“Về nhà giữa đ:êm thấy mẹ c:o r:o một mình, vợ “”bi:ến m:ất””: Gọi điện cho cô ấy thì nhận được câu trả lời số:c ng:ang , khiến anh l-ập t-ức làm một điều…
Trời Sài Gòn cuối năm oi ả, nhưng trong căn hộ c-ao cấ-p của anh Tỉnh, một không khí ấ-m cú-ng, tràn đầy niềm tin vẫn bao tr-ùm. Anh Tỉnh, 35 tuổi, là một trưởng phòng ki-nh doa-nh tài năng, có s-ự ng-hiệp vữ-ng c-hắc và một gia đình mà anh luôn t-ự hà-o. Trong tâm trí anh, Ngân, người vợ kém anh 5 tuổi, là một hình mẫu l-ý tưở-ng: sắ-c sả-o, thá-o v-át, ăn nói khé-o l-éo, và đặc biệt là “”ngoan, giỏi, đảm đang””. Anh đã đặt niềm tin tuyệt đối vào Ngân, giao phó toàn bộ việc nhà, đặc biệt là việc chăm sóc mẹ g-ià y-ếu của mình, bà Lan, ngoài 70 tuổi.
Mẹ anh Tỉnh, bà Lan, là một người phụ nữ hiền lành, chị-u k-hó, nhưng tuổi già sức yế-u khiến bà thường xuy-ên đ-au nh-ức, ăn uống thấ-t thườ-ng và đi đứng không vững. Anh Tỉnh, do công việc bậ-n r-ộn và thường xuyên đi công tác x-a, hoàn toàn yê-n tâ-m khi có Ngân ở nhà. Anh tin rằng mẹ mình sẽ được chăm sóc ch-u đá-o, tận tình như chính con ruột. Mỗi lần anh gọi điện về, Ngân luôn trấ-n a-n anh bằng những lời lẽ ngọ-t ng-ào, kể t-ỉ m-ỉ về việc chăm sóc mẹ như ru-ột t-hịt: đưa mẹ đi khám địn-h k-ỳ, mua thuốc b-ổ đắ-t tiền, nấu những món ăn ngon, hợp kh-ẩu v-ị của mẹ. Cô khẳng định mẹ rất khỏe, ăn ngủ tốt và dặn anh cứ yên tâm làm việc. Tin tưởng vợ tuyệt đối, anh Tỉnh đã không về thăm nhà suốt hai tháng liền, bỏ qua cả những cuộc gọi ngắn ngủi với giọng yế-u ớ-t của mẹ, nghĩ rằng đó là điều bình thường ở người già.
Trong suốt hai tháng ấy, anh Tỉnh đã bỏ lỡ nhiều cuộc gọi của mẹ. Đôi khi, mẹ anh gọi điện thoại với giọng th-ều t-hào, yế-u ớ-t, hỏi anh khi nào về. Anh Tỉnh, bị những lời đ-ường m-ật của Ngân ru ngủ, đã vội vàng t-rấn a-n mẹ, và bỏ qua những dấu hiệu bất thường đó. Anh tự nhủ, mẹ già rồi thì s-ức kh-ỏe sẽ y-ếu đi, việc ăn ngủ không đi-ều đ-ộ là chuyện bình thường. Hơn nữa, có Ngân ở nhà
chăm sóc, anh hoàn toàn yên tâm. Anh không một chút ng-hi ng-ờ.
Ngân, trong mắt anh Tỉnh, là người phụ nữ hoà-n h-ảo. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài ch-ỉn ch-u, nụ cười r-ạng r-ỡ, và những câu chuyện ng-ọt ng-ào về cuộc sống gia đình ấm áp. Cô khéo léo sắp xếp mọi thứ, từ việc nhà đến việc giao tiếp với hàng xóm, khiến ai cũng phải trầ-m tr-ồ khen ngợi. Anh Tỉnh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian khi có một người vợ như Ngân. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy lại ẩn chứa một sự thật ph-ũ phà-ng, một v-ực sâ-u của sự dố-i tr-á và p-hản b-ội.
Anh Tỉnh đã dành trọn vẹn tình yêu và niềm tin cho Ngân. Anh không tiếc tiền bạc, không tiếc thời gian để chăm sóc gia đình, để vun đắp cho cái tổ ấm mà anh tin là hạnh phúc viên mãn. Anh thường xuyên chuyển thêm 5-6 triệu mỗi tháng vào tài khoản của Ngân, dặn cô dùng để lo thuốc men, bồi bổ cho mẹ, và chi tiêu những khoản cần thiết trong gia đình. Anh tin rằng, với sự quản lý tài chính khé-o lé-o của Ngân, mọi thứ sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Anh không hề biết rằng, chính sự tin tưởng m-ù quá-ng ấy đã vô tình tạo điều kiện cho Ngân thực hiện những kế hoạch riêng của mình.
Một đêm mưa l-ất ph-ất, không khí Sài Gòn trở nên ẩm ướt và s-e lạ-nh hơn thường lệ. Chuyến công tác ở Quảng Ninh của anh Tỉnh đ-ột ngộ-t bị hủ-y. Anh quyết định về nhà tạo bất ngờ cho mẹ và vợ, mang theo nhiều quà cáp tẩm bổ cho mẹ và tặng vợ. Trong lòng anh tràn đầy sự h-áo h-ức và mong chờ được nhìn thấy nụ cười của mẹ, được ôm vợ vào lòng.
Anh về đến nhà lúc 11 giờ đêm. Bước xuống xe, anh ngạc nhiên khi…khiến anh qu-ặn l-òng…👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!”
Anh Tỉnh bước xuống chiếc taxi trước sảnh tòa chung cư cao cấp quen thuộc. Đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm. Sự háo hức ban đầu về một cuộc hội ngộ bất ngờ với mẹ và vợ bỗng tan biến, thay vào đó là một cảm giác bất an lạ lùng len lỏi. Anh ngước nhìn lên tầng mười hai, nơi căn hộ của mình nằm. Toàn bộ cửa sổ tối om, không một chút ánh đèn, không một dấu hiệu của sự sống. Cả tòa nhà dường như chìm trong một sự im ắng đến rợn người, khác hẳn với vẻ nhộn nhịp thường ngày. Anh Tỉnh cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh vội vàng xách hành lý, bước nhanh vào sảnh, cảm giác lo lắng ngày càng tăng. Anh tự trấn an mình, có lẽ mẹ và Ngân đã ngủ sớm, nhưng linh cảm mách bảo anh rằng sự thật không đơn giản như vậy. Anh bước vào thang máy, nhấn nút tầng mười hai, ánh mắt dán chặt vào bảng số tầng nhảy dần lên, mỗi con số như thêm một nhịp đập dồn dập vào lồng ngực anh. Đến tầng mười hai, anh bước ra hành lang quen thuộc, nhưng không khí vẫn tĩnh mịch đến đáng sợ. Anh đứng trước cánh cửa căn hộ của mình, tim đập thình thịch. Anh nhẹ nhàng tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ. Cánh cửa bật mở, hé lộ một khung cảnh…
“Một luồng khí lạnh lẽo, khác thường xộc thẳng vào mặt anh Tỉnh ngay khi cánh cửa căn hộ bật mở. Khác hẳn với sự ấm áp, quen thuộc mà anh mong đợi sau hai tháng xa nhà. Căn nhà rộng rãi hoàn toàn chìm trong bóng tối, không một ánh đèn, không một tiếng động. Sự tĩnh mịch bao trùm không gian, nặng nề và khó hiểu. Anh Tỉnh bước vào, hành lý vẫn còn trên tay. Anh khẽ gọi, giọng nói lạc đi trong sự im lặng:
“”Ngân ơi? Mẹ ơi, hai người đâu rồi?””
Chỉ có tiếng vọng lại từ phía sâu trong căn nhà tối: “”Đâu rồi… đâu rồi…””
Lòng anh Tỉnh thắt lại. Linh cảm xấu dâng lên mạnh mẽ. Anh vội bật công tắc đèn ở cửa, ánh sáng vàng nhạt chợt bừng lên, xua đi phần nào bóng tối nhưng không xua đi được cảm giác bất an. Ánh mắt anh quét nhanh khắp phòng khách, rồi hướng về phía nhà bếp, phòng ngủ. Tất cả vẫn im lìm, trống trải. Đồ đạc vẫn gọn gàng, dường như không có dấu hiệu gì bất thường, nhưng chính sự gọn gàng và trống trải này lại càng khiến anh thấy lạnh người. Bà Lan, mẹ anh, dù già yếu cũng thường không ngủ sớm đến vậy, ít nhất bà sẽ ngồi ở sofa xem tivi hoặc đi lại nhẹ nhàng trong nhà. Còn Ngân, vợ anh, giờ này chắc chắn phải ở nhà, có thể đang làm việc gì đó hoặc chuẩn bị đi ngủ. Nhưng căn nhà hoàn toàn vắng bóng người.
“”Mẹ? Ngân?”” Anh gọi lớn hơn một chút, giọng đã có chút hoảng loạn.
Vẫn chỉ có tiếng vọng trả lời. Anh Tỉnh đặt hành lý xuống sàn, vội vã đi về phía các phòng ngủ. Anh mở cửa phòng ngủ của mẹ, căn phòng tối om. Anh bật đèn, chiếc giường gọn gàng, trống trơn. Anh sang phòng ngủ chính của hai vợ chồng, cũng tương tự, giường chiếu phẳng phiu, không có dấu vết ai đó vừa nằm hay đang ở đó.
Tim anh Tỉnh đập ngày càng nhanh, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ già yếu như thế, Ngân lại không ở nhà chăm sóc? Hay có chuyện gì đã xảy ra với cả hai người? Một ý nghĩ đen tối thoáng qua trong đầu anh. Anh lao ra phòng khách, ánh mắt sắc sảo của một người trưởng phòng kinh doanh quen đối mặt với khó khăn giờ đây tràn đầy sự lo sợ và bối rối. Anh nhìn quanh căn nhà, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào, bất kỳ gợi ý nào về nơi Ngân và mẹ anh có thể đã đi hoặc chuyện gì đã xảy ra. Sự im lặng chết chóc của căn hộ cao cấp sang trọng bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.”
“Anh Tỉnh đứng chết trân giữa phòng khách, ánh đèn vàng hắt lên sự trống rỗng đến rợn người. Lòng anh như có lửa đốt. Mẹ anh đâu? Vợ anh đâu? Không lẽ có chuyện gì thật rồi? Anh không thể đứng yên thêm giây phút nào nữa. Ánh mắt anh quét nhanh một vòng cuối cùng quanh căn phòng rộng lớn, dừng lại ở một góc khuất phía sau chiếc ghế sofa đơn đặt sát tường. Nơi đó có vẻ tối hơn những chỗ khác, và dường như có gì đó lộn xộn ở dưới sàn. Một linh cảm kỳ lạ kéo anh lại. Anh vội vã bước tới, trái tim đập thình thịch như trống trận.
Khi anh đến gần hơn, thứ lộn xộn dưới sàn dần hiện rõ hình thù. Đó là một dáng người đang co ro, run rẩy. Anh Tỉnh như bị đóng băng tại chỗ. Là… là mẹ? Anh sững sờ, không tin vào mắt mình. Bà Lan, mẹ anh, đang ngồi bệt dưới sàn trong một góc tối, tấm lưng còng dựa vào tường lạnh ngắt. Trên người bà chỉ có vỏn vẹn một chiếc chăn mỏng nhàu nhĩ, không đủ để che hết thân hình gầy gò.
“”Mẹ!”” Giọng anh Tỉnh vỡ vụn, xen lẫn sự kinh hoàng và xót xa tột độ.
Anh thả phịch túi hành lý xuống sàn, tiếng động khô khốc trong căn nhà im ắng. Anh lao đến bên mẹ. Khuôn mặt bà hốc hác đi trông thấy, làn da xanh xao, đôi môi tím tái. Đôi mắt bà lờ đờ, mệt mỏi ngước nhìn anh. Ánh mắt ấy dường như không thể tin được rằng người đang đứng trước mặt bà lúc này lại là đứa con trai bà mong ngóng. Bà run rẩy, không nói nên lời, chỉ yếu ớt nhìn anh, như một con chim nhỏ bị thương đang tìm nơi trú ẩn. Cảnh tượng trước mắt khiến Anh Tỉnh bàng hoàng đến tột độ. Đây là mẹ anh sao? Bà đã trải qua chuyện gì trong suốt hai tháng qua?”
“Anh Tỉnh lao đến bên mẹ. Anh quỳ sụp xuống sàn lạnh, vòng tay ôm chặt lấy thân hình gầy gò, run rẩy của bà. Mùi ẩm mốc và cái lạnh tỏa ra từ người mẹ khiến tim anh thắt lại. Anh vùi mặt vào vai bà, nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo mỏng.
“”Mẹ ơi, con về rồi đây!”” Giọng anh vỡ òa, nghẹn lại trong cổ họng, vừa mừng rỡ, vừa xót xa.
Bà Lan ngước đôi mắt đục mờ lên nhìn anh. Một tia sáng yếu ớt lướt qua đồng tử bà, như không tin vào điều đang diễn ra. Bà khẽ cựa quậy trong vòng tay con trai, bàn tay xương xẩu, lạnh ngắt run rẩy nâng lên, như muốn chạm vào khuôn mặt anh.
“”Tỉnh… con về rồi à…”” Giọng bà yếu ớt như hơi thở, lọt thỏm trong không gian rộng lớn.
Anh siết chặt vòng tay hơn, muốn truyền hơi ấm cho bà. “”Vâng, con về rồi mẹ. Mẹ sao thế này? Sao mẹ lại ngồi đây? Ngân đâu?””
Bà Lan không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh. Bà chỉ khẽ thì thầm, giọng lạc đi vì mệt mỏi và lạnh giá: “”Mẹ… mẹ lạnh quá… đói nữa…””
Anh Tỉnh nghe tim mình như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Anh đau đớn nhìn mẹ, không thể tưởng tượng bà đã phải chịu đựng những gì.
“”Con đưa mẹ dậy, mẹ vào giường nhé. Con nấu đồ ăn cho mẹ.”” Anh vội vã nói.
Bà Lan bỗng nắm nhẹ lấy tay anh. “”Cô Ngân… cô ấy đi đâu mất mấy ngày nay rồi…”” Bà nói, đôi mắt lờ đờ nhìn xa xăm, như thể ký ức chập chờn hiện về. “”Mấy ngày rồi… không thấy về…”””
“Anh Tỉnh nghe tim mình như ngừng đập. “”Mẹ nói sao? Ngân đi đâu? Mấy ngày rồi cơ ạ?”” Giọng anh lạc đi vì kinh hoàng.
Bà Lan vẫn thì thầm, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng kín. “”Ừ… mấy ngày rồi… không thấy về… Mẹ gọi không được…””
Anh Tỉnh như bị ai đó xô mạnh. Anh vội vàng đứng dậy, bỏ lại sự mệt mỏi và nỗi xót xa cho mẹ sang một bên. Bước chân anh loạng choạng, chạy như bay về phía phòng ngủ. Cánh cửa bật mở. Ánh đèn từ hành lang hắt vào căn phòng tối om. Anh lao đến bật đèn.
Cảnh tượng đập vào mắt anh khiến anh choáng váng. Tủ quần áo lớn của Ngân, nơi luôn chất đầy những bộ váy áo màu sắc và túi xách hàng hiệu, giờ đây trống hoác một nửa. Những chiếc mắc áo đơn độc trơ trọi như đang chế giễu anh. Anh chạy đến góc phòng, nơi chiếc vali du lịch cỡ lớn của vợ thường được cất giữ. Nó đã biến mất.
Không chỉ đi vắng, cô ấy đã dọn đồ và bỏ đi. Ý nghĩ đó như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực Anh Tỉnh. Anh đứng sững giữa phòng, nhìn căn phòng trống vắng, nỗi kinh hoàng và sự phản bội dâng lên nuốt chửng lấy anh.”
“Anh Tỉnh đứng sững giữa căn phòng trống trải, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Cả thế giới như đổ sập dưới chân anh. Nỗi mệt mỏi sau chuyến bay dài, nỗi xót xa khi nhìn thấy mẹ già yếu, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại một hố sâu hoang mang và đau đớn. Cô ấy đã bỏ đi, mang theo đồ đạc. Không một lời báo trước.
Vừa lo cho mẹ đang ngồi thẫn thờ ngoài kia, vừa bàng hoàng trước sự thật phũ phàng này, Anh Tỉnh vội vàng móc chiếc điện thoại ra. Ngón tay anh run run tìm đến số của Ngân. Anh nhấn nút gọi, tiếng tút tút dài vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn phòng.
Một hồi chuông… hai hồi chuông… ba hồi chuông… Mỗi tiếng tút kéo dài như một nhát dao sắc lẹm cứa vào lòng anh. Tim anh đập thình thịch, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh cầu nguyện, van xin trong thầm lặng, chỉ mong có ai đó nhấc máy ở đầu dây bên kia.
Nhưng chỉ có sự im lặng lạnh lẽo đáp lại.
“”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”” Giọng nói tự động của tổng đài vang lên, vô cảm và tàn nhẫn.
Anh Tỉnh không tin vào tai mình. Anh cúp máy, rồi gọi lại ngay lập tức. Lần này là một loạt các cuộc gọi dồn dập, không ngừng nghỉ. Anh gọi vào số điện thoại chính, gọi vào số thứ hai (nếu có), gọi vào Zalo, gọi vào Messenger. Mỗi lần đều chỉ nhận lại tiếng tút dài vô vọng hoặc thông báo không liên lạc được.
Tay anh siết chặt chiếc điện thoại đến trắng bệch. Khuôn mặt Anh Tỉnh xám lại, mắt đỏ hoe. Sự hoảng loạn dâng lên nuốt chửng lấy anh. Cô ấy ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại bỏ đi như thế? Và quan trọng nhất… ai sẽ chăm sóc mẹ anh đây?”
“Anh Tỉnh vẫn nhấn gọi, ngón tay lướt trên màn hình, chuyển từ số này sang ứng dụng khác, trong vô vọng. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ không có hồi đáp. Khuôn mặt anh đanh lại, ánh mắt đầy sự lo lắng, chuyển dần sang căm phẫn. Cổ họng anh khô khốc, muốn hét lên nhưng không thành tiếng.
Đúng lúc sự tuyệt vọng sắp nuốt chửng lấy anh, chiếc điện thoại trong tay anh bỗng rung lên. Màn hình sáng lên, một thông báo tin nhắn mới. Từ Ngân.
Tim Anh Tỉnh nảy lên một nhịp. Một tia hy vọng nhỏ bé vừa lóe sáng đã bị dập tắt bởi sự căng thẳng tột độ. Anh lập tức vuốt mở tin nhắn.
Nội dung chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi.
Anh Tỉnh đọc lướt qua, rồi dừng lại. Đọc lần thứ hai. Lần thứ ba. Anh chết sững.
Mắt anh mở to, đồng tử co lại. Khuôn mặt anh từ xám ngoét chuyển sang trắng bệch, rồi đỏ bừng lên vì tức giận. Cả người Anh Tỉnh bắt đầu run lên bần bật, không phải vì lạnh mà vì một cơn chấn động dữ dội từ bên trong. Chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi khỏi tay anh.
Dòng chữ hiện rõ trên màn hình, lạnh lẽo và tàn nhẫn:
*Em đi rồi, tiền anh gửi mấy tháng nay em cũng cầm theo hết. Anh tự lo cho mẹ anh đi. Đừng tìm em nữa.*
Giọng nói của Ngân vang vọng trong đầu Anh Tỉnh, không phải giọng nói dịu dàng anh từng quen thuộc, mà là giọng nói của sự phản bội và khinh miệt. Tiền anh vất vả kiếm được, mồ hôi nước mắt, chắt chiu gửi về để vợ con chi tiêu, để chăm sóc mẹ già… tất cả đã bị cô ta cuỗm đi. Không chỉ vậy, cô ta còn đẩy toàn bộ gánh nặng và trách nhiệm lại cho anh, một cách phũ phàng và vô tâm nhất.
“”Tự lo cho mẹ anh đi.”” Câu nói đó như nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào tim anh. Mẹ anh, người phụ nữ cả đời hy sinh, giờ đây yếu ớt và cần được chăm sóc từng li từng tí. Anh đã tin tưởng giao phó bà cho vợ, tin rằng Ngân sẽ yêu thương và phụng dưỡng bà như con ruột. Nhưng không, tất cả chỉ là giả dối.
Anh Tỉnh siết chặt nắm đấm, móng tay hằn sâu vào da thịt. Máu nóng dồn lên tới não. Anh muốn gào thét, muốn đập phá tất cả. Nhưng ngay lúc đó, hình ảnh mẹ già đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách vụt qua tâm trí anh. Anh không thể sụp đổ ngay lúc này.
Hơi thở Anh Tỉnh trở nên gấp gáp. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vào cái tên “”Ngân””, vào dòng tin nhắn định mệnh đó. Nỗi đau xen lẫn sự căm hận cuộn trào trong lồng ngực. Anh không thể tin được người phụ nữ anh yêu thương, tin tưởng, lại có thể tàn nhẫn đến mức này. Toàn bộ cuộc hôn nhân, cuộc sống anh dày công xây dựng… tất cả chỉ là một màn kịch do cô ta dựng nên?”
“Anh Tỉnh đứng chết trân, hơi thở dồn dập. Dòng chữ trên màn hình điện thoại như vết dao cứa vào tim anh. Anh muốn ném chiếc điện thoại đi, muốn đấm vào tường, muốn gào lên để giải tỏa hết sự tức giận và đau đớn đang cuộn trào trong lồng ngực. Nhưng lý trí cuối cùng đã thắng thế. Anh cần phải biết chính xác. Lời cô ta nói có thật không? Có phải chỉ là một lời nói trong lúc giận dỗi?
Anh Tỉnh run rẩy mở ứng dụng ngân hàng. Ngón tay cái chạm vào màn hình, nhập mật khẩu. Mỗi thao tác đều chậm chạp và nặng nề, như thể anh đang kéo cả một tảng đá. Giao diện ứng dụng hiện ra. Anh Tỉnh lướt nhanh qua số dư tài khoản chung mà anh vẫn đều đặn chuyển tiền vào hàng tháng. Con số hiện lên khiến tim anh thắt lại. Không thể nào. Nó quá thấp so với những gì anh nghĩ.
Anh lập tức bấm vào mục lịch sử giao dịch. Lọc theo thời gian: hai tháng gần nhất. Anh Tỉnh căng mắt nhìn vào danh sách các khoản rút tiền và chuyển khoản. Hầu hết là những giao dịch nhỏ, chi tiêu hàng ngày. Nhưng rồi, anh thấy chúng. Những khoản tiền lớn. Vài chục triệu đồng một lần. Rồi một khoản lớn hơn nữa. Liên tiếp trong vòng hai tháng anh đi công tác. Không có một lời giải thích nào đi kèm. Không có bất kỳ khoản chi tiêu hợp lý nào cho những con số khổng lồ này.
Mỗi dòng giao dịch hiện lên là một nhát đâm chí mạng. Anh đã gửi tiền. Rất nhiều tiền. Ngoài 5-6 triệu chi tiêu hàng tháng, anh còn gửi thêm những khoản tiền lớn từ tiền thưởng, tiền tiết kiệm để lo cho tương lai, để Ngân có thể thoải mái chăm sóc mẹ và chuẩn bị cho việc sinh nở (nếu có). Anh đã nghĩ cô ta đang giữ gìn, đang vun vén cho tổ ấm. Nhưng tất cả chỉ là sự lừa dối.
Khuôn mặt Anh Tỉnh từ đỏ bừng vì giận dữ chuyển sang trắng bệch vì sốc. Anh bàng hoàng nhận ra, lời Ngân nói là sự thật. Cô ta đã rút hết tiền. Rút một cách có kế hoạch, không phải chỉ trong một đêm bốc đồng. Điều này đã diễn ra suốt hai tháng qua, ngay cả khi anh vẫn đang ngày đêm vất vả kiếm tiền ở Quảng Ninh, tin tưởng rằng vợ mình đang ở nhà chăm lo cho gia đình.
Anh Tỉnh gục xuống ghế sofa, đầu óc quay cuồng. Anh không còn sức lực để gào thét hay đập phá. Toàn thân anh run lên bần bật, không thể kiểm soát. Nỗi đau bị phản bội, sự tức giận vì bị lừa dối, nỗi lo lắng cho mẹ già… tất cả hòa quyện thành một cơn bão dữ dội trong lòng anh. Tiền bạc chỉ là một phần, nhưng nó là bằng chứng không thể chối cãi cho sự tàn nhẫn và tính toán của người phụ nữ anh từng gọi là vợ. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vào danh sách những khoản tiền đã biến mất không dấu vết, và sự thật phũ phàng về Ngân đập vào mặt anh như một cái tát.”
“Anh Tỉnh vẫn còn run rẩy, nhưng ánh mắt anh vụt tắt sự giận dữ và đau đớn về Ngân, thay vào đó là nỗi lo lắng tột cùng. Mẹ! Anh đã quá mải mê với công việc, với cuộc sống, thậm chí là với sự lừa dối kia mà quên mất người phụ nữ quan trọng nhất trong đời. Anh gạt phăng chiếc điện thoại sang một bên, đứng bật dậy. Mọi thứ về Ngân, về tiền bạc lúc này đều trở nên vô nghĩa. Chỉ còn mẹ anh là quan trọng.
Anh Tỉnh vội vã đi về phía phòng Bà Lan. Cánh cửa hé mở. Bà Lan đang nằm co ro trên giường, tấm chăn mỏng không đủ sưởi ấm cho thân hình gầy gò, yếu ớt. Khuôn mặt bà hốc hác, đôi mắt nhắm nghiền. Anh Tỉnh thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh đã để mẹ già yếu của mình sống trong tình cảnh này ư?
Anh Tỉnh lập tức chạy vào bếp, tìm kiếm đồ ăn. Tủ lạnh gần như trống rỗng. Chỉ còn vài gói mì tôm, ít rau héo và một chai nước lọc đã vơi. Anh thấy một cơn giận dữ dâng lên trong lòng, nhưng ngay lập tức dập tắt nó đi. Quan trọng là mẹ. Anh luống cuống bật bếp, định nấu mì, nhưng chợt nhận ra mẹ anh không thể ăn những thứ này. Anh tìm quanh, cuối cùng thấy một hộp sữa dành cho người già nằm khuất trong góc tủ. Hạn sử dụng vẫn còn. Tạ ơn trời.
Anh Tỉnh pha vội cốc sữa ấm, rồi chạy vào phòng mẹ. Anh khẽ gọi: “”Mẹ ơi, mẹ tỉnh không ạ? Con Tỉnh về rồi đây mẹ.””
Bà Lan từ từ mở mắt. Đôi mắt mờ đục nhìn anh. “”Tỉnh à? Con về rồi sao… Mẹ cứ tưởng…”” Giọng bà yếu ớt, đứt quãng.
Anh Tỉnh thấy nước mắt trực trào. Anh đỡ mẹ ngồi dậy nhẹ nhàng, tựa lưng vào gối. Anh đưa cốc sữa cho bà. “”Mẹ uống sữa đi cho ấm người.””
Bà Lan run rẩy đưa tay cầm cốc sữa. Tay bà gầy guộc, xương xẩu. Bà uống từng ngụm nhỏ, khó khăn. Anh Tỉnh nhìn mẹ uống, nhìn khóe miệng bà dính sữa, nhìn ánh mắt bà mệt mỏi, và thấy lòng mình đau như cắt. Suốt hai tháng qua, bà đã sống như thế nào? Có được chăm sóc tử tế không? Nghĩ đến những tin nhắn ngọt ngào Ngân gửi cho anh, những lời hứa hẹn về việc chăm sóc mẹ chu đáo, rồi nhìn cảnh tượng trước mắt, anh chỉ muốn đấm vào mặt mình. Anh đã tin cô ta một cách mù quáng, bỏ mặc mẹ già ở nhà trong tình cảnh này.
Sau khi mẹ uống hết sữa, Anh Tỉnh đắp thêm chăn cho bà. Anh ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ. Bàn tay lạnh ngắt. Anh xoa nhẹ, cố gắng truyền hơi ấm cho bà. “”Mẹ ngủ đi, con ở đây rồi.””
Nhìn mẹ thiếp đi, Anh Tỉnh ngồi đó, trong bóng tối nhập nhoạng của căn phòng. Nỗi ân hận cắn xé tâm can. Anh đã quá bận rộn kiếm tiền, quá tin vào lời vợ, mà quên đi người đã sinh ra và nuôi nấng mình. Anh đã vô tâm đến mức nào? Sự mù quáng vì tình yêu (hay thứ mà anh tưởng là tình yêu) đã khiến anh đánh mất đi sự sáng suốt, để mẹ anh phải chịu khổ ngay dưới mái nhà của mình. Giờ đây, khi mọi thứ vỡ lở, khi nỗi đau vì bị phản bội vẫn còn đó, nỗi đau lớn nhất, quặn thắt nhất lại là sự hối hận vì đã bỏ bê mẹ. Anh Tỉnh khẽ siết chặt tay mẹ, thề trong lòng sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu khổ thêm nữa. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
“Anh Tỉnh ngồi thêm lúc lâu bên giường mẹ. Tiếng thở đều đều của bà như nhát dao cứa vào lòng anh. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén bước ra khỏi phòng. Căn hộ im lặng như tờ. Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh đèn đường hắt hiu qua cửa sổ.
Anh lặng lẽ đi về phía bếp. Cái tủ lạnh đứng sừng sững trong góc, biểu tượng cho sự đủ đầy mà anh đã cố gắng mang lại. Nhưng khi anh mở cửa tủ, một luồng khí lạnh toát ra cùng với sự trống rỗng đáng sợ. Vài cọng hành khô héo, một túi nilon đựng cái gì đó không rõ hình dạng, và chai nước lọc gần hết. Chỉ vậy thôi. Anh Tỉnh siết chặt tay. Lời Ngân nói về việc “”đi siêu thị mua đồ ngon cho mẹ”” hiện lên trong đầu, nghe thật lố bịch.
Anh quay sang bồn rửa bát. Chén đĩa chất thành đống, thức ăn thừa khô lại cáu bẩn. Mùi ẩm mốc, khó chịu xộc lên mũi. Anh Tỉnh nhắm mắt lại. Anh đã hình dung Ngân ở nhà nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc mẹ. Anh đã hoàn toàn tin tưởng. Anh thật ngu ngốc.
Rồi anh chợt nhớ đến thuốc của mẹ. Bà Lan có nhiều bệnh của người già, cần uống thuốc đều đặn và theo chỉ định của bác sĩ. Anh đi tìm hộp thuốc thường để ở kệ bếp. Hộp rỗng. Anh lục lọi các ngăn tủ khác. Cuối cùng, trong một góc khuất, anh tìm thấy vài vỉ thuốc. Không phải loại anh mua. Vỉ thuốc nhàu nát, vỏ hộp ghi tên loại thuốc khác, rẻ tiền hơn nhiều. Anh kiểm tra hạn sử dụng. Một số đã hết hạn từ lâu. Anh tìm thêm, dưới đáy một cái rổ, anh thấy vài vỏ hộp thuốc mẹ anh vẫn dùng, nhưng tất cả đều rỗng tuếch.
Sự thật đổ ập xuống đầu anh như một gáo nước lạnh. Tủ lạnh trống rỗng, bát đĩa bẩn, thuốc men bị bỏ bê hoặc thay thế bằng loại kém chất lượng. Sự “”chăm sóc chu đáo”” của Ngân chỉ là màn kịch dối trá. Cô ta đã nhận tiền anh gửi về để ăn chơi, còn mẹ anh thì bị bỏ đói, bỏ khát, không thuốc men trong chính căn nhà này. Anh Tỉnh đứng lặng trong bếp, nỗi đau vì bị phản bội hòa lẫn với cơn giận dữ tột cùng và sự ân hận day dứt. Anh đã tin một con rắn độc và bỏ rơi mẹ mình. Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã lùi dần, nhường chỗ cho ánh sáng lờ mờ của bình minh.”
“Anh Tỉnh bước ra khỏi bếp, bước chân nặng trĩu như đeo đá. Ánh bình minh yếu ớt đã bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ phòng khách, nhuộm một màu xám lạnh lên sàn gỗ. Anh đi về phía phòng mẹ, nhẹ nhàng mở cửa và bước vào. Bà Lan vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều nhưng yếu ớt, gương mặt hốc hác gầy gò hiện rõ dưới ánh sáng lờ mờ. Anh khẽ ngồi xuống mép giường, nhìn mẹ thật lâu. Bàn tay gân guốc của anh run run chạm vào tay bà, lạnh ngắt.
Nỗi đau, sự tủi hổ và cơn giận dữ như bão tố cuộn trào trong lòng Anh Tỉnh. Anh đã sai lầm quá lớn. Anh đã bị che mắt bởi một người phụ nữ tàn độc và vô tâm, để mẹ mình phải chịu khổ ngay trong chính căn nhà này. Không thể trì hoãn thêm một giây phút nào nữa.
Anh Tỉnh rút điện thoại trong túi quần ra. Ngón tay anh lướt qua danh bạ, dừng lại ở một cái tên. Luật sư Minh – người bạn học cũ anh hoàn toàn tin tưởng. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn xạ, rồi bấm gọi.
Tiếng chuông kéo dài vài hồi, rồi có tiếng trả lời.
“”Alo, Tỉnh hả?””
“”Vâng… anh Minh ạ?”” Giọng Anh Tỉnh khàn đặc, run run không kìm được.
“”Sao giờ này em gọi anh? Giọng em sao thế, có chuyện gì à?”” Luật sư Minh hỏi với vẻ lo lắng.
Anh Tỉnh nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ, nước mắt trực trào. Anh cố gắng nuốt nghẹn, hít thêm một hơi nữa.
“”Anh Minh ơi… em… em đang gặp rắc rối lớn. Cần anh giúp… về pháp luật…””
“”Em bình tĩnh đi, có gì cứ nói anh nghe. Chuyện gì nghiêm trọng đến mức em phải gọi sớm vậy?””
Anh Tỉnh bắt đầu kể, ban đầu giọng còn run rẩy, đứt quãng, nhưng càng kể càng pha lẫn sự căm phẫn và kiên quyết. Anh kể về chuyến công tác, về việc tin tưởng vợ, về số tiền anh gửi về, về những gì anh vừa phát hiện ra trong bếp – tủ lạnh trống rỗng, bát đĩa bẩn thỉu, thuốc men của mẹ bị bỏ bê hoặc thay thế.
“”Cô ta… cô ta đã lừa dối em, anh ạ. Lấy hết tiền em gửi về, ăn chơi phung phí, còn bỏ mặc mẹ em đói khát, bệnh tật… trong chính căn nhà này!”” Anh Tỉnh siết chặt điện thoại, giọng đã vang lên sự tức giận tột độ. “”Em vừa phát hiện ra thuốc của mẹ, bị đổi sang loại rẻ tiền, thậm chí hết hạn. Tiền em gửi cho mẹ, tiền em gửi thêm cho cô ta tiêu dùng… tất cả đều biến mất khỏi tài khoản chung.””
Anh Tỉnh hít sâu, giọng trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết, cắt ngang sự đau đớn.
“”Em không thể sống với người như vậy nữa. Em gọi cho anh là để nhờ anh giúp. Em… em muốn làm đơn ly hôn ngay lập tức, anh Minh ạ. Em không muốn bất kỳ mối liên hệ nào với người phụ nữ đó nữa.””
Anh Tỉnh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng lạnh lùng xen lẫn sự quyết tâm sắt đá.
“”Và em muốn cô ta phải trả giá cho những gì đã làm. Em cần pháp luật can thiệp để đòi lại tất cả số tiền cô ta đã lừa gạt, chiếm đoạt. Em muốn vạch trần bộ mặt thật của Ngân trước tất cả mọi người. Cô ta không thể sống yên ổn được!””
Luật sư Minh lắng nghe một cách im lặng, rồi giọng anh trầm xuống, đầy thông cảm và chuyên nghiệp.
“”Anh hiểu rồi, Tỉnh. Chuyện này nghiêm trọng thật. Em làm tốt lắm khi phát hiện ra sớm. Bây giờ em bình tĩnh lại. Chuyện này cần xử lý bài bản theo quy trình pháp luật. Em thu thập tất cả bằng chứng có thể có: sao kê ngân hàng, hóa đơn thuốc cũ của mẹ, thậm chí là chụp ảnh tình trạng hiện tại trong nhà… Càng nhiều càng tốt. Anh sẽ xem xét và chúng ta sẽ bắt tay vào làm ngay. Việc ly hôn, việc đòi lại tài sản, và cả việc tố cáo hành vi bỏ bê, ngược đãi người già nếu có đủ cơ sở. Em cứ yên tâm, pháp luật sẽ bảo vệ người bị hại.””
“”Cảm ơn anh, anh Minh. Em tin tưởng anh.”” Anh Tỉnh nói, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng trái tim vẫn nặng trĩu.
“”Ừ, em cứ giữ bình tĩnh. Mọi chuyện rồi sẽ có hướng giải quyết. Anh đợi thông tin từ em.””
Anh Tỉnh cúp máy. Bàn tay anh vẫn còn run run. Anh nhìn mẹ, gương mặt bà thật bình yên trong giấc ngủ. Ánh mắt anh từ xót xa chuyển sang kiên định. Quyết định đã được đưa ra. Con đường phía trước chắc chắn sẽ đầy chông gai, nhưng anh biết mình phải đi. Vì mẹ. Và vì lẽ phải.”
“Anh Tỉnh vẫn ngồi đó, tay cầm điện thoại đã tắt. Ánh mắt anh khóa chặt vào gương mặt khắc khổ của mẹ. Mỗi nếp nhăn, mỗi đường gầy trên má bà như cứa vào tim anh. Anh nghĩ về hai tháng trời mình vắng nhà, mẹ anh đã sống thế nào dưới bàn tay chăm sóc ‘hoàn hảo’ của Ngân?
Sự thật kinh khủng vừa được phơi bày không chỉ là số tiền bốc hơi, không chỉ là sự giả dối tàn nhẫn trong tình cảm vợ chồng. Nó là sự bỏ mặc, là sự hành hạ một người già yếu, không có khả năng tự bảo vệ. Tiền bạc có thể kiếm lại. Tình cảm bị phản bội dù đau đớn cũng có thể lành theo thời gian. Nhưng sự tàn nhẫn đối với mẹ anh thì không thể nào tha thứ.
Ngân đã không chỉ lừa dối anh. Cô ta đã tàn phá sự bình yên, sức khỏe của mẹ anh. Nỗi đau khi nhìn mẹ tiều tụy còn lớn hơn gấp vạn lần nỗi đau bị người vợ đầu gối tay ấp phản bội. Anh đã quá ngu ngốc, quá tin lầm. Anh đã giao phó sinh mạng quý giá nhất đời mình cho một kẻ ác tâm.
Anh siết chặt tay mẹ, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ bàn tay bà. Đây là lý do anh phải mạnh mẽ. Đây là động lực để anh đứng dậy, vạch trần và trừng trị kẻ đã làm hại mẹ mình. Tiền bạc không còn là thứ quan trọng nhất nữa. Lấy lại công bằng cho mẹ, khiến Ngân phải trả giá cho tội ác với người già yếu, đó mới là điều anh nhất định phải làm.
Anh đứng dậy, bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng mẹ. Ánh mắt anh kiên định hơn bao giờ hết. Anh không còn là người đàn ông đau khổ, suy sụp vì bị vợ lừa tình lừa tiền nữa. Anh là một người con, tràn đầy căm phẫn và quyết tâm bảo vệ mẹ bằng mọi giá. Mọi bằng chứng cần được thu thập. Kế hoạch vạch trần Ngân cần được triển khai một cách tàn nhẫn và chính xác, giống như cách cô ta đã đối xử với mẹ anh. Anh sẽ không nhân nhượng.”
“Anh Tỉnh bước nhẹ nhàng vào bếp. Đồng hồ điểm 2 giờ sáng. Anh nấu một bát cháo loãng, thêm chút ruốc. Anh pha một cốc sữa ấm. Cẩn thận đặt mọi thứ lên khay, anh quay trở lại phòng mẹ. Bà Lan vẫn còn thức, đôi mắt thao láo nhìn trần nhà.
Anh Tỉnh ngồi xuống bên giường, đỡ mẹ dậy. “Mẹ, ăn chút cháo cho ấm bụng nhé. Con nấu cho mẹ đấy.”
Bà Lan nhìn anh, đôi mắt già nua ngấn nước. “Con về… Mẹ cứ tưởng… mơ.”
“Không mơ đâu mẹ. Con về rồi. Về thật rồi.” Anh Tỉnh xúc từng thìa cháo nhỏ, thổi nguội rồi đưa cho mẹ. Bà ăn chậm rãi, từng chút một. Sau bát cháo, anh lại đút sữa. Hơi ấm từ thức ăn như lan tỏa trong cơ thể gầy gò của bà.
Anh Tỉnh đắp thêm chăn cho mẹ, cẩn thận kéo cao lên tận vai. Anh ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay bà, nhẹ nhàng xoa bóp. Hơi ấm từ tay anh truyền sang tay mẹ. Dần dần, đôi mắt bà Lan nặng trĩu, bà thiếp đi trong sự bình yên đã lâu không có được.
Anh Tỉnh nhìn mẹ ngủ say, khóe mắt cay xè. Ông trời đã cho anh về kịp lúc. Anh đã quá vô tâm, quá tin lầm. Để mẹ phải chịu khổ sở thế này… Lỗi là ở anh.
Anh ngồi đó, nhìn gương mặt mẹ trong ánh đèn ngủ mờ ảo. Mỗi tiếng thở đều đặn của bà như xoa dịu trái tim đang cuộn trào căm phẫn và hối hận của anh. Anh nắm chặt tay mẹ hơn, đặt lên má mình.
“Mẹ ơi, con xin lỗi,” anh thì thầm. “Con hứa, con sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu bất cứ khổ sở nào nữa. Không bao giờ. Con sẽ bù đắp tất cả. Ngân… cô ta sẽ phải trả giá. Trả giá cho những gì đã làm với mẹ.”
Anh thức trắng đêm, chỉ ngồi yên đó, canh chừng giấc ngủ của mẹ. Nhìn bà ngon giấc, anh cảm thấy mình vẫn còn cơ hội để sửa sai. Ánh sáng bình minh dần hé rạng ngoài cửa sổ. Anh Tỉnh vẫn ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe nhưng tràn đầy sự kiên định. Giờ đây, tất cả chỉ còn là mẹ. Tất cả chỉ còn là việc bảo vệ mẹ và đòi lại công bằng cho bà. Mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa.”
“Anh Tỉnh đứng dậy nhẹ nhàng, nhìn mẹ vẫn ngủ yên bình. Ánh sáng ban mai đã chiếu rọi căn phòng. Anh chuẩn bị nước ấm, quần áo tươm tất cho mẹ. Sau khi bà Lan tỉnh dậy, anh đỡ bà ngồi dậy, tận tay vệ sinh cá nhân, chải tóc cho mẹ.
“Hôm nay con đưa mẹ đi khám tổng quát nhé,” anh nói, giọng ân cần. “Kiểm tra xem sức khỏe mẹ thế nào, để con yên tâm.”
Bà Lan gật đầu yếu ớt, bà tin tưởng tuyệt đối vào con trai. Anh Tỉnh gọi điện đặt lịch khám, sau đó dìu mẹ xuống sảnh chờ xe. Trên đường đi, anh nắm chặt tay mẹ, hỏi han bà về cảm giác mệt mỏi, về những đêm khó ngủ. Bà Lan chỉ khẽ gật gù, đôi lúc lại nhìn anh như thể vẫn chưa tin con trai đã về.
Tại bệnh viện, anh Tỉnh lo liệu mọi thủ tục. Anh kiên nhẫn chờ đợi, luôn ở bên cạnh mẹ. Sau khi hoàn tất các xét nghiệm và khám chuyên khoa, bác sĩ dặn dò về chế độ dinh dưỡng và nghỉ ngơi đặc biệt cho người già suy nhược. Anh Tỉnh ghi chép cẩn thận, tỏ thái độ vô cùng sốt sắng.
Trở về căn hộ, anh lập tức gọi điện cho một trung tâm cung cấp người giúp việc uy tín mà anh đã tìm hiểu từ trước. Anh yêu cầu một người có kinh nghiệm chăm sóc người già, tận tâm và đáng tin cậy, làm việc toàn thời gian. Sau vài cuộc trao đổi qua điện thoại, anh sắp xếp một buổi gặp mặt ngay trong chiều hôm đó.
Trong lúc chờ đợi, anh Tỉnh ngồi trước máy tính. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng, khác hẳn vẻ dịu dàng khi ở bên mẹ. Anh mở email, soạn một bức thư gửi luật sư. Các ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím, gõ ra những dòng chữ dứt khoát về mong muốn ly hôn, về việc phân chia tài sản và quan trọng nhất là làm rõ mọi chuyện liên quan đến Ngân trong thời gian anh vắng mặt.
“Cô sẽ không dễ dàng thoát tội đâu,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh nhìn màn hình. “Những gì cô gây ra cho mẹ tôi, tôi sẽ bắt cô phải trả đủ, cả gốc lẫn lãi.”
Anh gửi email đi, kèm theo một số tài liệu và yêu cầu luật sư phản hồi khẩn cấp. Tiếp theo, anh mở ứng dụng ngân hàng, kiểm tra lại các giao dịch. Anh thấy rõ những khoản tiền lớn đã được rút ra, không chỉ là tiền sinh hoạt phí.
Anh Tỉnh dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Sự mệt mỏi sau đêm thức trắng và một ngày bận rộn ập đến, nhưng sự quyết tâm trong anh vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Việc đầu tiên, quan trọng nhất đã làm xong: đưa mẹ đi khám và sắp xếp người chăm sóc. Giờ là lúc giải quyết những thứ còn lại. Anh nhìn về phía phòng mẹ, nơi bà đang nghỉ ngơi. Tất cả những gì anh làm bây giờ, đều vì mẹ.”
“Anh Tỉnh dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Nhưng sự mệt mỏi nhanh chóng nhường chỗ cho một cảm giác đắng chát. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không phải nhìn dữ liệu ngân hàng nữa, mà nhìn xuyên qua nó, vào cái vực sâu của sự dối trá.
Anh Tỉnh đã luôn tự hào về Ngân. Vợ anh – Ngân – cô ấy hoàn hảo trong mắt anh. Sắc sảo, tháo vát, khéo léo… những lời khen “”ngoan, giỏi, đảm đang”” không ngớt từ mọi người, từ chính miệng Ngân… anh đã tin tất cả. Tin mà không một chút nghi ngờ. Chỉ cần cô ấy cười, nói những lời ngọt ngào, chăm sóc anh chu đáo mỗi khi anh về… anh đã mặc định rằng mọi thứ đều tốt đẹp. Anh đã *muốn* tin là mọi thứ tốt đẹp, để anh có thể yên tâm công tác, để anh cảm thấy mình đã có một hậu phương vững chắc.
Anh gửi tiền đều đặn, thậm chí gửi thêm 5-6 triệu mỗi tháng, chỉ để mẹ được chăm sóc tốt nhất. Anh tin lời Ngân nói rằng mẹ vẫn khỏe, vẫn vui vẻ. Anh đã quá tin tưởng vào “”người vợ đảm đang”” mà quên mất trách nhiệm *của mình*. Quên mất rằng mẹ già yếu cần sự quan tâm *trực tiếp*, cần sự *xác minh*, không phải chỉ là tiền và những lời báo cáo suông từ một người mà anh đã tin một cách mù quáng.
Anh đã bỏ qua những cuộc gọi ít dần từ mẹ, những lần mẹ nói chuyện yếu ớt qua điện thoại mà anh cho là bình thường vì tuổi già. Anh đã không *thực sự* hỏi sâu, không yêu cầu video call thường xuyên hơn, không nhờ ai đó thân cận kiểm tra hộ. Anh bận kiếm tiền, và giao phó mọi thứ cho người anh nghĩ là hoàn hảo. Sự hoàn hảo giả tạo ấy đã che mắt anh.
Giờ đây, đối diện với hình ảnh mẹ gầy gò, suy nhược, với sự thật trần trụi về sự tàn nhẫn của Ngân, bài học ấy đập vào mặt anh như một cái tát. Lòng tin mù quáng dựa trên vẻ ngoài và lời nói suông là thứ nguy hiểm nhất. Nó không chỉ khiến anh bị phản bội, mà suýt nữa đã cướp đi người thân yêu nhất của anh. Anh không thể chỉ đổ lỗi cho Ngân. Anh cũng có lỗi. Lỗi vì đã quá chủ quan, quá dễ dàng tin người, lỗi vì đã đặt công việc và niềm tin sai chỗ lên trên việc bảo vệ và chăm sóc người mẹ già yếu.
Một sự quyết tâm lạnh lẽo thay thế nỗi ân hận. Anh Tỉnh siết chặt tay. Bài học này quá đắt giá, nhưng nó đã mở mắt anh. Anh nhìn về phía phòng mẹ, nơi bà đang nghỉ ngơi. Tất cả những gì anh làm bây giờ, đều vì mẹ. Và vì bài học anh đã học được theo cách đau đớn nhất.”
“Những ngày tiếp theo, căn hộ cao cấp ở Sài Gòn dần thấm đẫm mùi thuốc và cháo loãng. Anh Tỉnh thuê thêm một người giúp việc mới, một phụ nữ trung niên hiền lành và tận tâm. Anh dành phần lớn thời gian ngoài giờ làm để chăm sóc mẹ. Anh tự tay đút từng thìa cháo, lau mặt, đọc báo cho bà nghe. Anh nói chuyện với bà nhiều hơn, kể cho bà nghe về những điều vụn vặt trong cuộc sống, về công việc, về những kế hoạch tương lai. Bà Lan, dù còn yếu, nhưng đôi mắt bà ánh lên sự ấm áp mỗi khi nhìn con trai. Khuôn mặt gầy gò dần có thêm da thịt. Nụ cười hiền hậu đã bắt đầu xuất hiện trở lại trên môi bà, dù còn rất nhẹ.
Quá trình ly hôn diễn ra nhanh chóng. Ngân dường như cũng muốn kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt. Không có những tranh chấp ồn ào. Có lẽ, sự thật bị phơi bày đã lấy đi toàn bộ sự tự tin và kịch tính giả tạo của cô ta. Anh Tỉnh không đòi hỏi gì nhiều ngoài việc chấm dứt ràng buộc. Anh nhìn người phụ nữ từng là vợ mình với một cảm giác trống rỗng. Không còn giận dữ, chỉ còn sự thất vọng và một bài học cay đắng về lòng tin. Cuộc sống của anh vẫn còn đó những khó khăn, gánh nặng kinh tế sau những gì đã xảy ra, nhưng ít nhất, gánh nặng tinh thần từ một cuộc hôn nhân dối trá đã được gỡ bỏ.
Sự bình yên từ từ trở lại trong căn nhà. Nó không phải là sự bình yên giả tạo được tạo ra bởi những lời nói hoa mỹ hay vẻ ngoài hào nhoáng. Đó là sự bình yên thật sự, đến từ tình yêu thương chân thành, sự quan tâm không vụ lợi và sự hiện diện của những người thật lòng. Anh Tỉnh cảm nhận được điều đó mỗi buổi sáng, khi anh ngồi bên giường mẹ, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà. Anh cảm nhận được nó mỗi buổi tối, khi cả nhà cùng ăn bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp, không còn những bữa tiệc giả tạo hay những lời nói trống rỗng.
Thời gian trôi đi, như một dòng sông lặng lẽ cuốn trôi những mảnh vỡ của quá khứ. Bà Lan đã có thể tự đi lại trong nhà, dù còn chậm chạp. Bà có thể ngồi nói chuyện với con, cười đùa với người giúp việc. Căn hộ cao cấp từng là biểu tượng cho cuộc sống hoàn hảo mà Anh Tỉnh nghĩ mình có, giờ đây trở thành nơi trú ẩn an toàn, nơi tình mẹ con được nuôi dưỡng lại sau những giông bão. Anh Tỉnh vẫn làm việc chăm chỉ, vẫn là trưởng phòng kinh doanh với những áp lực, nhưng ánh mắt anh đã khác. Không còn sự vội vàng, sự mù quáng tin vào vẻ ngoài. Anh đã học được rằng giá trị đích thực không nằm ở tài sản hay danh vọng, mà nằm ở những mối quan hệ thật lòng, ở tình yêu thương vô điều kiện của gia đình. Anh đã mất mát nhiều, nhưng cũng nhận lại nhiều hơn: sự tỉnh ngộ, sự trưởng thành, và trên hết, là cơ hội được bù đắp, được yêu thương và chăm sóc cho người phụ nữ đã hy sinh cả đời vì anh. Những vết thương lòng vẫn còn đó, như những vết sẹo nhắc nhở về bài học về lòng tin sai chỗ và sự chủ quan của bản thân, nhưng chúng không còn hành hạ anh nữa. Thay vào đó, chúng trở thành động lực để anh sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, trân trọng hơn những gì mình đang có, đặc biệt là sự bình yên quý giá bên mẹ già. Anh nhìn mẹ, nhìn người giúp việc đang dọn dẹp với nụ cười hiền, và cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Cuối cùng, sau tất cả, anh đã tìm thấy đường về nhà, về với tình yêu thương chân thành nhất.”

