấy lồng ngực nghẹn lại. Trường Quốc tế Thiên An. Đó là ngôi trường mà cô chỉ dám nghe tên qua báo đài, nơi dành cho con cái những gia đình giàu có nhất. Giờ đây, Gấu sẽ được học ở đó.
Cô nhìn Gấu đang say sưa chạy nhảy, chạm vào đồ vật với vẻ tò mò, không hề e dè như khi ở nhà cũ. Nụ cười trên môi con lần đầu tiên sau bao ngày mới thật sự rạng rỡ.
LOAN
Cảm ơn.
NGƯỜI ĐẠI DIỆN
Không có gì ạ. Mọi yêu cầu khác, phu nhân cứ dặn dò người làm trong nhà hoặc gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi xin phép.
Người vệ sĩ và người đại diện cúi chào, rồi lặng lẽ rời đi, để lại hai mẹ con Loan trong không gian hoàn toàn mới.
Loan ngồi xuống một chiếc ghế sofa êm ái, nhìn Gấu. Thằng bé vẫn đang nô đùa, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong căn nhà mới. Cô mỉm cười. Đây là điều cô luôn mong ước cho con. Một cuộc sống tốt đẹp hơn, thoát khỏi những định kiến, những lời dị nghị.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên. Người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng khách. Ông vẫn mặc bộ quần áo lịch sự, nhưng ánh mắt bớt đi vẻ nghiêm nghị.
Gấu nhìn thấy ông, hơi khựng lại. Người đàn ông mỉm cười dịu dàng với Gấu, một nụ cười mà Loan chưa từng thấy ở ông trước đây.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Gấu, con thấy nhà mới thế nào?
GẤU
(Hơi rụt rè)
Đẹp ạ. Rất đẹp.
Loan đứng dậy. Cô nhìn người đàn ông, ánh mắt phức tạp. Giữa họ vẫn còn sự gượng gạo của bao nhiêu năm xa cách, nhưng cũng có một điều gì đó mới mẻ đang chớm nở.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Anh… anh xin lỗi vì tất cả. Vì đã để em và con một mình suốt thời gian qua.
Loan im lặng. Lời xin lỗi này đến sau mười năm. Mười năm cô gồng gánh, mười năm cô chịu đựng.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Anh biết, không gì có thể bù đắp được. Nhưng từ giờ, anh sẽ ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau… xây dựng lại. Cho Gấu. Cho em.
Ông tiến lại gần Loan, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Bàn tay ông ấm áp và vững chãi. Loan cảm nhận được sự chân thành trong lời nói và cử chỉ của ông.
Cô nhìn sang Gấu. Thằng bé đang nhìn họ, đôi mắt vẫn còn chút bỡ ngỡ nhưng không còn sợ hãi.
Loan siết nhẹ tay người đàn ông. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn dài, còn nhiều điều phải vượt qua. Nhưng ít nhất, họ không còn đơn độc nữa. Họ có thể cùng nhau đối mặt.
Một buổi chiều nắng ấm áp, Loan ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn xanh mướt. Gấu đang chơi đùa trong vườn cùng với một chú chó nhỏ mới được tặng. Tiếng cười nói rộn rã của con trai vang lên, lấp đầy không gian từng tĩnh lặng. Không còn tiếng xì xào, không còn những ánh mắt phán xét, chỉ có sự yên bình lan tỏa.
Mười năm bão giông đã khép lại. Nhìn con trai vô tư lự, nhìn người đàn ông đang lặng lẽ quan sát Gấu chơi đùa với ánh mắt trìu mến từ xa, Loan cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Cô đã từng nghĩ sẽ ôm mãi mối hận thù, sẽ sống khép kín trong vỏ bọc tổn thương. Nhưng cuộc sống, đôi khi, mở ra những cánh cửa bất ngờ khi ta tưởng chừng đã cùng đường. Sự tha thứ, không phải là quên đi nỗi đau, mà là giải thoát chính mình khỏi gông cùm của quá khứ, là mở lòng đón nhận tương lai.
Cô mỉm cười. Nụ cười bình yên, thanh thản. Không còn là nụ cười gồng gánh, che giấu. Bàn tay Loan khẽ đặt lên ngực. Trái tim cô, sau bao ngày chai sạn, giờ đây đang đập những nhịp thật nhẹ nhàng, như đang tìm lại hơi ấm. Chân trời mới đã mở ra, không phải nơi nào xa xôi, mà chính là ở đây, trong căn nhà này, nơi có tiếng cười của con, có bóng hình của người đàn ông đang cùng cô học cách yêu thương và sẻ chia. Bình yên không đến từ việc quên đi quá khứ, mà đến từ việc chấp nhận nó, và dũng cảm bước tiếp để xây dựng một hạnh phúc mới, giản dị nhưng chân thật. Ánh nắng chiều tà hắt vào, tô điểm cho khuôn mặt Loan thêm rạng rỡ. Cuộc đời, cuối cùng, cũng mỉm cười với mẹ con cô.”

