“Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu
Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần nào mẹ vợ cũng mời cậu về ăn cơm.
Ban đầu, Vy thấy vui. Ai lại chẳng muốn mẹ quý chồng mình. Mẹ Vy lại nổi tiếng khó tính, trước kia gặp bạn trai của cô toàn hờ hững, ấy vậy mà với Khánh thì khác: vừa thấy đã gọi “con”, vừa cưới xong đã dặn “thứ Bảy nhớ về ăn với mẹ.”
Bữa cơm nào cũng có món Khánh thích. Canh chua cá lóc d;/ầm tay, gỏi gà xé phay cay nồng. Ăn xong, mẹ vợ gọi Khánh vào phòng riêng. “Có chút chuyện riêng với con rể,” bà bảo.
Chuyện riêng gì thì không ai biết. Khánh không kể, Vy cũng không hỏi. Cô nghĩ chắc là chuyện đầu tư, mẹ cô làm m:ô:/i gi/ớ/::i bất động sản mười mấy năm, mối q:u;an h:///ệ nhiều như rễ tre.
Nhưng rồi tuần nào cũng như tuần nào. Ăn xong, Khánh lại vào phòng với mẹ vợ. Có hôm gần một tiếng mới ra, mặt hơi t;/ái, môi khô. Vy hỏi thì anh chỉ cười nhạt: “Nói chuyện vặt thôi.”
Đến tháng thứ ba, mẹ Vy tuyên bố: “Mẹ có bầu.”…….”
“…Mẹ có bầu.”
Câu nói thốt ra từ miệng mẹ Vy nhẹ bẫng, cứ như bà vừa thông báo hôm nay trời đẹp. Nhưng lại giáng xuống đầu Khánh và Vy như một tiếng sét ngang tai.
Vy đang gắp miếng đậu, đũa chợt trượt khỏi tay rơi xuống bát kêu lách cách. Cô há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn mẹ. Khánh đang uống nước, nghe mẹ vợ nói xong thì sặc sụa, ho khan. Cậu đặt mạnh cốc nước xuống bàn, nước sánh ra ướt một mảng khăn trải bàn. Mặt cậu tái mét, đôi mắt vốn đã có quầng thâm giờ trợn trừng nhìn mẹ vợ.
“Mẹ… mẹ nói gì cơ?” Vy lắp bắp.
Mẹ Vy vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên môi. “Thì mẹ nói mẹ có bầu. Mẹ vừa đi khám về.”
Bà nói với vẻ thản nhiên đến đáng sợ, cứ như đây là chuyện hết sức bình thường.
Khánh ngồi chết trân tại chỗ, tay nắm chặt lấy mép bàn. Cậu cảm thấy như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim mình. “Có bầu… sao có bầu được ạ?” Cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không
thành.
Vy lập tức quay sang nhìn chồng, ánh mắt đầy khó hiểu và nghi ngờ. Tại sao Khánh lại phản ứng mạnh như vậy? Anh đang nghĩ gì?
Không gian căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến ghẹt thở. Tiếng lách cách của chiếc đũa rơi ban nãy dường như vẫn còn vang vọng trong tai Vy. Chiếc đồng hồ quả lắc trên tường vẫn đều đặn gõ nhịp, nhưng âm thanh đó chỉ càng làm nổi bật sự tĩnh mịch đáng sợ đang bao trùm.
Mẹ Vy vẫn ngồi đó, nụ cười bí ẩn không tắt, đối diện với hai ánh mắt kinh ngạc, hoang mang và có lẽ… cả nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng đứa con gái và chàng rể. Bà không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ, như đang chờ đợi một phản ứng nào đó.
Khánh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Ba tháng qua, những cuộc gặp bí mật, khuôn mặt tái nhợt sau mỗi lần bước ra khỏi căn phòng riêng của bà… Tất cả bỗng nối lại thành một sợi dây vô hình, thắt chặt lấy cổ họng cậu. Cậu nhìn bà, nhìn Vy, và cảm thấy như mình đang chìm dần xuống một vực sâu không đáy.
Vy nhìn mẹ, rồi nhìn chồng. Cô không thể tin vào tai mình. Mẹ cô, đã ngoài 50, có bầu? Và thái độ của Khánh… Có điều gì đó sai lầm, sai lầm khủng khiếp đang xảy ra ở đây. Cô cảm thấy lạnh toát sống lưng.”
“Vy nhìn mẹ, rồi quay sang nhìn chồng. Khuôn mặt hoang mang của Khánh khiến cô càng thêm khó hiểu. Sao anh lại sốc đến vậy? Tại sao anh lại hỏi “”Sao có bầu được ạ?”” chứ không phải một câu chúc mừng hay ngạc nhiên bình thường? Câu nói đó nghe như thể anh biết mẹ không thể có bầu, hoặc không nên có bầu vào lúc này.
Một luồng suy nghĩ đột ngột chạy dọc sống lưng Vy. Những hình ảnh vụn vặt chắp nối lại trong đầu cô. Mẹ cô, người phụ nữ ngoài 50, là một môi giới bất động sản thành đạt, luôn bận rộn và ít khi về nhà vào các ngày trong tuần. Nhưng ba tháng gần đây, cứ cuối tuần là mẹ lại gọi vợ chồng cô sang ăn cơm. Và sau bữa cơm, mẹ thường kéo Khánh vào phòng riêng để “”tâm sự”” về công việc.
Vy nhớ lại những lần Khánh bước ra khỏi căn phòng đó. Mặt anh thường tái mét, môi khô, và anh chỉ cười nhạt, nói vài ba câu chuyện vặt vãnh rồi tìm cách ra về sớm. Lúc đó, Vy chỉ nghĩ anh mệt hoặc không quen nói chuyện lâu với mẹ vợ. Nhưng giờ đây, khi nghe mẹ thông báo có bầu…
Ba tháng. Những cuộc gặp cuối tuần bắt đầu khoảng ba tháng trước. Và mẹ cô có bầu. Thời gian trùng khớp một cách đáng sợ.
Vy cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô nhìn người mẹ vẫn đang giữ nụ cười bí ẩn. Nhìn chồng đang ngồi chết trân, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma. Nỗi hoang mang ban đầu nhanh chóng biến thành một cảm giác lạnh lẽo, ghê rợn.
“”Mẹ… mẹ chắc chứ?”” Giọng Vy run run. Cô cố gắng kiểm soát sự hoảng loạn đang dâng lên trong lòng.
Mẹ Vy vẫn điềm nhiên. “”Chắc chứ con. Giấy siêu âm còn đây này.”” Bà đưa tay chỉ vào chiếc túi xách đặt cạnh ghế.
Khánh giật mình khi nghe mẹ vợ nói. Cậu ngước mắt lên, ánh mắt không còn vẻ hoang mang mà thay vào đó là sự sợ hãi và bàng hoàng tột độ. Cậu nhìn Vy, rồi lại nhìn mẹ vợ, như thể đang tìm kiếm một lời giải thích, một lối thoát khỏi cơn ác mộng này.
Vy nhìn sự tương tác im lặng giữa hai người họ. Cô cảm thấy có một bức màn vô hình đang che giấu điều gì đó khủng khiếp ngay trước mắt mình. Lẽ nào… lẽ nào sự trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên? Lẽ nào những buổi “”tâm sự”” trong phòng kín không chỉ đơn thuần là nói chuyện công việc?
Căn phòng im lặng lần nữa, chỉ còn tiếng tích tắc đều đặn của đồng hồ và tiếng thở nặng nhọc của Khánh. Vy cảm giác như trái đất dưới chân mình đang sụp đổ. Cô bắt đầu liên kết những mảnh ghép rời rạc. Mẹ có bầu, thời gian bắt đầu các cuộc gặp riêng với Khánh, thái độ kỳ lạ của Khánh sau mỗi lần gặp… Tất cả tạo thành một bức tranh méo mó, đáng sợ, mà Vy không dám tin vào mắt mình.”
“Vy nhìn chằm chằm vào chồng. Khánh vẫn ngồi im, sắc mặt trắng bệch như không còn một giọt máu. Đôi tay anh nắm chặt lấy đôi đũa gỗ trong tay, những khớp ngón tay nổi lên trắng bợt. Ánh mắt anh nhìn xoáy vào khoảng không trước mặt, không còn sự bàng hoàng ban đầu, mà là một nỗi sợ hãi tột độ, như thể anh đang đối diện với vực sâu. Nó không giống bất kỳ biểu cảm ngạc nhiên nào Vy từng thấy ở anh. Đây là sự hoảng loạn, tuyệt vọng, một nỗi sợ hãi khiến Vy cảm thấy lạnh toát từ trong ra ngoài.
Cô chưa bao giờ thấy Khánh như vậy. Anh vốn là người điềm tĩnh, ít khi để cảm xúc chi phối. Nhưng giờ đây, cả cơ thể anh như đang gồng cứng lại vì sợ. Tại sao? Tại sao tin tức mẹ có bầu lại khiến anh kinh hoàng đến thế?
Vy cảm thấy dạ dày mình thắt lại. Mảnh ghép kinh khủng nhất hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Mẹ có bầu. Bắt đầu những buổi gặp riêng ba tháng trước. Thái độ kỳ lạ, tái mét của Khánh sau mỗi lần gặp mẹ. Tất cả đều chỉ về một hướng duy nhất, một sự thật tàn khốc mà Vy không muốn tin vào.
Cô nhìn Khánh, giọng run run hỏi lại: “”Anh… anh ổn không?””
Khánh giật mình, quay phắt sang nhìn Vy. Đôi mắt anh vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi, nhưng anh lập tức cố gắng gượng cười, một nụ cười nhạt nhẽo và méo mó.
“”À… anh… anh không sao.”” Giọng anh khô khốc, như thể cố gắng lắm mới bật ra được âm thanh. “”Chỉ… chỉ là hơi bất ngờ thôi.””
Nhưng ánh mắt anh không hề giấu được sự lo lắng và hoảng loạn. Nó như đang cầu xin sự giúp đỡ, hoặc như đang cố gắng nói với Vy điều gì đó mà không thể thốt ra lời. Vy nhìn vào mắt anh, và trong khoảnh khắc đó, cô biết. Cô không biết chính xác là gì, nhưng cô biết nỗi sợ hãi trên khuôn mặt anh không phải là sự bất ngờ đơn thuần. Đó là sự thật. Sự thật kinh khủng mà cô đang dần ghép lại.”
“Trên đường về nhà, Vy ngồi cạnh Khánh trên xe, im lặng. Cảnh tượng vừa rồi, thái độ kinh hoàng của anh sau tin tức mẹ có bầu, ám ảnh cô không nguôi. Mỗi mét đường đi là một bước tiến gần hơn đến sự thật kinh khủng mà lý trí cô vẫn cố gắng phủ nhận. Nỗi nghi ngờ cuộn trào trong dạ dày, nóng ran và khó chịu.
Về đến căn hộ riêng của hai người, không khí càng trở nên ngột ngạt. Khánh lầm lũi cất đồ, cố gắng tránh ánh mắt Vy. Anh vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, dù đã cố gắng che giấu. Vy không thể chịu đựng được nữa. Nỗi băn khoăn và sự ngờ vực bóp nghẹt lồng ngực cô.
Cô đứng chặn trước mặt Khánh, giọng nói run lên vì kìm nén cảm xúc.
“”Khánh,”” Vy bắt đầu, “”Chúng ta cần nói chuyện.””
Khánh dừng lại, thở hắt ra. Anh từ từ quay lại nhìn Vy, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và lảng tránh.
“”Chuyện gì vậy em?”” Giọng anh nhỏ nhẹ, cố tỏ ra bình thường.
“”Anh đừng giả vờ nữa!”” Vy không kiềm chế được, giọng cao hơn. “”Anh nghĩ em không thấy à? Thái độ của anh lúc nãy! Cả những lần anh và mẹ vào phòng riêng nói chuyện. Sao cứ phải giấu em, giấu cả nhà?””
Khánh giật mình, nét mặt tái đi. Anh lùi lại một bước nhỏ, như bị tấn công bất ngờ.
“”Anh… anh có giấu gì đâu.”” Anh lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh.
“”Không giấu?”” Vy cười nhạt, nụ cười méo mó vì đau đớn. “”Vậy sao mỗi lần ra khỏi phòng mẹ, mặt anh lại tái mét? Môi khô lại? Sao lúc nào cũng kiếm chuyện vặt để nói khi em hỏi? Anh nghĩ em mù à, hay em ngốc?””
Khánh cúi gằm mặt, không nhìn Vy. Hai tay anh siết chặt lại. Sự im lặng của anh càng khiến Vy tức giận và tuyệt vọng hơn.
“”Anh và mẹ nói chuyện gì trong đó?”” Cô truy vấn dồn dập. “”Tại sao chỉ có hai người? Tại sao phải lén lút vào những buổi cuối tuần? Chuyện đó liên quan đến cái thai của mẹ đúng không?””
Khánh vẫn im lặng. Cả người anh căng cứng, như một sợi dây sắp đứt. Vy nhìn anh, nhìn vào sự im lặng đó, và trong khoảnh khắc ấy, sự thật tàn khốc như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Nước mắt cô trào ra, nóng hổi.
“”Nói cho em biết đi Khánh,”” Giọng Vy vỡ òa trong tiếng nấc. “”Làm ơn… nói cho em biết… chuyện gì đang xảy ra vậy?””
Khánh ngẩng đầu lên, nhìn Vy bằng ánh mắt đầy đau khổ và bế tắc. Anh mở miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại nghẹn lại. Nước mắt cũng lăn dài trên gò má anh. Anh đưa tay ra, như muốn chạm vào Vy, nhưng rồi lại rụt lại. Sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy cả hai người, nặng nề và ngột ngạt.”
“Khánh hít một hơi run rẩy, đưa tay gạt vội dòng nước mắt. Anh lắc đầu, cố nở một nụ cười nhạt nhẽo, vụng về.
“”Không… không có gì cả, Vy à.”” Giọng anh khản đặc, cố tỏ ra bình thường. “”Chỉ là… chỉ là anh hơi mệt thôi.””
Vy nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự thất vọng. “”Mệt? Anh nghĩ em sẽ tin lý do đó sao?””
Khánh lùi thêm một bước, tránh ánh nhìn dò xét của vợ. Anh quay lưng lại, bước về phía sofa, như thể muốn kết thúc cuộc nói chuyện.
“”Thật mà em,”” anh lẩm bẩm, không quay đầu lại. “”Anh đã nói rồi, không có gì to tát đâu.””
Vy không nhúc nhích. Nỗi đau đớn trong tim giờ chuyển thành sự tức giận. “”Không to tát? Thái độ của anh lúc nãy khi mẹ nói có bầu? Những buổi gặp gỡ lén lút? Anh còn định giấu em đến bao giờ?””
Khánh dừng lại, cả người anh căng cứng. Anh xoay người lại, ánh mắt né tránh, nhìn vào một điểm vô định trên tường.
“”Anh đã bảo đó là… chuyện vặt của đàn ông thôi mà.”” Anh nói, giọng thấp xuống, cố ra vẻ bình thản. “”Chuyện làm ăn ấy mà. Anh không muốn em phải lo lắng.””
“”Chuyện làm ăn?”” Vy cười khẩy, nước mắt vẫn chảy dài. “”Mẹ làm môi giới bất động sản. Anh làm công việc văn phòng. Có chuyện làm ăn nào mà phải lén lút vào phòng riêng mỗi cuối tuần như vậy? Có chuyện làm ăn nào khiến anh sợ hãi đến mức mặt tái mét khi nghe tin mẹ có bầu?””
Khánh sững sờ. Anh không ngờ Vy lại để ý chi tiết đến vậy. Lúng túng, anh đảo mắt khắp phòng, tìm cách thoát khỏi tình thế.
“”Thì… thì mẹ có hỏi anh một vài chuyện liên quan đến đầu tư thôi,”” anh lắp bắp, lý do ngày càng trở nên gượng gạo. “”Đàn ông nói chuyện với nhau sẽ dễ hơn.””
“”Đàn ông?”” Vy không thể tin vào tai mình. “”Anh gọi mẹ là đàn ông sao? Hay anh đang nói về ai khác? Anh và mẹ đã nói chuyện gì mà không thể cho em biết?””
Giọng Vy cao dần lên, sự uất nghẹn và tủi thân bùng phát. Cô cảm thấy mình như một người lạ trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Khánh thở dài, đưa tay vuốt mặt. Anh không dám nhìn Vy, sợ nhìn vào nỗi đau trong mắt cô. “”Em đừng nghĩ lung tung nữa, Vy à.”” Anh cố gắng chuyển chủ đề. “”Em mệt rồi. Đi nghỉ đi.””
Anh bước về phía Vy, định chạm vào vai cô, nhưng Vy lập tức lùi lại, như thể anh là thứ gì đó ghê tởm. Hành động đó như một nhát dao đâm vào tim Khánh.
“”Anh bảo em đừng nghĩ lung tung?”” Giọng Vy run rẩy, nghẹn lại. “”Anh lảng tránh. Anh nói dối vụng về. Anh viện đủ lý do ngu ngốc. Anh còn không dám nhìn thẳng vào mắt em! Vậy thì làm sao em không nghĩ lung tung được?””
Nước mắt Vy rơi lã chã. Cô nhìn chồng mình, người đàn ông mà cô yêu thương, giờ đây lại xa lạ và bí ẩn đến đáng sợ.
“”Anh… anh đang giấu em điều gì, Khánh?”” Cô hỏi, giọng nói vỡ vụn. “”Anh đang lừa dối em đúng không?””
Khánh đứng đó, cứng đờ. Anh nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn xuống sàn nhà. Câu hỏi của Vy như nhát búa giáng vào đầu anh, đánh trúng vào sự thật mà anh đang cố gắng chôn vùi. Sự im lặng của anh lúc này không còn là lúng túng, mà là sự thừa nhận không lời.
Vy nhìn sự im lặng đó, và cảm giác bị phản bội, bị lừa dối dâng lên dữ dội, bóp nghẹt cô. Trái tim cô như vỡ tan thành từng mảnh vụn.”
“Đêm đó, Vy nằm trằn trọc. Ánh trăng nhạt nhòa hắt qua cửa sổ, soi rõ khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Khánh nằm ngay bên cạnh, hơi thở đều đều như đang ngủ say, nhưng Vy cảm thấy như có một vực sâu ngăn cách giữa hai người. Anh không còn là Khánh mà cô từng biết, từng yêu thương.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong tâm trí. Ba tháng qua. Ba tháng kể từ khi những chuyến đi về nhà mẹ vào mỗi cuối tuần của Khánh bắt đầu trở nên thường xuyên và bí ẩn hơn. Cô nhớ lại những lần anh viện cớ bận việc đột xuất, những lần anh trở về với vẻ mặt mệt mỏi, đôi khi là căng thẳng khó hiểu. Cô nhớ những cái nhìn thoáng qua đầy ẩn ý giữa anh và mẹ, những cuộc nói chuyện bỗng im bặt khi cô vô tình bước đến gần.
Rồi khoảnh khắc mẹ thông báo có bầu. Cái cách Khánh tái mét mặt mày, cái cách anh lắp bắp kiếm cớ và không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Tất cả những mảnh ghép rời rạc giờ đây bỗng khớp lại một cách đáng sợ. Không thể nào là “”chuyện làm ăn vặt của đàn ông”” như anh nói. Không thể nào là lời khuyên đầu tư đơn thuần. Có gì đó sâu sắc hơn, đen tối hơn đang bị che giấu.
Trái tim Vy quặn thắt lại. Nỗi đau bị lừa dối dữ dội đến mức cô muốn hét lên. Nhưng tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, biến thành sự kiên quyết lạnh lùng. Cô đã khóc đủ rồi. Cô đã đau khổ đủ rồi. Giờ không phải lúc để gục ngã.
Mắt cô mở to trong bóng tối, long lanh đầy quyết tâm. Cô không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ và dối trá này. Cô không thể để cuộc hôn nhân của mình bị phá hủy bởi một bí mật kinh hoàng mà cô không hề hay biết.
Bằng mọi giá, cô phải tìm ra sự thật. Dù nó có tàn khốc đến mức nào, cô cũng phải đối mặt với nó. Cô sẽ không bỏ cuộc. Cô sẽ không để họ lừa dối cô thêm một giây phút nào nữa. Đêm đó, dưới ánh trăng lạnh lẽo, Vy đưa ra một quyết định. Cô sẽ bắt đầu điều tra. Ngay lập tức.”
“Sáng hôm sau, đôi mắt Vy hằn lên những quầng thâm nhưng ánh nhìn lại kiên định lạ thường. Cô không để cảm xúc tiêu cực lấn át nữa. Ngay lập tức, cô lục tìm danh bạ điện thoại cũ, tìm số của Dì Mai – em gái ruột của Mẹ Vy, người sống ở thành phố khác nhưng vẫn thường xuyên giữ liên lạc với gia đình. Dì Mai là người vui vẻ, hay buôn chuyện, có lẽ dì sẽ biết điều gì đó.
Vy hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho tự nhiên nhất có thể.
“”Alo, con chào dì Mai ạ, Vy đây ạ.””
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói thân mật: “”À, Vy đấy à cháu, lâu rồi không gọi cho dì nhé. Dạo này khỏe không con? Thằng Khánh vẫn ngoan chứ?””
“”Dạ, chúng con vẫn khỏe ạ. Con gọi hỏi thăm sức khỏe dì và cả nhà thôi ạ. Dạo này dì có hay nói chuyện với mẹ con không ạ?”” Vy khéo léo đưa câu chuyện về hướng mẹ.
“”Có chứ, hai chị em thỉnh thoảng vẫn gọi điện mà. Bà ấy vẫn vậy thôi, bận rộn làm ăn lắm. Nghe nói dạo này công việc môi giới bất động sản đang thuận lợi.”” Dì Mai trả lời.
Vy nắm chặt điện thoại. *Môi giới bất động sản? Mẹ nói bận rộn làm ăn vặt.* Cô nuốt nước bọt, tiếp tục thăm dò: “”Vâng, mẹ con lúc nào cũng lăn xả vì công việc. Dì ơi, dạo này dì thấy mẹ có vẻ ngoài thế nào ạ? Có gì khác lạ không ạ?””
“”Khác lạ á? Ừm… cũng không hẳn là khác lạ. Chỉ là hình như bà ấy có vẻ… vui hơn thì phải? Hay cười hơn, giọng nói cũng phấn khởi hơn mọi khi.”” Dì Mai ngập ngừng một chút. “”À, mà này, dạo này hình như bà ấy hay gặp gỡ đối tác mới hay sao ấy, nghe nói có một người làm cùng ngành, rất giỏi, hay trao đổi công việc. Dì không nhớ tên lắm, chỉ nghe loáng thoáng mẹ cháu nhắc đến thôi.””
*Đối tác mới? Làm cùng ngành?* Tim Vy đập nhanh hơn. Một người làm cùng ngành môi giới bất động sản? Liệu có liên quan gì đến những lần Khánh viện cớ “”chuyện làm ăn”” để gặp mẹ không? Suy nghĩ sắc bén lướt qua đầu Vy: *Không lẽ… mẹ giới thiệu Khánh cho đối tác đó? Hay…* Cô gạt bỏ suy nghĩ đáng sợ vừa lóe lên.
“”Vậy ạ? Chắc là đối tác quan trọng nên mẹ con bận rộn.”” Vy cố giữ giọng bình thản. “”Dì có biết người đó khoảng bao nhiêu tuổi không ạ? Là nam hay nữ ạ?””
Dì Mai ngẫm nghĩ: “”Để dì nhớ xem nào… Mẹ cháu nói chuyện thì có vẻ rất tin tưởng người này. Hình như mẹ có nói… trẻ tuổi lắm… còn nam hay nữ thì dì không chắc lắm. Mẹ chỉ nói làm cùng ngành, rất tài năng.””
*Trẻ tuổi?* Một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng Vy. *Trẻ tuổi… và làm cùng ngành… giống Khánh?*
Vy cố gắng hỏi thêm một vài câu bâng quơ nữa về sức khỏe của mẹ, về việc mẹ có hay đi đâu xa không, nhưng Dì Mai chỉ trả lời chung chung rằng mẹ cô vẫn khỏe, vẫn chỉ quanh quẩn công việc. Cuộc nói chuyện kết thúc sau khoảng mười lăm phút.
Vy đặt điện thoại xuống, lòng nặng trĩu. Dì Mai không biết gì nhiều, nhưng những mảnh thông tin vụn vặt này – “”vui vẻ hơn””, “”đối tác mới””, “”trẻ tuổi””, “”làm cùng ngành”” – dù mơ hồ nhưng lại gieo vào lòng cô hạt giống của sự nghi ngờ mới. Nó không xác nhận điều gì, nhưng nó gợi ý về một khả năng… một khả năng mà cô không muốn nghĩ đến. Cô biết, đây chỉ là khởi đầu. Cô cần tìm thêm những manh mối khác.”
“Vy đặt điện thoại xuống, những mảnh ghép thông tin vụn vặt từ Dì Mai cứ xoay vần trong tâm trí cô. “”Vui vẻ hơn””, “”đối tác mới””, “”trẻ tuổi””, “”làm cùng ngành””… Chúng không nói lên điều gì chắc chắn, nhưng lại vẽ ra một bức tranh mờ ảo đầy đáng ngại. Cô cần nhiều hơn thế. Cô cần một sự thật cụ thể, một manh mối rõ ràng.
Vy nhắm mắt lại, cố gắng lục lọi từng ngóc ngách ký ức về những lần Khánh về Nhà mẹ Vy. Những buổi gặp gỡ cuối tuần, những bữa cơm gia đình gượng gạo, những lần Khánh viện cớ đi “”chuyện làm ăn”” rồi biến mất vào Phòng riêng của mẹ Vy. Mọi chi tiết nhỏ nhất giờ đây đều trở thành một mảnh ghép quan trọng.
Cô nhớ lại một buổi chiều muộn, khoảng vài tháng trước, khi Khánh vẫn đang ở trong phòng riêng với mẹ. Cô ngồi ngoài phòng khách, nghe tiếng mẹ nói chuyện qua khe cửa đóng hờ. Giọng mẹ nhỏ nhẹ, có vẻ đang trao đổi điều gì đó khá riêng tư. Vy lúc đó không để tâm lắm, chỉ nghĩ mẹ và Khánh đang bàn bạc về công việc, có thể là một dự án bất động sản nào đó.
Nhưng giờ đây, khi cố gắng nhớ lại, một vài từ ngữ bỗng dưng lọt vào tâm trí cô. Mẹ nói, giọng hơi thấp, như đang giữ bí mật. Khánh thỉnh thoảng đáp lời. Và rồi, Vy chợt nhớ một khoảnh khắc, cô nghe thấy một cụm từ, hoặc một từ, mà giờ đây khiến tim cô thắt lại. Mẹ đã nói gì đó… “”xét nghiệm””… hoặc “”bệnh viện””…
Lúc đó, Vy đã lờ đi. Cô nghĩ đó là chuyện làm ăn vặt của mẹ, có thể liên quan đến việc kiểm tra sức khỏe cho ai đó trong công ty, hoặc một đối tác nào đó đang ở bệnh viện. Hoàn toàn không liên quan đến mình, cô đã nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ, những từ ngữ đó không còn vô nghĩa nữa. Chúng vang vọng trong đầu cô, ám ảnh như một lời nguyền. “”Xét nghiệm””. “”Bệnh viện””. Tại sao mẹ lại nói về những thứ đó với Khánh, trong phòng riêng, một cách lén lút như vậy? Chuyện làm ăn gì lại liên quan đến xét nghiệm hay bệnh viện? Và tại sao Khánh lại có vẻ mặt tái mét, môi khô khốc khi bước ra khỏi phòng hôm đó?
Những từ ngữ bị bỏ qua ngày nào giờ đây trở thành những viên sỏi sắc nhọn trong tâm trí Vy. Chúng không phải là “”chuyện làm ăn vặt”” bình thường. Chúng gợi lên một khả năng khác… một khả năng đen tối hơn rất nhiều. Một mối liên hệ bí mật, không lành mạnh.”
“Cái khả năng đen tối đó từ từ hiện hình, rõ nét dần trong tâm trí Vy, như một bóng ma từ từ bước ra khỏi màn đêm. “”Xét nghiệm””? “”Bệnh viện””? Chuyện làm ăn nào lại lén lút đến mức đó, và liên quan đến cả những từ ngữ y khoa? Rồi khuôn mặt tái mét, môi khô khốc của Khánh khi bước ra khỏi Phòng riêng của mẹ Vy hôm đó… Chúng không phải là dấu hiệu của một giao dịch bất động sản thành công hay thất bại. Chúng giống với… một sự che giấu. Một bí mật kinh hoàng.
Khánh và mẹ.
Người chồng đầu ấp tay gối của cô, người mẹ ruột yêu thương cô hết mực. Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Suy nghĩ đó vừa lóe lên, Vy đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt, như có dòng điện chạy qua. Tim cô đột nhiên co thắt dữ dội, một cơn đau nhói không thể tả nổi. Nó không giống cơn đau thể xác thông thường. Nó là nỗi đau của sự phản bội, của sự tan vỡ, của một niềm tin bị chà đạp.
Không thể nào. Chắc chắn là không thể nào. Đó là mẹ cô. Đó là chồng cô. Làm sao họ có thể… Làm sao họ dám…
Nhưng những mảnh ghép kia lại dội về, tàn nhẫn và chân thực. Những buổi gặp gỡ bí mật ở Nhà mẹ Vy. Những lần Khánh viện cớ để vào Phòng riêng của mẹ Vy. Khuôn mặt và thái độ lạ lùng của cả hai sau mỗi lần gặp. Và giờ đây, những từ ngữ đáng ngờ kia. “”Xét nghiệm””. “”Bệnh viện””.
Bộ não Vy quay cuồng. Môi cô run rẩy. Cô đưa tay ôm chặt lấy ngực, cố gắng hít thở nhưng lồng ngực như bị nén chặt bởi một vật vô hình. Nước mắt không thể kìm nén được nữa. Từng dòng nóng hổi lăn dài trên má, ướt đẫm gối.
Nỗi nghi ngờ đã biến thành sự sợ hãi. Sự sợ hãi đang biến thành nỗi đau đớn tột cùng. Cái khả năng kinh hoàng nhất, cái suy nghĩ mà cô không dám gọi tên, giờ đây cứ lởn vởn trong đầu, bóp nghẹt trái tim cô.
Khánh và Mẹ Vy.
Giữa họ, có một bí mật. Một bí mật bẩn thỉu, ghê tởm. Một bí mật có thể hủy hoại tất cả.
Và nếu cái bí mật đó liên quan đến “”xét nghiệm””, đến “”bệnh viện””… và nếu nó có mối liên hệ gì đó với cái “”tin vui”” mà mẹ chuẩn bị thông báo sau Cuối tuần này…
Vy đột ngột bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào trong màn đêm tĩnh lặng. Cái tin vui mẹ sắp thông báo. Cái tin vui diễn ra sau khoảng 3 tháng kể từ khi những cuộc gặp bí mật bắt đầu.
Một suy nghĩ còn kinh hoàng hơn cả cái kinh hoàng nhất vừa ập đến, như một cú đánh chí mạng.”
“Tiếng nức nở của Vy dần dịu xuống, chỉ còn lại những hơi thở đứt quãng. Nước mắt khô trên má. Nỗi đau tột cùng không làm cô gục ngã, mà lại tôi luyện nên một thứ cảm xúc lạnh lẽo và cứng rắn hơn: sự quyết tâm. Cô không thể cứ ngồi đây, bị dày vò bởi sự nghi ngờ và nỗi sợ hãi. Cô không thể sống tiếp khi mầm mống kinh hoàng này cứ lớn dần trong tâm trí.
Vy siết chặt ga giường. Hỏi Khánh? Không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu chuyện đó là thật, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận. Hắn sẽ nói dối, sẽ chối bỏ, sẽ bẻ cong sự thật. Cô cần bằng chứng. Bằng chứng không thể chối cãi.
Chỉ có một cách duy nhất. Cô phải tự mình tìm ra.
Vy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lồng ngực vẫn còn thắt lại. Mẹ vừa nói cái “”tin vui”” đó sẽ được thông báo sau cuối tuần này. Điều đó có nghĩa là cuộc gặp bí mật cuối cùng, hoặc cuộc gặp quan trọng nhất, sẽ diễn ra vào cuối tuần tới.
Nhà mẹ Vy. Phòng riêng của mẹ Vy. Nơi mọi chuyện bắt đầu.
Cô sẽ phải trở lại đó. Nhưng không phải với tư cách một người con gái về thăm nhà như mọi bận. Lần này, cô sẽ về với một mục đích khác. Một mục đích nguy hiểm.
Vy bắt đầu vạch ra kế hoạch trong đầu. Cô sẽ viện cớ ở lại Nhà mẹ Vy cuối tuần này. Có thể nói dối là muốn dành thời gian cho mẹ, hoặc cần sự giúp đỡ về việc gì đó. Một khi đã ở lại, cô sẽ phải tìm cách… rình xem. Hoặc nghe lén.
Cảm giác tội lỗi vì phải làm việc này với mẹ ruột và chồng mình thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị sự phẫn nộ và quyết tâm lấn át. Họ đã đẩy cô đến bước đường này. Nếu họ có bí mật, cô có quyền được biết.
Và nếu cái bí mật đó… thực sự là điều kinh khủng nhất mà cô đang nghĩ đến…
Khuôn mặt Vy lạnh đi. Đôi mắt đọng nước lúc nãy giờ ánh lên một tia sáng kiên định đến tàn nhẫn. Cô sẽ phải làm. Bằng mọi giá. Cuối tuần này. Tại Nhà mẹ Vy. Cô sẽ tìm ra sự thật. Dù sự thật đó có đáng sợ đến mức nào đi chăng nữa.
Kế hoạch đột nhập vào bí mật kinh hoàng đó đã được hình thành.”
“Kế hoạch của Vy được thực hiện một cách thận trọng. Cô gọi điện về cho mẹ, viện cớ muốn về chơi cuối tuần, tiện thể nhờ mẹ xem giúp vài giấy tờ liên quan đến thủ tục hành chính rắc rối. Mẹ Vy đồng ý ngay lập tức. Chiều thứ Bảy, Khánh lái xe đưa Vy về Nhà mẹ Vy như thường lệ. Bữa cơm diễn ra trong một không khí mà chỉ có Vy mới cảm nhận được sự căng thẳng ngầm. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nói chuyện phiếm, cười gượng gạo, trong khi mắt lén quan sát Mẹ Vy và Khánh. Hai người họ vẫn đối xử với nhau như một cặp mẹ vợ – con rể mẫu mực, không có gì đáng ngờ, nhưng cái cảm giác bất an trong Vy cứ lớn dần.
Ăn xong, như mọi cuối tuần khác trong suốt ba tháng qua, Mẹ Vy ra hiệu cho Khánh vào phòng riêng của bà. Khánh hơi ngập ngừng một chút, ánh mắt lướt qua Vy trước khi đứng dậy đi theo mẹ vợ. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng họ.
Vy ngồi lại bàn ăn một lát, giả vờ xem điện thoại. Lồng ngực cô căng như dây đàn. Đây là cơ hội duy nhất của cô. Cô liếc nhìn về phía cánh cửa phòng. Không ai để ý đến cô. Vy đặt điện thoại xuống, cố ý làm rơi một chiếc đũa. Cô cúi xuống nhặt, rồi đứng dậy, giả vờ vươn vai.
“”Con… con lên phòng lấy cái áo khoác,”” Vy nói vọng vào bếp, nơi người giúp việc đang dọn dẹp. “”Hơi se lạnh rồi.””
Cô đi về phía cầu thang, nhưng thay vì đi lên, cô rẽ ngang, nhẹ nhàng di chuyển về phía hành lang dẫn đến phòng riêng của Mẹ Vy. Cánh cửa gỗ sẫm màu hiện ra trước mắt. Từ bên trong, có thể nghe thấy tiếng nói khẽ khàng, nhưng không rõ nội dung. Vy áp sát người vào bức tường bên cạnh cánh cửa, nín thở lắng nghe. Trái tim cô đập thình thịch, máu dồn lên tai nóng ran. Cô cố gắng tĩnh tâm, tập trung mọi giác quan vào những âm thanh lọt ra.
Tiếng nói rõ dần hơn. Đó là giọng của Mẹ Vy, lạnh lùng và kiên quyết.
“”Cái thai là chuyện của tôi,”” Mẹ Vy nói, giọng bà đều đều nhưng chứa đầy áp lực. “”Việc của anh là làm đúng những gì chúng ta đã thỏa thuận. Số tiền đó… tôi cần gấp. Anh đã xoay sở được chưa?””
Vy sững sờ. Cái thai? Đúng như cô sợ! Nhưng tại sao mẹ lại cần tiền từ Khánh? Và thỏa thuận gì cơ chứ? Cô siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“”Con… con vẫn đang cố gắng,”” giọng Khánh vọng ra, nghe run run và đầy lo lắng. “”Sếp chưa duyệt. Cái dự án đấy…””
“”Tôi không cần biết lý do!”” Giọng Mẹ Vy cao hơn một chút, gằn từng chữ. “”Anh phải có nó trước thứ Hai. Nếu không… mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu. Không ai được biết về chuyện này. Nhất là con Vy. Anh hiểu ý tôi chứ?””
Một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Vy. “”Nhất là con Vy””… Mẹ đang giấu diếm cô. Họ đang cấu kết với nhau để làm gì đó sau lưng cô. Cái bí mật kinh hoàng mà cô sợ hãi… nó có thật. Không chỉ là sự nghi ngờ nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong phòng làm Vy giật mình. Họ sắp ra rồi! Cô vội vàng lùi lại, tìm một góc khuất ở đầu hành lang để ẩn mình. Trái tim cô vẫn đập như điên loạn, nhưng trong đầu cô giờ đây chỉ còn lại sự xác tín lạnh lùng: Cô vừa nghe thấy một phần của sự thật. Và sự thật đó… còn đáng sợ và phức tạp hơn cô từng tưởng tượng rất nhiều.”
“Vy siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Trái tim cô vẫn đập như điên loạn, nhưng trong đầu cô giờ đây chỉ còn lại sự xác tín lạnh lùng: Cô vừa nghe thấy một phần của sự thật. Và sự thật đó… còn đáng sợ và phức tạp hơn cô từng tưởng tượng rất nhiều. Cô nép sát vào bức tường lạnh lẽo, nín thở. Từ khe cửa hẹp, tiếng nói khẽ khàng hơn một chút vẫn lọt ra.
“”…khoản nợ lớn đó… không còn cách nào khác…”” Giọng Mẹ Vy nhỏ đi, nhưng vẫn đanh thép. “”…tôi đã nói rồi… không thể để ai biết chuyện này… nhất là con Vy…””
“”…nhưng… làm sao con có thể… số tiền lớn như vậy…”” Giọng Khánh vẫn run rẩy. “”…sếp không duyệt… mối làm ăn kia cũng trục trặc…””
“”…đó là việc của anh! Anh phải tìm cách! Chỉ có con… chỉ có con mới lo được chuyện này…”” Giọng Mẹ Vy như gằn lên, nhưng âm lượng vẫn được giữ ở mức thì thầm. “”…phải tìm người giúp… trước thứ Hai…””
Những mảnh ghép rời rạc, khó hiểu va đập trong tâm trí Vy: nợ lớn, không thể để ai biết, tìm người giúp, chỉ có con mới lo được. “”Con””? Ai là “”con””? Mẹ nói “”con Vy”” là không được biết, rồi lại nói “”chỉ có con mới lo được””? Rốt cuộc là chuyện gì? Đầu óc cô quay cuồng. Cô cần nghe thêm, cần hiểu rõ hơn.
Nhưng rồi, tiếng ghế dịch chuyển, tiếng bước chân. Họ sắp ra thật rồi. Vy vội vàng lùi lại, nép mình vào góc khuất cuối hành lang. Cô điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vẻ mặt cô phải bình thường, hoàn toàn bình thường.
Cánh cửa phòng riêng của Mẹ Vy từ từ mở ra. Mẹ Vy bước ra trước, vẻ mặt bà vẫn điềm tĩnh như mọi khi, không một gợn cảm xúc. Bà khẽ nhíu mày nhìn Vy đang đứng ở cuối hành lang, ánh mắt hơi dò xét. Vy vội vàng nở một nụ cười gượng gạo.
“”À… con… con đang tính xuống bếp xem còn gì ăn khuya không mẹ,”” Vy nói, giọng hơi lạc đi vì hồi hộp.
Khánh bước ra sau Mẹ Vy. Mặt anh tái mét, môi khô khốc, ánh mắt anh lướt qua Vy một cách né tránh. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt.
“”Xong rồi à anh?”” Vy hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản.
“”Ừm… ừ,”” Khánh đáp cụt lủn. “”Chuyện vặt thôi mà.””
“”Chuyện vặt?”” Vy lặp lại, trong lòng dâng lên một cơn sóng giận dữ và nghi ngờ. Chuyện vặt mà mặt mũi anh tái mét, môi khô, giọng run run, và mẹ thì nhắc đến “”khoản nợ lớn””, “”không thể để ai biết””, “”chỉ có con mới lo được””? Chuyện vặt mà họ phải lén lút trong phòng riêng của mẹ suốt hàng giờ?
Khánh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Vy. Mẹ Vy đứng bên cạnh, quan sát hai người con một cách im lặng. Không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Vy biết, cô không thể hỏi thêm lúc này. Cái nhìn của mẹ quá sắc bén, và sự né tránh của Khánh quá rõ ràng.
“”Vậy… vậy mình về thôi anh? Cũng muộn rồi,”” Vy nói, cố gắng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này. Cô cần thời gian để bình tĩnh lại, để suy nghĩ về những gì mình vừa nghe được. Những mảnh ghép đó quá khó hiểu, quá mâu thuẫn, nhưng đủ để khẳng định một điều: Có một bí mật động trời đang tồn tại giữa chồng cô và mẹ cô, và cô là người duy nhất bị loại trừ khỏi nó.”
“””Vậy… vậy mình về thôi anh? Cũng muộn rồi,”” Vy nói, cố gắng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này. Cô cần thời gian để bình tĩnh lại, để suy nghĩ về những gì mình vừa nghe được. Những mảnh ghép đó quá khó hiểu, quá mâu thuẫn, nhưng đủ để khẳng định một điều: Có một bí mật động trời đang tồn tại giữa chồng cô và mẹ cô, và cô là người duy nhất bị loại trừ khỏi nó.
Trên đường về, không khí trong xe đặc quánh sự im lặng. Khánh lái xe, mắt dán chặt vào con đường phía trước, vẻ mặt vẫn căng thẳng. Vy ngồi bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí cô quay cuồng với mớ hỗn độn vừa nghe được. “”Khoản nợ lớn””, “”không thể để ai biết””, “”chỉ có con mới lo được””… và giờ là thái độ kỳ lạ của Khánh. Cả đêm nay, anh như một người hoàn toàn khác. Anh né tránh mọi ánh mắt của cô, trả lời cụt lủn mọi câu hỏi, và lén lút vào phòng riêng của mẹ cô để thì thầm những bí mật.
Vy không thể chịu nổi sự im lặng này thêm nữa. Cô quay sang nhìn Khánh. “”Anh… anh có chuyện gì giấu em à?”” Cô hỏi thẳng, giọng khẽ rung.
Khánh giật mình, siết chặt vô lăng. “”Không… không có gì,”” anh lắp bắp. “”Anh đã nói rồi… chuyện vặt thôi mà.””
“”Chuyện vặt?”” Vy lặp lại, trong lòng dâng lên sự giận dữ bị kìm nén. “”Chuyện vặt mà anh phải lén lút với mẹ trong phòng? Chuyện vặt mà mẹ nói đến nợ nần, đến việc không để em biết? Chuyện vặt mà mặt anh tái mét như vừa nhìn thấy ma?””
Khánh không trả lời, chỉ cúi gằm mặt. Sự im lặng của anh như một lời xác nhận. Anh *đang* giấu cô điều gì đó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vy. Cô nhớ lại lời thì thầm của mẹ về “”xét nghiệm”” hay “”bệnh viện”” từ những lần trước, rồi cử chỉ vội vàng giấu giếm của Khánh. Bây giờ, kết hợp với “”khoản nợ lớn”” và sự tuyệt vọng trong giọng mẹ, một bức tranh khủng khiếp dần hiện ra trong tâm trí Vy.
Không chỉ là một mối quan hệ mờ ám đơn giản. Đây là một thứ gì đó phức tạp và nghiêm trọng hơn rất nhiều. Có phải mẹ đang gặp phải một vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị? Có phải bà đang nợ nần chồng chất vì một lý do nào đó, và Khánh là người duy nhất bà có thể dựa vào? Hay là một bí mật nào đó đen tối hơn, một rắc rối lớn đến mức phải giấu kín cả con gái ruột?
Và tại sao lại là Khánh? Tại sao mẹ lại tin tưởng chồng cô đến vậy, thậm chí còn hơn cả cô? Và tại sao Khánh, người luôn ghét sự lươn lẹo của mẹ, lại cam tâm tình nguyện giúp đỡ bà, thậm chí còn phải nói dối cô?
Vy cảm thấy như đang đứng trước một mê cung mà mỗi bước đi đều tiềm ẩn nguy hiểm. Sự thật dường như bị che đậy bởi quá nhiều lớp bí ẩn, và những người thân yêu nhất của cô lại chính là những người đang cố sức che đậy nó. Cảm giác bị phản bội, bị cô lập dâng lên mạnh mẽ. Cô biết, cô không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ này. Cô phải tìm hiểu cho ra nhẽ. Bằng mọi giá.”
“Vy không còn đủ kiên nhẫn hay sức lực để tiếp tục nghe lén nữa. Mỗi lời thì thầm, mỗi âm thanh lén lút như một nhát dao cứa vào lòng tin của cô. Cô cảm thấy mình đã có đủ những mảnh ghép rời rạc, dù chúng hỗn loạn và khó hiểu, để biết rằng có một sự thật kinh hoàng đang bị che giấu. Ngồi trong căn hộ của mình, sau đêm đó, Vy quyết định không thể trốn tránh hay nghi ngờ trong im lặng thêm một phút nào. Cô cần đối mặt trực diện, lần cuối cùng.
Vy nhắn tin cho Khánh, yêu cầu anh gặp riêng vào tối hôm sau, tại một quán cà phê yên tĩnh mà hai người hay lui tới hồi mới yêu. Khánh ngần ngừ một lúc mới đồng ý, thái độ né tránh vẫn hiện rõ qua từng tin nhắn ngắn ngủi.
Tối hôm đó, không khí giữa hai người đặc quánh sự xa cách. Vy nhìn thẳng vào mắt Khánh, cố gắng tìm kiếm điều gì đó quen thuộc, nhưng chỉ thấy sự căng thẳng và né tránh. Khánh ngồi đối diện, tay bấu chặt vào mép bàn, mặt hơi cúi.
“”Anh giấu em chuyện gì đúng không?”” Vy bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự sắt đá. Cô không vòng vo nữa.
Khánh giật mình, ngẩng phắt dậy. “”Anh đã nói rồi mà, không có gì cả. Chuyện vặt…””
“”Đừng nói dối em nữa, Khánh,”” Vy cắt lời, giọng cao hơn một chút. “”Em không còn là con bé ngây thơ của ngày xưa đâu.”” Cô hít một hơi sâu. “”Đêm đó, em đã nghe thấy. Em nghe thấy anh và mẹ nói chuyện.””
Mặt Khánh lập tức biến sắc. Anh tái đi, đôi môi mím chặt. Sự im lặng của anh là lời xác nhận đau đớn nhất.
“”Em nghe mẹ nói về ‘khoản nợ lớn’, về việc ‘không thể để ai biết’, về việc ‘chỉ có con mới lo được’,”” Vy tiếp tục, đôi mắt nhìn thẳng vào anh như muốn xuyên thủng lớp mặt nạ. “”Và em nghe thấy giọng điệu của anh, sự lo lắng, sự đồng ý giúp đỡ. Em cũng thấy bộ dạng của anh khi ra khỏi phòng mẹ đêm đó. Mặt tái mét, môi khô, cố gắng cười nhạt để che giấu.””
Cô tạm dừng, để những lời nói của mình ngấm vào không khí. “”Đó không phải là ‘chuyện vặt’, Khánh. Tuyệt đối không.””
Khánh vẫn im lặng, đôi mắt dáo dác nhìn quanh như tìm cách thoát thân.
“”Và đây không phải lần đầu tiên,”” Vy nói, giọng run lên vì sự kìm nén. “”Những lần trước, em cũng nghe loáng thoáng. Về ‘xét nghiệm’, về ‘bệnh viện’. Cả thái độ vội vàng giấu giếm của anh mỗi khi em lại gần. Tất cả những mảnh ghép đó… nó đang vẽ nên một bức tranh rất đáng sợ trong đầu em.””
Vy cúi xuống, siết chặt bàn tay mình. “”Em đã nghĩ đủ mọi thứ. Có phải mẹ bị bệnh nặng không? Bà đang nợ nần gì đó khủng khiếp à? Hay là một bí mật nào đó… đen tối hơn?”” Cô ngẩng lên nhìn anh, nước mắt bắt đầu lưng tròng. “”Và tại sao lại là anh, Khánh? Tại sao mẹ lại tin tưởng anh hơn cả đứa con gái ruột như em? Và tại sao anh… lại sẵn sàng lừa dối em để che đậy bí mật đó cho mẹ?””
“”Vy à…”” Khánh khẽ gọi tên cô, giọng lạc đi.
“”Em không cần lời an ủi hay lời nói dối nữa,”” Vy ngắt lời. “”Em cần sự thật, Khánh. Toàn bộ sự thật.”” Cô nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn, pha lẫn sự tuyệt vọng và giận dữ. “”Dù nó có kinh khủng đến mức nào, dù nó có khác biệt với những gì em nghĩ ra sao… làm ơn, nói cho em biết đi. Chuyện gì đang xảy ra giữa anh và mẹ?”””
“Khánh nhìn sâu vào đôi mắt đẫm nước của Vy, ánh mắt phức tạp, đầy dằn vặt và mệt mỏi. Anh biết mình không thể trì hoãn được nữa. Những gì Vy nghe thấy đủ để cô không bao giờ tin vào lời nói dối “”chuyện vặt”” của anh nữa. Gánh nặng bí mật đè nén anh suốt ba tháng qua bỗng chực vỡ tung. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.
“”Anh… anh xin lỗi vì đã giấu em, Vy,”” Khánh bắt đầu, giọng khàn đặc. Anh nhìn xuống bàn, rồi lại ngẩng lên đối diện với Vy. “”Mọi chuyện không như em nghĩ đâu… nhưng đúng là anh và mẹ có một bí mật.””
Vy im lặng lắng nghe, đôi mắt vẫn dán chặt vào anh, chờ đợi.
“”Cái đêm em nghe thấy… đúng là anh đang nói chuyện với mẹ về ‘khoản nợ lớn’,”” Khánh thừa nhận. “”Và đúng là mẹ không muốn ai biết chuyện này… đặc biệt là em.”” Anh tạm dừng, như đang gom góp hết can đảm còn lại. “”Về những lần em nghe thấy ‘xét nghiệm’, ‘bệnh viện’… đó cũng là sự thật.””
Mặt Vy trắng bệch. “”Vậy… là mẹ bị bệnh nặng thật à? Bà nợ nần gì đó khủng khiếp đến mức phải giấu em?””
Khánh lắc đầu nhẹ, ánh mắt càng thêm nặng trĩu. “”Không phải… không hẳn là bệnh nặng theo kiểu em nghĩ. Và khoản nợ đó… không phải là nợ tiền.”” Anh lại hít một hơi. “”Mẹ… mẹ đang gặp một vấn đề rất lớn. Một vấn đề nhạy cảm, không thể công khai. Nó liên quan đến… sức khỏe và danh dự của mẹ.””
“”Sức khỏe… danh dự?”” Vy lặp lại, bối rối. “”Là sao, Khánh? Vấn đề gì mà anh phải giúp mẹ giấu giếm, phải lừa dối em?””
Khánh nhìn cô, sự dằn vặt hiện rõ trên khuôn mặt. “”Anh… anh phải giúp mẹ làm các xét nghiệm, đưa mẹ đi khám ở bệnh viện tư… những thứ mà mẹ không muốn bất kỳ ai ở nhà biết. Mẹ nói, chỉ có anh là người duy nhất bà tin tưởng có thể lo liệu chuyện này một cách kín đáo, ‘chỉ có con mới lo được’…””
“”Nhưng tại sao? Tại sao mẹ lại giấu em? Con gái ruột của mẹ mà!”” Vy hỏi, giọng lạc đi vì tổn thương.
Khánh cúi đầu. “”Anh không biết lý do cụ thể tại sao mẹ không nói với em… có thể mẹ không muốn em lo lắng, hoặc có lý do gì đó riêng tư hơn… Mẹ chỉ nói rằng… bà không thể để bất kỳ ai, kể cả em, biết chuyện này lúc này.”” Anh siết chặt tay. “”Và cái ‘gánh nặng’ em nghe thấy đêm đó… là sự thật. Đó là bí mật này. Anh phải mang nó một mình, phải tìm cách giúp mẹ giải quyết mà không để lộ ra.””
Anh ngẩng lên nhìn Vy, ánh mắt đầy van xin. “”Em tin anh đi, Vy. Anh làm tất cả những điều này… không phải vì anh muốn giấu em hay phản bội em. Anh làm vì anh hứa với mẹ, và vì… vì hoàn cảnh của mẹ lúc đó rất cần sự giúp đỡ kín đáo.””
Vy nhìn anh, cố gắng đọc vị từng lời anh nói. Khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi và áp lực. Nhưng câu trả lời của anh vẫn còn quá mơ hồ. “”Vấn đề gì, Khánh? Vấn đề gì mà liên quan đến sức khỏe, danh dự, phải đi bệnh viện xét nghiệm kín đáo, và mẹ không thể nói với con gái ruột của mình? Và khoản nợ… không phải nợ tiền? Vậy nó là nợ gì?””
Khánh nhắm mắt lại một giây, như thể tập hợp sức lực cho cú đánh cuối cùng. Đây là lúc anh phải nói ra, dù có khó khăn đến mức nào. Cái “”lý do thực sự”” đó.
Anh mở mắt ra, nhìn thẳng vào Vy, giọng nói quyết đoán nhưng đầy nặng nề. “”Vấn đề đó là… mẹ… mẹ đang có thai.””
Vy chết lặng. Cả thế giới như ngừng lại.”
“Vy chết lặng. Cả thế giới như ngừng lại. Cô nhìn Khánh, đôi mắt mở to, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Cơn sốc lớn đến mức át đi cả nỗi đau đớn và hiểu lầm trước đó.
“”Có thai?”” Vy thốt lên, giọng chỉ còn là hơi thở. “”Mẹ… mẹ có thai? Với ai? Anh… anh vừa nói cái gì vậy, Khánh?””
Khánh gật đầu, khuôn mặt vẫn nặng trĩu. “”Phải, Vy. Mẹ có thai. Nhưng không phải với anh.”” Anh nhìn sâu vào mắt Vy, cầu xin cô tin mình. “”Anh biết em nghĩ gì, em nghe được những gì… Nhưng đó không phải sự thật. Mẹ có bầu với một người đàn ông khác.””
Vy lùi lại một bước, bàn tay run rẩy đưa lên che miệng. “”Một người… đàn ông khác? Không phải bố… không phải bố con sao?”” Nước mắt lại chảy dài trên má, lần này là sự bàng hoàng và nỗi đau hỗn loạn. “”Vậy… vậy những lần anh đưa mẹ đi khám… là vì chuyện này?””
Khánh bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vy. “”Đúng vậy. Mẹ muốn giữ kín tuyệt đối. Người đàn ông đó… anh ta đã bỏ đi. Và anh ta để lại một mớ rắc rối lớn.””
“”Rắc rối gì?”” Vy hỏi dồn dập. “”Và tại sao… tại sao mẹ lại giấu con? Tại sao lại là anh? Tại sao anh phải mang cái bí mật này mà không nói với vợ mình?””
Khánh siết nhẹ tay cô. “”Mẹ nói, người đàn ông đó là một kẻ lừa đảo. Hắn ta không chỉ bỏ đi khi biết mẹ có thai, mà còn đẩy mẹ vào một vụ việc pháp lý phức tạp liên quan đến công việc môi giới của mẹ. Một món nợ danh dự, một nguy cơ mất trắng tất cả những gì mẹ gây dựng, thậm chí có thể liên quan đến pháp luật nếu không giải quyết ổn thỏa.””
Anh hít một hơi sâu. “”Mẹ không muốn em lo lắng. Mẹ không muốn em phải đối mặt với sự thật về người đàn ông đó, về sự sụp đổ uy tín của bà. Mẹ cần một người có đầu óc tỉnh táo, hiểu biết một chút về luật pháp và tài chính để giúp mẹ gỡ rối mớ bòng bong kia một cách kín đáo nhất. Mẹ nói, bà không tin ai khác ngoài anh. Bà cầu xin anh giữ kín, coi như là bà nợ anh một ân huệ lớn.””
“”Mẹ… mẹ đã nói ‘chỉ có con mới lo được’,”” Vy lẩm bẩm, nhớ lại lời Khánh nói trước đó. “”Vậy… vậy đó là lý do anh… anh gồng gánh cái ‘gánh nặng’ này?””
Khánh gật đầu. “”Anh đã hứa với mẹ. Anh không thể phá vỡ lời hứa đó, nhất là khi mẹ đang mang thai và gặp chuyện lớn như vậy. Anh biết giấu em là sai, là làm em tổn thương. Nhưng anh không biết phải làm sao khác. Anh bị kẹt giữa lời hứa với mẹ và lòng tin của vợ. Anh xin lỗi, Vy. Anh xin lỗi vì đã khiến em đau khổ và nghi ngờ anh.””
Vy nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi, nhưng ánh mắt đã bớt đi sự hoài nghi, thay vào đó là sự thấu hiểu và xót xa. Cô hiểu rồi. Hiểu vì sao Khánh lại lén lút, lại mặt tái môi khô sau những lần nói chuyện với mẹ cô. Hiểu vì sao anh lại nói đó là “”gánh nặng””, lại cần phải giữ kín. Không phải là sự phản bội tình yêu, mà là một gánh nặng bí mật gia đình, một lời hứa nặng nghĩa tình với mẹ vợ trong lúc bà khốn cùng.
Cô từ từ đưa tay còn lại lên, chạm vào má Khánh. “”Vậy ra… sự thật là thế này sao…”” Giọng cô yếu ớt, pha lẫn sự nhẹ nhõm và cả nỗi buồn vì đã nghi oan cho anh.
“”Anh xin lỗi vì đã để em hiểu lầm lâu như vậy,”” Khánh thì thầm, giọng nói đầy hối lỗi.
Vy lắc đầu nhẹ. “”Không… là do em đã quá vội vàng kết luận. Em… em cũng xin lỗi, Khánh. Em đã nghi ngờ anh… em nghĩ anh phản bội em…”” Cô không nói nên lời, sự hổ thẹn dâng lên.
Khánh ôm Vy vào lòng. Cơn bão trong lòng hai người dần lắng xuống. Sự thật được phơi bày, dù bất ngờ và đau lòng, nhưng cuối cùng cũng giải tỏa được những hiểu lầm, những nghi kỵ đã đè nặng lên mối quan hệ của họ suốt ba tháng qua. Họ đứng đó, trong chính căn nhà của mẹ Vy, nơi những bí mật bắt đầu, và cảm nhận được sợi dây liên kết giữa họ, dù vừa trải qua một thử thách lớn, vẫn còn nguyên vẹn.
Câu chuyện về Mẹ Vy, người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc nhưng lại yếu đuối và che giấu bí mật trong cuộc sống riêng, đã dạy cho Vy và Khánh một bài học sâu sắc về lòng tin và sự thấu hiểu. Họ nhận ra rằng, đôi khi, những bí mật không phải là sự lừa dối, mà là gánh nặng mà những người thân yêu phải mang, vì những lý do phức tạp mà người ngoài khó lòng thấu hết. Tình yêu không chỉ là sự lãng mạn và sẻ chia mọi điều, mà còn là sự chấp nhận những góc khuất, là sẵn sàng gánh vác cùng nhau những bí mật, dù nó có đau lòng đến đâu. Mặc dù sự thật được phơi bày, nhưng hành trình phía trước để giúp mẹ Vy vượt qua khó khăn và chấp nhận một cuộc sống mới vẫn còn dài. Và họ biết, từ giờ, họ sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả.”

