“Bố đơn thân cần tiền nu/ôi con nên đã nhận lời chăm bà già 60 tuổi bị li//ệt nửa người, nào ngờ đến 12h đêm, bà lão dậy khỏe như thường, rồi thủ thỉ vào tai tôi yêu cầu đỏ cả mặt…
Tôi là bố đơn thân, con gái nhỏ mới 5 tu-ổi, vừa nghỉ việc công ty vì bị cắt giảm. Túng quẫn, tôi nhận lời làm công việc “”chăm sóc đặc biệt”” cho một bà cụ 60 tu;/ổi sống biệt lập trong căn biệt thự cũ ở ven thành phố – người mà cả hàng xóm đều gọi là “bà Mười câ;/m đ-i/ếc”, nằm li-ệt nửa người hơn chục năm.
Tiền công rất cao. Chỉ cần ở lại qua đêm, nấu ăn, lau người, trò chuyện dù bà chẳng nói gì. Tôi đồng ý, vì tiền học của con còn đang nợ.
Ngày đầu yên ắng. Bà chỉ nằm im, đôi mắt trắng đục nhìn lên trần nhà. Tôi lau người cho bà, cảm giác lạnh lạnh nơi da thịt khiến tôi rùng mình. Nhưng vẫn ráng.
Đêm xuống. Tôi ru con ngủ rồi nằm canh cạnh giường bà.
12h đêm, một tiếng “két” vang lên — tôi giật mình mở mắt. Bà cụ… không còn nằm trên giường.
Tôi bật dậy.
Trong ánh đèn lờ mờ, bà đứng thẳng lưng, tóc xõa dài gần chạm đất, lặng lẽ nhìn tôi từ cuối hành lang.
Tôi hoảng sợ, lùi lại, định gọi thì bà… áp sát mặt tôi, ghé tai thì thầm bằng một giọng nữ cực kỳ trẻ trung, trong veo, ngọt như rót mật:
“Anh chịu ở lại thêm vài đêm nữa nhé? Và rồi 10 phút sau…”
“Câu nói vừa dứt, một cảnh tượng không tưởng bắt đầu diễn ra ngay trước đôi mắt kinh hoàng của Tuấn.
Làn da nhăn nheo, chi chít đồi mồi của bà Mười bắt đầu căng ra một cách dị hợm. Những nếp gấp thời gian trên trán, khóe mắt, và quanh miệng bà ta dần bị xóa phẳng, trả lại một bề mặt mịn màng đến khó tin. Mái tóc bạc trắng như cước khô khốc dần chuyển màu, đen lại từ chân tóc, lan nhanh xuống ngọn như một dòng mực loang trên giấy trắng.
Những tiếng “rắc, rắc” khô khốc vang lên từ khớp xương của bà ta, như thể có một bàn tay vô hình đang nắn lại toàn bộ cơ thể. Lưng còng của bà lão duỗi thẳng, vóc dáng gầy gò, teo tóp dần trở nên đầy đặn, sống động.
Tuấn lùi lại, vấp ngã dúi dụi xuống sàn
nhà lạnh lẽo. Anh há hốc mồm, cố hét lên nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh ú ớ, vô nghĩa. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Ma! Đây chắc chắn là ma! Nỗi sợ hãi tột độ bóp nghẹt lấy trái tim anh, khiến anh chỉ biết trơ mắt ra nhìn.
Chỉ trong vòng mười phút, một bà lão sáu mươi tuổi đã hoàn toàn biến mất. Đứng trước mặt anh bây giờ là một cô gái trẻ đẹp, vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, chừng hai mươi lăm tuổi. Đôi mắt trắng đục vô hồn giờ đây trong veo, sâu thẳm, nhưng chất chứa một nỗi buồn không thể gọi tên.
Tuấn run rẩy chỉ tay về phía cô gái, hai hàm răng va vào nhau lập cập, lắp bắp không thành lời.
“”Bà… bà… là… là cái gì?””
Cô gái khẽ mỉm cười, một nụ cười chất chứa nỗi buồn vô tận. Giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên, nhưng lần này không còn sự ngọt ngào trêu chọc, mà chỉ có nỗi bi thương.
“”Tôi tên là Linh, không phải Mười. Và tôi bị nguyền rủa.”””
“Hai chữ “”nguyền rủa”” như một nhát búa vô hình giáng mạnh vào tâm trí Tuấn. Nỗi sợ hãi ma quỷ ban đầu dần được thay thế bằng một sự hoang mang tột độ. Anh vẫn không thể đứng vững, chỉ biết ngồi bệt dưới sàn, lùi lại từng chút một, cố gắng giữ khoảng cách với sinh vật kỳ dị trước mặt.
Linh thấy rõ sự hoảng loạn trong mắt anh. Cô không tiến lại gần thêm, sợ sẽ khiến anh bỏ chạy mất. Giọng cô run run, chứa đầy nỗi tuyệt vọng đã kìm nén bấy lâu.
“”Tôi biết anh không tin. Chuyện này quá sức tưởng tượng. Nhưng đó là sự thật.”” Cô chỉ tay vào chính cơ thể mình. “”Hình dạng bà lão Mười mà anh thấy… đó là hậu quả của lời nguyền. Một pháp sư vì ghen ghét với gia đình tôi đã hãm hại tôi, biến tôi thành một bà lão già nua, bệnh tật từ khi mặt trời mọc cho đến nửa đêm.””
Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng phủ nhận thực tại phũ phàng. “”Cô… cô nói cái gì vậy? Pháp sư? Lời nguyền? Đây là thế kỷ nào rồi?””
“”Thế giới này có nhiều điều mà khoa học không thể giải thích, thưa anh,”” Linh đáp, giọng nói có phần cay đắng. “”Mỗi ngày trôi qua với tôi đều là địa ngục. Tôi phải giả câm, giả liệt để không ai phát hiện ra bí mật này. Chỉ sau 12 giờ đêm, tôi mới được trở lại là chính mình, nhưng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi trước khi bình minh tới và biến tôi trở lại thành cái lốt già nua đó.””
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má thanh tú của cô. Nỗi đau khổ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp, khiến bất cứ ai cũng phải mủi lòng.
“”Tôi đã tìm rất nhiều người, nhưng không ai tin tôi, hoặc họ quá sợ hãi. Họ đều bỏ đi,”” Linh nấc lên. “”Nhưng anh… anh đã ở lại. Anh không giống họ.””
Tuấn nuốt khan. Một phần lý trí gào thét bảo anh chạy ngay khỏi căn biệt thự cũ kỹ này, chạy khỏi những chuyện điên rồ này. Nhưng một phần khác, cái phần của một người cha túng quẫn, lại bị níu lại. Anh nghĩ đến con gái, đến những hóa đơn chồng chất, đến tương lai mờ mịt.
Dường như đọc được suy nghĩ của Tuấn, Linh bước tới một bước, đôi mắt trong veo khẩn khoản nhìn thẳng vào anh.
“”Tôi cầu xin anh, anh Tuấn. Xin hãy giúp tôi giải lời nguyền này. Tôi không thể sống thế này mãi được.””
Thấy Tuấn vẫn còn do dự, ánh mắt Linh trở nên sắc lại, chứa đầy sự quyết đoán của người bị dồn vào đường cùng. Cô tung ra con át chủ bài cuối cùng.
“”Chỉ cần anh giúp, tôi sẽ cho anh số tiền đủ để anh và con gái sống sung túc cả đời.””
Hai chữ “”sung túc”” đánh thẳng vào điểm yếu lớn nhất của Tuấn. Tiền. Rất nhiều tiền. Lời đề nghị như một chiếc phao cứu sinh ném xuống giữa cơn bão tố. Nhưng chiếc phao này lại buộc vào một con tàu ma.
Tuấn đứng chết trân, cổ họng khô khốc. Anh nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, người mang trong mình một lời nguyền và một bản giao kèo chết người. Đồng ý hay từ chối? Cuộc đời anh và con gái đang nằm trên cán cân của quyết định này.”
“Hai chữ “”sung túc”” như một dòng điện giật mạnh, chạy dọc sống lưng Tuấn, đánh tan cả nỗi sợ hãi về ma quỷ đang xâm chiếm anh. Lý trí gào thét bảo anh chạy đi, nhưng đôi chân như bị chôn chặt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Anh đang đứng trước một bản giao kèo với quỷ dữ, nhưng phần thưởng lại là thiên đường cho con gái anh.
Tuấn hoang mang cực độ. Anh cảm thấy mình như một con rối, bị cuốn vào một câu chuyện điên rồ vượt quá sức tưởng tượng. Nửa tin, nửa ngờ. Pháp sư, lời nguyền, một bà lão biến thành thiếu nữ… tất cả đều quá phi lý. Nhưng món tiền khổng lồ kia, nó lại rất thật. Nỗi đau khổ trong mắt cô gái tên Linh kia cũng rất thật.
Ánh mắt anh vô định, lướt qua gương mặt xinh đẹp nhưng đầy bí ẩn của Linh rồi dừng lại ở cánh cửa gỗ hé mở cuối hành lang. Phòng của con gái anh.
Phía sau cánh cửa đó là cả thế giới của anh. Anh có thể hình dung ra con bé đang ngủ say, đôi môi nhỏ chúm chím, hơi thở đều đều trong giấc mộng trẻ thơ. Anh nghĩ đến nụ cười của con, nghĩ đến tờ giấy báo học phí nhàu nát trong túi quần như đang nóng lên, đốt cháy cả sự do dự cuối cùng. Cái giá của sự sung túc này là gì? Anh không biết. Nhưng cái giá của sự túng quẫn thì anh đã nếm trải quá đủ rồi. Nó là ánh mắt thèm thuồng của con khi nhìn bạn bè có đồ chơi mới, là những bữa cơm đạm bạc, là tương lai mờ mịt không lối thoát.
Linh nín thở quan sát từng biến chuyển nhỏ trên gương mặt Tuấn. Cô thấy sự giằng xé, nỗi thống khổ, và rồi, một tia quyết đoán lóe lên trong đôi mắt đã từng tuyệt vọng của anh.
Tuấn hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng. Không khí lạnh lẽo của căn biệt thự dường như không đủ để dập tắt ngọn lửa liều lĩnh đang bùng lên trong anh. Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Linh. Một cái gật đầu chậm rãi, run rẩy, như thể anh đang dồn hết sức lực cho hành động đó.
Giọng anh khàn đặc, vỡ ra vì cảm xúc.
“”Tôi… tôi phải làm gì?”””
“Thấy Tuấn gật đầu, khuôn mặt Linh giãn ra, vẻ căng thẳng tột độ được thay thế bằng một tia hy vọng mong manh. Cô thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân. Cô không lãng phí một giây nào.
“”Đi theo tôi.””
Giọng Linh dứt khoát, không còn vẻ yếu đuối. Cô quay người, bước nhanh về phía cầu thang gỗ cũ kỹ ở cuối hành lang, nơi dẫn lên tầng trên. Tiếng bước chân của cô dồn dập, còn Tuấn thì lảo đảo đi theo sau, tâm trí vẫn còn quay cuồng trong mớ bòng bong của những sự kiện vừa xảy ra. Cầu thang ọp ẹp kẽo kẹt dưới mỗi bước chân, âm thanh như tiếng rên rỉ ai oán trong đêm khuya tĩnh mịch, vọng vào khoảng không trống rỗng của căn biệt thự.
Linh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, thấp, nằm ở vị trí cao nhất của ngôi nhà – cánh cửa dẫn lên căn phòng áp mái. Nó bị khóa bằng một ổ khóa to bản, đã rỉ sét loang lổ theo năm tháng. Mạng nhện giăng kín bốn góc, bụi phủ dày đặc như một lớp tuyết xám. Không khí quanh đây dường như lạnh hơn và đặc quánh lại, khiến người ta khó thở.
Cô chỉ tay vào cánh cửa, giọng nói hạ xuống, pha chút run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
“”Nhiệm vụ đầu tiên của anh đây. Trong đó có một chiếc hộp nhạc cũ. Đó là vật trấn yểm đầu tiên chúng ta cần lấy.””
Tuấn nuốt nước bọt, cảm nhận cái lạnh đang len lỏi từ không khí thấm vào da thịt. Vật trấn yểm? Anh cảm thấy mình như đang lạc vào một bộ phim kinh dị rẻ tiền. Anh định hỏi tại sao cô không tự mình làm, nhưng Linh đã nói trước, như đọc được suy nghĩ của anh.
“”Nhưng căn phòng bị ám bởi linh hồn người quản gia cũ. Khi còn sống, ông ta là người trung thành nhất của bà ấy,”” cô dừng lại, ánh mắt nhìn xoáy vào Tuấn, “”và bây giờ, ông ta sẽ không để bất cứ ai vào căn phòng đó.””
Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng Tuấn, khiến tóc gáy anh dựng đứng. Ma quỷ. Lại là ma quỷ. Nỗi sợ hãi nguyên thủy mà anh cố gắng đè nén lại trỗi dậy. Nhưng giờ anh không còn đường lui nữa. Hình ảnh con gái và tờ giấy báo học phí lại hiện lên, sắc nét hơn cả bóng ma trong lời kể của Linh.
Linh lục trong túi áo, lôi ra một chiếc chìa khóa bằng đồng, hoen rỉ và lạnh ngắt. Cô đặt nó vào lòng bàn tay đang run rẩy của Tuấn.
Cái lạnh của kim loại truyền qua da thịt, thấm thẳng vào tim óc Tuấn. Anh siết chặt chiếc chìa khóa rỉ sét, cảm giác như đang nắm giữ chính số phận của mình và con gái. Trọng lượng của nó còn nặng hơn cả nỗi sợ hãi đang bủa vây anh. Anh ngước nhìn ổ khóa cũ kỹ, rồi lại nhìn Linh, trong ánh mắt vừa có sự cam chịu, vừa có một tia liều mạng.”
“””Nếu thấy sợ, hãy nghĩ đến lý do anh ở đây.”” Giọng Linh vang lên, nhỏ nhưng rõ ràng, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Tuấn.
Anh gật đầu một cách máy móc, không dám nhìn cô. Lý do anh ở đây. Đúng vậy. Là con gái anh, là nụ cười của nó, là tương lai của nó. Anh hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn run rẩy đang lan khắp cơ thể. Bàn tay cầm chìa khóa của anh siết lại, những cạnh gỉ sét của nó cắm vào da thịt, cơn đau vật lý giúp anh tỉnh táo hơn đôi chút.
*Cạch.*
Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên khô khốc, sắc lẹm trong hành lang tĩnh mịch. Anh dùng hết sức vặn. Ổ khóa rít lên một tiếng ken két như tiếng móng tay cào vào bảng đen rồi bật mở.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa hé ra, một luồng gió lạnh buốt, mang theo mùi ẩm mốc và tử khí đặc quánh, ùa ra táp vào mặt Tuấn. Cái lạnh này không phải cái lạnh của thời tiết, nó là một cái lạnh lẽo đến tận xương tủy, khiến máu trong người như đông lại. Anh rùng mình, lùi lại một bước theo phản xạ.
Cánh cửa gỗ nặng nề tự nó kẹt kẹt mở ra, để lộ một bóng tối đặc quánh, nuốt chửng mọi ánh sáng. Tuấn bật đèn pin điện thoại, luồng sáng yếu ớt run rẩy quét vào bên trong. Căn phòng áp mái bừa bộn với những món đồ cũ phủ vải trắng, trông như những bóng ma đang ngồi bất động. Bụi bay lơ lửng trong không khí, lấp lánh như kim tuyến trong luồng sáng.
Bất thình lình, chiếc ghế bập bênh cũ kỹ ở góc phòng tự đưa, phát ra những tiếng cọt kẹt đều đặn, ai oán. Tim Tuấn như bị ai đó bóp nghẹt. Anh nín thở, chiếu đèn về phía đó. Chiếc ghế trống không, nhưng vẫn chuyển động như có một người vô hình đang ngồi.
*RẦM!*
Một chồng sách cũ trên chiếc bàn gần đó đổ sụp xuống sàn, khiến Tuấn giật bắn mình, suýt đánh rơi điện thoại. Anh lia vội đèn pin về phía tiếng động. Và rồi, anh thấy nó.
Trong góc phòng tối nhất, nơi ánh sáng đèn pin không thể chạm tới hoàn toàn, một bóng đen lờ mờ bắt đầu tụ lại. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một khối bóng tối đặc hơn cả màn đêm, cao lêu nghêu, vặn vẹo như khói.
Một giọng nói thì thầm, ghê rợn và khô khốc như tiếng lá cây khô bị giày vò, vang lên từ khắp nơi trong căn phòng.
“”Cút… khỏi… đây…””
Toàn thân Tuấn cứng đờ. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Anh muốn quay đầu bỏ chạy, muốn hét lên, nhưng cổ họng đã bị nỗi sợ hãi khóa chặt. Đôi chân anh như bị đóng đinh xuống sàn.
Bóng đen dường như nhận ra sự kinh hoàng của anh. Nó trườn tới gần hơn một chút, và giọng nói thì thầm trở nên rõ ràng hơn, mang theo sự đe dọa tột cùng.
“”Kẻ… lạ… mặt… Ngươi dám xâm phạm nơi này… Ngươi… sẽ… chết…””
Tim Tuấn đập như trống trận trong lồng ngực. Chết. Cái chết đang thì thầm với anh. Nhưng đúng lúc đó, hình ảnh cô con gái bé bỏng với đôi mắt trong veo lại hiện lên trong tâm trí. Anh không thể chết. Anh không được phép sợ hãi.
“”An ơi…”” Tuấn lẩm bẩm trong vô thức, tên con gái như một câu thần chú. “”An à… ba ở đây…””
Anh lặp đi lặp lại cái tên đó, mỗi lần thốt ra, dù giọng run bần bật, anh lại cảm thấy có một luồng sức mạnh nhỏ nhoi len lỏi vào cơ thể đang tê liệt vì sợ hãi. Nỗi sợ vẫn còn đó, cuồn cuộn như sóng dữ, nhưng tình yêu dành cho con gái đã trở thành một chiếc phao cứu sinh.
Vừa lẩm nhẩm tên con, Tuấn vừa ép mình di chuyển. Anh quét luồng sáng run rẩy khắp căn phòng, đôi mắt căng ra tìm kiếm chiếc hộp nhạc mà Linh đã nói. Bóng đen vẫn ở đó, những lời thì thầm độc địa vẫn văng vẳng bên tai, nhưng giờ đây, trong tâm trí Tuấn, tiếng gọi của con gái còn lớn hơn tất cả. Anh bước một bước chân ngập ngừng vào sâu hơn trong căn phòng, tiến thẳng về phía bóng ma.”
“Bất ngờ thay, khi Tuấn mang theo tình yêu của một người cha tiến tới, bóng đen dường như co rúm lại. Những lời thì thầm độc địa tan dần vào không khí, như thể ngọn lửa tình thương của anh là thứ ánh sáng mà bóng tối không thể chịu đựng được. Sức mạnh từ nỗi sợ hãi của nó đối với anh đã suy yếu.
Anh không do dự nữa. Luồng sáng từ chiếc điện thoại trở nên ổn định hơn, quét một vệt dài qua những đống đồ đạc phủ bụi. Anh phải tìm ra nó. Phải kết thúc chuyện này. Đôi mắt anh lia nhanh, bỏ qua chiếc ghế bập bênh đã ngừng đưa, bỏ qua những chồng sách đổ nát. Anh tìm kiếm một thứ cụ thể. Một chiếc hộp nhạc.
Và rồi anh thấy nó. Nằm trên một chiếc kệ gỗ ọp ẹp gần cửa sổ áp mái, một chiếc hộp nhạc gỗ sờn cũ, phủ một lớp bụi dày nhưng vẫn không che hết được những đường nét chạm khắc tinh xảo hình hoa hồng.
Trái tim Tuấn đập thình thịch. Anh bước vội tới, tay run run vươn ra, gạt đi lớp mạng nhện giăng mắc. Ngay khi những ngón tay anh sắp chạm vào chiếc hộp, sự vội vàng và căng thẳng đã khiến anh phạm sai lầm. Bàn tay run rẩy của anh va phải một vật gì đó nằm cạnh chiếc hộp.
*Bịch.*
Một cuốn sổ nhỏ, bọc da đã cũ, rơi xuống sàn nhà, tạo ra một tiếng động khô khốc, não nề.
Tuấn giật mình, nhưng anh nhanh chóng chộp lấy chiếc hộp nhạc, ôm chặt vào lòng như thể đó là báu vật quý giá nhất. Anh đã có nó. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Anh chỉ cần mang nó xuống và rời khỏi đây.
Nhưng khi ánh đèn pin quét xuống sàn, luồng sáng dừng lại trên cuốn sổ vừa rơi. Nó đã bật mở, để lộ những trang giấy ố vàng với những dòng chữ viết tay mềm mại. Sự tò mò, một cảm giác nguy hiểm nhưng không thể cưỡng lại, trỗi dậy trong lòng Tuấn. Anh do dự một giây, rồi cúi xuống nhặt nó lên.
Đó là một cuốn nhật ký.
Nét chữ nghiêng nghiêng, thanh thoát của một cô gái trẻ. Anh lật về trang đầu tiên.
“”Ngày… tháng… năm… Hôm nay, anh ấy lại đợi mình ở gốc phượng già cuối phố. Nụ cười của anh vẫn ngốc nghếch như vậy, nhưng nó làm cả mùa hè của mình bừng sáng. Anh tặng mình một cành hoa dại, nói rằng nó không đáng giá, nhưng trong mắt mình, nó còn đẹp hơn mọi đóa hồng trong vườn nhà.””
Tuấn sững người. Anh lật vội sang trang tiếp theo.
“”Ba giận lắm. Ông nói nhà chúng ta không bao giờ chấp nhận một kẻ không có tương lai như anh. Ông ném vỡ chiếc bình gốm mẹ yêu thích nhất, nói rằng tình yêu của mình cũng rẻ mạt và dễ vỡ như vậy. Mình đã khóc rất nhiều. Tại sao yêu một người lại khó khăn đến thế?””
Từng câu chữ như những mũi kim nhỏ châm vào lòng Tuấn. Một chàng trai nghèo. Sự phản đối của gia đình. Anh cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. Anh lật thêm vài trang nữa, những dòng chữ thấm đẫm cả niềm hạnh phúc ngọt ngào lẫn nỗi tuyệt vọng đau đớn của một tình yêu bị cấm cản.
Đây không phải là giọng văn của “”Linh”” – người phụ nữ bí ẩn đang nói chuyện với anh. Đây là tâm tư của một cô gái trẻ đang yêu say đắm. Và người trong nhật ký này, chắc chắn cũng tên là Linh.
Toàn thân Tuấn lạnh toát, nhưng lần này không phải vì sợ hãi. Anh nhìn chiếc hộp nhạc trong tay, rồi lại nhìn vào cuốn nhật ký. Một cảm giác bất an len lỏi trong đầu. Câu chuyện này, anh chợt nhận ra, phức tạp hơn những gì anh tưởng tượng rất nhiều. Nó không chỉ có ma quỷ và tiền bạc. Nó còn có cả tình yêu, sự tuyệt vọng và một bí mật đã bị chôn vùi quá lâu trong căn gác áp mái này.”
“Tiếng đồng hồ quả lắc dưới nhà gõ từng nhịp nặng nề, nhưng Tuấn không còn nghe thấy gì nữa. Tâm trí anh đã hoàn toàn chìm vào thế giới của những trang giấy ố vàng. Quên đi cả nhiệm vụ, quên đi cả nỗi sợ hãi mơ hồ vẫn lẩn khuất đâu đó trong bóng tối, anh ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào một chiếc rương cũ, ánh đèn pin từ điện thoại rọi thẳng vào cuốn nhật ký.
Anh lật qua những trang đẫm nước mắt về mối tình tan vỡ. Những dòng chữ bắt đầu trở nên run rẩy, hoảng loạn.
“”Ngày… tháng… năm… Ba mẹ đột ngột qua đời trong một chuyến đi công tác. Một tai nạn. Người ta nói vậy. Tim mình như vỡ nát. Cả thế giới của mình sụp đổ chỉ trong một đêm.””
Tuấn nuốt khan. Anh lật tiếp, những con chữ ngày càng xiêu vẹo, như được viết trong lúc tâm trí rối bời cực độ.
“”Chú đến ở cùng mình. Chú nói sẽ chăm sóc cho mình và quản lý gia sản cho đến khi mình đủ tuổi. Chú là người thân duy nhất còn lại. Mình đã tin chú. Mình đã xem chú như một người cha thứ hai.””
Một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng Tuấn. Anh linh cảm được điều chẳng lành.
“”Mình bắt đầu thấy những điều kỳ lạ. Đồ đạc tự di chuyển. Có tiếng khóc văng vẳng trong đêm. Mình sợ hãi, mình kể với chú, nhưng chú chỉ lắc đầu, nói mình bị sốc nên hoang tưởng. Rồi chú mời một vị pháp sư đến nhà.””
Trang giấy tiếp theo dường như bị thấm nước mắt, khiến nét mực nhòe đi.
“”Vị pháp sư nói nhà này có oán khí. Ông ta nói có một vong hồn đang đeo bám mình, muốn hại mình. Ông ta làm lễ, dán những lá bùa kỳ quái khắp phòng. Nhưng mình không thấy khá hơn. Ngược lại, mình càng lúc càng sợ hãi. Ánh mắt ông ta nhìn mình… nó còn đáng sợ hơn bất kỳ con ma nào.””
Bàn tay cầm cuốn sổ của Tuấn bắt đầu run lên. Anh lật đến một trong những trang cuối cùng, nơi nét chữ trở nên nguệch ngoạc, phẫn uất và tuyệt vọng đến cùng cực.
“”Mình đã vô tình nghe được. Cuộc nói chuyện giữa chú và vị pháp sư. Không có ma quỷ nào cả. Tất cả là một màn kịch. Vị pháp sư chỉ là một kẻ được thuê. Chính chú đã dàn dựng mọi thứ, khiến mình phát điên, để ông ta có cớ hợp pháp chiếm đoạt tất cả tài sản của ba mẹ để lại. Tai nạn của ba mẹ… có lẽ nào…””
Dòng suy nghĩ của cô gái bị bỏ lửng, nhưng sự kinh hoàng trong đó thì rõ như ban ngày. Tuấn nín thở, đọc dòng cuối cùng trên trang giấy, một dòng được viết bằng tất cả sức lực còn lại, hằn sâu vào mặt giấy.
“”Chú tôi, người tôi luôn kính trọng, lại là một con quỷ.””
*Soạt.* Cuốn nhật ký tuột khỏi tay Tuấn, rơi xuống sàn lần nữa. Anh ngồi chết lặng. Toàn thân lạnh toát. Cái lạnh này không đến từ căn gác áp mái, mà đến từ sự tàn độc của lòng người. Bóng ma trong căn nhà này không phải là một oan hồn vô danh. Đó là Linh. Và kẻ hãm hại cô, đẩy cô vào bước đường cùng, không phải thế lực siêu nhiên nào, mà chính là người chú ruột của cô ta.
Giọng nói trẻ trung ai oán mà anh nghe thấy, tiếng khóc than trong đêm, sự hiện diện đầy phẫn nộ… tất cả đều là tiếng kêu cứu tuyệt vọng của một linh hồn bị chính người thân của mình phản bội. Tuấn nhìn xuống chiếc hộp nhạc trên đùi mình, rồi lại nhìn cuốn nhật ký. Anh đã hiểu. Mọi thứ đã sáng tỏ. Nhiệm vụ này không còn đơn thuần là một cuộc trao đổi tiền bạc nữa. Nó đã trở thành một gánh nặng của lương tri.”
“Sự im lặng đặc quánh trong căn gác áp mái bị xé toạc.
DING… DONG… DING… DONG…
Tiếng chuông cửa vang lên, không phải một tiếng gọi khách thông thường, mà là một chuỗi âm thanh dồn dập, khắc nghiệt và đầy uy hiếp, như muốn phá tung cánh cửa gỗ sồi nặng nề.
Tuấn giật nảy mình, thoát khỏi trạng thái sững sờ. Trái tim anh đập thót lên một nhịp rồi nện liên hồi vào lồng ngực. Anh vội vàng nhặt cuốn nhật ký, định cất đi.
Nhưng anh chưa kịp làm gì, một tiếng động sột soạt vang lên từ phía sau. Tuấn quay phắt lại. “”Bà Mười”” đã không còn ngồi bất động trên xe lăn. Bà ta, hay đúng hơn là linh hồn của Linh trong thân xác đó, đang đứng thẳng dậy, đôi mắt mở to, ngập tràn vẻ kinh hoàng tột độ.
Giọng nói trẻ trung, trong trẻo nhưng giờ đây run rẩy vì sợ hãi, bật ra từ khuôn miệng già nua: “”Là ông ta! Chú tôi đã đến! Mau… mau trốn đi! Nhanh lên!””
Linh biến sắc, gương mặt già nua co rúm lại vì nỗi khiếp sợ đã ám ảnh cô bao năm qua. Cô không nói thêm lời nào, vội vã xoay người, lao ra khỏi căn gác với một sự nhanh nhẹn không thể tin nổi. Tuấn, không một giây do dự, nhét vội cuốn nhật ký và chiếc hộp nhạc vào trong áo khoác, rồi lao theo. Anh không biết mình nên làm gì, nhưng mệnh lệnh hoảng loạn của Linh là điều duy nhất anh có thể bám vào lúc này.
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục reo inh ỏi. Linh ra hiệu cho Tuấn nấp sau một bức rèm dày ở khúc quanh hành lang tầng hai, nơi có thể nhìn xuống sảnh chính qua khe hở. Còn bà ta, trong chớp mắt, đã quay lại với dáng vẻ của một bà lão liệt bại, chậm chạp ngồi xuống chiếc xe lăn đã được đặt sẵn ở đó.
Tiếng lạch cạch của ổ khóa vang lên. Cánh cửa nặng nề mở ra. Qua khe rèm, Tuấn nín thở quan sát. Một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta mặc một bộ vest hàng hiệu đắt tiền, dáng vẻ lịch lãm, sang trọng, nhưng tất cả những điều đó không thể che đi đôi mắt ti hí, sắc lạnh và tàn nhẫn như mắt rắn. Một luồng khí độc ác toát ra từ chính con người ông ta. Tuấn biết chắc, đây chính là gã chú khốn kiếp trong cuốn nhật ký.
Đi ngay sau ông ta là một kẻ có dáng vẻ còn kỳ dị hơn. Gã mặc một bộ đồ đen rộng thùng thình, trên cổ đeo những chuỗi hạt trông ma quái, khuôn mặt gầy hóp, xương xẩu với đôi mắt trũng sâu, láo liên. Tuấn nhận ra ngay lập tức. Đó chính là vị pháp sư giả mạo, kẻ đã cùng gã chú nhẫn tâm đẩy một cô gái trẻ vào địa ngục.”
“Gã chú, Hùng, không thèm liếc nhìn “”Bà Mười”” một cái. Ánh mắt rắn độc của ông ta quét một vòng khắp sảnh chính, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Gã pháp sư đi sau, khúm núm. Hùng cất giọng khàn đục, đầy vẻ trịch thượng: “”Bà chị già, vẫn còn sống à? Dai thật đấy.””
Gã pháp sư vội vã phụ họa: “”Thưa ông, con đã nói rồi, con đã dùng bùa chú trấn yểm linh hồn của nó. Nó không thể làm gì được đâu ạ.””
“”Bà Mười”” ngồi im trên xe lăn, đầu cúi gằm, hai bàn tay già nua run rẩy, diễn một vai kịch hoàn hảo của sự sợ hãi và bất lực. Nhưng bên trong, Linh đang gào thét. Nỗi căm hận cuộn lên như sóng dữ.
Hùng hừ lạnh một tiếng rồi không nói không rằng, sải bước thẳng về phía cầu thang. Ánh mắt ông ta quét lên tầng hai, nơi Tuấn đang nấp. Một nụ cười khẩy độc địa nở trên môi Hùng. Ông ta biết có người ở trên đó.
Tuấn nín thở, tim như ngừng đập. Cảm giác bị săn đuổi chạy dọc sống lưng. Anh ép sát người vào bức rèm, mong rằng bóng tối có thể che giấu mình.
Nhưng vô ích. Hùng và gã pháp sư bước lên cầu thang, tiếng giày da gõ xuống sàn gỗ cồm cộp, mỗi bước như một nhát búa nện vào thần kinh Tuấn. Chúng không đi vào phòng của Bà Mười. Chúng đi thẳng đến chỗ anh.
RẦM!
Cánh cửa căn phòng trống gần chỗ Tuấn nấp bị Hùng đạp tung ra. Ông ta không tìm thấy gì, liền quay ngoắt lại, ánh mắt sắc như dao găm thẳng vào bức rèm. Chưa để Tuấn kịp phản ứng, Hùng đã giật mạnh tấm rèm. Ánh sáng yếu ớt từ hành lang chiếu vào, vạch trần nơi ẩn náu của anh.
Hùng nhìn Tuấn từ đầu đến chân, một cái nhìn miệt thị. Ông ta cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo: “”Mày là thằng giúp việc mới à?””
Tuấn cứng người, chưa biết phải trả lời thế nào. Sự xuất hiện đột ngột và hung hãn của Hùng khiến mọi suy nghĩ trong đầu anh rối tung.
Hùng không đợi câu trả lời. Ông ta tiến lại gần, ghé sát vào tai Tuấn, giọng thì thầm nhưng độc ác như nọc rắn: “”Tao không quan tâm mày là ai. Nhưng tao biết mày có một đứa con gái.””
Nghe đến con gái, toàn thân Tuấn đông cứng lại. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Làm sao ông ta biết? Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất đang dần thành hiện thực.
Như để chứng minh, Hùng rút chiếc điện thoại đời mới ra, màn hình sáng lên. Ông ta giơ nó ra trước mặt Tuấn.
Đó là một bức ảnh. Con gái anh đang chơi xích đu ở công viên gần nhà trọ. Con bé đang cười, nụ cười trong veo như nắng sớm. Nhưng ở phía sau, trong bóng râm của một gốc cây lớn, là một gã đàn ông lạ mặt. Gã mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai sụp xuống che gần hết mặt, nhưng ánh mắt của gã đang dán chặt vào con gái anh. Một ánh mắt của kẻ săn mồi.
Trái tim Tuấn như bị ai đó bóp nát. Cơn giận và nỗi hoảng loạn dâng lên cuồn cuộn. Anh muốn gào lên, muốn lao vào đấm cho gã khốn trước mặt một trận. Nhưng đôi chân anh như bị chôn chặt xuống sàn.
Hùng thu điện thoại lại, nụ cười trên môi càng thêm mãn nguyện. Ông ta vỗ nhẹ vào má Tuấn, một cái vỗ đầy sỉ nhục. “”Biến khỏi đây ngay trong đêm nay, quên hết mọi thứ mày đã thấy, đã nghe. Hoặc mày sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.””
Giọng ông ta hạ xuống, đanh lại, từng chữ một ghim thẳng vào tâm trí Tuấn. “”Chọn đi.”””
“Sự lựa chọn của Hùng như một bản án tử treo lơ lửng trên đầu. Từng tế bào trong cơ thể Tuấn gào thét phản kháng, nhưng lý trí bị bóp nghẹt bởi hình ảnh nụ cười của con gái. Anh cảm thấy máu trong người đông lại, lạnh buốt. Bất lực, anh chỉ có thể gật đầu một cách máy móc, cổ họng khô khốc không thốt ra nổi một lời.
Nụ cười của Hùng càng thêm độc địa. Gã hài lòng với sự khuất phục của Tuấn. “”Cút. Trước khi tao đổi ý,”” gã khinh miệt nói, rồi quay lưng sải bước xuống cầu thang, theo sau là gã pháp sư khúm núm. Tiếng bước chân của chúng xa dần, để lại Tuấn một mình trong hành lang tối tăm và nỗi sợ hãi đặc quánh.
Tuấn lảo đảo tựa người vào tường, hơi thở dồn dập. Cơn giận và nỗi hoảng loạn xâu xé tâm can anh. Anh phải đi. Nhưng đi đâu? Bỏ lại tất cả và chạy trốn như một con chó hèn mạt? Để con gái anh mãi mãi sống dưới sự đe dọa của kẻ khốn nạn này?
Ngay lúc đó, một bàn tay mềm mại nhưng khẩn trương nắm lấy cánh tay anh. Tuấn giật mình quay lại. Là Linh. Cô đã đứng dậy khỏi chiếc xe lăn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đẫm nước mắt, vẻ yếu đuối của “”Bà Mười”” đã hoàn toàn biến mất.
“”Theo em!”” cô thì thầm, giọng run rẩy.
Không đợi Tuấn trả lời, Linh kéo mạnh anh đi về phía cuối hành lang, nơi có một thư phòng cũ kỹ. Cô rà tay dọc theo một giá sách lớn bằng gỗ mun, rồi ấn mạnh vào một gáy sách trang trí cầu kỳ. Một tiếng “”cạch”” khô khốc vang lên. Cả giá sách nặng trịch từ từ dịch chuyển vào trong, để lộ ra một lối đi tối om và lạnh lẽo.
Linh kéo anh vào trong bóng tối, rồi vội vã đóng lối đi lại. Họ chìm trong im lặng và bóng đêm gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào của Linh phá vỡ sự tĩnh mịch.
“”Em xin lỗi…”” cô bật khóc, âm thanh vỡ vụn. “”Em thực sự xin lỗi… đã liên lụy đến anh.””
Từng giọt nước mắt của cô như axit nhỏ vào vết thương đang rỉ máu trong lòng Tuấn. Anh siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Đúng, anh sợ. Anh sợ đến chết đi được. Nhưng nỗi sợ hãi tột cùng dành cho con gái, khi bị dồn vào chân tường, đã bùng lên thành một ngọn lửa căm phẫn dữ dội. Sự hèn nhát bị thiêu rụi.
Anh nắm lấy vai cô, lực tay khiến Linh ngừng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh. Ánh mắt Tuấn không còn vẻ hoang mang nữa, thay vào đó là sự quyết đoán lạnh lùng đến đáng sợ.
“”Không,”” anh nghiến từng tiếng qua kẽ răng. “”Khóc lóc không giải quyết được gì. Chúng không chỉ muốn căn nhà này. Chúng muốn mạng của cô. Và chúng đã động đến con gái tôi.””
Giọng anh đanh lại, chứa đầy sự thù hận không thể che giấu. “”Chúng ta phải lật ngược tình thế. Nói cho tôi biết, vật trấn yểm cuối cùng… nó đang ở đâu?”””
“Sự quyết đoán lạnh lùng trong mắt Tuấn dường như truyền cho Linh một sức mạnh kỳ lạ. Cô nín bặt, lau vội nước mắt, giọng vẫn còn run nhưng đã vững vàng hơn.
“”Nó… nó là một bức chân dung,”” cô nói, giọng lí nhí. “”Một bức chân dung của chính em. Ông Hùng đã vẽ nó. Ông ta nói đó là thứ quý giá nhất, là linh hồn của tình yêu ông ta dành cho em. Nhưng khi mọi chuyện vỡ lở, ông ta đã lấy nó đi, nói rằng sẽ dùng chính nó để khóa chặt em mãi mãi.””
“”Vậy nó ở đâu?”” Tuấn gằn giọng, sự kiên nhẫn của anh đang cạn dần. “”Cả căn biệt thự này lớn như vậy, tìm một bức tranh thì khác nào mò kim đáy bể!””
Linh lắc đầu tuyệt vọng, bờ vai run lên. “”Em không biết. Ông ta rất xảo quyệt. Nhưng… trong cuốn nhật ký, ở những trang cuối cùng, em nhớ ông ta có viết một câu rất bí ẩn sau khi đã cất giấu nó.””
Cô nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện ký ức đau thương. Giọng cô nhỏ dần, như một lời thì thầm từ quá khứ: “”‘Nơi khởi đầu của tình yêu… cũng là nơi kết thúc của nỗi đau’.””
Tuấn sững người. Câu nói đó như một chiếc chìa khóa, lập tức mở tung một ngăn ký ức mà anh đã vô tình lướt qua khi đọc vội cuốn nhật ký. Những trang đầu tiên không phải viết về ông Hùng giàu có và quyền lực. Không. Nó viết về một người khác.
Một tia sáng lóe lên trong đầu anh. Chàng trai nghèo. Chàng họa sĩ không một xu dính túi nhưng có một tình yêu mãnh liệt, người mà ông Hùng đã dùng tiền bạc và thủ đoạn để đẩy ra khỏi cuộc đời Linh. Tình yêu đích thực của cô không bắt đầu từ sự xa hoa trong căn biệt thự này.
Tuấn nắm chặt tay Linh, ánh mắt anh rực lên một niềm hy vọng điên cuồng. Anh đã bỏ qua chi tiết quan trọng nhất.
“”Không phải ở đây,”” Tuấn nói, giọng chắc nịch, kéo Linh ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. “”Nơi khởi đầu của tình yêu… không phải là căn biệt thự này.””
Anh nhìn thẳng vào mắt Linh, sự thấu hiểu và quyết tâm trong đáy mắt khiến cô kinh ngạc. “”Chàng trai nghèo… Chàng họa sĩ năm xưa. Anh ta sống ở đâu?”””
“Đôi mắt Linh dại đi, ký ức đau khổ ùa về như một cơn lũ. “”Không… không phải nơi anh ta ở,”” cô lắp bắp, giọng lạc đi. “”Đó là nơi… nơi chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Một quán cà phê cũ ở góc phố, quán ‘Hoài Niệm’.””
Cái tên “”Hoài Niệm”” như một luồng điện xẹt qua não Tuấn. Anh nhớ rồi! Trong những trang nhật ký đầu tiên, cái tên đó đã xuất hiện, là chứng nhân cho mối tình trong sáng của Linh và chàng họa sĩ nghèo. “”Nơi khởi đầu của tình yêu…”” chính là nó chứ không phải căn biệt thự xa hoa này! Bức tranh đang ở đó!
Ngay lập tức, Tuấn nhận ra sự nguy hiểm của tình thế. Anh không thể chờ đợi được nữa. Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, đầy quyết đoán. Anh nhìn thẳng vào Linh, giọng nói trầm và đanh lại, như một mệnh lệnh không thể chối từ.
“”Nghe đây. Tôi phải đến đó ngay lập tức. Cô ở lại đây, bằng mọi giá phải cầm chân họ. Đừng để chúng biết tôi đã rời đi.””
Linh kinh hãi, lắp bắp: “”Nhưng… nhưng làm sao tôi…””
“”Cô phải làm được!”” Tuấn cắt ngang, giọng anh đầy uy lực. “”Vì sự sống của cô, và vì cả con gái tôi nữa. Tôi sẽ quay lại trước bình minh.””
Nói rồi, Tuấn không cho Linh thêm một giây để do dự. Anh không lao ra cửa chính. Anh biết đó là con đường tự sát. Thay vào đó, anh chạy đến cửa sổ lớn cuối hành lang, nơi nhìn ra khu vườn hoang tàn phía sau. Chốt cửa bằng đồng đã rỉ sét, anh phải nghiến răng, dùng hết sức bình sinh mới bẩy được nó lên trong một tiếng “”két”” chói tai.
Tuấn nín thở, lắng nghe. Im lặng. Anh lập tức lách người qua, nhảy xuống bãi cỏ ẩm ướt bên dưới, cái lạnh thấm vào da thịt. Không một giây ngoảnh lại, anh lao vào màn đêm như một con thú bị thương đang tìm đường sống. Anh chạy thục mạng, không định hướng, chỉ biết phải ra khỏi đây thật nhanh.
Ngay lúc đó, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh cảm nhận được có một ánh mắt đang dán chặt vào mình từ trong bóng tối. Không phải ảo giác. Anh nghe thấy tiếng lá cây xào xạc một cách bất thường phía sau. Rồi một tiếng động sắc gọn. “”Tách””. Một cành cây khô đã bị dẫm gãy.
Có kẻ đang bám theo.
Tim Tuấn đập điên cuồng trong lồng ngực. Anh dồn hết sức lực vào đôi chân, lao đi như bay về phía bức tường rào bằng đá phía trước. Nhưng tiếng bước chân sau lưng cũng nhanh không kém, dồn dập, mỗi lúc một gần. Tiếng thở dốc của kẻ truy đuổi dường như đã phả vào gáy anh, lạnh lẽo và chết chóc.”
“Bức tường đá sừng sững trước mặt, lạnh lẽo và vô tình. Không còn đường lui. Tuấn nghiến răng, dùng chút sức lực cuối cùng bám vào những mỏm đá lởm chởm, cố gắng trèo lên. Phía sau, tiếng bước chân đã ngay sát gót, tiếng thở khò khè của gã pháp sư như một lời nguyền rủa văng vẳng bên tai. Hắn nhanh nhẹn một cách phi thường, đôi tay xương xẩu của hắn gần như đã tóm được gấu áo Tuấn.
“”Chạy đi đâu, con chuột nhắt?”” Giọng hắn rít lên, ám ảnh.
Với một tiếng gầm tuyệt vọng, Tuấn đạp mạnh vào bức tường, dùng lực đẩy để vọt người qua phía bên kia. Anh ngã lăn lông lốc trên con đường đất vắng vẻ, cơ thể ê ẩm nhưng adrenaline đang sôi sục trong huyết quản. Không dám chậm trễ, anh gượng dậy và cắm đầu chạy. May mắn mỉm cười khi anh lao ra đến một con đường lớn hơn, một chiếc xe máy cũ kỹ của ai đó vẫn còn cắm nguyên chìa khóa. Không một giây suy nghĩ, Tuấn nhảy lên xe, vặn ga hết cỡ. Tiếng động cơ gầm lên, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Anh phóng đi như một mũi tên, bỏ lại bóng đen của gã pháp sư đang đứng bên bức tường, ánh mắt căm hận nhìn theo.
Con đường dẫn đến quán “”Hoài Niệm”” quen thuộc đến đau lòng. Quán cà phê cũ kỹ nằm im lìm trong bóng tối, tấm biển hiệu gỗ đã bạc màu. Cửa đã khóa. Tuyệt vọng, Tuấn dùng một viên gạch gần đó, nện mạnh vào ổ khóa. Tiếng kim loại vỡ tan vang lên khô khốc. Anh lách người vào trong, bóng tối và mùi cà phê cũ ẩm mốc bao trùm lấy anh. “”Phải nhanh lên,”” Tuấn tự nhủ, trái tim vẫn đập thình thịch.
Anh lục lọi khắp nơi, lật từng chiếc ghế, nhìn vào từng góc khuất. Vô vọng. Đúng lúc này, anh chợt nhớ lại lời Linh. Nơi hẹn hò, nơi cất giữ kỷ niệm. Một thứ quý giá như vậy sẽ không được trưng bày. Nó sẽ được cất ở một nơi riêng tư. Nhà kho!
Tuấn lao về phía cánh cửa cuối quán. Nhà kho bừa bộn, bụi bặm, mạng nhện giăng khắp lối. Anh bật đèn flash điện thoại, ánh sáng yếu ớt quét qua những đồ vật cũ kỹ. Và rồi anh nhìn thấy nó. Nằm trong một góc, phủ một lớp vải bố bẩn thỉu, là một tấm toan vẽ. Tuấn run rẩy kéo tấm vải ra. Bức chân dung một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ hiện ra, sống động như thật dưới ánh đèn. Là Linh. Là bức tranh khởi đầu cho mọi bi kịch.
Anh vừa siết chặt lấy bức tranh, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Một cái bóng lừng lững đã che kín lối ra duy nhất. Gã pháp sư. Hắn đã đứng đó từ lúc nào, lặng lẽ như một bóng ma, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt vào Tuấn.
“”Cuối cùng cũng tìm được nó,”” gã nhếch mép, một nụ cười tàn độc. “”Trả nó lại đây, và tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng.””
“”Không bao giờ!”” Tuấn gầm lên, ôm chặt bức tranh vào lòng.
Một cuộc vật lộn nảy lửa diễn ra ngay tức khắc. Gã pháp sư lao tới như một con mãnh thú. Tuấn không phải là đối thủ. Sức của hắn phi thường, mỗi cú đấm, mỗi cái gạt tay đều khiến Tuấn lảo đảo. Anh bị ném mạnh vào một kệ đồ cũ, những chiếc ly tách vỡ tan tành. Đau đớn lan khắp cơ thể. Gã pháp sư túm lấy cổ áo anh, nhấc bổng lên.
“”Ngu ngốc,”” hắn rít lên, bàn tay siết chặt lấy cổ Tuấn, khiến anh nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc sinh tử, khi không khí dần cạn kiệt, ánh mắt Tuấn quét qua căn phòng một cách tuyệt vọng. Anh nhìn thấy nó. Một tấm gương lớn, cao quá đầu người, bám đầy bụi, đang dựng nghiêng vào bức tường đối diện. Một tia sáng lóe lên trong đầu. Bùa hộ mệnh! Thứ lủng lẳng trước ngực gã pháp sư, một miếng ngọc đen lúc nào cũng tỏa ra khí lạnh, chắc chắn là nguồn sức mạnh của hắn.
Bằng sự lanh trí của kẻ bị dồn vào đường cùng, Tuấn vờ như buông xuôi, tay chân mềm nhũn. Gã pháp sư cười khẩy, tưởng đã khuất phục được con mồi. Lợi dụng một giây lơ là đó, Tuấn dồn hết sức bình sinh, không phải để tấn công gã, mà để xoay người, đẩy cả hai về phía tấm gương.
Gã pháp sư bất ngờ, mất đà. Cả hai cùng ngã nhào về phía trước. Tuấn chủ động ngã nghiêng, còn gã pháp sư thì đâm sầm vào tấm gương.
*RẦM!*
Tấm gương vỡ tan thành trăm mảnh. Nhưng âm thanh chói tai nhất lại không phải tiếng kính vỡ.
*RẮC!*
Một tiếng động khô khốc, sắc lẹm vang lên. Tấm bùa hộ mệnh bằng ngọc đen trên ngực gã pháp sư, do va chạm quá mạnh với cạnh gương, đã nứt toác làm đôi.
Một luồng khói đen kịt từ miếng ngọc vỡ phụt ra. Gã pháp sư rú lên một tiếng kinh hoàng, không phải tiếng người. Sức mạnh trên tay hắn đột ngột biến mất. Hắn lảo đảo lùi lại, ôm lấy ngực, nơi miếng ngọc đã mất đi ánh sáng ma mị, trở nên vô hồn. Hắn nhìn Tuấn bằng ánh mắt căm hờn tột độ, rồi không nói một lời, quay người bỏ chạy, biến mất vào màn đêm như một con thú bị trọng thương.
Tuấn ho sặc sụa, nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo, giữa những mảnh gương vỡ. Anh bị thương, kiệt sức, nhưng trong tay anh vẫn ôm chặt bức tranh. Anh đã thắng. Ít nhất là trong trận chiến này.”
“Cơn đau từ những vết bầm dập và mảnh kính găm vào da thịt cố gắng kéo Tuấn chìm vào mê man, nhưng hình ảnh cô con gái nhỏ và lời cầu cứu của Linh là một liều thuốc kích thích còn mạnh hơn cả adrenaline. Anh nghiến răng, chống tay gượng dậy giữa đống đổ nát. Bức tranh. Nó vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay anh.
Không một giây lãng phí, Tuấn ôm chặt bức tranh, lảo đảo chạy ra khỏi quán cà phê. Chiếc xe máy cũ vẫn còn đó, như một món quà từ định mệnh. Anh nhảy lên xe, tiếng động cơ gầm lên một cách khó nhọc rồi cũng nổ máy. Tuấn vặn ga hết cỡ, lao đi như một kẻ điên trên con đường vắng hoe lúc rạng sáng, hướng về phía căn biệt thự ven thành phố. Gió lạnh quất vào mặt rát buốt, nhưng nó không thể dập tắt được ngọn lửa hy vọng và sự cấp bách đang cháy trong lòng anh.
Bên trong căn biệt thự, không khí còn ngột ngạt và điên cuồng hơn cả cuộc rượt đuổi lúc nãy. Ông Hùng, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt dữ tợn, đang gào thét trong cơn thịnh nộ. Gã lật tung chiếc bàn gỗ nặng trịch, những bình hoa cổ, ly tách đắt tiền lần lượt vỡ tan tành dưới chân gã.
“Thằng pháp sư vô dụng! Một con chuột nhắt cũng không bắt được! Vô dụng!” Gã gầm lên, tiếng vang vọng khắp phòng khách trống trải.
Ngồi co ro trên chiếc ghế sofa duy nhất còn nguyên vẹn, Linh run rẩy. Cô không còn là cô gái trẻ trung, căng tràn sức sống của vài tiếng trước. Khi những tia sáng ban mai đầu tiên, yếu ớt nhưng đầy uy lực, xuyên qua khung cửa sổ, làn da của cô bắt đầu mất đi vẻ mịn màng. Những vết chân chim mờ nhạt bắt đầu hiện rõ quanh đuôi mắt, khoé miệng. Mái tóc đen óng mượt dường như cũng xơ xác đi vài phần. Sức mạnh của cô đang bị rút cạn theo từng giây khi bóng đêm lùi bước.
Cơn đau buốt như hàng ngàn mũi kim châm bắt đầu hành hạ cơ thể cô. Linh ôm lấy cánh tay mình, cảm nhận làn da đang dần lão hoá, nhăn nheo trở lại. Cô cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng. Tiếng đập phá của ông Hùng, tiếng gã chửi rủa, tất cả đều trở nên mờ nhạt. Trong tai cô lúc này chỉ còn là tiếng trái tim mình đang đập yếu dần.
Cô hướng ánh mắt tuyệt vọng ra phía cửa chính. Anh Tuấn, anh ấy phải về kịp. Anh ấy là hy vọng cuối cùng.
“Nhanh lên anh Tuấn…” Cô thều thào, giọng nói đã bắt đầu khàn đi, mang âm hưởng của một người già. “Em… em không chịu nổi nữa rồi.””
“Ngay khi tiếng thều thào tuyệt vọng của Linh vừa dứt, một âm thanh chói gắt từ bên ngoài đã xé toạc không khí tĩnh lặng của buổi sớm. Tiếng động cơ xe máy gầm lên rồi im bặt, theo sau là một tiếng RẦM long trời lở đất. Cánh cửa chính bằng gỗ lim nặng trịch bị đạp tung ra, văng vào tường.
Tuấn lảo đảo bước vào, người bê bết máu và bụi đất. Gương mặt anh hằn lên vẻ quyết tâm điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu sục sôi căm hận và hy vọng. Trên tay anh, bức chân dung vẫn được ôm chặt như một báu vật sinh mệnh.
Ông Hùng, đang trong cơn thịnh nộ, giật mình quay phắt lại. Vẻ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành sự tức giận tột độ khi gã nhận ra kẻ phá đám.
“Thằng khốn! Mày còn dám vác mặt về đây?” Gã gầm lên, lao về phía Tuấn như một con thú bị thương.
Nhưng Tuấn không còn là gã đàn ông sợ sệt của đêm qua. Anh né cú vồ của gã, lách người qua một bên, mục tiêu của anh không phải là trận chiến vô nghĩa này. Bằng một tốc độ không ai ngờ tới, anh lao đến chiếc bàn duy nhất còn nguyên vẹn giữa phòng khách, đặt mạnh bức chân dung xuống. Ngay lập tức, anh rút từ trong túi áo khoác ra chiếc hộp nhạc cũ kỹ, đặt nó ngay ngắn bên cạnh bức tranh. Hai vật thể ma quái nằm cạnh nhau, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
“Mày định làm cái quái gì vậy?” Ông Hùng gào lên, điên cuồng lao tới.
Thời gian như ngưng đọng. Tuấn không chút do dự. Anh nhớ lại dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký. Anh nhìn vào bàn tay vẫn còn găm đầy mảnh kính của mình, nghiến răng ấn mạnh một mảnh vỡ vào sâu hơn. Máu tươi ứa ra, nhỏ một giọt đỏ thẫm xuống ngay giữa gương mặt của người phụ nữ trong tranh.
Khoảnh khắc giọt máu chạm vào mặt sơn dầu, một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra.
Bức tranh và chiếc hộp nhạc đồng loạt phát sáng. Không phải ánh sáng ấm áp, mà là một luồng bạch quang chói lòa, lạnh lẽo đến rợn người, nuốt chửng cả căn phòng. Luồng sáng mạnh đến mức Tuấn phải giơ tay che mắt, còn Ông Hùng thì bị hất văng ra sau, ngã sõng soài trên sàn.
“Á… ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!”
Tiếng la hét của gã không còn là sự tức giận, mà là nỗi kinh hoàng tột cùng. Dưới luồng sáng ma quái, cơ thể cường tráng của gã bắt đầu biến đổi với tốc độ không thể tin nổi. Làn da săn chắc nhanh chóng chảy xệ, những nếp nhăn sâu hoắm như những đường cày xới nát gương mặt gã. Mái tóc đen dày bạc trắng rồi rụng lả tả xuống sàn. Lưng gã còng xuống, đôi tay vạm vỡ teo tóp lại chỉ còn da bọc xương. Trong vài giây ngắn ngủi, gã đàn ông trung niên hung hãn đã biến thành một lão già gần đất xa trời, nằm co quắp trên sàn, run rẩy và khóc lóc thảm thiết.
Ngược lại hoàn toàn với gã, Linh, người đang ngồi thoi thóp trên ghế, lại trải qua một phép màu. Luồng sáng trắng như một dòng suối thanh xuân gột rửa đi sự lão hóa trên cơ thể cô. Những vết chân chim mờ đi rồi biến mất, làn da tái nhợt trở nên hồng hào, căng mịn. Mái tóc xơ xác lại óng ả, đen mượt. Cô từ từ đứng dậy, cảm nhận sức sống cuồn cuộn chảy lại trong huyết quản. Cơn đau đớn biến mất, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái và quyền lực.
Linh nhìn xuống đôi bàn tay trẻ trung của mình, rồi liếc mắt về phía đống thân tàn ma dại đang rên rỉ trên sàn nhà là ông Hùng. Một nụ cười lạnh lẽo, mãn nguyện nở trên đôi môi đỏ mọng của cô. Lời nguyền không hề được phá giải. Nó chỉ đơn giản là đã tìm thấy một vật chủ mới.”
“Tuấn chết sững, toàn thân lạnh toát. Luồng sáng trắng tan đi, trả lại cho căn phòng khách vẻ hoang tàn vốn có. Anh nhìn Linh, rồi lại nhìn đống da thịt nhăn nheo đang run rẩy trên sàn nhà. Lời nguyền không được phá giải. Nó chỉ đổi chủ. Linh không được cứu rỗi, cô ta chỉ vừa hoàn thành một cuộc chuyển giao quyền lực.
Linh bước những bước nhẹ nhàng, đầy uyển chuyển về phía anh. Đôi giày cao gót của cô gõ xuống sàn nhà cẩm thạch vỡ nát tạo thành những âm thanh lộc cộc đầy ma mị. Cô dừng lại trước mặt Tuấn, đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn anh không một chút biểu cảm.
“”Anh đã làm tốt lắm,”” giọng nói của cô trong trẻo như pha lê, nhưng lại lạnh lẽo như băng giá. “”Tốt hơn tôi tưởng tượng.””
Tuấn lùi lại một bước, bàn tay vẫn ôm chặt bức tranh. Anh không biết nên nói gì. Mọi thứ đã vượt quá sự hiểu biết của anh.
Linh khẽ nhếch môi, một nụ cười vừa như chế giễu, vừa như ban ơn. “”Gã đã hứa trả cho anh bao nhiêu? Một trăm triệu? Hai trăm?””
Cô không đợi Tuấn trả lời, xoay người bước đến một chiếc tủ bằng gỗ gụ bị xô lệch. Cô kéo ngăn kéo, lấy ra một tập chi phiếu và một cây bút máy mạ vàng. Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy vang lên sắc lẻm trong không gian tĩnh lặng, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng rên rỉ yếu ớt của lão già Hùng.
Xong xuôi, cô xé tấm chi phiếu, quay lại và đưa nó cho Tuấn. “”Cầm lấy. Năm tỷ. Đủ để anh và con gái sống một cuộc đời mới. Một sự đền đáp xứng đáng cho việc giúp tôi lấy lại những gì thuộc về mình.””
Tuấn ngây người nhìn con số trên tấm chi phiếu. Anh không dám tin vào mắt mình.
“”Hãy đi đi,”” Linh nói, giọng cô không một chút cảm xúc. “”Coi như chúng ta chưa từng gặp mặt. Hãy quên nơi này, quên tôi, và quên tất cả những gì anh đã thấy đêm nay. Đây là cơ hội duy nhất của anh để thoát ra.””
Tuấn nhìn xuống lão già Hùng đang co quắp dưới chân Linh. Gã ngước lên nhìn anh, đôi mắt già nua, đục ngầu và trống rỗng. Gã đã mất trí, hoàn toàn không còn nhận ra bất cứ điều gì nữa. Linh khẽ dùng mũi giày đẩy gã qua một bên như một thứ rác rưởi.
Không một lời từ biệt, Tuấn nắm chặt tấm chi phiếu, quay lưng và bước nhanh ra khỏi cánh cửa đã bị đạp tung. Anh không dám ngoảnh lại. Anh phải rời khỏi đây, rời khỏi cơn ác mộng vừa ban cho anh một phép màu.
Vài tuần sau.
Trong một căn hộ chung cư cao cấp sáng sủa, ngập tràn ánh nắng, tiếng cười trong trẻo của một cô bé năm tuổi vang lên. Con gái Tuấn đang vui vẻ chơi đùa với cả một núi đồ chơi mới. Tuấn ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn con, một nụ cười mệt mỏi nhưng bình yên nở trên môi. Vết thương trên tay anh đã thành sẹo, nhưng vết sẹo trong tâm hồn thì có lẽ sẽ không bao giờ lành lại. Số tiền năm tỷ đã được chuyển vào tài khoản của anh ngay sáng hôm sau. Nó là thật. Cuộc sống mới này là thật.
Đêm xuống, sau khi con gái đã say ngủ, Tuấn thường ra ban công, tay cầm một ly trà nóng, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Anh không tìm kiếm những tòa nhà chọc trời hay những dòng xe hối hả. Ánh mắt anh luôn vô thức hướng về một phía xa xăm, nơi ngọn đồi mờ ảo chìm trong bóng tối. Nơi đó, căn biệt thự vẫn đứng đó, im lìm như một con quái vật đang say ngủ. Anh biết, lời nguyền vẫn còn đó. Linh, hay bà Mười, giờ đây đã là chủ nhân mới của nó, tiếp tục vòng lặp vĩnh cửu của tuổi xuân và quyền lực. Những đêm kinh hoàng ấy đã vĩnh viễn lấy đi của anh sự ngây thơ, sự bình thản khi đối diện với bóng tối. Nhưng nó cũng đã cho anh và con gái một con đường, một tương lai mà trước đây anh không bao giờ dám mơ tới. Anh đã đi qua địa ngục và trở về, không phải với bàn tay trắng, mà với một món quà bị nguyền rủa. Anh không phá vỡ được lời nguyền, anh chỉ đơn giản là đã chạy thoát khỏi nó. Đôi khi, anh tự hỏi, cái giá của sự bình yên này có phải là quá đắt hay không. Nhưng rồi khi nghe tiếng thở đều đều của con gái từ trong phòng, anh biết mình sẽ không bao giờ hối hận. Anh quay lưng lại với bóng tối phía xa, bước vào trong căn nhà ngập tràn ánh sáng ấm áp. Bình yên đã trở lại, dù nó được mua bằng những mảnh ký ức kinh hoàng nhất.”

