“Đi làm cứ nửa tháng lại nhảy việc một lần , tôi quyết c-u:;a luôn giám đốc hơn tận 20 tu:;ổi để đổi đời, nào ng:ờ đêm tân h:ôn vừa tắt điện thì sững người, tưởng đâu vớ được vàng mười…
Tôi tên Linh, quê nghèo, ba mẹ làm nông. Lên thành phố với đúng 4 triệu trong túi, tôi từng làm phục vụ quán nhậu, bán hàng livestream, rồi nhân viên hành chính lương bèo.
Tôi hiểu rõ một điều:
“Phụ nữ đẹp thì có quyền chọn. Nhưng phụ nữ đẹp và khôn — mới có cơ hội sống sun;/g s- ướ/ng cả đời.”
Thế là tôi nhắm tới một mục tiêu cụ thể:
Giám đốc công ty xây dựng – ông Thành, 55 tu-ổi, vợ m;/ất 5 năm, có 2 đứa con lớn, đang tìm người chăm sóc tuổi già.
Tôi xin vào làm lễ tân.
Sau 3 tháng, tôi từ lễ tân thành… bà chủ tập đoàn
Tôi biết ông Thành thích kiểu phụ nữ hiền lành, lễ phép, lại biết nấu ăn. tôi giả vờ quê mùa và biết điều.
Chỉ 3 tháng, ông ấy bỏ hết thư ký trẻ trung, chỉ tin tôi.
Rồi một hôm ông gọi tôi vào phòng, nói:
“Anh biết em không giống mấy đứa chỉ muốn tiền. Nếu em chịu làm vợ anh, anh sẽ cho em mọi thứ em chưa từng dám mơ.”
Tôi gật.
Đám cưới được tổ chức 2 tuần sau, tôi mặc váy cưới 400 triệu, lên xe hoa Mercedes, chính thức “đổi đời”.
Tôi mặc bộ váy n;g/ủ hàng hiệu, gương mặt được trang điểm kỹ càng, từng bước tiến đến công tắc.
Ông Thành – chồng tôi – đã vào phòng, vừa uống thuốc cao huyết áp, ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Tôi quay lưng lại, tay đặt lên công tắc.
“Ngủ thôi anh. Tắt điện nhé.” – tôi nói, cố dịu dàng.
Tách.
Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng mờ hắt từ hành lang qua khe cửa.
Tôi vừa bước đến mép giường thì “RẦM!” – cánh cửa phòng đột ngột bị đ-ạp tung!
Tôi giật nảy người, cứ tưởng đâu vớ được vàng mười nhưng không ngờ… 👇👇”
“Ánh sáng chói lòa từ hành lang hắt vào, cắt ngang màn đêm tĩnh lặng. Hai bóng người cao lớn đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa. Một nam, một nữ, trạc ba mươi tuổi, quần áo hàng hiệu sang trọng tương phản hoàn toàn với gương mặt đằng đằng sát khí.
Người phụ nữ,
với đôi mắt sắc như dao, rít lên một câu xé nát không gian, nhắm thẳng vào Linh:
“”Mày là con hồ ly tinh nào dám lừa bố tao?””
Từng chữ như một gáo nước đá dội thẳng vào đỉnh đầu Linh. Nụ cười mãn nguyện còn chưa kịp tắt trên môi đã đông cứng lại. Cả người cô chết sững, tay chân bủn rủn. Cảm giác bị bắt quả tang tại trận khiến lồng ngực cô thắt lại, không thở nổi. Kế hoạch hoàn hảo, cuộc đời nhung lụa vừa hé mở bỗng chốc như một lâu đài cát trước cơn sóng dữ.
Trên giường, ông Thành giật mình tỉnh khỏi cơn mơ màng vì thuốc. Ông lảo đảo chống tay ngồi dậy, mắt nheo lại nhìn về phía cửa. Khi nhận ra hai gương mặt quen thuộc, ông hoảng hốt, giọng lắp bắp.
“”Sao… sao hai con lại đến đây?””
Nhưng dường như lời ông nói chỉ là gió thoảng. Người phụ nữ không thèm liếc nhìn bố mình một cái, ánh mắt căm hận vẫn găm chặt vào Linh, người đang đứng trân trối trong bộ váy ngủ mỏng manh, run rẩy như một con mồi bị dồn vào chân tường. Người đàn ông đứng sau chỉ khoanh tay, im lặng nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh ta còn đáng sợ hơn cả ngàn lời chửi rủa.
Cô ta nhếch mép cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn, rồi chậm rãi bước vào phòng. Tiếng giày cao gót nện xuống sàn gỗ cộc cộc, mỗi bước như một nhát búa đóng thẳng vào tim Linh.”
“Người phụ nữ tên Thy dừng lại ngay trước mặt Linh. Khoảng cách chỉ còn gang tấc, đủ để Linh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo phả ra từ cơn thịnh nộ của cô ta. Ông Thành trên giường cố gượng dậy, giọng yếu ớt.
“”Thy… con… đừng làm bậy.””
Thy phớt lờ hoàn toàn lời của bố. Cô ta nhếch mép, nhìn Linh từ đầu đến chân với ánh mắt miệt thị, như đang soi một món đồ bẩn thỉu.
“”Chát!””
Một tiếng vang khô khốc, điếng người. Cả khuôn mặt Linh lệch sang một bên. Năm ngón tay của Thy in hằn trên gò má cô, bỏng rát. Cú tát mạnh đến nỗi Linh lảo đảo, đầu óc ong ong, mọi âm thanh như lùi lại phía xa.
Thy rít lên, giọng đầy căm ghét.
“”Đồ đào mỏ! Mày nghĩ mày có thể bước chân vào cái nhà này dễ dàng thế à?””
Nước mắt uất nghẹn dâng lên nhưng Linh cắn chặt môi, cố nuốt ngược vào trong. Nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với sự nhục nhã đang bóp nghẹt trái tim cô. Thy lùi lại một bước, giật lấy tập tài liệu từ tay người anh trai đang đứng im lặng nãy giờ. Cô ta không thèm nói thêm lời nào, dùng hết sức ném cả tập ảnh xuống giường, ngay bên cạnh ông Thành.
Những tấm ảnh màu bóng loáng bung ra, vương vãi khắp tấm ga giường trắng muốt. Trong ảnh, là một Linh hoàn toàn khác. Một Linh với mái tóc nhuộm màu rực rỡ, trang điểm đậm, mặc những bộ váy ngắn cũn cỡn, hở hang. Cô đang cười nói, cụng ly, nhảy nhót điên cuồng giữa ánh đèn màu nhấp nháy của quán bar, ôm vai bá cổ những gã đàn ông xa lạ. Đó chính là quá khứ mà cô đã cố chôn vùi bằng mọi giá.
Linh chết lặng. Hơi thở cô như ngừng lại. Đôi mắt dán chặt vào những tấm hình, ký ức mà cô chỉ muốn quên đi giờ đây đang phơi bày trần trụi trước mặt tất cả mọi người. Cảm giác nhục nhã, ê chề dâng lên như một cơn lũ, nhấn chìm cô. Cái tát bỏng rát trên má giờ đây chẳng còn là gì so với nỗi đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào tâm can. Mọi thứ đã sụp đổ. Thật sự sụp đổ rồi.”
“Ông Thành nhìn những tấm ảnh, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt vì mệt mỏi nay càng thêm tái mét. Hơi thở của ông trở nên dồn dập, một tay ôm lấy ngực, cố gắng nói thành lời.
“”Mấy cái này… là sao…””
Thy vẫn chưa hả giận, định lao tới Linh một lần nữa, nhưng một cánh tay rắn chắc đã giữ cô lại. Người anh trai, Khang, người đã im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng anh ta không hề có chút cảm xúc, lạnh lẽo như băng.
“”Đủ rồi, Thy. Ồn ào chỉ làm bẩn nhà.””
Khang nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy em gái ra sau lưng. Anh ta tiến một bước về phía Linh, người vẫn đang đứng như trời trồng giữa phòng. Ánh mắt Khang không có sự giận dữ điên cuồng như Thy, mà là một sự khinh bỉ sâu sắc, cái nhìn của kẻ bề trên đang xem xét một sinh vật hèn mọn. Anh ta không nhìn vào vết tát trên má Linh, mà nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn của cô.
Từng lời nói của Khang thốt ra, chậm rãi, rõ ràng, như từng nhát dao găm vào hy vọng cuối cùng của Linh.
“”Tôi không có thời gian để đôi co với loại người như cô. Nên tôi cho cô hai lựa chọn.””
Anh ta dừng lại một giây, như để cho sự căng thẳng dâng lên đến cực điểm. Căn phòng tân hôn lộng lẫy bỗng trở nên ngột ngạt như một nấm mồ.
“”Một,”” Khang giơ một ngón tay lên, “”cô tự cút khỏi đây ngay lập tức với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi. Coi như cuộc hôn nhân này chưa từng tồn tại.””
Anh ta hạ giọng, một cái nhếch mép tàn nhẫn xuất hiện.
“”Hai, nếu cô còn ngoan cố…”” Anh ta liếc qua những tấm ảnh trên giường. “”…thì ngày mai, toàn bộ quá khứ huy hoàng này của cô sẽ lên trang nhất của tất cả các mặt báo lớn nhất. Từ một cô gái quán bar trở thành phu nhân giám đốc. Một câu chuyện giật gân đấy chứ?””
Câu nói cuối cùng như một bản án tử hình. Linh run lên bần bật. Nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm lấy cô. Không phải là sự nhục nhã, mà là sự tuyệt vọng. Cô biết Khang không nói đùa. Với quyền lực của gia đình này, việc hủy hoại danh dự của cô chỉ là một cái búng tay.
Trong cơn hoảng loạn, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Linh quay phắt sang phía ông Thành, đôi mắt ngấn lệ đầy cầu khẩn. Ông là cứu cánh duy nhất của cô lúc này.
“”Chú Thành… chú…””
Nhưng khi nhìn thấy ông, trái tim Linh chìm xuống đáy vực. Ông Thành đang thở một cách khó nhọc, khuôn mặt đỏ bừng rồi lại tái đi. Cơn cao huyết áp bất ngờ ập đến. Ông chỉ có thể giơ một tay về phía Khang, lắp bắp không thành tiếng.
“”Khang… con… dừng lại…””
Lời nói của ông yếu ớt, lạc lõng giữa không khí áp bức mà Khang tạo ra. Ánh mắt cầu cứu của Linh va phải sự bất lực của ông Thành, và cô hiểu ra rằng, mọi chuyện đã thật sự kết thúc.”
“Khang dường như không hề nghe thấy lời van xin yếu ớt của cha mình. Anh ta vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lẽo, tàn nhẫn, ghim chặt vào Linh, như một con thú săn mồi đang thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi. “”Thời gian của cô không còn nhiều đâu,”” anh ta nói, giọng đều đều.
Một nỗ lực phi thường cuối cùng, ông Thành hít một hơi thật sâu, dồn hết tàn lực để gằn lên. Giọng ông run rẩy, lạc đi nhưng đủ rõ để mọi người nghe thấy.
“”Các con thôi đi! Đây là… vợ của ba!””
Câu nói đó như một ngọn đuốc châm vào thùng thuốc súng. Thy, vốn đang bị Khang kìm lại, không thể nhịn được nữa. Cô ta bật ra một tiếng cười khẩy, chua chát và độc địa.
“”Vợ?””
Thy tiến lên một bước, ánh mắt đầy căm ghét xoáy vào Linh, rồi lại liếc sang người cha đang yếu ớt của mình.
“”Hay là con điếm ông rước về để nó moi tiền của gia đình này? Loại đàn bà không có liêm sỉ!””
“”Thy!”” Khang gắt lên, nhưng đã quá muộn.
Từ “”con điếm”” như một nhát búa cuối cùng giáng thẳng vào lồng ngực đang căng như dây đàn của ông Thành. Mặt ông đỏ bừng lên một cách bất thường rồi nhanh chóng chuyển sang tái xám. Ông lảo đảo, một tay ôm chặt lấy ngực trái, tay còn lại vịn vào thành giường trong vô vọng.
“”Hự…””
Một tiếng kêu đau đớn, nghẹn lại trong cổ họng. Hơi thở của ông trở nên gấp gáp, khò khè. Cơn cao huyết áp ập đến dữ dội hơn bao giờ hết. Ông ngã khuỵu xuống tấm thảm lông cừu đắt tiền, đôi mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà, toàn thân bắt đầu co giật nhẹ.
Cảnh tượng đột ngột khiến Thy sững người, sự hả hê trên mặt cô ta đông cứng lại, thay bằng một nỗi sợ hãi hoảng loạn.
“”Ba! Ba ơi!””
Linh đứng chết trân. Mọi suy nghĩ, mọi kế hoạch, mọi thủ đoạn trong đầu cô tan biến hết. Trước mắt cô không còn là người chồng giàu có, là tấm vé đổi đời, mà là một người đàn ông đang chết dần. Và nguyên nhân, lại chính là vì cô. Sự tuyệt vọng lạnh ngắt bao trùm lấy Linh, còn đáng sợ hơn cả lời đe dọa của Khang. Mọi thứ đã sụp đổ theo cách cô không bao giờ có thể lường tới.”
“Sự hoảng loạn của Thy vỡ tung thành tiếng hét thất thanh.
“”Ba! Ba ơi! Anh Khang, gọi… gọi cấp cứu đi!””
Trong một khoảnh khắc, tâm trí Linh trống rỗng, trắng xóa như một tờ giấy bị vò nát. Mọi thứ đã hết. Tấm vé đổi đời, chiếc váy cưới 400 triệu, cuộc sống thượng lưu… tất cả đang tan thành tro bụi cùng với nhịp thở yếu dần của người đàn ông trên sàn. Nhưng rồi, giữa sự tuyệt vọng lạnh ngắt đó, bản năng sinh tồn trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
*Không. Không thể kết thúc như thế này được. Vở kịch này vẫn chưa thể hạ màn. Mình phải diễn, phải diễn cho tròn vai!*
Gạt phăng đi nỗi sợ hãi, Linh lắc mạnh đầu. Đôi mắt cô, vốn đang đờ đẫn, bỗng ngấn lệ. Cô không đứng dậy, mà lết người trên tấm thảm, một cách thảm hại và đáng thương, về phía ông Thành.
Vừa đến bên cạnh, Linh lập tức quỳ sụp xuống, hai tay ôm chầm lấy chân ông Thành đang co giật nhẹ. Nước mắt bỗng nhiên tuôn ra như suối, chảy dài trên gương mặt trang điểm kỹ càng đã bắt đầu lem luốc. Giọng cô nức nở, vỡ vụn trong tiếng khóc.
“”Anh ơi… Anh ơi, cứu em… Em thật lòng yêu anh mà…””
Cô ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn vào khoảng không vô định, như thể đang cố gắng tìm kiếm một chút ý thức còn sót lại trong đôi mắt trợn trừng của ông.
“”Đừng bỏ em một mình… Em không có lỗi… Em thật lòng mà anh Thành… Anh phải tin em…””
Màn kịch bi lụy và đột ngột khiến Thy sững người trong giây lát. Nhưng Khang thì không. Anh ta nhìn cảnh tượng đó với một nụ cười khẩy lạnh lẽo và tàn nhẫn. Vở kịch này, với anh, chỉ là một trò hề lố bịch.
“”Cô diễn hay thật đấy,”” Khang buông một câu, giọng đều đều nhưng đầy sức nặng.
Linh giật mình, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng. Cô ngẩng lên nhìn Khang, đôi mắt đỏ hoe mở to, ra vẻ oan ức.
Khang tiến lại gần, cúi người xuống, ánh mắt anh ta ghim thẳng vào Linh, sắc như dao.
“”Cha tôi đang thế này mà cô còn tâm trí diễn kịch sao? Cô nghĩ chúng tôi là lũ ngu à?””
Thy lúc này cũng đã bừng tỉnh, sự căm ghét tột độ lấn át cả nỗi sợ hãi.
“”Đồ đàn bà ghê tởm! Cút ra khỏi ba tao!””
Linh co rúm người lại, vẫn bám chặt lấy chân ông Thành như phao cứu sinh cuối cùng. Nhưng Khang không cho cô ta cơ hội đó. Anh ta vươn tay, túm lấy cánh tay Linh một cách thô bạo, lôi mạnh cô ra khỏi người cha mình.
“”Tôi nói, cút ra. Đừng làm bẩn cha tôi.”””
“Cú lôi đột ngột và thô bạo khiến Linh mất thăng bằng, ngã sõng soài trên tấm thảm lông cừu đắt tiền. Chiếc váy cưới 400 triệu giờ đây trông thật lố bịch, nhàu nhĩ. Cơn đau ở bả vai không là gì so với nỗi nhục nhã đang dâng lên trong lồng ngực. Cô ngước đôi mắt căm phẫn lên, gằn giọng.
“”Anh làm gì vậy? Tôi là vợ của ba anh! Anh không có quyền đối xử với tôi như thế!””
Thy cười khẩy một tiếng, giọng miệt thị đến tột cùng.
“”Vợ? Mày xứng sao? Một con đào mỏ không hơn không kém.””
“”Im đi!”” Linh hét lên, cố gắng gượng dậy, nhưng đôi chân mềm nhũn ra, không còn chút sức lực.
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cứu thương réo rắt từ xa vọng lại, mỗi lúc một gần. Khang không thèm đôi co thêm với Linh. Anh ta bình thản quay lưng, bước về phía chiếc cặp da cá sấu để ở góc phòng. Vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ của anh ta giữa khung cảnh hỗn loạn khiến Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Khang không nói nhiều, rút từ trong cặp ra một tờ giấy được gấp gọn gàng, rồi quay lại. Anh ta không đưa cho Linh, mà ném thẳng nó lên chiếc giường tân hôn vẫn còn vương mùi hoa hồng. Tờ giấy trắng lướt đi trong không khí rồi nhẹ nhàng đáp xuống tấm ga trải giường bằng lụa đỏ thẫm.
“”Đọc đi.”” Giọng Khang lạnh như băng. “”Đây là bản di chúc ba mới ký tuần trước.””
Linh sững người, trái tim cô như ngừng đập một nhịp. Di chúc? Tại sao lại có di chúc mới?
Khang nhìn cô, một nụ cười nửa miệng đầy tàn nhẫn hiện ra.
“”Toàn bộ tài sản, công ty, nhà cửa, tất cả sẽ thuộc về chúng tôi, những đứa con của ông. Còn cô,”” anh ta dừng lại một giây, nhấn mạnh từng từ, “”sẽ không có một xu.””
Một xu cũng không.
Câu nói đó như một nhát búa tạ giáng thẳng vào đầu Linh. Cô lảo đảo bò về phía chiếc giường, hai tay run rẩy vươn ra chộp lấy tờ giấy. Đôi mắt cô dán vào những dòng chữ được đánh máy cẩn thận. Tên cô không hề xuất hiện. Người thừa kế duy nhất là hai người con, Khang và Thy. Và ở cuối trang, chữ ký của ông Thành, quen thuộc đến đau đớn, cùng với dấu lăn tay đỏ chói. Ngày ký: chỉ một tuần trước đám cưới.
Linh sững sờ, cảm giác như trời đất sụp đổ. Tờ giấy trong tay cô bỗng trở nên nặng trĩu, thiêu đốt lòng bàn tay. Mọi tính toán, mọi nỗ lực, ba tháng ròng rã, sự tủi nhục cô đã nuốt vào trong… tất cả đều là công dã tràng. Cô đã bị lừa. Bị lừa một cách ngoạn mục.
Tiếng nhân viên y tế và tiếng bánh xe cáng cứu thương lăn vội vã vào phòng. Họ nhanh chóng sơ cứu và đưa ông Thành đi. Thy vội vã chạy theo. Chỉ còn lại Khang đứng đó, khoanh tay nhìn Linh đang chết lặng trên sàn.
“”Vở kịch kết thúc rồi, cô gái ạ,”” anh ta buông lời cuối cùng, trước khi quay gót bước ra khỏi căn phòng, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.
Căn phòng tân hôn lộng lẫy giờ chỉ còn lại một mình Linh, cùng với bản di chúc cay đắng và một thực tại phũ phàng. Cô đã thua. Thua một cách thảm hại.”
“Cánh cửa sập lại, tiếng “rầm” khô khốc vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Căn phòng tân hôn lộng lẫy giờ đây như một cái lồng son khổng lồ, giam giữ Linh cùng nỗi tủi nhục và sự thất bại ê chề. Cô vẫn quỳ sững trên sàn, tờ di chúc trong tay như một cục than hồng, thiêu đốt đến tận tâm can. Không thể nào! Chắc chắn có sự nhầm lẫn!
Linh lồm cồm bò trở lại giường, đôi mắt mờ đi vì nước mắt và sự căm phẫn, cố gắng đọc lại từng dòng chữ một lần nữa, tìm kiếm một kẽ hở, một sự sai sót, hay tên của chính mình. Nhưng không, tất cả đều rõ ràng, rành mạch. Và rồi, ánh mắt cô dừng lại ở một điều khoản mà lúc nãy trong cơn hoảng loạn đã bỏ qua. “Toàn bộ cổ phần công ty, bất động sản, các khoản đầu tư… được chuyển giao toàn quyền cho hai con… Tôi, Nguyễn Đức Thành, chỉ giữ lại quyền sở hữu căn biệt thự này để an dưỡng và một khoản tiền tiết kiệm…”
Một khoản tiền dưỡng già? Chỉ giữ lại căn biệt thự này?
Linh bật cười, một tiếng cười điên dại, méo mó. Cái gã đàn ông mà cô dốc cạn tâm sức để quyến rũ, cái đế chế mà cô mộng tưởng sẽ nắm trong tay, hóa ra chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch. Ông ta đã lừa cô! Một vố lừa đau đớn và nhục nhã.
Ký ức ngọt ngào vài tuần trước đột ngột ùa về như một lưỡi dao. Khi đó, ông Thành đã ôm cô từ phía sau trên ban công chính căn biệt thự này, giọng nói trầm ấm và đầy tin tưởng.
“”Sau này, tất cả những gì của anh cũng là của em, Linh à. Em không cần phải lo nghĩ gì cả, chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc anh thôi.””
Lời nói đó giờ đây vang lên trong đầu Linh như một sự chế nhạo cay độc. Chăm sóc? Chăm sóc một lão già đã trao hết tài sản cho con cái để đổi lấy sự an nhàn tuổi già sao? Để rồi cô sẽ trở thành một bà quản gia không công trong chính căn nhà này?
Cơn đau đớn và tủi hổ nhanh chóng chuyển thành một ngọn lửa căm hận ngùn ngụt. Linh không khóc nữa. Cô lau vội nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu tóe lên những tia nhìn sắc lạnh. Cô đã khởi đầu với 4 triệu đồng trong tay, cô đã nuốt biết bao cay đắng để đến được đây. Cô không thể thua như thế này được. “Phụ nữ đẹp và khôn mới có cơ hội sống sung sướng cả đời.” Triết lý sống của cô gào thét trong đầu.
Linh vò nát tờ di chúc trong tay. Cô nhìn xuống chiếc váy cưới 400 triệu nhàu nhĩ, rồi lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương lớn. Một nụ cười lạnh lẽo, đầy toan tính từ từ nở trên môi cô. Ông Thành đã dạy cho cô một bài học, và giờ, đến lượt cô đáp lễ. Vở kịch có thể đã kết thúc với Khang, nhưng với cô, màn thứ hai chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Linh từ từ đứng thẳng dậy. Cô không còn nhìn vào gương nữa. Ánh mắt cô giờ đây dán chặt vào cánh cửa phòng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Tờ di chúc bị vò nát vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng nó không còn là biểu tượng của thất bại, mà là lời nhắc nhở về sự phản bội.
Tiếng lách cách khô khốc vang lên. Cánh cửa phòng tân hôn mở ra. Ông Thành bước vào. Vẻ mặt của ông ta lạnh lùng và xa cách, không còn chút dịu dàng nào của một người chồng mới cưới. Ông ta nhìn Linh, vẫn đang mặc bộ váy cưới 400 triệu nhàu nhĩ, với một ánh mắt thương hại pha lẫn khinh miệt.
“”Cô đã đọc kỹ rồi chứ? Tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu vấn đề. Đừng làm mọi chuyện khó khăn thêm nữa, Linh à.””
Linh không đáp ngay. Cô chậm rãi quay người lại, đối diện trực tiếp với ông ta. Khoảnh khắc ấy, ông Thành sững người. Gương mặt đang nhìn ông không phải là cô gái quê mùa, rụt rè mà ông biết. Đôi mắt long lanh, ngấn nước đã biến mất, thay vào đó là một cái nhìn sắc như dao, lạnh lẽo và đầy thách thức. Toàn bộ sự quê mùa, hiền lành giả tạo đã được lột bỏ sạch sẽ.
Không còn gì để mất, Linh ngừng khóc. Cô đứng dậy, ánh mắt hiền lành biến mất, thay vào đó là sự sắc lạnh. Giọng nói của cô cất lên, không còn chút nức nở nào, chỉ có sự đanh thép, gằn từng chữ.
“”Được lắm! Các người nghĩ vậy là thắng tôi sao?””
Cô nhếch mép, một nụ cười mỉa mai hiện rõ. “”Ông có thể chuyển hết tài sản cho con ông. Nhưng ông quên một điều rồi, ông Thành à.”” Cô tiến một bước lại gần, ánh mắt xoáy sâu vào ông ta, giọng nói đầy uy hiếp. “”Ít nhất tôi vẫn là vợ hợp pháp của ông ấy! Giấy đăng ký kết hôn còn đây, mực chưa khô!””
Lời tuyên bố như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt ông Thành. Ông ta chết sững, sự tự mãn trên gương mặt lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ hoảng hốt không thể che giấu. Ông đã tính toán mọi đường đi nước bước để bảo toàn tài sản, nhưng lại đánh giá quá thấp người phụ nữ mà ông nghĩ rằng mình đã nắm trong lòng bàn tay. Vở kịch của ông tưởng đã hạ màn, nhưng Linh vừa mới giật tung tấm màn nhung, bắt đầu một màn kịch mới của riêng cô.”
“Vẻ hoảng hốt của ông Thành nhanh chóng chuyển thành sự đau đớn. Ông ta loạng choạng, một tay ôm lấy ngực, khuôn mặt vốn chỉ tái đi vì tức giận giờ đây tím lại. Hơi thở ông trở nên dồn dập, khó nhọc. Cơn cao huyết áp đang hành hạ ông ta.
Linh vẫn đứng đó, lạnh lùng quan sát. Cô không hề có ý định tiến lại. Nụ cười mỉa mai vẫn chưa tắt hẳn trên môi.
“”Sao thế? Giám đốc Thành? Mới thế đã không chịu nổi rồi sao?””
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật tung một lần nữa. Một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng, lao vào. Gương mặt họ lộ rõ vẻ lo lắng tột độ. Đây chính là Khang và Thy, hai người con mà ông Thành hết mực yêu thương.
“”Ba!”” – Thy hét lên, lao đến đỡ lấy người cha đang lảo đảo. Khang thì đứng chắn giữa Linh và cha mình, ánh mắt tóe lửa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“”Cô đã làm gì ba tôi?”” – Khang gầm lên.
Thy hoảng hốt lục trong túi áo của cha, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, vội vàng đổ một viên ra tay rồi đưa lên miệng ông Thành cùng với ly nước trên bàn.
“”Ba, ba uống thuốc đi! Bình tĩnh lại đi ba!””
Ông Thành khó nhọc nuốt viên thuốc. Vài giây sau, hơi thở của ông dần ổn định trở lại. Sự hỗn loạn trong lồng ngực từ từ lắng xuống. Ông đẩy nhẹ tay con gái ra, lảo đảo ngồi xuống mép giường, ánh mắt không còn sự tự mãn hay giận dữ, chỉ còn lại một sự mệt mỏi vô tận.
Không gian chìm vào im lặng. Khang và Thy vẫn nhìn Linh bằng ánh mắt thù địch. Linh khoanh tay trước ngực, chờ đợi. Cô biết, màn kịch vẫn chưa kết thúc.
Sau một hồi lâu, ông Thành thở ra một hơi dài não nề. Ông không nhìn các con, mà hướng ánh mắt về phía Linh, một ánh mắt phức tạp, vừa có sự thất bại, vừa có sự chấp nhận. Giọng ông khàn đi.
“”Ba biết hết.””
Một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại có sức nặng như búa tạ. Cả Linh, Khang và Thy đều sững sờ. Khang định lên tiếng phản đối nhưng ông Thành đã giơ tay ngăn lại. Ông tiếp tục, giọng đầy chua chát.
“”Ba biết con tiếp cận ba vì mục đích gì.””
Lần này, đến lượt Linh là người chết đứng. Vỏ bọc kiên cường, sắc lạnh của cô dường như có một vết nứt. Cô đã tính toán mọi thứ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến kịch bản này.
Ông Thành nhìn thẳng vào cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình, người mà ông vừa gọi là vợ.
“”Nhưng ba quá cô đơn.”” – Giọng ông lạc đi, chứa đầy nỗi cay đắng không thể che giấu. “”Các con thì đã lớn, có cuộc sống riêng. Cả căn biệt thự này chỉ có mình ba. Ba chỉ cần… một người ở bên cạnh những năm cuối đời thôi.””
Lời thú nhận như một tiếng sét đánh ngang tai. Khang và Thy há hốc miệng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Linh, người luôn tự tin rằng mình đang điều khiển cuộc chơi, bỗng thấy kế hoạch của mình trở nên thật lố bịch và nhỏ nhen trước nỗi cô đơn đến cùng cực của người đàn ông này. Mọi sự hả hê, đắc thắng trong cô bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng đến trống rỗng.”
“Không gian đặc quánh lại, đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch của từng người trong phòng. Lời thú nhận của ông Thành không chỉ phá vỡ kế hoạch của Linh, mà còn xé toạc tấm màn che đậy mối quan hệ rạn nứt giữa ông và các con.
Khang là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh ta bước một bước về phía cha mình, giọng không thể tin nổi.
“”Ba… ba đang nói gì vậy? Chắc chắn là con cáo già này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho ba rồi! Ba tỉnh lại đi!””
Ông Thành chỉ lắc đầu, một cái lắc đầu mệt mỏi và chán chường. Ông thậm chí không buồn nhìn Khang, ánh mắt vẫn dán chặt vào Linh, người đang đứng bất động như một bức tượng sáp. Ông hắng giọng, cố gắng gom góp chút sức lực cuối cùng.
Ông Thành nói tiếp, giọng mệt mỏi: “”Linh, nếu con chịu ở lại, chăm sóc ta đến cuối đời, căn biệt thự này sẽ là của con. Còn không, con có thể đi ngay bây giờ.””
Câu nói đó như một quả bom thứ hai phát nổ trong căn phòng.
“”BA ĐIÊN RỒI SAO?”” – Lần này cả Khang và Thy đồng thanh hét lên.
Thy nước mắt lưng tròng, chỉ tay vào Linh. “”Sao ba có thể giao căn nhà này cho cô ta? Đây là nhà của mẹ, là kỷ niệm của cả gia đình mình!””
Khang thì càng giận dữ hơn, anh ta trừng mắt nhìn Linh như muốn xuyên thủng cô.
“”Cô nghe thấy chưa? Biến khỏi đây ngay! Đừng hòng lấy được một cắc nào từ gia đình này!””
“”ĐỦ RỒI!”” – Ông Thành bất ngờ gằn lên, một chút uy quyền của vị giám đốc quay trở lại. “”Đây là quyết định của ba. Hai đứa có bao giờ ở đây với ba không? Hay chỉ có công việc và những cuộc vui của riêng chúng mày?””
Câu hỏi của ông khiến Khang và Thy chết lặng. Họ nhìn nhau, rồi cúi mặt, không thể cãi lại.
Mọi sự chú ý giờ đây đổ dồn về Linh. Cô cảm thấy ánh mắt của cả ba người đang xoáy sâu vào mình. Ván cược đã thay đổi hoàn toàn. Đây không còn là một cuộc chinh phục mà cô là người làm chủ, mà là một thỏa thuận sòng phẳng đến tàn nhẫn. Kế hoạch tinh vi của cô, sự tự tin vào nhan sắc và thủ đoạn của mình, bỗng trở nên thật nực cười.
Linh thầm tính toán. Căn biệt thự. Biểu tượng của sự giàu sang mà cô khao khát cả đời. Nó đang ở ngay trước mắt, chỉ cần một cái gật đầu. Nhưng cái giá phải trả không còn là vài tháng “”diễn kịch””, mà là cả quãng đời còn lại bị trói buộc vào người đàn ông già nua, bệnh tật này. Chăm sóc ông ta đến cuối đời. Từng bữa ăn, từng viên thuốc. Triết lý “”phụ nữ đẹp và khôn mới có cơ hội sống sung sướng cả đời”” của cô đang bị thử thách đến cực hạn.
Đây là sự sung sướng hay là một nhà tù bằng vàng?
Linh từ từ ngẩng đầu lên. Vẻ ngỡ ngàng, trống rỗng ban nãy đã biến mất. Thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng, bình thản đến đáng sợ. Cô nhìn thẳng vào ông Thành, rồi lướt qua Khang và Thy với ánh mắt không một chút cảm xúc. Cuộc chơi đã có luật mới, và cô, một lần nữa, phải là người quyết định.”
“Không khí trong phòng như đông cứng lại. Ánh mắt lạnh lẽo của Linh lướt qua gương mặt giận dữ của Khang, rồi đến vẻ uất ức của Thy, cuối cùng dừng lại trên người ông Thành. Cô không trả lời, sự im lặng của cô chính là vũ khí sắc bén nhất lúc này, nó kéo dài sự căng thẳng đến tột độ, biến tất cả mọi người thành con rối chờ đợi phán quyết từ cô.
Và rồi, cô di chuyển.
Linh từ tốn bước về phía ông Thành, mỗi bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, như thể cô mới là chủ nhân của căn biệt thự này. Cô không nhìn ông, mà nhìn thẳng vào Thy, một cái nhìn xoáy sâu, thách thức.
Chính cái nhìn đó đã làm Thy nổ tung. Cô ta hét lên, giọng chói tai, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“”Không được! Ba điên rồi sao? Giao cả căn nhà cho nó?”” Thy túm lấy cánh tay cha mình, lắc mạnh. “”Đây là nhà của mẹ! Của chúng con! Ba không thể làm thế!””
Khang cũng cau mày, bước lên chắn giữa Linh và cha mình. Anh ta gằn giọng, sự khinh bỉ không thèm che giấu.
“”Ba, ba đang cho nó cơ hội để tiếp tục lừa gạt ba đó. Cô ta sẽ hút cạn từng đồng của ba, rồi đá ba ra đường khi ba không còn giá trị lợi dụng!””
Nhưng ông Thành đã quyết. Ông gạt tay Thy ra, một cách dứt khoát nhưng mệt mỏi. Ánh mắt ông kiên định, không cho phép ai phản đối. Ông nhìn hai đứa con của mình, sự thất vọng hằn sâu trong từng nếp nhăn.
“”Quyết định của ba, không cần hai đứa đồng ý.”” Giọng ông không lớn, nhưng chứa đầy uy lực không thể lay chuyển. “”Căn nhà này là do một tay ba gầy dựng. Khi mẹ chúng mày còn sống, nó là tổ ấm. Nhưng từ khi mẹ mất, nó chỉ là một cái vỏ rỗng. Ba cũng vậy. Ba cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Hai đứa có bao giờ quan tâm không?””
Khang và Thy sững người, không thể cãi lại lời nào.
Linh lúc này đã đứng ngay bên cạnh ông Thành. Cô phớt lờ hoàn toàn hai người con của ông. Thay vì trả lời, cô nhẹ nhàng rót một ly nước ấm, đưa đến trước mặt ông Thành. Một hành động đơn giản, nhưng lại mang ý nghĩa của sự chấp thuận. Cô chấp nhận ván cược. Chấp nhận vai trò của một người chăm sóc.
Cô khẽ nói, giọng nhỏ đủ để chỉ mình ông Thành nghe thấy, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Khang và Thy.
“”Em sẽ ở lại.””
Đó là một lời tuyên bố, một lời khẳng định chủ quyền. Khang và Thy nhìn cảnh tượng đó, chết lặng. Họ đã thua. Thua trước sự cô đơn của chính cha mình và thua trước thủ đoạn tàn nhẫn của người đàn bà mà họ khinh miệt. Trong khoảnh khắc, họ không còn là những đứa con được cưng chiều, mà chỉ là những kẻ ngoài cuộc trong chính ngôi nhà của mình.”
“Lời nói thầm thì của Linh như một liều thuốc an thần cực mạnh, lập tức xoa dịu gương mặt căng thẳng của ông Thành. Ông thở phào nhẹ nhõm, bàn tay run run của ông tìm đến nắm lấy tay cô như thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất. Trong khoảnh khắc đó, Linh biết mình đã thắng.
Nhưng một chiến thắng thầm lặng là chưa đủ. Cô cần một lời tuyên cáo đanh thép, một màn hạ nhục công khai để dập tắt hoàn toàn sự kiêu ngạo của Khang và Thy.
Não Linh tính toán nhanh như một cỗ máy. Căn biệt thự trị giá hàng chục tỷ. Đổi lại là chăm sóc một ông già bệnh tật, cô đơn. Một canh bạc quá hời so với việc ra đi tay trắng, trở lại vạch xuất phát nghèo hèn. Triết lý sống của cô luôn là: Phụ nữ đẹp và khôn mới có cơ hội sống sung sướng cả đời. Đây chính là cơ hội đó.
Cô ngẩng đầu lên, rút tay khỏi tay ông Thành, nhưng là để vòng ra sau lưng, vỗ nhẹ lên vai ông một cách đầy tình cảm. Cô nhìn thẳng vào mắt ông, nhưng âm lượng lại cố tình đủ lớn để hai kẻ đang đứng chết trân kia nghe rõ từng chữ, từng âm tiết.
“”Con đồng ý.””
Một khoảng lặng ngắn. Linh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng đến gai người, rồi nói tiếp câu chốt hạ.
“”Con sẽ ở lại chăm sóc ba.””
Tiếng “”ba”” ngọt xớt, nũng nịu đó như một quả bom nổ tung giữa phòng khách. Nó đánh thẳng vào lòng tự trọng của Khang, xé nát sự uất ức của Thy.
“”Mày… mày dám!”” Thy hét lên, giọng lạc đi vì tức giận. “”Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Ai là ba của mày?””
Khang nghiến răng ken két, đôi mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Linh. Anh ta gằn lên: “”Cô vừa gọi ai là ba? Cô nghĩ cô là ai trong cái nhà này?””
Linh giật mình, vờ tỏ ra sợ hãi. Cô nép vào người ông Thành, giọng run run như sắp khóc, một kỹ năng diễn xuất mà cô đã luyện đến mức hoàn hảo.
“”Ba xem… Anh chị không muốn con ở lại chăm sóc cho ba… Con chỉ muốn có một gia đình, muốn được gọi một tiếng ba thôi mà…””
Đòn tâm lý này quá hiểm. Nó đánh trúng vào nỗi cô đơn và sự khao khát tình thân của ông Thành. Ông quay sang, nhìn hai đứa con của mình bằng ánh mắt thất vọng tột độ.
“”Nó còn biết gọi ta một tiếng ‘ba’. Còn hai đứa? Ngoài tiền bạc và tài sản ra, chúng mày có bao giờ coi ta là ba của chúng mày không?””
Ông chỉ tay ra cửa, giọng nói mệt mỏi nhưng không thể lay chuyển.
“”Đi ra ngoài. Cả hai đứa. Từ giờ, việc chăm sóc ba đã có Linh lo. Hai đứa không cần phải bận tâm nữa.””
Khang và Thy sững sờ, chết lặng trước lời đuổi khách không thương tiếc của chính cha ruột mình. Bị đẩy ra khỏi cuộc chơi, họ chỉ biết đứng nhìn Linh đang nhẹ nhàng xoa dịu lồng ngực cho ông Thành, ánh mắt cô lướt qua họ, chứa đầy sự đắc thắng và khinh bỉ không thèm che giấu. Canh bạc cuối cùng, cô đã cược tất tay, và cô đã thắng.”
“Lời đuổi khách của ông Thành như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Khang và Thy. Sự sững sờ nhanh chóng nhường chỗ cho cơn thịnh nộ không thể kìm nén. Khang siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay. Anh ta trừng mắt nhìn Linh, kẻ đang nép mình sau lưng cha anh ta như một con mèo nhỏ vô hại, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sáng của một con mãnh thú vừa đoạt được con mồi.
“”Được… được lắm…”” Khang gằn từng tiếng qua kẽ răng, giọng nói chứa đầy sự căm ghét. Anh ta biết, lúc này đôi co thêm nữa chỉ khiến cha mình thêm tức giận và con hồ ly kia thêm đắc ý. Anh ta quay sang Thy, người đang run lên vì uất hận, khẽ gật đầu. “”Đi thôi.””
Thy không cam tâm. Cô ta cảm thấy máu trong người như sôi lên, muốn xông vào xé nát nụ cười giả tạo trên gương mặt Linh. Nhưng cái nắm tay siết chặt của Khang đã kéo cô ta về thực tại. Họ đã thua, ít nhất là trong trận chiến này.
Bị Khang kéo đi một cách miễn cưỡng, hai anh em bước ra cửa trong sự im lặng nặng nề. Ông Thành thậm chí không buồn nhìn theo, bàn tay ông vẫn đặt lên tay Linh như một sự khẳng định quyền lực.
Nhưng ngay khi tay Khang vừa đặt lên nắm đấm cửa, Thy đột ngột giằng tay ra. Cô ta quay phắt lại, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây méo mó vì tức giận, ngón tay trỏ run rẩy chỉ thẳng vào mặt Linh.
“”Mày cứ chờ đấy,”” Thy rít lên, giọng a cay nghiệt như một lời nguyền. “”Tao sẽ không để mày yên đâu. Đồ đĩ!””
Linh chỉ khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Ánh mắt cô nói rõ: “”Cứ việc. Tao chờ.””
Khang không để Thy nói thêm lời nào. Anh ta kéo mạnh em gái ra khỏi phòng.
RẦM!
Cánh cửa gỗ nặng trịch đóng sầm lại, tiếng vang của nó dội vào bốn bức tường, cắt đứt mọi sự hỗn loạn. Căn phòng tân hôn lộng lẫy, vốn dĩ phải tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, giờ đây chìm trong một sự im lặng chết chóc, quái gở. Chỉ còn lại Linh, ông Thành và mùi thuốc trợ tim thoang thoảng trong không khí. Cuộc chiến đầu tiên đã kết thúc, nhưng Linh biết, cơn bão thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Tiếng sập cửa vẫn còn vang vọng trong không gian, như một nhát búa cuối cùng đóng nắp cỗ quan tài chôn vùi ảo mộng về một đêm tân hôn hạnh phúc. Không khí trong phòng tân hôn xa hoa bỗng trở nên đặc quánh, ngột ngạt hơn cả mùi thuốc trợ tim còn vương vấn.
Ông Thành không nói một lời. Cơn giận dữ và sự mệt mỏi sau cú sốc huyết áp hiện rõ trên gương mặt già nua, nhăn nheo của ông. Ông nặng nề cởi chiếc áo vest đắt tiền, vứt nó lên ghế một cách hờ hững rồi lẳng lặng tiến về phía giường. Mỗi bước chân của ông dường như kéo lê cả gánh nặng của tuổi tác và sự cô độc.
Linh đứng trơ trọi giữa căn phòng lộng lẫy. Nụ cười thách thức dành cho hai người con của ông Thành lúc nãy đã tắt ngấm trên môi. Giờ đây, cô nhìn tấm lưng còng và mệt mỏi của người đàn ông mà cô gọi là chồng. *Đây sao? Đây là cái giá của chiếc váy 400 triệu và chiếc xe hoa Mercedes ư?* – một suy nghĩ cay đắng lướt qua đầu cô. Triết lý “”phụ nữ đẹp và khôn mới có cơ hội sống sung sướng cả đời”” của cô đang được thực thi, nhưng vị của nó lại chát đắng đến không ngờ.
Ông Thành leo lên chiếc giường tân hôn rộng lớn, tấm nệm lún xuống dưới sức nặng của ông. Ông không thèm liếc nhìn cô lấy một lần, rồi nằm xuống, quay lưng thẳng vào tường. Một bức tường im lặng và lạnh lẽo.
Sự im lặng của ông Thành còn đáng sợ hơn vạn lời mắng nhiếc. Nó là một sự khẳng định rõ ràng, trần trụi về vị trí của cô trong căn nhà này, trong cuộc đời ông. Cô không phải vợ, cô là người chăm sóc được trả lương bằng một đám cưới.
Linh hít một hơi thật sâu, nén lại cảm giác hụt hẫng đang chực trào lên trong lồng ngực. Cô không phải là một cô gái ngây thơ để mà sụp đổ. Cô là một chiến binh, và đây chỉ là một trận chiến khác.
Cô lặng lẽ bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc chăn mỏng khác. Cô không chọn nằm ở mép giường. Điều đó sẽ là một sự hạ mình không cần thiết. Linh tiến đến chiếc sofa dài bọc nhung đặt ở góc phòng, trải chiếc chăn ra, rồi nằm co ro trên đó. Chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại không che nổi sự lạnh lẽo đang xâm chiếm cơ thể cô.
Ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn ngủ hắt lên gương mặt Linh, không rõ cảm xúc. Đêm tân hôn của cô đã chính thức bắt đầu, với vai trò của một người trực đêm không hơn không kém, canh giữ giấc ngủ cho một người đàn ông bệnh tật và cô độc giữa một gia tài kếch xù.”
“Mặt trời còn chưa ló rạng, những tia sáng đầu tiên yếu ớt len qua khe cửa sổ dày cộp, chỉ đủ để vẽ nên những đường nét mờ ảo của đồ đạc đắt tiền trong phòng. Cái lạnh từ chiếc sofa da thấm vào từng thớ thịt, khiến Linh tỉnh giấc. Đêm qua cô gần như không ngủ, mỗi tiếng thở dài hay trở mình của người đàn ông trên giường đều khiến cô cảnh giác.
Cô ngồi bật dậy, không một chút uể oải. Trận chiến đêm qua cô đã thua, nhưng cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu. Linh không cho phép mình có thêm một giây phút yếu đuối nào. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, thay bộ váy ngủ mỏng manh bằng một bộ đồ ở nhà kín đáo nhưng vẫn tôn dáng. Gương mặt trong gương có chút bơ phờ, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh và quyết tâm hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên đi lại trong căn biệt thự rộng lớn vào buổi sáng sớm, Linh có cảm giác như một kẻ đột nhập. Cô men theo hành lang dài, xuống cầu thang gỗ bóng loáng, tìm đến khu bếp. Căn bếp hiện đại, sáng choang với đủ thứ thiết bị nhập khẩu đắt tiền khiến cô hơi choáng ngợp, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Cô đã tìm hiểu rất kỹ về bệnh tình và thói quen của ông Thành. Kế hoạch đã được vạch ra từ trước khi cô đặt chân vào đây.
Linh mở tủ lạnh khổng lồ, bên trong đầy ắp thực phẩm tươi ngon. Cô lấy ra yến mạch, ức gà, vài loại rau củ xanh mướt. Mọi thao tác của cô đều nhanh gọn, chính xác và chuyên nghiệp như một đầu bếp thực thụ. Cô nấu một nồi cháo yến mạch nhỏ, luộc ức gà rồi xé phay, hấp vài loại rau củ. Tất cả đều được nêm nếm cực kỳ nhạt, gần như không có muối, đúng theo thực đơn dành cho người cao huyết áp. *Sự phục tùng và chăm sóc này, chính là gông cùm mềm mại nhất để trói chặt ông ta.* – Linh thầm nghĩ, tay vẫn thoăn thoắt bày biện mọi thứ ra một chiếc khay bạc.
Khi ông Thành bước xuống cầu thang, mùi cháo thơm nhẹ đã lan toả khắp phòng ăn. Ông mặc bộ đồ vest chỉn chu, gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi và lạnh lùng của đêm qua. Ông khựng lại một giây khi thấy Linh đang đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn.
Một bàn ăn thịnh soạn đến bất ngờ. Cháo yến mạch, gà xé, rau củ hấp, một ly nước ép cần tây. Tất cả được bày biện đẹp mắt, nhưng toả ra một sự lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Linh kéo ghế cho ông, một cử chỉ hoàn hảo của người vợ hiền.
“”Bữa sáng chuẩn bị xong rồi ạ. Em nấu theo thực đơn tốt cho sức khoẻ của anh.””
Ông Thành không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi xuống. Linh cũng ngồi vào ghế đối diện. Không gian im lặng đến ngột ngạt. Tiếng muỗng sứ va nhẹ vào thành bát trở thành âm thanh duy nhất, vang lên rõ mồn một trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Ông Thành từ tốn ăn, không khen, không chê. Ánh mắt ông không nhìn Linh, chỉ tập trung vào bát cháo trước mặt, nhưng trong đầu ông thoáng một suy nghĩ: *Thông minh. Cô ta biết chính xác mình cần phải làm gì.*
Linh cũng im lặng ăn phần của mình, lưng thẳng tắp, tư thế tao nhã. Cô không cố bắt chuyện, không cố phá vỡ sự im lặng. Cô hiểu rằng, giờ phút này, sự im lặng chính là một phần của bản hợp đồng.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng. Ông Thành đặt chiếc muỗng xuống, dùng khăn ăn lau miệng.
“”Tôi đi làm.”” – Ông nói, giọng đều đều không cảm xúc, rồi đứng dậy, xách cặp và bước thẳng ra cửa, không một lần ngoái lại.
Tiếng động cơ xe Mercedes nổ máy rồi xa dần. Linh vẫn ngồi yên tại bàn ăn. Trước mặt cô là những món ăn gần như còn nguyên. Cuộc hôn nhân của cô đã chính thức bắt đầu như thế. Không có nụ hôn chào buổi sáng, không có lời cảm ơn. Chỉ có một bàn ăn lạnh lẽo và sự im lặng đáng sợ. Bình minh của bản hợp đồng đã đến, lạnh lẽo và tàn nhẫn như chính nó vậy.”
“Khi cánh cổng sắt nặng nề đóng lại, nuốt chửng tiếng động cơ xe Mercedes, căn biệt thự trở về với sự im lặng mênh mông, vĩ đại của nó. Linh vẫn ngồi bất động tại bàn ăn. Những món ăn được bày biện công phu đã nguội ngắt, giống hệt như bình minh của cuộc hôn nhân này.
Cô không cho phép mình chìm trong cảm giác thất bại quá lâu. Linh đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp một cách máy móc. Từng chiếc đĩa, chiếc bát sứ đắt tiền được cô rửa sạch và cất đi với sự cẩn trọng và chính xác đến lạnh lùng. Cô không phải bà chủ, cũng không phải người giúp việc. Cô là một đối tác đang thực thi hợp đồng.
Xong việc, Linh bắt đầu đi một vòng quanh “”vương quốc”” của mình. Phòng khách rộng thênh thang với bộ sofa da cá sấu, phòng đọc sách với những kệ gỗ cao chạm trần, hồ bơi xanh ngắt phía sau vườn. Mọi thứ đều xa hoa, lộng lẫy và vô hồn. Cô bước đi trên sàn đá cẩm thạch mát lạnh, cảm nhận sự trống rỗng đến rợn người của sự giàu có. *Từ 4 triệu đồng trong túi đến căn biệt thự này… Mọi thứ đều có cái giá của nó.* – một ý nghĩ sắc lẹm thoáng qua đầu cô.
Cô dừng lại trong phòng khách, tay cầm một chiếc khăn mềm, vô thức lau những hạt bụi li ti trên một chiếc bình gốm cổ. Sự tĩnh lặng đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng rung khe khẽ từ chiếc điện thoại trong túi áo. Một âm thanh đời thường nhưng lúc này lại trở nên chói tai một cách bất thường.
Linh cau mày, rút điện thoại ra. Một số máy lạ. Tim cô khẽ giật một nhịp. Cô mở tin nhắn. Dòng chữ đen trên nền trắng hiện ra, như một nhát dao đâm thẳng vào sự tự mãn vừa chớm nở của cô.
“”Cô nghĩ cô thắng rồi sao? Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Gặp tôi ở quán cafe X lúc 3 giờ chiều.””
Chiếc khăn mềm trên tay Linh rơi xuống sàn đá, không một tiếng động. Gương mặt cô trắng bệch, đôi môi mím chặt. Hơi thở như tắc nghẹn lại trong lồng ngực. Cô không cần phải đoán. *Khang.* Cái tên mà cô luôn đề phòng, một trong hai người con trai lớn của ông Thành, người mà cô chưa từng gặp mặt nhưng đã nghe danh một kẻ cứng rắn và khó lường, cuối cùng cũng đã ra mặt.
Cơn hoảng loạn chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi. Nó nhanh chóng bị thay thế bởi một luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng. Đôi mắt Linh nheo lại, sự sợ hãi biến mất, nhường chỗ cho một tia nhìn sắc lẹm, hiếu chiến. Bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Cô đã chuẩn bị cho cuộc chiến giành lấy ông Thành, nhưng cô biết, đó chỉ là màn dạo đầu. Cuộc chiến thực sự bây giờ mới chính thức bắt đầu.
—
Buổi chiều hôm đó, thành phố lên đèn. Linh đứng bên khung cửa sổ khổng lồ trên tầng hai, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả bên dưới như những con đom đóm máy móc. Ánh đèn neon rực rỡ nhưng vô hồn, giống hệt như cuộc sống của cô lúc này. Ký ức ùa về, rõ mồn một như mới hôm qua, về ngày cô bước xuống từ chuyến xe đò cũ kỹ, trong túi chỉ vỏn vẹn bốn triệu đồng và một quyết tâm cháy bỏng phải đổi đời. Căn phòng trọ chật hẹp, những bữa mì tôm vội vã, ánh mắt khinh miệt của người đời… tất cả đã được cô nén lại, biến thành động lực để leo lên.
Và cô đã leo lên đến đỉnh. Chiếc váy cưới bốn trăm triệu vẫn còn treo trong tủ quần áo khổng lồ, một minh chứng cho chiến thắng của cô. Căn biệt thự này, nơi mỗi một món đồ đều có giá trị bằng cả gia tài của người khác, giờ đã là của cô. Triết lý sống của cô – “”Phụ nữ đẹp và khôn mới có cơ hội sống sung sướng cả đời”” – đã đúng, ít nhất là về mặt vật chất. Nhưng “”sung sướng”” có phải là đây không? Là sự cô độc trong một lâu đài lạnh lẽo, là bữa ăn sáng không một lời hỏi han, là một cuộc hôn nhân mà tình yêu là thứ xa xỉ nhất? Cô đã dùng thanh xuân, sự khôn khéo và cả những mưu mô để xây nên vương quốc của riêng mình, nhưng giờ đây cô lại là tù nhân duy nhất trong đó. Nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính lạnh ngắt, Linh không còn thấy cô gái nghèo khó năm xưa. Chỉ còn lại một người phụ nữ với ánh mắt kiên định nhưng trĩu nặng những toan tính. Trò chơi có thể chỉ mới bắt đầu với Khang, nhưng có lẽ, từ rất lâu rồi, cô đã thua trong một cuộc chiến khác – cuộc chiến với chính sự bình yên trong tâm hồn mình.”

