“Vợ cũ tự nhiên gọi điện xin 200 nghìn cho con đi khám, tôi thương tình gửi cho hẳn 500 nghìn rồi đúng 3 ngày sau tôi nhận được 5 tỷ kèm 1 dòng tin nhắn…
Tôi là Tuấn, 42 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại Đà Nẵng. Tôi ly hôn với vợ cũ – chị Hiền – cách đây 5 năm, sau 8 năm chung sống. Chúng tôi có một cậu con trai 10 tuổi tên là Bảo, sống với mẹ ở Huế. Dù đã chia tay, tôi vẫn chu cấp đều đặn cho con mỗi tháng 3 triệu đồng, và thỉnh thoảng thăm Bảo khi có dịp.
Sáng nay, ngày 20 tháng 5 năm 2025, lúc 11:16 AM, tôi nhận được một cuộc gọi từ Hiền. Giọng cô ấy khẩn khoản: “Anh Tuấn, em biết gọi anh thế này là không đúng, nhưng Bảo bị sốt cao, em không đủ tiền đưa con đi khám. Anh cho em vay 200 nghìn được không?” Tôi nghe mà lòng đau thắt, thương con, nên không đắn đo, nói: “Không sao, em đừng lo. Anh gửi cho 500 nghìn, đủ để khám và mua thuốc.” Tôi chuyển khoản ngay lập tức qua ứng dụng ngân hàng, và Hiền cảm ơn rối rít: “Cảm ơn anh, em sẽ trả lại sớm.”
Ba ngày sau, sáng ngày 23 tháng 5 năm 2025, tôi đang làm việc thì điện thoại báo có tin nhắn từ ngân hàng. Tôi sững sờ khi thấy tài khoản vừa nhận được 5 tỷ đồng từ một số lạ. Kèm theo đó là một tin nhắn: “Cảm ơn anh Tuấn đã giúp đỡ mẹ con em trong lúc khó khăn. Đây là món quà em muốn trả ơn. Hiền.” Tôi gọi ngay cho Hiền, hỏi rõ sự tình, và cô kể lại một câu chuyện khiến tôi không tin nổi.
Hóa ra, sau khi nhận tiền của tôi, Hiền đưa Bảo đi khám và phát hiện con bị sốt xuất huyết nhẹ, kịp thời điều trị nên đã khỏi. Trong lúc chờ ở bệnh viện, Hiền tình cờ gặp một người bạn cũ, nay là giám đốc một công ty lớn ở Huế. Người bạn biết hoàn cảnh khó khăn của Hiền, nên giới thiệu cô với một dự án kinh doanh nhỏ. Hiền đầu tư số tiền ít ỏi còn lại, và bất ngờ trúng một hợp đồng lớn, kiếm được 10 tỷ đồng chỉ trong 2 ngày. Cô quyết định gửi tôi 5 tỷ, vừa để trả ơn, vừa vì cô biết tôi từng khó khăn sau ly hôn, phải vay nợ để mở tiệm sửa xe.”
“Tuấn vẫn còn sững sờ nhìn màn hình điện thoại báo số tiền 5 tỷ đồng.
Giọng Hiền từ đầu dây bên kia run run, xen lẫn cả sự mừng rỡ lẫn ngại ngùng.
“”Anh Tuấn, anh nhận được tiền chưa?”” Hiền hỏi.
Tuấn hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh. “”Anh nhận rồi. Nhưng… chuyện gì thế này? Sao lại có số tiền lớn như vậy? Và ‘món quà trả ơn’ là sao?””
“”Em… em biết anh rất ngạc nhiên,”” Hiền đáp. Giọng cô bắt đầu kể chi tiết hơn. “”Sau khi nhận tiền của anh hôm đó, em đưa Bảo đi bệnh viện khám. May quá, chỉ bị sốt xuất huyết nhẹ thôi. Bác sĩ cho thuốc về nhà uống là khỏi.””
“”Ừ, anh biết rồi. Nhưng còn số tiền này?”” Tuấn vẫn không hiểu.
“”Trong lúc ngồi chờ kết quả xét nghiệm cho Bảo ở bệnh viện,”” Hiền tiếp tục, giọng chậm lại như đang hồi tưởng. “”Em… em gặp lại một người quen cũ. Người bạn từ hồi cấp ba. Anh ấy tên là [Tên người bạn cũ]. Đã rất lâu rồi em không gặp anh ấy.””
Tuấn im lặng lắng nghe.
“”Anh ấy… bây giờ là giám đốc một công ty lớn ở Huế,”” Hiền nói, giọng lộ rõ sự bất ngờ khi nhắc đến vị thế của người bạn. “”Lúc đầu em cũng không nhận ra, anh ấy thay đổi nhiều quá. Nhưng khi anh ấy gọi tên em, em mới sững sờ. Đã hơn mười năm rồi còn gì…””
“”Vậy rồi sao?”” Tuấn hỏi, lòng bắt đầu dấy lên sự tò mò.
“”Anh ấy hỏi thăm em, biết em đang khó khăn vì Bảo bị ốm, lại một mình nuôi con,”” Hiền kể tiếp. “”Anh ấy rất tốt bụng. Anh ấy nói có một dự án nhỏ, cần người hợp tác đầu tư một ít vốn ban đầu… và hứa sẽ giúp đỡ em…”””
“””Anh ấy nói có một dự án nhỏ, cần người hợp tác đầu tư một ít vốn ban đầu… và hứa sẽ giúp đỡ em…””
Giọng Hiền chùng xuống một chút rồi cô tiếp tục, chậm rãi nhưng đầy cảm xúc dâng trào. “”Em nghe anh ấy nói, thấy cơ hội như từ trên trời rơi xuống vậy. Em liều liều, dùng số tiền anh cho cộng thêm một ít em dành dụm, bỏ vào làm vốn ban đầu. Dự án đó… là một hệ thống bán hàng trực tuyến… tận dụng mạng lưới của công ty anh ấy…””
Tuấn vẫn giữ im lặng, cố gắng tiếp thu dòng thông tin khó tin này. Mười năm ly hôn, Hiền luôn vật lộn với cuộc sống. Nay đột nhiên…
“”Anh ấy… anh ấy giúp em rất nhiều,”” Hiền kể tiếp, giọng càng lúc càng rõ sự kinh ngạc và biết ơn. “”Em chỉ làm theo hướng dẫn của anh ấy thôi… Anh tin không? Chỉ sau hai ngày… Vâng, đúng hai ngày thôi, mọi thứ bùng nổ ngoài sức tưởng tượng. Doanh số tăng chóng mặt… Em… em đã kiếm được…””
Cô dừng lại, dường như đang lấy hết can đảm để nói ra con số. Tuấn nín thở chờ đợi.
“”… mười tỷ đồng, anh ạ,”” Hiền thì thầm, giọng cô vẫn còn rung lên vì sốc. “”Trong… chỉ trong hai ngày.””
Đến lúc này, Tuấn hoàn toàn chết lặng. Mười tỷ? Trong hai ngày? Chuyện hoang đường gì vậy? Ngay cả trong giấc mơ điên rồ nhất anh cũng không dám nghĩ đến. Số tiền 5 tỷ trong tài khoản bỗng nhiên trở nên có ‘logic’ hơn một chút, nhưng vẫn quá sức tưởng tượng.
“”Mười… mười tỷ?”” Tuấn lắp bắp, giọng khô khốc. “”Em… em không đùa đấy chứ?””
Hiền cười nhẹ, nụ cười vẫn lẫn sự bàng hoàng. “”Lúc đầu em còn nghĩ mình nhìn nhầm, anh ạ. Nhưng không… là thật. Toàn bộ là thật. Anh ấy nói dự án này tiềm năng lớn, nhưng quả thật em không nghĩ nó lại thành công đến mức này… Anh ấy nói, nhờ em là người đầu tiên tin tưởng và dám bỏ vốn, nên anh ấy sẽ chia cho em phần lớn lợi nhuận đợt đầu…””
Cô ngừng một lát, lấy hơi. “”Anh ấy biết em từng rất khó khăn… biết anh cũng từng phải vay mượn khắp nơi để mở cái tiệm sửa xe ngày xưa… Anh ấy cũng có biết chút ít chuyện của hai đứa mình… Khi thấy em đột nhiên có số tiền lớn thế này… điều đầu tiên em nghĩ đến… là anh.””
Tuấn nhíu mày. Nghĩ đến anh? Với số tiền mười tỷ kia thì liên quan gì đến anh?
“”Anh còn nhớ không?”” Giọng Hiền trở nên tha thiết hơn. “”Cái ngày anh đi vay tiền khắp nơi để mở tiệm, em chỉ có vỏn vẹn ba chỉ vàng hồi môn, bán đi chỉ đủ cho anh đóng tiền cọc thuê mặt bằng… Anh bảo đó là tiền anh vay em… Anh hứa sau này có tiền sẽ trả cả gốc lẫn lời… Em vẫn nhớ mãi lời anh nói hôm đó…””
Tuấn im lặng lắng nghe. Chuyện đó đã quá xa xôi rồi.
“”Rồi mình ly hôn… Em cứ nghĩ món nợ đó sẽ chẳng bao giờ được nhắc đến nữa… Nhưng khi có số tiền này trong tay… em chỉ nghĩ đến anh… nghĩ đến lúc anh khó khăn ngày đó… Anh lại còn giúp em tiền ngay lúc Bảo ốm nữa…”” Hiền nói, giọng run run. “”Thế nên… số tiền 5 tỷ này… là em trả ơn anh… trả nợ cũ và cả ơn anh đã giúp em lúc này…””
Cô dừng lại, để Tuấn có thời gian tiêu hóa tất cả. Anh vẫn đứng đó, điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số dư 5.000.000.000 đồng. Mười tỷ kiếm được trong hai ngày… món quà trả ơn… Anh vẫn chưa thể tin nổi vào tai mình. Cảm giác như đang lạc vào một giấc mơ vậy. Một giấc mơ quá… phi thực tế.”
“Anh vẫn chưa thể tin nổi vào tai mình. Cảm giác như đang lạc vào một giấc mơ vậy. Một giấc mơ quá… phi thực tế.
Hiền tiếp tục, giọng đã bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn ẩn chứa sự căng thẳng khi nhớ lại khoảnh khắc đó. “”Số tiền anh cho em hôm đó… năm trăm nghìn… cộng với chút tiền em dành dụm sau khi lo cho Bảo ổn hơn… Em gom lại hết. Lúc đó em chỉ còn chừng ấy thôi, nghĩ bụng nếu thất bại thì cùng lắm về lại vạch xuất phát…””
Cô dừng lại, lấy hơi. “”Em biết là mạo hiểm lắm, anh ạ. Một dự án mới toanh, với số vốn ít ỏi của em thì chẳng thấm vào đâu so với những người khác có thể đầu tư. Nhưng lúc đó… lúc đó em chỉ nghĩ, mình không thể cứ mãi như thế này được. Phải làm gì đó… bất cứ điều gì để thay đổi cuộc sống của hai mẹ con em…””
Giọng Hiền khẽ run lên. “”Em liều. Cứ nhắm mắt làm theo lời anh ấy hướng dẫn. Mấy ngày đầu chờ đợi mà tim em cứ đập thình thịch, ăn ngủ không yên. Sợ lắm anh ạ. Sợ mất hết số tiền ít ỏi cuối cùng đó…””
Tuấn im lặng lắng nghe. Anh cảm nhận được sự quyết tâm sắt đá ẩn sau lời nói run rẩy ấy, và cả nỗi lo lắng tột cùng mà cô đã trải qua trong những ngày đặt cược số phận của mình. Anh nhìn vào màn hình điện thoại, con số 5 tỷ đồng vẫn hiển thị đó, đột nhiên không còn chỉ là một con số vô hồn nữa. Nó là minh chứng cho sự liều lĩnh, cho lòng can đảm, và cả cho những ngày tháng vật lộn đến kiệt cùng của người phụ nữ từng là vợ anh.”
“Rồi cái ngày em nhận được kết quả… anh biết không, em cứ tưởng mình nhìn nhầm. Em dụi mắt mấy lần. Rồi em véo vào tay mình thật mạnh. Đau điếng. Không phải mơ. Con số nó hiện ra… lớn đến mức em đứng không vững.
Tuấn sững sờ nhìn Hiền. Giọng anh lạc đi, hầu như chỉ còn là tiếng thì thầm. “”Con số… con số bao nhiêu hả em?””
Hiền hít một hơi thật sâu, như thể vẫn chưa hoàn toàn tin vào những gì mình sắp nói ra. “”Dự án đó… nó thành công ngoài sức tưởng tượng, anh ạ. Nhờ sự giúp đỡ của anh bạn cũ, và có lẽ là cả may mắn nữa… chỉ trong vòng… vỏn vẹn 2 ngày…””
Cô ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tuấn. “”Em đã kiếm được… mười tỷ đồng.””
Một sự im lặng choáng váng bao trùm. Tuấn như hóa đá. Miệng anh khẽ hé mở, đôi mắt dán chặt vào Hiền, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Anh lặp lại, giọng run rẩy, như hỏi lại chính mình, như muốn cô xác nhận lại điều không thể tin được đó.
“”Mười tỷ á?””
Anh lắc đầu, như thể để thoát khỏi cơn mê. “”Trong 2 ngày?””
Tuấn nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị con số 5 tỷ vừa nhận, rồi lại nhìn Hiền. Hai con số nhảy múa trong đầu anh, điên cuồng, phi lý. 500 nghìn anh cho, 10 tỷ cô kiếm, 5 tỷ cô trả lại. Tất cả chỉ trong vài ngày.
“”Em nói thật không đó Hiền?”” Giọng Tuấn cuối cùng bật ra, không còn run rẩy nữa, mà đặc quánh sự kinh ngạc tột độ. Anh không thể hình dung nổi làm sao một người phụ nữ với số tiền dành dụm ít ỏi lại có thể làm được điều đó. Nó vượt quá mọi giới hạn suy nghĩ của anh.
Hiền gật đầu, ánh mắt vẫn còn vương lại nỗi bàng hoàng của chính cô khi đó. “”Thật mà anh. Em cũng không tin nổi cho đến khi tiền về tài khoản.””
Cô nhìn anh, giọng đã trở nên kiên định hơn. “”Em biết số tiền đó quá lớn. Ban đầu em cũng không biết phải làm gì với nó. Em nghĩ đến Bảo đầu tiên… Em muốn lo cho con một cuộc sống tốt nhất có thể.”””
“””Đúng,”” Hiền tiếp lời, giọng cô trầm xuống, “”Em muốn lo cho Bảo. Nhưng… còn một phần khác của số tiền này…”” Cô dừng lại, nhìn thẳng vào Tuấn. “”Số tiền em gửi cho anh… 5 tỷ đó.””
Tuấn vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú sốc 10 tỷ, giờ lại nghe cô nhắc đến 5 tỷ đang nằm trong tài khoản của mình. Anh nuốt khan, không biết phải nói gì.
Hiền hít một hơi run rẩy, như thể đang kìm nén cảm xúc. “”Đó là… là lòng biết ơn của em, anh ạ.””
Biết ơn? Tuấn nhíu mày. Biết ơn cái gì? 500 nghìn đồng tiền lẻ? Anh cho cô 500 nghìn, cô trả lại 5 tỷ? Sự chênh lệch đến mức nực cười, thậm chí là sỉ nhục. Anh cảm thấy khó chịu dâng lên trong lòng.
“”Biết ơn?”” Tuấn lặp lại, giọng pha chút mỉa mai mà chính anh cũng không nhận ra. “”Biết ơn vì anh cho em vay… 500 nghìn lúc đó à?””
Hiền lắc đầu, đôi mắt cô ngấn nước. “”Không chỉ là 500 nghìn, anh Tuấn ạ. Mà là hành động của anh. Anh đã là người duy nhất em dám mở lời nhờ giúp đỡ khi Bảo ốm. Khi em không còn một xu dính túi.”” Giọng cô bắt đầu nghẹn lại, đứt quãng. “”Cái lúc em cầm điện thoại lên gọi cho anh, em đã nghĩ… nếu anh cũng từ chối… thì mẹ con em không biết phải làm sao nữa.””
Cô nuốt nước mắt, cố gắng nói tiếp. “”Anh đã là người duy nhất… giúp em lúc đó… dù số tiền không lớn, nhưng nó cứu em kịp thời.””
Rồi, Hiền nhìn Tuấn với một ánh mắt sâu sắc hơn, pha lẫn chút xót xa. “”Và… em còn nhớ… ngày mình ly hôn xong, anh vất vả thế nào để mở tiệm sửa xe. Em biết anh phải vay nợ rất nhiều… chật vật lắm mới vực dậy được.””
Tuấn sững người. Anh không ngờ cô còn nhớ chuyện đó. Đó là quãng thời gian tăm tối nhất của anh sau ly hôn, khi anh gần như trắng tay, vật lộn với đống nợ để gây dựng lại sự nghiệp.
Hiền nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị số tiền 5 tỷ của Tuấn, như thể đang nhìn vào gánh nặng một thời của anh. “”Em… em nghĩ… số tiền này… hy vọng nó có thể giúp anh nhẹ bớt gánh lo… giúp anh có một cuộc sống thoải mái hơn một chút.””
Cô nói xong, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Tuấn chờ đợi phản ứng của anh. Cô đã nói ra lý do. Một lý do mà có lẽ trong mắt nhiều người là phi lý, là ngớ ngẩn. Nhưng đó là sự thật. Lòng biết ơn và sự đồng cảm chân thành.”
“Tuấn vẫn giữ điện thoại trong tay, tai anh như ù đi sau lời giải thích của Hiền. Lòng biết ơn? 5 tỷ cho lòng biết ơn 500 nghìn và sự vất vả ngày xưa? Nghe thật phi lý, nhưng qua giọng nói nghẹn ngào của Hiền, anh cảm nhận được sự chân thành đến khó tin. Anh siết chặt điện thoại, hơi thở nặng nhọc.
“”Thôi, em tắt máy đây, anh Tuấn,”” giọng Hiền nhỏ dần, như thể cô đã trút hết gánh nặng. “”Anh… suy nghĩ nhé.””
Tiếng ‘tút’ dài vang lên, báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc. Tuấn từ từ đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Dòng tin nhắn thông báo số dư 5.000.000.000 VNĐ vẫn chễm chệ ở đó, như một lời thách thức đối với sự tỉnh táo của anh.
Anh cảm thấy cả cơ thể mất hết sức lực, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa cũ kỹ trong tiệm. Đầu óc anh quay cuồng, mọi thứ đảo lộn. Năm tỷ đồng. Chỉ mới sáng hôm kia anh còn đang tính toán chi tiêu từng đồng lẻ, đắn đo có nên mua thêm mấy lốp xe cũ hay không. Và giờ, 5 tỷ.
Anh nhìn chằm chằm vào con số đó, cảm giác vừa như một giấc mơ hoang đường, vừa rất thật. Bàn tay anh run run chạm vào màn hình. 5.000.000.000. Anh lẩm bẩm con số, từng chữ như không có ý nghĩa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô vợ cũ từng ly hôn vì cho rằng anh nghèo hèn, không có tương lai, giờ lại gửi cho anh 5 tỷ đồng? Chỉ vì 500 nghìn và chuyện cũ anh nợ nần mở tiệm?
Một cơn bão cảm xúc dữ dội nổi lên trong lòng Tuấn. Bàng hoàng, khó tin, thậm chí là chút uất ức, chua chát. 5 năm ly hôn, 5 năm anh vật lộn để chứng minh bản thân, để có một cuộc sống ổn định hơn. Và giờ, cô ấy, chỉ trong hai ngày, kiếm được 10 tỷ, và “”cho”” anh 5 tỷ. Số tiền này, nó có ý nghĩa gì đây? Là sự bố thí? Hay đúng là lòng biết ơn như cô nói? Lòng biết ơn lớn đến mức nào mà quy đổi ra 5 tỷ?
Anh nhắm mắt lại, cố gắng hít thở sâu. Anh cần bình tĩnh lại. 5 tỷ. Số tiền đó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh. Thoải mái trả hết nợ nần, mở rộng tiệm, mua một căn nhà tươm tất hơn ở Đà Nẵng, không phải sống chen chúc phía sau tiệm sửa xe chật hẹp này nữa. Cuộc sống… sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng đi kèm với sự dễ dàng đó là gì? Là cảm giác mắc nợ người vợ cũ, người mà anh đã cố gắng quên đi, người mà sự chia ly với cô từng khiến anh đau khổ và chật vật đến thế. Giờ đây, cô lại trở thành người giúp đỡ anh một món tiền khổng lồ, chỉ bằng một cái búng tay.
Tuấn mở mắt, nhìn lại màn hình điện thoại. Con số 5 tỷ vẫn ở đó, sáng rực dưới ánh đèn tiệm sửa xe lờ mờ. Nó không chỉ là tiền. Nó là bằng chứng cho sự thật nghiệt ngã: dù anh có cố gắng thế nào, hiện tại, cô ấy vẫn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác về tài chính. Và khoản tiền này, dù với lý do gì, cũng đến từ sự thành công vượt bậc của cô.
Một cảm giác lẫn lộn khó tả. Vui mừng vì số tiền có thể giải quyết mọi khó khăn hiện tại, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc. Anh đã cố gắng, đã vất vả, nhưng cuối cùng, lại nhận được sự giúp đỡ khổng lồ từ người anh từng nghĩ là đã bỏ rơi mình lúc khó khăn nhất.
Tuấn vẫn ngồi đó, bất động, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi con số 5 tỷ đang bắt đầu khuấy động một cơn bão thực sự trong lòng anh. Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng bão lòng Tuấn thì chỉ mới bắt đầu.”
“Tuấn vẫn ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Con số 5 tỷ đồng nhảy múa trước mắt anh, nhưng tâm trí anh lại trôi về một hình ảnh khác. Hình ảnh Hiền. Người phụ nữ anh từng gọi là vợ, cùng nhau xây dựng một mái ấm, dù nghèo khó.
Anh nhớ lại 8 năm chung sống, những ngày đầu còn yêu nhau nồng nàn, cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Rồi cả những cuộc cãi vã, những đêm trằn trọc vì tiền bạc. Anh nhớ như in ngày ly hôn, gương mặt Hiền mệt mỏi, đôi mắt ngấn lệ khi cô nói: “”Anh không thể cho em một tương lai ổn định.”” Cô ấy đã ra đi, cùng Bảo về Huế, để lại anh một mình vật lộn với tiệm sửa xe và những khoản nợ. Anh đã nghĩ, cuộc đời của cô ấy ở Huế chắc chắn cũng không dễ dàng gì, có lẽ còn vất vả hơn anh ở Đà Nẵng này.
Thế rồi, một cuộc điện thoại, một cơn sốt xuất huyết nhẹ của Bảo, và bỗng nhiên, cô ấy trở thành tỷ phú. 10 tỷ trong hai ngày? Con số đó nghe cứ như từ một bộ phim viễn tưởng. Và 5 tỷ được chuyển khoản chỉ bằng một cái chạm nhẹ trên màn hình.
Đây còn là Hiền mà anh từng biết không? Còn là người phụ nữ từng ngồi vá từng chiếc quần cho anh, tính toán chi li từng đồng chợ búa, lo lắng mỗi khi anh đi sửa xe về khuya không? Cái Hiền nghèo khó, vất vả ngày xưa đã biến đâu mất rồi? Hay cô ấy vẫn luôn có khả năng đó, chỉ là anh quá kém cỏi, quá vô dụng nên đã không nhìn ra, hoặc kìm hãm cô ấy lại?
Một cảm giác cay đắng dâng lên. 5 năm. 5 năm anh cật lực làm việc, cố gắng từng chút một để cuộc sống tốt hơn, để có thể ngẩng cao đầu khi gặp lại Hiền, để ít ra cũng chứng minh được anh không phải là kẻ thất bại. Vậy mà chỉ sau hai ngày, cô ấy đã vươn tới một đỉnh cao mà cả đời anh có lẽ cũng không bao giờ chạm tới.
Anh nhìn lại dòng tin nhắn báo số dư. 5.000.000.000 VNĐ. Nó không chỉ là tiền. Nó là lời khẳng định lạnh lùng về sự khác biệt. Nó là bằng chứng rằng người phụ nữ từng chung vai đấu cật với anh giờ đã ở một thế giới khác. Và cô ấy, bằng sự giàu có mới của mình, đã “”thưởng”” cho anh một phần nhỏ sự thành công của cô.
Trả ơn? Hay là sự bố thí? Hay là cách Hiền chứng minh cho anh thấy, việc rời bỏ anh 5 năm trước là quyết định đúng đắn nhất đời cô? Anh không biết nữa. Chỉ biết rằng, số tiền khổng lồ này, đến từ người vợ cũ mà anh từng nghĩ đã bỏ lại mình ở vạch xuất phát, đang khiến lòng anh rối bời hơn bao giờ hết. Tuấn dựa người vào ghế, mệt mỏi. Suy ngẫm về Hiền lúc này thật khó khăn, khi hình ảnh người vợ lam lũ ngày xưa và hình ảnh nữ tỷ phú bí ẩn hiện tại hoàn toàn chồng chéo lên nhau, tạo thành một thực tại khó tin và đầy thách thức.”
“Anh ngồi yên, nhìn chằm chằm vào màn hình. Con số 5 tỷ. Nó không còn là một dòng số vô hồn nữa, nó đã hiện hữu, nóng hổi, một khối lượng khổng lồ có thể đè bẹp hoặc nâng anh lên. Tương lai, một thứ mà 5 năm qua anh chỉ dám nghĩ đến một cách dè dặt, giờ bỗng ập đến, quá sức choáng ngợp.
Căn tiệm sửa xe nhỏ bé của anh, nơi anh đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả những món nợ cũ. Tiệm là cuộc sống của anh suốt những năm qua, là nơi neo giữ anh lại với thực tại. Nhưng bây giờ, 5 tỷ đồng này khiến cái tiệm nhỏ ấy trông thật thảm hại, thật vô nghĩa. Anh có thể làm gì với số tiền này? Mở rộng tiệm? Mua một căn nhà khang trang hơn ở Đà Nẵng? Hay chuyển ra Huế để gần Bảo?
Nghĩ đến Bảo, trái tim anh lại nhói lên. 10 tuổi rồi. Anh đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc trưởng thành của con? 3 triệu đồng tiền cấp dưỡng mỗi tháng, ít ỏi và đôi khi còn trễ hẹn, là tất cả những gì anh có thể làm cho con từ xa. Giờ đây, 5 tỷ đồng có thể mang đến cho Bảo mọi thứ. Một cuộc sống đủ đầy, một nền giáo dục tốt hơn, và có lẽ, một người cha ở gần hơn?
Nhưng áp lực cũng theo đó mà kéo đến. Anh chưa bao giờ quản lý một số tiền lớn như vậy. Những người xung quanh sẽ nghĩ gì? Liệu họ có tìm đến anh, xin giúp đỡ, hay tệ hơn là lợi dụng? Anh, Tuấn, một người thợ sửa xe giản dị, giờ lại là người sở hữu 5 tỷ đồng. Cảm giác bất an, lạ lẫm và cô độc bao trùm lấy anh. Nó giống như được đẩy lên một đỉnh núi cao chót vót mà không có bất kỳ kinh nghiệm hay sự chuẩn bị nào.
Anh nhớ lại những ngày vật lộn với nợ nần để mở được cái tiệm này. Anh nhớ những lời hứa với Hiền về một tương lai tốt đẹp hơn, lời hứa mà anh đã không thể giữ được. Giờ đây, chính cô ấy, người đã rời đi vì anh không thể cho cô một cuộc sống ổn định, lại mang đến cho anh cơ hội để làm điều đó. Oái oăm thay.
5 tỷ đồng. Gánh nặng và cơ hội. Nó treo lơ lửng trước mắt anh, nặng trĩu. Anh không biết phải làm gì tiếp theo. Cuộc đời anh vừa rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, một hướng mà anh chưa bao giờ dám mơ tới, và anh cảm thấy lạc lõng trên con đường mới này.”
“Anh ngồi đó, tấm lưng dựa vào ghế, nhìn chằm chằm con số 5 tỷ. Tiền. Quá nhiều tiền. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có số tiền này. Anh đã vật lộn cả đời chỉ để đủ ăn, đủ trả nợ. Giờ đây, anh có thể mua mọi thứ. Mua một cuộc sống khác. Một cuộc sống cho ai? Cho anh? Hay cho Bảo?
Nghĩ đến Bảo, hình ảnh thằng bé 10 tuổi hiện lên rõ mồn một. Mái tóc đen rối bời, nụ cười móm mém khi còn nhỏ, và ánh mắt hơi rụt rè mỗi lần gặp ba. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Những trận ốm, những buổi họp phụ huynh, những lần Bảo cần một người cha ở bên cạnh. Chỉ 3 triệu tiền cấp dưỡng mỗi tháng, ít ỏi và muộn màng, là tất cả những gì anh có thể gửi từ Đà Nẵng về Huế. Giờ đây, với 5 tỷ này, anh có thể bù đắp tất cả. Anh có thể chuyển ra Huế, mua một căn nhà gần trường con, đưa con đi chơi, dạy con sửa xe như anh đã từng mơ.
Nhưng rồi, một suy nghĩ khác len lỏi vào. 10 tỷ. Hiền, mẹ của Bảo, đã kiếm được 10 tỷ trong vòng hai ngày. Cô ấy giàu gấp đôi anh. Giàu đến mức có thể cho anh 5 tỷ như cho một kẻ ăn xin, như một cách vứt bỏ đi món nợ ân tình cũ. Hiền giờ đây là một người hoàn toàn khác. Cuộc sống của Bảo ở Huế chắc chắn cũng sẽ thay đổi. Thằng bé sẽ được học trường tốt hơn, sống trong nhà đẹp hơn, có mọi thứ mà những đứa trẻ cùng trang lứa mong ước.
Sự giàu có của Hiền… nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến Bảo? Liệu Hiền có còn cần 3 triệu tiền cấp dưỡng của anh nữa không? Cô ấy có còn coi anh là cha của Bảo không, hay chỉ đơn giản là người đàn ông đã không đủ tốt để giữ lấy gia đình này? Anh đã không thể cho Hiền một cuộc sống ổn định khi họ còn bên nhau. Bây giờ, khi cô ấy có tất cả, anh lại có tiền. Oái oăm.
Anh siết chặt điện thoại trong tay. 5 tỷ của anh. 10 tỷ của Hiền. Hai khối tài sản khổng lồ, đột ngột xuất hiện, liệu có thể kéo anh và Hiền lại gần nhau vì Bảo? Hay nó sẽ đẩy họ ra xa hơn nữa? Liệu đây có phải là cơ hội cuối cùng để anh và Hiền, dù đã ly hôn, cùng nhau lo cho Bảo một tương lai tốt đẹp hơn? Cùng nhau, thực sự là cùng nhau, chứ không phải chỉ là người cha gửi tiền cấp dưỡng và người mẹ nuôi con một mình?
Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong đầu anh, rồi vụt tắt ngay lập tức. Mối quan hệ giữa anh và Hiền đã nguội lạnh quá lâu. Có lẽ, tiền bạc chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi con số 5 tỷ vẫn sáng rực. Tình thương với con trai Bảo giờ đây bị trộn lẫn với những tính toán, những nỗi lo lắng về tương lai và mối quan hệ rắc rối với vợ cũ. Anh không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi thứ quá sức chịu đựng.”
“Anh siết chặt điện thoại trong tay. 5 tỷ của anh. 10 tỷ của Hiền. Hai khối tài sản khổng lồ, đột ngột xuất hiện, liệu có thể kéo anh và Hiền lại gần nhau vì Bảo? Hay nó sẽ đẩy họ ra xa hơn nữa? Liệu đây có phải là cơ hội cuối cùng để anh và Hiền, dù đã ly hôn, cùng nhau lo cho Bảo một tương lai tốt đẹp hơn? Cùng nhau, thực sự là cùng nhau, chứ không phải chỉ là người cha gửi tiền cấp dưỡng và người mẹ nuôi con một mình?
Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong đầu anh, rồi vụt tắt ngay lập tức. Mối quan hệ giữa anh và Hiền đã nguội lạnh quá lâu. Có lẽ, tiền bạc chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi con số 5 tỷ vẫn sáng rực. Tình thương với con trai Bảo giờ đây bị trộn lẫn với những tính toán, những nỗi lo lắng về tương lai và mối quan hệ rắc rối với vợ cũ. Anh không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi thứ quá sức chịu đựng.
Anh đặt điện thoại xuống bàn. 5 tỷ. Quá lớn. Nó không giống một món tiền trả ơn. Nó giống… một sự bố thí. Một cách để Hiền xóa nợ, xóa đi quá khứ khó khăn từng có với anh, xóa đi cả ân tình mà có lẽ cô cảm thấy mắc nợ. Anh giúp cô khi xưa, lúc cô chỉ có hai bàn tay trắng ở Đà Nẵng. Anh vay mượn khắp nơi để mở tiệm cho cô. Giờ cô trả lại, gấp cả trăm lần. Anh thấy trống rỗng, không vui vẻ chút nào khi nhận số tiền này. Nó nặng trĩu.
Anh đứng dậy, đi quanh căn phòng trọ nhỏ hẹp ở Đà Nẵng. Bước chân nặng nề. Anh tự hỏi, tại sao lại là tiền? Tại sao không phải là một lời cảm ơn chân thành hơn? Hoặc một sự thừa nhận về những gì anh đã làm cho cô khi xưa? Cô biết anh vật lộn với nợ nần, biết anh khó khăn như thế nào sau khi ly hôn. Số tiền này có thể giải quyết tất cả vấn đề tài chính của anh. Nhưng nó lại tạo ra vấn đề khác, lớn hơn nhiều. Vấn đề về lòng tự trọng, về mối quan hệ giữa anh và Hiền, về vị trí của anh trong cuộc sống của Bảo.
Làm sao anh có thể đường hoàng nhận 5 tỷ này? Cảm giác như anh đang bán rẻ quá khứ, bán rẻ ân tình. Liệu có cách nào khác để Hiền bày tỏ lòng biết ơn không? Một lời đề nghị cùng chăm sóc Bảo tốt hơn? Một sự chia sẻ trách nhiệm thực sự? Hay đơn giản chỉ là giữ lại mối liên kết tối thiểu vì con? Anh không muốn nhận tiền như thế này. Anh muốn một thứ gì đó khác, một thứ không thể đong đếm bằng tiền, một thứ liên quan đến con trai anh, đến sự kết nối còn sót lại giữa họ.
Anh lại ngồi xuống, mắt dán vào màn hình điện thoại. Số tài khoản ngân hàng của Hiền vẫn còn trong danh bạ. Anh đắn đo. Có nên gọi cho cô không? Có nên nói rằng anh không thể nhận số tiền này? Hay ít nhất là hỏi cô ấy, tại sao lại là 5 tỷ? Anh nhấc điện thoại lên, ngón tay lướt đến tên Hiền. Anh dừng lại. Sẽ nói gì đây? “”Anh không cần tiền của em””? “”Anh không phải là kẻ ăn xin””? Anh sợ giọng mình sẽ run rẩy, hoặc cay đắng.
Anh hít một hơi thật sâu. Phải làm gì đó. Số tiền này nằm trong tài khoản của anh chỉ khiến anh thêm nặng lòng. Nó là minh chứng cho sự cách biệt giàu nghèo giữa họ, cho sự thành công rực rỡ của Hiền và cuộc sống chật vật của anh. Nó là vật cản, không phải cầu nối. Anh cần phải nói chuyện với Hiền. Cần phải tìm hiểu xem cô ấy thực sự muốn gì khi gửi số tiền khổng lồ này. Và quan trọng nhất, anh cần bày tỏ cảm giác của mình. Anh không muốn nhận nó như một “”món quà trả ơn”” lớn như vậy. Anh muốn một thứ khác. Một thứ mà tiền không thể mua được.”
“Anh đặt điện thoại xuống bàn. 5 tỷ. Quá lớn. Nó không giống một món tiền trả ơn. Nó giống… một sự bố thí. Một cách để Hiền xóa nợ, xóa đi quá khứ khó khăn từng có với anh, xóa đi cả ân tình mà có lẽ cô cảm thấy mắc nợ. Anh giúp cô khi xưa, lúc cô chỉ có hai bàn tay trắng ở Đà Nẵng. Anh vay mượn khắp nơi để mở tiệm cho cô. Giờ cô trả lại, gấp cả trăm lần. Anh thấy trống rỗng, không vui vẻ chút nào khi nhận số tiền này. Nó nặng trĩu.
Anh đứng dậy, đi quanh căn phòng trọ nhỏ hẹp ở Đà Nẵng. Bước chân nặng nề. Anh tự hỏi, tại sao lại là tiền? Tại sao không phải là một lời cảm ơn chân thành hơn? Hoặc một sự thừa nhận về những gì anh đã làm cho cô khi xưa? Cô biết anh vật lộn với nợ nần, biết anh khó khăn như thế nào sau khi ly hôn. Số tiền này có thể giải quyết tất cả vấn đề tài chính của anh. Nhưng nó lại tạo ra vấn đề khác, lớn hơn nhiều. Vấn đề về lòng tự trọng, về mối quan hệ giữa anh và Hiền, về vị trí của anh trong cuộc sống của Bảo.
Làm sao anh có thể đường hoàng nhận 5 tỷ này? Cảm giác như anh đang bán rẻ quá khứ, bán rẻ ân tình. Liệu có cách nào khác để Hiền bày tỏ lòng biết ơn không? Một lời đề nghị cùng chăm sóc Bảo tốt hơn? Một sự chia sẻ trách nhiệm thực sự? Hay đơn giản chỉ là giữ lại mối liên kết tối thiểu vì con? Anh không muốn nhận tiền như thế này. Anh muốn một thứ gì đó khác, một thứ không thể đong đếm bằng tiền, một thứ liên quan đến con trai anh, đến sự kết nối còn sót lại giữa họ.
Anh lại ngồi xuống, mắt dán vào màn hình điện thoại. Số tài khoản ngân hàng của Hiền vẫn còn trong danh bạ. Anh đắn đo. Có nên gọi cho cô không? Có nên nói rằng anh không thể nhận số tiền này? Hay ít nhất là hỏi cô ấy, tại sao lại là 5 tỷ? Anh nhấc điện thoại lên, ngón tay lướt đến tên Hiền. Anh dừng lại. Sẽ nói gì đây? “”Anh không cần tiền của em””? “”Anh không phải là kẻ ăn xin””? Anh sợ giọng mình sẽ run rẩy, hoặc cay đắng.
Anh hít một hơi thật sâu. Phải làm gì đó. Số tiền này nằm trong tài khoản của anh chỉ khiến anh thêm nặng lòng. Nó là minh chứng cho sự cách biệt giàu nghèo giữa họ, cho sự thành công rực rỡ của Hiền và cuộc sống chật vật của anh. Nó là vật cản, không phải cầu nối. Anh cần phải nói chuyện với Hiền. Cần phải tìm hiểu xem cô ấy thực sự muốn gì khi gửi số tiền khổng lồ này. Và quan trọng nhất, anh cần bày tỏ cảm giác của mình. Anh không muốn nhận nó như một “”món quà trả ơn”” lớn như vậy. Anh muốn một thứ khác. Một thứ mà tiền không thể mua được.
Nhìn con số 5 tỷ, tâm trí Tuấn lại lùi về 5 năm trước, những ngày đầu ly hôn ở Đà Nẵng. Đó là quãng thời gian bơ vơ nhất. Tài sản chia đôi, anh chỉ còn lại chút ít tiền và hai bàn tay trắng ở một thành phố không phải quê hương. Anh phải thuê căn phòng trọ nhỏ đến mức chỉ đủ kê chiếc giường cũ và vài vật dụng lặt vặt. Bữa cơm chỉ có rau luộc và đậu phụ. Tiền cấp dưỡng 3 triệu cho Bảo mỗi tháng đã là gánh nặng, nhưng anh không bao giờ chậm trễ.
Anh nhớ những buổi chiều lang thang khắp các con phố, tìm việc làm thêm. Công việc gì anh cũng nhận, từ bốc vác, chạy bàn đến sửa chữa lặt vặt. Mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và cả nước mắt tủi hờn. Anh muốn mở một tiệm sửa xe nhỏ, vì đó là nghề anh thạo. Nhưng vốn ở đâu ra? Anh gõ cửa từng người quen, từng người bạn, thậm chí cả những người từng giúp đỡ Hiền khi xưa. Có người thương tình cho vay vài triệu, có người từ chối thẳng thừng, có người hứa hẹn rồi lặn mất tăm. Anh phải chấp nhận lãi suất cao để vay nóng từ vài nguồn khác nhau, gom góp từng chút một.
Cuối cùng, bằng số tiền vay mượn khắp nơi, vừa đủ để thuê một góc nhỏ trên vỉa hè, mua lại vài món đồ nghề cũ kỹ và vài tấm bạt che mưa nắng. Tiệm sửa xe nhỏ của Tuấn ra đời trong hoàn cảnh khó khăn và thiếu thốn trăm bề như thế. Anh một mình vật lộn, cày cuốc từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ mong có đủ tiền trang trải cuộc sống và gửi về cho Bảo. Hiền biết rõ điều này. Cô đã chứng kiến anh vất vả thế nào. Cô cũng biết anh đã nợ nần ra sao để có thể bắt đầu lại.
Đúng là Hiền đã nhớ sự khó khăn của anh khi xưa. Cô đã nhớ những ngày anh lăn lộn dưới gầm xe, nhớ những khoản nợ anh oằn mình gánh chịu. Nhưng 5 tỷ… nó vượt quá mọi tưởng tượng về sự giúp đỡ lẫn nhau, về “”trả ơn””. Số tiền đó quá lớn so với cái tiệm sửa xe nhỏ nhoi được dựng lên từ mồ hôi, nước mắt và những khoản vay chỉ vài triệu đồng. Nó khiến quá khứ vất vả của anh bỗng trở nên nhỏ bé, tầm thường đến đáng thương. Nó khiến anh cảm thấy mình đang nhận một món quà xa xỉ từ một người đã ở một đẳng cấp khác hoàn toàn.
Tuấn siết chặt điện thoại. Cảm giác khó chịu, lẫn lộn giữa bất ngờ và tủi thân dâng lên trong lòng. 5 tỷ này, anh không thể cứ thế mà nhận. Nó khiến anh cảm thấy mất đi thứ gì đó quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.”
“Tuấn siết chặt điện thoại. Cảm giác khó chịu, lẫn lộn giữa bất ngờ và tủi thân dâng lên trong lòng. 5 tỷ này, anh không thể cứ thế mà nhận. Nó khiến anh cảm thấy mất đi thứ gì đó quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không phải để gọi Hiền, mà là tìm kiếm một cái tên khác trong danh bạ. Anh cần nói chuyện với ai đó. Ai đó tin cậy. Ai đó đã ở bên anh trong những ngày khó khăn nhất sau ly hôn. Chỉ có một người duy nhất. Thắng. Người bạn thân đã luôn lắng nghe, động viên anh vượt qua quãng thời gian bơ vơ, nợ nần ở Đà Nẵng.
Anh lướt nhanh danh bạ, tìm thấy tên Thắng. Ngón tay anh dừng lại trên nút gọi. Tuấn hít một hơi run rẩy. Làm sao anh có thể kể chuyện này cho Thắng nghe? Chắc chắn Thắng sẽ không tin nổi. Câu chuyện nghe như đùa, như từ trên trời rơi xuống. Người vợ cũ từng vay anh 200 nghìn, giờ gửi cho anh 5 tỷ chỉ sau hai ngày. Thắng sẽ nghĩ anh nói mê, hoặc bị lừa đảo chăng? Nhưng anh không thể giữ chuyện này trong lòng được nữa. Anh cần một lời khuyên, một góc nhìn khác.
Anh nhấn nút gọi. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cảm giác hồi hộp pha lẫn chút sợ hãi dâng lên trong lồng ngực. Thắng bắt máy.
“”Alo, Tuấn à? Lâu rồi không gọi nhé ông bạn!”” Giọng Thắng vang lên hào sảng.
“”À ừ… Thắng đấy à,”” Tuấn đáp, giọng hơi khô khan. “”Tôi… tôi đây.””
“”Sao đấy? Nghe giọng lạ thế? Lại có chuyện gì à?”” Thắng lập tức nhận ra điều bất thường.
Tuấn lưỡng lự giây lát. Không biết bắt đầu từ đâu. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng trọ. Ngoài kia, cuộc sống vẫn hối hả, còn anh đang nắm giữ một bí mật tài chính khổng lồ mà nó lại khiến anh muốn khóc.
“”Thắng này… ông… ông đang rảnh không?”” Tuấn hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“”Rảnh mà, có gì đấy ông? Cứ nói đi, có chuyện gì khó khăn à?””
“”Không… không hẳn là khó khăn,”” Tuấn nói. “”Mà là… là một chuyện rất lạ. Rất khó tin. Tôi… tôi không biết phải nói thế nào nữa…”” Anh dừng lại, nuốt nước bọt.
“”Thế thì càng phải kể. Cái gì mà ông còn thấy khó nói thế?”” Thắng hỏi dồn.
Tuấn siết chặt điện thoại trong tay. Được rồi. Cứ kể thôi. Cứ nói ra những gì đang khiến anh rối bời. Anh cần sự giúp đỡ của Thắng.
“”Thắng này… chuyện là thế này…”” Tuấn bắt đầu, chuẩn bị kể lại toàn bộ câu chuyện về cuộc gọi của Hiền, số tiền 200 nghìn, và… 5 tỷ đồng bất ngờ xuất hiện trong tài khoản. Một câu chuyện mà anh biết chắc chắn, Thắng sẽ không bao giờ tin.”
“””Thắng này… chuyện là thế này…”” Tuấn hít một hơi, giọng trầm xuống. Anh kể lại mọi chuyện một cách chi tiết, từ cuộc gọi bất ngờ của Hiền vào sáng 20 tháng 5 năm 2025. Anh kể về việc cô ấy hỏi vay 200 nghìn để mua thuốc cho Bảo bị sốt xuất huyết nhẹ ở Huế. Anh kể về cảm giác ngạc nhiên, rồi xót xa khi nghe vợ cũ khó khăn như vậy. Anh kể về việc anh đã gửi cho cô 500 nghìn đồng, dù trong lòng còn nhiều ấm ức.
Giọng Tuấn run run khi kể đến đoạn kịch tính nhất. “”Rồi… rồi sáng hôm qua, ngày 23 tháng 5 năm 2025… điện thoại tôi ting ting báo có tiền vào tài khoản.””
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Thắng chờ đợi.
“”Ông đoán xem bao nhiêu?”” Tuấn hỏi, giọng đầy ẩn ý.
“”Bao nhiêu? Lại vay thêm à? Hay là trả lại 500 nghìn?”” Thắng hỏi, giọng hơi bực bội thay cho bạn.
Tuấn nuốt nước bọt. “”Không… không phải vay. Cũng không phải trả 500 nghìn.”” Anh ngừng lại, lấy hết can đảm. “”Là… là 5 tỷ, Thắng ạ.””
Đầu dây bên kia im lặng như tờ. Chỉ có tiếng rè rè rất nhỏ.
“”Alo? Alo Thắng?”” Tuấn gọi.
Rồi một tiếng hét nhỏ, đầy kinh ngạc vang lên. “”Mày… mày nói gì cơ? Mày có đùa không đó Tuấn?”” Giọng Thắng vỡ ra, không còn vẻ hào sảng lúc nãy.
“”Tôi… tôi không đùa. Là 5 tỷ thật.”” Tuấn đáp, cảm giác như đang kể chuyện của người khác.
“”5 tỷ á?”” Thắng hỏi lại, như thể không nghe rõ. “”Tiền ở đâu ra? Ai gửi cho mày? Lừa đảo hả?””
“”Không phải lừa đảo. Nó… nó từ tài khoản của Hiền gửi sang.”” Tuấn nói, mỗi từ thoát ra đều khiến anh cảm thấy nhẹ đi một chút, nhưng cũng thêm phần hoang mang.
“”Vợ cũ mày thật à?”” Thắng gần như hét vào điện thoại. “”Cái Hiền… cái Hiền mà mày ly hôn 5 năm rồi á? Cái người mà… mà vay mày 200 nghìn?””
“”Đúng… đúng là Hiền.”” Tuấn xác nhận. Anh kể tiếp về lời nhắn của Hiền, về việc cô ấy muốn trả ơn vì anh từng giúp đỡ cô ấy lúc khó khăn, đặc biệt là khi anh vay nợ mở tiệm. Anh kể về chuyện cô ấy gặp may, kiếm được 10 tỷ trong hai ngày nhờ “”một người bạn cũ”” ở Huế.
Thắng vẫn không tin nổi. “”Cái gì? Kiếm 10 tỷ trong hai ngày? Rồi gửi cho mày 5 tỷ chỉ vì… vì mày cho cô ta vay vài trăm nghìn ngày xưa á?”” Giọng Thắng đầy ngờ vực pha lẫn kinh ngạc tột độ. “”Ông có chắc là không nhầm lẫn gì không? Có phải là tài khoản khác không? Hay là cô ta bị ai đó dùng tài khoản lừa mày?””
“”Tôi đã kiểm tra rồi, Thắng. Tên người gửi là Nguyễn Thị Hiền. Số tài khoản đúng là của cô ấy.”” Tuấn đáp, sự thật hiển nhiên nhưng vẫn khó chấp nhận.
“”Trời ơi… Tao không thể tin nổi! Chuyện gì thế này?”” Thắng lẩm bẩm, có vẻ như đang đi đi lại lại. “”Sao tự nhiên lại thế được? Nó vô lý quá trời quá đất! 5 tỷ! Vợ cũ mày! Chỉ sau vài ngày!””
Tuấn nghe Thắng phản ứng, cảm giác căng thẳng trong lồng ngực dần tan đi đôi chút. Sự kinh ngạc và ngờ vực của Thắng giống hệt như những gì anh đã trải qua. Có người chia sẻ sự bàng hoàng này, anh không còn cảm thấy cô đơn trong cái mớ hỗn độn kỳ lạ này nữa.
“”Tao cũng không tin nổi, Thắng ạ.”” Tuấn nói, giọng đã bớt khô khan hơn. “”Cả đêm qua tao không ngủ được. Không biết phải làm gì với số tiền này. Nó… nó cứ khiến tao khó chịu thế nào ấy.””
“”Khó chịu cái gì? 5 tỷ đấy ông! 5 tỷ! Bằng cả đời người làm lụng của bao nhiêu người đấy!”” Thắng kêu lên. “”Nhưng mà… đúng là chuyện này quá sức tưởng tượng.””
“”Tao gọi cho ông là vì thế đấy. Tao không biết phải làm gì bây giờ. Giữ nó? Trả lại? Hỏi rõ ràng hơn?”” Tuấn hỏi, đặt hy vọng vào người bạn thân.
Thắng im lặng một lát, suy nghĩ. “”Ừm… đúng là nan giải thật…””
“”Vậy ông nghĩ sao?”” Tuấn hỏi. Anh biết Thắng sẽ giúp anh tìm ra một hướng đi.”
“Thắng im lặng một lát, suy nghĩ. “”Ừm… đúng là nan giải thật…””
“”Vậy ông nghĩ sao?”” Tuấn hỏi. Anh biết Thắng sẽ giúp anh tìm ra một hướng đi.
Thắng hít một hơi, giọng trầm hẳn xuống. “”Tao cũng chưa bao giờ gặp chuyện thế này… Nhưng mà, Tuấn này, 5 tỷ không phải là chuyện đùa. Dù nó đến từ đâu, dù có lý do gì đi nữa, nó là một số tiền cực lớn. Nó không đơn thuần là ‘trả ơn’ vài trăm nghìn ngày xưa được.””
“”Tao cũng nghĩ vậy…”” Tuấn thừa nhận, giọng nói vẫn còn sự nặng nề.
“”Lý do ‘trả ơn’ nghe nó… nó không đủ sức nặng để giải thích cho 5 tỷ,”” Thắng phân tích. “”Rồi chuyện cô ta kiếm được 10 tỷ trong hai ngày nhờ ‘bạn cũ’ nghe nó cũng… huyền ảo quá. Tao không nói là không có, nhưng nó rất hiếm. Trừ khi làm ăn gì lớn lắm, hay trúng quả gì đó.””
“”Cô ấy nói là nhờ người bạn cũ giúp đỡ,”” Tuấn nhắc lại lời Hiền. “”Là giám đốc một công ty lớn ở Huế gì đó.””
“”Giám đốc công ty lớn… giúp kiếm 10 tỷ trong hai ngày?”” Thắng nhíu mày. “”Nghe cứ sao sao ấy. Rồi Hiền lại gửi cho mày 5 tỷ. Một nửa số tiền kiếm được chỉ sau vài ngày ly hôn, trong khi trước đó còn phải đi vay 200 nghìn tiền mua thuốc cho con?””
“”Ừ, chính cái sự mâu thuẫn đó làm tao phát điên đây,”” Tuấn nói, cảm xúc lẫn lộn. Sự bàng hoàng, khó hiểu, và cả một chút… tổn thương mơ hồ.
Thắng tiếp lời, giọng nghiêm túc. “”Tao nghĩ thế này. Mày không thể cứ cầm 5 tỷ đấy mà không hiểu rõ ngọn ngành. Trả lại cũng không phải dễ, mà giữ lại trong sự mông lung này thì càng khó chịu hơn. Cái lý do ‘trả ơn’ kia không thuyết phục chút nào.””
Tuấn im lặng, lắng nghe lời bạn. Thắng nói đúng, cái cảm giác khó chịu, thậm chí là chới với này, xuất phát từ việc anh không hiểu gì cả. Tại sao lại là 5 tỷ? Tại sao lại đột ngột thế? Tại sao lại sau khi Hiền vừa vay anh vài trăm nghìn?
“”Vậy tao nên làm gì?”” Tuấn hỏi lại, cần một hướng giải quyết cụ thể.
“”Theo tao,”” Thắng nói, “”mày cần phải nói chuyện với cô ta một cách thẳng thắn, trực tiếp. Không phải qua điện thoại hay tin nhắn. Hỏi rõ ràng mọi chuyện. Cái 5 tỷ này là gì? Tại sao lại gửi cho mày? Cái ‘ơn’ kia là ơn gì mà lớn đến thế? Chuyện kiếm 10 tỷ kia là thế nào?””
Tuấn nghe Thắng nói, trong đầu những mảnh ghép rời rạc bắt đầu kết nối. Đúng vậy, chỉ có gặp mặt mới có thể nhìn rõ biểu cảm, tông giọng, và cảm nhận sự thật đằng sau câu chuyện khó tin này. Qua điện thoại, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và dễ bị che giấu.
“”Gặp Hiền?”” Tuấn lẩm bẩm. Đã 5 năm kể từ ngày họ ly hôn. 5 năm anh gần như cắt đứt liên lạc, chỉ chu cấp tiền nuôi con hàng tháng. Cuộc gọi xin tiền hôm nọ là lần đầu tiên cô ấy chủ động liên lạc. Và bây giờ, anh lại phải tìm cách gặp lại người vợ cũ đã mang đến cho anh nhiều ấm ức, nhưng giờ lại đột ngột “”trả ơn”” bằng 5 tỷ đồng.
“”Đúng. Mày phải gặp. Cứ thế này thì mày sống không yên đâu,”” Thắng khẳng định. “”Cái số tiền đấy nó quá lớn, nó làm đảo lộn mọi thứ. Mày cần phải làm rõ, không chỉ vì tiền, mà còn vì sự khó chịu trong lòng mày. Có khi còn liên quan đến Bảo nữa.””
Lời Thắng như một cú hích. Liên quan đến Bảo. Đúng vậy. Nếu có chuyện gì đó bất thường, nó có thể ảnh hưởng đến con trai họ. Tuấn cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn. Anh không thể né tránh. Anh cần phải biết sự thật.
“”Ông nói đúng,”” Tuấn nói, giọng đã quyết đoán hơn. “”Tao không thể cứ đứng nhìn cái số tiền này. Tao cần phải gặp Hiền.””
“”Vậy thì đi đi,”” Thắng nói. “”Huế không xa lắm đâu. Sắp xếp công việc rồi đi đi. Gặp trực tiếp. Hỏi cho ra nhẽ.””
“”Ừ,”” Tuấn đáp. “”Tao sẽ đi.””
Trong lòng Tuấn, quyết định đã được đưa ra. Anh biết đây sẽ là một cuộc gặp đầy căng thẳng và phức tạp. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh cần phải đến Huế, gặp Hiền, và đối diện với sự thật đằng sau món tiền 5 tỷ kia. Chỉ có thế, anh mới có thể giải tỏa được sự hoang mang, khó chịu đang đè nặng lên mình, và xác định rõ ràng mọi chuyện.
Tuấn cúp máy. Anh ngồi yên một lúc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi số dư 5 tỷ đồng vẫn hiển thị, như một lời thách thức, hay một câu hỏi khổng lồ treo lơ lửng.
“”Huế,”” anh lẩm bẩm. Ngày mai, anh sẽ đến Huế.”
“Tuấn đứng dậy khỏi chiếc ghế cũ kỹ trong văn phòng nhỏ phía sau tiệm sửa xe. Anh nhìn quanh, ánh mắt lướt qua đống đồ nghề, phụ tùng ngổn ngang. Công việc ở đây là cuộc sống của anh suốt bao năm nay. Nó mang lại cho anh thu nhập ổn định, đủ để lo cho bản thân và đều đặn chu cấp tiền nuôi con. Nhưng giờ đây, có thứ gì đó lớn hơn đang chờ đợi anh ở Huế.
Anh bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, sắp xếp lại giấy tờ, sổ sách. Mọi thứ cần gọn gàng để nhân viên có thể trông coi tiệm trong vài ngày tới. Anh quyết định đóng cửa tiệm sớm hơn thường lệ. Anh cần thời gian để chuẩn bị, cả về hành lý lẫn tinh thần.
Vừa dọn dẹp, Tuấn vừa nghĩ. Chuyến đi Huế lần này không giống những lần trước. Trước đây, anh đi để thăm Bảo, để thấy con lớn lên từng ngày, để mua cho con vài món đồ chơi. Những chuyến đi ấy nhẹ nhàng, chỉ là trách nhiệm và tình thương của một người cha. Nhưng chuyến đi này… chuyến đi này mang theo sức nặng của 5 tỷ đồng, và những câu hỏi không lời đáp về Hiền.
Anh mở điện thoại, lướt qua các ứng dụng đặt vé tàu, vé xe. Chuyến tàu sớm nhất ngày mai sẽ đưa anh đến Huế. Anh chọn một chỗ ngồi, điền thông tin và thanh toán. Các bước diễn ra nhanh chóng, gần như tự động, nhưng tâm trí anh lại rối bời.
Anh nhận được email xác nhận vé. Nhìn dòng chữ “”Chuyến đi đến Huế””, anh cảm thấy một sự thôi thúc xen lẫn lo lắng. Anh sắp gặp lại Hiền. Người phụ nữ đã từng là vợ anh, người mẹ của con trai anh, và giờ là người đột ngột gửi cho anh 5 tỷ đồng với một lý do khó hiểu.
Anh gập điện thoại lại. Sắp xếp công việc ở tiệm mất thêm chút thời gian. Anh cần đảm bảo mọi thứ vận hành trơn tru khi anh vắng mặt. Công việc là trụ cột, là sự ổn định duy nhất của anh, nhưng giờ đây, anh phải tạm gác lại nó vì một chuyện cấp bách hơn nhiều.
Hoàn thành việc sắp xếp, Tuấn khóa cửa tiệm. Anh đứng lặng trước cánh cửa sắt cũ, nhìn ra con đường đã quá quen thuộc. Phía trước anh là một cuộc hành trình không biết trước điều gì. Chuyến đi này không chỉ là từ Đà Nẵng ra Huế, mà còn là cuộc đối diện với quá khứ, với những bí ẩn về số tiền khổng lồ kia, và về sự thay đổi chóng mặt của người vợ cũ.
Anh quay lưng bước đi, mang theo trong lòng sự quyết tâm phải làm rõ mọi chuyện. Huế đang chờ anh. Hiền đang chờ anh. Và sự thật đằng sau 5 tỷ đồng cũng đang chờ anh.”
“Tuấn về đến nhà, căn hộ nhỏ nằm trên tầng ba của một khu chung cư cũ ở Đà Nẵng. Anh mở cửa, bước vào không gian quen thuộc. Căn nhà gọn gàng, phản ánh cuộc sống đơn giản của một người đàn ông trung niên độc thân. Anh đi thẳng vào phòng ngủ, kéo chiếc vali vải cũ ra khỏi gầm giường.
Ngồi xuống mép giường, anh bắt đầu soạn quần áo. Từng chiếc áo thun, chiếc quần jeans được xếp cẩn thận vào vali. Anh làm công việc này một cách máy móc, nhưng tâm trí lại trôi về những ngày qua. Một cuộc gọi xin vỏn vẹn 200 nghìn, một quyết định cho đi 500 nghìn, và giờ là 5 tỷ đồng nằm gọn trong tài khoản. Mọi thứ thật khó tin, như một giấc mơ hoang đường.
Anh dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều đang dần tắt, nhuộm vàng vòm lá cây bên đường. Thành phố vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, còn cuộc sống của anh thì vừa bị đảo lộn hoàn toàn. Anh tự hỏi, nếu ngày hôm đó anh không gửi tiền cho Hiền, liệu có điều gì khác xảy ra không? Có lẽ Bảo sẽ không sao vì chỉ sốt xuất huyết nhẹ, nhưng cuộc đời anh chắc chắn sẽ không có bước ngoặt phi thường này. Một hành động nhỏ bé xuất phát từ tình thương với con, từ chút nghĩa cũ với vợ cũ, bỗng chốc trở thành sợi dây kéo anh vào một thế giới hoàn toàn khác.
Lòng anh đầy hỗn độn. Bên cạnh sự ngỡ ngàng và một chút gì đó khó tả khi nhận được số tiền khổng lồ, là sự lo lắng, bất an. Hiền đã thay đổi đến mức nào? Cô ấy kiếm được 10 tỷ trong hai ngày bằng cách nào? Người bạn cũ của cô ấy là ai mà lại có thể giúp đỡ đến vậy? Và lý do thực sự khiến Hiền gửi cho anh 5 tỷ là gì, ngoài lời giải thích nghe có vẻ hợp lý nhưng lại quá sức tưởng tượng kia?
Anh gấp xong quần áo, đóng vali lại. Mọi thứ đã sẵn sàng cho chuyến đi. Chuyến đi đến Huế không chỉ là để gặp Hiền, để làm rõ mọi chuyện về số tiền. Nó còn là chuyến đi đối diện với tương lai. Anh biết, cuộc sống của anh, của Hiền, và đặc biệt là của Bảo, sẽ không bao giờ còn như trước nữa. 5 tỷ đồng này là một món quà khổng lồ, nhưng cũng là gánh nặng của những câu hỏi chưa có lời đáp.
Tối đó, Tuấn ngồi lặng lẽ trong căn nhà quen thuộc. Anh nhìn vào khoảng không trước mặt, cố gắng hình dung ra cuộc gặp mặt ngày mai. Anh và Hiền đã ly hôn 5 năm. Cuộc hôn nhân 8 năm kết thúc không êm đẹp, nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc vì Bảo. Giờ đây, họ sắp gặp lại nhau trong một hoàn cảnh không ai có thể ngờ tới. Sẽ có đối mặt, có giải thích, có nước mắt hay sự lạnh lùng? Anh không biết.
Điều anh chắc chắn là 5 tỷ đồng này sẽ không chỉ nằm im trong tài khoản. Nó là cơ hội, là thử thách, là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời anh. Có thể anh sẽ dùng nó để lo cho Bảo một tương lai tốt hơn, để thực hiện những ước mơ dang dở của mình. Nhưng trước hết, anh cần hiểu rõ nguồn gốc của nó và ý định thực sự của Hiền.
Anh đứng dậy, đi pha một tách trà nóng. Cơn bão ập đến quá nhanh, cuốn theo mọi sự bình yên cũ kỹ. Nhưng sau cơn bão, có thể là cầu vồng, hoặc cũng có thể là những tàn dư cần dọn dẹp. Anh không sợ. Anh chỉ cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải tiến về phía trước, phải đối diện với những gì đang chờ đợi mình ở Huế.
Nghĩ lại, hành trình đã qua thật kỳ lạ. Một người đàn ông trung niên, sống cuộc đời giản dị với tiệm sửa xe, bỗng chốc trở thành người sở hữu một khoản tiền khổng lồ chỉ vì một chút lòng tốt. Câu chuyện của anh có lẽ sẽ là bài học về nhân quả, về sự tử tế không bao giờ là lãng phí. Nhưng bài học đó chưa kết thúc. Phần khó khăn nhất, phần đối diện với sự thật và xây dựng tương lai, vẫn còn ở phía trước.
Huế. Hiền. Bảo. 5 tỷ. Những từ khóa ấy xoáy vào tâm trí anh. Anh nhấp một ngụm trà nóng, cảm nhận vị đắng và chát lan tỏa. Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, tĩnh lặng và sâu thẳm. Ngày mai, anh sẽ bước lên chuyến tàu ấy, hướng về phía tương lai đầy bất định, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Dù thế nào, anh cũng sẽ đối mặt, vì anh là Tuấn, người đã từng vật lộn để sống, và giờ đây, đang đứng trước ngưỡng cửa của một cuộc đời mới. Con đường phía trước có thể gập ghềnh, nhưng anh sẽ bước đi, mang theo hy vọng và sự quyết tâm làm rõ mọi chuyện.”

