“3 đứa trẻ sinh ba không biết là mình có bố cho đến khi chúng gặp bố tại m;ộ mẹ mình…Trong một ngôi làng nhỏ, có ba đứa trẻ sinh ba: Linh, Lân, và Lộc. Cả làng đều biết chúng là con của người phụ nữ góa bụa tên Thảo, một người mẹ đơn thân từ lúc các con lọt lòng. Không ai biết cha của ba đứa trẻ là ai. Mỗi khi có ai hỏi, Thảo chỉ mỉm cười buồn rồi lảng tránh. Trên cổ bà luôn đeo một chiếc vòng bạc cũ kỹ, không phải để làm duyên mà như một vật thiêng liêng chẳng ai được chạm vào.
Thảo làm nghề thêu thùa, vá may thuê cho người trong vùng. Ba đứa con, tuy sinh ba nhưng rất khác nhau. Linh nhanh nhẹn, giàu tình cảm. Lân trầm lặng, hay suy tư. Lộc thì nghịch ngợm, luôn mang trong mình khao khát khám phá.
Dù nghèo, nhà Thảo luôn rộn rã tiếng cười. Ba đứa trẻ lớn lên bằng tình yêu thương chan chứa của mẹ. Chúng không cảm thấy thiếu thốn cho đến một ngày nọ…
Đó là một buổi chiều mùa đông, gió hun hút thổi qua triền đồi. Mẹ Thảo ho nhiều hơn bình thường, khuôn mặt tái nhợt, tay chân run rẩy. Bà ngất xỉu khi đang nấu cơm. Linh, Lân, Lộc hốt hoảng đưa mẹ đến trạm y tế huyện. Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, trầm ngâm.
– Mẹ các cháu bị u/ng th/ư giai đoạn cuối… Không còn nhiều thời gian.
Câu nói đó như tiếng sét giáng xuống. Cả ba đứa trẻ nức nở, van xin bác sĩ cứu mẹ. Nhưng mọi nỗ lực đều chỉ có thể làm giảm đau, không thể đảo ngược số phận.
Trong những ngày cuối đời, Thảo dặn dò con từng điều nhỏ nhặt. Mỗi đêm, bà kể chuyện cho chúng nghe, giọng khản đặc nhưng đầy yêu thương. Rồi đến một đêm, bà gọi cả ba đến bên giường.
– Mẹ xin lỗi… vì đã không thể cho các con một gia đình trọn vẹn. Nhưng… mẹ không hối hận, vì có các con là điều hạnh phúc nhất đời mẹ…
– Mẹ ơi, ba chúng con đâu? – Linh hỏi trong nước mắt.
Thảo khựng lại. Đôi mắt bà nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đổ bóng dài trên nền đất lạnh. Bà lặng thinh. Chỉ thì thầm: “Sau này… khi mẹ không còn nữa… hãy đến tìm… ở nơi mẹ yên nghỉ…”
Đêm đó, bà ra đi trong giấc ngủ,
nụ cười vẫn còn vương trên môi.
Ba đứa trẻ chôn cất mẹ trên ngọn đồi nhỏ, nơi có gió thổi và hoa dại mọc quanh năm. Vào đúng 49 ngày sau khi mẹ mất, chúng trở lại thăm mộ, đem theo món quà cuối cùng mẹ để lại: một chiếc hộp gỗ khóa kín, đặt trên bàn thờ với lời nhắn “”Hãy mở vào đúng 49 ngày.””
Khi mở hộp, bên trong là một bức thư, một tấm ảnh cũ, và một tờ giấy khai sinh.
– Đây là… ba? – Lân lắp bắp.
Tấm ảnh chụp một người đàn ông mặc quân phục, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp. Mặt sau ghi dòng chữ:
“”Phúc – Gửi em và ba thiên thần nhỏ của chúng ta. Nếu một ngày em không còn, hãy cho các con biết sự thật.””… Xem thêm tại bình luận”
“Lân lắp bắp, ánh mắt dán chặt vào tấm ảnh người lính. Linh và Lộc cũng nhìn theo, tim đập thình thịch. Không thể tin nổi vào mắt mình, họ vội vàng cầm lấy bức thư, tờ giấy khai sinh. Tờ khai sinh ghi tên người cha là Phúc. Cái tên giống như trên tấm ảnh.
Đứng trước Mộ mẹ, gió thổi vi vu qua những khóm hoa dại. Ba đứa trẻ siết chặt những kỷ vật. Linh lấy hơi, giọng nghẹn lại khi mở Bức thư đã úa màu thời gian. Từng dòng chữ của mẹ Thảo hiện ra, như chính tiếng nói ấm áp của bà:
“”Gửi ba thiên thần của mẹ, Linh, Lân, Lộc.
Nếu các con đọc được những dòng này, nghĩa là mẹ đã không còn ở bên các con nữa rồi. Mẹ xin lỗi vì đã giấu các con một bí mật lớn. Bí mật về cha của các con.
Mẹ đã từng yêu rất sâu đậm một người lính, tên anh ấy là Phúc. Anh ấy là ánh nắng của cuộc đời mẹ trong những năm tháng tuổi trẻ. Chúng mẹ đã hứa hẹn, đã mơ về một mái ấm nhỏ bé. Nhưng chiến tranh… chiến tranh đã cướp anh ấy đi. Mẹ nhận được tin anh ấy đã hy sinh trên mặt trận. Đau đớn lắm, nhưng mẹ phải sống, vì trong bụng mẹ khi ấy, đã có các con rồi.
Mẹ đã quyết định một mình nuôi các con. Mẹ sợ, sợ sự thật về một người cha đã khuất sẽ làm các con buồn, sẽ khiến cuộc sống của các con thêm khó khăn. Mẹ muốn bảo vệ các con khỏi những tổn thương, muốn các con lớn lên bình yên nhất có thể. Mẹ đã chọn cách ôm nỗi đau đó một mình, chỉ giữ lại Chiếc vòng bạc cũ kỹ này như một lời nhắc nhở về tình yêu của mẹ và cha các con.
Mẹ biết, có thể các con sẽ giận mẹ vì đã không nói sự thật sớm hơn. Nhưng tin mẹ đi, đó là quyết định khó khăn nhất mẹ từng đưa ra, và mẹ làm tất cả vì yêu các con.
Giờ đây, khi mẹ không còn sức lực để giữ bí mật này nữa, mẹ để lại những thứ này. Tấm ảnh của cha các con, và Tờ giấy khai sinh có tên anh ấy. Mẹ mong các con, sau này, nếu có cơ hội, hãy tìm hiểu về cha mình. Anh ấy là một người tốt, một người hùng.
Hãy sống tốt, yêu thương nhau, và đừng quên mẹ nhé. Mẹ sẽ luôn dõi theo các con từ một nơi rất xa.
Mẹ yêu các con nhiều lắm.
Mẹ của các con.””
Linh đọc đến đây thì bật khóc nức nở. Lân và Lộc cũng không kìm được nước mắt. Họ ôm siết lấy nhau trước Mộ mẹ, tấm ảnh và bức thư ướt đẫm nước mắt. Vừa thương mẹ Thảo vì một đời giấu kín nỗi đau, vừa bối rối về người cha chưa từng biết mặt, người cha được kể là đã hy sinh. Một cảm giác lạc lõng và tò mò dâng lên trong lòng ba đứa trẻ. Thế giới nhỏ bé của chúng vừa sụp đổ, và một cánh cửa bí ẩn khác vừa mở ra.”
“Trước Mộ mẹ, nước mắt đã ngừng rơi, chỉ còn lại những giọt đọng trên má. Ba đứa trẻ siết chặt Bức thư, Tấm ảnh cũ, Tờ giấy khai sinh và Chiếc vòng bạc cũ kỹ. Linh, vẫn còn run rẩy, lần lại những dòng chữ của mẹ Thảo. Cô tìm kiếm, hy vọng tìm thấy điều gì đó rõ ràng hơn, một cái tên, một địa chỉ.
Ánh mắt cô dừng lại ở một đoạn. Mẹ Thảo viết về những kỷ niệm nhỏ nhặt, những câu chuyện Phúc từng kể. “”Anh hay nói về những người đồng đội ở đơn vị E7… và những ngày đóng quân gần Mộc Hóa…””
“”E7… Mộc Hóa?”” Linh lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Lân và Lộc lập tức chú ý. Họ ghé sát lại, nhìn vào dòng chữ Linh vừa chỉ. E7. Mộc Hóa. Những cái tên xa lạ, mang âm hưởng của một thời đã qua, một thế giới mà ba đứa trẻ chưa từng biết đến.
“”Đây… đây có phải là manh mối mẹ nói không?”” Lân hỏi, giọng run run.
Linh hít một hơi sâu, cố nén tiếng nấc. Cô gật đầu. “”Mẹ nói… mẹ để lại những thứ này… Mẹ muốn chúng ta… tìm hiểu về cha mình.””
Lộc nhìn Tấm ảnh người lính. Khuôn mặt trẻ trung, ánh mắt kiên nghị. Phúc. Người cha trong ảnh. Người cha đã hy sinh theo lời mẹ kể. Nhưng bức thư này lại như mở ra một khả năng khác. Một khả năng, dù nhỏ nhoi, rằng ông vẫn còn sống.
Ba đứa trẻ nhìn nhau. Trong ánh mắt đẫm lệ của nhau, chúng thấy sự bối rối, sự mất mát, nhưng giờ đây, còn có thêm một tia hy vọng le lói. E7. Mộc Hóa. Đó là điểm bắt đầu. Có thể từ đó, chúng sẽ tìm được ai đó biết về Phúc. Có thể tìm được người bạn thân mẹ nhắc đến. Hoặc, một điều điên rồ hơn, có thể tìm thấy chính người cha này.
“”Mẹ… mẹ không nói rõ hơn,”” Lộc nói, giọng hơi lạc đi. “”Nhưng… đây là tất cả chúng ta có.””
Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Gió vẫn vi vu trên ngọn đồi nhỏ. Bức thư trong tay Linh như một lời hiệu triệu khẩn thiết từ quá khứ.
Rồi, Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lân và Lộc. Ánh mắt cô giờ đây không còn sự yếu đuối của nước mắt, mà tràn đầy sự quyết tâm chưa từng có.
“”Chúng ta…”” Linh bắt đầu, giọng nói mạnh mẽ hơn. “”Chúng ta… phải tìm cha.””
Lân và Lộc gật đầu ngay lập tức, ánh mắt kiên định không kém. Chúng siết chặt tay nhau, tay còn lại ôm lấy những kỷ vật của mẹ. E7. Mộc Hóa. Con đường phía trước mờ mịt, nhưng ba đứa trẻ biết, chúng không thể dừng lại. Phải tìm bằng được người cha này. Cho mẹ. Và cho chính chúng.”
“Ba đứa trẻ quay trở lại căn nhà trống vắng. Không khí lạnh lẽo của sự mất mát vẫn còn vương lại. Chúng nhìn quanh, những kỷ vật của mẹ Thảo như nhắc nhở về một quá khứ êm đềm đã mãi mãi qua đi. Giờ đây, chỉ còn lại ba chị em và một con đường mờ mịt phía trước.
Với số tiền ít ỏi mẹ đã dành dụm cẩn thận trong chiếc hộp gỗ, chúng bắt đầu chuẩn bị. Những bộ quần áo sờn cũ, một vài chiếc bánh, và quan trọng nhất là Bức thư, Tấm ảnh cũ, Tờ giấy khai sinh, và Chiếc vòng bạc cũ kỹ được gói ghém kỹ lưỡng trong một chiếc khăn vải cũ. Đó là tất cả hành trang mà ba đứa trẻ mang theo khi rời xa `Làng nhỏ`, nơi đã gắn bó với chúng từ khi lọt lòng.
Bóng chiều tà đổ dài trên con đường đất gập ghềnh khi ba đứa trẻ bước đi. Chúng không quay đầu lại nhìn ngôi nhà thân yêu nữa, sợ rằng nước mắt sẽ lại rơi, làm lung lay quyết tâm đã được nung nấu. Linh đi đầu, tay siết chặt gói hành lý nhỏ. Lân và Lộc theo sau, ánh mắt vừa bỡ ngỡ vừa đầy lo lắng trước thế giới rộng lớn chưa từng biết đến.
Chuyến đi khởi đầu bằng những bước chân mỏi mệt trên con đường làng quen thuộc, nhưng giờ đây lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Chúng phải đi bộ rất lâu để đến được bến xe bus hoặc ga tàu gần nhất, nơi có thể đưa chúng đến những nơi xa xôi hơn. Đôi chân trần quen đi trên đất mềm giờ phải lẫm chẫm bước trên đường nhựa nóng hổi. Bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc, nhưng không đứa nào lên tiếng than vãn.
Linh nhìn Lân và Lộc, thấy khuôn mặt bơ phờ của hai em. Cô cố gắng mỉm cười động viên, nhưng nụ cười ấy gượng gạo và chất chứa đầy nỗi bất an. `E7. Mộc Hóa`. Hai cái tên đó vang vọng trong đầu cô như một câu thần chú, vừa là hy vọng, vừa là gánh nặng. Liệu cha có thực sự còn sống? Liệu chúng có tìm được ông?
Cuối cùng, chúng cũng đến được một bến xe nhỏ ven đường quốc lộ. Cảnh tượng xe cộ ồn ào, người lạ qua lại tấp nập khiến ba đứa trẻ co rúm lại. Chúng bám sát vào nhau, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Linh lấy hết can đảm hỏi mua vé đi Mộc Hóa. Người bán vé nhìn ba đứa trẻ rách rưới, ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn bán cho chúng ba tấm vé tàu giá rẻ nhất, chặng đường dài lê thê và có nhiều điểm dừng.
Ngồi trên toa tàu cũ kỹ, tiếng động cơ kêu rầm rầm, Lân và Lộc dựa vào Linh mà ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Linh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật vụt qua nhanh chóng, hoàn toàn xa lạ. Ngôi `Làng nhỏ`, căn `Nhà của Thảo`, `Ngọn đồi nhỏ` nơi mẹ an nghỉ… tất cả đã lùi lại phía sau.
Cô sờ vào Chiếc vòng bạc cũ kỹ đeo trên cổ, rồi lại siết chặt gói hành lý chứa Tấm ảnh cũ và Tờ giấy khai sinh. Nỗi nhớ mẹ cồn cào, nhưng bên cạnh đó là sự thôi thúc mãnh liệt. `Phúc`. Người cha trong ảnh. Người cha mà mẹ đã để lại manh mối để chúng tìm. Hành trình này đầy gian nan, đầy sợ hãi, nhưng vì mẹ Thảo, vì khao khát được biết cha mình là ai, ba đứa trẻ biết, chúng không được phép dừng lại. Mộc Hóa… chúng phải đến đó.”
“Tiếng còi tàu rít lên chói tai, báo hiệu một hành trình đã kết thúc. Ba đứa trẻ lảo đảo bước xuống sân ga đông nghịt người. Tiếng loa phát thanh ồn ào, tiếng xe cộ inh ỏi, mùi khói bụi, tất cả ập vào khứu giác và thị giác của chúng, khác xa cái yên bình quen thuộc của `Làng nhỏ`. Mộc Hóa hiện ra trước mắt Linh, Lân, Lộc như một thế giới khổng lồ, xa lạ và đầy đe dọa.
Chúng bám chặt lấy nhau, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn những tòa nhà cao vút, những dòng người hối hả lướt qua. Số tiền ít ỏi trong tay Linh bỗng trở nên nhỏ bé đến đáng thương giữa sự phồn hoa xa lạ này. Bụng bắt đầu réo lên vì đói. Chúng đã không ăn gì nhiều từ lúc lên tàu.
Linh dắt hai em lang thang qua các con phố. Mọi thứ đều mới mẻ, lấp lánh, nhưng lại không thuộc về chúng. Một tiệm bánh thơm lừng khiến Lộc cứ ngoái nhìn thèm thuồng. Một quán cơm nghi ngút khói làm Lân nuốt nước bọt. Nhưng Linh biết, số tiền này phải dành cho việc quan trọng hơn: tìm cha.
Đêm đến, thành phố không ngủ. Ánh đèn lấp lánh nhưng lạnh lẽo. Ba đứa trẻ co ro trong một góc khuất ở công viên, lấy chiếc khăn vải cũ đắp chung cho đỡ lạnh. Những người vô gia cư khác ở gần đó nhìn chúng với ánh mắt dửng dưng hoặc cảnh giác. Linh ôm chặt Lân và Lộc, cảm giác cô độc và sợ hãi xâm chiếm tâm trí cô.
Sáng hôm sau, cái đói hành hạ dữ dội hơn. Linh dùng một ít tiền mua vội ba cái bánh mì khô khốc. Chúng ngồi ăn tạm bợ trên vỉa hè, nhìn dòng xe cộ tấp nập.
“”Giờ mình đi đâu hả chị Linh?”” Lân hỏi, giọng đầy mệt mỏi.
Linh lấy ra `Tấm ảnh cũ` chụp người cha trong quân phục. Khuôn mặt ấy, giờ đây là tia hy vọng duy nhất của chúng.
“”Mình đi hỏi thăm,”” Linh nói, cố nén sự run rẩy trong giọng. “”Mình phải hỏi xem có ai biết chú này không.””
Hành trình tìm kiếm bắt đầu. Linh mạnh dạn hơn cả, bước tới một người bán tạp hóa đang dọn hàng.
“”Cô ơi, cô có biết người này không ạ?”” Linh chìa `Tấm ảnh cũ` ra.
Người phụ nữ liếc nhanh tấm ảnh, lắc đầu nguầy nguậy. “”Không biết. Đi đi cháu, tôi đang bận.””
Chúng thử hỏi một chú xe ôm đang đợi khách. Chú ta nhìn ảnh kỹ hơn một chút, cau mày. “”Không quen. Chú này là ai? Tìm làm gì?””
“”Là… là cha cháu ạ,”” Lộc trả lời lí nhí.
Chú xe ôm thở dài, ánh mắt thương hại nhưng vẫn lắc đầu. “”Ở đây người tứ xứ, biết ai với ai. Cháu hỏi người khác xem.””
Ba đứa trẻ đi hết chỗ này đến chỗ khác, từ chợ đến bến xe, từ quán nước vỉa hè đến công an phường. Mỗi lần chìa `Tấm ảnh cũ` ra, chúng lại nhận được những cái lắc đầu, những ánh mắt nghi ngờ, hoặc tệ hơn là sự thờ ơ, xua đuổi.
“”Không biết.””
“”Chưa gặp bao giờ.””
“”Đi chỗ khác hỏi đi cháu.””
Mỗi lời từ chối như một nhát dao cứa vào trái tim non nớt của ba đứa trẻ. Hy vọng mờ dần, thay vào đó là nỗi thất vọng và cảm giác lạc lõng tột độ. Thành phố rộng lớn này không hề chào đón chúng, mà dường như còn đẩy chúng ra xa.
Chiều muộn, chúng ngồi gục xuống vệ đường, mệt mỏi và đói lả. `Tấm ảnh cũ` nhàu nhĩ trong tay Linh. Khuôn mặt người cha trong ảnh vẫn nhìn chúng, nhưng khoảng cách giữa ảnh và thực tế dường như vô tận.
Lộc bật khóc nức nở. Lân cũng cúi gằm mặt, vai run lên. Linh ôm chặt hai em. Nước mắt cô cũng chảy dài, hòa lẫn với bụi bẩn trên má. `Chiếc vòng bạc cũ kỹ` trên cổ tay cô lạnh ngắt.
Nhưng rồi, Linh siết chặt bàn tay. Cô nhớ lời mẹ trong `Bức thư`. Nhớ lý do chúng phải lên đường. Nỗi tuyệt vọng nhường chỗ cho một quyết tâm sắt đá.
“”Không sao,”” Linh nói khẽ, giọng khàn đặc nhưng kiên định. “”Mình… mình chưa hỏi hết. Nhất định sẽ có người biết.””
Ba đứa trẻ nhìn nhau. Ánh mắt chúng lại lóe lên tia hy vọng mong manh, giống như ngọn đèn leo lét giữa màn đêm sắp buông xuống trên thành phố xa lạ. Dù đói, dù sợ hãi, dù lạc lõng, chúng biết rằng mình không thể bỏ cuộc. Mộc Hóa vẫn còn đó, và đâu đó trong thành phố này, có thể người cha trong `Tấm ảnh cũ` đang chờ chúng.”
“Ba đứa trẻ lặng lẽ ngồi thêm lúc lâu, lấy lại sức lực. Lộc nín khóc, Lân dụi mắt. Linh đứng dậy trước, phủi quần áo dính bụi. `Chiếc vòng bạc cũ kỹ` khẽ chạm vào cổ cô, nhắc nhở về lời hứa với mẹ.
“”Đi thôi,”” Linh nói, giọng nhỏ nhẹ hơn nhưng không còn run rẩy. “”Mình đi tiếp.””
Chúng lại lê bước trên vỉa hè đông đúc. Thành phố đã lên đèn. Vẫn là những gương mặt xa lạ, những bước chân vội vã. Linh vẫn kiên trì chìa `Tấm ảnh cũ` ra hỏi bất cứ ai trông có vẻ có thể trả lời: bà lão bán xôi, anh thanh niên ngồi hút thuốc trước cửa nhà, người đàn ông đạp xích lô.
Nhưng câu trả lời vẫn chỉ là những cái lắc đầu, những ánh mắt hoài nghi hoặc thờ ơ. Đôi khi, có người còn khó chịu ra mặt.
“”Biết thì nói rồi, hỏi mãi!”” một người bán hàng gắt gỏng.
Nỗi thất vọng lại len lỏi, nặng trĩu như đá tảng. Bụng chúng lại cồn cào. Đôi chân mỏi rã rời như muốn khuỵu xuống. Lân và Lộc bước chậm hẳn lại, vẻ mặt phờ phạc. Linh cố gắng mỉm cười động viên các em, dù lòng cô cũng đang chùng xuống.
Chúng đi vào một khu phố có vẻ cũ kỹ hơn, ít đèn đóm hơn. Những căn nhà thấp tầng san sát, xen kẽ là các cửa tiệm nhỏ đã đóng cửa gần hết. Chỉ còn lác đác vài quán nước vỉa hè và một vài người vẫn ngồi lại.
Ở góc một con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn vàng yếu ớt từ một bóng đèn cũ, một ông lão ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, cặm cụi sửa một đôi giày. Chiếc hộp đồ nghề cũ kỹ bày lỉnh kỉnh dưới chân. Mái tóc bạc trắng, lưng hơi còng, ông lão trông khắc khổ nhưng ánh mắt vẫn tinh anh.
Linh khẽ dừng lại. Có gì đó ở ông lão này khiến cô cảm thấy khác biệt. Ông không có vẻ vội vã hay cau có như những người khác.
“”Chị Linh?”” Lân gọi khẽ, ngạc nhiên vì chị dừng lại.
Linh nuốt nước bọt, siết chặt `Tấm ảnh cũ` trong tay. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng trong ngày. Cô dắt Lân và Lộc tiến lại gần ông lão.
“”Cháu chào ông ạ,”” Linh lễ phép nói.
Ông lão ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại nhìn ba đứa trẻ đứng trước mặt. Ông đặt dụng cụ xuống.
“”Chào các cháu. Các cháu tìm ai à?”” Giọng ông trầm ấm, không hề tỏ ra khó chịu.
Linh run run chìa `Tấm ảnh cũ` ra. Khuôn mặt người cha vẫn nhìn thẳng vào ông lão.
“”Dạ… ông ơi, ông có biết người này không ạ?”” Linh hỏi, giọng khẽ đến mức gần như thầm thì.
Ông lão cầm lấy tấm ảnh cũ nhàu nát. Ông đưa lại gần ánh đèn vàng, chăm chú nhìn. Lân và Lộc nín thở, dõi theo từng cử chỉ của ông.
Giây phút trôi qua như vô tận. Đôi mắt ông lão nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Rồi, một ánh sáng bất ngờ lóe lên trong đáy mắt ấy – ánh sáng của sự nhận ra. Ba đứa trẻ thấy rõ sự thay đổi. Hy vọng bỗng bùng lên như ngọn lửa nhỏ trong lòng chúng.
Nhưng chỉ thoáng qua. Ánh mắt ông lão chợt dịu xuống, rồi đọng lại một nỗi buồn sâu sắc, khắc khoải. Ông khẽ thở dài, đặt tấm ảnh xuống lòng bàn tay, ngón tay gầy gò run nhẹ miết lên khuôn mặt người trong ảnh.
Ông ngước nhìn lên, nhìn thẳng vào ba đứa trẻ. Ánh mắt ông đầy thương cảm.
“”Cháu… các cháu tìm… Phúc phải không?”” Ông lão khẽ hỏi, giọng nghẹn lại một chút.
Tim Linh, Lân, Lộc đập thình thịch. Tên của cha! Ông lão biết tên của cha!
Ông lão nhìn lại tấm ảnh lần nữa, như để xác nhận. Rồi ông gật đầu chậm rãi, như vừa đi một quãng đường rất xa trong ký ức.
“”Đúng rồi,”” ông khe khẽ nói. “”Là Phúc. Các cháu là… con của nó ư?”””
“Linh không thể nói nên lời, chỉ biết gật đầu lia lịa. Lân và Lộc cũng vậy, ánh mắt sáng rực xen lẫn hồ nghi. Ông lão nhìn ba khuôn mặt non nớt, bỗng thấy sống mũi cay cay.
“”Ôi… trời đất ơi…”” Ông lẩm bẩm, giọng đầy xót xa. Ông đặt tấm ảnh xuống ghế, ngước nhìn ba đứa trẻ. “”Các cháu tìm nó làm gì?””
“”Chúng cháu… chúng cháu là con của bố ạ,”” Linh đáp, giọng lạc đi vì xúc động. “”Mẹ chúng cháu mất rồi… bà ấy để lại ảnh và giấy tờ… nói bố vẫn còn sống…””
Ông lão im lặng một lúc, như đang cân nhắc. Ông nhìn ba đứa trẻ gầy gò, khắc khổ, đứa nào cũng mang nét gì đó rất giống người trong ảnh, đặc biệt là đôi mắt. Nỗi buồn trong mắt ông càng sâu hơn.
“”Ngồi xuống đây đi, các cháu,”” ông nói khẽ, chỉ vào chiếc ghế đẩu trống bên cạnh. “”Câu chuyện này… dài lắm.””
Ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi xuống. Lân và Lộc nép sát vào Linh, hồi hộp chờ đợi.
Ông lão thở dài, bắt đầu kể. Giọng ông trầm và chậm rãi, như đang lật lại từng trang ký ức cũ kỹ.
“”Phúc… cái thằng Phúc ấy… Nó là người tốt. Hồi nó còn trẻ, nó có yêu một cô gái ở làng bên, tên là Thảo…””
Linh giật mình. Thảo! Đúng là tên mẹ.
“”…Tụi nó yêu nhau lắm, thắm thiết như vợ chồng. Rồi thằng Phúc đi bộ đội. Ngày đi, con bé Thảo khóc hết nước mắt. Phúc hứa sẽ về, sẽ cưới nó. Nhưng chiến tranh mà… ác liệt lắm…””
Ông lão dừng lại, mắt nhìn xa xăm như thấy lại cảnh cũ.
“”Làng nhận được tin báo tử. Tin nói Phúc hy sinh rồi. Cả làng ai cũng thương, thương cho thằng Phúc, thương cho con bé Thảo. Nó suy sụp lắm, gần như hóa điên… Rồi thời gian trôi qua, nó vẫn không tin. Nó cứ chờ, chờ mãi… Chờ đến khi bụng mang dạ chửa…””
Linh, Lân, Lộc nghe đến đây thì sững sờ. Mẹ từng chờ bố như thế sao?
“”Nhưng đợi mãi chẳng thấy đâu. Con bé Thảo kiên cường lắm. Nó tự sinh con, một mình nuôi nấng… Ai cũng nghĩ thằng Phúc chết thật rồi…””
Ông lão lại khẽ thở dài.
“”Nhưng nó không chết, các cháu ơi!”” Giọng ông bỗng mạnh hơn một chút, đầy sự khẳng định. “”Nó không chết! Nó bị thương rất nặng, mất trí nhớ, được người ta cứu sống ở tận một nơi xa lắc lơ. Mất cả năm trời nó mới hồi phục, cả thể xác lẫn trí óc. Điều đầu tiên nó nhớ ra là con bé Thảo. Nó nôn nóng muốn về tìm con bé ngay…””
“”Rồi sao ạ?”” Linh hỏi gấp, không kìm được sự nôn nóng.
“”Nó tìm về làng cũ,”” ông lão kể tiếp, giọng lại chùng xuống. “”Về đến nơi, nó tìm nhà con bé Thảo… Nhưng nhà ấy… vắng hoe. Hàng xóm bảo, sau khi nghe tin Phúc chết, rồi sinh con một mình, con bé Thảo khổ cực quá… hình như đã đưa con đi nơi khác, hoặc… hoặc đã không còn nữa rồi…””
Ba đứa trẻ nghe đến đây, nước mắt lưng tròng. Hình ảnh mẹ vất vả hiện lên.
“”Thằng Phúc nghe vậy, nó sững sờ. Nó không thể tìm được ai quen biết. Làng xóm cũ cũng thay đổi nhiều. Nó cứ ngỡ là con bé Thảo… đã quên nó rồi, hoặc… hoặc đã qua đời thật rồi…””
Ông lão nhìn thẳng vào ba đứa trẻ, ánh mắt đầy thương cảm. “”Nó nghĩ, mình về muộn rồi. Con bé Thảo đã có cuộc sống mới, hoặc đã sang thế giới bên kia. Nó không muốn quấy rầy hay làm khổ con bé thêm nữa. Thế là… thế là nó quyết định không tìm nữa…””
“”Nó quyết định… bắt đầu lại từ đầu ở một nơi khác. Tìm một cuộc sống mới, quên đi quá khứ đau buồn…””
Ông lão kết thúc câu chuyện, trong lòng bộn bề cảm xúc. Ông nhìn ba đứa trẻ trước mặt, ba nhân chứng sống cho mối tình dang dở và số phận trớ trêu của người cha mà ông từng biết.
“”Nó đâu biết,”” ông khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình. “”Nó đâu biết… con bé Thảo… nó đã sinh ra… ba đứa con… cho nó…””
Ba đứa trẻ im lặng, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nỗi đau của mẹ, sự hiểu lầm của bố, số phận nghiệt ngã… tất cả dồn nén lại, khiến chúng nghẹn ngào không nói nên lời. Người cha chúng tìm kiếm không hề hy sinh, nhưng lại ở một nơi nào đó, nghĩ rằng mẹ đã quên ông.”
“Ông lão nhìn ba đứa trẻ. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi non nớt. Cảnh tượng ấy khiến ông thắt lòng. Ông hiểu, những đứa trẻ này đã phải trải qua quá nhiều khổ cực.
“”Các cháu… các cháu thật sự muốn tìm nó sao?”” Ông lão hỏi, giọng vẫn trầm buồn.
“”Vâng ạ!”” Ba đứa trẻ đồng thanh, ánh mắt kiên định. “”Chúng cháu cần tìm bố ạ. Chỉ còn bố thôi ạ.””
Ông lão thở dài, day day thái dương. “”Sau lần đó… nó cũng có về thăm tôi vài lần. Nó nói nó đã… đã ổn định lại cuộc sống. Tìm được một công việc… ở tỉnh khác.””
Linh, Lân, Lộc lập tức ngẩng phắt đầu lên, đầy hy vọng.
“”Tỉnh nào ạ? Bố làm gì ạ? Ông có biết không ạ?”” Linh hỏi dồn dập, không giấu nổi sự nôn nóng.
Ông lão nhìn phản ứng của ba đứa trẻ, lại thấy cay mắt. “”Nó nói… nó lên Vĩnh Long. Làm việc cho một công ty… hình như là xây dựng hay sao ấy. Nó bảo cuộc sống ở đó tốt hơn. Nó cũng… cũng có lập gia đình mới rồi.””
Nghe đến đây, ba đứa trẻ khựng lại. Lập gia đình mới. Một cảm giác phức tạp len lỏi: mừng vì bố vẫn sống, vẫn ổn định, nhưng cũng có chút hụt hẫng, xa lạ. Dù sao đi nữa, đây vẫn là tia sáng lớn nhất.
“”Vĩnh Long ạ…”” Lân lẩm bẩm, cố ghi nhớ cái tên.
“”Công ty xây dựng…”” Lộc nhắc lại.
“”Nó có cho tôi địa chỉ cụ thể không?”” Ông lão trầm ngâm một lát. “”Nó chỉ nói là ở… ở thành phố Vĩnh Long thôi. Tên công ty thì… già rồi, tôi không nhớ rõ lắm. Nó có viết cho tôi một lần, nhưng mà… để tôi lục lại xem.””
Ông lão đứng dậy, lật đật đi vào trong nhà. Ba đứa trẻ ngồi lại, tim đập thình thịch. Vĩnh Long. Thành phố Vĩnh Long. Xa lắm. Nhưng đó là nơi có bố.
Một lúc sau, ông lão quay ra, tay cầm một mẩu giấy nhàu nát. Ông đeo kính lão vào, nhìn kỹ mẩu giấy.
“”À đây rồi!”” Ông reo khẽ, giọng hơi run rẩy. “”Nó viết đây này… Công ty Cổ phần Xây dựng… Xây dựng Miền Nam thì phải… Và địa chỉ nhà riêng… Nó nói là nhà trọ thôi, hồi đó nó mới lên. Số 123 đường Nguyễn Huệ, Phường 1… Thành phố Vĩnh Long.””
Ông lão đọc xong, đưa mẩu giấy cho Linh. Mẩu giấy cũ kỹ, nét chữ đã hơi nhòe đi theo thời gian.
“”Đây… đây là địa chỉ cuối cùng tôi biết về nó,”” ông lão nói, giọng đầy sự trân trọng dành cho mẩu giấy và hy vọng dành cho ba đứa trẻ. “”Nó cho tôi từ hồi mới lên đó làm. Không biết giờ nó còn ở đó không… Nhưng… nhưng đây là tất cả những gì tôi có.””
Ba đứa trẻ chăm chú nhìn mẩu giấy, như nhìn thấy cả một chân trời mới mở ra. Địa chỉ này là sợi dây liên kết duy nhất, là tia hy vọng mong manh nhưng mãnh liệt nhất để tìm thấy người cha mà chúng chưa từng biết mặt.
“”Ông… ông ơi… đây là thật sao ạ?”” Linh run rẩy hỏi, giữ chặt mẩu giấy trong tay.
Ông lão gật đầu. “”Thật. Già này không lừa các cháu làm gì. Nó là thằng Phúc. Con trai của ông Phúc bạn tôi. Và nó… là bố của các cháu.””
Nước mắt ba đứa trẻ lại rơi xuống, lần này không chỉ có sự đau buồn, mà còn có cả hy vọng. Hy vọng được gặp bố. Hy vọng về một cuộc sống khác.
“”Đây… đây là cơ hội cuối cùng của các cháu rồi,”” ông lão nói, nhìn ba đứa trẻ với ánh mắt trìu mến và lo lắng. “”Giờ… các cháu tính sao?”””
“Ba đứa trẻ nhìn mẩu giấy nhàu nát trong tay Linh, tim đập thình thịch. Địa chỉ đó, “”Số 123 đường Nguyễn Huệ, Phường 1, Thành phố Vĩnh Long,”” như mở ra một cánh cửa đến thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi có người cha mà chúng chưa từng biết mặt. Nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, nhưng ánh mắt đã ngập tràn một thứ cảm xúc mạnh mẽ hơn cả nỗi buồn: hy vọng.
Ông lão nhìn ba đứa cháu, giọng trầm ấm: “”Vậy… các cháu tính sao? Vĩnh Long xa lắm đấy.””
Linh siết chặt mẩu giấy, quay sang nhìn Lân và Lộc. Không cần nói một lời, ánh mắt của ba đứa trẻ đã nói lên tất cả. Chúng cần đi. Ngay lập tức.
“”Chúng cháu… chúng cháu sẽ đi ạ,”” Linh nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.
“”Ngay bây giờ sao?”” Ông lão ngạc nhiên. “”Các cháu có tiền không? Đường xá xa xôi…””
Ba đứa trẻ im lặng. Tiền. Cả nhà không có bao nhiêu. Từ ngày mẹ Thảo mất, cuộc sống càng thêm khó khăn. Nhưng ý nghĩ được gặp bố mạnh mẽ hơn bất kỳ trở ngại nào.
“”Chúng cháu… sẽ lo được ạ,”” Lân đáp, cố tỏ ra cứng cỏi. Cậu thầm tính toán số tiền tiết kiệm ít ỏi từ việc nhặt ve chai và giúp việc vặt. Lộc cũng gật đầu, trong đầu cũng đang gom góp lại những đồng xu cuối cùng.
Ông lão nhìn ba đứa trẻ gầy gò, quần áo cũ sờn, lòng quặn lại. Ông biết chúng đang nói dối về chuyện tiền bạc. Nhưng ông cũng hiểu, sự thôi thúc được tìm cha của chúng là mãnh liệt đến mức nào. Ông không ngăn cản. Ông chỉ có thể nhìn theo với ánh mắt lo lắng.
Ba đứa trẻ chào ông lão, hứa sẽ báo tin khi tìm được bố. Chúng chạy về nhà của Thảo, lục lọi khắp nơi. Gom góp hết số tiền có được – những đồng bạc lẻ cất trong lon, những tờ tiền nhàu nát giấu trong sách cũ, tiền bán mớ rau ít ỏi. Tổng cộng chỉ vỏn vẹn vài trăm nghìn đồng. Số tiền ít ỏi ấy liệu có đủ cho chuyến đi xa? Chúng không nghĩ nhiều, chỉ biết phải đi.
Chúng gói ghém vội vàng vài bộ quần áo cũ vào chiếc ba lô duy nhất. Mang theo chiếc vòng bạc cũ kỹ của mẹ, tấm ảnh cũ chụp người cha mặc quân phục, bức thư của mẹ và tờ giấy khai sinh – tất cả những kỷ vật còn lại liên quan đến bố.
Trước khi đi, ba đứa trẻ lại ra ngọn đồi nhỏ, đến thăm mộ mẹ Thảo. Cỏ trên mộ còn xanh non. Chúng ngồi lại đó rất lâu, khẽ chạm vào bia mộ lạnh lẽo.
“”Mẹ ơi… chúng con đi tìm bố đây,”” Linh thì thầm, nước mắt lại rơi.
“”Mẹ phù hộ cho chúng con nhé,”” Lân nói, nắm chặt tay Lộc.
Lộc không nói gì, chỉ dựa vào vai anh chị, nhìn di ảnh mẹ, ánh mắt đầy sự mong mỏi.
Tạm biệt mẹ, ba đứa trẻ dồn hết can đảm và tiền bạc, bắt đầu hành trình đến Vĩnh Long. Chúng bắt xe khách từ thị trấn gần nhất. Suốt chuyến đi dài, ngồi co ro trên những chiếc ghế cứng, ba đứa trẻ không ngừng tưởng tượng.
“”Không biết bố trông thế nào nhỉ?”” Lân hỏi, nhìn ra ngoài cửa kính xe đang chạy nhanh vun vút.
“”Trong ảnh đẹp trai lắm,”” Lộc nói ngay, nhớ lại người đàn ông mặc quân phục oai vệ trong tấm ảnh cũ.
“”Không biết bố có giống mẹ không?”” Linh lẩm bẩm. “”Hay giống ông nội ấy?””
Sự im lặng bao trùm. Giống ai không quan trọng. Quan trọng là bố có còn nhớ mẹ Thảo không? Có còn nhớ đến sự tồn tại của chúng không?
“”Nếu… nếu bố không nhận ra mình thì sao?”” Lộc hỏi, giọng hơi sợ hãi.
“”Không đâu,”” Lân vội trấn an, dù trong lòng cũng không chắc chắn. “”Bố là bố mà. Sao không nhận ra con được?””
“”Bố có cuộc sống mới rồi,”” Linh nói khẽ, nhớ lại lời ông nội. “”Có gia đình mới. Không biết họ… có chấp nhận chúng mình không?””
Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí non nớt. Chúng khao khát một gia đình trọn vẹn. Một mái ấm có cả bố và mẹ (dù mẹ giờ chỉ còn trong tim). Chúng không muốn phải sống cảnh thiếu thốn, không muốn bị coi thường vì không có cha. Chuyến đi này là tất cả. Là hy vọng cuối cùng.
Chiếc xe khách lao đi trên quốc lộ, bỏ lại phía sau ngôi làng nhỏ và ngọn đồi có mộ mẹ. Ba đứa trẻ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh người cha, địa chỉ trên mẩu giấy nhàu nát, và chiếc vòng bạc cũ kỹ của mẹ. Chúng tin rằng, những thứ này sẽ dẫn chúng đến với bố, đến với một tương lai tốt đẹp hơn. Dù chưa biết phía trước là gì, dù trong lòng còn đầy lo lắng và hoài nghi, ba đứa trẻ vẫn hướng về phía trước với tất cả sự quả cảm và niềm hy vọng mong manh cuối cùng. Thành phố Vĩnh Long đang ở phía trước.”
“Chiếc xe khách cuối cùng cũng dừng lại, trả ba đứa trẻ xuống một bến xe đông đúc lạ lẫm. Chúng bỡ ngỡ giữa dòng người vội vã, nắm chặt lấy nhau như sợ lạc mất. Dò hỏi đường một lúc lâu, đi bộ qua những con phố lớn, nhà cửa cao tầng san sát, khác xa với ngôi làng nhỏ bé quen thuộc, cuối cùng chúng cũng đứng trước địa chỉ ghi trên tờ giấy nhàu nát.
Số 123 đường Nguyễn Huệ, Phường 1, Thành phố Vĩnh Long.
Trước mắt ba đứa trẻ không phải là một căn nhà bình thường như chúng tưởng tượng. Đó là một biệt thự hai tầng khang trang, sơn màu kem sang trọng, có cổng sắt kiên cố và một khu vườn nhỏ được cắt tỉa gọn gàng. Một chiếc ô tô bóng loáng đỗ bên trong. Cuộc sống ở đây dường như hoàn toàn cách biệt với thế giới nghèo khó mà chúng đang sống.
Linh, Lân, Lộc đứng chết lặng bên kia đường, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà xa lạ. Quần áo cũ sờn, đôi dép nhựa đã mòn vẹt khiến chúng cảm thấy lạc lõng và nhỏ bé hơn bao giờ hết. Cảm giác rụt rè, sợ hãi bỗng dâng lên mạnh mẽ.
“Có phải… có phải là ở đây không?” Lộc thì thầm, giọng run run.
Linh siết chặt chiếc ba lô cũ trên vai, trong đó có chứa đựng tất cả hy vọng của chúng: bức thư của mẹ, tấm ảnh bố, tờ giấy khai sinh và chiếc vòng bạc cũ kỹ. Linh nhìn dòng địa chỉ trên giấy rồi nhìn lại ngôi nhà, gật đầu chậm rãi. “Đúng rồi… địa chỉ này.”
Lân nhìn cánh cổng đóng kín, lòng nặng trĩu. “Bố… bố sống ở đây thật sao?” Cậu chưa từng nghĩ bố lại có một cuộc sống sung túc đến vậy. Sự đối lập quá lớn giữa ngôi nhà này và căn nhà tồi tàn của chúng ở làng quê khiến cậu cảm thấy tủi thân khó tả.
Một người phụ nữ sang trọng bước ra từ trong nhà, khóa cổng rồi lên chiếc ô tô đỗ sẵn. Bà ta liếc mắt qua ba đứa trẻ đứng bên đường, ánh mắt đầy cảnh giác rồi lái xe đi mất. Ba đứa trẻ vội cúi đầu, tránh ánh nhìn đó, cảm thấy mình như những kẻ ăn xin đang rình mò.
“Họ… họ có gia đình rồi,” Linh nói khẽ, nhớ lại lời ông nội. Nụ cười tự mãn và ánh mắt xa lạ của người phụ nữ khi nãy khiến nỗi sợ hãi trong lòng Linh lớn dần. Liệu người bố trong ảnh, người trông oai vệ và hiền từ, có thật sự sống trong ngôi nhà này? Và nếu có, ông ấy có còn nhớ đến ba đứa trẻ là con của Thảo không?
Lộc nhìn những người qua lại trên vỉa hè, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ. Cậu nhìn xuống bộ quần áo dính bụi đường của mình, cảm thấy xấu hổ muốn chôn chân xuống đất.
“Mình… mình có nên vào không?” Lân hỏi, giọng hơi lạc đi.
Cả ba đứa trẻ đứng yên như pho tượng, nhìn chằm chằm vào cánh cổng. Bên trong cánh cổng đó, có thể là người cha mà chúng hằng mong đợi, là một cuộc sống mới, là hy vọng về một gia đình trọn vẹn. Nhưng cũng có thể, là sự từ chối, là ánh mắt xa lạ, là nỗi thất vọng cùng cực.
Sự sợ hãi và tủi thân đan xen nhau trong lòng ba đứa trẻ. Chúng chỉ là những đứa trẻ nghèo từ quê lên, đứng trước ngưỡng cửa một thế giới mà chúng chưa từng biết đến, trước mặt người cha có thể đã quên đi sự tồn tại của chúng.
Linh hít một hơi thật sâu, siết chặt tay Lân và Lộc. Bước qua cánh cổng đó cần rất nhiều can đảm. Liệu chúng có làm được không? Liệu ông Phúc có đang ở nhà? Liệu ông ấy có nhận ra chúng?
Ba đứa trẻ vẫn đứng đó, dưới ánh nắng chiều nhạt dần của thành phố xa lạ, trước cánh cổng kiên cố của ngôi nhà khang trang, lòng nặng trĩu những câu hỏi chưa có lời đáp.”
“Chúng đứng chết lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào cánh cổng kiên cố như một rào cản vô hình. Sự sợ hãi và tủi thân lấn át khao khát được gặp bố. Linh siết chặt tay hai em.
“Mình… mình không thể vào bây giờ,” Linh nói khẽ, giọng lạc đi. “Trông họ… họ có cuộc sống của riêng rồi.”
Lân và Lộc nhìn chị, hiểu được sự e dè trong lòng chị. Ngôi nhà này quá khác, cuộc sống này quá xa lạ. Chúng không thuộc về nơi đây.
“Thế… thế mình làm gì bây giờ?” Lộc hỏi, nhìn quanh quất như tìm kiếm một lối thoát.
Linh nhìn lên bầu trời đang chuyển màu, rồi nhìn lại ngôi nhà. “Mình… mình nấp đi. Mình xem thử.”
Ba đứa trẻ lẳng lặng di chuyển, tìm một góc khuất trên vỉa hè bên kia đường, nơi có một bụi cây lớn có thể che chắn bớt tầm nhìn. Chúng ngồi co ro, dõi mắt về phía căn biệt thự.
Một lúc sau, cánh cổng lại mở ra. Ông Phúc, người giống hệt trong tấm ảnh cũ, bước ra với nụ cười trên môi. Bên cạnh ông là người phụ nữ mà ba đứa trẻ đã thấy lúc nãy. Bà ta khoác tay ông, trông thật thân mật và hạnh phúc. Ba đứa trẻ nín thở, tim đập thình thịch.
Rồi, một bé trai khoảng năm, sáu tuổi chạy lon ton ra, ôm chầm lấy chân ông Phúc. Ông cúi xuống bế đứa bé lên, thơm vào má nó. Người phụ nữ mỉm cười trìu mến nhìn hai người.
Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim ba đứa trẻ. Họ là một gia đình. Một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc, với đầy đủ bố, mẹ và con cái.
Mắt Linh, Lân, Lộc rưng rưng nước. Cổ họng chúng nghẹn lại, không nói nên lời. Nỗi đau đớn vì bị bỏ rơi, vì sự đối lập tàn khốc giữa cuộc sống của chúng và cuộc sống trước mắt, dâng trào.
“Bố… bố có gia đình mới rồi,” Lân thầm thì, giọng đầy xót xa.
Lộc dụi mắt, cố nuốt nước mắt vào trong. Hình ảnh bố đang vui đùa với một đứa trẻ khác khiến tim cậu thắt lại.
Linh nhìn khuôn mặt rạng rỡ của ông Phúc khi ở bên người phụ nữ và đứa bé. Đó là nụ cười mà chúng chưa từng được thấy. Một câu hỏi lớn hiện lên trong tâm trí Linh, đè nặng lên lồng ngực: Liệu việc chúng xuất hiện có phá vỡ cuộc sống yên bình và hạnh phúc này không?
Chúng chỉ là những đứa trẻ nghèo, mang theo quá khứ đau buồn và gánh nặng của mẹ. Liệu sự có mặt của chúng có mang đến rắc rối, có khiến ông Phúc bối rối, hay thậm chí là chối bỏ?
Ba đứa trẻ ngồi im lìm trong góc khuất, nhìn cảnh gia đình hạnh phúc kia mà lòng quặn thắt. Tấm ảnh người cha quân nhân oai vệ và hiền từ trong ba lô bỗng trở nên xa vời hơn bao giờ hết. Giấy khai sinh với cái tên “Phúc” dường như chỉ là một mảnh giấy vô hồn.
Sự lưỡng lự và sợ hãi bỗng lớn hơn cả khao khát được nhận cha. Chúng nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự tổn thương và băn khoăn. Có nên xuất hiện không? Có đáng để đánh đổi sự yên bình của họ lấy hy vọng mong manh của chúng không?
Hoàng hôn buông xuống, bao trùm cảnh vật bằng một màu buồn man mác. Ba đứa trẻ vẫn ngồi đó, như những bóng ma lạc lõng giữa thành phố xa hoa, dõi theo cuộc sống mới của người cha, lòng đầy nỗi đau và sự do dự.”
“Linh hít một hơi sâu, nắm chặt tay hai đứa em. Dù sợ hãi đến run người, nhưng chúng không thể chùn bước nữa. Đã đến lúc đối mặt.
Ba đứa trẻ xiết chặt hành trang ít ỏi trong tay, chậm rãi bước ra khỏi góc khuất. Bóng chúng đổ dài trên nền đất khi bước chân tiến lại gần cánh cổng. Không ai nói một lời, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, át cả âm thanh của buổi chiều yên ả.
Cánh cổng lặng lẽ mở ra dưới tay Lân. Chúng bước vào sân, ánh mắt lập tức tìm kiếm ông Phúc.
Ông đang ngồi trên chiếc ghế mây ở hiên nhà, tay cầm một tờ báo. Khung cảnh thật bình dị, đối lập hoàn toàn với sự căng thẳng trong lòng ba đứa trẻ.
Chúng dừng lại, đứng cách ông một quãng. Khoảng cách ấy an toàn cho sự sợ hãi của chúng, nhưng cũng quá xa để sự can đảm không bị tan biến. Tay Linh run rẩy giơ nhẹ tấm ảnh cũ và tờ giấy khai sinh ra phía trước, như một lời giới thiệu câm lặng. Lân và Lộc đứng nép vào bên chị, ánh mắt không rời khỏi ông.
Ông Phúc đang đọc báo bỗng cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Ông từ từ hạ tờ báo xuống, ngẩng đầu lên. Ánh mắt ông nheo lại dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ.
Khoảnh khắc ánh mắt ông chạm vào ba gương mặt nhỏ nhắn, lạ lẫm đang đứng trước hiên nhà, thời gian như ngừng lại. Sự ngạc nhiên dần hiện lên rõ nét trên khuôn mặt ông. Ba đứa trẻ trông giống nhau đến kỳ lạ, đứng đó đầy e sợ và mong ngóng. Ông Phúc tháo kính, nhìn kỹ hơn, cố gắng nhận ra những vị khách không mời này là ai.
Chúng im lặng, chờ đợi. Chỉ có tiếng gió khẽ xào xạc qua những tán cây và tiếng tim đập dồn dập của ba đứa trẻ vang vọng trong không gian. Khoảnh khắc đối mặt đã đến.”
“Ba đứa trẻ cùng lúc cất tiếng, âm thanh trong trẻo nhưng chứa đựng sự run rẩy và mong ngóng: “”Bố ơi…””
Giọng nói ấy như một luồng điện chạy thẳng vào tim ông Phúc. Tờ báo trên tay ông rơi xuống nền gạch lúc nào không hay. Ánh mắt ông, ban đầu chỉ là sự ngạc nhiên đơn thuần, giờ bỗng nheo lại, rồi mở to, không thể tin vào những gì đang nghe, đang thấy. Ba khuôn mặt nhỏ nhắn ấy… sao lại giống nhau đến thế? Và tại sao chúng lại gọi ông là “”Bố””?
Linh bước thêm một bước nhỏ, run rẩy giơ cao hơn những thứ đang cầm trên tay. Đó là tấm ảnh người phụ nữ trẻ với nụ cười hiền hậu, khuôn mặt phảng phất nét quen thuộc khiến tim ông Phúc chợt nhói lên. Bên cạnh đó là tấm ảnh đen trắng cũ kỹ chụp một người lính trẻ, khuôn mặt ông lúc thanh xuân, mặc bộ quân phục. Và cuối cùng là một tờ giấy màu vàng, nhàu nhĩ, ghi dòng chữ “”Giấy khai sinh””.
Ông Phúc đưa tay dụi mắt, tưởng chừng như mình đang mơ. Ông từ từ đứng dậy, bước từng bước nặng nề về phía ba đứa trẻ, ánh mắt không rời khỏi tấm ảnh người phụ nữ. Cái tên Thảo… Thảo… như một tiếng vọng từ quá khứ xa xăm vẳng lại.
Ông chìa tay run rẩy đón lấy những thứ chúng đưa. Bàn tay ông chạm nhẹ vào tay Linh, cảm giác nhỏ bé, lạnh lẽo. Ông cúi xuống nhìn kỹ tấm ảnh người phụ nữ, tim đập ngày càng nhanh. Rồi ánh mắt ông dừng lại ở tấm ảnh người lính trẻ – chính là ông. Ký ức về một thời tuổi trẻ, một mối tình sâu nặng nhưng dang dở bỗng chốc ùa về như một cơn bão.
Ông vội vã mở tờ giấy khai sinh. Đôi mắt ông đảo nhanh qua những dòng chữ: Tên con: Lân, Lộc, Linh. Tên mẹ: Trần Thị Thảo. Tên cha: Nguyễn Văn Phúc.
“”Nguyễn Văn Phúc””. Chính là tên ông. Ngày sinh của những đứa trẻ… khớp với thời điểm ấy.
Ông Phúc chết lặng. Khuôn mặt ông trắng bệch đi, ánh mắt từ ngạc nhiên tột độ chuyển sang bàng hoàng, rồi đóng băng lại trong sự sững sờ. Ông đứng đó, bất động, tấm ảnh và tờ giấy khai sinh run rẩy trên tay.
Quá khứ, cái quá khứ mà ông đã chôn vùi sâu kín, giờ đây đột ngột sống dậy một cách tàn nhẫn, va chạm dữ dội với hiện tại, với ba sinh linh bé nhỏ đang đứng trước mặt ông, gọi ông là “”Bố ơi…””. Cả thế giới của ông dường như đang quay cuồng, sụp đổ.”
“Ông Phúc chết lặng. Khuôn mặt ông trắng bệch đi, ánh mắt từ ngạc nhiên tột độ chuyển sang bàng hoàng, rồi đóng băng lại trong sự sững sờ. Ông đứng đó, bất động, tấm ảnh và tờ giấy khai sinh run rẩy trên tay. Quá khứ, cái quá khứ mà ông đã chôn vùi sâu kín, giờ đây đột ngột sống dậy một cách tàn nhẫn, va chạm dữ dội với hiện tại, với ba sinh linh bé nhỏ đang đứng trước mặt ông, gọi ông là “”Bố ơi…””. Cả thế giới của ông dường như đang quay cuồng, sụp đổ.
Rồi, một giọt, hai giọt nước mắt lăn dài xuống gò má sạm nắng của ông Phúc. Chúng không ngừng lại. Dòng nước mắt cứ thế tuôn ra, nóng hổi, mang theo bao nhiêu sự thật phũ phàng, bao nhiêu nỗi ân hận chất chứa. Tờ giấy khai sinh và tấm ảnh người lính trẻ rơi khỏi tay ông, vô hồn nằm trên nền gạch. Ánh mắt ông mờ đi vì lệ, nhưng vẫn cố nhìn rõ ba khuôn mặt nhỏ bé đang ngước nhìn ông đầy bỡ ngỡ, pha chút sợ sệt trước phản ứng của ông.
Ông khuỵu gối xuống, tấm lưng trần sạm nắng rung lên bần bật. Ông đưa cánh tay run rẩy về phía ba đứa trẻ. “”Linh… Lân… Lộc…”” Giọng ông khản đặc, nghẹn lại trong cổ họng. “”Là… là bố đây…””
Ba đứa trẻ ngần ngừ giây lát, rồi như có một lực vô hình kéo lại, chúng rụt rè bước lại gần. Ông Phúc vòng tay ôm chầm lấy cả ba cơ thể bé nhỏ, gầy gò, siết chặt vào lòng. Hơi ấm từ ba đứa con ruột thịt lan tỏa, xua đi cái lạnh giá đang bao trùm trái tim ông suốt bao năm qua. Ông úp mặt vào mái tóc rối bù của chúng, nức nở.
“”Bố… bố xin lỗi… Bố xin lỗi các con… xin lỗi mẹ các con…”” Tiếng ông đứt quãng, xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào. Ông ôm chặt ba đứa trẻ, như sợ chỉ cần buông tay, chúng sẽ tan biến mất.
Ông Phúc hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại. Ông buông lỏng vòng tay một chút, để ba đứa trẻ ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của ông. “”Bố… bố đã tìm mẹ các con rất lâu… Sau lần chia tay ấy, bố trở về tìm, nhưng người ta nói… nói mẹ con… mẹ con đã không còn nữa…”” Giọng ông lạc đi, kí ức đau đớn ùa về. “”Rồi bố nghe tin… có chuyện… chuyện không may xảy ra ở làng mình, đúng vào thời điểm ấy… Bố cứ nghĩ… cả mẹ các con… cũng không còn nữa…””
Ông nhìn sâu vào mắt Linh, Lân, Lộc, cố gắng truyền đạt sự thật cay đắng mà ông đã phải chịu đựng suốt bao năm qua. “”Bố đã nghĩ… bố đã mất tất cả rồi… Bố không hề biết… không hề biết mẹ con đã sinh ra các con… và mẹ con… vẫn ở đây…”” Ông lại ôm chặt lấy chúng, nỗi ân hận và đau khổ ngập tràn. “”Bố là một người bố tồi tệ… Bố xin lỗi… Bố thật sự xin lỗi…”””
“Ông Phúc vẫn ôm chặt ba đứa trẻ. Hơi thở của ông vẫn còn run run, nhưng ông cố gắng kiềm lại. Ông buông tay, đặt ba đứa con ngồi đối diện mình trên nền nhà. Mắt ông vẫn đỏ hoe, nhìn từng khuôn mặt non nớt, gầy gò, tái nhợt vì thiếu thốn.
“”Kể… kể cho bố nghe đi các con,”” ông nói, giọng vẫn nghẹn lại. “”Kể cho bố nghe về mẹ…””
Linh, đứa lớn nhất, hít một hơi sâu. Giọng con bé nhỏ nhẹ, nhưng chứa đựng nỗi buồn xa xăm. “”Mẹ con… mẹ con tên là Thảo ạ. Mẹ đẹp lắm… nhưng mẹ hay buồn.””
“”Mẹ cứ bảo… bố đi chiến đấu, rồi hy sinh rồi,”” Lân tiếp lời, mắt ngước nhìn ông Phúc, có chút bối rối không hiểu sao bố lại ở đây nếu mẹ nói bố đã hy sinh.
“”Mẹ không bao giờ kể bố đi đâu ạ, chỉ bảo bố là người lính dũng cảm,”” Lộc nói thêm. “”Rồi… rồi mẹ cứ chờ… chờ mãi…””
Linh gật đầu, khuôn mặt nhỏ đượm vẻ trưởng thành trước tuổi. “”Mẹ kể, sau khi bố đi, mẹ chờ tin mãi. Rồi có người ở làng nói… nói bố đã hy sinh trên chiến trường. Mẹ khóc nhiều lắm…”” Con bé dừng lại, nuốt khan. “”Nhưng mẹ bảo, mẹ phải sống, phải đợi bố về, dù là chờ trong hy vọng mong manh nhất.””
“”Mẹ giữ chặt cái này lắm ạ,”” Lân nói, luồn tay vào trong vạt áo sờ soạng một lúc, rồi kéo ra một sợi dây mảnh. Trên sợi dây là một chiếc vòng bạc cũ kỹ, đã mòn vẹt và xỉn màu. Lân đưa chiếc vòng cho ông Phúc.
Ông Phúc cầm lấy chiếc vòng. Bàn tay ông run rẩy. Chiếc vòng quen thuộc đến đau lòng. Chính ông… đã tặng nó cho Thảo, vào cái ngày định mệnh ấy. Kí ức chợt ùa về, sống động và tàn nhẫn. Nụ cười của Thảo ngày nhận chiếc vòng, lời hứa sẽ luôn giữ nó… Giờ đây, chiếc vòng vẫn còn đó, nhưng Thảo… Thảo đã không còn.
“”Chiếc vòng này… là của mẹ các con sao?”” Giọng ông lạc đi.
Ba đứa trẻ đồng thanh gật đầu. “”Vâng ạ. Mẹ không bao giờ tháo ra. Dù khó khăn thế nào, mẹ cũng đeo nó. Mẹ bảo… mẹ đeo để nhớ bố.””
Linh tiếp tục câu chuyện, giọng càng lúc càng nghẹn lại. “”Sau khi biết tin bố ‘hy sinh’, mẹ một mình nuôi chúng con. Cuộc sống vất vả lắm ạ. Mẹ làm đủ mọi việc, từ cấy lúa, làm thuê, ai thuê gì mẹ cũng làm. Có những ngày… mẹ nhịn đói để chúng con có cơm ăn.””
Ông Phúc lắng nghe, trái tim ông như bị bóp nghẹt. Mỗi lời nói của các con là một nhát dao cứa vào tim ông. Ông đã ở đâu? Ông đã làm gì trong những năm tháng ấy? Ông đã sống trong ảo tưởng về một cuộc đời đã mất, trong khi Thảo, người phụ nữ ông yêu, lại vật lộn để nuôi dạy chính con của ông.
“”Mẹ yếu dần đi ạ,”” Lộc nói, mắt bắt đầu rưng rưng. “”Mẹ bị bệnh… bệnh nặng lắm. Cả làng thương mẹ, giúp đỡ mẹ, nhưng không đủ tiền đưa mẹ đi bệnh viện lớn.””
“”Mẹ ốm lâu lắm ạ,”” Lân thêm vào, nước mắt bắt đầu lăn dài. “”Mẹ ho suốt… gầy lắm… đến khi… đến khi mẹ không dậy được nữa…””
Linh cúi gằm mặt, đôi vai gầy rung lên. “”Mẹ… mẹ mất cách đây hơn một tháng ạ…””
Tiếng nấc của ba đứa trẻ lẫn vào không khí nặng nề. Ông Phúc ngồi đó, tay siết chặt chiếc vòng bạc, nghe từng lời kể xé lòng về cuộc đời bi thương của Thảo sau khi ông ra đi. Ông không biết gì cả. Ông đã sống trong sự ngu muội, trong khi người phụ nữ của ông chịu đựng tất cả, gánh vác tất cả một mình, cho đến hơi thở cuối cùng. Nước mắt lại chảy trên khuôn mặt sạm nắng của ông Phúc, lần này là dòng nước mắt của sự đau đớn tột cùng, của ân hận muộn màng, của một người chồng, một người cha đã vắng mặt trong suốt cuộc đời của người mình yêu thương và những đứa con ruột thịt.”
“Ông Phúc vẫn ngồi đó, tay siết chặt chiếc vòng bạc, nghe từng lời kể xé lòng về cuộc đời bi thương của Thảo sau khi ông ra đi. Ông không biết gì cả. Ông đã sống trong sự ngu muội, trong khi người phụ nữ của ông chịu đựng tất cả, gánh vác tất cả một mình, cho đến hơi thở cuối cùng. Nước mắt lại chảy trên khuôn mặt sạm nắng của ông Phúc, lần này là dòng nước mắt của sự đau đớn tột cùng, của ân hận muộn màng, của một người chồng, một người cha đã vắng mặt trong suốt cuộc đời của người mình yêu thương và những đứa con ruột thịt.
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngoài cổng. Tiếng đóng cửa xe vang lên khô khốc. Ba đứa trẻ giật mình ngước nhìn. Ông Phúc cũng lau vội nước mắt, quay ra.
Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, bước vào sân, theo sau là một người con trai và một người con gái trẻ tuổi. Khuôn mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng bên trong căn nhà xập xệ: ông Phúc đang ngồi dưới sàn nhà đất, bên cạnh ba đứa trẻ lạ mặt gầy gò, khắc khổ.
“”Ông… ông Phúc?”” Người phụ nữ lên tiếng, giọng pha lẫn sự khó hiểu và bực bội. Bà ta liếc nhìn ba đứa trẻ, rồi nhìn chiếc vòng bạc trong tay ông Phúc. Ánh mắt bà ta chợt dừng lại ở khuôn mặt của Linh, rồi Lân, rồi Lộc. Một sự ngờ vực lạnh lẽo hiện lên trong mắt bà.
Ông Phúc đứng bật dậy. Khuôn mặt ông vẫn còn vương nước mắt, nhưng giờ đây lại thêm sự căng thẳng tột độ. Ông biết, khoảnh khắc đối diện này đã đến.
“”Mai… con… các con…”” Ông Phúc ngập ngừng.
Bà Mai tiến lại gần, ánh mắt dò xét quét qua ba đứa trẻ. “”Đây là ai vậy, ông Phúc? Sao ông lại ở đây với… những đứa trẻ này?”” Giọng bà ta đầy vẻ nghi hoặc, pha chút coi thường.
Ông Phúc hít một hơi thật sâu. Ông nắm chặt bàn tay đang run rẩy. Nhìn ba đứa con thơ dại, nhìn Thảo trong chiếc vòng bạc cũ, ông biết mình không thể chần chừ thêm nữa.
“”Mai,”” ông nói, giọng dứt khoát, dù vẫn còn nghẹn lại, “”đây… đây là con của tôi.””
Câu nói như sét đánh ngang tai. Bà Mai sững sờ. Khuôn mặt bà ta trắng bệch. Hai người con trẻ đứng sau cũng há hốc mồm kinh ngạc.
“”Ông nói gì vậy?”” Bà Mai thì thầm, giọng run rẩy, không tin vào tai mình. “”Con của ông? Ông… ông có con riêng lúc nào?””
Ông Phúc quay lại nhìn ba đứa trẻ, ánh mắt yêu thương vô hạn. “”Đây là Linh, Lân, và Lộc. Ba đứa là sinh ba.”” Ông quay sang Bà Mai, ánh mắt kiên định. “”Mai à… đây là con của Thảo. Người phụ nữ mà tôi đã yêu sâu sắc trước khi gặp em.””
Bà Mai lùi lại một bước, như thể bị một cú đấm. “”Thảo? Cái tên đó… Ông… ông chưa bao giờ kể cho tôi nghe về người phụ nữ đó một cách rõ ràng! Và… và ông có con với cô ta sao? Ba đứa trẻ?”” Bà ta chỉ vào ba đứa trẻ bằng ngón tay run rẩy. “”Mà cô ta đã mất rồi? Tại sao bây giờ ông mới nói?””
“”Mọi chuyện… rất phức tạp,”” ông Phúc cố gắng giải thích. “”Sau chiến tranh, tôi nhận tin Thảo hy sinh. Tôi đau khổ tột cùng. Sau đó… tôi mới gặp em và xây dựng gia đình với em. Mãi đến bây giờ, tôi mới biết Thảo vẫn sống… và cô ấy đã một mình nuôi nấng các con của chúng ta…”” Giọng ông lạc đi vì xúc động và ân hận. “”Thảo… cô ấy đã chờ tôi suốt mấy chục năm. Cho đến khi cô ấy qua đời…””
Người con trai của Bà Mai, trông khoảng hai mươi tuổi, bước lên phía trước, vẻ mặt tức giận. “”Bố nói gì vậy? Con riêng? Ba đứa?”” Cậu ta nhìn ba đứa trẻ lạ lẫm với ánh mắt hoài nghi, thậm chí là khinh thị. “”Sao lại có chuyện này được? Bố giấu chúng con chuyện này bao lâu rồi?””
Người con gái cũng lộ rõ vẻ khó chịu. Cô ta nhìn mẹ mình với ánh mắt lo lắng, rồi lại nhìn ba đứa trẻ bằng ánh mắt xa lạ.
Bà Mai gần như hét lên. “”Không thể nào! Không bao giờ! Tôi… tôi không chấp nhận chuyện này! Ông… ông lừa dối tôi bấy lâu nay sao? Ông có một gia đình khác, những đứa con khác… mà tôi không hề hay biết?”” Bà ta chỉ vào Linh, Lân, Lộc. “”Những đứa trẻ này… đột nhiên xuất hiện và ông nói chúng là con ông sao? Không! Tôi không tin!””
Ba đứa trẻ co ro lại, sợ hãi trước sự tức giận và lời lẽ gay gắt của người phụ nữ xa lạ. Nét mặt chúng bối rối và tổn thương. Chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận được sự đối nghịch và sự từ chối.
Ông Phúc đứng thẳng lưng, dù trái tim ông đang tan nát. Ông nhìn vợ, nhìn các con riêng, rồi lại nhìn ba đứa con thơ dại đang sợ hãi.
“”Mai,”” ông nói, giọng kiên quyết. “”Đây là sự thật. Tôi… tôi đã vắng mặt trong cuộc đời của các con quá lâu rồi. Tôi không thể bỏ mặc chúng thêm nữa. Chúng là máu mủ của tôi, là con của Thảo… người phụ nữ đã chịu đựng tất cả một mình vì tôi.”” Ông quay sang ba đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng hơn. “”Các con… đây là Bà Mai… và… và anh chị con.””
Ông Phúc biết đây là một khởi đầu đầy sóng gió. Cơn bão chỉ mới bắt đầu. Nhưng ông đã đưa ra quyết định cuối cùng. Dù khó khăn đến đâu, ông cũng sẽ nhận lại ba đứa con của mình, đứa con của Thảo.”
“Bà Mai lùi lại một bước, như thể bị một cú đấm. “”Thảo? Cái tên đó… Ông… ông chưa bao giờ kể cho tôi nghe về người phụ nữ đó một cách rõ ràng! Và… và ông có con với cô ta sao? Ba đứa trẻ?”” Bà ta chỉ vào Linh, Lân, Lộc bằng ngón tay run rẩy. “”Mà cô ta đã mất rồi? Tại sao bây giờ ông mới nói?”” Bà Mai không thể tin được vào tai mình. Cơn giận và sự uất ức trào dâng, chèn nghẹt giọng nói của bà. Bà cảm thấy cả thế giới của mình đang sụp đổ.
“”Mọi chuyện… rất phức tạp,”” ông Phúc cố gắng giải thích, giọng nghẹn lại. “”Sau chiến tranh, tôi nhận tin Thảo hy sinh. Tôi đau khổ tột cùng. Sau đó… tôi mới gặp em và xây dựng gia đình với em. Mãi đến bây giờ, tôi mới biết Thảo vẫn sống… và cô ấy đã một mình nuôi nấng các con của chúng ta…”” Giọng ông lạc đi vì xúc động và ân hận. “”Thảo… cô ấy đã chờ tôi suốt mấy chục năm. Cho đến khi cô ấy qua đời…””
Người con trai của Bà Mai, trông khoảng hai mươi tuổi, bước lên phía trước, vẻ mặt tức giận xen lẫn lo lắng. Cậu ta nhìn ba đứa trẻ lạ lẫm với ánh mắt hoài nghi, thậm chí là khinh thị. “”Bố nói gì vậy? Con riêng? Ba đứa?”” Cậu ta không thể chấp nhận sự thật trớ trêu này. “”Sao lại có chuyện này được? Bố giấu chúng con chuyện này bao lâu rồi?””
Người con gái cũng lộ rõ vẻ khó chịu. Cô ta nhìn mẹ mình với ánh mắt lo lắng, rồi lại nhìn ba đứa trẻ bằng ánh mắt xa lạ. Tâm trí cô gái trẻ rối bời, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bà Mai gần như hét lên. “”Không thể nào! Không bao giờ! Tôi… tôi không chấp nhận chuyện này! Ông… ông lừa dối tôi bấy lâu nay sao? Ông có một gia đình khác, những đứa con khác… mà tôi không hề hay biết?”” Bà ta chỉ vào Linh, Lân, Lộc bằng ngón tay run rẩy, ánh mắt tóe lửa căm giận. “”Những đứa trẻ này… đột nhiên xuất hiện và ông nói chúng là con ông sao? Không! Tôi không tin!”” Bà Mai cảm thấy bị phản bội sâu sắc.
Ba đứa trẻ co ro lại, nép sát vào nhau, sợ hãi trước sự tức giận và lời lẽ gay gắt của người phụ nữ xa lạ. Nét mặt chúng bối rối và tổn thương. Chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận được sự đối nghịch và sự từ chối tàn nhẫn. Nước mắt bắt đầu rơm rớm trên mi Linh.
Ông Phúc đứng thẳng lưng, dù trái tim ông đang tan nát. Ông nhìn vợ, nhìn các con riêng, rồi lại nhìn ba đứa con thơ dại đang sợ hãi. Ông biết, đây là khoảnh khắc quyết định.
“”Mai,”” ông nói, giọng kiên quyết, không còn chút do dự nào. “”Đây là sự thật. Tôi… tôi đã vắng mặt trong cuộc đời của các con quá lâu rồi. Tôi không thể bỏ mặc chúng thêm nữa. Chúng là máu mủ của tôi, là con của Thảo… người phụ nữ đã chịu đựng tất cả một mình vì tôi.”” Ông quay sang ba đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng hơn, như muốn trấn an chúng. “”Các con… đây là Bà Mai… và… và anh chị con.”” Ông Phúc không gọi vợ và các con riêng là “”mẹ”” hay “”anh chị”” của ba đứa trẻ, bởi ông biết điều đó quá đột ngột và không đúng lúc.
Bà Mai nhìn ông Phúc, nhìn ba đứa trẻ, rồi nhìn lại các con của mình. Khuôn mặt bà ta tái mét, tay nắm chặt. “”Ông… ông được lắm, Phúc! Tôi không bao giờ chấp nhận! Không bao giờ!”” Bà ta quay phắt người lại, bước nhanh ra cửa, gần như chạy. Hai người con của bà ta cũng lúng túng nhìn ba đứa trẻ và ông Phúc một lát, rồi vội vã đi theo mẹ, bỏ lại không khí căng thẳng và ngột ngạt trong căn nhà nhỏ.
Ông Phúc nhìn theo bóng họ khuất dạng, rồi quay lại nhìn ba đứa con đang run rẩy đứng đó. Sự giận dữ và sợ hãi trong mắt ba đứa trẻ khiến lòng ông quặn thắt. Ông quỳ xuống trước mặt chúng, dang tay ra.
“”Linh, Lân, Lộc… bố đây rồi,”” ông nói, giọng run run. “”Bố xin lỗi các con. Bố đã về rồi.””
Ba đứa trẻ ngập ngừng một chút, rồi lao vào lòng ông Phúc, ôm chặt lấy ông. Chúng khóc nức nở, tiếng khóc xé lòng cho người mẹ đã khuất, cho những năm tháng gian khó, và cho sự hỗn loạn vừa xảy ra. Ông Phúc ôm chặt các con vào lòng, hít hà mùi tóc của chúng. Ông biết chặng đường phía trước còn vô vàn khó khăn, mối quan hệ với gia đình hiện tại sẽ rạn nứt nghiêm trọng, và việc bù đắp cho ba đứa trẻ không chỉ là vật chất mà còn là cả một quãng đời dài vắng bóng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, dưới mái nhà đơn sơ của Thảo, ôm trọn ba đứa con ruột thịt trong tay, ông cảm nhận được một thứ sức mạnh vô hình và một ý nghĩa lớn lao hơn tất cả. Ông đã tìm lại được những gì mình đã mất, và ông sẽ không bao giờ buông tay nữa. Nỗi đau mất Thảo vẫn còn đó, vết thương từ cuộc đối đầu vừa rồi vẫn nhức nhối, nhưng tình thân ruột thịt đã bắt đầu được hàn gắn. Ông Phúc thầm hứa với lòng, với Thảo trên thiên đường, và với chính mình, rằng ông sẽ dành trọn phần đời còn lại để yêu thương, chăm sóc và bù đắp cho Linh, Lân, và Lộc.
Ngày hôm đó ở ngôi làng nhỏ trôi qua thật chậm. Mặt trời dần lặn, nhuộm vàng rực cả bầu trời cuối chân đồi nơi mộ mẹ Thảo nằm. Ba đứa trẻ vẫn ở bên cạnh ông Phúc, đôi khi rụt rè ngước nhìn ông, đôi khi lại nhìn xa xăm về phía mộ mẹ. Chúng không hiểu hết những gì đã xảy ra, sự xuất hiện của người phụ nữ sang trọng kia, những lời nói giận dữ. Chúng chỉ biết rằng, người đàn ông này, người cha trong tấm ảnh và trên tờ giấy khai sinh, giờ đang ở đây, bên cạnh chúng. Nỗi đau mất mẹ vẫn còn đó, một vết hằn sâu trong tâm hồn non nớt, nhưng sự hiện diện của ông Phúc mang đến một cảm giác khác lạ, vừa bỡ ngỡ vừa ấm áp. Cuộc sống của chúng sẽ không còn là những ngày tháng cô đơn, nương tựa vào nhau và lòng tốt của những người xung quanh nữa. Sẽ có một người cha.
Ông Phúc ngồi lặng lẽ, nhìn các con. Ông nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều. Ba mươi năm cuộc đời của Thảo, ba mươi năm tuổi thơ của các con. Thời gian không thể quay lại, nhưng tương lai thì có thể khác. Ông tự hứa sẽ sắp xếp mọi chuyện, dù khó khăn đến đâu. Có thể sẽ đưa các con về sống gần ông hơn, cho chúng một cuộc sống tốt đẹp hơn, đảm bảo chúng được học hành, được yêu thương. Hoặc ít nhất, ông sẽ luôn là một phần trong cuộc đời chúng, không bao giờ xa cách nữa. Nỗi ân hận và tình yêu thương dành cho các con hòa quyện trong lòng ông. Cuộc hội ngộ này không phải là một kết thúc hoàn hảo, không xóa nhòa được những nỗi đau quá khứ, nhưng nó là một khởi đầu. Khởi đầu cho sự hàn gắn, cho tình thân được tìm thấy, cho một tương lai dù còn nhiều thử thách nhưng chứa đựng hy vọng. Ba đứa trẻ, giờ đây đã có cha, vẫn còn mang theo nỗi nhớ mẹ khôn nguôi, nhưng bước chân chúng không còn lạc lõng giữa cuộc đời nữa. Chúng đã có một bến đỗ, một điểm tựa mới, một gia đình, dù theo một cách không hề dễ dàng. Cuộc sống phía trước sẽ là hành trình chữa lành vết thương, xây dựng lại niềm tin, và chấp nhận một thực tại phức tạp nhưng có đủ đầy cả yêu thương và mất mát.”

